Ở chân núi Huyền Phong Môn, từ sáng sớm đã đông nghịt người tụ tập.
Lúc Lâm Khinh đến nơi thì vẫn còn rất sớm, y quan sát hết một lượt những người đang đứng ở đây, nhận thấy hầu như mọi người đều tầm từ mười lăm tuổi đổ xuống. Y cảm giác được tâm tư của các thiếu niên còn khá đơn thuần, các loại tâm trạng lo âu, hồi hộp hay vui buồn đều hiện rõ trên mặt, chỉ có một số ít người đứng đó trông khá là bình tĩnh.
Cũng có những người để ý đến Lâm Khinh. Chắc là do khuôn mặt này quá mức gây sự chú ý.
Mấy hài tử cũng không nói chuyện với nhau mà chỉ đứng cùng người thân, mãi sau mới có một cậu bé khoảng tầm mười lăm tuổi da hơi ngăm đen đến bắt chuyện với Lâm Khinh, người này khá thân thiện, hắn vừa mở miệng đã nói: "Ta tên là Tiêu Nam, đến từ Tiêu Gia ở Nam Hải. Còn ngươi tên là gì?"
"Ta là Lâm khinh, ta..." Lâm Khinh còn chưa nói xong thì dị biến bỗng phát sinh.
Trên bầu trời, mây trắng bắt đầu đổi sang sắc tím, mặt trời và mặt trăng đồng loạt xuất hiện, ánh sáng hoà quyện vào nhau, khiến đại lục này như phủ một màu tím nhạt. Cảnh tượng hoành tráng ấy làm tất cả những người đứng ở đây đều phải ngước nhìn lên.
Cùng lúc này, ở trên núi có vài phi kiếm ngự không bay xuống, trong làn mây tím bao phủ, y phục của các tu sĩ bay phần phật, nhìn như tiên nhân giáng trần. Người nào người ấy vẻ mặt lạnh lùng, cao quý, dường như khó có thể khinh nhờn. So ra thì đám người ở dưới trông nhỏ bé như một đám kiến hôi.
"Ta về sau cũng có thể giống như họ vậy!" Lâm Khinh nắm chặt bàn tay nhỏ bé lại và tự nhủ.
Bốn tu sĩ ngự kiếm đã xuống tới nơi, tất cả đều đứng im đó, ánh mắt như có như không đánh giá các thiếu niên, nhưng cũng không có ai tỏ ra khinh thị cả. Sau này có những người sẽ làm sư huynh đệ đồng môn, bốn tu sĩ cũng không thể khó xử mọi người quá.
Im lặng khoảng một khắc, cuối cùng, một tu sĩ áo xanh cũng đứng ra, hắn lên tiếng:
"Ta là Lạc Hoa, sư huynh của Kỳ phong."
"Hôm nay là ngày khảo thí ba năm một lần của Huyền Phong môn. Chỉ có những người đủ tư cách thì mới có quyền bước tiếp trên con đường tu tiên đầy tàn khốc, nơi đây không phải là nơi để chơi đùa, mà chính là giao sinh tử cho bổn môn, phục vụ bổn môn. Đã nhập môn là các ngươi gần như phải cắt đứt hồng trần."
"Trong thời gian trên núi, khi nào phải đột phá Trúc cơ thì mới được phép ra ngoài lịch lãm, săn yêu thú cấp thấp. Còn phải đột phá được Kim đan thì mới được trở về thăm người thân, các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, nên đi hay ở là do các ngươi!"
Hắn nói liền mấy câu rồi mới đưa mắt nhìn những thiếu niên trước mặt.
Nhưng mà tất cả những thiếu niên ở đây đã được giáo dục rất tốt để chuẩn bị cho con đường tu tiên đầy gian khổ này. Dù sao sức mạnh và tuổi thọ cũng là thứ mà người người đều truy cầu. Nhiều khi còn đi kèm cả vinh quang gia tộc. Nên không có một ai lùi bước.
"Nghĩ kỹ rồi sao? Vậy thì cuộc khảo hạch ba năm một lần tuyển chọn đệ tử của Huyền Phong Môn chính thức bắt đầu!" Tu sĩ áo xanh tên Lạc Hoa nói.
Lâm Khinh nhìn thấy một tu sĩ da hơi ngăm đen đứng ra, lấy từ túi trữ vật ra một cái bệ, rồi thật cẩn thận mà lấy ra hòn đá vô thuộc tính.
Tất cả những đứa trẻ ở đây đều tròn mắt nhìn vào viên đá. Sự căng thẳng dâng trào trong lòng Lâm Khinh, y vô thức cắn cắn môi. Vì xung quanh không còn tiếng bàn luận gì nữa, tất cả bao phủ bởi sự im lặng làm y càng lo lắng hơn, nhưng trên mặt y vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh.
Ngay lúc này, tu sĩ da đen nói:
"Các ngươi hãy lần lượt đặt tay lên hòn đá này và tĩnh tâm cảm nhận."
Lần lượt có những đứa trẻ đứng lên đặt tay vào hòn đá.
Dù sao Linh căn cũng không phải kẹo, mười người thì may ra chỉ có một người có tư chất tàm tạm, vài người hiện lên ba màu sắc tượng trưng cho tam Linh căn.
Tu sĩ da đen ghi chép rồi dẫn mấy người này qua một bên.
Sau một lúc mà chưa thấy ai thông qua, các tu sĩ cũng vẫn rất bình tĩnh, như đã làm quen việc này nhiều lần.
Bỗng hòn đá phát ra ánh sáng xanh lá chói loà.
Các tu sĩ cũng giật mình, tu sĩ áo đen đọc: "Đơn hệ Mộc linh căn, tư chất tốt!". Hắn quay lại nhìn chăm chú vào nữ hài, hỏi:
"Ngươi tên gì? Mấy tuổi?"
Vừa rồi là một nữ hài tử áo xanh, nàng ta hơi rụt rè cất tiếng:
"Ta... ta là Ngâm Thiên Dự, năm nay mười ba tuổi."
"Tốt! Trực tiếp thông qua. Người tiếp theo!"
Tu sĩ da đen dẫn cô bé qua đưa cho một tu sĩ mặc trường bào trắng rồi hô tiếp.
Một lúc sau các tu sĩ lại tìm thấy một người nữa đơn hệ Thuỷ linh căn.
Đến một ngày sau, đã có ba trăm ba mươi sáu người đi ra khảo hạch Linh căn, vậy mà mới có bảy người trực tiếp được chọn. Trong đó có hai người Đơn linh căn. Còn lại toàn là song linh căn. Nhưng cũng đúng thôi, bây giờ Song linh căn đã là hiếm có, Đơn linh căn thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn Linh căn biến dị, ngàn người mới có một. Ở đâu mà dễ kiếm vậy.
Lâm Khinh thấy đã đến lượt mình. Liền tiến đến đặt tay vào hòn đá.
Vừa chạm tay vào, hòn đá bỗng sáng rực lên. Đầu tiên là màu lục ánh lên, rồi lại thêm một màu lam nhạt, đợi thêm một chút, màu lục càng ngày càng đậm, đến lúc biến thành xanh thẫm mới bắt đầu cùng màu lam quấn lấy nhau.
Tu sĩ da đen đứng gần đó trầm ngâm một lúc rồi bảo: "Mộc, Thuỷ song linh căn, Mộc linh căn chủ đạo! Được rồi, ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?"
Lâm Khinh vẫn luôn cúi đầu nhìn viên đá vô thuộc tính, nghe thấy tiếng tu sĩ, y mới ngẩng đầu lên và nói: "Ta là Lâm Khinh, mười ba tuổi."
Tu sĩ da đen sau khi nhìn thấy Lâm Khinh thì mặt thoáng hiện lên nét kinh diễm, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại, hắn nhẹ giọng kêu Lâm Khinh ra chỗ tu sĩ áo trắng xếp hàng rồi lại tiếp tục khảo hạch những người khác.
"Vậy là qua rồi hả?" Lâm Khinh trong lòng mừng lắm nhưng mặt không tỏ vẻ gì, nghe lời đi ra đứng cùng một chỗ với những thiếu niên đã kiểm tra.
Có vẻ như qua được cửa đầu tiên trên con đường tu luyện nên đám thanh niên cũng tự nhiên hơn nhiều. Cô bé có Mộc linh căn tên Ngâm Thiên Dự cũng đã lôi kéo được một bằng hữu mặc áo hồng đứng chung với mình, hai người đang nói chuyện phiếm với nhau, ngẩng lên nhìn thấy Lâm Khinh lại đây thì lên tiếng chào:
"Ngươi lại đây, ta là Ngâm Thiên Dự, còn đây là Trần Lộ Lộ, ngươi tên gì?"
Lâm Khinh nhìn những nữ hài còn non nớt này, không thấy gợi lên chút hứng thú nào, y dùng giọng điệu không mặn không nhạt đáp: "Lâm Khinh".
Nữ hài bị lạnh lùng thì hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh lại không tỏ vẻ gì, liền quay sang vui vẻ với đồng bạn và cũng không thèm để ý đến Lâm Khinh nữa.
Những người khác thì mỗi người đứng một chỗ, cũng không có ai có ý định mở lời làm quen. Lâm Khinh lạnh nhạt đứng đó, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn quan sát cuộc khảo hạch.
Bất ngờ là, cái người tên Tiêu Nam cũng được nhận, hắn là Phong, Thổ song linh căn. Vừa khảo hạch thành công hắn đã lập tức chạy đến và bắt chuyện với Lâm Khinh.
Dường như cùng là nam hài giống nhau nên Lâm Khinh nhìn người này khá thuận mắt, sau một hồi nói chuyện, y đã đào được kha khá tin tức từ Tiêu Nam, hoá ra hắn đến từ Tiêu gia Nam Hải, một gia tộc tu tiên cũng khá nổi tiếng.
Tiêu Nam cũng giống Lâm Khinh mười ba tuổi, vậy mà lúc đầu y cứ tưởng hắn phải mười lăm tuổi rồi chứ.
"Được rồi, y không nói là lúc đầu y đoán tuổi người ta dựa theo chiều cao đâu." Lâm Khinh xì mũi coi thường.
"Ồ...!!!"
đám đông bắt đầu ồn ào lên thu hút sự chú ý của Lâm Khinh và Tiêu Nam.
Hai người quay lại nhìn thì thấy một thanh niên mặc y phục màu đen đứng đó, bàn tay của người nọ đặt lên hòn đá vô thuộc tính, thần kỳ là hòn đá phát ra sắc tím nhàn nhạt, rồi ánh sáng đó dần thẫm lại, hình thành nên một quả cầu màu tím, mây mù xoay vòng quanh quả cầu rồi từng tia điện mang hiện ra...
Chờ đến khi mọi người phản ứng kịp thì cảnh tượng đó đã kết thúc nhanh chóng, người thanh niên đã bỏ tay ra tự bao giờ.
"Lôi linh căn, trời ơi biến dị Lôi linh căn, kẻ kia là ai vậy?" Tiêu Nam hét lên.
Lâm Khinh cũng thầm giật mình, phải biết là Lôi linh căn bình thường cũng đã được coi là Thiên linh căn, còn nếu là biến dị Lôi linh căn thì sao, trời ạ, không phải là siêu việt hơn cả Thiên linh căn sao.
Người sở hữu biến dị Lôi linh căn mà Tu Chân Giới cả ngàn năm qua chưa gặp là một thanh niên tuấn mĩ, cao ngất, thân hình thon dài cân xứng, mặc y phục màu đen khá gọn gàng, hắn đứng đơn độc ở đó mặc cho mọi người nghị luận, trên khuôn mặt không có chút ý cười nào, nhưng vẫn cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, Lâm Khinh nghe hắn nói:
"Ta là Lam Túc, mười tám tuổi."
"Lãng phí, quả thực lãng phí, tại sao mười tám tuổi rồi mới đi khảo hạch chứ", nội tâm Lâm Khinh tiếc nuối, nếu như hắn ta bước chân vào con đường tu luyện sớm hơn thì bây giờ có thể đã là tu sĩ Kim Đan rồi!
Thật ra lúc nãy y cũng tưởng người nọ là thân nhân của đám hài tử, vì dù nói là khảo hạch này dành cho những người dưới hai mươi tuổi, nhưng có ai ngoài những tán tu mới nhập môn muộn vậy đâu.
Chẳng lẽ hắn lại là tán tu?
Thanh niên tên gọi Lam Túc mặc kệ xung quanh mà trưng ra cái bản mặt lạnh như tiền, ánh mắt thâm trầm quét qua bốn phía khiến cho không ai dám đến làm quen, thành ra cũng chả ai biết xuất thân của hắn đến từ đâu.
Lâm Khinh cũng tò mò lắm, y thỉnh thoảng len lén nhìn trộm Lam Túc, thấy người kia đứng một mình một chỗ, mắt khép hờ, khuôn mặt thì hiện lên ba chữ "chớ lại gần". Thấy Lâm Khinh cứ nhìn lại đây, hắn liếc mắt qua, rồi đóng đinh ánh mắt của y lại bằng một ánh nhìn sắc bén.
Lâm Khinh có tật giật mình, vội vàng cúi đầu xuống làm như không biết.
Từ sau đó Lâm Khinh cứ thi thoảng lại cảm thấy một tia lạnh lẽo đằng sau gáy, nhưng y không dám phản ứng mà chỉ dám nghĩ trong đầu: "Thôi xong, ta vẫn còn yêu quý cái mạng nhỏ của ta lắm, sao ta lại ngu dại chọc vào rắc rối chứ!"