Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu Phần 2
|
|
Chương 16: Những người cùng đồng hành qua bốn năm
Chu Cách và Ellen đã đứng đợi ở cổng từ sớm, sốt ruột gọi Mạch Đinh – con người đang đứng ngẩn ngơ trước cổng trường: “Cậu còn làm gì đó đó nữa? Tính quan hệ với trường học hả?”. Câu chữ xấu xa khiến Mạch Đinh bực bội quay lại. Cậu nhìn thấy Chu Cách đang diện cả cây hoa hòe màu xanh bắt mắt.
“Giục cái gì mà giục”.
“Mấy người chậm chạp quá đi”. Chờ đợi quá lâu khiến Chu Cách không chịu được mà oán thán, Ellen cũng gật đầu phụ họa theo.
“Tôi là người đứng đắn, đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện đứng đắn phải làm. Không có giống mấy người rãnh rỗi như vậy”. Lời lẽ Mạch Đinh mang ý tứ rất rõ ràng: Bốn người ở đây, trừ cậu ra, tất cả đều không phải hạng đứng đắn. Cậu cứ thế mà chui thẳng vào xe. Chu Cách và Ellen là bởi trước đây lúc Mạch Đinh than vãn không có bạn, An Tử Yến mới bắt đầu giới thiệu bạn của hắn. Đến bây giờ, bọn cũng đã đổi thành bạn của Mạch Đinh rồi.
Xe đi chưa được bao lâu, điện thoại của Ellen vang lên âm báo tin nhắn. Cô mở điện thoại đưa sang nói với Chu Cách: “Bạn em gởi cho em cái video, bảo em xem. Nó nói hôm nay trên xe buýt quay được một thằng điên. Cùng thành phố với mình luôn. Share nhiều cực…”. Ellen còn muốn nói thêm gì đó thì giọng của Mạch Đinh từ video vang lên: “Lần này là cái gì? Nói mau! Có phải dùng hành động bỉ ổi gì đó để bắt tôi không! Nói!”.
Ánh mắt của cả ba người trong xe đều hướng về phía Mạch Đinh. Mạch Đinh thiếu chút nữa đã mở cửa xe nhảy ra ngoài rồi. Giọng nói của An Tử Yến càng làm cho cậu thêm mất mặt: “Đây hẳn là hành động của người đứng đắn? Anh xem như đã tích lũy thêm kiến thức rồi”. Mạch Đinh vươn tay muốn cướp lấy điện thoại của Ellen nhưng cô thoát được. Chu Cách vừa lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn vào đoạn video trong điện thoại, cười chói tai: “Mạch Đinh, rột cuộc là cậu đang làm gì vậy? Ha ha… Cậu là chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm diễn viên hài hả? Em yêu, xoa xao cho anh mau lên, anh cười muốn chuột rút luôn rồi nè. Ha ha ha ~~”.
“Cười cái gì! Có cái gì vui mà cười! Đây là chuyện ngoài ý muốn!”. Âm thanh kêu la của Mạch Đinh to đến nỗi xe chạy bên ngoài cũng có thể nghe thấy được.
Xe chậm rãi dừng tại Định Hương Các. Mạch Đinh vội vàng trốn khỏi không gian tràn đầy ý tứ cười nhạo cậu. Đưa mắt nhìn bảng hiệu “Định Hương Các”. Đây không phải là quán mà Bạch Tiểu Tử đã đưa cậu đến sao? Cậu bước vào đầu tiên. Cũng đã lâu rồi chưa quay lại đây. Bên trong quán dường như không có sự thay đổi nào. Nhân viên vừa mới đưa cậu vào trong, cậu đã nghe thấy tiếng cười bỉ ổi của Lý Minh.
“Ông cũng tới à?”, Mạch Đinh đẩy cửa vào rồi nói. Ngay lập tức, cậu nhìn thấy An Tố, Tào Thành Nghị, còn có Bạch Tiểu Tư nữa! Cậu đã không có tâm trí để hỏi Bạch Tiểu Tư về nước khi nào, An Tố và Tào Thành Nghị sao lại có mặt ở đây. Bởi vì trên tay mỗi người đều cầm điện thoại di động, mỗi chiếc điện thoại đều phát ra cùng một giọng nói. Giọng nói này đối với Mạch Đinh không thể quen thuộc hơn. Đó chính là của cậu. Ai nấy cũng đều nhìn Mạch Đinh. Loại ánh mắt này, Mạch Đinh cũng không thể quen thuộc hơn được nữa.
“Yo, ai đây? Không phải Mạch Đinh nổi tiếng trên mạng cả ngày hôm nay sao?”, An Tố trêu chọc cậu. Mạch Đinh hy vọng người ngoài hành tinh bắt hết đám người mang họ An đi cho rồi.
“Tôi phải share cho bạn bè xem mới được”. Lý Minh bấm loạn xạ trong điện thoại. Mặc dù Tào Thành Nghị không lên tiếng, nhưng nụ cười nhạo báng trên mặt của nó so với nói chuyện còn khiến cho người ta đau đớn hơn.
“Mạch Mạch à, đừng có để bụng. Có gì to tát đâu”, Bạch Tiểu Tư đứng dậy. Quả nhiên là còn Tiểu Tư tốt với cậu. Mạch Đinh đang chuẩn bị bắt tay cô, ai ngờ Bạch Tiểu Tư sàn ngay đến chỗ An Tử Yến vừa mới bước vào: “Chồng cũ à, anh xem video chưa? Hự hự, có phải rất hối hận không? Anh đá em rồi lại tìm cái hạng người gì thế kia?”
“Đã sớm xem rồi”, Ellen đi vào trả lời thay An Tử Yến. Mạch Đinh đột nhiên cảm thấy cậu quá cô độc trên thế giới này. Thật là cô đơn, trống trãi, lạnh lẽo. Mạch Đinh liếc An Tử Yến: “Nếu không phải vì anh, em sẽ không trở thành trò cười cho người khác”.
“Anh làm sao?”
“Anh còn không thừa nhận?”
“Thừa nhận cái gì? Anh cầm súng ép em trở thành trò cười à?”
“Nhưng…”, không thể phản bác được. Quả thật, An Tử Yến ngoài việc nghe điện thoại của chú Phó ra thì không hề làm gì khác. An Tử Yến lướt qua người Mạch Đinh đang đứng tìm từ mà tiếp tục đối chất. Hắn nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Sự bất hạnh của loài người”.
“Cũng không cần nghiêm trọng mà nâng tầm lên loài người như thế chứ. Mối thù của em đối với anh ngày càng sâu đậm. Anh cẩn thận đó!”. Mạch Đinh cắn răng nghiến lợi nói trong khi kéo ghế ngồi cạnh An Tử Yến. Bạch Tiểu Tư làm bộ muốn chen giữa hai người: “Mạch Mạch à, nếu như cậu đã hận anh ấy đến vậy thì để tôi ngồi giữa kiềm chế bớt cho”.
“Tôi…”. Đúng là cầm đá đập vào chân mình mà. Dù miễn cưỡng nhưng cũng không còn cách nào khác. Cậu đang chuẩn bị ngồi sang chiếc ghế bên phải thì bị An Tử Yến lôi về: “Xin phép anh chưa? Ngồi đàng hoàng lại cho anh”.
“Chồng cũ à, cậu ấy hận anh lắm đó”.
“Hận thù gì cũng phải ở cạnh tôi mà hận thù”. An Tử Yến nói bâng quơ, Mạch Đinh cũng không rõ nữa, nhưng trái tim cậu lại lệch nhịp rồi.
“Mấy người xong chưa? Có muốn ăn nữa không?”. An Tố sốt ruột kêu phục vụ lại gọi món. Lý Minh chính là vì ăn chùa nên mới đến, dùng ánh mắt của một trạch nam mà nhắm nhìn An Tố như nữ thần. Tào Thành Nghị dựa lưng vào ghế: “Còn tưởng đến đây sẽ tìm được một nhóc hợp khẩu vị chứ”.
“Đây cũng không phải là nơi giao lưu hữu nghị!”
Những chiếc ly cổ cao trong suốt tựa như người phụ nữ đang mang giầy cao gót. Chất lỏng màu đỏ chập chờn trong cơ thể cô. Những khuôn đang chuyện trò vui vẻ đối diện Mạch Đinh đây chính là những người đã ở cạnh cậu trong suốt bốn năm qua. Bạn nhìn về phía trước sẽ cảm thấy rất dài, nhưng nếu nhìn về sau, bạn sẽ cảm thấy nó ngắn ngủi biết bao.
Nghi ngờ An Tử Yến và Tào Thành Nghi đang giấu bí mật, Mạch Đinh lén lút theo dõi từ phía sau.
Nối dối Lý Minh về tuổi thật của bản thân và không chút mong đợi gì với cuộc sống đại học.
Vì An Tố xuất hiện ngay lễ giáng sinh khiến cậu sợ tè ra cả quần, còn nhảy qua cửa sổ.
Đối mặt với việc Chu Cách và Ellen không chút kiêng kị mà trêu đùa nhau trước cửa khiến cậu thấp thỏm lo âu.
Ở sân bay, Bạch Tiểu Tư gọi lớn chồng cũ khiến cậu vừa tức giận, vừa lo lắng, lại cũng vừa tò mò.
Mạch Đinh bây giờ vẫn là Mạch Đinh của lúc đó chứ? Vấn đề này, có lẽ ngay đến bản thân cậu cũng rất khó trả lời. Con người ta đều khó có thể hoàn toàn giữ nguyên như lúc ban đầu. Không phải là tiếc nuối, nói không chừng, chúng ta sẽ trở thành một con người tốt hơn ban đầu thì sao?
Lúc còn nhỏ, có kẹo, có đồ chơi, chúng ta hài lòng ngay.
Lớn lên rồi, có được cho rất nhiều kẹo, rất nhiều đồ chơi thì ai sẽ hài lòng đây?
Cho nên không cần phải mệt mỏi mà suy nghĩ bản thân không còn ngây thơ như trước đây nữa. Lớn lên không chỉ thay đổi về thể xác mà còn cả tâm hồn. Có nhiều thứ cần phải bổ sung. Nhưng vật chất chỉ có thể dùng dục vọng mà bổ sung vào. Duy chỉ có tình cảm là có thể bỏ trống.
Mạch Đinh đã quên chưa nhớ lại một người quan trọng nhất rồi sao? Có lẽ không phải vậy. Hình ảnh hai người gặp nhau cậu đã nhớ lại vô số lần. Ngay đến việc hồi tưởng lại cũng chỉ trích Mạch Đinh vì đã quá mệt mỏi rồi.
– Hết chương 16 –
|
Chương 17: Chúc mừng tốt nghiệp
Tiếng ly rượu chạm vào nhau, ai nấy cũng đều có nét ửng đỏ trên khuôn mặt, rồi lần lượt bới móc chuyện cũ ra mà trêu chọc người khác. An Tố bị bố mẹ giục cưới, cầm ly rượu lắc lư: “Thời nay, đàn ông tốt đã hiếm, vậy mà còn phải đối mặt với đám đàn ông khác chạy đến tranh dành nữa chứ”. Mạch Đinh tốt bụng khuyên nhủ: “Cũng không đến mức nghiêm trọng như chị nói, nếu chị chịu bỏ cái tính tiểu thư…”, cậu ý thức được An Tố đang trừng mắt, không dám nói tiếp nữa.
“Nguyên nhân vì sao, chính chị cũng hiểu rồi”. An Tử Yến nói một câu khó hiểu với An Tố. Nhưng kì lạ là An Tố chẳng hề nghe thấy gì, chị chỉ nhìn Mạch Đinh: “Tôi thấy cậu ỷ có em tôi chống lưng. Mông cũng sắp phi lên trời rồi. Đợi hôm nào nó ra ngoài, xem bà xử cậu thế nào”.
“Em… em không sợ đâu”.
“Đừng để rơi vào tay tôi”.
Bạch Tiểu Tư xen vào: “Chị đừng bắt nạt Mạch Đinh nữa. Cậu ấy có làm gì đâu. Chỉ là chơi trò tiểu nhân khiến cho chồng cũ gọi điện đá em thôi”.
“Đúng vậy. Mach Đinh có làm gì đâu. Không phải chỉ ở trên xe buýt vu khống bảo người ta dùng thủ đoạn đồi bại bắt đi thôi sao?”. Tào Thành Nghi cũng lên tiếng.
“Tôi hiểu Mạch Đinh lắm, hồi đầu cậu ấy…”. Lý Minh cũng muốn tham gia nhưng lại bị Mạch Đinh cắt ngang. Cậu không phục: “Mấy người quá đáng rồi nha! Tôi cũng có nhiều điểm chính trực nhá. Chính trực đến mức tôi còn sợ đó. Mấy người cũng có hiểu tôi đâu mà nói. Hỏi An Tử Yến thì biết”. Mạch Đinh quay về phía An Tử Yến đang đứng bên cạnh cậu.
“Chính trực? Ở đâu? Đến bên dưới em còn chẳng chính trực nổi nữa là”. Câu nói của An Tử Yến vừa thoát ra khỏi miệng chính là một đòn gây đả kích trực tiếp. Xung quanh ngay lập tức vang lên tiếng cười.
“Đúng là chỉ có An Tử Yến hiểu cậu nhất”, Ellen nói.
“An Tử Yến!”. Tôn nghiêm đàn ông của cậu hôm nay đã bị cười nhạo không đáng một xu. Thân là một người đàn ông, không thể nuốt được loại sự tình này. Mạch Đinh uống cạn ly rượu rồi đập bàn đứng lên: “Được lắm, tôi sẽ cho các người xem tôi có phải là nấm kim châm không! Cũng là một người đàn ông bình thường, sao có thể bị An Tử Yến bêu xấu được”. Dứt lời cậu liền cởi khóa quần. Các chị em phụ nữ đồng loạt che mắt, làm bộ lên tiếng: “Ấy ~~ trò đùa của Mạch Đinh lưu manh quá ~~ cầm thú à ~~”. Một giây trước còn nói bản thân chính trực, giây sau đã cởi quần trước bàn dân thiên hạ, đúng là chính trực đến mức đáng sợ.
“Mấy… mấy người phụ nữ các người thời nay làm gì có chuyện da mặt mỏng như vậy!!”. Tay cởi quần nhưng miệng vẫn lý sự. An Tử Yến bên cạnh cứ cho rằng Mạch Đinh tính tình nhát gan chỉ được cái mạnh miệng chứ không dám làm gì. Ai ngờ có hơi mem vào lại khiến lá gan cậu to lên hẳn. Vẫn tiếp tục cởi, cả quần trong cậu cũng cởi luôn. Đến khi nửa cái mông bị lộ ra thì An Tử Yến nhanh chóng dùng một tay túm lấy quần Mạch Đinh, cảnh cáo những người khác: “Nhắm mắt lại hết. Đặc biệt là cậu”. Hắn dùng tay còn lại đè đầu Tào Thành Nghị xuống.
Mặc cho Mạch Đinh có kêu đau cỡ nào, An Tử Yến vẫn kéo quần cậu lên một cách thô bạo. Sau cũng không quên cảnh cáo Mạch Đinh: “Còn dám cởi, anh lột luôn hạ bộ em xuống luôn đấy”.
“Anh có thể đừng nói mấy câu kinh khủng như vậy không?”, Mạch Đinh bị uy hiếp mà tỉnh rượu không ít.
“Không kinh sao dọa được em?”, An Tử Yến nói chuyện đương nhiên. Đối với sự phá game của An Tử Yến, những người khác thật sự cảm thấy không vui. Chu Cách tiếc nuối tắt điện thoại: “Còn tính chụp lại, đúng là mất hứng mà”. An Tử Yến quay sang: “Vậy để tôi giúp cậu”.
“Thôi… không cần”, Chu Cách lập tức chuyển sang chế độ tươi cười. Sự tình tiếp sau đó Mạch Đinh vẫn không được trả tự do. Mọi nhất cử nhất động của cậu đều bị An Tử Yến khống chế. Để tránh cậu uống rượu mà lên cơn, rượu đã đổi thành trà sữa. Cả bàn ai nấy cũng đều uống rượu vui vẻ, duy chỉ có mỗi cậu phải cắm uống hút mà uống trà sữa. Mạch Đinh siết chặt nắm đấm dưới bàn. Chịu đựng sự nhục nhã này không thể ngẩng đầu lên được. Điều này còn có thể trách ai? Cũng không phải chỉ một hai lần. Bình thường lúc nào cậu cũng bảo thủ với nghiêm túc. Đến khi say rồi thì liền làm những chuyện hạ lưu. Không biết có phải do lúc bình thường cậu giả vờ đứng đắn không nữa.
“Ăn uống xong chúng ta đi đâu? Hôm nay là tốt nghiệp, tôi cảm thấy chúng ta nên đổi gió, leo núi đi!”, Chu Cách đang ngà ngà say hứng khởi đề nghị. Ngoại trừ An Tử Yến, những người khác đều đồng ý cả. Không ai muốn để ngày hôm nay trôi qua một cách lãng phí.
“Vậy được rồi”. An Tử Yến xem đồng hồ, rất thái độ với cái hoạt động leo núi. Những người khác gật đầu cái rụp rồi cằm cầm ly rượu đứng lên. Mạch Đinh cũng cầm ly trà sữa đứng lên theo.
“Kết thúc cũng nên làm nghi thức tập thể nhỉ?”. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào chỗ An Tử Yến đang ngồi bất động. Những người khác nâng ly lên cả rồi nhưng hắn vẫn tiếp tục không nhúc nhích.
“Tôi không muốn”, hắn từ chối.
“Phối hợp chút đi. Đây là thời gian thể hiện tình cảm hữu nghị của chúng ta a”.
“Tôi với mấy người không có bất kì tình cảm hữu nghị cái gì hết”.
Mạch Đinh kéo An Tử Yến đứng dậy: “Bây giờ mỗi việc hợp tác với bạn bè còn không làm, thế sau này đi làm thì còn như thế nào nữa?”. Hai việc này căn bản chẳng liên quan gì nhau. Giằng co một hồi, An Tử Yến không chịu được nữa cầm ly đứng lên. Hung dữ cụm ly với mọi người. Xong lại ngồi xuống.
“Chúng tôi rốt cuộc là có thù oán gì với cậu vậy!!”, mọi người đồng thanh. Mà bọn họ cũng chỉ nói như vậy thôi. Cầm ly trà trên tay, Mạch Đinh nói: “Tôi nói, hôm nay…”
“Uống xong rồi thì mau đi thôi”.
“Đúng vậy”.
“Nhanh nhanh”.
“Tốt nghiệp vui vẻ!”
Không ai muốn nghe Mạch Đinh nói. Mạch Đinh trợn trừng hai mắt, một hơi uống hết ly trà sữa. Tất cả mọi người ra khỏi Định Hương Các, đón một chiếc taxi ở ven đường. An Tố đẩy Mạch Đinh vào xe trước. Sau đó Bạch Tiểu Tư và Ellen cũng chui vào, thúc dục tài xế: “Đi mau”.
“Mấy người gấp làm gì?”
|
“Đưa cậu đi, tôi không tin chồng cũ không theo cùng”. Bạch Tiểu Tư nhìn phía sau xe, tài xế cũng nhìn ra phía sau qua kính chiếu hậu trên xe. Người này thầm cảm thấy Mạch Đinh quả là một thằng nhóc may mắn. Một lúc có tận ba mỹ nhân phục vụ. Người tài xế phán đoán sai trầm trọng rồi. Hạnh phúc thật sự của Mạch Đinh chính là đang ngồi trên chiếc xe đi đằng sau kia.
Xe đi đến chân núi cũng là lúc sắc trời đã ngã màu. Mạch Đinh ngẩng đầu nhìn độ cao của ngọn núi, đoán chừng leo tầm một tiếng là có thể lên đến đỉnh. Trong tất cả mọi người chỉ có mỗi Mạch Đinh hăng hái nhất. Cậu xung phong đi tuyến đầu dẫn đường. An Tử Yến mặt mày miễn cưỡng đi chầm chậm tít sau cùng. Lúc đầu còn có tiếng nói chuyện, dần dần chỉ còn lại tiếng thở. An Tố đặt mông xuống đất, dùng tay quạt quạt: “Không đi nữa, không ngờ lại mệt như vậy”. Tào Thành Nghị vắt áo lên vai: “Hay về đi”. Mạch Đinh thấy vậy liền phán đối: “Hôm nay là tốt nghiệp, núi cao chỉ là tượng trưng thôi. Nếu mấy người mà bỏ giữa chừng thì làm sao bắt đầu thanh xuân phía trước đây? An Tử Yến, anh cũng nói mấy câu đi”.
An Tử Yến nhàn nhã nói: “Thanh xuân là thằng nào? Liên quan gì đến anh?”. Mạch Đinh lắc đầu: “Thiệt tình, mấy người đúng là … một chút nữa là lên đến đỉnh núi rồi, cố gắng lên”.
Không ai nghe cậu nói cả. Chu Cách và Ellen đang hôn nhau. Lý Minh thì lấy điện thoại ra quơ quơ, cố gắng bắt được tín hiệu. Bạch Tiểu Tư cũng ngồi bệch xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Mạch Mạch à, ở đây cũng được rồi”. Mạch Đinh theo tầm mắt của cô mà nhìn lên. Bên trên cậu là vô số những vì sao đang tỏa sáng lấp lánh. Ban đêm trên núi luôn có một vẻ đẹp ma mị. Ánh trăng phản chiếu lên phiến đá trắng xóa. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi tới.
– Hết chương 17 –
|
Chương 18: Sự bắt đầu và kết thúc của tuổi thanh xuân
Mạch Đinh không nói thêm gì nữa. Tất cả mọi người chìm vào im lặng. Một hồi lâu sau, đột nhiên Chu Cách hướng về phía trước mặt trống trải mà hét lớn: “Tôi muốn mãi mãi làm phú nhị gia yêu thương Ellen nhất!”. Ellen ngồi bên cạnh cười khanh khách, cũng bắt chước dáng vẻ của Chu Cách hét lớn: “Tôi muốn mãi làm vợ yêu thương phú nhị gia Chu Cách nhất!”. Thật là sến muốn ói mà.
Lý Minh trở là người thứ ba lên tiếng: “Tôi muốn trở thành một trạch nam hạnh phúc nhất thế giới”.
Tào Thành Nghị cũng thể hiện: “Tôi muốn thưởng thức mọi kiểu đàn ông trên thế giới”.
Bạch Tiểu Tư mỉm cười, nửa đùa nửa thật: “Tôi muốn theo chủ nghĩa độc thân vô lo vô nghĩ”.
An Tố suy nghĩ một chút, dường như cô muốn che dấu những tâm sự thật lòng đi, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn đánh Mạch Đinh nhiều lần”.
“Chị mong ước cái kiểu gì vậy! Thật quá đáng!”. Những người khác nhìn chằm chằm Mạch Đinh. Đến lượt cậu nói lên mong muốn của mình rồi. Cậu nghĩ nếu nói quá sến thì cũng không khác gì Chu Cách vì vậy cậu cứ đắn đo mãi. Bạch Tiểu Tư lên tiếng: “Xem ra Mạch Đinh không có nguyện vọng gì rồi, chồng cũ, anh có nghĩ gì không?”. Cứ như vậy mà bỏ qua Mạch Đinh. Mạch Đinh cũng muốn nói nhưng thật tình không biết phải nói gì. Điều cậu muốn ư? Quả thật bây giờ cậu không nghĩ được gì cả. Đại khái mong ước lớn nhất của cậu đã sớm được thực hiện rồi. Cậu ở trong đêm đen phản chiếu ánh trăng mà nhìn về phía An Tử Yến.
“Tôi muốn đám người điên mấy người tránh xa tôi ra”.
“Anh đúng là nhàm chán, khó khăn lắm mọi người mới có dịp tâm tình mà lại”. Mặc dù ai nấy cũng đều oán thán nhưng vẫn không nhịn được mà cười phá lên. Đôi lúc con người ta chính là như vậy đấy. Không cần một chàng trai ấm áp luôn quan tâm hỏi han, mà chỉ cần người lúc nào cũng nói những lời lẽ khô khan, khó chịu. Không biết từ khi nào, Mạch Đinh đã đến ngồi cạnh An Tử Yến, hạ âm lượng chỉ để hai người mới có thể nghe được: “Những lời anh nói trong buổi lễ tốt nghiệp có thật không đấy?”
“Anh có nói gì à?”
“Anh có không nhận cũng không được đâu. Nhiều người nghe được như vậy mà”.
“Vậy thì sao?”. An Tử Yến khác Mạch Đinh, rất hiếm khi dùng lý lẽ mà khiến người khác khuất phục. Bất kể là trực tiếp thừa nhận hay phủ nhận cũng làm cho người khác không biết phải làm sao. Mạch Đinh chống nạnh: “Nói rồi thì phải nhận chứ. Anh đã nói dù có quản anh hơi nghiêm, hơi ngốc một chút, sau này có thể gặp trắc trở trong công việc, anh cũng sẽ ở cạnh em”. Mạch Đinh lại sửa lời của An Tử Yến rồi.
“Anh không nhớ đã từng nói những lời như vậy”.
Mạch Đinh khẽ nghiến răng: “Chính là câu – Dù em có lảm nhảm phiền phức, tính cách như một kẻ ngốc nghếch, tiến vào xã hội sẽ trở thành người vô dụng như thế nào, anh cũng không có cách nào chuẩn bị để rời xa em. Cho nên em đừng sợ, anh vẫn ở đây”. Mạch Đinh thuật lại không sót chữ nào. An Tử Yến thể hiện biểu cảm như thấy được điều vi diệu. Dường như hắn đang muốn xa lánh những lời nói đó.
“Chỉ đùa thôi”.
“Ý là sau khi tốt nghiệp nếu em có lảm nhảm phiền phức, ngốc nghếch, vô dụng, anh sẽ bỏ rơi em ngay hả?”
“Xem tình tình đã”.
“Em muốn biết tình huống xấu nhất là gì. Ly hôn hả?”, Mạch Đinh kiềm chế mà hỏi.
“Cũng không phải không có khả năng”.
“Anh… anh… anh…”, phải chửi hắn mới được, phải dùng từ nào độc ác ấy! An Tử Yến cầm lấy ngón tay Mạch Đinh đang chỉ vào hắn: “Chỉ đùa thôi”.
“Anh thấy em có cười không?”. Mạch Đinh muốn rút tay ra nhưng An Tử Yến vẫn giữ rất chặc. An Tử Yến không nhìn cậu mà chỉ ngẩng đầu lên bầu trời đêm: “Em ở trường nói cũng không ít, cũng làm không ít những chuyện ngốc nghếch. Những lý do đó vẫn chưa đủ. Anh muốn em tìm thêm nhiều lý do nữa thì mới có thể khiến anh bỏ rơi em”.
“Nhiều hơn rốt cuộc là bao nhiêu mới đủ?”
“Cả đời này em cũng không tìm đủ đâu”.
Mạch Đinh trợn mắt với An Tử Yến. Thôi thì giữ lại nhưng lời độc ác đã. Hôm nay tốt nghiệp, tạm thời bỏ qua cho hắn. Hôm nay là lần thứ ba hay thứ tư cậu được An Tử Yến nắm tay gì đó. Cậu cũng không nhớ rõ. Những lúc như vậy hắn cũng chẳng tâm tình gì để cậu nhớ cả.
Giữa sườn núi có một đám thanh niên, cứ hiện rõ nét thanh xuân đầy nhiệt huyết dưới ánh trăng như thế. Bốn năm cũng không gây ảnh hưởng gì lớn đến họ. Tiếng cười nói của họ cứ lơ lửng trên không vang vọng khắp núi rừng.
Bởi vì lúc nào cũng có thể gặp nhau cho nên bây giờ tự ai về nhà người nấy. Không có chút hình ảnh tình cảm lâm ly nào. Chỉ còn lại Mạch Đinh và An Tử Yến đứng dưới chân núi.
“Giờ làm sao về?”, Mạch Đinh hỏi.
“Anh cõng em”, An Tử Yến trả lời.
“Thật hả?”
“Đương nhiên là lừa em thôi. Để cho em vui vẻ mấy giây rồi đem em về lại với hiện thực”.
“Đồ ác quỷ!!”, Mạch Đinh thở hồn hộc đưa tay bắt taxi. Trên xe còn lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đài radio đang cho phát một câu chuyện hài. Những bóng đèn nhấp nháy trên đường phố ban đêm mãi mãi sẽ không bao giờ có thể sánh bằng ánh mặt trời sáng rực. Nhưng bây giờ có rất nhiều người không còn ham muốn ánh mặt trời ấm áp đó nữa, họ thích đắm chìm vào cái sự cám dỗ của đêm tối hơn.
An Tử Yển mở cửa sổ, cơn gió mạnh ùa vào. Hắn nhìn ra bên ngoài một hồi lâu rồi quay lại nhìn Mạch Đinh. Kiềm không được mà khóe miệng cong lên. Đầu Mạch Đinh đang quay tới quay lui, đôi môi thì khẽ nhếch lên. Xe chuyển hướng, cậu cũng xoay vòng theo xe luôn.
|
“Này, đồ ngốc”. Hắn đưa tay lay lay Mạch Đinh. Thấy cậu không có phản ứng gì thì hạ tay xuống, nép sát bên cạnh Mạch Đinh, để cho đầu cậu tựa vào cánh tay hắn mà ngủ. Xe đi được một lúc thì đến nơi. Mạch Đinh không hề có ý muốn tỉnh dậy. An Tử Yến không còn cách nào khác là phải xuống xe trước rồi đi vòng sang cửa xe bên kia, cúi người ôm Mạch Đinh ra ngoài.
“Em nặng thật đấy”.
Mạch Đinh cau mày, đầu bắt đầu cựa quậy, tìm được vị trí thoải mái trong lòng An Tử Yến rồi hai chân mày cậu mới giản ra. Thấy Mạch Đinh ngủ ngon như vậy, An Tử Yến chơi ác ôm xốc Mạch Đinh lên. Cậu nhíu mày nhăn tráng hắn mới hài lòng mà đi về phía có ánh sáng. Rốt cuộc là mấy trò độc ác này có gì thú vị?
Hai người họ đi dưới những bóng đèn đường. Cái bóng dưới chân cũng dần ngắn lại. Một khung cảnh bình thường, một hình ảnh bình thường, những lời lẽ tình cảm nếu phải trải qua một quá trình gian dối thì cứ vậy mà bình thường là được rồi.
Rời trường học họ chỉ mang theo sách vở, bằng tốt nghiệp, những tấm ảnh hư cấu và tình yêu của Mạch Đinh. Những thứ khác đều để lại.
Sân trường thuộc về một thời thanh xuân và những câu chuyện gắn liền với nó đã kết thúc. Nhưng một giây của sự kết thúc này chính là mang ý nghĩa bắt đầu một thời thanh xuân cùng những câu chuyện mới bắt đầu.
|