Búp Bê Ma Cà Rồng 17+
|
|
CHAP 24 Rầm! _ Cắt bỏ đôi cánh? Chỉ có thế thôi sao?– Changmin đập bàn một cái rõ mạnhrồi gào vào mặt người phía đối diện. _ Vậy ngươi còn muốn gì nữa… – Kibum nhăn mặt khó chịu, cố lờ đi khuôn mặt tỏ rõ vẻ không phục của Changmin mà tiếp tục gắp thức ăn cho vào miệng nhai – Đối với quỷ nữ đó chính là hình phạt đáng sợ nhất… _ Giết người đền mạng, Vampire các ngươi không biết đến câu đấy hả? – Changmin có vẻ như vẫn rất hậm hựcvới quyết định xử trí Ririn của Chúa tể. _ Nhưng Jaejoong chưa chết… – Kibum nhún vai nói. _ Suýt chết, là suýt chết đó!! – Changmin trợn mắt kêu lên, con quỷ nữ chết tiệt kia hành hạ Jae hyung của Min như vậy bảo Min sao có thể bình tĩnh được – Vậy mà cái tên Chúatể kia bảo là hắn yêu Jaejoong hyung,yêu mà thế sao? Người mình yêu bị kẻ khác làm ra nông nỗi thế mà vẫn để ả ta sống! _ Ya… – Kibum buông đũa tức giận nhìn thằng nhóc trước mặt – Ngươi ăn xong phần của ngươi rồi thì không để cho người khác dùng bữa nữa hả? Ồn ào thế đủ chưa? _ Bức xúc tí thôi… làm gì mà nóng thế… Changmin bĩu môi khẽ lầm bầm, ai bảo tên đó ăn chậm làm chi, bảo Min ngồi yên nhìn người khác ăn làm sao nó chịu được chứ. Thực ra ban đầu Changmin cũng rất thắc mắc vì sao tên Vampire cùng phòng này lại luôn ăn thức ăn của con người. Có uống máu đấy, nhưng lúc đem đồ ăn cho Min, Bum luôn mang hai suất, một cho Min và một cho cậu, sau đó thì cùng ăn luôn. Thắcmắc suốt từ lúc mới bị bắt tới đây đến tận bây giờ mới được giải đáp. Bởi vì hiện giờ Jaejoong hyung đang hôn mê bất tỉnh, nên nhiệm vụ bảo mẫu trông coi mấy đứa Vampire loắt choắt kia được giao lại cho Min, nhờ đấy mà nó cũng khai thác được kha khá thông tin hay ho về toà lâu đài này. Thế nên Min mới biết được việc Kibum là Vampire nửa vời, có thể giết người, có thể uống máu người nhưng lại không thể trực tiếp cắn cổ uống máu, rồi thì thức ăn cũng ăn chung với con mồi luôn. Từ sau khi biết điều đấy Changmin đãbớt sợ Kibum đi vài phần, bởi vì tên Chúa tể kia yêu Jaejoong hyung, mà Jaejoong hyung lại rất yêu Min, thế nên chẳng đời nào tên này dám giết Min đâu. Hô hô hô, vì vậy đừng thắc mắc tại sao Min có thể vô tư chọc ngoáy nghịch phá khắp nơi như thế nhá… _ Nè… – Y như rằng, ngồi yên nhìn tên kia ăn được hai phút đã bắt đầu thấy ngứa miệng – Chốc nữa cho ta đến thăm Jaejoong hyung nhé! _ Không được, chiều vừa đến rồi. – Kibum lạnh lùng từ chối. _ Nhỡ lúc ta không đến hyung ấy tỉnh lại thì sao? – Changmin bất mãn lên tiếng – Khi hyung ấy tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy phải là ta! _ Nói cái gì thế? Vậy còn Chúa tể thì sao? – Kibum lườm thằng nhóc kia một cái, đúng là cái đồ không hiểu chuyện. Người đầu tiên Jaejoong nhìn thấy sau khi tỉnh dậy nhất định phải là Chúa tể. _ Sao trăng gì? Tên đó là gì của Jaejoong hyung? Anh em hả? Hay người yêuuuu… – Changmin cố kéo dài giọng ở từ cuối như để thể hiện sự coi thường của mình về mối quan hệ giữa tên Vampire đấy và Jaejoong. _ Vợ chồng. – Kibum mặt không cảm xúc chậm rãi phun ra hai tiếng. _ Khụ… cái gì chứ? Changmin trong phút chốc hít thở không thông, đoạn trợn trừng mắt lườm Kibum, đừng có nói bậy thế chứ. Jaejoong hyung không đời nào chấp nhận mối quan hệ này đâu, mà ngay cả Min cũng sẽ không bao giờ để hyung ấy trở thành vợ tên Chúa tểkia. _ Rồi ngươi xem, đợi đến lúc Jaejoong tỉnh lại… Chúa tể sẽ nói lời yêu với cậu ta, sau đó nếu nghĩ lạc quan hơn một chút thì có thể trông chờ vào việc được ăn kẹo cưới… Kibum nói ra mà cũng tự cảm thấy thật kỳ quặc, đây toàn là mấy lời lúc trước Huyết Vương tỉ tê cho Bum đấy chứ. Cơ mà cho dù không thích lắm cũng vẫn nói ra, bởi vì Bum muốn thấy phản ứng của tên nhóc kia sau khi nghe những lời đấy. Lúc nó vui vẻ thì Bum rất tức giận, còn lúc nó tức giận thì Bum lại rất thích thú… là thế đấy. _ Khụ khụ khụ… – Quả nhiên sau khi nghe xong Changmin mặt mày đỏ bừng, lè lưỡi ho khan đến nửa ngày – Cho ta xin đi… Vampire các ngươi mà cũng bày đặt cưới xin sao? _ Biết đâu được… Mấy lời của Huyết Vương đều mang tính chất ngông cuồng phi lý, tốt nhất là đừng nên tin hoàn toàn. Ít nhất thì từ lúc tới toà lâu đài này đếngiờ Bum chưa thấy ở đây có tổ chức đám cưới nào cả. _ Thật là… – Changmin nhăn mặt lắc đầu, đột nhiên nhanh như cắt thó một miếng thịt ở cái đĩa trước mặt cho vào mồm, nhai nhồm nhoàm. _ Làm gì đó?! Kibum vừa buồn cười vừa bực mình,lúc nào cũng như một tên đói ăn, không phải ban nãy vừa ăn rồi sao. _ Ngồi buồn… Changmin thấy Kibum không có biểu hiện gì nguy hiểm nên ngựa quen đường cũ, tiếp tục lấy thịt bỏ vào mồm. Dù sao Bum cũng không ăn nhiều, vậy nên cậu cứ để mặc cho tên nhóc kia tấn công đĩa thịt của mình. Ai ngờChangmin thấy vậy thì nhờn, bắt đầu chỉnh tư thế nhằm vào đĩa thịt bốc liên tiếp, bốc rồi nhai chóp chép chóp chép, đến độ mà Kibum bắt đầu cảm thấy khó chịu. _ Này… ngươi đủ chưa? Ngẩng đầu lên quát một tiếng, lại thấy Changmin cũng ngẩng đầu lên nhìn mình, môi vẫn còn bóng nhẫy mỡ thịt, hơn nữa còn bị dính một miếng bên khoé miệng. _ … Cái này là theo phản xạ, chắc chắn là theo phản xạ, cậu thề rằng chỉ là theophản xạ thôi. Kibum đưa tay gạt mẩuthịt dính ở khoé miệng cho Changmin, bàn tay hơi run run khi chạm vào đôi môi đó. Sau đấy thì bốnmắt im lặng nhìn nhau. _ Ăn uống mất nết… – Kibum sau khi bừng tỉnh thì dùng sức véo mạnh vào má Changmin và gắt lên, rồi đạp ghế bước về phía cửa – Tối nay không được đi đâu hết, cứ ở yên trong phòng cho ta. “Rầm”, cửa đóng sập lại, người cũng mất hút theo. Changmin ngồi vừa ôm má vừa lẩm bẩm nguyền rủa. Đang yên đang lành tự nhiên nhéo một cái đau đến ộc nước mắt, bảo Min có điên không chứ? Cuối cùng thìMin cũng hiểu được thế nào gọi là đang từ trên mây rớt xuống địa ngụcrồi. À không, Min đâu có nói lúc được Bum chạm vào môi là ở trên mây đâu, ý Min là lúc bị nhéo má cảm giác giống như ở địa ngục ấy. Ờ thì… cái trên mây ấy chỉ là ví dụ thôi, không có ý gì khác cả, đúng thế, là ví dụ… ví dụ… “Chết tôi rồi…” Changmin ôm đầu đaukhổ. Tại sao lại có cảm giác như vậy với một tên con trai chứ?! ~oOo~ _ Yêu… là chết… ở trong lòng một ít… – Nhíu mày. _ Vì mấy khi yêu… mà chắc được yêu… – Nhăn mặt. _ Cho rất nhiều xong nhận… chẳng bao nhiêu… – Lông mày giật giật. _ Người ta phụ… hoặc thờ ơ, chẳng biết… – Nổi gân xanh. _ K.i.m J.a.e.j.o.o.n.g… – Hắn dùng gương mặt cực kỳ khủng bố hướng về phía kẻ đang nằm bất động trên giường rồi nghiến răng nghiến lợi bất mãn – Con người các ngươi sao có thể nghĩ ra mấy thứ như thế này chứ?
|
_ Tiếp đi tiếp đi… – Heechul đứng bên cạnh cố nén cười hẩy hẩy vào tay hắncổ vũ – Em có thấy mấy ngày nay sắc mặt Jaejoong đã hồng lên rất nhiều rồi không? Đều là do em chăm chỉ đọc thơ tình cho cậu ấy đấy, cách này rất hiệu quả, không đúng sao? _ Hừ! Hắn “hừ” mạnh một tiếng rồi chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia, đúng là đã hồng hào lên rất nhiều rồi. Hắn chưa bao giờ mong chờ ai đó tỉnh dậy như vậy, nên không biết là nếu muốn người ta mau tỉnh lại thì phải nói chuyện thật nhiều, mà nếu muốn người mình yêutỉnh lại nhanh thì phải chăm đọc thơ tình cho người ta nghe. Ban đầu hắn cũng chẳng biết thơ tình là cái khỉ gì cả, chỉ thấy người đưa ra chủ ý kia – Heechul – đưa cho hắn một tập giấy, bảo vừa đọc cho Jaejoong nghe vừa tự cảm nhận. Đọc cho Jaejoong nghe thì hắn vẫn miễn cưỡng làm được, chứ còn cảm nhận cái thứ này… hắn muốn đi giết người quá!! Thôi thì… cắn răng đọc tiếp, mọi uất ức sau này sẽ bắt ai đó phải trả… “Những người si theo dõi dấu chân yêu… Và cảnh đời là sa mạc vô liêu… Và tình ái là sợi dây vấn vít… Yêu, là chết ở trong lòng một ít” Kim Jaejoong… Chấp nhận yêu ngươi… ta không chỉ chết có một ít ở trong lòng thôi đâu… Ta mất cả trái tim, mất cả thể diện của Chúa tể… Vào tay ngươi mất rồi… _ Bởi vậy… hãy mau tỉnh dậy đi… – Hắn đưa tay vuốt nhẹ vào má cậu, tỉnh dậy mau Jaejoong, hắn đang có nhiều việc cần giải quyết với cậu lắm.Hắn sẽ không bắt cậu trả lại trái tim đã đánh mất của mình đâu, hắn cần là cần cậu trao trái tim cậu cho hắn cơ. Búp bê à, ta yêu ngươi… ~oOo~ Huyết Vương Heechul vì phải dùng máu chữa bệnh cho hai người khá quan trọng nên nằm hôn mê bất tỉnh trong quan tài vàng đến một tuần liền. Lúc tỉnh lại, đương nhiên việc đầu tiên là lao vào búp bê Hankyung ôm hôn thắm thiết, việc thứ hai là qua hỏi thăm Kibum và các Vampire thuộc hạ một chút tình hình của Junsu, và việc thứ ba… chính là tìm cách trêu chọc vị Chúa tể lạnh lùng lần đầu tiên biết yêu. Nói thật chứ lúcmới nhận ra mình yêu Hankyung y cũng có nhiều biểu hiện kỳ quặc lắm, như thể đã ngộ ra điều gì thật tươi sáng trên thế giới này vậy. Vui vẻ, nôn nao, sốt sắng… chắc chắc là Yunho hiện giờ đang có những cảm xúc như thế. Mà tiện một cái là đến giờ Jaejoong vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, chắc tại vết thương hơi nặng cộng thêm việc phải thích nghi với thứ thuốc bất tử mới được rót vào người, vậy nên Yunho có sốt ruột thếnào cũng không thể bày tỏ cho người ta biết được. Và y thì không bao giờ bỏ qua những vụ thú vị thế này, nhất là lại liên quan đến Yunho. Y đặc biệt thích nhìn khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng lầm lì của Yunho có những biểu hiện khác lạ, hết sức thú vị mà. Đấy, như lúc đọc thơ tình cho Jaejoong nghe đấy, chỉ có vài câu thôimà trên gương mặt đẹp trai đó đã cóbao nhiêu là sắc thái rồi. Heechul đứng ngó bên cạnh buồn cười đến quặn ruột mà không dám thể hiện ra,vì mấy trò dây vào Yunho thế này vuithì vui thật nhưng cũng nguy hiểm lắm, Yunho mà biết y gạt hắn đọc mớthơ tình kia chỉ để biểu diễn cho y xem thì chắc Hankyung sẽ bị hắn lột da mất. Nhắc đến mớ thơ kia mới nhớ, nếu Jaejoong trong cơn mê có lỡ nghe được rồi bệnh càng thêm trầm trọng thì trước tiên phải trách thằng em yêu dấu của cậu ta ấy. Đều là do thằng nhóc nhát gan đó không dám đọc truyện kinh dị cho mấy nhóc Vampire nghe, vậy nên không biết chép đâu ra được một đống thơ tình,rồi cứ thế đọc bô bô ra khiến bọn trẻ phải khóc thét lên “Kinh dị quá!”. Và y đi ngang qua thấy được mới nghĩ ra cái trò này chứ… Cơ mà nếu Jaejoong vẫn cứ không tỉnh lại thì Hankyung của y sẽ bị làm thịt thật đấy. Quỷ nữ Ririn ngu ngốc dám ra tay với Jaejoong khiến Yunhovừa bất ngờ vừa giận đến tím mặt. Lúc đấy Yunho vốn định một phát xé xác Ririn ra, thế nhưng Sungyoung vànhững quỷ nữ còn lại đã cầu xin rất thành khẩn, thế nên y mới đưa ra ý kiến là chỉ cắt bỏ đôi cánh và giam giữ mãi mãi trong hầm kín thôi. Những quỷ nữ kia thấy vậy đều cảm kích y vô cùng, chỉ riêng có Sungyoung và Hanyeon là ngược lại. Sungyoung thì buồn vì chị em của mình bị trừng phạt nặng, còn Hanyeon chắc chắn sẽ có chút run sợ trước quyết định của y. Đã bị cắt mất đôi cánh mà không thể chết, phải ở trong nơi tối tăm chịu đựng sự đau đớn sau lưng, đấy mới là hình phạt kinh khủng nhất. Hình phạt mà y dành cho những kẻ muốn cướp người yêu của hắn và y… ~oOo~ Cùng lúc ấy, trong một khu rừng rậm… _ Ngươi chắc chứ? – Junsu vừa chạy vừa quay sang hỏi gã. _ Chắc chắn, kẻ mà chúng ta đang đuổi theo là Taekoong. Yoochun mím môi trả lời, đấy là một Hunter, một đồng đội của gã. Tối qua gã đã vô tình bắt gặp cảnh kẻ đó chạy ngang qua. Mắt trắng dã. _ Hắn cũng muốn đi tìm tên phù thuỷ kia phải không? Junsu nói xong mới thấy mình hỏi thật thừa thãi. Một tên Hunter bị nhiễm độc phóng như điên trên cùngcon đường mà nó và gã đang đi. Nếu không phải vì vụ gươm bạc kia thì vì cái gì? _ Chúng ta có thể cứu cậu ấy không… – Gã chần chừ hỏi, bởi vì ngoài sức mạnh thì Vampire còn có chút phép thuật, vậy nên biết đâu Junsu biết cách chữa cho người anh em bị nhiễm độc của mình thì sao? _ Không, phải giết ngay! Junsu lạnh lùng liếc nhìn gã. Nó không biết liệu nó có thể giúp tên Hunter kia tỉnh lại không, nhưng nếu có thể làm được thật thì sao? Yêu cầutên Hunter đó đứng về phe Vampire cùng nó và gã hả? Chắc chắn là khôngthể rồi, đến cả Yoochun mặc dù lúc này đã đồng ý giúp nó thì hàng đêm vẫn luôn tự dằn vặt chất vấn với dòng máu Hunter trong người. Cứu tên này rồi, biết đâu hắn lại khiến Yoochun đổi ý quay sang đối địch vớinó thì sao. Cho dù đã có Donghae làmcon tin trong tay thì cũng chẳng chắc chắn được điều gì, nó không muốn gã là kẻ thù của mình lần nữa đâu. Không biết tại sao nữa, nhưng chỉ cần chuyện này kết thúc, Junsu sẽ đốixử với gã tốt hơn… _ A, mất dấu rồi! Bởi vì cả hai đều để tâm trí đi đâu đâu cho nên chẳng mấy chốc mà đã mất dấu tên Hunter kia, lúc này chỉ biết đứng lại ngơ ngác nhìn nhau. _ Vô dụng quá đi! – Junsu càu nhàu. _ Ừ, chúng ta đúng là một đôi vô dụng… – Lâu lắm rồi mới thấy gã dùng nụ cười nham nhở này để trêu nó. _ Bậy bạ, ai một đôi với ngươi, còn nói nữa coi chừng ta… Junsu đang gân cổ lên cãi thì đột nhiên cảm thấy có một thứ lao rất nhanh về phía mình, nó vội vàng nhảy lên tránh. Sau đấy thì trợn mắt nhìn viên đạn bạc găm vào một thân cây gần đó, nếu nó không tránh kịp thì viên đạn kia hiện đang nằm trongngười nó rồi. _ Taekoong!!!
|
Yoochun thấy vậy thì hốt hoảng lao ra chắn trước mặt bảo vệ Junsu. Nếu Vampire mà trúng phải đạn bạc thì sẽrất nguy hiểm, mà gã lại hoàn toàn không muốn việc đó xảy ra với Junsu. Vụt ~ Đoàng đoàng ~ Một bóng đen lao nhanh qua, kèm theo đấy là hai phát súng tới tấp nhắm vào gã và nó. _ Chờ ta ở đây! Yoochun sau khi ôm Junsu nhảy lên tránh đạn thì buông nó ra dặn dò, đoạn xoay người nhảy lên thân cây, rồi dùng tốc độ cực nhanh của một Hunter để phóng theo bắt tên kia. _ Ngu ngốc… – Junsu rít qua kẽ răng –Ngươi nghĩ ta là ai mà phải nhờ ngươi bảo vệ chứ?! Vậy là nó cũng rút vũ khí ra chiến đấucùng gã. Nói về tốc độ thì Vampire nhanh hơn Hunter một chút, mà Vampire hoàng tộc như nó thì còn nhanh hơn nữa, thế nên Junsu chỉ mất một chút thời gian đã có thể đuổi kịp Taekoong. Tuy nhiên vì tên kia hiện đang cầm trong tay thứ vũ khí rất đáng sợ đối với Vampire nên nó cũng không mạo hiểm mà tiếp cận, chỉ duy trì ở khoảng cách nhất định rồi chạy song song với Taekoong, sau đó thì vung roi nhằm vào đường chạy của đối phương mà quật. Chỉ cần Taekoong ngã xuống, Yoochun ở phía sau sẽ khống chế được hắn. Vụt vụt vụt… Bên cạnh thì có kẻ dùng roi cản trở đường chạy, đằng sau thì có kẻ đuổi theo sát nút, điều này khiến Taekoong không thể nào giương súng bắn một lần nữa. Tiêu diệt mọi Vampire trên đường đi và đem kẻ có khả năng đánh thức Hunter Vương trở về, đấy là hai mệnh lệnh chủ nhânxinh đẹp giao cho hắn. Mà một khi chủ nhân đã giao lệnh, thì có chết cũng phải hoàn thành. Xoẹt~ Từ phía sau người Taekoong đột nhiên mọc ra một đôi cánh đen sì, ánh mắt thì rực lên màu trắng dã, thời khắc hắn quay mặt nhìn Junsu, cũng là lúc Junsu bàng hoàng nhận ra điều gì đó. Mắt trắng cánh đen… lẽ nào… _ JUNSU!!! Đoàng… Điều tối kị nhất trong khi đang chiến đấu chính là phân tâm sang chuyện khác, bởi vì chỉ cần một giây không chú ý thôi cũng có thể tạo cơ hội cho đối thủ hạ gục ta. Junsu lúc này vì mải nghĩ đến chuyện kia nên không kịp tránh viên đạn đang lao tới. Cũng may là Yoochun đã lao ra kịp lúc đẩy tay Taekoong làm cho viên đạn đi chệch đường, chỉ sượt qua cánh tay Junsu một chút thôi. Thế nhưng đạn bạc mà sượt qua người Vampire thì cũng là cả một vấn đề lớn đấy. _ Junsu, có sao không??? Gã chẳng thèm để ý đến việc mình suýt chút nữa đã bắt được Taekoong mà lao tới đỡ nó. Tên kia để đôi cánh mọc ra vốn là định chạy trốn, nay lại thuận tiện có thể bắn cho Vampire nọmột phát như vậy là mãn nguyện lắm rồi. Bởi vậy Taekoong chẳng chútchần chừ mà bay mất, đã hoàn thànhxong một mệnh lệnh. _ Junsu, ngươi ổn không? – Gã lay mạnh kẻ đang mơ màng nằm trong tay mình. _ Lạnh… – Nó run run nhắm mắt cảm nhận cái lạnh xuyên thấu cơ thể, lúc trước còn có Kibum chịu nạn cùng, bây giờ thì… _ Không sao, không sao đâu… – Gã ôm chặt nó vào lòng, trái tim một lầnnữa thắt lại, đau không kể xiết. Xin ngươi, đừng rời bỏ ta như Donghae đã làm… Junsu ah, xin ngươi đấy… ~oOo~ _ Anh là gió, em là cát… gió thổi cát bay… đi đến chân trời… hừ… thật là nhàm chán!! Hắn khoanh tay nhìn những con chữ trước mặt, nghiến răng một cái rồi dùng sức xé “roạt roạt” tập giấy kia. Tên Heechul chết tiệt, dám lừa hắn sao? Việc này rõ ràng là chẳng có kết quả gì, đã thế còn khiến hắn trông như một tên ngốc vậy. Hắn phải đi làm thịt búp bê của y ngay bây giờ. _ Umh… Chân bước đến cửa rồi bỗng khựng lại, từ từ quay đầu nhìn. _ Khá…t… nư…ớc… Đôi mắt xinh đẹp kia sau bao ngày khép chặt cuối cùng cũng mở ra, hắn thở hắt một cái thật mạnh rồi vội vàng lao đến bên giường hấp tấp hỏi cậu. _ Jaejoong, Jaejoong… nói gì…?? – Thếlà có hiệu quả thật sao, hoá ra Heechul không lừa hắn. _ N…ước… – Cậu khẽ thều thào. _ Được, ta lấy cho ngươi… – Hắn vừa định xoay người đi thì tay bỗng bị túm lại, cậu đang nhìn hắn, đôi môi run lên – Sao thế? _ Muố…n nghe… – Hắn ngồi xuống để cậu tựa vào ngực mình, chăm chú lắng nghe từng từ cậu nói. _ Muốn nghe cái gì? _ Ngươi nói… ngươi… bảo… có chuyện… muốn… nói… với ta… Jaejoong bám chặt tay vào áo hắn, cậu cũng chẳng hiểu vì sao mình cứ mãi sốt sắng vì điều mà hắn muốn nói đến vậy. Cậu chờ đợi cái gì? Cậu cũng chẳng biết nữa… _ À… – Hắn đương nhiên nhớ ra chuyện kia, khoé môi khẽ nhếch lên, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu – Ta sẽ nói, nhưng không phải bây giờ. _ Sao vậy…? Jaejoong giương đôi mắt buồn buồn nhìn hắn, vừa mới tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê nên còn đang rất mụ mị, chẳng suy nghĩ được gì nhiều. Lúc này chỉ nghĩ là mình đã thêthảm thế chắc chắn hắn sẽ đối xử vớimình tốt hơn một chút, ai ngờ hắn lại lạnh lùng từ chối yêu cầu của cậu như vậy. _ Những lời đó rất quan trọng… – Hắn vuốt khẽ đôi mi dài của cậu mấy cái rồi thích thú nhìn cảnh Jaejoong lùi lại chớp chớp mắt – Mà bây giờ tâm trạng ta đang không ổn định, nóikhông được… “Vì sao không ổn định?!” Jaejoong vốn định hỏi thêm câu đấy, thế nhưng đôi môi lại bị ai đó cướp mất rồi… … Vì sao không ổn định?! Vì ngươi đã tỉnh lại… …
|
CHAP 25 Chính xác là vì lúc ấy Jaejoong mới tỉnh dậy nên vô cùng ngoan ngoãn, đến nỗi chính hắn cũng cảm thấy ngờngợ với thái độ thỏ non bất thường của cậu. Y như rằng mấy ngày sau, lúc đầu óc tỉnh táo hơn không ít cũnglà thời điểm Jaejoong quay lại đúng bản chất một con búp bê khó bảo và bướng bỉnh. Nếu không phải Jaejoong đang bị thương, khó chịu được chấn động mạnh thì chỉ e là cậuđã bị hắn đè xuống dạy dỗ cả chục lần rồi! _ Oẹ… umh… – Jaejoong ôm miệng nôn khan khổ sở đến nỗi mặt mũi xanh lét cả ra. _ Jaejoong… – Hankyung ngồi bên vỗ vai an ủi – Cố chịu một chút… _ Oẹ… ụaa… – Cậu vẫn ôm miệng lắc lắc đầu, cảm giác thật kinh khủng. _ YA… – Heechul đứng cạnh nãy giờ nhìn cảnh Jaejoong nôn vậy thì cảm thấy tức giận vô cùng – Ngươi nghĩ ai cũng có thể uống máu ta sao? Thái độ kiểu gì thế? Đúng là làm ơn mắc oán mà!! _ Chủ nhân… – Hankyung thấy y to tiếng với cậu thì vội cầm tay y một chút để y nguôi giận, sau đó lại quay sang dỗ Jaejoong – Chỉ cần uống nốt tuần này thôi, dù sao cậu cũng sắp khỏi rồi. _ Cho tôi xin… – Jaejoong trợn trừng mắt hết nhìn Hankyung lại nhìn bát nước thuốc đỏ lòm sóng sánh trước mặt – Tôi sẽ không uống loại thuốc kinh dị này thêm một lần nào nữa đâu!!! Lúc trước cậu hôn mê bị người ta đútvào thì không tính, bây giờ tỉnh rồi làm sao tiếp tục nuốt được đây, hơn nữa đây lại là loại thuốc được tinh chế từ máu của cái tên Huyết Vương kia. Vậy mà cậu đã uống nó suốt thờigian qua… ụa… nghĩ đến lại thấy dạ dày lộn cả lên… _ Hừ… – Heechul nhếch mép nhìn Jaejoong – Nếu ngươi không uống, ta sẽ gọi Yunho đến tống vào mồm ngươi! _ Cái này… chủ nhân… Hankyung lo lắng nhìn y, lần trước vì dỗ mãi Jaejoong không chịu uống khiến hắn tức điên lên mà lao tới bópmiệng cậu dốc thuốc vào làm Jaejoong bị sặc. Kết quả là không những không uống được còn bị ho đến nỗi vết thương trên vai bị động chảy máu. Bởi vậy hôm nay Hankyung mới đem thuốc đến lúc Chúa tể không có ở đây, hi vọng có thể làm Jaejoong uống trước khi ngài trở về. Nhưng có lẽ ngoài Chúa tể ra thì chẳng ai ép được Jaejoong… haizz… _ Hỏi lần cuối… – Y không kiên nhẫn gắt lên – Có uống hay không thì bảo? _ Các ngươi có thể cho ta uống thuốc của con người mà. Jaejoong thấy tình hình có vẻ nguy hiểm thì xuống nước thương lượng. Cậu dù sao cũng là con người, tại sao không chữa bệnh cho cậu theo cách loài người vẫn làm chứ. _ Nhưng như thế thì rất lâu khỏi, Chúa tể sẽ rất đau lòng nếu cậu cứ mãi nằm trong đau đớn như vậy. Chỉ có Hankyung là luôn nhẹ nhàng dịu dàng trong mọi trường hợp. _ Hừm… Jaejoong nhăn mặt. Đồng ý vế sau, nếu dùng thuốc con người chữa trị chắc cậu phải nằm thêm vài tháng nữa, dù không muốn nhưng Jaejoong cũng phải thừa nhận thứ thuốc làm từ máu Huyết Vương thựcsự có hiệu quả rất cao. Cơ mà câu nói của anh, vế sau ổn nhưng vế trước thì không ổn tí nào. Hắn đau lòng nếucậu không khỏi sao? Có mà tiếc rẻ vì đồ chơi không dùng được thì có… Cáitên đáng ghét kia, đạp người ta đi rồi lại lôi về, đừng tưởng Jaejoong đãquên chuyện này rồi nhá, cậu còn nhớ rõ cảm giác đau đớn tủi nhục lúc đó đấy! Mà… hắn cũng đừng tưởng… cứ đối xử với cậu dịu dàng như hiện giờ là cậu sẽ tha thứ cho hắn… Jaejoong không rộng lượng thế đâu… Tuy nhiều lúc có động lòng, có thấy thật ngọt ngào… Nhưng đừng tưởng bở là cậu đã tha thứ cho hắn… Không tha, nhất định sẽ bắt hắn trả giá… … Cạch. _ Sao rồi?! – Vừa mới nghĩ đến đã thấy hắn xuất hiện, Jaejoong chột dạ quay mặt đi chỗ khác. _ A, Chúa tể… _ Lại không chịu uống thuốc hả? – Hắn nhìn bát thuốc còn nguyên trên tay Hankyung rồi trầm giọng hỏi. _ Ghê lắm, ta không nuốt nổi… Lần bị hắn dốc thuốc vào miệng đó đã doạ cậu sợ chết khiếp, vậy nên giờchỉ dám phản kháng yếu ớt như vậy thôi. _ Không uống làm sao khỏi? Hắn đi đến giường ngồi cạnh Jaejoong, đưa tay nhẹ nhàng vuốt má cậu. Giọng nói trầm ấm và cử chỉ dịu dàng ấy đã đá phăng cái ý nghĩ trả thù trả giá gì gì đấy của Jaejoong đi đâu mất rồi. Rõ chán mà!!! _ Nhưng… – Jaejoong bặm môi cố thuyết phục hắn. _ Lui ra đi. – Hắn khẽ liếc mắt về phía anh và y, ra hiệu cho hai người. _ À… vậy… – Hankyung ngập ngừng đưa bát thuốc cho hắn – Chúa tể cho Jaejoong uống đi… nhưng… ngài nhớđừng làm cậu ấy bị thương nữa đấy… _ Ra đi. – Hắn lại tiếp tục ra lệnh trongkhi đưa tay túm lấy cậu, lúc này đangchuẩn bị tung chăn ra trùm. Hankyung định nói thêm gì nữa nhưng lại bị Heechul kéo nhanh ra ngoài. Vậy là trong phòng lúc này chỉ còn hắn và cậu. _ Uống mau! – Hắn đưa bát đến trướcmặt Jaejoong. Jaejoong lắc đầu. _ Nhắm mắt lại uống một hơi, sẽ không cảm thấy gì đâu. Hắn hơi nhíu mày một chút nhưng vẫn nói nhẹ nhàng. Tuy nhiên nghe giọng cũng biết là hắn đang không hài lòng chút nào với kẻ bướng bỉnh trước mặt. Jaejoong vẫn kiên trì lắc đầu, cậu thử cách này rồi, chả đỡ tí nào đâu. _ Ngươi… chuyện đó… ngươi còn muốn biết không? Nghiến răng chuyển chủ đề, nếu cứ tiếp tục đôi co thế này không biết hắn sẽ làm gì cậu nữa. Lần trước làm cậu chảy máu đã thấy trong lòng khó chịu lắm rồi. _ Sao? _ Điều ta muốn nói với ngươi, có còn muốn biết… nữa không? Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấylúng túng khi nói điều gì đó. Chuyện này cũng đâu có gì khó khăn, sao ở trước mặt cậu lại khó mở miệng vậy. _ … Muốn… Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng Jaejoong vẫn trả lời như vậy. Lúc cậu tỉnh lại, thái độ của hắn đã thể hiện rất rõ, hơn nữa y và anh cũng bóng gió rất nhiều về chuyện này rồi. Vậy nên Jaejoong cũng phần nào đoán được những gì hắn định nói. Nhưng mà… nếu đó không phải là ý của hắn thì sao? Hoặc, nếu đó đúng là ý của hắn, thì sao? Mấy ngày nằm bẹp trên giường Jaejoong đã suy nghĩ khá nhiều về chuyện này, cậu nửa muốn biết nửa không muốn biết. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại cả chục lần thì quyết định sẽ không hỏi hắn chuyện đấy nữa, nếu hắn có đề cập đến cũng phải gạt đi, để tránh làm cho mối quan hệ giữa hắn và cậu rắc rối thêm ấy mà. Cơ mà đến giờ phút quyết định lại phát ra từ “Muốn” mất mặt như thế này đây!!! _ Vậy uống đi, ta sẽ nói! – Hắn lại đưa cái bát đến gần cậu. _ Umh… Jaejoong do dự nhìn bát thuốc nửa ngày giời, hít một hơi dài rồi thở thật mạnh ra lấy dũng khí. Đoạn khẩn trương cầm lấy cái bát dốc một hơi cho thứ chất lỏng đó chảy ồng ộc vào cổ họng, uống nhanh đến nỗi suýt sặc.
|
Hắn hài lòng nhìn cái bát không còn một giọt thuốc nào, quay sang thấy Jaejoong đang nhăn mặt vô cùng khổsở thì nhanh chóng túm lấy cái chăn choàng qua người cậu. Rồi sau đó bấtngờ nhấc bổng cậu lên. _ A… – Jaejoong đang mải để ý đến mùi vị đáng ghét còn đọng lại trong khoang miệng thì bỗng nhiên bị bế lên như thế, nên không tránh khỏi bất ngờ mà ôm chầm lấy hắn. Đến khi hoàn hồn lại mới bắt đầu giãy giụa muốn xuống – Ngươi làm cái gì vậy? _ Yên nào. Hắn vỗ vỗ cậu một chút, cẩn thận chỉnh tư thế của cả hai để hạn chế va chạm vào những vết thương trên người cậu. Rồi cứ thế mà ôm Jaejoong đi ra khỏi phòng, băng qua hành lang, bước lên những bậc cầu thang. Cậu giãy chán mà thấy chẳng có kết quả gì thì cũng buông xuôi nằm yên ôm cổ hắn chờ đợi. Hắn đang định đưa cậu đi đâu?! ~oOo~ Cơ thể nhỏ bé thấm ướt máu đỏ… Giây phút ta chạm tay vào… hơi thở đã yếu lắm rồi… Trái tim đập thật mạnh… đau nhức không thở nổi… Lúc băng bó, chạm vào vết thương, gương mặt xinh đẹp đó ngay cả trong vô thức cũng nhăn lên thật khổsở… Jaejoong… Jaejoong… có phải ngươi đang đau lắm không? Ta quyền năng đầy mình, lại chẳng thể giúp gì được cho ngươi… chỉ biếtbất lực tay nắm tay thật chặt… Ta biết con người thật yếu đuối, nhưng ngươi sẽ không thế đâu… Ngươi luôn miệng thì thào nói “muốn nghe… muốn nghe…”, vậy phải thật mau tỉnh lại… Ngươi có biết, ta háo hức được nói ba từ đó với ngươi như thế nào không? Ngươi có biết, giờ phút xác định được tình cảm của mình, ta đã xúc động thế nào không? Ngươi có biết… Jaejoong… ta yêu ngươi… Đôi mắt ngươi từ từ mở ra, tâm ta như chết lặng… Biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tỉnhlại, nhưng không thể kìm được lòng thật vui sướng… Tâm trạng thật hỗn loạn, cảm xúc cũng thật hỗn loạn… Lúc này nói ra ba từ kia, có vẻ sẽ không được trọn vẹn lắm… Vậy nên ta chờ… để một thời gian nữa sẽ nói với ngươi… Nhưng… Bao lần đối mặt với ngươi, vẫn chần chừ không nói được… Liệu với những gì ta đã gây ra cho ngươi, ngươi có thể chấp nhận được ba từ đó không? Ngươi không cho ta một dấu hiệu nào, buộc ta phải phán đoán… Ngay cả khi ta đã dịu dàng thế này, ngươi vẫn sợ hãi ta… Nếu ta thổ lộ… với tính cách của ngươi… nghĩ thế nào nói thế đấy, ngươi có từ chối ta không? Và nếu ngươi từ chối, với tính cách của ta… ta không chắc mình sẽ khônglàm điều gì tổn thương đến ngươi… Bởi vậy ta đã do dự thật nhiều… không giống với ta chút nào… Đều là vì ngươi đấy… Jaejoong… ~oOo~ _ Junsu… – Khuôn mặt Yoochun lộ rõ vẻ vui mừng khi nhìn thấy Junsu mở mắt và chớp chớp vài cái liền. _ Ta bị hôn mê sao… A! – Chớp mắt được hai giây thì nó bật dậy hỏi, sau đó ngay lập tức cảm thấy choáng váng mà ngã xuống. _ Junsu, đứng cử động mạnh… – Gã vội vàng đưa tay day day trán nó, mong rằng hành động này có thể giúp nó đỡ hơn. _ Ta có hôn mê không? – Junsu vẫn cốhỏi vấn đề kia. _ Khoảng nửa ngày… Nửa ngày lo lắng muốn chết đối với gã. Yoochun không biết phải làm gì để giúp nó cả, vết thương mà đạn bạc sượt qua chỉ bé giống như vết cào của móng tay thôi. Nếu bình thường có người bất tỉnh chỉ vì vết thương nhãi nhép này chắc gã sẽ tưởng mình đang nghe chuyện cười mất. Tuy nhiên trường hợp của Junsulại không giống thế, chỉ một vết xước đó thôi mà làm cơ thể nó lạnh toát cả lên. Gã chỉ biết cách dùng đạn bạc để giết Vampire chứ không biết cách cứu Vampire khi chúng bị dính đạn bạc. Bởi vậy tất cả những gì Yoochun làm là nằm truyền hơi ấm cho nó, hành động ngốc nghếch trong vô thức y như lúc gã đã làm với Donghae vậy. Vampire này, không biết tình cảm gã dành cho nó là cái gì… Chỉ biết rằng hiện giờ, nó và Donghaeđang là hai người quan trọng nhất với gã… _ Nửa ngày? Junsu khẽ nhăn mặt. Đúng là nhục nhã, chỉ một vết xước nhỏ tí ti thế này mà mất nửa ngày vẫn chưa hoàntoàn hồi phục. Nó loạng choạng đứngdậy, cảm thấy đầu ong cả lên, chân tay thì bủn rủn đến mềm nhũn. Nửa ngày hôn mê đã ăn mòn rất nhiều sức mạnh của nó, để ngăn cản tác dụng của đạn bạc thì phải dùng bá khí Vampire mà. Cũng may là vết thương lần này không nặng nên mới có thể dùng cách đó, tuy nhiên nếu không tìm cách khôi phục lại sức mạnh đã mất thì có khi nó phải ngồi yên tĩnh dưỡng đến vài ngày nữa mất. Trong tình huống khẩn cấp hiện nay, nghỉ ngơi là một điều quá xa xỉ… Cách để Vampire hồi phục sức mạnh, đương nhiên là uống máu người… Mà nếu là máu của Hunter… thì càng tốt… _ A! Junsu, ngươi đi đâu vậy? – Yoochun vội đến bên người Junsu sau khi thấy nó loạng choạng đứng lên. _ Máu… – Junsu khẽ mấp máy đôi môikhô khốc – Ta cần máu… _ Máu sao? Gã có hơi ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng hiểu ra. Thì nó là Vampire mà, máu vốn là thức ăn quen thuộc của nó. Bây giờ không còn giống như trước kia nữa, gã và nó đang là đồng đội, vậy nên có lẽ gã phải dần quen với mấy thứ trước đây mình vốn rất ghê tởm. _ Đi, kiếm người cho ta… không thì Hunter… Hunter cũng được… – Junsu khuỵ chân dựa hẳn vào người gã, cơ thể cồn cào đòi thức ăn tiếp sức. _ Hunter? Ta sao? Máu của ta… ngươi muốn máu của ta? Yoochun vừa đỡ Junsu vừa tự lẩm bẩm. Trong tình cảnh hiện tại mà nói đến Hunter thì có khác nào gọi tên gãđâu. _ Ta nói là ta muốn hút máu một Hunter! Nói xong mới thấy câu nói của mình hình như không được hợp lý cho lắm, gã cũng là Hunter, lại đang ở gầnnó nhất… Định nói thêm câu bảo gã nhanh đi bắt tên Hunter Taekoong gì đó đến, cơ mà nếu gã có khả năng bắt được thì cũng chẳng cần chờ đến lúc nó khát máu thế này mới bắt. Vậytóm lại, chỉ có thể hút máu gã để khôi phục sức mạnh thôi sao. _ Được thôi… – Yoochun mím môi đưa cổ tay đến trước mặt nó, gã biết không phải lúc nào Vampire cũng hútsạch máu con mồi, cùng lắm chỉ giống như bị một đám muỗi bu vào đốt thôi chứ gì – Cứ làm đi! _ Ngươi… – Junsu nghi hoặc nhìn gã, tự nguyện sao? Có phải vì cam kết về mạng sống của Donghae nên mới làm thế không? Đúng rồi, ngoài lý do ấy, còn có thể vì cái gì nữa? Ý nghĩ đólàm nó cảm thấy khó chịu – Ngươi là Hunter kiểu gì vậy, tự dâng mình choVampire hút má… Nói xong thì quay ngoắt người loạngchoạng đi tiếp, thế nhưng mới đi được hai bước đã bị kéo trở lại. _ Không phải lúc trước đã nói rồi sao?– Yoochun mỉm cười đặt cổ tay mình lên trên môi nó – Ta nghĩ rằng ta thích ngươi… và ta là kiểu Hunter si tình, nếu ngươi tin điều đó…
|