Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
|
|
THÔNG BÁO truyện hiện tại đang được mình beta lại từ chương đầu. nên mình sẽ ngừng bên đây 1 thời gian. bạn nào muốn đọc mượt hơn truy cập vào đây nhé
https://www.wattpad.com/myworks/164667607-%C4%91am-m%E1%BB%B9-xuy%C3%AAn-vi%E1%BB%87t-chi-th%C3%BA-nh%C3%A2n-d%C3%A3-sinh-oa
|
Chương 22: Trở lại bộ lạc 6.
Sáng sớm hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, Mễ Lai Khắc đã thức dậy đi ra rừng cây phụ cận hái một ít hoa quả mà giống cái trong bộ lạc thích ăn, dùng lá cây lớn gói lại, sau đó kích động đi đến nhà của Lục Văn Thụy . Một đường đi tới, tâm tình của Mễ Lai Khắc tốt lắm. Nghĩ về sau Thụy sẽ an cư lạc nghiệp ngay tại trong bộ lạc của mình, hắn không kìm hãm được liền vui tươi hớn hở. Mang theo tâm tình sung sướng, hắn nhẹ nhàng đẩy đại môn nhà Lục Văn Thụy , đúng như dự kiến, cửa lớn vẫn không động đậy, xem ra ý thức phòng bị của Thụy vẫn là rất mạnh. Vừa lòng cười cười, Mễ Lai Khắc bỏ qua đại môn, bước tới bên cạnh tường, hai chân dùng sức đạp mạnh, lập tức phóng qua tường đá không tính là cao vững vàng rơi trên mặt đất.
Hắn đứng tại chỗ, vãnh tai nghe động tĩnh bốn phía, cảm giác Lục Văn Thụy hẳn là còn đang ngủ, cho nên hắn liền bước nhẹ đến gần cửa gỗ trước phòng. Dán tai vào ván cửa nghe ngóng, phát hiện tiếng hít thở đều đều của Thụy bên trong, xem ra đối phương không phát hiện ra hắn. Bất quá bình thường tính cảnh giác của Thụy là rất cao, hôm nay làm sao lại như vậy?
Mang theo bụng đầy nghi vấn, Mễ Lai Khắc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Đập vào mi mắt hắn là hình ảnh Lục Văn Thụy ôm da thú ngủ say sưa. Giống như là bị mê hoặc, hắn chậm rãi tới gần bên giường, thẳng đến khi thấy rõ ràng lông tơ trên mặt tiểu thiên hạ đang ngủ say trên giường mới dừng lại cước bộ. Lúc này, mặt hai người cách xa nhau chỉ có 10 mm, Mễ Lai Khắc thuận thế buông hoa quả cầm trong tay xuống, ngồi lên mép giường Lục Văn Thụy.
Dáng Thụy ngủ say không hề giống với lúc bình thường. Hắn hiện tại có vẻ rất im lặng ôn hòa. Lông mi cong cong bởi vì hô hấp mà hơi hơi động, xinh đẹp giống như là cánh bướm đang rung động, làm cho lòng người động tâm. Mễ Lai Khắc nhịn không được vươn tay đến, cẩn thận chạm nhẹ vào hàng lông mi đen dày kia, cảm giác được đầu ngón tay truyền đến xúc cảm rất nhỏ, không biết như thế nào mà làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Thuận theo cảm giác không hiểu trong lòng, Mễ Lai Khắc đem ngón tay vừa chạm vào lông mi Lục Văn Thụy dọc theo đường cong trên gương mặt, chậm rãi trượt, mơn trớn hai má bởi vì ngủ say mà có chút ửng hồng, lướt qua chóp mũi cao, rốt cục chạm đến đôi môi phấn nộn hồng nhuận. Ngón tay tại đây như lưu luyến không muốn rời đi ngay.
Cảm giác được xúc cảm non mềm bên dưới ngón tay, lại nhìn bờ môi bởi vì hắn vỗ về chơi đùa mà càng thêm đỏ như cánh hoa. Trong mắt Mễ Lai Khắc xẹt qua một chút lửa nóng, hắn kìm lòng không đậu liền cúi đầu, chậm rãi tới gần môi đỏ mọng hấp dẫn ánh mắt của hắn, thẳng đến khi hô hấp của hắn cùng người dưới thân tướng dung, hắn mới thật cẩn thận đem môi mình phủ lên cánh hoa đỏ mộng của đối phương. Trong nháy mắt xúc cảm ôn nhuận mềm mại kia ôm lấy toàn bộ tâm thần của hắn, hắn nhịn không được lại nhẹ nhàng ma sát một chút, sau đó cảm thấy không đủ nên tiếp tục ma sát vài cái, thẳng đến khi thiên hạ dưới thân bởi vì hô hấp không thông mà tỏ ra kháng cự mới khiến cho hắn phục hồi lại tinh thần. Mễ Lai Khắc nhanh chóng rời khỏi đôi môi vẫn đỏ mọng, nhìn thoáng qua Lục Văn Thụy dưới thân, phát hiện y vô thức chép chép miệng, trở người, ôm chặt da thú bị trong tay sau đó lại ngủ tiếp. Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, Thụy không có tỉnh lại. Đối với hành vi hôn trộm Thụy hôm nay, hắn cũng không hối hận, nhưng nếu bị Thụy phát hiện, hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi. Về phần hắn rốt cuộc sợ hãi cái gì, hắn cũng không rõ. Mễ Lai Khắc nâng nhẹ tay vỗ về đôi môi chính mình. Nhớ lại cảm giác lúc mình chạm vào môi như cánh hoa kia của Thụy, trong lòng lập tức cảm thấy nóng lên, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt. Này vẫn còn đọng lại trong lòng rất lâu a. Mang theo vẻ mặt cười ngây ngô, lại liếc mắt nhìn Lục Văn Thụy đang ngủ say như cũ, Mễ Lai Khắc đem hoa quả mình hái đặt ở trên bàn trúc cạnh giường, nhẹ nhàng đi đến cửa, theo đường cũ nhảy qua tường ra ngoài, thân ảnh lập tức biến mất. Nghe được tiếng bước chân của đối phương dần dần đi xa, Lục Văn Thụy ở trên giường chậm rãi mở mắt. Chỉ thấy trong cặp mắt mê người màu lam tím mang theo nhiều điểm nghi hoặc cùng mâu thuẫn duy chỉ một tia mê mang vừa tỉnh ngủ lại không hề có, bởi vậy có thể thấy được hắn đã sớm đã tỉnh. Không sai, sự thật đúng là như thế. Khi Mễ Lai Khắc vừa tới gần phòng ở, hắn đã sớm nghe được tiếng bước chân. Lấy trình độ võ công tiên thiên chi cảnh của hắn mà nói thì động tĩnh trong phạm vi mười thước sẽ không thể qua được lỗ tai của hắn. Tuy rằng bản lĩnh ẩn nấp hơi thở của thú nhân rất là cao cường, nhưng hôm nay rõ ràng Mễ Lai Khắc không biết vì cái gì mà hưng phấn, nên thẳng đến khi y kích động tiến lên tường mới nhớ tới phải giấu hơi thở của bản thân, nhưng lúc đó thì đã quá muộn. Nhưng hắn sau khi nghe ra tiếng bước chân quen thuộc kia là của Mễ Lai Khắc mà không phải của người khác thì đã tự động buông xuống cảnh giới, nhắm lại hai mắt, tiếp tục chợp mắt. Đợi cho Mễ Lai Khắc đi vào phòng, cảm giác được trên người hắn mang theo một chút mùi cỏ xanh thì đoán được đại khái hắn vừa từ rừng cây trở về đi, phỏng chừng là hái hoa quả cho mình đây. Sau khi biết hắn thực thích ăn các loại hoa quả, Mễ Lai Khắc đã tập thành thói quen sáng sớm đi hái hoa quả cho hắn. Trong thời gian 10 ngày trên đường, loại tình huống này vẫn Tư Mã Hành Không mà diễn ra. Bởi vì tâm trạng khi rời giường của mình luôn rất xấu, nên nghĩ rằng đối phương sau khi mang hoa quả đến thì sẽ rời đi ngay, không nghĩ tới hắn sẽ ngồi vào bên giường, càng thật không ngờ hắn sẽ hôn trộm. Hành động này dù chính bản thân y có trì độn đến đâu cũng sẽ hiểu được ý tứ của hắn. Khẽ vuốt đôi môi tựa hồ còn mang theo hơi thở của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy ngồi ngơ ngác. Trong lòng cảm thấy tuy rằng y rất có hảo cảm với hắn, nhưng để trở thành bạn lữ thì hẳn là cần phải từ từ ngẫm lại!
|
Chương 23: Trở lại bộ lạc 7 Đối với chuyện xảy ra vào buổi sáng này, hai đương sự cùng tự giác lựa chọn không đề cập tới. Mễ Lai Khắc vốn do dự có nên chính thức thổ lộ với Lục Văn Thụy hay không. Mà Lục Văn Thụy thì đang cố gắng làm rõ ràng tình cảm của mình dành cho Mễ Lai Khắc. Tạm thời không đi quản nội tâm rối rắm của Lục Văn Thụy, cuộc sống vẫn tiếp tục. Sau vài ngày tại đây, y luôn luôn bận việc tại “Sân” của mình. Nghĩ nghĩ nếu hiện tại đã có một căn nhà thuộc về mình, thì y phải tạo ra một cái sân theo đúng nghĩa của nó chứ không phải đơn giản chỉ là một khoảng đất trống trước cửa nhà. Bởi vì từ mười năm trước đã sống một mình tại Hắc Chiểu rừng rậm, phía trước sơn động của y cũng có một khu đất trồng rau, đương nhiên lúc ấy còn nuôi thêm một ít động vật nhỏ. Cho nên y rất là tự tin ở đây tạo một mảnh sân như vậy. Nói làm liền làm, đầu tiên lấy than vẽ một sơ đồ phân bố ruộng đầt giản dị lên một mảnh da thú, sau lại mang ra mầm cây rau dưa thảo dược mà y có. Xem xét từng cái, sau khi trải qua nửa ngày quy hoạch cùng chỉnh xong sơ đồ phác thảo, rốt cục đem đất đều phân ra. Trước tiên, y ở trước phòng sắp xếp cẩn thận lại cây Ngải Cứu, thứ này có thể phòng muỗi, cũng có thể dùng để đốt lửa, đương nhiên giá trị dược tính của nó là rất cao. Vừa mới hái, cho nên có nhiều một chút. Cũng may hiện tại mới qua 3 đêm, muốn lưu lại thì cần đem mấy mầm cây đi trồng, may mắn thời gian vừa kịp. Sau khi sắp xếp xong một lượng lớn Ngải thảo, y đi đến một khối đất trống bên trái trước nhà, đem nó chia ra làm hai. Khối nhỏ bên trên trồng một ít thông rừng và gừng. Khối nhỏ bên dưới trồng Hoắc Hương, Ngư tinh thảo và một vài loại thảo dược thông thường ( chú thích: 1 Hoắc Hương: Hoắc hương là cây cỏ họ hoa môi Lamiaceae, có tên khoa học là Pogostemon cablin benth, trong dân gian còn được gọi là Quảng hoắc hương và Thổ hoắc hương. Loài cây hoắc hương là loài cỏ bụi sống lâu năm, thân cây trưởng thành cao khoảng 0.5 đến 1 mét, thân màu nâu tím. Lá cây hoắc hương có lông trên thân và thường mọc đối xứng nhau, mép khía răng to, lá cây hoắc hương có hương thơm đặc trưng và mang vị hơi đắng. Hoa hoắc hương có màu tím đến hồng nhạt. Người ta chủ yếu nuôi trồng cây hoắc hương để lấy lá và cành để làm thuốc chữa bệnh và chiết lấy tinh dầu làm hương liệu cao cấp. Hoắc hương có tác dụng: hóa thấp giải biểu tiêu thử, chỉ ẩu (cầm nôn), trị tiên (chàm). Chủ trị các chứng: thấp trở trung tiêu, thử thấp, thấp ôn, nôn mửa, chàm lở tay chân (thủ tiên, cước tiên).
2 Ngư Tinh Thảo- rau dấp cá hoặc diếp cá: Ngư tinh thảo (hay còn gọi là rau diếp cá, rau dấp cá) thành phần chính của loại thào dược này là Quercetin – đây là 1 flavonoid có công dụng trong bả vệ thành mạch rất tốt. Trong tinh dầu của rau diếp cá có chứa nhiều decanonyl acetaldehyde có tác dụng kháng sinh nhanh chóng, tiêu diệt được cả trực khuẩn mủ xanh, phòng chống được viêm nhiễm hiệu quả. Cao cuả rau diếp cá rất tốt trong việc nhuận tràng, chữa táo bón đáng kể. Chú thích mình chỉ làm đại khái, ai muốn tìm hiểu sâu hơn có thể lên google seach nhé! ) Tiếp theo, y cũng chia khối đất lớn trống bên phải thành hai phần. Một phần dùng để gieo trồng rau dưa. Y cắt mấy khối khoai lang cùng khoai tây đã sắp nảy mầm ra trồng. Sau đó giữ lại mấy củ khoai sọ nhỏ, tất cả đều là thứ tốt, có thể làm món chính để ăn cũng có thể xây thành phấn để làm bánh bột ngô, hoặc là làm tinh bột dự trữ cho mùa đông. Sau khi trồng mấy loại khoai mang theo từ rừng rậm, Lục Văn Thụy nhìn lại thấy còn không tới non nửa khối đất trống. Trong lòng nghĩ mấy ngày tới có lẽ sẽ đi dạo rừng gần bộ lạc kiếm chút ít rau dại cùng mấy giống rau dưa mới về. Sau đó còn có thể trồng thêm một vòng hoa dại quanh sân, y là nên trồng hoa cúc dại, vừa có thể pha nước uống lại có thể làm gia vị hãm thành canh, hơn nữa giá trị dược tính của nó còn rất cao. Bất quá hiện tại y chỉ còn có chút hoa khô, chỉ đủ dùng để pha trà, còn nếu muốn nấu ăn hay làm gì khác thì phải hái thêm về. Xem ra mặc kệ là vì kiếm càng nhiều lương thực rau dưa hay vì ngắt lấy chút hoa dại, y nhất định phải tới rừng rậm bên cạnh tham dò một vòng. Mà một nửa mảnh đất lớn bên phải chưa động tới là để chuẩn bị tiếp tục nuôi một ít động vật. Ít nhất nếu muốn ăn trứng chim, trứng vịt, hay thậm chí muốn uống chút sữa dê, sữa bò hay là muốn ăn thịt thì phải nuôi mới có. Về sau, khối đất này còn phải làm hàng rào để ngừa nhóm động vật chạy giẫm lên rau dưa cùng thảo dược. Ân, mảnh da thú được y làm dấu nhấn mạnh, không những thế y còn gạch dưới. Cứ như vậy quy hoạch đến quy hoạch đi, Lục Văn Thụy ở trong viện bận việc cả ngày rốt cục cũng đem thảo dược rau dưa đều xử lý tốt. Trong lúc đó, Mễ Lai Khắc cùng Ethelbert còn giúp y rất nhiều, xới đất, tưới nước, làm hàng rào hay những việc mất sức đều bị hai người bọn họ cướp làm hết, y chỉ cần đứng một bên vừa nói chuyện vừa chỉ huy mà thôi. So sánh với trước kia khi mọi chuyện đều tự mình làm thì công việc lúc này nhanh hơn bớt lo không phải là một hay hai chuyện đâu. Chỉ có lúc trồng thảo dược thì chính mình phải tự động thủ. Mấy loại dược này không có thời gian chọn lựa ra từng loại, mà cứ thấy cái nào có thể trồng được thì trồng hết. Dù sao chúng nó đều không thể thiếu. Hơn nữa ai biết ở chỗ này có thể tìm được mấy loại thảo dược đó hay không, biết đâu chúng nó là thứ chỉ mọc ở Hắc Chiểu rừng rậm. Bất quá nói hắn tự mình động thủ thật ra cũng chỉ là mỗi việc là đem cây con đến chỗ đất mà Mễ Lai Khắc cùng Ethelbert đã đào xới xong, sau đó đi ra chỗ khác để cho hai người bọn họ gieo xuống rồi tưới nước. Chính mình thực sự là không tốn chút sức nào. Bởi vì có thêm hai lao động miễn phí nên hiệu suất công việc rất cao cho nên mọi người hoàn thành công việc rất nhanh. Nhìn trong viện đã được tưới nước, từng khối đất được phân chia rõ ràng, trên mặt Lục Văn Thụy lộ ra nụ cười vừa lòng. Y quay sang nhìn Mễ Lai Khắc cùng Ethelbert đang đổ đầy mồ hôi, liền đưa bọn họ hai mảnh da thú thấm nước cùng nước trà lài, không ngừng nói lời cảm tạ đồng thời mời hai người bọn họ buổi tối lưu lại ăn cơm. Hai người nghe thấy Thụy lưu bọn họ lại ăn cơm chiều, trong lòng đều thật cao hứng. Ethelbert nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra tươi cười ôn nhu, nói với Lục Văn Thụy : “Thụy, ngươi đã lưu hai chúng ta ăn cơm chiều, hiện tại giờ ăn cơm còn cách rất lâu, khẩu vị của hai huynh đệ chúng ta rất lớn, không bằng để chúng ta đi đến rừng rậm phụ cận bắt mấy con mồi trở về, buổi tối thêm chút đồ ăn, được không?” Nghe xong lời nói của Ethelbert, Mễ Lai Khắc ngẫm lại cũng đúng. Khẩu vị của thú nhân lớn hơn nhiều so với giống cái, hơn nữa ở trong bộ lạc, hai huynh đệ bọn họ trong bộ lạc nổi tiếng Thực Vương. Cho nên, hắn liền nói theo Ethelbert : “Ca ca nói rất đúng, Thụy, ngươi trước hết ở nhà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ta cùng ca ca đi săn thú.” Vốn muốn cùng đi săn thú khi nghe hai huynh đệ này nói, nhưng nghĩ lại y vừa đến bộ lạc, đối với địa hình phụ cận cũng không quen thuộc. Vẫn là ở nhà chuẩn bị, hai người bọn họ đi săn thú chắc cũng đủ rồi, vì thế hắn trả lời: “Vậy được rồi, các ngươi trên đường cẩn thận, ta chờ hai ngươi về ăn cơm.” Nhìn Lục Văn Thụy nở nụ cười đưa tiễn cùng câu nói “Ta chờ hai ngươi về ăn cơm” làm cho trong lòng hai huynh đệ đều thật ấm áp. Thầm nghĩ nếu sau này mỗi ngày có thể nghe được điều đó thì tốt biết bao nhiêu. Hai người bắt đầu ảo tưởng bản thân cùng Lục Văn Thụy sống chung, mỗi ngày sẽ được chính hắn đưa tiễn đến tận cửa sau đó nói một câu tốt đẹp như thế. Vì thế, hai huynh đệ mang theo vẻ mặt cười ngây ngô, liền một đường rung rinh đi đến rừng rậm săn thú. Lục Văn Thụy nhìn bóng dáng bọn họ, cũng lộ ra nụ cười hiểu ý. Kỳ thật, có người để mình chờ đợi và có người chờ đợi mình, cả hai loại tình huống này đều làm cho y cảm thấy trong lòng thực thỏa mãn. Không còn như trước kia một mình một người cô đơn, loại cảm giác này thật là tốt.
|
Chương 24: Trở về bộ lạc 8. Đợi hai huynh đệ Mễ Lai Khắc cùng Ethelbert kéo hai con mồi lớn trở về, còn chưa đi tới cửa, từ xa đã nghe được mùi thơm. Hai người không kìm được mà hít hít cái mũi, liếc nhau, đều bật cười. Thực chờ mong bữa tối hôm nay nga. Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lục Văn Thụy trong tay đang bưng bánh khoai tây nhân thịt cùng gà hầm khoai sọ, ngẩng đầu lên, nhìn ra phía bên ngoài hô một câu: “Các ngươi về rồi à? Cửa không khóa, trực tiếp đẩy vào là được.” Hai người cùng đáp một tiếng, đẩy cửa vào. Nhìn hai người vừa vào, Lục Văn Thụy buông bát đồ ăn trong tay, tiếp tục nói: “Các ngươi để con mồi xuống trước, sau đó nhanh đi rửa tay. Rữa xong rồi lại đây ngồi ghế nghỉ ngơi chờ một chút đi. Chỗ ta chỉ còn lại có một con gà rừng cùng một con vịt hoang, không có loại thịt khác, cho nên liền làm món gà hầm khoai sọ với vịt nấu nấm, còn lại chút thịt gà nên làm chút bánh khoai tây nhân thịt, thêm một món rau trộn, điểm tâm là canh khoai lang ngọt”. Nói xong, hối thúc hai người nhanh đi rửa tay. Tiếp theo xoay người, cầm hai chén nước đặt trên bàn trúc, sau đó bưng từng món đồ ăn lên bàn, tiếp theo đi xử lý con mồi. Đợi cho hai người tẩy rửa xong đi ra, nhìn thức ăn trên bàn cùng với hai chén nước, biết là cho mình nên đều cầm lến uống hết. Nước mát mang theo mùi hoa cúc thơm ngát, xẹt qua đầu lưỡi trôi qua yết hầu chảy vào trong cơ thể, nhất thời cảm giác lục phủ ngũ tạng đều sảng khoái. Uống nước xong, hai người thuận thế ngồi xuống bên cạnh bàn, lại rót cho mình một chén nước, sau đó một tay vừa cầm chén nước một tay còn lại cầm lên một miếng bánh khoai tây nhân thịt nóng hầm hập, thơm ngào ngạt, cắn một ngụm, thịt gà trơn mềm cùng với hương vị đặt trưng của khoai tây tán ra sau khi cho vào trong miệng làm cho ánh mắt hai người đều không khỏi mà tán thưởng. Sau đó không cần phải nói, cả hai người bọn hắn khí thế ngất trời chén sạch hết bánh trên bàn. Lục Văn Thụy xử lý xong con mồi ngẩng đầu lên liền thấy hai huynh đệ đang ăn thật hăng say, nhìn đến mắt của hai người đều nheo lại, cảm giác bọn họ rất giống hai con mèo con đang thoả mãn. Thực đáng yêu. Trong lòng nghĩ như vậy, khi vừa quay đầu liền thấy được hai ánh mắt nhu hòa hướng tới mình, y cũng liền đáp lễ nở ra một nụ cười nhợt nhạt, tiếp tục chuẩn bị cơm chiều. Mễ Lai Khắc cùng Ethelbert tuy rằng đều thực thỏa mãn với món khoai tây nhân thịt, nhưng tầm mắt hai người vẫn quay chung quanh nhìn Lục Văn Thụy. Bởi vì y không cho hai người hỗ trợ, cho nên bọn họ đành phải ngồi bên cạnh nhìn. Nhìn động tác Lục Văn Thụy nhanh nhẹn và gọn gàng xử lý tốt hai con mồi to lớn. Lại đem thịt đã cắt thành khối xào cho thăn, trở tay vài cái đã đem 2 bồn thịt lớn xào chín. Ethelbert là ngạc nhiên. Giống cái này thật sự rất khác, mỗi lần nhìn thấy y đều gây cho hắn cảm giác không giống nhau, điều này làm cho hắn đối với Lục Văn Thụy càng thêm si mê. Còn Mễ Lai Khắc thì trước sau như một thưởng thức Lục Văn Thụy. Mỗi lần hắn nhìn Thụy làm đồ ăn đều cảm thấy Thụy giống như là đang biểu diễn. Nhìn trên gương mặt tinh xảo của y lộ ra vẻ nhàn nhã tự nhiên, nhìn dáng người thon dài cao gầy của y, mỗi động tác đều có thể làm cho người ta dễ dàng nhận ra sự khéo léo của y. Lúc xử lý con mồi, mỗi khi y giơ tay lên xuống đều lộ ra khí chất tiêu sái, bình tĩnh tự nhiên cầm cái sạn, cẩn thận chu đáo thêm gia vị, kiên nhẫn chờ đợi thức ăn được nấu chín, sạch sẽ lưu loát bày thức ăn lên bàn khi, toàn bộ quá trình được Thụy làm như nước chảy mây trôi, thông thuận vô cùng. Mặc kệ trong lòng hai người này đang suy nghĩ cái gì, Lục Văn Thụy vẫn đang tự hoàn thành phần nấu đồ ăn của mình. Sau khi làm tốt phần lớn thịt nướng, y lại đem số thịt còn lại băm nhỏ, thuận tiện làm thành thịt viên , tuy rằng không có tương dầu nên không thể làm thành “hồng thiêu sư tử đầu” ,thật đáng tiếc, nhưng nơi này có hoa quả làm thành tương hoa quả, sau để một ít phấn khoai lang vào nồi, cũng có vẻ tươi mát ngon miệng, nhìn một đám kim hoàng sắc thịt viên lớn nhỏ, ân, nghe có chút hương vị, xem ra đây là một món ăn mới không tệ. *hồng thiêu sư tử đầu=đầu sư tử: một món ăn nổi tiếng của TQ Bưng đồ ăn đi vào bên bàn, Lục Văn Thụy liền nhìn thấy hai người với đôi mắt to sáng trông suốt giống nhau, vẻ mặt lại tương tự, làm cho người ta tuyệt đối không nhận sai hai người không phải thân huynh đệ. Không nghĩ tới Ethelbert bình thường nhìn thực thành thục, nhưng hiện tại xem ra giống như Mễ Lai Khắc đều thực đáng yêu, quả nhiên thức ăn mới là vương đạo nha. Ba người vây quanh chiếc bàn không tính là lớn ăn cơm chiều. Trong lúc đó, trừ bỏ việc Ethelbert cầm đũa không gắp được thức ăn thì bữa cơm nói chung là rất hài hòa khoái trá. Sau khi đem hết thảy thức ăn trên bàn đều tiêu diệt sạch sẽ, Lục Văn Thụy mang ra ba chén lớn canh khoai ngọt nóng hổi cho ba người. Sau khi ăn cơm no, ba người đi bộ dọc theo sông trước nhà. Đó là do Lục Văn Thụy đề nghị làm vận động tiêu thực. Vì thế Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy bình tĩnh vừa đi vừa trò chuyện. Mà Ethelbert vốn không hiểu hành động này có tác dụng gì nên bị tụt lại phía sau. Tuy nhiên rất nhanh sau đó liền đuổi kịp cước bộ của hai người phía trước, cùng họ nói cười. Một đường đi tới, trong lúc đó không khí giữa ba người vẫn rất là hòa hợp. Xa xa nhìn lại, thân ảnh ba người dưới ánh trăng ảnh được phản chiếu ở trong nước tựa hồ không cần phải đi hâm mộ cổ nhân “Cử bôi yêu minh nguyệt, Đối ảnh thành tam nhân”.*
* Đây là bài thơ : Một mình uống rượu với trăng kỳ I của nhà thơ Lý Bạch Hoa gian nhất hồ tửu, Độc chước vô tương thân. Cử bôi yêu minh nguyệt, Đối ảnh thành tam nhân. Nguyệt ký bất giải ẩm, Ảnh đồ tùy ngã thân. Tạm bạn nguyệt tương ảnh, Hành lạc tu cập xuân. Ngã ca nguyệt bồi hồi, Ngã vũ ảnh linh loạn. Tỉnh thì đồng giao hoan, Tuý hậu các phân tán. Vĩnh kết vô tình du, Tương kỳ mạc Vân Hán. Dịch nghĩa Trong đám hoa với một bình rượu Uống một mình không có ai làm bạn Nâng ly mời với trăng sáng Cùng với bóng nữa là thành ba người Trăng đã không biết uống rượu Bóng chỉ biết đi theo mình Tạm làm bạn với trăng và bóng Hưởng niềm vui cho kịp với ngày xuân Ta hát trăng có vẻ bồi hồi không muốn đi Ta múa bóng có vẻ quay cuồng mê loạn Lúc tỉnh cùng nhau vui đùa Sau khi say thì phân tán mỗi một nơi Vĩnh viễn kết chặt mối giao du vô tình này Cùng nhau ước hẹn lên trên Thiên hà gặp lại ( nguồn: thivien.net)
Tuy rằng bọn họ không uống rượu, nhưng lúc này đang là màn đêm yên tĩnh, có nhau làm bạn, bọn họ một chút cũng không cô đơn.
Buổi sáng hôm nay, sau khi rửa mặt đơn giản, Lục Văn Thụy đi vào phòng bếp làm một bữa sáng nhẹ, ăn thêm một vài trái cây mà Mễ Lai Khắc hái đến, sau đó liền đi ra cửa. Hắn đi ra cửa, chậm rãi tiêu sái 1 đường dọc theo bờ sông. Trên đường đi, hắn nhìn thấy một ít giống cái đang giặt quần áo tại bờ sông. Bên người bọn họ có một ít tiểu hài tử quay chung quanh. Nhìn những tiểu lão hổ này rất giống với tiểu miêu bên cạnh bọn họ mà truy đuổi chơi đùa. Nhìn hình ảnh bình thản ấm áp như vậy, không khỏi làm người ta muốn hướng đến một cuộc sống yên ổn thật sự. Nhìn thấy Lục Văn Thụy đi lướt qua mình, mấy giống cái này đều lộ ra tươi cười ôn hòa hữu hảo. Còn có một ít giống cái cùng tiểu hài tử có vẻ hướng ngoại thì tiến đến chào hỏi hắn. Đều này cho hắn cảm giác người trong bộ lạc rất thuần phác và hữu hảo, thật sự là so với bộ lạc trước kia của An thì mạnh hơn nhiều lắm, có thể cũng là nhờ tộc trưởng có tài quản lý, hoặc là vì lịch sử phát triển của bộ lạc đều luôn rất tốt, hệ thống quản lý có vẻ thành thục, cho nên các tộc nhân cũng có vẻ ôn hòa. Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được mỉm cười với mọi người chung quanh, hắn liền như vậy vẫn giữ nụ cười như thế, chậm rãi tiêu sái. Đi được một lúc liền nhìn thấy Mễ Lai Khắc hướng bên này đi tới. Tầm mắt hai người mới chạm nhau trên không khí liền đều theo bản năng tránh đi ánh mắt của đối phương. Loại tình huống này vẫn liên tục xảy ra sau khi sự kiện vào sáng sớm hôm kia, không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ. Vẫn là Lục Văn Thụy phá đi cục diện quẫn bách trước. Hắn ho nhẹ một tiếng, đối với Mễ Lai Khắc cười cười nói: “Đại Thước, ta đang muốn đi tìm ngươi đây. Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?” Mễ Lai Khắc cũng rất nhanh hồi thần. Gần đây, khi hắn nhìn thấy mặt Thụy thì không thể khống chế mà nhớ tới buổi sáng sớm xinh đẹp kia, sau đó ánh mắt của hắn sẽ không tự chủ được mà hướng về đôi môi mê người của Thụy. “Đúng vậy, Thụy. Ta tới là bởi vì phụ thân bảo ta mời ngươi tối nay đến nhà của ta ăn cơm, hoan nghênh ngươi gia nhập bộ lạc chúng ta. Cha vì việc này đã chuẩn bị vài ngày rồi, nói là phải chuẩn bị bữa tối phong phú một chút để chiêu đãi ngươi. Đúng rồi, đây là quần áo mà cha bảo ta mang đến cho ngươi. Cha nói là dựa theo kích cở của ngươi mà làm. Ngươi xem xem, có thích hay không?” Nghe Mễ Lai Khắc nói liên tục, Lục Văn Thụy không khỏi bật cười, tay tiếp nhận quần áo đối phương đưa qua. Đây là một kiện quần áo giống như trường bào ở cổ đại, dùng vải bố làm thành, sờ lên mặc dù có chút thô ráp, không thoải mái giống như vải bông, nhưng so với suốt bốn mùa chỉ có thể mặc da thú thì bộ này có thể nói là xa xỉ . Hắn mơn trớn đường may tinh tế trên quần áo, nơi ống tay còn thiết kế thêm một chi tiết đặc biệt, thật là một thợ khéo a! Hắn xem qua quần áo, thấy ở hai khuỷu tay, vai cùng nách đều dùng chỉ đôi may đi may lại nhiều lần, đặc biệt may thêm hai khối da thú bên ngoài khuỷu tay phòng ngừa bình thường ma sát nhiều sẽ dễ bị rách. Nhìn kiện quần áo hoàn chỉnh, không khó nhìn ra người làm quần áo này rất cẩn thận. Nhẹ nhàng vuốt ve da thú trên mặt quần áo, trong lòng Lục Văn Thụy ấm áp. Nguyên lai cảm giác có người quan tâm thật sự tốt lắm. Hiện tại hắn thật sự có hiểu những gì cổ nhân lời “Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y”*.
* đây là câu thơ trong bài thơ Du tử ngâm- Mạnh Giao Du tử ngâm Từ mẫu thủ trung tuyến, Du tử thân thượng y. Lâm hành mật mật phùng, Ý khủng trì trì quy. Thuỳ ngôn thốn thảo tâm, Báo đắc tam xuân huy. Dịch nghĩa Sợi chỉ trong tay mẹ hiền, Nay đang ở trên áo người đi xa. Lúc mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng, Có ý sợ con chậm trễ trở về. Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ, Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân?
Mễ Lai Khắc nhìn vẻ mặt cảm động của Lục Văn Thụy lúc vuốt ve quần áo mà cha hắn làm, trong lòng hiểu rõ, trước đây Thụy nhất định là rất cô độc, chưa từng có ai vì y làm một kiện quần áo đi. Thụy thật đáng thương. Y hẳn là đáng giá với những thứ tốt nhất. Y phải được mọi người quý trọng mới phải. Chính hắn về sau nhất định đối với y rất tốt . Trong lòng nghĩ như vậy, hắn nhìn Lục Văn Thụy vẫn còn đang cảm động, thật lâu còn chưa có phục hồi lại tinh thần, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Tiến lên từng bước, nhẹ nhàng chạm vào hai bờ vai của y, hắn cảm giác được thân thể y chợt cứng ngắc một chút, nhưng rất nhanh liền từ từ thả lỏng. Điều này làm cho hắn hơi đắc ý. Xiết chặt cánh tay ôm thiên hạ đang yên lặng thêm một chút, đột nhiên cảm giác phần thiếu khuyết trong lòng hắn đã muốn được lấp đầy. Cái loại cảm giác phong phú này nói cho hắn biết chỉ cần Thụy luôn ở trong vòng tay của hắn thì hắn giống như có được toàn thế giới. Hai nam tử có diện mạo xuất sắc gắt gao ôm nhau trong một buổi sáng sớm yên tĩnh giống như bọn họ đã ôm nhau như vậy được thiên thiên vạn vạn năm, nháy mắt này tựa hồ là vĩnh hằng. Ethelbert đi theo sau Mễ Lai Khắc nhìn thấy một màn này, tuy rằng hắn cũng thích Văn Thụy, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hai người kia thật xứng đôi. Trong dĩ vãng, khi hai người kia đứng chung một chỗ liền tạo ra một bầu không khí ấm áp, mà hiện tại, một khắc hai người này gắt gao ôm nhau lại có vẻ vô cùng hài hòa, làm cho người ta không đành lòng đi quấy rầy bọn họ. Hắn yên lặng nhìn hai người còn đắm chìm trong thế giới của chính họ, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ hắn hoặc là bất luận kẻ nào khác đều không thể chen vào giữa hai người bọn họ. Mang theo loại giác ngộ này, hắn lặng lẽ xoay người ly khai khỏi địa phương không thuộc về mình. Có lẽ hắn nên hảo hảo ngẫm lại xem bản thân có nên tiếp tục kiên trì hay không?
|
CHÚ Ý: do mình đăng 3 chương liên tiếp nên nếu có sai sót gì mọi người nhớ nhắc nhở mình nha
|