Nếu Còn Có Kiếp Sau
|
|
Chương 18: Hạnh phúc thoáng qua Thanh Trúc nghiến răng kèn kẹt. Bàn tay nắm chặt lại, mắt sắc lạnh nhìn nó. Nó thì vẫn đang ngơ người chẳng hiểu gì cả. Yến Nhi mỉm cười. Bỗng cô cảm thấy lồng ngực hơi nhói rồi càng ngày càng đau hơn. Mồ hôi trên trán cô lấm tấm từng hạt. Không lẽ bệnh của cô lại tái phát. Siết chặt tay, cố chống cự, cô đứng dậy cười gượng xin phép đi WC. Thanh Trúc cười khẩy rồi đi theo sau Yến Nhi. Nó thấy sắc mặt hai người này có vấn đề cũng vội chạy theo sau. Yến Nhi dốc một nắm thuốc trong lọ ra tay rồi đổ vào mồm. Cô thở dốc. Bất chợt Thanh Trúc mở cửa bước vào đứng khoanh tay mặt khinh khỉnh nhìn Yến Nhi. – Cô nghĩ có thể gán ghép được cậu ta với Minh Quân sao? Yến Nhi hơi sững người trước câu nói của Thanh Trúc. Thì ra cô ta đã biết, vậy thì cũng chẳng cần dấu làm gì nữa. Yến Nhi lấy lại tinh thần, vuốt tóc lên cười khẩy nhìn Thanh Trúc. – Không cần tôi trả lời cô cũng biết mà! – Mày nên biết điều và khôn ngoan chút đi! Mày cũng biết tao là ai rồi đấy! Nếu mày dẹp ngay cái ý nghĩ gán ghép thằng Gia Bảo cho Minh Quân thì có thể tao sẽ cứu được cái bệnh của mày đấy! Câu nói của Thanh Trúc vừa thốt ra, một điệu cười vang lên từ Yến Nhi. Thanh Trúc nhíu mày. – Cô nên ăn nói lịch sự chút đi. Cô nghĩ với cái gia cảnh nhà tôi thì không cứu được bệnh của tôi sao? Cô nghĩ cô đang uy hiếp ai đấy? Nên nhớ là chỉ cần một lời nói của tôi…… mọi cơ nghiệp của nhà cô……. sẽ sụp đổ hoàn toàn! Thanh Trúc chợt lạnh người. Cô cảm thấy người con gái này toát ra vẻ gì đáng sợ. Đứng trước người con gái này cô dường như trở nên nhỏ bé hơn. Vừa đẩy cửa ra, nó cảm thấy trong phòng vệ sinh có một không khí căng thẳng bao trùm. Ánh mắt của hai người con gái trước mắt như đang muốn giết nhau vậy. Nhìn mà cảm thấy rùng mình. – Mày đừng có mà lên giọng. Tao chắc chắn sẽ dành được Minh Quân! Mày nghĩ mày còn đủ sức để gán ghép thằng đĩ đó với Minh Quân sao? Với cái bệnh tim của mày thì có thể chết bất cứ lúc nào, mày biết điều đó mà! “Đoàng…. Đoàng”. Sao giữa trời quang lại có sấm chớp thế này. Nó vừa nghe thấy gì chứ! Bệnh tim sao? Yến Nhi bị bệnh tim sao? Yến Nhi khi nghe đến hai chữ “bệnh tim”, ánh mắt buồn rượi rượi. Nhưng vẫn đủ bình tĩnh để đáp lại Thanh Trúc. – Đúng! Tôi biết chứ! Nhưng cô cũng đừng mong sẽ dành được Minh Quân! Cô cũng biết mà! Tôi…. là một con rắn độc! – Hahaha! – lại một điệu cười nữa nhưng lần này là từ Thanh Trúc – Mày chỉ là một con bị bệnh tim sắp chết mà dám lên mặt sao? Tao sẽ dành được Minh Quân! Mày cứ cố gắng giúp thằng đĩ đó nốt quãng đời còn lại đi nhé! “C H Á T….”. Một cái tát từ tay nó giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Trúc. Thanh Trúc ôm mặt trợn tròn mắt nhìn nó. Cả Yến Nhi cũng ngạc nhiên nhìn nó đang đứng trước mặt mình. – Cái tát này là dành cho những gì cô vừa nói lúc nãy! – mắt nó lạnh như băng, ánh mắt sắc lên. – Mày…. – Thanh Trúc định nói gì đó nhưng….. “C H Á T….”. Lại một cái tát nữa từ tay nó giáng xuống mặt Thanh Trúc.Thanh Trúc run run ôm mặt quắc mắt nhìn nó. – Cái này là tát hộ Yến Nhi! – mắt nó vẫn vậy, giọng nói vẫn không thay đổi. “C H Á T…..”. Một cái tát nữa xuống mặt Thanh Trúc. – Còn cái này…… là để đáp lại những gì cô nói về tôi! – Mày….. – Thanh Trúc dường như không chịu được lao đến định đánh nó nhưng nó đã kịp giữ lấy tay Thanh Trúc. – Đừng để tôi tát cô lần thứ 4! Xem lại cái thái độ của cô đi! Nói rồi nó kéo tay Yến Nhi đi khỏi phòng WC. Đi đến nửa cầu thang nó dừng lại. Yến Nhi ngồi thụp xuống khóc. Nó quay lại ngồi xuống đối diện Yến Nhi, nhẹ nhàng an ủi cô. Lại một ngày nữa trôi qua nó phải ở nhà một mình. Tự cảm thấy mình là tù nhân của hắn thì đúng hơn. Mở điện thoại lên, 3 cuộc gọi nhỡ của Minh Nhật, một tin nhắn từ Yến Nhi rủ đi shopping. Có vẻ sau ngày hôm qua giữa nó và Yến Nhi đã thân thiết hơn hẳn. Nhưng mà hôm nay tự dưng nó lại muốn ở nhà nên từ chối Yến Nhi. Nhớ ra Minh Nhật cũng vừa gọi cho mình, nó bấm số Minh Nhật gọi lại. – Alo! Gia Bảo hả! – Vâng, em đây! Lúc nãy anh gọi gì em? – À ừm, anh định hỏi xem hôm nay em có rảnh không? Anh qua đón đi chơi! – Minh Nhật nói lấp lửng làm nó phì cười. – Em rảnh! Mắt Minh Nhật sáng lên như vớ được vàng. – Vậy anh qua đón em luôn nhé! – À ừ! Minh Nhật cúp máy, vội vàng mặc quần áo rồi phóng xe đến đón nó. Chỉ vài phút sau đã thấy Minh Nhật đứng dưới cổng. Nó không hiểu Minh Nhật ăn gì mà đi nhanh đến thế. Nó mặc vớ tạm cái áo màu xanh và cái quần sọt trên ghế mặc rồi chạy xuống xe Minh Nhật. Minh Nhật thấy nó liê nở một nụ cười tươi. – Bây giờ mình đi đâu anh? – Ừm, đi ăn đã nhé! Anh đói quá! – Minh Nhật đưa tay lên xoa xoa bụng, mặt nhăn lại. Nó lại một lần nữa phì cười vì cái tính trẻ con của Minh Nhật. Gần 30 rồi mà vẫn thế, thảo nào mãi chưa kiếm được em nào. Nó gật nhẹ đầu rồi lên xe. Biết ngay là thể nào Minh Nhật cũng đưa nó đến nhà hàng ăn mà. Minh Nhật làm gì mà chịu ăn mấy hàng quán ở vỉa hè. Vừa đặt người ngồi xuống ghế đã có mấy em bàn bên ngó đầu sang cười nói với Minh Nhật. – Trời ơi anh Minh Nhật! Lâu lắm mới gặp anh! – Ừ, dạo này anh bận quá nên không đến đây ăn thường xuyên được! Có vẻ như Minh Nhật cũng đào hoa nhỉ. Đi đâu cũng có mấy em chân dài nối gót theo sau. Nó cười thầm. Nhìn bao quát nhà hàng cũng có vẻ rộng rãi và quy mô. Đúng là Minh Nhật mà chọn thì phải “hoành tá tràng” rồi. Nhưng mà nhiều khi nó thấy Minh Nhật có vẻ hơi điệu thì phải. Đầu tóc lúc nào cũng được vuốt ngược lên, bóng lộn. Quần áo thì luôn được là phẳng phiu. Nói chung mọi thứ Minh Nhật mặc trên người đều tượm tất và bóng loáng cả. Đó chỉ là suy nghĩ của nó chứ không dám nói ra, sợ Minh Nhật phật ý. Sau một hồi nói tiếp chuyện mấy em chân dài, Minh Nhật cũng quay sang nó. – Em ăn gì? – Em gì cũng được – nó cười. Vậy là theo yêu cầu của Minh Nhật thì sẽ ăn toàn các món hải sản. Chậc, gọi nhiều vậy chắc mắc lắm đây. Mà hôm nay nó lại không mang tiền theo người. Dường như nhận ra sự bối rối của nó, Minh Nhật cười nhẹ. – Em không phải lo! Nhà hàng này là của bố anh mà! – Hả? Nhà hàng này của bố anh? Nó biết là nhà Minh Nhật giàu nhưng cũng không ngờ là lại có cả một nhà hàng to thế này. Không biết nhà hắn có giống thế này không nhỉ. Lại nghĩ đến hắn nữa rồi. Dạo này cái tên Minh Quân xuất hiện trong đầu nó nhiều hơn thì phải. Cứ nhìn thấy cái gì là nó lại nghĩ đến hắn. Thôi không nghĩ nhiều nữa. Bất chợt một dáng người quen thuộc đi ngang qua nó. Nó khựng người trong giây lát rồi tự cười khẩy chính mình. Mày điên rồi Gia Bảo, hắn đâu có gì là quan trọng đâu chứ sao mày lại tự ảo giác vậy. Nó cố gắng cười nói với Minh Nhật để quên đi cái chuyện lúc nãy. – Em ơi! – người con trai ngồi bàn sau lưng nó gọi phục vụ. Khoan đã, cái giọng nói này rất quen. Không lẽ…… Mặt nó tái mét lại. Minh Nhật cũng nhận ra sự khác lạ trên mặt nó. Nhìn ra đằng sau, đập vào mắt là khuôn mặt hắn cùng Thanh Trúc. Thảo nào mà nó hoảng vậy. Cậu cũng không ngờ nó lại sợ hắn đến vậy. Thôi thì đằng nào cũng lộ, cho lộ luôn đi. Minh Nhật đứng lên, bước về phía bàn của hắn với Thanh Trúc không quên kéo theo nó. Nó ngạc nhiên nhìn Minh Nhật. – Ồ! Cậu và Thanh Trúc cũng ở đây sao?
|
Chương 19: Hy vọng mong manh Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn hắn. Tại sao hắn lại ở đây? Mà lại còn ngồi cùng với Thanh Trúc nữa? Bỗng nhiên trong lồng ngực nó đau nhói. Hôm qua khi thấy hắn đột nhiên tỏ thái độ khác hẳn hàng ngày, trong nó đã hy vọng rất nhiều. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tình cảm đơn phương từ phía nó. Cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng mong manh mà sẽ không bao giờ thành sự thật. Nó tự cười chính mình. Tất cả chỉ là ảo giác mà nó tự mình đặt ra. Hy vọng nhiều rồi cũng sẽ thất vọng nhiều thôi. Minh Nhật kéo ghế cho nó ngồi xuống. Hắn chỉ liếc qua nó một lượt rồi lại chú tâm vào ăn tiếp. Thấy thái độ của hắn dửng dưng như vậy chắc chắn là có chuyện rồi. Kiểu gì tí nữa về nhà nó cũng bị hắn hành hạ cho tới bến luôn. Trước cơn bão bao giờ cũng sẽ sóng yên biển lặng, biển càng lặng thì bão càng to. Kiểu này coi như nó chết thật rồi. Nó rón rén gắp thức ăn, không dám phát ra tiếng động to. Thỉnh thoảng có ai hỏi gì đến mình thì chỉ gật nhẹ đầu rồi lại cúi gằm mặt ăn tiếp. Hắn suốt bữa ăn cũng chả nói gì nhiều, thỉnh thoảng chêm vào vài lời rồi thôi. Bất chợt Minh Nhật lên tiếng. – Hôm nay tôi có thể đưa Gia Bảo đi chơi được không Minh Quân? Hắn nhếch môi cười tươi, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy. – Xin lỗi nhé! Nhưng hôm nay tôi và vợ tôi có việc rồi! – hắn nhấn mạnh hai chữ “vợ tôi” như để khẳng định quyền sở hữu nó là ai. Dứt lời hắn kéo thẳng tay nó lên, lôi một mạch ra xe. Hắn nắm tay nó mạnh đến nỗi nó cảm thấy như chỗ tay bị hắn nắm ấy sắp rụng ra đến nơi. Nó khó chịu vùng vằng tay, mãi mới thốt ra nổi một câu. – Đau! Anh bỏ tôi ra! Hắn quay lại quắc mắt nhìn nó. Nó giật mình, theo phản xạ giật lùi lại mấy bước. Ngay lập tức hắn cúi xuống nhấc bổng nó lên. Nó cố gắng giãy dụa nhưng vẫn không ích gì. Chết thật rồi, lần này về nhà không bị hắn bắt dọn dẹp 5 tầng lầu thì cũng bị hắn bắt rửa lại tất cả bát đĩa. Chậc, tên này không biết còn có chiêu gì để hành hạ nó nữa đây? Ngồi trên xe, nó thấy không khí căng thẳng lạ thường. Nó ngồi yên không dám nhúc nhích. Nó đang lo không biết về khi về nhà hắn sẽ làm gì nó nữa. Chiếc xe đỗ xịch lại trước căn biệt thự. Hắn xuống xe lôi tuột nó vào trong nhà. Nó mặc dù đang rất đau tay nhưng vẫn không dám ho he nửa lời. Đẩy nó vào trong phòng, mặt hắn hừng hực lửa giận. Đứng đối diện với hắn, người nó bỗng cảm thấy ớn lạnh. Hắn nhìn nó, mặt đằng đằng sát khí. – Sao em lại đi với Minh Nhật? – hắn nói mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào nó làm tim nó suýt chút nữa là bay ra ngoài. Nó ấp úng không nói thành lời. – Chắc hẳn em cũng biết thân phận của mình rồi chứ? Tôi không muốn dùng chung với ai khác. Em hiểu chứ? Nó cúi đầu im lặng. Nó không hiểu vì sao mà tự nhiên hắn lại nổi giận đùng đùng như vậy. – Có lẽ tôi phải dạy bảo lại em rồi! Hắn nói rồi đứng dậy đi về phòng. Dạy bảo? Hắn định làm gì nữa chứ? Nó nằm vật ra giường. Chẳng nhẽ hắn đang ghen. Lâu lắm rồi nó không ngó ngàng đến công ty, cũng không thấy cô thư kí gọi điện. Mà nhắc mới nhớ, điện thoại nó ném ở xó nào rồi sao mà cô thư kí gọi được. Nó lật hết chăn ga gối đệm lên để tìm cái điện thoại cuối cùng cũng tìm được. Vừa bật điện thoại lên đã thấy 10 cuộc gọi hỡ của cô thư kí. Vội vàng bấm máy gọi lại, đầu dây bên kia lập tức vang lên cái giọng thánh thót. Hình như từ ngày nó không đi làm cô nàng thư kí này có vẻ yêu đời hơn thì phải. – Công ty mấy hôm nay có việc gì không? – cái chất giọng lạnh như băng của nó cất lên. Có vẻ như cô thư kí chưa kịp xem tên người gọi đã bắt máy thì phải. Vì vừa nghe thấy giọng nó đã tái xanh mặt mũi, mà mới vài phút trước còn hớn ha hớn hở. Vội vàng chấn chỉnh lại giọng nói, có phần nghiêm túc hơn lúc đầu. – Dạ! Giám đốc…… – Cô làm việc cho nghiêm túc đi, đừng để bị quấn gói ra khỏi công ty – nó nghiêm giọng. Cô thư kí nghe giọng nó không khỏi rùng mình. – Bây giờ thì thông báo tình hình công ty đi! – nó tiếp tục lên tiếng. – Công ty vẫn bình thường thưa giám đốc! À mà các vị cổ đông đã trực tiếp đến xin lỗi giám đốc! Lãi xuất cũng tăng cao hơn lúc đầu rất nhiều! Nó mỉm cười hài lòng rồi tắt máy. Vậy là hắn đã giữ đúng lời hứa. Có lẽ hôm nay là ngày tốt đối với nó, chắc nó phải làm cái gì đó mới được. Đúng lúc nó đang định xuống nhà thì bên ngoài cửa vang lên tiếng động. Hắn về, hình như có đem ai về theo thì phải. Nó chạy xuống nhà, ngay lập tức đập vào mắt là hình ảnh hắn đang ôm ấp Thanh Trúc, còn Thanh Trúc thì ăn mặc như đang khêu gợi hắn vậy. Mặt hắn đỏ phừng phừng, chắc là uống nhiều rượu quá! Nó lắc đầu nhìn hai người trước mặt. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà. Nó muốn có một ngày yên tĩnh chứ không phải là một ngày ở nhà phục vụ cho hai con người này. Nhưng mong muốn vẫn chỉ là mong muốn, làm sao thành sự thật được khi mà hắn vẫn còn cầm cái bản hợp đồng kia. Nó thở dài ngán ngẩm. Hăn với Thanh Trúc cứ ngồi hôn hít nhau trên ghế, mặc kệ cái nhìn của nó. . Bất chợt hắn quay ngoắt sang nó nhìn với ánh mắt hình viên đạn. Nó giật bắn mình. – Cậu đứng đó làm gì? – Tôi……… – nó ấp úng. Thực sự thì nó cũng chẳng biết là nó đứng dây nhìn cái gì nữa. – Còn không mau đi ra chỗ khác – hắn gắt lên. Nó giật mình vội vàng lên phòng. Thanh Trúc nhìn nó cười đắc ý. Hắn và Thanh Trúc lại tiếp tục công cuộc ban nãy. Khi môi hắn trượt đến ngực Thanh Trúc, nhưng tiếng rên khe khẽ của cô nàng làm nó cảm thấy khó chịu. Áo của Thanh Trúc gần như là bị hắn tuột hết rồi. Nó không thể hiểu nổi, ai đời lại đi làm chuyện ấy ngay phòng khách không cơ chứ. Chán nản lắc đầu, nó đang định ra ngoài đi dạo thì lại bị nhốt trên nhà bất đắc dĩ thế này. Nó đang mong cho hai người kia làm nhanh lên để nó được xuống nhà. Đang suy nghĩ mông lung, cánh cửa phòng nó bị hắn đạp tung. . Nó ngạc nhiên nhìn hắn, hôm nay hắn ăn phải cái gì thế không biết. Mà làm gì mà làm nhanh thế. – Cậu còn ngồi đấy làm gì? Không đi nấu cơm à? – Ơ còn….. – Còn gì? – hắn nhíu mày. – À không không…. Tôi xuống nấu cơm – nó xỏ dép định bước xuống tầng. Bất chợt hắn kéo nó lại ép sát vào tường, hôn ngấu nghiến lên môi nó. Nó ngạc nhiên, cố gắng chống cự lại nhưng vẫn vô ích. Một lúc sau, dời môi, hơi thở của cả nó và hắn trở nên gấp gáp. Hắn nhìn nó, ánh mắt tóe lửa. – Lúc nãy ghen sao? – hắn hỏi. – Hả? – nó ngơ ngác không hiểu gì, hỏi lại. – Lúc nãy em đứng đấy là ghen sao? – hắn nhắc lại câu hỏi một lần nữa. À thì ra là vậy. hắn tưởng nó đứng đó nhìn là ghen. Nó im lặng không nói gì. Nó không muốn giải thích nhiều, hay nói đúng hơn là không muốn giải thích nhiều. Hắn tiến lại gần nó, lại ép sát nó vào tường. – Nên nhớ, em không có cái quyền đấy! Hiểu rồi chứ! Nó đâu có ghen chứ. Hắn hôm nay làm sao thế không biết, tự dưng đi nhận vơ.
|
Truyện quen quá, hình như đọc rui
|
Chương 20: Bệnh viện Nó xuống nhà thấy Thanh Trúc đang chỉnh sửa quần áo, mặt thì hằm hằm. Nó cũng chẳng quan tâm, chỉ nhìn Thanh Trúc rồi đi thẳng vào bếp. Thanh Trúc nhìn theo dáng nó vừa đi vào bếp, tay cô siết chặt lại, nở một nụ cười cay độc rồi đi theo sau nó vào bếp. Nó đang pha nước cam, bỗng Thanh Trúc từ đâu chạy đến va vào nó làm cốc nước để trên bàn rơi xuống đất. Không hiểu luống cuống thế nào mà nó dẫm phải chỗ thủy tinh trên sàn. Nó nhíu mày, quay sang nhìn Thanh Trúc. – Ôi! Xin lỗi nha! Tôi không cố ý – Thanh Trúc nói mà giọng như giễu cợt. Nó cười nhạt. Ai mà thèm chấp cái loại tiểu nhân như cô ta chứ. Đúng lúc hắn đi xuống, thấy Thanh Trúc mặt đang dần tái mét vào, hắn vẫn thản nhiên hỏi. – Cô còn chưa về sao? – À ừ… em về ngay đây! – Thanh Trúc ấp úng trả lời rồi cầm túi xách đi về. Hắn thấy thái độ khác lạ của Lyly định quay ra hỏi nó. Nhưng khi vừa quay sang thì đập vào mắt là bàn chân đãm máu của nó. Ngước lên nhìn nó, mặt nó đang dần tái mét lại. – Em làm sao vậy? – Tôi……. Nó không nói hắn cũng biết là Thanh Trúc làm. Bất chợt hắn tiến đến chỗ nó bế nó lên. – Anh làm gì vậy? Thả tôi ra! – nó vùng vẫy. – Chẳng phải em bị thương sao? Phải đến bệnh viên khám chứ! Nó cũng chẳng muốn nói nhiều nữa, chỗ thủy tinh đam vào chân cũng đủ làm nó mệt mỏi lắm rồi, bây giờ mà đấu khẩu với hắn thêm nữa chắc chết. – Cậu ấy có sao không bác sĩ? Hắn đóng cửa rồi quay sang ông bác sĩ đứng bên cạnh. – Không sao! Chỉ là trấn thương nhẹ thôi. Thực ra thì khám ở nhà cũng được, anh “cưng vợ” quá rồi đó! – tay bác sĩ vỗ vào vai hắn, cười rồi đi thẳng. Gì chứ, không lo sao được. Lúc thấy nó đừng trên một vũng máu, xung quanh toàn là thủy tinh, hắn đã sợ biết bao nhiêu. Cái cảm giác lúc đó giống với cái cảm giác lúc thấy khuôn mặt nó được đưa vào nhà xác ở bệnh viện, rồi còn cả lúc nó được đưa vào giàn hỏa thiêu. Mở hé cửa, nó đang ngồi đó chờ hắn vào thì phải. Nhìn khuôn mặt nó lúc này, bất giác hắn mỉm cười. Nhìn nó có vẻ gầy hơn lúc mới quen hắn, có phải vì hắn đã hành hạ nó quá nhiều? Khuôn mặt ấy, đã từng khiên hắn hận rất nhiều, yêu rất nhiều và…. nhớ rất nhiều. Nó quay ra cửa, đạp vào mắt là mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm. Nó hơi giật mình. Hắn bước hẳn vào, đứng khoanh tay dựa lưng vào tường. – Chân cẳng thế kia, có đi được không? Nó không nói gì chỉ cúi gằm mặt. Hắn quay lưng lại phía nó rồi ngồi xuống. Nó nhướng mày không hiểu. – Lên lưng tôi cõng. – Anh…… – chứ bây giờ em muốn tự đi bằng cái chân kia à? Hắn nói mà vẫn không quay đầu lại. Nó nhẹ đừng lên rồi vòng tay qua cổ hắn. Hắn đừng dậy, tiến ra xe. Ngồi yên vị trong xe, nó nhìn sang hắn. Có vẻ hắn đang rất mệt mỏi. Bàn tay nó bất giác khẽ đưa lên khuôn mặt hắn đang ngả ra sau ghế. tại sao hắn và nó đang ở rất gần mà cảm giác như rất xa xôi. tay nó nắm chặt lại định buông xuống, bất chợt một bàn tay nắm lấy tay nó. Nó giật mình, theo phản xạ, rụt tay lại. hắn quay lại nhìn nó. – Em… vẫn còn yêu tôi? Nó lúng túng, mắt bỗng chốc trở nên cay xè. Hắn rút một cọc tiền trong ví rồi đưa cho người tài xế. – Anh cầm số tiền này rồi bắt taxi đi về, tôi có chuyện một chút, sẽ tự lái xe được. – Dạ vâng! Người lái xe mừng như bắt được vàng, vội cầm số tiền hắn vừa đưa rồi bước xuống xe. Hắn ngả người ra sau ghế thở dài. – Nói đi. Em vẫn yêu tôi…. đúng không? Bàn tay nó run cầm cập để trên đùi. Nước mắt không biết từ đầu tuôn trào. – Nếu em nói em yêu tôi…. tôi sẽ bỏ qua tất cả! Nó không nói gì, vẫn chỉ im lặng. Hắn bất chợt xoay người nó lại, hôn tới tấp lên môi nó mặc nó ra sức chống cự. Một lúc sau dời môi, mặt nó đỏ ửng. Hắn lên ghế trước phóng xe về nhà. Lần này hắn không tự nguyện cõng nó nữa mà để mặc nó tự đi vào nhà. Nó cũng chẳng cần, tự đi nó thấy thoải mái hơn. Khập khiễng lết cái xác vào nhà, nó đi thẳng lên phòng. Nó vào phòng tắm, ngồi thụp xuống sàn. Nước mắt không biết từ đâu lại tuôn trào. Để mặc vòi nước vẫn cứ chảy. Đúng vậy….. em yêu anh…. yêu anh rất nhiều…. Nhưng….. em rất sợ cái thứ tình cảm đấy anh ạ….. em rất sợ….. Bàn tay nó buông thõng xuống không trung, đôi mắt dần nhắm lại. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Từ hôm qua đến hôm nay nó vẫn không tỉnh dậy. Hôm qua khi bước vào phòng tắm, thấy nó đang mê man trong đó không hiểu sao trong hắn có một dự cảm không lành. Cũng may là mọi chuyện không sao. Hắn đừng dậy đi lấy cà phê, từ hôm qua tới giờ hắn thức trông nó suốt. Minh Nhật mở nhẹ cửa đi vào cạnh giường nó. Nó lúc nào cũng để cậu phải lo lắng. Ngồi xuống cái ghế cạnh giường nó, Minh Nhật khẽ cầm tay nó. – Anh nhất định sẽ giải thoát cho em! Bên ngoài cánh cửa cũng có một người rất yêu nó. Ánh mắt hắn cụp xuống rồi bước đi.
|
hay tóa... nhưng truyện hơi hư cấu và ko thực lắm. nhưng kệ vậy
|