As The World (Sứ Mệnh Bất Diệt)
|
|
Chap 3.3
Cứ thế, 1′, 10′ rồi 1tiếng trôi qua. -Thôi! Tui trở về rồi! Không đi nữa đâu! Thả tui ra đi, sắp chết ngộp rồi! _ An cười tinh nghịch rồi nhẹ nhàng đẩy vai Xumi ra,gạt đi những giọt nước mắt còn vươn trên khuôn mặt bầu bĩnh hứa chắc chắn. (chị Xumi mà khóc nữa là áo chị AnAn ướt chèm nhẹp luôn á!). Xumi thôi khóc, nét lạnh lùng cố hữu bị “cuốn gói ra đi”, thay vào đó là nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, nhỏ cười tít mắt rồi vơ tay lấy cái Iphone trên bàn lướt lướt: - Alo! Sang phòng Xumi gấp! Không sang đừng có hối hận à!_ Xumi hăm, cố làm giọng nghiêm trọng rồi quay sang AnAn cười thật hớn hở như đứa trẻ được nhận quà. 3 phút sau, cửa phòng Xumi lại vang lên một lần nữa. > ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ < Cốc Cốc Cốc_âm thanh khô khốc do bàn tay va đập vào mặt cửa lim phòng Xumi một lần nữa vang lên. Nhỏ hào hứng mở cửa và chấp nhận lỗ,khuyến mãi cho những “ tượng băng hình nhân” đang đứng trước cửa một nụ cười tỏa nắng. Khi nhìn thấy nhỏ, một ý nghĩ chung loé lên trong đầu của cả đám là ” hôm nay trời quang mây tạnh, nắng nhẹ không hanh, mà sao nhỏ Xumi lại cười nhỉ? Ngộ ghê! Không lẽ nhỏ này bị khìn hả trời??”(t/g:co le la vậy à>.<). -Chuyện gì?_ Hero tựa lưng vào tường, khoang tay trước bụng như sát thủ ninja, nhíu mày hỏi Xumi, giọng vẫn lạnh tanh và kiệm lời mặc dù sự tò mò nổi lên trong lòng không hề nhỏ.<cố giữ hình tượng tới cùng! > Như bắt được ý kiến cùng chiều, Andy cũng khó chịu nhìn chiếc Relax trên tay mà quát thẳng: -Biết bây giờ là mấy giờ rồi khôg hả?hả?? HẢ??? Không ngủ thì cũng đừng có phá đám người khác ngủ nhá!! _ Andy nói một hơi, giữ hình tượng như anh trai làm gì cho mệt. Mà Andy rõ ràng là hố rồi. Mắt nhìn đồng hồ mà lại đi hỏi người khác mấy giờ? Nghi anh này cũng…trốn viện nè. -8h4’22”_Sapan trả lời Andy ngầm ý trêu chọc rõ ràng>.<. -Bảo tụi này tới ngắm you hả?_Wataru trùm chiếc mũ áo Death xám viền đinh bạc lên đầu, mắt ngắm nghiền như có thể ngủ ngay lập tức. Nhìn Wataru lúc này người ta nghĩ ngay đến câu “ngủ bờ ngủ bụi” nè. Không để bạn thắc mắc thêm, Xumi đã cuối người, mời mọi người lịch sự nhất có thể: -Vào đi rồi nói!_nụ cười vẩn hiện hữu trên môi Xumi không có dấu hiệu dứt! Cánh cửa khép lại. Xumi đan tay ra sau lưng,tựa người vào cửa chờ xem sự thay đổi sắc thái biểu cảm vui nhộn trên mặt những người bạn! (botay.mắm). Những người kia,sau khi nhích tấm lưng muốn dán chặt vào tường,lê tấm thân ngái ngủ bước vào phòng thì hiện tại đang trong trạng thái …chết lâm sàn!? Vì sao ư?vì trước mặt họ là An An? Thế thì có gì to tác nhỉ? Đúng!trước mặt họ là An An. Chẳng là nó đang … cầm chiếc sáo ma thuật của Xumi mà xăm xoi thôi mà, nhưng … “SAO CÓ THỂ??”_đó là câu hỏi to đùng đang đè nặng lên cả đám! Sáo ma thuật là thứ người thường không thể chạm tay vào,nhất định sẽ bị phóng xạ ánh sáng tấn công. Nhẹ thì ngất sỉu và bị mù vĩnh viễn,nặng thì quằn quại trong cơn đau bị phủ vây bằng ánh sáng.(Quỷ: oái! thế Quỷ nhìn woài ma hk co pj sao! Z tg la tiên oy!hehe!hãnh diên wa!!!). Trong chúng xen lẫn sự ngạc nhiên tột độ và sự lo lắng tột cùng cho sự an nguy của người “Đang đùa với sáo thiên thai”. Còn Xumi nhìn những người bạn mắt chứ A mồm chữ O mà mỉm cười không thành tiếng . Thật sự lúc này trông những genius của chúng ta rất ngố! #.#. An An cười,nụ cười ấm áp. Ánh mắt thật quen thuộc! An An nhìn họ, họ nhìn An An… ***
|
Chap 3.4
-SAO CƠ??_cả đám đồng thanh nhìn Xumi để xác nhận điều nhỏ nói,điều mà chúng vừa nghe là sự thật. Rồi chẳng ai bảo ai, mọi thứ chìm vào niềm cảm xúc đang dâng trào mạnh mẽ trong những tâm hồn lạnh. Chúng quay lại nhìn An An thật kĩ càng, chúng nín thở! Những khuôn mặt đẹp bỗng xuất hiện những hàng nước lăn dài trên gò má hồng. Chúng ào đến ôm lấy An An! (chết chị Jena rồi! Mà cũng lợi ha! Gjặt áo bằng nước mắt!đỡ tốn trả tiền nước!hehe). Chúng cười! Nụ cười hạnh phúc đến khó tả vì đc gặp lại một người wan trọng! …giờ phút này xin haỹ ngừng trôi… …………hạnh phúc này xin hãy ở lại……….. ………………nụ cười này xin hãy nở mãi…………… —– Cả đêm đó,chúng ngồi xoay quanh bên An An trên nệm phòng Xumi(lún đệm khôg nhj?). Cười cười,nói nói! Những ký ức tuổi thơ miên man tràn về… Đêm đó, trong một căn phòng được đốt lên bằng những nụ cười viên mãn! Nụ cười đã thật sự! Thật sự trở lại trên những con người nắm giữ vận mệnh thế giới!! (t/g bon chen thêm tí ạ: và đêm đó! Trường C.G trở thành sở thú,chuyên chăm sóc và nuôi dưỡng gấu trúc ạ!hehe! Tg chạy trước đây!mấy bạn ở lại chịu ăn “đốc-tờ” nhé!)
- - - end chap 3 - - - tái bút : quái , sao nó dài dữ trời
|
Truyện bạn hay lắm, hóng chap nha ^^~
|
……….cuộc đời là một cuộc chơi, vậy thì hãy chơi hết mình………
>>Chap 4: START GAME!<<
Canteen, 12h trưa.
-2,3,dzô! …2,3,uống!
Tiếp theo tiếng hô hào đó là một tràng cười sảng khoái, cười như chưa bao giờ đựơc cười của chúng( m.n biết ai mà!) (mà mấy người này uống nước ngọt mà cứ như uống tiger hay pessi không bằng ý!)
-hồi đó mama đưa An An với anh Ryno đi đâu vậy?_ Hero không dấu nổi sự thắc mắc trong bao năm qua, dường như câu hỏi này đã đè nặng lên cậu cũng như những người kia rất nhiều năm, mà từng ấy năm là quá đủ rồi!
-ờ đúng đó! Đã đi mà không chịu hồi âm cho tụi tui một chút thông tin gì luôn, làm bọn này buồn muốn chết! Bạn bè mà thế đấy!_Xumi phụng mặt,phồng má,nói như xả uất ức.
-Đi Canana!_ An An đáp, tay xé bịch bim bim trên bàn,mùi thoang thoảng của trái cây xông ra,nhìn là muốn ăn.
-nhưng sang đó làm gì kia chứ! Đang yên đang lành tự dưng lại đi là thế nào?_ Wataru chụp lấy gói bim bim trên tay An An, xoay ghế lại và ăn ngon lành.
An An ấp úng,ánh mắt lấp lửng,nhìn vào khoảng không vô định dưới đất. Dẫu biết bọn bạn rồi sẽ hỏi câu này nhưng thật sự nó không biết phải trả lời với họ như thế nào cả! Thật khó nghĩ quá mà! An An đành ậm ừ đánh trống lảng:
- hồi đó Sapan cũng bị mama Kami(mama ruột của Sapan) đưa đi mà sao giờ lại ở đây?
Sapan nghe nhắc đến mình liền ra vẻ đăm chiêu,chống tay, vuốt râu ấy nhầm vuốt cằm, mắt chớp chớp 2hàng mi dài cong vuốt,cười xoà:
-Thật ra là mama dẫn đi du lịch thôi! 1tháng sau là tui trở về rồi, Không thấy 2người về,bọn tui lên hỏi chú Yob(truyền thần đã tập hợp chúng!) thì ông ấy bảo là các cậu không về nữa!
Bọn tui tin chú Yob chưa bao giờ nói dối cả nên tụi tui buồn lắm_ Sapan càng nói về sau càng buồn rười rượi.
Nhận ra được điều đó, An liền xua tay,cố nặn ra nụ cười xinh nhất:
-hihi! Giờ tui về rồi! Không buồn nữa nha!
Miệng nói và trong lòng vẫn thủ thầm “mình cũng buồn lắm chứ sung sướng gì…!”,An sẽ chìm vào dòng độc thoại nội tâm không dứt nếu Xumi không cắt ngang:
-Tụi tui thì có,còn Hero thì chưa biết à! Hắn vẫn ít nói như ngày nào!_vừa nói Xumi vừa hất cằm về phía Hero như phát giác. Phải rồi! Xumi không nói thì An cũng không để ý lắm, giờ nhớ lại thì từ hôm qua tới giờ Hero nói rất là ít! Cả bọn liếc nhìn Hero với ánh mắt không mấy thiện cảm làm cậu đổ mồ hôi trộm.
|
Chap 4.1
Anh nhà ta liền cố gắng nặn ra vài câu,cố gắng”nói nhiều một chút” không thì tan xương với mấy cái nhìn kia mất thôi, Hero lấy tay che mặt như đỡ lấy những ánh nhìn lazes kia (nhưng trong lòng thì nghĩ thế này này :mòn khuôn mặt đẹp trai của tui mất!)(t/g:máu tự sướng vẫn cứ cao ngất ngưởng à!):
-10 năm ít nói rồi mà! Cái gì cũng phải từ từ! Tui sẽ sửa! Sẽ sửa mà!
Nhìn cái vẻ cuống quích của Hero khiến mọi người không nhịn được cười. Thế là trong canteen sa hoa của ngôi trường cao cấp xuất hiện những người ngoài hành tinh thứ thiệt??
Tiếng cười của bọn họ như xóa tan một góc nào đó khối lãnh đạm trong ngôi trường này. Từ trước đến nay,hình như chưa học sinh nào cười như thế trong trường cả. Vậy mà lúc này đây,có một đám người đang vừa ăn,vừa cười cười,vừa cười, vừa nói, thật là hồn nhiên … như điên! Phải chăng bệnh viện gửi họ đến đây chăng?>.<
Những học sinh còn lại chỉ biết nhìn họ bằng con mắt ngạc nhiên tột độ và có xen lẫn sự tò mò tiềm ẩn trong tâm. Bọn họ vẫn ăn uống mê say, nói chuyện thoải mái cho đến lúc…
RẦMMMM!!!!
LỐC CỐC!!!
LOẢNG XOẢNG!!
Cánh cửa canteen bị một lực mạnh sút vào nên bật mạnh ra, va vào tường với công suất mạnh nhất làm rung động bức tường,truyền qua dòng ly chén ở quầy bán,những chiếc ly trên trần va vào nhau như thứ tự của hiệu ứng domino, những chiếc ly ở bờ ngoài bị tác động mạnh ,thế là thi nhau rơi xuống đất, một chuỗi âm thanh vang lên thật là vui tai!! Vui tai thật đấy nhưng thấy xót xa cho số tiền phải bỏ ra mua lại quá đi. ;-(
Từ ngoài cửa, một người thanh giống như”Anh ba lô” ấy nhầm giống như Apallo. Người đó da trắng,mặt dữ dằn, cao ơi là cao, nhìn mỏi cổ mà không hỉu tại sao?).
Anh ăn mặc rất bụi nhưng vẫn tỏa ra tố chất quý phái, độ tuổi thì chắc vẫn còn trẻ, dáng chuẩn manly luôn! Quần jean bạc màu, áo jean dài được xé nhăm 2 tay đến gần nách,mũ áo lùm sụp trùm qua đầu, đinh tán màu bạc loại 2mm được viền theo đường lai biên mũ. Trước và sau cái áo jean được thêu hẳn cái đầu lâu xương chó to đùng to đoàng, đai hông thì mắc xích quấn tùm lum. À!còn đeo kính đen bảng lớn che hơn nửa khuôn mặt, làm tôn lên nước da trắng baby nữa chứ. Tóc trước nhuộm hightline màu đen trắng ngồ ngộ mà ngố ngố bước vào! Anh này mặt lộn xộn quá! Người thanh niên tiến thẳng đến chỗ chúng, tháo kính ra, đặt lên bàn, mặt hằm hằm sát khí như chủ cho vay nặng lãi đi đòi nợ vậy. Người đó nhìn An An đằng đằng sát khí,còn tất cả mọi người ở canteen lúc này nhìn anh như tên điên vừa trốn viện. - – - – - – - – - – - – - – - 1 lúc này trên TV có một bản tin khẩn: bệnh viện thần kinh trung ương thành phố xin cấp báo! Xin cấp báo! Hiện nay ở khoa tâm thần A,phòng B,tầng C vừa phát hiện có 7 bệnh nhân ca nặng trong tình trạng phát bệnh XYZ. Theo nguồn tin thì 7 bệnh nhân này đã vượt rào vào một ngôi trường ở trung tâm thành phố và đang lẩn trốn! Hy vọng mọi người ai có thông tin gì xin hãy liên lạc với bệnh viện theo số 1900xxxx! Mong mọi người hợp tác giúp đỡ để đưa họ trở về bệnh viện nhanh! Tránh tình trạng virut mard lây sang người khác khiến cho thành phố trở thành Marder city thì khổ! Xin chân thành cảm ơn!). - – - – - – - – - – - – - – - – - Người thanh niên vẫn nhìn An chằm chằm như muốn thiêu cháy. Anh ta gằn từng tiếng:
-N.H.Ó.C C.O.N!!hừ …
|