Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
|
|
Tên tác phẩm: Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc (七年顾初如北)
Tác giả: Ân Tầm
Tình trạng: Đang sáng tác (Ngắn thì 700 chương, dài thì 1000 chương)
Thời gian hoàn: Nhanh thì 1 năm, dài thì 2-3 năm nữa
Lịch post: Không có lịch
Wattpad link: http://w.tt/1EWfRqR (Bản beta chậm)
Poster: Hạ Du & DGS*
Banner: DGS*
|
Văn án:
Nếu con tim tan vỡ…
Cố Sơ nói: “Vậy thì, gặp nhau là được.”
Lục Bắc Thần nói: “Còn tôi sẽ giữ lại thi thể không còn nguyên vẹn đó của cô ta để nhận ra nhân tính.”
***
Cố Sơ từng nghĩ tới vô số lần gặp lại nhau, thế mà ngày trùng phùng ấy lại tới một cách đầy bất ngờ. Cô hoảng loạn bối rối, anh lại bình tĩnh thản nhiên.
Cô lẩm bẩm: “Bắc Thâm…”
Anh: “Tôi là Lục Bắc Thần!”
Lục Bắc Thần với thân phận cao quý khiến người ta phải kính nể. Anh là vị pháp y nhân chủng học quốc tế nổi danh, là vị tiến sỹ có IQ cao khiến tội phạm không có chỗ lánh mình, là ‘người phiên dịch của xác chết’ uy tín mà bất kỳ manh mối nào cũng không thể thoát khỏi đôi mắt hiểm của anh, là giáo sư chuyên ngành đã được viện kiểm sát tối cao mệnh danh là ‘nam thần’ khó mời nhất, là người nắm giữ ‘quỹ Bắc Thần’ tiếng tăm lẫy lừng.
Anh có gương mặt giống Bắc Thâm, nhưng, lại không phải Bắc Thâm của cô.
***
Có người nói Lục Bắc Thần quá lý trí, cả máu cũng lạnh.
Có người lại nói Lục Bắc Thần quá nguy hiểm vì chân lý chỉ được nắm giữ trong tay anh. Anh chỉ dùng một con dao là có thể lột một người từ vị trí chính giữa vòm họng cho tới khớp nối xương chậu mà không để lại vết tích.
Cũng có người nói trong lòng Lục Bắc Thần mãi chôn giấu một người con gái, người đã làm tổn thương anh rất sâu.
Từng vụ án giết người nghe đã thấy ghê rợn, từng trường hợp ly kỳ, khó giải thích, nguy hiểm cận kề, khó khăn đầy rẫy, thế giới của cô đã không còn bình yên nữa. Anh vẫn ung dung bình tĩnh, bóc tách từng lớp tìm ra sự thật, nhắc nhở cô: “Tốt nhất cô thông minh một chút, tôi không muốn có một ngày phải tận tay khám nghiệm xác cô đâu.”
Anh không phải Bắc Thâm, ánh mắt của Bắc Thâm không lạnh lẽo, bàn tay của Bắc Thâm không băng giá, nhưng anh lại chống con dao giải phẫu lên ngực cô mà nói: “Sao bằng được người không có trái tim như cô?”
Hai năm hạnh phúc đổi lấy năm năm khổ đau, thứ gặm nhấm cơ thể anh đâu chỉ có cô đơn? Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường có duyên gặp mặt. Đối với anh, cô lại là giấc mơ quá khứ không thể xóa nhòa.
***
Lục Bắc Thần luôn khiến cô chìm vào ảo giác, bóng hình thân thuộc, gương mặt thân thuộc, rồi khiến cô không sao thở nổi.
Nhưng anh lại nói: “Đã phụ lòng người, vì cớ gì phải đau khổ?”
Bỗng một ngày nào đó, có người nói với Cố Sơ: Đừng có tin Lục Bắc Thần, vì anh ta, không phải Lục Bắc Thần…
***
Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày…
Nhân vật: Lục Bắc Thần, Cố Sơ, Cố Tư, La Trì, Kiều Vân Tiêu, Tiêu Tiếu Tiếu, Lâm Gia Duyệt, Lăng Song, Ngư Khương (Sera), Chloe, Ngữ Cảnh, Phan An, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Lục Bắc Thâm, Lục Đông Thâm, Lục Nam Thâm, Cố Khải Mân, Cố Tứ, Phó Lượng, Smith…
Đời trước: Lục Chấn Dương, Tần Tô, Cố Trạch Phong, Sầm Nghệ, Sầm Vân, Tỉnh Tuệ, Kiều Trí Viễn, Tưởng Lăng… (Lục Môn, Viễn Thăng, Kiều Viễn)
Vụ án “Dây đàn hoa lệ”: Tiêu Tuyết, Lưu Kế Cường, Thường Quân, Bạch Đông, Khương Đinh.
Vụ án “Rối gỗ đèn xanh”: Mục Thanh Đăng, Thẩm Cường, Mi Thủ, Tiffany, Bàng Thành, Tề Tuyết (Mục Thanh Tuyết), Thích Kiều Kiều (Mục Thanh Liên), Quách Hương Vân, Lưu Thạch.
Vụ án “Ký ức thầy phù thủy”:
*Khuyến cáo: KHÔNG nhảy hố nếu không có kiên nhẫn!
|
------LỜI MỞ ĐẦU------
BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC – ÂN TẦM
Viết lời mở đầu đối với tôi mà nói hình như lại trở nên khó khăn rồi.
Vì từ đầu chí cuối, tôi đều đang tư duy về bộ tiểu thuyết này, nghĩ xem làm sao để viết được nó thật hay.
Hệ liệt Lục Môn tôi đã suy nghĩ lâu lắm rồi, từ Lục Bắc Thần tới các nam chính sau này sẽ lần lượt xuất hiện. Tôi nói với rất nhiều người, tôi là một người tư duy thì nhanh nhưng chân tay thì chậm chạp. Ví dụ như mỗi một câu chuyện trong hệ liệt Lục Môn này tôi đều đã nghĩ xong xuôi nhưng bộ đầu tiên vẫn chưa viết được chữ nào.
Khi đang chuẩn bị cho truyện mới, rất nhiều độc giả đã đoán về nghề nghiệp của Lục Bắc Thần. Đương nhiên, cũng có người đoán đúng.
Không sai, pháp y.
Vì sao lại viết về nghề nghiệp này? Một nghề hiếm gặp, một nghề khiến người ta khó mà chấp nhận, một nghề nghiệp nghe thôi đã thấy lạnh lẽo…
Đơn giản thôi, vì nó liên quan tới chuyện sống chết.
Sống là chuyện của bác sỹ.
Chết là chuyện của pháp y.
Nghề này vừa thần bí lại rất nhiều ý kiến trái chiều, khiến người ta vừa kính trọng vừa nể sợ. Tính nghiêm túc của nghề nghiệp này quyết định sự khác biệt của nó. Nó giữ một vị trí độc nhất vô nhị không thể thay thế.
Không muốn nói nhiều về bộ tiểu thuyết này vì tôi luôn tin rằng, những người yêu nó thì sẽ luôn dành tình cảm.
Tôi tin chắc rằng các bạn sẽ yêu mến Lục Bắc Thần. Ít nhất thì tôi say đắm những người đàn ông có thái độ nghiêm túc đối với công việc. Thế nên lần này Lục Bắc Thần đã được đắp nặn thành ‘nam thần’.
Đương nhiên, ‘nam thần’ cũng có khuyết điểm, ‘nam thần’ cũng có lúc gàn bướng. Chính vì thế, anh ấy mới đáng quý.
Mấy tháng nghỉ ngơi, móng tay tôi dài rất nhanh. Năm ngoái khi tôi và bạn Đường Hân Điềm tới Quảng Châu chơi, cô ấy đã lắc đầu phổ cập cho tôi mười vạn câu hỏi vì sao: “Cậu phải nhớ đấy, người lười móng tay sẽ dài. Đây là chân lý.”
Cho tới tận bây giờ, tôi cứ thấy móng tay hơi dài là lại nhớ tới câu chê cười đó của cô ấy.
Mùa xuân năm 2015 cứ lặng lẽ đến như thế. Về Bắc Kinh, ngày đầu tiên ra khỏi cửa, tôi bỗng phát hiện, minh hoàng đã đón xuân nở rực khắp thành phố, tiếp theo sẽ là ngọc lan.
Sau đó, tôi bắt đầu nhớ lại những tháng ngày viết tiểu thuyết bao năm nay, rồi mới hiểu, mình già rồi.
Nhớ lại năm 2008 là lần đầu tiên tôi bị ‘lừa đảo’ viết văn. Lúc đó một bạn nữ đã hùng hồn nói với tôi rằng: Cậu cứ viết tiểu thuyết tình yêu trước, rồi tiện tay viết thêm mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị, mờ ám.
Rồi sự thật chứng minh, cái tôi thuận tay chỉ có tiểu thuyết tình yêu, cho tới tận bây giờ.
Không viết được tiểu thuyết kinh dị, cuối cùng chỉ có thể thêm một chút mờ ám vào tiểu thuyết tình cảm cho sướng, chưa từng nghĩ lại dẫn dắt cho thể loại tiểu thuyết huyền nghi, gọi là ‘vô tình trồng liễu, liễu rợp bóng’.
Chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, chỉ có điều bây giờ mỗi lần thức dậy nhìn vào gương mới cảm giác mình đã già, nhưng cũng đã có được không ít độc giả. Bao nhiêu năm nay, tôi đã chứng kiến rất nhiều độc giả từ lúc còn đi học đến khi tốt nghiệp, rồi yêu đương, kết hôn, sinh con…
Hình như chẳng có gì thay đổi, nhưng hình như tất cả lại đều đã đổi thay.
Viết lời mở đầu hình là một chuyện rất vô vị, dài dòng văn tự chẳng nói được đúng trọng điểm.
Tôi nghĩ tôi có thể nói với mọi người một câu.
Mùa xuân tới rồi, tình yêu đến rồi…
|
Quyển 1 : Dây đàn hoa lệ
Q1.C1: Một cái xoay lưng là cả đời người
Ngày cuối cùng của tháng ba, trời đổ mưa, giội mát cho nhiệt độ đầu xuân. Những bước chân bận rộn qua lại trên sân bay chưa bao giờ ngơi nghỉ. Có đôi lúc, có những người, một lần ly biệt là cả cuộc đời. Khi sắp đi qua cửa kiểm soát an ninh, Kiều Vân Tiêu bước chậm lại, lối đi VIP trước mặt đã được mở ra, đang đợi anh ấy. Cố Sơ cười nhẹ nhàng, nói với anh: “Chúc anh mọi điều thuận lợi!”
Kiều Vân Tiêu không động đậy, chỉ yên lặng nhìn cô, rất lâu sau mới khẽ thở hắt ra: “Mong là vậy.”
“Chắc chắn mà.” Cố Sơ ngoảnh nhìn bên cạnh một cái, trong đoàn người đi qua đi lại có bóng dáng phóng viên, nhưng cô không hề hoảng loạn mà bổ sung thêm một câu: “Khó khăn rồi sẽ qua đi thôi.” Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh. Cuộc sống này vẫn tiếp tục từng phút từng giây, dù hạnh phúc hay bi thương.
Kiều Vân Tiêu mỉm cười. Nụ cười của anh lúc nào cũng ôn hòa như vậy, đôi mắt trong sáng như đựng nước mùa xuân, chẳng biết đã mê hoặc bao nhiêu người. Nhưng nụ cười ấy lại dần dần ẩn đi. Anh giơ tay, khi ngón tay chạm khẽ lên ngọn tóc dài của Cố Sơ thì khựng lại, hạ xuống.
“Làm sao đây? Em biết người anh không yên tâm nhất chỉ có em thôi.” Anh khẽ thở dài, giọng nói trầm trầm xen lẫn nỗi đau: “Anh đi rồi, còn ai có thể chăm sóc em đây?” Bao năm nay, người con gái này vẫn luôn cắm rễ sâu trong tim anh, khiến anh đau đớn xót xa. Cuối cùng cô cũng trưởng thành rồi, trở thành giấc mơ đẹp cả đời này anh muốn nắm chặt.
“Em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, cả Tư Tư nữa. Dù sao trên đời này, em chỉ còn nó mà thôi.” Nụ cười bên môi Cố Sơ từ đầu tới cuối không hề tan đi. Nương tựa lẫn nhau chưa chắc đã là chuyện xấu, có lẽ cuộc đời đã trêu đùa cô, nhưng ít nhất khiến cô hiểu được một đạo lý: Phải đối xử tốt với chính mình vì đời người chớp mắt đã trôi qua, phải thương người yêu mình vì kiếp sau chưa chắc đã gặp lại.
Lòng Kiều Vân Tiêu như bị một tảng đá đè nặng khiến anh không thở nổi. Cô càng cười một cách xinh đẹp như vậy, tim anh lại càng đau nhói. Sao anh không biết nếu gạt bỏ lớp vỏ kiên cường trong đôi mắt cô, thứ còn lại chỉ là một trái tim bị đâm đầy gai nhọn, nhất là từ sau khi bố mẹ cô qua đời. Chỉ có điều cô chưa bao giờ hé lộ trái tim ấy, chưa bao giờ trao nó vào tay anh, chỉ dùng nét đẹp điềm đạm nhất của cô để che giấu tất cả, giống như bây giờ vậy.
“Thật ra phía bệnh viện anh có thể giúp em…”
“Em thật sự rất ổn.” Cố Sơ khẽ lên tiếng chặn lại dự định của anh.
Những lời nói còn lại, Kiều Vân Tiêu đành nuốt xuống. Anh nhìn thấy sự kiên quyết nơi đáy mắt cô, sự kiên quyết khiến anh đau lòng. Một lúc sau anh mới gật đầu.
“Mau vào đi, phóng viên nhìn thấy đấy.” Cố Sơ nhắc nhở anh một câu.
Kiều Vân Tiêu hít một hơi sâu rồi gật đầu lần nữa. Nụ cười của Cố Sơ tươi hơn chút nữa. Cô vẫy tay về phía anh, anh vẫn đứng đờ ra đó. Bầu không khí se lạnh xung quanh sượt qua bả vai rộng lớn của anh, vuốt nhẹ lên mấy lọn tóc mai trước trán cô, thấm một mùi hương thoang thoảng. Cô quay người định đi. Anh lên tiếng, gọi tên cô.
Cô quay đầu.
“Bao năm qua, em có từng hận anh không?” Suy nghĩ rất lâu, anh vẫn hỏi câu này, hoặc có thể nói nó giống như một khối u đã giày vò anh quá lâu rồi, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Tia sáng yếu ớt sau cơn mưa hắt vào đại sảnh sân bay. Kiều Vân Tiêu đứng ngược sáng, bóng hình cao lớn mờ đi không ít. Cố Sơ im lặng nhìn anh, chỉ khẽ lắc đầu.
Từng ngón tay đang nắm chặt trên tay kéo vali của Kiều Vân Tiêu dần dần thả lỏng, nhưng trái tim lại như bị ai bóp chặt. Nếu thù hận có thể khiến một người nhung nhớ không quên thì anh tình nguyện trở thành người bị cô hận.
Khi anh ngước mắt lên, Cố Sơ đã đi rồi.
Bao bóng hình lại qua, duy chỉ có bóng cô trông mảnh mai gầy yếu đến thế. Mái tóc dài của cô xõa xuống vai trông rất đẹp, luôn khiến anh nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp cô. Sau khi cách nhau mấy mét, chẳng hiểu sao Kiều Vân Tiêu bỗng hét lên sau lưng cô: “Cố Sơ, em vẫn chưa quên cậu ta, phải không?”
Anh nghĩ cô không nghe được, sân bay đông đúc như vậy, những bước quân xung quanh lại hỗn loạn đến thế. Nhưng, anh biết cô nghe thấy rồi, cách những đám đông, bả vai cô run lên một cái cực khẽ. Vậy là anh biết.
Nhưng tới cuối cùng cô vẫn không dừng bước, càng không quay đầu lại. Làm như không nghe thấy hoặc giống như lần lữa không chịu cho bản thân mình một đáp án.
Cố Sơ: Từng có người nói, trong hai tâm nhĩ của trái tim con người, một bên chan chứa niềm vui, một bên ngự trị nỗi buồn. Khi bạn vui đừng cười quá lớn, nếu không sẽ làm ồn tới ngăn tim buồn bã kia.
Vì thế, cả hai ta đều sẽ đánh mất nhau, đúng không?
~Hết chương 1~
|
Q1.C2: Thành phố vẫn còn lạnh
Cố Sơ vẫn hay mơ về quá khứ. Tuy rằng khi tỉnh giấc sẽ lạnh lẽo nhưng nếu dốc sức nắm lấy nhiệt độ trong mơ, đầu ngón tay cô cũng sẽ không quá lạnh.
Quỳnh Châu bước vào tháng tư, rất nhiều loài hoa đua nhau nở, cả những loài gọi được thành tên và những loài không gọi tên được. Cố Sơ trở về thành phố này đã hơn ba năm rồi, nhưng rõ ràng là nơi đã sinh thành, dưỡng dục cô, vậy mà đêm nào nằm mơ cô cũng bàng hoàng với cảm giác lạ lẫm. Có thể vì bốn mùa ở thành phố này không phân định rõ ràng, cũng có thể là vì cô chưa bao giờ được tận mắt ngắm nhìn hoa đón xuân rực rỡ và những đóa mộc lan mềm mại hơn tuyết ở đây.
Lúc Sầm Vân tới bệnh viện tìm cô là đúng giữa trưa, nhà thuốc Tây đã rảnh rang hơn. Trong chiếc màn hình tinh thể lỏng lắp đặt ở tận cùng hành lang bệnh viện có hình ảnh một nữ MC nghiêm túc, đang đưa những tin tức mới nhất của thành phố, có liên quan tới tập đoàn Kiều Viễn.
Sầm Vân đón lấy chiếc phong bì trong tay Cố Sơ, không mở ra mà chỉ vân vê, ngữ khí lạnh nhạt, hờ hững như nhiệt độ nơi bờ môi: “Chỉ có thế này thôi à?”
“Dạ.” Cố Sơ đút hai tay vào túi áo blouse trắng, thầm hít sâu một hơi. Thấy Sầm Vân nhíu mày, cô lập tức giải thích: “Mợ à, tháng này Tư Tư đã dùng một ít tiền, tháng sau con sẽ trả thêm mợ.”
Có những lời giải thích thật ra cũng uổng công, giống như người sống trên đời nhiều người như vậy nhưng những ai đã bao dung thì cuối cùng sẽ lựa chọn thứ tha, những người đã khắc nghiệt thì chỉ càng thêm khó khăn. Cô hiểu Sầm Vân, mấy lời mợ ấy cằn nhằn bên tai cô bao năm qua không nói ra sẽ không thoải mái.
Giống như những gì Cố Sơ dự liệu, ấn đường của Sầm Vân hệt như một chiếc giẻ lau bị vắt mạnh, gương mặt được trang điểm khéo léo cũng u ám đi không ít: “Cô chỉ thiếu mỗi tháng này thôi sao? Tháng trước, rồi tháng trước nữa, tổng cộng lại cô phải trả tôi bao nhiêu tiền? Vậy mà chỉ có một tý mỏng dính thế này. Cô đừng quên, lúc trước khi bố mẹ cô qua đời đã để lại một món nợ nước ngoài đầm đìa, chính tôi phải nhịn ăn nhịn mặc để trả giúp hai người đấy. Tới giờ tôi vẫn chưa đòi một đồng tiền lãi nào của cô. Sớm biết cô thế này, tôi cầm số tiền đó gửi vào ngân hàng lấy lãi còn sung sướng hơn bây giờ.”
Mấy lời bất tận này chưa bao giờ đổi mới, khi lạc vào tai Cố Sơ đã có đôi chút mơ hồ. Tầm nhìn của cô vượt qua đỉnh đầu Sầm Vân, dừng lại trên màn hình tivi xanh xanh đỏ đỏ. Kiều Vân Tiêu bên trong đang trả lời phỏng vấn, sắc mặt tiều tụy. Đến khi Sầm Vân kết thúc chữ cuối cùng, cô mới lên tiếng, thanh âm dịu dàng nhưng có chút xa cách: “Con xin lỗi mợ.”
Khóe môi Sầm Vân giật giật đôi chút. Bà ta quá hiểu cái tính lạnh nhạt này của Cố Sơ. Bà ta nín nhịn, tiện tay đút chiếc phong bì vào chiếc túi xách mẫu mới nhất mùa xuân hè năm nay của Prada, mặt da đen kịt được khảm chiếc khuy ngầm mạ vàng, đón ánh sáng, rọi vào đôi mắt Cố Sơ.
“Tập đoàn Kiều Viễn lần nãy ngã dập mặt rồi. Một công ty lớn đã lên sàn như vậy giờ bị kiểm tra sổ sách liệu còn đường sống không? Ông Kiều cũng đã ngã bệnh, một mình Kiều Vân Tiêu bay tới tới London chống đỡ, tôi thấy lần này nguy hiểm rồi. Cũng coi như cô thông minh, nếu còn lằng nhằng, dây dưa với cậu chủ nhà họ Kiều, chưa biết chừng sẽ rước họa vào thân.” Thấy Cố Sơ cứ nhìn mãi vào màn hình, Sầm Vân hắng giọng, nhắc nhở: “Cô cũng không cần nhiều cảm xúc như vậy. Tất cả đều là báo ứng, năm xưa nhà họ Kiều đó…”
“Bệnh nhân tới lấy thuốc rồi, con đi làm việc đây.” Cố Sơ thu lại ánh mắt, ngắt ngang mấy lời như cười thầm trong bụng của Sầm Vân. Cô đang định đi thì bị Sầm Vân giữ lại.
“Lấy cho tôi một ít thuốc theo đơn.” Bà ta lại mở chiếc túi nhỏ tinh xảo ra, nhét vào tay cô một tờ đơn được móc từ trong ra.
Cố Sơ nhìn qua tờ đơn rồi ngước mắt lên, thở dài: “Đây đều là thuốc kê theo toa, không có đơn thuốc của bác sỹ, con không thể đưa mợ chỗ thuốc này.”
“Chính vì đây là thuốc kê theo toa tôi mới tới tìm cô, ra ngoài hiệu thuốc mà mua được, tôi có cần nhờ vả cô không?” Sầm Vân gõ gõ từng đầu ngón tay được tô sơn lên tờ đơn: “Để ở nhà phòng lúc cần kíp, chưa biết chừng hôm nào lại dùng tới. Mất công lấy số xếp hàng, gặp bác sỹ để kê đơn thuốc, bác sỹ lại hỏi cái nọ cái kia mất thời gian. Nói gì thì nói, cũng có cô làm ‘tay trong’, có hẳn một nhà thuốc Tây, lấy bừa mấy hộp thuốc, bệnh viện cũng nào có biết. Sơ Sơ à! Cô đừng có vong ân bội nghĩa. Chớ có quên, công việc dược sỹ này của cô phải có tôi xin ông bà nội, mất bao nhiêu tiền, nhờ vả bao nhiêu người mới có được đấy.”
Cố Sơ không hề do dự mà nhét thẳng tờ đơn vào trong túi xách của Sầm Vân: “Con xin lỗi mợ. Đây là quy định của bệnh viện, con không thể làm trái. Với lại, mợ không tới khám bệnh mà uống thuốc bừa bãi sẽ rất nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Nếu như mợ cảm thấy có chỗ nào không khỏe, lại cảm thấy lấy số xếp hàng mất công, cùng lắm con sẽ dậy sớm đặt chỗ giúp mợ, nhưng không thể để mợ làm bừa như thế này.”
Có đồng nghiệp gọi Cố Sơ. Buổi chiều, bệnh nhân dần nhiều lên, nhân viên trong nhà thuốc không đủ. Cô vội vàng nói nốt câu: “Con đi làm việc đây!”
Sầm Vân tức giận, giậm chân bình bịch, hét lên một câu về phía cô: “Đúng là nuôi ong tay áo!”
Sau khi bà ta rời đi, Cố Sơ thở phào một hơi rồi quay người trở về nhà thuốc.
Khi đi qua hành lang, cô cũng không hề để ý trên màn hình quảng cáo nhảy ra một tin tức như sau: Được biết, bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế nổi tiếng, Lục Bắc Thần, sắp tới sẽ tới thành phố chúng ta. Người có liên quan tiết lộ, lần này tất cả mọi lịch trình của giáo sư Lục ở thành phố đều sẽ được bảo vệ. Báo chí đang suy đoán về mục đích anh ấy tới đây lần này. Trước nay giáo sư Lục vẫn được mệnh danh là “người phiên dịch của xác chết”, những vụ án đã được anh ấy đóng nắp quan tài kết luận thì chưa bao giờ oan sai…
~ Hết chương 2 ~
|