Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
|
|
CHƯƠNG 5
Nghiêm Bách Tông lập tức nhìn về phía Kỳ Lương Tần, một người trong lúc vô tình đụng vào bạn, hay là có tâm muốn cọ bạn, khác biệt ở giữa thật sự rất rõ ràng.
Hắn nhìn thấy Kỳ Lương Tần cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng, ngón tay trắng nõn gầy yếu, nắm thìa, chút có chút không khuấy bát canh nổi váng dầu, sau đó cái chân kia nhẹ nhàng rút đi, Kỳ Lương Tần quay đầu nói với Nghiêm Tùng Vĩ: “Canh này ăn ngon.”
Giọng nói lộ ra mất tiếng, giống như tình cảm mãnh liệt qua đi thuỷ triều xuống.
“Bằng không sao ông chủ tiệm này lại trâu bò như vậy, không nhận giao bên ngoài, ai đến đều phải xếp hàng, mẹ, cái này đại bổ, mẹ ăn nhiều chút.”
Ai biết Nghiêm lão thái thái cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu đại bổ, con liền uống nhiều chút, ta thấy con còn cần bổ hơn cả ta đó, đôi mắt đều đen rồi, hai người các con cũng kiềm chế chút, lúc trẻ tuổi chỉ biết vùi đầu làm, già rồi mới biết được chỗ tốt của việc khắc chế.”
Kỳ Lương Tần vừa nghe liền xấu hổ không chịu được, Nghiêm Tùng Vĩ lại cười há há không ngừng.
Nghiêm lão thái thái quay đầu hỏi Nghiêm Bách Tông: “Vợ con thế nào, sao không cùng về theo?”
“Cô ấy bận, không thoát thân được.”
Nghiêm lão thái thái lại cười lạnh: “Bận bận bận, giống như khắp thiên hạ chỉ có mình cô ta bận, không phải chỉ là giảng viên đại học sao, ta thấy giảng viên đại học người ta thật thanh nhàn, nhưng cô ta cả ngày bận cái gì vậy, bận nhiều năm như thế, cũng không thấy cô ta bận ra một đứa con. Bình thường ngày lễ ngày tết điện thoại cũng không nhớ gọi một cú, mẹ chồng nằm viện, cũng không trở về liếc nhìn một cái?”
“Mẹ, chị dâu con không trở về, còn không phải bởi vì mẹ luôn cho chị ấy nhìn sắc mặt à, nếu chị ấy về, lại phải nghe mẹ lải nhải. Cả ngày nói người ta là gà mái không đẻ trứng, ai mà không buồn bực chứ.”
“Lão nhị.” Nghiêm Bách Tông trầm giọng nói: “Nói gì vậy.”
Nghiêm Tùng Vĩ chép miệng một cái: “Coi như em phóng thí đi.”
“Anh.” Khuỷu tay Kỳ Lương Tần đụng hắn một chút: “Ăn cơm kìa, nói cái gì mà thí.”
Nghiêm Tùng Vĩ muốn cười, lại nhịn được. Giọng Nghiêm lão thái thái hơi có chút ủy khuất nói: “Một đám đều không khiến ta bớt lo.”
Kỳ thật đối với hôn nhân của Nghiêm Bách Tông, Kỳ Lương Tần cũng rất ngạc nhiên.
Nghiêm Bách Tông đã ba mươi tuổi, đương nhiên không có khả năng vẫn là một tờ giấy trắng. Khi hắn hai mươi hai tuổi liền kết hôn, vợ là thanh mai trúc mã Thẩm Hoà, nhưng hàng năm ở nước ngoài. Có khả năng là bút lực của Hoàng Lăng Tiếu Tiếu Sinh không đủ để miêu tả nhiều nhân vật như vậy, cũng có khả năng là hắn cảm thấy bà xã của Nghiêm Bách Tông rất vướng bận, không tiện cho Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông thông đồng, cũng có khả năng là muốn để lại đại chiêu ở phía sau, tóm lại người phụ nữ này chỉ có vài nét bút ít ỏi trong truyện, cậu chỉ biết đại khái hai tin tức: thứ nhất, Thẩm Hoà không xinh đẹp, nhưng mà rất có học vấn, thứ hai, cô ta và Nghiêm Bách Tông lập gia đình tám năm, nhưng vẫn luôn không có con.
Không phải không thể sinh, là không dám. Thẩm Hoà có bệnh tim rất nghiêm trọng, đừng nói sinh con, dù là sinh hoạt tình dục cũng thực khắc chế, hai người bắt đầu từ lần đầu tiên đã phải mang bao làm tốt phòng hộ, nhưng mà Nghiêm lão thái thái không biết.
Cho nên nói Hoàng Lăng Tiếu Tiếu Sinh nhẫn tâm, đem Nghiêm Bách Tông viết thành một đại mãnh công, lại ngay cả sinh hoạt tình dục hài hòa cũng không chịu cho người ta. Đây là chỗ khôn khéo của Hoàng Lăng Tiếu Tiếu Sinh.
Vì sao lại nói như vậy.
Song khiết* văn tự nhiên có cái tốt của song khiết văn, rất nhiều hủ nữ ngây thơ nghe nói công thụ không khiết đã cảm thấy thật đáng tiếc. Nhưng mà ăn ngay nói thật, làm xử nam công, lần đầu tiên còn có thể thành thạo khiến thụ chết đi sống lại thật sự có chút khoa trương, phần lớn nam nhân lần đầu tiên đều là khẩn trương, xấu hổ co quắp. Thẳng nam còn như thế, huống chi giữa đồng tính, muốn đi vào bộ phận sinh lý không nên tiến vào, khó khăn càng tăng một tầng. Nhưng mà làm cường công, độc giả làm sao có thể tiếp thu một công lần đầu tiên một giây đã xong lại còn vụng về chứ.
*Song khiết: cả công và thụ đều “sạch”, chưa từng quan hệ với ai.
Cho nên Hoàng Lăng Tiếu Tiếu Sinh lựa chọn một con đường điều hòa, đắp nặn ra Nghiêm Bách Tông, có kinh nghiệm, cam đoan mặc dù hắn ịch ịch ịch với Kỳ Lương Tần cũng có thể có lần đầu tiên sung sướng, phải biết là làm thụ, lần đầu tiên có thể sung sướng trải qua là một chuyện quan trọng cỡ nào, có thể giảm bớt nhiều ít đau đớn và bất an, nhưng giữa hắn và Thẩm Hoà lại không có tình yêu, thuần túy là thân cận kết hôn tự nhiên mà ở cùng một chỗ. Để khiến nam nhân này đã kết hôn rồi cũng bảo trì khát khao và cảm giác cấm dục, Thẩm Hoà liền thành nữ phụ pháo hôi, cô ta không sai biệt lắm là một người lãnh đạm, đầu óc chôn trong công việc, cùng Nghiêm Bách Tông trên cơ bản là vợ chồng hữu danh vô thực. Nhưng mà cả đời này Nghiêm Bách Tông cũng chỉ có một người phụ nữ là Thẩm Hoà, dù sau này hai người hiếm khi có sinh hoạt vợ chồng, hắn cũng có thể bảo trì trung trinh, cũng không xằng bậy, khắc chế cẩn thận, nam nhân như vậy, thực hợp tâm ý Kỳ Lương Tần.
Lúc cậu còn trẻ, có khả năng thích cái loại công ăn chơi đàng điếm, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, khi gặp được người yêu định mệnh liền lập tức biến thành trung trinh không chuyển này, nên cậu thích xem loại tiểu thuyết tổng tài bá đạo đột nhiên rơi vào ái tình, chỉ là sau này tuổi dần dần lớn, qua hai mươi tám tuổi, cậu mới ý thức được giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cậu càng thưởng thức cái loại nam nhân sinh ra đã không loạn, có trách nhiệm đáng tin cậy, huống chi cái loại nam nhân theo khuôn phép cũ này lại ý loạn tình mê vì mình, mới càng có cảm giác thỏa mãn.
Cho nên cậu thích xem《Phan Kim Liên phiên bản nam》, bởi vì nơi này có Nghiêm Bách Tông, là loại hình cậu thích, hơn nữa cậu vẫn luôn xấu hổ mà lại ác liệt chờ mong lần đầu tiên Nghiêm Bách Tông trải qua tình ái không theo khuôn phép là phát sinh với Kỳ Lương Tần, đó cũng là lần đầu tiên rất quan trọng trong đời người, hơn nữa tác giả Hoàng Lăng Tiếu Tiếu Sinh nhiều lần đề cập đến để hấp dẫn ánh mắt, quả thực câu lên khẩu vị của cậu.
Ai có thể ngờ được tác giả lại vứt hố! ! (ý là tác giả truyện nhiều lần nhắc tới việc sau này khi hai nhân vật chính thành đôi để hút ánh mắt độc giả, nhưng kết quả còn chưa viết tới chỗ thành đôi thì tác giả đã bỏ hố)
Quyến rũ một người đã có vợ, càng kích thích, cũng càng thể hiện ra bản chất Phan Kim Liên trên người Kỳ Lương Tần, mà Nghiêm Bách Tông ngồi trong lòng mà vẫn không loạn*, càng làm cho hắn tràn ngập mỹ cảm cấm dục, hắn là nam nhân có trách nhiệm, không vì sắc đẹp và dục vọng mà rục rịch, trong xã hội hiện giờ, nam nhân như vậy có bao nhiêu hiếm có.
*Chỗ này bắt nguồn từ điển cố Liễu Hạ Huệ vì cứu một người phụ nữ bị cảm lạnh mà ôm vào lòng cho cô ta hết lạnh, nhưng trong lòng không hề có tà tâm, dùng để nói về chính nhân quân tử.
Nhưng mà có phải chính bởi vì Nghiêm Bách Tông là nam nhân như vậy, cho nên đã định trước cuối cùng Kỳ Lương Tần không đạt được gì hay không?
Chung quy là nghiệt duyên.
Cậu vừa ăn cơm, vừa tưởng tượng phong phú mà nghĩ một ít chuyện, ánh mắt chuyển qua ngoài cửa sổ sát đất, ngẩn ra, bật thốt lên nói: “Mưa lại rơi rồi.”
Lúc này đây không phải chỉ là mưa nhỏ tí ta tí tách, trời mưa rất lớn, bị gió cuốn đánh lên cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng vang lạch cạch lạch cạch, chỉ chốc lát sau trên thủy tinh chính là một tầng nước, một mảnh mơ hồ. Ăn cơm xong, hai anh em Nghiêm thị đều phải đi, Nghiêm Tùng Vĩ bảo Kỳ Lương Tần ở lại: “Em về nhà cũng không có việc gì, ở đây với mẹ.”
“Ta không có phúc khí này, ” Nghiêm lão thái thái nói: “Ta còn muốn sống lâu thêm hai năm, nhìn thấy cậu ta ta liền nổi giận.”
Kỳ Lương Tần có chút ngượng ngùng, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Vậy được rồi.”
Ba người từ trong phòng bệnh đi ra, người mời chăm sóc liền đi vào. Ba người ra khỏi bệnh viện, nhìn bên ngoài mưa như trút nước, di động của Nghiêm Tùng Vĩ vang lên một chút, hắn ta móc ra nhìn thoáng qua, giương mắt nhìn nhìn Kỳ Lương Tần, khóe miệng không giấu được ý cười.
Không cần phải nói, là Đàm Thanh Thanh gửi tin nhắn, phỏng chừng là chờ sốt ruột.
“Đang nghĩ hai người đều về nhà, em cứ ngồi xe anh cả trở về đi. Mưa lớn như thế, gọi xe cũng không tiện.” Giọng điệu Nghiêm Tùng Vĩ thực quan tâm cậu.
Kỳ Lương Tần là một người không thích phiền toái người khác, nếu như là bản thân cậu, phỏng chừng cậu sẽ nhanh chóng xua tay nói không cần không cần, nhưng mà làm sao được chứ, trong nội dung tiểu thuyết chính là Kỳ Lương Tần ngồi xe Nghiêm Bách Tông trở về nhà, một đường phát sinh một loạt chuyện khiến người ta siết chặt khăn tay. Vì thế cậu dùng một đôi con ngươi tựa như ướt mưa nhìn về phía Nghiêm Bách Tông, cố ý chớp hàng mi chữ bát (chữ bát 八). Cậu cảm thấy giờ phút này vẻ mặt cậu hẳn là có chút làm ra vẻ, sống động ra một tên ẻo lả.
Nghiêm Bách Tông đương nhiên không có biện pháp cự tuyệt, chỉ nói với Nghiêm Tùng Vĩ: “Vậy còn cậu.”
“Em kêu xe.”
Xe đỗ ở bên ngoài, chạy từ nơi này tới, lúc vào trong xe trên người hai người đều có chút ướt. Nghiêm Bách Tông kéo một tờ giấy cho cậu, Kỳ Lương Tần vừa nói lời cảm tạ vừa xoa xoa mưa trên mặt.
Nhưng mà cậu không chỉ muốn lau mặt, cậu còn phải kéo áo ra lau cổ.
Đoạn này trong tiểu thuyết Kỳ Lương Tần vô cùng xuân ý dạt dào. Cậu cởi nút cổ áo, ngửa cổ lên, khăn tay từ cằm cậu di chuyển đến hầu kết, sau đó lau xương quai xanh. Rốt cuộc thì cậu vẫn có liêm sỉ hơn Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết, cậu lau tương đối nam tính, vội vàng, khăn tay dính ướt hơn phân nửa, cậu nắm ở trong tay, bắt đầu rung chân.
Lúc cậu kích động thực dễ dàng rung chân, tật xấu này bị mẹ cậu nói qua rất nhiều lần, nói rung chân không lễ phép, mấy năm này cậu đã hết sức ức chế, không nghĩ rằng đến giờ phút này lại rung lên. Cậu dùng dư quang ánh mắt nhìn Nghiêm Bách Tông ở ghế lái, Nghiêm Bách Tông cởi áo khoác ẩm ướt, chỉ còn lại một cái sơ mi trắng ở bên trong.
Áo sơ mi kia cũng có chút ướt, có nhiều chỗ dán trên lưng hắn, mơ hồ lộ ra làn da màu tiểu mạch bên trong. Nam nhân mặc quần áo lộ gầy cởi quần áo lộ thịt này, lúc chỉ mặc áo sơ mi trắng, bả vai có vẻ càng dày rộng rắn chắc, trên mặt bị mưa làm ướt nhẹp, cằm và trên môi còn mang theo bọt nước, Kỳ Lương Tần giống như ngửi được một làn hơi thở, hơi thở thuộc về Nghiêm Bách Tông, thân sĩ, giống đực, thơm ngọt, áp lực, hơi thở này hấp dẫn cậu, hình như là áo sơ mi ẩm ướt đã bị nhiệt độ cơ thể hơ nóng, hơi thở kia che trời lấp đất mà tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, mỗi một luồng không khí cậu hô hấp, đều là mùi vị của Nghiêm Bách Tông.
Dựa theo nội dung phát triển của tiểu thuyết, Kỳ Lương Tần khó nhịn xuân tâm, nhiệt tình giúp Nghiêm Bách Tông lau bọt nước trên người.
|
CHƯƠNG 6
Kỳ Lương Tần hít sâu một hơi, cười cười với Nghiêm Bách Tông, sau đó không chờ Nghiêm Bách Tông kịp phản ứng, đã cầm khăn tay lau lên: “Anh xem anh cũng ướt kìa, đều… đều là nước.”
Tay cậu đụng đến mặt Nghiêm Bách Tông, cảm giác chính là một mảnh bóng loáng, Nghiêm Bách Tông giống như có chút kinh hãi, nhất thời lại không động đậy, sau đó liền vươn tay muốn bắt lấy cái khăn trong tay cậu: “Tôi tự mình làm.”
Kỳ Lương Tần lắp bắp nói: “Không… không, tôi giúp anh.”
“Tôi tự mình làm.”
Vẻ mặt Kỳ Lương Tần đỏ bừng, bởi vì quá gấp, lau liền rất dùng sức, Nghiêm Bách Tông nhíu mày, một phen đè tay cậu xuống, khí lực lại lớn như vậy, niết cậu đau đến lập tức thành thật.
“Tôi tự mình làm.” Cuối cùng Nghiêm Bách Tông lên giọng, giọng điệu hiển nhiên có chút tức giận.
“Tôi… tôi cũng không muốn như vậy…” Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng nhìn Nghiêm Bách Tông.
Kỳ thật cậu muốn nói cậu đều là bị bắt liêu công, bản thân cậu là một người thật rụt rè bảo thủ! Đây… Đây đều là vì hoàn thành nhiệm vụ, không thể không bán tao… (bán tao: giống như bán manh, nhưng “tao” là lẳng lơ, dâm đãng)
Nhưng mà lời này nghe vào trong lỗ tai Nghiêm Bách Tông lại không phải như vậy.
Không muốn như vậy, vì sao còn muốn như vậy?
“Nếu cậu đã kết hôn với lão nhị, vẫn là giữ chút khoảng cách với tôi mới tốt.”
Những lời này nếu dùng lời kịch trong truyện Phan Kim Liên truyền thống mà nói, chính là, chị dâu, xin tự trọng.
Kỳ Lương Tần xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, nhanh chóng ngồi trở lại vị trí, thở dốc ngồi ở nơi đó một hồi, đột nhiên mở cửa xe, lại bị Nghiêm Bách Tông kéo cánh tay lại: “Cậu muốn làm gì?”
Cậu muốn xuống xe chạy trốn, vầy cũng quá xấu hổ đi, con người cậu sợ nhất chính là xấu hổ, huống chi cái sự xấu hổ này còn bởi vì cậu không biết xấu hổ.
Chỉ có điều cậu… cậu không thể xuống xe chạy trốn, bởi vì dựa theo nội dung truyện, hai người “trầm mặc đi một đường, tương đối im lặng.”
Cậu phải ngồi xe Nghiêm Bách Tông về nhà.
Vì thế cậu an vị trở lại ghế ngồi, Nghiêm Bách Tông buông cậu ra, lại nhìn thấy cổ tay Kỳ Lương Tần đều bị mình nắm đỏ một mảng lớn. Kỳ Lương Tần theo ánh mắt của hắn nhìn qua, nhanh chóng nâng cánh tay lên, xoa xoa cổ tay.
“Đau à?”
“Không đau.”
“Vừa rồi…” Nghiêm Bách Tông nói: “Tôi có hơi phản ứng quá mức, xin lỗi cậu. Cậu đừng chê cười, chủ yếu là… tôi không nghĩ rằng lão nhị lại thích nam, cưới một nam nhân, có khả năng trong tiềm thức vẫn xem cậu là vợ của em trai, cho nên ít nhiều có chút không được tự nhiên, nghĩ hơi nhiều…”
“Ừm.” Kỳ Lương Tần cúi đầu, lỗ tai lại đỏ bừng, trong lòng nghĩ, anh không có nghĩ nhiều đâu, tôi chính là Phan Kim Liên không biết liêm sỉ muốn quyến rũ anh đó.
Biết sao được, dù vừa rồi Nghiêm Bách Tông nắm cổ tay cậu nắm đến phát đau, trong một khoảnh khắc cậu vẫn nghĩ, a, thật nam nhân, a, khí lực thật lớn.
Cậu thế mà lại là một M, bản thân cậu cũng không biết!
Quả nhiên giống như trong tiểu thuyết miêu tả, bọn họ một đường không nói lời nào, Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhưng mà cửa sổ ướt mưa, một mảnh mơ hồ, cậu đành phải quay đầu nhìn về phía trước, khô nóng trên người giống như không cách nào tán đi, ngay cả hô hấp cũng đều áp lực, trong lòng nghĩ đoạn đường này sao lại dài như vậy.
Lúc sắp đến nhà, Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên mở miệng, hỏi: “Cậu bao nhiêu rồi?”
“Hai mươi.”
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, đem xe đỗ trong ga ra, nói: “Thật trẻ tuổi.”
Không chỉ mình hắn cảm khái như vậy, mà ngay cả Kỳ Lương Tần cũng cảm khái như vậy. Hai mươi tuổi, thật trẻ tuổi, thanh xuân dào dạt, cái tuổi sung túc đến mức nhéo một chút cũng có thể tích ra nước. Bản thân cậu lúc hai mươi tuổi, vừa mới ý thức được mình thích nam nhân, trải qua cuộc sống đại học bình thường nhất, hao phí hết thanh xuân của mình. Cậu cảm thấy nhân sinh quý giá nhất không phải tình yêu, tiền tài, mà là thanh xuân. Sau khi cậu biến thành lão nam nhân, mới hiểu ra điều đó. Giống như trời cao thương cậu sống uổng thanh xuân, nên cho cậu cơ hội trải qua thêm một lần.
Sau khi về đến nhà, cậu và Nghiêm Bách Tông đổi giày ở chỗ huyền quan, lúc Nghiêm Bách Tông nhấc chân, Kỳ Lương Tần nhìn thấy trên đôi tất màu đen của hắn lộ ra một đoạn cẳng chân, phía trên có lông chân mềm mại. Cậu cảm thấy hết thảy của Nghiêm Bách Tông đều thực xinh đẹp, bàn chân và cẳng chân của hắn đều thực gợi cảm, cậu cũng không có nghiện chân, nhưng nếu muốn cậu quỳ dưới đất liếm chân Nghiêm Bách Tông, dường như cậu cũng nguyện ý. Cậu vì cái suy nghĩ dơ bẩn lại bí ẩn đột nhiên nhảy ra này mà cảm thấy mất thể diện, cuống quít cúi đầu đổi giày. Cậu phân không rõ đây là dục vọng thuộc về cậu, hay là dục vọng thuộc về Kỳ Lương Tần, bởi vì Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết đã từng làm một hồi mộng xuân, trong mộng y không hề có tôn nghiêm mà ôm chân Nghiêm Bách Tông, cầu hắn thao y một lần.
Dì Xuân từ phòng bếp đi ra, Nghiêm Bách Tông chào hỏi dì: “Nấu canh ạ?”
Dì Xuân cười nói: “Dì nấu cho mẹ con, để bà ấy bổ thân thể, đợi lát nữa đưa qua cho bà ấy.”
“Bà ấy ăn cơm trưa rồi, cũng là mua canh, phỏng chừng ăn không được.”
Trên mặt ẩm thực Nghiêm lão thái thái vô cùng chú ý, cho tới bây giờ đều là no tám phần, tuyệt đối không ăn nhiều, cho nên dù bà đã lớn tuổi, dáng người lại vẫn duy trì thật tốt, thực gầy yếu.
Dì Xuân có chút ngơ ngác: “Hôm nay sao lại ăn sớm như vậy.”
“Hôm nay con với lão nhị thăm bà ấy, lão nhị chưa ăn sáng, liền cùng nhau ăn cơm trưa. Nấu canh gì vậy ạ?”
“Canh gà ác hải sâm nấm đông cô, nấu cho tới trưa.”
“Vậy múc cho con một bát đi.” Nghiêm Bách Tông nói xong quay đầu lại nhìn Kỳ Lương Tần: “Cậu muốn không?”
“Muốn.” Kỳ Lương Tần không cần nghĩ ngợi nói.
“Tốt tốt tốt.” Dì Xuân thật cao hứng, lão thái thái không uống canh còn dư, chính dì một mình cũng uống không được bao nhiêu, đổ đi thật sự có chút đáng tiếc: “Dì liền đi múc cho hai đứa.”
Trong canh nấu xương cá, còn bỏ mứt táo, có chút vị ngọt, Kỳ Lương Tần cũng không thích, nhưng cậu vẫn ăn hết một bát, lau miệng nói: “Con không thể ăn nữa, con phải giảm béo, con quá sáu mươi ký rồi.”
Dì Xuân cười nói: “Kỳ tiên sinh, cậu đâu cần giảm béo.”
Kỳ Lương Tần mới ý thức được mình đã quên nhân vật của mình. Bây giờ cậu là Kỳ Lương Tần, thân cao 1m78, phỏng chừng chỉ có 55 ký, thật sự không tính là béo, rất cân xứng. Cậu không còn là lão nam nhân chiều cao không cao, thể trọng lại không nhẹ trước đây.
Cậu nói không nên lời là vui sướng hay là thương cảm, chỉ nói với dì Xuân: “Dì không cần khách khí như thế, gọi con là tiểu Kỳ là được.”
Nói xong câu đó bản mặt già nua của cậu liền đỏ lên, chỉ là cậu thật sự thích người khác kêu cậu là tiểu Kỳ, tiểu Kỳ tiểu Kỳ, cảm giác cậu thật sự nhỏ lại, cậu đã từng có một đồng nghiệp, có hôm cơm nước xong, cũng không biết là hắn muốn lôi kéo làm quen với cậu hay là muốn thế nào, lại mở miệng gọi: “Lão Kỳ, có đi xem phim không?”
Cậu giận một tuần không cho người nọ sắc mặt hoà nhã. Cậu còn chưa từng yêu đương, cậu không tiếp thu được sự thật là mình đã già đi. Cậu bi ai, không chịu đối mặt hiện thực, chỉ mỗi ngày sống trong tiểu thuyết, khát vọng có một ngày có một anh hùng cái thế đến cứu vớt cậu, cho cậu tình yêu. Cậu vô số lần thề, nếu cậu có thể gặp được người như vậy, cậu nhất định thật lòng thật dạ mà tốt với hắn, trả lại hắn gấp ngàn gấp trăm lần, nam nhân giải cứu cậu ra từ trong cuộc sống cô độc, đáng để cậu cảm kích cúng bái cả đời.
Dì Xuân nghe cậu nói xong, mím môi cười cười, bộ dạng rất là cao hứng: “Vậy được, về sau dì liền kêu con là tiểu Kỳ, dì cũng thấy kêu Kỳ tiên sinh quái quái, đều là người một nhà.”
Dì Xuân là bảo mẫu Nghiêm gia, nhưng có quan hệ vô cùng tốt với người Nghiêm gia, hai anh em Nghiêm thị đều kêu dì là dì Xuân, dì cũng đều gọi thẳng tên hai anh em. Nhưng dì cũng là người thông minh, cũng không có thật sự cho mình là chủ nhân cái nhà này, không được chủ nhân đồng ý, dì tuyệt đối sẽ không kêu loạn, cái xưng hô Kỳ tiên sinh này, dì cũng là đoán từ thái độ của hai người lão thái thái và Nghiêm Tùng Vĩ mà gọi.
Kỳ Lương Tần cười cười đứng lên, muốn đem bát đến phòng bếp, dì Xuân nhanh chóng tới đón lấy: “Đưa dì là được, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Cám ơn.” Cậu phỏng chừng dì Xuân có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì trong tiểu thuyết tuy rằng dì Xuân lên sân khấu rất ít, nhưng mà thái độ của Kỳ Lương Tần đối với dì rất rõ ràng, chính là xem dì như người ở. Dì Xuân quả nhiên sửng sốt một chút, nói: “Nếu con cảm thấy hợp khẩu vị, về sau dì còn nấu cho con ăn… tiểu Kỳ.”
Dì kêu một tiếng, tự mình che miệng cười đi vào phòng bếp, ngược lại khiến Kỳ Lương Tần có chút ngại ngùng. Bên kia Nghiêm Bách Tông cũng ăn xong đứng lên, nói: “Nếu không tôi cũng gọi cậu như vậy đi.”
Kỳ Lương Tần quay đầu lại, chỉ thấy Nghiêm Bách Tông giống như lầm bầm lầu bầu, nói: “Tiểu Kỳ…”
Lần đầu tiên Kỳ Lương Tần cảm thấy hai chữ “tiểu Kỳ” dễ nghe như vậy. Cậu sống gần ba mươi năm, trong lúc đó có vô số người từng gọi cậu là tiểu Kỳ, người thân, bạn bè, bạn học, đồng nghiệp, cậu vô số lần nghe qua hai chữ này, lại cũng không thể sánh với Nghiêm Bách Tông.
Cậu khác với Kỳ Lương Tần, tên khác nhau, tướng mạo khác nhau, thân thể khác nhau, tính cách khác nhau, bối cảnh cũng khác nhau, cái chung duy nhất chính là dòng họ. Người khác gọi cậu là tiểu Kỳ, cậu mới cảm thấy cậu vẫn là chính mình, không phải Kỳ Lương Tần, người khác là đang gọi cậu.
Giống như cách hai thế giới, nam nhân cậu yêu nhất trong truyện, xuyên qua hai thế giới, đang gọi tên của cậu.
|
CHƯƠNG 7
Một đường này cậu đều buộc chặt, mệt không chịu được, đến phòng liền nằm lên giường, cậu nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, bởi vì là ban ngày, tình hình căn phòng đối diện liền nhìn không rõ ràng như vậy. Bên ngoài vẫn đổ mưa, cách màn mưa thì lại càng cái gì cũng không thấy rõ lắm.
Cậu nằm nhìn một hồi, lại cứ như vậy ngủ mất, chờ đến khi tỉnh lại, đã là trời đất tối tăm. Cậu mới vừa ngồi dậy, liền truyền đến tiếng đập cửa, là dì Xuân: “Tiểu Kỳ, nên ăn cơm chiều rồi.”
Kỳ Lương Tần đáp lời, mở đèn lên soi soi gương, phát hiện tóc của mình lại vểnh lên, đè thế nào cũng không đè xuống được, cậu nhanh chóng chạy đến toilet làm ẩm tóc, sau đó cầm lược chải chải.
Ở trước mặt Nghiêm Bách Tông vẫn phải chú ý hình tượng, không chỉ Nghiêm Bách Tông, ở trước mặt bất cứ một anh đẹp trai nào cậu cũng đều vô cùng chú ý hình tượng.
Cậu từ trong phòng đi ra, bên ngoài đã dọn xong đồ ăn, bên cạnh bàn lại không có một người, cậu quay đầu nhìn dì Xuân ở phòng bếp: “Chỉ có hai người chúng ta sao?”
Dì Xuân cười cười, nói: “Bách Tông buổi chiều đi ra ngoài, nói cơm chiều không trở lại ăn. Lát dì phải đi đưa canh cho lão thái thái, con tự ăn đi.”
Trong lòng Kỳ Lương Tần buồn bã thất vọng. Kỳ thật Nghiêm Bách Tông không ở đây là chuyện tốt. Bởi vì dựa theo nội dung tiểu thuyết miêu tả, sau khi xảy ra sự kiện lau nước trong xe, chương tiếp theo chính là một tuần sau đó.
Kỳ Lương Tần nghĩ, một tuần này cậu phải làm cái gì đây. Tiểu thuyết không có cách nào toàn diện, một ngày hai mươi bốn giờ đều phải miêu tả, nhưng cậu thân là Kỳ Lương Tần, lại phải từng bước mà sống qua ngày. Một tuần này là thời gian thuộc về cậu, khả năng duy nhất cậu phải chú ý, chính là không được đánh vỡ tiết tấu phát triển nội dung truyện. Nói cách khác, một tuần này cậu và Nghiêm Bách Tông không thể phát sinh bất luận một chuyện gì có khả năng ảnh hưởng tới nội dung một tuần sau đó.
Cho nên may mà Nghiêm Bách Tông không ở đây, không thì mặc dù hắn ở đây, cậu cũng phải trốn tránh hắn một chút. Trước khi đến tuần sau, cậu không thể phát sinh bất luận tiếp xúc tứ chi hoặc tình cảm nào với Nghiêm Bách Tông nữa, để tránh đánh vỡ tính nối liền của nội dung truyện.
Đây là một tuần thực bình thường, làm gia đình chủ phu*, cả ngày Kỳ Lương Tần không có việc gì để làm, chỉ có mỗi ngày sáng sớm thức dậy vào bệnh viện “thỉnh an” Nghiêm lão thái thái, lão thái thái này rất kỳ quái, rõ ràng thực chán ghét cậu, nhìn thấy cậu sẽ không có sắc mặt hoà nhã, nhưng mà ngày nào cậu không đến bệnh viện, bà liền lải nhải không dứt với Nghiêm Tùng Vĩ, nói cậu không hiểu quy củ, mẹ chồng nằm viện cũng không biết mỗi ngày tới xem.
*Gia đình chủ phu: vợ ra ngoài đi làm kiếm tiền, chồng ở nhà chăm con, nấu ăn, dọn dẹp…
Kỳ Lương Tần đến bệnh viện một chuyến chính là chịu một trận tra tấn, lại không dám chơi di động, chỉ đứng ở chỗ đó, đứng cả tiếng đồng hồ, chờ đến khi Nghiêm lão thái thái nói: “Cậu đi đi, đừng ở chỗ này.”
Hôm nay lại có chút không giống, Kỳ Lương Tần cũng biết hôm nay có chút không giống, bởi vì dựa theo nội dung truyện phát triển, một ngày nào đó trước khi cậu và Nghiêm Bách Tông gặp lại, cô em chồng của cậu Nghiêm Viện trở về.
Cậu vẫn luôn thấp thỏm chờ đợi ngày hôm nay đến, kỳ thật cậu có hơi sợ Nghiêm Viện, bởi vì đây là cô em chồng thật khó chơi thường thấy trong kịch luân lý gia đình cẩu huyết, bởi vì là người trẻ tuổi, cô ta còn mạnh mẽ hào phóng hơn Nghiêm lão thái thái rất nhiều, khiến người ta thực khó chống đỡ.
Lúc này, cậu mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, vừa muốn đẩy cửa đi vào, chợt nghe thấy giọng một người phụ nữ còn trẻ nói: “Anh hai con từ lúc trung học đã háo sắc không chịu được, khuê mật của con anh ấy đều cua, lúc nào lại đổi tính thích nam nhân, theo con thấy, anh ấy chính là chê mẹ ghét bỏ cô bạn gái múa thoát y của anh ấy, cố ý chọc giận mẹ đó.”
“Chọc giận ta cũng phải có một mức độ, giấy chứng nhận hai người cũng lấy rồi ”
“Thật sự lấy chứng nhận à?”
“Hộ khẩu cũng từ bản cũ nhà chúng ta dời ra ngoài rồi, cái tên bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa đó, ta thật sự là nuôi không nó mà.”
Kỳ Lương Tần xấu hổ, nghĩ hai mẹ con người ta nói chuyện tri kỷ, cậu có cần chậm chậm rồi lại đi vào hay không, kết quả phía sau đột nhiên có người hô: “Anh đến thăm bệnh sao, đừng chắn cửa.”
Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn thấy y tá cầm quyển vở nhỏ, nhanh chóng đỏ mặt đẩy cửa đi vào, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Nghiêm Viện quay đầu nhìn cậu, từ trên xuống dưới đánh giá cậu một phen, hỏi: “Đây chính là chị dâu của con đó hả?”
Kỳ Lương Tần xấu hổ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, y tá kia liếc nhìn cậu một cái, muốn cười nhưng dường như nhịn được. Có khả năng Nghiêm lão thái thái cũng thấy dọa người, liền vỗ vỗ tay Nghiêm Viện, lộ ra vài phần ý tứ trách cứ. Tuy rằng hôn nhân đồng tính hợp pháp, nam nam kết hôn không ít, nhưng chung quy là số ít, khác phái luyến vĩnh viễn là chủ lưu, cũ kỹ mà lại sĩ diện giống như Nghiêm lão thái thái, vẫn là cảm thấy dọa người.
Nghiêm Viện liền không nói gì nữa, Nghiêm lão thái thái không vui nói: “Tại sao cậu lại đến?”
“Con đến xem mẹ…” Kỳ Lương Tần chân tay luống cuống đứng sang một bên, y tá nhìn nhìn bình truyền dịch, nói vài câu “không có việc gì” “không thành vấn đề” linh tinh với Nghiêm Viện, cuối cùng dặn dò: “Chỉ cần giữ tâm tình thoải mái, đừng nóng giận, liền không có việc gì, rất nhanh có thể xuất viện.”
Sau khi y tá đi rồi, Nghiêm Viện nói: “Mẹ nghe thấy được đi, y tá cũng nói rồi, bảo mẹ đừng nóng giận. Mẹ tức giận thân thể, còn không phải chính mình bị tội à.”
“Ta cũng không phải muốn nổi giận, nhưng con nhìn hai thằng anh trai con kìa, còn có con… nào bảo ta bớt lo.”
“Anh cả của con hình như hồi ở nước Mỹ, nói chị hai con bị bệnh.”
“Bị bệnh, ” Nghiêm lão thái thái cười lạnh một tiếng: “Cô ta ngược lại thực yếu ớt, ba ngày hai bận chạy vào bệnh viện.”
“Anh hai con đâu, sao lại không tới?”
“Không phải là có người thay nó đến rồi đó sao, ” Nghiêm lão thái thái nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Đến rồi lại cứ ở chỗ đó, giống như đầu gỗ vậy, cũng không biết nói một câu, ta nhớ rõ vài ngày trước đó cậu không phải như vậy mà, miệng giống như lau mật vậy, như thế nào, ta chê cậu ồn, nói cậu hai câu, cậu liền ghi hận, không chịu nói à?”
“Không có không có, con… con cũng không biết nói cái gì, sợ quấy rầy mẹ nghỉ ngơi.”
“Vậy cậu đừng đứng ở chỗ này, ra bên ngoài đi, để hai mẹ con chúng ta trò chuyện.”
“Dạ.”
“Thật sự là không có một chút mắt nhìn, phụ nữ chúng ta nói chuyện, một nam nhân như cậu đứng ở bên cạnh cũng không biết xấu hổ.”
Kỳ Lương Tần nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, lại nghe Nghiêm Viện cười nói: “Sao lại là bộ dạng này, con còn tưởng rằng là cái dạng hồ ly chứ, dáng vẻ rất thanh thuần nha, không nghĩ tới anh hai con lại đổi khẩu vị.”
Sau đó chợt nghe thấy Nghiêm lão thái thái bộ dạng bất mãn nói: “Thanh thuần có ích lợi gì, còn không phải tiểu tao hóa cầu xin nam nhân ngủ với cậu ta à.”
Kỳ Lương Tần mặt đỏ tai hồng, đi tới chỗ cửa sổ hành lang đứng lại. Lúc này là thời tiết cuối mùa xuân, trong không khí lưu động hơi thở ấm áp, mang theo một chút mùi nước sát trùng. Kéo cửa sổ ra một chút, lập tức có gió tràn vào, thổi lên tóc của cậu, phất qua trán cậu.
Trong lòng cậu nghĩ, cũng không biết Nghiêm Bách Tông lúc nào trở về. Mà cái gọi là một tuần sau đó, là cụ thể một tuần bảy ngày, hay là một thời gian ước chừng.
Tình cảm của con người thật sự là kỳ quái, có đôi khi biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn nhớ tới, giống như chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn qua một lần, trong lòng cũng rất cao hứng. Yêu thích của cậu đối với Nghiêm Bách Tông, tự nhiên không phải là một ngày hai ngày, trong hơn hai tháng cậu theo bộ truyện kia, cũng đã rơi vào thật sâu, thích cái người Nghiêm Bách Tông này, chờ nhìn thấy người thật, chỉ cảm thấy càng chân thật, cái loại lực hấp dẫn đó cũng càng chân thật, yêu thích của cậu dường như cũng theo đó mà chân thật lên.
Cuối xuân năm nay dường như mưa đặc biệt nhiều, qua hai ba ngày, lại bắt đầu đổ mưa. Nghiêm lão thái thái cũng trở về nhà, Nghiêm Viện từ chức, chuyên ở nhà cùng với bà. Điều này làm cho Nghiêm lão thái thái thật cao hứng, phụ nữ hả, dù chính bà có là nữ cường nhân, nhưng mà cũng hy vọng con gái nhỏ của mình có thể làm một thiên kim tiểu thư, cửa nhỏ không ra cổng lớn không bước, tương lai gả cho một nam nhân không phú thì quý, mỗi ngày ăn cơm dạo phố dưỡng dưỡng nhan, cả đời chỉ làm thiên kim và quý phụ, đây mới là số mệnh tốt nhất của phụ nữ.
Kỳ Lương Tần nằm ở trên giường nói chuyện điện thoại với Đàm Thanh Thanh: “Bà ấy đương nhiên chán ghét tớ, nhìn thấy tớ liền không có lời hay…” Cậu hít một hơi, bộ dạng ưu sầu: “Tớ cảm thấy bà ấy sắp sửa chịu không nổi rồi.”
Bà ấy trong miệng cậu chính là chỉ Nghiêm lão thái thái. Hy vọng lớn nhất của Đàm Thanh Thanh, đương nhiên là Nghiêm lão thái thái sớm một chút phiền chán Kỳ Lương Tần, tốt nhất phiền chán đến mức chỉ cần có thể tìm người thay thế cậu, thì bà ta liền không quan tâm đối phương có phải là cô gái phục vụ đêm hay không, như vậy cô có thể thay thế Kỳ Lương Tần, nghiêm túc đứng đắn gả vào Nghiêm gia. Mục đích Kỳ Lương Tần gả cho Nghiêm Tùng Vĩ, chính là muốn khiến Nghiêm lão thái thái biết, Đàm Thanh Thanh có kém hơn nữa, thì cũng tốt hơn Kỳ Lương Tần gấp trăm lần.
Chờ đến khi hoàn thành việc báo cáo, Kỳ Lương Tần ném điện thoại di động lên trên giường, ở trên giường lăn vài vòng. Cái giường này vừa lớn lại vừa mềm, quả thực là cái giường thoải mái nhất đời này cậu từng ngủ qua.
“Tiểu Kỳ, ăn cơm.”
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của dì Xuân, cậu đáp lại, nhanh chóng đứng lên, thay một bộ quần áo. Nghiêm lão thái thái ở nhà đều ăn mặc thực nghiêm cẩn, bà yêu cầu con cái ở phòng ngủ thế nào cũng được, nhưng mà ra khỏi phòng ngủ thì phải ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề. Điểm này Kỳ Lương Tần cũng hiểu rất rõ, vì thế cậu chọn một bộ quần áo tương đối trang trọng mặc vào, đẩy cửa đi ra ngoài, lại nghe Nghiêm lão thái thái ngại cậu chậm: “Gọi nửa ngày còn không ra, còn để ta chờ cậu ta ăn cơm à?!”
Nghiêm Viện buồn cười: “Mẹ, nếu mẹ như vậy không thích anh ta như vậy, dùng chút thủ đoạn cường ngạnh, để anh hai ly hôn với anh ta không được sao, con cũng không tin, mẹ còn trị không được anh hai?”
Trong lòng Kỳ Lương Tần sửng sốt, liền dừng bước, lại nghe Nghiêm lão thái thái hít một hơi: “Ta không thích cậu ta, nếu anh hai con báo ta biết trước khi lấy giấy chứng nhận, ta khẳng định khiến bọn họ cắt đứt triệt triệt để để, mẹ con thủ đoạn gì mà không có. Chỉ là hai người cũng đã lấy giấy, lấy giấy…”
“Lấy chứng nhận thì làm sao, hiện tại ly hôn thực bình thường, không giống như thời của mẹ đâu.”
“Ta mặc kệ nhà người khác thế nào, người nhà chúng ta, không cho dễ dàng ly hôn. Nhân duyên đều là trời đã định trước, nếu hai người đã kết hôn, không thể dễ dàng ly hôn, thà hủy một ngôi miếu, không hủy một mối hôn, mẹ con là người ăn chay niệm phật, có không thích cậu ta nữa, cũng sẽ không đuổi cậu ta đi. Chẳng những không đuổi đi, nếu anh hai con muốn ly hôn với cậu ta, ta còn không nguyện ý đâu. Con xem tính tình của anh hai con, nó có thể lâu dài với ai con nói xem. Phải trị cái tật xấu này của nó. Nó cho rằng tùy tiện tìm một nam nhân cưới về chính là làm ta ghê tởm, đến cuối cùng không biết ghê tởm ai đâu.”
Nghiêm Viện cười ha ha: “Mẹ cũng cảm thấy như vậy à? Con cũng thấy như vậy. Anh hai xác định là nhất thời mới mẻ, xem ra trọng trách nối dõi tông đường của Nghiêm gia chúng ta, đều rơi xuống đầu anh cả của con rồi.”
“Miễn bàn anh cả con đi, không biết nó là bị mỡ heo che mờ đầu hay là như thế nào, Thẩm Hoà kia có cái gì tốt, lạnh như băng gặp người không có được khuôn mặt tươi cười, kết hôn nhiều năm như vậy, chính là không muốn có con. Cô ta cũng đã ba mươi rồi, thật sự muốn làm sản phụ cao tuổi à? Bảo anh cả con ly hôn với cô ta, nó còn không chịu…”
“Mẹ, mẹ vầy không công bằng, mới nãy còn nói thà hủy một ngôi miếu, không hủy một mối hôn.”
“Cái này có thể giống nhau sao?” Nghiêm lão thái thái giận không chịu được: “Tiểu Tần này tuy rằng ta không quen nhìn cái bộ dạng lẳng lơ của cậu ta, nhưng anh hai con nhất thời để bụng với cậu ta, ta cũng có thể hiểu. Nam nhân mà, lúc trẻ tuổi ai mà không yêu sắc đẹp, con xem khuôn mặt kia dáng người kia của tiểu Tần kìa…” Nghiêm lão thái thái đè thấp âm thanh: “Không ở trước mặt cậu ta thì ta cũng thật sự phải nói câu công bằng, bạn bè bên cạnh ta cũng có con trai tìm nam nhân kết hôn, còn không ít nữa, chỉ là xem mấy người con dâu nam của bọn họ, có ai so được với tiểu Tần eo là eo mông là mông, cặp chân dài nhỏ cái miệng anh đào kia, chậc chậc.”
|
CHƯƠNG 8
Nghiêm lão thái thái hiếm thấy khẳng định cậu một lần: “Anh hai con thích cậu ta, ta hiểu. Ta cũng không phải bà già phong kiến, nói câu khó nghe, con của ta cưới cậu ta, được không ít lạc thú, ta coi như là buôn bán lời. Nhưng con xem Thẩm Hoà có cái gì? Bộ dạng thì ta không nói, giống người bình thường đi? Lạnh như băng còn không thích nói chuyện hơn anh cả con nữa, ta cũng hoài nghi cô ta sinh không ra con cái là bởi vì là tính tình lãnh đạm.”
“Vậy lúc trước mẹ còn cho hai người họ kết hôn?”
“Anh con nguyện ý mà, lại nói, khi đó công ty mẹ không phải có một chỗ gập ghềnh sao, lúc niêm yết gặp chút phiền toái, Thẩm Hoà xuất thân tốt nha… cô ta cũng chỉ có cái điểm có người cha làm quan lớn này là tốt thôi. Lại nói ta vẫn có chút xin lỗi anh cả con, nó khi đó mới hai mươi, nó không giống anh hai con, bắt đầu từ trung học đã thay đổi một người lại một người bạn gái, lúc nó và Thẩm Hoà gặp mặt, bạn gái đứng đắn còn chưa quen một ai đâu, lúc trước nguyện ý kết hôn, phỏng chừng cũng là kết quả của việc san sẻ nỗi lo cho ta.”
Nghiêm Viện hít một hơi: “Cũng được, con thấy hai người anh cả với chị dâu rất tốt, mỗi lần hai người bọn họ cùng xuất hiện, con đều muốn gọi một tiếng, cử án tề mi*!”
*Cử án tề mi: đời Đông Hán, bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ vợ chồng kính trọng nhau.
“Nha đầu ngốc con, làm vợ chồng chỉ cử án tề mi có ích lợi gì. Anh cả con kính trọng chị dâu con không giả, nhưng nó nhìn cô ta trong mắt một chút tia lửa cũng không có, con lại nhìn anh hai con xem, tia lửa trong mắt khi nhìn tiểu Tần kìa…”
“Anh hai con nhìn ai mà không phải liếc mắt ra tia lửa, ánh mắt anh ấy từ nhỏ đã mang bộ dạng háo sắc, mẹ lại không phải không biết. Ai biết tia lửa trong mắt khi anh ấy nhìn Kỳ Lương Tần là thật hay là giả.”
Nghiêm lão thái thái hít một hơi: “Con gái tốt, hai thằng anh con đều gây thất vọng, mẹ chỉ có thể trông cậy hết vào con, hôn nhân của con là chuyện lớn, ngàn vạn lần phải khiến mẹ vừa lòng, chính con cũng vừa lòng.”
Kỳ Lương Tần xấu hổ một hồi lâu, cậu cảm thấy lời Nghiêm lão thái thái nói vẫn là rất công bằng. Cậu lặng lẽ lui về sau một bước, đẩy cửa ra, lại đóng cửa thật mạnh, phát ra một tiếng “phanh”, sau đó mới đi ra ngoài.
Nghiêm lão thái thái nhìn thấy cậu đi ra, liền lạnh mặt: “Người trong nhà ăn một bữa cơm, cậu ăn diện cho ai nhìn.”
Kỳ Lương Tần biết vâng lời mà nói: “Bình thường con ăn mặc tương đối lôi thôi, sợ mẹ nhìn thấy không cao hứng… về sau con liền mặc tùy ý chút…”
Nghiêm Viện cười hỏi: “Anh hai em sao chưa trở về, đi đâu vậy?”
Kỳ Lương Tần sửng sốt: “Anh không biết.”
Nghiêm lão thái thái lại là vẻ mặt không hài lòng: “Ông xã cậu đi đâu, cậu không biết à? Có phải còn muốn ta gọi điện thoại hỏi nó rồi lại đến nói cho cậu biết không?!”
“Mẹ…” Nghiêm Viện giảng hòa, kéo kéo cánh tay mẹ cô: “Mẹ xem chị hai cũng đỏ mặt rồi kìa.”
Kỳ Lương Tần đỏ mặt, có điều cậu không phải bị Nghiêm lão thái thái mắng quá xấu hổ nên mới đỏ mặt, cậu đỏ mặt là bởi vì một câu của lão thái thái: “Ông xã cậu đi đâu, cậu không biết à?”
Ông xã…
Hì hì hì.
Kỳ Lương Tần xấu hổ xấu hổ nghĩ, cậu không có ông xã mà. Nếu cậu có ông xã thì tốt rồi, cậu nhất định không phân ngày trắng đêm đen mà gọi ông xã. Cậu đỏ mặt, nâng mắt nhìn Nghiêm lão thái thái một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, kẹp chặt hai chân.
Ông xã… cậu còn đang nhấm nháp những lời này, nghĩ thầm rằng, đừng nói Nghiêm Bách Tông, cũng không nói Nghiêm Tùng Vĩ, bỏ mấy cao phú soái đó qua một bên không nói, dù chỉ cho cậu một nam nhân bình thường làm ông xã cậu, cậu cũng thực vừa lòng.
“Con gọi điện thoại cho anh hai, ” Nghiêm Viện nói xong lấy điện thoại di động ra: “Ổng không trở về nhà, bỏ chị hai một mình trông phòng kìa.”
“Cái đó…” Kỳ Lương Tần xấu hổ nói: “Em không cần gọi anh như vậy… cứ kêu tên của anh là được.”
“Ta nói nghe sao lại không được tự nhiên như vậy, ” Nghiêm lão thái thái nói: “Con kêu cái gì mà chị hai, y như ẻo lả vậy.”
Bên kia điện thoại Nghiêm Viện đã thông, cô nhấn loa ngoài, cười nói: “Anh hai, chị hai chờ anh trở về ăn cơm kìa, anh ở chỗ nào hả?”
“Bên công ty anh có chút việc, đang tiếp khách. Em bảo cậu ta ăn trước, không cần chờ anh.”
Kỳ Lương Tần khụ một tiếng, ghé sát vào một ít hỏi: “Bao giờ thì anh về?”
“Không biết đâu, không cần chờ tôi, không nói nữa, tôi cúp.”
Giờ phút này Nghiêm Tùng Vĩ còn có thể ở chỗ nào, tự nhiên là ở trong ôn nhu hương của Đàm Thanh Thanh. Nghiêm lão thái thái nhìn Kỳ Lương Tần một cái, nói: “Trông kỹ nam nhân của mình.”
“Tùng Vĩ anh ấy rất thành thật.” Kỳ Lương Tần nói một câu mà bản thân cậu cũng không tin.
Hai đứa con trai Nghiêm gia, mặc kệ là diện mạo hay là tính nết đều hoàn toàn trái ngược. Nghiêm Bách Tông lạnh, người ta gọi là chính, đi đoan chính ngồi đoan chính, rất có phong thái quân nhân, Nghiêm Tùng Vĩ lại là buông thả, có thể ngồi không đứng, có thể nằm không ngồi, biết ăn nói, cợt nhả. Nghiêm Bách Tông chưa bao giờ truyền ra scandal phấn hồng, nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ bắt đầu từ trung học, bạn gái tựa như đèn kéo quân, có mấy lần còn làm lớn bụng con gái.
Nghiêm Tùng Vĩ thành thật hả? Phỏng chừng không có ai tin, Đàm Thanh Thanh thương hắn cũng không tin, chính Nghiêm Tùng Vĩ cũng không tin.
“Hôm nay trở về nhà ngủ, ” Nghiêm Tùng Vĩ ôm cái eo mềm của Đàm Thanh Thanh: “Còn không quay về mẹ của anh sẽ sinh nghi ”
“Trở về thì trở về, có ai mà cầm còng tay khóa anh.” Khóe mắt đuôi mày Đàm Thanh Thanh đều là phong tình nữ nhân, hai chân cọ hắn giống như rắn: “Ai hiếm lạ ngủ với anh, mỗi ngày gây sức ép em.”
Nghiêm Tùng Vĩ liền cười, ôm Đàm Thanh Thanh hôn. Hai tay Đàm Thanh Thanh chống trên lồng ngực rắn chắc trắng nõn của hắn, nói: “Anh chỉ cần thành thật là được.”
“Ở trong nhà mình, dưới mí mắt bà mẹ anh, em vẫn chưa yên tâm, chẳng lẽ anh còn có thể mang người về nhà làm loạn à?”
“Em nói tới ai anh có biết không.”
“Kỳ Lương Tần?” Nghiêm Tùng Vĩ phì một tiếng bật cười: “Em thật sự xem nam nhân của em là gay à.”
“Lương Tần đẹp, cái này ai cũng biết, em nghe mấy chị em của em nói, mấy nam nhân thối các anh, trong tay có tiền, liền thích chơi loạn, ngẫu nhiên muốn đổi khẩu vị, liền đi thao nam nhân, em lại không phải không biết.”
“Anh còn thật sự chưa có thao nam đâu, có điều nghe em nói như thế, anh còn thật sự muốn thử xem, anh có người bạn từng thao thử, nói còn chặt hơn nữ nhân, vừa chặt vừa sướng muốn mạng người.”
Đàm Thanh Thanh giận nhắm ngay cổ Nghiêm Tùng Vĩ cắn một hơi: “Kỳ Lương Tần là bạn từ nhỏ của em, anh dám chạm vào cậu ấy, em không để yên cho anh.”
Nghiêm Tùng Vĩ ôm cái lưng bóng loáng của cô cười: “Tiểu tâm can, em cũng thật thích ăn giấm, gia chỉ thích cái miệng này của em thôi, nhìn không lọt mắt cái khác.”
Hai người lại ôm thành một cục, bầu trời gần tối đen Nghiêm Tùng Vĩ mới trở về nhà. Trong nhà ba người Nghiêm lão thái thái đang xem TV, câu được câu không mà trò chuyện, Kỳ Lương Tần lại quy củ ngồi ở nơi đó.
“Mẹ, con đã trở về.” Nghiêm Tùng Vĩ có chút chột dạ, thấy Nghiêm Viện ngoắc tay với hắn, liền khom lưng xuống. Nghiêm Viện nhét một miếng kiwi vào trong miệng hắn, hắn ăn, đứng thẳng dậy nói: “Con đi tắm rửa một cái, bàn chuyện với khách, mệt chết đi được.”
Sau khi Nghiêm Tùng Vĩ đi rồi, Nghiêm Viện nói: “Trên cổ anh hai bị ai gặm, con thấy cũng chảy máu rồi.”
Kỳ Lương Tần vừa nghe, lập tức đứng lên, ngượng ngùng nói: “Con vào xem…”
Cậu nói xong nhanh chóng trở về phòng, vừa vào cửa liền thấy Nghiêm Tùng Vĩ đang cởi quần áo, cậu nhanh chóng xoay người muốn đi ra ngoài, Nghiêm Tùng Vĩ lại gọi cậu lại: “Cậu trốn tôi làm gì, sợ tôi phi lễ cậu à?”
Kỳ Lương Tần dừng bước lại, nói: “Tôi sợ anh không tiện.”
“Đều là nam nhân, có cái gì không tiện. Hôm nay Thanh Thanh còn nói với tôi, sợ tôi ngủ với cậu.”
Kỳ Lương Tần cười cười, nói: “Anh không phải là thẳng nam sao?”
“Cậu không phải sao?” Nghiêm Tùng Vĩ dừng động tác lại quay đầu nhìn cậu.
“… Phải.” Kỳ Lương Tần trả lời vô cùng chột dạ: “Đương nhiên phải.”
Nghiêm Tùng Vĩ lại cười, giọng điệu hơi có chút bộ dạng xem trò cười: “Cậu ít giả vờ với tôi đi, Thanh Thanh đã nói với tôi rồi. Lúc học cấp hai cậu thầm mến lớp trưởng của các cậu.”
Kỳ Lương Tần thực xấu hổ nhưng không biết nói gì. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Không có việc gì, trong số bạn bè của tôi cũng có vài đồng chí, tôi không kỳ thị.”
Tuy rằng Nghiêm Tùng Vĩ không kỳ thị, chỉ là buổi tối lúc đi ngủ, Nghiêm Tùng Vĩ ngủ giường lớn, cậu lại phải trải chăn đệm nằm dưới đất, đó cũng là quy củ cũ. Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng mà ngủ cùng một cái giường chung quy có chút không được tự nhiên. Cũng may mắn trong tiểu thuyết chính là như vậy, không thì Kỳ Lương Tần cũng không có biện pháp ngủ cùng giường với Nghiêm Tùng Vĩ.
Nhưng mà sau khi Nghiêm Tùng Vĩ ngủ lại còn ngáy, còn rất vang, Kỳ Lương Tần lăn qua lộn lại chính là ngủ không được, trong lòng có chút bức bối, vì thế liền đứng dậy đến phòng khách, rót một ly nước, làm ổ trên sô pha.
Sau khi uống một ly nước ấm, trên người liền có chút đổ mồ hôi. Cậu cởi bỏ cổ áo, lộ ra lồng ngực, nằm lệch qua trên sô pha, sau đó lại vì thoải mái, lắc rớt dép lê, chân trần khoác lên mép sô pha.
Cũng không biết nằm bao lâu, cậu thế mà ngủ thiếp đi, lúc giật mình một cái ngồi dậy, trời còn chưa sáng. Cậu xoa mắt, đột nhiên phát hiện trên người mình có thêm cái thảm mỏng.
Cậu nhanh chóng đi xuống từ trên sô pha, nhìn bốn phía một mảnh tối như mực, chỉ có bên ngoài có ánh sáng mỏng manh.
Cũng không biết là ai nhìn thấy cậu ngủ ở trong này, nếu là Nghiêm lão thái thái, phỏng chừng hôm nay không tiện mắng cậu, ngày mai liền mắng cậu đi.
Cậu nghĩ như vậy, nhanh chóng mang theo thảm mỏng về phòng ngủ, vừa muốn nằm xuống, lại nhìn thấy ngoài cửa sổ sáng lên.
Càng xác thực mà nói, là đối diện sáng lên. Nghiêm Bách Tông trở về, nửa đêm trở về.
Cái thảm mỏng này, là Nghiêm Bách Tông đắp trên người cậu.
Cậu giống như lập tức không còn buồn ngủ, chỉ còn lại lòng đầy vui mừng. Cậu lại nghĩ, bộ dạng cậu ngủ có thể rất xấu hay không, có phải banh ngực lộ nhũ thực bất lịch sự hay không, cậu nhớ tới vừa rồi mình lộ ngực, trong không khí hơi lạnh có phải đều bị Nghiêm Bách Tông nhìn thấy rồi hay không.
Cậu cúi đầu, nhìn thân thể của mình. Kỳ Lương Tần thân là cực phẩm thụ trong tiểu thuyết, sở hữu những thứ tốt nhất mà một thụ nên có, những chỗ này không gì là không sắc hương vị vẹn toàn, chờ đợi người thưởng thức.
Mấy thứ đó Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết muốn hiến tế ra ngoài, nhưng cậu lại muốn giấu đi.
Cậu chỉ có thể cho ông xã tương lai của mình nhìn thôi, nếu Nghiêm Bách Tông không phải ông xã của cậu, sao có thể nhìn được. Cậu xấu hổ nghĩ, trong đầu đều là gương mặt cương nghị tuấn lãng của Nghiêm Bách Tông.
|
CHƯƠNG 9
Kỳ Lương Tần đem thảm mỏng đắp trên người mình, nhấc lên ngửi ngửi, dường như ngửi được hương vị của Nghiêm Bách Tông.
Chỉ là dường như mà thôi, như có như không, khả năng càng nhiều chính là cậu đơn phương ý dâm, có lẽ cái thảm mỏng này chỉ có hương vị nước giặt đồ nhàn nhạt, ai biết được. Nhưng loại tưởng tượng này đã đủ cho cậu cảm thấy mỹ mãn.
Nghiêm Tùng Vĩ đã không còn ngáy nữa, ngủ trầm ổn, cậu quay đầu nhìn qua, nhìn đến hình dạng Nghiêm Tùng Vĩ, có lẽ rất nhiều buổi đêm như vậy, Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết đều nhìn hắn như vậy, ảo tưởng nam nhân ngủ ở bên cạnh không phải là Nghiêm Tùng Vĩ, mà là anh trai hắn Nghiêm Bách Tông.
Con người Kỳ Lương Tần, dường như hành vi rất là phóng đãng, không biết mất thể diện, lại tựa như rất là si tình, dường như y bị vây trong chính tâm ma của mình, thống khổ khó nhịn, đành phải dùng nam nhân khác đến giải độc, vừa hư hỏng vừa đáng thương.
Một đêm mộng đẹp, mộng đẹp đến mức cậu chảy nước miếng. Cậu đang ở trong mộng một nửa nước biển một nửa lửa nóng, đột nhiên bị người ta đá một cước. Cậu lập tức tỉnh lại, mở to ánh mắt ẩm ướt, nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ.
Nghiêm Tùng Vĩ nhìn chằm chằm phía dưới cậu, Kỳ Lương Tần theo ánh mắt của hắn nhìn qua, mới ý thức được mình đỉnh cái lều trại. Cậu lập tức tỉnh táo lại, xấu hổ không chịu được, nhanh chóng kẹp hai chân lại.
“Nằm mơ à?” Nghiêm Tùng Vĩ hơi không có ý tốt hỏi.
Kỳ Lương Tần ngồi xuống, dùng thảm mỏng che lấy nửa người dưới: “Không có, chỉ… nam nhân sáng sớm không phải đều như vậy à.”
“Xem ra hỏa lực thực vượng nha, ” Nghiêm Tùng Vĩ để trần nửa người trên tinh tráng: “Bao lâu không phát hỏa rồi?”
Kỳ Lương Tần cúi đầu, không nói lời nào, Nghiêm Tùng Vĩ lại duỗi chân trần đạp cậu, nhưng mà không ngờ Kỳ Lương Tần lại không chịu được như vậy, thế mà bị hắn đạp nghiêng. Nghiêm Tùng Vĩ cười ha ha đứng lên, nói: “Xấu hổ cái gì hả, mọi người đều là người trẻ tuổi. Cậu chỉ cần đừng để người nhà tôi phát hiện, tìm người bạn trai tôi cũng không quan tâm, tôi là người rất nhân đạo, sẽ không bảo cậu sống thủ tiết.”
Kỳ Lương Tần bọc thảm nói: “Tôi còn trẻ tuổi, không nóng nảy.”
Nghiêm Tùng Vĩ nghênh ngang đi rửa mặt, Kỳ Lương Tần thở phào một hơi lại nằm xuống, ngẫm nghĩ lại giấc mơ vừa rồi của mình.
Kỳ thật giấc mơ cũng rất bình thường, trong mơ Nghiêm Bách Tông bơi lội ở bể bơi bên ngoài, cậu ngồi ở bên cạnh, nhìn thân thể thon dài của hắn linh hoạt như một con cá xuyên qua ở trong nước. Nghiêm Bách Tông thật sự rất bảnh, cậu nghĩ, Nghiêm Bách Tông thật nam nhân, cậu nghĩ.
Suy nghĩ một hồi, cậu đột nhiên cảm thấy có chút mắc tiểu, vì thế đứng lên đi toilet, ai biết Nghiêm Tùng Vĩ ở bên trong, nói: “Chờ.”
Lầu một có hai cái toilet, vì thế cậu liền xuyên qua phòng khách đến bên kia. Cậu đẩy cửa đi vào, xả nước tiểu, sau đó rửa sạch tay, lúc đẩy cửa muốn đi ra ngoài thì quay đầu lại nhìn vào gương, lại ngừng một chút, lại quay lại, ghé vào trên bồn rửa mặt soi gương. Chính mình trong gương vẫn khiến cậu có chút xa lạ, khuôn mặt này mỗi lần cậu nhìn đến thì tâm tình đều vô cùng tốt. Cậu chợt nhớ tới trước kia xem qua một bộ phim Hàn quốc, tên là 《 xấu nữ xoay người 》, nữ chính là cô gái béo chưa từng có ai yêu chỉnh dung thành tuyệt thế đại mỹ nữ, kích động mà khóc, sau đó nói với gương: “Thế mà ngay cả khóc cũng xinh đẹp như vậy.”
Loại vui sướng này sợ là chỉ có những người diện mạo thực bình thường mới có thể lĩnh hội, mỹ mạo có thể cho người ta cái gì? Nó gần như có thể mang đến tất cả, cuộc đời cũng bởi vậy mà trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Thật trẻ tuổi, ” cậu lắc đầu, thở dài một tiếng, sờ sờ khuôn mặt: “Thật tuấn tú.”
Cậu nhìn đến tâm hoa nộ phóng, chẹp chẹp miệng hai tay vỗ vỗ mông bộp bộp, gần như nhảy nhót xoay người, lại thiếu chút nữa đụng vào trong ngực người khác.
Nghiêm Bách Tông nhìn cậu, ánh mắt phức tạp.
…
“… Anh… Anh cả…” Kỳ Lương Tần lắp bắp gọi một tiếng, Nghiêm Bách Tông “ừm” một tiếng, đẩy cửa vào toilet, sau đó đóng cửa lại.
Để lại một mình Kỳ Lương Tần hóa đá tại chỗ. Nghiêm Bách Tông đều thấy được rồi sao? Nghe được rồi sao?
Vầy cũng quá dọa người rồi, đại khái Nghiêm Bách Tông sẽ nghĩ, đây là người tự kỷ nhất không biết xấu hổ nhất mà bình sinh hắn từng gặp qua.
Nhưng hết thảy đều chỉ là bắt đầu, bởi vì cảnh diễn tiếp theo càng khiến cậu thẹn thùng. Trận diễn này có liên quan tới cái toilet trước mặt này.
Nghiêm gia là một biệt thự hình chữ H, hai tầng, Nghiêm lão thái thái và hai mẹ con Nghiêm Viện chiếm toàn bộ lầu hai, một trái một phải, còn có một mảnh là hoa viên trên không. Dưới lầu chia làm bốn phần, phân biệt là hai khu phòng khách, bốn căn phòng, cùng với hai gian lớn hai anh em Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Bách Tông ở. Toilet phối hợp tổng cộng có sáu cái, trên lầu hai cái, dưới lầu bốn, trong đó hai cái ở khu phòng khách. Nhưng bởi vì lão thái thái là một người làm ăn, hơi có chút tâm phòng người, trong nhà cũng không có mời người hầu gì, chỉ có một mình dì Xuân, đã ở nhà bọn họ làm hơn hai mươi năm. Tuy rằng mỗi tuần đều sẽ mời công ty gia chính lại đây quét tước, nhưng bình thường dì Xuân vẫn ít nhiều phải phụ trách vệ sinh lầu trên lầu dưới, đã đủ mệt, cho nên hai khu phòng khách trong nhà, bình thường có rất ít người đi vào, dì Xuân thường thường đi dọn dẹp một chút, giảm bớt rất nhiều gánh nặng của dì.
Cho nên toilet dưới lầu trên cơ bản chỉ có hai cái được dùng, một cái là toilet bên phía bọn họ, một cái chính là toilet bên này của Nghiêm Bách Tông.
Kỳ Lương Tần tình ý nóng cháy trong tiểu thuyết nghe nói anh chồng trở lại, cả ngày đều hưng phấn, chỉ có điều Nghiêm Bách Tông là ông chủ công ty Thịnh Đạt, có công việc hắn phải làm, cho nên sau khi trở về lại ra ngoài, toàn bộ ban ngày đều không thấy hắn về. Kỳ Lương Tần khó nhịn xuân tình, vì thế mượn cớ phòng tắm bên này bị trục trặc, buổi tối đến phòng tắm bên phía Nghiêm Bách Tông tắm rửa.
Lúc y tắm rửa cố ý làm bộ như quên khóa cửa, cửa nửa mở, thân thể thanh xuân trơn bóng thon dài của y, dưới vòi hoa sen bồng bột duỗi dài.
Chỉ là Nghiêm Bách Tông cũng không có vừa vặn gặp được y, đây vốn chính là việc có thể gặp nhưng không thể cầu. Nhưng mà Kỳ Lương Tần rất có tâm cơ để lại một món đồ ở trong phòng tắm.
Kỳ Lương Tần nghĩ đến tình cảnh trong tiểu thuyết, lảo đảo trở về phòng. Nghiêm Tùng Vĩ đã đi ra, thần thanh khí sảng ở đó chải đầu: “Thanh Thanh nói hôm nay muốn cùng ăn một bữa cơm, chờ chút bọn tôi điện thoại thông báo giờ cho cậu.”
Như là hạ chỉ thị, chứ không phải đang thương lượng với cậu.
Kỳ Lương Tần đi đánh răng, đánh một hồi lại bắt đầu hoa si.
Cậu cảm thấy Kỳ Lương Tần quả thực xinh đẹp, tràn ngập hơi thở cỏ xanh của nam thanh niên, cậu vươn ra một đoạn đầu lưỡi, đầu lưỡi nhỏ lại mượt mà như một con rắn dụ người phạm tội, đầu lưỡi vươn ra thực dài, cuốn lấy bọt kem đánh răng bên khóe miệng.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, lòng mất mặt thình lình nhảy ra nuốt sống cậu, dường như cậu thấy được chính mình không lâu sau đó, chính là phun ra đầu lưỡi đỏ tươi như vậy, xé rách ngụy trang quân tử, không kiêng nể gì mà đi quyến rũ Nghiêm Bách Tông.
|