Hôm nay là ngày kiểm tra thử thách 1, bài thi là ném ám khí vào các thứ trên bàn. Nhìn sơ qua 1 cái thì Hân lên tiếng: - Tất cả những thứ trên bàn đều có 1 chấm đỏ, bạn hãy ném vào những chấm đó, khi trúng hết thì bạn sẽ qua thử thách này. Quân nhìn lên Vũ đang ngồi nhìn anh bằng ánh mắt lạnh. Từ khi vào tập cậu mới để ý. Khi vào phòng thì mắt cậu sắt lên, còn ra ngoài phòng thì cậu trở lại bình thường. - Tại sao mình phải tập ném ám khí vậy?- Quân hỏi. - Hoàn thành thử thách 1 sẽ nói cho bạn biết.- Nhi nói. Quân nhìn vào những thứ trên bàn rồi bắt đầu ném. Tất cả 6 vật đầu cậu đều ném trúng, nhưng còn cái thứ 7 thì Quân lại trật. Lúc này Vũ mới nói: - Kết thúc. Coi như Quân thất bại. Từ nay không được cầm ám khí nữa. Quân nhìn Vũ một cách bất ngờ vì câu nói không cảm xúc của cậu. Nhìn lại vật thứ 7- một cành hoa phượng. Cậu đã xác định được chấm đỏ nhưng khi phóng do có 1 tí gió thoảng qua làm cho cành hoa khẽ dịch chuyển.... Quân hỏi: - Có thể cho mình biết tại sao phải tập ném ám khí không? - Cậu không hoàn thành thử thách nên không thể cho cậu biết.- Khoa nói. - Cứ nói đi.- Vũ không thay đổi sắc mặt. - Thật ra ba mẹ của 4 đứa mình là những người trong thế giới ngầm của thành phố nên từ nhỏ tụi mình đã được tập luyện như vậy.- Nhi nói. - Ra về.- Vũ nói Sau khi chia tay 3 người còn lại, Quân chở Vũ về trên xe đạp, Vũ nói: - Sâu lớn có giận em không? - Chuyện gì?- Quân vừa lái xe vừa nói trong vô hồn khi biết ba mẹ Vũ như vậy. - Em đã giấu anh chuyện ba mẹ. Thật ra em không muốn anh bị shock nên không nói. Lúc đầu khi cho anh vào nhóm thật ra em đã nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng suy nghĩ lại em không muốn anh nguy hiểm nên em đã phá bài thử thách của anh...- Vũ nói càng lúc càng nhỏ. - Em nói sao?- Quân ngạc nhiên. - Thật ra trong phòng luyện tập không thể có gió được vì nó rất kín. Em đã dùng ám khí của mình tạo ra gió nhẹ.- Vũ nói. - Tại sao em làm vậy? - Quân hỏi. - Em không muốn anh nguy hiểm.- Vũ nói. - Không muốn anh nguy hiểm? Em biết khi nói ra anh rất ấm ức không? Em lại làm điều nguy hiểm trong khi nói muốn anh không nguy hiểm.- Quân gằn giọng. - Em thật sự xin lỗi. Nếu anh muốn em sẽ rút khỏi thế giới ngầm.- Vũ nói nhỏ. - Em làm vậy vì anh? - Phải, nếu anh không thích thì em sẽ rút. Em sẽ nói với ba mẹ. Em vì anh có thể làm tất cả.- Vũ nói chắc nịch - Em không cần làm vậy. Anh hiểu, nhưng em phải hứa là sẽ an toàn mọi lúc mọi nơi. - Dạ, em sẽ nghe. Mà em có một điều kiện. - Vũ nói - Huh... - Nếu anh phản bội em thì em sẽ là người giết anh ngay rồi tự sát.- Vũ nói như hâm doạ. - Anh hứa. Nếu ngược lại thì anh cũng sẽ vậy.- Quân cười nói. - à mà sao lúc trong phòng tập và ngoài này em khác thế? - Thật ra từ nhỏ em được dạy '' Khi tập luyện hay đang đứng trước một việc nào thì điều đầu tiên là " đóng băng" trái tim lại. Không được thực hiện theo cảm xúc, cảm tính mà thực hiện theo lý trí." - Vũ nói. - Hèn gì mà nhì em lúc đó khác quá! Sâu nhỏ làm anh sợ.- Quân cười hà hà.. - Mà sâu lớn anh còn nhớ lúc nãy trong phòng tập anh còn nhớ em nói gì không? - Gì sâu nhỏ.- Quân thắc mắc. - Không được sử dụng ám khí và không tiết lộ bí mật của tụi em. - Anh biết rồi, Sâu nhỏ yêu dấu ạ- Quân hí hí cười. Vũ ôm lấy eo Quân, dựa đầu vào lưng Quân. " Em muốn lúc nào mình cũng hạnh phúc bên nhau như vậy, sâu lớn ngốc nghếch ạ.". Trong khi đó Quân cảm thấy thật ấm áp " Anh sẽ mãi che chở cho em, sâu nhỏ ạ.". Hai con người, hai cảm xúc như đều nghĩ đến cùng một tương lai. Nhưng những cử chỉ của hai người lại bị hai người khác nhìn thấy. " Thì ra chỉ là thằng đĩ đực, không hiểu sao em ấy lại yêu nó chứ. Được lắm, mày là đĩ thì tao là người mua đĩ" " Thì ra anh theo thằng nhà quê đó bỏ tôi, anh được lắm, anh chờ coi anh với nó sẽ hạnh phúc được bao lâu" --- còn tiếp---
|
|
" Coi nào, quá trình tiêu hoá ở các động vật có túi tiêu hoá, ống tiêu hoá chủ yếu là...là tiêu hoá ngoại bào nhờ enzim từ các tế bào tuyến..." . Vũ đang học bài sinh thì mẹ cậu gõ cửa: - Vũ ơi con còn thức không? - Dạ, con đang học bài, có gì không mẹ, mẹ vào đi.- Vũ cất tiếng. - Vũ này, ngày mai con có thể rủ bạn Trung Quân con nói với mẹ đến nhà được không? - Có gì không mẹ.- Vũ thắc mắc. - À.... 1 tháng nữa con sẽ kết hôn- Mẹ cậu nói nhỏ. - KẾT HÔN.- Vũ la toáng lên.- Chuyện này là sao mẹ, tại sao con phải kết hôn chứ, mà người đó là ai? - Ba mẹ đã quyết định rồi, đó là con của bạn quá cố của ba mẹ, ba mẹ và họ đã hẹn ước rồi.- Mẹ nghiêm giọng. - Nhưng con...con...- Vũ ấp úng - Không nhưng nhị gì hết, ba mẹ đã quyết định . À ngày mai con nhớ kêu Trung Quân đến nha.- Nói rồi bà đóng cửa ra ngoài, bỏ lại Vũ hai mắt rưng rưng. Cậu khóc, cậu khóc vì quá đau. Tại sao ba mẹ lại cho cậu kết hôn với người chưa từng gặp mặt trong khi cậu đang yêu Quân như vậy. Chẳng lẽ ba mẹ đã biết chuyện cậu với Quân nên mới kêu Quân ra nói chuyện. Trong đầu cậu rối, rối lắm nhưng không biết tại sao. Cậu thiếp đi khi đã khóc kiệt sức. Hôm nay đi học mặt cậu bơ phờ, hai mắt đỏ vì khóc quá nhiều. Những vệt thâm quầng hiện rõ trên khôn mặt vì cậu giật mình vì gặp ác mộng khi ngủ. Bước vào lớp, ai cũng nhìn cậu, họ không hiểu sao đại thiếu gia hôm nay xuống sắc thế. Ngồi xuống bàn, cậu gục mặt, nước mắt lại chảy ra. Quân bước vào lớp thì bất ngờ bị những ánh mắt lạnh của ba người còn lại trong Tứ Quậy, họ kéo Quân ra ngoài. - Chuyện này là thế nào?- Nhi lên tiếng. - Chuyện gì?- Quân thắc mắc. - Cậu không biết hay giả vờ không biết. Đây là lần đầu tiên tao thấy Vũ như vậy.- Khoa hét.- Mày đã làm gì Vũ. - Vũ...Vũ...Vũ xảy ra chuyện gì?- Quân không kiềm được bản thân. - Vậy chắc không phải cậu, hôm nay Vũ lạ lắm. Hôm qua nó còn cười mà.- Hân nói. Quân tức tốc bỏ chạy về lớp, vừa đến cửa lớp thì Vũ bước ra: - Chúng ta nói chuyện đi- Vũ nói. Lên sân thượng của trường, Quân lên tiếng trước: - Hôm nay em sao thế? - Sâu lớn này, chúng ta chia tay đi.- Vũ lại khóc. - Tại sao, em ...em mới nói gì.... Tại sao chúng ta phải chia tay. Có phải anh đã làm sai chuyện gì không, em nói đi anh sẽ sửa mà... Em đừng có nói chia tay với anh... Anh sợ lắm.... Ba mẹ bỏ anh rồi... Anh không muốn mất em.- Quân rưng rưng.- Em đừng nói chia tay nha... Anh sợ... Anh sợ lắm.- Quân ôm lấy Vũ mà khóc. - Em xin lỗi, em không thể mang hạnh phúc tới cho anh. Em sắp kết hôn rồi, là ý của ba mẹ em.- Vũ nói trong những giọt nước mắt. - Không được, em không được kết hôn.- Quân gằn giọng nhưng nước mắt vẫn rơi. - Em xin lỗi, em không thể làm ba mẹ em thất vọng.- Vũ nấc từng tiếng. - Anh phải gặp ba mẹ em. Anh phải nó chuyện này. - Quân nói to. - Ba mẹ em cũng muốn gặp anh, chiều nay 16h30 qua nhà em.- Vũ nói. - Anh sẽ nói chuyện này với cô chú.- Quân lại nói. - Chiều em sẽ qua rước anh. - Nói rồi Vũ bước đi, bỏ Quân lại phía sau. Lúc này, ba thành viên nghe lén thì cảm thông cho Quân, họ quyết định chiều nay sẽ đến nhà Vũ để nói chuyện Vũ và Quân, trong khi đó có một người khác cũng suy nghĩ nhưng trái ngược " Không cần mình phải ra tay, cảm ơn hai thằng già đã ra tay trước, khỏi cần mình phải tung mấy tấm hình bệnh hoạn này. Ôi, chiều nay sẽ qua nhà bà già... Í không mẹ chồng tương lai chứ, không uổng công ba mình phải thấp mình năn nỉ họ. Ba yên tâm, Thiên Vũ sẽ của nhà mình thôi." Không ai khác chính là Minh Thảo.
|
Chap này viết buôn mà đọc lại không thấy buồn... Hix... Hix... Lúc đó biết vậy đi chuyên Văn cho rồi:(
|
|