Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu Phần 2
|
|
Chương 49: Khiến cho người ta phát hỏa
Hằng tháng công ty sẽ tổ chức hội họp để mời khách hàng cùng các quản lý cao cấp đến tham dự. Các ban ngành, bộ phận trong công ty cảm thấy rất phấn khích. Phấn khích là vì chẳng những không cần phải làm việc mà còn có thể ăn chùa uống chùa. Lý do nghe có vẻ thiển cận, nhưng thân làm công ăn lương, còn gì trong cuộc sống có thể vui hơn được nữa. Nhưng các nhân viên trong bộ phận chăm sóc khách hàng thì ngược lại. Vừa nghe đến hội họp đã chán ghét ra mặt. Tất cả nhân viên trong bộ phận chăm sóc khách hàng đều bắt buộc phải tham gia. Ai bảo họ là đại diện của công ty. Phụ trách thực hiện cái hội họp này cũng đủ phiền phức rồi. Thật may là quản lý Thôi cố ý chạy về. Vì cái lý do sợ An Tử Yến cùng các nhân viên mới chưa có kinh nghiệm sẽ phạm sai lầm, nên đã nhận thầu hết mọi chuyện. An Tử Yến không quan tâm. Mạch Đinh cảm thấy hành động của quản lý Thôi cũng hợp ý hắn.
Địa điểm tổ chức hội họp nằm trên tầng 12. Đại đa số các nhân viên đã lên trước chuẩn bị. Mạch Đinh có chút mong đợi cùng lo lắng. Cậu chưa từng đến từ tầng 10 trở lên. Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, cậu nghiêm túc chỉnh sửa lại trang phục. Phạm Thiếu Quân cầm theo một cái túi nhỏ đi đến, đặt trên bồn rửa mặt.
“Đẹp không? Bộ vest của tôi ấy. Rất là hâm mộ đi. Tôi cắn răng chi hẳn một tháng tiền lương để mua đấy. Cuối cùng hôm nay cũng có thể mặc rồi”. Chẳng ai hỏi nhưng Phạm Thiếu Quân vẫn nói rất tự nhiên. Mạch Đinh gật đầu. Cậu không hiểu về giá trị mấy bộ vest. Đành phải vờ như hiểu biết: “Quả nhiên rất khác nhau”.
“Đương nhiên rồi. Nhờ vào cái dịp này, các công ty khác cũng đến. Không thể để cho người ta thấy công ty chúng ta toàn là những đám nhóc nghèo khổ được”. Phạm Thiếu Quân nhìn bộ vest của Mạch Đinh trong gương: “Cậu cũng thức thời nhỉ. Bình thường ăn mặc như đồ bỏ giờ lên vest khác hẳn”.
“Tôi… tôi cũng là xem hoàn cảnh thôi”. Cậu lúng túng trả lời. Thật ra thì cậu căn bản không có nhìn dịp lễ gì. Cũng chẳng quan tâm đến thương hiệu. Quần áo đều chọn đại trên web. Cậu thấy có thể mặc được là mua. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, không biết An Tử Yến lấy đâu ra bộ vest ném cho Mạch Đinh. Muốn cậu mặc vào. Nguy hiểm thật. May mà nghe lời An Tử Yến. Phạm Thiếu Quân hiểu biết nên nhìn qua là đoán được giá trị bộ vest Mạch Đinh đang mặc. Sau khi nghe giá, trong đầu Mạch Đinh chửi An Tử Yến. Quá lãng phí. Không biết tiết kiệm gì cả. Bộ đồ mắc như vậy, thiệt đau đớn mà.
Mỗi ngày, cái tên An Tử Yến trong đầu Mạch Đinh hết khen, rồi lại bị chửi. Cứ thường xuyên như vậy. Cậu cũng không biết mệt a.
Phạm Thiếu Quân mở khóa kéo cái túi trên bồn rửa mặt. Bắt đầu các bước tẩy rửa trên mặt. Động tác vô cùng thuần thục. Thấy Mạch Đinh cứ nhìn chằm chằm mình: “Sao? Chưa từng thấy đàn ông trang điểm à?”
“Chưa”.
“Đúng là không biết thế giới rộng lớn mà. Đàn ông cũng cần tử tế với bản thân. Trên đời này không có đàn ông xấu, chỉ có đàn ông lười thôi”. Những lời này Mạch Đinh đã từng nghe qua, nhưng có chút không giống như Phạm Thiếu Quân nói. Chẳng qua là sau một hồi múa may. Làn da của Phạm Thiếu Quân đã thay đổi hẳn. Ánh mắt cũng có thần hơn. Thoạt nhìn đẹp trai hơn lúc bình thường nhiều. Nếu không nhìn kĩ thì hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết trang điểm.
Cậu đứng bên như ếch ngồi đáy giếng. Hồi giờ cậu vẫn cho rằng đàn ông trang điểm thì chỉ có ba kết quả: dân rock, phụ nữ, yêu quái. Bây giờ mới hiểu được, nhiều cô gái phát cuồng vì mỹ phẫm cũng không phải là mù quáng. Phạm Thiếu Quân đẩy chiếc túi sang Mạch Đinh: “Thử chút đi”.
“Hả?”. Trong lòng Mạch Đinh vừa hiếu kì vừa do dự. Phạm Thiếu Quân nhận được điện thoại vội vả chạy đi. Nhắc nhở Mạch Đinh dùng xong thì đặt lên bàn làm việc cho anh. Muốn thử hay không? Cậu lại nhìn vào gương. An Tử Yến chọn vest rất vừa người. Mặc vào có cảm giác không giống như thường ngày. Nếu cậu trang điểm có thể giống như Lọ Lem vào lúc 12 đêm, bước vào buổi dạ hội, cả hội trường yên lặng. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cậu. Nói vậy cậu triển ngay và luôn.
Sau cả chục phút bôi trét, An Tử Yến cũng đi vào rửa tay. Mạch Đinh quay đầu lại. Hai người nhìn nhau vài giây. Một chút phản ứng, An Tử Yến cũng không có. Hắn đến dùng vòi nước bên cạnh Mạch Đinh rồi quay người đi ra. Không lẽ cậu đột nhiên đẹp trai đến mức An Tử Yến cũng không nhận ra? Mạch Đinh vẫn đang sống trong ảo tưởng thì nghe được đoạn đối thoại của An Tử Yến và Quách Bình.
“Trước đây trong nhà vệ sinh không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Chưa từng nghe. Sao vậy?”
“Mới nãy ở bên trong có nhìn thấy thứ kinh kinh”.
“Không thể nào. Không lẽ có ma?”
“Ai biết”.
Cái gì mà kinh kinh! Rõ ràng hắn biết là cậu! Này mà giống ma gì. Nhìn kiểu gì mà giống! Mạch Đinh lại nhìn vào gương thêm lần nữa. Nháo nhào rửa sạch lớp trang điểm. Có lẽ nước lạnh làm cho cậu tỉnh táo không ít. Cậu ý thức được lúc này không phải lúc vẽ vời. Cậu ra khỏi nhà vệ sinh, đặt chiếc túi lên bàn Phạm Thiếu Quân rồi đi về phía thang máy. An Tử Yến và Quách Bình đang đứng đợi ở đó. Quách Bình thấy Mạch Đinh, hỏi: “Cậu vẫn còn ở đây à?”
“Vâng, có chút việc nên hơi trễ”.
“Sao không thấy cậu?”
“Tôi ở trong nhà vệ sinh”.
“Vậy cậu có thấy bên trong có gì kinh kinh không?”
“Không có!! Bên trong rất là được!”. Mạch Đinh uất ức trả lời.
Cửa thang máy mở ra, Chu Mạnh cùng vài người bên bộ phận marketing cũng có mặt. Những sợi tóc trắng trên đầu Chu Mạnh đã được nhuộm đen lại. Nhìn trẻ ra không ít. Mạch Đinh bước vào, vừa vặn đứng cạnh Chu Mạnh.
“Đây là chỗ cậu nên đứng à?”
Không phải thang máy còn nhiều chỗ trống sao? Hơn nữa đâu có quy định đi thang máy mà phải phân biệt cấp bậc a. Trong lòng Mạch Đinh mắng chửi nhưng ngoài mặt vẫn cung kính đứng nhích ra một chút. An Tử Yến đứng giữa Chu Mạnh và Mạch Đinh. Chu Mạnh nhìn số tầng trong thang máy, châm chọc: “Bây giờ cậu mới lên, đúng là nhiệt tình thật”. An Tử Yến như khiếm thính, không để Chu Mạnh vào mắt.
Mạch Đinh cảm thấy đau đầu. Kẻ thù của An Tử Yến trong công ty còn chưa đủ nhiều sao? Gặp chuyện thì trả lời người ta đi. Mong là không cãi nhau. Tính khí Chu Mạnh cứ như pháo có mồi lửa liền phát nổ.
“Tôi đang nói chuyện với cậu đó. Cậu có nghe không?”. Chu Mạnh tăng âm lượng.
“Nhảm nhí”.
“Cậu chửi ai đó? Tiểu tử thối. Đến lúc danh tiếng bộ phận chăm sóc khách hàng của các cậu bị lão Thôi đoạt hết thì xem cậu làm sao”.
Thấy chưa! Lại cãi nhau rồi. Bất quá khẩu khí của ông ta nghe kiểu gì cũng như ông anh lớn đang chửi thằng em không có tiền đồ. Chắc là ảo giác đi. Mạch Đinh muốn nghĩ như vậy.
“A~”.
Đột nhiên bên trong thang máy, Mạch Đinh kêu lên một cách khó hiểu. Ngay sau đó thì đỏ mặt cúi đầu xuống. Hai tay chắp sau lưng. Cậu không phải lên cơn, mà lúc nãy đang nghĩ đông nghĩ tây thì cậu cảm giác có một bàn tay đặt lên mông mình. Mạch Đinh biết rõ bàn tay đó là của tên khốn kiếp kia!!
Cửa thang máy mở ra, Mạch Đinh đi ra cuối cùng, nhân lúc không ai chú ý, cậu nhéo An Tử Yến một cái. An Tử Yến dừng lại. Mạch Đinh cứ cho rằng hắn muốn trả thù cậu. Nhưng hắn chỉ vào lại thang máy. Không nói không rằng, cứ vậy mà nhấn nút đi xuống.
“Cậu ta sao vậy?”
“Chắc quên chuyện gì đó. Chúng ta vào trước đi”.
Nhất định là để quên Ellen ở dưới rồi!! Nhiều chuyện cứ liên tiếp đến với Mạch Đinh khiến cậu bức bối. An Tử Yến thật đúng làm cho người khác phát hỏa mà.
– Hết chương 49 –
|
Chương 50: Người lùn
Khi Quách Bình mở cửa ra, Mạch Đinh giống như bước vào một thế giời khác. Đây đích thị là thế giới của những người giàu có. Đàn ông ăn vặn vest sang trọng. Phụ nữ thì sắc nước hương trời. Đồng hồ cùng những món trang sức họ mang trên người càng thêm lấp lánh bởi ánh đèn trên trần chiếu xuống. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười chói tai của người phụ nữ nào đó: “Tôi mới đến Dubai. Cũng không có gì chơi. Cái khách sạn bảy sao ở đó cũng không đến nỗi tệ lắm”.
“Vậy hả? Hôm nào tôi cũng nên đi mới được. Dạo này bận rộn chuẩn bị chỗ cưới cho thằng con, không có thời gian đi chơi. Căn mới mua nó lại không thích”.
Cái gì mà hội họp. Căn bản là nơi khoe khoan sự giàu có của bọn họ thôi. Mạch Đinh còn là lần đầu nghe thấy có khách sạn bảy sao. Quách Bình dẫn Mạch Đinh đi qua đám người đông đúc. Cậu cảm nhận sâu sắc vì sao những đồng nghiệp khác lại chán ghét cái buổi hội họp này. So với sống trong văn phòng còn mệt hơn ấy chứ. Đầu óc chẳng tìm được loại ngôn ngữ gì để miêu tả. Cậu đi qua một người sẽ quan sát khuôn mặt họ. Nhưng không thấy người đàn ông lần trước An Tử Yến gặp mặt. Hay hai người chỉ gặp riêng? Người đó rốt cuộc là ai? Tầm ba mươi tuổi, khí chất ngời ngời, có thể là ai được? Chỉ bằng hai điểm này Mạch Đinh có suy nghĩ nát óc cũng không ra được. Hay người đó không đến? Không phải tất cả khách hàng đều đến tham gia mà.
Cánh cửa lại được mở ra lần nữa. So với những thứ trang sức ở đây còn lấp lánh hơn nữa. Đến mức hoa cả mắt luôn rồi. Làn da Ellen trắng nõn, tóc vàng ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng. Mặc một chiếc váy ngắn cổ khoét sâu bó sát cơ thể. Người đi bên cạnh cô chính là An Tử Yến. Có lẽ phải là một họa sĩ nổi tiếng am hiểu về nghệ thuật mới phát họa được khung cảnh tuyệt đẹp này. Hay chăng cũng cần phải dùng một lượng lớn từ ngữ để ca ngợi cái vẻ đẹp đó. Hôm nay Mạch Đinh đã nhiều lần cố tình làm lơ không chú ý nhưng vẫn không thể nào thoát ra được. Ai nói muốn đẹp thì cần phải có thứ gì đó thấp kém hơn đứng bên mới tôn được nét diễm lệ? Hắn có cần bất cứ điều gì đâu.
Ellen kéo cánh tay An Tử Yến. Giống như thục nữ nhẹ nhàng mỉm cười. Đến cái điệu bộ bước đi cũng đủ cám giỗ những kẻ khác giới rồi. Mạch Đinh không ngốc mà đến Ellen cũng ăn giấm. Trong đầu cậu nghĩ chuyện này không liên quan đến mình. Đây chính là thời khắc chứng kiến kì tích. Quan hệ của Chu Cách và Ellen đã bị An Tử Yến phả hủy. Nơi có Ellen lại không thấy Chu Cách. Thật thú vị. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu phát hiện sau lưng có âm thanh khác thường. Quay người lại thì thấy Chu Cách đang dán chặt mắt lên Ellen ở phía bên kia.
“Sao anh lại ở đây!”
“Đừng quên tôi cũng là khách hàng của công ty hai người chứ”.
Mạch Đinh quên khuấy đi mất. Chu Cách chính là người bị hại khi An Tử Yến muốn thăng chức. Xem ra, ngay đến An Tử Yến cũng không có cách gì phá hoại mối quan hệ của Chu Cách và Ellen rồi. Dù cho tình yêu có biên thái thì đến ma quỷ cũng chẳng thể làm gì được! Mạch Đinh nghĩ đến đây, không khỏi cảm thán. Ánh mắt của cậu đuổi theo An Tử Yến. Cuối cùng cũng được nhìn thấy cái gai của bộ phận chăm sóc khách hàng. Trước đây Mạch Đinh cho rằng người đó sẽ kiểu tai to mặt lớn, khuôn mặt sáng ngời. Ai ngờ đến khi gặp mặt rồi thì lại kiểu vóc dáng nhỏ bé, đầu nhỏ, mắt nhỏ, mũi nhỏ, miệng nhỏ. Không lẽ bên dưới cũng… E hèm. Mạch Đinh, cậu không phải là một người chính trực và trong sáng sao?
Gã lùn này cùng An Tử Yến chào hỏi xong cũng không nhìn đến hắn nữa. Gã không chút chú ý đối với An Tử Yến. Bình thường người trao đổi với gã chính là Vương tổng. Gã là kiểu người không coi những người trẻ tuổi ra gì. Gã trực tiếp nhìn Ellen. Chỉ còn thiếu mỗi việc nước bọt chảy ra ngoài. Đúng là không có mắt nhìn người mà. Rõ ràng An Tử Yến mới là người đẹp nhất. Mạch Đinh lại đặt loạn biệt danh rồi. Có thể chính cậu cũng không phát hiện ra điều đó. Bình thường cậu sẽ lấy hết những biệt danh tốt đẹp của người khác mà áp lên người An Tử Yến. Quả thiên vị.
“Đây là…”, giọng nói gã lùn chan chát mang sự ngưỡng mộ. Cho rằng Ellen là bạn gái của An Tử Yến. Ellen đưa tay ra: “Chào ông, tôi là bạn của An Tử Yến. Tôi vừa từ nước ngoài về đây. Yến, cậu không giới thiệu người đàn ông dễ mếm này cho tôi sao?”. Ellen bạo dạn bóp nhẹ bàn tay gã lùn. Gã bị cử chỉ thân mật của cô làm cho phấn chấn.
“Tôi còn tưởng em là bạn gái của quản lý An. Xem ra cậu ta không có may mắn rồi”.
Gã mới không có may mắn đó. Đứng với Ellen một chỗ, theo như truyện cổ tích thì chính là như công chúa Bạch Tuyết và chú lùn. Ellen mỉm cười duyên dáng: “Cậu ấy cũng không thích mẫu người như tôi”. An Tử Yến đột nhiên kéo Mạch Đinh sang đứng cạnh hắn: “Kiểu này hợp với tôi hơn”. Trong nháy mắt Mạch Đinh so với đá còn cứng hơn. Cậu gượng cười, đạp lên chân An Tử Yến. Gã lùn sửng sốt nhưng ngay sau đó bật lên tiếng cười lớn khiến cho mọi người xung quanh quay lại nhìn. Bởi vì tất cả đều biết gã là một người có tính tình kì quái, thường châm chọc và xem thường người khác. Vậy nên ai cũng tò mò muốn biết người nào có thể làm cho gã cười lớn đến như vậy. Quản lý Thôi đứng cách đó không xa tái xanh hết mặt mày chứng kiến sự việc.
“Tôi không nghĩ cậu lại là một người hài hước như vậy. Ha ha”.
“Vậy hai người trò chuyện đi, tôi còn có việc”.
“Được”. Gã lùn không thể chờ để được nói chuyện riêng cùng Ellen. Gã gật đầu, trong mắt mắt còn có ý khen ngợi An Tử Yến. Mạch Đinh cùng Quách Bình theo An Tử Yến rời đi. Đầu óc Mạch Đinh bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo. Nhất định Quách Bình đã nghe được. Làm sao bây giờ. Cậu lén nhìn Quách Bình, đang muốn giải thích: “Sư phụ, vừa rồi…”.
Quách Bình chú ý đến vết ửng đỏ trên gò má Mạch Đinh, tinh thần bất an hoảng hốt, không khỏi có ý muốn trêu chọc: “Cậu cũng không cho lời nói Yến nói là thật đi. Quả nhiên là kinh nghiệm của cậu vẫn còn chưa đủ. Chỉ là kĩ thuật xã giao thôi. Nên là học nhiều một chút”. Vốn chỉ hy vọng Quách Bình không nên nghĩ là thật nhưng Mạch Đinh lại được người ta an ủi mới mệt. Thành ngữ Có tật giật mình của cổ nhân quả không sai.
Người đau khổ nhất trong cả hội trường này chính là Chu Cách. Mặt mày anh hiện rõ sự ghen ghét, tức giận, buồn tủi. Mạch Đinh bắt đầu cảm thông với anh nhưng cậu cũng còn lo chuyện khác nữa. Nhân lúc Quách Bình bận việc, cậu chạy đuổi theo sau lưng An Tử Yến. An Tử Yến quay đầu lại nhìn cái đuôi phía sau: “Sao? Cậu sẽ không nghĩ lời nói của tôi là thật đi”.
“Em… em không có. Chỉ là muốn hỏi anh một chuyện thôi”.
An Tử Yến đưa tay, giống như thần tượng vẫy chào fan hâm mộ: “Tôi kết hôn rồi, không thể cùng cậu ở đây được”. Mạch Đinh trợn mắt, vẫn giữ thấp âm lượng để không ai nghe thấy: “Anh đủ chưa! Đừng có làm loạn. Em với anh là nói chuyện chính sự biết chưa. Chu Cách đến rồi đó”.
“Biết”.
“Anh không cảm thấy anh ấy rất đáng thương sao? Anh đem Ellen nhường cho người khác đối với anh ấy mà nói rất là tàn nhẫn đó. Bây giờ anh nhất thời lấy được lòng tên lùn kia. Nhưng sau này, anh vẫn để Ellen đi với ông ta sao? Nếu như Ellen xảy ra chuyện gì, lương tâm em cả đời sẽ không yên được”. Mạch Đinh nhíu mày nói nghiêm túc. Nếu như bây giờ an Tử Yến mà đùa cợt với cậu, đoán chừng cậu sẽ rất tức giận. Bởi vì chuyện họ đang nói không phải chuyện giỡn chơi.
“Vậy thì nói cho em biết…”. An Tử Yến tiến đến gần. Không biết vì nguyên nhân gì mà cứ mỗi lần hắn hạ thấp âm lượng thì sẽ lộ ra một sức hấp dẫn mê người: “Anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến cho lương tâm của mình lo lắng”. Cho đến khi An Tử Yến bị Vương tổng gọi đi, Mạch Đinh vẫn còn chìm đắm trong ma lực cuốn hút của An Tử Yến không thể thoát ra được.
– Hết chương 50-
|
Chương 51: Mối quan tâm của người qua đường
Một con người đầy sự độ lượng như Mạch Đinh sẽ đi an ủi Chu Cách. Cậu cười cười: “Chỉ là diễn thôi, không cần để ý nhiều quá. Chúng ta đều là người trưởng thành. Phải học cách khống chế bản thân. Ellen là người của anh. Không lẽ anh không tin cô ấy? Biểu hiện của anh giống kẻ không có tiền đồ như vậy sẽ khiến cho Ellen coi thường đấy. Chúng ta là đàn ông. Đàn ông thì không nên nhỏ nhem. Lúc bình tĩnh mới chính là có mị lực”. Mạch Đinh thuyết trình vô cùng hùng hồn. Sau đó thì nhìn thấy An Tử Yến bị một đám người vây lấy. Trong đó còn có mấy cô làm bộ nói chuyện công việc mà cố ý dùng ngực dán sát vào cánh tay của An Tử Yến.
Giờ phút này, vẻ mặt của Mạch Đinh và Chu Cách không khác gì nhau. Một chút cũng không chắp nhặt? Bình tĩnh? Rồi mị lực gì gì đó?
Gã lùn nói những lời ngon tiếng ngọt với Ellen cùng uống nhiều rượu nên có chút say. Ellen đề nghị đưa gã xuống dưới. Gã hớn hở đồng ý. Mạch Đinh đi theo sau họ. Còn Chu Cách thì bị Tào Thành Nghị đột nhiên xuất hiện ngăn lại. Mạch Đinh không để ý đến Chu Cách. Bây giờ quan trọng nhất là Ellen. Cậu lên một buồng thang máy khác xuống dưới. Lái xe đã đánh xe đến trước cửa đứng đợi. Lúc nhìn thấy Ellen mở cửa chuẩn bị lên xe cùng gã lùn kia, Mạch Đinh toan gọi cô nhưng lại bị một bàn tay đứng chỗ cửa bịt miệng lại. Mạch Đinh kinh hãi quay đầu lại thì phát hiện là An Tử Yến.
“Hừm, đợi một chút”.
Mạch Đinh nhìn không chớp mắt về phía trước. Cậu dần hiểu An Tử Yến tại sao phải tìm đến sự giúp đỡ của Ellen. Phụ nữ ngoại quốc không phải chỉ có mỗi Ellen. Nhưng chung là bởi cô đã cùng Chu Cách làm nhiều hành động thân mật. Nên đối với những kĩ xảo trêu đùa, cô chính là đạt đến ngưỡng không có đối thủ.
Gã lùn kia không thể so sánh với bọn lưu manh ngoài đường được. Gà là một người có địa vị. Cho dù say cũng sẽ không quá trớn với phụ nữ. Để tránh xảy ra chuyện, gã phải kiên nhẫn thì mới có thể từ từ mà thưởng thức mỹ vị. Mặc dù gã đã tính toán đâu vào đấy, đáng tiếc lại gặp phải Ellen. Mùi hương trên tóc cô thoang thoảng bay vào mũi gã. Động tác mở cửa cùng với lúc chổng mông chui vào xe đã khiến gã nuốt nước bọt.
Cửa xe đóng lại. Mạch Đinh cũng không nhịn được nữa: “Nếu để hắn đi thì Ellen quay về cũng đã muộn rồi!”. An Tử Yến không lên tiếng.
Bên trong xe mở nhạc có tính kích thích. Ellen làm bộ đau chân. Cúi xuống tháo giày. Đôi chân thon dài hiện ra. Cô hơi khom lưng co chân. Bộ ngực tì lên đầu gối, thấp thoáng ẩn hiện bên dưới cổ áo. Gã lùn nói thế nào cũng là đàn ông. Rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhào qua Ellen. Ellen hét ầm lên, đẩy gã ra. Mở cửa xe chạy xuống. Chỉ còn một chân mang giày. Tóc tai rối bùi, quần áo xộc xệch. Vừa đi vừa chửi: “Fuck. Đồ khốn. Ông nghĩ muốn làm gì với tôi?”. Cô chửi rất lớn khiến người đi đường quay lại nhìn.
Cảnh tượng tiếp theo khiến cho Mạch Đinh cảm thấy kinh ngạc. Cậu nhìn thấy lái xe cho gã lùn kia đưa một cánh tay ra, giơ cao lên làm kí hiệu OK. Sau đó thì lái xe đưa gã đi.
Đây là chuyện gì? Mạch Đinh rơi vào mù mờ, không biết mô tê gì cả. Sau khi gã lùn đi xa, Chu Cách mới được thả ra. Nhưng không thấy Tào Thành Nghị đâu cả. Nhắc đến cũng thật quái lạ. Tào Thành Nghị đối với thái độ của mình cũng không cần nói ra. Không quan ai quan tâm đến chuyện của bản thân dần dần cũng trở thành thói quen. Nhưng ngoài Chu Mạnh hoặc khí có việc cần thiết phải liên lạc thì trong công ty, Tào Thành Nghị và An Tử Yến như thể không quen biết nhau. Cũng chưa từng nói chuyện riêng với nhau. Quá nhiều thứ mù mờ.
Chu Cách và Ellen vừa vào phòng làm việc của An Tử Yến liền hôn nhau đắm đuối, táy máy tay chân. Tay của Chu Cách sắp luồn vào trong váy Ellen thì Mạch Đinh hét lớn: “Mấy người làm cái gì đấy? Ellen, ông ta không làm gì với cô chứ?”
“Không có”. Ellen chỉ đem chuyện vừa rồi xem như trò chơi. Căn bản là Mạch Đinh lo lắng thái quá. Bình thường ở nhà Mạch Đinh cô chỉ mặc mỗi đồ lót đi khắp nơi thì làm sao còn ngại khi bị đàn ông khác nhìn ngực mình? Đối với cô mà nói, An Tử Yến giao cho cô chuyện này cũng chỉ dễ như ăn bánh thôi.
“Nhưng tôi nghe thấy cô hét trong xe rồi chạy ra ngoài”.
“Vậy nên nhiệm vụ của tôi xong rồi”.
Mạch Đinh quay đầu lại hỏi An Tử Yến: “Anh nghĩ gì đấy? Vất vả lắm mới có cơ hội lấy lòng ông ta. Anh là nghĩ gì…”. Cậu nói nhỏ dần. Vài giây sau thì mở to hai mắt: “Anh… không lẽ anh muốn uy hiếp ông ta? Đây là cái cái thói quen làm việc kiểu gì vậy? Làm vậy chỉ có thể làm trầm trọng thêm mối quan hệ thôi. Nhỡ ông ta không hợp tác với công ty nữa hoặc tố cáo anh với Vương tổng. Giờ anh phải làm sao?”. Mạch Đinh có thể suy diễn ra rất nhiều chuyện tiêu cực. Cậu đóng cửa phòng lại, kéo luôn rèm cửa sổ. Cắn móng tay đi đi lại trong phòng: “Anh làm việc lúc nào cũng không cân nhắc hậu quả. Lại còn không bàn bạc trước với em. Uy hiếp người khác có thể phạm pháp a. Thật là. Em còn tưởng anh nghĩ được cách gì hay ho. Quá bất cẩn rồi”. Mạch Đinh hành động tự nhiên như sếp lớn. Cậu không nghe An Tử Yến nói gì nên cho rằng hắn đang ý thức được sai lầm của bản thân. Nghĩ đến An Tử Yến cũng là vì công ty. Chẳng qua làm việc không tránh khỏi sai sót. Cậu an ủi An Tử Yến: “Không cần gấp. Anh đợi em nghĩ cách giải quyết. Nhất định sẽ không có chuyện gì hết. Chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn. Chỉ cần chúng ta cố gắng, ông trời cũng không tuyệt đường sống a”.
Chu Cách cuối cùng cũng không chịu được nữa, quay sang phía An Tử Yến: “Chúa ơi. Mạch Đinh thiệt là phiền phức. Phá hoại không gian lãng mạng của tôi với bảo bối này. Yến, cậu có bịt tai không đưa bọn này đi”. Mạch Đinh quay đầu lại. An Tử Yến tỉnh như không. Đeo tai nghe chơi điện thoại. Lời cậu nói vừa rồi tất cả đều vô ích. Cậu đi tới tháo tai nghe của An Tử Yến xuống. An Tử Yến nghiêng đầu hỏi: “Nói xong chưa?”
“Được rồi, chỉ có thể dựa vào em mà dọn dẹp mọi chuyện thôi”. Ánh mắt cậu dời đi một phút. Lại quay về chỗ Chu Cách và Ellen đang hôn nhau không kiềm chế được nữa rồi. Mạch Đinh đi tới đẩy hai người ra ngoài: “Đây là nơi làm việc, mấy người về nhà mà phong lưu”.
“Thật là tuyệt tình. Chúng tôi khó lắm mới được hành động trong phòng làm việc một lần a. Cậu cũng đừng cổ hủ như vậy. Yến, cho mượn phòng làm việc của cậu chút đi”. An Tử Yến lạnh lùng cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi sẽ đưa chỗ tôi đã làm cho cậu mượn à?”
“An Tử Yến!”
“Cái gì?”. Chu Cách và Ellen nhìn Mạch Đinh với ánh mắt cực kì khinh bỉ. Chu Cách học theo khẩu khí vừa rồi của Mạch Đinh: “Đây là nơi làm việc. Nói nghe thật là hay. Chính là muốn đuổi chúng tôi đi rồi sau đó hai người làm ….”
|
“Không có. Mà cũng sẽ không có!”. Mạch Đinh cắt ngang mấy lời nói hạ lưu của Chu Cách rồi đẩy cả hai ra ngoài. Đang chuẩn bị đóng cửa thì gọi Ellen. Cậu lo lắng Ellen chỉ là giả bộ mạnh mẽ, dù sao cô cũng là con gái: “Ellen, mới nãy cô đơn độc ở trong xe với ông ta không sợ sao?”
“Không a. Mà cũng không phải đơn độc. Chú Phó cũng có ở đó. Chú ấy rất lợi hại. Nếu xảy ra chuyện gì. Chú ấy sẽ bảo vệ tôi”.
“Vậy sao? Vậy thì tốt. Thì ra chú Phó cũng có ở đó. Ờ mà cái gì chú Phó? Không lẽ người lái xe kia. Má ơi. Không thấy gì luôn. Như xuất quỷ nhập thần ấy”. Một đêm phải tiếp nhận quá nhiều tin tức, Mạch Đinh cần thời gian để tiêu hóa hết. Nhìn đám Chu Cách đi xa, cậu đóng cửa phòng lại. Bây giờ hẳn là thời điểm các nhân viên về nhà rồi. Cậu khoanh tay đứng trước mặt An Tử Yến: “Chúng ta nói chuyện đi”.
“Về nhà nói”. An Tử Yến đứng dậy. Hắn đi đến cửa thì thấy Mạch Đinh vẫn bất động tại chỗ. Cậu vẫn còn hậm hực việc An Tử Yến không nói gì cho cậu biết. Hại cậu nháo nhào lên đến mức xấu hổ. Cậu không thèm nhìn An Tử Yến: “Nói ở đây đi”.
“Không đi?”. An Tử Yến quay lại hỏi.
“Không”.
“Như vậy đi”. An Tử Yến xoay người lại, lập tức ôm ngang Mạch Đinh lôi ra ngoài. Mạch Đinh vùng vẫy: “Anh làm gì thế? Buông em ra. Nhỡ công ty còn ai thì sao!”. Nói là nói vậy chứ chính cậu cũng cười đấy chứ.
– Hết chương 51 –
|
Chương 52: Cùng một câu chuyện nhưng kết thúc khác nhau
Không đợi được đến về đến nhà, ở trong xe Mạch Đinh liền hỏi: “Chú Phó không thích em đúng không? Giống như không muốn gặp em ấy”.
“Trừ ông nội và anh, đến bố anh, chú ấy cũng rất ít gặp”.
“Chú ấy đã chăm lo cho ông nội lâu rồi hả?”
“Ừ, cũng hơn hai mươi năm rồi”.
“Cả tuổi thanh xuân rồi còn gì. Chú ấy hẳn có gia đình riêng của mình chứ?”
“Có con trai”.
Thật ra Mạch Đinh cũng từng nghĩ người đàn ông mà An Tử Yến gặp lần đó liệu có phải là chú Phó không. Hoặc chăng chỉ là bản thân cậu hy vọng đó là chú Phó thôi. Nhưng dù có thế nào cũng không phù hợp. Chú Phó hẳn là người có tuổi rồi. Nhưng người đàn ông đó nhìn khuôn mặt cũng tầm ba mươi. Giữa hai người họ lại không có quan hệ thân thích nên không thể dùng thứ bậc mà xưng hô. Vậy An Tử Yến cũng không thể gọi một người mới ba mươi là chú được. Hỏi han về chuyện riêng của người khác hình như không tốt lắm. Mạch Đinh không nhắc đến chú Phó nữa. Cậu đổi sang chuyện khác: “Chuyện của ông kia anh tính sao? Cái gì anh cũng không nói cho em biết. Chúng ta phải thẳng thắn với nhau mới đúng chứ”.
“Khi nào em bỏ tính suy nghĩ vớ vẫn kia đi thì anh có thể cân nhắc đề nghị này của em”.
“Em vậy bao giờ?”. Cậu phủ nhận nhưng cũng có chút chột dạ: “Tuyệt đối không có chuyện đó”.
“Hơn nữa…”. Bàn tay An Tử Yến siết chặt vô lăng: “Ngày nào em cũng thầm nguyền rủa, mắng chửi anh sao không thấy em thẳng thắn?”
Sao hắn biết được?! Mạch Đinh lại chột dạ, cười cười: “Em thấy giữa chúng ta không nên thẳng thắn quá. Cần giữ lại chút cảm giác bí mật a”. Chỉ biết nói người khác, đến lúc ảnh hưởng đến bản thân thì chối bay chối biến. Cậu sợ An Tử Yến sẽ hỏi tại sao lại đi nguyền rủa hắn, vậy nên đã đem mặt dán lên cánh tay An Tử Yến: “Không muốn nói đến chuyện này với người yêu a. Sao em lại đi nguyền rủa với mắng chửi anh được. Em không phải là loại người đó. Sau này đừng nói đến chuyện này nữa được không?”
“Anh đang lái xe. Không có thời gian đánh em. Em nên thức thời một chút”. Mạch Đinh ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn. Nhớ lại chuyện về gã lùn kia chưa được giải quyết. Uy hiếp người khác là hành động không đúng. Tối nay tốt hơn hết là cậu nên nghĩ cách giúp An Tử Yến. Haizz, thật may là cậu đứng về phía chính nghĩa. Kịp thời cứu vớt đạo đức của An Tử Yến. Cậu giật mình nghĩ mình rất vĩ đại, lẩm nhẩm: “Anh tuyệt đối không thể thiếu em được”.
Tiếng động cơ chiếc xe bên cạnh át đi câu trả lời của An Tử Yến: “Ừ, đúng vậy”. Mạch Đinh chẳng qua là nhìn sang phía chiếc xe kia. Không biết cậu có nghe rõ không.
Về đến nhà cũng đã khuya lắm rồi. Lúc lên trên hai người lại gặp đôi vợ chồng hàng xóm cũng đang lên nhà. Bọn họ nắm tay nhau, vui vẻ hỏi: “Hai người về muộn nhỉ?”
“Vâng. Chúng tôi vừa tan ca. Hai người thì sao?”. Tất cả bước lên từng bậc thang. An Tử Yến lạnh lùng bước lên trước, không tham dự vào cuộc nói chuyện.
“Chúng tôi sang hàng xóm một vòng. Cậu xem, đứng lên thật khó khăn”.
“Vâng. Hôm nay công ty cũng xảy ra nhiều chuyện”.
“Thật vất vả. Đúng rồi. Cho cậu cái này”. Dư Dung Mỹ mở khóa túi xách lấy ra một hộp trà: “Tôi mới mua. Rất tốt cho thân thể”. Mạch Đinh quơ tay: “Không cần khách khí như vậy”. Dư Dung Mỹ nhét hộp trà vào tay Mạch Đinh: “Cậu mới là không nên khách khí như vậy”.
“Cảm ơn nhiều”.
“Chúng ta là hàng xóm mà. Nên chiếu cố nhau nhiều hơn”.
Mọi người chúc nhau ngủ ngon rồi ai về nhà nấy. Mạch Đinh vừa vào nhà đã lên tiếng: “Anh vẫn không thích bọn họ?”. An Tử Yến cởi đồ, đi vào phòng tắm: “Bẩn”.
“Trả lời bất lịch sự. Cũng chả biết anh từ đâu mà nhìn ra được”. Mạch Đinh đi phía sau nhặt quần áo dưới sàn lên. Tiếp tục nói: “Anh khuyên em tránh xa bọn họ một chút. Nhưng lúc nói chuyện cũng đâu thấy anh tức giận. Thật ra anh cũng nghi ngờ trực giác của mình chứ gì?”
“Không muốn bị như lần trước thì làm như anh nói hạn chế kết giao bạn bè bừa bãi đi”. Nếu không nhầm thì An Tử Yến chính là nhắc đến chuyện Lữ Vĩ. Mạch Đinh bĩu môi: “Chuyện đã từ lúc nào rồi mà còn thù dai”. Mạch Đinh tỏ thái độ oán hận ném quần áo vào máy giặc.
Tầm hai ngày sau chuyện của gã lùn kia cũng đến. Gã tìm đến bộ phận chăm sóc khách hàng. Hơn nữa còn đến vào lúc nghỉ trưa, văn phòng không có ai. Lúc này Mạch Đinh đang ở trong phòng làm việc của An Tử Yến nói chuyện. Nhìn thấy gã đến, cậu không chút suy nghĩ chui tọt xuống dưới gầm bàn. Dù ngày nào cậu cũng dùng hết chất xám để nghĩ ra cách tốt nhất, nhưng kiểu gì thì đầu cậu vẫn trống trơn. Cậu nhỏ giọng dặn dò An Tử Yến: “Nếu em thấy anh nói không ổn thì sẽ kéo ống quần. Vạn nhất không dùng cái giọng thái độ, càng không được uy hiếp người ta. Nhân lúc bây giờ chưa có hậu quả gì nghiêm trọng thì làm cho ông ta quên quá khứ đi”. Cậu vừa dứt lời, gã đã đẩy cửa bước vào, quan sát xung quanh, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh.
“Dương tổng, hôm nay sao có thời gian đến đây thế này?”
Mạch Đinh kéo ống quần An Tử Yến. Giọng hắn nghe có hàn khí. Phải nói là: Ôi, Dương tổng, ngọn gió nào đã đưa ông đến thế này. Cái này nghe mới nhiệt tình làm sao. Theo ý Mạch Đinh là phải thật nhiệt tình. Giống mấy cảnh mời chào khách hàng trong thanh lâu như trên phim ấy.
“Người bạn hôm đó của cậu có liên lạc hay nói gì với cậu không?”
“Bạn?” An Tử Yến không hiểu: “Ông nói ai?”
Tốt rồi. Không ngờ An Tử Yến cũng nghe lời cậu, không đi uy hiếp gã. Cậu chỉ sợ nghe được An Tử Yến nói gã đừng gây phiền phức cho công ty nữa. Nếu không sẽ nói chuyện gã có ý đồ xấu với Ellen cho mọi người biết. Vừa nghĩ đến việc An Tử Yến nghe lời như vậy, cậu kích động không thể kiềm chế được. Cậu ôm luôn chân An Tử Yến. Sắc mặt An Tử Yến vẫn không thay đổi nhìn xoáy vào gã lùn, tiện dùng chân đá nhẹ cậu một cái. Cảm giác rất giống kiểu chủ nhân đuổi một con chó đang phá phách gây ảnh hưởng đến công việc.
“Chính là cô gái tóc vàng kia”.
|