Hổ Lạc Bình Dương Vi Khuyển Thê
|
|
Ha hả, ngồi xổm trước chuồng gà, cùng chồn giống nhau, là thèm thịt gà sao? Ân, ngẫm lại đêm qua hắn chảy nước miếng thế kia, chuyện này cũng không phải không có khả năng a!
Tâm tình chợt buông lỏng, ngươi như vậy tuyệt đối không thể trở thành gian tế được, mà Vương Liên cũng là người khôn khéo, không có khả năng nhìn lầm người. Không chừng lúc đó lão gia hỏa Vương Liên kia gặp chuyện bất trắc, đành phải tạm thời tìm đại người nào đó thay thế. Bất quá chuyện này phải hảo hảo điều tra rõ, không thể phớt lờ.
Cơ bản ngoài chuyện Vương Hổ là gian tế tạm thời có thể loại trừ, Mộ Phi Phàm tâm tình chợt tốt lên.
Nâng chén trà lên nhấp một ngụm, mới phát hiện trà đã sớm uống cạn rồi.
Tiểu Phàm đứng bên cạnh hồi lâu nhưng không dám quấy nhiễu chủ nhân.
Lúc thấy động tác này của hắn, vừa vội lại châm thêm trà, vừa khuyên nhủ “Gia cũng nên ngủ một lát đi, gia cả đêm qua không chợp mắt, vẫn là nhân bây giờ còn sớm ngủ một chút, lát sau lại phải mang theo lục phu nhân đi thỉnh an lão phu nhân nữa.”
Mộ Phi Phàm khoát tay nói “Thôi, ta cũng không mệt, à lần trước Phùng Dạ Bạch có gởi thư nói dự định đến nơi này một chuyến, cũng không biết vì cái gì lại thủy chung không ghé qua đây, ai, đám bằng hữu chúng ta thiên nam địa bắc thật khó tề tựu một chỗ. Nghe nói hắn vừa định khai trương một tiệm gạo ở trong thành, không bằng nhân dịp rảnh rổi đi tuyển một ít lễ vật mừng hắn khai trương.”
Tiểu Phàm một bên nghe, một bên cầm chìa khóa khố phòng đi theo y ra khỏi phòng.
Nói về Vương Hổ, hắn ngồi chồm hổm trước chuồng gà suốt nửa đêm, thẳng đến hừng đông, vừa mới xác định được đám đồ vật trước mắt này hẳn không có gì nguy hiểm mà lại thực dễ dàng vồ được. Còn không đợi hắn thay đổi hành động, trời đã sáng rồi, một đám người hầu cầm theo chậu rửa mặt, khăn lau và vân vân đi qua đi lại, hắn đợi hồi lâu, nhưng người càng ngày càng náo nhiệt càng lúc càng đông.
Vương Hổ rốt cục nhận thức được hôm nay chính mình đừng mong đem mấy thứ này ăn tới miệng.
Quên đi, dù sao ngày tháng trong phủ còn dài, đêm nay lại đến ăn cũng như nhau thôi. Hắn tự an ủi mình một phen, liền lửng thững trở về, một bên mỉm cười đáp lại ánh mắt của đám người hầu.
Đang đi tới, chợt nghe phía trước truyền đến một thanh âm trong trẻo tràn đầy tức giận nói “Các ngươi dựa vào cái gì, phu nhân hiện tại ốm đau trên giường, ngươi bất quá chỉ là hạ nhân mà dám kiêu ngạo như vậy, nhượng ngươi đoan bát dược ngươi nửa ngày cũng không làm, các ngươi thật không sợ ta đi cáo trạng với gia, đuổi hết các ngươi đi sao?”
“Di, nội chiến nội chiến nha.” Vương Hổ có chút hưng phấn tiến về trước hai bước. Sách, nhân gian thật là hảo a, chuyện tình đơn giản vậy mà cũng dậy lên nội chiến, thông minh tài trí của ta ruốt cục có chỗ phát huy rồi, hắc hắc, đến lúc đó để cho tên sài lang kia nhìn rõ năng lực của ta, hắn quản hạ nhân trong phủ không tốt bị ta hai ba chiêu đã bình định được.
Vương Hổ còn đang miên man mộng tưởng, đi đến nơi chuyện phát sinh, quả nhiên, chỉ thấy một tiểu nha đầu thanh tú đang đứng ở kia, ánh mắt hồng hồng lại quyết không rơi lệ, trước mặt nàng là một tên người hầu dáng vẻ kêu ngạo.
“Hoa Chi tỷ, ngươi cũng đừng lấy lông gà làm như lệnh tiễn. Ai chẳng biết vì cái gì mà gia thú đại phu nhân? Còn muốn đi cáo trạng? Ngươi thử đi a, ngươi xem thử xem gia có hay không phản ứng, đừng nói tới hôm qua vừa mới thú tân phu nhân, dù là bình thường gia có để ý nàng sống hay chết sao? Ta đi đoan dược, ngươi cũng không hỏi phòng bếp xem có chịu sắc dược hay không? Gia vừa mới truyền lệnh, đôn canh gà cho tân phu nhân, lúc này tốt nhất ngươi đừng đi để thêm phiền.” Nói xong tên người hầu cười quái dị rồi nghênh ngang bước đi.
Chỉ còn lại Hoa Chi đứng tại chỗ oán hận mắng mấy tiếng, rồi không nề hà gì xoay người rời đi.
Vương Hổ một chút cũng không dự đoán được trận nội chiến này chấm dứt nhanh chóng rõ ràng như vậy, thông minh tài trí của mình còn chưa dùng tới nữa mà.
Hồi tưởng lời vừa rồi người hầu nói, gia là ai? Phải con sài lang tối hôm qua không nhỉ? Đôn canh gà? Đem đưa cho lục phu nhân? Lục phu nhân hình như là hắn, canh gà lại là cái gì vậy?
Một chuỗi nghi vấn hiện ra trong đầu hắn, bất quá quên đi, sau này tìm hiểu rõ ràng đi, nhưng tiểu cô nương vừa rồi, một bộ dáng trung thành hộ chủ khiến cho hắn hứng thú, dù sao cũng không có gì làm, không bằng đi xem thử! Lúc ở trên núi xem điển tịch, trong chuyện xưa các đại phu nhân đều là phi thường lợi hại, hiếm khi được vào nhân gian lại gặp phải một đại phu nhân đáng thương, cần hảo hảo tìm hiểu mới được.
Ôm ấp tâm tình tò mò này, Vương Hổ liền bắt lấy một người hầu kêu hắn dẫn đường đi tới chỗ ở của đại phu nhân Mộ Phi Phàm.
Người hầu kia vừa đi vừa không nhịn được lén liếc mắt nhìn hắn, bộ dáng như chuẩn bị xem kịch vui.
Bất quá Vương Hổ đương nhiên không hiểu vẻ mặt này là có ý tứ gì, hắn không kiềm được đưa tay lên sờ sờ mặt mình, trong lòng lập tức nhảy dựng lên: chết rồi, sáng sớm hôm nay quên mất rửa mặt, khó trách người hầu cứ hay nhìn ta, không biết thành cái dạng gì đây? Ta chình là lão hổ tinh yêu sạch sẽ a!
Nghĩ vậy, Vương Hổ liền gọi người hầu lại, bảo hắn ở chỗ này đợi mình, sau đó chạy đến bờ tiểu hồ cách đó không xa, đưa tay vào trong nước quạt quạt vài cái rồi đưa lên lau mặt, bộ dáng giống như tiểu miêu rửa mặt vậy.
Lúc Mộ Phi Phàm cùng Lục Bình, Tiểu Phàm đi ra hậu viên tìm Vương Hổ thì trời đã sáng rồi.
Nghĩ rằng lão nương còn đang chờ mình cùng tân nương tử đến thỉnh an, tưởng tượng đến phản ứng của lão nương ngày ngày ăn chay niệm phật gặp “anh” Vương Hổ liền kích động muốn cười to, thậm chí có thể nói, cả đời này y chưa từng đối với việc gì chờ mong như vậy, cho nên hữu chờ tả chờ cũng không thấy Vương Hổ đến, y liền phá lệ tự hạ thấp địa vị của mình, cùng hai tâm phúc đến hậu viên tìm người.
“Gia, ngươi đoán thử xem phu nhân đang ở đâu? Hắn chắc sẽ không còn ngồi xổm trước chuồng gà đi? Trời ạ, nếu chuyện này để hạ nhân trong phủ nhìn thấy, sách, liền nước miếng kia đều có thể làm hắn chết đuối a, như vậy thật không ra cái dạng gì . . . . .” Lục Bình vừa đi vừa lải nhải.
Chợt thấy Mộ Phi Phàm ngừng cước bộ, thanh âm có chút quái dị “Không có, hắn không có ngồi xổm trước chuồng gà.”
“Gia làm sao biết được?” Lục Bình kinh ngạc nhìn về phía chủ tử. Chẳng lẽ gia học được thuật đoán mệnh? Điều này không có khả năng a. Ngay sau đó hắn nghe thấy thanh âm như gà bị cắt tiết của Tiểu Phàm, cái loại âm điệu quái dị như phát ra từ lỗ hỏng trên cuống họng vậy “Bởi vì gia nhìn thấy hắn rồi.”
“Đâu, ở đâu?” Lục Bình tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Hổ đang đứng rửa mặt ở bên hồ, hắn nhìn hồi lâu, mới hỏi chủ tử anh minh vĩ đại của mình “Gia, tân phu nhân . . . . . hắn . . . . . hắn đang làm cái gì vậy?”
Không, sẽ không phải đi! Tân phu nhân sẽ không phải là đang rửa mặt đi! Hắn là người, không phải miêu, đúng vậy, hắn chính là . . . . . chính là cảm thấy nước trong hồ thật mát mẻ trong trẻo nên mới chơi đùa mà thôi, hắn tuyệt đối không phải đang rửa mặt!
Khóe miệng Mộ Phi Phàm co giật vài cái, vẫn đợi động tác xoa rửa mặt của Vương Hổ toàn bộ hoàn thành, thân hình cân đối đứng lên duỗi lại cái thắt lưng duyên dáng, y mới mị mị mắt nói “Xem ra hắn thật sự là đang rửa mặt, không sai.”
Y đưa ra kết luận, sau đó nghe thấy tiếng rên rỉ của hai tâm phúc bên cạnh, thật ra y cũng rất muốn vì nam thiếp khác xa người bình thường này mà rên rỉ vài tiếng.
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng đi qua đi, bằng không một hồi không biết hắn lại chạy đi đâu.” Y nói xong, bước lên tiểu kiều (cây cầu) tinh xảo thanh tú, hướng Vương Hổ đi tới.
|
Cùng lúc đó, Vương Hổ đang oán hận dùng nhân thân thật bất tiện —
Thật là, tay của loài người dùng không tốt tí nào, ngay cả mấy cái thô mao cũng không có, mà thịt đệm (theo mình hình như là chỗ thịt nhô ra trong lòng bàn chân con hổ hay sao í) mềm mại cũng không luôn, sách, so với bọn họ lão hổ thật là kém xa mà.
Vương Hổ nhìn thấy cánh rừng nhỏ cách đó không xa, phi thường đau lòng thở dài, nếu không phải trước đây đã ước định cùng đồng bọn không được phép biến thân, hắn đã sớm biến trở lại hình dáng lão hổ chạy vào rừng núi xinh đẹp kia rồi.
“Phu nhân dừng bước.” Phía sau truyền đến một thanh âm lãnh liệt, Vương Hổ tả nhìn hữu nhìn, dường như không có phu nhân nào khác, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Phi Phàm mang theo Lục Bình cùng Tiểu Phàm đuổi theo lại đây. Đại khái y cũng thấy được kêu Vương Hổ là phu nhân thật kỳ quái, vì thế trực tiếp hỏi “Ngươi tên gì?”
“Ngươi đuổi theo lại đây chỉ để hỏi ta tên gì à?” Vương Hổ ngạc nhiên hỏi.
“Không phải.” Mộ Phi Phàm thở dài, chưa từng có người nào giống như Vương Hổ dám đối xử với y như thế, bị câu hỏi của hắn làm cho không dám giương mắt lên nhìn hắn, càng không dám hỏi lại, bất quá nhìn thoáng qua Vương Hổ tóc dài đến thắt lưng, được cố định đơn giản bởi một cây trâm, không tự giác phát ra một phần anh khí xinh đẹp mê người, lời răn dạy còn chưa nói ra đã nuốt trở lại bụng rồi.
“Ta gọi là Vương Hổ, lão hổ vua trong loài thú.” Bốn chữ ‘vua trong loài thú’ được Vương Hổ nói ra thực ngân nga, xem ra với hắn, bốn chữ này chính là oai phong lẫm liệt.
Ai ngờ mới vừa nói xong, Tiểu Phàm liền cười ra tiếng “Vương Hổ, phu nhân, ta xem ngươi kêu là yêu hồ không sai biệt lắm, ngươi xinh đẹp như vậy, ta trước đây nghe nói hồ ly tinh mới có thể như vậy.”
Bởi vì Mộ Phi Phàm đối với năm vị phu nhân kia chưa hề để ý, cho nên chuyện phòng sự trong phủ chân chính đều do Tiểu Phàm quản lý, các vị phu nhân còn không có dám đắc tội với “tiểu lạt tiêu” (cây ớt nhỏ) này, mà nàng cũng có chút xem thường mấy nữ tử thị hầu kia nên trong lời nói cũng không mấy khách khí. Bởi vậy mới dám đối Vương Hổ lớn gan như vậy.
Vương Hổ nghe vậy bị dọa tới một thân mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, nữ tử này thế nhưng lại biết hồ ly tinh, về sau không thể coi thường, xứng đáng làm người phải để tâm.
Thấy hắn đột nhiên buồn lo vô cớ, Mộ Phi Phàm hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Phàm một cái. Cái liếc mắt này liền làm cho Tiểu Phàm hiểu được phân lượng của nam phu nhân này ở trước mặt chủ tử cùng các vị phu nhân trước đây có chút bất đồng, tuy rằng về sau không biết như thế nào, nhưng hiện tại xem ra mình không thể đắc tội. Vì thế nàng thực nhu thuận ngậm lại miệng, hướng Vương Hổ lộ ra tươi cười ngọt ngào.
“Ta gọi là Mộ Phi Phàm, ngươi về sau bảo ta Phi Phàm được rồi.” Mộ Phi Phàm dắt tay hắn đi, ân, cảm giác thực không giống với người khác, không hoàn toàn mềm mại tinh tế như nữ tử mà có thêm một phần thon dài dẻo dai của nam tử, cầm ở trong tay thập phần thoải mái, ở trong lòng y âm thầm đánh giá, trong nháy mắt liền yêu cảm giác tay trong tay như thế này.
“Ta không hỏi tên ngươi.” Vương Hổ có chút hoang mang nói, nhất thời làm cho Lục Bình cùng Tiểu Phàm ở phía sau suýt nữa ngã nhào.
Định lực của Mộ Phi Phàm hiển nhiên phải mạnh hơn nhiều so với hai tâm phúc, y bất quá dừng lại cước bộ một chút mà thôi, cầm tay Vương Hổ không chút thả lỏng “Ân, ta biết, bất quá về sau nếu phải ở chung, đương nhiên phải biết tên của nhau. Tiểu lão hổ, về sau ta sẽ gọi ngươi như vậy đi, ngươi vừa rồi ở bên hồ làm gì vậy?”
“Ta . . . . . Ta ở bên hồ rửa mặt.” Vương Hổ có chút chột dạ trả lời. Mộ Phi Phàm này nói chuyện thật hảo chuẩn, chính mình cũng không phải là một lão hổ sao? Chẳng qua không phải tiểu lão hổ mà là lão lão hổ, hẳn là lão hổ tổ tông đi.
“Nga.” Mộ Phi Phàm phát ra thanh âm rên rỉ, có được đáp áp khẳng định từ miệng của Vương Hổ, hồi tưởng đến bộ dáng rửa mặt đầy thú vị vừa rồi của hắn, y không biết tư vị đang nổi lên trong lòng là gì, bất quá có luồng nhiệt lưu phát sinh chạy tới hạ thân làm y thiếu chút nữa xấu mặt.
Mộ Phi Phàm ngoài mặt bình tĩnh còn trong lòng thì thở dài: Y . . . . . sẽ không đem bổn lão hổ này để trong lòng đi? Lão nương nói Tiền bán tiên phán như đinh đóng cột rằng tính ra được người mà mình sẽ yêu thương là lục phu nhân, còn vì mình mà sinh hài tử, hơn nữa từ nay về sau không thể tự thoát ra, còn nói hai người bọn họ nhất định trải qua đủ loại khó khăn trở ngại mới có thể chung thành quyến thuộc, nói mình còn có thể vì ái nhân giải tán toàn bộ thê thiếp . . . . .
Mộ Phi Phàm lại nhìn nhìn Vương Hổ, lặng lẽ ở trong lòng trở mình xem thường một cái: sẽ không, chính mình sẽ không đem hắn để trong lòng, cũng không để bất luận kẻ nào ở trong lòng. Bởi vì Vương Hổ rõ ràng là nam nhân, không thể sinh hài tử, mà hắn đồng thời cũng là lục phu nhân của mình, cho nên y sẽ không ngốc tới nỗi tin tưởng vị “lục phu nhân” này có thể vì y mà sinh hài tử — đương nhiên, quan trọng nhất là, y nhất định sẽ không yêu bất kỳ người nào! Lại càng không thể thả vị đại phu nhân kia của y rời khỏi Mộ phủ —
Mộ Phi Phàm mị mắt cười lạnh: mới ba năm mà thôi, trả thù bất quá vừa mới bắt đầu. Hắn sao có thể dễ dàng phóng thích nàng cùng gia tộc của nàng tự do được?
|
3.
“Mộ Phi Phàm, chúng ta sẽ đi đâu?” Vương Hổ bị Mộ Phi Phàm kéo đi, sự nhạy cảm của yêu tinh khiến hắn phát giác tình hình lúc này có gì đó không hay.
Vương Hổ nghiêng đầu nhìn vào mắt Mộ Phi Phàm, lo sợ nghĩ thầm trong bụng: Sao vậy? Hay là sài lang này nhận ra mình là yêu tinh, muốn đem mình tới đại sảnh thỉnh đạo sĩ hay hòa thượng thu phục, hừ hừ, chuyện này không phải không có khả năng, cô gái kia vừa rồi không phải nói mình hẳn là yêu tinh sao? Hơn nữa Mộ Phi Phàm cũng kêu mình là tiểu lão hổ. . . . .
Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy rất đúng. Nhớ tới trước khi chia tay, mọi người ước định không đến giờ phút sinh tử trước mắt không được sử dụng pháp lực, nhưng hiện tại đã đến trước mắt mình rồi, vậy đành bất chấp tất cả đi!
Nghĩ tới đây, Vương Hổ lập tức xuất ra yêu khí hộ thể che kín toàn thân, trong lòng bàn tay cũng âm thầm hội tụ một đạo quang tiễn, chỉ cần thấy đạo sĩ hay hòa thượng liền phát ra, tiên hạ thủ vi cường!
Đúng lúc này, thanh âm của Mộ Phi Phàm vang lên “Nương, ta cùng tiểu lão hổ đến thỉnh an người.” Thật làm cho hắn thiếu chút nữa ngã nhào.
“Sao . . . . . sao lại là nương của hắn?” Vương Hổ bối rối vô cùng, cố gắng làm cho thân mình đứng vững, chân tay lúng túng còn làm bộ như rất bình tĩnh thu hồi yêu khí hộ thể — Đúng rồi! Trong tay, trong tay còn có một đạo quang tiễn!
Thu hồi lại, đều phải thu hồi lại!
Vương Hổ vội đến đầu đổ đầy mồ hôi, sau đó nghe thấy trước mặt một thanh âm hiền lành nói “Phi Phàm, là ngươi mang lục phu nhân đến thỉnh an ta sao? Chính là hài tử này? Cúi đầu như vậy là làm sao đây?”
“A? A? Là hỏi ta chăng?” Vương Hổ vội vàng hướng về phía đó ngẩng đầu dậy, trán cùng chóp mũi bởi vì đột nhiên thu hồi pháp lực mà chảy ra mồ hôi lạnh. “Cái kia . . . . . Cái kia ha hả, là ta, ta . . . . . ta làm sao, Mộ Phi Phàm, di? Mộ Phi Phàm đâu?” Hắn xoay người tả hữu nhìn quay, người đâu? Mộ Phi Phàm như thế nào không thấy?
“Ta ở đây.” Thanh âm bất đắc dĩ từ phía dưới truyền lên, Vương Hổ cúi đầu nhìn, chỉ thấy Mộ Phi Phàm quỳ gối trên một cái đệm hương bồ, mà trước mặt của mình cũng đang trải một cái như vậy.
Ân? Đây là ý gì? Để hắn quỳ xuống sao? Không phải chứ, bắt hắn đường đường lão hổ tinh sắp phi tiên quỳ trước một lão phu nhân trần gian!?
Vương Hổ trong lòng phi thường khó chịu, vậy mà Mộ Phi Phàm còn thấp giọng kêu to “Tiểu lão hổ, nhanh quỳ xuống thỉnh an nương.”
Mộ Phi Phàm giờ phút này thực là khâm phục Vương Hổ. Từ lúc theo vào phòng, đầu tiên thì hắn té ngã, cúi đầu, xoay quanh, làm mình vội chết được. Hiện tại còn ngây ngốc ở phương nào, không thấy chính mình đã quỳ xuống sao, lại thấy Vương Hổ chỉ tay vào mũi mình cao giọng hỏi “Cái gì? Kêu ta quỳ xuống sao?” Y rốt cuộc không nhịn được, một phen túm lấy Vương Hổ quỳ xuống, liếc mắt qua nha hoàn bên cạnh, nha hoàn lập tức nhu thuận dâng trà lên.
Vương Hổ đưa tay tiếp nhận, tiếp theo cảm kích nói lời cảm ơn với nha hoàn kia “Cảm ơn, kỳ quái, ngươi sao lại biết ta đang khát nước?” Hắn đưa chén trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đem chén trà trống không trả lại cho tiểu nha hoàn đang trợn mắt há mồm. “À ừm, có hay không làm phiền ngươi đổi cho ta một bình trà lớn, nhiêu đây nước căn bản uống không hết khát.” Hắn nói xong, tất cả người trong phòng trừ Mộ Phi Phàm đang quỳ cùng lão phu nhân ra đều té ngã ngửa mặt lên trời.
Mộ Phi Phàm thiếu chút nữa thở không ra hơi, đời nay y chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn như lúc này, vừa định rống lên, lại nghe thấy một trận cười to từ ghế trên truyền đến, lão phu nhân ngồi ở đó cười đến vỗ tay nói “Hảo, hảo hài tử, tuy rằng . . . . . dáng người hơi kém một chút, nhưng tính tình thật thà, trách không được Tiền tiên sinh nói Phi Phàm sẽ vì lục phu nhân này mà hồi tâm, ha ha ha, không tồi, chỉ có hài tử như vậy mới đáng giá để Phi Phàm thật tâm bảo hộ, ân, lại nói, đại khái cũng chỉ có hài tử như vậy mới có thể thu phục được tiểu dã lang này thôi, ha hả, hảo, xem ra lão phu nhân ta lần này thật có thể ôm tôn tử rồi.” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía bọn nha hoàn còn đang chịu đả kích, trung khí thập phần quát “Còn ở đó mà thất thần? Nhanh chóng đi châm trà cho lục phu nhân a, nhớ rõ, dùng bình lớn.”
Vương Hổ liếc mắt nhìn sang Mộ Phi Phàm quỳ bên cạnh, sắc mặt của y đã tức giận đến xanh mét, trộm nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ ngay cả nương cũng nói y là tiểu dã lang, có thể thấy được y cùng lang quả thật có quan hệ sâu xa, chỉ tiếc con lang này thoạt nhìn thật sự rất lợi hại, ô ô ô, ta đường đường là lão hổ tinh thế nhưng ăn không nổi một con lang, thật sự là rất mất mặt.
Tuy rằng sớm đã biết đức hạnh của lão nương nhà mình nhưng Mộ Phi Phàm vẫn tức giận!
Nghe đi nghe đi, thế nhưng lại gọi đứa con của chính mình là dã lang, người không biết không khéo còn tưởng rằng đây là mẹ kế của mình a? Y tức giận nhìn về phía lão nương nhà mình “Kính nhờ, nương, ngươi nhìn cho rõ đi? Tiểu lão hổ là nam nhân, vị Tiền bán tiên kia nói hắn có thể vì ta sinh hài tử, ngươi tin sao?” Nhìn thấy lão nương nhà mình sắc mặt đại biến, khó chịu bực bội trong lòng đều bị quét sạch: hừ, nhiều năm như vậy, lúc này rốt cục hòa nhau một lần, để xem nàng sau này còn hay không dám kêu mình cưới một rồi lại một phòng thiếp thị.
“Cái . . . . . cái gì? Nam . . . . . nam nhân?” Lão phu nhân lập tức đứng lên, đi quanh Vương Hổ ba vòng “Không thể nào, tuyệt đối không thể, ngươi nhìn bộ dạng của hài tử này xem, môi hồng răng trắng, lão thân ta còn chưa từng gặp qua hài tử xinh đẹp như vậy. Hắn làm sao có thể là nam nhân được? Hừ, đừng cho rằng ta mắt mờ, liền cho hắn chải đầu giống nam nhân đến hồ lộng (lừa gạt) ta?”
Mộ Phi Phàm cố nén cười “Mẫu thân nói làm sao? Con nào dám hồ lộng người a, ai mà chẳng biết lão nhân gia ngài tuy rằng đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng ánh mắt tuyệt đối là sáng như sao, bất quá ngài thử nhìn kỹ lại xem. Tiểu lão hổ toàn thân hắn ngoại trừ tướng mạo bên ngoài xinh đẹp, còn có điểm nào giống nữ nhân đâu?” Lúc này y không còn lãnh khóc giống đêm qua nữa mà lại giống như tiểu hài tử nghịch ngợm trêu cợt mẫu thân, liền khiến Vương Hổ là yêu tinh thuần khiết trong sáng, cũng bất chợt cảm thấy được phần ấm áp che đậy trong đó mà tâm tình rung động.
Khi nói chuyện, lão phu nhân đã muốn cẩn trọng đánh giá lại Vương Hổ từ trên xuống dưới, lúc sau phát giác hắn thật sự là nam nhân, nàng đờ người ra sửng sốt hết nửa khắc, bỗng nhiên ném long đầu quải trượng đi. Đặt mông ngồi dưới đất kêu khóc om sòm cả lên “Ai nha lão thiên gia a, ta không muốn sống nữa, ngươi đuôi mù a, sao lại làm ta dưỡng ra đứa con bất hiếu như vậy a, lại cố ý thú một nam nhân về chọc tức ta a, lão thiên gia, ngươi làm cho ta đau tim, trúng phong, phúc trướng, bệnh gì cũng đều phát tác hết đi, ta không cần sống, đến lúc đó lưỡng thối nhất đặng (đại khái hình như là chết), ta không quản đứa con bất hiếu này thú ai nữa! Ai nha lão thiên gia a.” Nguyên bản khuôn mặt hiền lành của lão phu nhân lúc này lại hai tay vỗ đất, nước mắt nước mũi chảy dài rất thương tâm.
Mộ Phi Phàm khuôn mặt run rẩy vài cái: lại như thế rồi! Không biết lần này có hay không thật sự phát bệnh.
Hiện tại Mộ Phi Phàm có chút hối hận, dù sao cũng là mẫu thân của mình, tuổi cũng đã lớn, vạn nhất gặp đả kích quá lớn mà tức giận đến ngạt thở làm sao bây giờ? Lúc trước cũng không phải nàng chưa từng bệnh qua.
Y vội vàng tiến lên nâng lão nương dậy, một bên nói với Tiểu Phàm “Phái người đi thỉnh Phùng đại phu lại đây, nếu nương thật phát bệnh còn kịp thời chữa trị, đúng rồi, lại đi hiệu thuốc chuẩn bị . . . . .” Lời còn chưa nói xong, Vương Hổ đã lại gần, nhìn kỹ lão phu nhân, hắn bỗng nhiên kỳ quái nói “Mộ Phi Phàm, ngươi khẩn trương cái gì? Nương của ngươi thân thể rất hảo, muốn sống đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề, thỉnh thầy thuốc làm gì?”
|
Mộ Phi Phàm không hờn giận nói “Tiểu lão hổ! Không biết không được nói bừa, nương bệnh cũ rất nhiều, chịu phải đả kích liền dễ dàng tái phát. Hôm nay là ta suy nghĩ không chu toàn, một lòng thầm nghĩ trả chút thù chuyện nàng đã ép buộc ta thú lục phòng tiểu thiếp, muốn cho nàng nhìn xem đệ lục phòng tiểu thiếp này là nam nhân sẽ không thể sinh hài tử, thế nhưng lại quên rằng nàng có bệnh cũ, ai, cũng tại đã vài năm rồi nàng không có tái phát, mới làm cho ta sơ ý đến vậy.”
Vương Hổ nghiêng đầu “Phải vậy không? Không nghĩ tới ngươi là người ngoài mặt lãnh liệt vậy mà thiện tâm, hiếu thuận với mẫu thân của mình như vậy.” Nói xong hắn lại quay đầu nhìn kỹ lão phu nhân, sau đó khó hiểu nói “Không đúng a, lão phu nhân rõ ràng không hề có bệnh gì cả, Mộ Phi Phàm, ta cũng biết sơ sơ về y thuật, lão phu nhân có hay không bệnh cũ không thể qua mặt được ta a. Chẩn bệnh cho nương ngươi đến tột cùng là đại phu nào? Ta xem hắn tám phần là lang băm rồi, nghĩ muốn lừa gạt ngân lượng chẩn bệnh của ngươi mới cố ý nói nương của ngươi bệnh.”
Bộ dạng hắn biết hết mọi việc, làm cho Mộ Phi Phàm cũng bắt đầu hoài nghi, lại cúi đầu nhìn về phía lão nương của mình, chỉ thấy nàng trợn mắt há mồm nhìn Vương Hổ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng chột dạ.
Mộ Phi Phàm lập tức hiểu ra mọi chuyện, hừ, cười lạnh đứng lên nói “Hảo! Lão nương, xem như ngươi lợi hại! Thế nhưng dám dùng chiêu này với đứa con! Hừ, đời này không ai có thể gạt được ta, ngươi là người đầu tiên, chắc trong lòng ngươi đang thầm cười trộm đi.” Y nói xong liền xoay người bước đi, một bên đối Lục Bình nói “Đợi Phùng lão đầu đến đây, kêu hắn đến thư phòng của ta một chuyến, tiểu lão hổ, chúng ta đi, không cần kính trà nữa.”
Vương Hổ vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Mộ Phi Phàm. Nghĩ nghĩ, nhịn không được quay đầu lại nói “Đúng rồi, lão phu nhân, ngươi căn bản không cần đến long đầu quải trượng a, ngươi đi đứng thực linh hoạt, cầm theo đồ vật này nọ chỉ thêm vướng bận thôi.” Nói xong câu đó, hắn mới hài lòng bước theo Mộ Phi Phàm ly khai phòng của lão phu nhân.
Dọc theo đường đi Mộ Phi Phàm không hé môi nửa lời, Vương Hổ đi theo y hồi lâu, thấy Lục Bình cùng Tiểu Phàm đều sợ đến mức không dám lên tiếng, hắn không khỏi kỳ quái, kéo kéo tay áo của Mộ Phi Phàm nói “Người vì cái gì mà mất hứng? Nhìn bộ dáng vừa rồi của ngươi thực hiếu thuận a, nương của ngươi không bệnh, ngươi hẳn phải cao hứng mới đúng, vì cái gì bày ra vẻ mặt khó chịu đó.”
Mộ Phi Phàm trở mình nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt to đen lay láy của hắn tràn đầy đơn thuần khờ dại thật khó gặp, không có một chút vui sướng khi người gặp họa hoặc mang ý cười nhạo, oán khí đầy mình liền tiêu tán không ít, y nắm chặt tay Vương Hổ, nhớ lại chuyện vừa nãy thở dài nói “Tiểu lão hổ, ta không biết nương của ngươi ra sao nhưng đối với vị nương này a, ai . . . . .” Y thở lại thời dài, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp “Nói như thế nào cho tốt đây, nàng chính là lão thái bà muốn ôm tôn tử đến điên rồi, vì ôm tôn tử, thủ đoạn gì đều xuất ra hết, lúc đầu ta không thèm để ý tới nàng, sau đó nàng bỗng nhiên bị bệnh, lão Phùng kia là thần y nổi danh khắp Bình Dương thành của chúng ta. Hắn theo ta nói nương không còn sống hảo được mấy ngày, nếu muốn nàng có chuyển biến tốt đẹp, chỉ có cách xung hỷ, ngươi đã minh bạch chưa?”
Vương Hổ lắc lắc đầu “Xung hỷ là làm gì? Là trọng tẩy sao? Đem tất cả quần áo trong phủ một lần rồi một lần tẩy trừ hết?” Hắn khó hiểu hỏi, nhất thời làm cho Lục Bình cùng Tiểu Phàm ở phía sau nhịn không được lớn tiếng ho khan.
Mộ Phi Phàm thở dài, chẳng biết nam thiếp này như thế nào lại đơn thuần đến cái dạng này. Hắn kiên nhẫn giải thích “Xung hỷ chính là hỷ sự, xua đuổi vận xui trong nhà. Cho nên thời điểm nương bị đau tim, ta thú đệ nhị phòng tiểu thiếp, thời điểm nàng bị trúng gió, ta thú đệ tam phòng tiểu thiếp, thời điểm nàng bị phúc trướng, ta thú đệ tứ phòng tiểu thiếp, thú đệ ngũ phòng tiểu thiếp là bởi vì nàng bị khí suyễn. Mà thú ngươi thật không phải bởi vì nàng nhiễm bệnh, đúng vậy . . . .” Hắn bỗng nhiên im miệng không nói, mà hít thật sâu liếc mắt nhìn Vương Hổ một cái “Quên đi, mọi chuyện đều đã qua, còn nói làm gì nữa, tiểu lão hổ, ngươi như vậy đơn thuần, chỉ mong không phải là giả vờ.”
Vương Hổ bực bội nói “Uy uy uy, ta làm sao lại đơn thuần, ta chính là thông minh nhất lão hổ . . . . .” Chữ “tinh” chưa nói ra đã bị hắn nuốt trở lại, cũng may hắn còn nhận ra là đang ở nhân gian, mà chính mình là yêu tinh, bất quá “Ha hả, Mộ Phi Phàm, ta cảm thấy nương của ngươi thực thông minh, thế nhưng nghĩ ra loại biện pháp này để lừa gạt ngươi, ân, thật sự hảo a, xem ra khi rảnh ta cũng phải theo nàng học tập, hắc hắc. Có người từng nói, việc học là không có điểm dừng, đúng hay không?”
Mộ Phi Phàm bị kinh hách đến lảo đảo, trong mắt thập phần hiếm thấy hiện lên một loại tình tự mang tên là hoảng sợ cùng bất đắc dĩ, y đối Vương Hổ nghiêm túc nói “Tiểu lão hổ, xem như ta cầu ngươi, ngươi ngàn vạn lần tuyệt đối không cần theo lão thái bà kia học tập. Một người phiền phức là đủ lắm rồi. Tốt lắm, tốt lắm. Không nói chuyện này, chúng ta đi ăn cơm đi, cũng buổi trưa rồi, huyên náo đến ngay cả điểm tâm đều không có ăn. Ngươi tối qua cũng không có ăn cái gì hết, chẳng lẽ không biết đói bụng sao?” Y vừa nói vừa lôi kéo Vương Hổ vào thư phòng, đúng lúc lại có người hầu chạy tới báo lại Phùng thần y tới rồi, Mộ Phi Phàm nhướng mày, cười lạnh một tiếng nói “Đưa thần y đến tiền thính đợi ta, dâng nước trà điểm tâm, thuận tiện để hắn hảo hảo ngẫm lại có hay không đã làm gì thực có lỗi với ta.”
Vương Hổ nghiêng đầu tò mò hỏi “Sao vậy? Mộ Phi Phàm, ngươi không đi gặp thần y kia sao?” Tai nghe Mộ Phi Phàm hừ một tiếng nói “Không vội, từ từ đến, trước để cho hắn chờ, đợi đến lúc hắn tinh thần hoảng sợ không yên, khi đó không cần ta truy hỏi, hắn cũng sẽ tự mình trả lời, nào, tiểu lão hổ, chúng ta ăn cơm.” Vừa nói xong, Tiểu Phàm mang theo hơn mười nha đầu bưng đồ ăn lên, tuy không phải sơn trân hải vị, nhưng cũng rất phong phú, từng trận hương khí xông vào mũi.
Vương Hổ không đợi Mộ Phi Phàm cho phép, liền đưa tay lấy một cái chân gà mà gặm cắn, sở dĩ biết chân gà ngon, hoàn toàn là bởi vì khứu giác của hắn nhạy bén, ngửi thấy hương vị của cái này là tốt nhất.
Mà Mộ Phi Phàm lại một lần nữa ngân ngẩn cả người, nửa ngày mới cầm lấy chiếc đũa trên bàn đưa cho Vương Hổ, có chút không dám tin hỏi hắn “Ngươi . . . . . ngươi ăn cơm không cần đũa sao?” Trời a, Vương Liên sẽ không phải tìm đại một tên khất cái nào đó đi? Này bộ dáng như quỷ chết đói, thật sự là không thể không làm cho hắn khả nghi.
“Đũa . . . . . chiếc đũa?” Vương Hổ đến gần . . . . . Nhìn cặp gỗ mun khảm bạc gọi là chiếc đũa “Chính là cái này sao? Nó dùng để làm gì?” Hắn thẳng thắng hỏi, một bên đem chiếc đũa cầm lên nghiên cứu, bởi vậy hắn không phát hiện trên đầu Mộ Phi Phàm mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
Mộ Phi Phàm thì thào mắng “Mẹ nó, lão già Vương Liên kia, thế nhưng dám đưa một tên khất cái đến hồ lộng ta.” Mắng thì mắng nhưng kỳ quái chính là y một chút cũng không có ý muốn đuổi Vương Hổ đi.
Lục Bình ở phía sau vỗ trán rên rỉ một tiếng “Ông trời của ta a, dùng làm gì? Phu nhân, ngươi lại còn dùng vẻ mặt đương nhiên đó để hỏi, chẳng lẽ ngươi từ nhỏ đã bắt đầu đi xin cơm rồi sao? Ngươi mới vừa sinh ra đã bị cha nương để cho thất lạc sao?”
Hắn vốn chỉ là đùa một chút thôi, ai ngờ Vương Hổ lại thực sự hồi đáp “Không có a, thời điểm ta hai tuổi cha nương ta mới rời đi, để ta tự mình đi ra thế giới bên ngoài lưu lạc kiếm sống, ân, xin cơm? Xin cơm?” Hắn phát hiện mình có gì đó không hiểu lắm, cứ như vậy hoài nhất định sẽ làm cho người khác nghi ngờ, dù sao hắn cũng là một lão hổ tinh, tựa hồ không có tiếp xúc qua thế giới của con người, cùng bọn Bạch Thự, Đường Cung không giống nhau, bọn họ đều đã ở nhân gian một thời gian rồi mới gặp cơ duyên mà tu luyện thành yêu.
“Hai tuổi?” Mộ Phi Phàm sắc mặt nhất thời tối sầm “Cái đó cùng mới sinh ra bị vứt bỏ có gì không giống nhau, cha nương của ngươi thật nhẫn tâm.” Không biết vì sao nhìn đến thần sắc của Vương Hổ, y chưa từng nghĩ sẽ nói ra những lời khiến người thương tâm, quên đi, có đôi khi không biết gì so ra còn hạnh phúc hơn. Nghĩ vậy, Mộ Phi Phàm không nói lại nữa, y chuyển cho Vương Hổ một đôi đũa “Quên đi, dù sao cũng là quá khứ rồi, chúng ta không nên suy nghĩ nữa, hiện tại ta dạy cho ngươi dùng đũa, ngày sau khi mọi người cùng ăn cơm, ngươi cũng không thể dùng tay cầm ăn, ngươi nghĩ mình thật là lão hổ a?”
Vương Hổ nghĩ thầm rằng ta vốn chính là lão hổ, bất quá hắn lại đối với hai vật tinh tế nho nhỏ kia sinh ra hứng thú, liền như vậy hai cây thảo côn có thể ăn cơm? Một ngàn năm trước luôn luôn là dùng móng vuốt xé con mồi ra rồi mở lớn miệng ngoạm lấy thịt, Vương Hổ phi thường hoài nghi việc này, bất quá thấy Mộ Phi Phàm linh hoạt vận dụng mấy ngón tay, đem chiếc đũa kia múa may liên hồi, y đã ăn xong, nhìn nhìn hai chân trước biến thành hai tay, ân, không nghĩ đến hai tay của con người cũng có thể hữu dụng như vậy.
|
Hưng phấn cầm lấy chiếc đũa, hắn bắt chước theo Mộ Phi Phàm kẹp miếng thịt đông pha, thời điểm định thuận tay gắp khối thịt lên thì lại rớt trở về.
Lục Bình cùng Tiểu Phàm ngạc nhiên nhìn thấy chủ tử xưa nay lạnh như băng thế nhưng lại vui vẻ lớn tiếng cười, tiếp tục dạy Vương Hổ, tay phải sử dụng như thế nào để điều khiển chính xác chiếc đũa.
Trong trí nhớ của bọn họ, trừ bỏ ở trước mặt lão phu nhân, gia chưa từng thoải mái như vậy. Có lẽ trong thương trường chính là ngươi lừa ta gạt làm cho gia đã thành thói quen, ít khi ở trước mặt người khác lộ ra cảm xúc, cho dù là bọn họ tâm phúc đi theo gia từ nhỏ, cũng rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt dao động của gia. Ai nấy cũng biết hỉ nộ đều không lộ ra chính là nguyên tắc làm việc của gia.
Dùng cơm được một lúc, Vương Hổ vẫn không học được cách sử dụng đũa, bất quá dựa theo nhận xét của Mộ Phi Phàm, vậy cũng là tiến bộ rất nhiều rồi, ít nhất hắn cũng luyện được đến đem miếng thịt đông pha gắp ra đến bàn chứ không phải lại ở nguyên trong đĩa, này chứng minh rằng Vương Hổ là một người phi thường thông minh linh hoạt, liền một câu này đã làm cho Vương Hổ tâm hoa nộ phóng, lập tức nhận định Mộ Phi Phàm là người tốt nhất trong trời đất này. Bởi vì y không chỉ dạy cho mình cách sử dụng đũa, còn gắp thịt cho mình, hơn nữa chỉ cần khen hắn thông minh thì tất cả đều được liệt vào danh sách người tốt.
Giờ phút này hắn sớm đã quên mình lúc trước còn nhận định Mộ Phi Phàm là một con lang, muốn đem y ăn luôn vì dân trừ hại.
Đợi bọn nha hoàn dọn dẹp xuống, Mộ Phi Phàm liều kêu Vương Hổ trở về phòng của chính mình, y muốn đi gặp Phùng thần y kia.
Vừa tới ngoài cửa, bỗng nhiên nghe được Vương Hổ ở phía sau lớn tiếng hỏi y “Mộ Phi Phàm, ngươi có biết khi nào thì trời mưa không?” Y ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, quang đãng trong xanh, ngay cả một đám mây cũng không có, không khỏi quay lại cười nói “Một lát chỉ sợ không có mưa, ngươi có chuyện gì sao?”
Vương Hổ lộ ra vẻ mặt thất vọng, nửa ngày mới chậm rãi nói “Không, không có gì, ta nghĩ tới trước đây ở trong rừng từng nếm qua một con linh dương bị lôi oánh trúng nướng chín, hương vị kia thật sự rất tốt, mỗi lần nhớ tới đều nhịn không được chảy nước miếng. Cho nên ta đang suy nghĩ, khi nào trời mưa, chúng ta có thể thử vận may thả vài con linh dương trong sân, biết đâu sẽ bị lôi oánh trúng.” Hắn vừa dứt lời, Tiểu Phàm cùng Lục Bình đã muốn nhịn không được nở nụ cười.
Trong mắt Mộ Phi Phàm chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, rồi cười nói “Ngươi a, chắc sẽ không phải là được lang nuôi dưỡng đi? Mở miệng thì lưu lạc ngậm miệng thì rừng rậm, linh dương kia bị sét đánh trúng, bên ngoài thì cháy khét bên trong lại không chín. Chờ ta ngày mai mang ngươi đến Dã Vị lâu, kêu Trịnh trù tử ở đó nướng cho chúng ta một con dã sơn dương hoặc dã trư cũng được, đến lúc đó ngươi sẽ biết thế nào là mùi vị thật tốt đâu.” Y nói xong, đã thấy khóe miệng của Vương Hổ sớm chảy ra một đạo nước miếng dài hơn ba thước, không khỏi nhớ đến bộ dáng đáng yêu tối hôm qua của hắn, hơn nữa tối hôm qua còn là đêm tân hôn của mình cùng hắn, nhất thời thần hồn rung động, thầm nghĩ tối qua thật là uổng phí, nhưng tối nay nói gì cũng không để hắn thoát, mặc kệ lão cáo già Vương Liên kia có chủ ý gì, cũng không quản Vương Hổ có hay không là nhân vật nguy hiểm, làm gì có đạo lý con mồi đưa đến tận cửa còn không ăn.
Đi ra cửa, Tiểu Phàm đứng ở bên cạnh khó hiểu nói “Kỳ quái, tân phu nhân này như thế nào giống quỷ chết đói đầu thai đến vậy? Đem tất cả thịt trên bàn ăn đều không nói đi, ngay cả mấy khối xương cũng không có phun ra xác.” Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Mộ Phi Phàm “Gia, chúng ta chắc sẽ không phải là rước yêu tinh về đi? Ta nghe gia gia nói, chỉ có yêu tinh ăn cái gì cũng không có phun xác.
Mộ Phi Phàm mỉm cười “Nói bậy, như thế nào ta nghe chuyện xưa trước đây đều nói trong động của yêu tinh chất đầy xương trắng, có thế thấy được yêu tinh cũng phải phun ra xương.” Nói xong y cũng không nhịn được quay đầu lại hướng trong phòng liếc mắt một cái.
Chỉ thấy Vương Hổ cũng đi ra, nhưng không phải hướng về phòng của mình. Y giật mình, thầm nghĩ sao có thể, hắn chắc sẽ không ở thanh thiên bạch nhật mà dám dò đường hạ thủ đi? Nhướng mày, y gọi Lục Bình nói “Đi, ngươi đi theo hắn, xem hắn đến những nơi nào, trở về một chữ cũng không được thiếu báo cáo lại với ta.”
Lục Bình kêu lên thảm thiết “Không phải chứ gia? Lại là ta sao? Ô ô ô, ta lần trước vẫn chưa đủ sao?” Hắn chỉ vào hai cục u trên đầu của mình “Gia, ngươi xem đi, này khối u còn chưa có tiêu, ngươi sẽ không đối với tâm phúc của mình nhẫn tâm như vậy chứ . . . . .” Nói còn chưa dứt lời hắn đã bị Mộ Phi Phàm nhẹ nhàng đá cho một cước, cười mắng “Tiểu quỷ nhà ngươi nói gì hả, còn nói nhiều đem ngươi đưa đến Tây Vực lo chuyện buôn bán . . . . .” Chưa nói xong, Lục Bình đã le lưỡi xin tha “Ta đi ta đi, ta đi còn không được sao? Gia thật sự là trở mặt vô tình mà.”
Một bên than thở một bên từ bên cạnh Mộ Phi Phàm nhảy lên đi mất, Mộ Phi Phàm nhìn bóng lưng của hắn ở đằng xa đến dần dần không còn bóng dáng nữa. Tâm tình bỗng nhiên nặng trĩu, ngoại trừ nương ra Vương Hổ là người đầu tiên làm cho y nguyện ý mở rộng tấm lòng tiếp nhận. Nếu có thể, y cũng không mong sớm như vậy nhìn thấu bộ mặt thực của hắn, cho dù là lừa gạt mình, có thể để hắn dối gạt mình nhiều một chút cũng tốt . . . . .
Kinh ngạc với suy nghĩ của chính mình, Mộ Phi Phàm vội vàng quay đầu, trong lòng có chút phẫn nộ vì “nam nhân tình trường” của chính mình, y sải bước hướng chỗ Phùng thần y, đi đến thiên thính, cước bộ mang theo chút trầm ổn mà cấp bách, Phùng thần y xui xẻo xem ra là tránh không khỏi vận mệnh trở thành chỗ trút giận cho y.
Nguyên lai lúc Mộ Phi Phàm đi rồi, Vương Hổ trong đầu tưởng tượng đến bộ dáng của dã trư hoặc là dã sơn dương nướng, hung hăng chảy ra vài đạo nước miếng, bỗng nhiên lại nhớ đến chính mình sáng nay muốn đi thăm vị phu nhân khác người kia, nửa đường thì bị Mộ Phi Phàm lôi kéo, kết quả chưa có đi, vì thế hắn nhanh chóng đi ra. Do Mộ Phi Phàm còn chưa an bày người hầu cho hắn, mà Vương Hổ cũng không hiểu chuyện này nên tùy tiện gọi lại một người hầu, kêu hắn đi trước dẫn đường, còn mình cứ như vậy đi theo ở phía sau hướng chỗ ở của đại phu nhân. Lục Bình một bên đi theo sau, một bên đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ lục phu nhân này còn định giở trò gì mới đây? Nơi ở của đại phu nhân chính là chưa từng có người lui tới.
Lúc đi vào trong viện của đại phu nhân, phóng mắt nhìn quanh, trong viện ngoài trừ mấy cái thạch tử lộ ra, còn lại toàn là cỏ dại, tuy rằng sân không lớn, vẫn có hơn mười loại gốc hòe thụ, làm cho ngày nắng chói chang mùa hè tăng thêm không ít mát mẻ. Vương Hổ nhìn thấy, không biết tại sao trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết, cảnh tượng này làm cho hắn nhớ lại phiến rừng rậm nơi mình sinh ra, chẳng qua cây cối nơi đó so với nơi này cao lớn hơn nhiều, dưới tàng cây cũng có rất nhiều bụi cỏ cùng hoa dại, không giống nơi này đơn sơ như vậy.
Vương Hổ còn đang cảm thán, chợt nghe thấy một thanh âm “Các ngươi tới nơi này làm gì?” Thanh âm này có chút quen thuộc, hắn quay đầu lại nhìn, quả nhiên chính là nha hoàn hồi sáng, gương mặt của Vương Hổ hiện lên nét tươi cười, hắn còn chưa kịp nói chuyện, người hầu dẫn hắn đến đây đã lên tiếng trách mắng trước “Đây là lục phu nhân vừa mới gả đến đây, đặc biệt ghé qua thăm các ngươi, còn không mau mời vào nhà đi.”
Hoa Chi hừ một tiếng “Ta cùng tiểu thư đến đây đã ba năm, trong ba năm này gia cưới bốn vị tân phu nhân, cũng không gặp người nào biết lễ nghi tới đây thỉnh an tiểu thư nhà ta, chẳng lẽ vị này lại không giống sao? Hay là vị này đặc biệt không biết lễ nghi, đến đây ra oai phủ đầu với chúng ta.” Nàng vừa nói vừa hung hăng nhìn vào mắt Vương Hổ, chẳng hề có ý định tránh ra cho người tiến vào trong.
Người hầu kia tức giận vừa muốn cãi lại, Vương Hổ khoát tay ngăn cản hắn, quay đầu nói với hắn “Ngươi đi phân phó phòng bếp, kêu bọn họ sắc dược rồi phái người đoan dược đến đây cho phu nhân.” Nói xong thấy người hầu kia còn đứng ngẩn ra, không khỏi nhíu mày “Nhanh đi, nếu không lát nữa ta khiến Mộ Phi Phàm đuổi ngươi đi.” Lời vừa dứt, người hầu kia sợ tới mức chạy nhanh như chớp.
Vương Hổ đứng tại chỗ mỉm cười hồi tưởng: nhân gian có điển tích “cáo mượn oai hùm”, hiện giờ ta lại chính là “hổ giả lang uy”.
|