Chương 16: Tiến hành trở về bộ lạc [ tứ ] Edit: Amy Bất quá nếu đối phương đã giải thích, lại là người đến đây trước, nơi này lại là địa bàn của người ta, vừa rồi giống như hắn vừa nói là kế nhiệm tộc trưởng thì phải, nếu mình về sau còn muốn sống tại thú nhân thế giới này thì không nên đắc tội với tộc trưởng đi. Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, Lục Văn Thụy nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Nếu là ngươi đến trước vậy cũng không thể nói là lỗi của ngươi, chuyện này cho qua đi. Ta là Lục Văn Thụy, đây là Mễ Lai Khắc. Chúng ta đang về bộ lạc, hôm nay là đi ngang qua nơi này, muốn ở đây nghỉ ngơi một buổi tối. Nếu nơi này đã có người, chúng ta sẽ đi ngay.” Nói xong, quay đầu lại đối với Mễ Lai Khắc nói: “Đại Thước, chúng ta đi thôi. Nơi này cách bộ lạc còn có bảy, tám ngày lộ trình, không bằng đêm nay chúng ta liền chạy suốt đêm đi, như vậy có thể trở lại bộ lạc sớm một chút.” Ân, dù sao mình cũng xem tên Thụy Khắc này không vừa mắt, hắn vẫn mê đắm nhìn chằm chằm Thụy. Nhưng Thụy là của ta, ngươi xem cái gì. Nghĩ như vậy, Bạch mao lão hổ thuận theo gật gật đầu, sau đó quỳ gối để cho Lục Văn Thụy leo lên lưng mình, chờ đối phương ngồi ổn định, lại ngẩng đầu trừng mắt liếc Thụy Khắc một cái, chuẩn bị xoay người rời đi địa phương này. Ai ngờ vừa muốn bước đi, Thụy Khắc lập tức vọt lại chặn đường đi, Mễ Lai Khắc chỉ có thể dừng lại cước bộ, cúi đầu, tiếp tục lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương. Không biết tên chán ghét này lại muốn làm gì. Vừa rồi nếu không vì Thụy tiếp nhận lời giải thích của tên đó và muốn rời đi, mình đúng là nghĩ sẽ cấp đối phương một móng vuốt. Dám nhìn lén Thụy tắm rửa, hừ. Lục Văn Thụy ở trên lưng hắn cũng cúi đầu nghi hoặc nhìn về phía nam nhân đang tươi cười ôn hòa phía đối diện. Dù sao thì người có khuôn mặt tươi cười đó cũng không động thủ, chính mình cũng không có phát hỏa, ai biết tến đó ngăn lại để làm gì, không phải mới rồi đã nói xong sao? Thụy Khắc nhìn một người một hổ sắp ly khai liền chậm rãi mở miệng nói: “Nga, là như vầy, ta nghĩ hai ngươi vốn tính ở trong này qua đêm, bộ lạc của ta cách nơi này cũng không xa, nếu bay thì chỉ mất một hồi là tới. Các ngươi là đến Thái Cách bộ lạc đúng không, bộ lạc đó cách nơi này rất xa, thấy bộ dáng của các ngươi hẳn là đi đường đã lâu, cho nên ta nghĩ mời các ngươi đến bộ lạc của ta, không biết ý các ngươi như thế nào?” [ Thụy khắc: Như thế nào cho ngươi chạy đi, giống cái xinh đẹp của ta.] Nhìn đối phương ôn hòa cùng ngữ khí lễ phép, Lục Văn Thụy cảm thấy nếu cự tuyệt giống như không được nể tình, nhưng nếu đáp ứng thì chính mình thật sự không muốn đi bộ tộc sắc lang này chút nào, không đúng, là bộ lạc Ốc Nhĩ Phu. Nói sai a! Đang lúc hắn hết sức khó xử, Mễ Lai Khắc vốn vẫn đang trầm mặc bổng mở miệng: “Không cần,chúng ta vẫn không nên quấy rầy bộ lạc của ngươi, chúng ta dừng lại ở đây chủ yếu là để cho Thụy tắm rửa, ngươi không biết đó thôi, Thụy thích sạch sẽ. Nếu hiện tại tắm giặt đã xong, hơn nữa trưởng bối nhà chúng ta còn đang chờ chúng ta trở về, cho nên chúng ta cần phải đi, cám ơn hảo ý của ngươi.” Khẩu khí tuy rằng không có nồng đậm mùi thuốc súng, nhưng lại cố ý nhấn mạnh hai chữ “Chúng ta” là đã ngầm ám chỉ. Đừng cho là ta không biết ngươi đánh chủ ý vào Thụy, hừ, có ta ở đây, ngươi muốn nghĩ cũng không nên nghĩ. Trong ánh mắt Mễ Lai Khắc nói lên như vậy , hay ít nhất Thụy Khắc nhìn ra là như vậy. Thụy Khắc nhìn Lục Văn Thụy không có phản bác những lời này liền biết nếu muốn lưu lại bọn họ là không có khả năng. Nhưng hắn không nghĩ phải để cho giống cái hấp dẫn này rời đi, xem ra chỉ có thể dùng vũ lực, nếu hắn đả bại thú nhân này, như vậy giống cái này chính là của mình. [ thanh: Tiểu tử ngươi rất tự cho là đúng đi, muốn Thụy Thụy? trước đánh thắng Đại Thước rồi nói sau!] Nghĩ xong,Thụy Khắc nhìn Mễ Lai Khắc nói: “Được rồi, Mễ Lai Khắc, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến!” Lời còn chưa dứt, hắn đã biến thành thú hình. Cự lang màu bạc lại xuất hiện trước mặt hai người, lần này đôi mắt màu vàng tràn đầy chiến ý cùng khát khao sở hữu đối với Lục Văn Thụy. Lục Văn Thụy chưa phục hồi tinh thần sau khi nghe đối phương đột nhiên khiêu chiến, chợt bên tai truyền đến thanh âm Mễ Lai Khắc: “Thụy, ngươi trước đi xuống, ta tới thu thập người kia.” Nói xong, Mễ Lai Khắc liền phủ thấp thân mình để Lục Văn Thụy trượt xuống dưới. Lục Văn Thụy đứng ở một bên, vẫn không thể lý giải nổi chiến ý nồng đậm giửa hai người kia là tại sao. Như thế nào chỉ là cự tuyệt lời mời của đối phương mà thôi thì đã biến thành đấu đá nhau. Lúc này chiến ý của Bạch mao lão hổ cũng rất dạt dào, hắn đã nhịn người kia thật lâu, hiện tại chính tên đó đã khiêu chiến, vậy hắn nhất định phải đem tên đó đánh ngã, chính mình cũng mặc kệ đối phương là tộc trưởng kế nhiệm, dù sao chỉ là kế nhiệm, cũng không phải đương nhiệm. Nhất lang nhất hổ đối diện một lát, cơ hồ là lấy đà cùng một lúc, đánh về phía đối phương, dùng răng nanh cắn xé, dùng móng vuốt lưu lại trên người đối phương một vài vết cào. Hai cánh vừa bay vừa không ngừng va chạm nhau giữa không trung, tứ chi sử dụng xé xác lẫn nhau. Thỉnh thoảng còn xen kẻ một hai âm thanh sói tru cùng hổ rống. Lục Văn Thụy nhìn một màng đánh nhau không hề có kỹ xảo, quả thực chính là cảnh tượng dã thú chiến đấu ẩu đã,. Trong lòng nghĩ, xem ra sắc lang kia không phải xuyên đến, mà là bản tính sắc lang. Xem hai người bọn hắn, không đúng, là hai con thú có động tác dã man, thật đúng là… Bất quá bởi vì tự thân thú nhân đã có lực lượng cường đại, nên làm cho trận đấu này có một loại mỹ cảm lực cùng lực va chạm khác thường. Ít nhất người xem duy nhất ở đây là cảm thấy như vậy. Bởi vì hình thể bọn họ không sai biệt lắm, động tác của Thụy Khắc có vẻ rõ ràng linh hoạt một ít, mà Mễ Lai Khắc thì ngiêng về lực lượng cùng sức bật cho nên đang nắm giữ ưu thế. Nếu chuyện này xảy ra trong thế giới động vật, Sói đương nhiên là đấu không lại lão hổ vì hình thể lớn nhỏ rõ ràng, nhưng ở đây, nhìn cả hai trên không trung, Lục Văn Thụy chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ thực lực ngang nhau mà thôi. Bất quá… Tại một lần va chạm, khi cự lang một chân đá bụng đối phương, một cước đá không trúng lại bị Bạch mao lão hổ cắn một ngụm vào phía sau gáy, tuy rằng hắn đúng lúc tựa đầu vào bên cạnh sườn một chút, nhưng vẫn không kịp đem toàn bộ gáy rút ra. Cho nên hiện tại chỉ có thể duy trì tư thế cứng ngắc bị đối phương cắn cổ, đứng ở giữa không trung. Mễ Lai Khắc tuy rằng cắn cổ đối phương, nhưng lần này thật sự xem như thắng hiểm, hoàn hảo vừa rồi hắn tránh khỏi một cước kia của đối phương, bằng không bây giờ còn không biết là ai thắng ai đâu. Mặc kệ như thế nào, kết quả hắn thắng là tốt rồi, vì thế hắn buông cổ đối phương ra, lui ra phía sau từng bước, đối với Thụy Khắc nói: “Ngươi thua!” Sau đó không quay đầu, mà bay trở về bên người Lục Văn Thụy, ôn nhu cười với đối phương. Mắt hổ màu lam thẩm nheo lại có chút đắc thắng kiêu ngạo, tiếp theo chờ đợi liếc mắt nhìn đối phương một cái, liền cúi đầu đối với Lục Văn Thụy. [Amy: *kêu gào* Thê nô!!!] Lục Văn Thụy cảm thấy Bạch mao lão hổ mang vẻ mặt kiêu ngạo cùng chờ đợi ở trước mặt thật sự là quá đáng yêu. Nhìn đối phương cúi thấp đầu, chính mình không ngờ lại cảm thấy ý tứ của Đại Thước là cầu khích lệ, cầu vuốt ve đi? Ha ha. Thuận tay sờ soạng vài cái trên đầu đối phương, được đối phương cọ lại hắn liền vỗ tiếp vài cái trên đầu người ta, trên mặt không kìm được mạng theo nụ cười sáng lạn, mở miệng nói: “Đại Thước, tốt lắm! Chúng ta đi thôi!” Nói xong, Lục Văn Thụy thấy Mễ Lai Khắc cúi thấp đầu liền leo lên lưng đối phương, sau khi ngồi vững, hắn còn không quên phất phất tay đối với ngân lang đứng trên mặt đất. Bạch mao lão hổ dùng chân trước cầm lấy hành lý hai người, chân sau lấy đà, triển khai hai cánh, bay lên trời. Thụy Khắc đứng ở tại chỗ nhìn một người một hổ kia đã bay khuất bóng, hồi tưởng lại hình ảnh Lục Văn Thụy đối với Mễ Lai Khắc nở ra nụ cười sáng lạn cùng bộ dáng lão hổ kia đắc ý dào dạt, còn có không khí ấm áp trong lúc bọn họ cùng nhau cổ động, cảm giác giống như không ai có thể chen vào trong đó. Hết thảy những điều này làm cho hắn tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng, Mễ Lai Khắc, một ngày nào đó, ta nhất định đả bại ngươi, đem người kia đoạt lại. Hắn ở trong lòng yên lặng hạ quyết tâm. Amy: có bạn hỏi sao không lấy tên tiếng anh. Mình thật sự cũng thích đọc tên tiếng anh, nhưng phần lớn các nàng chắc điều quen đọc mấy tên như vậy ta cũng không tiện sữa lại. Cho nên các nàng cho ý kiến có nên đổi tên nhân vật thành tên tiếng anh hay vẫn giữ nguyên như vậy cho ta nhá!
|
Chương 17: Trở lại bộ lạc [ nhất ]… Edit: Amy Một người một hổ bay cả đêm trên không trung thẳng khi bình minh đến, mặt trời mới lên, trước mắt mới lại xuất hiện một mảnh rừng cây có thể nghĩ ngơi hồi phục. Đi đến một bờ sông, Mễ Lai Khắc chậm rãi hạ xuống. Đợi cho Lục Văn Thụy từ trên lưng leo xuống, hắn mới cuộn thành một đoàn trên mặt đất, đôi mắt hổ híp lại, miệng phát ra âm thanh hô hấp dồn dập hổn hển, thân thể to lớn tê liệt ngã xuống bên bờ sông. Lục Văn Thụy nhìn Bạch mao lão hổ nằm im như vậy trong lòng nhè nhẹ đau, dù sao thì ngày hôm qua bọn họ đã chạy một ngày một đêm, chỉ có một ít thời gian là dừng lại ăn bữa tối, sau đó mình còn tắm rửa một chút, Mễ Lai Khắc hầu như không có nghỉ ngơi thả lỏng. Hơn nữa một đường tới đây đều là Đại Thước xuất lực, liên tục bay trên không trung lâu như vậy, cường hãn như Mễ Lai Khắc cũng đã kiên trì rất nhiều rồi, bằng không cũng sẽ không ở trước mặt mình lộ ra biểu tình mệt mỏi đến cực điểm như vậy. Bình thường, Mễ Lai Khắc quả thực cậy mạnh, lúc trước khi mình vì hắn xử lý miệng vết thương thì không khó nhìn ra. Đến bên bờ sông, nhìn nước sông coi như là trong suốt, Lục Văn Thụy lấy trong hành lý ra một mảnh da thú sạch sẽ, thấm ướt, lại lấy ra ống trúc múc đầy nước, sau đó đến trước mặt Bạch mao lão hổ, yêu thương nhu nhu lông nhung trên đầu đối phương, đem ống trúc đưa tới chiếc miệng rộng của đối phương, tay phải nâng lên đem nước rót vào. Chắc là rất mệt và khát nên rất nhanh sau đó ống nước liền hết. Sau khi uống nước xong ,Mễ Lai Khắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức biến thành nhân hình. Biết đối phương vì thoát lực mới bảo trì thú hình, Lục Văn Thụy cầm lấy da thú ẩm, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán đối phương, động tác ôn nhu, ánh mắt thập phần chuyên chú. Da thú chậm rãi chà sát qua trán Mễ Lai Khắc, qua hai má ửng đỏ, qua chiếc mũi anh tuấn, cuối cùng là qua đôi môi bởi vì uống một lượng lớn nước mà sáng bóng, ánh mắt Lúc Văn Thụy đột nhiên định truệ, da thú trong tay không biết khi nào đã đến trên ngực đối phương, ngón tay thay thế da thú, không tự chủ lặp đi lặp lại ma sát đôi môi đối phương. Nhìn đối phương lơ đãng tản mát ra gợi cảm, Lục Văn Thụy đầu hơi hơi thấp, chậm rãi tới gần đôi môi vì bị ma sát lặp lại kia mà trở nên càng thêm mê người. Khi hai người còn cách nhau 10 mm, Mễ Lai Khắc theo bản năng phát ra một tiếng rên, Lục Văn Thụy nhanh chóng phục hồi tinh thần, theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện ra khoảng cách giửa hai người trong lúc đó là quá gần. Tiếp theo đem ngón tay chính mình trên môi đối phương dời đi, sắc mặt xấu hổ, hai má ửng đỏ, ho khan một tiếng, nói với Mễ lai Khắc: “Ta đi phụ cận tìm xem có cái gì ăn không, ngươi nghỉ ngơi đi” Nói xong cũng không quay đầu lại liền tiêu sái bước đi, bóng dáng rời đi rất nhanh kia có vẻ rất chật vật. Mễ Lai Khắc cũng phục hồi lại tinh thần. Tay chạm vào mảnh da thú trước ngực, hồi tưởng lại ánh mắt ôn nhu cùng chuyên chú mà Thụy mới vừa nhìn hắn, trong lòng cảm giác rất ngọt ngào. Sau nhớ đến việc mình vì đôi môi bị ma sát mà không khống chế phát ra tiếng rên làm cho Thụy chạy trối chết, trong lòng lại rất là ảo não. Rõ ràng không khí vừa rồi là tốt lắm, không nghĩ tới đã bị chính mình phá hủy. Ai! Bất quá cảm giác Thụy bị mình hấp dẫn coi như là một bước tiến lớn đi. Ân! Bất đồng cho tâm tình vừa ngọt ngào vừa ảo não của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy hiện đi trong rừng cây đã rối rắm đến cực điểm. Chính mình vừa rồi như thế nào cảm thấy Đại Thước thực gợi cảm, nhìn đôi môi của hắn, chính mình rất muốn hun hăng hôn xuống, nếu không bị ngắt ngang có lẽ mình thật sự làm như vậy đi.
Hiện tại nghĩ lại trong lòng vẫn là thực rối rắm. Lúc ở địa cầu, giới tính của mình là bình thường a. Tuy rằng mình từ đây về sau sẽ phải sống tại thú nhân thế giới, bị bẻ cong là nhất định, nhưng mà tỏ ra kìm lòng không đậu với một nam nhân cao lớn hơn chính mình thật sự là có chút quá nhanh a. Chẳng lẽ là bởi vì năng lực thích ứng của mình quá mạnh mẽ sao?
Vốn đang nghĩ so với thú nhân cao lớn cường tráng, mình hẳn là càng có thể tiếp nhận một giống cái có khuynh hướng tương tự như nữ nhân ở địa cầu, nhưng hiện tại là xảy ra chuyện gì đây? Chẳng lẽ mình không thể nhận ngụy nương linh tinh (nam thích giả nữ), nếu thật sự thích thượng nam nhân, vẫn là thích thượng một nam nhân chân chính cường hãn hơn một nam nhân có chút nữ tính?!. Hơn nữa hiện tại, mình là một giống cái, thích thú nhân quả thật có vẻ hợp lí một ít. Chính bản thân mình cũng không phải là một người theo chủ nghĩa tình yêu lãng mạn, vẫn là thực tế một chút sẽ tốt hơn. Nhưng thật sự muốn chọn Mễ Lai Khắc sao? Kỳ thật tính cho đến nay, thời gian hai người nhận thức cũng không đến quá một tháng, vẫn là nên xem xét lại một chút. Ai, dù trong lòng tràn ngập các loại rối rắm, nhưng Lục Văn Thụy vẫn dùng Phong Tàn săn được mấy con gà rừng cùng vịt hoang, sau đó lại trở về chỗ Mễ Lai Khắc bên bờ sông. Nhìn Mễ Lai Khắc bên bờ sông vẫn duy trì nụ cười ngây ngô, hơn nữa biểu tình này tựa hồ đã duy trì rất lâu, Lục Văn Thụy cảm thấy nếu mình thật sự thích một tên ngốc hề hề như vậy thì hắn có chút kham a, quả nhiên vẫn phải suy nghĩ kỹ một chút đi. Mễ Lai Khắc thấy Lục Văn Thụy trở về, lập tức thu hồi nụ cười ngây ngô trên mặt, hồi phục trạng thái bình thường. Hai người cùng nhau xử lý con mồi, sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn hôm nay, Lục Văn Thụy làm một chút cơm trưa phong phú, tuy rằng hai người bởi vì phi hành nên bỏ lỡ thời gian bữa sáng, nhưng ăn một bữa cơm trưa như vậy vẫn thực là thỏa mãn. Đợi cho cơm nước xong, lại bổ sung một chút lương thực cùng nước uống, hai người tìm được một gốc cây đại thụ tại khu vực phụ cận. Đi vào dưới tàng cây, trải tấm da thú, Lục Văn Thụy nằm cạnh Mễ Lai Khắc đã biến thành thú hình đi vào giấc ngủ. Dù sao thì trên đường đi, ngồi lộ thiên ở trên lưng ‘phi cơ’ lão hổ chịu gió cùng nắng chính mình cũng mệt chết đi được. Hai người sau một ngày nghỉ ngơi, lại bắt đầu đi, liên tục vừa bay vừa nghỉ như vậy gần 5 ngày, rốt cục đã nhìn thấy bóng dáng bộ lạc ở đằng xa, điều này làm cho hai người phong trần mệt mỏi cảm thấy phi thường cao hứng, rốt cục không cần tiếp tục màn trời chiếu đất, thật sự là quá tốt. Tiếp tục chạy thêm hai giờ, toàn cảnh bộ lạc Thái Cách liền xuất hiện trong tầm mắt Lục Văn Thụy. Đó là một nơi so với bộ lạc Lý Âu lớn hơn không chỉ 10 lần, bên trong có rất nhiều phòng ở đều là dùng đá tảng dựng lên, nhìn qua công nghệ đã muốn thực thành thục, không quá thô ráp, giống như nhà trệt ở địa cầu. Trước mỗi nhà đều có một khoảng trống, trước khoảng trống là một cái cửa lớn, chẳng lẽ đây được xem như sân sao? Nhìn thấy có rất nhiều người cao thấp ở phía dưới, dân cư nơi này cũng thật nhiều a, sơ lược phỏng chừng, có một vạn người đi. Bộ lạc Lý Âu chỉ có khoảng 200 người, so với nơi đây thì đúng là nhỏ hơn thật. Không đợi Lục Văn Thụy suy nghĩ xong, Mễ Lai Khắc đã đáp xuống phía trước một căn nhà. Ngẩng đầu nhìn, nhà này tựa hồ so với mấy cái khác lớn hơn một chút, hơn nữa trên nóc nhà phủ một khối da thú rất lớn, trên da thú còn cắm mấy cọng lông chim xinh đẹp, không biết là có ý tứ gì a? Nhìn chúng giống như loại lông chim mà tộc trưởng trong bộ lạc bé An đội, như vậy gian này chính là nhà của tộc trưởng trong bộ lạc? Mễ Lai Khắc mang theo Lục Văn Thụy còn đang miên man suy nghĩ đi vào cửa, đi qua “Sân”, đến phòng trước, chỉ thấy hai người đang ngồi bên cạnh thạch bàn, còn chưa nhìn kỹ, bên tai liền truyền đến thanh âm hưng phấn của Mễ Lai Khắc: “Phụ thân, cha. Ta đã trở về!”
|