Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
|
|
"Ba, ba đừng nói nữa, chờ ba khỏe lại rồi nói tiếp..." Tống Vãn Ca thấy ông ho như vậy, nước mắt không kìm được lại chảy ra. "Ba, ba nằm nghỉ một lát, con đi gọi bác sĩ!"
"Ca nhi, đừng đi, nghe ba nói hết đã..." Tống Thiên Minh kéo tay con gái, không cho cô đi gọi bác sĩ. Ông biết mình không còn chống giữ được bao lâu nữa, đối với ông bây giờ mỗi giây phút đều vô cùng quý giá.
"Ca nhi, mặc dù trước đây ba đã nhiều lần nói qua nhưng ba vẫn muốn lặp lại một lần nữa, tên La Tử Kiệt kia, dù sao ba vẫn có cảm giác tên đó không giống người tốt, ba lo sau này nó sẽ lừa gạt con, làm con đau lòng... Nhưng mà nếu Ca nhi thật sự yêu nó, ba thật tình chúc phúc cho con..."
"Ba..." Nhắc đến La Tử Kiệt, trái tim Tống Vãn Ca không khỏi co rút đau đớn, cố gắng kìm nén ý muốn khóc thật to, nghẹn ngào khẽ nói, "Ba, con và La Tử Kiệt chia tay rồi, ba đừng lo lắng cho con, sau này con nhất định cái gì cũng sẽ nghe theo ba..."
"Chia tay là tốt rồi, chia tay là tốt rồi..." Tống Thiên Minh vui mừng gật đầu, vẫn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên kích động hét to, "Cái gì? Các con chia tay rồi? Tên chết tiệt đó làm con đau lòng phải không? Ca nhi, nói cho ba biết, ba nhất định cho người chặt chân nó! Khụ khụ khụ..."
"Ba, ba đừng kích động, La Tử Kiệt không có lỗi gì với con cả... Chỉ là Ca nhi cảm thấy con và anh ta không hợp nhau, nên mới quyết định chia tay... Ba, ba đừng đề cập tới chuyện này nữa, chăm sóc sức khỏe thật tốt mới là chuyện quan trọng." Tống Vãn Ca không muốn ba lo lắng, chỉ có thể cực lực kìm nén sự đau lòng vì bị bạn trai và bạn thân phản bội, giả ngôn giả ý.
"Vậy là được rồi... Ba tuyệt đối không cho phép bất kì ai xúc phạm Ca nhi..." Tống Thiên Minh cưng chiều xoa mặt Tống Vãn Ca, lại chợt hỏi, "Ca nhi, mẹ con đâu? Bà ấy có phải đã đi trước ba..." Nói đến đây, ngực Tống Thiên Minh lại phập phồng mạnh, lần này ho đến nỗi khiến người ta sợ hãi, Tống Vãn Ca trong phút chốc sợ đến chân tay đều luống cuống, chỉ có thể nhỏ nước mắt.
"Ba, Ca nhi đi gọi bác sĩ ngay..." Tống Vãn Ca lập tức đứng dậy, cuống quýt chạy ra phòng bệnh.
Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi như khói hoa, kỳ tích bất quá cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.
Khi Tống Vãn ca và bác sĩ trưởng chạy đến phòng bệnh, Tống Thiên Minh đã im lặng rời khỏi nhân thế từ lâu, chỉ còn lại trên màn hình máy đo tim, một đường thẳng màu đỏ...
"Ba!!!" Tống Vãn Ca kêu lên một tiếng đau đớn thấu tim, quỳ rạp xuống trước giường Tống Thiên minh, sau đó vì quá đau lòng mà ngất đi.
***************
Đêm nay bóng đêm rất tiêu điều, gió đêm cũng rất nhẹ nhàng, tất cả đều có vẻ rất êm dịu mà tĩnh lặng.
Tống Vãn Ca yên lặng nhìn hai bình tro cốt trên bàn thờ, trong mắt hiện lên nét bi thương, sau đó lập tức chuyển qua hận ý thấu xương và ngoan độc.
"Ba, mẹ, Ca nhi sẽ báo thù cho ba mẹ ngay thôi, mong cha mẹ dưới suối vàng biết được!"
Tống Vãn ca nhẹ giọng nỉ non, dứt lời, một lần nữa nhìn thật sâu, xoay người đến phòng khách.
|
Cô đêm nay, cùng vẻ trong sáng cao ngạo hoàn toàn bất đồng. Trang điểm khói kiểu thời thượng, lông mi dày, ánh mắt mị hoặc, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, mái tóc dài đen nhánh xõa tự nhiên trên vai, tỏa ra khí tức mê người. Khi cúi lạy, nửa người cuối xuống, vì mặc váy hàng hiệu, làm những đường cong trên cơ thể lộ ra. Thật là phong tình vạn chủng.
Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên vách tường, kim vừa vặn chỉ đến bảy giờ, "Tính tang!" "Tính tang!" Tiếng chuông cửa vang lên.
Tống Vãn Ca khóe miệng gợi lên nụ cười quyến rũ, nụ cười đó như một đóa hoa Mạn đà la yêu mị, nở rộ trên gương mặt cô, đẹp đến mức làm người ta phải nín thở.
_________________
*Hoa Mạn đà la: Cây hoa này có tên gọi là "đại hoa mạn đà la" theo cách gọi của người Trung Quốc. Tên khoa học của cây hoa là Datura suaveolens hay Brugmansia suaveolens Người Việt thường gọi cây hoa này là "cà dược dại" hay "cà độc dược". Tôi không thích cái tên "cà dược" này, và gọi cây hoa này là hoa mạn đà la đại theo cách gọi của người Trung Quốc. Cái tên mạn đà la này mở ra cả một trời tri thức và văn hóa hơn hẳn cái tên "cà dược". 6c81 Quảng quần phương phổ có chép về hoa mạn đà la. Quảng quần phương phổ dẫn Kinh Pháp Hoa, khi Phật thuyết pháp: "Khi đó trời mưa hoa Mạn-đà-la, hoa Ma-ha Mạn-đà-la, hoa Mạn-thù-sa, hoa Ma-ha Mạn-thù-sa, để rải trên đức Phật cùng hàng đại chúng, khắp cõi Phật sáu điệu vang động". Quảng quần phương phổ còn viết thêm, theo Đạo gia, sao Bắc Đẩu có Đà La sứ giả tay cầm bông hoa như vậy, do đó đời sau gọi bông hoa đấy là Mạn đà la. Trong tử vi co sao Đà La, đi cùng với Kình Dương, thuộc loại hung tinh, chính là Đà La sứ giả của Đạo gia. Hoa mạn đà la, chép trong Quảng quần phương phổ, Được coi là hoa Datura stramonium, cùng một chi với hoa Datura suaveolens này. Nguồn gốc cái tên "mạn đà la" chỉ có như vậy. Kinh sách Phật giáo hay đưa khái niệm "Mạn đà la" thành đa tầng, đa lớp, đa nghĩa thành ra "Mạn đà la" hay được hiểu theo các nghĩa khác nhau.
|
"Chú Hai! Chú đã đến rồi!"
"Tiểu thư, xin hỏi cô là?" Tống Thiên Hạo trong chốc lát không nhận ra người đẹp mở cửa cho mình là ai, còn tưởng mình nhầm nhà. Nhưng ánh mắt ông ta lại không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào người đẹp, lộ ra vẻ tham lam.
"Chú Hai, cháu là Vãn Ca, sao chú lại không nhận ra cháu rồi? Cũng đúng, bốn năm đại học qua, Vãn Ca chưa có thời gian đi thăm chú hai, khó trách chú hai không nhận ra Vãn Ca." Tống Vãn Ca thầm cười lạnh, vừa nói vừa dẫn Tống Thiên Hạo vào phòng khách.
"Cái gì? Cháu là con gái của anh hai và chị dâu, Tống Vãn Ca sao?" Tống Thiên Hạo bất ngờ, lập tức nói "Đúng là con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi, mới bốn năm thời gian không gặp Ca nhi lại xinh đẹp thế này, chỉ sợ các ngôi sao điện ảnh và người mẫu cũng không bằng Ca nhi đâu."
"Chú hai quá khen, cháu sao được như chú nói." Tống Vãn Ca khiển trách nhìn ông, sau đó cũng ngồi xuống dựa vào ghế sa lon, đôi chân thon dài trắng nõn giao vào nhau tạo nên một tư thế hoàn mỹ.
"Ca nhi, hôm nay cháu tìm chú hai đến đây là có việc gì?" Ánh mắt Tống Thiên Hạo nhìn Tống Vãn Ca từ trên xuống dưới, mới ngồi xuống đối diện cô.
Đèn hoa lưu ly tinh xảo treo trên trần nhà, phát ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt, càng làm cho Tống Vãn Ca xinh đẹp quyến rũ, động lòng người. Mỹ nhân như thế khiến cho lòng Tống Thiên Hạo rung động, hận không thể lập tức hóa thành dã thú, hung hăng nuốt chửng cô.
"Chú hai, cháu nghe người khác nói, tai nạn xe của ba mẹ không phải ngoài ý muốn, mà là có người giật dây." Tống Vãn Ca vừa nói, vừa nhìn chăm chú vẻ mặt của Tống Thiên Hạo.
"Cái gì? Anh cả và chị dâu bị người khác hại chết sao?" ánh mắt Tống Thiên Hạo lóe lên, bình tĩnh, tỏ vẻ kinh ngạc. "Ca nhi, cháu nghe ai nói vậy?"
|
"Chú hai, ai nói không quan trọng. Cháu hôm nay gọi chú đến, là muốn nhờ chú giúp cháu tìm ra là ai đã hại chết ba và mẹ, cháu muốn giết hắn, báo thù cho ba mẹ."
Ánh mắt tàn nhẫn sắc bén của Tống Vãn Ca đảo qua Tống Thiên Hạo, làm cho ông ta cảm thấy phát rét.
"Có phải nó đã phát hiện gì không?" Tống Thiên Hạo cuối đầu, âm thầm nghĩ ngợi. Xem ra ông nên giết cô sớm một chút để trừ hậu họa, vốn muốn cho cô sống, chỉ cần cô giao ra di chúc là được. Không ngờ cô lại biết một số chuyện không nên phát hiện, như vậy đừng trách ông tàn nhẫn, chỉ tiếc cho một mỹ nhân xinh đẹp gợi cảm như vậy. Ha ha, có lẽ cứ ăn cô ta trước rồi cho cô ta xuống địa ngục cũng không muộn.
"Ca nhi, chú hai đồng ý giúp cháu chuyện này, vậy cháu cho chú hai ưu đãi gì nào?" Tống Thiên Hạo đứng dậy ngồi bên cạnh Tống Vãn Ca, nếu tất cả đều đã mưu tính, ông cũng không cần phải giả bộ đứng đắn. Nghĩ như vậy, Tống Thiên Hạo càng lớn mật càn rỡ, bàn tay đặt lên chiếc đùi trắng nõn bóng loáng của cô.
Tống Vãn Ca cố nén cảm giác ghê tởm, giọng nói kiều mị phát ra: "Chỉ cần chú hai có thể giúp cháu tìm ra hung thủ, chú muốn thế nào cũng được. Nào, chú hai, uống ly rượu đi."
"Rượu vang sao bằng đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Ca nhi? Chú hai không thích uống rượu vang, Ca nhi không trách chú chứ." Đôi mắt Tống Thiên Hạo lóe lên vẻ phòng bị và cảnh giác, đặt ly rượu vang Tống Vãn Ca đưa cho lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
"Lão hồ ly!" Tống Vãn Ca rủa thầm, lại lập tức cười kiều mị nói, "Môi Ca nhi thật sự ngọt hơn cả rượu vang sao?" Vừ nói, như vô tình như cố ý vươn cái lưỡi thơm tho liếm một vòng quanh môi, thấy vậy Tống Thiên Hạo miệng khô lưỡi đắng.
"Chú hai, chú nói đi!" Tống Vãn Ca giọng ngọt ngào, tay xoa ngực Tống Thiên Hạo, nhẹ nhàng liếc mắt đưa tình, sóng mắt như hồ nước mùa thu, một loại xinh đẹp mị hoặc phong nhã lưu chuyển trên mắt cô. Không cần khiêu khích thêm nữa, Tống thiên Hạo đã bị cô trêu chọc đến khô nóng, dục hỏa đốt người.
Ca nhi, cháu đúng là yêu tinh, chú hai không chịu được nữa rồi." Vừa dứt lời, Tống Thiên Hạo lập tức đè Tống Vãn Ca dưới thân, cúi đầu mạnh mẽ phong bế đôi môi đỏ mọng của cô, hai tay điên cuồng chuyển động khắp thân thể lả lướt của cô.
Tống Vãn Ca cũng không phản kháng, chỉ nhắm mắt lại khẽ cười lạnh, đến khi người đang làm loạn trên người cô dần dần không còn động tĩnh gì nữa, cô mới đẩy mạnh ông ta ra.
|
"Trên đầu chữ sắc là một con dao, ông chết coi như cũng thỏa đáng." Đôi môi và cổ cô đã bị cô thoa một lớp thuốc mê không mùi không vị, chỉ cần chạm đến miệng, không lập tức ngất xỉu đi mới là lạ!
**trên chữ sắc là chữ đao**
Khóe miệng Tống Vãn Ca cười yếu ớt lại thêm mấy phần trào phúng và lạnh lùng. con dao gọt trái cây sắc bén không chút chần chừ đâm vào trái tim Tống Thiên Hạo, máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng thấm đầy bàn tay trắng mềm mại của cô.
Cô rốt cuộc cũng báo thù cho cha mẹ rồi!
Khó trách ba trước khi chết còn dặn dò mình không nên tiếp xúc với chú hai, thì ra ba đã sớm biết tai nạn xe vốn là chú hai thông đồng với xã hội đen tạo ra. Ba chắc chắn là sợ chú hai gây bất lợi cho cô, mới cho cô di dân sang Anh, cũng không nói chân tướng vụ tai nạn xe cho cô. Nhưng cô không ngốc, tất cả những chuyện này suy nghĩ lại, sẽ tìm ra manh mối trong đó.
Chú hai háo sắc thành tính không đàng hoàng, chuyện này cô đã biết từ lâu. Nhưng cô không thể nào tưởng tượng được chú hai lại vì tranh đoạt tài sản mà nhẫn tâm dựng nên tai nạn xe giết chết ba mẹ cô.
Ha ha, con người vì tiền tài mà có thể làm mọi thứ, những lời này quả thật rất đúng.
"Ba, mẹ, Ca nhi rất nhớ hai người, rất nhớ rất nhớ..." Tống Vãn Ca đứng trên ban công tầng hai mươi, ngẩng đầu nhìn trời đêm trăng sáng, một giọt nước mắt rơi xuống.
"Ba, mẹ, hai người đừng đi nhanh quá, Ca nhi đến tìm ba mẹ đây..."
Còn chưa dứt lời, Tống Vãn Ca đã thả người từ ban công dứt khoát nhảy xuống.
Gió đêm mát lạnh quất hai gò má, gào thét bên tai, thổi loạn tóc cô, cũng thổi quần áo rối tung. Tống Vãn Ca giang rộng hai tay, chưa từng cảm thấy được giải thoát như thế.
Nếu có kiếp sau, cô không cần tình yêu, cũng không cần hữu tình. Cô chỉ cần ba mẹ, cả đời một nhà ba người cùng nhau sống hạnh phúc mĩ mãn.
Cô muốn mãi sống ấm áp trong gian phòng ba mẹ xây cho cô, làm những việc mà họ thích, thanh cao thuần khiết...mãi mãi...mãi mãi...không có đau thương và phản bội... chỉ có vui vẻ cùng hạnh phúc...
P/S: bất chấp thủ đoạn, chị này ta thích =]]
|