Mùa Lãng Quên (The Forget Season)
|
|
CHƯƠNG 11 Một đêm trước ngày cắm trại… Hôm đó là ngày 22/3, ngày sinh nhật của Liễu Ca… Trước hôm đó, khi ở trên lớp nó đã hí hởn thông báo với mọi người rằng tối nay là sinh nhât nó, mong mọi người ở lại lâu hơn để cùng chúc mừng nó bước sang tuổi 17. Dường như thời gian càng trôi đi, con người càng thay đổi, nhưng nó vẫn cứ là nó, vẫn là con nhỏ năng động và dễ thương như những ngày đầu tôi gặp nó. Qua đêm nay đã là ngày bắt đầu cắm trại, thời gian cứ như thoát cái là đến và lại thoát cai là đi ngay. tôi nghĩ mình nên trân trọng từng phút giây của cuộc sống để sau này về già mình sẽ chẳng phải hối tiếc về những việc mình có thể làm được mà lại không dám làm. Như chuyện tôi có thể nói rằng”tôi thích Khánh” nhưng tôi lại không dám nói, ngay cả đi bên cuộc đời cậu ấy tôi còn không dám. Và ngay cả khi cậu ấy quan tâm đến tôi, tôi vẫn cố trói buộc lòng mình để không phải nói ra những lời thật lòng, tôi nói dối tất cả. Đó chính là sai lầm khiến cho tôi hối tiếc nhất sau này khi cậu ấy biến mất khỏi cuộc đời tôi vĩnh viễn. trong cuộc sống, đôi khi chúng ta hay vội vàng hay hấp tấp. nếu như chúng ta suy nghĩ vấn đề nhẹ nhàng hơn, kĩ càng hơn thì mọi vẫn đề sẽ chẳng thể nào trở nên rối rắm và khiến chúng ta phải hối tiếc sau này. Ai mà không từng mắc sai lầm, điều đó đã là quy luật của cuộc sống rồi, miễn sao chúng ta biết nhận ra lỗi lầm và sửa lỗi lầm đó, thế là tốt rồi. Tôi và Liễu ca cũng có những khoảng thời gian giận hờn nhau đấy thôi. Vì chúng tôi chưa thật sự hiểu nhau vì chưa có nhiều thời gian để tìm hiểu nên giận nhau là không thể trách khỏi. điều đáng mừng là sau những lần hờn giận, chúng tôi hiểu nhau hơn và tình bản của cả hai trở nên thắm thiết và dù núi có cạn, sông có mòn thì tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau sẽ chẳng thể nào mất đi, nó chỉ càng ngày càng lớn dần theo năm tháng mà thôi. Quay lại vấn đề chính thôi, nảy giờ tôi lan man hơi nhiều rồi. (tôi là người hay suy diễn mà). Khi Liễu ca vừa thông báo xong, cả lớp ồn ào như cái chợ. Bọn chúng cứ nhí nhố hò reo vì tối nay được ăn uống miễn phí (cái này đáng trách nè). Tôi có chú ý ánh mắt của nó lúc đó, ánh mắt long lanh với những xúc cảm, phải chăng là hạnh phúc? Tôi cầu mong hạnh phúc sẽ đến với nó, vì thật sự nó đã đủ khổ để có một cuộc sống tốt hơn sau này. Mỗi khi nhìn vào ánh mắt của nó, tôi luôn nhận thấy được trong đó những nỗi buồn xa xăm. Ai biết nó cũng trầm trồ khen đôi mắt của nó, đôi mắt ấy đen láy và trong sáng như chính tính cách của nó vậy. *** Đêm nay tôi cùng với một số đứa ở xa sẽ ở lại nhà nó. Nhà tôi cũng không xa nhà nó là mấy, đạp xe khoảng 15’ thôi, nhưng nó cứ nài nỉ tôi ở lại, nên cũng chẳng có cách chọn lựa nào khác. Con nhỏ này là chị đại mà, nếu tôi không chịu nghe lời là “ăn đòn” của nó liền và ngay lập tức. Sáng ngày mai cả lớp sẽ phải tập trung ở nhà nó thật là sớm, từ khoảng 3h sáng để mang cái cổng trại hàng khủng và vài vật dụng cần thiết hỗ trợ cho việc cắm trại. Và khoảng thời gian đặc biệt nhất của đêm nay cũng đến… Trong khi một nhóm đang đốt lửa lên thì một nhóm khác (gồm toàn các thanh niên lực lượng được con Liễu thuê về, chắc là quanh xóm nó, có Nhân và Khánh nữa) đang cố gắng dựng cái cổng trại lên. Sau gần 15’ hì hục mệt vãi cả mồ hôi thì cái cổng trại với đủ màu sắc hiện lên, hòa vào màn đêm tĩnh mịch là tiếng cười nói hoan hô và tiếng những cành củi đang cháy lép bép bên cạnh. Mọi thứ quá tuyệt vời, mọi thứ dung hòa với nhau tạo nên một bức tranh rất đẹp và huyền bí. Tôi là người con trai duy nhất không phải làm những chuyện nặng nhọc (tôi đặc biệt mà), tôi được phân công vào chuẩn bị thức ăn cho buổi sinh nhật của Liễu ca. Tôi cùng với một số đứa khác đang nhiệt tình vừa xép đồ ăn vừa tranh thủ cho vào miệng nhai chóm chép. Tôi để ý thấy Nhân và Khánh sau khi dựng trại xong cứ đứng lung túng ngoài cửa bếp hoài, chắc là muốn vào đây kiếm gì ăn mà không dám rồi. Nhưng tôi mặc kệ họ vì đang bận túi bụi mà. Con liễu cũng đang làm công việc giống tôi ngay bên cạnh, hôm nay là sinh nhạt nó nên chuẩn bị sửa soạn tươm tất trong cứ ý như nàng lọ lem ấy. Không biết hoàng tử của nó là ai đây? Mong sẽ là người thật tốt, đẹp trai và xứng với nó. Đồng hồ điểm 8h tối… lửa ngoài trời cũng đã cháy rất to. Một số thanh niên trong xóm cùng với mấy đứa trong lớp nhảy cái điệu kì lạ ngoài kia. Khi vừa mang trên tay hai cái đĩa thức ăn ra để vào một các bạc dài đã được trải sẵn ngoài sân, nhìn thấy cái điệu nhảy kia, xém chút nữa tôi vấp té gãy xương rồi. may là tôi dủ bình tỉnh để trấn tỉnh mình. Nhân thấy tôi mang thức ăn ra cũng nhanh chân chạy vào trong để phụ giúp mang thức ăn ra cùng, người gì đâu mà đàn ông thế không biết? Sau một hồi, chúng tôi cũng mang xong thức ăn ra hết, chủ bị cốc nước cho từng người và thêm vào đó một cục đá. Ai cũng đã chọn cho mình chổ ngồi cố định, còn tôi vẫn chạy len xen để tìm thêm những thứ cần thiết. một lúc sau, Liễu ca bước ra cùng với những tràn vỗ tay của mọi người. nó miễm cười thân thiện rồi ngồi xuống một chiếc bánh đã được thắp đèn nến sáng trưng. Tôi ngồi bên cạnh nó, tiếp đến là lớp trưởng, rồi thằng Sang, thằng Lộc… tất cả mọi người cùng nhau vỗ tay và hát bài hát “happy birthday” tặng nó: “happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday, happy birthday to Liễu ca” Mọi người hát xong thì vỗ tay thêm một tràng nữa. cái con Liễu này nó bị cái gì rồi hay sao đó, những món quà mọi người tặng nó, nó đem hết ra ngoài này để. Có cả cái quà mà hồi chiều tôi lén lút tặng nó. Tôi không dám công khai cho mọi người biết món quà đó là gì. Vậy mà giờ nó lôi ra đây để trông mà chướng con mắt (cái đèn ngủ tí hon đó). Nhỏ này sống trọng tình cảm lắm, ai yêu thương, trân quý tặng quà cho nó, là nó giữ món quà đó khư khư và không để mát bao giờ. Ngay cả con gấu bông mà lần đầu anh ba nó tặng vào lần sinh nhật nó học lớp 9, vì đó là kỉ niệm lần đầu tiên, lại là món quà mà anh trai nó tặng nên nó cứ giữ món gấu bông xuất nhiều năm, giữ gìn cẩn thận. nó còn bảo với tôi rằng, khi đi ngủ mà không dược ôm con gấu đó, nó sẽ không bao giờ ngủ được. đấy! chỉ cần như vậy thôi là đủ hiểu nó tôn trọng tình cảm của người khác như thế nào rồi. Nó đứng lên trịnh trọng cảm ơn mọi người rồi sau đó thổi nén, ước nguyện điều gì đó rồi cắt bánh chia cho mọi người. - Lời đầu tiên cho Liễu được cảm ơn các bạn, các anh chị hôm ni có mặt ở đây để chúc mừng sinh nhật liễu. cảm ơn mọi người rất nhiều. I love you so much… Tôi không biết trong điều ước đó, nó sẽ ước gì. Suốt 17 năm qua, đây là lần đầu tiên nó có một buổi sinh nhật đích thật (tôi thì chưa bao giờ cho đến hiện tại). chắc chắn rằng tâm trạng lúc này của nó bao lơn trong niềm vui, nếu là tôi, tôi sẽ có cảm xúc đó. Phải chăng điều ước đó, nó sẽ ước những năm sau trong những lần sinh nhật của nó, sẽ có người nhớ đến và chúc nó sinh nhật vui vẻ như ngày hôm nay vậy. điều đó là chắc chắn rồi, tôi hứa những năm về sau, dù chúng tôi không còn đi chung đường với nhau nữa. dù nó có đi đường nó, tôi đi riêng con đường của tôi, nhưng chúng tôi sẽ mãi mãi là bạn thân của nhau. Như tôi từng nói rồi đó, thời gian sẽ không làm tình bạn của tôi xa cách, mà chỉ hằng sâu thêm mà thôi. Dù cho cả hai có xa xôi về địa lí, tôi vẫn âm thầm chúc nó sinh nhật vui vẻ và chúc nó sống thật hạnh phúc cùng với gia đình và người nó yêu thương thật sự. Sau khi nó ước xong, thổi nén vù vù. Tôi đưa cái dao cắt bánh cho nó, trải ra mấy cái dĩa để chia bánh vào. Tôi chuyển phần bánh được cắt đến từng vị trí để đảm bảo ai cũng thưởng thức được một chút hương vị của nó. Tôi rất ghét ăn đồ ngọt, nên tôi không ăn bánh. Tôi chỉ ăn vài cái thạch rau câu rồi uống một chút nước sô đa đỏ. Học sinh chúng tôi thì chỉ dám uống nước ngọt thôi, còn các anh thanh niên thì uống bia, có người còn trộn cả soda vào bia, nhậu say tới bến. Nhân với Khánh ngồi ở chổ mấy anh thanh niên nên bị họ ép uống bia cùng họ, đâu còn cách từ chối nên cả hai cứ uống hết li này đến li khác. Kết quả cả hai đều say khướt. ai bảo chọn cái chổ ngồi như vậy để rồi ra nông nổi như thế không biết. đã yếu mà còn ra gió nữa hai cậu công tử bột kia ^^ - Hát nghe đi mọi người ơi. Nhỏ Liễu đưa ra đề nghị dành cho mọi người, có nhiều người say rồi nên chẳng còn đủ tỉnh táo là mấy. còn một số đứa khác thì về ngủ để mai còn dạy sớm nữa. tôi ở lại nhà nó nên khỏi phải lo lắng gì. Còn nhớ cái hôm nó báo là tối nay sinh nhật nó, nó có bảo tôi hát tặng nó một bài. Tôi không nghĩ ngợi gì mà vội vàng đồng ý. Giờ suy nghĩ lại mà thấy mình dại dột thật. tư trước tới giờ tôi có hát cho nhiều người nghe như vậy đâu, tôi cảm thấy ngợp vì lo sợ. (tôi sợ đám đông, dù giờ đã khắc phục được một ít). Nhưng đã hứa với nó rồi, tôi đành cắn răn mà hát tặng nó thôi. Nhưng thật sự tôi hát không có hay, hát vừa dở vừa mắc cười. tôi hát bài “biết khi nào rời xa” của Bích Phương, tôi chỉ thuộc dy nhất bài đó. Khi mới vừa cất giọng lên vài câu thì tôi có chút sợ sệt nhưng sau đó cũng dần ổn định để hát trọn bài hát. Có một vài người nhận xét giọng ca của tôi thế này. - Hát gì mà dở gướm thế, cứ như giật gân ý - Hát thì hát cho đàng hoàng, ghiến răng nghiếng lợi làm cái quái gì… … Thật tình là tôi hát dở thật, nhưng hát hay không bằng hay hát mà, tôi nghĩ như vậy đó. Cứ tưởng mọi người vỗ tay là khen tôi hát hay cơ chứ. Ai ngờ sự thật mất lòng. “Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt lìa xa nhau…” Sau khi tôi hát xong, Liễu ca trình bài masup hai ca khúc của ca sỹ Miu Lê “Yêu anh và I love you”. Khi mới cất giọng hạt, giọng nó trong trẻo thánh thót như tiếng chim sơn ca nhưng mang đậm sự ngây thơ hồn nhiên của tuổi học trò. Hôm nay Nhân và Khánh đi đến đây cùng nhau, cả hai đều bị người lớn làm say mềm không biết trời trăng mây gió gì hết. Khi tôi và Liễu hát thì hai người cùng mấy anh thanh niên khác đứng nhảy nhyar nhót điên cuồng rồi nói lung tung cả lên. Mất hết cả hình tượng rồi. Trời cũng dần dần về khuya, mọi người cũng dần đi về hết. chỉ còn xót lại tôi cùng một vài đứa ở xa. (chị “bé em” chị “xương xường”, Hà Tuyên và Lâm). Quên nhắc cái của nợ là Nhân và Khánh, họ say bí tỉ rồi nên chúng tôi không biết phải làm sao? Cách dy nhất là khiêng họ vào trong rồi xả cho vài ca nước để cả hai tỉnh táo hơn chút (tôi thấy cách nào hơi ác độc, nhưng biết làm sao đây). Thằng Lâm với con Liễu khiêng Khánh vào còn tôi và chị “xương xường” đảm nhận vai trò khiêng Nhân. Đúng là khi say rồi con người ta trở nên lạ lẫm, cứ lầm bầm này nọ rồi quạy hoài khiến cho cả hai phì cười, làm rớt cậu ấy xuống hơn cả chục lần. vậy mà cũng không chịu im lại nữa, đúng là hết thuốc chửa cho cả hai người. Khi chúng tôi định vị cả hai ổn định xong xuôi ở chiếc giường tre đặt sát chuồng heo (chổ này ba con Liễu hay ngủ trưa vì rất mát), mỗi đứa thi nhau múc nước từ giếng lên rồi tạ vào mặt hai người thật mạnh. Mất một lúc khá lâu, tạt phải gần 10 gàu nước cả hai mới lờ mờ tỉnh dậy. điều đáng nói là cả hai không còn nhớ chuyện gì hết, ngay cả vì sao mình có mặt ở đâycũng quên luôn. Mong sáng ngày mai hai người không nhớ chuyện chúng tôi hành hạ họ ra sao, kẽo lại bị báo ứng nữa…
|
CHAP 12 Sau khi được chúng tôi dội nước cho tỉnh lại, Nhân và Khánh từ giã mọi người và ra về. Rất may mọi chuyện kết thúc ở đây, chứ chứa hai tên say này ở lại đây chắc cả đêm không tài nào ngủ được quá. Chắc sẽ tru tréo, ren la rồi mộng du nữa không chừng. tôi và thằng lâm ngủ cùng ở sàn nhà bên cạnh cái tivi ở phòng khách. Trước khi đi ngủ, cái con Hà Tuyên nó cứ xả tóc đi lòng vòng quanh gương làm ai nấy cũng dựng cả tóc gáy lên: - Eo ôi, con khỉ heo kia mi làm cái chi rửa? Tôi lên tiếng chửa rủa nó. - Ta chải tóc lại mi. con nhỏ trả lời tôi. cái đàu của nó chỉ còn vài cộng mà cứ thích chải là như thế nào. Chắc hay làm như vậy hằng đêm nên tóc nó rụng hết là phải. không dừng lại ở đó, cái con nhỏ này còn tụng cái gì đó trong phòng, hình như là kinh thánh. Nó bảo tối nào mà không đọc kinh thánh là nó không chịu nổi. nó làm toàn những điều kì quái vậy mà không ai biết được trừ tôi ra. Sau một ngày và đêm làm việc mệt mỏi, đứa nào cũng lăn ra ngủ như chết. chỉ mình tôi không ngủ được, vì tôi không quên ngủ chỗ lạ. sau một hồi đọc kinh thánh, nhỏ kia nó cũng đã ngủ. vậy là chỉ còn lại mình tôi trơ trọi với màng đêm mịt mùng như nhung. Ngoài trời tiếng dế và con trùng kêu rã rích khiến cho mọi thứ trở nên ghê rợn. Tôi dù cố gắng ép bản thân phải chìm vào giấc ngủ nhưng không thể được. cứ nhắm mắt lại mở ra. Thằng lâm nằm cạnh tôi ngủ từ lúc nào không biết, nó ngủ mà không động đậy một chút nào, chỉ có tôi cứ quạy phá hết lên, hết quay mình nằm úp rồi ngồi lên rồi nằm xuống. chẳng lẽ tôi thức trắng đêm luôn hay sao? Sáng mai 3h là phải dậy rồi, nếu giờ không ngủ thì mai làm gì có sức mà tiếp tục công việc. sau một hồi đấu tranh tư tưởng tôi cũng dần đi vào giấc mộng… *** Nữa đêm tôi lại giật mình thức giấc, dạo gần đây giấc ngủ của tôi cứ chập chờn. Hình bóng của cậu ấy cứ luôn nằm trong những giấc mơ của tôi. tôi dù rất muốn cố xóa nhưng càng cố hình ảnh cậu ấy lại càng xuống hiện nhiều hơn. Tôi phải học cách quên cậu ấy chầm chậm, vì tôi vẫn chưa xác định được tình cảm của mình dành cho cậu ấy là gì. Liệu đó là tình yêu hay chị là sự ngộ nhận? tôi không muốn mình vội vàng rồi đến một ngày tình cảm kia biến mất như sương khói thì tôi sẽ rất ân hận. hãy nuôi dưỡng tình cảm đó trong lòng, dù là ầm ỉ len lỏi trong trái tim nhỏ bé, tôi vẫn cố gượng để không phải thổ lộ ra. Tôi chưa dám chắc là mình yêu cậu ấy, cái cảm giác của tôi lúc này chỉ là tôi sẽ hạnh phúc nếu được nhìn thấy cậu ấy hằng ngày. Có có phải tình yêu không? 2h30’ sáng, tôi vùng dậy và đi vệ sinh. Cả đêm qua ngủ được có bao nhiêu đâu. Trong đầu toàn là những thứ không đâu ám ảnh (là Khánh). Tôi cảm thấy cả thân mình ê ẩm, rả rời, từng cơ đều đau nhứt cả lên. Sau một hồi quơ tay quơ chân rồi bẻ các khớp tay lại cho khỏe người tôi thức dậy hẳn. tôi bước ra ngoài sân, ánh đèn neon vẫn luôn được thắp sáng suốt cả đêm qua. Ngoài trời rất lạnh, tôi co ro đứng trước hiên nhà nhìn ngắm bầu trời. Trên trời hôm nay có rất nhiều sao, những ngôi sao rất sáng. Đã rất lâu rồi tôi không được hít thở cái không khí của đêm và được ngắm các vì sao đang chiếu sáng trên nền trời. tôi làm vài động tác, vươn tay lên trời, mở rộng ngực ra để hít lấy cái không khí dễ chịu hiếm hoi, cảm giác toàn thân run lên vì dễ chịu. sau đó tôi lê chân bước ra ngoài, tôi cứ xoa xoa bàn tay vào rồi đưa lên miệng thổi để sưởi ấm cho bản thân (trời rất lạnh). Vì hôm nay đã là cuối tháng 3, chỉ cần bước sang tháng 4 thì đã là mùa hạ. cái khoảng khắc giao nhau giữa hai mùa nên mọi thứ có sự thay đổi tuy không rõ rệt. ban ngày trời nắng hanh hao, về đêm hơi lạnh, còn sáng sớm thì lạnh tê tái nổi hết cả da gà. Người ta nói, những người cô đơn lâu rồi sẽ cảm thấy lạnh nhiều hơn. Tôi thấy điều đó cũng đúng, chí ít là với tôi. từng làn gió lạnh cứ thổi luồn qua kẽ tay, làm cả người tôi cứ run bần bận lên. Không biết cách nào để sưởi ấm cho mình lúc này. Mà đúng rồi, trái tim tôi đang lạnh đấy, và sẽ chẳng có ngọn lửa nào có thể sưởi ấm nó. - Làm chi mi dậy sớm rứa? – giọng nói của con Liễu làm tôi giật mình. Tôi thoát khỏi trạng thái suy nghĩ mơ màng. - Ta không ngủ được mi. tôi trả lời nó sau đó nhận lấy cốc nước âm ấm mà nó đưa cho. - Mi điên à, không biết lạnh hay ren rứa? bước dô… con nhỏ khó ưa này lại chửi tôi, nó lúc nào cũng xem tôi là con chó con của nó. - Dô kêu mấy đứa dậy hết luôn đi chớ chì gần 3h rồi, ngủ chi như chết… tôi mở điện thoại ra xem khoảng bao nhiêu giờ rồi cười với nó. Trông nó gướm chết đi đưởng, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệt rồi còn ôm nguyên con gấu bông to đùng ra đây nữa. ôm gấu để sưởi ấm đó mà. Đúng là kì quái hết sức. - ờ ờ, dô lôi tụi nớ với ta luôn đi. Nó ngãi đầu gật ý rồi rủ tôi vào trong giật chăn cái bọn mê ngủ này. Tôi đồng ý ngay, nếu cứ đi mãi ngoài này chắc thằng băng đá luôn quá. - Dậy hết đi mấy má, 3h rồi… tôi và nó thi nhau hú hét rồi giật tung chăn mềm hết cả lên. Đã làm đến mức vậy rồi mà bọn này vẫn không chịu rục rịch ngồi dậy? chắc chết với mấy tên ham ngủ này quá. - Dậy lẹ đi, nhanh lên…tôi lại rị mềm lần nữa và ré to hơn. Sau một lúc kiêng trì nghiếng răng hú hét, tôi và nó cũng thức tỉnh được cả bọn mê ngủ như chết này. Cũng đúng lúc đó mọi người cũng đã đến. và chúng tôi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho việc di chuyển cổng trại đến trường… *** Chỉ mới hơn 3h sáng mà cả khu vực xung quanh nhà nhỏ liễu đã rất rạo rực, nhiều thanh niên to lớn tôi qua nhiệt tình thức dậy sớm để giúp chúng tôi. may mà có những gì trợ giúp đặc biệt ấy không là lớp tôi không thể làm được điều gì rồi. (lớp nhiều con gái). Cái cổng trại hàng khủng này rất nặng, cao tận 2m nên rất khó di chuyển. nhà nhỏ Liễu thì nằm sâu trong một hẻm sâu có cây cối và mạng lưới đây điện rất um tùng. Chúng tôi mỗi đứa một việc, chạy lung tung tìm tất cả mọi thứ quan trọng nhét hết vào xe tải. vì chiếc cổng quá to lớn, mà không thể tháo rời ra chừng chi tiết được nên mất hơn 1h mới mang nó ra ngoài được. (từ nhà nó ra ngoài chỉ chừng 300m). cái cổng chết tiệt này to và rất nặng nên cả đám bu vào chật kín mới có thể nhất nó lên được. tôi đứng cở vị trí bên trong và tiếp theo là những đứa khác cũng cố giữ một vị trí quan trọng. có tiếng của người dẫn đường vang lên, ai nấy đều cố hết sức để mang được cái cổng cao khều này ra ngoài. Vừa mới nâng lên một chút là chạm phải dây điện ở phía trên, đường ra thì quá hẹp nên mọi người đành phải dừng lại và hội ý tìm được đi tốt hơn. - Không thể đi đường chính được rồi, sẽ chướng dây điện thôi. Một người đàn ông trung niên nói. - Đúng rồi đó, hay đi qua nghĩa địa đi… một ý tưởng rất hay được đưa ra và được mọi người ủng hộ. vậy là chúng tôi phải mang cổng trại này đi qua khu nghĩa địa, khoảng cách tăng lên gấp đôi. Nhưng thà như vậy còn hơn là không mang ra được. nhưng việc đó không hề dễ dàng chút nào, việc lôi cái cổng ra trước nghĩa địa rất khó khăn. Phải tốn nhiều thời gian nhất khi phải di chuyển ở đoạn này. Nhiều lúc chúng tôi rất bế tắc và đã có suy nghĩ tuyệt vọng. nhưng với sự quyết tâm cao cùng với sự giúp đỡ tận tình của mọi người, dù mệt mỏi chúng tôi vẫn cố gắng. sao có thể biết có mang nó ra được không khi chúng ta không cố gắng? - Cố gắng lên mọi người… đây là câu nói tuy đơn giản nhưng có sức mạnh giúp tâm chúng tôi vững vàng và chinh phục được đoạn đường này. Khi đi được vào nghĩa địa, mọi người ai cũng bao lơn trong sự hạnh phúc, tuy chưa ra ngoài hẳn, nhưng với sự cố gắng đó đã là sự hạnh phúc không nói nên lời rồi. có những khuân mặt vói những nụ cười rất tươi dù mồ hôi chảy ra đầm đìa. Khi đi qua đoạn đường này, tôi vô ý để chân mình bị vướng phải những bụi gai và bị trầy một đường rất dài ở chân. Cảm giác rất là đau, nhưng tôi phải mặc kệ nó thôi, tiếp tục công đã, bây giờ thương tích không quan trọng nữa. Bây giờ đã là 4h30’ sáng, cổng trại cũng đã được mang ra ngoài. Mọi người ai cũng nhảy tót lên vì vui mừng. trong cái đám nhí nhố đó có tôi, lớp trưởng và con nhỏ Liễu ca. cả đám hí ha hí hửng vì đã làm được một việc khó như vậy. nhưng chúng tôi vẫn không thể quên sự giúp đỡ của những người ở đây, họ là những vị anh hùng cứu thế đã giúp chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ. cảm ơn mọi người rất nhiều. Sau đó, xe ba gác được đưa tới, chúng tôi đưa cổng trại lên và nhảy tót lên đó ngồi. bánh xe bắt đầu bon bon trên con đường, đèn đường từ trên cao rọi xuống làm hình bóng của chúng tôi in hằn trên lòng đường. chúng tôi xé rách sự yên tỉnh của con phó lúc sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ngủ dậy. cái cảm giác ấy thật hạnh phúc và bình yên đến lạ…
|
CHƯƠNG 13 10’ trôi qua, xe chở chúng tôi cũng vừa trờ bánh đến trước cổng trường. mấy đứa khác cũng vừa kịp lái xe đến. cả đám bu vào khắp cái cổng để mang nó vào vị trí mà chũng tôi đã được phân công. Chổ chúng tôi được phân công là khu đất phía trước phòng hội trường. khu đất này rất tốt, có hàng cây cổ thụ phía sau che bóng, lại còn được phủ lên một lớp cỏ non rất êm ái. Khi mặt trời vừa hé những tia sáng nhỏ nhoi đầu tiên trên bầu trời phía xa xa dưới đỉnh núi trước mặt, chúng tôi cơ bản đã mang toàn bộ những thứ cần thiết vào bên trong khu vực. việc trước tiên là phải thay quần áo, tất cả mọi người đều phải mặt áo lớp kết hợp với quần Jean sẩm màu. Sau đó mỗi đứa đều phải đeo vào cổ một cái phù hiểu do trường cung cấp, trên đó còn có tên và lớp của mỗi đứa nữa. Người giao cơm sáng đã đến, mấy đứa con trai ra mang vào hộ cô chủ tiệm cơm gần trường. mỗi đứa được phát một hộp cơm rồi tự chọn cho mình một góc thoải mái nhất để bỏ vào bụng một ít lát nữa rồi còn chiến tiếp. công việc sẽ ngày vàng dồn dập hơn nên phải ăn cho thật nhiều vào mới đảm bảo được sức khỏe. nhưng thật chất là tôi không thể ăn được cơm sáng nay, nó có mùi tanh khiến tôi hơi khó chịu. Mà không thể nhịn đói được nên đành phải bỏ mọi người lại chạy ra tiệm sôi gần trường ngồi ăn một mình. Tuy tôi rất ốm (42 kí) nhưng đến lúc đói, tôi cũng phải ăn rất nhiều. hôm nay tôi ăn nhiều lắm, ăn cứ như sắp chết đói. Sau một hồi cố gắng ăn cho hết đóng thức ăn được kêu ra, tôi không thể nào ăn nổi nữa, cái bụng cứ căng tròn và dù nhét chỉ khiến chúng trào ra mà thôi. Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ, chắc do ăn vội uống vội để còn vào trong nên mới thế. Tôi khó chịu ôm cổ mình, cố gắng lết người đi tìm nước uống ở sát bên trong quán một chút. Đột nhiên có một bàn tay lạ níu giữ tôi lại, bàn tay đó trường trên lưng tôi một hồi rồi đưa cho tôi một cốc nước. thật là may mắn, cảm ơn vì đã cứu tôi lúc nguy cấp thế này. Tôi đón lấy cốc nước rồi ực một cái cho cổ họng mình được nhẹ nhàng hơn. Nhờ cốc nước đó mà tôi đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Mà ai là người đã đưa nước cho tôi lúc khẩn cấp thế nhỉ? Ai mà dễ thương hết sức vậy không biết? tôi cảm nhận được sự gần gủi giữa chúng tôi nhưng thật sự vẫn không biết là ai. Sau khi trấn tỉnh được bản thân, tôi quay lại và xém chút té ghế khi bắt gặp cái lắc đầu của Nhân. Sao mà cậu ấy cứ hay xuống hiện những lúc tôi cần sự giúp đỡ như vậy? cậu ấy thôi dõi tôi hay sao vậy? tôi nhìn cậu ấy rồi cười, nụ cười hơi ngại ngùng. Tôi kéo cậu ấy lại ngồi đối diện với tôi. cậu ấy làm theo, rồi lại lắc đầu lấy tay cốc vào đầu tôi. tại sao mọi người cứ hay ăn hiếp tôi thế, tôi chưa đủ khổ khi bị nhỏ Liễu ca ăn hiếp mà giờ ngay cả Nhân cũng ăn hiếp nốt luôn là sao? Tại sao số phận tôi lại lênh đênh và khổ thế này hả trời? - Ngốc thế, ăn cho nhanh dô rồi không thở nổi là sao? Nhân mắng tôi vài câu, nhưng đó là những câu trách yêu, tôi biết điều đó mà. Anh em chúng tôi có khi nào mắng chửi nhau đâu, tình cảm đang thắm thiết, bền chặt như vậy mà. - Tại em phải ăn nhanh rồi còn vào phụ mấy đứa nữa anh. Tôi bạo biện, mà đó là công việc của tôi mà. Không thể để mọi người làm việc mệt nhọc mà tôi không giúp được gì. Vậy thì ái nái vô cùng. - Nhưng ăn uống phải từ tốn, làm việc thì từ từ cũng được mà. Nhân trả lời, điệu bộ có chút vui vẻ. cậu ấy có biết tối qua lúc mà cậu ấy và Khánh uông say bí tỉ, không còn biết trời trăng mây gió gì hết đã bị chúng tôi hành hạ ra sao để cả hai phải tỉnh táo lại chưa nhỉ? Trong đầu tôi vừa lóe lên cảnh tượng tối qua, nó hài hước đến nổi làm tôi xém phun nước ra một lần nữa. tất nhiên nếu nước được phun ra ngoài thì người đón nhận nó chính là Nhân (lần đầu gặp cậu ấy chính là tai nạn này). Mong là cậu ấy sẽ không còn nhớ gì về tối qua, không thì chắc tôi sống không nổi quá. Cậu ấy sẽ trả thù tôi mất thôi. Không thể để cậu ấy nhớ lại, dù là bằng bất cứ giá nào. - Anh ăn chưa? Sao lại có mặt ngoài này? Tôi vặn hỏi cậu ấy, vì thật sự không hiểu lí do tại sao chúng tôi lại trùng hợp nhiều như thế. - Lúc nảy anh chạy lại lớp em để tìm em nhưng không thấy. mấy đứa bảo em ở ngoài này nên anh ra đây. Ai dè gặp cái cảnh này cơ chứ. Oh thì ra là như vậy, thật tế là đâu có tình cờ mà chỉ là do cậu ấy cố tình tìm gặp tôi thôi. Tôi cũng hấp dẫn quá mà, giờ tôi mới nhận ra mình rất hấp dẫn, sự hấp dẫn của tôi không phải ai cũng nhận ra được. chỉ có cậu ấy mới đủ trình độ nhận ra mà thôi. (đang nổ đấy). - Thế à, thế mà em tưởng anh ra đây ăn sáng chớ. Có biết là anh tìm em mô. Mà tìm em chi đó? Tôi hỏi cậu ấy, mặt cậu ấy từ từ chuyển từ tái nhạt sang đỏ dừ lên.sao phải đỏ mặt nhỉ? Hay là có gì mờ ám? Phải hỏi cho cặn kẽ mới được. - Anh ăn sáng mới nảy trong kia rồi. anh tìm em để trả món nợ tối qua đó mà. Khi nghe cậu ấy nói câu ấy là cả người tôi lạnh toát, mồ hôi từ hai bên thái dương ứa ra không ngừng. chết tiệt, tại sao cậu ấy lại nhớ những thứ cần quên vậy nhỉ? Cậu ấy có hành hạ mình y chan như vậy không? Chắc tôi sẽ chẳng chịu nổi quá, tôi bị câu nói ấy hù dọa đến mức xém khóc mất rồi. - Tối qua có gì hả anh? Tôi giả vờ hỏi cậu ấy, nét mặt vô tư hồn nhiên như chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thảo mai quá rồi đó, chính tối qua tôi đề nghị mọi người làm như vậy mà. Còn nhẫn tâm lo cười ha ha để cậu ấy rới như bưởi xuống sàn mấy chục lần nữa mà. Thế mà giờ lại bảo không biết gì cả. thật không còn có một từ nào để có thể chửi rủa cái tội xấu xa của tôi mà. - Có thật là tối qua em không biết gì không? Đừng nghĩ anh không biết chuyện gì nhé. Anh nói xong rôi đưa bàn tay và bắp chân bầm tím vì tối qua bị tôi và chị “xương xường” cho mấy lần rớt xuống nền sân. Tôi ân hận và lo sợ khi nhìn thấy những vết thương trên người cậu ấy. chúng tôi đã vô ý thức khi làm ra những tổn thương cho người khác mà lại không chịu nhận lôi- mà người ấy lại là Nhân, cái kẻ luôn quan tâm đến tôi. - Em xin lỗi, tối qua là em sai. Anh có thể làm lại như vậy với em. Em không hối tiếc đâu. Tôi thú nhận tội lỗi của mình. Ánh mắt chứa đâyf sự ân hận và ngân ngấn nước. tôi thề là tôi không bao giờ muốn làm tổn thương cậu ấy, tôi yêu thương và trân trọng cậu ấy còn chưa hết nữa là. - Thôi được rồi, anh chỉ đùa thôi. Anh đáng bị như rứa mà. Anh nói vài câu an ủi khi thấy mắt tôi đã ngấn nước. cậu ấy sao lại đáng bị như vậy? tôi mới là người phải bị như vậy thì đúng hơi. - Thật không? Tôi hỏi lại cậu ấy để chắc chắn là tai mình không nghe nhầm. - ừ, là thật. cậu ấy cười rồi lấy tay xoa đầu tôi. nhiều lúc cậu ấy cứ luôn cư xử như một người lớn khi không chấp nhất bất cứ mọi chuyện, dù tôi có làm sai điều gì cậu ấy vẫn sẵn sàng tha thứ và động viên, an ủi tôi. Người gì mà tốt tính như vậy không biết? cảm ơn người anh trai của tôi… *** Ngồi ngoài này cũng khá lâu thì chúng tôi rời quán và vào lại trường. tôi đi phía trước cậu ấy. đường sáng sớm nên xe cộ không đông lắm nên tôi dễ dàng qua được làn đường bên kia. (tôi là người luôn bị ám ảnh khi qua đường, nhất là lúc xe cộ đông đúc,. Có khi tôi phải mất vài tiếng để có thể qua đường khi xe cộ quá đông đúc). Hiện tại tôi mặc một chiếc quần lửng trên đầu gối cùng với cái áo lớp mầu cam. Chính vì thế mà khi đi sau lưng tôi, Nhân nhìn thấy vết trầy trên chân trái khi lúc sáng tôi bị đám gai ở khu nghĩa địa báu rách. Thật sự là rất đau, nhưng vì quá bận rộn nên cảm giác đau đớn tôi cũng không còn cảm nhận được nữa. sau khi nhìn thấy vết trầy ấy, Nhân vội chạy lại rồi níu tay tôi, trông cái mặt như đang lo lắng cho tôi nhiều lắm. - chân em bị sao thế? Trầy hết rồi kìa. - À không sao mô, trầy chút thôi mà. Tôi cố cười để cậu ấy an tâm. Cái vết trầy đó có đáng là bao so với những vết bần tím trên người của cậu ấy đâu. Vì thế dù rất đau rát nhưng tôi vẫn cố tỏ ra như không có gì. - Sao lại trầy chút, đau lắm đúng không? Cậu ấy lại quan tâm tôi, phải làm sao để cậu ấy ngừng làm mấy chuyện này đi. Vì người đáng được quan tâm hơn là cậu ấy kìa. - Em không sao mà, nói thiệt á. Tôi khẳng định lại một lần nữa là tôi không hề hấn gì với cái vết thương bé tạo này để cậu ấy an tâm. Nhưng có vẽ cậu ấy không tin những gì tôi nói, cố sức lôi tôi lên phòng ý tế để sát trùng vết thương lại. - Đừng có lì. Đi theo anh nhanh lên. Thật sự tôi dù rất muốn vùng vậy để chạy trốn khỏi tay của cậy ấy. nhưng do cậu ấy khỏe hơn tôi nhiều lần nên dùng dằn chỉ khiến tôi bế tắc mà thôi. Đành nghe lời cậu ấy vậy. khi chúng tôi vừa đên phòng y tế, vừa đặt mông ngồi xuống ghế là điện thoại réo ầm cả lên, là điện thoại của lớp trưởng. chết rồi, chắc là gọi để chửi mắn tôi rồi đây. Tôi đã đi ra ngoài quá lâu. Trong khi tôi đang thỏa mái, thư thản thì bạn tôi lại cật lực làm việc, điều đó làm tôi thấy mình tệ hại thật chứ. - Alo, thằng cờ hó, mi đâu rồi, ăn bể bụng chết xó nào rồi hả? vừa mơi sbawts máy, chưa kịp nói từ nào là nhỏ kia cứ chử tới tấp làm tôi muốn xì khói lổ tai. - Mi dề trại gấp đi, nhanh lên. nói xong nhỏ kia liền cúp máy, sao kì thế dù sao cũng phải để tôi nói gì chứ? Xem thường tôi cũng vừa thôi nhé cái con lớp trưởng cậy “quyền” kia. Nhân hình như biết tôi đang lo lắng khi cuộc gọi của lớp trưởng vừa cúp. ờ, không phải chỉ lo lắng thôi đâu, không biết chút nữa khi tôi vát cái thân sát này về trại thì không biết nó có còn vẹn toàn không? Đồ đáng ghét, tự nhiên cứ xuất hiện rồi khiến tôi ra nông nổi này đây. Khiến tôi lạnh xương sống một hồi giờ còn lôi tôi lên trên này để tôi bị bạn chửi mắn vì cái tội đi lâu để mọi người làm việc một mình. - Đưa chân ra đây đi. Nhân vừa nói xong, chưa kịp để tôi phản ứng thì cậu ấy đã lôi cái chân của tôi ra. Lấy thuốc vừa xin được từ cô quản lí, thoa vào vết trầy trên chân tôi. cái cảm giác đau rát cực độ làm tôi như muốn nhảy dựng lên. sau đó cậu ấy dùng băng cá nhân để dán vào vết thương của tôi. nhìn cái cách cậu ấy ân cần, nhẹ nhàng như vậy làm tôi cảm thấy rất cảm động. tôi cảm ơn cậu ấy rồi nhanh chóng chạy cái vèo về trại của mình. Tôi đành phải làm vậy thôi vì thật sự không còn thời gian nữa rồi. ở đằng sau cậu ấy nói với theo khi tôi đã chạy được một đoạn khá xa: - Cận thận nha, có gì anh chạy qua giúp. Em yên tâm đi… *** Lúc tôi vừa về đến khu vực trại của mình cũng là lúc mọi người đang chuẩn bị dựng lều chính. Rất may là mọi người chưa làm gì nhiều chứ không là tôi bị ăn đập chết toi mạng rồi. vừa về đến nơi là lớp trưởng nhìn thấy tôi, nó hùng hồn tiến sát lại để đe dọa. con nhỏ này dữ dằn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn cho hả hê. - Đi đâu chừ mới dát cái bản mặt mi dô đây. Ăn hết tiệm họ mới chịu dô à. Nó vừa nói, vừa nghiến răng, vừa giơ tay lên định đập tôi một trận. - Không phải như mi nghĩ mô, tại có chút chuyện. tôi phân trần. nhưng nó đâu phải dạng vừa để có thể tin được tôi. - Chuyện chi mà chuyện, bước dô làm cho ta. Cái con nhỏ đáng ghét, ủy quyền mà hành hạ tôi à. Hãy đợi đó đi, tôi nhất định sẽ để nó phải trả giá. “Mi muốn nổi, ta cho mi nổi. Nhưng trò của mi chỉ là trò của con nít thôi. Một khi ta mà đã rat ay, thì mi có sống mà không bằng chết mô”. Tôi nghĩ câu thoại ấy trong đầu, khi nó vừa quay lưng đi tôi liền giơ tay lên hù dọa. (trẻ con quá đi mất) Cái con nhỏ đó bắt tôi làm mấy công việc chả ai muốn làm. Sao không cho tôi giúp đỡ mấy chú dựng lều và cổng đi, tôi dù sao cũng là con trai mà. Tôi phải dọn rác, gấp chăn rồi trang trí mấy cái thứ linh tinh vào lều và cổng trại. không những thế, nó còn bắt tôi phải phục vụ cả lớp mỗi khi mội người cần. như vậy có quá đáng lắm không chứ, tôi đã sai lầm khi cho rằng bọn chúng là niềm hạnh phúc của mình. Giờ giác ngộ cũng đã quá muộn rồi. đúng là mấy cái thứ chết tiệt chỉ giỏi mỗi việc ăn hiếp người khác thôi. Không biết hiện giờ bên kia Nhân có gặp tình trạng giống mình không nhỉ? Lớp cậu ấy có 3 đứa con trai (thua lớp tôi 1 người), mà cậu ấy đi ra ngoài lâu thế chắc sẽ bị chửi mắng nhiều lắm. cảm thấy tội lỗi vô ngần. nếu khi tối tôi không hành hạ cậu ấy thì sáng nay cậu ấy đã không đi gặp tôi, nếu không gặp tôi thì cả hai không tốn thì giờ nói chuyện và lên cả phòng y tế để sát trùng vết thương ở chân. Tóm lại tất cả, lỗi lầm là thuộc về tôi…
|
CHƯƠNG 14 Đúng như những gì tôi đã nghĩ, Nhân cũng bị lớp chửi mắng và phạt giống tôi. mà hình phạt dành cho cậu ấy còn kinh hủng hơn tôi nữa. giờ phải làm sao nhỉ? Tôi có nên chạy qua giúp cậu ấy một tay không nhỉ? Mà qua đó, tôi sẽ phải gặp Khánh, gặp một người dù rất muốn gặp nhưng không thể gặp. sau một hồi phân vân, tôi đành từ bỏ ý định. Bây giờ đã là 8h sáng, nắng cũng đã lên đều khắp sân trường. tất cả các lớp đã hoàn thành việc dựng cổng và lều của mình. Chúng tôi đang ngồi trong trại phụ, nơi chúng tôi sẽ nghỉ ngơi khi cảm thấy mệt mỏi. cái lều phụ của lớp tôi được trang trí y như là tiệc cưới, sến kì cùng. Ai đi ngang qua khu vực này cũng nhìn vào. Mấy đứa này thật không biết dị hợm là gì mà? Ai đời đi trang trí qua tay như vậy cho một cái lều phụ để nó giống y chang một cái động hoa chúc. Nếu là tôi tự tay làm thì sẽ đẹp hài hòa và bắt mắt lắm cho xem. Tôi tự tin về con mắt thẩm mĩ của mình, thế mà không đứa nào nhận ra vẽ đẹp tìm ẩn trong đó. Cái đẹp là cái trương tồn, cái vĩnh cửu. cái đẹp đi cùng với thời gian, hơn hết cái đẹp phải hiền hòa và nhã nhặn. đó chính là quan điểm về cái đẹp của tôi. mấy đứa nó không biết gì về quan niệm mĩ học cả, cứ cho rằng lè loẹt, sếm sẫm là đẹp. cái đó người ta gọi là làm quá thì có. Sau vài phút căng thẳng cãi cọ quyết liệt, tôi ra ngoài vì có người muốn gặp. - Tụi chị ở đây nè. Vừa bước ra khỏi lều phụ tôi đã nhìn thấy song Thư cùng một chị khác (không quen biết) đang hí hửng lắc lắc tay gọi tôi lại. tôi liền nở một nụ cười thật tươi rồi chạy lại chổ 3 chị ấy đứng phía dưới gốc bàng cách trại chúng tôi không xa. - Hì, mấy chị muốn gặp em hả? Hình như tôi hỏi hơi ngu nhỉ? Nhưng tôi còn câu hỏi nào để hỏi họ nữa đâu. Bế tắc ngôn từ ngay lúc quan trọng thế này. - Oh, không tìm em tụ chị gọi em ra làm chi. Không muốn gặp tụi chị nữa hả? Chị Thư cao nhanh nhẩu đáp lời, giọng điệu có chụt hờn giỗi. tôi thề, không bao giờ tôi có ý định không muốn gặp các chị ấy nữa, mà là do tôi bất ngờ quá mà thôi. - Không phải rứa, tại em bất ngờ quá nên quên mất không biết nói chi hết. tôi khù khờ đáp trả, chẳng thể dám ngẫn mặt lên nhìn các chị. Chắc họ mắc cười lắm khi tôi nói như vậy. - Không chi mô gái ơi, tụi chị chạy qua đây xem lớp em thử, luôn tiện xem em có khỏe không. ^^ chị Thư cao lại là người tiếp lời. chị ấy không bao giờ chịu để miệng mình nghỉ ngơi dù ở bất kì đâu hay hoàn cảnh nào. Chị ấy cứ dành phần nói của người khác. Chị ấy cứ bô bô mà chẳng để hai chị kia chẳng nói được tiếng nào, chị đứng như hai con mẹ nhu đôi. Tôi đành khóa miệng chị ấy lại, cứ để chị ấy nói chắc đến sáng mai mới xong quá. Thời gian dành cho chúng tôi đâu còn nhiều nữa, sắp đến giờ tham gia các trò chơi chính thức rồi. - À, mà chị này tên gì thế? tôi vừa hỏi vừa quay sang chị đang đứng ở ngoài cùng, chị ấy chị đứng nảy giờ mà không được nói một câu nào, dáng điệu trong có vẻ khá bực bội. (tự nhiên lôi người ta qua đây làm cảnh hay sao vậy) - À nó tên Thành đó, em cứ gọi nó là con “Hành” đi em. Chị Thư cao lại tiếp tục lên tiếng trả lời, câu hỏi này tôi hỏi chị Thành mà. cái miệng không chịu nhường nhịn ai của chị ấy khiến ai cũng phải điên lên, chỉ muốn dán cái miệng đó lại cho thảnh thơi. Tôi đành phải độc mồm độc miệng để trừng trị chị ấy thôi. - Chị bớt nói lại đi chị ơi, nảy chừ có mình chị nói chớ em với hai chị kia có nói được chi đâu. Chị muốn nói linh tinh thì tìm người khác đi. Tôi vừa nói xong, cả đám cười nắc nẻ vì được dịp khiến “chưng dài nổ” Thư cao phải đau khổ vì bị chê “nói nhiều” - Haha, em nói quá đúng đó Linh, con ni không biết trời cao đất dài là gì hết. chị thư heo lên tiếng sau một hồi không làm ăn được gì cả. đôi khi hiền quá cũng là tội, đơn cử là tôi. vì tôi quá hiền nên luôn bị người ta ăn hiếp hết lần này đến lần khác. Mà ở hiền thì gặp lành, cuối cùng tôi cũng được cưới “hoàng tử” thôi mà. ( đang trên mây đó). Còn những người ăn ở ác, tuy đến tập cuối mới chết nhưng sẽ chết một cách đầy đau khổ và bị người khác ghê tởm. vì thế thay vì đến tập cuối rồi chết, tôi chọn “hiền bị ăn hiếp” thì tốt hơn. - Hức hức, mấy đứa bây cùng nhau ăn hiếp ta hả, ta hiền quá mà… lại nữa, chị ấy lại cái kiểu làm quá sự thật. mọi chuyện không hề như chị ấy nói, nghĩ lại tôi không nên tin những gì chị ấy nói, dù rất muốn tin. “Em nên làm quen với thằng Khánh lớp chị, chị thấy nó giống em đó” câu nói hôm đó lại chợt ùa về trong trí nhớ của tôi, là chị ấy đùa chơi thôi, tôi hiểu mà. - Thôi mà, bỏ qua đi… chị Thư heo lên tiếng. trông chị ấy lúc nào cũng điềm tỉnh, không vội vàng. Lúc nào cũng hiền từ với sự nhường nhịn và nụ cười đáng mến trên môi. Tuy là con gái nhưng chị ấy có cái tính mà con trai mong muốn có nhưng đâu phải ai cũng được. Điềm tỉnh, nhẹ nhàng lại rất ga lăng… đúng là một con người có khí chất đặc biệt. chị ấy luôn là người đứng ra giúp mọi thứ trở lại vị trí ban đầu và giúp mọi người giãn hòa sau khi đôi co với nhau. - ừ, bỏ qua đi. À, chụp với tụ chị một tấm đi Linh. Chị tư cao lấy điện thoại ra và bảo tôi tạo dáng để chụp hình. Từ trước đến giờ tôi không chụp hình bao giờ. Tôi không tự tin trước đám đông nên việc tự do selfie thì tôi không dám. Nhưng vì hôm nay chị ấy năn nỉ tôi nhiều quá, nên tôi đành phải làm theo thôi. Chắc là cái hình xấu lắm vì tôi cứ đơ người ra, đâu có tạo dáng nào ngoài cái kiểu giơ nguyên cái bộ răng ra mà cười như đười ươi đâu. Sau khi chụp hình xong, cũng đúng lúc tại lều trung tâm thầy quản lí thông báo cuộc thi đầu tiên dành cho tất cả cái trại viên hôm nay là dân vũ. Chúng tôi tạm biệt và mỗi người về mỗi hướng. trại lớp tôi và lớp các chị nằm ở vị trí người ở đầu sông em cuối sông, nói chung rất chi là xa xôi. Lúc rời đi, tôi còn nói với một câu “chút nữa có chi em qua lớp chị chơi nghe”. À sao tôi quên không hỏi họ Nhân giờ ra sao nhỉ? Thôi chút nữa nghỉ ngơi qua xem tình hình thế nào cũng được. tôi về lại trại lớp mình và chuẩn bị chu đáo cho phần thi dân vũ sắp tới đây. Cả lớp tôi sẽ phải thi phần thi này. Tất cả các lớp sẽ phải nhảy 4 bài do nhà trường cung cấp. thằng Lộc lớn tiếng la ré mấy đứa chậm trể trong việc chuẩn bị cho phần thi nhảy dân vũ. Nó cứ thích thể hiện, thích bô bô chứ có làm được cái khỉ gì đâu (cái này tôi từng nói rồi). nó hối thúc người khác trong khi áo quần của nó còn lộc xộc bên ngoài. Đúng là cái thứ chỉ giỏi cái miệng thôi. - Ê, mi cua lại mi đi thằng chó. Con nhỏ tên Ly Na đứang lên chống nạnh và nói lại nó. Con nhỏ này thuộc dạng cao thủ trong lớp tôi. nó rất nhỏ con nhưng được cái nhanh mòm nhanh miệng. ai đụng phải nó là xui đến tận 7 kiếp. nhưng hai đứa nó có đứa nào vừa đâu, ông 7 bà 8 gặp nhau không biết ai thắng ai bại nữa. chắc sẽ xảy ra một phen hỗn chiến ghê rợn trước khi phải bước ra sân trường quá. Sau một lúc cãi nhau chí chóe, tại lều trung tâm vang lên tín hiệu đã đến giờ bước ra sân để thi nhảy dân vũ. Đoàn trường sẽ sắp xếp vị trí cho các lớp, vì có rất nhiều lớp thi dấu nên mỗi lớp chỉ được xếp thành hai hàng. Lớp tôi được chỉ định đứng ở phía bên trái khán đài, lớp 11.8 đứng ở phía bên phải. chúng tôi bị ngăn cách bởi tượng đài người anh hùng dân tộc Huỳnh Ngọc Huệ nên cũng không thể gần nhau được. tôi đứng hàng 2, vị trí cuối cùng. Khi bước ra sân và chuẩn bị đội hình đâu vào đấy, tôi có liếc mắt nhìn qua xem mấy anh chị kia thế nào. Người mà ánh mắt tôi muốn tìm kiếm nhất chính là Khánh, mặc dù chúng tôi không là gì của nhau, nhưng tôi vẫn âm thầm theo dõi cậu ấy. còn Nhân thì sao? Cậu ấy luôn quan tâm tôi, nhưng tôi chỉ xem cậu ấy là một người anh trai, một người bạn thân thiết nhất mà tôi may mắn có được mà thôi. (cái này tôi nói nhiều rổi). Vì Khánh là lớp trưởng nên cậu ấy đứng ở đầu hàng để điều khiển lớp, tôi không thể nhìn thấy rõ cậu ấy vì đã bị tượng bài rất to ngăn chắn. tôi hơi thất vọng vì không thể nhìn rõ cậu ấy lúc này. Mỗi ngày dù rất muốn gặp, muốn nói chuyện với cậu ấy nhưng tôi lại không dám. Tôi biết chúng tôi rồi sẽ chẳng đi về đâu trong cuộc sống này vì cậu ấy không giống tôi, cậu ấy còn có tương lai và danh vọng phía trước. Cảm giác thích một ai đó thật lạ, là khi nhớ nhung cũng chẳng dám thừ nhận, dường như mọi thứ chỉ như những đám lửa nhẻ bé đang le lói chợt như muốn bùng cháy. Thích một người cũng là cái cảm giác đứng giữa muôn vạn người trên thế gian, ánh mắt ta vẫn luôn hướng về người đó, cái người mà ta luôn muốn cất giấu. ngay cả khi mình ta lạc long giữa phó, mắt ta vẫn cứ dõi tìm theo một hình bóng mong lung, không định- chỉ biết được rằng hình bóng đó rất đỗi quen thuộc và mang lại cho ta những xúc cảm đặc biệt, hạnh phúc, niềm vui và sự bình yên. Thích một người là khi trái tim ta xác định, dù biết sẽ đau nhưng không được phép nghĩ đến người ấy và khi ấy ta cảm nhận được sự nhứt nhói trong con tim mình. Thích một người cũng là lúc khiến lòng ta xao xuyến, buâng khuân, mỗi ngày chỉ dám thương một chút, nhớ một chút, quan tâm một chút… nhưng tất cả chỉ là sự âm thầm không khi nào bày tỏ. khi tôi biết mình thích Khánh (ngay lần đầu tiên gặp gỡ), tôi không biết và cũng không dám mơ tưởng đến ngày mai sẽ ra sao, chỉ cần hôm nay tôi nhắm mắt lại và những hình ảnh của cậu ấy cứ liên tục xuất hiện thế cũng đủ lắm rồi.. tuy hầu hết những lúc ấy, tôi luôn cố gắng đá phăng đi hình ảnh của cậu ấy ra khỏi tâm trí, nhưng không thể gạt bỏ một điều rằng. chính cậu ấy là động lực để tôi sống vui hơn trong cuộ sống. Cuộc thi dân vũ sắp bắt đầu, từ nảy giờ tôi cứ liên tục đảo mắt mình đi tìm Khánh. Trong khi đó, phía bên kia Nhân đang dõi theo tôi. cậu ấy đứng ở giữa hàng nhưng khi nhìn thấy tôi, cậu ấy liền di chuyển xuống vị trí cuối để có thể nhìn thấy tôi dễ dàng hơn. Cậu ấy gọi tôi rồi cả hai cười với nhau. Chỉ là nhìn thấy tôi đứng ở bên này thôi mà cậu ấy trông rất vui, nirmf vui đó hiện hữa ngay trên khuân mặt và ánh mắt khi cả hai chạm nhau. Và chúng tôi cũng phải ngừng ngay việc nhìn nhau như vậy để chú tâm theo tín hiệu của thầy chỉ huy. Và tiếng báo hiệu bắt đầu vang lên. bài đầu tiên chúng tôi thi đó là “Té nước” sau đó là “Rửa Tay”, “what make you beautiful” và cuối cùng là “Múa gối”… *** Tuy chỉ là phần thi mở màn cho chương trình hội trại lần này, nhưng tất cả các học sinh đã rất sôi nổi và thể hiện được tinh thần đồng đội và sự quyết tâm vượt qua chính bản thân của mình. Chương trình hội trại còn dài lắm, cuộc chơi chị vừa bắt đầu thôi. Còn rất nhiều những trò chơi hấp dẫn khác đang chờ đón chúng tôi. nhưng việc cần làm sau khi kết thúc phần thi dân vũ là chạy như bay vào lều phụ để nghỉ ngơi cho đỡ mệt mỏi một chút. Cảm thấy khó thở vì nhảy nhót tận 4 bài giữa cái nắng cuối tháng 3 hanh hao, vừa đạt chân vào lều là tôi thả phịch người xuống nền và thở hỗn hễn như sắp không còn có thể thở nổi nữa. và lần lượt mấy đứa khác cũng giống như vậy, đứa nào cũng mệt muốn đứt cả hơi. Chưa kịp nghỉ ngơi gì thì nhỏ lớp trưởng chạy vào nhảy nhót như khỉ hối thúc mấy đứa trong đội múa hát chuẩn bị trang phục để 10’ sau thi vòng loại. rất may là tôi không nằm trong đội này (nhỏ lớp trưởng cho rằng tôi nhảy múa xấu khó tả nên không chọn tôi vào đội- nhỏ đó không biết điều) nên được thảnh thơi đôi chút. Nhưng nào được yên, tôi phải dọn dẹp rồi chuẩn bị đồ cho bọn nó vì khi sáng bị phạt vì tội đi ra ngoài quá lâu. Tôi phải chạy qua bên lều chính ngồi một mình canh chừng lũ yêu tinh bên cạnh qua bốc trợm trái cây và mấy thứ linh tinh khác. Ngồi một mình chán quá chẳng biết làm gì, tôi lôi điện thoại ra kiểm tra xem vì sáng giờ chưa có xem qua. Điện thoại trống trơn không hề có lấy một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Sao kì thế nhỉ, mỗi khi tổng đài luôn nhắn tin cho mình sao giờ không có là sao? 10’ trôi qua, tại lều trung tâm lại thông báo phần thi múa hát tập thể vòng 1 bắt đầu. các lớp sẽ được chia thành 5 nhóm thi đấu, mỗi nhóm sẽ có 5 lớp thi. Lớp tôi thuộc nhóm thứ 2 nên cũng có một chút thời gian nữa để chuẩn bị cho kĩ hơn. Cùng lúc với phần thi múa hát tập thể là trò chơi kéo co được tổ chức ở phía sân sau. Mỗi lớp sẽ có 5 nam và 5 nữ thi đấu (tôi thì không chơi môn nào hết, chỉ việc chuẩn bị mọi thứ cho mấy đứa khác thôi). Trò chơi kéo co cũng được tổ chức theo đợt, có tận 6 lượt đấu. lớp tôi nằm ở lượt đấu cuối cùng nên không ai vội vàng. Trước khi cắm trại, lớp tôi đã đưa ra chiến thuật đối phó với các trò chơi cần dùng đến sức khỏe (vì lớp tôi không thể chơi nổi) mà chú tâm vào các phần thi chính có hệ số điểm cao hơn. Chúng tôi chỉ vào điểm danh cho có và liền ngay sau đó là bị loại ra khỏi trò chơi. Đối với phần thi múa hát tập thể thì sau khi thi vòng loại, đoàn trường sẽ hội ý tìm ra các lớp để tiếp tục vòng thi chung kết và tìm ra lớp đạt giải nhất vào 3h chiều. lớp chúng tôi đã được lọt vào vòng chung kết chiều nay, nhưng đoàn trường đưa ra thách thức cho các lớp khi phải biết cách sáng tạo hơn trong phần thi sau đó. Nói chung sáng hôm nay, lớp tôi đã đạt được những thành tích vô cùng đáng giá. Và mọi chuyện đang chờ đợi đến chiều nay… *** Giờ nghỉ trưa… Tôi được phân công cùng với mấy đứa khác ra ngoài cổng trường để mang đồ ăn trưa vào. Lớp tôi nhờ phụ huynh một bạn ở gần trường nấu giúp buổi trưa và mang đến cho chúng tôi. trưa hôm nay lớp chúng tôi ăn bún chả cá,mốn tôi rất thích. Tôi phỉa bưng cái xô nước nhưng đày áp và rất nặng. mới vừa bưng vào có một đoạn thôi mà tay tôi dường như cứ đơ và không thể nào mang nó vào trong được. giá như lúc này có ai đó giúp tôi nhỉ? À mà tôi nào có phải lọ lem đâu và đây là cuộc sống đời thực chứ không phải trong truyện cổ tích. Tôi hơi thất vọng nhưng vẫn cố cắn răng để có thể mang cái xô to đùng này vào trong. Mấy đứa đi cùng tôi ra đây đã bưng xong mớ mún và bát đủa vào trong từ đời nào rồi mà tôi mới mang cái xô này vào được một đoạn. phải làm sao đây trời ạ! Không khéo lại bị trêu chọc vì không bưng nổi một cái xô nữa cho xem. Đến lúc này thì tôi thất vọng về mình thật sự rồi, chẳng biết làm sao để bản thân mình có thể mạnh mẻ hơn. Tại sao dù đã cố gắng gồng lắm rồi tôi vẫn cứ yếu đuối như vậy? bế tắc quá. - Em sao thế, mệt hả để anh bưng vô cho. Nhân lại xuất hiện trong lúc tôi cảm thấy thất vọng về bản thân và cần sự giúp đỡ của người khác. Cậu ấy đúng là người đàn ông của năm mà ^^ - À, bưng vô giúp em đi, nảy chừ bưng miết không nổi. tôi buồn bã đáp lời cậu ấy. nhưng đã có cậu ấy giúp nên tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào đó. Nhưng tự dưng tôi cảm thấy mình mắc nợ cậu ấy nhiều thật, lúc nào cậu ấy cũng sẵn sàng giúp đỡ tôi, còn tôi đã giúp đỡ được gì cho cậu ấy bao giờ chưa? - ừ, đưa đây… trời nhẹ thế này mà không bưng nổi á.. cậu ấy thừa biết tôi ngại mà vẫn thích chọc cho tôi càng đỏ mặt. hùm, thật là quá đáng. Mai mốt tôi sẽ gắng ăn vô cho bựa con hơn và không cần cậu ấy giúp đở cho biết tay. Với sự giúp đỡ của Nhân, chúng tôi chỉ mất vài phút là có thể mang xong cái xô “chết tiệt” đó vào trong. Mọi người đang chờ đợi tôi đến mỏi mòn, khi thấy tôi xuất hiện cùng với trai đẹp, mấy đứa nó hú hét như bệnh điên đang lên cơn. - Đi bưng có vái xô mà cũng tranh thủ hẹn trai hả thằng kia. Liễu ca chọc tôi khi vừa tiến tới gần cái xô đựng nước nhưng mà Nhân vừa đặt xuống. giờ tôi mới bình tĩnh nhìn mấy đứa xung quanh, cái tình cảnh mỗi đứa mỗi bát đợi nước nhưng tôi đêm vào mà thấy tội thật. nếu muốn ăn sao lại không chạy ra giúp tôi một tay mà chỉ biết đợi chờ. Tôi cũng đói cồn cào mà có bao giờ kêu ca đâu. - Làm chi có má… tôi chối cãi, chối là cách tối nhất không thôi bọn nó lại chọc ghẹo rồi cậu ấy lại hiểu lầm nữa. - Anh Nhân ở lại đây ăn với tụi em cho vui. Nhỏ lớp trưởng sau một lúc hú hét cũng đã bình tỉnh và quay lại nói với Nhân.s không biết cậu ấy có ở lại đây không? Nhưng dù có hay không thì cũng không vấn đề gì hết, tôi sẽ không ngại gì đâu. (thật sự là rất ngại) - Thôi, lớp anh cũng đang ăn bên kia. Anh phải về lớp, mấy em ăn ngon miệng nha. Nhân từ chối lời mời của nhỏ lớp trường một cách vội vàng rồi biến tỏng về trại lớp cậu ấy. khi cậu ấy đi khỏi, tôi trở thành nạn nhân tội nghiệp và cứ liên tục bị tấn công ởi những đứa dã man này. *** Ăn trưa xong, cả lớp nghỉ ngơi một chút. Trong lúc nghỉ ngơi có một số đứa chạy đi chụp hình ở các trại khác. Một số thì trò chuyện rôm rả và liên tục cười đùa trong lều. tôi lôi điện thoại ra và kiểm tra, tôi nhận được một tin nhắn. đó là tin nhắn từ Nhân. Lúc này khi chạy về trại cậu ấy nhắn tin mà tôi không biết. cậu ấy hỏi tôi ăn trưa ngon miệng không? Cậu ấy lúc nào cũng dành sự quan tâm đặc biệt dành cho tôi. tôi cảm thấy mình thật sự may mắn và không biết làm sao để đền đáp lại cậu ấy. Sau giờ nghỉ trưa, chúng tôi lại tiếp tục chơi các trò chơi nhỏ và một trò chơi lớp được các anh chị 12 tổ chức. tôi không nằm trong đội chơi, nhưng tôi rãnh rỗi quá không biết làm gì nên chạy lăn xen đi tìm mật thư giúp mấy đứa. khổ nổi, mấy anh chị 12 cất giấu mật thư quá cao tay nên dù tìm có vãi mồ hôi họt tôi vẫn không tìm được cái nào. Ngay cả bới tung hết các thùng rác và rúc vào wc vẫn chẳng thể tìm ra được cái nào. Rõ chán. Sau một hồi bới tung cả trường lên mà không được cái gì hết nên tôi đành tiện thể đi chơi luôn. Lúc sáng tôi nhớ rằng mình có hứa đến trại 11.8 chơi. Đây rồi, trại mà tôi cần tìm đã xuất hiện. (không đẹp bằng trại lớp tôi). khi tôi bước đến trước cổng thì gặp chị Thư cao đang đứng chụp hình ở ngoài cùng với một số người khác. Tôi đảo mắt tìm xem Khánh và Nhân ở đâu rồi, nhưng không thấy đâu. Có thể họ tham gia trò chơi lớn. tôi chỉ đến và đứng ở ngoài thôi, không vào trại lớp người ta đâu (tôi ngại lắm). trong lúc lung túng không biết làm gì thì tôi gặp chị Thành (người lạ khi sáng đi với hai chị song Thư), chị ấy vừa bước ra thấy tôi nên tiến lại trò chuyện với tôi một chút. - ủa em qua đây khi mô rứa? - mới vừa qua cái thấy bà Thư cao đó, mà bà có quan tâm chi em đâu chị. Tôi trả lời chị ấy, không quên đá xéo cái bà chị “chảnh chẹ” kia. - À, hén rứa đó em. Mà đi đâu mồ hôi quá trời quá đất rứa? chị ấy hỏi tôi khi thấy cả người tôi mồ hôi tứ tung hết cả. - Em đi tìm mật thư giúp mấy đứa, không biết ren mà tìm không ra. Đi tìm với em đi. Tôi rủ chị ấy, đơn nhiên chị ấy vui vẻ đồng ý. Chúng tôi lang thang khắp sân trường và lục lọi mọi thứ để tìm cho ra cái mật thư (không biết nó ra sao nữa). tìm khắp cả sân trước vẫn không tìm ra nên cả hai chạy ra sân sau để tìm, nhưng vẫn không có cái nào được tình nghi là mật thư cả. nếu đã thế thì tôi đành cỏ cuộc vậy. tôi quay sang chị ấy bảo rằng tôi không muốn đi tìm nữa. cả hai nhìn nhau miểm cười thấu hiểu, nảy chừ đi mõi chân lắm rồi và mồ hôi cũng đã ra nhiều lắm. chúng tôi dừng lại một chút để nói chuyện làm quen với nhau. Cả hai khá tâm đầu ý hợp, nhưng vấn đề ở chổ chị ấy vẫn chưa biết tôi là gay, mãi đến một thời gian dài phía sau. Sau này tôi và chị ấy rất thân với nhau. Khi lên 11, tôi chỉ còn liên lạc với chị ấy và Nhân mà thôi. Mỗi khi rãnh chị ấy hay lên nhà tôi để nhờ tôi giúp chị ấy ôn tập môn tiếng anh. Nói chung tình cảm của chúng tôi là rất than thiết… Sau khi kết thúc trò chơi lớn là nhiều trò chơi khác được tổ chức kết hợp ở cả hai sân trước và sau. Lớp tôi thất bại hoàn toàn trong việc chinh phục các môn cần đến sức lực, chỉ tập trung chp phần thi múa hát tập thể vòng chung kết và múa sạp lúc trời bắt đầu xuống núi.. Thế là đã sắp hết một ngày lao động mệt mỏi, sau phần thi múa sạp, chúng tôi được nghỉ và chuẩn bị cho đêm thi “chung kết nét đẹp học đường”, “khiêu vũ” và cả lửa trại vào tối nay… tất cả mọi người đều đang rất nóng lòng chờ đợi những khoảng khắc thăng hoa của mình khi màn đêm buông xuống. còn bây giờ là lo cho cái bụng của mình đã…
|
|