Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Tác giả: Ngân Tiểu Bảo
Thể loại: Hiện đại - Đô thị
Editor: anbbo17
Chương 1:
Ở vùng ngoại thành không có người ở, bên bờ hồ trong rừng trúc, truyền đến một trận âm thanh kỳ quái mà dồn dập, có cả một trận hơi thở theo gió thổi tới. . . . . .
"Ách. . . . . . Lệ tổng, trong bộ phim lớn như vậy Nana có thể có một vai diễn hay không?"
"Nhìn biểu hiện của cô đã."
"À, ách. . . . . ."
Bên hồ, một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ kịch liệt đung đưa, cô gái không một mảnh vải đang ra sức biểu hiện.
Da trắng như tuyết, dáng người thanh mảnh, ba vòng hoàn mỹ.
Ấm quang trung, cô từ từ nhắm hai mắt lại, vừa đung đưa thân thể lấy lòng nam nhân, vừa hưởng thụ chuyện hoan ái sung sướng, tiếng rên la càng phát ra không minh bạch, ngay cả bầu không khí cũng có chút mập mờ.
Trái lại với cô gái, người con trai lại ăn mặc chỉnh tề, quần áo sạch sẽ không có một nếp nhăn, trên mặt còn mang một kính mát, hoàn toàn là một tình huống tiêu khiển.
Chậc chậc, cái dạng này, thấy thế nào hắn làm ra. . . . . . cái loại chuyện này chứ.
Nấp trong rừng trúc, Cố Tiểu Ngải liên tục thở dài, trong tay cầm một máy ảnh vài lần giơ lên lại hạ xuống.
Quên đi, dù sao người con trai này cũng chỉ là phối hợp diễn mà thôi. Đưa máy ảnh gần hơn, tiêu cự nhắm ngay chỗ cô gái nhiệt tình trên thân thể người con trai, vừa chụp vừa ghi hình.
Thật không nghĩ tới hôm nay có thể chụp được ảnh bạo như vậy! Tiếng thở gấp không ngừng của cô gái chính là ngôi sao Quan Nana. . . . . . 【 Quan Nana một thế hệ ngọc nữ biến dục, ở vùng ngoại thành vụng trộm cùng nhân tình trên xe 】
Nghĩ tới tiêu đề kích thích như vậy, báo tuần này nhất định có thể bán rất nhiều a! Ha ha ha, kích thích quá !
"Lệ tổng, người ta biểu hiện như vậy. . . . . . anh. . . . . . còn không hài lòng . . . . . ."
Giọng nói yêu kiều như vậy, Cố Tiểu Ngải thân là con gái đang nghe lén còn chấn động, huống chi con trai, nhất định là huyết mạch phun trào.
Nhưng trên xe, người con trai trẻ tuổi coi như là chuyện bình thường, giọng điệu lạnh như băng, bàn tay thon dài nâng cằm mềm mại của Quan Nana: "Khí lực chỉ có như vậy thôi sao? Buổi sáng chưa ăn cơm sao?"
Này, đều vận động hơn nửa giờ rồi. . . . . . Ăn nhiều cơm hơn nữa cũng đã tiêu hóa hết rồi được không. . . . . .
Mặt Quan Nana ngượng ngùng hiện lên ửng hồng, thân thể càng cố gắng đung đưa: "Lệ tổng, ngài. . . . . . À. . . . . . Quá lợi hại, người ta thật sự không còn khí lực . . . . . ."
Cái tên này thể lực muốn hay không liên tục lâu như vậy!
Tình huống này, ít nhất còn phải chiến đấu hăng hái nửa giờ nữa.
"Như thế nào, lợi hại sao?" Người con trai cười tà gợi lên một chút độ cong.
"À. . . . . . Chính là rất lợi hại, người ta là lần đầu tiên, anh cũng không nương tay."
"A." Nam nhân cười nói, có chút khinh thường, "Lần đầu tiên?"
|
Chương 2:
"Đúng vậy." Bị đàn ông đùa cợt trong đáy mắt, giống như hắn xem lời cô nói là dối trá.
Quan Nana đơn giản không thèm nhắc lại, ra sức uốn éo, bấu víu trên người nam nhân xem như lời nói đùa.
Người đàn ông đó thản nhiên cười lạnh một tiếng, bởi cô cũng như những người phụ nữ bình thường quấn quít lấy chính mình, chậm rãi bỏ kính mát xuống. . . . . .
Dưới ánh mặt trời, hé ra gương mặt tuấn tú.
Đôi mắt hẹp dài, mũi thẳng cao, đôi môi mỏng. Nhất là hắn cười rộ lên chỉ nghiêng một bên khóe miệng, mang theo bảy tám phần tà khí, cũng đủ giết chết phụ nữ trong nháy mắt.
Mặt dù đã thấy gương mặt này nhiều lần, Quan Nana vẫn là bị mê muội, động tác càng ngày càng chậm.
Dường như không hài lòng, nam nhân nhíu nhíu mày, xoay người một cái, mãnh liệt đem cô đặt ở dưới thân. . . . . .
Lúc này trong màn hình của Cố Tiểu Ngải chỉ còn lại lưng một người đàn ông!
Ăn ảnh a, còn phối hợp diễn! ! !
Cô muốn chụp hình ngọc nữ Quan Nana có được hay không! Tên này tính thế nào căn hành? Cũng quá ăn ảnh !
Hoàn hảo cô còn một tay, lấy ra bút ghi âm, nhanh nhẹn mở chốt, ghi lại âm thanh của Quan Nana..
Mới vài động tác, giọng của Quan Nana càng trở nên lạ thường, kinh động đến lũ chim trong rừng trúc đều bay tán loạn...
Giọng lay động như vậy, nếu fans của cô nghe được, nhất định sẽ tròn xoe ánh mắt đi?
Nghĩ lại, cô chụp ảnh xâm phạm đời tư của Quan Nana sẽ không bị ngồi tù đấy chứ? !
Trong lòng hoảng sợ, bắt đầu kích động, máy ảnh trên tay cầm không chắc liền rơi xuống...
Cố Tiểu Ngải càng hoảng sợ, ngực đánh trống hoảng loạn.
May mắn phát ra động tĩnh là tương đương rất nhỏ, bọn họ đang chiến đấu hăng hái như vậy, hẳn là không có nghe thấy chứ?
Nhìn thoáng qua xe ferrari bên kia, nam nhân kia quả nhiên đang ở trên người Quan Nana chiến đấu anh dũng, Quan Nana rên rỉ yêu kiều làm người ta rụng rời, hai người căn bản không có chú ý tới cô bên này.
"Vù. . . . . ." Cố Tiểu Ngải thế này mới nhẹ nhõm thở ra, bất kể như thế nào, để đề phòng bất trắc, cô chụp ảnh xong cũng nên rời đi trước!
Vài phút sau, Cố Tiểu Ngải thu dọn xong các thiết bị, lấy thẻ ảnh ra bỏ vào cặp, vui mừng từ từ muốn lặng lẽ chuồn ra khỏi rừng trúc để tránh phiền phức.
Bỗng nhiên, một giọng nói lãnh khốc vang lên từ phía sau.
"Như thế nào, xem hết màn biểu diễn cũng không phát biểu cảm tưởng sao?"
|
Chương 3:
Cố Tiểu Ngải thân mình cứng đờ, không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được sát ý phía sau.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà dẫm nát bụi cỏ, có thể cảm giác được hắn ngày càng tới gần mình, nhưng là hai chân cô lại giống như bị dính chặt trên mặt đất không di chuyển được.
Là tên lúc nãy sao?
Cuối cùng cũng bị phát hiện? ! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? !
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác quay đầu.
Chỉ thấy người đàn ông vừa mới mây mưa ở trên xe thể thao từng bước một đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn ít nhất 1m88, hai chân thẳng tấp, áo sơmi màu xám bạc để hở nửa cúc áo, lộ ra ngực cường tráng, trên người còn chưa hết hơi thở tình dục.
Lại nhìn mặt của hắn, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt mị hoặc thâm thúy, đáy mắt phát ra tia lạnh bức người.
Chẳng qua là tùy ý đứng thôi cũng lộ ra một loại khí thế quý tộc bức người. Người đàn ông này. . . . . . Có loại khí thế trời sinh bức người.
Có chút chột dạ, Cố Tiểu Ngải hít sâu một hơi, theo bản năng lui về phía sau từng bước, "Anh muốn làm gì?"
Giọng nói đề phòng của cô giống như hắn mới là cái người rình rập. Cô này thật buồn cười.
"Chụp ảnh thật sự đã thỏa nguyện rồi sao?" người đàn ông đó cười lạnh hướng cô đi tới, đáng sợ giống như một loài hổ báo, "Là chính cô giao ra đây hay để tôi tự tới lục soát?"
Người đàn ông này thật làm cho người ta khiếp sợ.
Cố Tiểu Ngải tiếp tục giả ngu lui lại, "Tôi không rõ anh đang nói cái gì. . . . . ."
Còn giả ngu với hắn sao?
Tên đó tiếp tục tới gần cô, mang theo cả hơi thở khiếp người, cảm giác áp bách làm Cố Tiểu Ngải càng ngày càng không biết phải làm sao.
"Dừng lại! Anh dừng lại cho tôi, bằng không tôi sẽ kêu lên anh thất lễ!" Dưới tình thế cấp bách, Cố Tiểu Ngải quát to một tiếng.
Tên đó ngừng lại thật, ung dung nhìn cô, như là nghe được chuyện buồn cười, "Thất lễ? Tôi còn không có làm cái gì liền kêu thất lễ, vậy cô chụp ảnh lâu như vậy, gọi là gì, thị giác cường bạo?"
Thị giác cường bạo? !
Tên này dùng từ thật sự là. . . . . .
"Tôi thật không rõ anh đang nói cái gì." Cố Tiểu Ngải vẫn đang giả ngu.
Rốt cuộc cô vẫn muốn giả ngu với hắn sao?
Cô nghĩ ở trước mặt hắn còn có thể toàn thân trở ra? Quá ngây thơ rồi.
Thân thể của cô thực tinh tế, váy dài màu trắng khoác áo lông, thoạt nhìn yếu đuối, lộ ra gương mặt rất trắng nhưng lại có chút cố chấp.
Cố chấp . . . . . . Không đem ảnh chụp giao ra đây.
"Nếu không đem ảnh chụp giao ra đây, tôi sẽ cho cô biết, đây là cô đời này có quyết định sai lầm nhất."
|
Chương 4:
Giọng nói của hắn lạnh nhạt cùng kiêu ngạo.
Hắn đang đe dọa cô sao?
Cái gì gọi là quyết định sai lầm nhất, cô làm phóng viên cũng không phải lần đầu tiên bị người ta uy hiếp .
"Chụp ảnh cái gì?" Cố Tiểu Ngải vẻ mặt vô tội hỏi, quyết định có đánh chết cũng không nhận, giơ giơ máy ảnh trong tay nói, "Tôi là tới chụp phong cảnh."
Cô nhất định phải nghĩ biện pháp ra khỏi nơi này, ảnh này độc nhất vô nhị không thể bỏ được.
Tròng mắt nhanh như chớp liếc nhìn xung quanh, phía bên phải là hồ, bên trái là lưới sắt.
Cố Tiểu Ngải từng bước lui về phía sau , nghĩ rằng hiện tại xoay người liều mạng chạy ra bên ngoài sẽ có người. . . . . .
"Giao ra đây!" Người đàn ông mất tính nhẫn nại, một tay kéo mạnh tay cô, một tay hướng trên người cô tìm kiếm.
Đầu ngón tay của hắn cực nóng làm cho Cố Tiểu Ngải căng thẳng.
Hắn thật sự muốn lục soát người sao?! Tên này điên rồi!
Cô không chút nghĩ ngợi cởi áo lông cùng cặp đựng thẻ ảnh quăng xuống lưới sắt. . . . . . .
Mắt người đàn ông hung ác nham hiểm nhìn về phía lưới sắt trên đường nhỏ chứa đựng thẻ ảnh. . . . . .
Tốt lắm, động tác này coi như chọc giận tới hắn!
Đến nước này còn không đem ảnh chụp giao ra đây.
Cô này không biết sống chết mà.
"Tôi cũng đang buồn chán, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà." Lệ Tước Phong một tay ép cô đổ lên lưới sắt, đè lên thân cô, hơi thở nam tính đặc hơn vây quanh cô, một tay giữ đầu cô, một tay trực tiếp dưới áo lông dò xét đi vào, đụng đến nơi mềm mại.
Chậc. . . . . . Này lớn nhỏ, cùng Quan Nana hoàn toàn không thể so sánh. Lệ Tước Phong khinh thường cười lạnh một tiếng.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, người này. . . . . . Làm cái gì? ! Tay hắn đang làm cái gì đó? !
"Biến thái!" Kịp phản ứng, Cố Tiểu Ngải mắng to một tiếng, bỏ thiết bị chụp ảnh xuống đẩy hắn ra.
Biến thái?
Đây chỉ là vừa mới bắt đầu. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chỉ cao 1m65, dáng người lại mảnh khảnh, ở trước mặt hắn quả thực chính là trứng chọi với đá, nắm tay nhỏ đánh tới trên người hắn.
Lệ Tước Phong coi như là thổi bụi, dùng lực đè lại thân cô đang lộn xộn, gở bỏ máy chụp hình vướng bận trên người cô đi, tùy tay ném ra ngoài, áp mặt sát tới gương mặt đang hoảng sợ của cô, cười lạnh một tiếng, "Chính tôi sẽ hạ mình dạy cho cô biết cái gì gọi là vượt quá ranh giới."
Như là giọng nói đến từ địa ngục.
"Tê ——"
Một con dao Thụy Sĩ theo đùi cô nhẹ nhàng vẽ một cái, khắc ra một vết máu.
Làn da bị cắt vỡ đau đớn làm cho cô co rúm người lại.
Bàn tay Lệ Tước Phong to lớn kéo rách cái váy dài chấm đất chỉ còn khéo léo che cái mông cô.
|
Chương 5:
Máu tươi nhỏ từ chân chảy xuống một đường vết máu, lướt qua lạnh như băng làm chân cô run rẩy, làm cho cô thoạt nhìn càng thêm nhu nhược. Có loại đắc ý mê hoặc khác, ánh mắt Lệ Tước Phong trực tiếp thưởng thức, đáy mắt không che dấu chút nào dục vọng, hắn muốn làm cho cô giống như một màn mà cô vừa nhìn thấy.
Nam nhân này hắn thực dám. . . . . .
Cố Tiểu Ngải sợ ngây người, phía sau dán lưới sắt không thể lui, nam nhân trước mặt giống như ma quỷ, sợ tới mức cô cả người đều hoảng, vội vàng cầu xin, "Anh đừng như vậy. . . . . . Tôi sai rồi, tôi đi kiếm thẻ ảnh về cho anh! Tôi lập tức đi tìm!"
Cái gì độc nhất vô nhị cô đều không muốn nghĩ nữa, cô thầm nghĩ chạy nhanh rời khỏi nơi này.
Cô không muốn vì một chút chuyện xấu của ngôi sao mà làm hại sự trong sạch của chính mình.
"Khoan đã" Lệ Tước Phong âm lãnh nói, bàn tay lại lần nữa đi vào áo lông của cô vén lên . . . . . .
Bất cứ chuyện gì đều có thể đổi ý, thế giới liền thật tốt đẹp lắm.
Nhưng hắn tuyệt đối không phải là người tốt đẹp gì.
Hắn càng ưa thích hủy cái tốt đẹp cho mọi người xem, giống như cô. . . . . .
Thân mình mảnh khảnh mềm yếu liều mạng vặn vẹo, gương mặt hắn thoạt nhìn như bất lực, kỳ thực là được che chắn quá hoàn hảo.
"Buông ra! Buông ra!" Ý thức được không đúng, Cố Tiểu Ngải gấp đến độ liều mạng giãy dụa. Lệ Tước Phong đơn giản đem cô ôm lấy đè lên lưới sắt, cúi đầu cắn vào xương quai xanh của cô, nghe được tiếng kêu đau của cô mới buông ra, đầu lưỡi liếm hôn cô. . . . . .
Có một chút ma mị.
Lời lẽ của hắn có thể bức chết người.
Cố Tiểu Ngải bị ôm hai chân không chấm đất, lưng để lên lưới sắt lạnh như băng, chịu đựng hắn bá đạo cắn nuốt hôn, xoay mặt muốn tách rời khỏi, "Cút đi! Cút ngay! Lấy cái lưỡi dơ bẩn của anh ra!"
Ghê tởm chết đi.
"Bẩn sao?" Lệ Tước Phong ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô, tức giận phụt ra.
Thân thể cao to của hắn áp sát cô, kề sát ngực cô, một tay dễ dàng bắt lấy hai tay lộn xộn của cô để trên đầu, một tay giữ chặt cằm hôn môi của cô.
"Bỏ ra. . . . . . Ưm ——" Cố Tiểu Ngải há mồm muốn mắng, lưỡi hắn mềm mại lập tức nhân cơ hội tiến vào, mãnh liệt cuốn hết thảy, chắn, lấp, bịt cô một chữ đều nói không được.
Nhiệt độ cơ thể không hiểu tăng lên.
Loại cảm giác này làm cô bất an, sợ hãi, khó chịu.
Chậm rãi, Lệ Tước Phong bắt đầu hôn lên gáy cô, cô run rẩy làn da, một tay bắt đầu hướng trên người cô tìm kiếm nơi mềm mại.
|