Búp Bê Ma Cà Rồng 17+
|
|
CHAP 20 _ Nghe đây… – Y túm cổ Hanyeon rồi dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn ả – … một lần, chỉ một lần nữa thôi, nếu ta còn thấy ngươi dám động vàoHannie… thì ngươi sẽ trở thành một quỷ nữ không cánh đấy… biết không?! _ Chỉ vì oppa gặp người đó trước sao?! – Hanyeon trợn mắt nhìn y gào lên, ả không thể chịu thua như vậy. _ Bởi vì Hannie yêu ta, và ta cũng vậy… – Y nhếch mép ngả vào lòng Hankyung, anh vội vòng tay qua eo y ôm lại. _ Ta cũng yêu, ta cũng muốn… Hanyeon mím môi nói, nếu không phải lần đó bị thương, rồi được bàn tay ân cần ấm áp ấy chăm sóc, có lẽ ả đã không phải khổ sở đi tranh giành tình yêu với Huyết Vương thế này. Mà đau đớn hơn là ả dường như chẳng có chút hi vọng nào nhưng vẫncứ ngu muội đâm đầu vào. _ Rác rưởi! Y nhìn ả một cách khinh bỉ rồi rướn môi hôn anh, cứ thế dựa vào anh mà đi về phòng, để mặc quỷ nữ kia ngồi bệt dưới đất, vừa lau vết máu trên môi vừa nung nấu kế hoạch trả thù. Ngươi coi thường tình yêu của ta, coitình yêu của ta là rác rưởi. Vậy thì ta sẽ cho ngươi xem, thứ rác rưởi đấy có sức mạnh như thế nào. Ta sẽ làm tất cả, để có thể trở thành chủ nhân của toà lâu đài này, để có thể đường hoàng cướp người đó ra khỏi ngươi. Chuyện ấy nghe thật hoang đường, nhưng ta tin ta sẽ làm được… Bởi trong thời điểm này, chẳng phải Vampire các ngươi đang hoang mang với một kẻ chết đi sống lại sao?! Hunter Vương… có lẽ đã đến lúc tìm hiểu về người này rồi… ~oOo~ _ Cô vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh, bên trong nhà không hiểu saođã trở nên im lặng một cách đáng sợ.Cánh cửa sổ được ai đó mở toang khiến cho từng cơn gió lạnh cứ thế táp vào, cô thận trọng tiến tới căn phòng… đẩy nhẹ cánh cửa ra…và… _ OA OA OA SỢ QUÁ!!! JAE HYUNG ƠI ĐỪNG KỂ NỮA… WOOK SỢ LẮM… – Ngay khi câu chuyện đang đến lúc hấp dẫn thì nhóc con Ryeowook lại gào khóc tức tưởi lên như vậy. _ Ngươi đúng là đồ nhát gan! – Kyuhyun phụng phịu đẩy Ryeowook một cái – Truyện đang hay mà, hyung, kể tiếp ~~~ _ Phải đó, nếu không nghe được thì qua chỗ khác đi… – Sungmin chu mỏ tức giận. _ HUHUHU NHƯNG WOOK SỢ LẮM… SUNGIE AH… – Ryeowook vừa quẹt nước mắt vừa quay sang nhìn vị chủ nhân bé bỏng của mình. _ Mấy người đừng bắt nạt Wookie của ta… – Yesung đứng chắn trước mặt Ryeowook và chống nạnh nói – Chắc Wookie là con người nên khôngthích nghe truyện này. _ Cậu ta nhát gan thì có, Jae hyung cũng là con người mà! Sao hyung ấy vẫn ngồi đọc cho chúng ta được?! Đúng không Jae hyung?? Ngay lập tức cả đám trẻ nhao nhao lên phản đối, chúng thậm chí còn quay sang hỏi ý kiến cậu. _ Hơ hơ… Jaejoong mặt méo xệch nhìn tụi nhỏ, ai bảo cậu không sợ chứ?! Truyện macủa Vampire kinh dị gấp mấy lần truyện ma của con người, hiện giờ cậu lại đang ở một mình một phòng, thế này thì đêm về sợ muốn chết. Cậulà người lớn mà còn sợ thế, đương nhiên Ryeowook có biểu hiện vậy là đúng rồi. _ Mấy đứa nhỏ này… – Changmin gõ gõ tay vào bàn – Ở tuổi này đáng ra phải nghe truyện cổ tích mới phải, sao lại là truyện ma hả?! Vừa nói vừa giật cuốn truyện trên tay Jaejoong ra giơ lên, Changmin dùng vẻ mặt hết nói để giáo huấn mấy Vampire con nít. Đã ở đây được gần một tuần, thế mà Changmin vẫn chưa thể thích ứng nổi cái sự khác biệt quá đỗi giữa Vampire với con người. Xem xem, ai lại cho trẻ con đọc mấy cái thể loại truyện này chứ?!Nãy giờ Min ngồi nghe mà sợ đến xanh cả mặt, thế mà mấy đứa nhóc này đứa nào cũng chăm chú nghe như muốn nuốt từng lời Jaejoong hyung đọc ra vậy. _ Oá, hyung làm cái gì vậy?? – Bọn trẻ chí choé phản đối – Đưa cho Jae hyung đọc đi chứ… hyung quá đáng… _ Hứ… Changmin nhận thấy bọn trẻ đang tiến về phía mình cố với lấy cuốn truyện thì ngay lập tức giơ tay và đứng lên ghế. Min vốn đã cao rồi, giờ lại đứng trên ghế thế này thì đố ai lấyđược cuốn truyện, bọn trẻ ở dưới chỉcòn nước nghển cổ lên mà kêu gào. Nhưng mà càng thế Min lại càng khoái, đứa nào mặt mũi cũng phúng phính trắng trẻo thế kia, nhìn mà chỉ muốn trêu. Phải nhân lúc tụi này chưa mọc răng nanh và chưa biết hútmáu người trêu cho đã đi chứ, dù gì bây giờ Min cũng chỉ biết lấy việc nàyđể giải trí thôi. _ Changmin ah, đừng trêu mấy bé nữa mà… Jaejoong vừa ngồi khúc khích cười vừa nói giúp cho tụi nhỏ, em trai cậu còn có tâm trí để trêu người khác thếnày là được rồi, vậy mà cậu cứ lo rằng khi bị bắt đến đây lúc nào nó cũng mang cái vẻ mặt u sầu thiểu não chứ. Cả góc vườn cứ thế sôi động hẳn lên, mấy ngày nay ngày nào cũng vậy. Vết thương của Jaejoong tuy chưa lành hẳn nhưng đã đỡ hơn rất nhiều, cậu lại ở trong phòng một mình buồnchán và ngột ngạt quá. Mà Changmin thì, chẳng hiểu sao y vẫn cấm không cho cậu và Changmin gặp nhau nhiều,mỗi ngày Changmin chỉ được ở trongphòng cậu chơi vài tiếng, hơn nữa còn có Kibum đứng canh chừng. Có lẽy sợ cậu và Changmin âm mưu bỏ trốn chăng? Vì y đã nói là cho dù cậu có bị người đó hắt hủi cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về mà. Thế nên Jaejoong mới xin Hankyung cho mình làm một cái gì đấy để đỡ chán, và anh đã gợi ý cho cậu việc chơi với mấy đứa trẻ này đây. Chỉ cần trông không để chúng nó chạy lung tung, chơi đùa với chúng nó và bắt ăn ngủ đúng giờ là được rồi. Haha, nghe cứ như công việc của một bảo mẫu ấy nhỉ?! Có khi bây giờ cậu đã trở thành một búp bê bảo mẫu trong lâu đài này rồi không chừng… À không… chỉ là bảo mẫu thôi. Có còn là búp bê của ai nữa đâu… Nghĩ đến đấy lại thấy lòng chùng xuống, thế nhưng rất nhanh Jaejoong đã bình thường trở lại, đó là khi cậu nghe được tiếng cười khoái trá của Changmin. Chỉ cần như vậy là đủ rồi, đừng nên để tâm tơ tưởng đến những chuyện khác nữa… _ Không chịu đâu… huhuhu… hyung kia… trả đây… – Kyuhyun vừa mếu máo vừa túm quần Changmin giật giật, trong khi những đứa khác cũng đang làm hành động tương tự. _ Lêu lêu… – Changmin vừa cười vừa thè lưỡi trêu bọn trẻ. Vụt ~ _ Nghịch vậy đủ chưa?! Chỉ sau một cái nhún người Kibum đãđứng trên bàn gần nơi Changmin đứng, và đương nhiên là hiện giờ Bum đang cao hơn Min rồi. Cái thằng nhóc này lúc mới đến thì kêu khóc mãi không thôi, giờ quen được một chút là đã giở trò trêu chọc người khác được rồi. Mà Bum vẫn ức cái vụ mình cứ phải đi theo trông chừng nó 24/24 giờ lắm, ngán đến tận cổ luôn! _ Chưa đủ… – Changmin vênh mặt lênnói, sau đó lại tiếp tục khua khua cuốn truyện trên đầu mấy đứa Vampire kia – … Mấy chú có giỏi thì trèo lên đây mà lấy này, hahaha…
#96 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Còn chưa cười hết đã thấy cả người đổ ập xuống đất, Kibum vì nhìn cảnh Changmin quay người về phía mình rồi lắc lắc quá ngứa mắt nên đã không do dự giơ chân lên đạp “bộp” một phát. Bởi vậy mà bây giờ Changmin mới đang nằm sóng xoài dưới đất chịu sự xâu xé của đám trẻ. _ Hahaha… – Không chỉ Kibum mà ngay cả Jaejoong cũng không nhịn được cười trước tình huống đó. _ Ngươi… – Changmin mặt đỏ phừng phừng, vừa lồm cồm bò dậy vừa lườm Kibum sắc lẻm – …Cái tên đáng ghét này!!!! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nhưng riêng với Changmin thìchẳng cần biết mình có phải quân tử hay không, có thù là phải trả ngay. Hơn nữa cái bản mặt nhăn nhở của Kibum lúc nhảy xuống bàn lại càng khiến Min sôi máu hơn, ngay lập tức Min nắm chặt cuốn truyện trên tay mình, lao tới định phang cho Kibum vài phát. _ A… làm gì?! Oái… ngươi to gan nhỉ… Kibum thấy thằng nhóc kia hầm hầm lao về phía mình thì có hơi chột dạ, sau đó chỉ kịp thấy cuốn truyện giơ lên rồi hạ xuống. Trời đất!!! Nó đánh Bum!! Có phải vì thấy Bum quá hiền nên mới dám làm thế không? _ Đánh ngươi chết đi, tưởng ta dễ bắtnạt sao…?!! Gọi là đánh chứ thật ra chỉ là khua tung cuốn truyện lên thôi. Min đâu cóngu mà đánh tên này thật, nhỡ Bum nổi điên lên thì chết cả lũ à!! Cứ thế hai người đánh nhau mà cứ như đang đùa nhau, đám trẻ và Jaejoong chỉ biết đứng cười, mặt của hai đứa nó lúc này buồn cười thật mà. Cũng vì mải cười quá nên Jaejoong không để ý đến kẻ đang tiến dần về phía mình. Bộp ~ Cuốn truyện vì bị Kibum lỡ tay hất mạnh mà rớt ra khỏi tay Changmin, tung lên rồi rơi xuống ngay gần chỗ Jaejoong. Thấy vậy cậu liền cúi ngườinhặt. Cộp! Jaejoong sững người lại một chút rồingẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn chân đang đè chặt cuốn truyện. Cậu biết người này, đã từng nói chuyện. _ Ririn, ngươi đang làm gì vậy?! – Yesung cảm thấy khó chịu khi ả giẫmchân lên cuốn truyện mà chúng nó yêu thích. _ Ah! – Ririn cúi xuống nhìn một chút rồi lại ngẩng lên giải thích, đương nhiên ả vẫn chưa chịu bỏ chân ra – Tự dưng cuốn truyện này rơi dưới chân ta đấy chứ, ta không để ý… _ Vậy giờ biết rồi thì phiền ngươi tránh ra! Jaejoong cau mày nhìn ả, đưa tay ra giật lấy cuốn truyện. Thế nhưng không hiểu sao giật mãi chẳng ra, có vẻ như ả ta đang cố tình gây sự với cậu, cậu càng giật ả lại càng dậm chặtchân. _ Humh… – Vừa nhếch mép lên cười vừa gia tăng thêm lực ở chân, Ririn thích thú nhìn cảnh cậu lom khom cúingười trước ả, như là biểu hiện của một kẻ thua cuộc vậy. _ Người xấu!! – Ryeowook thấy Jaejoong bị bắt nạt thì vội lao tới đẩymạnh vào bụng Ririn – Jaejoong hyung là người Chúa tể thương, ta sẽmách ngài ngươi bắt nạt hyung ấy!!! _ A… Bị bất ngờ đẩy ra như thế khiến ả loạng choạng lùi ra phía sau, nhờ đó mà Jaejoong cũng cầm được cuốn truyện lên, phủi phủi nó vài cái rồi quay sang mỉm cười với Ryeowook. _ Hừ, bây giờ nó không còn là búp bê của Yunho oppa nữa, biết không hả ranh con?! – Ririn lao đến xách cổ Ryeowook lên, thằng nhóc loài người bẩn thỉu này dám phá chuyện của ả à?! – Chỉ là đồ chơi hết thú vị bị người ta ném đi thôi!!! _ Buông nó ra… – Jaejoong vội hất mạnh tay Ririn ra khỏi Ryeowook, đẩy mạnh một cái khiến ả lùi ra phía sau, khuôn mặt khẽ đanh lại – Cám ơn vì đã nhắc, nhưng hình như chuyện này không liên quan đến ngươi thì phải. Đương nhiên là có, bởi vì cậu mặc dù chỉ là một món đồ phế thải bẩn thỉu thì vẫn được Yunho để ý tới. Việc hắncòn giữ cậu ở lại không phải đã thể hiện rõ điều đó sao?! Thậm chí từ ngày chuyển cậu sang phòng khác, đêm nào ả cũng thấy oppa đến đứng trước cửa phòng cậu một lúc lâu nữa. Biểu hiện như thế là sao? Trong khi ả ngoài hôm ấy được ôm một chút ra thì chẳng được làm thêm cái gì khác. Rốt cuộc Yunho oppa chỉ coi ả là khúc gỗ trơ tráo để tạm thời dựavào thôi, oppa không quên được cậu! Xoẹt ~ Càng nghĩ lại càng thêm căm phẫn. Đôi mắt Ririn bỗng trở nên trắng dã, móng vuốt ở tay dài ra và hai cánh phía sau bất ngờ dang rộng, đây là tư thế chuẩn bị tấn công con mồi của quỷ nữ. _ Này này… – Kibum đứng cau mày xem nãy giờ thấy mọi chuyện đang dần trở nên nguy hiểm vội ra đứng chắn trước mặt Jaejoong – … Ngươi dám tấn công cậu ấy sao?! _ Ta sẽ giết nó! – Ririn gầm gừ nhìn Jaejoong. _ Rồi sau đó Chúa tể sẽ giết ngươi! Kibum quắc mắt nhìn thẳng vào ả, ánh mắt mạnh mẽ như muốn nói, không cần Chúa tể phải ra tay, nếu bây giờ ả dám động vào Jaejoong thì Bum sẽ trực tiếp xử lý ả luôn. _ Hừ… Hơi chột dạ khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Kibum, Ririn đành thu lạimóng vuốt và cánh, lườm cậu một cái nữa rồi ngúng nguẩy bỏ đi, trong lòng tự nhủ lần sau nếu có ra tay nên chọn lúc cậu đang ở một mình… _ Phùuuu… – Sau khi xác định ả đã thật sự đi, Kibum đưa tay lên vuốt ngực rồi khẽ thở phào, suýt chút nữathì xảy ra đánh nhau rồi. _ Cám ơn. Jaejoong vừa nói cảm ơn vừa nắm chặt cuốn truyện trong tay. Không phải cô ta đang là người được hắn yêu thương à?! Sao lại muốn gây sự với cậu nữa, cậu đâu còn gì với hắn. Khoé môi khẽ nhếch lên cười khổ, sao mà giống như mấy bà vợ đang đánh ghen để tranh giành một ông chồng thế này?! _ Hyung ah, ai vậy?! Changmin bặm môi nhìn theo hướngRirin đi, cô gái đó trông thật xinh đẹp, thế nhưng sự đáng sợ có khi còn hơn vẻ ngoài ấy cả trăm lần. Mà hyung cậu đã đắc tội gì với cô ta sao?! _ Một kẻ mà tất cả mọi người nên tránh xa. Kibum ngao ngán lắc đầu, có mặt Bum ở đây mà cô ta còn dám có ý định tấn công Jaejoong, thế này vào buổi đêm lúc Jaejoong đang ở một mình biết làm sao đây?! _ Cô ta làm vậy là vì ghen đấy! – Yesung ra chiều hiểu biết nói – Vì cô ta thích Chúa tể còn Chúa tể lại thích Jaejoong hyung… _ Nói bậy gì vậy, tên quái vật đó mà thích Jae hyung ư? Changmin nghe đến đấy thì nhảy dựng lên, chưa kể tên đó là tên đầu sỏ của lũ Vampire ở đây, chỉ riêng việc hắn hành Jae hyung tơi tả như vậy đã đủ để thấy hắn coi hyung ấy như cái gì rồi. _ Hyung mới đến nên không biết đâu!!! Chúa tể thích Jaejoong hyung lắm… – Ryeowook không cam chịu gân cổ lên cãi, rõ ràng Wook cũng thấy vậy mà. _ Còn lâu… _ Được rồi được rồi… – Jaejoong đứng nghe cãi nhau mà khuôn mặt tối sầm lại, vội vàng giơ tay ra hiệu cho tất cả dừng lại. Nhức đầu lắm rồi,cậu không muốn nghe thêm chuyện gì về hắn nữa đâu – Nào, để hyung đọc tiếp cho mấy đứa nha.
|
_ Dạ, được… được… Ngay lập tức cả đám thôi tranh luận mà ngồi ngay ngắn vòng quanh cậu dỏng tai lên nghe, riêng Ryeowook được đặc cách cho ngồi trong lòng Yesung ngủ. Thì không nghe truyện ma nhưng lại nhất định muốn ở cùngmột chỗ với Yesung mà. Nhìn cảnh Yesung âu yếm vỗ về búp bê trong lòng mình, trái tim cậu lại một lần nữa co rút. Hít một hơi thật sâu, Jaejoong mỉm cười nhìn sang Changmin rồi bắt đầu đọc… ~oOo~ Rõ ràng là cùng ở trong một toà lâu đài, to thì to thật đấy nhưng đi lại cả tuần chẳng nhẽ không chạm mặt nhau lần nào?! Cậu thì chẳng thể đi đâu mà hắn không bay lượn gì nhiều. Cái “vô tình” nghe thì thấy oai đấy nhưng thật ra cũng dễ gặp lắm. Vậy mà cả tuần nay cậu và hắn chẳng bao giờ “vô tình” đụng mặt cả. Tại sao nhỉ?! Lý do đơn giản, bởi vì trong hai người có một người luôn biết rõ địa điểm và thời gian mà người còn lại đi đến, để khi vừa thấy bóng người nọ từ xa là có thể tránh đi hoặc núp vào nơi nào đấy lặng lẽ nhìn. Người đó không thể là Jaejoong, vì hiện giờ cậu ngày nào cũng bị lũ trẻ Vampire xoay như chong chóng, đâu còn thời gian đi điều tra theo dõi người khác. Vậy thì có thể là ai? Còn nữa, rõ ràng ban đầu Heechul đã nói với Jaejoong rằng căn phòng cậu đang ở là nơi chứa quần áo cho con mồi, thế mà dạo gần đây lại có vô số chăn đệm được chuyển vào. Thậm chí một ngày nọ Kibum mặt mày khóhiểu còn dẫn theo người khênh hẳn một cái giường vào nữa. Rồi thì bàn ăn, bình nước, tủ thuốc… mặc dù Jaejoong có thắc mắc thế nào cũng cứ lần lượt được chuyển đến. Sau khibình tĩnh suy nghĩ một hồi mới tặc lưỡi, vẫn là Hankyung đối với cậu tốt nhất. Thế nhưng, thật ra thì gần đây Hankyung đang bị chủ nhân Heechul “hành hạ” nhiều hơn bình thường nên khó lòng có thể quan tâm đến người khác được. Vậy thì đó có thể làai? Còn ai nữa, là cái tên đang ngồi im lìm tại lan can tầng thượng này đây. Bởi vì liên tục làm trái với sự chỉ đạo của lý trí, thế nên vị Chúa tể cứng đầuấy mới quyết định mỗi lần “phạm lỗi” sẽ lên đây ngồi, đến khi nào lấy lại quyết tâm thì thôi. Cả tuần nay tính ra cũng ngồi được năm sáu lần rồi… Rõ ràng đã tự nhủ không quan tâm, không chú ý, thế mà cuối cùng lại làmthật nhiều thật nhiều điều vì người đó. Hắn thật không cam lòng, không lẽ đã thật sự thích đến thế rồi?! _ Yêu… không yêu… yêu… không yêu… – Không gian yên ắng đột nhiên bị phá vỡ bởi một giọng nói non nớt và trong trẻo. _ Sungyoung?! – Hắn nhíu mày quay đầu nhìn quỷ nữ xinh xắn trước mặt – Ngươi lên đây làm gì? _ Không yêu… yêu… không yêu…- Sungyoung đưa tay bứt nốt những cánh hoa còn lại, khuôn mặt có chút biến đổi khi cánh hoa cuối cùng là “yêu”, khẽ mỉm cười. Sau đó nhẹ nhàng đến ngồi cạnh hắn – Vậy oppa lên đây làm gì?! _ Trả lời ta trước. – Hắn ngắn gọn yêucầu. _ Umh… – Đôi mắt to tròn của con nhỏ khẽ lay động – … Ta đang tìm một nơi có thể nhìn thấy Junsu oppa rõ nhất… gần đây lại mất dấu rồi… _ Ta có thể gọi Junsu về. Hắn biết Sungyoung rất thích Junsu, cũng như Ririn và Kigin rất thích mình, nhưng hắn lại cảm thấy thứ tình cảm ấy thật vớ vẩn. Và cả tình cảm của hắn với cậu nữa, đó có khi cũng là một thứ vớ vẩn đấy!!! _ Không cần!! – Sungyoung vội lắc đầu – Đôi khi yêu không phải là luôn ở bên, chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc… _ Ngươi chưa đủ tuổi để yêu đâu! Hắn lạnh lùng cắt ngang lời nói của Sungyoung, nhìn con nhỏ mặt mũi non choẹt này nói về tình yêu mà thấy thật gai người. _ Ít nhất ta còn biết thừa nhận… – Con nhỏ bĩu môi đáp lại, đưa tay hờ hững vuốt vuốt cánh hoa duy nhất còn lại của bông hoa khi nãy. _ … – Có lẽ dạo gần đây hắn không tham gia vào nhiều trận chiến lắm nên hình tượng đáng sợ lạnh lùng đãgiảm đi đáng kể, để đến nỗi con nhỏ này dám có thái độ thế với hắn đây. Nhưng thôi, nể tình con nhỏ có một đôi mắt rất được việc, tạm tha – Thế nói cho ta biết, tình yêu của ngươi thế nào?! _ Âm thầm mà mãnh liệt… – Đôi mắt khẽ nhắm lại lim dim, trong đầu tràn ngập hình ảnh của người ấy. _ Thật phí thời gian! – Hắn gắt lên một tiếng rồi phẩy tay đứng dậy, nghe mà muốn nôn! _ Được rồi, thế của oppa không vậy chắc… – Sungyoung vội túm tay hắn lại hỏi, tình cảm nó dành cho Junsu oppa bị người ta coi khinh như này đây. _ Của ta làm sao?! – Hắn nheo mắt hỏi. _ Tình yêu của oppa… – Sungyoung mấp máy môi, rồi như cảm thấy chưa đủ để buộc hắn phải khai ra, con nhỏ nói rõ hơn – … Với người màta đã nói là một đôi hoàn hảo, Kim Jaejoong ấy… _ … – Khuôn mặt hắn ngay lập tức tối lại, đụng đúng chỗ rồi đấy – Đó không phải là tình yêu… _ Vậy là thích?! Là yêu mến?! Là thương mến?! Là có tình cảm?! – Sungyoung đứng lên đối mặt với hắnvà hỏi dồn dập. _ Là xác của một quỷ nữ không biết điều rơi từ tầng thượng xuống ngay bây giờ! – Hắn trừng mắt nhìn con nhỏ rồi xoay người bước đi. _ Ô… – Sungyoung bất lực cúi đầu, đoạn đột nhiên ngẩng đầu lên hét một hơi thật dài – … Hãy dũng cảm như Heechul oppa đi, oppa ấy cũng rất choáng khi biết mình đã yêu một con người, thế nhưng cho dù có phủ định thế nào thì tình cảm đó vẫn tồn tại trong tim đúng không?! Heechul oppa đã không thể từ chối được tình cảm đó, oppa cũng sẽ như vậy. Hãy thử lặng im và nghe xem, trái tim oppa nói gì, tại sao không thử nghe và làm theo một lần đi!!!… YA, ta phí lời nói như vậy là vì cái gì chứ??? Tầng thượng lạnh lẽo chỉ còn Sungyoung đứng hét một mình, con nhỏ thở dài một tiếng, chán nản ngồiphịch xuống, tiện tay thả luôn bông hoa một cánh trong tay xuống dưới. Bó tay rồi. Trái tim ta nói gì hả? Nó nói muốn gặp người đó, muốn ôm người đó, muốn luôn giữ người đó bên mình… Đã thử nghe nhiều lắm rồi, lần nào cũng chỉ là đáp án đấy thôi… Cơn gió lạnh khẽ thổi qua làm Jaejoong bất giác rùng mình, trời sắptối rồi, giờ chơi đã hết, cậu nên lùa mấy nhóc này vào phòng. _ A… – Vừa đứng lên đã thấy có cái gì bay đến, Jaejoong theo phản xạ đưa tay với lấy, sau đó thì mặt liền nhăn lại khó hiểu – Hoa gì mà kỳ cục, sao chỉ có mỗi một cánh vậy… ?! “Yêu”…
|
CHAP 21 Được nằm trên giường chăn ấm đệmêm thế này thật là thoải mái, Jaejoong mỉm cười vùi mặt vào trong chăn hít hà một hơi cho đã, vớitay lấy bông hoa một cánh mà ban nãy đã lấy được ra nhìn. Nói sao nhỉ, cũng chẳng biết tại sao lại đem về nữa, cứ thấy nó hay hay… “…” Có tiếng động khe khẽ ở ngoài cửa, Jaejoong giật mình quay mặt ra nhìn.Tiếng động nhẹ lắm, nhưng chắc chắn là có, dường như ai đó đang đứng trước cửa phòng cậu. Hiện tại là nửa đêm rồi, vì buổi trưa đã ngủ sưng cả mắt nên giờ vẫn chưa buồn ngủ, mà xui xẻo nữa là lúc chiều cậu mới đọc cả tập truyện kinh dị cho lũ nhóc kia xong nên cũng chẳng dám ngủ… “…” Trời ơi, tiếng thở! Jaejoong vội rúc ngay vào trong chăn, đôi mắt cố mở to nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Liệu có phải cô quỷ nữ Ririn gì đó đếngiết hại cậu không?! Phải đến bao giờcô ta mới hiểu được cậu từ lâu đã chẳng là gì với hắn rồi. Jaejoong vừa nắm chặt tay vừa nhẩm tính, hay là cứ liều mình xông ra rồi chạy đến phòng Kibum và Changmin, căn phòng đấy cách phòng cậu khoảng năm, sáu dãy gì đó. Thật sự thì… nơi chứa đồ cho con mồi cũng không nhất thiết phải cách xa khu Vampire ở như thế chứ!!!! _ Ô, Chúa tể, ngài đứng đây làm gì vậy?! Cạch ~ … Chưa bao giờ Jaejoong thấy tốc độ suy nghĩ và hành động của mình nhanh đến vậy. Ban đầu là giật mình vì tự nhiên có một tiếng nói vang lên,tiếp theo là vài tích tắc phân tích câu nói, cuối cùng là phi như tên bắn ra để mở toang cánh cửa phòng. Và nhìn… Hắn, đang đứng trong tư thế định ra tay thủ tiêu tên thuộc hạ vô duyên nọ. _ Ngươi… – Jaejoong nhìn hắn không chớp mắt, ngoài việc đứng sững bất động thì chẳng còn biết làm gì nữa. _ Thuộc… thuộc hạ xin phép… – Tên Vampire xấu số ngay lập tức đánh bài chuồn, nhường lại không gian cho hắn và cậu. _ … _ … Cả hai đều im lặng không nói gì, mặc dù thật sự có rất rất nhiều điều muốnnói. Cuối cùng cũng không chịu nổi, hắn chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo bằng cách vươn tay ra định chạm vào má cậu… RẦM! Bao nhiêu uất ức căm ghét rốt cuộc chỉ được dồn vào cái sập cửa mạnh như muốn bổ vào mặt kẻ đối diện. Jaejoong sau khi dùng hết sức để đóng cửa lại thì nhảy ngay lên giường trùm chăn kín mít. Ban đầu đã dự định nếu gặp thì phải quát mắng thật nhiều cho hả, đến lúc gặp rồi lại chỉ đơn giản không muốn nhìn khuôn mặt đáng ghét ấy thôi. Là ai đã chuyển cậu sang phòng này, ai đã hắt hủi cậu, ai đã ôm người khác trước mặt cậu? Là hắn, hắn, hắn…!!! Làm tất cả để cậu cảm thấy đau đớn, cả thể xác và tinh thần, cuối cùng lại đến đứng trước cửa phòng người ta theo dõi là sao?! Có phải hắn muốn biết cậu đang khổ sở đau đớn như thế nào không?! Đủ, đủ lắm rồi. Thực sự là nếu giờ Jaejoong đủ bình tĩnh để ra mặt đối mặt với hắn, cậu sẽ gào thẳng vào mặt hắn rằng, hắn làm cậu đau rất nhiều, đau nhiều đến nỗi, cho dù có cố thế nào cậu cũng không quên được kẻ đã gây ra những nỗi đau đó cho mình. Yunho khốn khiếp!!! … _ Ngươi… – Hắn trợn mắt nhìn cánh cửa trước mặt, dám có thái độ này với hắn, cậu thật… – Mở cửa ra!!! _ … Rầm rầm rầm… _ MỞ CỬA! Hắn nghiến răng ra lệnh, hắn hoàn toàn thừa sức đạp tung cánh cửa ra, thế nhưng hắn muốn cậu phải tự ra mở cửa cho hắn vào. Có lẽ lâu không ở bên nên cậu hết sợ hắn rồi, cần phải giáo huấn lại thôi. Bên trong phòng Jaejoong cắn răng nằm co ro trong chăn, mở ra để hắn vào hành hạ cậu ah?! Tại sao không buông tha cho cậu đi?! Cậu vẫn còn giá trị gì đối với hắn hả? Đã ném đi rồi lại muốn nhìn lại là sao?! _ NGƯƠI CÓ MỞ KHÔNG??? Không mở không mở, Jaejoong vớ lấy cái gối đem nhét vào miệng cắn chặt, cậu không nghe thấy gì hết, không mở cho ai hết!!! Hắn thôi không đập nữa mà lùi lại phía sau nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Rõ ràng đêm nào cũng đứng ngoài như thế mà đêm nay tự dưng lại bị phát hiện, có ai ngờ cậu vẫn cònthức chứ. Chẳng cần con nhóc Sungyoung kia nói, hắn vẫn luôn làm theo trái tim mình, đi tìm gặp cậu, chỉ là hắn chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp thôi. Bây giờ đã thế này rồi, mặt đối mặt với cậu, thậm chí còn suýt chút nữa chạm vào. Có lẽ nên dành ravài giây xem trái tim nói gì… “……………” Vậy thì… Đã đến lúc hết cứng đầu rồi… _ Jaejoong ah, ta… _ Chúa tể!!! Dã Vương xảy ra chuyện rồi… khu Hunter phía Đông… _ CÁI GÌ??? ~oOo~ Lạch cạch… Bịch bịch bịch!!! _ Ô… Donghae mở to mắt nhìn người đangbị xích chặt cả tay lẫn chân đằng sau lớp song sắt. Nhóc bám hai tay vào song sắt và đưa mặt lại gần để có thểnhìn rõ người đó hơn. _ Nhìn cái gì?! – Đột nhiên người đó trừng mắt lên nhìn lại nhóc. _ A… hyung… hyung… – Cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng Donghae vẫn chần chừ chưa muốn đi, nhóc còn việc quan trọng phải làm mà, không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được –…Hyung, có nhìn thấy con mèo nào đingang qua đây không?! _ Mèo?! Ah… Junsu hơi ngạc nhiên một chút rồi hiểu ra ngay. Ra là tên nhóc này định đi tìm nó, ờ thì, kể từ ngày nó thoát khỏi lốt mèo đã được hơn một tuần rồi. _ Hyung có thấy không?! Mèo đen mắt vàng, xinh lắm!! – Donghae hào hứng tả lại Susu cưng của mình cho Junsu. _ Khụ… không thấy! – Junsu gắt lên khi nghe Donghae bảo mình xinh. _ Vậy sao?! – Mặt Donghae xịu xuống buồn thiu, nhóc ngồi phịch xuống, đưa tay vẽ vòng tròn trên mặt đất rồibắt đầu kể lể – Thế mà Hae cứ tưởng Yoochun hyung giấu Susu của Hae vào đây, tại thấy hầu như hôm nào hyung ấy cũng vào đây hết… nếu Susu không ở đây thì Susu ở đâu hic hic… Thằng nhóc cứ thế ngồi nước mắt lã chã rơi và luôn miệng “Susu Susu” khiến Junsu cảm thấy đầu mình như muốn bốc khói đến nơi. Tại sao ngay cả khi nó ở trong lốt người cũng không thể thoát khỏi thằng nhóc nàyđược nhỉ?! _ Hae nhớ Susu lắm… muốn được ôm Susu… hay là Susu không thích Hae nên tự bỏ đi rồi… – Càng nói nước mắt càng rơi tợn. _ Hừm, biết đâu nó chỉ đi chơi đâu đó… Không hiểu sao tự dưng Junsu lại hơichạnh lòng khi thấy bộ dạng tủi thân vì mất bạn của nhóc. Chỉ là một con mèo thôi mà, đâu cần phải khóc lóc như vậy?! _ Thật ạ, thế hyung bảo Susu có quay về với Hae nữa không?! – Đúng là trẻ con, chỉ cần nghe người lớn dỗ ngọt chút là tin liền. _ À, cái đấy thì… chắc là có… – Junsu nhăn mặt, cơ mà nó được giải thoát ra khỏi nơi này đã. _ Thế thì tốt rồi… vậy Hae vẫn sẽ ngồi đợi Susu… – Khuôn mặt vốn đang tèm lem nước mắt ngay lập tức trở nên toe toét, Donghae phủi quần đứng dậy định quay đi, nhưng rồi sau đó tự dưng khựng lại –…Hyung… là người xấu ah?! _ Sao lại hỏi thế?! – Junsu nhíu mày nhìn nhóc con trước mặt. _ Nếu không tại sao lại bị xích ở đây?! Như kiểu tò mò vì tình trạng bây giờ của nó lắm, Donghae lại ngồi phịch xuống, nhìn nó chằm chằm và bắt đầu thắc mắc – …Hình như đây là nơi để nhốt kẻ xấu mà, hyung đã làm gì à?! _ Xìiii…
|
Junsu hờ hững quay mặt đi chỗ khác,trẻ con thật là rắc rối và nhàm chán. Thà cứ chạm mặt với tên Yoochun kia còn sướng hơn, ít nhất cũng có thể mắng chửi xả bức xúc. Chứ trướcmột đứa nhóc tí tuổi thế này thì mình có mắng chửi chưa chắc nhóc đã hiểu đâu. _ Có phải hyung lấy đồ của người khác không?! – Donghae vẫn tiếp tục thao thao – Hay là hyung bắt nạt ai đó, hay là… ơ… Thời điểm Donghae phát ra tiếng “ơ” cũng là lúc Junsu giật mình nhìn ra phía bên ngoài, những tiếng động đang phát ra ngoài kia, nghe thật kỳ lạ… _ Sao lại có tiếng gì ồn quá đi?! – Donghae đứng phắt dậy phụng phịu, các hyung bên ngoài đang cãi nhau sao?! – Hyung đợi ở đây nha, Hae đi nhanh rồi sẽ quay lại nói chuyện tiếp với hyung!!! _ A khoan, đừng đi!!! – Junsu tự dưngbuột miệng nói vậy, trong lòng mơ hồ dấy lên một cảm giác bất an. _ Không sao không sao… – Donghae nhoẻn miệng cười – …Hae hứa sẽ quay lại nhanh thôi… hứa đấy… Nói rồi nhóc nhanh chân mở cửa chạyra ngoài, Junsu lòng nóng như lửa đốt nhìn theo từng bước của đôi chân nhỏ bé đó cho đến lúc khuất bóng… … _ YAAAA!!! Junsu nghiến răng cố dùng sức phá vỡ những sợi dây xích đang khống chế mình. Donghae chưa trở về, thằng nhóc vẫn mất hút từ lúc đấy đến giờ, trong khi những tiếng ồn bên ngoài lại càng ngày càng lớn. Và điều khiến Junsu bất an hơn là… nó đã nghe rõ những tiếng ồn kia… Là tiếng gào thét… tiếng vũ khí va chạm… Tệ nữa là… nó ngửi thấy mùi của máu… Tanh nồng và nhiều vô kể… Máu của Hunter… Chỉ duy nhất máu của Hunter… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! ẦM ẦM… Những tiếng động mạnh bất chợt vang lên trong khu nhà tù. Bằng sự nhạy bén của mình, Junsu dễ dàng đoán được có hai tên Hunter đang tiến vào đây, trên người bọn chúng còn dính máu, là máu của đồng bọn. Bịch bịch bịch ~ Tiếng bước chân càng ngày càng gần,Junsu liền đứng dậy chuẩn bị chiến đấu. Cũng tốt, ít nhất cũng có cơ may thoát được ra khỏi đây. _ Đây rồi, vẫn còn kẻ sống sót… Đúng như dự đoán, hai tên Hunter người dính đầy máu tươi hùng hổ đến đứng trước lớp song sắt ở nơi đang giam giữ Junsu. “Roẹt” một cái, khoá cửa nhanh chóng bị phá vỡ. _ Các ngươi… bị cái gì vậy?! Việc Hunter nhìn thấy Vampire là giếtcũng chẳng lạ gì, thế nhưng điều lạ làđôi mắt của chúng… nó đang có màu trắng dã… _ Giết tất cả những kẻ sống sót trong khu này… – Bọn chúng vừa lao vào chém Junsu vừa gào to lên như thế. Keng! Lưỡi dao vung lên nhằm thẳng vào Junsu mà đâm, thấy thế nó vội giơ sợi xích sắt đang bao chặt cổ chân mình lên đỡ, nó muốn lợi dụng sức của hai kẻ vừa đến để giải thoát nó khỏi những sợi xích. Mặc dù đang bị xích và sức mạnh thì bị tác dụng của gươm bạc khống chế, thế nhưng điều đó không có nghĩa là Junsu đã hoàn toàn trở thành một Vampire vôdụng. Nó đâu chỉ mạnh ở bá khí và khả năng bay lượn, Junsu vẫn còn có thể sử dụng sức mạnh cơ bắp trong lúc đánh nhau và tốc độ nhanh nhẹn cùng sự nhạy bén của mình mà. Bởi vì hai tay vẫn bị xích cùng một chỗ và giơ lên cao nên chỉ có thể sử dụng chân để đánh lại. Nó vừa né người liên tục để tránh những nhát đâm hiểm độc vừa tìm cách đưa mũi dao của hai kẻ đó vào đúng cái lỗ nhỏở một trong hai sợi xích trên chân mình. Điều này tưởng dễ nhưng thựcchất lại khá khó, nhất là khi hai tên Hunter kia cứ nhằm vào bụng và cổ Junsu mà đâm. Bốp… Junsu đưa chân lên đá một cái thật mạnh vào một tên khiến tên đó văngvào tường và hộc ra một ngụm máu, tên còn lại thấy vậy liền nghiến răng lao vào Junsu. Con dao được đưa lên cao, tên Hunterđó muốn đâm từ trên xuống. Vụt! Tách… Một trong hai sợi xích trên tay Junsu đã được mở, ấy là khi nó tung chân đạp cánh tay đang vung lên từ phía sau, khiến cho mũi dao bất ngờ chuyển hướng nhằm thẳng vào cái lỗnhỏ đã được Junsu căn chuẩn đang chìa ra. _ Gràoooo… – Đôi mắt nhanh chóng đổi màu đỏ rực, phần sức mạnh được khôi phục lại ùa về căng tràn khắp cơ thể. Kang kang!! Lồng lên giật tung những sợi dây xích phiền phức, Junsu mắt đỏ rực nhìn vào hai Hunter trước mặt, răng nanh và móng vuốt mọc ra nhanh chóng. _ Giết tất cả những kẻ sống sót trong khu này… – Hai Hunter kia không hề tỏ ra sợ hãi trước bá khí kinh người phát ra từ Junsu mà cứ liều mình xông lên. Roạt ~ Hai cái xác bị xẻ làm đôi nhanh chóngrơi xuống, thậm chí cái chết đến với chúng nhanh đến nỗi chúng còn chẳng kịp kêu lên một tiếng. Lạnh lùng nhìn chiến lợi phẩm của mình, Junsu đưa móng vuốt dính đầy máu lên nếm thử, vẫn là mùi vị đặc trưng của Hunter, thế nhưng đã có chút biến đổi. “Nhóc con kia…” Junsu vội lao ngay ra ngoài, cảnh tượng trước mắt thật không thể tin nổi. Cả một khu rộng lớn chỉ toàn xácchết là xác chết, máu và những mảnhthi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, xem ra khu Hunter cuối cùng cũng bị san bằng rồi. Lặng lẽ đi xem xét một lượt đống ngổn ngang này, nó nhận thấy ở đây chỉ toàn xác của Hunter. Hoàn toàn không có Vampire, thậm chí ngay cả mùi cũng không có, vậy làVampire không phải hung thủ của vụ thảm sát này _ Yaaaaaa… yaaaaaaaaaa… Tiếng gào thét thảm thiết từ xa vọnglại, Junsu nghi hoặc nhìn theo hướng ấy, sau đó thì chẳng kịp suy nghĩ thêm điều gì… chỉ có đôi chân là vô thức chạy… Gã ngồi kia… Máu đỏ thấm ướt toàn thân… Cơ thể không ngừng run rẩy… Gào thét đến khàn giọng… Đôi mắt dại đi… và ngập nước… Đau thương đến cực điểm… _ Không thể nào… – Junsu lê từng bước nặng nề đến gần Yoochun, khẽ lắp bắp môi mình, nó đang nhìn thấy cái gì thế này?! “Hyung đợi ở đây nha…” Rõ ràng là cơ thể bé bỏng đó… “Không sao không sao…” Rõ ràng là khuôn mặt trẻ con đáng yêu đó… “Hae hứa sẽ quay lại nhanh thôi…” Tại sao lại nằm trong vòng tay gã… “Hứa đấy…” Bất động, với đôi mắt nhắm nghiền… _ Aaaaaaa… – Gã vẫn như con thú bị thương, điên cuồng gào thét trong đau đớn. Đôi tay gã siết thật chặt lấy cơ thể bé bỏng trong lòng. Hyung sẽ truyền hơi ấm cho Hae, hyung sẽ làm Hae bớt lạnh. _ Yoochun… – Junsu lặng lẽ qùy xuống bên cạnh gã, trái tim như bị aiđó bóp nghẹn. Vươn tay khẽ chạm vào gương mặt bầu bĩnh kia, chỉ cảmthấy lạnh ngắt, cái lạnh tê dại truyền từ đầu ngón tay lan ra khắp cơ thể – Donghae… ngươi nuốt lời… _ Aaaaa… Phịch ~ Gã thở mạnh một tiếng rồi ngã vào người Junsu bất tỉnh, đôi tay trong vô thức vẫn ôm chặt lấy xác của người mà gã cực kỳ yêu thương. _ Phải rồi… ngủ đi… – Junsu đưa tay khẽ vuốt tóc gã, thậm chí còn vòng cả tay để ôm kẻ mà mình vốn rất căm ghét. Đôi mắt màu đỏ một lần nữa nhìn vào đứa trẻ đáng yêu kia, lại nhìn khắp lượt vào những xác chết nằm rải rác xung quanh. Gã vừa mất nhóc, vừa mất đồng đội, mất đi những người thân thương nhất, có lẽ một giấc ngủ sẽ khiến gã bình tĩnh hơn. Là kẻ nào đã gây ra chuyện này… Nếu không phải là Vampire…?! …
|
CHAP 22 Cho dù có cố thế nào cũng không thể liên lạc bằng ý nghĩ với Dã Vương như trước. Kibum nằm trên giường mà không thể chợp mắt nổi. _ Aaa… cái đó… Min muốn ăn cái đó… Changmin vừa khẽ rên rỉ vừa lăn qua lăn lại trên giường, và cuối cùng chỉ chịu dừng lại ngủ tiếp sau khi đã dùng cả chân lẫn tay quắp chặt vào cái xúc xích khổng lồ mà Min đang nhìn thấy. _ Ngươi… “Xúc xích” Kibum nghiến răng cựa mình cố thoát khỏi sự ôm ấp của Changmin. Lúc xin người ta cho ngủ cùng thì một hai cam kết là sẽ nằm ngoan ngoãn ở một góc giường, thế mà lăn lộn một lúc lại thành ra thế này đây. Càng đẩy thì càng quặp chặt,Kibum điên tiết định giơ chân lên đạp. _ Ngon… ngon… umh… Changmin không chút nể nang mà rúc vào ngực Kibum hít hà, trong khi cái miệng nhỏ thì say mê nhấm nháp ngón tay cái của chính mình. Suýt chút nữa đã mất bình tĩnh mà lồng lên, thế nhưng thật may là Kibum đột nhiên nhớ ra một chuyện. Nguyên nhân Bum mất liên lạc với DãVương… có khi nào là do cậu đã hoàntoàn trở thành Vampire rồi không? Bởi một khi đã trở thành Vampire thìmối liên hệ mật thiết giữa hai người sẽ biến mất, mà hiện giờ Kibum đã không còn có khả năng nói chuyện qua ý nghĩ với Junsu nữa rồi. Hoàn toàn trở thành Vampire… Kibum nhíu mày với suy nghĩ đó. Nếuđã trở thành một Vampire thực sự thì phải biết hút máu người, Bum sẽ không còn sợ việc đó nữa. _ Mumh… mumm… Kibum cúi đầu nhìn thằng nhóc đang say sưa ngủ trong lồng ngực mình, đôi môi khẽ nhếch lên. Ta đã cho ngươi ngủ chung, vậy giờ xin ngươi chút máu chắc cũng không sao chứ nhỉ? Cẩn thận chỉnh lại tư thế cả hai sao cho không làm Changmin thức, Kibum hít một hơi dài, từ từ tiến đếncái cổ trắng thơm bên dưới. Khàaaa… Răng nanh trắng muốt mọc dài ra nhanh chóng, Kibum áp sát mặt mìnhvào cổ Changmin, hơi thở nóng ấm cứ thế phả ra đều đều. Đầu nhọn của răng nanh chạm vào làn da mềm nhạy cảm của Changmin, ấn xuống… _ Hơ… hơ… Á Á ÁAAAAAAAAA… Changmin mơ màng tỉnh dậy vì thấy vừa nhột vừa đau nơi cổ mình, đến lúc nhận thức rõ được là cái gì đang ở trên cổ mới hoảng hồn gào thét thật to. Thừa lúc Kibum còn đang choáng váng vì bị hét ngay vào tai như vậy, Min đẩy Bum ra rồi lấy cái chăn quấn quanh người, khẩn trương ngồi thu lu về một góc giường, nhìn Kibum với ánh mắt cảnh giác cực độ. _ Hừm… vẫn chưa dám làm, chưa thể xuống tay được… – Kibum vừa khẽ lầm bầm vừa đấm nhẹ vào tai mình. Hiện giờ vẫn còn đang đầy những tiếng “ing ing” đây này. _ Ngươi… ngươi… – Changmin mặt tái mét không ngừng lắp bắp – Vampire các ngươi… TOÀN LŨ BIẾN THÁI… _ Cái gì?! Kibum nheo mắt nhìn thằng nhóc đang run bần bật trước mặt. Bị kêu là“biến thái” trong trường hợp này hình như không được đúng cho lắm, bảo là “lũ độc ác”, hay “lũ giết người”còn thích hợp chứ… _ Hết tên Chúa tể gì gì đó… giờ lại đếnngươi, các ngươi… thích sàm sỡ con trai sao?! _ Hả?! – Kibum trợn mắt hỏi lại. _ Ta… ta còn bé… chưa đủ tuổi… xin ngươi… – Hốc mắt Changmin bắt đầuhồng lên, chẳng lẽ Min sắp bị giống như Jae hyung sao? Bị bắt quan hệ với con trai… Nhìn Jae hyung đau khổtủi nhục như thế… huhuhu, Min thà bị cắn một nhát chết ngay còn hơn!!! _ Phùuu… Kibum thở một hơi thật dài, sau đó không nhanh không chậm nhích người đến gần Changmin. Changmin thấy vậy vội dịch người tránh, nhưngvì đang ở mép giường nên mới nhíchmông được một ít đã lăn ra khỏi giường. Bị ngã đau nhưng với tình huống hiện tại Min cũng chẳng còn tâm trí mà xuýt xoa, chỉ biết cầm cái chăn lên che người và nhìn chăm chăm vào tên kia. _ Thứ nhất… – Kibum nằm xuống sát mép giường nhìn Changmin, chậm rãi nói – Ta không biết ngươi bao nhiêu tuổi, thế nhưng nhìn ngươi thế này là đã có thể làm được rồi… Changmin nuốt nước bọt, từ từ lùi vềphía sau. _ Thứ hai… – Kibum vươn tay giật mạnh cái chăn trong tay Changmin ra– Ta không có hứng thú với con trai! Chăn bị giật mất, Changmin vội bò về góc phòng ngồi co quắp tại đấy, môi mím chặt. _ Cuối cùng… – Kibum vừa lấy chăn đắp lên người vừa quay ra nhìn Changmin nói nốt – Nếu có hứng thì chắc chắn người đó cũng không phải là ngươi. Cứ thế Kibum chùm chăn ngủ trong khi Changmin ngồi nghệt mặt nhìn. Im lặng ~ _ Vậy thế… ban nãy ngươi làm gì ta? Không có tiếng đáp lại, Changmin tủi thân ngồi vê quần tự kỷ. Rồi đột nhiên nhớ ra cái gì đấy, Min đưa tay lên sờ cổ mình, thấy hơi đau. Giơ tay ra nhìn, là máu. Có một chút thôi nhưng cũng đủ để hiểu rồi. _ Ngươi… muốn cắn ta sao?! – Giọng nghèn nghẹn, hoá ra không phải sàmsỡ mà muốn hút máu, tên đó muốn giết Min… Soạt… Đệm giường lún xuống một chút, không mở mắt cũng biết là thằng nhóc kia đã leo lên, thậm chí còn to gan kéo chăn ra đắp chung cùng Bum nữa. _ Ngươi không sợ sao? – Kibum vừa nhắm mắt vừa hỏi. _ Nếu muốn hút máu… phải nói trướccho ta một tiếng… – Changmin bặm môi thì thào – Để ta còn chuẩn bị tinhthần, với lại phải để cho ta tạm biệt Jae hyung cái đã… Nghe đến đây Kibum đột nhiên mở mắt, đầu mới khẽ xoay qua một chútđã gặp ngay gương mặt kia. Khoảng cách không xa cũng chẳng quá gần, đủ để tạo cảm giác gì đấy, nhưng cũng chỉ là thoáng qua thôi. _ Cái thứ tình cảm đó… tuyệt vời lắm sao? _ Tình cảm gì? _ Giữa ngươi và Jaejoong, tình anh em… gia đình… – Đôi mày khẽ nhíu lại khi nghĩ về gia đình, Kibum nhìn người đối diện, chờ đợi một câu trả lời. _ Umh… tuyệt vời – Môi chợt nở một nụ cười vu vơ, hỏi gì mà kỳ vậy – Jae hyung rất yêu quý ta, và ta cũng vậy… còn về gia đình á? Gia đình ta rất hạnh phúc, ấm áp… ah, tất nhiên là trước kia rồi, bây giờ cả ta lẫn Jae hyung đều bị bắt đến đây… Nhìn Changmin xịu mặt xuống, Kibum muốn nói một câu gì đó chọc nhưng hiện chẳng còn mấy tâm trí nên lại thôi. Gia đình ấm áp? Gia đình hạnh phúc? Nghe xa xỉ quá nhỉ… “Ummm…” _ Dã Vương!!! – Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói thật nhẹ, Kibum bật dậy hoảng hốt, là Dã Vương. “Đ_ến đây… k_hu Hu___nter phía Đ_ông… ta cần______” “A…” Đầu cứ ong ong cả lên, mới liên lạc được chút ít như vậy đã cảm thấy đau không chịu nổi. Kibum ngồi ôm đầu tĩnh tâm một lúc rồi nhào ra khỏigiường bỏ mặc Changmin, không hề chậm trễ chạy đi tìm Chúa tể. Dã Vương đã gặp chuyện gì ở khu Đông sao? ~oOo~ _ Chúa tể!!! Dã Vương xảy ra chuyện rồi… khu hunter phía Đông. Cũng may Kibum đã sớm đoán được việc Chúa tể giờ này chỉ có thể đang đứng trước cửa phòng Jaejoong, vậy nên vừa thoáng thấy bóng ngài Kibum đã kêu toáng lên, mặc kệ là Chúa tể với búp bê của ngài đang có chuyện gì, sự an nguy của Dã Vương quan trọng hơn. _ CÁI GÌ??? Hắn vốn đang định nói mấy lời khá mất mặt với Jaejoong, những lời mà ngoài con người bướng bỉnh ở trongkia ra thì không ai được phép nghe cả. Vậy mà tự dưng Kibum xuất hiện thế này, bảo hắn sao có thể nói đây?! _ Dã Vương vừa liên lạc với thuộc hạ, ngài bảo cần chúng ta, bảo chúng ta hãy lên khu Đông…
|