Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
|
|
Chương 20: Cậu so với cầu vồng còn rực rỡ hơn
Thời tiết tháng bảy. Sáng nắng chiều mưa là chuyện hoàn toàn bình thường.
Hôm nay lúc Lương Đông bước ra khỏi ký túc xá, rõ ràng tiết trời trong xanh, thế mà khi kết thúc buổi học, ngoài trời lại đột nhiên đổ mưa lớn.
Đường từ lớp học đến ký túc xá không phải là xa, nhưng mà nếu bây giờ đội mưa trở về. Chắc chắn sẽ ướt hết.
Lương Đông đứng ở trước cửa lớp học, muốn tìm xem có ai quen biết để cùng đi trở về hay không. Nhưng mà, những người hắn quen biết, đều lâm vào tình trạng giống hắn, không mang theo ô.
Lương Đông đứng ở chỗ này đã gần mười phút, nhìn bầu trời không có dấu hiệu nào muốn tạnh. Đang định hứng mưa chạy về, thì đằng sau có một giọng nói truyền đến:
“Bạn học Lương Đông, có muốn đi cùng về ký túc xá không?”
Lương Đông xoay người, phát hiện ra đối phương là một nam sinh, cao khoảng một mét tám, trong tay cầm theo một chiếc ô nhỏ.
Lương Đông nhìn gương mặt người này, đơ ra một chút. Cuối cùng, vẫn không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Hắn hoàn toàn không quen biết cậu nam sinh kia. Vì thế quay lại hỏi:
“Tôi đã gặp cậu ở đâu sao?”
Nam sinh kia đi về phía Lương Đông, bật ô, bước xuống bậc thềm, ánh mắt nhìn hắn, ý nói cùng đi. Lương Đông cũng chẳng suy nghĩ nhiều, quen hay không quen cũng chẳng có vấn đề gì. Trước về ký túc xá không bị ướt là được.
Bởi vì cậu nam sinh kia thấp hơn Lương Đông, cho nên cầm ô phải giơ tay lên cao một chút, nhìn rất tốn sức. Vì thế mà Lương Đông cũng lịch sự đề nghị để hắn cầm ô.
“Cậu ở phòng nào?” Lương Đông vừa đi vừa nói
Nam sinh quay sang cười với Lương Đông:
“Tôi ở khu C!”
Khu Lương Đông ở là khu A, khu C ngược đường với chỗ Lương Đông ở. Lương Đông trong lòng thầm nghĩ, nam sinh này chắc chắn có việc gì đó muốn nhờ, cho nên mới có lòng tốt, dẫn hắn về thế này:
“Khu C sao? Tôi ở khu A. Cám ơn cậu đã cho tôi đi nhờ ô!”
Nam sinh và Lương Đông đi được một đoạn, thì có một trận gió thổi đến. Đợt gió này rất mạnh, làm bật tốc chiếc ô ngược lên, sau đó cán ô không hiểu sao cũng bị nong ra, vì thế mà Lương Đông và người bên cạnh phải chạy đến trú ở chỗ mái hiên căng tin gần đó.
Ô hỏng không thể sửa, hai người lại đứng ở chỗ này đợi mưa ngớt. Lương Đông quay sang nói với cậu nam sinh:
“Tôi nghĩ mưa sắp ngớt rồi đó, chúng ta đợi một lúc có thể về!”
Nam sinh không nói gì chỉ cười gật đầu. Đứng một lúc, cậu ta đột nhiên quay sang hỏi Lương Đông:
“Cậu đang quen Khương Chí Phong sao?”
Bởi vì mưa rơi xuống mái tôn, cho nên tạo ra tiếng động rất lớn. Lương Đông cũng không nghe thấy rõ ràng lời nói kia của cậu ta, hắn chỉ nghe loáng thoáng có từ quen Khương Chí Phong. Trong lòng nghĩ, chắc nam sinh này hỏi hắn có quen biết Khương Chí Phong hay không. Vì thế mà Lương Đông liền trả lời:
“Đúng vậy, cậu cũng biết Chí Phong sao?”
Nam sinh kia không nói gì, hai người cứ đứng trầm mặc một lúc. Không biết qua bao lâu, nam sinh này lại mở miệng:
“Tôi biết cậu trước đây quen với Tạ Phi Tốn, bây giờ chuyển sang Khương Chí Phong. Nhưng mà không quan trọng, tôi có thể đợi được. Chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội!”
Lúc mà nam sinh kia mở miệng, đột nhiên trên không trung có một vệt sáng xé ngang bầu trời âm u, sau đó kéo theo tiếng sấm rền. Cho nên Lương Đông không thể nghe rõ nam sinh kia nói gì, hắn chỉ nghe trong lời nói của cậu ta có Tạ Phi Tốn, có Khương Chí Phong.
Nhìn sang nam sinh bên cạnh, Lương Đông liền phát hiện ra, bộ mặt của cậu ta hiện tại so với trái cà chua còn muốn đỏ hơn. Hai tay nắm chặt đặt ở bên đùi, đầu cúi xuống nhìn chằm chằm mặt đất. Lương Đông lại cứ tưởng nam sinh này bị cảm gió, cho nên quay sang hỏi:
“Cậu có sao không vậy?”
Nam sinh nghe Lương Đông hỏi câu này, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn:
“Hả?”
“Vừa rồi cậu nói gì?” Lương Đông hỏi
Nam sinh kia lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp lại:
“Tôi nói tôi có thể đợi!”
Mưa tuy không lớn, nhưng đứng dưới mái tôn lại phát ra hiệu ứng tiếng động vô cùng rõ ràng. Cậu nam sinh này nói rất nhỏ, hơn nữa lại cúi đầu xuống như thế, cho nên Lương Đông không thể nào mà nghe lọt tai mấy câu kia:
“Cậu nói gì cơ?”
Nam sinh ngẩng đầu, gương mặt lại càng đỏ hơn. Cậu ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lương Đông.
Lương Đông cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn, nhưng hắn chỉ nghĩ là nam sinh này bị bệnh, không nghĩ tới lại là cái kia. Lúc hắn còn đang suy đoán, người này rốt cuộc làm sao. Thì bên tai liền truyền đến giọng nói lớn.
Là giọng của nam sinh đứng bên cạnh hắn:
“Tôi nói, tôi thích cậu!”
Lần này, thì Lương Đông có thể nghe rõ ràng rồi.
Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, ước chừng là nhóm hai ba người. Lời nói kia của nam sinh này, chắc chắn những người đi phía sau có thể nghe được.
Lương Đông từ bé đến giờ. Đã từng đi tỏ tình, cũng đã từng được tỏ tình. Nhưng chưa bao giờ, hắn lại sợ được tỏ tình như lúc này.
Vào một sáng mưa rào, hai người đứng dưới mái hiên, đợi mưa ngớt. Thời điểm, khung cảnh, mọi thứ đều rất tốt. Tỏ tình vào lúc này, chắc chắn sẽ được đối phương đồng ý đến đến tám mươi phần trăm.
Nhưng với Lương Đông, đối phương là con gái thì có thể suy nghĩ. Nhưng đằng này lại là con trai…
Hắn ngoại trừ hoang mang, sợ hãi ra, thì chẳng còn tâm trí nào khác.
Sau khi nam sinh kia nói ra câu này, đám người đi ở phía sau lại nhốn nháo:
“Hình như có người đang tỏ tình. Mau mau đến đó xem!”
Lương Đông có thể nghe rõ được câu này của mấy người phía sau. Cũng có thể cảm nhận được tiếng bước chân dồn dập, như đang chạy vô cùng rõ ràng.
Ở đây không có ai khác ngoài hai bọn họ. Nếu như đám người kia mà chạy đến, chỉ sợ là…
Nếu thật là như thế, vậy hắn sau này còn dám ló mặt ra ngoài sao?
Vì thế, Lương Đông không suy nghĩ nhiều. Bất chấp ngoài trời vẫn còn mưa, vội vàng chạy thẳng về phía ký túc xá.
Lúc Lương Đông chạy, còn có một vệt sét từ trên bầu trời đánh xuống, theo sau là tiếng nổ lớn. Khiến cho Lương Đông giật mình, suýt chút nữa thì ngã đập mặt xuống đất.
Cũng may, hắn phản ứng kịp. Nếu không thì, không hiểu sẽ là tình huống gì tiếp theo đây…
___
Vì chạy ngoài trời mưa, cho nên cả người Lương Đông liền ướt hết. Hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm, tăm rửa một lượt.
Hiện tại, đứng ở trong phòng tắm rồi, tim vẫn đập loạn. Có lẽ do vừa rồi chạy một mạch lên tầng ba, cho nên nhịp tim vẫn chưa thể khôi phục trở lại.
Nghĩ đến vẻ mặt e thẹn của nam sinh kia, Lương Đông đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Kể từ đó, hắn rút ra được một kết luận. Nếu như sau này, gặp ai đó đột nhiên đối xử tốt với mình. Hắn sẽ nâng cao cảnh giác.
Dĩ nhiên, ngoại trừ một người. Mặc dù hắn biết rõ người đó có ý xấu, nhưng vẫn cam nguyện lao đầu vào.
Lương Đông tắm xong, trời cũng ngừng mưa. Đi ra bên ngoài lan can hóng gió, phát hiện ra phía cuối chân trời có một đường vòng cung rất lớn. Tuy mờ nhạt, nhưng Lương Đông có thể nhận ra…
Đó là cầu vồng.
Nhìn thấy cầu vồng, không hiểu sao trong lòng Lương Đông lại vui vẻ trở lại.
Hắn từ trước đến nay đều không có hứng thú đứng ngắm cầu vồng. Nhưng hôm nay lại khẽ cười khi nhìn thấy.
Lương Đông cảm thấy có cái gì đó rất yên bình, rất ấm áp. Hắn cứ đứng ngắm nhìn như vậy, cho đến khi, từ phòng 301 bước ra một người.
Người này mặc quần xanh áo hồng, chân đi dép xỏ ngón màu tím. Trên tay còn cầm một chiếc ô có in rất nhiều bông hoa nhỏ.
Lương Đông nheo mắt, nhìn về phía người này. So với cầu vồng ở chân trời kia, thật sự như là muốn so cao thấp.
Sau này, mỗi lần mưa hết, cầu vồng xuất hiện, Lương Đông lại nhớ đến người này.
Bởi vì…
Người đó chính là cầu vồng của hắn ___ Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đứng ở bên ngoài, cũng có chút bất ngờ. Sau đó liền đi về phía Lương Đông cười chào hỏi:
“Trùng hợp nha, cậu ở phòng 302 sao?”
Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm một lượt, sau đó gật đầu:
“Sao cậu lại ở đây?”
Triệu Tử Thiêm xoay người chỉ về phía phòng 301:
“Tôi quen Tạ Phi Tốn phòng 301!”
Lương Đông không hỏi tiếp, mà chỉ về phía cầu vồng đã sớm mờ nhạt ở cuối chân trời cho Triệu Tử Thiêm thấy:
“Nhìn kìa”
Triệu Tử Thiêm cũng theo hướng chỉ tay của Lương Đông. Phát hiện ra đó là cầu vồng, liền nở một nụ cười, rồi nói:
“Là cầu vồng!”
Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm cười, ngây ngẩn trong phút chốc. Sau đó không biết bao lâu, hắn mới khôi phục lại tinh thần, bắt đầu muốn trêu trọc Triệu Tử Thiêm:
“Nhìn này!” Lương Đông đưa tay chỉ đến trước ngực Triệu Tử Thiêm
Triệu Tử Thiêm nhìn xuống người mình, không phát hiện ra có gì kỳ quái, cho nên ngẩng đầu khó hiểu hỏi Lương Đông:
“Có gì sao?”
Lương Đông gật đầu nói:
“Có”
Triệu Tử Thiêm lại cúi đầu, nhìn trước ngó sau mình một lượt, ngay cả áo trước ngực cũng kéo ra một chút để nhìn cho rõ hơn.
Lương Đông đột nhiên lớn tiếng cười:
“Ha ha, cậu so với cầu vồng còn rực rỡ hơn!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy vậy liền đen mặt, liếc nhìn Lương Đông một cái, cầm chiếc ô vẫn còn ướt, đánh về phía người Lương Đông:
“Không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi đây!”
Triệu Tử Thiêm đi rồi, Lương Đông vẫn đứng ở trên tầng dõi theo bóng dáng của Triệu Tử Thiêm.
Dưới trời mưa nhẹ, cả người Triệu Tử Thiêm được che dấu bởi chiếc ô hoa khá lớn. Chỉ để lộ ra đôi dép màu tím, đang gấp gáp bước nhanh trong mưa.
Đến khi, Lương Đông không còn thấy bóng dáng của Triệu Tử Thiêm nữa, thì phát hiện ra cầu vồng cũng đã không còn.
Lương Đông cười nhẹ, bước vào trong ký túc xá, nằm lên giường…. đi ngủ.
|
Chương 21: Không yên tâm
Ngày hôm nay, sau khi học xong toàn trường sẽ được nghỉ hè.
Lẽ ra, Lương Đông đã được về từ hôm trước. Nhưng do, Khương Chí Phong cứ nài nỉ hắn ta ở lại học cho cậu ấy buổi hôm nay.
Lương Đông nghĩ, dù sao quê của Khương Chí Phong cũng khá xa, cậu ta chắc chắn muốn được về sớm ngày nào hay ngày đó. Còn chỗ Lương Đông ở, thì lại gần. Vì thế cũng miễn cưỡng ở lại giúp cậu ta hoàn thành nốt buổi học ngày hôm nay.
Môn học của Khương Chí Phong chỉ là một môn đại cương, cho nên đối với Lương Đông mà nói cũng không phải là quá khó khăn gì.
Bình thường môn này sẽ kéo dài trong bốn tiết học, nhưng có lẽ do mọi người quá gấp rút muốn về nhà, cho nên liền đề nghị với giảng viên học thông giờ ra chơi. Chính vì thế mà, mà môn này kết thúc trong ba tiết.
Cuối giờ, giảng viên điểm danh những sinh viên đi học. Lương Đông nghe thấy trong danh sách có một người tên Triệu Tử Thiêm, giảng viên đã đọc đi đọc lại hai lần, còn đọc ra cả tên lớp cũng không có ai lên tiếng:
“Triệu Tử Thiêm!”
“…”
Lúc đâu Lương Đông nghe thấy cái tên này cũng giật mình, nhưng hắn nghĩ có lẽ là tên giống nhau mà thôi. Nhưng sau đó, giảng viên lại tiếp tục gọi thêm một lần nữa, lần này thì đọc ra cả tên lớp:
“Triệu Tử Thiêm lớp diễn xuất 15B…” Giảng viên ngừng một lúc, ngẩng đầu lên nhìn xuống dưới lớp học, sau đó thốt ra một câu: “Nghỉ!”
Lương Đông cũng không biết rõ người tên Triệu Tử Thiêm này có phải là người cậu quen hay không, nhưng khi nghe thấy thuộc khoa diễn xuất trong lòng cũng đã chắc chắn đến bảy mươi phần trăm. Có lẽ, Triệu Tử Thiêm cũng giống như Khương Chí Phong, muốn về sớm, cho nên bỏ buổi học ngày hôm nay.
Lúc rời khỏi lớp học, Lương Đông nhận được điện thoại của mẹ mình. Nói là công ty của ba mẹ hắn do hoàn thành một hợp đồng lớn, cho nên cấp trên cho mọi người đi nghỉ dưỡng một tuần. Còn chị của hắn đã đi du lịch cùng bạn. Nói hắn về nhà thì tự lo liệu.
Ba mẹ của Lương Đông cùng làm trong một công ty của nhà nước, chức vị cũng không phải là thấp. Cho nên, cuộc sống của hắn từ nhỏ cho đến lớn vẫn luôn không thiếu thốn thứ gì, thậm chí còn có phần hơi thừa so với những bạn học khác.
Hiện tại mới là mười giờ, đến mười hai giờ mới phải bàn giao lại phòng ký túc xá cho bảo vệ. Lương Đông đã thu dọn hết đồ đạc từ tối hôm trước, cho nên bây giờ chỉ việc đi đến bàn giao mọi thứ là có thể trở về.
Nhưng không hiểu sao, bước chân của hắn hiện tại lại đi thẳng đến ký túc xá khu C. Đến lúc phát hiện ra rồi, mới giật mình định quay lại.
Bước được hai ba bước, Lương Đông bỗng dưng dừng lại, nhìn về phía căn phòng ở cuối hành lang tầng hai. Đó là một căn phòng giống như tất cả các căn phòng khác trong ký túc xá khu C này. Cũng là cánh cửa màu xanh làm bằng gỗ, cũng là tường sơn màu trắng, cũng là diện tích như nhau, nhưng không hiểu sao Lương Đông lại cảm thấy căn phòng này rất đặc biệt.
Phòng 208 đã đóng cửa, nhưng hắn vẫn muốn bước lên đó nhìn xem, xem xem Triệu Tử Thiêm đã về hay chưa.
Lúc hắn bước đến trước cửa, phát hiện ra bên ngoài phòng không khóa, có lẽ bên trong vẫn còn có người. Nhưng hắn đứng rất lâu, vẫn không dám gõ cửa.
Nếu như người bên trong không phải Triệu Tử Thiêm mà là người khác, thì hắn sẽ nói gì.
Hay giả như, người bên trong không phải là người khác mà là Triệu Tử Thiêm, thì sao?.
Khi Lương Đông định xoay người rời đi, thì bên cạnh lại truyền đến tiếng đổ vỡ của đồ thủy tinh, tiếp theo đó là tiếng cãi vã, hẳn là mấy nam sinh trong phòng xảy ra xích mích. Lương Đông không suy nghĩ nhiều, lập tức liền đẩy cửa xông vào phòng của Triệu Tử Thiêm.
Nhưng mà, lúc hắn vào rồi, mới phát hiện ra trong phòng vẫn hoàn toàn bình thường.
Phòng ở ký túc xá khu C này khác với phòng ở khu A của hắn.
Ở khu A của hắn có hai chiếc giường nhưng là giường tầng cho hai người. Còn ở khu C này cũng có hai chiếc giường, nhưng lại là giường đôi. Một giường đôi có thể nằm được đủ hai người.
Lương Đông nhìn thấy trong căn phòng này hiện tại chỉ có duy nhất một người đang nằm trên giường. Có lẽ vừa rồi cậu ta đang ngủ, nhưng bị hắn đường đột đánh thức cho nên hiện tại ngồi bật dậy, tóc tai vẫn còn hỗn độn, ánh mắt khẽ mở có chút mơ màng.
Lúc này, Lương Đông lại nghe thấy tiếng cãi vã của hai nam sinh ngày càng lớn hơn. Mọi người xung quanh cũng đã nhốn nháo đi đến nhìn xem.
Lương Đông phát hiện ra một điều, thì ra hắn nhầm.
Tiếng cãi vã này không phải truyền ra từ phòng của Triệu Tử Thiêm, mà là từ phòng 207 bên cạnh.
Lương Đông nghĩ mình thực sự bị mắc bệnh rồi, cho nên mới mất tập trung như vậy. Ngay cả tiếng cãi nhau truyền đến từ phòng nào cũng không xác định được.
Người trong phòng thấy Lương Đông tới, lúc đầu thì là hoang mang mơ màng điển hình là biểu hiện của người mới tỉnh ngủ. Sau đó hai mắt liền mở lớn, ngồi tại chỗ hỏi hắn:
“Sao cậu lại ở đây?”
Câu hỏi này của Triệu Tử Thiêm, cũng làm cho Lương Đông không biết phải trả lời thế nào.
Bởi vì…
Đến chính hắn cũng không biết, hắn tại sao lại đến đây!
Lương Đông đứng ngây người một lúc, sau đó giống như nhớ ra cái gì đó, liền vội nói:
“Mới vừa rồi tôi đi học cho bạn, phát hiện ra trong danh sách lớp học có tên của cậu, nhưng không thấy cậu đi học. Giảng viên nói, về nhà phải làm bài tập, hết hè nộp lại. Cho nên mới đến đây nhắc nhở cậu!”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói vậy, liền ôm đầu nằm vật xuống giường, càu nhàu mở miệng:
“Môn đó lài môn đại cương cũng phải làm bài tập sao? Cậu vào đây, mang đề bài cho tôi xem!”
Vốn dĩ là không có bài tập nào giao về nhà cả, nhưng Lương Đông vẫn mở cặp, lấy sách ra định đưa cho Triệu Tử Thiêm. Nhưng mà lúc này, hắn phát hiện, ba tiết học vừa rồi hắn chỉ ghi được một dòng duy nhất, chính là tên bài học.
Bây giờ làm sao có thể đưa cái này ra cho Triệu Từ Thiêm xem. Cho nên, Lương Đông nhanh chóng gấp vở ghi lại, nhét vào trong cặp mở miệng nói bừa:
“Đề bài là… nhà sản xuất là gì?”
Triệu Tử Thiêm nằm ở trên giường, lúc này liền quay sang hỏi lại Lương Đông:
“Nhà sản xuất? Nhà sản xuất phim sao? Nhưng hình như môn này là môn đại cương diễn xuất sân khấu mà? Hai cái này, có vẻ không liên quan cho lắm?”
Lương Đông học khác khoa, cho nên hắn cũng không có kiến thức nhiều về mấy môn học bên khoa diễn xuất. Năm nhất hắn từng học khoa diễn xuất, nhưng đến năm hai lại chuyển sang khoa phát thanh.
Hiện tại, Lương Đông chỉ còn nhớ lúc học bên khoa diễn xuất, có nội dung về nhà sản xuất phim, cho nên mới mở miệng nói bừa như vậy:
“Cái này… Tôi làm sao biết, nhưng giảng viên nói phải làm ít nhất 4000 từ, đến khi nghỉ hè xong lên nộp lại!”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây liền bật người ngồi dậy, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào mặt Lương Đông:
“4000 từ, không phải chứ?. Cái môn này trong vở nghi của tôi còn chưa ghi đến 2000 từ đâu!”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm nhìn chằm chằm mình như thế, không hiểu sao lại có cảm giác ngượng ngùng, cho nên đành quay đi, sau đó chuyển sang vấn đề khác:
“Cậu không định thu dọn đồ đạc rồi về sao?”
Nghe Lương Đông nói vậy, Triệu Tử Thiêm liền có chút chán nản:
“Xe về quê tôi ba ngày nữa mới chạy. Cho nên ba ngày nữa tôi mới về!”
“Ba ngày nữa cậu mới về sao? Nhưng mà hôm nay phải bàn giao lại ký túc xá rồi!” Lương Đông đáp.
“Ừ!” Triệu Tử Thiêm cũng chỉ ầm ờ trả lời lại.
Lương Đông lại nhìn quanh phòng một lượt, phát hiện ra đồ đạc trong phòng không còn nhiều. Có lẽ bạn cùng phòng của Triệu Tử Thiêm đã dọn đồ đạc về trước. Chỉ còn lại đồ đạc của cậu ta, vẫn để ở chỗ này, chưa cho vào túi. Lẽ nào Triệu Tử Thiêm có ý định ở lại đây thêm ba ngày nữa:
“Vậy ba ngày nữa cậu định ở đâu?”
Triệu Tử Thiêm vẫn ngồi trên giường thờ ơ đáp lại lời của Lương Đông:
“Thì ở đây chứ đâu, lát nữa tôi sẽ xuống xin bảo vệ ký túc xá cho tôi ở thêm ba ngày nữa!”
Lương Đông nghi hoặc hỏi lại:
“Bảo vệ sẽ cho sao?”
Thật ra Triệu Tử Thiêm cũng không biết bảo vệ ký túc xá có cho hay không, nhưng cậu vẫn trả lời Lương Đông như kiểu đã nắm chắc trong tay:
“Có cho!”
Lương Đông ngồi một lúc, phát hiện ra cũng chẳng còn chuyện gì nữa, cho nên liền chào tạm biệt Triệu Tử Thiêm đi về:
“Thôi tôi về đây, cậu ở lại mạnh khỏe!”
Triệu Tử Thiêm dẫn Lương Đông ra cửa, rồi lại quay trở về phòng.
Lúc Lương Đông bước xuống sân ký túc xá, hắn vẫn không tự giác mà ngoái đầu lại nhìn. Cả một dãy nhà năm tầng, chỉ còn vài phòng là vẫn mở cửa. Chắc hẳn sinh viên đã về hết rồi.
Nhưng Triệu Tử Thiêm còn phải ở chỗ này thêm ba ngày nữa.
Chỉ có một mình cậu ta…
Nếu như, đột nhiên sinh bệnh, cũng chỉ có một mình…
Hay không cẩn thận bị ngã cầu thang thì thế nào đây?
Càng nghĩ, Lương Đông lại càng cảm thấy không yên tâm. Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác...
___
“Bác ơi, có thể cho cháu ở lại chỗ này thêm ba ngày nữa được không. Đến sáng ngày thứ ba cháu sẽ về ngay!”
Triệu Tử Thiêm vẻ mặt bi ai, đang đứng trước cửa phòng của bảo vệ ký túc xá khu C.
Bảo vệ ký túc xá khu C là một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, nổi tiếng là một người khá khó tính.
Lần trước, có lần Triệu Tử Thiêm về trễ, ký túc xá đã đóng cửa. Nhưng cậu thấy trong khu nhà của bảo vệ kia vẫn còn có tiếng ti vi, đoán chắc người bên trong chưa ngủ.
Cho nên, bất chấp đêm khuya yên tĩnh, gào to mấy tiếng. Kết quả, người trong phòng cũng không có động tĩnh gì.
Triệu Tử Thiêm lại cứ tưởng ông bác này ngủ quên không tắt ti vi, cho nên càng gọi lớn hơn.
Triệu Tử Thiêm cứ đứng ở ngoài đó gào thét ước chừng mười phút, đến lỗi cổ họng cũng bỏng rát, như sắp nổ tung. Cuối cùng ông bác kia cũng chịu lộ mặt.
Trước khi ông bác này mở cửa, còn không quên nhắc nhở Triệu Tử Thiêm:
“Lần sau còn về trễ nữa, tôi cho cậu gào ba mươi phút ở ngoài, chứ không phải mười phút ít ỏi này đâu”.
Kể từ đó, ông bác này liền nhớ mặt của Triệu Tử Thiêm. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cậu, ông ta lại luôn mang ánh mắt khó chịu.
Lần này, lúc Triệu Tử Thiêm đến xin ông ta, thái độ của ông ta cũng không khác với mọi lần là mấy:
“Không được, các cậu được nghỉ hè, chẳng lẽ tôi còn phải làm việc sao?”
Triệu Tử Thiêm vẫn cố mở miệng xin xỏ:
“Nhưng chỉ ba ngày thôi, đến sáng ngày thứ ba cháu sẽ đi ngay. Xe về quê của cháu ba ngày nữa mới chạy, cho nên…”
Lúc Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong câu của mình, ông bác này đã mạnh mẽ cắt đứt lời của cậu:
“Nói cho cậu biết, một ngày cũng không được. Hiện tại còn một tiếng nữa là phải bàn giao phòng ký túc xá, mau mau thu dọn đồ đạc đi!”
Triệu Tử Thiêm ủ rũ về phòng, kết quả này cậu cũng đã sớm đoán ra. Triệu Tử Thiêm cứ nghĩ, ông bác bảo vệ này mặc dù khó tính thật, nhưng chắc cũng cho cậu hạn thêm một ngày nữa, không ngờ, kết quả lại thành ra như vậy. Một ngày cũng không được, thậm chí còn bị mắng cho một trận.
|
Chương 22: Có một người bạn thân cũng không tồi
Lương Đông về đến ký túc xá, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến Triệu Tử Thiêm.
Trong đầu hắn tưởng tưởng ra rất nhiều viễn cảnh, đều những cảnh Triệu Tử Thiêm khi ở lại một mình gặp khó khăn như thế nào.
Nào là, đột nhiên bị ốm không có thuốc uống, lúc đầu chỉ là ốm nhẹ, sau vì không có thuốc uống liền trở thành ốm nặng.
Nào là, hè đến căng tin không mở cửa, phải đi một đoạn mới có thể đến quán cơm. Nếu như không cẩn thận đi trên đường bị xe đụng thì làm sao?
Hay là ba ngày này, Triệu Tử Thiêm ở lại ký túc xá, nhà trường sẽ không phát điện. Cậu ta phải ở trong đó chịu nóng. Nóng như thế thì làm sao có thể ở được!
Lương Đông cứ ngồi ở trong phòng suy nghĩ miên man, đến khi nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ rồi.
Đến Lương Đông cũng không hiểu bản thân, tại sao lại có thể dành ra khoảng thời gian gần một tiếng đồng hồ chỉ để suy nghĩ đến lợi ích của người khác.
Lúc ngồi suy nghĩ, hắn còn thật sự có ý định muốn ở lại ký túc xá cùng Triệu Tử Thiêm. Nhưng rồi Lương Đông nhận ra một điều.
Hắn và Triệu Tử Thiêm cũng không phải là bạn bè thân thiết gì…
Lương Đông bàn giao lại phòng cho bảo vệ ký túc xá xong, liền kéo va ly ra ngoài cổng trường định bắt taxi về nhà.
Thời tiết hôm nay rất oi bức, tuy không nắng gắt như thường ngày, nhưng nhiệt độ lại vô cùng nóng nực.
Lương Đông không thích kiểu thời tiết này. Không nắng như lại nóng, khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi.
Bây giờ là mười một giờ, đúng giờ cao điểm tắc đường. Lương Đông đã đứng đợi gần hai mươi phút đồng hồ vẫn chưa có chiếc taxi nào đi qua.
Lúc hắn còn đang chán nản, thì cuối cùng cũng có một chiếc taxi đi đến. Đứng bên cạnh hắn còn có một cô gái, có lẽ cô gái này cũng như hắn muốn đón taxi. Mà đằng xa chỉ có duy nhất một chiếc taxi kia, cho nên Lương Đông cũng lịch sự nhường cho cô gái này.
Sau này, mỗi khi đứng đợi taxi, Lương Đông luôn nhớ đến ngày hôm nay. Hắn thật sự rất muốn gặp lại cô gái lần đó để nói lời cảm ơn.
Bởi vì…
Nếu không có cô gái ấy, Lương Đông chắc chắn cũng không thể kéo Triệu Tử Thiêm về nhà mình được…
Cô gái kia lên taxi rồi, còn không quên mỉm cười, lịch sự nói cám ơn với Lương Đông.
Lương Đông lại tiếp tục đứng đợi, khoảng năm phút sau hắn thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Trên tay người này cầm hai túi đồ lớn. Có lẽ đồ trong túi rất nặng, cho nên hiện tại bước đi của người đó có chút xiêu vẹo, mồ hôi cũng theo huyệt thái dương chảy xuống cằm.
Lương Đông cứ đứng nhìn người đó, cho đến khi một chiếc taxi khác dừng ở trước mặt hắn bíp còi ba tiếng, hắn cũng không nhận ra.
Có lẽ do tiếng còi xe taxi đó, mà khiến cho người đang nặng nhọc xách hai túi đồ kia phải chú ý về phía Lương Đông.
Lúc người kia ngẩng đầu nhìn Lương Đông, hắn đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại vui vẻ.
Hắn cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại an tâm.
Mấy vấn đề này, Lương Đông cũng không có ý định muốn tìm ra lời giải đáp ngay bây giờ.
Bởi vì…
Lúc này, hắn chỉ quan tâm đến một người ___ là Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm xách đồ đi đến đứng bên cạnh Lương Đông, cười nói:
“Chúng ta cũng thật có duyên đấy. Đi đâu cũng gặp, hay là…” Nói đến đây, Triệu Tử Thiêm bỏ hai túi đồ xuống đất, đưa tay chỉ đến trước mặt Lương Đông. Ánh mắt bắt đầu lóe lên tia tinh nghịch: “Cậu theo dõi tôi đúng không?”
Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói câu này cũng giật mình, hắn không theo dõi Triệu Tử Thiêm, nhưng trong đầu hắn hiện tại, quả thực đang nghĩ đến cậu ta. Nhưng rất nhanh Lương Đông liền khôi phục lại trạng thái bình thường, mỉm cười đáp lại lời của Triệu Tử Thiêm:
“Tôi còn nghĩ cậu theo dõi tôi đó!” Nói xong, Lương Đông nhìn xuống hai túi đồ đang đặt trên mặt đất, rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Thiêm: “Xe của cậu hôm nay chạy rồi sao?”
Triệu Tử Thiêm nghe lời này của Lương Đông lại trở nên ủ rũ một phen:
“Xe chưa chạy, nhưng người phải chạy rồi! Mời vừa rồi xin bảo vệ ký túc xá, không những không được, mà còn bị bác ấy mắng cho một trận!”
Lương Đông quan tâm hỏi:
“Thế cậu định ở đâu?”
Triệu Tử Thiêm cũng không biết cậu sẽ ở đâu, ở thành phố này cậu không có người thân, tuy có bạn bè trong lớp sống ở đây, nhưng cũng ngại không dám mở miệng:
“Chắc là ở khách sạn gần đây thôi!”
Lương Đông im lặng một lát, cuối cùng cũng quyết đoán đề nghị:
“Không bằng cậu đến nhà tôi ở đi!”
Triệu Tử Thiêm nghe câu này cũng có chút giật mình. Lấy quan hệ của cậu với Lương Đông mà nói, cũng chỉ được tính là bạn bè, không được coi là anh em thân thiết. Thế mà người này, lại có thể sảng khoái đưa ra lời đề nghị như thế:
“Không được đâu, ba mẹ cậu…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa nói xong, Lương Đông đã để ý thấy phía xa có một chiếc taxi đang tiến lại gần. Vì vậy liền ngắt lời Triệu Tử Thiêm:
“Ba mẹ tôi không có ở nhà. Taxi đến rồi, chúng ta đi thôi”
Cả một quá trình Lương Đông đưa đồ của hai người để lên xe taxi, cho đến khi ngồi vào ghế. Triệu Tử Thiêm vẫn còn đang ở trong trạng thái suy nghĩ. Đến khi ngồi vào trong xe, cảm nhận cảm giác điều hòa bao phủ lên người, Triệu Tử Thiêm mới hồi phục tinh thần, quay sang hỏi Lương Đông:
“Nhưng mà, như vậy có tiện hay không?”
Lương Đông cười nhẹ trả lời:
“Cậu là con gái sao? Còn hỏi có tiện hay không?”
“Ý của tôi không phải là cái đó…”
Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa thể thích ứng được hiện thực này, Lương Đông đã mau chóng ở một bên phân giải:
“Được rồi, tôi không phải là kẻ lừa đảo. Cậu sợ cái gì?”
Rất lâu sau đó, mỗi khi Triệu Tử Thiêm nhớ đến câu nói này của Lương Đông, trong lòng luôn âm thầm khinh bỉ. Lương Đông quả thực không phải là kẻ lừa đảo, nhưng trình độ lừa đảo của hắn so với kẻ lừa đảo luôn có một cấp bậc cao hơn.
___
Nhà của Lương Đông cách trường cũng không xa lắm, đi taxi khoảng gần một tiếng là đến nơi.
Lúc Triệu Tử Thiêm bước xuống xe, còn có chút choáng váng nhìn căn nhà trước mặt.
Đó là một căn nhà bốn tầng, tường sơn màu trắng, có vẻ mang hơi hướng phong cách châu Âu. Nhìn bên ngoài vô cùng lớn. Bên cạnh căn nhà đó chỉ là nhưng căn nhà hai tầng bình thường khác.
Bởi vì xe taxi không dừng ở trước cửa nhà của Lương Đông, mà dừng ở đối diện bên đường. Cho nên Triệu Tử Thiêm cũng không biết đâu mới là nhà của Lương Đông.
Cậu cứ nghĩ, nhà Lương Đông chắc hẳn là một trong những căn nhà hai tầng kia:
“Này, căn nhà đó thật lớn!”. Triệu Tử Thiêm xách đồ của mình, ánh mắt nhìn về hướng căn nhà bốn tầng trước mặt.
Lương Đông chỉ cười đáp lại:
“Cậu nói nhà tôi sao?”
Triệu Tử Thiêm nghe câu này của Lương Đông liền giật mình quay sang nhìn hắn:
“Đó là nhà cậu hả?”
Lương Đông không nói gì, chỉ gật đầu. Lúc đến trước cổng, hắn bắt đầu thành thục lấy chìa khóa mở cửa. Vừa mở vừa quay sang nói với Triệu Tử Thiêm:
“Thật ra thì nhà lớn như vậy cũng chẳng có gì. Tôi sau này chỉ cần có một căn nhà ba phòng, không cần nhiều!”
Triệu Tử Thiêm theo Lương Đông vào nhà, lúc đi còn không quên quay sang trêu trọc Lương Đông:
“Tôi sẽ tặng!”
Lương Đông nghe thấy lời này của Triệu Tử Thiêm cũng chỉ cười đáp lại:
“Vậy tôi đợi!”
Mới vừa rồi Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài đã cảm thấy choáng ngợp, nhưng bước vào bên trong cậu mới thật sự được mở mang tầm mắt.
Phòng khách vô cùng rộng rãi, Triệu Tử Thiêm cũng không biết nó khoảng bao nhiêu mét vuông, nhưng nhìn vô cùng lớn.
Ở một góc của phòng khách, có đặt một bộ ghế sô pha màu đỏ, Triệu Tử Thiêm nhìn một lượt, trong lòng liền âm thầm khẳng định, giá trị của bộ ghế này cũng không phải là thấp. Bởi vì nhìn da ghế vô cùng bóng.
Đối diện còn còn đặt một chiếc TV màn hình siêu lớn. Nó lớn đến mức có lẽ Triệu Tử Thiêm phải dang rộng hai tay, mới có thể bao trọn được chiều ngang của chiếc TV đó.
Triệu Tử Thiêm cứ đứng ở ngoài cửa, trên tay còn xách hai túi đồ, ngơ ngác đánh giá mọi thứ xung quanh.
Lúc Lương Đông vào nhà rồi, mới phát hiện ra người phía sau vẫn còn đứng ở ngoài cửa, liền quay sang nhắc nhở cậu ta:
“Sao còn chưa vào nữa? Cậu cũng thấy nhà tôi đầy đủ tiện nghi như vậy, tôi chắc chắn sẽ không vì thiếu tiền mà bán cậu đi đâu!”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu này của Lương Đông mới hồi phục tinh thần, mau chóng cởi giày đi vào bên trong. Lúc bước vào còn không quên cảm thán:
“Công nhận là nhà cậu lớn thật đó!”
Lương Đông ngồi xuống ghế sô pha, sau đó liếc nhìn về chiếc ghế đối diện, ý nói Triệu Tử Thiêm ngồi xuống đó:
“Lát nữa tôi dọn phòng giúp cậu. Nhà tôi lâu không có khách đến, chắc phải dọn dẹp một lúc!”
Triệu Tử Thiêm ngồi xuống ghế sô pha, nghe Lương Đông nói câu này liền vội vàng xua tay:
“Thôi thôi không cần đâu, tôi ngủ cùng với cậu là được rồi. Khỏi phải dọn dẹp làm gì cho mất công!”
Câu nói này của Triệu Tử Thiêm làm cho Lương Đông ngây ra một chút. Tiếp sau đó hắn liền mau chóng cười lớn, trả lời Triệu Tử Thiêm:
“Ờ, tôi cũng nghĩ vậy đó!”
Thật ra thì Triệu Tử Thiêm ngủ ở đâu không quan trọng, miễn là có chỗ ở ba ngày tới. Nhưng đối với Lương Đông lại ngược lại, hắn thì quan trọng là ngủ cùng với ai.
Lương Đông có thói gắt ngủ rất trầm trọng, nếu như có người nào đó khi hắn ngủ đánh thức hắn, chắc chắn hắn sẽ càu nhàu cáu gắt với người ta liên tục. Cho nên, hắn rất ít khi ngủ cùng giường với người khác. Nếu không phải là hoàn cảnh không cho phép, hắn chắc chắn sẽ không tình nguyện mà ngủ thêm cùng với một người nữa.
Nhưng không hiểu sao, khi Triệu Tử Thiêm đề nghị ngủ cùng hắn. Lương Đông lại rất sảng khoái mà chấp nhận.
Có lẽ nào, giữa hắn và Triệu Tử Thiêm đang dần dần có một sự thay đổi nhỏ…
Thay đổi từ bạn bè bình thường đến anh em tốt.
Thật ra thì, có một người bạn thân cũng không tồi đâu!
|
Chương 23: Mô hình máy bay
Hiện tại đã gần một giờ, Lương Đông liền gọi đồ ăn ở bên ngoài về ăn. Sau khi hai người ăn xong, hắn liền đưa Triệu Tử Thiêm lên phòng của mình.
Nhà của Lương Đông có bốn tầng, tầng một là do bố mẹ hắn ở, cùng phòng làm việc. Tầng hai là của hắn và chị hắn. Tầng ba là phòng dành cho khách. Bởi vì dạo gần đây không có ai đến thăm, cho nên mấy căn phòng ở tầng ba có chút bụi bặm bừa bộn, chẳng khác gì cái kho chứa đồ. Còn tầng bốn chính là phòng tập thể dục và sân thượng. Từ lúc Lương Đông đến sống ở ký túc xá, phòng tập thể dục này cũng có chung số phận như mấy phòng dành cho khách ở tầng ba.
Phòng của Lương Đông lấy màu xanh biển làm chủ đạo. Tường được sơn màu xanh nước biển, sàn gạch màu trắng bóng loáng. Có lẽ bố mẹ hắn biết hôm nay hắn sẽ về nhà, cho nên mới dọn dẹp phòng giúp cho hắn.
Căn phòng của Lương Đông khá rộng, nhưng cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều. Nói thật ra thì chỉ chứa những vật dụng cần thiết. Một cái giường , một tủ quần áo, một tủ kính khá lớn. Nhưng đến ngay cả một chiếc bàn học lại không có.
Điều khiến Triệu Tử Thiêm phải bất ngờ chính là thứ đặt ở trong tủ kính lớn kia. Đó chính là, khoảng ba mươi chiếc máy bay mô hình, đủ loại kích thước. Cái nhỏ nhất thì bằng bàn tay, cái lớn nhất phải to bằng chiếc ti vi 21 inch, chiếm hết cả một khoang tủ kính.
Triệu Tử Thiêm đặt đồ ở một góc, quay sang hỏi Lương Đông:
“Cậu thích sưu tầm mô hình máy bay sao?”
Lúc Triệu Tử Thiêm hỏi, Lương Đông đang cho quần áo vào tủ, nghe thấy câu này của Triệu Tử Thiêm, hắn liền ngừng một chút, gật đầu sau đó quay sang nói:
“Có đẹp không?”
Thật ra Triệu Tử Thiêm không có sở thích sưu tầm mô hình gì đó, cậu cũng chẳng biết gì về máy bay các loại. Nhưng khi thấy cái tủ kính lớn kia, quả thực phải làm cho Triệu Tử Thiêm mở mang tầm mắt:
“Rất đẹp!”
Triệu Tử Thiêm đi đến nhìn tủ kính một lượt, sau đó tầm mắt dừng ở một chiếc mô hình máy bay.
Khi Lương Đông sắp xếp quần áo vào tủ xong, liến thấy Triệu Tử Thiêm đang ngây ngẩn đứng ở một chỗ, theo tầm mắt của cậu ta, Lương Đông phát hiện, thì ra người này đang nhìn đến chỗ để một chiếc mô hình máy bay của hắn.
Phát hiện này khiến Lương Đông đột nhiên cảm thấy vui vẻ, có lẽ do sự hư vinh, khi được người khác nhìn không rời mắt thứ đồ mà mình sưu tầm.
Lương Đông đi đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm, chỉ vào chiếc mô hình máy bay màu xám trắng, lớn bằng hai lòng bàn tay gộp lại:
“Đây là Lockheed Martin F-22 Raptor, dòng máy bay chủ lực của quân đội mỹ. Lần xuất hiện của nó gần đây nhất chính là tham gia vào cuộc ném bom xuống nhà nước hồi giáo IS…” Lương Đông nói đến đây, ngưng lại một chút nhìn Triệu Tử Thiêm, thấy cậu ta vẫn nhìn về phía trước, lại có ý muốn trêu trọc: “Nói cho cậu biết, máy bay mô hình Lockheed Martin F-22 Raptor này của tôi có thể tàng hình đấy!”
Triệu Tử Thiêm quả thực bị lời nói này của Lương Đông kích thích, cậu mở lớn hai mắt tỏ vẻ vô cùng bất ngờ quay sang nhìn Lương Đông:
“Có thật không!”
Lương Đông không nói gì, chỉ cười nhẹ gật đầu.
Triệu Tử Thiêm lại càng hứng chí, muốn xem thử nó tàng hình như thế nào, vì thế dùng ánh mắt hy vọng đối diện Lương Đông nói:
“Có thể cho tôi xem thử được chứ?”
Lương Đông nói với Triệu Tử Thiêm, bảo cậu nhắm mắt vào. Lúc Triệu Tử Thiêm nhắm mắt, Lương Đông có thể nhìn thấy được, người này có hai hàng lông mi tuy không nói là dài hay cong vút, nhưng lại rất dày độ cong vừa phải, hơn nữa còn đen bóng.
Triệu Tử Thiêm có một nốt ruồi lệ bên khóe mắt trái, nhìn rất rõ. Trước đây Lương Đông từng nghe có người nói, nốt ruồi này chính là nốt ruồi lãng mạn, dù là nam hay nữ cũng sẽ có quan hệ tình cảm, ý trung nhân bất chính. Nếu là nam thì khỏi phải nói, chắc chắn sẽ bắt cá hai tay.
Không biết có phải vì lý do này, mà khi Lương Đông nhìn một chút vào nốt ruồi của Triệu Tử Thiêm, liền có cảm giác giống như bị thôi miên, thu hút.
Mũi của Triệu Tử Thiêm không phải là dạng thẳng tắp như trai tây, nhưng dù sao cũng là chuẩn mực hiện tại của xã hội trong nước. Đặc biệt là khóe môi kia, bây giờ đang nhếch lên khẽ cười, giống như là rất chờ mong.
Chờ mong…
Thấy chiếc mô hình máy bay kia tàng hình.
Lương Đông cứ đứng im lặng ngắm nhìn Triệu Tử Thiêm, không biết qua bao lâu, có thể là do Triệu Tử Thiêm đợi quá lâu, cho nên mới mở miệng, kéo Lương Đông về thực tại:
“Chuẩn bị xong chưa, lâu vậy. Tôi mở mắt ra nhé?”
Lương Đông mau chóng lấy lại trạng thái bình thường, mở miệng nói:
“Khoan đã, cậu hiện tại có thấy gì không?”
Triệu Tử Thiêm trả lời:
“Không!”
Lương Đông khẽ cười, rồi đáp lại:
“Ừ, mở mắt ra đi!”
Triệu Tử Thiêm nghe câu này của Lương Đông thì mau chóng mở mắt, lúc đầu ánh mắt chính là mang theo tia chờ mong cùng hồi hộp. Sau một hồi nhìn về phía tủ kính, vẫn thấy chiếc máy bay kia đang ở vị trí cũ, cho nên liền xoay người nhìn Lương Đông khó hiểu:
“Tàng hình đâu?”
Lương Đông hai tay khoanh ở trước ngực, cười lớn, đôi mắt một mí vốn dĩ đã nhỏ, hiện tại bởi vì nụ cười này mà híp thành một đường chỉ:
“Mới vừa tàng hình xong. Không phải cậu nói không thấy gì sao?”
Triệu Tử Thiêm biết mình bị lừa, liền quay sang liếc Lương Đông một cái, sau đó lại hướng về phía tủ kính chỉ vào chiếc máy bay bé nhất đặt ở bên cạnh chiếc Lockheed Martin F-22 Raptor.
“Thật ra tôi không nhìn cái F-22 gì đó, cái mà tôi nhìn chính là cái này cơ”
Lương Đông theo hướng chỉ tay của Triệu Tử Thiêm, liền phát hiện ra đó là một chiếc máy bay màu trắng, trên đuôi máy bay có in một ngọn lửa màu đỏ. Mô hình này, chính là chiếc máy bay của hãng Air China chở khách bình thường.
Lần trước lúc Lương Đông đi du lịch, có chọn hãng máy bay này. Trùng hợp lại đúng vào dịp đặc biệt, cho nên mới được tặng mô hình máy bay của hãng.
Mô hình máy bay này cũng không phải hàng hiếm gì, muốn sở hữu chúng, có thể dễ dàng đặt mua ở trên mạng:
“Cái đó là máy bay chở khách bình thường thôi!” Lương Đông nói
Triệu Tử Thiêm lúc trước có xem một quảng cáo nói về hãng hàng không Air China. Thấy dịch vụ cũng như mọi ưu đãi đều rất tốt.
Thật ra, Triệu Tử Thiêm sống đến hiện tại vẫn chưa được đi máy bay lần nào. Lần đó, thấy trên quảng cáo nói hãng hàng không này đang trong đợt khuyến mại. Triệu Tử Thiêm còn thật sự có ý định muốn mua vé máy bay, bay từ quê đi lên trường.
Nhưng nghĩ lại, vẫn là quyết định đi xe khách. Bởi vì dù hãng máy bay kia khuyến mại thật, nhưng giá vé vẫn đắt gấp đôi tiền xe mà Triệu Tử Thiêm vẫn thường đi. Thế cho nên cậu liền từ bỏ ý định đó:
“Tôi biết chứ, đó là máy bay của hãng Air China!”
Lương Đông mở tủ kính định lấy chiếc mô hình đó tặng cho Triệu Tử Thiêm:
“Nếu cậu thích, tôi tặng cho cậu!”
Lúc Lương Đông đang định đưa mô hình đó cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm liền xua tay cản lại:
“Thôi không cần đâu, tôi không có hứng thú sưu tầm mô hình máy bay. Chỉ là muốn đi thử máy bay một lần thôi. Sau này có tiền, tôi nhất định sẽ mua vé máy bay, đi thử một lần cho biết!”
|
Chương 24: Đại Thiêm, ông chủ Lương
Chiều hôm ấy, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại gọi đồ ăn ở bên ngoài về ăn.
Sau khi ăn xong, Lương Đông liền lên phòng đi tắm. Triệu Tử Thiêm cũng đi theo sau. Trong lúc ngồi đợi Lương Đông tắm, Triệu Tử Thiêm bắt đầu mở máy tính ra định ngồi chơi game.
Từ khi chia tay Bạch Từ, cũng đã nửa tháng, Triệu Tử Thiêm không hề động vào máy vi tính.
Khi máy vi tính vừa được khởi động, trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh cậu và Bạch Từ.
Bạch Từ tựa vào vai cậu, ánh mắt của hai người ngập tràn hạnh phúc. Nụ cười cũng rất thật tâm.
Triệu Tử Thiêm còn nhớ. Lần đó hai người bọn họ đi đến công viên chơi, cậu khi ấy còn đến muộn, Bạch Từ vì thế mà giận dỗi. Nhưng sau đó, Triệu Tử Thiêm liền đi đến chỗ chiếc xe đạp bán bóng bay, mua cho cô ấy một quả bóng bay hình trái tim rất lớn. Bạch Từ lúc ấy mới hết giận.
Hiện tại nhớ lại, Triệu Tử Thiêm cũng đã chia tay Bạch Từ được gần một tháng rồi.
Thật ra, dạo gần đây Triệu Tử Thiêm không còn quá đau buồn như lúc ban đầu, thậm chí là có lúc đã quên đi. Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy hình ảnh thời hai người còn hạnh phúc, Triệu Tử Thiêm lại có chút buồn bực.
Triệu Tử Thiêm cứ ngồi im ở trên giường một lúc, không biết qua bao lâu, tay phải liền đặt lên thanh cảm ứng trên máy tính, di chuyển đến mục chứa hình ảnh. Bôi đen một dãy dài, rồi ấn nút xóa.
Lúc Triệu Tử Thiêm chỉ con chuột vào nút xóa đó, tim của cậu thắt lại, định bỏ tay ra, nhưng đã không kịp nữa. Toàn bộ hình ảnh đều không còn.
Lương Đông đứng ở trước cửa phòng tắm nãy giờ, hắn đã thấy hết một màn từ lúc Triệu Tử Thiêm bật file ảnh, cho đến lúc cậu ta nhấn nút xóa.
Lương Đông biết, Triệu Tử Thiêm hiện tại có lẽ đang hối hận. Bởi vì hắn nhìn thấy vẻ mặt cùng hành động luống cuống của cậu ta. Lúc phát hiện không còn khôi phục được file ảnh nữa, thì ngồi thất thần, hai vai buông thõng xuống như kiểu bất lực trước mọi thứ.
Lương Đông không thích Triệu Tử Thiêm như hiện tại, càng không thích cậu ta vì người khác mà chán nản. Lương Đông thích Triệu Tử Thiêm như hồi bọn họ mới gặp nhau.
Triệu Tử Thiêm khi đó, tràn đầy sức sống, nhiệt huyết sôi trào. Mỗi lần gặp hắn, cậu ta sẽ lại cười với hắn một cái.
Chứ không phải như hiện tại, ủ rũ, mất tinh thần.
“Này, đi tắm đi!”
Nghe thấy giọng nói của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm liền khôi phục tinh thần, mau chóng gập máy tính xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm:
“Ừ!”
Lương Đông thấy, mới vừa rồi Triệu Tử Thiêm có cười nhẹ một cái. Nhưng mà hắn nhận ra được, nụ cười này giống như chỉ đang cố che giấu sự suy sụp. So với khóc còn khó coi hơn.
Lương Đông đi đến trước gương, lau sơ qua mái tóc vẫn còn ướt. Lúc này, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, sau đó là tiếng hát khe khẽ của Triệu Tử Thiêm:
“Viết những dòng cảm xúc này
Thành một bức thư tình tặng cho chính mình
Cảm động đến phát khóc
Cũng đã lâu không khóc rồi
Cũng coi như là hạnh phúc lớn lao
Lấy món quà và bức thư tình ấy
Chúc phúc cho chính mình
Không quan tâm đến chuyện cũ nữa
Mới có thể quan tâm người khác
…”
Lương Đông im lặng, lắng nghe tiếng hát của Triệu Tử Thiêm. Có lẽ là do tường cách âm tốt, cũng có thể là do tiếng nước chảy, hoặc là do Triệu Tử Thiêm cố ý hát nhỏ. Cho nên, Lương Đông phải cố gắng lắm mới có thể nghe thấy tiếng hát kia.
Đó là một bài hát buồn, Lương Đông đã từng nghe qua bài hát này, nhưng lại không nhớ tên.
Đó có lẽ là tâm trạng hiện giờ của Triệu Tử Thiêm. Vì thế mà, Lương Đông cảm thấy hiện tại Triệu Tử Thiêm hát rất cảm xúc.
Ngay lúc này đây, Lương Đông không có suy nghĩ rằng Triệu Tử Thiêm có hát hay hay là không. Mà hắn, chỉ có suy nghĩ, Triệu Tử Thiêm giống như là muốn thay lời bài hát, để biểu hiện chính tâm trạng của mình.
Ra riết, hoang mang, sau đó là… Buông xuống tất cả.
“Lương Đông, lấy giúp tôi khăn tắm đi!”
Lúc Lương Đông còn đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, thì Triệu Tử Thiêm ở bên trong phòng tắm nói lớn. Tiếng nói này của Triệu Tử Thiêm cùng lúc kéo lại tâm hồn đang bay bổng của Lương Đông:
“Trong đó có khăn tắm mà”.
Triệu Tử Thiêm ở trong phòng tắm lại nói vọng ra:
“Không được, tôi theo đảng xử nữ. Phải dùng đồ của mình mới được!”
Lương Đông nghe câu này thì khẽ bật cười. Mau chóng cầm lấy khăn trên giường của Triệu Tử Thiêm, đi đến trước cửa phòng tắm:
“Này!”
Triệu Tử Thiêm mở hé cửa phòng tắm, dùng một tay với lấy khăn tắm Lương Đông đưa cho, rồi lại đóng cửa vào.
“Tôi dùng sữa tắm của cậu được không?” Tiếp đó lại là tiếng nói của Triệu Tử Thiêm
Lương Đông ở bên ngoài không quên trêu trọc:
“Cậu theo đảng xử nữ, không phải là chỉ dùng đồ của chính mình sao?”
Triệu Tử Thiêm cười ha ha:
“Bệnh của tôi còn chưa đến mức sạch sẽ thái quá như vậy, huống hồ sửa tắm để trong chai, cậu cũng không thể cho tay vào đó được!”
Triệu Tử Thiêm tắm rất lâu, hoặc có thể nói là Lương Đông tắm nhanh.
Lương Đông ngồi ở trên giường, nghịch điện thoại của chính mình một lúc, Triệu Tử Thiêm mới chịu bước ra khỏi phòng tắm.
Trên người Triệu Tử Thiêm mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, quần sóc đen, áo phông trắng.
Có lẽ, đối với Triệu Tử Thiêm mà nói. Mặc nhiều màu sắc mới là đẹp, cho nên chỉ khi nào đi ra ngoài cậu ta mới ăn mặc bảy sắc cầu vồng. Còn lúc ở nhà, thì cứ tùy tiện mặc, không cần quá lòe loẹt, giống như hiện tại.
Triệu Tử Thiêm vừa đi vừa ngửi ngửi cánh tay của mình:
“Sữa tắm này thơm thật đấy!”
Lương Đông không nói gì, chỉ cười cười. Triệu Tử Thiêm đứng trước gương lớn, dùng khăn lau mái tóc vẫn còn ướt, vừa lau vừa không quên ngâm nga.
Sau một lúc Lương Đông lại mở miệng:
“Cậu theo đảng xử nữ, lát nữa có ngủ cùng giường với tôi được không? Hay là phải dùng một bộ chăn đệm mới nữa?” Câu nói này của Lương Đông là thật sự quan tâm, chứ không mang theo bất cứ sự trêu trọc nào.
Triệu Tử Thiêm nghe câu này, liền quay lại nhìn hắn cười:
“Tôi còn chưa đến mức đó đâu. Nói như cậu, thì chắc chắn tôi không thể ở ký túc xá được rồi. Cái giường đó, biết bao nhiêu thế hệ sinh viên nằm rồi chứ?”
Hiện tại mới gần chín giờ, hai người cũng chưa có ý định đi ngủ. Nhưng đã ngồi hết ở trên giường.
Lương Đông thì nằm nghịch điện thoại, còn Triệu Tử Thiêm thì ngồi chơi game trên máy tính.
“Triệu Tử Thiêm, sau này cậu muốn làm cái gì?”
Triệu Tử Thiêm vẫn dán mắt vào màn hình vi tính, nghe Lương Đông hỏi thì mở miệng cười nói:
“Gọi tôi là Tử Thiêm hoặc Đại Thiêm được rồi!”
Lương Đông đặt điện thoại xuống giường, một tay trống lên đỡ đầu, nghiêng người qua bên phải nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Vậy tôi gọi cậu là Đại Thiêm!”
Triệu Tử Thiêm vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, vừa chơi vừa nói chuyện với Lương Đông:
“Tôi học chuyên ngành diễn xuất, đương nhiên sau này muốn đóng ít nhất là một bộ phim. Nếu có cơ hội nữa, còn muốn cho ra một album ca nhạc, nếu không chỉ cần đĩa đơn cũng được. Tôi rất thích hát. Còn cậu, muốn làm MC sao?”
Thật ra thì Lương Đông thích kinh doanh hơn, kế hoạch của hắn hiện tại chính là muốn mở một cửa tiệm, nhưng mà kinh doanh cái gì vẫn còn chưa nghĩ ra:
“Tôi muốn mở một cửa tiệm”
Nghe câu này, Triệu Tử Thiêm liền quay sang nhìn Lương Đông:
“Muốn mở cửa tiệm sao? Định bán mặt hàng gì?”
Lương Đông đặt tay xuống giường, để mình nằm thẳng lại, mắt nhìn lên trần nhà:
“Vẫn còn chưa nghĩ ra!”
Triệu Tử Thiêm cười lớn, sau đó hắng giọng trêu trọc:
“Ông chủ Lương, lấy cho tôi một suất lẩu cay đi!”
Một câu ông chủ Lương này, thật sự làm cho Lương Đông càng có thêm động lực. Có thể là do ba chữ ông chủ Lương kia, cũng có thể là do người gọi.
Ngồi một lúc, Lương Đông lại hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Cậu thích con gái kiểu gì?”
Câu hỏi này của Lương Đông, khiến cho bàn tay đang thoăn thoắt ở trên bàn phím máy tính kia ngưng lại một chút, ánh mắt cũng dại ra vài giây.
Triệu Tử Thiêm nhớ đến hình ảnh của Bạch Từ, bắt đầu từ trong suy nghĩ nói ra vài đặc điểm của cô ấy:
“Tóc không cần quá dài, cũng đừng quá ngắn, tốt nhất là dài ngang vai là được. Không cần quá xinh, cũng đừng quá dọa người. Tình tình nhất định phải thẳng thắn, có gì nói đấy. Nhưng mà…” Triệu Tử Thiêm nói đến đây, liền ngừng lại một chút, rồi tiếp tục mở miệng “Người như vậy có lẽ không hợp với tôi. Còn cậu, cậu thích kiểu gì, có phải giống như A Mỹ lần trước hay không?”
Lương Đông nghe đến cái tên A Mỹ kia liền đen mặt. Cô gái này chính là cô gái lần trước bọn họ gặp ở trên đường về, cũng là người Lương Đông muốn mượn để thể hiện bản lĩnh sát gái với Triệu Tử Thiêm:
“Đương nhiên không phải. Tôi cũng giống cậu, không cần quá mức xinh đẹp. Còn tóc dài hay ngắn cũng được, không quan trọng. Tính tình phải ôn hòa, tốt nhất lúc nào cũng phải vui vẻ. Đúng, là kiểu người hài hước đó. Như vậy, mới cảm thấy thoải mái khi ở bên”
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cứ ngồi nói chuyện như thế rất lâu, từ chuyện ước mơ, tương lai, đến chuyện người yêu sau này, rồi sự nghiệp. Rất nhiều, rất nhiều, hai người càng nói, càng phát hiện ra mình có vô số điểm giống nhau.
“Đại Thiêm”
Lương Đông gọi Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm hiện tại vẫn đang duy trì tư thế như cũ, tựa lưng vào thành giường ngồi chơi game trên máy tính:
“Hả?”
“Cậu ở tỉnh B đúng không?” Lương Đông hỏi
“Ừ!” Triệu Tử Thiêm trả lời
Lương Đông giống như nhớ ra điều gì đó, liền bật cười một lúc, sau đó mới mở miệng nói tiếp:
“Nói cho cậu nghe một chuyện. Tôi có người bác họ, cũng mắc phải chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế như cậu. Lần trước tôi đến chơi nhà bác ấy, có uống một chai nước khoáng của Nhật, bác ấy bảo khi nào uống xong nhớ giữ lại cái nắp chai kia. Nhưng mà, đến lúc tôi về rồi, lại không nhớ đã bỏ cái nắp chai ở đâu. Cậu đoán xem, phản ứng của bác ấy khi đó thế nào?”
Triệu Tử Thiêm lúc này đã tắt máy tính, nằm xuống giường duỗi thẳng chân:
“Chắc chắn là mắng cậu một trận!”
Lương Đông gác tay lên trán, khóe miệng khẽ nhếch lên:
“Không phải, lúc đó bác ấy chỉ hơi thất vọng một chút thôi. Nhưng sau này, lúc tôi về đến nhà rồi, vợ bác ấy mới gọi điện thoại cho tôi, nói bác ấy vì chiếc nắp chai đó mà ăn không ngon ngủ không yên, còn bị ôm đúng ba ngày”
“Nghiêm trọng như vậy?” Triệu Tử Thiêm khẽ nhíu mi
Lương Đông quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Đúng thế. Điều đáng nói là, bác ấy có sở thích muốn sưu tầm nắp chai bị làm lỗi. Bởi vì cái nắp chai đó của tôi có một đường tròn bị vẽ méo…” Lương Đông ngừng lại một chút nghiêng người sang bên Triệu Tử Thiêm bắt đầu trêu trọc: “Cậu nói xem, nếu như sau này cậu mất đi một thứ không mấy giá trị, cậu có như thế hay không?”
Triệu Tử Thiêm liếc Lương Đông một cái, biết hắn ta có ý muốn trêu trọc mình, nhưng Triệu Tử Thiêm cũng chẳng hơi đâu tức giận:
“Nếu như vì một cái nắp chai như vậy, tối chắc chắn sẽ không ốm mất ba ngày đâu. Bệnh đó của tôi còn chưa đến mức trầm trọng như thế. Nhưng mà, nếu vật đó mặc dù không có giá trị vật chất, nhưng lại là thứ đối với tôi rất quan trọng, tôi nhất định sẽ tìm vật đó về bằng mọi giá!”
Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông liền im lặng. Không khí rơi vào trạng thái trầm mặc. Đến lúc Lương Đông định quay sang nói cái gì đó với Triệu Tử Thiêm, thì phát hiện cậu ta đã ngủ rồi.
Lương Đông ngồi dậy, mở máy tính của mình, làm một vài thao tác rồi lại tắt máy đi ngủ. Ngày hôm sau, có một người giao hàng đưa đến một vật phẩm, đút vào hòm thư của nhà họ Lương từ rất sớm.
|