Vượt Mặt Nữ Chủ, Nữ Phụ Thật Đào Hoa
|
|
Chương 6: Gặp gỡ nam chính ( Phần sau)
Sau khi tổng kết thân phận của Lăng Chính Thiên, cô liền đưa ra quyết định. Người này không thể động, cô nên tránh xa! Nếu có tới gần thì cũng nên làm quen với soái ca mặc áo blouse trắng kia. Thu gật gù hài lòng với suy nghĩ sáng suốt của bản thân. Nhưng, cô bỗng nhớ ra rằng, cô chưa hề hỏi tên của người ta :3. Được rồi! Là do cô quá thất sách! Nói chuyện với hắn đã được một lúc mà lại quên chưa hỏi tên.
“ Này!”
Cô bỗng mở miệng phá vỡ bầu không khí quá mức tĩnh lặng của căn phòng. Ban nãy cô cũng không để ý nhiều vì vẫn đang bận suy nghĩ nhưng lúc này, khi đã tỉnh táo trở lại, cô mới nhận ra được sự quỷ dị đang tồn tại trong phòng nên liền không nhịn được mà lên tiếng phá vỡ nó.
“ Em gọi tôi à?”- Trần Cảnh Hạo tự chỉ vào mặt mình rồi đặt câu hỏi.
“ Ừ! Nói chuyện nãy giờ anh vẫn chưa nói tên của anh ra đâu”- Cô gật đầu thừa nhận rồi trực tiếp lên tiếng nhắc nhở việc giới thiệu tên của hắn. Tuy nhiên, cô lại quên rằng bản thân cũng chưa có nói tên mình cho hắn.
“ A!”- Trần Cảnh Hạo bày ra vẻ mặt bừng tỉnh rồi lại cười cười, nói: “ Tôi tên Trần Cảnh Hạo, là bác sĩ y tế của trường em”
Trần Cảnh Hạo thản nhiên giới thiệu về bản thân với cô mà không chút nào cảm thấy kì quái. Tuy nhiên, người bạn của hắn- Lăng Chính Thiên lại không nghĩ vậy. Hắn lại ngạc nhiên thêm một lần nữa.
Không phải chứ? Sao cô ta lại không biết Hạo? Chăng phải trước đây hay bám dính lấy anh ta sao? Cô ta lại giả vờ?
Lăng Chính Thiên nhíu mày một chút rồi bình thường trở lại.
“ Trần Cảnh Hạo?”- Mặt cô lại nhăn nhó. Đùa cô sao? Lại gặp nam chính nữa à?
Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô, không hiểu sao Trần Cảnh Hạo lại thấy cô rất… đáng yêu. Hắn cười tươi đáp lại:
“ Ừ”
Không xong rồi! Cô sắp bị dọa chết rồi! Sao số cô khổ vậy? Ngày thứ hai đến thế giới này đã gặp phải hai “ ông” nam chính. Hai ngày với hai người? Thật đúng là đủ tương xứng!
Mà nếu hắn không giới thiệu tên cô còn không liên tưởng hắn với tên đàn ông lóc da của nữ phụ trong nguyên tác đấy! Thật ghê rợn!
Trong truyện, tác giả miêu tả hắn như thế này đây: Một người đàn ông mang vẻ đạp dịu dàng, nho nhã. Bề ngoài mang vẻ thân sĩ, có tấm lòng từ bi, lương thiện nhưng thực chất lại vô cùng máu lạnh! Hắn chính là điển hình của câu: “ ngoài nóng trong lạnh”, “ sói đội lốt cừu”, “ hồ ly giả dạng nai con”! Còn nữa, thận phận của hắn cũng không đơn giản. Bề ngoài, hắn là một bác sĩ tốt nghiệp Havard với bằng thạc sĩ nhưng vô cùng hiếm người biết rằng, hắn là Chủ tịch của chuỗi bệnh viện quốc tế Kaindonesu! Hơn nữa, hắn còn là sát thủ đặc công của tổ chức sát thủ nhà Lăng Chính Thiên! Trong truyện, trừ khi đối mặt với chị gái nữ chính của cô, cả đời hắn, chưa từng biết đến hai tiếng “ dịu dàng” thực sự!
Ặc… Đều tại bà tác giả nguyên tác kia! Dàn nam chính cường đại như vậy để làm gì chứ!? Định hù chết cô sao? May mắn đây mới là đầu câu chuyện chứ không… cô chết chắc! Ô ô… May là ông trời còn biết thương xót cho cô gái đáng thương này.
Từ giờ cô phải cách hai nam chính ôn thần này càng xa càng tốt. Nếu còn ở ở gần họ, cô sợ mình sẽ lên cơn đau tim mà giã từ trần thế quá!
Cô gái nhỏ nào đó lại không biết, từng biểu cảm trên khuôn mặt của cô đã bị thu vào trong mắt của hai người đàn ông được cho là ôn thần trong mắt cô. Lăng Chính Thiên và Trần Cảnh Hạo trao đổi ánh mắt với nhau. Trịnh Thái Thu bây giờ rất lạ.
Trần Cảnh Hạo thấy rất rõ ràng. Từ khi nghe đến tên của hắn, mặt cô gái này liền xanh mét, đôi mắt còn chứa đầy tia sợ hãi, thân thể còn cố lùi ra xa khỏi chỗ hắn đứng. Hắn rất thắc mắc, sao cô sợ hắn vậy? Hắn nhớ là mình vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng, tốt bụng trước mắt mọi người trong trường mà? Hơn nữa, hắn cũng chưa từng làm gì quá đáng với nữ sinh này.
Lăng Chính Thiên cũng khó hiểu nhìn biểu cảm của cô sau đó đưa mắt sang nhìn Trần Cảnh Hạo, ý nói: “ Anh rốt cuộc đã làm gì mà lại khiến cô ta sợ hãi đến như vậy?”. Tuy nhiên, hắn lại nhận được cái lắc đầu đầy vô tội của tên kia.
Không làm gì? Vậy sao Trịnh Thái Thu có vẻ sợ hãi anh ta vậy? Còn nữa, ban nãy, khi biết hắn là Chủ tịch Hội sinh viên, cô ta cũng có biểu cảm như vậy. Rốt cuộc là cô ta đang nghĩ cái gì vậy? Từ hôm gặp nhau ở sở thú cho tới giờ, cô ta vẫn rất khác. Không bám lấy hắn thì không nói nhưng lại nhìn hắn giống như không biết hắn là ai vậy. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
“ Trịnh Thái Thu”- Lăng Chính Thiên lần đầu tiên lên tiếng kể từ khi bước vào phòng. Vốn hắn định hỏi rốt cuộc là cô đang làm sao thì lại thấy không phù hợp nên đành chuyển sang việc khác: “ Hôm nay cô bị thương nên có thể về nhà nghỉ. Ngày mai lên phòng Hội trưởng gặp tôi”
Vốn đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để tránh xa hai nam chính đại nhân lại bị tiếng nói của Lăng Chính Thiên làm cho tỉnh lại, cô ngơ ra mất vài phút. Một lúc sau, khi đã tiêu hóa được hết toàn bộ những từ hắn nói, cô mới ngây ngốc gật đầu.
“ Dạ. Vậy giờ tôi xin phép về trước”
Nói xong cô định ngồi dậy để ra về thì lại thấy đầu choáng váng, cả người cô lảo đảo suýt ngã. May mắn là Trần Cảnh Hạo kịp thời đỡ lấy, nếu không cô đã ôm ấp đất mẹ để tỏ lòng thành kính rồi.
“ Tuy em hồi phục rất nhanh nhưng giờ vẫn chưa đi được đâu. Ở lại đây đi, cuối giờ rồi về”- Trần Cảnh Hạo nho nhã nói, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.
“ A! Tôi… tôi biết rồi!”- Cô hơi xấu hổ cúi đầu một chút, cả người khẽ vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của hắn. Trần Cảnh Hạo cũng thức thời mà buông cô ra. Hắn thoáng ngây người. Không ngờ, mới có chưa đầy một tuần, cô gái này đã không thèm để ý tới hắn nữa? Thay đổi cũng thật nhanh! Đúng là nữ nhân! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không hiểu sao hắn lại có chút trống trải cùng khó chịu. Không phải trước kia hắn rất mong cô nhanh chóng biến khỏi tầm mắt mình sao? Đáng ra bây giờ hắn phải rất vui chứ? Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên có người dám chơi đùa với hắn như vậy.
Lại nói về Lăng Chính Thiên, không hiểu sao, hắn cảm thấy rằng cảnh Trần Cảnh Hạo đỡ cô rất chói mắt, khiến hắn có chút khó chịu, cảm giác giống như bị người khác lừa gạt vậy. Ngày hôm qua, lúc ở sở thú, hắn nghe cô nói chuyện với một tên đàn ông khác, cười đùa vô cùng vui vẻ. Nụ cười tự nhiên, rạng rỡ như vậy, cô chưa từng thể hiện khi ở cạnh hắn. Còn bây giờ, cô lại đỏ mặt khi được Hạo đỡ lấy. Thật sự, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa!
Lăng Chính Thiên khó chịu rời khỏi phòng y tế. Trong khi đó, Trần Cảnh Hạo cũng quay lại bàn làm việc của mình mà xử lí công việc. Cô cũng chán nản vì không có gì làm nên liền lôi điện thoại ra, lên mạng đọc truyện. Vốn cô định gọi điện tán gẫu với Ruki nhưng lại quyết định không gọi nữa. Hiện giờ đang có người làm việc trong phòng, cô nói chuyện sẽ làm phiền tới người ta, có thể sẽ làm người ta khó chịu. Mà quan trọng là, “ người ta” đó chính là nam chính đại nhân tàn ác Trần Cảnh Hạo, cho nên, dù cho tiền hay đưa một loạt mĩ nam mĩ nữ cho cô ngắm thì cô cũng sẽ không dám làm phiền đến hắn. Hơn nữa, có thể Ruki cũng đang bận, cô không nên gọi thì hơn.
Nghĩ xong, cô liền không do dự mà lấy điện thoại ra đọc truyện. May mắn là gần đây có wifi không có mật khẩu, cô có thể thoải mái vào mạng rồi!
Cả căn phòng lại yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng mới có vài tiếng cười khe khẽ phát ra từ miệng cô. Thật ra cũng không thể trách cô, đọc truyện hài thì phải cười, cố gắng kìm nén sẽ bị nội thương a~
Trần Cảnh Hạo nghe tiếng cười của cô, ban đầu cũng không thèm để ý nhưng sau một vài lần, hắn lại như không chịu được nữa mà định quay ra nhắc cô giữ yên lặng. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của cô lại không kìm chế được mà hơi ngẩn ra. Giờ hắn mới nhận ra vì sao trong cô hôm nay khác mọi ngày. Hôm nay, cô không có trang điểm cũng chẳng làm tóc cầu kì, mái tóc dài màu hạt dẻ được buộc cao lên, trông rất gọn gàng. Cô như vậy lại khiến người ta có cảm giác đây là một cô gái năng động, có vẻ phù hợp với một sinh viên hơn là kiểu trang điểm lòe loẹt thường ngày của cô. Hơn nữa, đôi mắt tím long lanh của cô giờ lại mang theo ý cười khiến người nhìn như chìm đắm trong thế giới của cô, làm họ muốn tìm hiểu chủ nhân của đôi con ngươi huyền diệu này. Đôi môi anh đào hơi hé ra, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cườit rong trẻo khiến người nhìn nhìn vào lại muốn nếm thử tư vị của nó, muốn biết đôi môi đó có ngọt như trong tưởng tượng hay không.
Trần Cảnh Hạo bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ. Hắn đây là, muốn hôn Trịnh Thái Thu? Hắn là đang làm sao vậy chứ? Rõ ràng là không ưa Trịnh Thái Thu mà giờ lại đi để ý đến cô ta, đúng là khó hiểu.
Hắn lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ của bản thân để tập trung giải quyết công việc. Hắn còn một đống tài liệu chưa xử lí nữa đó.
|
Chương 7: Thì ra cô có tài năng đến vậy! ( Tựa đề chỉ mang tính chất lừa gạt :3 )
Đọc truyện được một lúc, cô mới nhớ ra là mình có ý định tìm nơi để xin việc nên đành nhịn đau mà thoát khỏi trang đọc truyện mà đi tìm thông báo tuyển dụng nhân viên của một công ti nào đó. Cô hiện giờ có 3 sở trường: ngoại ngữ, âm nhạc và máy tính. Sở trường về ngoại ngữ là do cô mang từ thế giới trước tới, hai cái còn lại là của chủ nhân thân thể này. Cô ấy có giọng hát rất hay a~ Chơi piano, violin cũng giỏi nữa, rất có tiềm năng làm nghệ sĩ đó! Nhưng mà, việc này cũng không có ai biết, trừ Ruki, cho nên, cô vẫn là nên loại bỏ suy nghĩ này đi. Về việc cô là một hacker, cô cũng không muốn để người khác biết nên là, vẫn nên loại công việc này ra khỏi não thì hơn. Thôi thì, cô quay lại với công việc đời trước thôi. Đi làm dịch thuật viên vậy. Tuy công việc này rất chán nhưng cô còn có lựa chọn nào khác đâu!
Cô thở dài thườn thượt, vẻ mặt cam chịu dán mắt vào màn hình điện thoại. Nhưng mà, nhìn nó mà cô lại nhớ tới chiếc laptop để trong cặp của mình. Nghĩ vậy, cô ngó quanh phòng. Cặp của cô đâu?
Vốn đang thầm quan sát cô, Trần Cảnh Hạo bỗng thấy cô ngó quanh ngó quất như muốn tìm thứ gì đó nên liền không nhịn được mà hỏi:
“ Này! Em đang tìm cái gì vậy?”
Đang tập trung tinh thần để tìm đò lại nghe thấy giọng nói của hắn đột ngột vang lên cộng thêm với sự ám ảnh về thân phận của hắn nên cô giật nảy mình. Vốn định là sẽ lắc đầu xua tay bảo không có việc gì nhưng nghĩ lại, cô lại thấy mình cũng nên hỏi một chút. Việc này chắc cũng sẽ không ảnh hưởng tới ước mơ làm nhân vật quần chúng của cô đâu nhỉ?
“ À, anh có thấy cặp sách của tôi đâu không?”
Cô dè dặt hỏi. Dù gì thì hắn cũng ghét nữ phụ, thế quái nào lại quan tâm đến đồ của cô ở đâu. Vốn có sẵn suy nghĩ ấy trong đầu nên cô cũng không trông mong bản thân nhận được một câu trả lời tử tế từ hắn.
“ Lúc Lăng Chính Thiên bế em xuống đây tôi cũng không thấy em hay cậu ta mang theo thứ gì. Có lẽ là cặp của em vẫn để ở phòng học đấy. Mà có việc gì à?”
Trái với ý nghĩ của cô, Trần Cảnh Hạo lại trả lời hết sức cặn kẽ, chi tiết, cuối cùng còn bồi thêm một câu hỏi.
“ Ờ. Tôi định lấy laptop để làm một chút việc”- Cô khá ngạc nhiên về thái độ của hắn nhưng lại nghĩ về hình tượng hắn dựng lên trước giảng viên và sinh viên trong trường thì lại thấy khá bình thường. Hắn là đang giả dạng người tốt đó!
Trần Cảnh Hạo nghe xong câu trả lời của cô liền im lặng suy nghĩ một chút. Hình như hắn còn một chiếc laptop để trong phòng này thì phải. Hay là cho cô ta mượn nhỉ?
Hắn nghĩ ngợi mất một lúc, cũng không nhìn tới vẻ mặt lúng túng của cô gái trong phòng.
Nhìn vẻ mặt của hắn, cô hoang mang. Tên này khó chịu rồi hả? Có phải mình nhiều chuyện quá rồi không? Nhưng mà cô cũng chưa có nói hay làm gì quá đáng mà? Cô lại chìm vào những suy nghĩ phức tạp của bản thân. Cô sợ mình đã chọc đến tên nam chính dã man này, làm hắn phật ý rồi đi hành hạ cô a~ Có khi nào hắn đưa cô tới một nơi hoang vắng nào đó rồi đánh đập, sau đó bỏ mặc cô chết đói ở đó không? Hay là hắn lại cô ra làm chuột bạch thí nghiệm cho một loại thuốc nào đó hắn mới nghĩ ra? Tên này rất đáng sợ a~ Hắn là một người cuồng nghiên cứu về các loại thuốc, nhất là thuốc độc đó!
Trong đầu cô liên tục nảy ra những suy nghĩ ghê rợn về những cách thức Trần Cảnh Hạo sẽ dùng để hành hạ mình. Cô khẽ rùng mình, nhiệt độ xung quanh thân thể giảm xuống đáng kể. Nếu Trần Cảnh Hạo mà biết được những suy nghĩ của cô, chắc chắn hắn sẽ không nhịn được mà bật cười. Cô gái này thật có trí tưởng tượng phong phú mà.
Trong lúc cô ngồi liên tưởng vớ vẩn, Trần Cảnh Hạo đã rời khỏi bàn làm việc, đi tới mở cửa tủ đồ. Dù sao chiếc này cũng không lưu bất cứ tài liệu, thông tin gì quan trọng hay bí mật cả, cứ cho cô mượn vậy. Nghĩ xong, hắn lấy chiếc máy tính xách tay đang để ngay ngắn trong tủ ra, đi tới trước mặt cô:
“ Chiếc này tôi cũng không dùng đến, cho cô mượn đấy. Lát nữa tan học thì trả lại cho tôi.”- Hắn cười ôn hòa, trông rất là tốt bụng, cực kì hợp tiêu chuẩn của một người đàn ông dịu dàng, hay giúp đỡ người khác.
Ầy! Bề ngoài thì như vậy nhưng ai biết được trong lòng hắn nghĩ gì? Nhưng thôi, thứ cô cần đã được người ta đưa đến trước mặt. Nếu không nhận, chẳng phải là rất bất lịch sự hay sao?
Cô gật gù hài lòng với quyết định của bản than sau đó lại nhanh chóng đưa tay ra cầm chiếc laptop trên tay Trần Cảnh Hạo, nở một nụ cười vô cùng mẫu mực:
“Vậy thì cám ơn anh nha”
Thấy nụ cười tỏa nắng của cô, chính Trần Cảnh Hạo cũng không nhận ra, lòng hắn đang có một sự rung động nho nhỏ. Thực ra, từ lúc cô bắt đầu lấy điện thoại ra, hắn đã thầm quan sát cô. Hắn muốn tìm ra một điểm bất thường từ trên người cô, muốn nhìn kĩ xem có phải cô đang giả vờ hay không. Tuy nhiên, sau một hồi quan sát, thứ duy nhất hắn thấy là ánh mắt chăm chú của cô khi nhìn vào màn hình điện thoại cùng với những biểu cảm phong phú trên mặt cô. Trước đây hắn chưa từng nhìn thấy một Trịnh Thái Thu có nhiều cảm xúc đến như vậy. Chỉ trong gần một tiếng đồng hồ, cô gần như đã thể hiện ra tất cả những cảm xúc vốn có của một con người: buồn có, vui có, sợ hãi có, hoang mang có, trầm tư có,… Hắn rất thắc mắc, rốt cuộc cô đang nghĩ gì mà lại có sắc thái biểu cảm đa dạng đến vậy?
Thấy hắn không có đáp lại nên cô cũng không nói thêm điều gì nữa mà mở máy ra, lên mạng tìm những thông báo tuyển nhân viên của các công ty.
__________ Ta là phân cách tuyến___________
“Oa!”- Cô ra vẻ mệt mỏi, vươn vai một cái. Cảm thấy sức khỏe của mình đã trở lại bình thường, cô cũng đã tìm được một công việc ưng ý nên cô liền tạm biệt Trần Cảnh Hạo để ra về. Dù gì nam chính Hội trưởng đại thần cũng cho cô nghỉ học hôm nay rồi, cô cũng không muốn ở lại trường thêm nữa. Mấy kiến thức này cô đã phải nhai đi nhai lại suốt mấy năm đại học ở thế giới kia, giờ học nữa chắc cô sẽ chán chết. Mà cô cũng không thích học viên ở lớp “ Thái Thu” chút nào. Cô quyết định rồi, kì thi tới cô sẽ cố gắng lấy kết quả thật cao và cải thiện đôi chút về hạnh kiểm của bản than. Như vậy là cô có thể chuyển lớp rồi. Dù không biết sang lớp khác có khá hơn lớp cũ không nhưng cô vẫn muốn chuyển. Cô biết, phần lớn sinh viên trong trường đều nói cô là đại tiểu thư ngu ngốc, vô dụng, chỉ biết dựa hơi gia đình nên mới có thể học tới đại học. Lòng tự trọng của cô rất cao a~ Làm sao cô có thể để người khác nói mình như vậy được. Cho nên, việc đầu tiên cô phải làm là cải thiện hình tượng của bản thân a~ Cô hi vọng mình trở nên mờ nhạt một chút với những người xung quanh. Cô chỉ muốn làm một nhân vật quần chúng thôi. Cô muốn có cuộc sống bình thường như những người khác. Giờ cô chỉ mong bản thân có thể tìm được bố mẹ ruột là tốt rồi!
Ừm! Vậy sắp tới cô lại phải đi thuê người tìm giúp rồi, Nhưng mà, chỉ có mình cô tìm thì chắc chắn sẽ rất khó, hay là nhờ Ruki nhỉ? Dù gì anh cũng có ý muốn giúp đỡ cô trong việc tìm bố mẹ. Cứ vậy đi. Buổi tối gọi điện nhờ anh ấy cũng được. Giờ cô phải lên lấy cặp rồi ra về thôi. Cô phải thanh lí đống trang phục thiếu vải trong tủ quần áo của mình a~
Hồi sáng, lúc mở tủ ra để lấy đồng phục, cô suýt bị dọa sợ mà ngất đi. Ặc! Sao cô lại quên rằng, trong nguyên tác, tác giả có tả rằng nữ phụ Trịnh Thái Thu ăn mặc rất là… không đứng đắn a! Đúng là tạo nghiệt mà! Cô phải đổi lại hết chỗ váy áo đó thôi.
Lắc đầu, thở dài một cách ngao ngán, cô nhanh chân đi tới phòng học của lớp mình để lấy cặp. Dù khi vào lớp, cô nhận được rất nhiều ánh mắt “ yêu thương, trìu mến” của các vị đồng học nhưng thật xin lỗi, cô còn không muốn cho họ nửa cái liếc mắt đâu!
Bởi vậy, phòng học diễn ra một cảnh tượng vô cùng kì lạ là: một lũ sinh viên phóng đôi mắt căm ghét, khinh thường tới một người nào đó còn nhân vật chính hứng chịu những ánh mắt đó lại thản nhiên cầm cặp lên bục giảng thong báo nghỉ với giảng viên rồi bước ra khỏi lớp. Tư thái bình thản của cô làm khối người tức giận đến suýt thổ huyết. Hắc hắc… Thật ra cô cũng rất đắc ý a~ Thì ra là mình còn có năng lực làm người ta tức giận. Thật tốt a~
|
Chương 8: Lại gặp nam chính rồi!
Nhìn đống đồ trong tủ quần áo. Cô lại cảm thấy ảo não. Trời ơi, sao lại nhiều đồ như vậy chứ? Nguyên chủ ơi nguyên chủ, cô muốn hù chết tôi sao? Thái Thu nước mắt lưng tròng ngắm nghía những vật thể được gọi là quần áo đang hiện hữu trong tủ đồ của cô. Cho cô xin đi! Váy ngắn thế này sao cô dám mặc ra đường đây!? Tuy cô rất thích mấy bộ váy ngắn của các nữ sinh Nhật Bản ở trong mấy bộ anime đã xem nhưng mà… cô còn chưa có ý định mặc những chiếc váy siêu ngắn như vậy đâu! Mấy chiếc váy trong tủ đồ của cô chiếc nào cũng ngắn cũn cỡn. Cô tưởng tượng ra cảnh mình mặc chiếc váy đó rồi ớn lạnh. Thật khủng khiếp! Nếu cô mặc vào thì có khi nó chỉ có thể che nổi cặp mông của cô thôi! Còn chiếc áo màu đỏ thẫm kia nữa. Huhu… Sao phần ngực nó trễ ác vậy? Mặc vào thì chẳng phải ngực cô gần lộ hết sao? Thiên! Sao toàn váy áo tình thú vậy trời???
Cô bi ai gào thét trong lòng, mắt giật giật, khóe miệng co rúm lại, cười như mếu. Tuy nhiên, khi nhìn lại bộ đồng phục học sinh mình đang mặc trên người mà thở phào. Thật là may mắn khi trường cô đang học không cho phép học sinh cắt sửa váy chứ nếu không thì sáng nay cô cũng không dám đến trường mất!
À! Cô lại quên mất tủ giày của mình rồi!
Thái Thu liếc mắt qua kệ giày lớn tại góc tường. Haizzzz… Vụ quần áo đã đủ mệt, giờ còn phải sắm lại giày dép rồi. Giày cao như vậy sao cô dám đi chứ? Què giò như chơi đó! Sáng nay cô đã phải chọn đi chọn lại đôi giày thấp nhất trong đống này để đi mà cũng vô cùng khó khăn a~ Giờ chân cô còn đau đây này!
Lại nhìn sang tủ sách ít đến thảm thương, cô tiếp tục đau đầu. Ngoài chiếc siêu xe, chiếc thẻ ATM có một số tiền có đến bảy con số 0 cùng thân phận nhị tiểu thư của một tập đoàn lớn. Người ta hay gọi là đại tiểu thư vì tính cách kiêu căng, ngạo mạn trước đây của “ Thái Thu”, vì cô luôn cho mình là người duy nhất xứng đáng với thân phận tiểu thư của một tập đoàn lớn, chứ không phải Trịnh Thu Thủy. Nhưng, đó chỉ là những suy nghĩ của người khác…Cô chỉ muốn để những người khác nhớ đến trên đời này có một người con gái tên là Trịnh Thái Thu, dù họ có căm ghét cô…
Nghĩ lại, cô lại thấy đau lòng cho “ Thái Thu”, cô ấy rất đáng thương. Từ nhỏ đến lớn, dù Ruki có quan tâm chăm sóc “ Thái Thu” đến đâu, cô ấy vẫn chỉ coi anh là là một người anh trai hiền từ. Người cô ấy yêu cũng chỉ có Quân Lâm Ngạo- người vốn là vị hôn phu của “ Thái Thu” nhưng lại yêu nữ chính, sau đó hắn lại bất chấp tất cả để hủy hôn với cô ấy mà đến với Trịnh Thu Thủy. Đó cũng là lí do mà “ Thái Thu” luôn tìm cách gây chuyện với Trịnh Thu Thủy, và cũng rất nhiều lần hãm hại cô ta. Để rồi, kết cục của cô ấy cũng chỉ là một cái chết đau đớn, cho đến chết, cô ấy vẫn nhìn Quân Lâm Ngạo với ánh mắt yêu thương cùng đau đớn nhưng cuối cùng, hắn cũng không thèm để ý!
Cô nhớ lại diễn biến truyện theo nguyên tác, lại cảm thấy cay đắng, đau đớn thay “Thái Thu”. Lúc đọc truyện, cô cũng cảm thấy bi ai thay nữ phụ. Hồi học cấp 2, một đứa bạn của cô, cũng đọc truyện, vô cùng bất mãn mà càu nhàu với cô rằng: “ Sao tao thấy nữ phụ lúc nào cũng phải chịu đau khổ còn bà nữ chính thì hào quang vây quanh suốt vậy? Nhiều truyện tao thấy ghét nữ chính chết đi được, chỉ muốn đập cho nó một trận thôi!”. Nghe nó nói vậy, cô cũng cười mà hưởng ứng nhưng vẫn chưa đến nỗi muốn đập nữ chính nhưng mà, giờ cô muốn hành hung cô ta rồi >_<||!
Cô thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, lại nhìn nhìn đống đồ. Ài! Không biết giải quyết chúng nó kiểu gì, đóng gói rồi để vào phòng chứa đồ của mình vậy. Nghĩ vậy, cô chạy xuống nhà kêu giúp việc lấy giúp mấy chiếc thùng, mang lên phòng, nhét hết đống quần áo cùng mấy đôi giày quá cao vào trong, chỉ giữ lại vài đôi giày màu cam, đen, xanh da trời, hồng nhạt cao khoảng 7- 10 phân mũi tròn hoặc hở ngón, cô không thích đi giày mũi nhọn cho lắm, đi rất là đau chân a~
Thu dọn xong, cô thở phào nhẹ nhõm, ngả xuống giường nghỉ ngởi. Một lúc sau, khi đã lấy lại sức, cô liền bật dậy, cầm chiếc túi xách màu hồng ra ngoài. Lấy chìa khóa xe từ trong túi, cô mở cửa xe, ngồi vào trong, thắt dây an toàn xong xuối mới khởi động xe rồi lái đi. Đích đến của cô chính là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Tuy nhiên, cô cũng không có nhớ đường đi tới đó, cho nên, đành phải nhờ vào thiết bị chỉ đường trong điện thoại thôi.
__________ Ta là phân cách tuyến_________
Hiện giờ cô đang vô cùng khó chịu với ánh mắt của mấy nhân viên bán hàng trong trung tâm. Dù ghét cô nhưng cũng không cần bày ra ánh mắt sắc như dao đó chứ? Kệ vậy! Cô đến là để mua đồ, không phải để xem sắc mặt của người khác, vậy nên, bơ đi vậy.
“ Phiền cô dẫn tôi đến dãy áo váy kiểu thanh lịch”- Không muốn nói quá nhiều với đám khinh người này, cô liền nói rõ ý muốn của bản than với một nữ nhân viên đứng gần mình. Nghe cô nói xong mặt cô ta tối lại, giọng điệu khó chịu.
“ Tôi có việc bận rồi. Cô tự đi chọn đi!”- Cô ta hếch mặt lên nói, vẻ mặt rất chi là vênh váo, giống như muốn nói rằng : “ Cô còn chưa đủ tư cách sai khiến tôi, vẫn là biết điều một chút đi”.
Thấy vậy, cô không khỏi tức giận. Tuy cô trước đây không được tốt tính cho lắm nhưng dù sao cũng là khách hàng. Nhân viên ở đây không biết câu “ Khách hàng là thượng đế” sao? Thái độ như vậy là sao?
Cô rốt cuộc không kìm nén được nữa mà lạnh giọng nói:
“ Thì ra nhân viên của trung tâm mua sắm đứng đầu thành phố cũng chỉ có vậy! Đối xử với khách hàng lạnh nhạt, còn bày ra vẻ mặt thiếu thiện cảm. Cô nghĩ đây là nhà cô sao? Tôi không biết nơi này tuyển chọn nhân viên kiểu gì nhưng mà, theo tôi thấy, dường như cũng không có nghiêm cho lắm. Chỉ là một nhân viên bán hàng mà lại có thể vô lí gây sự với khách hàng!”- Thu thẳng thừng phê phán, giọng nói cũng không có điều chỉnh cho nhỏ lại mà vẫn giữ độ lớn như bình thường khiến cho những người xung quanh hiếu kì nhìn qua. Nghe thấy những lời nói của cô, mọi người lại nhìn sang nữ nhân viên đang đứng gần đó vẫn chưa kịp thu lại vẻ mặt coi thường, ghét bỏ. Thấy thái độ đó của nhân viên, những khách hàng xung quanh cũng cảm thấy khó chịu. Không ngờ nhân viên trong một trung tâm mua sắm lớn thế này lại có thái độ phục vụ khách hàng tệ đến vậy. Một vài người cũng lên tiếng chỉ trích:
“ Đúng là khinh người quá đáng mà. Chỉ là một nhân viên nhỏ bé mà lại dám đối xử với khách như vậy thì thử hỏi làm sao mà xử lí tốt công việc được chứ? Thật không hiểu trung tâm này tuyển người kiểu gì nữa!”
“ Thái độ tệ như vậy cũng có thể được nhận vào làm? Có phải cô ta đi cửa sau không vậy?”
…
Lời bàn tán, chỉ trích cứ vang lên dồn dập khiến cô nhân viên kia sợ đến tái mặt, ngay cả những nhân viên bên cạnh cũng đã bắt đầu toát mồ hôi. Lần này quả thực Ngọc Hân ( nữ nhân viên vừa lên giọng với cô) đã đi quá đà. Dù họ có phản cảm với Trịnh Thái Thu này đến đâu thì cô ta vẫn là khách hàng của trung tâm, cư xử như vậy thật không phải phép. Giờ thì hay rồi! Những khách hàng khác cũng đã bất mãn với cách làm việc của trung tâm. Việc này bọn họ không giải quyết được, đành phải nhờ đến quản lí thôi. Nghĩ vậy, một trong số nhân viên đang đứng gần đó lấy điện thoại gọi cho quản lí để thông báo sự việc rồi nhờ quản lí giải quyết. Gọi xong, một nữ nhân viên khác đi tới trước mặt cô rồi cúi người xuống:
“ Chúng tôi rất xin lỗi về việc này. Tôi đã thông báo cho quản lí, anh ấy sẽ nhanh chóng tới giải quyết”
Nét mặt mọi người cũng hòa hoãn lại khi nghe được lời xin lỗi của nữ nhân viên nhưng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cô vẫn không hề thay đổi.
“ Vậy tôi chờ nghe được lời giải thích từ quản lí của các cô”- Giọng nói vẫn mang hơi lạnh khiến những nhân viên càng cúi mặt xuống thấp hơn. Họ cảm thấy rất kì lạ. Nếu là trước đây, với cách cư xử của họ thì cô tiểu thư kiêu ngạo của nhà họ Trịnh này sẽ làm ầm lên rồi đánh người chứ làm gì có chuyện mang vẻ mặt cùng giọng điệu lạnh giá này mà nói chuyện. Thật là kì quái! Nhân viên của trung tâm khó hiểu nhìn vào đôi mắt màu tím của cô rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Ánh mắt của Trịnh tiểu thư hôm nay thật đáng sợ! Đôi con người màu tím như nhìn thấu bọn họ vậy!
Không khí ngột ngạt vẫn duy trì cho đến khi quản lí của trung tâm xuất hiện. Tuy phải giải quyết việc gấp nhưng anh ta vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh cùng dáng vẻ ung dung. Mắt cô khẽ lóe lên, người này không đơn giản. Tuy miệng anh ta vẫn cười rất ôn hòa nhưng nếu tinh ý và quan sát thật kĩ thì có thể nhận ra, ý cười của anh ta còn chưa đạt tới đáy mắt!
( Còn tiếp)
|
Chương 8: Lại gặp nam chính rồi! ( Phần sau)
Thái Thu thầm ảo não. Sao cô lại quên mất nam chính Hàn Lâm từng lấy thân phận quản lí trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố này để quen nữ chính vậy? Huhu… Đúng là cái tật hay quên hại chết cô rồi!
Tuy trong lòng vẫn âm thầm kêu ca nhưng nét mặt của cô vẫn không có chút thay đổi. Đừng hiểu nhầm rằng cô rất can đảm. Nếu nghĩ vậy thì bạn hoàn toàn sai rồi! Nếu là người bình thường thì khi gặp kẻ mà bạn biết sẽ giết bạn, bạn sẽ không thể bình tĩnh nổi. Mà cô, là người bình thường a~ Cô đương nhiên là rất sợ tên đàn ông này rồi!
Thái Thu căng thẳng nắm quai túi xách. Haizz… Cô cũng không có làm việc gì thất đức nhưng sao ông trời cứ thích làm khó cô vậy?
Lúc này, Hàn Lâm đã được cấp dưới thuật lại toàn bộ sự việc, hai hàng lông mày cũng khẽ nhăn lại, sau đó lại bày ra nụ cười dịu dàng vô cùng chuyên nghiệp đi tới trước mặt cô.
“ Trịnh tiểu thư, rất xin lỗi cô về thái độ của nhân viên trung tâm chúng tôi. Là do chúng tôi quản người không nghiêm, về sau sẽ rút kinh nghiệm. Rất xin lỗi cô”- Giọng nói trầm ấm của Hàn lâm vang lên bên tai cô nhưng hết cách, Thái Thu đang sợ sắp chết rồi! Huhu… Sớm nhớ ra thì cô đã cố gắng kiềm chế thêm một chút nữa. Giờ thì hay rồi! Người ta phải cúi người xin lỗi mình thế này, liệu hắn có ghi thù mình không? À, cô quên mất rằng, “ Thái Thu” đắc tội với anh ta lâu lắm rồi. Lần nào cô ấy đến đây là y như rằng sẽ có tranh chấp ầm ĩ mà người phải giải quyết, đương nhiên là quản lí Hàn Lâm rồi. Theo những chi tiết trong nguyên tác thì có thể nói là lần nào Thái Thu đến đây cũng sẽ đánh chửi nhân viên bán hang không ra gì, bị họ ghét bỏ cũng là lẽ thường a~ Lần này cô tự dưng lại ăn nói lịch sự như vậy không biết họ có nghi ngờ gì không nữa. Thôi! Dù gì thì cô với họ cũng đâu có thân quen, nghi ngờ một chút cũng không ảnh hưởng đến cô.
“ Làm phiền đến anh rồi, quản lí Hàn. Lời xin lỗi này tôi chấp nhận. Còn giờ thì làm phiền anh cho một nhân viên giúp tôi mua đồ chứ?”- Cô thản nhiên đối mặt. Cô sẽ không bày ra vẻ mặt như gặp quỷ đối với Hàn Lâm bởi, cô có khá nhiều lí do để khuyên bản thân không cần để ý đến hắn. Thứ nhất, cô cũng không có biết rõ thân phận của hắn, mọi người biết mà, cô chưa đọc hết truyện nha. Có khi tác giả đợi đến một thời điểm nào đó ở gần cuối truyện thì mới quyết định công khai thân phận thật của hắn. Thứ 2, cô đã quyết định sẽ tránh xa nam- nữ chính nên chắc chắn sẽ không để họ để ý đến mình. Đôi khi, chỉ cần nhìn vẻ mặt của một người cũng đủ để ta tò mò và muốn tìm hiểu về người đó mà cô sẽ không để cho Hàn Lâm bất cứ cơ hội nào để tò mò về bản thân, cho nên, cô sẽ không thể hiện sự sợ hãi của mình. Lần trước cô bày hết tâm tư trong lòng ra mặt và bị Lăng Chính Thiên cùng Trần Cảnh Hạo nhìn thấy là do cô không cẩn thận. Lần này, cô tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn thấu tâm tư của bản thân. Dù cô không biết thân phận thật của Hàn Lâm này nhưng cô có thể chắc chắn rằng, thân thế của hắn cũng sẽ không kém hai nam chính cô đã gặp, cô vẫn là nên tránh xa hắn thôi.
Trong lòng Thái Thu thầm đưa ra quyết định, ngọn lửa quyết tâm của cô cháy lên hừng hực. Tuy nhiên, cô lại quên mất một điều: trên đời, không có bất cứ điều gì là chắc chắn, cái gì cũng có thể xảy ra việc ngoài ý muốn.
Hàn Lâm tuy bất ngờ với thái độ lịch sự của cô nhưng cũng không có bày ra ngoài mặt. Nghe đến yêu cầu của cô, hắn cũng gật đầu.
“ Cảm ơn Trịnh tiểu thư đã tha thứ. Hôm nay, để tạ lỗi với cô, trung tâm chúng tôi sẽ giảm 40% giá tiền của các mặt hàng. Còn về người chỉ dẫn, cô có thể tùy ý chọn. Giờ tôi có việc cần xử lí, tôi xin phép đi trước”- Nói xong, Hàn Lâm cúi gập người một góc vừa đủ 90o, nói lời tạm biệt. Cô cũng không dám cam đoan rằng nếu hắn còn đứng trước mặt cô thêm một chút nữa thì cô có đủ đảm bảo bản thân có thể tiếp tục giữ bình tĩnh nổi hay không. Vậy nên, cô cũng nhanh chóng gật đầu:
“ Hàn quản lí đi thong thả. Cảm ơn thành ý của anh”- Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười tươi tắn. Thấy hắn gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, cô thầm thở phào một hơi. Thật là căng thẳng! Hắn đi rồi cô mới biết là bản thân còn sống đó! Thật đáng sợ!
Nhưng sau đó, khi được cô nhân viên dẫn đến dãy quần áo mà mình cần, cô hoàn toàn vứt luôn khuôn mặt nào đó mà cô cho là vô cùng đáng sợ ra sau đầu. Quần áo ở đây thật đẹp a~
Thái Thu thích thú đi tới chọn quần áo, toàn hàng hiệu! Trước đây cô có nằm mơ cũng không thể nào mơ được cảnh mình có thể thoải mái đi mua quần áo hàng hiệu để mặc. Cô chọn tới chọn lui, cuối cùng đã tìm ra được vài bộ trang phục vừa ý mình. Mấy bộ váy cô chọn phần lớn là váy liền cổ chữ V khá kín đáo. Ngoài ra, cô mua thêm vài bộ váy rời cùng mấy chiếc quần jeans của Guess. Ngày trước, cô vẫn luôn ao ước có ngày mình được mặc nhưng trang phục hãng thời trang này. Thiết kế của Guess rất cá tính, vừa cổ điển nhưng cũng rất trẻ trung, hiện đại, đó là lí do cô bị cuốn hút ngay sau khi bắt gặp trang phục của hãng này. Từ nhỏ đến lớn, cô cũng chỉ thích ba màu xanh da trời, trắng và đen nên việc trang phục của cô toàn mấy màu đó cũng không có gì là lạ. Vả lại, mấy bộ đồ trước đây của “ Thái Thu” không phải màu cam, màu vàng thì cũng là màu đỏ, nhìn quá là chói mắt, cô không thích một chút nào. Cho nên, vẫn là mua lại hết đi. Đống quần áo kia thì khi có dịp cô sẽ xử lí sau. Khi cô kết thúc buổi mua sắm thì trời cũng đã về chiều muộn, hai chân cô cũng đã mỏi nhừ. Thật may mắn là có nhân viên của trung tâm giúp cô mang đồ lên xe chứ nếu không, chắc chắn cô sẽ mệt chết mất. Cô không ngờ bản thân lại có thể mua một đống đồ lớn như vậy. Quần áo của cô đã đến hơn chục bộ, giày thể thao có hai đôi, cao gót hai đôi, giày bệt cũng có đến 4, 5 đôi. Còn có sách vở, cô mua cả đống vở cùng sách tham khảo, hướng dẫn học. Giờ cô mới biết mình tiêu tiền ác như vậy. May là Hàn Lâm đã giảm cho cô 40% giá tiền của tất cả các mặt hàng chứ nếu không cô chắc chắn sẽ tiếc tiền chết mất. Nhưng mà, nói vậy cũng không có nghĩa là cô không đau xót cho khoản tiền phải chi trả cho tất cả những món đồ mà cô mua a~ Thật đúng là đốt tiền mà!
Tuy vô cùng tiếc tiền nhưng ai bảo cô “ phá sản” như vậy chứ! Mua toàn hàng hiệu, không đắt tiền mới là lạ. Thái Thu thầm đau khổ vì tiếc tiền nhưng vẫn quay sang cười nói cảm ơn với mấy nhân viên đã mang đồ ra xe giúp mình làm họ khá lúng túng.
Trịnh tiểu thư thật tốt! Mang đồ cho khách hàng theo yêu cầu là bổn phận của họ mà cô ấy vẫn dịu dàng, lịch sự cảm ơn bọn họ. Vậy mà có người dám nói cô ấy là người lỗ mãng, vô học. Thật đúng là tin vịt mà!
Trên đây là suy nghĩ của mấy nhân viên lương thiện nào đó về Thái Thu. Trước đây họ cũng chưa từng gặp mặt cô nên không biết tính cách trước đây của cô. Giờ được cô đối xử thân thiện như vậy, họ đã có ấn tượng rất tốt với cô.
Thái Thu mệt mỏi lái xe ra về mà không biết rằng hình tượng của mình trong mắt người khác rõ ràng đã biến thành một cô gái xinh đẹp, tốt bụng, nhân cách vô cùng tốt và cũng không hay biết, từ đầu đến cuối, vẫn có một đôi mắt âm thầm dõi theo cô.
|
Chương 9: Dọn ra ở riêng- Tìm được công việc (1)
Về tới nhà, cô gọi người làm giúp mình xách đồ lên phòng. Ngay sau khi họ vừa bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, cô không đợi thêm một phút giây nào nữa, ngay lập tức quăng giày rồi nhảy lên giường nằm.
Thật là mệt mỏi! Mua sắm một chút đồ mà cũng có thể tốn nhiều sức như vậy. Thật không hiểu nổi tại sao người ta lại có thể thích đi shopping nữa. Cô thật là phục bọn họ sát đất mà!
Thái Thu than thở một hồi, nằm nghỉ thêm một lúc nữa mới đứng dậy, mang quần áo vào phòng tắm. Dù gì cũng đã mua quần áo mới rồi, cô cũng không muốn phải đóng trên người nguyên bộ đồng phục trường đâu. Mà dù gì cũng đang ở nhà, ăn mặc thoải mái một chút cũng là điều đương nhiên.
Cô lấy một bộ quần áo mặc màu xanh mặc ở nhà ra rồi nhanh chân đi vào nhà tắm. Cô còn khá nhiều việc phải làm trong ngày hôm nay nên phải hoạt động nhanh nhẹn một chút.
Hơn nửa tiếng sau, cô đã tắm xong và mặc quần áo chỉnh tề bước ra. Tay cô không ngừng dùng chiếc chiếc khăn tắm sợi bông lau đi những giọt nước trên tóc. Tuy nhiên, nước trên tóc cô vẫn không người di chuyển xuống dưới tạo thành những giọt nước nhỏ long lanh khi ánh sáng chiếu vào. Sau đó, những hạt nước nhỏ li ti lại theo trọng lực mà rơi xuống đất nhưng cũng có những giọt chảy dọc xuống áo cô, khiến một khoảng áo bị ướt, dính sát vào thân người cô. Những đường cong mê người cứ như vậy bị lộ ra theo thân áo, bất kì người đàn ông bình thường nào khi nhìn vào cũng sẽ dễ dàng bị thu hút. Cô quyết định hôm nay sẽ mặc một bộ váy áo rời. Dù gì cũng là ở nhà, mặc quần jeans không thích hợp cho lắm, hôm nay cô cũng không muốn mặc váy liền nên bộ váy rời này mới có dịp trưng bày trên người cô. Chiếc áo được làm từ lụa màu trắng, mặc rất mát. Nó được may khá vừa vặn so với thân người của cô. Đây là loại áo có cúc nên khá tiện lợi cho việc thay đồ, vào lúc mệt mỏi, lười biếng như lúc này, chọn chiếc áo này là thích hợp nhất với cô. Đi cùng với áo là chiếc váy màu đen cũng làm bằng lụa của hãng thời trang Christian Dior. Chiếc váy được thiết kế khá đơn giản, chỉ có độc một màu đen trên thân váy. Phần chân váy hơi xòe ra, độ dài cũng khiến cô khá vừa lòng, vừa đủ đến đầu gối.
Sau khi sấy tóc xong, cô cũng không có chậm chạp ngồi lại trên giường mà bắt tay luôn vào việc sắp xếp đồ đạc. Dù thấy mấy bộ quần áo mình mới mua có vẻ không thích hợp lắm với độ lớn của tủ đồ nhưng cô cũng đành chịu, cô không muốn một lần mua quá nhiều đồ. Sắp xếp quần áo, giày dép xong, cô bắt đầu thanh lọc lại tủ sách. Những cuốn tạp chí thời trang và làm đẹp bị cô để hết vào thùng giấy rồi cho vào phòng chứa đồ, dự định là sẽ để đó, đợi đến khi có dịp sẽ mang đi bán giấy vụn :3. Cô lôi tất cả các sách tham khảo và sách hướng dẫn có liên quan đến ngoại ngữ ra để lên giá sách, dù ở thế giới kia, cô đã có mấy bằng ngoại ngữ nhưng tri thức là vô tận, cô học thêm cũng không phải là thừa. Ngoài việc mua mấy quyển sách, cô còn mua thêm mấy tập truyện tranh cùng vài cuốn tiểu thuyết. Cô cũng cần phải giải trí chứ.
Sắp xếp xong đồ đạc, cô thở phào một hơi, nhìn vào chiếc đồng hồ Gucci trên tay trái, thấy đã gần bảy giờ tối. Bảy giờ rưỡi là trường cô tan học rồi, Trịnh Thu Thủy có lẽ cũng sắp về, cô quyết định chuẩn bị hồ sơ xin việc sau nên lại đi tới giường, lấy chiếc điện thoại trên chiếc tủ đồ nhỏ đặt cạnh giường. Cô vào mạng tải về mấy bài hát. “ Thái Thu” lúc trước cũng rất thích nghe nhạc nhưng cô ấy lại chỉ thích nghe độc tấu violin, piano hoặc một vài bài hát thuộc dòng pop ballad. Tuy cô cũng có cũng sở thích đó nhưng nghe nhiều cũng sẽ nhanh chán nên cô mới quyết định tải thêm vài chục bài hát với nhiều thứ tiếng khác nhau, vừa để nghe cho đỡ chán nhưng đồng thời cũng có thể rèn luyện vốn ngoại ngữ của bản thân.
Tải xong, cô đeo tai nghe vào nghe nhạc rồi thiếp đi lúc nào không hay. Mãi đến khi người giúp việc lên gọi cô xuống dùng bữa tối, cô mới tỉnh dậy. Chỉnh lại quần áo, đầu tóc cho thật ngay ngắn xong cô mới đi xuống nhà. Thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Cô chỉ ngủ có một chút mà đã đến tám giờ. Lại phải đối mặt với những người thân bất đắc dĩ rồi. Thực ra cô cũng không muốn ở cùng bọn họ, một phần là vì không chịu nổi sự cô đơn trong khi lại phải chứng kiến gia đình người khác vui vẻ, hạnh phúc trước mặt mình. Cô luôn cho rằng bản thân rất kiên cường nhưng sáng hôm nay, cô nhận ra mình sai rồi. Khi nhìn thấy ông bà Trịnh quan tâm, yêu thương Trịnh Thu Thủy mà lại lạnh nhạt đối với mình, cô cũng rất tủi thân, cũng rất buồn khổ. Cô luôn ao ước mình sẽ được yêu thương như Trịnh Thu Thủy nhưng cô vẫn không thể hiện ra, vẫn luôn giữ kín mơ ước đó ở trong lòng. Điều đó được cất giữ lâu đến nỗi, ngay chính cô cũng suýt chút nữa quên đi nó. Nhưng, buổi sáng hôm nay, khi thấy cảnh gia đình hạnh phúc, cô mới nhận ra, cô chưa từng lãng quên điều ước đó. Một lí do khác khiến cô muốn ở riêng chính là, cô muốn tránh xa nữ chính. Dù chỉ tiếp xúc với cô ta một lần, nhưng cô vẫn biết, cô gái này không phải người hiền lành gì cho cam. Nếu không, trong nguyên tác, cô ta sẽ không lên giường với Quân Lâm Ngạo dù biết rõ đó là vị hôn phu của em gái mình. Khi Quân Lâm Ngạo muốn hủy hôn, cô ta cũng cố tình cầu xin ông bà Trịnh để được lấy Quân Lâm Ngạo đồng thời lại ra vẻ đáng thương, đau đớn cầu xin “ Thái Thu” nhường Quân Lâm Ngạo cho cô ta. Và lí do cuối cùng, cô cũng cần một không gian riêng. Trước kia cô đã quen với việc sống một mình, giờ bỗng nhiên lại phải sống chung với một đám người chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng với mình, cô cảm thấy rất không thoải mái. Từ ba lí do trên, cô đưa ra một quyết định: Cô sẽ dọn ra ngoài ở riêng. Khi ăn cơm, cô cũng đã ngỏ ý kiến với ông bà Trịnh và họ đã lập tức đồng ý. Trịnh Thu Thủy cũng nói mấy lời níu kéo, ra vẻ không muốn cô dọn ra ở riêng nhưng cuối cùng, cô cũng vẫn kiên quyết giữ vững ý định của mình. Trịnh gia sắp xếp cho cô ở trong một khu chung cư cao cấp ở gần trường, vẫn cho cô tùy ý sử dụng xe. Họ còn định sẽ tiếp tục chu cấp tiền sinh hoạt hàng tháng cho cô nhưng lại bị cô từ chối.
Thu cười nhạt khi nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Trịnh Thu Thủy. Dù cô ta đã cúi xuống, dùng mái tóc che mất hơn nửa khuôn mặt nhưng cô không khó để nhìn ra tâm trạng của cô ta. Chỉ là tâm tư của một thiếu nữ 23 tuổi đầu, Trịnh Thái Thu cô còn không nhận ra thì 29 năm sống vất vả của cô coi như bỏ đi rồi!
|