Theo phía sau người kia rời khỏi phòng lớn, Thiệu Nghiêm đi ngang căn phòng hôm qua luôn đóng kín bây giờ lại có thể thấy cửa mở. Chỉ vừa nhìn vào liền thấy Tịch Hiểu Nhược nơi này tính tình lôi thôi cẩu thả ra sao, căn phòng đều loạn cả lên chẳng nơi nào ngăn nắp, không sai cả Ngọc Lam Thiên có chủ nhân như vậy, xem bề ngoài tưởng rằng nơi này bị bỏ hoang cũng không lạ.
Lại đi thêm một vòng quanh nhà trúc phía sau ngọc điện, từ thềm gạch hư hỏng đôi chỗ lại đến một con đường đất khó đi, xuyên qua một hang đá chỉ bằng hoặc hơn hai mươi bước chân liền cảm thấy nhiệt độ mỗi lúc một giảm, tựa như khí hậu ở nơi này đã được tách biệt hoàn toàn sau vách đá.
Tần Hạ Ly bắt đầu không chịu nổi cái lạnh giá ở đây, nó co người cong lưng lại, tay này ôm lấy vai kia mà nhỏ tiếng nói với Thiệu Nghiêm bên cạnh: " Sư tôn từ nãy đến giờ không chịu nói gì cả, huynh có biết chúng ta đang đi đâu không?"
" Không biết."
Thiệu Nghiệm chỉ đơn giản trả lời như vậy mà chân cũng không bước chậm lại, Tần Hạ Ly cho dù lạnh đến giọng nói phát run cũng không dám chậm hơn khoảng cách, nó lại nói: " Ta lúc trước cũng nghe qua nhiều rồi, rằng những tăng lữ đạo trưởng gì gì đó, cố gắng tu luyện chỉ để vượt được kết giới ở núi Tề Linh, chỉ cần đến được hạ thiên giới sẽ trở thành tiên nhân, bài sư tại Giang Địa Minh Lang."
Thiệu Nghiêm nói: " Theo lời ngươi vậy chúng ta không phải rất may mắn, không cần cố gắng cũng vượt kết giới đến Giang Địa Minh Lang."
" Còn hơn nữa cơ, hôm qua lúc đại sư huynh dẫn chúng ta cũng đã nói Dạ Tín Phong là một trong bảy đỉnh môn lớn nhất hạ thiên giới, hơn nữa còn có thể nhập môn dưới tọa của Ngọc Quan... sư tôn." Tần Hạ Ly đang nói thì phát hiện ánh mắt Tịch Hiểu Nhược liếc về phía mình, nó vội vàng cúi đầu im lặng không phát ra tiếng nữa.
Tịch Hiểu Nhược cũng không phải cố ý dọa sợ Tần Hạ Ly, y chẳng qua muốn nghe chúng đệ tử sẽ nói gì khi nhắc đến tên của mình, thế nhưng vừa bị trông thấy thì cũng khiến tiểu đệ tử của y cúi đầu không dám lên tiếng. Tự trách ánh mắt của mình quá u ám dọa người, Tịch Hiệu Nhược lập tức nhìn thẳng phía trước bước đi.
Tần Hạ Ly không nói thì cũng chẳng có người chủ động lên tiếng, đi qua mấy vách đá cao thấp liền nhìn thấy một cái hồ nước rộng lớn còn bốc hơi lạnh như sương sớm. Nơi này không khí thật sự quá lạnh lẽo, cảnh vật cũng lờ mờ bị tầng sương trắng bao phủ, nhất là trên mặt hồ kia lại càng khó nhìn thấy mặt nước hơn.
Tịch Hiểu Nhược ngừng lại, y nhìn đến hai tiểu đệ tử của mình mới nói: " Các ngươi xuống dưới ngâm mình đi."
" Ng... ngâm mình sao?" Tần Hạ Ly lúc này thật sự cảm thấy hoảng sợ, nhìn xem hồ kia chẳng khác nào hồ nước đá cả, mà nó đứng trên này tay chân cũng đã lạnh phát cóng luôn rồi, nếu thật sự phải ngâm trong đó thì chắc chắn sẽ đóng băng mất.
Thiệu Nghiêm gương mặt vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh cũng sẽ nhíu mày lại, nó không hiểu Tịch Hiểu Nhược yêu cầu mình làm việc này, ngoài tự hại thân thể thì sẽ có được lợi ích gì?
Tịch Hiểu Nhược lại chẳng có chút biểu hiện, y dáng vẻ tịch mịch u ám khi nói chuyện không cảm xúc cũng tựa như muốn đe dọa kẻ khác: " Còn không mau đi xuống?"
" Sư tôn... việc này..." Tần Hạ Ly lắp bắp muốn nói gì đó thì lại lập tức ngậm miệng. Nó nhìn Thiệu Nghiêm thế mà không nhiều lời, thật sự nghe làm theo lời Tịch Hiểu Nhược như vậy đi xuống hồ nước lạnh: " Huynh... đợi ta."
Tầng Hạ Ly cúi xuống cởi giầy vứt bên cạnh hồ, nó đứng ở đó lưỡng lự dùng mũi chân chạm thử xuống nước liền rụt lại. Qúa lạnh, nước này chẳng khác gì muốn mang người đóng băng ngay tức khắc, mắt lại đảo đến nhìn Thiệu Nghiêm đã ra phía ngoài xa, nước ngập lên đến ngực.
Thiệu Nghiêm bình thường có vẻ cứng cỏi cũng nhìn ra vẻ mặt trắng, thêm cả bờ môi tím tái phát run của hắn, khiến cho Tần Hạ Ly phải nuốt nước bọt lấy dũng khí. Nó bây giờ nghĩ xuống dưới thì đứng một lát thôi , còn hơn xoay đầu nhìn lại người đáng sợ phía sau, một lần nhắm mắt cắn răng dứt khoát đi xuống.
Tịch Hiểu Nhược không nói một lời giải thích nào, y vung tay một cái tạo nên lớp kết giới màu vàng nhàn nhạt có thể nhìn thấy xung quanh hồ, y nói: " Ba canh giờ sau kết giới sẽ tự động mở, các ngươi sau đó trở lại gặp ta."
" Khoan, sư tôn..." Nhìn thấy vạt áo xanh ngọc nhạt màu phấp phới, từ từ hòa vào làn sương trắng mù mơ rồi tan biến. Tần Hà Ly hai hàm răng trắng cành cạch đánh vào nhau vang thành tiếng, nó nói: " Sư... sư huynh, chúng ta thật sự phải ở đây ba canh giờ sao?"
" Sư tôn vừa rồi đã nói rất rõ ràng, ngươi còn chưa nghe thấy?" Thiệu Nghiêm đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn theo hướng người rời khỏi.
Tần Hạ Ly hoảng sợ: " Ta... ta lạnh lạnh lạnh... cái này ta chịu không nổi."
" Chịu không nổi cũng phải chịu." Thiệu Nghiêm lại nhìn sang Tần Hạ Ly nói: " Ngươi đừng có như vậy mà ngất đi, tới lúc đó ta cũng mặc kệ ngươi."
" Cái... cái này thật là tàn nhẫn..." Tần Hạ Ly run lên từng cơn, nó nhìn lớp kết giới màu vàng nhạt bao bọc toàn bộ mặt hồ kia sợ là không thể đi lên được: " Sư... sư tôn như vậy bắt chúng ta ngâm mình trong cái... hồ nước đá này, chẳng khác nào muốn lấy mạng người cả."
Thiệu Nghiêm lại nói: " Chờ xem ngươi có qua được ba canh giờ này hay không, rồi mới có thể xác định lời vừa mới nói."
-------------------------------------------------------------
Ngâm mình trong Hàn Thạch Thủy đối với tu giả mà nói có công dụng rất lớn, thúc đẩy quá trình tu luyện của bản thân, đột phá cảnh giới tu luyện. Đối với phàm nhân vẫn chưa trải qua tu luyện như Thiệu Nghiêm và Tầng Hạ Ly, công dụng cũng chẳng khác bao nhiêu, nhiều hơn giúp bọn chúng nhanh chóng kết tụ được linh khí tới kinh mạch, chỉ có lợi không có hại.
Toàn bộ hạ thiên giới Giang Địa Minh Lang cũng chỉ duy nhất Ngọc Lam Thiên sở hữu, đơn giản Hàn Thạch Thụy do chính Tịch Hiểu Nhược dùng đá Tinh Ngân cùng băng địa vạn năm tạo thành, từ trước đến nay ngoài y cũng chỉ có Dạ Thành môn chủ từng đến qua.
Tịch Hiểu Nhược ở trong phòng dùng pháp lực tinh luyện pháp khí cũng không chú ý đến thời gian, chờ khi ngừng lại mới nhận ra giới hạn ba canh giờ đã sắp qua. Y dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán, nhìn lại pháp bảo mình tốn thời gian làm ra kia lại méo méo mó mó chẳng ra hình dạng, càng không có công dụng mà ném đại ra phía sau không để ý đến nữa.
Đúng lúc bên ngoài cửa phòng lại nhấp nhô hai cái bóng thấp nhỏ in lên cửa, sau đó còn có tiếng nói của Thiệu Nghiêm vọng vào: " Sư tôn."
Tịch Hiểu Nhược ra ngoài mở cửa, nhìn thấy hai đệ tử ngây ngốc phát run đứng ở đó. Y phục trên người xanh lam nhạt có đường viền và cổ tay đậm màu hơn kia đều là do hắn dùng linh pháp làm ra, cũng xem như pháp bảo có thể bảo vệ chủ nhân, cả hai vừa lên bờ một hồi thì y phục cũng tự nhiên khô ráo như ban đầu. Tịch Hiểu Nhược gật đầu nói: " Cảm thấy thế nào?"
" L... lạnh." Tần Hạ Ly nghe hỏi thì chẳng có gì trả lời được thay cho một chữ này, nó thế nhưng sau đó nhận ra mà thêm vào: " Thưa sư tôn."
Tịch Hiểu Nhược nghĩ quả nhiên tâm tư trẻ nhỏ cũng chỉ có thể nhận thức được như vậy, y thế nhưng vẫn chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng Thiệu Nghiêm có chút âm run lại thản nhiên đáp: " Rất khác biệt, cơ thể dường như cảm nhận được có thay đổi... lại không biết là thay đổi ở đâu."
" À." Tịch Hiểu Nhược trong lòng vô cùng ngạc nhiên, ngoài mặt lại vẫn u ám hờ hững như cũ. Y lần này quan sát đứa nhỏ kia thật kỹ, Thiệu Nghiêm này căn cơ rất tốt, vô cùng thích hợp tu luyện linh pháp. Chỉ cần y sau này chú ý nó thật kỹ, giúp nó nhanh chóng kết được linh khí, về sau tự nhiên sẽ là hạc trong bầy gà a.
" Rột rột!"
Tiếng động từ bụng Tần Hạ Ly phát ra khiến nó thẹn đến đỏ cả mặt, Tần Hạ Ly ôm bụng mình nhỏ giọng nói: " Xin lỗi sư tôn."
Tịch Hiểu Nhược nhớ ra hai tiểu đệ tử của mình vẫn còn chưa ăn gì hôm nay, y lúc này lại nói: " Các ngươi cũng đã từng đến Lạc An Phong rồi, muốn ăn cơm đến đó là được."
Tần Hạ Ly vừa lạnh mới ấm người một chút lại còn đói, nghe thấy có thể đi ăn cơm liền cảm thấy tốt hơn nhiều: " Vậy..."
" Kể từ hôm nay mỗi ngày đến phải đến Hàn Thạch Thủy ngâm mình ba canh giờ, sau khi dùng cơm trở về nghỉ ngơi, buổi chiều vi sư sẽ dạy các ngươi làm sao đệ tích tụ linh khí."
Tịch Hiểu Nhược nói xong cũng lập tức đóng cửa lại, hoàn toàn mặc kệ hai đứa trẻ vẫn còn đứng bên ngoài.
Đừng có nói đến cái gì tu luyện, Tần Hạ Ly vừa nghe đến mỗi ngày đều phải ngâm mình trong cái hồ băng kia thì lại nổi da gà: " Chúng ta thật sự mỗi ngày đều phải đến đó sao?"
" Ngươi cũng nghe thấy rồi." Thiệu Nghiêm nói xong thì xoay lưng đi, hướng qua cầu Thiên Giang rời khỏi dãy nhà trúc hoang tàn của Tịch Hiểu Nhược.
Tần Hạ Ly lật đật chạy theo phía sau còn lớn tiếng gọi: " Sư huynh, chúng ta bây giờ đi Lạc An Phong à?"
" Không phải ngươi đang đói bụng sao, có còn sức đi hay không?"
" Đi, không còn sức cũng phải đi." Tầng Hạ Ly cười bám theo Thiệu Nghiêm, tụi nó hôm qua đi cùng Tạ Tâm Lang không có chú ý Ngọc Lam Thiên này đâu đâu cũng là cây cối với cỏ dại, đường đất cao thấp chẳng có chút phong thái của một vị trưởng lão của Dạ Tín Phong môn.
Vừa rời khỏi Ngọc Lam Thiên liền có thể nhìn thấy trên đường đầy những đệ tử khác qua lại, ở đây ngoài bọn chúng ra, người trẻ tuổi nhất nhìn qua cũng phải trên hai mươi. Nhưng nói đi nói lại cũng không thể xác định thật hư độ tuổi của họ, dù sao mỗi người khi đến được hạ thiên giới cũng đã thoát khỏi kiếp sinh lão, tuy không bất tử nhưng vẫn có khả năng duy trì dáng vẻ bên ngoài của mình không thay đổi theo thời gian.
Tần Hạ Ly và Thiệu Nghiêm trên đường đi đều cảm thấy có rất nhiều người nhìn vào mình, ngày hôm qua không giống như vậy đi cùng Tạ Tâm Linh, mỗi người nhìn thấy đã kính trọng gọi đại sư huynh xong liền đi mất, giờ bọn họ lại giống như đang nhìn thấy một thứ gì đó rất kỳ lạ, có người còn thì thầm to nhỏ với nhau.
Tần Hạ Ly có nhút nhát hơn Thiệu Nghiêm, nó cúi đầu nhìn theo chân Thiệu Nghiêm mà đi thẳng một đường. Lạc An Phong hiện giờ chính là thời điểm đông người nhất, đệ tử Dạ Tín Phong nếu không thể ở đỉnh môn của mình dùng bữa đều sẽ ở đây cùng nhau ăn, vô cùng náo nhiệt.
Khi hai tiểu hài tử vừa bước vào cửa lại gây ra việc chú ý đến không ngờ, xung quanh như vậy trở nên an tĩnh hơn cùng với ánh mắt tập trung trên người bọn nó. Nhìn hai hài tử y phục màu xanh dương nhàn nhạt xuất hiện, mọi người trong lòng đều thầm nghĩ: " À, là hai tiểu đồ đệ của Ngọc Quan trưởng lão."
Bọn họ không hề có ác ý, có người muốn làm ngơ cho qua, có kẻ lại muốn đến chào hỏi cùng chỉ bảo hai đệ tử mới nhập môn chút ít, thường khi có đệ tử mới vào đều sẽ là như vậy thôi.
Ha ha, nói chỉ bảo thì hay nhưng cũng chẳng phải chuyện đơn giản như vậy, khó khăn ở chỗ hai đứa trẻ này thế nhưng lại bái sư dưới danh nghĩa đệ tử của Ngọc Quan trưởng lão.
Nên biết ở Dạ Tín Phong cao nhất chính là môn chủ Dạ Thành, trưởng lão ấy mà không thể đem ngang hàng ra xếp. Ngọc Quan trưởng lão, Ngọc Quan Bảo tiên tôn Tịch Hiểu Nhược chính là chỉ xếp sau môn chủ, lại cao hơn các vị trưởng lão khác.
Hai đệ tử này cho dù vẫn chưa có kết linh khí, chỉ là phàm nhân nhưng lại nhập môn dưới danh nghĩa đệ tử của Ngọc Quan trưởng lão, chúng tự nhiên hơn hẳn những đệ tử bên dưới các trưởng lão khác, trở thành sư huynh của bọn họ. Những người ở đây ngoại trừ đệ tử của môn chủ Dạ Thanh, làm gì có ai đủ phân lượng để đến đòi dẫn dắt chỉ bảo người ta chứ?
" Ngươi nhìn, ta là lần đầu tiên nhìn thấy có đệ tử vừa nhập môn đã bận trên người loại y phục được chế tạo bằng pháp linh này."
Có người lại nói: " Đâu chỉ như vậy, người nhìn đồ vật trên tay cả hai đi. Đó chắc chắn đều là pháp bảo hiếm có kết luyện từ linh khí, thông thường chỉ có đệ tử như đại sư huynh mới được sở hữu mà thôi."
" Đó chắc chắn là Ngọc Quan trưởng lão luyện thành rồi, chỉ vừa mới xuất hiện đã khiến kẻ khác phải cảm thấy đố kỵ mà."
" Ha ha, nếu ngươi đã đố kỵ như vậy tại sao trước kia không đến bái Ngọc Quan trưởng lão làm sư phụ. Ta thấy rõ ràng chỉ cần hoàn thành bái sư liền có bao nhiêu lợi ích, còn hiển nhiên cao hơn người khác một bậc."
Người kia nghe nói liền lè lưỡi nhăn mặt, tuy nói rất đáng để đố kỵ nhưng ai mà chịu nổi ở chung với Ngọc Quan trưởng lão. Oai phong một hồi, mỗi ngày chỉ sợ rằng bị dọa chết khiếp: " Đừng nói, đừng nói. Ngươi nói ta ngược lại còn cảm thấy đáng thương cho bọn chúng, chỉ mới bao nhiêu tuổi liệu chịu được Ngọc Quan trưởng lão bao lâu đây?"
" Suỵt, các ngươi nhỏ tiếng thôi. Lần trước đại sư huynh đã nói gì đều quên rồi à?"
" À ừ..."
Mọi người lúc này không còn để sự tập trung trên người Thiệu Nghiêm và Tần Hạ Ly nữa, cứ như vậy ăn uống cho xong rồi đi.
Không có ai đến bắt chuyện, cũng chẳng có người chú ý đến lại khiến Tần Hạ Ly cảm thấy thoải mái hơn chút. Nó vừa nhận một khay đầy đồ ăn thì hai mắt liền sáng lên, cứ như vậy kéo cánh tay Thiệu Nghiêm: " Sư huynh, chúng ta qua bên kia đi."
Thiệu Nghiêm chỉ gật đầu không nói, để Tầng Hạ Ly chọn một cái bàn không có người ngồi xuống. Nhìn sư đệ cắm mặt ăn không quan tâm đến xung quanh như lúc vừa mới vào, Thiệu Nghiêm nhìn khay đồ ăn đầy ấp lại nghĩ đến người kia: " Sư tôn hình như cũng chưa ăn gì."
" Sao cơ?" Tần Hạ Ly đang chăm chú ăn quên trời đất, nó nghe nói mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Nghiêm, trên mặt còn dính cả một chút mỡ gà nói: " Sư tôn cũng sẽ thấy đói bụng sao?"
Thiệu Nghiêm lại nói: " Những người ở đây không phải cũng sẽ ăn cơm à?"
" Phải rồi." Tần Hạ Ly không nhìn xung quanh, sợ lại trở thành tâm điểm chú ý mới chồm người đến một chút nói: " Huynh xem ở đây mọi người nói chẳng có lời nào nghe tốt, ta không biết sư tôn ra sao nhưng bản thân nghe thấy có người nói mình, ăn cũng không vô."
" Ngươi thì có chỗ nào ăn không vô?" Thiệu Nghiêm nhìn Tầng Hạ Ly nói xong liền cầm cái đùi gà đưa lên miệng cắn mạnh một cái, xé ra cả một miếng lớn mà nhai nuốt. Nó lại nói: " Nhưng ngươi cũng không có sai."
" Huynh nói cái gì không sai?"
" Không có gì." Thiệu Nghiêm đưa tay lấy một cốc nước đặt trước mặt Tần Hạ Ly, phòng khi y ăn nhanh quá mà bị nghẹn: " Ngươi cứ ăn tiếp đi."
" Sư huynh, cảm ơn." Tần Hạ Ly xem Thiệu Nghiêm có chung hoàn cảnh với mình, cũng cùng lúc mất đi cha mẹ được Tịch Hiểu Nhược cứu mạng mà trở nên thân thiết, nó thật sự rất nhanh liền chấp nhận vị sư huynh này mà hề hề cười nói.
Thiệu Nghiêm lúc này mới cầm đũa lên bắt đầu ăn, nó nghĩ sư tôn chắc là do không muốn nghe những lời nói về y, cũng sẽ không muốn bị nhiều người dòm ngó như bọn họ vừa rồi mới không đến Lạc An Phong, nó liền tự hỏi bình thường y sẽ ăn cái gì.
Là tự nấu sao? Có thể không phải, nhìn phòng ốc cùng nơi ở của Tịch Hiểu Nhược, liền biết Ngọc Quan Bảo tiên tôn chắc chắn không có khả năng này.