[Võng Du] Thương Lam Đỉnh
|
|
Chương 38: Cứu trợ Túc Vị Ly (2). ——»•°•°•«——
Liên quan đến vấn đề nơi chữa thương của Túc Vị Ly, Bách Lý Không Thành không mệt mỏi chán nản dài dòng nói với Phong Luyến Vãn suốt nửa canh giờ, nói đến sắp rách miệng cũng không thể khiến Phong Luyến Vãn lay chuyển nửa phần. Kỹ thuật chạy trốn của Túc Vị Ly người này chỉ sợ ngay cả đạo tặc Kid cũng phải mở to hai mắt xem trọng, nếukhông để hắn luôn ở dưới mí mắt mình, Phong Luyến Vãn thực sợ chỉ một chút lơ là hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian. Hảo bảo bối giấu trong túi trữ vật của hắn nàng đã nhớ thương thật lâu a, nhưng chưa được chủ nhân cho phép Phong Luyến Vãn không thể đánh cướp những thứ kia về. Túc Vị Ly vẫn đang hôn mê tự nhiên không biết vận khí của hắn lại kém như thế, bị đuổi giết thiếu chút nữa hồn quy địa phủ còn chưa tính, bây giờ lại bị một tên “cường đạo” bắt đi. Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Bách Lý Không Thành cùng Phong Luyến Vãn thần không biết quỷ không hay lẻn vào Khí Linh Phong, về phần Túc Vị Ly dáng vẻ trầm trầm tử khí của hắn cũng rất khó bị người khác phát hiện. Ba người vừa đến phòng nhỏ của Phong Luyến Vãn liền lập tức đóng chặt cửa sổ, Bách Lý Không Thành còn thực cẩn thận thi triển kỹ năng thiết lập một kết giới rộng lớn che giấu khí tức của ba người bên trong, điều này khiến Phong Luyến Vãn đối với chiêu thức này ánh mắt càng tỏa sáng. “Ta giúp hắn giải độc chữa thương, ngươi hỗ trợ canh giữ ngoài cửa đi.” Phong Luyến Vãn nói như vậy , theo thói quen nở nụ cười sáng lạn. Bách Lý Không Thành đủ các loại buồn bực, sư phụ hắn cũng chưa từng sai hắn trông cửa a. Nhưng hắn vẫn tỏ vẻ nghe lời chuyển cái ghế ngồi ở trước cửa quan sát quá trình chữa trị. Rất nhanh, hắn liền hối hận không có ra cửa quẹo trái . Chỉ thấy mỗ Phong tóc mái xuất hiện một mảng lớn bóng tối che đi nửa khuôn mặt, một đôi huyết mâu lóe ra hồng quang so với quỷ hút máu còn thị huyết khủng bố hơn. Ánh mắt kia giống như đang xem một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm chuẩn bị tiêm vào gen biến dị. Khóe môi nhếch lên lạnh lẽo dần dần mở rộng, tiếng cười kinh khủng quanh quẩn ở trong không gian nhỏ hẹp, tay trái nắm kéo tay phải cầm dao, hướng về bệnh nhân chậm rãi tới gần… Bách Lý Không Thành gian nan nuốt nuốt nước bọt, đối với vị nhân sĩ đáng thương sắp bị giải phẫu kia tỏ vẻ đồng tình cực độ. Đồng thời nhịn không được oán thầm: nha đầu a, ngươi xác định ngươi đang chữa thương cho hắn mà không phải khiến hắn chết càng thê thảm hơn? Nên hình dung như thế nào về một chuỗi hành động kế tiếp tựa như mây trôi nước chảy lưu loát thành thục khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt mao cốt tủng nhiên của Phong Luyến Vãn đây—— Huyết tinh —— bạo lực —— phải cường lực từng khắc xử lý! Trợn mắt há hốc mồm nhìn quá trình giải phẫu, thời gian nửa nén hương qua đi, thân là y sư mổ chính Phong Luyến Vãn rốt cuộc dùng tay áo dính máu lau mồ hôi trên trán, Cà Rốt thực am hiểu bưng tới một ly trà nóng hôi hổi, Phong Luyến Vãn cũng không quản vừa mới trải qua một màn cảnh tượng huyết tinh khủng bố, cầm lấy chén trà ngửa cổ ừng ực uống cạn. Một loạt động tác này lại khiến cho Bách Lý Không Thành xấu hổ đầu đầy hắc tuyến, nha đầu a, ngươi bưu hãn như vậy về sau thật sự không ai dám muốn ngươi a… Đang oán thầm, đột nhiên đôi huyết mâu của Phong Luyến Vãn liếc nhìn khiến Bách Lý Không Thành dựng thẳng tóc gáy, khoa tay múa chân một chút trong tay vẫn cầm dao nhỏ lóe ra bạch quang chói mắt, ý cười âm trầm khiến người ta không rét mà run. Bách Lý Không Thành “Ah” một tiếng từ trên ghế nhảy dựng lên: “Ta… Ta đi ra ngoài canh chừng …” Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Phong Luyến Vãn, triệt khai kết giới bao quanh đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài. Phong Luyến Vãn dở khóc dở cười nhìn khung cửa hung hăng lắc lư, nàng quả thực muốn dọa hắn một chút, ai ngờ lá gan hắn nhỏ như vậy, cái này so với trình độ khủng bố trong phim kinh dị còn kém rất nhiều đâu. Bất quá mục đích đẩy hắn đi ra ngoài cũng dễ dàng đạt được, ho nhẹ một tiếng, vươn ngón tay ở trong không khí trượt vài cái, từ trong túi đeo lưng lấy ra một viên đan dược, nâng cằm dưới của Túc Không Lý nhét vào miệng hắn, sau đó lại nắm cổ áo hắn trái phải tát vài cái. Đối đãi với loại người này không cần “ôn nhu” giống như đối đãi với Hàn Ảnh Trọng. Nhìn yết hầu hắn giật giật đem đan dược nuốt xuống, sắc mặt cũng tốt lên một chút, Phong Luyến Vãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: “Giả chết cái gì, tỉnh tỉnh!” Túc Vị Ly vốn đang hôn mê bất tỉnh nghe được thanh âm này thì chậm rãi mở mắt, bộ dáng nhìn qua so với lúc nãy có tinh thần hơn rất nhiều, khóe miệng dính máu cực lực xả ra một nụ cười, hữu khí vô lực nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của sư tẩu.”
|
Chương 39: Thoa dược. ——»•°•°•«——
Hai hàng chân mày xinh đẹp của Phong Luyến Vãn nhíu nhíu, thực nữ vương hai tay khoanh trước ngực cười lạnh nói: “Sắp chết đến nơi còn không thành thật như vậy. Nói cho ngươi biết, cô nãi nãi ta cứu ngươi không phải bởi vì đồng tình hay thương hại, thiếu nợ ta thì phải thay ta làm việc.” Trong kế hoạch đại hành động xử lý tốt Lục Nhâm Giáp của nàng còn thiếu một nhân vật trọng yếu, tên đáng đánh đòn chết tử tế không chết lại tự đưa lên cửa này, Phong Luyến Vãn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua hắn! “Ha ha, ta biết nha đầu ngươi cứu ta căn bản là không có hảo tâm. Yên tâm đi, ta là người có ơn sẽ trả, nhất định giúp ngươi .” Túc Vị Ly lộ ra nụ cười “quả nhiên không ngoài sở liệu của ta”, trong mắt chợt lóe một chút tình cảm phức tạp lại rất khó phát hiện rồi biến mất. Mạng nhỏ bị người khác nắm trong tay còn có thể cười đến vô tâm vô phế không chút nào sợ hãi, tính cách sảng khoái này thật sự khiến Phong Luyến phải nhìn với với cặp mắt khác xưa. Cười đi cười đi, trong chốc lát cô nãi nãi ta cho ngươi khóc. Phong Luyến Vãn không chút khách khí vươn ma trảo nhắm ngay cổ áo hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn “Xoạt!” một tiếng vạch y phục của hắn ra, để lộ khuôn ngực dày đặc miệng vết thương ghê người. Lúc rút mũi tên bởi vì bị ngăn trở nên không thể cởi y phục của hắn, hiện tại trở ngại đều không còn, muốn cởi như thế nào liền cởi như thế ấy. “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì!” Sắc mặt trắng bệch của Túc Vị Ly bởi vì hành động lớn mật này của nàng mà trở nên có chút ửng đỏ, muốn động thủ ngăn cản lại không cẩn thận đụng tới miệng vết thương, đau đến khiến hắn nhe răng nhếch miệng. Phong Luyến Vãn trừng hắn một cái, tùy tay vứt bỏ y phục đã rách tung tóe, tay phải xoa lên phần lớn miệng vết thương trên ngực hắn, cũng mặc kệ hắn có hay không toàn thân run rẩy hoảng sợ, quệt một chút máu độc đưa lên trước mũi ngửi ngửi, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu tử ngươi vận khí không tồi, loại độc này ta có giải dược, đem thoa lên miệng vết thương thì sẽ không có chuyện gì.” Từ trong túi đeo lưng lấy ra một lọ thuốc nhỏ hình dáng kỳ quặc, dược liệu phối ra loại thuốc này nàng phải dùng thời gian rất lâu mới thu thập đủ, lấy ra chữa thương cho hắn thực sự làm nàng có chút đau lòng, căn cứ theo nguyên tắc không được lãng phí một giọt, Phong Luyến Vãn tự mình ra trận giúp hắn thoa dược, đối hắn cười nói: “Chính mình cởi sạch hay muốn để ta giúp ngươi cởi?” Nhìn chằm chằm lọ thuốc xấu xí chứa đầy chất lỏng không rõ là gì trong tay nàng, phía trên còn nổi lơ lửng sinh vật nào đó cùng phiến lá, Túc Vị Ly cả kinh mặt như màu đất, thứ đồ này muốn thoa lên người hắn, hơn nữa còn thoa hết toàn thân? Ôi trời đất hắn không muốn a không muốn a không muốn a không muốn! Kinh khiếp còn chưa qua hắn đột nhiên lại nhìn thấy nụ cười khủng bố như ác ma của Phong Luyến Vãn, nghe được lời nói không có hảo ý của nàng, hắn thiệt tình mau hỏng mất , cười mỉa nói: “Sư tẩu a, ngươi đã cứu ta ta cũng vô cùng cảm kích, không cần giải độc cho ta …” “Khó mà làm được, ngươi phải nhanh lên một chút mới tốt nga, ta còn muốn để ngươi hỗ trợ hoàn thành một đại sự kinh thiên động địa.” “Sư tẩu a ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi ta thật sự sai lầm rồi! Ngươi tha thứ ta đi! Sau này ta nhất định khiêm tốn làm người làm nhiều việc thiện nhặt được tiền đều cho người qua đường mua ăn a!” Phong Luyến Vãn trên trán nháy mắt toát ra N đường hắc tuyến, sờ sờ đầu của hắn thấm thía nói: “Nhặt được tiền nhớ rõ phải giao cho cảnh sát thúc thúc.” Uy, trọng điểm sai lầm rồi! Chịu đựng xúc động muốn đem hắn lột sạch, nàng gượng cười: “Hỏi lại ngươi lần nữa, chính mình cởi sạch hay muốn để cô nãi nãi ta giúp ngươi cởi?” Nói xong lời cuối cùng trong thanh âm mơ hồ mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi. Túc Vị Ly nước mắt cũng sắp chảy thành sông, lúc này lại đổi sắc mặt, giống như tiểu cô nương nhà lành, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn hé ra thần sắc vô cùng ủy khuất, xấu hổ và giận dữ muốn chết, hai tay không để ý đau đớn nhanh chóng che trước ngực, một bộ dáng anh dũng hy sinh thề sống chết bất khuất quang vinh, bi phẫn nói: “Ô ô sư tẩu ngươi giết ta đi, ta không muốn cùng Hàn sư huynh ở chung một hậu cung, ta sẽ không theo ngươi…” Nhưng ý cười trong giọng nói căn bản không giấu được! Ni mã! Loại sinh vật da mặt rất dày như Phong Luyến Vãn khi nghe được những lời nói có lực sát thương tựa như hỏa tinh đụng địa cầu của Túc Vị Ly cũng nhịn không được nhanh muốn giết người, nếu không phải đại sự xử lý Lục Nhâm Giáp cần sự hỗ trợ của hắn, nàng thiệt tình muốn cho hắn hưởng thụ một trăm lần cực hình của Châu Âu thời trung cổ. Lửa giận tăng tăng tăng tăng thiêu đốt, nàng không tin nàng đường đường là đệ nhất Đại Thần lại không trị được tiểu quỷ này: “Ngươi bây giờ chỉ có thể để cho người khác làm thịt, cho dù ta hiện tại muốn × ngươi, ngươi dám nói nửa chữ không sao!” Đối đãi loại sinh vật da mặt dày đao thương bất nhập thủy hỏa nan xâm này, phương pháp tốt nhất là da mặt còn dày hơn so với hắn. Quả nhiên, Túc Vị Ly kinh hoảng.
|
Chương 40: Cướp Bảo Vật ——»•°•°•«——
“Ha ha sư tẩu đừng đùa với ta, Hàn sư huynh nghe được nhất định sẽ mất hứng .” Túc Không Ly dùng đôi mắt nhỏ sợ hãi nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình của Phong Luyến Vãn mà cười gượng, hướng góc tường rụt lui. Đương nhiên hắn tuyệt đối không tin nha đầu kia dám làm ra chuyện này, dù sao —— bộ dáng hiện tại của nàng nhìn qua càng giống như là muốn đánh hắn một trận tơi bời. Hồng mâu của Phong Luyến Vãn tựa hồ chợt lóe lãnh diễm khiến người ta sợ hãi, bàn tay vỗ nhè nhẹ chụp lấy khuôn mặt ngây thơ đáng thương của hắn, lành lạnh cười nói: “U a, ngươi từ dưa chuột tiến hóa thành con quay, làm ta hảo rất muốn chơi đùa ngươi a.” Người này nói hai ba câu đều không rời được quan tài mặt, có phải đang muốn chọc tức nàng hay không? Tựa hồ cảm thấy bộ dáng kinh sợ của hắn rất thú vị, khóe miệng Phong Luyến Vãn nhếch lên một chút tươi cười quỷ dị, mở ra nút lọ, nhất thời vị thuốc chua sót tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, nồng nặc đến khiến lòng người phát khổ. “Ngươi đừng tới đây!” Nghĩ đến loại dược kỳ quái gì đó so với đầm lầy còn ghê tởm hơn muốn thoa lên người hắn, sắc mặt vốn không tốt của Túc Không Ly lại càng trở nên trắng bệch: “Ngươi đi thêm bước nữa ta sẽ gọi người tới nga!” “Kêu a kêu a, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người nào tới cứu ngươi đâu!” Trong đầu Phong Luyến Vãn phản xạ có điều kiện bắn ra một câu chân ngôn như vậy, hơn nữa còn không hiểu thế nào lại đột nhiên nói ra, sau đó khóe miệng run rẩy đầu đầy hắc tuyến, tay cầm bình dược hung hăng run run một chút. Tình huống này sao lại thấy quen quen a, tuyệt đối là đã từng xem rất nhiều lần trong phim ảnh của Châu Tinh Trì! Thật không biết dưới sàn có phải hay không cũng đang có người ẩn núp thầm mắng nàng “Cầm thú”… Đem cảnh tượng được đóng khuôn trong kịch truyền hình này vất ra khỏi đầu, Phong Luyến Vãn lại khôi phục vẻ mặt âm trầm, nói thật tạo hình hiện tại của nàng đặt cùng một chỗ với tên nam nhân bị cởi sạch y phục, quả thực không khác phần tử nữ tội phạm là bao. Chậm rãi tiến tới gần Túc Không Ly, người sau hai mắt nhắm nghiền không đành lòng nhìn thẳng kế tiếp là loại tình huống tàn nhẫn thế nào, Phong Luyến Vãn buồn cười nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Kỳ thật ta còn có giải dược khác giúp ngươi giải độc nga.” Túc Không Ly chưa hết kinh hãi nhìn vẻ mặt cười đến sáng lạn của Phong Luyến Vãn, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi có điều kiện gì nói thẳng đi!” Không tệ, thông minh! Phong Luyến Vãn cười đến càng thêm sáng lạn mê người, trong lòng hảo có cảm giác thành tựu, ho nhẹ một tiếng, vươn ba ngón tay ở trước mặt hắn quơ quơ: “Ba món bảo vật.” Túc Không Ly khóe miệng vừa kéo, mồ hôi lạnh xoát xoát chảy xuống: “Nhiều quá đi…” Lại vươn thêm một ngón tay: “Bốn món.” “Ngươi tại sao không đi cướp? !” “Ta hiện tại chính là đang cướp. Cấm cò kè mặc cả, năm món.” “Uy ngươi rõ ràng là đang đơn phương đặt điều kiện, ta làm sao có thể cò kè mặc cả ? !” “Nói nhảm quá nhiều, sáu món.” “Tiểu nha đầu không cần quá tham lam nga, ta không hại ngươi cũng không trêu chọc ngươi càng không đắc tội ngươi, ngươi có cần độc ác như vậy không!” “Lòng tham là độc quyền của nữ nhân. Hơn nữa ngươi còn nói tiếp tục nói nhảm, bảy món!” “…” Ta không thèm nói với ngươi. “Dám không nhìn ta, tám món!” “! ! !” Túc Không Ly lòng đang rỉ máu a, đây rõ ràng chính là hành vi cướp đoạt của cường đạo khiến hắn thật lòng cam bái hạ phong, đồng thời hắn nhận định Phong Luyến Vãn tiểu nữ tử bụng dạ hẹp hòi này tuyệt đối là kẻ không thể trêu vào, nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn cho dù đắc tội với Tông Chủ Huyền Tịch Tông cũng sẽ không dám đắc tội với tiểu ma vương này.
|
Chương 41: Quyển Trục Tâm Pháp ——»•°•°•«——
Nhìn biểu tình vặn vẹo trên khuôn mặt bánh bao kia của hắn, ngón tay Phong Luyến Vãn vén tóc mai bên tai, vẫn bảo trì tươi cười âm hiểm càng ngày càng sáng lạn, rốt cuộc nói đến vấn đề chính: “Đúng rồi, ngươi ở Táng Hồn Đảo nơi đó trộm hảo bảo bối gì a?” Một màn cò kè mặc cả kỳ thật đều do nàng tự ý quyết định tăng giá kia chỉ là đồ ăn khai vị nho nhỏ, bảo vật Táng Hồn Đảo mới là mục đích của nàng. Có thể khiến thiếu chưởng môn Táng Hồn Đảo tự thân đi truy bắt, khẳng định là bảo vật vô giá, luận giá trị khẳng định không thể kém hơn Ngũ Đạo Luân Hồi Kính. Nguyên lai đang đào hố chờ hắn nhảy xuống a… Túc Không Ly thế nhưng thở phào nhẹ nhõm. Thứ đồ kia quả thực chính là ma tinh đem lại vận rủi, giữ lại chỉ khiến hắn thêm lo lắng, nếu có thể ném cho nha đầu kia cũng xem như không tệ. Chân mày Phong Luyến Vãn nhíu nhíu, nhìn phản ứng này của hắn tựa hồ đối với bảo vật kia cũng không hài lòng, chẳng lẽ nàng đoán sai rồi? Vì phòng ngừa vị trí hố cùng bị hố đổi chỗ, nàng vội vàng nói: “Đừng tưởng rằng cô nãi nãi ta chỉ muốn thứ đồ này nọ đó nga, tám món bảo vật kia ta cũng muốn.” Sau đó nàng được như ý nguyện nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lại suy sụp. Đối với bảo vật của Táng Hồn Đảo, Túc Không Ly sẽ không chút nào keo kiệt giao ra, cái kia chính là một bộ tâm pháp chưa mở. Bề mặt cũ kỹ không nhìn ra chữ viết, ẩn ẩn có vài tia linh khí vây quanh ở phía trên tạo thành phong ấn, tựa hồ chỉ có đạt tới trình độ tu vi nào đó mới có thể mở ra, so với tâm pháp bên trong Tàng Kinh Các quả thật cao thâm hơn một chút. Túc Không Ly nhắm mắt bày ra vẻ mặt bí hiểm nói: “Tâm pháp này đặt ở tầng cao nhất trong Tàng Bảo Các của Táng Hồn Đảo, còn thập phần cẩn thận hạ cấm chế cấp cao, đương nhiên loại cấm chế này không ngắn được người lên trời xuống đất không gì không làm được như ta, bất quá cũng phải mất một phen công phu…” Phong Luyến Vãn bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái: “Nói trọng điểm.” Tiểu tử này quả thật cũng có chút bản lĩnh, Tàng Bảo Các của Táng Hồn Đảo hắn lại có thể ra vào tự nhiên. “Ta từng để cho một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ dùng linh khí đánh vào phong ấn, nhưng tất cả đều bị chắn lại, nói cách khác dù là một Trúc Cơ tu sĩ cũng không thể mở nó ra, cho nên ngươi không cần suy nghĩ. ” “Nói trọng điểm.” “Cho nên ta cho rằng nó hẳn là tâm pháp rất lợi hại, vì thế liền trộm lấy.” “…” Thật lâu sau cũng không thấy hắn nói tiếp, tầm mắt Phong Luyến Vãn rời khỏi bộ tâm pháp cũ kỹ rách nát, lại bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái: “Nói xong?” “Nói xong .” Hắn lần này trả lời rất rõ ràng. “Như vậy xin mời ngươi giúp đỡ đem tâm pháp trả lại cho Lục Nhâm Giáp đi.” Phong Luyến Vãn thoải mái mà cười cười, nhưng ngữ khí của nàng lại không mang theo một chút ý cười thực lòng nào, đem quyển trục tâm pháp ném qua ném lại giữa hai tay, vẽ nên từng đạo đường cong khiến cho Túc Không Ly cảm thấy kinh tâm động phách. Đôi mắt lạnh thêm vài phần, một tia lửa đỏ sậm yêu dã rất khó phát hiện thiêu đốt trong con ngươi lạnh như băng, mặc niệm tâm pháp ở lòng bàn tay phải ngưng tụ một luồng đan hỏa, trong ánh mắt không thể tin được của Túc Không Ly đem quyển trục trân quý kia đốt cháy sạch sẽ. Đan hỏa nhiệt độ cực cao, cho dù là thứ gì cũng dễ dàng bị thiêu đốt, một phong ấn nho nhỏ kia vẫn không đủ để ngăn cản hỏa thế. Quyển trục tâm pháp mà Táng Hồn Đảo cực độ coi trọng, thế nhưng bị một tạp dịch của Huyền Tịch Tông thiêu hủy!
|
Chương 42: Tiểu Vãn Bị Cắn ——»•°•°•«——
“Nha đầu ngươi đang làm cái gì!” Túc Không Ly vẫn chưa thể từ trong kích động phục hồi lại tinh thần, nhìn tro tàn ở dưới mặt đất dần dần bị gió nhẹ cuốn bay, thật không thể tin tưởng thứ khiến hắn thiếu chút nữa mất mạng lại bị nàng dễ dàng thiêu hủy. Càng không thể tin nàng lại có thể ngưng ra hỏa diễm chân thực, nếu không phải nàng đã tấn nhập Kết Đan học được cách biến hóa linh khí, thì cũng phải là Luyện Đan Sư cấp một. Nhớ tới những lời nàng vừa nói, thanh âm khàn khàn của hắn sợ hãi lẩm bẩm hỏi:”Tâm pháp đã bị hủy, ngươi muốn ta làm sao mà trả hắn?” Phong Luyến Vãn nhẹ trở bàn tay, đem một quyển trục so với tâm pháp lúc ban đầu kia có vài phần tương tự và một viên đan dược màu xanh nhạt từ trong túi đeo lưng lấy ra, trong miệng thì thầm niệm một đống chú văn rườm rà phức tạp yểm lên trên quyển trục, đưa cho Túc Không Ly. Nàng vốn muốn dùng tâm pháp này chỉnh Lục Nhâm Giáp, không ngờ ông trời lại hợp ý nàng như thế. Đây là một phần đại lễ nàng từ rất sớm trước đây đã chuẩn bị tốt để cấp cho Lục Nhâm Giáp, tuyệt đối khiến hắn dục tiên dục tử. Ai bảo hắn dám có ý đồ với nàng, ai bảo hắn dùng linh khí công kích nàng, ai bảo hắn dám bất kính với sư phụ nàng, ai bảo linh căn của hắn lại là….(*) Chỉnh hắn “Không thành hình người” xem như tiện nghi hắn ! (*) Hắc hắc hắc, đọc xong câu này mọi người có đoán được linh căn của Lục Nhâm Giáp là gì mà khiến Tiểu Vãn ghét cay ghét đắng thế không? Đoán được khuyến mãi thêm một chap nữa nhé. Phong Luyến Vãn nói: “Ta hạ cấm chế ở trên quyển trục, tu vi thấp hơn ta tuyệt đối không thể phá. Viên đan dược này có thể giúp ngươi trong thời gian ngắn nhất bình phục. Ở chỗ của ta thành thành thật thật tu dưỡng hai ngày, sau đó đem cuốn tâm pháp này ném tới cho Lục Nhâm Giáp, nghĩ biện pháp để hắn tùy thân mang theo.” Bảo trì động tác này hồi lâu cũng không thấy hắn đưa tay nhận lấy, Phong Luyến Vãn nhăn mặt nhíu mày trong lòng có vài phần khó chịu, chợt nhớ tới người này thương tích đầy mình phỏng chừng nhấc tay cũng phải tốn khí lực thật lớn. Khẽ thở dài một cái, trước buông quyển trục, dùng ngón trỏ tay phải đem đan dược đẩy tới miệng hắn ý bảo hắn ăn đi, nói: “Để cô nãi nãi ta đích thân đút dược cho ngươi, là phúc phận tám đời ngươi tu luyện được.” Trên môi truyền đến cảm giác nhẵn nhụi bóng loáng của mặt ngoài đan dược, dược hương nồng đậm mang theo một chút hiệu dụng truyền vào chóp mũi, khiến hắn cảm thấy một trận thần thanh khí sảng. Nha đầu kia luyện đan dược ăn vào hẳn là không chết người đi. Yết hầu Túc Không Ly chuyển động vài cái, trong đầu từ chối nửa ngày, thẳng đến khi nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng không kiên nhẫn của Phong Luyến Vãn, rốt cuộc mới hạ quyết tâm. Dưới sự bức bách của nha đầu kia, cho dù trước mặt là một viên độc dược hắn cũng phải ăn a… Há mồm liền đem đan dược cắn vào miệng, đang muốn ngậm miệng lại tinh tế nhấm nháp hương vị khổ sở này, nhưng bởi vì nguyên nhân quán tính, ngón tay so với đan dược càng tinh tế bóng loáng hơn của Phong Luyến Vãn liền mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở trong miệng hắn, mà hắn sau khi phát hiện tình huống quỷ dị này thì hơi kinh hãi, hàm răng hoàn toàn không chịu khống chế cắn xuống một cái. Sau đó Phong Luyến Vãn liền bi kịch… 0,1 giây sau trong phòng nhỏ truyền đến tiếng kêu đau đớn cực kỳ bi thảm của mỗ nữ: “A hỗn đãn nhà ngươi dám cắn ta! Đau đau đau đau đau —”
|