Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
|
|
Đỗ Tu Nhiên có chút nổi giận, nói: “Hảo, từ nay về sau ngươi muốn như thế nào liền làm như thế đó”Đồ ăn trên bàn đại khái cũng được hắn ăn sạch, cho nên hắn mới không khách khí như vậy? hay là hắn đã tìm được chỗ có đồ ăn tốt hơn?vậy sau này y làm đồ ăn sáng cũng không cần đưa cho hắn một phần nữa, nói xong liền cầm lấy cà-men trên bàn, xoay người liền rời đi.
Ngô Kình Thương không khách khí ngăn y lại, liếc mắt nhìn cà-men nói: “Buông ra, ngươi đi”
Đỗ Tu Nhiên sửng sốt, tới lúc phản ứng lại lập tức nổi giận, nói: “Ngô Kình Thương, ngươi làm cho tinh tường, đây là ta mua, là của ta, ta có thể mang đi”
Ngô Kình Thương đáy mắt bắt đầu phiêu hồng, hắn trầm mặc, lại nói: “Đây là cho ta, thì là của ta”
Đỗ Tu Nhiên ngược lại cười, y nói: “Đồ đạc của ta nghĩ cho ai thì cho, cho ai mượn cũng được, ngươi không cần xen vào”
Ngô Kình Thương đột nhiên lấy ngón tay chỉ thẳng vào mặt Đỗ Tu Nhiên, nói: “Ngươi dám lấy đi, ta sẽ giết ngươi”
Đỗ Tu Nhiên giận đến mặt đều đỏ, y thật không nghĩ đến tên tiểu quái vật này lại trực tiếp trở mặt với y, liền cầm theo cà-men hướng cửa mà đi.Ngô Kình Thương “Xoạt” một tiếng liền thu hồi móng tay, sau đó túm lấy tay của Đỗ Tu Nhiên, xương cốt ngay cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, Đỗ Tu Nhiên nhịn không được lớn tiếng mắng: “Tên quái vật buông tay ra!”
Ngô Kình Thương bình sinh hận nhất là hai chữ “Quái vật” này, từ trong miệng người khác nói ra, Ngô Kình Thương cho rằng thúi lắm, nhưng từ miệng Đỗ Tu Nhiên nói ra lại làm cho trong lòng hắn từng trận khí bốc lên, hắn một phen đẩy ngã Đỗ Tu Nhiên lớn hơn hắn ba tuổi, sau đó dang chân đè lại trên người Đỗ Tu Nhiên, hắn suy nghĩ rồi lại duỗi ra móng tay dài của mình, căm hận mà chỉ vào mặt của Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi nói thêm câu nữa, quái vật ta sẽ giết ngươi!”
Đỗ Tu Nhiên không nghĩ tới sẽ có một ngày bị tiểu quỷ này đặt trên măt đất uy hiếp, y biết sự lợi hại của móng tay kia, trước kia lúc nhỏ móng tay đã có thể đả thương người, hiện tại lại dài như vậy, Đỗ Tu Nhiên tin tưởng giết người không thành vấn đề,Đỗ Tu Nhiên đương nhiên biết nếu lúc này mà y không chịu thoả hiệp, bản thân mình có thể chết, nhưng không biết tại sao y không nghĩ hướng Ngô Kình Thương thoả hiệp.
Giống như chính mình lúc này hướng tiểu quỷ nhận thua, liền ở trước mặt tiểu quỷ mất đi danh dự, nếu chính mình lúc này nhuyễn tâm thoả hiệp liền đối với tiểu quỷ kia đánh mắt giá trị của bản thân, lòng tự tôn của y không cho phép y làm như vậy, giờ phút này y quên đi những móng tay đen đã từng làm mình sợ hãi, y cười một cách chăm chọc nói: “Như thế nào? Nói ngươi là quái vật ngươi không thích nghe?Ngươi vốn là một quái vật, hơn nữa còn là một quái vật giết người, ngươi muốn giết ta liền giết, ta cũng không phải chưa từng chết qua, cùng lắm là chết lại lần nữa, sợ cái gì? mười tám năm sau lại là một trang tử hán!”Tuy nói rất sảng khoái, nhưng Đỗ Tu Nhiên vẫn là không dám đối mặt với cặp mắt mặc sắc* kia, y nghiêng mặt đi nhắm mắt lại
Mặc sắc: mặc=mực viết; sắc=màu sắc ở đây có nghĩ là mắt đen như mực ak
Lúc này Ngô Kình Thương nhìn đến vẻ mặt không có chút huyết sắc của Đỗ Tu Nhiên, thần sắc lại có chút ảm đạm, móng tay để rất gần cổ Đỗ Tu Nhiên lại do dự không có ra tay, nếu đổi lại là người khác, tuy rằng không có duỗi móng tay ra cũng nhất định đem người nọ đánh tới mặt mũi bầm dập, tàn tật.Nhưng là trước mặt người này, dù cho có nổi nóng, điều không thể hạ thủ được, tiềm thức hắn nói cho hắn biết, cho dù là làm cái gì hắn cũng sẽ hối hận
Chờ đợi hồi lâu, lại là chờ chết như thế…….Đỗ Tu Nhiên nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: “Tiểu quỷ chết tiệt, muốn giết thì giết nhanh lên, đừng mè nheo….”
Ngô Kình Thương đầu ngón tay có chút phát run, hắn nhìn cằm của Đỗ Tu Nhiên có chút xuất thần. Đối với hắn mà nói, Đỗ Tu Nhiên là một sự tồn tại đặc biệt, tại thời khắc gặp được người này, hắn tựa hồ như phát sinh một cảm giác quen thuộc, một cổ khí tức làm hắn không tự chủ được thân cận.
Ngô Kình Thương rất thích đồ ăn của Đỗ Tu Nhiên làm, yêu thích đồ ăn mang theo khí tức, hương vị của Đỗ Tu Nhiên, hắn không biết vì cái gì khí tức đó làm hắn an tâm, có rất nhiều chuyện trước kia hắn điều nhớ không rõ, duy nhất ấn tượng chính là một người, hắn không nhớ rõ tường tận, chỉ biết rõ hương vị kia cùng Đỗ Tu Nhiên là đồng dạng.Người kia luôn cho hắn ăn,động tác của người kia, hương vị của người kia, tần suất tiếng bước chân của người kia, đến bây giờ hắn đều nhớ rõ ràng, là một loại hương vị mang theo hương thơm của cỏ xanh…..
Bởi vì là đồng dạng khí tức, cho nên Ngô Kình Thương mới nguyện ý cho Đỗ Tu Nhiên tiếp cận hắn, nguyện ý ăn thực vật, nguyện ý nghe Đỗ Tu Nhiên nói chuyện.Nhưng hắn chính là không phải quái vật, hắn không muốn bị người khác trói buộc, không muốn bị người khác nhìn hoặc sai bảo, hắn có chuyện mình muốn làm, địa phương mình muốn đi, chính là Đỗ Tu Nhiên luôn đối với hắn cái này không cho cái kia cũng không được, làm hắn cảm thấy rất tức giận, mới có thể nhất thời xúc động nói muốn giết Đỗ Tu Nhiên.
Chính là thời điểm hắn muốn ra tay, lại không thể động thủ được, bởi vì chuyện này thật sự cũng không phải là ý muốn của hắn.
Đối với người khác hắn chưa bao giờ nương tay, nhưng vì cái gì hắn lại không thể hạ thủ giết được người này?
Bởi vì giết chết hắn sẽ không có cơm nóng thơm ngào ngạt và bánh ngô?
Hay là ăn không được bánh bao thịt?
Còn có lời nói liên miên cằn nhằn, còn truyền đến hắn một hương vị thân thiết.
Ngô Kình Thương do dự nhìn Đỗ Tu Nhiên đang nhắm mắt, chậm rãi thu hồi móng tay.
|
Chương 11
Thu hồi móng tay, Ngô Kình Thương cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó thân thủ đi túm lấy cơm canh trong tay Đỗ Tu Nhiên.
Thẳng đến túi đồ trên tay bị lấy đi, Đỗ Tu Nhiên mới ý thức được, y vô thức muốn cướp trở về, có thể cả hai ra tay quá nặng, bịch plastic đựng đồ ăn bị xé rách, từ mấy năm trước cà-men Đỗ Tu Nhiên mua bị Ngô Kình Thương làm hư, Đỗ Tu Nhiên luôn đem cơm đựng trong túi plastic đưa đến, sau đó đổ vào một cái tô miệng rộng cho Ngô Kình Thương ăn.
Cơm canh rớt ra ngoài, đều rơi trên người, trên mặt của Đỗ Tu Nhiên, có giọt nước sôi trong thức ăn văng vào mắt của Đỗ Tu nhiên, y vội vàng nhắm mắt lại lấy tay xoa lấy.
Mà Ngô Kình Thương chưa có ăn cơm lúc này lại đói bụng, gặp cơm toàn bộ điều rơi xuống, hắn sợ Đỗ Tu Nhiên nhúc nhích đem toàn bộ cơm rớt xuống đất, liền vội vàng dùng miệng liếm láp những hạt cơm trên người của Đỗ Tu Nhiên.
Lang thôn hổ yết ăn mấy ngụm, điều đem cơm ở trên người Đỗ Tu Nhiên ăn hơn phân nữa, trên mặt Đỗ Tu Nhiên lúc này toàn bộ đều là mỡ thức ăn đông lại cùng cơm ấm, thân mình rất không thoải mái, Ngô Kình Thương còn ở trên người y liếm hạt cơm, càng làm cho y tức giận vô cùng, phỏng chừng trong nội tâm quái vật này y còn không hữu dụng bằng những hạt cơm này, vậy y mấy năm nay vì cái gìvội vội vàng vàng lo lắng cho hắn là làm gì?
Vì vậy Đỗ Tu Nhiên một phen lau đi hạt cơm trên mắt, phẫn nộ đẩy ra Ngô Kình Thương quát lên: “Mẹ kiếp ngươi xuống nhanh lên!”
Ngô Kình Thương chính là đang liếm trên cổ Đỗ Tu Nhiên, hắn không biết tại sao làn da trên cổ của y rất dễ chịu, có mùi thơm của cỏ xanh,mùi thơm đó không ngừng dụ dỗ hắn. Đỗ Tu Nhiên nằm ở trên mặt đất bị Ngô Kình Thương ép tới hơi thở có chút gấp gáp.
Ngô Kình Thương dùng con ngươi ngăm đen nhìn chăm chú hạt cơm dính trên khoé miệng của Đỗ Tu Nhiên, hạt cơm màu trắng lúc này đính trên đôi môi hồng sắc lúc này thoạt nhìn phá lệ rất mê người, hắn nhịn không được liền cúi đầu một ngụm cắn xuống.
Đỗ Tu Nhiên tuy rằng lớn hơn Ngô Kình Thương ba tuổi, nhưng thân thể hai người cũng không khác biệt nhau là mấy, ở khí lực chiếm không được bao nhiêu tiện nghi ngược lại bị Ngô Kình Thương ép gắt gao, chỉ có hai chân để ở phía sau giãy giụa cũng không làm được gì.
Tiểu quỷ này miệng nóng hừng hực dán tại trên môi y, còn không ngừng liếm láp, thậm chí còn trực tiếp cắn môi dưới y hai cái, cũng không biết nặng nhẹ làm cho môi y truyền đến một trận đau rát.
Ngô Kình Thương liếm lấy hai cái cũng không còn hạt cơm, liền hướng lấy lỗ tai Đỗ Tu Nhiên đưa đầu lưỡi liếm láp cả nữa ngày.
Lỗ tay của Đỗ Tu Nhiên chính là nơi mẫn cảm của y,từ nhỏ đã không chịu được người khác đụng chạm chỗ đó, mẫu Thân Lưu Anh đụng cũng không được, hiện tại lại bị quái vật này ngậm trong miệng cắn nữa ngày.Đỗ Tu Nhiên hơi thở có chút run rẩy, dùng sức đẩy mạnh mặt của Ngô Kình Thương ra, một cái tát giáng xuống.
Bàn tay đánh ra âm thanh phi thường thanh thuý, đem Ngô Kình Thương làm cho có điểm sững sờ, vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, sắc mặt âm trầm bất định nhìn Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên một phen lau môi mắng: “Ngươi là quái vật, còn cắn người?” Đỗ Tu Nhiên mặc dù không có quen qua bạn gái, nhưng y biết miệng đối miệng chính là chuyện thân mật giữa nam và nữ, tuy quái vật này cái gì cũng không hiểu, hoàn toàn chỉ vì muốn liếm đi hạt cơm trên môi y.Đối với tiểu quỷ này ăn chính là bản tính sinh tồn của hắn, nhưng hắn lại không biết nặng nhẹ, vài cái điều đem môi của y cắn nát, từng cái từng cái truyền đến đau đớn, tai cũng dần dần hồng lên.
Ngô Kình Thương liếm lấy bên miệng một cái,cau mày nói: “Là ngươi đem cơm làm đổ, ta chỉ ăn cơm”
Đỗ Tu Nhiên bị đè nằm ở dưới rất khó chịu, y thừa dịp Ngô Kình Thương không phòng bị một phen đẩy ra, rồi lăn trên mặt đất đi ra, lớn tiếng mắng: “Đi chết đi,ngươi ăn cái rắm, từ nay về sau ta không bao giờ….đem cơm cho ngươi nữa, ngươi thích ăn như vậy thì thượng chỗ ăn luôn đi, hai ta từ nay không còn quan hệ!” Nói xong hắn liền trên mặt đất đứng dậy, hướng cửa mà đi.
Ngô Kình Thương đem y chặn lại ngay cửa ra vào,yên lặng chỉ cơm trên mặt đất nói: “Ngươi đem cơm để trên mặt đất rồi hãy đi!”
Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm bốc hoả, bất chấp mọi chuyện mà nói: “Ta lấy cơm đem đi, ngươi có thể làm gì?”
Ngô Kình Thương lắc đầu nói: “Không được, ngươi phải để nó lại”
Đỗ Tu Nhiên cả giận nói: “Ta không làm thì sao? Ngươi muốn giết ta?Vậy ngươi tới giết a, tuỳ tiện!”
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên tức giận, mặt hồng toàn bộ, trong mắt cũng có tơ máu, còn có chút loang loáng gì đó, vì vậy hắn cúi đầu nhìn nhìn móng tay của mình, lại nhìn nhìn mặt của Đỗ Tu Nhiên, nghĩ nghĩ nói: “Ta không thể giết ngươi, nhưng ngươi phải nấu cơm cho ta”
Đỗ Tu Nhiên nhìn Ngô Kình Thương cả nửa ngày, cảm thấy quái vật này chính là đem y trở thành nồi cơm, căn bản chuyện gì cũng không hiểu, đạo lý đối nhân xử thế cái gì cũng không quan tâm, coi như y cả đời nấu cơm cho hắn ăn, hắn cũng sẽ không biết ơn y, Đỗ Tu Nhiên nghĩ vậy trong lòng liền sinh khí, y một phen đẩy Ngô Kình Thương ra, nổi giận đùng đùng đá văng cửa chạy ra ngoài.
|
Y thề, cả đời này không bao giờ….cùng tiểu hài tử lãnh huyết* này gặp mặt nữa, nấu cơm? Nấu cái rắm a! Coi như gặp quỷ đi!
Lãnh huyết: máu lạnh
Ngô Kình Thương đứng trong phòng nhìn theo bóng lưng của Đỗ Tu Nhiên chạy đi, trên mặt lại có chút thất vọng, hắn không biết vì sao trong lòng có điểm khó chịu, chẳng lẽ mình làm sai? Rõ ràng Đỗ Tu Nhiên muốn đuổi mình đi, còn đem cơm đổ trên mặt đất. Hắn quay đầu lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất, cẩn thận tìm kiếm những hạt cơm kia sau đó mặc kệ nó đã bẩn mà bỏ vào miệng ăn, một hạt điều không để lãng phí.
Thời tiết dần dần chuyển ấm, Đỗ Tu Nhiên thi chính là trường trọng điểm ở B thị, mà nhà y lại ở S thị, rất xa nhà. Lưu Anh rất lo lắng cho Đỗ Tu Nhiên ở một mình, chính là nàng ở đây lại có công tác không thể bỏ được, cũng may Đỗ Tu Nhiên thường ngày có thói quen tự chiếu cố bản thân mình, ăn cơm, giặt quần áo điều làm đến không sai biệt lắm, Lưu Anh nghĩ vậy mới có chút yên lòng.
Nàng cùng Đỗ Tu Nhiên đi đến B thị sau đó thuê một phòng trọ ở gần trường học, tiền thuê nhà coi như cũng hợp lý, hiện tại Đỗ Hà đã không cần dùng tiền của nàng nữa, nàng chỉ còn gánh nặng là tiền học phí của Đỗ Tu Nhiên nhưng nàng còn có tiền trợ cấp cùng tiền để dành, coi như cũng dư giả.
Lưu Anh giúp Đỗ Tu Nhiên dọn dẹp gian phòng, đổi ga giường, chăn, mền lại sạch sẽ, lại đi vào nhà bếp tính toán tìm người đi gắn bình ga trong nhà, lại đi mua nồi, bát, chén đũa để Đỗ Tu Nhiên có thể tự nấu cơm ăn, lại đi siêu thị mua một ít gạo, rau cùng thịt, lúc gần ra về, lại lấy trong túi ra tám trăm đồng tiền, nói y muốn ăn cái gì, mua cái gì đều tuỳ tiện, không nên uỷ khuất chính mình.
Lưu Anh hiện tại đã có công việc thu nhập ổn định, mỗi tháng cũng kiếm được hai đến ba nghìn gì đó, nàng cũng không có sử dụng nhiều, mỗi tháng đưa cho Đỗ Tu Nhiên một ngàn tám coi như cũng dư giả.Đỗ Tu Nhiên giống như một ông cụ non, từ nhỏ đã ở nhà giúp nàng nấu cơm, làm không ít chuyện nhà, chính mình mệt mỏi kiếm chút tiền cho y xài, trong nội tâm của nàng rất nguyện ý.
Nhưng Đỗ Tu Nhiên không có muốn nhiều như vậy,năm trăm là đủ rồi, kết quả Lưu Anh đưa cho y xong liền trở về, đừng nói bây giờ nàng đã có tiền dành dụm, nếu không có như vậy Đỗ Tu Nhiên ở bên ngoài muốn xem sách cũng không thể không có tiền.
Lưu Anh chạy lại dặn dò Đỗ Tu Nhiên muốn y điện thoại về nhà cho nàng nhiều hơn một chút, chờ nàng có thời gian sẽ ghé qua thăm y, lại dặn dò y xong lúc này mới không đành lòng đi lên xe trở về.
Buổi tối, nằm ở một địa phương xa lạ, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy trong nội tâm trống rỗng, trợn tròn mắt một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.
Trường học mới, đồng học cùng lão sư cũng là mới,cuộc sống cũng có nhiều cảm giác mới lạ.Mỗi ngày, Đỗ Tu Nhiên đúng giờ đi học, đúng giờ trở về nhà làm bài tập, đói bụng thì nấu cơm ăn, ngày nghĩ quét dọn, giặc quần áo, không có việc gì thì sẽ đi ra ngoài điện thoại công cộng gọi về báo bình an, làm cho mẫu thân yên tâm.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, vào một ngày hạ của của hai tuần lễ sau đó, nổi lên một trận mưa đầu xuân, nước mưa rơi trên mặt truyền đến một trận cảm giác lạnh lẽo.
Buổi tối,Đỗ Tu Nhiên đang ở tại phòng bếp nhỏ của mình cầm cái xẻng xào trứng gà, nồi cơm điện còn có một ít cơm nóng, vừa tắt lửa chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, tiếng ồn càng lúc càng lớn, vì vậy y xoa xoa tay đi ra mở cửa, lại chứng kiến dì chủ nhà đang đứng ở trong sân chỉ vào một người mắng.
Người kia một thân ướt đẫm,tóc bị mưa xói vào nhìn như một tổ chim, một đôi giày rách đến nỗi nhìn không ra bộ dáng, cũng không biết là đã mang trong thời gian dài hay là đi đường dài đến đế giày cũng mòn đến lợi hại, đều lộ ra ngón chân lớn, đến tất(vớ) cũng không có mang, trên mặt lại vô cùng bẩn giống như là đi chạy nạn, phía sau lưng còn đeo một cái bao, nhìn xem cũng biết là từ nơi khác đến, hơn nữa là bộ dáng nghèo túng không có chỗ ở.
“Ở đâu ra thằng nhãi con này vậy? Ngươi đến đây làm gì? Có phải là nghĩ trộm cái gì không? Đừng tưởng rằng ngươi hiện tại giả dạng làm tên khất cái* để mọi người đồng tình thì có thể làm gì thì làm, mọi người chính là mắt sáng điều nhìn rõ, loại người như ngươi ta thấy nhiều rồi, không lừa được người……..”
Khất cái: ăn mày
Bên cạnh còn có vài người thuê phòng đứng ở cửa xem náo nhiệt, nói cả nửa ngày, người nọ cũng không nhúc nhích, dì chủ thuê nhà cũng có chút nóng nảy, động thủ muốn túm lấy người kia, người kia liền nhanh chóng lui tránh ra, ánh mắt hắn cũng không thèm nhìn thấy dì chủ nhà mà là nhìn xung quanh tìm kiếm, đột nhiên lại hướng phía phòng của Đỗ Tu Nhiên đi tới, dì chủ nhà sợ gặp chuyện không may, đứng ở phía sau hét lên: “Ngươi muốn làm gì? Mọi người nhanh bắt lấy hắn a, đem hắn vào đồng công an, hắn là ăn trộm…..”
Chung quanh có vài người muốn động thủ, đúng lúc Đỗ Tu Nhiên mở cửa đi ra.
Sắc mặt y có chút không tốt, kỳ thật nhìn từ xa xa y đã sớm nhận ra người kia là ai, bất quá một mực không nhúc nhích đi ra, cái bao trên lưng người nọ chính là ga giường trước kia y mua cho tên quái vật.
Y xem xét người kia, rồi quay đầu đối với dì chủ thuê nhà nói: “Dì chủ, ngươi hiểu lầm, người này không phải ăn trộm, ta nhận thức hắn”
Dì chủ nhà thấy Đỗ Tu Nhiên đứng ra nói như vậy, lúc này mới buông lỏng tay, lại có chút không vui nói: “Tiểu Nhiên, bằng hữu của ngươi là ai? Đừng tuỳ tiện nhận thức bằng hữu a, mẹ ngươi trước khi đi còn giao cho ta chiếu cố ngươi,cũng đừng giao du với người không đứng đắn”
Đỗ Tu Nhiên vội vàng nói: “Dì yên tâm đi, hắn trước kia là học đệ của ta, mới mười hai tuổi, không phải là người xấu”
Dì chủ nhà trừng mắt nhìn Ngô Kình Thương, không đồng ý lẩm bẩm nói: “Ngươi nên biết, tiểu hài tử bây giờ so với đại nhân càng càn gở hơn, chưa trưởng thành làm sai cũng không cần nhận hình phạt”
Người nọ yên lặng đứng ở trước cửa phòng của Đỗ Tu Nhiên cái gì cũng không nói.
Dì chủ nhà liền phất phất tay trở vào nhà,những người khác không thấy náo nhiệt nữa cũng đều trở về phòng.
Đỗ Tu Nhiên trầm mặc nhìn tên tiểu khất cái đứng ở cửa phòng nhìn chằm chằm hắn, không khách khí nói: “Ngô Kình Thương, ngươi còn chạy đến đây làm gì?”
|
Chương 12
Ngô Kình Thương dùng cặp mắt hắc bạch phân mình nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên, làm cho y xấu hổ chịu không nổi.
Quái vật này đúng là không hiểu hai từ “ý tứ” mà.
Đỗ Tu Nhiên nhìn nhìn bộ dáng của hắn, xoay người liền đi, Ngô Kình Thương đột nhiên bước lên phía trước một bước, nắm chặt cánh tay của Đỗ Tu Nhiên, sau đó vô thanh vô thức cúi đầu đem bao ở sau lưng tháo xuống đưa cho Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên sửng sờ, bao này chính là ga giường mà y mua cho hắn cột thành, cũng không biết Ngô Kình Thương kiếm đâu ra một miếng plastic trong suốt gói lại ở bên ngoài, nhưng lại không có gói kỹ, làm cho một góc vẫn bị mưa ướt.
“Trong bao là vật gì?” Đỗ Tu Nhiên nhíu mày hỏi.
Ngô Kình Thương đưa tay vào trong bao bới cả nửa ngày mới móc ra được chiếc áo lông của Đỗ Tu Nhiên lúc trước, còn có một cái tô miệng rộng, Đỗ Tu Nhiên nhớ rõ cái tô này chính là lúc trước y mua được từ một cửa hàng củ chỉ có ba đồng, mua cái này là bởi vì cái tô này rất lớn, có thể đựng được rất nhiều đồ ăn, rất thuận tiện cho tiểu quỷ dùng cơm.
Sau bao nhiều lần y bỏ thức ăn vào, lại bao nhiêu lần dùng nước cùng bàn chải để rửa, mỗi một vết nứt, mỗi một đường vân y điều nhớ rõ rành mạch.
Nhìn thấy cái tô này trên mặt Đỗ Tu Nhiên hiện lên một tia chua xót, lập tức không khách khí nói: “Tô bị bể tốt lắm, ngươi còn đem đến đây làm gì? Ta cũng không muốn vướng bận!”
Ngô Kình Thương nhìn nhìn tô lại nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên đột nhiên nói ra: “Phòng ở bị xe ngựa* đẩy ngã, lúc ta đi chặn lại thì nó đem cái này đập bể” Nói xong liền đem một cái lổ thủng trong tô đưa cho Đỗ Tu Nhiên xem
*cái xe ngựa mà thương ca nói ở đây chính là xe cẩu xúc đào, dùng để chuyên dụng phá nhà
Đỗ Tu Nhiên liếc mắt nói: “Bể tốt lắm, đỡ phải nhìn thấy tâm lại phiền!” Vừa nói xong lại nghe thấy một âm thanh “cô lỗ” truyền đến, Đỗ Tu Nhiên lấy tốc độ sét đánh nhìn về phía Ngô Kình Thương, Ngô Kình Thương cúi đầu sờ sờ bụng, không có lên tiếng.
Đỗ Tu Nhiên lại liếc mắt nhìn lên đôi chân mang hài bị rách nát đến nhìn không ra hình dáng, cảm thấy trong lòng mềm nhũn, thuận miệng hỏi: “Ngươi làm sao tìm được đến đây?”
Ngô Kình Thương sờ lên bụng một hồi mới trả lời: “Ta tới nhà tìm ngươi, lại thấy ngươi đi, nên ta đi theo ngươi tới …..”
Đỗ Tu Nhiên vừa nghe thì kinh ngạc nói: “Ngươi không ngồi xe, đi bộ tới?” Đi từ S thị đến B thị lộ trình hơn 280 dặm*, hắn như vậy dùng chân đi đến?
Dặm: đơn vị đo 1 dặm= 1.609344km
Ngô Kình Thương nghe vậy nhẹ gật đầu: “Ta nghĩ mang thứ đó đến tặng cho ngươi, còn có……”Hắn nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi đã nói, muốn ta đến nơi này học, còn có thể ăn cơm do ngươi làm”
Đỗ Tu Nhiên trầm mặc, quái vật này tuy làm nhiều chuyện chọc giận người khác, nhưng có đôi khi lại làm cho người ta phải bội phục hắn, hơn 280 dặm có nghĩa là hắn đã đi qua rất nhiều ngã tư đường, rất nhiều cửa khẩu hắn như thế nào có thể không nhằm đường, còn có thể đi đến đúng chỗ y ở, thật sự là một điều không tưởng mà.
Ngô Kình Thương ôm tô nói: “Thời điểm ngươi đi, ta liền chạy theo ở phía sau ngươi, chính là ngươi đi quá nhanh, ta chạy theo không kịp…….”
Đỗ Tu Nhiên nghe một hồi trong lòng đau xót, lại nói: “Ngu ngốc,ta chính là ngồi xe, ngươi thế nào có thể đuổi theo…….?” Nhìn thấy quần áo rách nát trên người Ngô Kình Thương, trên mặt đều là tro bụi, còn bị nước mưa tạt vào xối rửa,bẩn đến độ nhìn không ra hình dáng,trên người một phân tiền điều không có, vậy những ngày qua hắn ăn gì, nghỉ ngơi ở đâu, bị người ta khinh thường? Nhất định là bị người khác nhìn thành khất cái mà đuổi đi, quái vật kia chính là đôi khi lại có chỗ ngốc nghếch, ngốc đến đáng thương.
Đỗ Tu Nhiên xoa xoa con mắt mở ra cửa phòng nói: “Mau vào đi, cơm điều đã làm xong, còn có xào trứng gà”.
Ngô Kình Thương trong tay cầm cái tô, cảm nhận được hương vị trứng gà từ trong phòng truyền ra, ánh mắt có chút sáng lên, nhưng nhìn đến sàn nhà sáng bóng sạch sẽ bên trong, hắn đứng lại, cúi đầu nhìn nhìn đôi giày rách của mình.
Đỗ Tu Nhiên thấy hắn do dự, nhân tiện nói: “Đem hài cởi ra, nhanh đi vào, bên ngoài bị mưa xối vào còn không đủ?”
Nghe vậy, Ngô Kình Thương nhanh chóng cởi đi hài theo sau Đỗ Tu Nhiên đi vào nhà.
Đỗ Tu Nhiên đầu tiên là lấy ra một bộ quần áo của mình làm cho Ngô Kình Thương mặc, ném thêm đôi dép lê cho hắn, chính mình lại đi vào nhà bếp, lại sợ trứng gà không đủ, liền bỏ thêm trứng gà vào xào thêm một dĩa nữa, sau đó mới đem nồi cơm điện rút ra để lên bàn, như vậy mới đủ cho Ngô Kình Thương ăn.
Ngô Kình Thương ngồi ở bên cạnh bàn lang thôn hổ yết mà nhai lấy cơm, Đỗ Tu Nhiên ngồi ở bên cạnh, gắp lấy trứng gà cho hắn ăn, chính mình một ngụm cũng không có ăn, cơm trong chén điều đưa hết cho Ngô Kình Thương, thấy hắn ăn ngon miệng như vậy, liền lấy ra chiếc bánh bao còn dư của ngày hôm qua đưa cho hắn.
|
Ngô Kình Thương đem cơm trong nồi điều ăn hết, tuy nồi cơm hơi nhỏ nhưng lại có thể chứa chừng bảy tám chén cơm, lại cộng thêm hai dĩa trứng gà cùng một cái bánh bao.
Đỗ Tu Nhiên ngồi ở bên cạnh nhìn xem, nhịn không được lại hỏi: “Ngươi mấy ngày nay ăn cái gì?”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ nói: “Không”
Đỗ Tu Nhiên sửng sốt hỏi: “Không? Ngươi không ăn cơm hai tuần lễ?”
Ngô Kình Thương lau miệng nói: “Lúc ta chạy đi lão nhân kia cho ta một túi bánh bột ngô, ta đều ăn hết”
Đỗ Tu Nhiên đoán có thể là lão nhân gia cho Ngô Kình Thương một chút lương khô ăn trên đường, sau đó chính mình đứng dậy thu thập sạch sẽ, Ngô Kình Thương vẫn ngồi một chỗ bên cạnh bàn cơm, đợi Đỗ Tu Nhiên rửa xong chén đĩa đi ra rồi mới nói: “Ta học bài……”
Đỗ Tu Nhiên nghi vấn nhìn về phía Ngô Kình Thương, Ngô Kình Thương lại do dự nói: “Ngươi nấu cơm cho ta ăn, ta nguyện ý học bài…..”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong hỏi: “Ngươi đây là trao đổi điều kiện? thực xin lỗi, ta không có nghĩa vụ này, không nghĩ cùng ngươi thực hiện hiệp ước không bình đẳng”
Ngô Kình Thương nghe có chút không hiểu lời Đỗ Tu Nhiên nói, nhưng hắn biết rõ Đỗ Tu Nhiên nói không với hắn, hắn muốn nói chút gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào làm cho Đỗ Tu Nhiên gật đầu đồng ý.
Đỗ Tu Nhiên nhìn thấy bộ dáng cúi đầu của Ngô Kình Thương rất đáng thương, lại thấy tâm không đành lòng, người này không có thân nhân không có bằng hữu, lại đi hơn 280 dặm đến tìm mình,chính mình thật không đành lòng đem hắn đuổi đi, nhưng chính bản thân y cũng không nghĩ mỗi ngày nấu cơm uy hài tử này ăn giống như người mẹ trẻ, làm như vậy sẽ chỉ làm cho tiểu quỷ này cảm thấy như vậy là đương nhiên, càng thêm trở thành một quái nhân ích kỷ, vì vậy nhân tiện nói: “Ngươi muốn cái gì điều phải có cái giá của nó, tỷ như, ngươi muốn ta nấu cơm cho ngươi ăn, thì ngươi phải đi rửa chén và đi làm kiếm tiền, nếu ngươi muốn ở nơi này thì mỗi ngày phải đến trường, hảo hảo học bài.”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ lại do dự nói: “Ta đi làm, rửa chén, không nghĩ học bài”
Đỗ Tu Nhiên lắc đầu nói: “Không được, ngươi chỉ có thể đến trường học bài ta mới có thể thu nhận ngươi, ngươi ở lại đây, ta mới nấu cơm cho ngươi ăn, ngươi phải rửa chén để bù lại.”
Ngô Kình Thương cúi đầu suy nghĩ cả nửa ngày mới gật đầu nói hảo.
Đỗ Tu Nhiên lúc này tâm tình mới khá hơn một chút, ít nhất tiểu quái vật này chịu giúp đỡ y coi như trao đổi điều kiện, cũng minh bạch chuyện dùng sức bản thân để đổi lấy thứ mình muốn, cái đó chính là nguyên tắc của một con người sống trong xã hội, mà không phải giống trước kia dùng phương pháp giết chóc để giải quyết sự việc.
Ngô Kình Thương cứ như vậy mà lưu lại, tuy trong phòng có chút nhỏ nhưng đối với hai tiểu hài tử coi như cũng dư giả, hơn nữa giường ngủ coi như cũng rộng rãi, y cùng Ngô Kình Thương ngủ chung cũng không phải chen chúc chật chọi.
Lại không có sẵn chăn mền nên y cùng tên tiểu quỷ này đắp chung một chiếc chăn, trước khi ngủ lại nấu nước ấm giúp đỡ Ngô Kình Thương tắm rửa.
Cũng may Ngô Kình Thương nhiệt độ cơ thể cao, nằm ở bên cạnh so với xài tấm lót điện tử còn ấm áp hơn, một đêm không nói chuyện hai người điều ngủ rất sâu.
Ngày hôm sau, Đỗ Tu Nhiên sáng sớm thức dậy làm cơm cho Ngô Kình Thương ăn no rồi mới dẫn hắn đi đến sở giáo dục, làm thủ tục sắp lớp, liền dặn tiểu quỷ không cần phải trốn học……Liền vội vàng đi đến trường.
Nhất định là đến muộn, cũng may là tiết học của thầy giáo chủ nhiệm, thành tích trong lớp của y cũng rất ưu tú nên thường được thầy cô ưu ái, cũng không có la rầy y, cho y vào lớp để nghe giảng.
Ngô Kình Thương ở tiểu học cơ hồ điều không có học bài, tri thức rất hạn hẹp, có thể ngồi ở trong lớp nghe giảng một ngày đã là giới hạn của hắn, những điều này Đỗ Tu Nhiên cũng biết, hắn có thể nghe hiểu lão sư giảng bài mới là chuyện lạ, vì vậy buổi chiều y hướng đồng học cùng lớp mượn sách trung học đem về nhà.
Buổi tối hai người ăn cơm xong, Ngô Kình Thương tự động tự giác đem chén đi rửa sạch, lại lau khô.
Chờ Đỗ Tu Nhiên cầm bút muốn giảng bài cho hắn học thì, hắn lại đem bút quăng ra nói: “Ta không học”
Đỗ Tu Nhiên lông mi nhảy dựng nói: “Ngươi không học sẽ không thể ở lại nơi này, ta cũng sẽ không nấu cơm cho ngươi”
Ngô Kình Thương ngồi ở trên bàn, cầm lấy viết “Răng rắc” một tiếng liền đem viết bẻ rãy, sau đó ngồi một chỗ buồn bực không lên tiếng, suy nghĩ cả nửa ngày hắn mới ngồi lại trước bàn, tay cầm bút máy đã bị rãy đứt đoạn viết lên một chữ Ngô.
Hắn chỉ biết viết chữ Ngô, là trước kia lúc còn ở trong nhà xưởng, Đỗ Tu Nhiên lấy nước viết lên bàn cho hắn xem hắn mới nhớ kĩ, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng là vẫn có thể nhìn ra chữ Ngô.
Đỗ Tu Nhiên lúc này mới tiêu tan cơn tức, kỳ thật tiểu quỷ này rất thông mình, đừng xem hắn không chịu học tập, nhưng những gì hắn nhìn qua nghe qua điều có thể nhớ rõ, cái chữ Ngô này chính y hai năm trước có ghi qua hai lần cho tiểu quỷ xem, về sau thấy hắn không học nghĩ rằng hắn đã quên, không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
Vì vậy, Đỗ Tu Nhiên liền ở một trang khác ghi lên chữ Kình Thương.
Ngô Kình Thương chính là tại trang giấy viết lên tên mình một cách cong cong vẹo vẹo, chữ viết tuy rằng giống như nòng nọc bò, nhưng vẫn là có thể nhìn ra, hắn viết xong, đột nhiên nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên hỏi: “Đỗ Tu Nhiên viết như thế nào?”
Đỗ Tu Nhiên sững sờ,nghĩ nghĩ lại hướng lên giấy viết lên tên của chính mình, sau đó Ngô Kình Thương cả đêm điều học ghi ba chữ kia Đỗ Tu Nhiên Đỗ Tu Nhiên Đỗ Tu Nhiên……..Một mực viết vài trang giấy điều đem ba chữ kia ghi tạc trong nội tâm, xoá cũng xoá không được, hắn viết viết đột nhiên lại nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên đang cầm sách giáo khoa mà ngủ.(yêu chết đi được >.<)
Cái cằm đầy đặn, khuôn mặc trái xoan, mặt trắng như ngọc, đôi môi hồng sắc, nhất là trên khuôn mặt trắng nõn kia là một cặp lông mi đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú anh khí mười phần.Ngô Kình Thương nhìn hồi lâu, lại nhìn nhìn cái tên Đỗ Tu Nhiên mình viết lên giấy, tên cũng như người điều tinh khiết như ánh trăng.
Ngô Kình Thương đột nhiên cảm thấy những chữ mình ghi điều xấu xí như nòng nọc, căn bản không xứng với vẻ tuấn tú của Đỗ Tu Nhiên, hắn mạnh mẽ đem bút vẽ loạn lên trên mặt giấy mà mình viết chữ, từ nay về sau quyết định không cần dùng tay viết lên tên người nọ nữa, mà là đem cái tên này dụng tâm ghi nhớ trong lòng, cẩn thận cất giấu thật sâu trong đáy lòng, hắn không rõ tại sao mình muốn làm như vậy, nhưng là cảm thấy rất quý rất quý, cất kỹ trong lòng chính là thuộc về riêng hắn.
|