Kỳ Án
|
|
KỲ ÁN Tác giả : Dương phàm Thể Loại : đam mỹ nhẹ nhàng, huyền ảo tình cảm sâu lắng. Giới thiệu nội dung truyện: Kỳ Án là một câu truyện nói về những vụ án kỳ lạ xung quanh chúng ta. Lấy cảm hứng từ bộ phim “ Trấn Hồn” nhưng cốt truyện vẻ ra lại hoàn toàn khác. Nhân vật chính là Bạch Hàn Hàn , một người có thân thế vô cùng tôn quý trong một chuyến du ngoạn đến núi Yên Tử và vô tình dính phải những vụ án kỳ lạ, tính tình trẻ con cổ quái nhưng không kém phần thông minh nhanh trí nên đã giúp đội điều tra Yên Tử nhanh chóng bắt được thủ phạm. Sở Hạo Nhiên một thanh niên trẻ tuổi nhưng đã đứng đầu cục Thi Hành An Yên Tử chịu trách nhiệm điều tra những vụ án bí ẩn và anh là “ Người Gác Cửa” được mệnh danh “ Khai Môn Quận Chủ” mà thế giới bên kia dùng để gọi anh. Người cuối cùng là Lục Phán người có vị trí đứng thứ ba trong tam giới dươi tộc trưởng thiên tộc và tộc trưởng địa tộc tuy nhiên năng lực của y hiện tại trong tam giới vẫn chưa tìm ra được đối thủ, y là hiện thân của bóng tôi sâu thẳm nhất trong lòng địa tộc nhưng thân thể lại vô cùng cao quý không một chút bẩn thiểu của bọn ngạ quỷ, âm hồn…con người này công chính nghiêm minh thực thi luật pháp của địa giới không một ai thoát khỏi ngòi bút của y. Số phận đã ràng buộc ba con người với ba tính cách này lại với nhau và kết quả sẽ là như thế nào chúng ta cùng nhau đọc câu truyện “ Kỳ Án” sẽ rõ.
|
Chương 1 : Định Mệnh Thần có thật hay không? Ma có thật hay không? Đến nay vẫn chưa ai trả lời được câu hỏi này, từ cổ chí kim khi Bàn Cổ khai thiên lập địa Nữ Oa mang sự sống đến cho muôn loài, trải qua hàng vạn năm con người biến chất, lục địa thay đổi, tam giới Thần-Nhân-Ma cùng ký chung một khế ướt hòa bình cùng sống , tuy nhiên địa tộc lại xa xôi tăm tối con người lại không thể nào đến đó được, thiên tộc lại tự cho là mình tôn quý nên càng không hôn phối với ngoại tộc dần dần hai tộc ít người đi, lúc bấy giờ để duy trì nòi giống nên họ đã quyết định cùng ký với nhân tộc một hiệp ước nữa là cùng chung sống tuy nhiên thiên tộc và địa tộc bẩm sinh khác người có năng lực hô phong hoán vũ sẽ làm hại con người, nhân tộc e sợ nên đề ra một điều khoản là dù thiên tộc hay địa tộc khi đến nhân giới điều không được sử dụng năng lực của mình tránh ảnh hưởng đến vì dục vọng bản thân gây hại nhân tộc. vì thế khi một ai rời khỏi thiên hoặc địa tộc điều phải thông qua Khai Môn Chi Chủ dùng lệnh bài Khai Môn phong ấn lại năng lực của họ, tuy nhiên thời gian sau phong ấn sẽ yếu họ khó mà kìm nén dục vọng nên đã phá phong ấn vi phạm hiệp ước đã ký, người của địa tộc thì do Lục Phán bắt về còn người của Thiên tộc hầu như luôn tuân thủ đúng quy luật, tuy nhiên từ rất lâu rất lâu trước đây thiên tộc có một truyền thuyết về một vị tôn dã dưới trướng Nữ Oa đứng đầu cả tứ thần thú của Nữ Oa, vị tôn dã này xưa nay hiếm khi hiện thân hầu như chỉ toàn ở Nam Cực không rời khỏi đó, dung mạo của người rất ít người biết tính đến ngày nay tộc trưởng của hai bên Thiên Địa điều không biết được người, còn những người từng diện kiến ngài ấy một phần là những người vi phạm luật pháp thiên tộc bị đánh tan hồn phách…số còn lại…họ đã quay về với hỗn độn hòa mình vào đất trời, suốt mấy vạn năm nay chưa từng ai nghe đến vị tôn dã này, chỉ biết cổ thi có đề cập đến người mặt bạch bào , tóc trắng như mây, da sáng như tuyết môi đỏ tựa bỉ ngạn…cầm trên tay một băng phiến đeo một mặt nạ hình bạch xà uốn lượn chính tầng mây che đi một nữa trên gương mặt. Mấy vạn năm nay sóng yên biển lặng Tôn Dã này hầu như không thấy rời khỏi Nam Cực nữa nhất là sau trận đại chiến với Kình Ngư mười vạn năm trước cả ba tộc điều bị thiệt hại nặng nề mới phong ấn được hắn xuống Hải Địa một biển đêm năm dưới địa tộc sâu nhất của tam giới. Sự tôn quý của người ngay cả Lục Phán nếu có cơ hội gặp e là phải nể tận ba phần. Nhưng Nam Cực lúc trước là nơi không thể đến của con người, còn bây giờ nơi đây dần dần có dấu chân của con người đến để khám phá, một nhóm nhà thám hiểm và cả nhà khoa học đều đến Nam cực vì nhận được tinh báo mấy ngày trước có một thiên thạch nhỏ rơi xuống nơi đây nhưng lạ lùng thay không xảy ra động đất hay sóng thần gì cả, họ vừa trú cơn bảo tuyết xong chợt đột nhiên cảm thấy bản thân mình như đang mơ khi trước mắt hiện lên một khối băng hình vuông không xê một cen-ti-mét dài rộng mấy trăm mét chứa bên trong là một con rắn màu trắng đang uống lượn tựa hồ đang bơi trong nước, ánh mắt của nhóm người bọn họ ánh lên những giọt nước vì đây là một phát hiện quan trọng khó mà giải thích được có khi lại đựa nhân loại sang một trang sử khác. Tuy nhiên, chưa kịp vui mừng họ bỗng phát hiện khối băng kia dần dần nứt nẻ - Giáo sư chuyện này…? Một thanh niên giật bắn mình đi cạnh một ông lão đã đứng tuổi. - Mọi người không ổn tản ra nào Bọn họ hốt hoảng khi vết nứt ngày càng lang rộng ra, di chuyển càng nhanh và kèm theo chấn động nhỏ, vị giáo sư kia như chìm đắm trong cơn mê sản ánh mắt không dời khỏi tản băng mặt cho núi lỡ tuyết xuống bao quanh tản băng là một màn sương khói nhưng ông vẫn không rời mắt, đám người đi theo chỉ biết nằm xuống ôm đầu sợ hãi riêng ông nhìn thật sâu thật sâu vào đầu con rắn khổng lồ kia, và…ánh mắt nó vụt mở ra màu mắt một màu đỏ lửa nhe nanh nhìn ông sau đó ông chỉ thấy một vệt sáng từ khối băng bay thẳng lên trời cao. Các máy quay , thiết bị điện tử điều bị vô hiệu hóa, hoặc nhiễu sóng…cả một đám người hỗn loạn chỉ mỗi ông, chỉ mỗi ông nhớ mãi khoảnh khắc ấy, trước khi ông nhắm mắt miệng vẫn nở một nụ cười, một giọt nước ấm nòng từ khóe mắt rơi xuống, nước mắt của hạnh phúc …ở cái tuổi cuối đời ông đã bắt gặp được lý tưởng mà mình tìm kiếm suốt chặn đường…người ta chết đi vì bệnh tật, đau khổ hoặc tai nạn…nhưng riêng ông, ông ra đi vì quá….hạnh phúc. Số 10 đường Yên Tử Thành Phố Yên Tử một nơi không ồn ào nếu không muốn nói là yên tĩnh rợn người. tiếng chuông điện thoại vang lên lúc 3h45’ sáng vang cả căn phong inh ỏi chói tai, một cô gái mặc bộ đồ trắng nhẹ như gió lướt đến cầm điện thoại nghe máy, giọng nói ngọt ngào lại trong trẻo vang lên “ alo cục điều tra Yên Tử xin nghe?” đầu dây bên biết luyên thuyên chỉ biết được sắt mặt cô gái có phần khó coi đôi mày nhíu lại và chỉ “ vâng tôi biết rồi” , cúp máy xong cô in ra một vài mẫu văn kiện kẹp lại ngay thẳng vào bìa cứng người đi như lướt theo gió mang theo một chút lành lạnh đi đến căn phòng gõ nhẹ lên tấm cửa gỗ ba cái từ bên trong vang lên một âm thanh khàn đặt lại trầm ấm “ vào đi”, cô gái mỉm môi đi vào lúc này cô lại đi bước nào ra bước ấy thẳng đến bàn làm việc đặt xuống sấp tài liệu vừa lúc nãy mới in ra “ lão Đại có vụ án mới này”. Nói đến đây cái xác….à không nếu là xác thì đã không chuyễn động, đó là con người một thân hình săn chắc cân đối đang nằm dài trên ghế dựa mặc một áo pull trắng ôm sát cơ thể để lộ ra các khối cơ bắp không phải do tập gym mà có ngược lại do vận động nhiều nên không hề có mỡ thừa . Chân gã gác lên bàn bắt chéo và quyển tạp chí những cô gái nóng bỏng mặt bikini buôn xuống khỏi gương mặt gã rớt xuống đất, diện mạo không đến nỗi tệ chỉ là đầu tóc có hơi rối nhưng nghĩ lại có khi đầu tóc rồi lại càng tô lên vẻ phóng khoáng của hắn, đôi mắt hắn lơ đễnh ngó nghiên ngó dọc y rằng từ một nơi khác đến tuy nhiên nếu nhìn kỹ đôi mắt ấy nó lại vô cùng lãnh đạm ẫn chứa rất nhiều điều người bình thường khó mà thấy. - Tôi nói này Họa Nguyệt , dạo gần đây cô thấy ở “ bên kia” quản lý quái gì mà xảy ra nhiều chuyện thế, tôi mới đến đây tiếp nhận chưa đầy một năm đã có đến mười hai vụ chết người năm vụ dẫn đến thần kinh điên loạn, cô nói xem tại sao người bên kia vẫn chưa thấy ra mặt vậy?- Hắn ta mặt nhăn mày nhó có chút phẫn nộ hít hà. - Cũng không trách bọn họ được, bọn tiểu quỷ này chẳng phải lão đại của chúng ta ra tay một mẻ là bắt gọn rồi sao?- giọng nói không phải của Họa Nguyệt, từ bên ngoài cửa sổ một con công màu trắng không lớn lắm bay vào đập cánh hai cái cả người nó sáng lên bao phủ trong lông vũ sau đó xuất hiện một cô gái xinh đẹp không kém cạnh Họa Nguyệt môi đỏ mắt đen có chút cá tính và bạo lực. - Chị Nha Tử về rồi à? – cánh cửa phòng lại mở một con hồ ly trắng nhảy vài cái nhảy lên bàn làm việc của Bạch Vũ. - Tiểu hồ ly nhà ngươi còn không biết mừng bà chị này về sao? ở đó suốt ngày ăn ăn ăn ngươi xem ngươi là con hồ ly béo nhất của Thanh Khâu rồi đấy. - Tiểu hồ ly… - Thôi được rồi Hồ Ly , Nha Tử theo tôi đến hiện trường vụ án xem thế nào?- nói rồi hắn tiêu sái rời đi phóng vụt xe xé tan màn đêm nhạt nhòa đang nhường chổ cho buổi bình minh vừa ló dạng.
|
Chương 2 Gặp Mặt
Đến nơi là một vùng hoang vắng nằm ở hướng Tây núi Yên Tử , nạn nhân tên Tô chính Kha 28 tuổi là giáo viên trường đại học Yên Tử, nhìn sơ có thể phỏng đoán do mất máu mà chết , trên người không quá nhiều thương tích hầu như do chạy trốn thứ gì đó mà ngã chân bị thương ngoài da điểm mấu chốt lại là hai dấu răng cắm ngay yết hầu, ngoài ra không có bất kỳ manh mối nào khác. Vừa nhìn hiện trường vừa quan sát xung quanh ánh mắt Bạch Vũ nhìn thấy phía xa vào một bụi cây điều đáng bất ngờ là có một đường dài giống của loài bò sát để lại nhưng không chắc, anh không vội mà trao đổi với bác sĩ pháp y. lấy trong túi áo khoác jean của mình ra một gói thuốc bỏ vào miệng một điếu châm lửa , hít mấy hơi nhả ra làn khói trắng , thản nhiên gác tay lên vai người bác sĩ pháp y. người này làm việc với Sở Điều Tra Yên Tử đã rất lâu, tuy đã hơn ba mươi đôi chút nhưng ngoại hình tương đối tươi trẻ, mặc áo blouse màu trắng không thấp hơn anh bao nhiêu. - Vậy theo anh thấy điểm mấu chốt dẫn đến cái chết của nạn nhân là….- câu nói bỏ dỡ chỉ nhận được gái gật đầu , hít một hơi lạnh Bạch Vũ buôn tay khỏi vai anh ta. - Sở trưởng e là lần này không phải loại tầm thường nếu đoán không lầm cấp thiếu tướng trở lên - anh ta lộ rõ vẻ lo lắng thì từ đâu con Hồ Ly nhảy đến cạnh chân Bạch Vũ ngồi ngay ngắn phát ra thanh âm của một nam thanh niên - Này Lam Hạ anh đừng quá lo, Lão Đại của chúng tôi là ai chứ? Đường đường là Đội Trưởng đội điều tra Yên Tử và kim luôn chức Khai Môn Chi Chủ dù là Viêm La Điện hay Nam Thiên Môn, Lão Đại của chúng tôi gật đầu rồi mới qua được, anh lo cái gì? Ngữ điệu vẫn đầy tự tin của hồ ly khiến Bạch Vũ muốn cho hắn một cước đi đến Nam Thiên Môn “ lão Hồ à thật sự điều này tôi biết, nhưng cậu xem lần này quả thật quá tàn nhẫn rồi, máu bị rút khỏi người chưa được 5 giây cậu không phải là chưa từng thấy qua những vụ trước đây tuy có phần tương tự nhưng muốn rút hết máu phải 1-2 phút một số không hút sạch được…những tiểu ngạ quỷ đó không đáng ngại bây giờ xuất hiện nhân vật ghê gớm này quả thật tôi có hơi lo”. Lam Hạ không hề bất ngờ trước người của đội điều tra, anh biết họ đặc biệt nên mới phụ trách những vụ thế này, họ cứ người tự tin, người bàn ra nói chuyện, còn Nha Tử bận ghi chép hiện trường vụ án nên không để ý đên Bạch Vũ , anh ta nhìn quanh một lượt ngòn tay lướt qua môi mình tay còn lại đặt ngan ngực bàn tay nằm dưới khuỷu tay bên kia, đó là lúc anh tập trung suy nghĩ. Rồi chầm chậm thật chậm đi đến bên bụi cỏ, bụi cỏ quả là nằm sang hai bên như có thứ gì đó anh đưa tay sờ thử những cây cỏ lạnh buốt như đóng băng, dù rằng thời tiết ở Yên Tử không được ấm áp nhưng lạnh đến mức thực vật hóa băng là một điều trước giờ anh chưa từng nghĩ đến, có một cảm giác thôi thúc anh tiến về phía trước, đôi chân anh không ngần ngại lướt đi dù ánh mắt anh vẫn rất cảnh giác “ Bạch Vũ ơi là Bạch Vũ trời không sợ đất không sợ sao đột nhiên mày lại chùng chân” đi qua bên lớp có là một rừng cây, ở đây đất cứng và khô nên cỏ không mọc được, anh quan sát những cái cây ở đây mọc ra trái dại loại quả này tỏa ra hương thơm làm anh có chút cồn cào. Nhưng là một Khai Môn Chi Chủ anh không thể lơ là cảnh giác, những ngọn cây chợt rung rinh dị thường không theo gió, ánh nhìn anh dừng lại ở một thân cây lớn thấy có động tĩnh anh phẫy tay nhẹ trong cổ tay áo rơi ra một đoản đao tuy không dài nhưng đủ sắt bén tưởng chừng chỉ vung tay nhẹ là thân cây kia gãy ngã “ còn dám trốn à? Không mau ra đây ?”. Bạch Vũ vẫn giữ ngữ khí ngất trời của mình không sợ trước mắt là một con thú dữ hay một quái vật chưa từng thấy qua, chân anh mỗi ngày một gần thân cây “ ta cho ngươi cơ hội cuối cùng , ngươi không ra đừng trách ta độc ác” Tiếng động dừng hẳn , có lẽ thứ gì đó sẽ bước ra đoản đao nằm trên tay anh đột nhiên không run nữa, càng không tỏa ra khí lực nữa, là nó sợ thứ gì? Anh im lặng nhìn…từ sau thân cây một dáng người bước ra với một bộ y phục màu trắng bạc ôm sát cơ thể, mái tóc buôn dài tận lưng xõa ra bồng bềnh theo gió ôm trọn gương mặt tà mị kia, ánh mắt trong veo sâu hút , bờ môi đỏ tự nhiên và một làn da trắng đang nhìn anh, trên tay ầm mấy quả dại, bờ môi kia ươn ướt là nước từ quả dại tiết ra rất muốn người khắc cắn vào nó, huốn hồ là Bạch Vũ một kẻ cho mình không mấy gì đứng đắn với con gái. - Này em gái à? Sao em lại ở đây? Lại còn….- Hắn chỉ tay lên xuống không nói thành lời. - Em gái?- chất giọng trầm trầm vang lên từ người trước mặt làm Bạch Vũ một phen điêu đứng, hắn nhìn từ cổ dọc xuống và dừng lại trước ngực người đó, “ một thảo nguyên bằng phẳng” Bạch Vũ thở phì phào. - Này sao cậu lại ở đây? Cậu có thấy gì kỳ lạ quanh đây không? Đôi mắt to tròn như biết nói của người kia đã trả lời tất cả, nhìn hắn, cứ nhìn hắn không rời, cái cách nhìn không phải xa lạ ngược lại nhìn một người đã từ rất lâu rất lâu rồi mới gặp lại. Bạch Vũ thấy vậy lấy tay lau lau mặt mình tiến đến một gần . - Mặt tôi có gì à? - Không…chỉ là…hình như trước đây chúng ta…đã từng gặp- cậu thiếu niên kia chậm rãi nói nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng ngần của mình rồi sờ vào gương mặt Bạch Vũ, hắn không động đậy cũng không nói gì chỉ nhìn người trước mặt ánh mắt cậu ta đỏ ửng lên, đỏ như máu rồi long lanh lấp lánh…là nước mắt…tuông khỏi khóe cậu ta- phải rồi…đúng rồi…chính là huynh….Sở Tịch…chính là huynh rồi….ta…ta tìm huynh vất vả lắm- vừa dứt lời cậu ta ôm lấy Bạch Vũ , hắn giật mình nhưng bản năng cảnh sát lại đặt ra nhiều câu hỏi trong suy nghĩ. Sao người này lại lạnh đến như vậy? lại gọi mình là Sở Tịch? Huốn hồ kỳ quái thế này? Suy nghĩ chưa đến đâu thì một giọng hô lớn.. - Lão Đ…a…- chữ Đại không thành lời khi Nha Tử thấy Bạch Vũ đang ôm một “ cô gái”, cô hùng hùng hổ hổ đi đến quát lớn- anh hay lắm Bạch Vũ, trong lúc chúng tôi làm việc cực lực thì anh lại ở đây giở trò không đứng đắn với con gái. Bạch Vũ giật mình nhưng cũng thản nhiên đáp trả bằng một câu khẳn định “ phải là tôi ôm “ em gái” đấy” hắn thừa cơ hội chọc giận Nha Tử dù biết tính Nha Tử không mấy dịu dàng lúc này cô càng trở nên dữ tợn hơn. “ Sở Tịch…cô gái này là ai?” ôm từ nãy đến giờ cậu mới phát ra một âm thanh của thiếu niên , Nha Tử nghe xong trố mắt nhìn không chớp mắt, Bạch Vũ nhướng mày và sau đó nhìn vào mắt người trước mặt. - Này cậu nhỏ chúng ta trước đây đã từng gặp nhau sao? Cậu từ đâu tới? Cậu thiếu niên kia im lặng ánh mắt đảo qua một lược nhìn xuống đang suy nghĩ miên mang thì Bạch Vũ lại lên tiếng “ thật sự xin lỗi nhưng cậu ở đây và kỳ quái như thế này quả thật phải đem cậu về sở điều tra” nói xong người đó vẻ mặt tươi tắn lên như cá gặp nước vui mừng hồ hởi “ Được” và nhảy bổ tới hai tay câu sát vào cánh tay của Bạch Vũ, hắn cảm thấy lạ dừng lại đôi chút một cảm giác gần như là thân thuộc đột nhiên dâng lên trong lòng chút thoáng qua như ánh sáng của một ngôi sao băng bắn ngang bầu trời không đọng lại gì cả. người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng họ là một đôi, điều đáng ngờ là nếu như người khác khi nghe một cảnh sát bảo phải về điều tra không sợ bỏ chạy thì cũng xanh tái mặt mày nhưng người này lại mừng rỡ như được cho ăn cơm vậy. Đi lướt ngang Nha Tử cô không nói được lời nào từ nảy đến giờ tại sao lại có một nam tử xinh đẹp hơn cả cô và Họa Nguyệt kia? Dù không hiểu lắm nhưng vẫn đem người này về lại sở điều tra. Cả một nhóm người Lam Hạ, tiểu hồ ly, Họa Nguyệt và Nha Tử vây xung quanh hắn nhìn chầm chầm một lúc, dù là người lạ hay quen thì khi bị nhìn như thế vẫn có chút ngượn ngùng, hai gò má ửng đỏ lên đáng yêu vô đối. Bạch Vũ ho hai tiếng “ nói đi” Người đó vẫn trố mắt không biết nói gì? Suy nghĩ lúc lâu liền nhìn vào Bạch Vũ cơ hồ lấy chút dũng khí “ tôi tên là Bạch Hàn Hàn mọi người thường gọi tôi là Tiểu Bạch…tôi ở một nơi rất xa rất xa nơi này xung quanh lạnh lẻo không có người….một ngày nọ có một đám người đến chổ đấy bảo là khai quật gì đó nên bắt tôi phải rời khỏi…tôi đi mãi đi mãi không biết đi về đâu cuối cùng đến nơi này…” Nghe đoạn Họa Nguyệt dịu giọng “ vậy người nhà cậu đâu?” Lắc nhẹ đầu “ tôi không có người nhà lâu lắm rồi” nói đến đây Bạch Hàn Hàn khẽ liếc nhìn Bạch Vũ một cái âm thầm không ai để ý “ xin lỗi, tôi đã nhìn nhầm anh với một người quen của tôi” và co rút chân lại hai tay bắt chéo ôm lấy hai bã vai dáng ngồi là hình dáng của một bào thai. khi con người ta yếu đuối nhất họ hay ngồi tư thế ấy vì tư thế ấy giúp họ ngộ nhận rằng mình đang ở trong bụng mẹ và tuyệt đối an toàn. Nha Tử tuy cảm thương một chút nhưng vẫn đem công việc lên hàng đầu “ nhưng cậu nhỏ à cậu có biết nơi cậu xuất hiện là hiện trường của một vụ án chết người không? Tại sao cậu lại ở đó…huống hồ cách ăn mặc không giống như chúng tôi…xin lỗi phải giữ cậu ở đây tra khảo tiếp” nói rồi cô nhìn qua Bạch Vũ anh ta nhúng vai không ý kiến. - Vậy Họa Nguyệt và cả Lão Lam nữa đem cậu ấy làm cho giống “ con người” đi. Chỉ đợi mỗi câu nói này của Bạch Vũ bọn họ hò reo kéo Bạch Hàn Hàn rời khỏi đó Bạch Vũ lại đặt tay lên môi mình lướt qua lướt lại đăm chiêu. Tiểu hồ ly nhảy đến nằm gọn trong lòng anh vẫy vẫy cái đuôi “ này lão đại, người này thật sự kỳ lạ lắm , tôi cảm nhận được hàn khí tỏa ra trên người cậu ấy hơn nữa trong lời nói như che dấu chúng ta chuyện gì?” Bạch Vũ hít hà tựa như ăn phải thứ gì đó cay lắm “ tôi cũng nghi ngờ cậu ta rất nhiều chổ, tại sao lại không nói rõ ràng tên chổ cậu ta ở? Thậm chí nhìn thế nào cậu ta cũng giống như xuyên không từ thời cổ về lại nơi đây, không đúng không đúng..”- những từ cuối hắn tự lẫm bẩm Tiểu hồ ly nhanh trí “ có phải anh nghĩ cậu ta không liên quan đến vụ án không?” Bạch Vũ nghe xong nhìn xuống đưa bàn tay lớn của mình vuốt vuốt bộ lông mềm của nó, đôi mắt nó nhắm nghiền khoái chí “ phải hay không chúng ta cứ giữ cậu ấy ở đây một thời gian sẽ rõ, tôi có linh cảm rằng …con người này thật sự không đơn giản. còn bây giờ nhanh chóng theo tôi đến đại học Yên Tử nào?”. Nói rồi một người một hồ ly cùng rời khỏi văn phòng thoáng chốc đã đi mất hút.
|
Chương 3 Gặp Mặt (tiếp theo) Tra cả ngày vẫn không tra ra được gì mới mẻ , hầu như thông tin của nạn nhân Bạch Vũ đã nắm hết, cũng không có thông tin gì gần đầy anh có bất hòa với ai, chán nản đôi chút đi một vòng con đường xung quanh đại học Yên Tử, miên man suy nghĩ vụ án này có phần khó hơn những vụ án trước làm Bạch Vũ vốn mệt mõi vì mấy ngày nay không ngủ bây giờ hắn chỉ muốn có một cái giường trèo lên đấy ngủ một giất mấy ngày mấy đêm bù lại quảng thời gian làm việc vất vả. Một mùi thơm của thức ăn đâu đó xộc vào mũi mình , bao tử hắn cồn cào lên cơn đói tưởng đã quên đi bỗng chốc lại trào trực mang theo những cơn đau, nghĩ lại từ hôm qua đến giờ hắn chỉ có uống café và tra nóng chưa hề động đến thức ăn, mùi vị kia chắc chắn rất ngon nhưng nghĩ lại vẫn không động đến, đang cồn cào thế này hắn chỉ muốn có một bát cháo nóng. “ này tiểu hồ ly” trong vô thức Bạch Vũ gọi theo như mọi khi nó sẽ từ trên nhảy bổ xuống vai hắn hoặc từ xa chạy lại chân hắn bám bám vào , Bạch Vũ giật mình không thấy nó đâu nữa. Hồ ly vốn ít xuất hiện ở nơi đây huốn hồ nó có tận ba cái đuôi xếp vào hàng hồ ly hiếm nhiều lúc mang nó theo bên cạnh hắn cũng rất đề phòng kẻo bị bắt đi, dù biết nó đã sống được mấy ngàn năm nhưng lòng người thật sự đáng sợ, dù sao nó vẫn là động vật lại kém thông minh bị thức ăn che mắt. “tiểu hồ ly…này…ngươi ở đâu” quên mất hẳn cơn đau Bạch Vũ đi vội vài bước nhìn quanh sau đó chạy lên vài bước, dù ý chí dằn rằng quên cơn đau dạ dày nhưng nó vẫn không buôn tha cho hắn. Đau đớn và mõi mệt lúc băng ngang đường không chú ý tiếng kèn của chiếc xe hơi từ xa đã vang inh ỏi, đầu choáng váng ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía trước trông thấy một người thanh niên đang ôm lấy nó đứng chờ đèn đỏ , ánh măt anh ta vô tình lướt quá ánh mắt Bạch Vũ những tưởng cái chạm vô tình ấy sẽ không nhìn lại nhưng rất nhanh chưa đầy một giây sau khi chạm phải ánh nhìn vào nhau, đôi mắt của người kia quay lại dần mở lớn đồng tử lên nhìn Bạch Vũ hắn cười, nụ cười thay lời cảm ơn nhưng gương mặt người kia không quan tâm đến nụ cười kia, chỉ trưng mắt nhìn cái nhìn ….da diết ẩn sau đó là tà mị, ánh mắt nhìn này khiến hắn cảm thấy một đường lạnh từ gáy cổ chạy luồng xuống sống lưng. Cái nhìn này so với lúc sáng gặp Bạch Hàn Hàn nó không chỉ là nỗi nhớ mà còn là…nỗi đau. “ teng…teng…” tiếng kèn xe từ nãy giờ bóp giờ hắn mới nghe được những tưởng sẽ lau đến đâm thẳng vào người hắn thì không, cơ hồ thời gian có một chút nhiễu loạn, một bàn tay cứng rắn nắm chặt bắp tay hắn kéo vào lề đường, theo đà ấy hắn lau đến ôm lấy người đấy….một hương thơm nhẹ của hoa đào lướt qua mũi Bạch Vũ , người này không cao hơn hắn nhưng cơ thể có chút rắn chắt điều làm hắn giật mình là nhiệt độ cơ thể của người này thấp hơn người bình thường rất nhiều. Buông người đó ra lịch sự khoan khoái chào một câu và gửi theo đó nụ cười “ cảm ơn anh..” nhìn lại vào người đó hắn giật mình “ anh chẳng phải lúc nãy…ở bên kia sao?”. Người đối diện không nói lời nào chỉ nhìn xuống chân anh, con hồ ly đưa móng mình càu càu vào ống quần hắn. Bạch Vũ ngồi xuống xoa đầu nó, đuôi nó vẫy vẫy người kia cũng ngồi xuống nó không cần chừ rời khỏi vòng tay của Bạch Vũ đi cạnh người đó, đưa đầu vùi vùi vào bàn tay kia, Bạch Vũ có chút bất ngờ “ này…hồ ly mập…ngươi quen người ta à?” nói rồi đưa mắt nhìn người kia, đôi mi anh ta cụp xuống nhìn nó, bờ môi kia nở lên một nụ cười, ở góc này nhìn anh ta không khỏi làm Bạch Vũ có chút thất thần,với hắn quan hệ nam nam nữ nữ không quan trọng chỉ cần hợp khẩu vị mà bất chấp tất cả hắn cũng nhận mình là một con người không đứng đắn trong chuyện tình cảm nên từ trước đến giờ không qua đường thì cũng là một mối quan hệ mập mờ không rõ tìm đến nhau trong thoáng chốc rồi đường ai nấy về. Trước giờ hoàn toàn không có khái niệm rung động trước bất kỳ ai hoặc sẽ chân thành với ai. Tuy nhiên nhìn người trước mặt hắn hoàn toàn không tự chủ được bản thân mình quên mất cơn đau đang cào bụng hắn. Bạch Vũ “ này…cảm ơn anh …không biết xưng hô thế nào?” Người trước mặt bây giờ mới giật mình cười nhạt đưa danh thiếp của mình cho hắn “ à thất lễ rồi đây là danh thiếp của tôi…” Bạch Vũ cũng theo thói quen lấy trong ví ra một mẫu danh thiếp đưa cho người đối diện sau dó nhìn vào tờ in màu xanh nhạt trên tay “ Chu Nhất Long 30 tuổi là nhà văn kim phó giáo sư nghiên cứu năng lượng” , còn Chu Nhất Long anh ta cũng đã xem xong danh thiếp của Bạch Vũ chí ít cũng biết được anh ta là đội trưởng sở điều tra Yên Tử. Hắn không ngượng mà cứ nhìn chầm chầm Chu Nhất Long con người ta tuy đã là một người đàn ông 30 tuổi nhưng khi bị một người đàn ông khác nhìn như vậy không khỏi ngượng ngùng. Chu Nhất Long mặt đỏ lên hỏi “ xếp Bạch, không biết mặt tôi có gì sao?” Bạch Vũ lúc này mới giật mình nhìn lại rằng mình đã làm người ta “ sợ” hắn dặn bản thân phải kiềm nén lại dù người trước mắt có hợp với khẩu vị của hắn thì người ta đường đường cũng là một người đàn ông thành đạt. Bạch Vũ “ à không …chỉ là…nhìn thấy anh Chu đây thôi thấy rất quen mặt cứ như là đã từng gặp ở đâu rồi đấy” kỳ thực hắn cũng cảm thấy rất lạ lần đầu thấy Chu Nhất Long liền có một thứ gì đó thôi thúc hắn, một loại cảm xúc dâng trào vừa lạ lại vừa quen cứ như rất lâu rất lâu trước đây đã từng gặp. Chu Nhất Long ánh nhìn sáng lên khi nghe thấy, đôi mắt sâu hút của anh ta có một chút long lanh không phải là nước, càng không phải ánh sáng rọi vào. “ biết đâu được …” anh ta tự tin nói làm Bạch Vũ cảm thấy kỳ lạ nhưng không Chu Nhất Long lại nói tiếp “ Yên Tử rộng lớn thế này không chừng chúng ta đã đi lướt qua nhau vài lần cũng nên….xếp Bạch…nhìn anh có chút không khỏe tôi nghĩ anh nên về nghĩ ngơi sẽ tốt hơn đấy” quả thật sắc mặc Bạch Vũ xanh xao hơn mọi khi, hốc mắt cũng vương vệt thâm quần . Bạch Vũ cười cười “ cũng phải…tôi nghĩ tôi nên về nghĩ ngơi rồi…hẹn gặp lại…đi thôi tiểu hồ ly” người đối diện kính lễ cuối đầu cười mỉm chào hắn sau đó nhìn theo bóng hắn dần khuất xa một người một hồ ly tiêu sái bước, an yên tự tại…Chu Nhất Long thất thần “ Bạch Vũ …không ngờ ta chờ lâu như vậy rồi cuối cùng cũng đã chờ được…chúng ta lại gặp nhau ở nơi này…kỳ thật…không ngờ”. nghĩ rồi Chu Nhất Long cuối đầu nhìn tấm danh thiếp để lại trên tay anh ta trong lòng hân hoan khó tả biết rằng sẽ gặp lại người kia, nhất định sẽ gặp lại. Về đến nhà, húp trọn bát cháo tiện tay mua trên đường Bạch Vũ nằm dài trên sô pha…đây chắc là chổ hắn nghỉ ngơi nhiều nhất nên khống vướng bụi thậm chí giường của hắn là một mớ bầy nhầy, cả căn nhà bốc lên một mùi ẩm mốc cả mùi thức ăn ôi thiêu, một đống lộn xộn nhưng một người một hồ ly vẫn ở được hầu như nơi sạch nhất của căn nhà là sô pha và tolet. Bạch Vũ trầm tư hít hà một cái “ này tiểu hồ ly ngươi nói chuyện lúc sáng có kỳ lạ quá không? Rõ ràng ta thấy hắn ở đối diện nhưng chỉ trong chớp mắt lại băng ngang đường ở ngay phía sau lưng ta…quả thật kỳ lạ” những chữ sau như đang nói với chính hắn vậy, tiểu hồ ly nằm co người lại ngữ điệu không quan tâm “ tôi cũng thấy có chút kỳ lạ nhưng không thể rõ được dường như thời gian có chút nhiễu loạn vào lúc ấy…” hít một hơi suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên như rằng không cho Bạch Vũ suy nghĩ đến điều này “ alo lão đại không hay rồi lại có người mất mạng” đầu dây bên kia là Họa Nguyệt giọng có phần lo lắng. trước giờ chưa từng có một vụ án nào mà hung thủ chưa đầy 24h giết đến hai mạng người. Bạch Vũ nhíu đôi mày chợt nhớ ra điều gì đó buộc miệng hỏi “ Tiểu Bạch đâu?” Họa Nguyệt nhỏ giọng tuy không trực tiếp ở sở điều tra nhưng Bạch Vũ biết cô đang ngoảnh đầu nhìn lại phía sau liếc Bạch Hàn Hàn một cái rồi thủ thỉ vào điện thoại “ cậu ấy vẫn không rời khỏi nơi này một bước xem ra cậu ấy không phải hung thủ rồi”. Thở dài, Bạch Vũ tự nhiên thấy nhẹ lòng một chút “ tôi biết rồi, nhắn địa chỉ tôi đi đến đó” không chờ người kia trả lời cúp máy và với lấy cái áo khoát nhanh chân bước ra cửa “ lão đại lại có vụ nữa à?” Bạch Vũ đầu không ngoảnh lại “ ờ…chỉ là thu thập manh mối thôi cậu ở nhà đi, nay là trăng rằm, không tiện” tuy không nói gì khác ngoài những câu cụt ngủng nhưng đủ để tiểu hồ ly biết được trăng rằm là lúc linh hồ yếu nhất vị thế lang tộc lên ngôi có thể bị lang tộc tấn công bất cứ lúc nào, Bạch Vũ cố ý nhắc nhở cậu, “ này đi cẩn thận” chỉ kịp với theo nói mấy lời bóng hình hắn dần mất hút theo tầm mắt, tiếng gồ gar xe vang lên đủ biết hắn đã đi.
|
Chương 4 Chạm Mặt Sở điều tra tuy hôm nay có chút náo nhiệt vì có một cậu nhóc dễ thương thánh thiện thế kia tuy nhiên cũng có chút trầm lắng vì vụ án này quá mức tưởng tượng của bọn họ. Bạch Hàn Hàn nhìn một lượt “ có phải có chuyện gì không?” ngữ điệu của cậu không giống như lúc sáng mất bình tĩnh hay nói lung tung, từ khi được làm “ con người” cậu đã khác tóc để ngang trán, gương mặt vẫn sáng ngờ không gì thay đổi chỉ khác mỗi sự tà mị trước kia thay thành sự đơn thuần của một cậu nhóc mười tám. Thở dài một hơi Nha Tử phẩy tay bảo cậu đi lại “ này nhóc à, lại có thêm một nạn nhân nữa và lần này chúng tôi khẳn định là không liên quan đến cậu. từ sáng đến giờ cậu vẫn ở đây không rời mắt chúng tôi nên cậu được tự do, có thể đi đâu được đó thì đi”. “ tôi không có nhà để về nữa rồi” gương mặt tròn tròn và đôi mắt to cụp xuống giọng buồn buồn, Nha Tử khựng lại một chút biết rằng mình đã nói những lời không nên nói cô bối rối không biết làm gì đưa mắt nhìn Họa Nguyệt nhướng về phía Bạch Hàn Hàn, hiểu ý Họa Nguyệt đi đến ngồi cạnh . “ không sao không sao, chúng tôi cũng như cậu, nhờ một tay lão Bạch đem về dạy dỗ, con người này tuy có chút “ lưu manh” nhưng rất tốt, để tôi nói lại với anh ta bảo nhận cậu ở lại dù sao cậu cũng còn nhỏ không nên ở ngoài một mình” nghe thấy thế Bạch Hàn Hàn vui vẻ lại nhìn người bên canh “ là thật sao?” Họa Nguyệt nở nụ cười thân thiện gật đầu “ thôi được rồi trể rồi hôm nay cậu tạm thời lên gác nghỉ ngơi trên sô pha của Lam Hạ đi, hôm nay anh ấy sẽ không về đâu”. Bạch Hàn Hàn như một con cún nghe lời lặng lẽ bước lên từng nấc thang vào phòng khóa chốt cửa lại thần sắc cảm nhận được gì đó ánh nhìn như vạn tiễn xuyên tâm ra ô cửa sổ, gương mặt sắt lạnh lại đưa bàn tay nhẹ nhàng vẫy trong không trung một làn khói trắng lạnh lẻo bay theo bàn tay Bạch Hàn Hàn quy tụ lại trong tay cậu thành hình một băng phiến trên băng phiến là hình một con rắn uốn lượng cắn cổ một con cá lớn tỏa ra sát khí khiến kình phong kéo đến “băng phiến ơi là băng phiến lâu rồi ngươi có lẽ chưa được thấy máu” chỉ buôn lã lơi vài câu trên môi Bạch Hàn Hàn đi đến cửa sổ nhoẻn miệng cười ma mị, gạt nhẹ một làn khói xông ra ngoài xộc thẳng vào mũi của Nha Tử và Họa Nguyệt hai người bọn họ không phát hiện ra chỉ biết cơn buồn ngủ đang kéo đến và gục xuống bàn. Mảnh màng đung đưa trong không trung che mất Bạch Hàn Hàn sau một lúc gió ngừng thổi liền không thấy cậu ta đâu nữa. Bạch Vũ lau xe thật nhanh theo địa chỉ của Họa Nguyệt gửi qua thình lình một bóng đen xẹt ngang trước đầu xe khiến hắn phải dừng lại, có chút kỳ lạ nữa đêm nữa hôm con đường này vốn ít người qua lại sao lại có người đi ngang. Nghênh ngang bước xuống xe kiểm tra đảo quanh một lượt bất chợt theo quán tính hắn vội quay đầu chạy lên xe, chỉ là không hiểu sao mở mãi cánh cửa vẫn không mở ra một lúc lâu hắn thôi không kéo nữa, ung dung dựa vào mui xe lấy ra một điếu thuốc hút một hơi đầy nhả khói ra “ anh bạn à, đã đến “ thăm” tại sao còn không xuất hiện”. ngữ điệu vẫn bình thản như mọi khi sau đó một giọng cười lớn vang cả đất trời những ngọn cây rung rinh không theo quy luật, từ trên cao một nhân ảnh xuất hiện, với bộ y phục sẫm màu, không phải người càng không phải thú hắn nhe hàm răng nanh của mình vẫn tanh mùi máu , giọng nói khàn đặc vang lên “ quả thật Khai Môn Chi Chủ không phải là hạng tầm thường, đứng trước Thiên Lang Tinh ta không mảy may rung sợ”. Bạch Vũ cười nhạt “ quả thật là tôi đón không sai anh bạn trước sau gì cũng xuất hiện đòi lệnh bài khai môn, chỉ là…không ngờ lại xuất hiện sớm như vậy?” Thiên Lang Tinh hung hãng gầm gừ lộ ra bản tính dã thú của mình “ lắm lời, mau đưa nó cho ta nếu không đừng trách ta độc ác”. Bạch Vũ vẫn giữ nguyên giọng điệu ung dung của mình “ anh bạn à, khai môn phù lệnh không phải muốn lấy là lấy muốn mở là mở, tôi tiếp nhận chức Khai Môn Chi Chủ này đã gần mười năm nay rồi nếu cứ xin mở thì mở liền tôi đây còn gì để sống nữa?” Thiên Lang Tinh không nhịn được nghiến chặt răng “ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt để xem ta trị ngươi thế nào?” nó nói xong liền lau đến Bạch Vũ , anh ta không tránh không né chỉ đứng dậy từ cổ tay rơi ra thanh đoản đao đang rung lên thèm khát được chiến đấu nhưng ngay lúc này bỗng nhiên một bóng dáng thân thuộc xuất hiện bên đường đang đi tìm thứ gì đó, Bạch Vũ không thể yên tâm nhanh chóng trảm một nhác linh phù từ đâu văng ra tứ tung lau đến Thiên Lang Tinh trói nó lại “ linh phù tứ phương, trợ ngã độc tôn, thiên hỏa nghe lệnh….thiêu…”linh phù nghe theo những gì Bạch Vũ nói như hiểu ý mà sáng lên bốc hỏa xung quanh Thiêng Lang Tinh, hắn gầm gú “ lửa này mà đòi thiêu ta…nằm mơ đi” giọng nói của nó phát ra và tru tréo lên quần áo hắn mang trên người bỗng rách đi, nói đúng hơn là cơ thể hắn biến đổi hóa thành lang thú to lớn hơn mức bình thường, hàm hăng sắc nhọn, cánh tay lông lá có thể xé bất cứ thứ gì, một mạch chạy ngay đến ven đường Bạch Vũ hốt hoảng đuổi theo hắn muốn hút máu con người để khôi phục sức mạnh nhưng người kia tuyệt nhiên không thể để hắn chạm vào Chu Nhất Long“ chạy mau” hắn đang thất thần tìm đồ bỗng nghe giọng nói của Bạch Vũ giật mình nhìn qua nhưng không hề thấy Bạch Vũ chỉ thấy một cái bóng đen lớn che mất ánh sáng của đêm trăng rằm vồ lấy , trong vô thức hắn chỉ đứng chôn chân khi móng vuốt sắt nhọn của cái bóng đen kia lau đến một thanh đoản đau chắn ngang tiếng ma sát nghe rợn cả người, xẹt ra tia lửa, bóng người kia không ai khác là Bạch Vũ chật vật thở hì hụt cầm đoản đao trên tay ngoảnh đầu lại nhìn “ không sao chứ ?” lúc này người kia chỉ biết im lặng định thần vài giây “ không sao?” Thiên Lang Tinh thừa lúc Bạch Vũ không để ý đưa chân lên và dự toán sẽ tung một cước ngay lập tức Chu Nhất Long không nói được lời nào lau bổ lên trước đón lấy cả một đòn, Bạch Vũ không thể kiểm soát tình huốn quá cấp bách này, hai tay bận phải đỡ móng vuốt của Thiên Lang Tinh không thể cử động, chỉ nhìn thấy cơ thể Chu Nhất Long bị hất văng vào một bụi cây gần đó , hắn trước giờ chưa từng nóng giận trong chiến đấu hay nói cách khác dù thế nào hắn cũng luôn để cái đầu lạnh khi gặp những trường hợp thế này, tuy nhiên hôm nay Bạch Vũ khi trông thấy Chu Nhất Long đỡ giúp mình một đòn tim hắn chợt nhói lên một nhịp, tức giận hất tung bàn tay nặng trĩu của Thiên Lang Tinh “ anh bạn à, xem ra chúng ta không thể “uống trà” nói chuyện được rồi”. Thiên Lang Tinh khoái chí “ vậy thì thế nào? Khai Môn Chi Chủ trước nay ta chưa từng thấy ngươi đặt cảm xúc vào Khai Môn Phù Đao của ngươi, vì sao lúc nãy ta vừa mới tung một cước vào hắn mà nó đã rung lên thế kia” hắn cố tình chọc tức Bạch Vũ , trong lúc tức giận Bạch Vũ định lấy khai môn phù lệnh ra trấn áp hắn nhưng bỗng chốc dừng lại, từ phía sau có hai thanh phi đao phi đến Thiên Lang Tinh nó không đề phòng nên lãnh đủ. “ sao hả Đường Đường là Khai Môn Chi Chủ mà bị ép đến mức này thật khiến người khác khó coi” ngữ điệu huênh hoang, cao ngạo này hắn nghe được trong đầu liền nhớ ngay đến một người “ Hắt Phong” cũng là người của sở điều tra Yên Tử nhưng tên này lại xuất thân từ Địa Tộc được ân huệ của Lục Phán cho phép sử dụng năng lực ở phàm thế giúp sở điều tra truy án. Mấy hôm trước hắn có việc về lại địa tộc giờ xuất hiện thật đúng lúc “ ta nói này lão Hắt ngươi đúng là có tâm xuất hiện thật đúng lúc” người kia chỉ cười khẩy một cái “ lo xử tên này thế nào đây?” Bạch Vũ ngay sau đó lại lấy ra một lá bùa lam “ bùa lam?” Hắt Phong lẩm bẩm, tính theo từng cấp độ mà Bạch Vũ sử dụng bùa chú khác nhau, đầu tiên là bùa vàng cấp độ thấp nhất, kế đến là bùa đỏ tiếp theo là bùa lam và cuối cùng là bùa tím, ép hắn ta sử dụng đến bùa lam e là không phải đơn giản , chỉ thấy sau vài câu chú lá bùa như một sợi dây trói lấy Thiên Lang Tinh hắn bất động nằm đấy Bạch Vũ đi lại chổ Hắt Phong quên hẳn Chu Nhất Long bị đánh vào bụi cây “ tình hình cấp bách đem hắn về sở tra hỏi” vừa gật đầu điện thoại hắn lại vang lên giọng của tiểu hồ ly “ nguy rồi bên phía Lam Hạ gặp chuyện anh nhanh chân qua đó đi, tối sẽ theo sau”. Cúp máy xong Bạch Vũ nhìn Hắt Phong “ chúng ta bị lừa rồi” hắn vẫn chưa hiểu, Bạch Vũ không tiện giải thích thu lại lá bùa kia con sói to lớn phốc chốc biến thanh một nhúm lông xám, “ lão Hắt anh qua chổ Lam Hạ trước tôi đi theo sau” Hắt Phong gật đầu rồi nhảy lên một cái thoáng chốc hóa thành một ngọn sao băng phi đi mất, Bạch Vũ lúc này chạy lại bụi cỏ nhìn thấy Chu Nhất Long bước ra , chân loạn choạn “ anh Chu không sao chứ ?” hắn chạy lại vòng tay qua eo Chu Nhất Long tay còn lại đặt lên vai anh. Chu Nhất Long lịch sự “ không sao” nhưng nét mặt anh nhăn nhó không thể che dấu được nỗi đau , xuýt xoa nhìn lại áo sơ mi trắng của mình bị thấm đỏ bởi máu. Bạch Vũ có chút đau lòng “ xin lỗi là tôi không tốt làm anh bị liên lụy, đau lắm hả?”. Người kia nhìn lên khoảng cách rất gần tựa như hai đỉnh mũi có thể chạm vào nhau. Chu Nhất Long lúng túng cười gượng “ không sao là tôi tự nguyện mà, chỉ là vết thương ngoài da anh nhanh đi đến chổ đồng đội anh kìa, họ cần anh hơn”. Anh ta tuy là một gã thư sinh nhưng rất hiểu ý nghĩa đằng sau cục điều tra Yên Tử là gì, hơn nữa anh nghiên cứu về năng lượng nên những chuyện thế này ít nhiều anh cũng đã chuẩn bị tâm lý không lo sợ.Bạch Vũ người vẫn không buông “ anh thật sự không sao chứ?”. Chu Nhất Long cười đáp nhẹ gỡ tay hắn ra và đẩy hắn đi, đi được vài bước hắn vẫn quay đầu nhìn lại “ chờ tôi, lát tôi quay lại đưa anh về nhà”. Nhận được cái gật đầu của Chu Nhất Long, hắn ta quay đi thật nhanh như có thêm động lực, thật nhanh muốn làm xong việc rồi thật nhanh quay lại chổ này đưa Chu Nhất Long về nhà.
|