Em à, Anh Về Rồi
|
|
Nép mình vào tấm kính lớn, Sungmin cố gắng nhìn ra ngoài. Anh vẫn ngồi đó, đôi tay gầy vòng lấy ôm cả cơ thể lại. Ngước nhìn hàng cây bên đường, Sungmin biết gió Bắc về rồi. Anh chỉ mặc như thế sẽ lạnh lắm, anh vừa mới ốm dậy làm sao mà chịu được.
Như vô thức, cậu lao nhanh ra ngoài. Mở vội cánh cổng, cậu bật khóc nhìn anh. Kyuhyun ngơ ngác ngước lên, rồi đôi mắt anh ánh lên niềm vui khó tả. Đôi môi khô nẻ cố gắng mấp máy điều gì đó nhưng cổ họng anh đã khản đặc rồi.
Sungmin vươn tay về phía anh, Kyuhyun vươn tay về phía cậu. Nhưng… trước khi anh và cậu chạm đến nhau, một chiếc oto đen đỗ xịch đến, ba người đàn ông áo đen đi nhanh về phía anh và cậu.
_Thưa cậu chủ! Ông chủ gọi cậu về! – Dứt lời, hai người đàn ông cúi xuống nhấc hẳn anh dậy.
_Thả anh ấy ra! – Sungmin hét lên khi tay anh bị họ kéo giật lên.
_Mong cậu đừng cản trở! – Người đàn ông còn lại giữ chặt lấy Sungmin không cho cậu chạy về phía anh.
_Sungmin! Đừng khóc! – Kyuhyun cố gượng nói với cậu, cả cơ thể anh dường như lả đi vì mệt mỏi.
_Đồ ngốc! Anh là đồ ngốc! – Sungmin gào lên rồi ngồi bệt xuống nền đất.
Nhìn chiếc xe đen lao nhanh đi, Sungmin càng khóc to hơn khi thấy anh cố nhoài người về phía cửa kính đằng sau, đôi môi vẫn mấp máy “Đừng khóc!”.
Anh là đồ ngốc! Anh đúng là đồ ngốc mà! Sao lại tự hành hạ bản thân mình như vậy chứ? Có biết là cậu đau đớn như thế nào không?
~oOo~ “BỐP!” Ông Jo tức tối tát mạnh vào mặt anh, đôi mắt ông đỏ ngầu, hàng lông mày nhăn tít lại:
_Giỏi lắm! Jo Kyuhyun! Con dám trốn ra ngoài sao? Con không còn coi ta ra gì nữa rồi à!
_Con xin lỗi! Con… con chỉ muốn gặp…
_Câm mồm! Vì Lee Sungmin sao? Chỉ vì thứ tình cảm phù phiếm đó mà con dám bất chấp tất cả như vậy à?
_Con xin ba. Xin ba đừng cản con… Con chỉ muốn ở bên Sungmin thôi! – Kyuhyun khuỵa gối quỳ sụp xuống.
_Người đâu! Đưa cậu chủ lên phòng! – Bà Jo vội vã nói rồi kéo tay chồng mình ngồi xuống ghế. Bà sợ, chỉ một chút nữa thôi thì ông sẽ đánh anh đến chết mất.
_Bà đang làm gì vậy? Sao lại dung túng cho nó mãi như thế? – Ôm Jo quát lên.
_Tôi xin ông! Con nó đang ốm mà. Ông cũng biết thằng bé yêu Sungmin đến thế nào mà!
_Yêu sao? Tại sao trước đây không yêu mà bây giờ lại yêu? Tại sao trước đây chán ghét, hắt hủi mà bây giờ cứ cố sống cố chết để được ở bên cạnh? – Ông bực tức nói.
_Nó là con tôi! Tôi hiểu hết chứ! – Bà Jo lặng lẽ khóc – Hai tháng ở trong bệnh viện là khoảng thời gian thằng bé yêu Sungmin. Khi đó, nó là một Kyuhyun khác và bây giờ, dù đã nhớ lại tất cả, thì tình cảm của nó dành cho Sungmin lại càng sâu đậm hơn.
_Vậy giờ nó yêu Sungmin thì được gì? Cậu ta đâu có chịu tha thứ cho nó. Chẳng nhẽ bà muốn nhìn con mình phải đau khổ đến hóa điên hay sao?
_Thế ông bảo tôi phải làm gì đây? – Bà Jo khó khăn nói – Tất cả cũng là tại tôi, tại tôi mà con tôi phải khổ.
_Bà đừng khóc nữa. Tôi quyết định rồi. Sáng sớm mai Kyuhyun sẽ sang Anh.
~oOo~ Sungmin đờ đẫn ngồi nhìn ra phía ngoài cổng, trái tim nhỏ bé tưởng chừng đã chai sạn nay lại một lần nữa đập những nhịp thổn thức đầy đớn đau. Hóa ra những ngày qua cậu chẳng hề quên anh, cũng chẳng thể vơi chút yêu thương nào. Gặp lại anh khiến cậu càng thêm đau đớn hơn, nhưng cũng yêu anh nhiều hơn.
Ban nãy, anh đã khóc, anh nói anh lo cho cậu, anh dặn cậu phải chăm sóc bản thân,… Rồi anh còn sợ cậu giận, cậu ghét anh,… Nhưng sao… anh không nói… anh nhớ cậu…. anh yêu cậu…. Sao anh chỉ ngây ngốc bảo cậu đừng khóc…
Đáng ra, cậu chẳng khóc đâu, cậu tưởng nước mắt cậu đã cạn rồi chứ. Vậy mà, gặp anh, cậu lại đau, lại khóc, lại yêu anh nhiều hơn.
Anh là kẻ ngốc, hay là kẻ độc ác. Sao anh cứ đến bên cậu, cho cậu một chút hi vọng mong manh. Sao cứ gieo vào cậu những mầm cây không bao giờ nảy được. Sao cứ nhẫn tâm cướp đi từng mảnh trái tim của cậu.
Sungmin bật cười nhẹ, nước mắt đắng chát chảy vào khóe miệng. Tim này của cậu đau lắm. Đau đến mức muốn vỡ tan ra rồi.
~oOo~ Kyuhyun mở bừng mắt nhìn xung quanh. Đây là đâu? Sao lại có nhiều người mặc áo đen như vậy? Sao mọi thứ lại chuyển động nhanh đến thế?
_Sắp đến sân bay chưa? – Có tiếng người sốt ruột hỏi.
_30 phút nữa! Cậu chủ tỉnh chưa?
_Không biết đ… Ôi! Cậu chủ! – Người đàn ông áo đen khẽ thốt lên.
_Tôi muốn đi vệ sinh! – Kyuhyun nói nhỏ trong khi đôi mắt vẫn dại đi vì thuốc mê.
_Nhưng…
_Các người muốn phản sao?
_Nhưng chúng ta sắp đến sân bay rồi! Cậu chủ cố gắng chờ đến lúc đó…
_Tôi muốn ngay bây giờ! – Anh gằn giọng.
_Vâng! Dừng xe vào khu siêu thị mini kia đi! …………………..
Kyuhyun vội vã bước vào toilet, nhăn mặt khó chịu khi có những ba người đi theo mình anh lo lắng ngó xung quanh. Thoáng thấy có người bước vào toilet sau mình, Kyuhyun vội vàng chạy đến.
_Cậu gì ơi. Giúp tôi một việc này được chứ!
_Vâng, anh cần gì? …………………
Kyuhyun mỉm cười trong hơi thở gấp khi đã chạy được một đoạn khá xa. Thật may khi người đó chịu giúp anh, chắc giờ này họ cũng biết anh bỏ trốn rồi. Phải tìm ai đó giúp đỡ mới được.
Nhưng gọi cho ai bây giờ?
Nép người vào con ngõ nhỏ để tránh bị nhìn thấy, Kyuhyun lục tung túi áo khoác trên người. Chỉ có hai đồng xu lẻ này thôi, cùng lắm là được 1 cuộc điện thoại ngắn.
_Tìm đi! Ông chủ sẽ giết chết chúng mày! – Một tên áo đen gầm lên với những tên kia.
_Không thấy! Chắc cậu chủ đi xa rồi! – Vài tên thở hồng hộc nói.
_Mẹ kiếp. Lần này thì chết chắc rồi! Thôi. Lên xe đi.
Thở phào nhẹ nhõm khi chiếc xe đắt tiền đã đi khuất, anh ngồi bệt xuống nền đất đầy mệt mỏi. Cả ngày nay anh chưa ăn gì, chạy giữa trời rét như vậy mệt lắm. Khẽ nhắm mắt lại, hiện lên trong anh là một người con trai hiền hòa đang nắm tay anh dẫn anh đi từng bước. Kyuhuyn chợt nhớ về những ngày tháng anh còn ở trong bệnh viện. Khi đó, anh và cậu là của nhau, anh được ở bên cậu, được cậu chăm sóc, được cậu yêu thương. Nhưng… giờ đây tất cả đều quay lưng lại với anh, đều muốn đẩy anh đi thật xa.
Nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên má anh, thấm cả vào đôi môi khô nẻ. Giờ đây, điều duy nhất anh muốn làm là đên bên cậu, ôm thật chặt cậu vào lòng.
_Anh mệt quá, Sungmin! – Kyuhyun khẽ nói rồi ngửa đầu về phía bức tường ẩm ướt sau lưng. Trái tim anh đập dần chậm lại và cũng chẳng còn những nhịp mạnh mẽ nữa.
Đôi lúc, anh ước mình có thể chết đi, có thể tự kết liễu cuộc đời tăm tối này. Nhưng… anh còn có cậu, còn Lee Sungmin của anh,… Và anh yêu cậu nhiều lắm.
Kyuhyun nhăn trán lại vì cơn đau quặn dưới bụng, khuôn mặt gầy gò tái xanh lại đầy khổ sợ. Ôm chặt cái bụng rỗng của mình, anh cố thu chân để ngồi sâu hơn vào góc khuất lạnh lẽo. Tự dỗ mình vào giấc ngủ chập chờn, anh thầm nhủ ngày mai sẽ đi tìm cậu.
~oOo~ Hyukjae mỉm cười nhìn Donghae đang ôm chặt lấy cái bụng tròn tròn của cậu mà say ngủ. Vươn tay vuốt nhẹ sống mũi cao của anh, Hyukjae khẽ nằm xuống đối diện với Donghae. Từng ngón tay thon dài của cậu lướt nhẹ trên khuôn mặt điển trai, bàn tay kia luồn khẽ vào eo anh.
_Em yêu anh nhiều lắm đấy! – Thì thầm từng tiếng thật nhỏ, đôi môi hồng hào thơm nhẹ lên chóp mũi anh.
Ngắm anh chán chê, cuối cùng cậu cũng nhận ra đã đến giờ Donghae phải đi làm. Vội vàng bật dậy, Hyukjae vào nhà tắm chuẩn bị nước nóng và bàn chải cho anh.
_Haenie! – Cậu lay nhẹ vai anh – Haenie! Dậy đi anh!
_Ưm…Cho anh ngủ nữa… - Donghae lười biếng ôm chặt lấy cậu.
_Dậy đi, anh sắp muộn làm rồi đấy! – Cậu bật cười hôn nhẹ lên trán anh.
_..................... – Đôi mắt hiền hòa khẽ chớp chớp, rồi chăm chú nhìn cậu – Hyukie hôn cái nữa thì anh dậy.
_Đồ quỷ! – Hyukjae nhăn mũi nói rồi hôn nhẹ vào môi anh.
Donghae vòng tay ôm chặt thân hình thơm tho vào lòng, đôi môi tinh nghịch của anh ấn sâu vào môi cậu.
_Oa…….. Sảng khoái quá! – Đứng dậy vươn vai, Donghae nhăn nhở cười rồi nhìn cậu đang thở hổn hển bên cạnh.
_Lần sau thì không có hôn hít gì cả! – Hyukjae đá mạnh vào chân anh rồi đi nhanh vào bếp để chuẩn bị bữa sáng. ……………………
_Anh đi làm đây! – Donghae thơm chụt lên má cậu rồi chạy nhanh ra ngoài.
_Còn bữa sáng! – Hyukjae ngơ ngác giơ đĩa thức ăn lên.
_Lát anh ăn ở công ty cũng được! – Anh mỉm cười, tay thì thắt cavat còn đôi chân vẫn cố xỏ giày.
_Anh bận vậy sao? – Cậu dịu dàng hỏi khi đến bên cạnh giúp anh chỉnh lại áo.
_Ừ! Hôm nay anh có cuộc họp. – Donghae khẽ đáp.
_Vậy họp xong anh nhớ ăn sáng nhé! – Cậu đưa cặp táp cho anh.
_Ừ! Anh biết rồi! Anh đi nhé! – Donghae hôn nhẹ lên môi cậu.
Hyukjae mỉm cười tiễn anh ra cửa, nhìn cái dáng vội vã mà cậu không khỏi bật cười.
Đóng nhẹ cánh cửa lại, cậu cúi xuống sắp xếp lại đống giày dép bừa bộn.
_Anh quên mất! – Donghae thở hổn hển bên cánh cửa, hai tay chống vào đầu gối.
_Anh quên gì? Để em lấy cho! – Hyukjae giật mình quay lại nhìn anh.
_Hì hì! Anh quên cái này! – Nói rồi, anh quỳ xuống hôn chụt lên cái bụng của cậu – Appa đi làm nhé! Không được phá umma nghe chưa?
_Anh…. – Hyukjae đỏ bừng mặt.
_Anh đi đây! – Donghae đứng lên rồi chạy vụt đi, thỉnh thoảng lại nhảy vút lên như đứa trẻ được quà. ….
_Em yêu anh, đồ ngốc! – Hyukjae khẽ thì thầm, bàn tay gầy đặt nhẹ lên bụng.
|
Kyuhyun nhăn mặt vì cái đau ê ẩm ở đỉnh đầu, khẽ nheo mắt nhìn quanh. Đã sáng rồi sao? Vén tay áo để lộ ra chiếc đồng hồ trên tay, Kyuhyun nhăn mặt nhìn xuống rồi giật mình. Cái gì? 11 giờ trưa rồi? Trời ạ. Vậy mà anh còn ngủ quên mất, may mà chưa có ai phát hiện ra.
Chắc giờ nay ba anh đang lồng lộn lên đi tìm anh khắp nơi rồi, lần này nhất định không thể để bị bắt lại được, nhất định phải đến với được Sungmin. Nhưng ngồi đây mãi cũng không phải là cách hay, giờ phải tìm nơi nào có thể trốn đã.
_Tìm ai đây? – Kyuhyun tự hỏi bản thân – Sungmin thì không được, chắc chắn ba sẽ cho người theo dõi em ấy. Ai đây? Ai đây? Kyuhyun, mày mau nghĩ đi.
Anh gõ gõ lên trán suy nghĩ, đôi chân mày nhíu lại.
_A! Đúng rồi! – Kyuhyun khẽ reo lên, bàn tay lần tìm hai đồng xu nhỏ trong túi áo, còn đôi chân chạy nhanh đi tìm bốt điện thoại gần đó. ………………………..
Hyukjae ngân nga hát trong khi đang sắp xếp lại tủ quần áo cho anh, cậu vui lắm, đôi tay nhỏ vuốt ve từng nếp vải thẳng tắp.
Nhíu mày bởi chiếc điện thoại rung nhẹ trong túi, Hyukjae cắn môi khi nhìn thấy số lạ. Mặc kệ, chắc họ nhầm số, cậu lại tiếp tục công việc của mình. Điện thoại của cậu lại rung lần nữa,…….
_Alo! – Hyukjae e dè nghe máy.
_Hyukjae! Anh đây! Kyuhyun đây!
_Kyu! – Cậu sững sờ khi nghe thấy giọng anh.
_Giờ anh đang ở đường XXX, em làm ơn đến đây giúp anh được không?
_Nhưng có việc gì vậy?
_Chuyện dài lắm, em cứ đến….
_Alo! Alo! Kyuhyun! – Hyukjae hét vào chiếc điện thoại, nhưng anh ngắt máy mất rồi.
Có việc gì mà anh ấy lại gọi cho cậu nhỉ? Cậu có nên đến đó không? Giờ đây cậu và anh đã không còn là gì của nhau nữa. Anh yêu Sungmin, còn cậu cũng đã có con với Donghae rồi. Nhưng Kyuhyun gọi cho cậu nhất định là có việc cần anh mới làm vậy. Cứ đến xem sao, dù sao hai người cũng đã từng…
~oOo~ Sungmin lo lắng nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại của mình, bà Jo vừa gọi cho cậu. Kyuhyun lại bỏ trốn, anh đi đâu cơ chứ? Người không có lấy một đồng, quần áo thì mỏng manh. Anh sẽ như thế nào trong tiết trời giá rét như thế này? Cậu đến phát điên lên mất, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch lên khi nghĩ có chuyện chẳng lành xảy đến với anh. Kyuhyun là đồ ngốc, có biết cậu sợ đến thế nào không?
_Anh về đi, đồ ngốc!
Nước mắt của cậu lại lắn dài. Không được! Cậu phải đi tìm anh. Nếu có chuyện gì xảy đến với anh thì cậu cũng chẳng muốn sống nữa.
Sungmin vơ vội chiếc áo khoác dày rồi chạy nhanh ra khỏi nhà. Đi khắp các ngóc ngách của dãy phố, cậu luôn miệng hét tên anh. Nơi nào cũng tìm, quán rượu, quán game,… thậm chí cả những nơi mà anh chưa bao giờ anh đặt chân đến.
~oOo~ Hyukjae thẫn thờ nhìn Kyuhyun đang sì sụp ăn hết bát cơm thứ 4 của mình. Có cái gì đó trong lòng cậu bỗng nhói lên:
_Anh đói vậy sao?
_Ừ! Anh không ăn gì mấy ngày nay rồi! – Kyuhyun thật thà đáp.
_Vì Sungmin sao?
_Ừm! – Anh ngừng ăn, đôi mắt thoáng buồn.
_Anh trốn đi à? – Cậu nghiêng đầu nhìn anh.
_Sao… sao em biết?
_Nhìn anh như vậy, không trốn nhà thì là gì? – Hyukjae bật cười khi thấy nét ngạc nhiên của anh.
_Ừm.. Hyukjae này… em giúp anh một việc được không?
_Vâng?
_Em có thể cho anh ở nhờ nhà em một thời gian không? Bây giờ anh chẳng còn nơi nào để đi nữa!
_Ưm…Được thôi. Em sẽ hỏi Haenie!
_Haenie?
_Ừm. Donghae. Lee Donghae! – Cậu mỉm cười đáp.
_À. Thì ra là người đó. – Kyuhyun dịu dàng nhìn cậu – Em thật may mắn. Đó là một chàng trai tốt.
_Cảm ơn anh! – Hyukjae khẽ đáp – Nào! Mình về thôi anh! – Cậu đẩy ghế đứng dậy.
_Hyukjae! Bụng em? – Anh ngạc nhiên nhìn bụng cậu.
_A! Con của em và Haenie! – Hyukjae reo lên, bàn tay tìm đến xoa nhẹ cái bụng tròn tròn.
_Em thật hạnh phúc!
Hyukjae và Kyuhyun nhẹ nhàng nhìn nhau, trong mắt hai người giờ đây tràn ngập sự bình yên đến lạ kì. Thật may mắn sao, khi anh và cậu vẫn có thể là những người bạn tốt sau những gì đã xảy ra.
~oOo~ Donghae lo lắng hết nhìn đồng rồi lại ngó ra cửa, cậu đi đâu mà giờ nay vẫn chưa thấy về nhà. Anh cứ bồn chồn không yên, đôi chân cứ đi đi lại lại khắp nhà.
_Anh vào đi! – Tiếng Hyukjae vang lên ngoài cửa.
_Hyukie! – Donghae reo lên, chạy nhanh ra ngoài. Anh chợt giật sững lại khi thấy Kyuhyun đứng phía sau cậu, Hyukie của anh đang mỉm cười rất tươi.
_Haenie! Anh về rồi sao? – Hyukjae chạy đến bên anh.
_Chào anh! – Kyuhyun khẽ chào Donghae.
_Hyukie! Chuyện này là sao? – Donghae khó chịu nhìn về phía Kyuhyun.
_A! Anh vào đây! Em có chuyện muốn nói! – Cậu ôm lấy cánh tay anh rồi kéo anh vào phòng của hai người. – Anh Kyuhyun cứ tự nhiên nhé! – Hyukjae quay lại mỉm cười với Kyuhyun. ………
_Em đi đâu vậy? Có biết anh lo thế nào không? – Cửa phòng vừa đóng, Donghae ôm chặt lấy cậu.
_Em lớn rồi mà. Haenie đừng lo như vậy! – Cậu bật cười hôn nhẹ lên môi anh.
_Nhưng sao em lại đi cùng anh ta? – Anh khẽ nhăn mặt nói.
_À! Haenie à! Mình có thể để Kyuhyun ở lại đây một thời gian được không?
_Tại sao? – Donghae khó chịu.
_Anh ấy chẳng còn chỗ nào để đi nữa rồi! Đi mà anh! – Hyukjae nũng nịu nói.
_Được rồi! – Anh khẽ thở dài, bàn tay ôm lấy khuôn mặt cậu – Ra ngoài nào! …………
Hyukjae vui vẻ dọn căn phòng nhỏ còn trống cho Kyuhyun, cùng lúc đó Donghae đang pha tách trà nóng cho vị khách của gia đình.
_Mời anh! – Donghae đặt tách trà vào tay Kyuhyun.
_Cảm ơn anh! – Kyuhyun khẽ nói – Căn nhà đẹp quá.
_Nhưng nó hơi nhỏ! – Donghae mỉm cười – Tôi muốn con tôi khi sinh ra sẽ có chỗ ở thoải mái hơn.
_Hyukjae thật may mắn khi gặp được người tốt như anh.
_............... – Donghae không đáp, anh quay người nhìn tấm lưng nhỏ của cậu ở căn phòng bên cạnh bằng một ánh mắt chan chứa yêu thương. ……………
~Đêm~ Kyuhyun nhắm chặt mắt, giọt nước mặn chát vẫn cứ trào ra từ khóe mắt. Anh nhớ cậu. Nhìn Hyukjae và Donghae hạnh phúc, anh lại càng khát khao được ở bên cậu nhiều hơn. Cái cảm giác ghen tị khi nhìn người ta vui vẻ, giờ thì anh đã hiểu? Anh đã hiểu trước đây cậu đau đớn như thế nào khi thấy anh bên Hyukjae. Cậu không chỉ ghen tị như anh, mà còn là ngập tràn đắng cay. Anh hiểu hết rồi. Hiều được thế nào là nỗi đau dằn vặt rồi!
Căn phòng nhỏ chìm vào yên lặng, chỉ có một chàng trai gầy thổn thức khóc. Ánh trăng mờ khẽ lách qua tấm rèm cửa, soi sáng cả khuôn mặt với những vệt nước dài. Cảnh tượng nhìn sao mà thấy tê tái lòng!
Hyukjae ngủ say trong vòng tay ấm áp của Donghae, thỉnh thoảng cậu lại khẽ nhích người vào sâu hơn để tìm hơi ấm. Anh mỉm cười hôn nhẹ lên tóc cậu, đôi tay to lớn siết lấy thân hình nhỏ bé và sinh linh đang ngủ say. Có điều gì đó khiến anh không ngủ được, có cái gì đó cứ khiến anh phải đắn đo. Để Kyuhyun ở đây có phải là quyết định đúng đắn không? Thở mạnh ra như cố đẩy đi những lo toan trong lòng mình, anh áp má vào mái tóc thơm nhẹ của cậu. Ngủ thôi! Muộn rồi! Ngày mai còn phải đi làm để kiếm tiền nuôi vợ và con chứ!
Donghae thầm nhủi với chính mình những điều tốt đẹp ở tương lai phía trước. Với anh, chỉ cần Hyukjae và con hạnh phúc thì điều gì anh cũng có thể làm!
|
Mình viết lại chap 12 rồi! ^^ Mọi người đọc rồi góp ý cho mình nhé! :D
Chap 12
_Haenie! Hôm nay anh có rảnh không? – Hyukjae khẽ hỏi khi đang là áo cho anh.
_Hôm nay anh bận lắm! Có chuyện gì sao em? – Donghae vừa đánh răng vừa ngó ra nhìn cậu.
_Hôm nay là ngày em đi khám… - Cậu nói nhỏ, ánh mắt nhìn xuống cái bụng hơi nhô ra của mình.
_Bác sĩ hẹn hôm nay sao? – Anh vẫn tất bật chuẩn bị đi làm, còn miệng thì nói chuyện với cậu.
_Đúng ra là hôm qua. Nhưng hôm qua anh nói anh phải đi gặp khách hàng… Hôm nay anh lại bận nữa! – Hyukjae phụng phịu nói.
_Muộn vài ngày cũng đâu có sao? Em bé của anh vẫn ngoan mà! – Donghae mỉm cười xoa nhẹ bụng cậu – Anh đi làm đây! Hyukie ở nhà nhé!
_Anh có về ăn cơm trưa không? – Cậu đi theo anh ra phòng khách.
_Chắc anh không về được. Em đừng chờ nhé! – Donghae cúi xuống xỏ giày.
_.................. – Hyukjae chẳng nói gì, hai tay cứ nắm chặt áo anh, đôi môi nhỏ bĩu ra hờn dỗi.
_Ngoan nào! – Anh bật cười ôm chặt cậu vào lòng – Cuối tuần anh đưa em đi khám nhé!
_Ưm! – Hyukjae gật nhẹ đầu – Anh đi làm đi!
Chờ cho Donghae đi khuất hẳn cậu mới đóng cửa lại. Ngồi phịch xuống chiếc ghế salong cậu chán nản cầm chiếc điều khiển tivi rồi chuyển kênh liên tục. Dạo này Donghae bận lắm, bận đến mức khi ôm cậu ngủ cũng cầm tập tài liệu bên mình, lúc ăn cơm cũng nói chuyện điện thoại với khách hàng,… Đã vậy lại còn chẳng có thời gian đưa cậu đi khám nữa.
_Haenie đáng ghét! – Cậu lầm bầm trong miệng rồi cúi xuống xoa nhẹ bụng mình – Appa xấu quá con nhỉ?
Nhưng rồi chẳng giận anh lâu, Hyukjae lại bắt tay vào công việc nhà của mình. Từ khi biết mình mang thai, cậu đã đến trường để bảo lưu kết quả 1 năm. Hyukjae giờ chỉ ở nhà làm nội trợ và chăm sóc cho anh thôi. Cậu vui lắm, được ở bên anh, yêu thương anh, cùng anh chờ đợi ngày thiên thần nhỏ của hai người ra đời thì chẳng còn gì sánh bằng.
~oOo~
Kyuhyun mệt mỏi gục xuống bàn làm việc của mình. Anh ra viện được một tuần rồi, dù trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng anh không thể khiến ba mẹ lo lắng được. Đến công ty và làm việc như một cái máy chẳng khiến anh nguôi đi nỗi nhớ cậu. Chưa một giây phút nào tâm trí anh nhòa đi hình bóng người con trai bé nhỏ luôn lo lắng cho anh. Ngay lúc này đây anh muốn vứt bỏ đống giấy tờ khô khan này, muốn chạy thật nhanh đến bên cậu, muốn ôm cậu thật chặt trong lòng.
Mở chiếc điện thoại ra, lần tìm những tin nhắn của cậu trước đây, khóe mắt anh chợt cay xè. Đọc từng tin nhắn lo lắng của cậu, Kyuhyun có thể tưởng tượng thấy cậu sẽ như thế nào khi nhắn chúng, chắc lúc đó cậu lo sợ lắm, lúc đó cậu hoang mang trong tình yêu vô vọng này lắm. Giá mà anh nhận ra tình yêu của mình sớm hơn. Anh thật ngốc! Tình yêu thực sự luôn ở bên cạnh suốt bao ngày mà chẳng nhận ra. Có lẽ, do cậu cứ đến bên anh nhẹ nhàng, cứ chăm sóc anh lặng lẽ. Anh đã không nhìn thấy cậu, với anh cậu chỉ là những nhạt nhòa, những điều hiển nhiên cần có. Anh đã bỏ quên tất cả để đi tìm thứ tình cảm mới mẻ hơn, nhiều màu sắc hơn.
Nhưng giờ thì anh hiểu, màu sắc cũng chẳng làm gì, mới mẻ cũng chẳng được chi. Quan trọng là cậu và anh thuộc về nhau. Sinh ra là để cho nhau. Giờ đây, anh đã không còn mù quáng đi tìm tình yêu đích thực, hay một nửa định mệnh nữa. Cậu là một nửa của anh rồi, là người sẽ đi cùng anh đến hết quãng đường còn lại này rồi.
Bây giờ có lẽ sẽ là khó khăn, có lẽ cậu vẫn chưa thể nào tin tưởng vào tình yêu của anh. Anh biết, nói yêu cậu có thể hơi vội vàng, nhưng anh tin, tình yêu của anh dành cho cậu ngày một lớn hơn. Tất nhiên là có lo lắng, có chút sợ hãi, nhưng Kyuhyun tin, mình sẽ làm được. Anh đã ngốc nghếch suốt một thời gian dài, đã bỏ quên người quan trọng với mình nhất trong những lúc cậu cần anh. Còn nhiều thử thách đang chờ đợi anh ở phía trước, còn nhiều sóng gió đang đón đầu tình yêu của anh dành cho cậu. Nhưng có một niềm tin to lớn trong lòng khiến cho anh chẳng chút e sợ. Anh biết, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn có tình yêu trong sáng và bao dung của Sungmin ở bên cạnh. Anh vẫn nhớ như in lời hứa của cậu với anh trong ngày xuất viện. Cậu hứa cậu sẽ mãi yêu anh!
~oOo~ Hyukjae mỉm cười dịu dàng nhìn Donghae đang hì hục cắt cắt gọt gọt đống rau củ. Hôm nay là chủ nhật, đáng ra anh vẫn phải đi làm nhưng để đền bù cả một tuần không chăm sóc cậu nên anh quyết định ở nhà.
Hyukjae chuẩn bị chén bát ra bàn xong từ rất lâu rồi, nồi thịt hầm cũng sắp nhừ rồi mà rau củ vẫn chưa thái xong, kiểu này chắc cậu và con chết đói mất.
_Haenie ngồi đi. Em làm cho! – Cậu mỉm cười ôm lấy anh từ phía sau.
_Ơ…Không. Hyukie chờ một lát thôi. Sắp xong rồi! – Donghae ngơ ngác nói, bàn tay dính đầy rau đưa lên quyệt mồ hôi.
_Nhìn anh này, bẩn hết mặt rồi! – Hyukjae bĩu nhẹ môi, bàn tay nhỏ lau trán cho anh – Để em làm cho, chứ chờ anh thì con và em ngất vì đói mất.
_Hì hì! – Donghae gãi đầu ngượng ngùng, anh khẽ lùi lại để cậu thái rau còn mình thì cứ dụi dụi rồi ôm chặt lấy cái bụng tròn xoe.
Hyukjae tủm tỉm cười, đôi mắt trong veo yêu thương nhìn con người đang ôm chặt lấy mình. Có điều gì đó ấm áp, ngọt ngào đang len lỏi thật nhẹ trong trái tim cậu. ………………….
_Để anh rửa bát cho! – Donghae vội vội vàng vàng bê đống bát đũa ra chậu rửa.
_Có được không đó? – Hyukjae nghi hoặc hỏi, cậu chỉ sợ anh lại vụng về thôi.
_Tất nhiên là được. Hyukie cứ ra ngoài đi! – Anh vỗ ngực tự hào rồi cắm cúi vào rửa.
Sau một hồi vật lộn với đống bát đũa thì Donghae cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Vui vẻ chạy ra ngoài phòng khách thì Hyukjae đã ngủ mất tiêu rồi. Mà cậu ngủ đáng yêu lắm, cái đầu với tóc đỏ cứ gật gật gù gù bên thành ghế, bàn tay thì vẫn cầm cái điều khiển tivi.
Nhẹ nhàng đến bên ôm cậu vào lòng, chỉnh tư thế thoải mái nhất, Donghae vuốt nhẹ mái tóc giúp cậu ngủ say hơn. Bàn tay ấm áp xoa nhẹ bụng cậu, anh khẽ thì thầm:
_Anh yêu em và con nhiều lắm!
~oOo~ Sungmin chán nản nhấm nháp tách cafe trong quán quen thuộc, ngắm nhìn dòng người tấp nập mà lòng cậu chợt thấy có cái gì đó man mác buồn. Trong cậu giờ đây đã không còn cái khao khát muốn được ở bên Kyuhyun như trước đây nữa. Nhưng tình yêu mà cậu dành cho anh thì vẫn vậy. Yêu anh, lo lắng cho anh, và cậu biết có lẽ cậu chỉ nên đứng từ xa quan sát anh mà thôi. Thời gian qua, không gặp anh, không được chăm lo cho anh, nhiều khi cậu bức bối đến phát điên. Nhưng rồi, cậu lại ngẩn ngơ nghĩ rằng có thể anh đã quên mất cậu rồi.
Chưa bao giờ Sungmin nghĩ có một ngày cậu sẽ mạnh mẽ mà rời xa anh như bây giờ. Cậu cứ tưởng rằng mình sẽ mãi mãi bám chặt lấy anh, sẽ mãi mãi ở bên mặc cho anh có xua đuổi. Giờ thì cậu hiểu, đôi khi, yêu là rời xa.
Sungmin khẽ mỉm cười nhẹ, cậu nhớ nụ cười của anh, nhớ đôi mắt nâu tinh nghịch nhìn cậu trêu chọc, nhớ nụ hôn nhẹ lên má, nhớ hơi thở ấm nồng của anh. Hai tháng chăm sóc anh ở bệnh viện là khoảng thời gian cậu sẽ ghi nhớ suốt đời. Từng giây, từng phút luôn hiện lên trong tâm trí cậu như một thước phim quay chậm. Dù có đau đớn, có tiếc nuối, có xót xa, nhưng Sungmin chưa bao giờ hối hận. Vì cậu yêu anh, mãi mãi yêu anh như lời cậu hứa ngày nào! ……………
Ngồi một lát mà trời đã tối rồi, cất những bước nhỏ trên con đường rộng ngập gió. Sungmin thở nhè nhẹ khiến cho không gian trước mắt cậu xuất hiện thêm những làn khói trắng mờ mờ. Lòng cậu giờ đây bình lặng và chẳng còn chút đắn đo. Đôi môi hồng khẽ cất tiếng hát khe khẽ, tâm hồn cậu chợt thanh thản đến kì lạ.
Giật mình bởi chiếc điện thoại rung lên trong túi quần, Sungmin cười khẽ, mẹ cậu gọi về rồi, gia đình vẫn luôn là điểm tựa bình yên cho cậu.
_Con nghe!
_Minnie! Con đang ở đâu thế?
_Con sắp về nhà rồi!
_Vậy con đến đường XXX đón Henry nhé! Mẹ đang bận nấu cơm nên không đi được!
_Henry về nước sao mẹ? – Sungmin reo lên.
_Ừ. Thằng bé vừa gọi cho mẹ. Con mau đến đón đi, chắc Henry chờ lâu rồi đấy!
_Vâng! Con chào mẹ! – Sungmin vui vẻ gập điện thoại lại. Đôi chân đi nhanh đến bãi đỗ xe, cậu vui quá, lâu lắm không được gặp cậu em họ dễ thương này rồi! ……………….
_Henry! – Sungmin kéo cửa kính xuống gọi cậu nhóc đang nhấp nhổm trên vỉ hè.
_A! Sungmin hyung! – Henry reo lên rồi chạy nhanh vào trong chiếc xe đắt tiền.
_Chờ hyung lâu không? – Sungmin mỉm cười hỏi.
_Lâu lắm! Em sắp chết cóng rồi đây này! – Henry chun chun cái mũi đỏ ửng vì lạnh.
_Ha ha! – Sungmin bật cười – Đói rồi chứ! Mẹ anh đang nấu nhiều món ngon cho em lắm đấy!
_Yeahhhhh! Vậy thì đi thôi! Em đói lắm rồi! – Henry reo lên thích thủ.
Chiếc xe nhỏ tràn ngập tiếng cười trong trẻo, cậu nhóc Henry này luôn là người khiến cho Sungmin cười một cách thoái mái nhất, khiến cậu quên đi những lo lắng trong cuộc sống.
|
_Con đã về! – Kyuhyun mệt mỏi nói khi bước vào nhà.
_Con về rồi sao? Con ăn cơm nhé, mẹ dọn cho con! – Bà Jo vui vẻ chạy ra đón cậu.
_Con mệt lắm! Con xin phép lên nghỉ sớm! – Anh cúi đầu trước ba mẹ rồi đi nhanh lên phòng mình.
Bà Jo buồn bã nhìn tấm lưng to lớn mà cô độc của con trai mình, tiếng thở dài của người mẹ cứ nén chặt trong lòng:
_Ông à! Cứ thế này tôi lo quá!
_Đây là con đường mà Kyuhyun chọn, tôi tin nó sẽ tự đứng vững được! – Ông Jo gỡ chiếc kính lão xuống, giọng nói trầm buồn.
_Đúng ra lúc đó ông nên kiên quyết đưa con sang Anh. Như vậy, con nó mới có cuộc sống mới được.
_Nó lớn rồi, tôi đâu thể quyết định cuộc đời nó.
_Nhưng thà Kyuhyun cứ như trước đây, cứ bộc lộ hết cảm xúc của mình ra, thì tôi còn đỡ lo. Giờ nó cứ im lặng chẳng nói gì cả, làm việc thì như một cái máy, làm sao mà tôi yên tâm được!
Ông Jo khẽ ngước đôi mắt ấm áp lên phòng con trai mình, những nếp nhăn trên trán, những vết chân chim ở khóe mắt xô lại thành một nụ cười hiền hòa:
_Bà yên tâm. Con trai mình lớn rồi!
~oOo~ _Oaoaoa!!!!!!!! Phòng Minnie hyunng đẹp quá! – Henry reo lên khi căn phòng màu kem nhạt đập vào mắt cậu nhóc.
_Oaoaoa!! Giường Minnie hyung êm quá! – Henry hét lên thích thú khi nhảy ùm vào chiếc giường to màu xanh nhẹ.
_Nghịch quá đấy ông tướng! Vào tắm đi! – Sungmin mỉm cười ném bộ pajama và chiếc khăn tắm vào mặt cậu nhóc đang nhăn nhở.
_Hí hí! Em ở đây luôn với hyung nhé! – Cậu nhóc chạy đến ôm chầm lấy Sungmin.
_Cái gì?????? Bộ cậu không lấy chồng sao? – Sungmin giả vờ hét lên ngạc nhiên.
_Cái gì mà lấy chồng chứ! Em sẽ lấy vợ! – Henry bĩu môi.
_Chắc chắn mẹ em sẽ bắt em lấy anh chàng người Trung Quốc đó thôi! – Sungmin lè lưỡi trêu chọc.
_KHÔNG ĐỜI NÀO! – Henry hét lên rồi dậm chân bình bịch vào nhà tắm.
Sungmin lắc đầu nhìn cậu em trẻ con của mình, 20 rồi mà cứ như con nít vậy. …………
_Hyung! Kyuhyun hyung không đến đây sao? – Henry ôm lấy Sungmin khi cả hai nằm trên giường.
_À!... không! Anh ấy… - Sungmin ngập ngừng, cậu biết nói gì đây.
_Chắc là Kyuhyun hyung bận làm việc đúng không? – Henry cướp lời – Hôm nào em sẽ đến công ty cho hyung ấy một trận, sao lại dám để Minnie hyung của em buồn chứ.
_Thôi thôi! Ngủ đi! Em đi cả ngày chắc mệt rồi! – Sungmin vỗ vỗ lên đầu cậu em mình.
_Vâng! Hyung ngủ ngon nhé! – Henry ngoan ngoãn nói rồi ôm chặt lấy hyung của mình mà ngủ.
Sungmin dịu dàng xoa xoa tấm lưng của Henry, nén tiếng thở dài, đôi mắt cậu chợt thoáng buồn. Henry ngốc này quý Kyuhyun lắm, nếu cậu nhóc mà biết những chuyện giữa anh và cậu thì sẽ ra sao đây?
~oOo~ Tiết trời đã chuyển dần vào cuối tháng 12 rồi, trên đường ngập những bông tuyết trắng tinh khôi, cành cây khẳng khiu cũng được trang trí bởi những dây đèn nhấp nháy nhiều màu.
Henry nắm tay Sungmin đi hết cửa hàng này đến cửa hàng kia, cậu nhóc vui lắm, gặp món đồ gì thú vị cũng phá lên cười.
_Minnie hyung! Mua kẹo đi!
_Em lớn rồi đó, Hennie! – Sungmin nhăn nhó vì đôi chân đang mệt rã ra.
_Sắp Noel rồi! Mua kẹo! Mua kẹo cơ! – Henry bướng bỉnh nói.
_Được rồi. Mua kẹo! – Sungmin đành chào thua cậu em mình. ………….
_Anh gì ơi! Cho em đi nhờ một chút! – Henry vỗ vỗ vào vai người đàn ông phía trước mình.
_À! Vâng. Tôi vô ý quá! – Người đàn ông lách nhẹ người lại – Ôi…! Henry!
_A! Kyuhyun hyung! – Henry reo lên, cậu nhóc nắm chặt lấy tay anh kéo về phía quầy kẹo bên kia, miệng không ngừng gọi to – Minnie hyung xem em gặp ai này!
_Hennie! Đừng có chạy như vậy. – Sungmin quay người lại quát em mình.
_Sungmin! – Kyuhyun khẽ gọi tên cậu, đôi tay vươn về phía trước.
_Anh… - Sungmin sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt mình. Đã gần 2 tháng cậu và anh xa nhau rồi, anh gầy đi nhiều quá.
_Hi hi! Thấy em giỏi không? – Henry thích thú nói.
_Henry! – Sungmin khẽ mắng – Chúng ta về thôi! – Dứt lời cậu nắm tay cậu nhóc kéo đi.
_Ơ! Kyuhyun hyung! – Henry ngơ ngác.
_Chờ đã! – Kyuhyun vội vã nắm lấy tay cậu – Trời lạnh lắm, em và Henry đi uống cafe với anh được không?
_Được. Tất nhiên là được! – Cậu nhóc reo lên – Mình đi thôi Minnie hyung.
Sungmin đành thở dài đi theo cậu em nghịch ngợm của mình. Khẽ liếc nhìn anh, cậu chợt đỏ bừng mặt vì ánh nhìn dịu dàng kia. ………………….
Nói là đi uống nước để tránh cái lạnh, thế mà Henry đánh một phát hết 3 ly kem, ăn xong cậu nhóc chạy lung tung ra chỗ gắp thú miễn phí để tranh nhau với đám trẻ con. Sungmin có quát thế nào cũng không chịu nghe.
_Em cứ kệ cậu nhóc đi! – Kyuhyun nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trên bàn của cậu.
Vội vã rụt tay lại, Sungmin đưa mắt nhìn con đường ngập tuyết qua tấm kính rộng, đôi má khẽ hồng.
_Hai tháng qua em sống tốt chứ? – Anh dịu dàng nói, đôi mắt cố gắng nhìn sâu vào mắt cậu.
_Rất tốt. – Sungmin cúi đầu đáp khẽ. Tốt ư? Không có anh, cậu buồn lắm.
_Vậy à? Còn anh thì rất nhớ em. – Kyuhyun nói nhỏ, đôi bàn tay xoay xoay ly cafe đã nguội. Đôi mắt nâu cương nghị của anh khẽ nhắm lại, anh biết nói ra những lời này, cậu cũng chẳng bao giờ tin.
Sungmin không đáp, đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên rồi lại dịu xuống. Dường như, thời gian qua đi khiến trái tim cậu không còn giận anh nhiều như trước đây nữa. Nhưng… có lẽ, vẫn còn thiếu điều gì để cậu đặt niềm tin vào anh chăng?
~oOo~ Hyukjae thổi phù phù vào đôi tay lạnh cóng của mình, đi nhanh trên con đường đầy tuyết, cậu cố gắng tìm cửa hàng bán loại bánh mà Donghae thích.
_Đâu rồi nhì? Hôm trước mình vừa thấy mà! – Nhăn nhó nhìn quanh, Hyukjae đưa tay đấm nhẹ vào lưng mình. Giờ đã là tháng thứ 5 rồi, bụng cậu cũng lớn hơn nhiều nên chỉ đi một lát là cái lưng lại đau nhức.
Ngó nghiêng một hồi, cuối cùng cậu cũng tìm thấy cửa hàng đó, vui vẻ bước vào, Hyukjae mua không biết bao nhiêu thứ cho Donghae. …………
Vui vẻ xách túi to túi nhỏ ra khỏi cửa hàng, Hyukjae rảo bước thật nhanh để trở về nhà. Hôm nay anh nói có bạn cũ đến chơi, cậu phải chuẩn bị thật nhiều món ngon mới được. Mà người bạn cũ đó là ai nhỉ?
~oOo~ Sungmin ngồi yên trên xe của Kyuhyun, mặc cho anh và Henry đang nói chuyện cùng nhau, trong lòng cậu chợt có cái gì đó khó chịu. Không phải vì ghen tuông, cậu vốn đã không còn cảm giác ghen tuông nữa rồi. Vì từ khi yêu anh, cậu đã thầm nhủ, mình đâu có được cái quyền ghen, cậu chỉ dám buồn một chút mà thôi.
Henry ngồi một lát mà đã ngủ gục trên vai cậu, khẽ mỉm cười vuốt nhẹ tóc cậu bé, Sungmin khẽ liếc nhìn hàng cây đang chạy lùi dần về phía xa.
_Minnie! – Kyuhyun cất tiếng gọi khẽ, nhưng gọi rồi mà anh chẳng biết nói điều gì.
_................... – Sungmin lờ đi, mắt cậu nhắm lại như đang ngủ.
_Em ghét anh đến vậy sao? Trả lời anh một câu thôi cũng được mà, Minnie! – Cố gắng nhìn cậu qua kính chiếu hậu, bàn tay cầm lái của anh bỗng chốc run lên đầy lo sợ. Nếu như cậu mãi mãi căm ghét anh thì sao?
_Đừng gọi tôi là Minnie! Cái tên đó không xứng đáng để được anh gọi đâu. – Cậu nói, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt thếch.
_Anh…anh… - Kyuhyun chợt lắp bắp. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
_Henry! Đến nhà rồi! – Sungmin vỗ vai cậu nhóc khi vừa thấy cánh cổng lớn hiện ra trước mắt.
_Ưm! Đến rồi sao? – Cậu bé ngơ ngác nhìn quanh thì đã thấy Sungmin xuống xe từ lúc nào, còn Kyuhyun chỉ đau đáu nhìn theo, đôi môi cắn chặt đầy đau đớn – Kyuhyun hyung, em về đây.
_Ừ. Chào em! – Anh đáp nhỏ, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm lưng đang dần chìm vào bóng tối kia. Có điều gì đó nhói lên mạnh mẽ trong lòng anh, ngực trái anh buốt lại như kim châm. Nỗi đau này, không bao giờ nói bằng lời được.
“Anh đã quá tự tin vào chính mình phải không em? Anh cứ nghĩ chỉ cần đến và nói anh nhớ em, thì em sẽ hạnh phúc mà sà vào vòng tay anh. Anh cứ nghĩ, những nỗi đau kia trong lòng em đang dần biến mất. Hai tháng qua, anh đã chìm trong nỗi thống khổ của bản thân mà chưa một nghĩ đến những tội lỗi anh gây ra. Giờ, thì anh biết, những đau đớn của em, anh sẽ không bao giờ hiểu được. Những yêu thương của em, anh không bao giờ xứng đáng…. Nhưng xin em, cho anh một cơ hội, nhìn anh một lần thôi,… Xin em,… đừng nói rằng em không xứng… Là anh, là anh mới không xứng… Xin em đừng lạnh lùng với anh!” …………………
Kyuhyun lặng lẽ lái xe về nhà, đôi mắt anh đờ đẫn nhìn về con đường hun hút trước mặt, bàn tay cầm volang run lên. Dường như có điều gì đó trong lòng đang dằn vặt, cào cấu anh khiến cho hơi thở bỗng chốc cũng trở nên khó khăn.
Anh đang đau à? Chưa đâu. Mới bắt đầu thôi. Sẽ chẳng có gì đau bằng người mình yêu “rời xa” mãi mãi….
|
Henry khoanh tay, khoanh chân ngồi trên giường nhìn chăm chú Sungmin, đôi môi nhỏ cong lên như muốn dò xét điều gì đó.
_Đừng có nhìn anh như vậy. Muốn hỏi gì thì hỏi đi. – Sungmin gắt lên.
_Giữa hai người có chuyện gì vậy?
_Ai?
_Kyuhyun hyung và hyung.
_Chẳng có gì cả.
_Đừng có lừa em. Chắc chắn là có chuyện gì đó.
_Anh mệt rồi, anh ngủ đây.
_Ơ kìa! – Henry bực bội nhìn cái đống chăn to sụ bên cạnh mình. Cậu bé tức tối ôm lấy cái gối nhỏ rồi chạy sang phòng ông bà Jo.
Ở trong chăn, Sungmin mím chặt môi để ngăn tiếng nấc của mình. Đúng rồi! Giữa anh và cậu giờ đây đâu có chuyện gì. Có còn là gì của nhau nữa đâu!
~oOo~ Kyuhyun ngồi bệt xuống nền đất lạnh, cầm trên tay chiếc điện thoại, anh lại một lần nữa tìm kiếm hình ảnh của cậu trong kí ức của mình. Từng tin nhắn của cậu vẫn hiện lên rõ nét, từng ngày từng giờ cậu nhắn tin cho anh bỗng ùa về. Anh nhớ lúc cậu nấu cơm cho anh, mua bánh cho anh, lúc cậu chạy đến bên anh giữa đêm lạnh chỉ để mang cho anh chút canh nóng, lúc cậu ôm chặt lấy anh từ phía sau, lúc cậu nói “em yêu anh”.
Bây giờ, đến liếc nhìn anh cậu cũng chẳng muốn, nói với anh vài câu ngắn ngủi cũng làm cậu khó chịu. Anh biết. Anh xuất hiện trước mặt cậu, có khác gì gợi lại những nỗi đau kia. Chắc cậu chán ghét anh lắm. Phải thôi! Tại anh xấu xa quá mà! Anh khóc, anh van xin, rồi anh nói nhớ cậu, yêu cậu thì có được gì chứ? Có xóa được những vết sẹo sâu hoắm trong trái tim cậu không? Có xua đi cái xót xa, đắng ngắt trong lòng cậu không?
Anh ác lắm! Anh nghĩ anh anh uống rượu, anh vào bệnh viện, rồi tự hành hạ bản thân mình thì cậu sẽ quay lại với anh sao? Sungmin yêu anh đến mù quáng của ngày xưa đâu còn nữa. Giờ đây chỉ có Sungmin lạnh lùng với những vết thương không bao giờ lành thôi.
Anh bật cười trong hàng nước mắt mặn chát, đến một tấm hình của cậu mà anh cũng chẳng có. Để giờ đây, khi nhớ cậu đến cháy lòng, anh chỉ biết cắn chặt môi, cố lục trong kí ức đau khổ của mình hình bóng cậu. Trong anh, không có nụ cười của cậu, không có tiếng nói trong trẻo ngọt ngào, anh chẳng nhớ gì ngoài nước mắt, và những câu nói đầy đáng thương. Cứ mỗi khi nhớ đến những điều đau đớn đó, Kyuhyun lại vục mặt vào chậu nước lạnh buốt, anh khóc ở đó, khóc như một đứa trẻ mồ côi.
Kyuhyun vô thức gọi cho cậu, một chút hi vọng nhỏ nhoi rằng cậu sẽ bắt máy.
_Alo – Tiếng cậu nhỏ, nghèn nghẹn lại.
_Minnie! – Anh thì thào, đôi môi run rẩy.
_Có chuyện gì sao?
_Cho anh… cho anh một cơ hội được không?
_Cơ hội?
_Anh muốn được yêu em. Xin em cho anh một cơ hội. – Anh nói nhanh, đôi mắt nhòa đi.
_Yêu em mà làm gì? Giờ đây anh thoát khỏi em như anh ước nguyện bấy lâu nay rồi mà… Anh, đáng ra phải vui mừng chứ?
_Đừng, em đừng nói vậy…
_Vậy em phải nói thế nào? Nói rằng em đồng ý ư? Nói rằng qua bao nhiêu chuyện em vẫn yêu anh như ban đầu ư?
_............... – Kyuhyun lặng đi. Ừ! Phải rồi. Anh lấy quyền gì mà đòi hỏi tình yêu ở cậu. Thì ra những gì anh ảo tưởng, những gì anh tự tin ở mình đều là vô vọng. Anh là tên ngốc!
_Em cũng là con người. Em cũng có cảm xúc. Bắt em quên đi những gì trong gần 4 năm qua, em không làm được. Bắt em tiếp tục yêu anh, hi sinh vì anh như trước đây; em càng không làm được… Giờ đây, anh nói anh nhớ em, thậm chí nếu anh nói anh yêu em, em cũng chẳng thể dám đặt thêm một chút niềm tin nào nữa… Em xin lỗi… Nhưng muộn rồi, anh à!
_Vậy… - Kyuhyun cắn chặt môi mình, ruột anh quặn lên đau nhói, đôi mắt nâu chợt dại đi đầy đau khổ. Anh đáng bị như vậy mà… - Vậy… xin lỗi vì đã làm phiền em… Chào em…
Anh im lặng cố gắng nghe thêm một điều gì đó ở đầu dây bên kia, nhưng không thể, Sungmin dường như ngắt máy ngay lập tức. Chỉ còn tiếng tút dài như đang chế nhạo anh, một thằng đàn ông kém cỏi. …….
Sungmin bụm chặt miệng, bàn tay cầm điện thoại siết chặt đến mức đỏ ửng lại. Cơ hội ư? Cậu có quyền ban phát cơ hội cho anh sao? Cậu sợ lắm. Cậu chẳng dám yêu anh nữa đâu, yêu anh rồi một ngày anh bỏ cậu thì cậu biết làm thế nào?
Cậu đã ước, nói ra những điều phũ phàng đó, ít ra, anh cũng van xin cậu vài lời, hay xuống nước xin lỗi cậu một câu. Vậy mà, cuối cùng, anh nói là chào cậu. Ừ! Vậy thì chào anh! Tình yêu của em!
End chap 12
|