Chuyện Tình Siêu Sao
|
|
Chương 2-3
Trên đỉnh núi.
Ánh sao rải rác, chỉ có vài ngôi, lấp lánh lấp lánh.
Ánh trăng tinh khiết như một chiếc đĩa bạc.
Chiếc mũ bảo hiểm màu bạc đã được gỡ xuống, một mái tóc bạch kim lấp lánh xuất hiện, phát sáng dưới ánh trăng.
“Kích thích thật! Nguy hiểm quá!”
Ren ôm lấy ngực, cười rũ rượi.
BaekHo đanh mặt lại, ánh mắt kỳ quái nhìn nó chằm chằm.
Ren vừa cười vừa huơ huơ tay: “Cám ơn anh đã phối hợp nhé, lỡ như anh lại trở chứng, sống chết cũng không chịu lên xe, thì kế hoạch tác chiến hoàn hảo của tôi cũng thành thảm bại mất thôi”.
BaekHo vẫn không nói gì.
nó ngoẹo đầu, chồm đến gần anh, chớp chớp mắt: “Này, chắc anh không phải là bị dọa cho chết khiếp đấy chứ, sao im lặng mãi thế… Anh cũng không hỏi thử xem tại sao tôi làm thế nữa ư? Anh không tò mò à?”.
Mặt anh méo mó đến độ giống như một người không thích làm việc nhà mà phải rửa bát vậy:
“Nguy hiểm quá!”
nó mở to mắt, cười phì ra: “Wow, cuối cùng anh cũng nói chuyện với tôi rồi kia đấy, tôi cứ tưởng anh lạnh như tảng băng nghìn năm chứ, nói một câu sẽ mất mạng anh hay sao”.
Gương mặt anh lập tức lại trở nên vừa xấu vừa lạnh.
Dưới ánh trăng.
Ren dựa vào chiếc mô tô, cười hì hì: “Đừng thế nữa mà, chỉ nói đùa thôi”. nó vỗ vỗ chiếc xe màu bạc phía dưới mông mình, lại cười. “Chẳng nguy hiểm chút nào cả, tôi chỉ bỏ bộ phận giảm tiếng đi thôi, âm thanh nghe ra thì có vẻ rất khủng khiếp, nhưng thực ra tốc độ lao đến không hề nhanh, lúc nào cũng có thể phanh lại, không đâm vào ai được đâu.”
Tư liệu trích ngang:
Chiêu khổ nhục kế thứ tư của Mặt trời ma vương– tuyệt chiêu xe bay!!!
Trong mọi trường hợp bao vây săn đuổi, sự tinh nhạy và tốc độ của mô tô không một công cụ nào khác có thể đua tranh được! Luyện thành tuyệt chiêu xe bay, ngoài việc phải can đảm như siêu nhân và luyện tập bền bỉ ra, không thể thiếu được sự chỉ dạy của các “sư phụ” xuất sắc!
BaekHo trừng mắt:
“Tại sao lại làm thế?”
nó cười rất gian tà:
“Muốn cứu anh mà, thấy anh bị bao nhiêu là phóng viên bao vây công kích, cô độc không ai trợ giúp, giữa hai hàng lông mày tuấn tú lạnh lùng có một sự phẫn nộ khiến bao người xót thương. Đột nhiên lòng thương hương tiếc ngọc của tôi trỗi dậy, thế là hy sinh cứu “mỹ”, không rõ “công tử gặp nạn” có lấy thân ra trả ơn hay không?”
“Min Ki!”
Anh không nhịn nổi nữa, to giọng quát .
nó sững sờ:
“Hả? Tôi có nói cho anh biết tên tôi đâu? Sao anh lại biết tôi là Min Ki?”
BaekHo trốn tránh ánh mắt của nó:
“Cậu… có đăng ký tên trong buổi họp báo.”
Ren vỡ lẽ: “Thế à”. Sau đó, nó cười rất là mờ ám. “Họp báo phóng viên hỗn độn một đám, sao lại nhớ tôi kỹ thế, có phải anh đối với tôi…” Thực sự rất thích chọc ghẹo anh, một BaekHo lạnh lùng, một BaekHo thờ ơ, gương mặt anh hơi hơi có sắc hồng thật khiến người ta rung động quá.
Anh có vẻ tức giận: “Không được nói bậy!”.
“Ôi…” nó bịt miệng mình, làm ra vẻ ngoan hiền "thục nữ".
“Tóc… tóc của cậu rất bắt mắt!” Anh ho một tiếng, đỏ mặt giải thích.
nó mỉm cười, chỉ chỉ mái tóc của mình, gật đầy vẻ thỏa mãn.
Không ổn rồi, sắp chịu không nổi nữa rồi, nó cố nhịn cười đến mức bị nội thương rồi. Anh chàng BaekHo này sao mà đáng yêu thế không biết, có lẽ là hoàn toàn khác xa với những biểu hiện thường ngày của anh ấy nhỉ.
Từ đỉnh núi phóng mắt nhìn thật xa.
Đèn đuốc vạn nhà, lấp lánh như biển sao.
Ren cười rất dễ thương, đôi mắt còn đẹp hơn cả biển sao ấy.
BaekHo nhìn nó.
Trong đầu bỗng thấy nóng ran lên, nhịp tim hẫng mất mấy phách, anh cảm thấy gương mặt mình trở nên nóng ran, lòng bàn tay dường như lấm tấm mồ hôi, hơi thở dần dần loạn nhịp.
|
Anh lặng lẽ hít một hơi, đôi mắt như có ánh sáng vụt lóe: “Cậu chỉ vì muốn giúp tôi thôi à?”.
Ren chỉ chỉ vào miệng mình – Có thể nói được chứ?
Anh trừng mắt với nó.
nó không dám đùa bỡn nữa, vội vã cười vẻ nịnh nọt:
“Đúng rồi, tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà. Anh thấy đấy, bọn họ cứ đeo bám làm khó anh, hỏi anh toàn những vấn đề tạp nham ngớ ngẩn, chẳng trách anh nổi nóng, nếu là tôi thì tôi cũng tức điên lên.”
Nét nhăn giữa hai hàng lông mày của BaekHo như được gió xuân ấm áp phất qua.
Đôi mắt nó đang cười: “Tôi cũng là phóng viên, nhưng tôi sẽ không hỏi những câu vô duyên như thế. Chọc giận anh, sau này làm sao hợp tác được nữa?”.
Bỗng nhiên anh lại thấy có phần không vui.
“Đương nhiên, dù gì tôi cũng là một phóng viên giải trí, cho nên…” nó cười cười vẻ ngại ngùng.
“Đục khoét và sáng tạo ra tin tức là trách nhiệm nghề nghiệp của tôi, cho nên, hơ hơ…”
Hệt như đang biểu diễn ảo thuật…
nó nhanh như cắt giương lên một chiếc máy ảnh, cách một tiếng, bấm vào nút chụp hình .
BaekHo sững sờ tức giận!
Ren nhanh nhạy thu máy ảnh về, đề máy xe mô tô, gầm rú vọt nhanh, trong chớp mắt đã cách BaekHo đang nổi điên tới hơn năm mét!
Tay nó đặt trên tay ga, gào lớn lên với anh:
“Xin lỗi nhé! Người trong giang hồ, không thể làm chủ được mình mà! Xin anh thứ lỗi cho tôi!”
“Cậu thật đê tiện!”
BaekHo hét lên tức giận với thằng phóng viên “trơ trẽn” kia.
Trên đỉnh núi trăng sáng sao thưa.
Chiếc mô tô đang nổ máy ầm ĩ, nhưng Ren lại không bỏ đi.
nó hét lại từ phía xa xa:
“Tôi chỉ cần một mẩu tin thôi mà, tựa đề đại khái là “Trong vòng vây của phóng viên, BAekHo đã thoát được một cách thần kỳ”. Không phải scandal, cũng không phải tin gì xấu xa, chỉ là một mẩu tin mới đơn giản thôi, tôi thật sự không có ý làm hỏng hình tượng của anh!”
“Vậy tại sao cô lại chụp hình tôi?”
“Làm ơn đi, có phải hình sex đâu, anh căng thẳng cái gì!” Ren cau mặt. “Ảnh của anh đâu đâu mà chẳng có, tôi chỉ cần một tấm để chứng minh anh đã đến đỉnh núi này thôi, để bài viết của tôi thêm phần đặc sắc.”
Anh trầm ngâm không nói.
Cảm giác bị người ta lợi dụng khiến anh thấy toàn thân lạnh toát.
Nhìn anh cô độc đứng dưới ánh trăng bạc, trong lòng nó có chút không nhẫn tâm.
đặt máy ảnh vào cốp xe khóa lại, rồi chậm rãi bước từng bước hướng về phía anh.
Đứng cạnh anh, nó ngẩng lên, liếc nhìn, dè dặt hỏi: “Này, giận rồi à?”. nó bĩu môi. “Chỉ là một tấm hình thôi mà, xem như là món quà anh tặng tôi vì đã giúp anh thoát khỏi vòng vây không được sao?”
Anh lạnh lùng nói: “Cậu giúp tôi thoát khỏi đó, chẳng qua chỉ vì muốn có một tin độc quyền, chứ đời nào muốn giúp tôi”.
Ối, anh ta trở nên thông minh rồi à?
Ren cúi đầu làm ra vẻ cam chịu:
“Phải, là do tôi muốn có tin, nhưng, tôi có hãm hại anh không? Tôi chỉ muốn đứng vững trong cái tuần san JoongAng Ilbo phóng viên nhiều như kiến ấy thôi. Anh không hiểu đâu, một phóng viên nhỏ bé như tôi, muốn sinh tồn trong đó là khó khăn biết bao nhiêu, nếu không moi ra được tin tức nào, tôi sẽ bị đuổi việc mất!”
nó nói mãi nói mãi, nước mắt từng giọt rơi xuống.
“Thực ra, tôi có thể viết tin mới mà không cần nói cho anh biết. Nhưng, tôi không muốn anh nhìn thấy từ trên mặt báo, như thế, tôi sẽ cảm thấy mình lừa gạt anh, anh sẽ khó chịu! Tự tôi nói cho anh biết kế hoạch của mình, là do hy vọng anh sẽ ưng thuận, tôi không muốn lừa anh!”
anh trầm tư hồi lâu: “Nếu tôi không đồng ý thì sao…”.
nó hoảng hốt nắm lấy tay anh: “Tôi xin anh đấy, tin này đâu có làm tổn hại đến anh, nhưng nó lại rất quan trọng với tôi, xin anh, giúp tôi có được không?”.
nó túm lấy tay anh, lắc qua lắc lại.
“Giúp tôi với, tôi sẽ cảm kích anh lắm!”
Bàn tay nó nóng hổi, bừng bừng như mặt trời.
Cuối cùng…
BaekHo đã gật đầu khe khẽ.
Ánh sao đang chớp mắt.
Ren cũng đang chớp mắt.
Tư liệu trích ngang:
Tuyện chiêu khổ nhục kế thứ năm của Măt trời ma vương – nước mắt và van nài!
Chiêu này có một ma lực thần kỳ, đặc biệt thích hợp để sử dụng trước những người mặt lạnh mà tim nóng, không tin thì thử là biết ngay!
|
Chương 2-4…
Ngày hôm sau.
Tin tức “hot” nhất của tuần san JoongAng Ilbo .
“Trong vòng vây trùng trùng của phóng viên, chiếc mô tô bí ẩn đã giúp BaekHo thoát thân một cách ly kỳ!”
Cộng thêm một bức ảnh màu độc quyền!
Đám nhân viên mới vây chặt lấy Ren vừa bước ra khỏi văn phòng của sếp lớn, hứng chí nhao nhao cả lên:
“Ren, cậu lợi hại thật đó, mấy phóng viên báo khác chỉ viết có mấy chữ tường thuật khô không khốc, còn cậu lại biến ra cả hình được nữa! Rõ ràng như đang quay phim ấy, thần kỳ quá đi mất!”
“Nhìn bức này này, BaekHo tay chạm tay với người lái xe mô tô màu bạc… A, dường như tôi có thể nhìn thấy tin hồng bay lên giữa hai người họ!”
“Bức này! Bức này! BaekHo ôm lấy eo người đó, vẻ mặt anh ấy trong bóng đêm có một nét đẹp ma mị… A, họ có giống một đôi tình nhân đang bỏ trốn không?”
“Còn có một tấm tuyệt nhất nữa này! Trên đỉnh núi, giữa trời sao, ánh mắt BaekHo dịu dàng rung động lòng người, giống như đang nhìn người yêu đầu vậy. Ôi, tim của tôi, tại sao chỉ nhìn anh thôi mà đã mê đắm mụ mị cả rồi >_<…”
“BAekHo trước nay lạnh lùng thế mà lại có biểu hiện tình cảm thế này sao? Mà cậu kiếm đâu được những tấm ảnh này thế?”
Đám nhân viên mới mắt thao láo nhìn nó.
“Nói bọn tôi nghe có được không, sao cậu lại làm được thế?”
Ren nhướn nhướn mày, ngồi xuống salon, cười cười:
“Rất đơn giản.”
Đám nhân viên mới dỏng tai lên.
“Tôi biết được rằng giờ phút đó sẽ có một chiếc mô tô phân khối lớn xuất hiện, đón anh ấy chạy mất, vậy nên trước khi sự việc xảy ra đã nhờ MinHyun phục một bên, chuẩn bị sẵn sàng máy ảnh để chụp cảnh tượng đặc sắc đó. Còn những phóng viên khác do sự việc quá đột ngột, phản ứng không kịp, thế nên đã đánh mất thời cơ.” nó vắt chéo chân, cười rất đắc ý.
Kahy giơ tay hỏi:
“Tại sao cậu lại biết lúc ấy sẽ có một chiếc mô tô xuất hiện?”
Đúng rồi, sao biết được?
nó ho một tiếng, đứng vụt dậy:
“Hà hà, trực giác! Trực giác của tôi mách bảo sẽ phát sinh những gì.”
Trực giác?
Câu trả lời kiểu gì thế này!
Đám nhân viên mới đứng phắt dậy, tức giận nhìn nó.
nó chộp lấy túi xách chạy ra ngoài, quẳng lại một câu:
“Trực giác của tôi mách bảo, các bạn đang tức giận! Để trừng phạt tôi không nói đúng sự thật, tôi ra ngoài làm việc đây!”
nó vừa chạy vừa lè lưỡi.
Đành chịu thôi, nếu bị người khác phát hiện nó chính là người đã cứu thoát BaekHo, moi ra được tin tức “hot” độc quyền, nó chắc chắn sẽ trở thành phản đồ và kẻ thù công khai của cánh phóng viên!
Tha thứ cho nó, người trong giang hồ, có lúc đành phải nói dối thôi.
|
Trong phòng thu âm của BaekHo
Dõi mắt nhìn anh đang hát thử phía bên kia tấm kính, trợ lý thu âm Jr nghiêng đầu nhìn Aron một cách kỳ lạ:
“Có thấy dạo gần đây cậu ấy có vẻ đặc biệt không?”
Aron dựa vào tường, sờ sờ cằm:
“Cậu cũng có cảm giác đó à?”
“Ừ, gần đây cậu ta hình như trở nên…” Thanh Sơn nghĩ ngợi. “… nhân tính hóa rất nhiều.”
“Chính xác, không còn làm mặt lạnh như núi băng cả ngày nữa, trong đôi mắt hình như có tình cảm nhiều hơn.”
“Lại còn ngẩn ngơ xuất thần nữa.”
“Đặc biệt là ngồi ngẩn ra với cái di động mà cậu ta mới mua.”
Hai người đàn ông cười lên hệt các mụ già nhiều chuyện.
“Cậu thử nghĩ xem, có phải cậu ta yêu ai rồi không?” Jr to gan đoán mò.
“Yêu à?” ARon mở to mắt nhìn BAekHo đang hát trước micro, chậm rãi nói: “Cậu nói vậy khiến tôi thấy cũng có vẻ giống lắm”.
“Chàng thiếu niên tương tư…”
“Cậu ta cũng nên yêu một lần xem sao.”
“Không biết có phải tình yêu đầu đời không nhỉ.” JR cười trộm.
ARon cũng cười: “Ai mà biết được, hỏi thì cậu ta không nói”.
“Không đâu…” Aron càng nghĩ càng thấy thích thú. “cậu ấy chắc vẫn chưa yêu đương gì.”
Cằm aRon như muốn rớt xuống:
“Chưa từng yêu? cậu ta?” Trời ạ, thần tượng siêu “hot” BaekHo có khả năng chưa yêu đương? Thế thì các cô thiếu nữ dưới gầm trời này sẽ kêu thét đến bất tỉnh mất!
“Im lặng!” Một tiếng quát tháo.
Người phụ trách ghi âm siêu đẳng nhất của công ty Pledis – Son Dam Bi – không chịu nổi hai gã đàn ông cứ vo ve như muỗi như thế, liệu có đạo đức nghề nghiệp chút nào không?
Jr, Aron vội vã cúi gằm đầu xuống.
Son Dam Bi trừng mắt nhìn họ một cái, quay người đi tiếp tục thu âm.
Bỗng nhiên.
Vẳng đến tiếng chuông điện thoại réo rắt.
Son Dam Bi nổi trận lôi đình: “Điện thoại của ai?”. Lúc thu âm không cho phép mang di động vào, đó là kỷ luật mà ai ai cũng biết. Dám to gan quấy rối quá trình thu âm, giết không tha!
Jr ,Aron hoảng hốt mò mẫm túi áo mình, cuống đến nỗi trán vã mồ hôi:
“Không phải… không phải của tôi…”
Rõ ràng là tắt máy rồi, hơn nữa tiếng nhạc chuông cũng khác của họ mà.
“… Của tôi.” Tiếng BaekHo vẳng đến từ phía bên kia tấm kính.
Giữa các ngón tay thon dài của anh là một chiếc di động màu xám bạc, áp vào bên tai, khóe môi nở nụ cười, giọng nói dịu dàng:
“… Ừ… Tôi rảnh… được…”
Jr, ARon đưa mắt nhìn nhau.
BaekHo thường ngày tuy tính tình khó ưa, nhưng lúc làm việc thường rất nghiêm túc, nghe điện thoại khi thu âm càng là điều chưa hề xảy ra.
“… Biết rồi… nửa tiếng sau gặp… được…”
gập máy lại, nhắm mắt, hít một hơi sâu. Chưa từng biết được rằng, không khí trong căn phòng thu âm khép kín cũng thanh tân như thế này.
mở cửa bước ra.
Ánh hào quang hạnh phúc đang bao phủ lấy anh, nụ cười nhảy nhót giữa đôi lông mày và khóe môi, anh rạng rỡ vui tươi như một thể phát quang, Jr, Aron bị chấn động đến mức quên cả thở.
Anh bước đến trước mặt Son Dam Bi, cúi gập người:
“Tiền bối…”
Son Dam Bi khoát tay, ngắt lời:
“Hôm nay cũng mệt rồi, thu âm đến đây thôi!”
anh lại cúi người một lần nữa, rồi rời khỏi phòng thu âm.
Jr, Aron đờ đẫn nhìn Son Dam Bi phân biệt đối xử quá lớn như thế.
Son Dam Bi đứng dậy, nhìn theo hướng BaekHo biến mất, cười hà hà lẩm bẩm:
“Yêu rồi chứ gì? Được thôi, cũng là lúc nên yêu một lần rồi nhỉ.”
Đã là người theo dõi thế giới giải trí này hai mươi mấy năm rồi, một người theo nghệ thuật vừa có tư chất tốt lại vừa trong sáng giữ mình như BaekHo có thể xem là hiếm như lông chim phượng vậy, thật sự mong rằng cậu ta sẽ được hạnh phúc.
ARon hồi lâu sau mới định thần lại, vụt chạy đuổi theo như điên:
“BaekHo! Cậu không được đi! Buổi chiều đài truyền hình có thông báo!”
|
Chương 3-1
Mặt trời mùa hè nóng nực đến mức như muốn đốt cháy da người.
Đúng vào giữa trưa.
Rất hiếm người qua lại trên quảng trường, những cô gái che đủ mọi loại ô đi nắng màu sắc sặc sỡ, những chàng trai cố gắng đi bên dưới bóng râm, mọi người đều gấp gáp, sợ hãi ánh nắng ngạo nghễ đang phun ra lửa phía trên đầu.
Bên hồ nước phun nhạc ở trung tâm quảng trường.
Chỉ có một chàng trai.
Trong tay anh đang cầm một ly trà sữa trân châu.
Nước hồ phun lên vui vẻ nhảy múa, rơi xuống, bắn lên vô số những bụi nước màu bạc.
Chàng trai đã đợi lâu lắm rồi.
Ly trà sữa trân châu vốn mát lạnh đã bắt đầu ấm nóng.
Ánh mặt trời nóng bỏng phủ chụp người anh, chiếc áo lụa màu tím đã hơi ẩm ướt, đôi mắt màu violet dần dần ảm đạm.
“Dong Ho!”
Cuối cùng, phía xa xa, một cậu trai tóc bạch kim chạy đến với tốc độ của vận động viên chạy một trăm mét.
Đôi mắt chàng trai vụt sáng rực.
Bên hồ nước.
MinKi chạy đến trước mặt DongHo, há hốc miệng thở hổn hển, mồ hôi trên mặt nó nhỏ xuống tí tách, nó chụp lấy cánh tay anh, lắp bắp:
“Xin lỗi… xin lỗi… tôi đến trễ…”
anh đỡ lấy nó, dịu dàng lắc đầu:
“Không sao, tôi cũng mới tới thôi.” Chỉ có mỗi hai tiếng đồng hồ thôi mà, đúng vào khoảnh khắc nhìn thấy nó, mọi thứ đã không nghĩ gì được nữa.
nó cố gắng hít thở, cười vẻ hối lỗi với anh.
Đột nhiên, nó chau mày.
Khuôn mặt DongHo bị ánh nắng chiếu đến đỏ rực, nhìn như sắp bị lột da.
nó vội vã lấy chiếc ô màu xanh táo ra khỏi túi, căng ra che trên đầu anh, luôn miệng than vãn khổ sở:
“Ôi trời, anh không thể tìm chỗ nào mát hơn hay sao? Bị phơi nắng như thế, đỏ hết cả rồi đây này! Ngốc quá!”
DongHo sờ sờ mặt mình, cười:
“Vẫn rất ổn mà, tôi không thấy gì cả.” Chỉ vì đã hẹn nhau ở bên hồ nước, sợ nó không tìm thấy anh thôi.
Nhìn thấy gương mặt mồ hôi đầm đìa của nó, anh đưa ra một gói khăn giấy, lại nhớ đến ly nước trong tay mình. Anh lắc lắc trà sữa, bỗng phát hiện ra đá trong ly đã tan chảy, không còn lạnh nữa.
MinKi lau mồ hôi, để ý thấy vẻ mặt anh có phần ủ rũ:
“DongHo, chuyện gì vậy?”
anh đặt ly trà sữa xuống, mỉm cười:
“Không có gì. Trà sữa hết lạnh rồi, tôi đi mua cho cậu ly khác.”
MinKi nhanh nhẹn chộp lấy, giữ tay anh lại, uống ừng ực liền mấy ngụm to, ngửa cổ lên rồi thở ra đầy sung sướng:
“A, tôi sắp khát chết rồi đây, đúng là nước giải khát cứu mạng!” nó lại cười. “Có biết là khi trời quá nóng mà uống ngay nước lạnh thì sẽ không tốt cho cổ họng không, âm ấm một chút là tốt nhất!”
Tay nó vẫn nắm chặt tay anh, DongHo thảng thốt xuất thần, không nói nổi câu nào.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Dưới tán ô màu xanh táo, MInKi cười toe toét.
anh che ô cho nó: “Cậu muốn đi đâu?”.
“Anh ăn cơm chưa?” Thấy da anh bị nắng cháy đến vậy, chắc chắn là đã đợi lâu lắm rồi. MinKi đảo đảo mắt, nói với vẻ đáng thương: “Tôi vẫn chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn chút gì đó được không?”.
Bụng DongHo bỗng ục ục khe khẽ.
Hai người cười nghiêng ngả.
* * *
|