Định Mệnh Ràng Buộc
|
|
Chương 5 Cuộc đời tôi vốn rất vô vị, nhưng xuyên suốt cái vô vị đã nếm trãi cũng không ít những lần quằng quại tưởng chừng sắp chết ngạt. Và một kỷ niệm khó quên nhất, khắc vào tủy cốt sâu nhất là lần đầu tiên nhìn thấy Khiết An tái phát bệnh tim, nhìn thấy hắn đau đớn trên băng ca đưa vào phòng cấp cứu. Khung cảnh trắng toát đó, cả đời tôi không bao giờ muốn chiêm nghiệm lần thứ hai. Hôm sinh nhật mười tám tuổi của Khiết An tổ chức ở nhà, hắn thích sự đơn giản và không muốn làm hoành tráng nên chỉ sai Vú Thẫm nấu vài ba món ăn, mời một số bạn bè thân về mà chung vui. Lúc cả đám người đang ở phòng khách cười đùa, tôi vào bếp nhìn Vú Thẫm lục tục thái rau củ bỏ vào nồi súp đang sôi sùng sục. Tôi đứng phía sau ôm vòng eo quá cỡ của Vú Thẫm, chôn mặt vào bên vùng cổ đã thấm ướt mồ hôi. - Súp thơm quá...lát nữa cho con một chén. Vú Thẫm bị tôi ôm thình lình nên giật mình, mắng yêu một câu: - Thằng bé phá phách này, làm Vú giật mình...Lát nữa ra ngoài ngồi ăn với mấy bạn của cậu An luôn cho vui. - Thôi, Vú cứ chừa cho con một chén, con mang lên phòng ăn. - Sao vậy? - Trăng sao gì đâu, tại không có hứng thú với đám người đó. - Ừ, vậy lát nữa Vú chừa cho. Súp nấu xong, tôi giúp Vú Thẫm mang ra ngoài. Thiên Triều ngay lập tức đánh hơi thấy sự hiện diện của tôi nên cau có ra mặt, xung quanh anh ta còn có một người con trai và hai đứa con gái khác. Tất cả bọn họ đều là con của những người bạn thân quen với nhà ông Lam Hòa, đều là bọn con ông cháu cha, lúc nào cũng cho là bản thân mình thanh cao, tôi thì cóc thích cái thể loại cố tỏ ra ghê gớm này và đương nhiên họ cũng chẳng ưa gì tôi. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, ai cũng khinh ghét tôi, ai cũng dùng cái ánh mắt ghê gớm tởm lợm để nhìn tôi, bọn họ luôn đánh giá con người tôi thông qua cái vết bớt vô cùng xấu xí trên mặt. Súp đặt xuống bàn, tôi lấy chén súp màu trong nhất đem lên cho Khiết An, thổi thổi vài hơi cho nguội bớt. Cặp song sinh ngồi phía đối diện là Thái Minh Long và Thái Minh Phụng đăm đăm nhìn tôi, Lại Châu Khánh – cô gái được nhà sắp đặt sau này đi du học với Khiết An cũng đang nhìn tôi. Tôi không để ý họ, mà chỉ nói: - Tự nhiên, không cần khách sáo! Khiết An nhận lấy chén súp sau đó hỏi: - Hôm trước bác sĩ đưa thuốc gì? - Chỉ là vitamin thôi, anh không chịu uống thuốc trợ tim nữa nên cũng không còn cách nào. Tôi đưa mắt nhìn đám người kia đang thoải mái ăn súp, miệng nhếch lên cười tà. Thiên Triều mang cặp kính cận, nên có lẽ mắt anh ta tinh tường nhất trong đám, đã sớm phát hiện ra có “nguyên liệu đặc biệt” trong chén súp của mình, cau mày nói: - Sao súp này có màu đục quá vậy? Lại còn có mùi kem đánh răng nữa? Thái Minh Long, Thái Minh Phụng cũng dần dần phát hiện ra, chép chép miệng, đồng loạt nói: - Hình như đúng vậy...là mùi kem đánh răng. Khiết An cau mày nhìn tôi sau khi đã chứng kiến nụ cười quỷ ma của tôi. Tôi nhìn lại hắn và chỉ ung dung cười. - Có mùi kem đánh răng à? Ừm...chắc có lẽ lúc nãy tôi đánh răng chưa sạch lắm... Châu Khánh và Thái Minh Phụng nôn luôn ra sàn. Còn hai đứa con trai kia thì trợn trừng mắt nhìn tôi, Thiên Triều nhổ ngụm súp trong miệng ra sau đó gầm lên: - Thằng quỷ, mày muốn chết đúng không? Dám nhổ nước bọt vào súp của bọn tao? Tôi khoái trá cười như điên dại. Đến khi định thần lại thì đã bắt thấy ánh mắt như muốn đông cứng của Khiết An. - Anh hai yêu tâm, chén của anh vô cùng sạch sẽ. - Mày, mày...đúng là cái đồ... – Thiên Triều hùm hổ quát như muốn phun mưa vào mặt tôi. Còn Khiết An, hắn không hưởng ứng trò chơi của tôi đâu, tôi biết rõ. Ánh mắt lạnh lùng tới mức khiến nụ cười trên môi tôi dần dần đông lại. - Vui lắm sao? Cậu có thấy đùa quá trớn rồi không? Cậu đang cố tỏ ra mình hay ho thế nào à? - Anh hai đừng giận, hôm nay sinh nhật anh, em chỉ muốn bày trò vui thôi mà... - Tôi thấy không vui chút nào. Mau đứng dậy xin lỗi mọi người đi, đừng cư xử như một đứa vô học nữa, cậu cũng lớn rồi! Tôi nhìn hắn, thẳng thừng nhìn hắn. Tôi nghĩ, ngay từ lúc bắt đầu, giữa tôi và Khiết An đã sớm có một mối ràng buộc vô hình nên hắn luôn là người hiểu tôi nhất, hắn biết hai từ “xin lỗi” nặng nề với tôi như thế nào. Có thể nói, ngoại trừ với hắn, tôi chưa từng cúi đầu với ai. Nhưng giờ phút này hắn lại bắt tôi cúi đầu với những kẻ mà tôi vô cùng căm ghét, tim tôi bị người ta bóc ra một lớp thịt. Nhưng rốt cuộc tôi cũng thành công khi đứng dậy cúi đầu, vô cùng tự nhiên mà nói: - Xin lỗi, xin lỗi...tôi là tiểu nhân, tôi không nên giở trò dơ bẩn này với mọi người. Ngại quá... - Khiết An, tôi biết là cậu tội nghiệp đứa mồ côi không ai dạy dỗ như nó, nhưng cậu cũng đừng dung túng cho nó quá. Phải cứng rắn hơn mà rèn dũa nó, nếu không sau này nó một bước leo lên đầu người khác mà ngồi. – Thái Minh Long nói một nửa, quắt mắt liếc nhìn tôi. Tôi căm lặng nghe đến chữ “tội nghiệp”, nén cái siết tay thật chặt phía sau lưng. Trên đời tôi ghét nhất là hai chữ đó. Tối hôm đó, tôi đứng trước giường nhìn Khiết An đang đọc sách hỏi một câu: - Anh đang tội nghiệp em sao? Ban đầu hắn không định trả lời, nhưng sau đó vì tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời nên hắn bất đắc dĩ phải gập sách lại, ngước nhìn tôi. Ngữ điệu dịu dàng không có xúc cảm nhưng thực chất là thẳng thắn và ác liệt đến mức khiến người ta run rẩy. - Cậu không đáng tội nghiệp sao? Tôi tội nghiệp cậu, cậu còn muốn cái gì? Tôi nửa cười nửa không, nén đau hỏi lại: - Ai cần anh tội nghiệp? - Cậu không cần người thân, cũng không có bạn bè, gương mặt lại như vậy, cậu gọi tôi một tiếng “anh hai”, xem như tôi vì tiếng đó mà tốt với cậu không được à? Đừng hỏi mấy chuyện vớ vẩn nữa, đi về giường ngủ đi. Khiết An cái gì cũng đối nghịch với tôi, duy chỉ có cái tính cách hay nói thẳng thắn tới mức không ngại phũ người nghe là giống tôi y hệt. Tôi cũng biết hắn cứng miệng mềm lòng, nhưng cái chữ “tội nghiệp” đối với tôi dù vô tình hay hữu ý luôn là vết dao chí mạng. Tôi rất sợ hắn chỉ tội nghiệp tôi, như tội nghiệp một con chó nhỏ mèo nhỏ hoang, đến một lúc nào đó khi hết thấy tội nghiệp thì sẽ không còn cảm xúc, không còn ràng buộc gì hết nữa. - Tôi không cần ai xem tôi đáng thương hết. Tôi rất hạnh phúc, một mình tôi sống rất hạnh phúc, không cần gia đình, không cần bạn bè hay một gương mặt xinh đẹp gì cả. Lam Khiết An...tôi không tin anh không cảm nhận được tình cảm tôi dành cho anh! Tôi như kẻ điên mất trí lao tới áp lên người Khiết An, thừa lúc hắn chưa phản ứng, nhanh chóng áp môi mình lên làn môi mỏng đẹp đẽ của hắn. Đó chính là cảm giác, đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác mãnh liệt đến vậy, đầu lưỡi tê dại, cảm giác rùng mình lan dọc xuống sống lưng. Tôi mê muội ngửi mùi hương dễ chịu trên người hắn và tự chuốc say đầu óc mình, đến lúc bị vật xuống, tôi tỉnh táo nhìn thấy chính hắn đang đè mình, phả một luồn khí lạnh gai người. - Cậu biết mình vừa làm gì không? Có phải cậu nghĩ tôi không dám đá cậu ra khỏi căn nhà này? - Ngay từ đầu anh không nên tốt với tôi, ngay từ đầu anh không nên thương hại tôi. - ... - Anh không nên khiến tôi có loại ảo tưởng rằng mình được quan tâm. Tôi nghĩ mình đang khóc. Và thật sự nước mắt đã ràn rụa. Tôi nhớ kĩ rằng khi mẹ mình qua đời, tôi không rơi nửa giọt nước mắt nhưng mà bây giờ tôi lại hào phóng với Khiết An như vậy. Trên tất cả, phải chấp nhận rằng những si tâm vọng tưởng của tôi phản ánh đều sai lầm, Khiết An cho tôi đồ chơi là bởi vì những món đồ đó của hắn đã bị tôi chạm qua, hắn thì không thích đồ của mình bị ai đụng tới, hắn tốt với tôi càng đơn giản hơn là vì hắn thương hại một thằng nhóc không nơi nương tựa, không người thân thích. Là tự tôi ảo tưởng Khiết An thật lòng quan tâm mình. Tôi thấy Khiết An dại đi vài giây, hắn nhìn vào mắt tôi, mống mắt đen tuyền của hắn có một lực hút muốn hãm sâu tôi vào trong vòng vây. Tôi bất lực, tâm can đang kêu gào vì khổ sở, tôi biết...tôi yêu hắn rồi. Và cũng vào thời điểm này, mười sáu tuổi, tôi biết đến thế nào gọi là...đau.
|
Chương 6 Sau ngày hôm đó, tôi đi vào đỉnh điểm của giai đoạn nổi loạn. Tôi bị đám bạn xấu dụ dỗ hút thuốc, uống rượu, sau đó thì chơi đến ma túy. Không có tiền an ủi cơn nghiện, tôi nghĩ tới chuyện chôm trang sức của bà Thoại Thoa. Sau vài ba lượt thành công, cuối cùng cũng bị bắt ngay tại trận. Bị ông Lam Hòa đánh một trận tơi bời, Khiết An đứng trước mặt tôi cau mày rất lâu, bà Thoại Thoa thì nén giận dữ sau cái liếc nhìn hậm hực, Vú Thẫm khóc nức nở muốn can cũng không được còn Lam Thiên Triều thì đứng từ xa khoanh tay hứng chí. Chung quy, chưa ai biết tôi đã trở thành một con nghiện. Mà người dần dần phát hiện ra trước nhất, không ai khác ngoài kẻ tôi thường xuyên thân cận – Khiết An. Hôm đó, tôi lại lên cơn nghiện, đi tới đi lui trong phòng nhưng không tìm được cách nào để có tiền ra ngoài mua thuốc. Khiết An đang ngồi bên bàn đọc sách, sau đó hắn quay lại đăm đăm nhìn tôi, lâu qua mới bật hỏi: - Bị làm sao? Tôi giật mình, qua quýt đáp: - Bị...bị sao đâu... Hắn nhìn tôi một lúc mới xoay mặt đi. Tôi bức rức khó chịu vì cơn nghiện hành hạ, không chịu nổi nên cuối cùng cũng mở miệng, hỏi: - Anh hai...anh có tiền không? Cho em mượn một chút được không? - Để làm gì? – Hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc. - Em...em cần mua ít đồ. - Cần gì thì cứ gọi quản gia Kiên! - Không được...đồ này là...là em muốn tự mua... Tôi biết Khiết An rất thông minh, có lẽ hắn đã nhận ra sự kì lạ. Nhưng trong giờ phút cấp bách, tôi không thể nghĩ nhiều như thế, sau khi nhận được một chút tiền thì hối hả trèo cửa sổ chạy đi. Ra chỗ quán đầu đường gặp bà cô bán thuốc hút, ra vài cử chỉ bà ta lập tức hiểu ra, liếc ngang liếc dọc một lượt mới rút ra từ trong lớp áo ngực một tép nhỏ màu trắng. Chui vào một cái xó đầy nghiện ngập, tay tôi run run cầm tép nhỏ. Thế nhưng, chưa hít được hơi nào thì đột ngột có ai đó cướp lấy tép thuốc, tôi hùm hổ đứng dậy định đánh người. - Đm, dám cướp thuốc của ông mày? Là Khiết An. Mắt tôi mờ dần, lảo đảo nhưng có thể nhận ra hắn. Vì sao hắn đến đây? Tôi không biết nguyên do, mà cũng không cần biết, bấy giờ tôi chỉ muốn cướp lại tép thuốc đó. Vừa nhào qua hắn thì bị láy xe tên Thuận can ngăn. - Anh hai...xin anh...trả lại cho em...xin anh...em khó chịu lắm... Tôi thấy yết hầu của Khiết An chuyển động, mắt hắn đỏ sòng sọc lên sau đó, hắn giáng cho tôi một cái tát vang trời. - Lam Gia Huy, Lam Gia Huy, Lam Gia Huy... Hắn chỉ gọi tên tôi qua kẽ răng như vậy một lúc mà không nói gì thêm. Tôi lòm còm từ đất bò dậy, níu lấy chân hắn rồi tiếp tục này nỉ van xin như một thứ ăn xin thảm hại. - Anh hai, đưa cho em, mau đưa cho em đi... Khiết An hít lấy một hơi sâu trước khi nói: - Cậu muốn phá hỏng danh tiếng họ Lam lắm phải không? Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là theo tôi về nhà, hai là cầm lấy tép thuốc này rồi cút xa khỏi gia đình, cậu chọn cái nào? Tôi không suy nghĩ thêm, chồm đến nắm lấy cả bàn tay đang cầm tép thuốc. Đó là lựa chọn của bản năng, tôi không ý thức được mình vừa làm gì nữa. Bàn tay của Khiết An đầy mồ hôi và cũng lạnh lẽo như tay của tôi. Hắn trở về vẻ điềm tĩnh trước đó, cười nhạt, vô cùng thản nhiên nói: - Tốt. Tôi trở về nói Vú Thẫm thu dọn hành lý cho cậu, chiều nay về lấy rồi mau cút xa một chút. Dù gì cũng là anh em thời gian qua, tôi sẽ nói với mẹ đưa cho cậu một số tiền để xoay sở, sau đó thì đừng để tôi thấy cái gương mặt xấu xí của cậu giây nào nữa. Trong cơn mơ hồ, tôi nghe hắn nói thế. Khiết An cùng láy xe Thuận bước đi, tôi dựa người vào vách tường ẩm mốc, từ từ đắm chìm vào cảm giác vui sướng lân lân đến tận lúc nghe láy xe Thuận gọi thật to tên của Khiết An. - Cậu An, cậu An, cậu sao rồi? Gượng một chút, tôi đưa cậu đến bệnh viện liền! Tôi thấy người ta đặt Khiết An lên băng ca rồi đưa vào phòng cấp cứu, máu mũi của hắn chảy ra thấm ướt ngực áo sơ mi màu xanh nhạt. Trong lòng ngực tôi cũng co rút từng trận, đau đớn như có một sợi dây gai đang quấn chặt trái tim. Tôi khốn đốn ngã vào vách tường trắng toát của bệnh viện, xung quanh đều chao đảo, đầu óc tôi buốt đau và bên tai tôi văng vẳng tiếng nức nở tưởng xa nhưng lại gần. Sau khi cấp cứu, người ta đưa Khiết An vào phòng hồi sức. Bà Thoại Thoa lau viền mắt đỏ hoe, ông Lam Hòa trầm ngâm và cả Thiên Triều đều ở xung quanh giường bệnh nhìn hắn. Tôi ở phía không xa nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Khiết An, trong lòng lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng. Đợi đến khi bản thân được phân phó ở bên cạnh trông nôm hắn, tôi mới dám chậm chạp đi lại phía giường bệnh nhìn người kia. Tôi ngồi bên cạnh giường nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, áp lên mặt mình. - Anh hai, em xin lỗi. Xin lỗi anh...em sẽ không bao giờ rời anh đi đâu, anh cũng đừng đuổi em. Sau này em không cãi lời anh, chỉ cần anh không gặp chuyện gì...anh hai, em yêu anh.
|
Chương 7 Sáng sớm, tôi dùng nước ấm giúp Khiết An lao mình, xong xuôi thì đi ra mở cánh cửa sổ bên ngoài để cho hắn hóng nắng sáng. Bình thường khi ở nhà Khiết An vẫn thích đi vào nhà kín trồng hoa trong vườn để phơi nắng hơn, mỗi lúc như thế tôi đi theo hắn, thấy hắn luôn trầm ngâm ngồi một mình và không làm gì cả. Nhiều lần tôi tự mình nén cười, nghĩ Khiết An giống một gã ngốc. Nhưng hắn không ngốc, cái gì hắn cũng biết nhưng hắn không bao giờ nói ra, tỷ như thái độ đối với tình cảm mà tôi dành cho hắn. Tôi biết hắn chẳng để tâm tới loại tình cảm vô vị đó, hắn chỉ tự lập trình cho mình một tương lai, tương lai kế nghiệp tập đoàn của ông Lam Hòa sau đó thì lấy một vị tiểu thư nhà danh môn vọng tộc, có vài đứa con và nuôi dạy con mình trở thành người kế nghiệp. Nhìn Khiết An im lặng nằm trên giường thế này, đột nhiên tôi có một suy nghĩ điên rồ. Nếu như hắn cứ như thế này mà ngủ luôn thì có phải tôi sẽ được ở bên cạnh hắn suốt đời, nhìn hắn như vậy suốt đời? Và hắn sẽ mãi mãi là của một mình tôi thôi? Kết thúc dòng suy nghĩ, tôi tự chế giễu bản thân bằng nụ cười nửa miệng. Tôi ghé xuống vuốt lấy mái tóc đen nhánh, thả một nụ hôn sâu trên trán Khiết An. Vú Thẫm mang theo đồ ăn từ cửa phòng đi vào. Bà dừng một chút rồi thỏ thẻ hỏi: - Cậu An vẫn chưa tỉnh sao? - Chưa. - Vú có mang theo đồ ăn này, canh chừng một đêm chắc cũng mệt rồi, cậu Huy sang đây ăn một chút. - Vú để đó đi, con hơi nhạt miệng, lát nữa ăn sau. - Cậu cũng đừng lo quá, nghe nói bệnh tình của cậu An cũng không còn gì đáng lo nữa. Mà không biết tại sao đột ngột lại tái phát bệnh như vậy, mấy năm qua có thế đâu. Chậc... Vú Thẫm xót xa nhìn người đang nằm im lặng trên giường. Còn tôi thì khổ sở nén cái chột dạ xuống. Đang thình lình, Khiết An ở trên giường bệnh cựa mình một cái rồi chầm chậm mở mắt. Tôi khẩn trương siết chặt tay hắn, hỏi: - Anh hai, anh tỉnh rồi, thấy trong người thế nào? - Cậu An tỉnh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ lại xem sao. Vú Thẫm vừa đi khỏi, Khiết An gồng sức hất tay tôi ra, lạnh lùng hỏi: - Còn ở đây làm gì? - Anh hai...- Tôi khổ sở gọi. Hắn gượng ngồi dậy, tựa lưng vào vách tường. Cả gương mặt kia đều thiếu sắc tố, nhưng đặc biệt ngữ điệu chỉ có lạnh lẽo hơn chứ không kém trước. - Tôi nói rồi. Cậu đừng hòng khiến gia đình tôi bẽ mặt, bây giờ cậu chính thức không còn liên quan gì tới nhà họ Lam nữa. - Anh hai, cho em một cơ hội. Em sẽ cai thuốc, em không gây tiếng xấu cho gia đình nữa...xin anh để em ở bên anh đi, em xin anh, xin anh, anh hai...Anh thương hại em cũng được, đừng đuổi em đi... Tôi cùng quẫn gục mặt vào vai Khiết An, không ngừng van xin, không ngừng khóc lóc đến nỗi làm vai áo hắn ướt một mảng lớn. Khiết An im lặng trong một khoảng thời gian dài trước khi tôi nghe hắn nói một tiếng: - Ra ngoài! - Anh hai... Tôi càng sợ hãi, định nói thêm nhưng lại bị Khiết An ngắt: - Bác sĩ phải khám lại cho tôi, ra ngoài! Tôi giật mình quay lại thì thấy Vú Thẫm và một vị bác sĩ đang đứng ở phía không xa. Tôi không ngại người ta nhìn mình trong bộ dạng lem luốc thế này, Khiết An chịu tha thứ cho tôi đã là một đặc ân lớn, tôi vui mừng còn không kịp. Lủi thủi bước ra khỏi phòng, Vú Thẫm đi phía sau tôi chợt cất tiếng hỏi: - Cậu Huy với Cậu An cãi nhau sao? - Sao...sao Vú hỏi vậy? - Thì Vú thấy sao Vú hỏi vậy thôi. Thật ra cậu An quan tâm cậu lắm, tôi ở cạnh cậu ấy từ lúc cậu ấy mới sinh ra, nên tôi hiểu tính cách của cậu ấy nhất mà, cậu ấy cứng miệng mềm lòng, sau này đừng làm cậu An buồn. Tôi lặng thinh, lát sau mới đáp lại: - Con biết rồi.
Chuyện sau đó lại là một giai đoạn kinh khủng đối với tôi. Cai thuốc. Đó quả nhiên không phải là một chuyện dễ làm. Sự phờ phạc thất thường của tôi có khiến ông Lam Hòa và bà Thoa chú ý, nhưng cuối cùng Khiết An cũng nói vài câu giúp tôi vượt qua nghi ngờ của cả hai người. Khiết An trở về tịnh dưỡng ở nhà, Lại Châu Khánh nhiều lần đến thăm hắn, cô nàng này rất được cả nhà hoan nghênh và nhất là tên mọt sách Thiên Triều. Người mù cũng nhìn ra anh ta thích Châu Khánh đến mức nào, nhưng đáng tiếc, Châu Khánh lại chỉ chú ý đến một mình Khiết An mà thôi. Cô ta cũng không ưa thích tôi, qua chuyện ăn “súp nước bọt”, lần nào Lại Châu Khánh nhìn tôi cứ như nhìn phải đống phân chó không hơn không kém. Buổi chiều đó, ông Hải và con gái qua nhà thăm bệnh, Lại Châu Khánh vừa thấy sắc mặt nhợt nhạt của Khiết An thì không thôi hốt hoảng. Trong lúc nghe hai gia đình tán chuyện phiếm ở phòng khách, cơn nghiện trong tôi lại bùng phát. Vú Thẫm nhìn thấy tôi như vậy thì lo lắng đi tới. - Cậu Huy sao vậy? - Tự nhiên...con thấy hơi mệt, con về phòng nghỉ một lát. - Có sao không? Cậu mệt ở đâu, nói để Vú đi lấy thuốc? - Không sao đâu Vú, lâu lâu vậy thôi, nằm chút khỏe lại ấy mà. Tôi trấn an bà bằng nụ cười gượng xấu xí cùng với cái nháy mắt thảm họa sau đó lựng chựng đi về phòng. Lại bắt đầu chu kỳ đau đớn này, cả người tôi như bị hàng vạn còn kiến bò xuyên qua, cắn xé, cổ họng khát khô và cảm giác ngợp vì thiếu khí khiến tôi không thôi đau đớn. Trong căn phòng lớn nhưng tối mịt, tôi chui vào một góc, quằng quại trong cơn nghiện. Tôi không chịu đựng nổi nữa, lê lếch chạy vào phòng tắm tìm đến vòi nước lạnh, xả nước từ đầu xuống, bấy giờ từng giọt nước như từng con dao nhọn không ngừng dâm xuyên qua lớp da, tôi bủn rủn ngã vào bồn tắm, hổn hển một lúc lâu. Vài phút sau đó, tôi không ngờ được Khiết An lại xuất hiện trong tầm nhìn của mình cứ như một loại ảo giác chân thực. Tôi vẫn còn đang quằng quại nằm trong bồn, hắn chầm chậm đi tới, tôi lại không muốn hắn chứng kiến lúc mình trở nên thú tính như hiện tại nên khàn giọng nói: - Anh hai...ra ngoài, em...không sao... Hắn vẫn không bỏ đi, còn tôi thì càng ngày càng không khống chế được. Cắn mạnh vào môi đến khi nếm được vị mặn của máu, tôi cười bản thân mình nghiện ngập tới mức chẳng biết đau đớn là gì. Nhưng Khiết An lại khụy xuống, ngăn tôi lại, hắn kéo lấy khăn tắm sau đó bọc tôi vào trong. Cái khao khát hư vô dâng lên, tôi vùng dậy định thoát ra ngoài nhưng đã bị hắn kéo lại, ôm vào lồng ngực. Mười mấy giây, sự ấm áp bất chợt đó đã cứu rỗi tôi. Mọi đau đớn phút chốc tan đi một nửa, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình hân hoan rộn ràng, thật là thảm hại. Chỉ vì sự thương hại bất ngờ của hắn đã cứu tôi thoát chết ngợp một lần. Tôi kiệt sức mà mụ mị đi, có lúc cảm thấy hắn nhét một viên thuốc vào miệng mình sau đó đút nước cho tôi. Sự diệu dàng chết người. Đừng đối tốt với tôi như thế nữa. Tôi muốn thét lên với Khiết An nhưng đã không còn sức lực. Hắn càng tốt với tôi, càng làm cho tôi ảo tưởng, càng tiếp lên hi vọng để tôi bước tiếp dù biết rõ thế nào cuối con đường này cũng là ngõ cục. - Anh cho em uống cái gì? - Thuốc ức chế cơn nghiện, chỉ giúp cậu cảm thấy khá hơn nhưng không trị được tận gốc. Giai đoạn sau cậu phải tự mình. - Cảm ơn anh, anh hai. Khiết An đặt tôi về giường, kéo chăn phủ qua người tôi trước khi hắn rời khỏi phòng. Mí mắt tôi nặng trĩu, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi rã rời, nên không thể nghĩ ngợi điều gì nữa. Chầm chầm, chầm chậm rơi vào tĩnh lặng cho đến khi không còn cảm thấy áp lực nào nữa.
|
Chương 8 Căn nhà dột nát thu mình trong cái xóm nhỏ điều hiêu. Nghèo đói quanh năm khiến con người ta càng thêm lỗ mãng cộc cằng và sự đói khổ đã trở thành những vết chai sạn cộm lên trong lòng bàn tay. Tôi vẫn còn là một đứa trẻ mới vài tuổi đầu, nhìn mẹ mình bước ra từ đằng sau tấm màng, bước theo sau đó là người đàn ông thô lỗ. Mỗi ngày một người đàn ông khác nhau, có lúc họ còn đánh mắng và chửi mẹ con tôi thậm tệ, mẹ tôi không đáp lại và bà chỉ cần lấy đủ số tiền vốn có. Suốt ngày, bà đều vất vả với cái nghề đó. Sau khi người kia rời khỏi, bà đưa mọi căm hờn và tủi nhục lên người tôi. Tôi vẫn thương mẹ tôi vì đôi lúc ngoài nhẫn tâm, bà cũng có một chút dịu dàng, nhưng khi bà mất đi, tôi sẽ không vì bà mà khóc. Ngay từ nhỏ tôi đã muốn trở thành con nhà giàu, và sau khi giấc mơ đó thành sự thật, tôi bị kìm hãm trong khát khao có được sự quan tâm. Tôi chính là kẻ tham lam như vậy đó. ___________________________ Trong phòng khách, ông Lam Hòa và Khiết An đang cùng với Lại Châu Khánh nói chuyện đi du học. Gần đây tần suất xuất hiện của Châu Khánh ngày một tăng dần, nên tôi biết cô ta và Khiết An đang bàn những dự định sau khi qua đến bên Mỹ. Có lẽ lần du học này kéo dài năm hay mười năm gì đó mà cũng có thể bọn họ sẽ ở bên đó lập nghiệp rồi kết hôn, sinh con đẻ cái luôn không chừng. Tập đoàn của ông Lam Hòa có quy mô không nhỏ, ông ta có bao nhiêu cái chi nhánh ở nước ngoài tôi cũng chẳng đếm xuể được. Tôi đứng bên ngoài nhìn ra vườn cây, gió trưa thổi lùa mang theo khí xuân mát rượi, nhưng trong lòng tôi bấy giờ chỉ có mây đen cùng sấm chớp đùng đùng ảm đạm. Lam Thiên Triều cũng chịu chung tâm trạng với tôi, thấy anh ta đi tới, tôi không bỏ qua cơ hội móc xéo một chập. - Thiên thần của anh sắp đi rồi, còn không chịu thổ lộ? Xem chừng cô ta thích anh hơn Khiết An, chịu ở lại với anh thì sao? - Mày...mày nói gì chứ...thiên...thiên thần gì...đồ điên! - Ngắc nga ngắc ngứ, bị người ta nói trúng tim đen rồi chứ gì! - Gia Huy, không biết gì thì đừng có nói bậy bạ! - Có bậy bạ hay không chỉ mình anh biết thôi. Mà tôi nói nhỏ này, cái cô Châu Khánh kia...trông dáng, gương mặt đều khiến người khác thèm nhõ vãi, anh đó, còn giả bộ quân tử làm gì. Không dùng mềm được thì dùng cứng đi! - Đồ đê tiện như mày thì hiểu được tình yêu là gì, tao đối với Khánh... - Áy chết cha chết cha, cuối cùng cũng nhận thương thầm người ta. Khiết An không biết thì thôi, nếu biết được chắc không nhìn mặt người anh họ quá phận như anh luôn ahaha… - Mày... Thiên Triều uất ức nhưng không nói thành lời. Thấy anh ta như vậy tôi rất hả dạ, đang lúc định chọc anh ta vài câu nữa thì thình lình nhìn thấy Châu Khánh từ xa đi tới. Tôi nén cái cười ranh ma của mình, giả vờ nghiêm túc đối mặt với Thiên Triều, nói: - Nhìn anh thơ ngây như vậy...chắc mười chín tuổi đầu nhưng chưa có kinh nghiệm yêu đương gì đúng không? - Liên...liên quan gì tới mày... - Chắc vẫn chưa biết...hôn môi là gì đúng không? - Mày...mày nói cái gì? - Vậy để cho tôi dạy anh! Tôi không đợi anh ta phản ứng, chòm qua giả vờ động tác hôn môi, theo góc nhìn của Lại Châu Khánh thì chắc chắn sẽ nghĩ là thật. Như trong suy nghĩ của mình, Thiên Triều sợ đến mức tái mặt vội đẩy tôi ra, mồm mép không ngừng rủa xả: - Mày điên rồi, mày....mày...cái đồ tâm thần này...đồ...cái đồ... - Anh ngại gì chứ, không phải chúng ta quen như vậy rồi sao? Thật đáng ghét mà! Tôi cố ý nói to cốt để cho Châu Khánh nghe thấy, chọc cho con mọt sách Thiên Triều quẩn bách như ngồi trên đống kiến lửa khiến tâm trạng tôi đặc biệt tốt lên. Người con gái kia cũng tái mặt lại nhìn đăm đăm lấy chúng tôi một hồi lâu. - Anh Triều...anh...anh và cậu ta... - Không...không phải vậy đâu Châu Khánh, em hiểu nhầm rồi, thật ra anh, anh chỉ... Thiên Triều lắp ba lắp bắp, đến đoạn gay cấn nhất thì đột nhiên rụt lại. Khiết An đi đằng sau.
Lúc này mới nhận ra sự hiện diện của hắn. Tôi đã sớm quăng nụ cười giễu cợt đó đi mất, chỉ còn lại khó xử và ngượng ngùng. Rốt cục Khiết An chứng kiến được những gì? Hắn có biết tất cả đều chỉ là trò đùa quái ác của tôi hay không? Châu Khánh đi qua chúng tôi, ngường ngượng nói: - Không...ý em không có ý gì đâu, chuyện này...bình thường mà, tự nhiên thôi...em cũng không phải người cổ hủ, vả lại hai người cũng đâu có ràng buộc máu mủ gì, nên... - Không phải như em nghĩ đâu, thật ra...thật ra... Tôi lặng căm như hến nhìn Khiết An đi qua mình, hắn không hề nhìn tôi lấy một ánh mắt, cứ như vốn dĩ xem tôi là hạt bụi trong không khí chẳng đáng để bận tâm. Đến lúc hai người kia đã đi khỏi, Thiên Triều quay sang túm lấy cổ áo tôi. - Là mày cố ý! Thằng khốn!!! - Bỏ ra! - Tôi đang bực không còn tâm tình chơi hoa vờn bướm với anh ta, lạnh nhạt nói một tiếng. - Mày...mày...Đừng nghĩ mày nhỏ tuổi hơn tao, tao sẽ không đánh mày! - Cặp mắt kính của anh đáng giá không? - Hả? - Ý tôi là nếu có vỡ mắt kính, thì đừng bắt tôi thường tiền! “BỤP!!!”
|
Chương 9 Quá trình cai nghiện của tôi mặc dù rất kham khổ, nhưng lại thu được kết quả khả quan. Từng cơn nghiện bắt đầu ngắn lại dần và cũng không thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, buồn nôn nữa. Buổi chiều đó sau khi bụp cho Thiên Triều nâu mắt tôi trở về phòng tự nhốt mình trong phòng tắm một mình ngồng chế cơn nghiện, lúc đi ra chút sức lực cũng không còn, tôi vừa lê lếch ra giường nằm thì đột ngột nghe thấy tiếng mở cửa. Khiết An đi vào trong, chiều nay hắn mặc một chiếc áo phông trắng, trước ngực áo có vết ố màu cam. Tôi thấy vậy liền biết do cái tính hậu đậu vốn có của Lại Châu Khánh, cười cười nói: - Vợ tương lai của anh cái gì cũng được. Chỉ có cái tật hậu đậu là khiến người ta nhức đầu. Hắn không thèm trả lời tôi câu nào, từ từ đi tới tủ quần áo lấy cái áo phông khác màu xám nhạt. Trong lúc Khiết An cởi trần, tôi vẫn chăm chú nhìn hắn. Nhờ mấy tháng tích cực luyện thể thao nhẹ, ít nhiều gì cơ thể cũng có thay đổi săn chắc hơn một chút, rất vừa gọn, rất nam tính. Nói tôi biến thái cũng được, nhưng tôi vẫn thích nhìn Khiết Đan ốm để lộ cả hai sườn bụng hơn. Bấy giờ rãnh rang lại muốn bông đùa một chút, cười nói: - Anh hai thế này trông thật quyến rũ. Hắn đột nhiên ném mạnh chiếc móc gỗ xuống sàn, tôi giật mình một thoạt sau đó nhìn lên. Ánh mắt lạnh tanh của Khiết An chiếu thẳng đến tôi lạnh thấu như xuyên tận xương tủy. - Với ai cũng muốn đùa như vậy lắm phải không? - ... Những lúc thế này, tôi chưa bao giờ dám đùa day với Khiết An nữa. Tôi luôn cố tìm cách tránh đi mỗi lúc cảm xúc của hắn lên dây cung – có nghĩa là sắp bùng nổ. Mà bình thường Khiết An vốn trầm tính nếu không muốn nói là lạnh lùng, bệnh tim không phải chuyện đùa, nếu tùy tiện không khống chế được cảm xúc thì...thôi xong. Trực giác mách báo, hiện giờ tôi không nên cố làm hắn mất khống chế. Con người này thỉnh thoảng tâm tư rất khó hiểu, tôi ở chung hắn gần tám năm qua cũng khó mà hiểu hết được. Tôi lặng im nửa giờ không dám ho he gì nữa, nằm nghỉ một lát thì chợt nhớ tới chuyện thuốc than của Khiết An, đi tới hộc bàn lôi một đống thuốc ra. Lần trước Khiết An tái phát bệnh, tim đột ngột giảm nhịp nên vào phòng cấp cứu phải sốc điện. Sau đó tuy có ở lại bệnh viện kiểm tra theo dõi một loạt trị số nhưng bác sĩ bên đó chỉ nói cần thường xuyên đo nhịp tim theo dõi là được không cần uống thuốc. Bà Thoại Thoa lại lo lắng thái quá nên liên lạc với bác sĩ tư trước đây từng điều trị cho Khiết An, bắt hắn phải đồng loạt kiểm tra lại hết và tiếp tục uống thuốc trợ tim. Hắn vì chuyện này mà đâm ra không vui mấy ngày liền. Lúc tôi mang thuốc và nước qua tới nơi, Khiết An vẫn chăm chú đọc sách. Hắn ngồi bên mép giường, buông hai bàn chân chạm sàn, cả gương mặt và thần thái nghiêm túc khiến tim tôi không hẹn trước mà lỗi nhịp. Thì ra bệnh tim là bệnh có thể lây truyền. - Anh hai, tới giờ uống thuốc. - Lúc mang cậu từ trại mồ côi về, tôi không nghĩ cậu là người hiếu động như vậy. Hắn đột ngột nói, rồi lại bổ sung thêm một chút: - Còn đùa rất ngây và vô tư.
Đến lúc này tôi vẫn mờ mịt không hiểu nổi ý tứ của người này. Khiết An thông minh, nên hắn thường nói những thứ thâm sâu, tôi ngu ngốc cục mịch chỉ thích nghe những thứ vừa vào tai đã có thể tiếp thu, chứ không cần phải thứ nghiền ngẫm như bao tử trộn thức ăn rồi mới đưa qua ruột non lọc ra đâu là dinh dưỡng cần tiếp thu và đâu là c*t cần phải bài tiết. Nên chung quy vẫn không hiểu hắn nói gì. Tôi mơ hồ nghĩ tới chuyện chiều nay mình chọc Thiên Triều nhưng cũng không dám chắc, ù ù cạc cạc hỏi lại: - ..Hhả? Anh...nói sao? Lại chơi trò im lặng. Đợi một lúc sau, Khiết An mới mở miệng, lạnh nhạt nói tiếp: - Tôi nói không uống thuốc nữa, dẹp đi. - Nhưng mà mẹ đã dặn... - Tôi nói không uống! Tôi chán vị thuốc này lắm rồi! Hắn đứng dậy, hùm hổ nói xong thì định bước ra ngoài. Tôi hốt hoảng đặt thuốc và nước uống lên bàn sau đó chạy lơn tơn theo đằng sau, ôm siết lấy eo Khiết An, rối rít: - Không uống thì không uống, sao tự nhiên anh tức giận dữ vậy? Dọa em sợ chết khiếp đây, xin lỗi, em không bắt anh uống thuốc là được rồi. Mau về giường nghỉ đi, tối rồi anh ra ngoài làm gì? - Buông! - Gần đây anh nóng tính quá, anh hai! - Tôi đánh cậu thật đấy, buông! - Đánh đi, em cho anh đánh thỏa thích luôn. Anh hai, em thích anh... -... Tôi nói xong câu đó, lập tức tự chửi mình ấm đầu. Nhưng tôi thích được ôm Khiết An như thế này, dù bị hắn đánh thành bã cũng đáng, tôi nhất quyết không buông tay. Sau một lúc lâu không thấy người kia phản kháng gì, tôi thừa dịp ve vãn nói: - Em thật sự rất thích anh hai. Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể thích ai như vậy ngoài bản thân. Anh hai rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến em hầu như không muốn để ý tới sự tồn tại của ai khác. Em chỉ muốn ở bên cạnh, nhìn anh, nói chuyện với anh... Có lẽ là do tôi tưởng tượng, nhưng thời khắc này tôi nghĩ Khiết An cũng có mặt yếu đuối. Và tôi đang nắm lấy mặt yếu đuối của hắn trong vòng tay, sự yếu đuối đó – rất ấm áp. Tôi không thể thấy nét mặt của Khiết An lúc bấy giờ, chỉ mong là hiện tại hắn đừng quá khinh bỉ tôi mà thôi. Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc tôi vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc riêng thì Khiết An vùng ra khỏi, hắn bước thẳng ra cửa phòng và tiếng đóng sầm lại vang lên.
|