Lạc Vào Khu Rừng Đom Đóm
|
|
Đồng nhân - Xuyên không: "Lạc vào khu rừng đom đóm" _Tnmmtm_
- Lời tác giả: Từ lúc có thể cầm bút viết truyện, tớ đã không còn đọc truyện của người khác viết nữa. Tớ là kẻ bao đồng, hay khóc và rất dễ đau khổ cho mọi mảnh đời xung quanh. Nếu vô tình trên đường tớ gặp một chú chó bị thương, tớ có thể bế nó đến nơi có người chăm sóc nó. Thì trái lại, khi tớ lanh thang vào cấm địa của tác giả khác, tớ chỉ có thể im lặng gào khóc nhìn hai nhân vật chính xa nhau! . Ai đọc "Lạc vào khu rừng đom đóm - Hotarubi no Mori e" bản gốc chắc hẳn cũng giống tớ: Mỉm cười, nín lặng rồi oà khóc. Đúng như cái tên, tớ cũng lạc vào khu rừng này, rồi lại thắt chặt tim khi chứng kiến chuyện tình trong ấy. Tớ không muốn một Gin như thế, tớ không muốn một chuyện tình như vậy. Tớ muốn Hotaru có những giây phút tuyệt vời hơn, tớ muốn Gin có thể cùng Hotaru đi đến cùng trời cuối đất. Vì thế tớ ở đây, xin phép xây dựng lại một Khu rừng Đom đóm khác. Vẫn có Gin, Hotaru và lời nguyền của "Thần rừng Yamagami" nhưng sẽ là một kết thúc khác! Trân trọng!
-Giới thiệu nhân vật: (Tớ rất lười chuyên mục nài! Nhưng là đồng nhân thì phải có! :3 ) + Takegawa Hotaru: Một cô bé nhí nhảnh, dễ thương, thường về quê vào mùa hè. Và gặp Gin vào một mùa hè năm tiểu học, khi đi lạc trong rừng Yamagami - Nhưng đây là Hotaru nguyên tác . +Takegawa Hotaru phiên bản cải tiếng: Nữ sinh Đại học, sinh viên du học Nhật Bản. Vô tình hay cố tình thì đều sẽ trở thành nữ chính ở đây - Sống và làm việc bằng phương pháp an toàn. Cái gì cũng an toàn. Là người xuyên không nên trên thông cốt truyện, dưới nghĩ đủ trò để thay đổi cốt truyện. . Tính tình nhất định đáng yêu như bản gốc, thêm một chút mưu mô, gan dạ. +Gin: Anh là một linh hồn. Gin từng là người khi anh mới sinh ra, anh bị bỏ rơi trong rừng và đã chết. Sau đó được thần Yamagami cứu sống, thần đã ếm lên anh một lời nguyền: Gin sẽ chết nếu để con người chạm vào. +Yamagami: Thần rừng Yamagami, đại Boss phe thần linh với quyền lực vô biên. Là trùm gây ra mối tình ngang trái ở phiên bản gốc... -_- +Một vài yêu tinh không tên tuổi góp vui: Cáo tinh, Mộc tinh, Mấy cây dù một chân hay xuất hiện trong Đoraemon. +Người thân của Hotaru: Gồm bác trai, bác gái, mẹ (Cái này Anime gọi Chú, mangan dịch lại là ông! -_- . Gọi chú nhé)
|
Chương 1: Gặp gỡ
-Ưm...
Gió xì xào trên những tán là cổ thụ, nắng yếu ớt thả mình xuống mặt cỏ xanh mượt mà. Trên nền cỏ, có một cô bé tầm 6 tuổi mới bắt đầu hé mắt thức dậy. Mái tóc ngắn chấm vai có vài chỗ rối tung, khiến lá khô còn mắc kẹt lại. Mắt ban đầu chỉ hé ra một khe nhỏ, giờ đã trợn tròn và đảo khắp nơi...
- Cái gì thế này!! Đây là đâu?
Cô bé lập tức bật dậy.
- Này nhóc!!
Một tiếng nói từ phía xa vọng lại, cô bé đưa mắt nhìn quanh - Không thấy ai, chỉ có những thân cây và cỏ dại đang nhảy nhót điên cuồng theo gió.
- Ực - Nuốt một ngụm nước miếng.
- Sao lại ngồi đó khóc nhè?
Lần này, tiếng nói rõ ràng hơn, dễ dàng có thể xác định được người vừa nói đang đứng ở đâu. Cô bé quay về phía tay phải, phân trần
- Tôi không khóc! Tôi còn chưa có kh...
Giọng nói của cô bé khựng lại. Từ phía kia, sau một thân cây gỗ to, một chàng trai để lộ nửa bên người - Chân đi guốc mộc, quần xanh, trên người khoác hai lớp áo, một chiếc màu đỏ bên trong, và một cái cộc khác có hoa văn một bên vai,cái áo phanh cúc bay nhè nhẹ trong gió, và đặc biệt người con trai này, đeo một chiếc mặt nạ Kitsune .
- Cái này... Cái này... - Cô bé hoảng hốt, miệng mấp máy liên tục nhưng không thốt ra được lời nào - Gin... Cosplay! Không lẽ lạc vào phim trường???
- Có phải đi lạc không? - Chàng trai khuất sau thân cây hỏi.
- Đúng! Đúng! Tôi đi lạc! Làm ơn dẫn tôi ra khỏi chỗ này đi! - Cô bé nghe thấy lời này liền lập tức phần khởi, theo phản xạ lao nhanh tới chỗ của chàng trai, định tóm lấy anh.
Nhưng những ngón tay nhỏ còn cách vạt áo 10cm chàng trai đeo mặt nạ Kitsune đã lập tức né sang một bên.
"Bịch!"
Cô bé mất đà, lao ầm xuống nền cỏ, nằm bất động một lát.
-Xin lỗi! Nhóc có sao không? - Chàng trai lên tiếng.
- Đ...a...u!!! - Cô bé cựa quậy, miệng nói từng từ một. Sau đấy lập tức ngồi bật dậy, mang nguyên cái mặt còn dính đất, quát - Anh làm gì ghê vậy? Chỉ là Cosplay thôi, có cần phải thế không? Còn nữa, tôi không phải là nhóc!
- Cosplay?? - Chàng trai ngạc nhiên - Xin lỗi, nhóc là con người phải không? Anh không thể chạm vào con người, nếu không anh sẽ tan biến!!
- Tan biến?? - Cô bé nhìn chàng trai, khuôn mặt nhìn qua có chút kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ lại thấy sự nghi hoặc - Thế nào là tan biến? Anh nói tôi là con người, chẳng lẽ không phải là người à?
- Không! Anh là cư dân của khu rừng này! - Chàng trai trả lời, dáng vẻ rất thành thật.
- Anh này, diễn suất cũng quá sâu rồi! Để tôi chạm thử vào người anh xem!
Dứt lời, cô bé lập tức lao lên định chạm vào chàng trai trước mặt, nhưng đều thất bại, anh ta né tránh rất nhanh.
"Bốp!!"
Tiếng va đập vang lên, cô bé ôm trán, lăn dài ra đất.
- Anh đã nói là không được!! - Chàng trai nói, tay đột nhiên xuất hiện một khúc củi.
- Ôi cái trán xinh đẹp của tôi!!! - Cô bé lăn lộn trên đất - Anh đúng không phải là con người! Tại sao lại nỡ đánh một thiếu nữ như thế này cơ chứ?
- Thiếu nữ? Nhóc mới chỉ là một đứa trẻ thôi! - Chàng trai nói
- Ai bảo thế, tôi đã... A!!
Cô bé hung hăng cãi lại rồi chợt im bặt.
Tại sao đứng lên rồi vẫn nhìn anh ta cao lớn thế?? - Lại nhìn tay mình - Tại sao tay mình lại nhỏ xíu thế?? - Nhìn tổng quan một lượt - Aaaa... Tại sao nhìn lùn tịt thế này, còn mặc váy màu cam nữa!!
- Tại sao nhóc lại lạc vào rừng Yamagami này??
- Cái gì? Yamagami - Cô bé hét lên trong đầu??!! . Yamagami, một khu rừng nổi tiếng trong Anime mới phát hành gần đây, là nơi ở của yêu tinh và những linh hồn. Chưa hết, chưa hết, còn cái tên đeo mặt nạ Kitsune , không cho người chạm vào. Đã thế bộ dạng của bản thân... Cái gì đây??? Không lẽ là Xuyên không? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!! Đường đường là thanh nhiên của thế kỷ 21, sống dưới lá cờ chủ nghĩ Mac- Lênin làm sao lại tin vào chuyện vớ vẩn như xuyên không thế này được, không thể, không thể!!! Xem nào, phải đem mọi thứ nghĩ lại an toàn đã. Đầu tiên chính là bản thân đã trở thành một sinh viên du học Nhật Bản, có thể nói tiếng Nhật trôi chảy, sau đấy là đang ngồi xem lại Anime cảm động mới phát hành gần đây. Sau đấy... sau đấy... không nhớ nổi gì nữa!?
- Ực - Nuốt thêm một ngụm nước miếng.
Vô lý quá đi! Quá vô lý đi!! Có xuyên đi đâu thì xuyên, sao lại là bộ Anime kết thúc bi thảm nàyyyyy. Thật muốn khóc!
- Sao thế? - Chàng trai lên tiếng.
Lúc này cô bé nới khó khăn nhìn chàng trai . Mắt rưng rưng nước - Thôi vậy, nếu sự thật như vậy thì cũng phải xin được chữ ký của người nổi tiếng đã.
- Anh ơi!! Cho em xin chữ ký điiiiiii!
- Oái... Nhóc không được!!
"Bốp"
Lại một tiếng va đập vang lên. Cô bé nằm sóng soài trên nền cỏ sau khi định lao tới chỗ chàng trai đeo mặt nạ Kitsune .
- Anh đã nói nhóc không được làm thế!!
- Em xin lỗi! Em quên mất!! Hu hu...
- Cầm lấy!!
Chàng trai đưa thanh củi trong tay về phía cô bé. Lúc này, đôi mắt đang nhăn nhó mới lén lén nhìn lên trên.
- Vì anh không thể dắt tay nhóc được! Cầm lấy đi, anh dẫn nhóc ra khỏi đây! - Chàng trai giải thích.
- Dạ! - Cô bé cũng cúi đầu.
Vậy là cô bé nắm lấy cây thanh củi, châm chạm bước theo sau chàng trai đeo mặt lạ Kitsune. Nắng yếu ớt đổ dài trên vai anh, đậu lên chiếc váy màu cam xinh xắn của cô bé. Bất chợt cô bé lên tiếng:
- Anh thật sự là sẽ biến mất khi bị chạm vào người à? Không thể sống lại được sao?
Chàng trai dừng lại, mặt nạ hướng về phía cô bé.
- Chắc nhóc không hiểu biến mất là gì? Tức là sẽ bị xoá sạch sẽ, như chưa từng tồn tại.
Có điều, cô bé này hỏi như thế chỉ để chắc chắn nội dung Anime mình xem tối qua trên Youtobe là đúng. Ai ngờ lại phản tác dụng,còn góp thêm phần xây dựng hình tượng trẻ thơ dễ thương trong mắt người đối diện. Nhưng lúc này, cô bé cũng không còn tâm trạng để ý điều ấy, chỉ lầm rầm trong đầu - Thôi! Thế là ước mơ cuối cùng đã bị đập tắt. Anh đẹp trai à, số anh thật khổ!
- Nhóc!!
- Dạ??
- Đi qua chỗ này, chạy thẳng sẽ tới đường mòn! Đi đi!!
Cô bé nhìn lại phía trên bậc thang cao nhất. Ở đấy dựng một cái cổng cũ, hai bên là hai tượng phật đá.
- Dạ!! Cảm ơn anh!
- Cảm ơn? Nhóc không sợ à?
- Sợ gì cơ ạ?
- Không có gì... Đi đi!
- Tạm biệt!!!
Cô bé vẫy tay, rồi nhanh chân chạy lại chỗ cánh cổng. Tích tắc sau đột nhiên chạy chở lại
- Anh sống ở đây đúng không? Nếu mai em quay lại có gặp được anh nữa không?
- Nơi này là nơi trú ngụ của rất nhiều linh hồn và yêu quái. Là nơi có vào mà không có ra! Dân làng nói vậy phải không? Đừng tới đây nữa!!!
Gió đột nhiên xào xạc, lá khô trên cây khẽ chao nghiêng rồi đáp xuống đất, giọng nói của chàng trai như buồn và thê lương hơn. Gió cũng cuốn bay bay mái tóc của cô bé, dưới ánh nắng vàng rực nơi cổng đền, cô bé khẳng định
- Ngày mai em sẽ lại tới nữa!! Hẹn gặp lại anh!! Em là Hotaru! Takegawa Hotaru! - Nói rồi cô bé mỉm cười với chàng trai - Anh tên gì??
- Gì cũng được!!
- Hả?? - Cô bé ngẩn mặt ra - "Gì vậy? Không giống Anime gì hết! Đoạn này phải kể tên chứ! Dù tôi có biết tên cậu rồi thì cậu cũng phải nói chứ!"
- Ồh!! Tạm biệt - Cô bé chậm chạp nói sau khi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sau đó vẫy tay lần cuối với bóng chàng trai rồi quay người chạy nhanh ra khỏi khu rừng.
- Gin!!
- Hả? - Cô bé giật mình, nhìn lại. Nhưng đã không còn thấy bóng chàng trai ở đấy nữa. Một giây sau liền quay về bộ mặt tỉnh bơ như cũ
- Cuối cùng cũng giống Anime! Mai quay lại đi tham quan một vòng! Toàn là yêu quái trong truyền thuyết, dễ gì gặp được! Phải tận dụng cơ hội! Về nào... A!!
Cô bé tên Hotaru giật mình, lắp bắp
- Nhà.. Nhà... Nhà đi hướng nào?? Mình... lại lạc đường rồiiiiiiii!!!
- HOTARU!!
"Cốp!!" - Tiếng quát cùng tiếng gõ đầu vang lên cùng lúc. Hotaru ôm cục u to trên đầu, nhăn nhó.
- Con nhóc này, chú đã dặn dừng lại gần đây chơi! Thật không nghe lời!!
- C...chú!! - Hotaru ngẩng mặt, ứa nước mặt vì xúc động, cuối cùng nhân vật phe chính diện quan trọng cũng tới. Chạy ào đến ôm chú mình, vẻ mặt vô cùng hớn hở -Chú ơiiiiiiii !!!
*Vài lời tác giả* Đúng là chuyển Anime về phong cách ngôn tình... Thật khó khăn, cái này có tác giả nổi tiếng chắc mới làm nổi. À, nói thêm là nhân vật nữ xuyên không cũng tên Hotaru nhé - Không phải vì bạn ý nhớ được tên nhân vật đâu! . Mong m.n ủng hộ. Cảm ơn!
|
Chương 2: Gặp lại
-Được rồi! Không phải đã nói là không được đi quá xa như thế này hay sao? - Chú của Hotaru khẽ lau nước mắt trên mặt cô, an ủi.
-Híc... Híc...
-Ngoan, về nhà nào!!
Chú Hotrau lên tiếng, rồi vui vẻ dắt tay cô men theo đường mòn rời khỏi núi Yamagami. Ánh nắng rải khắp đồng cỏ bên dưới, đá vụn thi nhay chạy nhảy trên từng bước chân. -Chú! Trong rừng Yamagami thực sự có yêu quái phải không? - Hotaru đột nhiên ngước lên hỏi.
-Yêu quái? - Chú Hotaru thoáng ngạc nhiên rồi cười - Chỉ là truyền thuyết thôi! Ngày còn bé, chú cũng từng ao ước được thấy ma quỷ một lần nên đã cùng lũ bạn vào rừng Yamagami nhưng cuối cùng cũng không có gì hết!!
-Chú!! Vậy chúng có ăn thịt người hay không? - Hotaru nói, đầu óc bắt đầu hoạt động - "Mặc kệ Anime nói cái gì, trước hết phải kiểm tra lại đã. Cái mạng nhỏ của mình giờ chỉ có một nửa! Không thể đùa nhaaa!"
-Ta cũng không rõ! Nhưng yêu quái hầu hết chỉ đùa giỡn người chứ không ăn thịt ai hết! - Chú của Hotaru cười.
-Vậy ngày mai cháu cũng tới Yamagami tìm yêu quái được không?
"Bốp!!"
Một cục u nữa nổi lên bên kia đầu của Hotaru. Gió lạnh khẽ thổi qua...
-CHÚ!! ĐAU LẮM ĐẤYYYYYYYY!!! - Hotau khóc rống lên, chân tay khua múa loạn xạ.
-Dù rừng Yamagami không có yêu quái cháu cũng không được tới đấy nữa!! Thật là một đứa trẻ ngốc nghếch!!
Chú Hotaru gằn giọng rồi một mực lôi xềnh xềnh cái chổi Hotaru về nhà.
"Chú à!! Chú có biết là trong rừng Yamagami có yêu quái hay không hả?? Thậm chí nó còn vừa cứu cháu gái của chú đấy!!" - Hotaru khóc mếu trong lòng.
*** _Sáng hôm sau_
Gió cuốn lá khô bay tán loạn trên đất. Phía kia, cạnh bức tượng phật bằng đá dựng bên cổng dẫn vào rừng Yamagami, một đôi mắt sau mặt nạ Kitsune đang mở to tròn.
-Nhóc tới thật sao? - Gin lên tiếng.
Anh ta ngồi đó, mái tóc bạc được gió nâng lên, nhìn thật đẹp. Trong phút chống, Hotaru đột nhiên thấy xúc động khi có người đẹp như thế ngồi đây vì cô. Nhất thời không kiềm lòng lao tới:
- Aaa! Anh đang đợi em saooooo!
"Cốp!" - Thanh củi nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tay Gin, hung hăng giáng xuống đầu Hotaru một cú gõ.
-U đầu bao nhiêu lần rồi mà chưa nhớ à?
- Em vui quá nên quên!! Quên thôi mà!!! - Hotaru khóc ròng, vẻ mặt vô cùng cam chịu. Mình đã nói rồi mà, cái đẹp là cái nguy hiểm. Hoa hồng khẳng định có gai. Sau này phải cẩn thận, tuyệt đối cẩn thận.
- Anh cũng không ngờ nhóc lại đến nữa!! - Gin chống cằm, chăm chú nhìn cô bé trước mặt.
Hotaru cười khì, mái tóc ngắn lắc lư:
-Em đã nói là sẽ tới nữa mà!! Em còn mang quà tặng anh nữa!!
-Quà?
- Là kem! ^^ - Hotaru vui vẻ dâng lên một cái túi nilon màu xám tro, thật dễ dàng nhận ra hơi nước đã bao quanh bên ngoài túi.
- Nhóc thật là một con bé kỳ dị!!
- Hì .. Hì... !!- "Kì dị cái gì? Rõ ràng tôi thấy trên Anime người ta chiếu thế này!" - Hotaru tự gào lên với mình.
-Đi nào! Chỗ này nóng quá! Chúng ta kiếm chỗ mát mẻ hơn!!
-Dạ? - Hotaru hỏi lại.
-Đừng lo! Anh sẽ lại dẫn nhóc ra ngoài!! - Gin nhìn Hotaru, khẳng định.
-A... Được ạ!! - Hotaru vâng dạ, vội vã xách túi kem, chạy theo chân của Gin. Tôi chỉ định hỏi chúng ta sẽ đi đâu thôi, anh không cần trả lời lạc đề như thế chứ! T_T
Tiếng chim rả rích mỗi lúc một vang. Những tán cây xanh lợp hàng trăm lớp lên nhau che kín mặt trời khiến cho không khí trong rừng mát mẻ hơn rất nhiều. Hotaru thích thú đảo mắt khắp nơi, phía trước là Gin vẫn chăm chú ăn cây kem của mình. "Soạt!!"
Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của Hotaru, cô đứa mắt nhìn xung quanh một lượt.
Không có gì. Hotaru lại bước tiếp. "Soạt!"
Tiếng động lại vang lên gần hơn. Hotaru có chút mất bình tĩnh, mặt tái đi, chân lùi sau vài bước.
-Gin!! Con người đúng không? - Từ sau bụi cây, một bóng đen xuất hiện. Cả người như một đống bùn nhão màu đen dựng trên đất, phía trên đỉnh đống bùn mọc lại xuất hiện một đôi mắt to tròn và cái miệng rộng đỏ lòm. Mắt Hotaru trợn tròn.
-Ực!! - T.T "Làm ơn đi, tạo hình yêu quái như vậy cũng quá ghê tởm rồi. Kinh quá!! Oẹ..."
- Tôi nhai đầu nó nhé! Gin?
- Gì? - Hotaru nghe được hai từ "nhai đầu" mặt biến sắc. Miệng bất giác hét lên, đầu la hét thảm thiết -" Chú à!! Thế này mà gọi là không ăn thịt người hay saooooo?"
- Không được! - Một giọng nói cất lên, ngay lập tức Gin bước tới trước Hotaru che chắn.
-Gin, nó là một con bé loài người - Đống bùn nói tiếp.
-Con bé là bạn tôi! Đừng doạ nó!! - Gin tiếp tục, giọng điệu rất bình thường, không có chút gì đôi co.
-Được!! - Đống bùn gật đầu, rồi lập tức nhìn Hotaru, giọng nói cao vút, đe doạ - Con bé loài người, nghe rõ đây, không được động vào Gin! Nếu không, ta sẽ ăn thịt mi!!!
"Ăn... ăn thịt á?" - Hotaru run như cầy sấy. Lập tức gập người 90 độ, hô to, rõ ràng, rất có khả năng doạ chết người khác:
-DẠ!! NHỚ RỒI Ạ!!
"Bùm!!"
Một cột khói trắng bốc lên. Từ chỗ đống bùn xấu xí vừa nãy đứng, đột ngột xuất hiện một con cáo trắng từ bao giờ. Con cáo to bằng Hotaru, mắt xanh lá lấp lánh, cái đuôi dài bông xù co rúm lại, trông có vẻ đang sợ hãi chết khiếp.
- A... Một con cáo?? - Hotaru ngạc nhiên.
Gin cười:
- Cũng là yêu quái đấy! Bọn này chuyên biến hình doạ người nhưng chẳng hại ai bao giờ! Cũng rất nhát, chỉ cần nghe tiếng động to sẽ tự thu về nguyên hình! Hotaru nghe xong, mắt đột nhiên sáng quắc:
- Aaaa! Oách quá! Lần đầu em thấy yêu quái đấyyy!
- Lần đầu? Thế nhóc nghĩ anh là gì? - Gin quay sang cạnh, hỏi - Ơ??? Đâu rồi???
Hotaru vừa nãy còn đang hò reo ngay cạnh Gin thoáng cái đã biến mất, chạy lon ton tới chỗ con cáo từ bao giờ.
- Cáo, lại đây bế chút nàoooooo!!!
Hotaru hét lên, doạ con cáo trắng vừa rồi đang nằm co ro bắt đầu chạy biến.
- Aaaa, bế chút đã nào!! Đừng chạy!
Hotaru cuống quýt đuổi theo, vui vẻ nô đùa cạnh những cái rễ cây già bò trên nền đất. Gin có chút bàng hoàng, sau rồi chợt thở dài một tiếng, đôi mắt sau chiếc mặt nạ Kitsune hình cáo lấp lánh ý cười.
-Gin! Gin! Gin... - Một loạt tiếng gọi mỏng manh xuất hiện sau mấy bụi cây.
Gin quay lại nhìn mấy con ma hình ô đang tỏ vẻ lo lắng, khẽ xua tay:
- Yên tâm! Tôi sẽ cẩn thận! Đừng doạ Hotaru!
Gió lại lăn qua những lớp lá cây già. Vài tia nắng hiếm hoi, đậu lên chiếc váy phấn hồng của Hotaru. Trong rừng Yamagami âm u ngày thương vang lên tiếng cười đùa thích thú, khiến lòng ai kia ấm lại. "Nhóc vô tư thật đấy! "
|
Chương 3:
-Hotaru!! - Gin lên tiếng gọi trước khi Hotaru chạy theo cáo yêu vào tận sâu bên trong.
-Dạ? - Hotaru quay lại.
- Đừng nghịch nữa, lại đây!!
-Nhưng...
Hotaru nhăn nhó, vặn vẹo hết các cơ mặt để thể hiện rằng mình đang vô cùng không cam lòng. Gin thở dài, trên tay, thanh củi huyền thoại đột nhiên xuất hiện từ bao giờ, lại còn cố ý lọt ngay vào tầm mắt của Hotaru.
- A!! Hơ hơ... Em lại ngay, lại ngay đây! - Hotaru nuốt nước mắt, lon ton chạy lại gần Gin. Đại não bắt đầu kể khổ - "Anime đúng là Anime, không thể tin được! Ai bảo anh ta hiền lành, ai bảo anh ta chiều con trẻ? Bịa đặt, toàn bịa đặt!"
-Bất mãn sao? - Gin cúi xuống nhìn cây nấm màu hồng bên cạnh, hai con mắt có chút doạ nạt người ta.
-Không ạ! Em tuyệt đối không có gì bất mãn, nửa điều cũng không bất mãn! - Hotaru lắc đầu chối chết, giọng nói đanh thép khẳng định.
-Vậy nhóc đăm đăm chiêu chiêu làm cái gì thế? - Gin tiếp tục.
-A!! Không có... Em chỉ đang nghĩ!
-Nghĩ gì?
-Nghĩ... Nghĩ... Nghĩ lung tung!! Hi hi - Hotaru cười cười, biểu cảm mặt trông ngu hết chỗ tả.
Sau mặt nạ, Gin nhíu mày, khoé miệng khẽ cong lên với biên độ nhỏ, đặt que củi tới trước măt Hotaru khua khua vài vòng, nói tiếp:
-Lung tung là nghĩ tới vấn đề gì??
-.... - "Đồ biến tháiiii !! Anh đúng là ép con nít quá đáng, rất quá đángggg!"
-Không tiện nói sao? - Thanh củi bắt đầu tới gần Hotaru hơn.
-Tiện! Tiện! Rất tiện nói! - Hotaru ôm đầu, hét vội vàng.
Gin khẽ gật đầu, che dấu đi hai vai đang run run vì cười của mình khi nhìn điệu bộ của cô bé trước mặt. Nhanh chóng lại gần một gốc cây, ngồi xuống, hướng về Hotaru, nói:
-Nếu tiện thì nhóc kể cho anh nghe đi!
Nhận được lệnh, đầu óc Hotaru lập tưc hoạt động. Bằng mọi cách lục lọi lại xem lúc xem Anime đến đoạn này sẽ xảy ra tình huống gì. Nhưng có cố nghĩ mãi, nghĩ thế nào cũng nghĩ không lại được. Cho đến lúc đại não, tiểu não, não anh, não chị xoắn hết vào nhau, mồ hôi trán cũng theo đấy nhỏ ra từng hột to đùng, Gin mới lên tiếng:
-Sao thế? Nghĩ không ra định nói gì à?
-Nghĩ ra, nghĩ ra chứ!!
-Vậy là chuyện gì?
-Là... Là... Là chuyện...
-Hử? - Gin ghé sắt mắt lại hơn 2cm về phía Hotaru.
Hotaru nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi rịn ra như tắm, thiếu nước khóc lóc kể khổ thôi.
Đồ chết tiệt! Đồ yêu quái chết tiệt. Dù không thấy anh nhưng tôi cá mặt anh bây giờ xấu xa, biến thái chỉ thua mặt của Gintama thôi. Đồ mặt biến thái...Biến th... A! Khoan! Mặt???
-MẶT NẠ- Hotaru đột ngột hét lên. Doạ cái mặt của Gin bắn lai về vị trí ban đầu - Đúng rồi là mặt nạ!! Em định hỏi Gin về chiếc mặt nạ.
-Mặt nạ? Mặt nạ của anh có chỗ nào không ổn? - Gin ngạc nhiên.
-Không có!! Gin, anh là quỷ vô diện à? Tại sao lại phải đeo mặt nạ?
Hotaru mỉm cười hỏi. Nhưng hình như câu hỏi này làm Gin có chút không thoải mái, anh đứng dậy, xoay người bước đi
-Không phải! Anh muốn thôi!
-Nhưng tại sao anh lại muốn? - Hotaru bám theo, ra sức biến mình thành con đỉa.
-....
-Là vì anh sợ đen da à?? Không phải, không phải, rừng Yamagami có nắng đâu?
-....
-Hay là mặt anh bị muỗi đốt?? Cũng đúng, cũng đúng, Gin sống trong rừng mà!!
-....
-Vẫn không phải sao? Hay là tại...
-Hotaru!! - Gin quay lại, lên tiếng.
-Dạ! - Hotaru lập tức ngậm miệng, cười hiền.
-Hỏi chuyện anh thế là đủ rồi, nhóc cũng kể về nhóc đi!!
-Dạ? - Hotaru há hốc mồm ngạc nhiên.
-Sao thế??
-Hơ.. Anh muốn nghe à? - Hotaru ấp úng.
-Thế nhóc nghĩ lí do anh hỏi là gì?
Hotaru vặn vẹo chân tay, đầu bắt đầu xâu chuỗi lại các chi tiết góp nhặt được từ Anime. Tại sao cái gì cũng không hỏi, lại hỏi về bối cảnh gia đình nhỉ? Bản thân Hotaru cũng không thể nói về mình, lẽ nào lại thành thật nói với Gin rằng:
Em thực ra đã 19 tuổi rồi, cũng không phải là người ở thế giới này. Bản thân không biết tại sao lại lạc tới đây, nên trong não chả lưu lại chút ký ức gì về người thân nên không có gì để kể...
Làm ơn thôi đi !! Đùa gì chứ!? Ai có gan kể thứ chuyện cổ tích này cho một yêu quái nghe đây?? Tồn tại yêu quái đã là hoang đường lắm rồi, lẽ nào còn thêm cả chuyện xuyên không??
- À... Nhà em có bố này, mẹ này, và một em trai nữa!!
-Em trai sao?? -Phải! Phải!! - Hotaru gật đầu loạn xạ, tiếp tục cố liên tưởng đến giai đoạn khi em trai của mình còn bé, dù sao Anime không có nói Gin sẽ tới nhà của cô đâu? Giả dối một chút chắc vẫn được - Nó rất mập mạp!! Tròn xoe như quả dưa thế này này, ôm rất thích tay!!
-Tròn như vậy sao? - Gin phụ hoạ.
- Phải!! Nếu đặt xuống đất có thể lăn tròn mấy vòng nữa, rất đáng yêu!! - Hotaru cười thích thú.
-Được bế em bé thích lắm đúng không??
- Phải đó, rất thích!! ^^
- Ừ... Tuyệt nhỉ??
-Vân...g!!
Hotaru đang hào hứng tiếp lời, thì đột nhiên bị giọng nói ảo não của Gin chặn lại. Cô bé nhìn chàng trai trước mặt đang đưa ánh mắt sau chiếc mặt nạ ra xa, dáng vẻ cô đơn giữa rừng già vô tận, đầu thầm nghĩ:
Chiết tiệt! Chết tiệt!! Xem Anime tới thuộc cả hoa văn trên áo nhân vật rồi mà lại có thể quên anh ta không thể tiếp xúc với con người. Lại dám trước mặt người cô đơn như thế kể về việc được ôm em bé trong tay. Đúng là não bị úng nước rồi mà! T_T
-Gin... Anh không sao chứ?
Lát sau, Hotaru mới dám lên tiếng.
-Không sao! - Gin khẽ lắc đầu, rồi lại ra vẻ hào hứng - Làm nhóc sợ à? Anh xin lỗi, nhóc tiếp tục kể đi, tới lúc ôm em bé rất thích rồi!! - Không thích! >< - Hotaru cật lực hét, điệu bộ rất hùng dũng phản đối - Bế không thích tý nào! Em bé béo tròn như vậy, bế rất nặng tay. Lại còn hay khóc nhè, còn đái bậy lung tung. Rất không thích!! Thế nên là nếu có thể không bế, em tuyệt đối sẽ không thèm bế đâu!!
Gin nghe xong một loạt từ ngữ phản đối của Hotaru, đuôi mắt đang mở căng hết cỡ quên luôn cả nhắm lại, lát sau nhịn không được phá lên cười
-Nhóc thật là...
-Hì hì!! -Hotaru thấy Gin cười thoải mái như vậy, tâm trạng có chút nhẹ nhàng hơn, cũng cười phụ hoạ. Thoáng chốc dưới những tia nắng ấm áp hiếm hoi chiếu được qua nhiều lớp tán cây già, tiếng cười vui vẻ choán lấy cả không gian, tô thêm cho cảnh sắc tươi sáng.
- Vậy giờ cả gia đình em đang sống trong làng sao? - Sau khi cười chán, Gin lại hỏi.
- Không có! - Hotaru lắc đầu, nhìn Gin bằng ánh mắt chân thành nhất có thể rồi lại tiếp tục bịa chuyện - Em cùng mẹ hiện tại đang ở nhà chú! Em không sống ở đây quanh năm, gia đình em ở một nơi khác!
- Nơi khác? Có xa nơi này không?? - Gin hỏi lại.
-Xa... À cũng không xa lắm! Ngồi tàu điện có thể tới trong vòng vài tiếng. Nhưng em chỉ về đây khi mùa hè thôi! Tới hết hè, em phải quay lại học.
- Học sao? Học là làm gì thế??
- Tới một khuôn viên rộng lớn được gọi là trường. Rồi cùng rất nhiều bạn bè khác đọc sách, vui chơi thì coi như đi học! Hì...
- Vậy sao? Nếu vậy anh không thể học như nhóc được! Vì ở nơi ấy chắc sẽ có rất nhiều người!!
- Phải!! - Hotaru gật đầu, sau nghĩ ra cái gì lại hỏi - Gin, anh cảm thấy cuộc sống hiện tại tẻ nhạt sao? Anh muốn thử được sống giống như em à?
Nghe Hotaru hỏi, Gin có chút bàng hoàng. Anh nhìn chăm chú vào cô bé, gió khẽ thổi mái tóc bạc bay bay, lát sau Gin khẽ gật đầu. Hotaru nén một tiếng thở dài, đầu óc lập tức đánh giá hoàn cảnh trước mắt : Biết ngay mà, chính vì ao ước được sống như con người một lần mà cuối cùng anh chết đấy biết không? -_- . Dù sao tôi cũng không phải Hotaru thật của anh, để tôi giúp anh khai thông đầu óc một chút vậy.
- Gin này... - Hotaru lên tiếng, lén nhìn Gin một cái rồi trưng ra bộ mặt "bố đời" giảng giải: Ai sinh ra cũng có một cuộc sống riêng để sống, nên anh phải biết chấp nhận cuộc sống của mình! Anh nói xem, cuộc sống của anh yên bình như vậy, rất tốt. Tuy thỉnh thoảng có làm người ta thấy nhàm chán, nhưng phải nghĩ xa ra. So với việc hằng ngày đều vất vả đi học, rồi phải làm bài tập về nhà thì chính là sung sướng gấp nhiều lần. Bởi vậy sau này anh phải cẩn thận, bất chấp chuyện gì đều phải giữ mình, có thể không chạm vào cái gì thì đừng chạm, anh cũng không biết thứ anh chạm vào có nguy hiểm hay không!! Phải nhớ, cứ sống tốt mới là hay nhất!!!
Sau bài diễn văn đi sâu vào lòng người của mình Hotaru thậm chí còn vô cùng thấy cảm phục thì người nghe như Gin chắc chắn không ngoại lệ. Anh nhìn cô bé tóc bấm ngây ngô trước mặt, tuy lời nói đều không ám chỉ đến việc anh không nên chạm vào người nhưng chính là muốn anh sống tốt. Thanh củi trong tay Gin đặt nhẹ lên đỉnh đầu Hotaru, khẽ di chuyển như thể đang xoa đầu cô. - Được rồi nhóc, anh sẽ ghi nhớ!
-Đúng vậy! Đúng vậy!! Anh phải nhớ kỹ, việc gì liên quan tới sống chết đều không thể đùa nên phải cân nhắc thật tốt! ^^
- Rồi, vậy có muốn đi thăm quan một vòng rừng Yamagami không? - Gin cười.
- Có ạ! Đi chứ!
- Đi nào!! Cầm lấy! - Gin nói, rồi đưa thanh củi trong tay về phía Hotaru.
- Hì... dạ! - Hotaru cũng nhanh chóng nắm lấy đầu còn lại của cây gậy rồi bước theo về phía trước.
Rất nhanh sau đó, chỉ còn nghe thấy vài tiếng nói nhỏ dần
- Anh cứ dắt em như thế này giống hẹn hò nhỉ!?
- Hẹn hò gì mà chán òm!!
- Anh thực tế chút đi, hẹn hò trong rừng thì chỉ thế này thôi!!
- Nếu vậy nên sửa là lãng mạn!!
- Phải, phải! Lãng mạn! Á GIN!! Có muỗi...
- Ừ!! =_= " !
Sau khi bóng Gin và Hotaru khuất hẳn, sau những tán cây cổ thụ, vài yêu quái xuất hiện, chúng lặng nhìn về phía trước, rồi rủ rỉ với nhau
- Đó là một đứa trẻ loài người!
-Gin sẽ gặp nguy hiểm mất!!
-Nhưng Gin đã cười khi ở cạnh cô bé ấy!!
-Gin còn muốn đưa cô bé ấy đi chơi!!!
- Không lẽ Gin, đang yêu???
Lời nói của một yêu quái cây làm những tiếng bàn tán dịu lại rồi tắt hẳn, chúng đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn những khẽ lá đặc kín của rừng Yamagami
"Gin... đang yêu???"
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
[* Tâm sự Author *] Bắt đầu đến đoạn hư cấu của t/g rồi đây! . Vì là phần đầu nên mọi thứ vẫn dựa nhiều theo nguyên tác, và còn dựa theo tới tận khúc cuối của Anime cơ, có điều Anime tới đấy là dừng, còn t/g tới đấy vẫn đi tiếp! :3 . Qua 3 chương truyện t/g cũng tự nhận thấy bản thân viết lách chưa vào đâu, văn phong chưa có gì thu hút, vậy mà các bạn vẫn đọc ủng hộ, đặc việt là NhcMika, khiến tớ rất cảm kích! ^^~. Tớ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Tốc độ post lẽ là 7 ngày/1 chap ( thông cảm đuy, vì tớ còn nhiều hố lắm, phải chia ra để lấp hố! :3 ) Cảm ơn ạ!
|
Chương 4: Đi lạc
Gin dẫn Hotaru men theo một thác nước lớn cẩn thận bước sâu vào rừng.
-Oaaaaa! - Hotaru đi được nửa đoạn đương liền ngước mắt lên rồi reo vang một tiếng. Thác nước cao tới mức không đấy đỉnh, chỉ thấy mấy lớp hơi nước không rõ là mây hay khói đứng im lìm, bất động. Từng dòng nước đổ xuống bên dưới trong veo, va đập với đá tạo lên mấy tiếng ầm ầm to khủng khiếp.
Quả thật là cảnh đẹp hiếm có, từ bé tới giờ mình còn chưa thấy cái thác nào hùng vĩ như thế này - Hotaru chân thành cảm thán.
-Này! Này!! - Gin đưa khúc củi trong tay huých huých vào người Hotaru mấy cái - Đi thôi, nếu nhóc còn đứng đây một lát nữa, anh sẽ bỏ nhóc lại đấy!!
-Đứng nhìn một chút thôi mà! Anh có cần keo kiệt vậy không? - Hotaru trề môi.
-Vậy nhóc cứ đứng ngắm đi!
Gin đáp lời, lập tức xoay người rời đi. Hotaru lúc này mặt mới co rúm lại, hết nhìn thác nước lại nhìn Gin ở phía trước, sau đó cuống quýt chạy theo.
-Chờ em vớiiiiiii !!!!
Gin vẫn không đáp, chỉ lặng lẽ dẫn đường. Hotaru mặt như bị rách lẽo đẽo đi theo, cũng không thèm đóng tốt vai trẻ em ngoan, liên tục tạo các hành động như thè lưỡi, trợn mắt, giả vờ đấm Gin từ phía sau.
-Hotaru!!! - Gin bất chợt quay người lại lên tiếng.
-Ớ.. dạ?? - Hotaru cuống quýt đáp, thu cái lưỡi đang thè dài của mình vào.
-Nhóc thè lưỡi ra làm gì thế? - Gin ngạc nhiên.
-Đâu có! Em có thè đâu? - Hotaru lắc đầu, mặt ngây ngô nhưng chưa hề có việc gì xảy ra.
Gin trầm ngâm một lát rồi cũng thở dài cho qua, tiếp tục đưa khúc củi về phía Hotaru, nói:
-Cầm lấy, sắp đi tới đường hầm, chỗ đó rất tối, phải nhớ bám theo anh nhé!!
-Sao ạ?? Tối á?? - Hotaru ngạc nhiên, rồi nghiêng nghiêng người nhìn qua miệng cửa hang đá trước mặt. - Ực - Nuốt nước bọt, quả thật rất tối.
-Sao thế?
-Gin, không chơi chỗ ấy có được không?
-Nhóc sợ sao?
-Không phải! Không phải! - Hotaru đính chính.
Gin không nói gì, nhưng ánh mắt phản chiếu mấy tia thắc mắc. Theo kinh nghiệm sống gần hai chục năm trên đời, Hotaru ngay lập tức ý thức được việc bản thân cần làm lúc này, liền giải thích:
-Gin, trong đó tối như vậy! Mà khoảng cách của anh vào em chỉ dài bằng một thanh củi này, nhỡ lúc đi đường em chạm vào người anh thì sao? Gin à! Không nên đi đâu!!
Sự thật thì ... Đồ chết tiệt, anh lừa gạt ai chứ? Cái hang tối như thế ai biết có loại yêu quái chết tiệt gì? Ai biết được anh có dở chứng muốn ăn thịt ta không? Muốn lừa ta đi tới đấy ư? Đừng mơ! Đừng mơ!
Cái gọi là "Tri nhân tri diện bất tri tâm" ai nấy chắc hẳn đều đã nếm qua. Mà càng là người ở thời đại cũ, thì càng cả tin nên xác xuất mắc lừa càng cao. Với trình độ cách nhau cả hai thế giới của kỹ thuật lừa gạt, cộng với tạo hình trẻ em ngây thơ thuần khiết, Hotaru có đủ điều kiện cần và đủ để khiến Gin đơ ra vì cảm động lần thứ 2 trong ngày. Gió rừng mát lạnh quấn lấy mái tóc bạc của Gin khẽ đưa qua đưa lại, chiếc áo bên ngoài của anh cũng bay bay, sau lớp mặt nạ thoáng hiện một cười
-Cũng đúng! Vậy chúng ta tham quan loanh quanh một vòng ở đây nhé!
-Vâng! Trước hết thăm quan thác nước ngày được không? - Hotaru thuận thế đẩy thuyền, nhất định kiên trì bám trụ với cảnh đẹp trời cho này.
-Nhóc cứ ở lại chơi một mình! - Gin đáp rồi đi thẳng.
Chỉ để Hotaru kịp thấy vạt áo của mình Gin đã lập tức biến mất không còn dấu tích.
Chứng kiến một màn tuyệt tình này của anh, điều đầu tiên Hotaru bé bỏng, nghĩ chính là : Sau này nếu có cơ hội về thực tại, ai dám tôn sùng anh ta cô nhất định sẽ giẫm chết, giẫm chết hết.
Sau 19 năm sống trên đời còn chưa tìm thấy người đáng để hận thì ngày hôm nay Hotaru sau khi lạc vào thế giới Anime 2 ngày đã chính thức kết thù oán không đội chung trời với một linh hồn đeo mặt nạ Kitsune. Anh ta dám để cô lại một mình nơi rừng hoang vắng thế này, lại còn có rất nhiều yêu quái ai biết chúng có lao ra xơi tái cô không? Đúng là đồ không có não, đồ độc ác! Càng nghĩ đến những việc có thể xảy ra trong tương lai gần, Hotaru mặt mũi càng chuyển sắc, cứ xanh rồi trắng cuối cùng là tự tạo hình mình thành một khóm nha đam hai màu xanh trắng tuyệt đẹp.
Khóm nha đam Hotaru nhìn quanh quất một hồi, khẳng định rằng nhân phẩm của Gin chỉ dài đúng 1cm và bản thân đã bị bỏ lại không thương tiếc, mới khó khăn hét lên được một câu:
-GIN!! ANH LÀ ĐỒ CHẾT DẪMMM!
Tiếng hét của Hotaru không những to, rõ ràng mà còn được gió đưa đi bay bổng khắp núi rừng. Rất tốt, Gin khẳng định sẽ nghe thấy câu này mà quay lại đây để tìm cô, nếu không phải tìm cô về thì sẽ là tới để dùng củi gõ cho một cái. Nhưng đấy là Hotaru hoàn toàn chưa biết chuyện nguy hiểm sắp đến.
Cách đấy không xa Gin đang chăm chú bước đi đột nhiên thấy tiếng Hotaru từ xa truyền tới mới giật mình quay người nhìn lại. Phía sau anh chỉ là những rặng cây anh vừa đi qua, không thấy bóng dáng nhỏ bé đáng lẽ phải lẽo đẽo bám theo anh. Gin cuộn chặt tay, hốt hoảng chạy quay đầu lại
Đồ ngốc!! Không phải đã dặn thác nước đó không thể ở hay sao??
***
Truyền thuyết Nhật Bản thường kể những câu chuyện về các thác nước hay suối nước ở trong rừng. Đa số những câu chuyện ấy đều nói rằng, trên mỗi khúc sông hay thác nước đều có một người canh gác để không cho con người làm hại khúc sông, hay cứu vớt người chết đuối. Những người canh gác ấy đa phần đều là những cô gái rất đẹp. Còn đẹp ra sau thì Hotaru chưa lần nào được nhìn cả, cũng có khi không có cơ hội để nhìn. Nhưng đấy trước đây, còn bây giờ thì cô đang ở rừng Yamagami, vào nhà của yêu quái muốn thấy một người canh gác quả thật chả khó khăn gì.
Sau tiếng hét chửi rủa có phần thậm tệ mà Hotaru giành cho Gin, một lớp sương mờ dưới thác đột ngột xuất hiện, sau đấy có một cô gái bước tới. Làn da trắng như ngọc, đôi mắt màu xanh lá lấp lánh, mái tóc màu xanh da trời dài như suối bồng bềnh, đặc biệt cô gái này khoác trên người bộ váy thời Ai Cập cổ. Hotaru nuốt nước bọt ực một tiếng, thầm than trong lòng - Đẹp thật!! Mấy bức tranh minh hoạ của truyện cổ tích còn lâu mới sánh bằng. Đúng là hàng thật giá thật vẫn hơn.
-Em bé! Em lạc hay sao? - Thần canh giữ cất tiếng, giọng nói dịu dàng rất dễ đi vào lòng người.
Nếu là Hotaru nguyên tác của Anime chắc chắn đã vội vã chạy đến nũng nịu đòi dắt về rồi. Nhưng đây là Hotaru của thời đại mới, thời đại con gái cũng thích ngắm con gái đẹp, nên vẫn còn chưa định thần được. Lát sau mới lắc đầu lia lịa, nhưng chưa đầy 10 giây lại đổi thành gật đầu lia lịa. Phiên giải cho hành động ngớ ngẩn này, là đoạn độc thoại của Hotaru - Mình không lạc, mình cùng Gin và vào đây mà!! ... Không đúng! Rõ ràng tên nhân phẩm dài 1 cm đó bỏ lại mình rồi. Mình đang lạc!
Thần canh giữ khuôn mặt vẫn cười dịu dàng, không có chút phiền phức gì với sự ngu ngốc của Hotaru, thậm chí còn vẫy cô lại gần mình:
-Có muốn chị dẫn em ra khỏi đây không??
- Muốn ạ!! - Hotaru gật đầu chắc chắn, không những muốn mà là rất rất muốn rồi.
-Lại đây, chị dẫn em đi! - Thần canh giữ mỉm cười mê hoặc, tiếp tục nói với Hotaru.
Hotaru lập tức bước tới cạnh thần canh giữ, chủ động rút ngắn khoảng cách. Có điều vì sương mù nên cô không bước nhanh được, chậm chạp nhích từng chút. Phía bên kia, thần canh giữ có vẻ bận trộn nên không muốn đợi chờ, liên tục gọi
- Nhanh lên nào! Tới đây đi!!
Nhìn cảnh tượng trước mắt khiến Hotaru đột nhiên nhớ lại từng nghe kể qua chuyện ngụ ngôn về những cô gái tự tử ở sông, linh hồn sẽ biến hình thành quỷ dữ luôn tìm cách dụ dỗ những người qua sông để lôi họ xuống nước. Đặc biệt lúc mấy linh hồn này xuất hiện cũng đều có sương mù.
- Ực!!
Hotaru không tự chủ nuốt nước bọt, chân cũng dừng theo.
-Sao thế? Lại đây nào! - Thần canh giữ vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười ngọt ngào chờ đợi.
Đầu óc Hotaru thoáng cái bị quay mòng mòng, bắt đầu đánh giá lại sự việc. Nếu là quỷ dữ thì phải có tạo hình ghê hơn chứ, khuôn mặt này rõ ràng của tiên nữ. Nghĩ đến đây, cô lại vững vàng bước tiếp. Nhưng vừa đi được hai bước đột nhiên nghe thấy tiếng hét ở sau lưng
- HOTARU! ĐỨNG LẠI!
Hotaru quay người, sau lớp sương mù, Gin xuất hiện, mái tóc bạc của anh vẫn chưa dừng đong đưa dù cơ thể đang đứng im, chứng tỏ anh đã chạy tới đây rất nhanh. Thấy Gin tới, lại còn bộ dạng vất vả như thế Hotaru đột nhiên thấy cảm động. Dù sao anh ta cũng quay lại đón cô, lẽ nào lại không nể mặt một chút. Vậy là Hotaru quay người lại, tươi cười vẫy tay
- Gin anh quay lại rồi đấy à??
- Hotaru, lại đây! NGAY! -Gin gằn giọng.
-Hả??
Còn chưa để Hotaru nói hết câu, một cánh tay đột ngột nắm lấy cô kéo mạnh. Đợi đến khi Hotaru đứng vững lại được trên đất thì thấy sương mù đã tan hết, cô có thể nhìn thấy rõ Gin đang đứng phía đối diện, hai tay cuộn chặt tới nghe thấy tiếng két két.
- Gin! Ngươi tới đây phá hỏng chuyện tốt của ta làm gì?
Tiếng nói giận dữ gầm về phía Gin. Hotaru đánh giá vấn đề một lát rồi đưa ra kết luận: Chắc chặn thần canh giữ không biết Gin là bạn của cô nên nghĩ anh có ý hại cô. Dù sao nút thắt này cũng là cô, nên để cô nói với thần canh giữ tỷ tỷ một tiếng vẫn hơn. Vậy là Hotaru vui vẻ quay mặt về phía sau.
_Im lặng_ (1 con quạ đen bay qua )
- AAAAAAAAAAA!!!! - Hotaru bật hết volum của mình, dùng toàn lực bình sinh hét lên khiếp đảm. Nhắm chặt hai mắt để tránh hai con ngươi có thể rớt luôn ra ngoài vì kinh sợ. Thần hộ mệnh tỷ tỷ sinh đẹp như tiên, người gặp người cười hoa gặp hoa mở vừa nãy đã bốc hơi hoàn toàn đi đâu mất. Còn thứ Hotaru nhìn thấy chỉ là một con quỷ thực sự. Khuôn măt khả ái biến thành bộ mặt dài thượt, từng lớp da trắng nhợt, nhăn nhúm tróc cả vẩy. Mái tóc xanh dài, xơ cứng tới tận ngọn. Cái miệng rộng tới mức không thể rộng hơn, chỉa ra hàm răng cá mập. Giữ trán đặc biệt mọc lên hai cái sừng nhọn hoắt như dao, kết hợp với ánh mắt đỏ trợn tròn thật thử thách tim của người khác. Hotaru thề, nếu không phải là cô mà là đứa bé đơn thuần mới 6 tuổi, thì tim ngay lúc này đã vỡ tan ra rồi. Dù là yêu quái cũng không cần tạo hình ghê tởm như thế, tạo hình doạ người như vậy để làm gì? Lo sợ người ta không bị nhồi máu cơ tim hay sao?
- Bỏ con bé ra!! Thần Yamagami đã nói không được hại con người!! - Gin cất tiếng, giọng nói rất có khả năng sát thương.
Bàn tay lạnh ngắt, cùng những cái móng dài của con quỷ xiết chặt hơn lấy Hotaru làm người cô cứng đờ cả lại, miệng cũng đông cứng không thốt nổi một từ.
- Ta không nghe! Ma quỷ sinh ra chính là để ăn thịt, giết chóc con người! Cấm cái gì? Ông ta quản được ta sao? Cả mi nữa Gin, mi không chạm vào nó được thì cũng không cứu nó được!! Ha ha...
Lời nói của con quỷ giáng tận hai đòn vào mặt Hotaru. Đúng rồi!! Anh ta có thể cứu ai chứ? Huhu... Thời thế thay đổi, thiên hạ đại loạn, mọi sự thôi rồi! Mình chết mất!! Chỉ kịp nghĩ đến đấy,cô lập tức bị lôi cùng con quỷ nhảy xuống nước. Chính là lúc này, khi Hotaru thấy bản thân bất lực nhất, cô vẫn không kìm lòng nổi hét lên
- GIN!! CỨU... ư.. ư...
Nước thi nhau chảy vào cái mồm đang há hốc vì gào thét của Hotaru. Cô gắng hết sức vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát ra nổi. Chỉ thấy bản thân chìm càng lúc càng sâu, không nổi nên được.
Thật đen đủi!! Đợi ta đầu thai khiếp nữa, nhất định không xem Anime! Toàn là bịa đặt, bịa đặt! Ư... Không ổn... Khó thở quá...
Trong lúc ý thức của Hotaru chưa mất hoàn toàn, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng "Ùm" lớn. Chìm sâu hơn một lát, lại thấy mình đang được lôi lên. Không phải chứ? Lẽ nào cô chết mất rồi? Giờ đang trong quá trình nổi xác lên hay sao?? Sinh mạng con người thật không vững chắc? Chết nhanh thế này sao?
Gin... đồ chết bầm!! Anh không được mang xác tôi trả về nhà cho chú tôi biết chưa? Cứ để họ nghĩ tôi đi lạc!!!
Phải!! Đời này Hotaru sống hai kiếp người! Đều có gia đình rất tốt. Cô biến mất lần một chắc chắn làm người nhà rất khổ tâm, giờ không muốn sự việc xảy ra nữa. Cứ để họ nghĩ cô đi lạc đâu đấy rồi mất tích, khỏi phải nhìn xác một cô bé 6 tuổi. Đúng... Cứ vậy đi!!
Sau đó, tất cả mọi thứ chìm hết vào bóng tối.
|