Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm
|
|
Truyện: Lão bà điêu ngoa của trẫm Tác giả: Lăng Nhược Dạ Thể loại : Ngôn tình, xuyên không Tình trạng : Hoàn Số chương :106/c
Văn án:
Mộ Cẩm Cẩm là thiếu nữ thanh xuân thế kỷ hai mươi mốt, tính tình hào sảng cởi mở, hơn nữa còn là một nữ nhân có khí chất rất cao, bởi vì một lần ngoài ý muốn cứu một bé trai mà suýt nữa bị xe đâm đến bỏ mạng, linh hồn của nàng không hiểu bậy bạ thế nào lại bị đưa tới một thời không khác, trở thành phi tử của hoàng đế Dạ Sát hoàng triều, nhưng lại không hề được sủng ái, bị ném vào lãnh cung, sau này nhờ có mấy hạ nhân hầu hạ trong cung mới biết được nguyên do…
|
Chương 1: Người chết sống lại (1) “Nguyệt quý phi giá lâm —” Tiểu thái giám hô lên một tiếng, khiến đám phi tần đang vui vẻ chơi đùa ở hậu hoa viên ngã rầm xuống đất. Đầu đội mũ phượng cùng trang sức, một nữ nhân tuyệt sắc khoác trên người bộ y phục màu trắng nhạt, mềm mại mỏng manh, được một cung nữ đỡ lấy, nhẹ nhàng bước từng bước đến sân đình (nơi nghỉ mát), mấy nha hoàn vội vàng lấy nệm trải lên mặt ghế đá. Nguyệt quý phi ưu nhã thoanh thoát đi tới sân đình chậm rãi ngồi xuống. “Tất cả bình thân.” Nàng vung cánh tay nhỏ nhắn lên, được Nguyệt quý phi xinh đẹp cho phép đứng dậy, đám phi tần đang quỳ dưới đất vội vàng rối rít cảm tạ rồi đứng lên. “Quý phi nương nương, trang sức trên người nương nương thật đẹp nha, hạt trân châu to như vậy sợ là trên đời khó kiếm, nhân gian khó cầu, độc nhất vô nhị.” “Đúng vậy nha! Quý phi nương nương của chúng ta dung mạo xinh đẹp như Tây Thi, thậm chí còn hơn cả Điêu Thuyền, ai cũng nói là mỹ nhân không sai, nếu viên trân châu này mà đem làm vật trang sức trên người lũ xấu xí chúng ta nhất định sẽ khiến nó trở nên ô uế.” “Không sai không sai!” Đám phi tần gật đầu lia lịa, chỉ cần nói một câu đã có thể khiến cho “công lực” gật đầu phát huy đến trạng thái tốt nhất. Ngồi trong sân đình bên cạnh hậu hoa viên, Nguyệt quý phi vươn tay hái một cành sen vui vẻ chơi đùa. “Đây là quà sinh nhật Hoàng thượng tặng cho bổn cung, nghe nói viên hồng châu này vốn là trang sức đeo tay được quốc mẫu Đông Tấn quốc yêu thích nhất, Đông Tấn quốc vì muốn tỏ lòng kết giao hoà hữu với Dạ Sát chúng ta nên mới đem viên châu này coi như là lễ vật dâng tặng lên Hoàng thượng.” “Dạ Sát hoàng triều từ trên xuống dưới, sợ là chỉ có Nguyệt quý phi mới có vinh hạnh được Hoàng thượng ân sủng như vậy.” “Đó là đương nhiên, Nguyệt quý phi chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa lại hiểu rõ quy tắc lễ nghi, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, không gì không biết, quả thực là nữ nhân độc nhất vô nhị trên thế gian.” Nguyệt quý phi được đám phi tần tán thưởng hết sức, trong đôi mắt phượng của nàng loé lên tia cười, lơ đãng nhìn về phía nữ nhân mà từ nãy đến giờ không hề mở miệng ho he một tiếng, nàng ta khoác một bộ xiêm y làm bằng tơ tằm màu lam nhạt, trên đầu cắm mấy cây trâm đơn giản, khuôn mặt tuy không có lớp son phấn nào nhưng vẫn toả ra một loại khí chất thanh tú bức người. Nữ tử này toàn thân tựa như tiên tử siêu phàm thoát tục, đôi mi thanh tú như vầng trăng rằm, đôi mắt đẹp như mặt nước hồ thu, sống mũi thẳng, hai tai trắng nõn, ôm trọn trên trán là một chiếc vòng duyên dáng mượt mà. “Ô, đây không phải là Cẩm phi sao? Ban đầu lúc mới tiến cung, Hoàng thượng trước mặt văn võ bá quan triều thần đã từng rất tán dương Cẩm phi là tuyệt sắc giai nhân, không nghĩ tới lúc được thị tẩm vì quá lo lắng khẩn trương mà bất tỉnh luôn trên long sàng của Hoàng thượng, đáng tiếc đáng tiếc, dung mạo xinh đẹp như thế kia mà thân thể lại quá yếu ớt…” ***
|
Chương 2: Người chết sống lại (2) Nguyệt quý phi nói đầy châm chọc, khiến tiểu mỹ nhân đứng dưới chòi nghỉ mát trong thoáng chốc hai gò má đã trở nên đỏ bừng tức giận. Bên cạnh Nguyệt quý phi, bọn cung nữ a dua cũng rối rít phóng đến chỗ nàng những ánh mắt khinh bỉ, đám phi tần ban đầu cứ sợ rằng với dung nhan mỹ miều tuyệt sắc của nàng sẽ khiến cho Hoàng thượng điên đảo, đến cuối cùng may mắn thay nàng lại té xỉu luôn trên long sàng của Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng trong lúc nóng giận đã liệt nàng vào danh sách những người tuyệt đối không bao giờ được lui tới nữa. Ngoài mặt, các phi tần hậu cung tỏ ra rất thông cảm và chua xót cho nàng, nhưng sau lưng tất cả đều cười nhạo trước kết cục đáng buồn của Cẩm phi, hậu cung nữ nhân chính là luôn đấu đá nhau như vậy, quy luật này muôn đời không đổi. “A, đột nhiên ta thấy có chút mệt mỏi, Cẩm phi, không ngần ngại tới đây xoa bóp cho ta một lúc chứ?” Nàng ta thực chất chỉ hỏi lấy lệ, vốn trong giọng nói đã hàm chứa ý nghĩa không kẻ nào được kháng lệnh. Nữ nhân tên Cẩm phi khẽ co vai lại, lẩm bẩm một tiếng “Dạ, thần thiếp tuân lệnh.” Trên nền đất, Cẩm phi run rẩy đi từng bước đến bên cạnh Nguyệt quý phi, mười ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai đối phương. “Cẩm phi, phải hầu hạ ta, có phải trong lòng người cảm thấy không phục?” “Có thể hầu hạ quý phi chính là vinh hạnh của thần thiếp.” “Nếu là vinh hạnh của người thì bây giờ đấm bóp chân giúp ta.” Nguyệt quý phi đưa tay chỉ chỉ xuống dưới “Trước giờ toàn là nha hoàn làm cho ta, nhưng cái nha đầu kia mấy ngày trước có việc gấp nên đã xuất cung, mà ta đây hai chân đã bủn rủn suốt mấy ngày, nghe nói nhà Cẩm phi vốn mở y quán, ta thiết nghĩ đối với việc xoa bóp này ắt hẳn cũng rất lành nghề…” “Dạ!” Cẩm phi có chút nhẫn nhục chịu đựng nửa đứng nửa ngồi trước mặt Nguyệt quý phi mà đưa hai tay lên đấm đấm, nhẹ nhàng ấn vào từng huyệt chân của đối phương. Nhìn dáng vẻ của nàng Nguyệt quý phi không khỏi cười lạnh một tiếng “Ngươi không biết rằng quỳ hẳn xuống đất sẽ làm ta cảm thấy thoải mái hơn sao?” Cẩm phi khẽ ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thanh tú hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay lập tức Nguyệt quý phi cao cao tại thượng kia dí dí lấy đầu gối nàng “Ta nói quỳ xuống! Chẳng lẽ công phu trên giường của Cẩm phi cũng kém cỏi đến thế sao?” Cẩm phi nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, những chuyện ô nhục trước kia lại bắt đầu tái diễn trong đầu, nàng hiện giờ chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Nàng không dám phản kháng từ từ quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ cúi đầu, nàng biết mình đã bị hạ nhục như một cái nha hoàn.
|
Chương 2: Người chết sống lại (2) Nguyệt quý phi nói đầy châm chọc, khiến tiểu mỹ nhân đứng dưới chòi nghỉ mát trong thoáng chốc hai gò má đã trở nên đỏ bừng tức giận. Bên cạnh Nguyệt quý phi, bọn cung nữ a dua cũng rối rít phóng đến chỗ nàng những ánh mắt khinh bỉ, đám phi tần ban đầu cứ sợ rằng với dung nhan mỹ miều tuyệt sắc của nàng sẽ khiến cho Hoàng thượng điên đảo, đến cuối cùng may mắn thay nàng lại té xỉu luôn trên long sàng của Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng trong lúc nóng giận đã liệt nàng vào danh sách những người tuyệt đối không bao giờ được lui tới nữa. Ngoài mặt, các phi tần hậu cung tỏ ra rất thông cảm và chua xót cho nàng, nhưng sau lưng tất cả đều cười nhạo trước kết cục đáng buồn của Cẩm phi, hậu cung nữ nhân chính là luôn đấu đá nhau như vậy, quy luật này muôn đời không đổi. “A, đột nhiên ta thấy có chút mệt mỏi, Cẩm phi, không ngần ngại tới đây xoa bóp cho ta một lúc chứ?” Nàng ta thực chất chỉ hỏi lấy lệ, vốn trong giọng nói đã hàm chứa ý nghĩa không kẻ nào được kháng lệnh. Nữ nhân tên Cẩm phi khẽ co vai lại, lẩm bẩm một tiếng “Dạ, thần thiếp tuân lệnh.” Trên nền đất, Cẩm phi run rẩy đi từng bước đến bên cạnh Nguyệt quý phi, mười ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai đối phương. “Cẩm phi, phải hầu hạ ta, có phải trong lòng người cảm thấy không phục?” “Có thể hầu hạ quý phi chính là vinh hạnh của thần thiếp.” “Nếu là vinh hạnh của người thì bây giờ đấm bóp chân giúp ta.” Nguyệt quý phi đưa tay chỉ chỉ xuống dưới “Trước giờ toàn là nha hoàn làm cho ta, nhưng cái nha đầu kia mấy ngày trước có việc gấp nên đã xuất cung, mà ta đây hai chân đã bủn rủn suốt mấy ngày, nghe nói nhà Cẩm phi vốn mở y quán, ta thiết nghĩ đối với việc xoa bóp này ắt hẳn cũng rất lành nghề…” “Dạ!” Cẩm phi có chút nhẫn nhục chịu đựng nửa đứng nửa ngồi trước mặt Nguyệt quý phi mà đưa hai tay lên đấm đấm, nhẹ nhàng ấn vào từng huyệt chân của đối phương. Nhìn dáng vẻ của nàng Nguyệt quý phi không khỏi cười lạnh một tiếng “Ngươi không biết rằng quỳ hẳn xuống đất sẽ làm ta cảm thấy thoải mái hơn sao?” Cẩm phi khẽ ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thanh tú hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay lập tức Nguyệt quý phi cao cao tại thượng kia dí dí lấy đầu gối nàng “Ta nói quỳ xuống! Chẳng lẽ công phu trên giường của Cẩm phi cũng kém cỏi đến thế sao?” Cẩm phi nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, những chuyện ô nhục trước kia lại bắt đầu tái diễn trong đầu, nàng hiện giờ chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Nàng không dám phản kháng từ từ quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ cúi đầu, nàng biết mình đã bị hạ nhục như một cái nha hoàn.
|
Chương 3: Người chết sống lại (3) “Ngươi chưa ăn cơm sao, lực tay cư nhiên lại yếu như vậy?” Bị khiển trách, Cẩm phi bất đắc dĩ phải gia tăng lực đạo ấn xuống chân đối phương. “Á, đau chết ta, con tiện nhân này, ngươi dụng tâm trả thù ta có phải không?” Vừa nói Nguyệt quý phi vừa vung tay lên kèm theo một tiếng ‘ba’ thật lớn, nàng ta nặng nề giáng lên khuôn mặt xinh đẹp của Cẩm phi một cái tát đau đớn. Một cái bạt tai này cũng đủ khiến cho đám phi tần không rét mà run, các nàng âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải là người “được” nhận cái loại đau đớn đó… “Thật xin lỗi!” Cẩm phi quỳ trên mặt đất khẽ xoa xoa khuôn mặt đang bỏng rát “Là thần thiếp sơ ý, thỉnh quý phi bớt giận.” Nàng bị doạ đến khuôn mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy. “Hừ, đừng tưởng Hoàng thượng đã từng cưng chiều ngươi một lần thì cho rằng bản thân là quý giá, chim sẻ mà đòi làm phượng hoàng, Cẩm phi, nếu như sau này còn muốn yên ổn sinh sống trong hậu cung thì hãy thông minh một chút, ta rất không hài lòng về ngươi, mới có một tý nhan sắc mà đã nghĩ là ghê gớm lắm, suốt ngày tìm cách câu dẫn Hoàng thượng. Hừ!” “Thần thiếp không dám, thần thiếp chẳng qua chỉ là…” Thật chướng mắt! Nguyệt quý phi từ từ đứng lên trước mặt nàng, trên gương mặt xinh đẹp tô đậm son phấn toát ra vẻ khinh bỉ “Bởi vì hôm nay ngươi làm bổn cung không vui, bổn cung phạt ngươi quỳ ở đây sám hối, ngày mai lúc hừng sáng mới được phép trở về tẩm cung nghỉ ngơi, nếu dám trái lệnh sẽ dùng đại hình!” Nàng nói xong liền quay người rời đi, đám cung nữ thái giám cùng bọn phi tần muốn lấy lòng Nguyệt quý phi được hoàng thượng sủng ái cũng rối rít làm cái đuôi theo sát phía sau. Trong hậu hoa viên trống trải, chỉ còn lại một nữ nhân âm thầm ngồi khóc, gió thổi những giọt nước trên mặt nàng bay xa…. ~* ~“Xem đi xem đi! Cái bộ phim quái đản gì thế này, nàng ta sao lại có thể nhẫn nhục chịu đựng như thế chứ? Hừ hừ, thật là không chấp nhận nổi mà!” Mộ Cẩm Cẩm ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, tay ôm một con gấu bông mềm nhũn, càng xem lại càng thấy tức, nàng hung hăng đưa tay chỉ trỏ về phía TV làm mấy động tác như đang đánh đấm trừng phạt mấy người trong phim. Chưa đến ba giây đồng hồ sau, trên màn hình đột ngột xuất hiện một màu trắng chói mắt. “Di? Tại sao lại như vậy?” Mộ Cẩm Cẩm nhảy xuống đến bên TV lấy ra một chiếc đĩa CD, lật đi lật lại một hồi, nàng cuối cùng chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn, lòng tự thán rõ ràng là không có vết xước nào a!
|