Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 7:
Làm sao có thể có người vô sĩ như vậy, hắn đã chiếm đoạt cô, còn muốn làm gì?
"Đồ biến thái!" Cố Tiểu Ngải kinh hoảng muốn phá bỏ di động.
Lệ Tước Phong nhẹ nhàng ném đi, di động liền đổi đến tay kia, mang theo vài phần đẹp trai.
"Cô chỉ có hai con đường, một là báo công an." Lệ Tước Phong điềm đạm nói, giống như hoàn toàn cùng hắn không có quan hệ, lắc lắc di động trong tay, "Hai là mang theo ảnh cô chụp đến số 13 Thiển Thủy Loan tìm tôi đổi phim ngắn này, lưu để đề phòng hậu quả."
Cố Tiểu Ngải xiết chặt nắm tay, sắc mặt trở nên trắng bệt.
Cô làm sao có thể gặp phải nam nhân như vậy. . . . . .
"Tôi khuyên cô không cần nghĩ đến điều thứ nhất, bởi vì tôi sẽ đem phần diễn xuất của cô phát tán cho mọi người xem." Lệ Tước Phong lại kiêu ngạo nói, tay ưu nhã cài lại nút áo sơmi, khôi phục áo quần chỉnh tề.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Cố Tiểu Ngải tức giận vươn tay đánh hắn, Lệ Tước Phong dễ dàng bắt lấy, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, "Cố Tiểu Ngải, trăm ngàn lần đừng hoài nghi lời nói của tôi."
Nói xong, Lệ Tước Phong ôm eo quan Nana đi tới xe Ferrari màu đỏ bên hồ. . . . . .
Hắn vừa rồi kêu cô cái gì?
Cố Tiểu Ngải?
Người nam nhân này làm sao có thể. . . . . . biết cô? !
Ferrari chạy nhanh ra bên hồ, theo lưới sắt trên đường nhỏ chạy qua như bay, mặt cô tái nhợt bị hắn thu hồi trong đáy mắt.
Một tay dựa vào khung xe, một tay cầm lái, Lệ Tước Phong bên môi nở nụ cười tươi.
Cố Tiểu Ngải. . . . . .
Không nghĩ tới hắn còn có thể nhìn thấy dáng vẻ một công chúa nhỏ kiêu ngạo, hơn nữa, chiếm lấy cô.
Cố Tiểu Ngải đã chẳng thèm ngó tới hắn lại bị hắn chiếm lấy.
Mà hắn còn là người đàn ông đầu tiên của cô .
"Lệ tổng, cái loại này rõ ràng chỉ là việc cỏn con anh cũng có hứng thú sao? Không bằng, hôm nay Nana đền bù cho anh thật tốt. . . . . ." Quan Nana ẩn ý nói, nâng chân mượt mà dọc theo tây trang Lệ Tước Phong không ngừng hướng lên trên cọ cọ . . . . . .
Thanh cháo ăn sáng?
Ăn sáng một mâm như vậy, xác thực làm cho hắn khai vị không ít.
"Tốt, đi khách sạn." Lệ Tước Phong đột nhiên tăng tốc.
Quan Nana hài lòng nở nụ cười, đôi môi kiều diễm hơi hơi mở ra, đôi mắt nhìn chằm chằm nam nhân đang lái xe. Khuôn mặt khôi ngô, hình dáng rất chuẩn, thân hình gợi cảm mê người, tản ra cuồng nịnh khí, quan trọng nhất là hắn có năng lực kêu mưa gọi gió. . . . . . Người nam nhân này hoàn hảo e rằng khó có thể soi mói.
|
Chương 8: Cô muốn có quan hệ thật tốt nên bấu víu ở cây cao này.
Một câu nói của hắn có thể đem cô lên hàng ngôi sao quốc tế, hơn nữa, ông trời ban cho khuôn mặt tuấn tú như vậy cô cầu còn không được. *************
Không khí hơi hơi lạnh, giữa hai chân ẩm cùng với bị vật bén nhọn làm đau, Cố Tiểu Ngải không coi trọng dựa lưng vào lưới sắt ngồi xuống.
Hôm nay, cô bị một nam nhân xa lạ cưỡng bức .
Cô làm sao có thể đem mình biến thành bộ dạng như vậy, vì một tin tức bát quái, giá trị sao?
Bả vai không nhịn được run run lên, nước mắt rốt cục rơi xuống.
Tay mảnh khảnh nắm chặt trước ngực áo, Cố Tiểu Ngải thất thanh khóc rống lên.
Cởi áo lông buộc bên hông che chiếc váy ngắn, che dấu cái mông, Cố Tiểu Ngải mới miễn cưỡng trở lại ngôi nhà nhỏ bé, hay đúng hơn là nhà của cậu cô.
"Tiểu Ngải, con tối hôm qua bỏ đi thủ điểm, thế nào, có chụp được sinh vật thần bí nào không?" Cậu Diệp Vĩnh Thành mang theo cặp tài liệu trong phòng đi ra gặp được cô liền hỏi, người nam nhân bốn mươi tám tuổi, bụng giống như bụng bia.
Hết lần này đến lần khác sự nghiệp đều không thành công, luôn luôn làm ra bộ dáng như sắp chết đến nơi rồi.
Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng, "Không có."
Cô vốn là muốn chụp ảnh để có thể làm cho tòa soạn báo hồi sinh mãnh liệt, đáng tiếc hiện tại, cô ngay cả mình còn không thể lo được.
"Không có coi như xong, cậu đi làm trước." Cậu tính tình nhu thuận vỗ vỗ bả vai cô liền đi ra ngoài.
Trong phòng truyền tới tiếng hét chói tai của mợ, "Ngày hôm đó con còn chưa có! Diệp Vĩnh Thành, người khác là nam nhân ông cũng là nam nhân, người khác đều mang gia đình chuyển vào nội thành, nhà càng ngày càng lớn, ông là kẻ vô tích sự, còn mang cái con riêng trở về ở liền chín năm!"
Cô - Cố Tiểu Ngải chính là cái con riêng kia.
Chín năm trước, cô còn là một nữ sinh trung học, công ty của ba cô tuyên bố phá sản, bị tuyên án ngồi tù, mẹ cô nhảy lầu tự sát.
Cô từ địa vị một tiểu công chúa trong một đêm. . . . . . biến thành người vô gia cư.
May mắn, cô còn có cậu, ông ấy thu dưỡng cô, cho cô làm ở toàn soạn báo.
Tùy tay đóng sầm cửa phòng, đem tiếng mắng của mợ quăng hết thảy ngoài cửa, Cố Tiểu Ngải vọt vào tắm rửa, nước trong phòng cô từ trước đến nay không quá ấm áp, luôn ấm ấm nhưng không lạnh.
Nhìn trong gương, da thịt trắng như tuyết có mấy chỗ bị bóp đến đỏ hồng, nhìn thấy ghê người. Hình ảnh nam nhân kia chiếm đoạt cô hiện lên rõ rệt trước mắt.
Hơi thở của hắn cực nóng, tiếng nói trầm thấp như ma. . . . . . vây quanh cô, cắn nuốt cô, tước đoạt trong sạch của cô . . . . .
Tay hắn không kiêng nể gì chạy ở trên người cô vuốt ve.
Nụ hôn của hắn như cướp đoạt, giống như răng cầm thú cắn cô mỗi một tấc. . . . . .
Làm sao có thể tồn tại một nam nhân vô sỉ tàn ác như vậy.
"Xoát ——"
Không còn muốn nghĩ đến nữa, Cố Tiểu Ngải vặn vòi nước chuyển sang lạnh, nước trong vòi hoa sen lạnh như băng trôi xuống dưới, cô lạnh phát run nhưng lại thư thái rất nhiều.
Mặc váy ngủ từ phòng tắm đi ra, Cố Tiểu Ngải trực tiếp đem quần áo mặc hôm nay cùng áo lông xé rách quăng vào thùng rác, ghê tởm.
Nhìn ảnh chụp chung cùng ba mẹ trước đây, trong ảnh chính mình cười đến vui vẻ cực kỳ, miệng a thật to .
Khi đó chính mình, ngay cả ưu sầu là cái gì cũng đều không hiểu.
Có lẽ ông trời cho rằng cô trước đây sống quá mức vui vẻ rồi nên về sau tất cả gian khổ đều quăng cho cô.
Hiện tại, chính mình cũng quên hai chữ vui vẻ viết như thế nào rồi.
Hốc mắt đột nhiên có chút ẩm ướt, Cố Tiểu Ngải một tay lấy ảnh chụp chung để ở trên bàn, không nhìn ảnh chụp một nhà hạnh phúc nữa.
Ra ngoài mua thuốc tránh thai uống vào, Cố Tiểu Ngải liếc đến một thiết bị chụp ảnh một bên, trước mắt lại hiện ra gương mặt Lệ Tước Phong.
Một người nam nhân cuồng vọng, kiêu ngạo, vô sỉ.
Nhưng cô còn phải đi tìm cái tên nam nhân kia.
Nam nhân kia có thể kêu lên tên của cô, nhất định biết cô, vô cùng có khả năng thật sự đem đoạn phim ngắn sĩ nhục đó phát tán cho những người cô biết.
Cô làm sao còn có thể sinh tồn ở thành thị này nữa, như thế nào chờ ba ra tù?
Không thể để cho phim ngắn này lộ ra được, cô chỉ có thể coi như bị chó cắn.
Hôm sau, Cố Tiểu Ngải tới Thiển Thủy Loan, lại bị chặn ở bên ngoài.
Đã sớm nghe nói Thiển Thủy Loan là khu nhà cao cấp, cả nước chỉ có một phần nhỏ người ở, cô trừ bỏ cơ hội xa vời không còn phương pháp.
Không hiểu qua bao lâu, bảo vệ chuyên nghiệp bỗng nhiên mở cửa ra, đi đến bên ngoài cúi đầu khom lưng, "Lệ tiên sinh đã trở lại."
Chiếc Ferrari màu đỏ đẹp mắt tiến vào, cô từng thấy qua.
Cố Tiểu Ngải ngay cả người trên xe cũng chưa kịp thấy rõ.
Giây tiếp theo, Ferrari chuyển tốc độ xe, đứng ở trước mặt cô.
Nam nhân ngồi chỗ tay lái một đầu tóc ngắn gọn sạch sẽ, hình dáng khắc sâu tuấn tú, mặt nghiêng đường cong hoàn mỹ, một đôi mắt thâm thúy giống thú săn mồi có chút hăng hái nhìn chằm chằm cô, thêm một phần diêm dúa lẳng lơ. . . . . .
|
Chương 9:
Là tên cặn bã này đoạt trong sạch của cô!
Gặp lại hắn, Cố Tiểu Ngải tức giận đến mặt mũi trắng bệch, hai tay bên người gắt gao xiết chặt. Quả nhiên đến đây.
Hắn - Lệ Tước Phong nhìn trúng con mồi làm sao có thể thoát được lòng bàn tay của hắn.
Luôn miệng hô muốn tố cáo hắn cưỡng bức, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn đưa đến cửa.
Lệ Tước Phong gợi lên khóe môi, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, một đầu tóc đen dài buộc đuôi ngựa, áo màu xanh ngọc ở bên hông đánh cái kết, hạ thân mặc quần bò, thoạt nhìn hai chân nhỏ mà dài, trên chân còn mang giầy thể thao xong thoạt nhìn thích hợp có thể chạy.
Thật sự là cẩn thận.
Liền như vậy sợ hắn đem cô ăn?
"Là các người năng lực làm việc có vấn đề, tóm lại ngày mai tôi muốn nhìn đến công ty Lâm thị nhập vào e. s đầu đề tin tức. Cứ như vậy, tôi còn có việc." Lệ Tước Phong nói xong bỏ tôii nghe điện thoại xuống, đẩy cửa xe bước ra ngoài liều lĩnh hướng cô đi tới.
"Anh đừng lại đây!" Cố Tiểu Ngải phản xạ có điều kiện lui về sau.
"Tôi đây thật không biết cô tới, thật ý nghĩa." Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem thân mình mảnh khảnh của Cố Tiểu Ngải khiêng đến trên vai, quăng đến trong xe, ánh mắt bảo vệ ở cửa ngạc nhiên.
Động tác mãnh liệt không kềm chế được liền mạch lưu loát.
"Đồ vô lại! Tôi muốn xuống xe!" Cố Tiểu Ngải từ chỗ ngồi phía sau xe giãy dụa, mở cửa xe định đi xuống.
Lệ Tước Phong hai tay đè lại cửa xe, cúi thân hình tinh tráng xuống, nhìn chằm chằm cô, thanh âm gợi cảm mà vô tình, "Nghe lời, tôi cho cô phim ngắn, nếu không. . . . . ."
Nếu không cái gì, hắn cũng không còn nói tiếp.
Nhưng ý tứ của hắn đã muốn không cần nói cũng biết.
Cố Tiểu Ngải đành phải nghiêm mặt trắng bệch ngồi thẳng, cô không quên mục đích hôm nay tới đây. Hôm nay đến đây nhất định không thể đem phim ngắn lấy về liền.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Lệ Tước Phong thỏa mãn trở lại chỗ ngồi tay lái khởi động xe, từ sau kính hậu liếc mắt cô một cái, cô tọa thật sự quy củ, giống như học sinh tiểu học, mang theo một cái balo, hai tay nắm lại để trên đầu gối.
Không thể phủ nhận, hắn thích khuôn mặt cô, không phải quá xinh đẹp, nhưng ngũ quan rõ ràng, sạch sẽ, nhìn liền thấy hai chữ: thoải mái.
Đem Quan Nana làm trò tiêu khiển trong nhiều năm nay nhưng so với nữ nhân này thì thua xa.
Hắn nhớ rõ cô là thiên kim nhà giàu, có lẽ được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh cực tốt, bởi vì các cô không phải lao tâm khổ trí, muốn mua cái gì đều có người mua hộ, mà không phải quan tâm cái gì nữa.
Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong trêu tức nói, "Váy cùng quần bò đối với nam nhân mà nói chẳng qua chỉ là tốc độ cởi bỏ mà thôi."
|
Chương 10:
"Cặn bã!" Cố Tiểu Ngải lớn tiếng mắng, đem tầm mắt chuyển tới phía ngoài xe, căn bản không nhìn hắn liếc mắt một cái, không thèm nghe hắn nói một chữ.
Mắng thật sự là dễ gọi.
Trong kính chiếu hậu, mặt hắn lộ vẻ hèn mọn, chẳng thèm ngó tới.
Rõ ràng cô mới là kẻ yếu, còn cố tình biểu hiện cái tài trí hơn người giống như một công chúa, hắn liếc mắt một cái cũng không muốn xem nữa, dám coi hắn như là cái gì đó làm người tôi buồn nôn vậy.
Hắn thích khuôn mặt cô, nhưng chán ghét cái vẻ kiêu ngạo, thanh cao trên mặt cô.
Đã bị hắn phá thân, cô còn có cái gì mà ra vẻ thanh cao?
Nữ nhân đã mất lần đầu tiên, dù xinh đẹp cũng chỉ giống khăn lau mặt đã dùng qua mà thôi.
Lệ Tước Phong sắc mặt chìm xuống, che giấu gương mặt nổi lên hung ác nham hiểm, Ferrari nhanh chóng chạy đến một biệt thự khổng lồ mang phong cách Châu Âu, người hai bên cửa đều cúi đầu chào, "Lệ tiên sinh."
Xe thể thao dừng lại, Lệ Tước Phong một tay đem Cố Tiểu Ngải từ chỗ ngồi phía sau khiêng lên hướng bên trong biệt thự đi đến.
Lại là như vậy.
Người nam nhân này làm sao có thể mãnh liệt vô lý như vậy, cũng không phải ở xã hội nguyên thuỷ.
Cố Tiểu Ngải trên vai hắn, gấp đến độ đánh vào lưng hắn, phẫn nộ mắng to, "Cầm thú! Cặn bã! Bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống!"
Lệ Tước Phong mắt điếc tai ngơ.
Biệt thự rất lớn, vẫn là trang hoàng theo phong cách Châu Âu, cổ điển đơn giản lại lộ ra tráng lệ, xanh vàng rực rỡ. Nữ giúp việc tốp năm tốp ba quét dọn , thấy bọn họ tiến vào cũng chỉ là hai mặt nhìn nhau, cúi đầu nói, "Lệ tiên sinh đã trở lại."
. . . . . . Những người này như thế nào toàn bộ đều giống nhau cùng không phát hiện, chẳng lẽ hắn thường xuyên mang nữ nhân về như vậy? !
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải cảm thấy phần nào ghê tởm, càng thêm liều mạng giãy dụa, "Cầm thú! Anh là loại người vô lại! Tôi chỉ muốn đổi phim ngắn rồi về! Anh bỏ tôi xuống!"
Nắm tay của cô đánh vào trên người hắn, không có nửa điểm dừng.
Vì sao hắn có thể cuồng vọng đến loại tình trạng này?
Lệ Tước Phong tùy tay mở ra một cái cửa phòng, đem cô quăng đến trên giường lớn, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm cô, giọng điệu uấn giận, "Mắng đủ chưa?"
Thật nghĩ mình là kim tiểu thư ?
Hắn, Lệ Tước Phong từ lúc hai mươi tuổi đã không còn ai dám mắng hắn, cô lại đem toàn bộ từ ngữ ghê tởm nhất đều quăng đến trên người hắn .
Vừa được tự do, Cố Tiểu Ngải lập tức lấy trong balo ra vũ khí phòng thân nhắm thẳng hắn, oán hận nói, "Tên họ Lệ kia, anh đừng tưởng lại muốn làm bậy! Đem phim ngắn cho tôi, tôi đem thẻ ảnh cho anh, chúng tôi thanh toán xong!"
Trên mặt hắn lộ ra cảnh giới oán hận làm hắn cảm thấy ngực giống như bị chắn, lấp, bịt khẩu khí, như thế nào đều không phát tán ra được.
Thanh toán xong?
Cùng hắn thanh toán xong?
Có chuyện tiện nghi như vậy?
"Cô cảm thấy cái này hữu dụng?" Nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên giường đề phòng, Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, đi đến bên giường dễ dàng bắt lấy tay cô.
Cố Tiểu Ngải tay hung hăng tê rần, vũ khí phòng thân rơi xuống, Lệ Tước Phong nhanh chóng đem vũ khí phòng thân quăng xuống giường.
Cố Tiểu Ngải lại ý thức được thể lực giữa nam nhân và nữ nhân cách xa nhau, hai tay trên giường mềm mại không ngừng lui về sau, sợ hãi trừng mắt hắn, "Kẻ điên, đừng tới đây!"
"Đây là nhà tôi." Cô nghĩ cô là ở trên giường ai? Làm cho hắn sau khi từ biệt đi, tiểu nha đầu còn không biết rõ tình huống.
Mắt của hắn dấu diếm biến hoá tia giảo hoạt, giống như tùy thời cắn nuốt cô.
Cố Tiểu Ngải càng thêm sợ hãi không ngừng lui lại về sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã không vẻ kiêu ngạo làm người tôi chán ghét, thoạt nhìn thuận mắt hơn. Nữ nhân bình thường đều đã chút bất tri bất giác khiêu khích dục vọng của nam nhân, giống như phản kháng lại không làm nên chuyện gì, điềm đạm đáng yêu, giống như cừu non sợ hãi.
Mà Cố Tiểu Ngải cho hắn cảm giác càng thêm khắc sâu.
Hắn thưởng thức gương mặt cô sợ hãi vô lực phản kháng, một tay xé xuống caravat, Lệ Tước Phong đầu gối để ở bên giường, xốc hai tay đang giãy dụa của cô, không khỏi phân trần dùng caravat trói chặt hai tay cô lên cột giường mang phong cách cung đình Châu Âu.
Trong quá trình, cô như thế nào cũng chưa từng giãy dụa, lực cánh tay hắn giống như là luyện qua, giam cầm cô căn bản không phải do cô phản kháng.
Tư thế bị trói như vậy căn bản là loại sĩ nhục.
"Ngươi điên rồi, biến thái, buông ra!" Cố Tiểu Ngải tránh không ra buộc thúc, ngồi ở trên giường chân đá hắn lung tung.
Lệ Tước Phong khi tiến lên đây, dùng đầu gối giữ hai chân cô, trong mắt nhiễm khởi một tầng dục vọng mãnh liệt, "Cố Tiểu Ngải, cô dám mắng một câu, tôi lập tức cưỡng bức cô."
Hắn tiếng nói khàn khàn, lại lộ ra mười phần cường hãn quyết đoán.
Lời hắn nói lúc trước , cô hiện tại không dám hoài nghi lời hắn nói, hắn là loài cầm thú, nói được thì làm được.
Cố Tiểu Ngải nhất thời sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, đôi môi mím thật chặc, lộ ra một chút tái nhợt.
Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cô không thể lại làm tức giận nam nhân có tính cầm thú này, cô thầm nghĩ phải lấy về đoạn phim ngắn sĩ nhục kia.
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải có chút ai oán nhìn nam nhân ở trước mắt, giọng điệu mềm nhũn xuống, mang theo cầu xin tha thứ, "Anh buông tha tôi đi, tôi chỉ muốn đổi đoạn phim ngắn đó thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn này. . . . . . Trở nên thật là nhanh.
Rốt cục biết sợ?
"Cầu xin tôi?" Lệ Tước Phong tới gần mặt của cô, ngón tay tà tứ phút chốc cởi bỏ y phục của mình, "Không bằng tôi sẽ dạy cô như thế nào cầu xin một người nam nhân?"
|
Chương 11:
Cố Tiểu Ngải tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám lại dễ dàng làm tức giận hắn. Quần áo bị cởi bỏ, lộ ra nội y màu trắng, bao chặt lấy nơi mềm mại.
Lệ Tước Phong nheo lại mắt bỡn cợt, trong mắt lộ ý buồn cười, "Mặc nhiều như vậy? Chuẩn bị đầy đủ như vậy, cũng không là gì với tôi, đều thực xin lỗi cô."
Dứt lời, Lệ Tước Phong cúi đầu, trực tiếp hôn môi cô.
Môi hắn cực nóng, Cố Tiểu Ngải cả người chấn động, một luồng điện giống như ma túy chạy toàn thân. Như là vừa lòng phản ứng của cô, Lệ Tước Phong mở lòng từ bi hôn nhẹ nhàng, miệng đặt ở môi cô chậm rãi hôn.
Một cái bàn tay ấm áp hướng thân thể của cô, nhẹ nhàng xé nội y kéo xuống dưới, áo lót nâng lên trước ngực phong cảnh nhìn một cái không sót gì.
Nam nhân này không phải nói chỉ cần cô bất động, hắn sẽ không chạm vào cô sao? !
Mồ hôi lạnh rơi xuống theo tay hắn ở trên người mình chạy, Cố Tiểu Ngải nóng nảy, quay đầu tránh môi hắn, "Buông ra! Lưu manh! Anh nói chỉ cần tôi không chửi. . . . . ."
"Tôi nói cô không mắng tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?" Lệ Tước Phong cắt đứt lời của cô, thanh âm tà khí không đúng đắn.
Cô làm sao có thể ngây thơ như vậy?
Được người nhà che chở lớn lên, từ nhỏ đã không biết bản tính của nam nhân.
Vậy làm cho hắn hảo tâm giúp cô lớn lên. . . . . .
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô gấp đến độ mặt trắng bệch, một tay mãnh liệt giữ đầu lộn xộn của cô lại, răng mở miệng của cô lưỡi linh hoạt chui vào, lặp lại động tác.
Yên tĩnh.
Không thể không nói, có đôi khi thanh cháo ăn sáng so với thịt cá càng làm cho người ta có khẩu vị.
Mà Cố Tiểu Ngải ở trong mắt của hắn không chỉ là bàn ăn sáng.
Một thiên kim tiểu thư từng coi hắn là cỏ dại ven đường, ngay cả con mắt nhìn hắn cũng là vẻ kiêu ngạo của một thiên kim tiểu thư nhà giàu, làm sao có thể là bàn thanh cháo ăn sáng?
Cô thậm chí không nhớ rõ hắn, mà hắn rành mạch nhớ kỹ là cô giáo huấn hắn người giàu có cùng người nghèo khác biệt, phân biệt người thượng đẳng và người hạ đẳng. . . . . .
Nảy lên hận ý.
Rời đi môi của cô, Cố Tiểu Ngải bị hắn hôn đến hơi thở suy nhược , cánh môi sưng đỏ trong suốt, càng thêm sáng bóng.
Ánh mắt của cô tự do, hiển nhiên đã muốn bị hắn hôn có chút mất hồn mất vía.
"Bị cưỡng bức cũng sẽ có cảm giác sao?" Lệ Tước Phong khinh thường nhìn cô, đem cô quay lưng lại.
Cố Tiểu Ngải hai tay vẫn bị trói chỉ có thể chấp nhận ghé vào thành giường, ý thức được không thích hợp phía sau, Cố Tiểu Ngải kêu to, "Đồ lưu manh, buông ra —— a."
Hắn muốn từ sau tiến vào thân thể của cô, bắt cô gập hai chân lại để làm cho mình càng vào sâu thêm.
Cảm thấy thẹn nước mắt cơ hồ rơi xuống, Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi không bao giờ phát ra âm thanh gì, hai tay bị trói gắt gao bắt lấy thành giường.
Bị chó cắn quá một lần cùng hai lần không có khác nhau.
Cố Tiểu Ngải chỉ có thể nói với chính mình như vậy.
Thù này, cô sớm hay muộn có một ngày sẽ đòi lại hết.
Thân thể tập cuốn đến run rẩy cùng cảm giác đau đớn làm cho cô thiếu chút nữa kêu lên, nhưng cố nén xuống.
Tầm mắt dần dần mê ly, Cố Tiểu Ngải liền ngất xỉu, trên mặt nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Hôn mê sao?
Thân mình thực kém, thiên kim nhà giàu chính là ra vẻ tự phụ.
Làm hắn mất hứng, Lệ Tước Phong dứt ra đứng lên, tùy tay đè xuống đường điện thoại nội bộ, lạnh lùng lên tiếng, "Bảo mẫu, mau tới giúp cho cô ấy tắm rửa."
Nói xong, Lệ Tước Phong xoay người thẳng tiến phòng tắm.
Công chúa nhỏ kiêu ngạo bị hủy trong tay hắn .
Loại sảng khoái này, không cần nói cũng biết.
Lệ Tước Phong khóe môi nở một nụ cười tàn nhẫn.
Mặc áo tắm màu đen đi ra, Cố Tiểu Ngải đã bị người hầu tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tắm nằm mê man trên giường, tóc đen dài mềm mại xõa trên gối trắng như tuyết, mặt. . . . . . sạch sẽ thanh thuần.
Lệ Tước Phong ngồi dựa vào trên giường, hai chân dài tùy ý bắt chéo, đưa tay lấy balo để ở một bên qua.
Một túi đầy tiền xu rơi ra trong tay hắn.
Ngón cái nhẹ nhàng bắn ra, tiền xu bay lên cao, ở giữa không trung như vẽ ra một đường vòng cung cuối cùng lọt vào lòng bàn tay của hắn.
Ký ức lại hiện về. . . . . .
Một năm kia, hắn vẫn còn là một học sinh trung học, đánh nhau không gì là không giỏi.
Mà một trường tư nhân quý nhất của tỉnh cùng trường bọn hắn học cách nhau một con đường.
Một lúc sau, hắn quần áo hỗn độn đứng ở ven đường lau máu trong miệng chảy ra. Ở đối diện, một vài nam sinh vây quanh một tiểu công chúa mới đi ra.
"Cố Tiểu Ngải, cô hôm nay mặc như vậy thật xinh đẹp."
"Cố Tiểu Ngải, cô mấy ngày nay đều là ngồi xe của Sở gia trở về sao? Cô cùng hắn rất quen thuộc sao?"
"Cố Tiểu Ngải, nghe nói cô thích nghe âm thanh của tiền xu, tôi hôm nay đem theo rất nhiều tiền xu, cùng đi công viên đi. . . . . ."
|