15P, 7H, 6SM
|
|
Chương 20: Honest – Thành thật
.
“Chúng em yêu anh!”
“Em yêu anh!”
“…yêu anh!”
Các cô gái Đài Loan quả nhiên nhiệt tình như lửa. Họ có thể không kiêng nể gì mà hưởng thụ tuổi trẻ như thế, không hề lo lắng ngày hôm sau sẽ bị người ta dùng ngòi bút làm vũ khí công kích thành “nông cạn, ham mê theo đuổi thần tượng mà không biết phấn đấu”. Quả thật so với các cô gái ở đại lục thì hạnh phúc hơn cũng không ít.
Em đi phía sau, nhìn anh rạng rỡ cười với các cô bên trái một chút, lại liếc mắt đưa tình với các cô bên phải một chút. Lúc đầu thấy rất buồn cười, sau đó lại dần dần dấy lên lửa giận không biết ở đâu ra, cuối cùng không nhịn được nữa, đâm anh một câu: “Thưa ngài, ngài còn nhớ được mình họ gì không vậy? Rõ đẹp mặt…”
Không nghĩ đến anh xoay người lại cũng cho em một câu: “Nghe thật thích đó, người ta ít nhất cũng thành thật hơn em.”
“…yêu anh…”
“…”
Giữa những tiếng la hét dồn dập như sóng biển, lời nói kia không hiểu sao lại làm cho em có cảm giác đau đớn. Tự nhủ với chính mình đó chỉ là lời anh đùa vui, nhưng vẫn không có cách nào quên đi ý tứ trách cứ của anh trong đó.
Cảm giác không thoải mái càng lúc càng mãnh liệt, em nhờ người đại diện của anh làm giúp phần việc của mình, rồi vội vàng chạy về trốn trong khách sạn chúng ta ở, thoát đi sự ồn ào náo động làm em hỗn loạn kia.
…
Em mở tủ lạnh nhỏ trong phòng lấy ra một chai vang đỏ, rót một ly dốc hết vào miệng, nghĩ thầm mình còn cả một đêm dài, lịch trình hôm nay của anh đầy chặt rồi, chưa đến hừng đông thì chưa về được.
Hy vọng đến lúc anh về, em đã uống đủ để có thể “thành thật” một lần với anh.
…
Đêm sâu dần, sâu đến tối tăm, đến mịt mờ, và cứ thế không ngừng thăm thẳm.*
Thời gian đã trôi qua bao lâu em cũng không biết nữa, chỉ nhớ rõ đột nhiên bị ai đó kéo bật dậy từ trên giường một cách thô bạo. Cố gắng mở đôi mắt lờ đờ vì say nhìn mông lung, vừa lúc thấy anh giận dữ chất vấn: “Vì sao không nói một tiếng đã tự bỏ về? Có biết anh tìm em khắp nơi không hả?”
“Em…em yêu anh…”
Anh trước mắt em lay động không ngừng, làm em nhìn mà đầu phát đau, cho nên em phải giữ mặt anh đứng yên lại, thật nhanh thật nhanh nói ra lời vẫn khắc ghi trong lòng em.
Sau khi nói xong em thấy thật thoải mái, nhiệm vụ đã hoàn thành. Em nghĩ thế và ngây ngô cười, lắc lư đầu lảo đảo đi vòng quanh anh, giống như khoe thành tích mà hỏi: “Sao…hả? Đủ thành thật chưa? Ha ha ha…”
Đột nhiên anh như biến thành sói hoang, túm lấy em mà cắn ngấu nghiến. Ý thức của em từ lúc hoàn thành nhiệm vụ đã quay cuồng lắm rồi, giờ thì hoàn toàn nhũn ra luôn.
…
Hóa ra, thành thật với anh, cũng không khó khăn nhiều lắm đâu, anh ạ.
|
Chương 21: Holiday – Kỳ nghỉ
.
Tháng mười một, hiếm khi anh có được vài ngày nghỉ.
Một năm trước anh không có thời gian về nhà thăm cha mẹ, lần này thì nhất định không thể không về.
Anh nói muốn em về cùng anh, em nhẹ nhàng cự tuyệt. Còn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với hai người đã sinh thành nuôi nấng anh, em sợ vừa nhìn đến họ thì lương tâm sẽ thấy tội lỗi mà không nói được lời nào.
Anh không hài lòng cứ nói mãi, rồi cũng đành chịu về một mình.
Trong nhà chỉ còn mình em.
Xem TV, chơi máy tính, đọc lướt lướt mấy cuốn sách, ngày trôi bình thản như nước, thật thư thái hiếm có được.
Có điều lại càng ngày càng khó chịu, bởi vì em càng ngày càng nhớ anh.
…
Sáng hôm nay, em rốt cuộc ngồi không không nổi nữa, quyết định tổng vệ sinh, đem tất cả rác rưởi từ hồi nào xử lý sạch sẽ. Nhìn thấy tờ lịch treo tường đã bị đánh năm dấu đỏ tươi, mơ hồ nghĩ, chỉ còn hai ngày, chỉ cần nhịn hai ngày nữa thôi, anh sẽ trở về rồi.
Mà em cũng không biết là chuyện gì xảy ra, buổi chiều hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào em lại đi siêu thị, mua một đống đồ anh thích ăn nhất, vào phòng bếp làm đến hơn ba tiếng đồng hồ, cho đến chạng vạng thì đã xong một bàn lớn đầy đồ ăn ngoài phòng khách.
Em cảm thấy có hơi mệt mỏi, chán nản nhìn một bàn quá nhiều thức ăn cho một người mà ngẩn ngơ.
Thật tức cười, rõ ràng biết anh còn đến một ngày và bảy tiếng nữa mới về, em hôm nay làm sao vậy?
Đồ ăn tỏa hơi ấm và thơm thơm, thế mà em không sao thấy ngon miệng. Có này nghĩ nọ, em lại nhớ đến anh không biết đang làm gì…Đúng rồi, anh mỗi ngày đều gọi điện về kia mà, hôm nay sao còn chưa thấy?
Đột nhiên, kỳ tích xảy ra, cửa phòng mở. Mở ra rồi thì xuất hiện một người, em không tin được vào mắt mình – chính là anh mệt mỏi phong trần đứng đó.
“Nhìn thế nào cũng không thấy em có chút gì bất ngờ, anh không hài lòng, rất không hài lòng.”
Anh nói đùa, đến gần em, bàn tay luồn vào trong cổ áo em. Lạnh quá, em nhảy dựng lên ôm lấy anh, lúc này mới có cảm giác là sự thật.
“Ủa? Sao giống như em biết hôm nay anh về, còn làm nhiều đồ ăn như vậy? Ai nói cho em?”
Em vùi mặt vào áo anh, khe khẽ cười, có ai nói cho em đâu.
Chuyện này, em không biết.
Nhưng dù sao em cũng biết đủ rồi.
…
Còn một ngày rưỡi anh được nghỉ, chúng ta bên nhau, ngọt ngào và làm thật nhiều chuyện vui.
Ngày nghỉ của người khác đều ở bên ngoài, ngày nghỉ của chúng ta lại chỉ ở nhà thôi.
Nhưng mặc kệ ngày nghỉ trôi qua ở đâu, vui vẻ là tốt rồi.
Mà ngày nghỉ được ở bên anh, sao có thể không vui.
Có điều những lời này em sẽ không nói cho anh biết đâu, đỡ mất công lại làm anh vênh mặt lên kiêu ngạo với em đó mà.
.
|
Chương 22: Hold – Ôm
.
Anh nói hôm nay anh muốn rửa chén bát, em lập tức nhiệt liệt tán thành, ăn xong thoải mái lên ngồi ở đệm phòng khách xem tạp chí, nghe thấy tiếng anh huýt gió khe khẽ lẫn trong tiếng nước chảy ào ào lấp đầy mỗi góc căn nhà.
Bỗng nhiên, em nhìn thấy ở một góc nhỏ trên trang cuối tờ tạp chí đăng một lời nhắn, trùng hợp thay lại là của một người tên Dịch gửi cho một người tên Khải.
Len lén sải bước đến bên cửa phòng bếp, em đọc thật to lên cho anh nghe: “Khi anh ôm em, là em được bao bọc trong hạnh phúc. – Dịch gửi Khải.”
Tiếng nước đột nhiên dừng lại, anh nhảy đến ôm chầm lấy em, tay còn dính đầy bọt xà phòng. Sau đó anh cười hỏi em, hạnh phúc em muốn được bao bọc ở trong đó là nơi nào, em vươn tay ôm trở lại anh, đắc ý nói chính là nơi này đó.
Vòng tay anh quanh thân thể em lập tức mạnh mẽ siết chặt hơn, em không chịu thua, cũng nỗ lực đấu lại.
…
Em nghĩ, cái ôm của chúng ta vào lúc đó, ngập tràn hạnh phúc.
|
Chương 23: Sense Master – Chủ nhân của tâm hồn
.
Hôm nay khác với bình thường, anh bị đạo diễn hô NG (quay hỏng) đến sáu lần.
Đến lần thứ bảy thì ông ấy đã hoàn toàn quên nên chừa cho anh chút mặt mũi, nhào đến mắng mỏ: “Đầu cậu là làm từ cái chất gì vậy? Có vài câu thoại cũng nói không được sao? Nhớ giùm cho tôi, cô gái trước mắt cậu là người cậu yêu nhất, là chủ nhân của toàn bộ tâm hồn cậu. Ngoài hình ảnh cô ấy trong đầu ra cậu chỉ có hai bàn tay trắng. Tình cảm chút đi! Cậu là diễn viên mà nói hai ba câu tâm tình còn không bằng một thằng ngốc. Cho cậu hai phút suy nghĩ rồi làm lại!”
Như sấm bên tai, nghe xong lời này của ông ấy, anh bỗng nhiên nhớ đến em. Chủ nhân của tâm hồn anh sao?
Những lúc quay phim, ngay cả mình là ai anh cũng phải quên đi, hôm nay lại hoàn toàn không thể kiềm chế được mà nhớ đến em.
Nhớ những khi em mỉm cười, những khi em tức giận, những khi em làm mấy chuyện hư sau lưng anh, những khi em hướng về phía anh ánh mắt ngập tràn tình cảm.
Nhớ những khi được ôm lấy em bằng đủ kiểu đi vào giấc ngủ một cách thỏa mãn.
Nhớ những khi em giúp anh xoa xoa tay cùng với chân mà chính em vừa hỏi mượn để gối đầu.
…
Đủ loại hình ảnh của em quay vòng trong đầu anh như đèn kéo quân, anh gần như chưa bao giờ nghĩ là có thể dễ dàng nhớ rõ hình bóng em mọi lúc mọi nơi như thế.
Không đến hai phút, anh nghiêm túc nói với đạo diễn: “Đã xong.”
Máy quay vừa chỉnh ổn thỏa, anh đã bắt đầu chăm chú nhìn vào người trước mắt, thoải mái tự nhiên nói: “Tin tưởng anh, em không cần sợ hãi hay lo lắng bất cứ điều gì, không có ai có thể ngăn cản anh và em ở cùng nhau. Đời này anh có được em, tất cả những thứ khác đều có thể từ bỏ. Nếu ngày mai anh phải chết, thì di ngôn anh muốn lưu lại nhất định là anh yêu em, chỉ có thể là anh yêu em.”
Nói xong anh nắm tay người trước mắt trân trọng mà hôn rất nhẹ, lúc này mới phát hiện hóa ra người đó không phải là em mà là một cô gái trẻ xinh đẹp, phải nói thật là tay người ta nhỏ hơn tay em, cũng mềm hơn một chút.
Thực ra kịch bản cũng không có tình tiết này, cả trường quay đều im lặng khác thường, từ người xếp hậu trường cho đến đạo diễn hay các diễn viên khác đều thế cả. Tách đám người tiến lên phía trước, ông ấy lại đến bên cạnh vỗ vai anh một cái thật mạnh: “Sớm nhập vai được như vậy không phải nói giỡn chứ chúng ta đã giàu to rồi.”
Anh gật đầu mỉm cười liên tục, trong lòng lại âm thầm tính toán: chờ lúc phim này được chiếu, nhất định phải bắt em cùng xem, sau đó anh muốn ôm em nói cho em biết, mấy lời nói kia, là nói cho em nghe đó – chủ nhân của tâm hồn anh.
.
|
Chương 24: Self-Confident Mind – Tự tin
.
Em đi họp lớp trung học, ở ngay nhà hàng cách chỗ của chúng ta chưa đầy 200m, thế mà anh ở nhà một mình cứ cảm thấy bồn chồn không yên.
Ai mà chẳng biết hội học sinh là thế nào chứ – mật ong non thì rất quý, còn gà con thì như quỷ, càng đông càng dễ loạn, ai mà tính trước được chuyện gì có thể xảy ra.
Hơn nữa anh biết em nhân duyên luôn luôn đặc biệt tốt, dễ chừng có đến một nửa người trong khu nhà vì bất mãn gì đó chồng mình mà thích tìm đến dụ dỗ em, nên anh phải làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng thấy không ngồi yên được nữa, anh cẩn thận mang mắt kính thật to cùng với bộ đồ trượt tuyết, trộm chuồn ra để đi giám thị em.
Nhóm các em thật đúng là náo nhiệt, ở trong phòng hết la lại hét phải nói là siêu đẳng náo nhiệt, anh tức giận vì ở bên ngoài buồn quá, đang nghĩ mình chịu chán đã đủ rồi, đột nhiên nghe được:
“A, bí thư này, cái gã trong TV kia, ừ cái gã nổi tiếng ấy, có phải là ông chủ hiện tại của cậu không?”
“Ai? Anh ta hả, ừ, mình là trợ lý và giờ là người đại diện luôn.”
(Là giọng nói của em, hai tai anh lập tức dựng thẳng lên.)
“Nhìn xem kìa, cô nàng diễn chung với hắn thật đúng là xinh đẹp, hai người bọn họ quay mấy cảnh nóng bỏng như vậy, nói không chừng diễn xong lại mượn giả làm thật mấy hồi…”
(Đồ chết dẫm nào dám to gan bôi xấu anh vậy chứ?)
“Cái thật đó sẽ không có, anh ta có người yêu rồi, không dám đâu.”
(Khẩu khí của em thật sự có cả mười phần anh hùng đại hiệp.)
“Thôi đi, bọn họ là người trong giới giải trí, người nào lại không có tật hôm nay này ngày mai nọ…”
(Anh giận rồi nha!)
“Anh ta thì không, chỉ cần người yêu không quăng anh ta, khẳng định anh ta không dám làm bừa.”
(Em thật anh minh!)
“Cậu khẳng định? Người yêu của hắn cũng lợi hại thật, cậu nói thử xem khoảng chừng khi nào thì sẽ quăng đại minh tinh này?”
(Anh thật sự muốn đi chém người rồi đó.)
“Người yêu của anh ta hả,…”
(Không cần thừa nước đục thả câu nha, câu này còn không làm anh lo chết được sao chứ?)
“…mình đoán chừng có thể chịu đựng mà ở cùng anh ta cả đời đó, trong tương lai gần sẽ không đá anh ta đâu.”
Anh đột nhiên vươn thẳng lưng, hào hứng hét to một tiếng: “Ông chủ, tính tiền! Đưa thêm mấy chai bia mang về!”
…
Buổi tối hôm đó, lúc em về nhà nhìn thấy anh một mình uống bia đến quên trời đất, có chút ngoài ý muốn, em nói không nghĩ ra được không có em ở nhà anh thật cao hứng, anh ậm à ậm ừ, kỳ thật là anh rất xấu hổ để nói với em…
…cám ơn em, cám ơn tự tin của em, nó cũng mang lại cho anh về tình cảm của chúng ta, một niềm tin rất lớn…
|