Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
|
|
Chương 5: Nữ nhân như vậy ta không cần! Phía ngoài uyển Mai Lan Trúc Cúc mặt cười xanh mét, Thanh Mai dẫn đầu đứng thẳng, xem xét Lãnh Hạ trong phòng, hung hăng dậm chân, thanh âm lạnh lùng nói: “Người đi rồi.” Thanh Trúc cười nhạo một tiếng: “Thật đúng là tự đem chính mình trở thành chủ tử? Chẳng qua chỉ là một phế vật” Thanh Lan vội vàng kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: “Xuỵt……… đừng để nàng nghe thấy. Dù thế nào cũng là vương phi được cưới hỏi đàng hoàng” “Hừ! Vương gia bây giờ còn đang ở quân doanh, còn chưa bái đường nói cài gì mà cưới hỏi đàng hoàng?” Thanh Mai trào phúng nói. Thanh Trúc cao ngạo nói tiếp: “Đúng, Vương gia cũng không biết có trở về hay không, một phế vật mà thôi, về sau nhất định cũng không được sủng ái. Ta đã quan sát qua, một chút võ công đều không có” Thanh Cúc không đồng ý lắc đầu, dặn: “Tất cả đừng nói nữa, Thanh Mai Thanh Trúc, miệng lưỡi cũng giống như dao, sớm muộn gì cũng gặp mầm tai vạ” Tiếng bước chân truyền đến, tổng quản béo mập vừa chạy vừa hô: “Các ngươi sao lại đứng ở ngoài này? Tân Vương phi đâu?” Thanh Mai nâng ngón tay chỉ vào phòng nén giận nói: “Vào trong rồi, căn bản không hề để mắt tới chúng ta” Tổng quản lau mồ hôi trên mặt, thở hồng hộc, nhìn sắc mặt bốn người cũng đoán được một phần, vội vã la lên: “Các ngươi sao không vào hầu hạ? Tốt xấu gì đó cũng là vương phi!” Thanh Trúc xem thường, hừ lạnh: “Chúng ta là tiểu nha hoàn, chủ tử không cho vào, ai dám vào a!” “Các ngươi……….” Tổng quản định nói thêm, chỉ thấy Thanh Mai ko kiên nhẫn, phẩy tay áo bỏ đi, Thanh Trúc theo sát. Sau đó Thanh Lan Thanh Cúc hai người liếc nhau, bất đắc dĩ thở dài, cũng đuổi theo. Tổng quản nghiêm mặt, bốn người này có võ nghệ, vẫn đi theo Vương gia, thông thường thì không xem như nha hoàn của Vương phủ mà là thị vệ bên người Vương gia, lúc này phân đến hầu hạ Vương phi nhất định cũng chỉ là giám sát, đương nhiên cao ngạo, khinh người. “Ai, cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, vị tân Vương phi này nhìn thế nào cũng không giống phế vật công chúa như lời đồn, không đơn giản” Tổng quản nói thầm, Vương phi vừa xuống kiệu một thời gian ngắn, nhưng sự tao nhã nhường kia không thể nào che giấu được. Nhìn về phía bốn người lắc đầu, không quản được a! Thanh âm dần dần biến mất, Lãnh Hạ trên giường trở người, khóe miệng gợi lên ý tứ hứng thú, cười lạnh, còn nhiều thời gian………..
Ngoại ô thành Trường An, lều lớn trong doanh trại. “Nhị ca, trở về đi, hoàng huynh hạ thánh chỉ a!” Chiến Bắc Việt ngồi xổm ở một góc, trong tay ôm ly trà, thò đầu ra nói, hoàn toàn không có bộ dáng giương nanh múa vuốt ở ngự thư phòng. Chiến Bắc Liệt ngồi trước bàn án, một thân trang phục lụa đen, bên hông đeo bảo thạch màu xanh ngọc, khoan thai, đẹp đẽ quý giá. Trên án, hương dâng lượn lờ, bản đồ trải dài, hắn hơi nhíu mày chuyên tâm nghiên cứu, sắc mặt nghiêm túc, giống như hoàn toàn không có nghe sự cầu xin của đệ đệ. Chiến Bắc Việt nghả đầu về phía trước, dò xét kêu lên một tiếng: “Nhị ca……….” Chiến Bắc Liệt không kiên nhẫn liếc hắn một cái, đầu nhất thời rụt trở về. Qua nửa giờ, Chiến Bắc Liệt nghiên cứu xong bản đồ, ngẩng lên xoay cổ, đột nhiên sửng sốt: “Ngươi sao còn chưa đi?” Chiến Bắc Việt ngồi xổm ở cái góc đó phỏng chừng mạng nhện đã chăng đầy người hắn chợt nghe những lời này, như bị sét đánh ngang tai, muốn khóc, Nhị ca a, ngươi không thể không nhìn ta như vậy. Chiến Bắc Liệt mảy mảy bứt rứt đều không có, bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Không có việc gì thì về đi, còn ở đây làm gì?” “Nhị ca, ngươi không nghe lúc trước ta nói sao? Sao lại không có việc gì? Có việc! Đại sự!” Chiến Bắc Việt kích động đứng lên, bởi vì ngồi lâu lắm rồi làm hắn không thể đứng vững ngay lập tức, lảo đảo dựa vào tường, đây là chuyện gì a, hao phí sức lực đi lấy lòng, không bao giờ làm nữa. “Không nghe, nói đi” Chiến Bắc Liệt khiêu mi. Chiến Bắc Việt hắng giọng, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, xác định tâm tình không tệ lắm, một lát sau cẩn thận nói: “Chính là Tây Vệ công chúa………..” “Được rồi” Hắn vung tay lên, chặn lại lời nói của đệ đệ, mất kiên nhẫn: “Đừng đem loại chuyện lộn xộn này đến làm phiền ta” Xuất quân ra trận, chưa đánh đã thua! Chiến Bắc Việt ngửa mặt thở dài, hoàng huynh a, không phải ta ko hỗ trợ, ko cố gắng, ta sao mà khuyên được vị sát thần này a! Nhị ca chỉ cần trừng mắt, cả người ta đã run lên rồi. Không có biện pháp đành bất đắc dĩ cúi đầu quay người trở về phủ. Còn chưa đi ra khỏi lều, chợt nghe Chiến Bắc Liệt âm trầm hỏi: “Hoàng huynh cử ngươi tới?” Hắn mừng rỡ quay đầu lại, có cơ hội! Chiến Bắc Việt xoa xoa tay cười nói: “Chính xác! Hoàng huynh nói khuyên ngươi buổi tối quay về vương phủ………..” Chiến Bắc Việt ngập ngừng lại thấy hắn chưa nói cái gì, liền dũng cảm: “……..động phòng.” Một đợt gió mạnh đánh úp lại, Chiến Bắc Việt rất nhanh thi triển khinh công hướng phía ngoài bay đi. “Ầm” một tiếng, một ly trà hướng phía Chiến Bắc Việt bay đến, ly trà khí lực rất mạnh, tựa như một mũi tên xé gió lao đi, danh hiệu Chiến thần cũng không phải thổi phồng a. Chiến Bắc Việt nhanh chóng nhảy lên, ôm đầu lăn một vòng, lại tránh thoát một kiếp nạn. Chiến Bắc Liệt hừ lạnh một tiếng, vừa lòng nói: “Vẫn chưa khiến ta mất mặt.” Chiến Bắc Việt ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, thấy nguy hiểm đã hết, đen mặt nói: “Nhị ca, về sau có muốn kiểm tra ta cũng phải báo trước a!” “Trở về nói với hoàng huynh, phế vật công chúa kia ta không thích, bảo hắn tự xử lý đi.” Nhớ tới phế vật công chúa kia, khuôn mặt chợt âm trầm, dường như có mây đen trên đầu. Chiến Bắc Việt nhỏ giọng giải thích: “Kỳ thực công chúa kia cũng không có gì không tốt, nữ nhân thôi, lớn lên xinh đẹp là được rồi, nàng chính là Tây Vệ đệ nhất mỹ nữ! Ta nghe nói hôm nay hạ kiệu, mọi người vây xem đầy đường. Lớn lên a…………..” “Ngày đại hôn dám không mang khăn voan.” Chiến Bắc Liệt nghiến răng nghiến lợi đánh gãy lời nói của hắn: “Phế vật chính là phế vật, đệ nhất mỹ nhân thì thế nào? Nữ nhân như vậy ta không cần.” (thật à Liệt ca, *chẹp chẹp* muội là muội thấy huynh nói ko giữ lời, bây giờ rõ ràng nói ko cần, thế mà sau này …………..) Chiến Bắc Việt trong lòng oán thầm, ngày đại hôn ngươi còn chưa đi bái đường đâu. Nhưng ngoài miệng là trăm triệu không thể nói ra, đáng thương nhìn hắn: “Hoàng huynh nói, buổi tối hôm nay ngươi phải trở về, đây là ………. thánh chỉ.” Chiến Bắc Liệt mạnh mẽ vung tay áo, khuôn mặt anh tuấn xanh mét: “Hắn lại có thể hạ cái thánh chỉ như vậy” Chiến Bắc Việt thu hồi vẻ mặt không đứng đắn, khuyên nhủ: “…… Đó cũng là vì muốn tốt cho huynh. Nhị ca, phụ hoàng băng hà sớm, hoàng huynh thay cha chăm sóc chúng ta, ngươi đã hai mươi còn không thành thân……….” Chiến Bắc Liệt trầm ngâm một hồi, vỗ vai hắn, giận dữ nói: “Nhị ca biết, đi thôi, cùng nhau hồi phủ.”
|
Chương 6: Vương phi của bổn vương không đơn giản. Lãnh Hạ trong mơ hồ cảm giác được có một ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó ở mình, không có sát khí nhưng cũng không thể tính là hữu hảo, đây là trực giác nhạy cảm sắc bén của sát thủ. Nàng đột nhiên mở mắt, trong mắt hoàn toàn không nhận thấy vẻ ngái ngủ, một mảnh trong trẻo lạnh lùng, trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, tựa như một con báo đột nhiên vận sức chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể cho địch nhân một kích trí mạng. Trong căn phòng rộng tãi, ngồi trước bàn, hẳn là vừa mới tắm xong, quanh người hắn tản mát mùi hương dễ chịu. Ánh nến soi rõ cơ thể tráng kiện, da thịt màu đồng thiếc, đen đậm, mày kiếm, mũi cao thẳng, hình dáng kiên cường, bất khuất, cả khuôn mặt như được điêu khắc, đây quả là kiệt tác hoàn mĩ của ông trời a, tản ra từ nam tử cuồng liệt này một loại khí chất, tuấn lãng anh tuấn! Lãnh Hạ ngồi dựa vào tường, ngờ vực hỏi: “Có việc?” Trong đôi mắt đen thẳm của Chiến Bắc Liệt hiện lên tia kinh ngạc, nữ nhân này, cùng với sự tưởng tượng của hắn không giống chút nào, thật hứng thú. Có thể trong lúc ngủ cảm giác được nguy hiểm là tài năng, có thể trước hết làm ra tư thế phòng bị lại càng tài năng, sự cảnh giác như vậy ko giống như thiên kim công chúa được chăm sóc ở khuê phòng. Sau khi nhìn thấy mình trong mắt liền hiện vẻ hiểu rõ, hẳn là đã đoán ra thân phận của mình, còn có thể bình thản phản ứng, có thể nói là tâm tư kín đáo, bình tĩnh hơn người. Ánh mắt chuyển đến nữ nhân trên giường, đích thực là mỹ nhân, khuynh thành tuyệt sắc. Nhưng lúc này ở nàng lại càng tản mát ra vẻ đẹp tuyệt vời, búi tóc rời rạc hỗn độn, tăng thêm nét tự nhiên mà không dấu đi được vẻ mĩ lệ, đôi mắt long lanh như ngọc lại mang vẻ biếng nhác giống một chú mèo con. Sắc mặt bình tĩnh, không phải ngụy trang, mà là từ bên trong tỏa ra sự kiêu ngạo, giống như không có bất luận kẻ nào, thứ gì có thể khiến cô gái trước mắt này để vào trong lòng. Chiến Bắc Liệt đứng lên, chậm rãi đi đến trước Lãnh Hạ, đôi mắt phi thường lợi hại nhìn xuống nàng, tựa như muốn đem nàng nhìn thấu, chậm rãi phun ra: “Ngươi là ai?” Đôi mi thanh tú gợn nhẹ, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, nam nhân này so với nàng tưởng tượng còn thú vị hơn, vươn tay nắm lấy vạt áo trước ngực Chiến Bắc Liệt. Chiến Bắc Liệt sửng sốt nhưng không có phản kháng, mặc cho nàng kéo mình đến sát phía trước nàng, cả hai đều có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Lãnh Hạ nghe được hương khí dễ chịu trên người hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra lời nói lạnh như băng nhưng cuồng vọng đến cực điểm: “Ta không thích bị kẻ khác nhìn xuống, về sau nhớ kĩ, không có tiếp theo” Bốn mắt nhìn nhau, một người lạnh lùng ngạo nghễ, một kẻ mãnh liệt cuồng vọng! Chiến Bắc Liệt trong tâm chấn động, cười ra thành tiếng, thanh âm càng lúc càng lớn, dần dần chuyển sang cười ha ha sang sảng, sung sướng cực kì, trên mặt vẻ sung sướng cuồng liệt không nói nên lời. Nữ nhân này thực sự hợp sở thích của hắn! Lãnh Hạ hơi nheo nheo mắt, người này cười rộ lên giống như thái dương chói lọi, suýt nữa thì làm mù mắt nàng rồi. Chỉ thấy hắn chậm rãi thu nụ cười, gật gật đầu lại hỏi: “Cỏ thể, nói cho bổn vương, ngươi là ai?” Nàng nghiêng đầu, kêu ngạo nói ra tên, là tên của sát thủ chi vương: “Lãnh Hạ!” Lãnh Hạ, họ Mộ Dung? Lừa quỷ đâu. Cái phế vật công chúa kia như thế nào có thể là nữ nhân trước mắt này. Chiến Bắc Liệt cười nhạt: “Không, ngươi không phải là nàng. Nếu là thật, bổn vương phải bội phục ngươi có thể che giấu mình tốt đến như vậy, mười lăm năm qua bị thế nhân cho là phế vật công chúa.” Lãnh Hạ biết là hắn hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, khiêu mi: “Yêu tin hay không” (cái này Kiri cũng ko rõ ý tứ là gì, hình như Hạ tỷ hỏi Liệt ca là có tin vào tình yêu ko, nhưng cũng có vẻ là xác thực ko tin điều tỷ ấy nói. Ai biết chỉ Kiri với nha) Chiến Bắc Liệt nhẹ nhàng vén tóc nàng, trong mắt dâng lên một ngọn lửa, mãnh mẽ thiêu đốt, gật đầu nói: “Vô phương, còn nhiều thời gian, bổn vương sẽ biết được thân phận của ngươi” Lãnh Hạ gạt tay hắn, trên mặt mang theo ý tứ thích thú thần bí cười, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, còn nhiều thời gian……..” Trong mắt Chiến Bắc Liệt hiện lên một tia thưởng thức cùng vừa lòng, tốt lắm, chưa có người nào có tài năng khí thế cho mình cảm giác ngang hàng, nhất lại là nữ nhân! Việc hòa thân này ngày càng thú vị, hắn ko khỏi cảm thấy trong mình nổi lên một tia chờ mong, ko biết nữ nhân này có thể làm cho chính mình có gì vui vẻ. Nếu về sau mỗi ngày đối mặt với nàng, cũng ko phải là chuyện gì khó chấp nhận. Khóe môi nhếch lên tươi cười, ngồi lên trên giường, vừa cởi quần áo vừa nói: “Như vậy, Vương phi của ta, chúng ta nên động phòng.” Lãnh Hạ trong mắt sát khí chợt lóe, lạnh như băng nói: “Động phòng? Có thể! Chờ ngươi thành nam nhân của ta” Trong mắt Chiến Bắc Liệt tràn đầy hứng thú, động tác dừng lại, chậm rãi tới gần Lãnh Hạ, ở phía sau gáy nàng thở ra một hơi, thanh âm dày mà gợi cảm: “Đêm nay qua đi, tự nhiên thành” Mắt phượng nheo lại, cánh tay ngọc nhanh chóng nắm lấy cổ họng Chiến Bắc Liệt, sát khí lãnh lẽo nhất thời tràn ngập trong phòng, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Không cần khiêu khích ta, cái giá phải trả, ngươi chịu ko nổi.” Chỉ cần người có võ công liếc mắt một cái liền nhìn ra Lãnh Hạ không có nội lực, Chiến Bắc Liệt tuy rằng kinh ngạc động tác nhanh chóng cùng sát khí đang lan tràn, lại căn bản không để ý đến sự uy hiếp này, là Đại Tần Chiến thần, trên thế giới này người có thể giết hắn còn chưa có sinh ra. Với hắn mà nói, nhưng lời này của Lãnh Hạ chỉ như một truyện cười. Mày kiếm khẽ nhếch, cười vang nói: ” Hoa mẫu đơn hạ tử……….” (Chết dưới hoa mẫu đơn ) Lãnh Hạ hít sâu, cánh tay muốn vặn cổ hắn rung động, tại một thế giới lạ lẫm, Liệt vương phủ là một nơi lý tưởng để ở, trong khoảng thời gian ngắn nàng không có tính toán rời đi. Tuy rằng tin mình bất luận ở nơi nào cũng có thể sống tốt, nhưng cũng không cần phải…… Bỏ gần tìm xa! Thân hình chợt lóe, nhanh chóng thoát khỏi Chiến Bắc Liệt, trong chớp mắt đã đứng trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi ngủ đi, ta đi ra ngoài một chút” Tốc độ rất nhanh! Chiến Bắc Liệt trong mắt hiện lên tia kinh ngạc sau đó khiêu khích nói: “Ngươi sợ?” Lãnh Hạ ngoái đầu nhìn cười yếu ớt, cong ngươi như tỏa ra ánh sáng chói mắt, trong màn đêm tựa như một vì sao, kiêu ngạo vô cùng: “Sợ? Trong ý thức của ta chưa từng xuất hiện từ này.” Nói xong ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua xà nhà, nhanh chóng bước ra ngoài. Chiến Bắc Liệt nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khánh của nàng, cho đến khi khuất bóng, thấp giọng kêu: “Vô ảnh” “Dạ” Một tiếng trả lời bỗng nhiên vang lên, trong phòng lặng yên ko một tiếng động một bóng người hạ xuống, cung kính quỳ xuống đất hành lễ, sắc mặt nghiêm nghị. Ánh mắt Chiến Bắc Liệt dừng ở màn đêm tối đen như mực bên ngoài, trầm giọng nói: “Tra!” “Thuộc hạ tuân mệnh!” Vô Ảnh lĩnh mệnh đứng dậy, sắc mặt rối rắm, mày nhăn lại. Chiến Bắc Liệt nhìn thấy bộ dáng thủ hạ ngày thường lạnh lùng ngạc nhiên nói: “Hiếm thấy ngươi như thế, làm sao vậy?” Do dự hồi lâu, hắn thấp giọng trả lời: “Gia, vừa rồi Vương phi…….. giống như phát hiện ra ta” Thanh âm càng nói càng nhỏ cuối cùng biến thành tiếng vo ve của muỗi, dù sao là ám vệ của Vương gia, lại bị một nữ nhân không có võ công phát hiện, thật sự không phải là chuyện gì vinh quang. Chiến Bắc Liệt mỉm cười, liếc qua hắn một cái: “Vương phi này của bổn vương a…………. không đơn giản.” Nói xong tùy ý phất tay, Vô Ảnh như được đại xá, nhanh như chớp ko thấy bóng người
|
Chương 7: Không muốn sống nữa sao? Màn đêm như nước, không có ánh sáng. Tối đen đến mức ngay cả bàn tay mình cũng không thấy, một bóng dáng xung quanh Liệt vương phủ dao động, như vào chỗ không người. Động tác rất nhanh nhẹn, vô thanh vô tức, giống như quỷ, đúng là Lãnh Hạ! (lặng im ko tiếng động) Nàng dùng hai canh giờ xem xét địa hình, tra xét một vòng Liệt vương phủ, một bức bản đồ rõ ràng của Liệt vương phủ đã in vào trong đầu, mỗi cây cỏ, tảng đá, toàn bộ đều rõ như lòng bàn tay. Mục đích đã đạt được, Lãnh hạ hiện ra, nghênh ngang hướng Thanh Hoan Uyển tiến đến. ” Kia………. Đó là Vương phi?” Một ám vệ dụi mắt, không dám tin đâm đâm người bên cạnh, kinh ngạc nói. “Phải…….. Là………..” Người còn lại trừng mắt, dại ra. Đến khi bóng dáng Lãnh Hạ đã biến mất, hai người mới khôi phục lại tinh thần, quay đầu liếc nhau trong mắt đều là không thể tin nổi cùng rung động. “Ngươi nói xem, vương phi như thế nào tới đây được?” Người thứ nhất cau mày, hai người bọn hắn canh giữ nơi này, chưa nhìn thấy Vương phi đi qua, sao đột nhiên lại hiện ra ở kia? “Ngưoi hỏi ta, ta hỏi ai?” Người thứ hai bất đắc dĩ lầm bầm. “Bẩm báo Vương gia!” Hai người cứng lại, đồng thời nói, thân hình chợt lóe, nhanh chóng biến mất, Tình hình tương tự lặp lại khi Lãnh Hạ đi qua trên đường. Khi trở lại Thanh Hoan Uyển, đã là rạng sáng, trong Uyển yên tĩnh không một bóng người. Cũng phải, Chiến Bắc Liệt là vương gia cao quý, sống an nhàn sung sướng, tất nhiên sẽ không một mình ở lại biệt viện lạnh lẽo này. Lãnh Hạ cực kỳ vừa lòng với kết quả này, rửa mặt chải đầu rồi tiến vào chăn, trong đầu nhanh chóng tiếp nhận ý thức hỗn độn của thân thể này trước đây một cách ngắn nhất. Hiện giờ trên thế giới có năm quốc gia cùng tồn tại, chiến loạn liên miên. Bắc Yến, Đông Sở, Nam Hàn, Tây Vệ, cùng Đại Tần ở giữa. Trong đó thực lực lạnh mẽ nhất là Đại Tần, hùng cứ Trung Nguyên, bản đồ mở mang, tài nguyên phong phú, chiếm hết thiên thời địa lợi. Người dân Đại Tần dũng cảm, võ công phổ biến, quân đội hiếu chiến thiện chiến, Chiến Bắc Liệt quản lý chặt chẽ, danh xưng Chiến Thành làm bốn nước còn lại nghe đã sợ mất mật. Bắc Yến ở phương Bắc giá lạnh, giỏi về tuyết chiến, lấy băng tuyết bao phủ quanh năm làm lá chắn, an phận ở một góc bảo tồn lực lượng, gần với Đại Tần. Đông Sở ở cùng duyên hải, bốn mùa rõ ràng, khí hậu ẩm ướt, là nơi đất lành. Là quốc gia nổi bật về thành tựu văn hóa giáo dục quốc phòng, văn nhân tài tử xuất hiện không ngớt. Phía nam Hàn quốc quanh năm ấm áp, cây rừng phát triển, người dân chịu ảnh hưởng văn hóa của Đông Sở. Nhưng mà người Hàn xa hoa dâm dật, mê muội mất cả lý trí, trong đất nước tràn ngập làn gió dâm mĩ, sớm đã không có ý chí cùng bốn nước tranh đấu. Mà tổ quốc của Lãnh Hạ là Tây Vệ đất đai cằn cỗi, Vệ vương vô năng, chuyên quyền độc đoán, trong nước tiếng oán thán vang dậy cả trời đất. Cùng với Đại Tần so sánh, hoàn toàn là con rắn nhỏ cùng rồng lớn chênh lệch, không thể địch nổi. Nhưng mà Vệ vương dã tâm bừng bừng, tự cho mình oai phong, mang mộng xưng bá thiên hạ, không biết lượng sức mình chủ động khiêu khích biên cương Đại Tần. Cũng bởi chiến bại nên đem đệ nhất mỹ nhân Tây Vệ Mộ Dung Lãnh Hạ hai tay dâng để cầu hòa. Ko đúng! Lãnh Hạ mở to đôi mắt, một tia sát khí hiện lên, lãnh lệ khiếp người. (lạnh lẽo, tàn ác) Mình đã đi vào thế giới này, vào thân thể của Mộ Dung Lãnh Hạ, vậy nàng đâu? Đã chết sao? Nhưng vì sao mà chết? Trí nhớ của thân thể này hỗn độn, không trọn vẹn đầy đủ, hoàn toàn không có chút trí nhớ nào về lúc nàng chết. Qua hồi lâu, Lãnh Hạ chậm rãi nheo mắt, quên đi, chuyện đã rồi ko cần suy nghĩ, chính mình đã tiếp nhận thân thể cùng ý nghĩ của người này thì sẽ đền đáp, người đã làm hại nàng nợ máu phải trả bằng máu! Mà ta, Lãnh Hạ khóe môi chợt gợi lên một độ cong lạnh lùng, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho âm mưu khiêu khích người của mình. —— Giờ mẹo, ánh sáng mặt trời còn chưa lên. Lãnh Hạ thức dậy, nàng có thói quen cố định, tuyệt đối sẽ không thả lỏng cho chính mình ngủ nhiều. Sát thủ là một loại công việc đầu đao luôn thấm máu, lấy thực lực để nói chuyện, nếu không giữ thân thể ở trạng thái tốt nhất, không thể nghi ngờ là ngay lập tức bỏ mạng. Là sát thủ chi vương nàng tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra. Lãnh Hạ nhảy dựng lên, “Xoạt” một tiếng, sẽ quần áo thành mảnh theo thứ tự buộc ở cánh tay và đùi, trong nháy mắt thân thể rất thuận lợi cho việc vận động a. Buộc cao mái tóc, dùng một mảnh vải buộc thành đuôi ngựa, nhẹ nhàng khoan khoái. Ngoài Uyển sắc trời còn chưa sáng, nàng hít sâu, không khí mới mẻ tiến sâu vào bên trong người, lập tức thấy sảng khoái. Ép chân, vặn người, vươn vai, bật nhảy…………… Một loại hành động làm dáng người lộ ra ko thể nghi ngờ. Ám vệ trên cây sắc mặt đều đỏ hồng, nhìn trời nhìn đất ko dám hướng phía Thanh Hoan Uyển tiếp tục xem, Vương phi đần độn a, mặc như vậy ra đây, quả thực ………. quả thực …………….bại hoại thuần phong mĩ tục a! Còn có những động tác này, kì quái, quả thực rất kì quái, không được, phải nhanh bẩm báo vương gia! Nếu Lãnh Hạ biết suy nghĩ trong lòng ám vệ, chắc chắn cười nhạt. Nàng làm xong các động tác khởi động, vừa lòng gật đầu, thân thể này tuy rằng yếu ớt nhưng sự mềm dẻo cũng không tồi, chỉ cần huấn luyện theo phương thức của mình, tinh tưởng không đến một tháng sẽ khôi phục trạng thái của sát thủ chi vương. Hiện tại, việc hàng đầu là tiến hành theo chất lượng, từng chút một tìm về cảm giác tràn ngập năng lượng trong cơ thể kia. Lãnh Hạ bắt đầu chạy dọc theo Liệt vương phủ. Trời dần sáng, mặt trời bắt đầu lên, sương sớm bị nắng vàng rực rỡ chiếu rọi tan dần. Trong vương phủ dần dần có tiếng vang, hộ vệ nô tỳ nhanh chóng bắt đầu công việc, nhìn thấy Lãnh Hạ đều bị ‘băng bó’ hét to một tiếng, khắp vương phủ một mảnh gà bay chó sủa. Lãnh Hạ phiền chán nhíu mày, không nhìn người cổ đại kì quái, tiếp tục chạy bộ. “Ngươi đang làm cái gì đây?” Tiéng giận dữ từ xa truyền đến, coi như là một tiếng sấm chấn động Liệt vương phủ. Lời còn chưa dứt, cơn lốc mang theo tùng hương đã tới bên người, Lãnh Hạ dưới chân chợt lóe, tựa như làn khói nhẹ thoát khỏi sự kiềm chế của Chiến Bắc Liệt. Lại là loại bước chân này, tốc độ quá nhanh! Trên mặt Chiến Bắc Liệt hiện một tia kinh ngạc, rồi lập tức chuyển thành u ám, xanh mặt trừng mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đang làm cái gì đây?” Hắn vừa mới rời giường còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, đã bị tin tức ám vệ báo tới làm cho nổi giận, nữ nhân này không thể làm cho hắn bớt lo sao, mới sáng sớm đã ầm ĩ làm cái gì đây? Nhìn xem, cách ăn mặc không ra gì cả, quả thực rất khó coi, làm hắn đường đường là Liệt vương mất hết mặt mũi. “Như ngươi thấy, chạy bộ” Lãnh Hạ chỉ liếc mắt một cái, lại tiếp tục chạy về phía trước. Bốn phía nhất thời hoảng sợ, ám vệ ẩn ở các gốc cây đều bị câu trả lời của nàng làm chấn động, trợn mắt mở to giống như thấy quỷ, Vương phi tuyệt đối là điên mất rồi, dám cùng Chiến thần vương gia nói chuyện như vậy, không muốn sống nữa sao?
|
Chương 8: Lãnh Hạ với Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ toàn thắng! Trải qua đêm qua thăm dò, Chiến Bắc Liệt đã có nhận thức nhất định với vị tân Vương phi này, tuy rằng đã sớm đoán được thái độ của nàng sẽ không ân cần gì, nhưng cũng bị tức giận bởi câu trả lời không mặn không nhạt này. Trên đầu Chiến Bắc Liệt một mảnh u ám, phảng phất có thể nhìn thấy chớp giật sớm rền, rất đáng sợ a~ Khá lắm Mộ Dung Lãnh Hạ, khăng khăng một mực, chết cũng không hối cải. Hôm nay không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết danh xưng Chiến thần từ đâu mà có. Chiến Bắc Liệt thi triển khinh công, thần sắc dữ tợn lao thẳng về phía Lãnh Hạ. Một cỗ lực đánh úp lại, đột nhiên Lãnh Hạ chợt biến mất, bàn tay như linh hồn đã tiêu thất lại xuất hiện ở phía sau Chiến Bắc Liệt, cánh tay hung hăng dùng sức vặn bả vai hắn, mạnh mẽ quăng Chiến Bắc Liệt về phía sau. Chiến Bắc Liệt không phòng bị, bị nàng quăng đến giữa không trung, nhưng cũng nhanh nhẹn phản ứng quay người trở lại nắm lấy gáy nàng. Lãnh Hạ nhún người, nhanh chóng tránh thoát bàn tay hắn. Chiến Bắc Liệt từ không trung nhẹ nhàng tiếp đất, chỉ thấy đám ám vệ chụm đầu xem kịch vui nhanh chóng che mắt co rút lại. Ko tốt! Ý nghĩ vừa xuất hiện, thắt lưng đã trúng một cước, cảm giác đau đớn truyền lại, ngã gục trên mặt đất. Nữ nhân này xuống tay thật độc ác! Chiến Bắc Liệt cố gắng đứng dậy, một bên xoa thắt lưng một bên dùng ánh mắt như dao nhọn đảo qua bốn phía, một đám ám vệ ôm đầu, trong lòng mặc niệm, ta không thấy, không nhìn thấy Vương gia, ta………… Ánh mắt dừng lại trên người Lãnh Hạ đang ôm hai tay ở phía đối diện, sát khí ngày càng cường đại, âm trầm đáng sợ. Hiệp thứ nhất, Lãnh Hạ thắng! Lãnh Hạ khiêu mi, ý tứ là: “Còn gì nữa không?” Tốt lắm, khóe miệng Chiến Bắc Liệt cong lên: “Lại đến!” Vừa rồi tuyệt đối là ngoài dự đoán, ai có thể nghĩ phế vật công chúa lại có thân thủ mạnh mẽ sắc bén đến như vậy? Chiếc Bắc Liệt lại bay lên, một quyền chém xuống không chút lưu tình, đối thủ chính là đối thủ, quan niệm của hắn không phân biệt nam hay nữ. Lãnh Hạ nghiêng người tránh thoát một chưởng, cánh tay nhanh chóng để vào cổ họng, quả nhiên là muốn tính mạng của hắn. Trong thế giới của nàng không có phân biệt nam nữ, đối thủ? Không, chỉ có chiến hữu cùng địch nhân, người sống người chết. Chiến Bắc Liệt cũng ko phải hư danh, lần này đánh hết sức coi trọng, trở tay đè cổ tay nàng xuống, Lãnh Hạ bị áp chế đột nhiên một quyền đánh thẳng trước ngực hắn, một kích thuận lợi nhanh chóng lui về phía sau, cả người như gió xoáy lại đánh ra một cước. Chiến Bắc Liệt bị một quyền kia đánh trúng đã thẹn quá hóa giận, làm sao còn có thể để nàng thuận lợi tấn công, Chiến thần Liệt vương còn chưa chịu thiệt như vậy bao giờ, nhất là trong tay một nữ nhân. Hắn nghiêng người né, một quyền theo tiếng gió gào thét đánh thằng đến trước mặt nàng. Tốt! Lãnh Hạ trong lòng cười thầm, hiện tại thân thể này năng lực không đủ, không thể phát huy hoàn toàn khả năng, chỉ có thể kiểm soát trận đấu. Nàng xoay người chế trụ Chiến Bắc Liệt, kề sát hắn, nhảy về phía sau, lấy khửu tay mạnh mẽ đánh xuống lưng hắn. Chiến Bắc Liệt cũng không thèm để ý tới cánh tay kia, ngược lại đem nàng chế trụ. Trong mắt hiện lên tia sát khí, cắn răng nói: “Muốn mưu sát phu quân?” Lãnh Hạ lạnh lùng cười nhạo, hoàn toàn ko để hắn vào mắt cuồng vọng nói: “Ta nếu muốn giết ngươi, ngươi còn đứng tại chỗ này được sao? Tối hôm qua đã đưa ngươi đi gặp diêm vương rồi” Chiến Bắc Liệt chán nản, hung ác quát: “Khẩu khí thật lớn” Tiếp tục giao tranh, hai người trong khoảng khắc đã đấu mấy chục chiêu, quả thực đã xem đối phương là địch nhân cần giết chết, ra tay mau chuẩn ngoan ko lưu tình chút nào. (nhanh, chính xác, độc ác) Cả đám ám vệ nghẹn họng nhìn trân trối, Vương gia là Chiến thần luôn luôn chiến thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tân Vương phi kia nhìn nhu nhu nhược nhược không có nửa điểm nội lực, lại có thể cùng hắn đấu ngang nhau, quả thực không thể tưởng tượng. “Mau nhìn xem, lại là một chiêu này! Vương gia của chúng ta sao có thể bị cùng một chiêu chế trụ hai lần” Một ám vệ chỉ vào Lãnh Hạ nói, chỉ thấy nàng lại nắm hai vai Chiến Bắc Liệt, chuẩn bị đem hắn quăng qua……. Chiến Bắc Liệt dồn dức đánh về cánh tay Lãnh Hạ, quay người đánh về bả vai Lãnh Hạ, nàng như diều đứt dây bị đánh bay, lảo đảo vài bước ngã xuống đất. Nhóm ám vệ vỗ tay hoan nghênh ăn mừng: “Vương gia của chúng ta không hổ là Chiến thần a!” Chiến Bắc Liệt phi thân lên, nghênh ngang vừa đi vừa nói: “Hừ,…. bổn vương sao có thể…………” Lời còn chưa dứt, kình phong đánh úp lại, thắt lưng truyền đến cảm giác đau nhức, cả người nghiêng về phía trước, lần thứ hai ngã gục trên mặt đất. Nhóm ám vệ ko đành lòng nhìn, đều nhắm mắt ngửa mặt nhìn trời thở dài: “Gia a! Ở trước mặt Vương phi, anh minh thần võ của người đi đâu hết vậy” Chiến Bắc Liệt hai mắt phun hỏa dứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Hạ: “Ngươi lừa gạt” Lãnh Hạ cười khẽ: “Binh bất yếm trá!” (chiến tranh ko ngại lừa dối) ” Ngươi……….. trở về chuẩn bị, để tiến cung” Hồi lâu, Chiến Bắc Liệt ném lại những lời này rồi phẩy tay áo bỏ đi. Lãnh Hạ nhàn nhã nhếch môi, nhìn bóng dáng Chiến Bắc Liệt thẹn quá hóa giận, chiêu thức không sợ cũ, dùng được là được. Hiệp thứ hai, Lãnh Hạ lại toàn thắng! Trở lại Thanh Hoan Uyển, lập tức có nha hoàn đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy cách ăn mặc của Lãnh Hạ thì sửng sốt, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ Nghênh Tuyết, tham kiến Vương phi” Lãnh Hạ nhìn nha đầu khoảng 13 14 tuổi, hỏi: “Chỉ ngươi?” Nghênh Tuyết thanh âm trong trẻo trả lời: “Vương gia hôm qua từ doanh trại hồi phủ, Mai Lan Cúc Trúc bốn tỷ tỷ hầu hạ bên người. Tổng quản đại nhân nói Vương phi ko thích nhiều người nên sai nô tỳ đến trang điểm cho Vương phi, lát nữa vào cung gặp Hoàng thượng.” Tổng quản kia có thể nhìn sắc mặt người khác, ko tồi. Lãnh Hạ gật đầu, rảo bước nói: “Vào đi” Nghênh Tuyết ở phía sau đi theo nàng vào phòng, thì thầm trong miệng: “Tổng quản nói ta cẩn thận một chút ko phải sao? Cẩn thận cái gì chứ, Vương phi quả thực rất tốt, một chút tự cao tự đại, kiêu căng cũng ko có” Lãnh Hạ tắm rửa thay quần áo, ngồi trước gương để Nghênh Tuyết giúp nàng chải tóc. Đây là lần đầu tiên soi gương từ khi nàng đi vào thế giới này, khuôn mặt thon dài nhỏ nhắn, mái tóc như thác nước chảy, óng ả, mượt mà, phù dung như mặt liễu như mi, mắt phượng quyến rũ, ngũ quan tinh xảo, như thơ như họa. (khuôn mặt như hoa sen, lông mày như cành liễu) Thì ra đây là Mộ Dung Lãnh Hạ, quả nhiên ko hổ Tây Vệ đệ nhất mĩ nhân! Chiến Bắc Liệt kia hạ thủ với một mỹ nhân như vậy, thật sự không thương hương tiếc ngọc a. “Vương phi, ngài thật đẹp, nô tỳ là nữ nhân mà nhìn ngây ngẩn cả người!” Nghênh Tuyết vấn tóc cho nàng, bê tới một cái khay, trên đó bày đầy các loại trang sức muôn màu, hoa cả mắt. Trâm cài ngọc phượng, bạch ngọc khuyên tai, trâm cài bích ngọc, dây chuyền ngọc trai, ………… Rồi đem tất cả chúng cài lên đầu nàng. Lãnh Hạ ngăn động tác của nàng, day huyệt thái dương, lất ra một cây trâm phỉ thúy nhẹ nhàng cài lên đầu, ko nhìn Nguyênh Tuyết cầu xin đứng dậy đi ra ngoài.
|
Chương 9: Trò hay mở màn! Xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài Thanh Hoan Uyển, Chiến Bắc Liệt ngồi trong xe mày đã nhăn thành hình chữ xuyên, ngón tay không tự giác gõ gõ lên mặt bàn, phát ra những âm thanh ‘cộp, cộp’ nặng nề. “Chung Thương, đi vào thúc giục.” Hồi lâu, hắn không kiên nhẫn nói. “Dạ, gia” Chương Thương vẫn giữ vẻ nghiêm túc như cũ, thấp giọng đáp. Vừa dứt lời, tiếng bước chân nhẹ nhàng như mèo từ trong Uyển truyền đến. Chiến Bắc Liệt lười biếng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức mày kiếm giương cao, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc. Chỉ thấy Lãnh Hạ thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng chầm chậm tiến đến, cung trang thêu phượng hoàng đỏ rực đẹp mê hồn, toàn thân toát ra vẻ lộng lẫy, hoa lệ. Lộ ra làn da trắng như ngọc, cánh môi phớt hồng, búi tóc đơn giản, bạch ngọc trâm tùy ý cài trên đầu, cả người tao nhã, tựa như tiên nữ giáng trần, đẹp không giống người thường. Bước tới trước xe ngựa, không đợi Chung Thương kê ghế, Lãnh Hạ nhảy dựng lên, thân mình ở giữa không trung bay qua tạo thành một đường cong hoàn mỹ, nhẹ nhàng, thong dong hạ xuống phía trên xe ngựa, vén màn trúc tiến vào trong xe. Chung Thương trên mặt hiện rõ vẻ chấn động, thân thủ thật nhanh nhẹn! Bên trong xe, Chiến Bắc Liệt dựa vào chiếc bàn nhỏ, liếc qua Lãnh Hạ, hừ lạnh: “Vào hoàng cung, cấp bổn vương bộ dáng của vương phi.” Lãnh Hạ mi mắt cũng chưa nâng, ngồi vào phía đối diện, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chiến Bắc Liệt bốc hỏa, nghiến răng: “Nên có lễ phép…………….” Lãnh Hạ đột nhiên mở mắt, trong lòng lạnh lẽo khác thường. Cái này là chính mình sơ suất, công chúa một quốc gia yết kiến hoàng đế hiển nhiên nên có một trình tự chính thống, thực con mẹ nó phiền. Chiến Bắc Liệt nghĩ nàng muốn động thủ, thân thể nháy mắt căng thẳng, bàn tay nhanh chóng hướng phía Lãnh Hạ công kích, Lãnh Hạ nghiêng đầu tránh thoát một chưởng của hắn, nhanh chóng bắt lấy cánh tay, ánh mắt lạnh như băng liếc qua một cái hỏi: “Cái gì lễ tiết?” Chiến Bắc Liệt thu thế, gắt gao nhìn vào mắt nàng, xác định nàng ko nói đùa, một lúc sau, giận tái mặt gằn từng tiếng: “Ngươi rốt cục là ai? Đừng nói với bổn vương một công chúa nhưng lại không hiểu lễ tiết hoàng thất.” Lãnh Hạ buông tay, cau mày suy nghĩ, không kiên nhẫn nói: “Nói hay ko?” Nữ nhân này! Lão tử thiếu nợ ngươi? Cho dù là người mềm mỏng kiên nhẫn đến đâu cũng sẽ bị nàng làm phát cáu, huống hồ hắn từ trước tới nay tính tình đều không tốt. Chiến Bắc Liệt là Đại Tần Chiến thần địa vị tôn quý, cho tới bây giờ nói một không nói hai, thậm chí có đặc quyền khi gặp hoàng đế có đặc quyền không cần quỳ, chưa bao giờ bị đối đãi như thế này. Quả thực là buồn cười, có thể chịu đựng, ai cũng sẽ chịu đựng, nhưng không thể chịu đựng thì không thể nào chịu đựng. Chiến Bắc Liệt giận đến mức tâm tưởng cũng nhảy lên, bay hướng Lãnh Hạ Hạ phía đối diện, Lãnh Hạ cười lạnh một tiếng, tốt lắm, vẫn chưa rút ra được bài học! Lãnh Hạ nhảy lên nắm lấy trần xe ngựa, hai chân dang ngang, đợi hắn bay tới hai chân như hai con rắn cuốn lấy cổ hắn, đùi gắt gao siết chặt bờ vai hắn, một quyền đánh vào khuôn mặt anh tuấn kia. Chiến Bắc Liệt bị một quyền này làm lú lẫn, còn chưa phản ứng đã thấy Lãnh Hạ xoay người nhảy đến sau lưng, chế trụ hai tay hắn, lại lấy khửu tay độc ác nện vào lưng hắn. Chiến Bắc Liệt nhướn mày, chỉ bàn về thân thủ, chính mình hoàn toàn không có khả năng đánh trả? Bên trong xe ngựa nhỏ hẹp, hắn căn bản không có không gian để hoạt động, khinh công cùng nội lực không thể phát huy, hoàn toàn không phải đối thủ của Lãnh Hạ, nàng có thể chế trụ hắn dễ như trở bàn tay. Với cả hắn từ đầu đến cuối đều không phải muốn lấy tính mạng nàng, ra tay cũng chỉ nghĩ muốn giáo huấn nàng một chút, Lãnh Hạ là vương phi của hắn, hắn biết đánh một cách đúng mực. Nhưng nàng lại không như vậy, ra chiêu tàn nhẫn, nửa phần tình cảm cũng không để ý, luôn muốn lấy đi tính mạng kẻ khác, Chiến Bắc Liệt trong lòng lưu tâm, đương nhiên sẽ không phải đối thủ của nàng. Lãnh Hạ buông tay, thả hắn ra, mày liễu nhếch lên, trêu tức nói: “Lại nữa chứ, Liệt vương?” Chiến Bắc Liệt thẹn quá hóa giận, hai mắt phun lửa, một quyền chém ra làm vỡ nát chiếc bàn gỗ. Hiệp thứ ba, Lãnh Hạ như cũ toàn thắng! Chiến Bắc Liệt tuy rằng thảm bại nhưng cũng không phải người keo kiệt thù dai, hơn nữa trong lòng hắn hiểu rõ, nếu mình dùng nội lực, đánh thắng Lãnh Hạ chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng là Đại Tần Chiến thần đương nhiên có kiêu ngạo, dốc toàn lực đánh thắng nàng? Hắn khinh thường. Trong lòng hắn đã xác định, Lãnh Hạ tuyệt đối không phải là phế vật công chúa kia, tuy rằng không biết một nữ nhân cường hãn lại giả mạo Mộ Dung Lãnh Hạ đến hòa thân có mục đích gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may mắn là nàng đến, nếu là phế vật công chúa yếu đuối kia mới chân chính không thú vị. Nghĩ vậy nhưng cũng không làm hắn thêm rắc rối nữa, nói cho nàng biết lễ tiết trong hoàng cung. “Quỳ lễ?” Lãnh Hạ nhướng mày, nói đùa, nàng trời không quỳ, đất không quỳ, lại vọng tưởng nàng quỳ xuống trước hoàng đế cổ đại. Chiến Bắc Liệt nhíu mày, một hồi cơn đau đớn truyền đến, mẹ nó, xuống tay thật độc! Hắn lạnh giọng trả lời: “Thấy hoàng đế sao có thể không quỳ?” Lãnh Hạ cười lạnh một tiếng, không có trả lời, cùng người cổ đại nói về quan hệ bình đẳng chỉ có thừa, nàng sẽ không lãng phí thời gian làm việc vô ích đó, chỉ là trong lòng đã quyết, muốn nàng quỳ, trời long đất lở cũng không thể nào. Đột nhiên, xe ngựa rung mạnh trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất, trực giác mách bảo nàng không có cái gì đó không thích hợp, nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, sao lại dừng rồi? Chiến Bắc Liệt tùy ý ngửa người ra phía sau, khóe môi chậm rãi cong lên, thanh âm lạnh lẽo lại mang theo ý trêu tức: “Trò hay mở màn!” Lãnh Hạ nhấc một góc màn trức lên, xe ngựa dừng ở ngã tư đường không có một bóng người, sát khí nồng đậm ở khắp nơi, vô số hắc y nhân từ bốn phương tám hướng xuất hiện bao vây xe ngựa. “Vụt!” Một mũi tên xé gió lao tới nhằm thẳng Lãnh Hạ ở bên trong xe ngựa. Thanh âm Chiến Bắc Liệt bá đạo cuồng vọng vang lên bên tai nàng: “Ngươi cứ tiếp tục giả trang phế vật công chúa, mọi chuyên giao cho bổn vương.” Thân là sát thủ chi vương, Lãnh Hạ chưa bao giờ giao tính mạng mình cho kẻ khác, tính mạng của nàng sẽ do chính nàng nắm giữ. Nhưng giờ khắc này, bị Chiến Bắc Liệt áp chế nàng hoàn toàn không có biện pháp……….. Chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên độc kia hướng cổ họng chính mình đâm tới. Đây mới thực sự là thực lực của hắn sao?
|