Tơ Đồng Rỏ Máu
|
|
TƠ ĐỒNG RỎ MÁU - Quỷ Cổ Nữ
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ Thể loại: Truyện ma , Truyện trinh thám Nguồn: Sưu tập
>> Giới thiệu: Trăng sáng nơi đầu núi Cành lìa cây rụng rơi Chim hãi hùng im tiếng, Bên cầu dấu xương phơi... Lúa ngát hương mùa mới Át đi mùi thây trôi Ếch kêu đêm rộn rã Không xua được chơi vơi Truyện Tơ Đồng Rỏ Máu là một truyện mới trên trang đọc truyện online, truyện nằm trong chuỗi truyện trinh thám Hồ Sơ Tội Ác, truyện là một cao trào, một cục diện mới khẳng định bút lực hùng hậu của Quỷ Cổ Nữ. Tác giả của một tiểu thuyết kinh dị nhan đề truyện Kỳ Án Ánh Trăng.
Trong tập truyện này, người bí hiểm luôn theo dõi Na Lan từ Hồ Tuyệt Mệnh sang Tuyết Đoạt Hồn đã được hé lộ một phần trước bạn đọc. Nhưng bên cạnh người đó, còn ít nhất ba người bí hiểm nữa cũng tham gia vào trò theo dõi dai dẳng không thể chịu nổi ấy, phủ thêm lớp sương ngầu đục lên đất Giang Kinh vốn vẫn ẩn chứa vô vàn truyền thuyết và bão tố của lòng người này.
Cách đây mấy trăm năm, dưới thời nhà Minh, ở một châu nọ liên tiếp xảy ra án mạng thế này. Các cô gái lần lượt mất tích, khi tìm được thi thể họ thì thấy cái xác nào cũng cụt mất một ngón tay. Một bộ khoái của Đông Xưởng dốc hết tâm huyết điều tra vụ án. Mấy chục năm trôi đi đều tốn công vô ích, đến một ngày nọ, sắp tới lúc rửa tay gác kiếm, đã quá tuyệt vọng, ông ta bèn thực hiện lần chót, bày một con mồi, giăng một cái bẫy, bẫy tên thủ phạm tới chặt tay giết người.
Hung thủ vẫn thoát. Con mồi bị giết. Bộ khoái nhất thời phẫn uất, ngất lịm đi. Khi tỉnh lại, như bị quỷ ám, ông ta lê bước đến hốc nhà, lôi ra một cái tráp vẫn giấu kín, mở ra. Giữa mùi mốc hôi lưu cữu nhiều năm, lẫn vào mùi thịt đang bắt đầu phân hủy. Giữa những khúc xương ngón tay đã trắng khô, là một ngón tay gần đây mới chặt.
Năm trăm năm sau, Giang Kinh lại nổi lên vụ án giết người hàng loạt có tên “ngón tay khăn máu”. Nhiều cô gái đáng thương bị mất tích, gia đình họ thoạt tiên nhận được bưu kiện, bên trong nhúm ngón tay đã bị chặt của họ. Nhưng vài năm, thậm chí vài chục năm trôi đi, vẫn chưa phát hiện hoặc thấy xác họ bị trả lại. Một nghi phạm bị bắt. Lão khẳng định vụ án sẽ vẫn tiếp diễn, nhưng không cho biết chi tiết, chỉ khăng khăng đòi gặp Na Lan. Và khi cô đến, lão đưa ra các câu đố khác nhau. Phải giải được loạt câu đố này, cô mới mong chặn được vụ án, tìm được xác những người bị hại bao nhiêu năm qua. Na Lan mù mờ đi theo chỉ dẫn, mỗi khám phá lại đẩy cô lên một mức độ bấn loạn và hiểm nguy mới, nhưng không bấn loạn và hiểm nguy nào sánh được với kết cục chờ cô phía cuối chặng đường.
Mời bạn đón xem những bí mật ẩn giấu trong truyện kinh dị này, bức màn bí ẩn đến cuối cùng liệu có thể vén lên.
|
TƠ ĐỒNG RỎ MÁU Chương 1: Hắc Mộng
Ngày 19 tháng 12 năm 2000
Văn Nhược Phi vừa tan ca khỏi cục Công nghiệp nhẹ. Mới có 7 rưỡi tối, nhưng thời tiết mùa đông đã lạnh thì chớ, ngày lại còn ngắn cũn, cô lấy xe đạp ra khỏi nhà để xe thì trời đã hoàn toàn tối mịt. Thực ra cô không tích cực đến nỗi tình nguyện làm về muộn thế này đâu, chỉ vì lãnh đạo tỉnh tự nhiên yêu cầu kiểm tra đột xuất, thành phần thực tập sinh như cô là phải bận bù đầu cho đến phút chót. Giờ đây, nhìn lên bầu trời đen kịt cùng ánh đèn đường mờ mịt, thật sự cô không muốn một thân một mình tìm đến Giang Kinh này đâu, thà rằng cứ ở lại Thành Đô tìm bừa 1 cơ hội thực tập nào đó còn tốt hơn, ít nhất thì ngày nào cũng được gặp anh bạn trai Ba Du Sinh của mình. Với tình trạng đặc thù như ngày hôm nay, chỉ cần 1 cuộc điện thoại thôi, thế nào Ba Du Sinh cũng đến đón cô ngay lập tức à xem.
Là vậy, hồi đầu, vừa nghe nói ở Giang Kinh có 1 đơn vị tuyển thực tập sinh là cô chạy ngay đến đây đăng ký, như thể muốn chạy trốn khỏi Thành Đô vậy.
Chỉ có một mình cô biết rằng cô thật sự muốn trốn khỏi Thành Đô, ngay đến Ba Du Sinh cũng không hề biết bí mật này.
Văn Nhược Phi sống tại ký túc của cục Công nghiệp nhẹ, thời gian đi lại đến toà nhà văn phòng cục khoảng 12 phút. Bực một nỗi, mới đạp xe được mấy vòng thì tuyết bắt đầu đổ xuống ào ào, mặt đường trơn ướt khiến cô suýt ngã mấy lần.
Có lẽ vì quá để tâm đến mặt đường càng lúc càng xấu mà Văn Nhược Phi không để mắt đến người đi lại phía trước trên cùng con đường này.
Xe đổ, người ngã.
Có tiếng rên rỉ xuýt xoa văng vẳng đâu đó quanh đây. Văn Nhược Phi tạm thời bỏ mặc cái chân đau của mình, lồm cồm bò dậy đi về phía có tiếng rên phát ra – cô biết mình đã đâm ngã người ta, giờ chỉ mong hậu quả gây ra không quá nghiêm trọng thôi.
|
Nhưng hậu quả lại nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng của cô. Con đường này không rộng, trước nay cũng không đông người qua kẻ lại cho lắm, ánh đèn đường xa xăm dù có muốn xuyên qua màn tuyết cũng đành bất lực, xung quanh vắng hoe không một bóng người. Cô có thể lờ mờ nhận ra có một đống đen xì không rõ rệt nằm lù lù trên mặt đường, nhìn cứ như không phải là hình người. Cô tiến lại gần hơn một chút, trên mặt đất đã bị tuyết phủ trắng, hình như có một vũng máu đang lan rộng ra.
Cô giật thót tim, dường như rất muốn hét lên: Chỉ bị xe đạp đâm vào thôi, sao có thể chảy nhiều máu thế được!
Dưới ánh đèn tậm tịt, cuối cùng cô cũng thấy rõ, trên mặt đất là 1 xác chết không đầu!
Không thể, xác chết làm sao phát ra tiếng rên rỉ được?
Cô há hốc miệng định kêu cứu, nhưng đã muộn. Có 1 bàn tay đeo găng bất chợt thò từ phía sau ra, bịt chặt miệng cô lại.
Văn Nhược Phi tỉnh lại trong cơn đau đớn dữ dội. Đây là đâu?
Cô không thể nhận ra đây là nơi nào, chỉ biết là một địa điểm công cộng không được quang minh chính đại. Từng cơn gió lạnh buốt thi nhau thổi tới, một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu thẳng vào căn nguyên của cơn đau tột cùng mà cô đang chịu đựng.
Bàn tay của cô.
Hoặc là đang mơ, hoặc là đang tưởng tượng, cô lờ mờ nhớ ra ánh sáng sắc lạnh của một lưỡi dao.
Máu chảy.
Ngón trỏ trên bàn tay phải của cô đã bị cắt đứt. Văn Nhược Phi hét lên một tiếng xé lòng, nhưng tiếng kêu lập tức bị chẹn lại bởi một cục vải nhét kín trong miệng cô, nên chỉ phát ra được những tiếng ư ưm từ cổ họng. Hai tay cô bị trói chặt, hai chân cũng không sao cử động nổi – cô cúi đầu nhìn xuống, cổ họng cô lại oà tới một tràng tiếng kêu kinh hoàng nữa: Hai chân của cô, đã bị chôn trong đất!
Một bãi đất sét lớn rơi từ trên cao rơi xuống, đổ phịch tới xung quanh chân cô.
Có tiếng cười kỳ quái, dường như được phát ra từ sâu dưới lòng đất, hệt như vô vàn mũi kim nhọn hoắt lăn qua lăn lại trên làn da mềm mại trơn nhẵn của cô, hệt như một con mãng xà cuộn tròn quanh người cô quyết không buông ra.
“Tại sao cô muốn đi khỏi Thành Đô?” Sau khi tiếng cười dừng lại là những câu hỏi tỏ ra rất quan tâm của đối phương: “Tại sao mới nghe tin có một đơn vị thực tập phù hợp ở Giang Kinh ngàn dặm xa xôi này cô đã vội vội vàng vàng đến nộp đơn xin vào? Tại sao ngay đến người bạn trai cô định trao thân gửi phận cả đời cũng không khuyên nổi cô?”
|
Văn Nhược Phi muốn nói: Anh không thể hiểu được đâu, không ai hiểu được đâu, ngay cả Ba Du Sinh cũng không thể hiểu. Nhưng cô nói làm sao được, không chỉ vì miệng đang bị bịt kín bởi chiếc khăn tay, mà hơn hết, ngực cô đang hết sức ngột ngạt, không thể phát được bất kỳ âm thanh nào ra nữa – - không biết từ bao giờ mà đống đất sét tanh ngòm dội từ trên xuống đã lấp đầy đến ngực cô.
Một bàn tay đeo găng màu đen thò xuống, giật phăng chiếc khăn bịt miệng cô ra. Cô gào lên một tiếng thảm thiết theo bản năng, cuối cùng cô đã hét ra được! Tiếng la hét thảm thương hoà lẫn với tiếng cười còn rợn người hơn, tạo ra thứ âm thanh hỗn tạp như ma quỷ đang say sưa chơi đùa.
Nếu không có tiếng điện thoại đột ngột đổ chuông giữa đêm hôm khuya khoắt thì không biết cơn ác mộng khủng khiếp nửa thật nửa hoang đường này còn diễn tiến đến đâu. Bạn gái anh mất tích đã là chuyện của 13 năm trước, nhưng trong lòng anh hiểu rõ tại sao gần đây cơn ác mộng này lại thường xuyên xuất hiện như vậy.
Chủ nhân của giấc mơ vừa rồi chính là Ba Du Sinh. Anh thò tay lên với lấy chiếc điện thoại trên nóc tủ ở đầu giường, lòng bàn tay vẫn ướt đẫm mồ hôi do giấc mơ đó gây ra. Thời gian hiển thị trên điện thoại là 4:06 sáng. Chỉ có đại đội trưởng đội điều tra hình sự kiêm tổ trưởng tổ trọng án Ba Du Sinh mới để chuông điện thoại ở mức to nhất trong khi ngủ; và cũng chỉ có Ba Du Sinh mới không thấy bực bội tức tối vì bị làm phiền lúc nửa đêm nửa hôm đang yên giấc thế này.
Thoát được khỏi giấc mơ đó, cũng tốt.
Anh nhấc điên thoại lên, đáp một tiếng, lẳng lặng nghe người bên kia trình bày xong, mồ hôi trên trán anh túa ra còn nhiều hơn.
Chuyện anh lo lắng nhất đã xảy ra.
Viên cảnh sát trực ban của đội điều tra hình sự vừa báo cáo một vụ án được chuyển lên từ phân cục, một cô gái 23 tuổi tên Hàn Tây, sau khi thu dọn xong cửa hàng thời trang cao cấp, đến giờ vẫn chưa thấy về nhà và mất liên lạc với người bạn trai sống cùng tên Thẩm Đại Hổ.
“Lần cuối cùng liên lạc được với cô ấy là mấy giờ?” Giọng điệu Ba Du Sinh lại hoàn toàn không giống như đang toát mồ hôi chút nào.
“Là 1 tin nhắn cuối cùng giữa họ, khoảng 5 tiếng trước, sau đó không còn liên lạc được với Hàn Tây nữa.”
|
Ba Du Sinh thừa biết, 1 người mới mất liên lạc trong 5 tiếng là chưa đủ điều kiện cấu thành một vụ án mất tích, anh liền hỏi: “Nói như vậy thì là, đã có chứng cứ?”
Ban đầu Thẩm Đại Hổ không lo lắng lắm khi Hàn Tây không về nhà đúng giờ, không chỉ vì những tin nhắn yêu đương qua lại giữa hai người vẫn còn nóng hổi trong điện thoại, mà anh cũng biết rõ, tình yêu của Hàn Tây đối với mình nhiều tầng nhiều lớp thế nào, không bao giờ có chuyện cô bỏ đi mà không nói lời từ biệt. Chắc chắn là khi sắp đến giờ đóng cửa cửa hàng thì có khách đến xem hàng nên phải nấn ná lại một lúc. Mặc dù bình thường khi đi làm Hàn Tây có trang điểm rất tỉ mẩn, nhưng đó là yêu cầu của công việc, chứ chắc chắn cô không thể, và cũng không có gan đi chơi bời với giai khác.
Nhưng, 2 tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Thẩm Đại Hổ bắt đầu thấy có chút sốt ruột, anh bắt đầu nhắn tin liên tục cho Hàn Tây, nhưng không thấy trả lời lại, gọi điện thì tắt máy. Anh ra khỏi căn phòng nhỏ mà hai người sống chung, đi qua đi lại trước cổng tiểu khu. Chuyến xe buýt cách chuyến cuối cùng 1 tiếng đã đi khỏi. Hút hết 2 điếu thuốc, ba năm chiếc xe buýt đỗ lại rồi bỏ đi, vẫn chưa thấy bóng Hàn Tây đâu. Anh biết, có chuyện bất thường đã xảy ra.
Anh quay về nhà, nhớ là Hàn Tây có 1 quyển danh bạ điện thoại, trên đó có số liên lạc của ông chủ và mấy chị em bạn bè của cô ấy, anh định gọi hỏi từng người một. Nếu không có tin tức gì ra hồn, anh sẽ phóng xe máy đến cửa hàng nơi cô ấy làm việc tìm xem sao. Nếu cửa hàng đã đóng cửa thì phải làm gì tiếp đây? Anh nghĩ, vậy thì sẽ là vận đen của 2 người: Hàn Tây và tên khốn nạn nào đó đã cướp Hàn Tây khỏi anh. Thẩm Đại Hổ si tình thế nào, chắc chắn Hàn Tây thừa hiểu.
|