Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu Phần 2
|
|
Chương 19: Không thể ăn bám rồi
Lễ tốt nghiệp đã qua được một tuần, ngày nào Mạch Đinh cũng dành phần lớn thời gian đọc thông tin tuyển dụng trên mạng. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cậu chuẩn bị thử viết bảng lý lịch thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Mạch Đinh mới đi đến phòng khách thì đã có tiếng rất nôn nóng vọng vào: “Nhanh lên”. Mạch Đinh vội vàng chạy ra mở cửa. An Tố trực tiếp đẩy cậu sang một bên rồi đến thẳng phòng ngủ đóng cửa lại: “Đừng đánh thức Yến dậy”.
Cái sự phân biệt đối xử gì đây! An Tử Yến chính là bị mấy người cưng chìu thành hư đó! Mạch Đinh chỉ nói thầm trong bụng chứ ngoài mặt vẫn rất niềm nở: “Chị à, sao chị lại tới đây?”
“Cậu sỉ nhục ai đó? Còn dám gọi tôi là chị cơ đấy. Tôi phế cậu bây giờ!”
Ông có lòng tốt giữ thể hiện cho rồi mà còn. Coi chừng ông đánh chết đấy! Mạch Đinh lại cũng chỉ có thể gào thét trong lòng. Chuyện lần trước bị An Tố đè trên giường mà không thể làm được gì, cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên. An Tố ngồi xuống ghế, vắt chéo chân: “Tôi tới mượn xe”.
Chị tới mượn đồ mà còn làm ra vẻ! “Được, em sẽ đưa chìa khóa cho chị ngay”.
“Chuyện việc làm của Yến thế nào rồi?”
Mạch Đinh vừa trả lời vừa tìm chìa khóa trong ngăn kéo: “Hình như ngày mai đi phỏng vấn”.
“Vậy à? Công ty nào?”
“Cụ thể thế nào thì không rõ lắm”.
“Ngày nào cậu cũng ở cạnh nó chỉ có ăn với uống thôi hả? Phải hỏi chuyện chứ!”, An Tổ trách cứ.
Sao không tự đi mà hỏi? Chỉ cần đưa lưng về phía bố, bố nhất định sẽ đánh chết nhà ngươi ngay! “Ngoài việc sĩ nhục nhân cách của em ra thì những thứ khác không hề nói tới”. Mạch Đinh đưa chìa khóa cho An Tố, chị nhận lấy rồi đứng lên: “Cũng phải, nói cho cậu biết cũng không để làm gì. Vậy bao giờ nó nhận được kết quả phỏng vấn thì nhắn cho tôi biết”.
“Em nhất định sẽ khích lệ anh ấy. Tuyệt đối anh ấy sẽ không trở thành một kẻ ăn không ngồi rồi đâu!”, cậu lại hóa thân thành sứ giả chính nghĩa rồi.
“Ăn cái gì mà ăn! Quy tắc của nhà họ An là bố mẹ chỉ có trách nhiệm cho đến khi con cái tốt nghiệp thôi. Sau đó phải tự dựa vào sức mình. Nếu không cậu nghĩ ngày nào tôi cũng phải làm việc là vì cái gì? Ngày tôi tốt nghiệp, bố mẹ liền cắt trợ cấp, hại cuộc sống lúc đó của tôi gặp không ít cực khổ”. Nghe tin tức từ An Tố, Mạch Đinh cả kinh. Nét mặt chị cũng không giống như đang nói dối. Vị sứ giả chính nghĩa này vốn đã áp lực, nay lại càng áp lực hơn. Còn nghĩ trong thời gian chưa kiếm được việc thì len lén ăn bớt của nhà họ An một chút. Hôm nay, suy nghĩ đó chính thức tan vỡ rồi.
Đến lúc An Tố mở cửa đi ra, Mạch Đinh mới phục hồi tinh thần: “Chị à, chuyện việc làm của em, chị không thể hỏi thăm một chút được sao? Chúng ta thế nào cũng là người một nhà mà”. Mặt Mạch Đinh cũng đủ dày, thấy An Tố không hỏi han gì thì chủ động hỏi tới luôn. Cậu muốn tìm kiếm một chút hơi ấm gia đình từ những người nhà họ An. An Tố liếc Mạch Đinh: “Vậy cậu…”, nói được hai chữ thì dừng lại. An Tố suy nghĩ chừng hai phút, xác định không có gì để nói liền đóng cửa lại rồi đi thẳng.
Bố sẽ đánh chết ngươi!!
Hôm sau, Mạch Đinh trước hết là để chuyện tìm việc sang một bên. Cậu dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng. Sau đó ra ngoài ban công chấp tay thành kính nhìn trời cầu nguyện. Chiêu này cậu làm rất thành thạo. Lúc trước mua vé số cậu cũng cầu không ít.
“Em ở đây làm gì?”, An Tử Yến xuất hiện làm gián đoạn nghi thức của Mạch Đinh. Mắt vẫn còn chưa mở hẳn, từng ngón tay thon dài vỗ nhè nhẹ trước miệng. Đây chính là một hành động ngáp vô cùng quyến rũ.
“Anh đang học làm diễn viên thần tượng à? Sao không thể ngáp giống em được thế?”. Mạch Đinh không phục, há miệng thật to ngáp theo. Vừa mới tỉnh dậy, lại vô duyên vô cớ bị chỉ trích, An Tử Yến đổi sắc mặt ngay: “Mới sáng sớm em nấm da à?”
“Em có lòng tốt giúp anh, không ngờ anh lại muốn động thủ”.
“Giúp anh?”
“Em ở đây cầu cho anh nộp hồ sơ thành công đó. Công ty anh yêu cầu cao lắm”.
“Cuộc đời em đã đen đủi rồi mà còn đi giúp anh cầu nguyện. Đừng có nghĩ anh giống em”.
“Phi phi! Đừng nói mấy lời xui xẻo đó”. Mạch Đinh thực hiện xong động tác cầu nguyện cuối cùng, thúc giục An Tử Yến thay quần áo: “Đừng có đến trễ, mau lên, đừng chậm chạp như thế!”
“Nói nhiều”.
“Hôm nay anh nói em thế nào cũng được, nhưng làm gì có người nào đi phỏng vấn mà lại đến trễ, như vậy sẽ để lại ấn tượng xấu lắm. Em làm bữa sáng rồi. Có muốn em đi cùng anh không, để anh có động lực ấy. Nếu không được nhận thì cũng đừng nản chí, cuộc sống vốn vậy mà”. Mạch Đinh nói một hơi. Đến một câu An Tử Yến cũng không nghe vào, chỉ bật ti vi lên xem. Mạch Đinh thì gấp gấp gáp gáp. Hết chạy đi chọn quần áo cho An Tử Yến, rồi chạy vội ra phòng khách kêu lên: “Anh chỉ có mỗi mấy bộ này thôi hả? Vest đâu? Đi phỏng vấn là phải mặc bộ đồ số một anh có biết không?”. Bên ngoài chẳng hề có hồi âm. Mạch Đinh nặng nề thở dài. Xem ra cậu cầu nguyện nhất định là lãng phí rồi. Căn bản chẳng có chút hy vọng nào, vẫn là phải dựa vào cậu mà nuôi gia đình thôi. Cậu vơ đại một bộ đồ đem vào phòng tắm: “Anh lười quá sẽ hủy hoại cả đời, anh có biết không hả? Chăm chỉ mới có cái ăn a. Anh nhìn lại anh đi, sớm muộn gì cũng bị xã hội đào thải. Nếu bây giờ chưa tìm được việc thì ở nhà dọn dẹp đi”. An Tử Yến đi tới bịt miệng Mạch Đinh, đẩy cậu ra khỏi phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Sau khi vệ sinh và thay đồ xong, khuôn mặt An Tử Yến không chút hứng thú nhìn bữa sáng được bày biện trước mặt. Bánh mì được đặt trên đĩa và không biết hai chữ ngoằn ngoèo bên trên là được dùng dụng cụ gì để viết.
“Sao không ăn?”
“Bất chợt không muốn ăn”.
“Có phải vì sốt ruột quá không?”
“Quá lộn xộn”. An Tử Yến cầm nĩa lên, cố gắng nhận diện hai chữ bên trên đến hoa cả mắt rồi mới bắt đầu ăn. Xong bữa sáng, An Tử Yến chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài nhưng thái độ của hắn dường như chỉ như sắp đến siêu thị gần nhà. Mạch Đinh hỏi lại lần nữa: “Anh xác định là không cần em đi cùng?”
“Chưa từng nghĩ tới chuyện đó để xác định”.
|
“Haizz…”, Mạch Đinh lại thở dài. Trong lòng cậu rất rõ, hắn là không muốn cậu đi theo. Nhất định là sợ người ta không nhận rồi không còn mặt mũi nào nhìn cậu. Nghĩ đến đây, Mạch Đinh như kiểu khẳng định chắc chắn chuyện sẽ không thành, cậu dùng ánh mắt thương hại nhìn An Tử Yến: “Ôi… ra ngoài thuận lợi nha”. Cũng không biết rốt cuộc ai mới xui xẻo đây. Người ta còn chưa ra khỏi cửa mà đã kết luận đơn xin việc không được duyệt rồi.
“Anh quyết định đánh em rồi mới đi được”. An Tử Yến chuyển hướng đi về phía Mạch Đinh. Mạch Đinh lui dần về phía sau. Không hiểu cậu đã trêu chọc gì hắn. An Tử Yến đưa tay ra, Mạch Đinh nhắm chặt mắt lại, đầu lắc qua lắc lại dữ dội. Sau đó thì không thấy có động tĩnh gì. Cậu nghĩ An Tử Yến đang đối cách thức hành hạ cậu. Đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Mạch Đinh mới mở mắt ra. Cậu sừng sổ vò đầu, bức tóc, nhe răng, há miệng đến biến dạng khuôn mặt: “Bản thân lo lắng còn đi phát tiết lên ông. Ông đã làm cái gì? Đồ không có lương tâm”.
– Hết chương 19 –
|
Chương 20: Cho em chút thời gian để chuẩn bị
Mạch Đinh ở nhà lo lắng đi tới đi lui. Cậu đứng ngồi không yên. Trong đầu cậu chỉ nghĩ về An Tử Yến và An Tử Yến. Tất cả đều là An Tử Yến. Buổi sáng cố ý làm cho tinh thần hắn phấn chấn lên không biết có ích lợi gì không. An Tử Yến kiểu muốn gì được nấy, chung là chưa từng trải qua đả kích gì. Nếu như người phỏng vấn nói mấy câu khó nghe rồi từ chối hồ sơ của hắn, liệu hắn có giết luôn người đó không? Càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Không hiểu tại sao Mạch Đinh cứ nghĩ An Tử Yến trở thành một kẻ sát nhân máu lạnh. Trong đầu cậu cứ một mực suy nghĩ lung tung, không trông mong sẽ nghe được tin tức tốt đẹp gì. Chỉ cần không phải tin xấu trên người hắn thì cậu đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Cậu lấy đi động ra do dự xem nên gọi hay không. Đã lâu như vậy rồi. Cậu ngã người xuống ghế salon, ôm điện thoại uốn éo đủ kiểu. Không cần nhắc cái cảnh tượng đó quái dị đến cỡ nào.
Không biết An Tử Yến đã đứng ngay trước cửa từ khi nào: “Anh không có ở đây, đến điện thoại em cũng không tha à?”. Đột nhiên có tiếng nói vang lên làm Mạch Đinh giật mình. Cậu ngồi dậy: “Sao suy nghĩ của anh lại có thể đen tối như vậy?”
“Ai đen? Anh nói đến điện thoại em cũng không tha, em nghĩ cái gì vậy?”. An Tử Yến dừng lại vài giây rồi mặt mày khinh bỉ nhìn cậu: “Em nghĩ ý anh nói em đang làm với điện thoại à? Hô hô”. Mạch Đinh thật sự muốn xông tới cho An Tử Yến một cước. Nhưng cậu là một con người đại từ đại lượng nên đã chọn sự tha thứ. Tha cho cái mạng nhỏ của An Tử Yến.
“Phỏng vấn thế nào?”, rốt cuộc cậu cũng cẩn trọng hỏi han. Cậu phát hiện có thứ gì đó trong túi xách của An Tử Yến. Mà An Tử Yến cũng không có biểu cảm gì. Hắn ngồi xuống rồi gác chân lên bàn, nhàn nhạt nói: “Cứ vậy thôi”.
Suy sụp! Hắn đang suy sụp! Khẳng định là đã trượt phỏng vấn rồi!
“Chúng ta ra ngoài hít thở không khí trong lành đi. Đi nhiều một chút để ngắm hoa thượng cảnh nữa”. Cậu không đề cập đến chuyện phỏng vấn. Cố gắng để cho tâm trạng của An Tử Yến tốt hơn. Cậu không dám hỏi trong túi có cái gì hay cũng không dám nhìn nó. Vạn nhất đó là thủ cấp của người phỏng vấn hoặc thứ gì đó kinh khủng hơn nữa thì… Mạch Đinh không dám nghĩ thêm. An Tử Yến đã từng nhốt ba tên côn đồ vào trong nhà kho rồi, còn việc gì hắn không làm được nữa chứ.
“Không muốn động đậy”, An Tử Yến không có ý phối hợp, tiện tay cầm ipad, chân đạp Mạch Đinh đang dùng mông chiếm dụng một phần diện tích ghế. Hắn nằm dài trên ghế salon, một tay gối đầu, tay còn lại bấm bấm màn hình. Suy sụp! Anh ấy là đang suy sụp! Đang tự trách mình! Mạch Đinh đâu còn tâm trạng để mà quan tâm đến thái độ An Tử Yến đối với cậu chứ, cậu đau lòng còn không kịp nữa là. Tất cả đều do quáng gà nhìn ra quỷ. Dường như lúc bình thường An Tử Yến không phải kiểu người thích ném đồ lung tung hay lười biếng.
“Vậy em với anh chơi trò chơi đi”.
“Anh không muốn mới vào đã phải báo em đã thua cuộc rồi”
“Em sẽ cố gắng mà”.
“Bỏ đi, cả đời này em cũng không chơi được trò gì đâu. Em chỉ hợp làm những việc của osin thôi”.
“Đúng, anh nói cái gì cũng đúng!”. Không phải là mù quáng đâu. Cậu chỉ là không muốn An Tử Yến buồn thêm, một chút cũng không. “Anh thật không muốn đi?”, cậu tiếp tục hỏi.
“Ừ”.
Mạch Đinh liếc nhìn An Tử Yến, cắn chặt môi dưới tựa như đang do dự điều gì đó. Dù sao cũng còn là ban ngày. Nhưng cuối cùng, ở trước mặt người mình thích, cậu cam tâm tình nguyện mà nhường nhịn hắn. Mạch Đinh chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo. Từng phần da thịt trắng nõn dần hiện ra qua khe hở nhỏ. Cậu ôm hai mảnh áo trước ngực, cũng không nhìn An Tử Yến: “Bây giờ muốn động không?”. Thật tình thì cậu không biết làm sao để có biểu cảm quyến rũ người khác, cậu cũng không biết mấy chuyện quan hệ này, mà có người biết là được rồi. An Tử Yến đặt ipad xuống, từng ngón tay chạm vào làn da của Mạch Đinh. Nương theo khe hở giữa hai phần áo nhích dần lên trên. Khi tay di chuyển đến ngực Mạch Đinh, hắn ra lệnh: “Thả tay ra”. Mạch Đinh nghe lời buông tay. Cậu quả thật là hiểu rõ An Tử Yến. Chỉ có làm ba loại chuyện này hắn ở có hứng mà “động”. Đúng là đồ cầm thú!
“Em… em… đóng cửa sổ lại đã”. Mạch Đinh đứng dậy thì bị An Tử Yến kéo tay lại, ngã lên người hắn. Hắn dùng chóp mũi khẽ chạm vào cổ Mạch Đinh, giống như một con thú tham tham hít hà hơi thở của con mồi.
“Không ai thấy đâu”.
“Sao anh biết! Để tránh nhỡ đâu. Như vậy em không có cảm giác an toàn”.
“Yên tâm”, bàn tay hắn kéo áo Mạch Đinh xuống, bả vai cậu tiếp xúc với không khí, giọng nói của hắn chất chứa đầy dục vọng: “Anh sẽ lấp đầy cảm giác an toàn đó cho em”. Mạch Đinh nhất thời chột dạ: “Anh là đang tâm tình hay nói mấy câu hạ lưu vậy?”
“Anh không có thời gian tâm tình”.
(… để lại đó đã)
Đến khi An Tử Yến dừng lại, Mạch Đinh không biết đây là lần thứ mấy dừng lại nữa. Cậu vô hồn vơ lấy quần áo mặt vào. Quả nhiên là phỏng vấn thất bại, thất bại a! Mà hắn đã thất bại rồi! Mất luôn cả nhân tính! Hôm nay, ngay đến việc cho cậu cơ hội nghỉ lấy hơi cũng không cho. Nếu không phải cậu mạng lớn, nhất định cậu đã chết trên ghế salon rồi.
Tốn không ít thời gian cậu mới khôi phục lại thể lực, Mạch Đinh mặc quần áo vào tử tế, nghiêm túc hỏi: “Anh có muốn nói chuyện với em không?”
|
“Biểu hiện vừa rồi của em cũng tạm qua bài kiểm tra”.
“Không phải nói chuyện đó!!”. Mạch Đinh lấy cái gối trên ghế ném tới: “Em… em là nói…”. An Tử Yến cũng bị đả kích không ít, nếu như cậu cứ khăng khăng muốn hắn nói rõ ràng thì có quá đáng lắm không? Mạch Đinh hơi do dự: “Có chuyện gì xảy ra cũng đừng nản lòng. Em cũng chưa tìm được việc làm. Dù có chuyện gì cũng không thể cứ thuận buồm xuôi gió được, chúng ta còn phải đối mặt với nhiều thứ … Này! Đừng có chơi ipad nữa! Anh nghe em nói đây này! Lời nói của em có rất nhiều giá trị đáng để nghe lắm. Anh mà bỏ qua sẽ hối hận đó”.
“Anh tình nguyện hối hận”.
“Đừng có chà đạp ý tốt của em”.
“Ờ…”. Ngay cả thay đổi câu trả lời cũng chẳng mang chút thành ý nào. Mạch Đinh giận dỗi khoanh tay: “Thật không biết rốt cuộc em thích anh ở chỗ nào!”
“Không phải là tất cả sao?”
“Đồ không biết xấu hổ. Lưu manh! Cặn bã xã hội!”. Mạch Đinh giận quá hóa điên.
Sáng hôm sau, Mạch Đinh ngủ không được nên từ sớm đã ngồi trước máy tính tiếp tục công cuộc tìm việc. Hai người đều ở nhà cũng không phải là cách. Hơn nữa, như lời An Tố nói thì trước đây hắn lại chưa từng chịu khổ cực gì. Cậu không biết An Tử Yến đang rời khỏi giường ở phía sau lưng. Cậu chỉ lo chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính, cho đến khi trong phòng tắm phát ra tiếng động cậu mới quay đầu lại. Cậu phát hiện không thấy An Tử Yến nằm trên giường nữa.
“An Tử Yến?”, cậu nghi ngờ gọi.
“Sao?”
“Anh mộng du hả?”
Bên trong không có tiếng trả lời. Mà bây giờ cũng không phải lúc đi điều tra những chuyện nhỏ nhặt đó. Cậu tiếp tục tập trung chuyên môn vào máy tính. Hơn mười phút sau, An Tử Yến từ phòng tắm đi ra, nói ngắn gọn: “Anh đi đây”.
“Anh đi đâu vậy?”, Mạch Đinh quay lại hỏi. Sau đó cậu ôm tim đập thình thịch tự hỏi phải làm sao bây giờ. Không lẽ cậu mới là người bị mộng du? Đứng trước mặt cậu là An Tử Yến đang mặc vest chỉnh tề. Cậu đang lờ mờ thì trở nên bất động mà ngắm nhìn An Tử Yến trong bộ âu phục, có cảm giác rất phù hợp. Nhìn thấy An Tử Yến như vậy, Mạch Đinh cần chuẩn bị tâm lý. Nếu không sẽ giống như cậu hiện tại. Nội tâm trong nháy mắt không thể kiểm soát được. Cậu dường như muốn đưa tay che đi ánh sáng chói lóa phát ra từ An Tử Yến. Sao đến thời gian chuẩn bị hắn cũng không cho cậu chứ?
“Anh… anh… anh… anh mua khi nào?”
“Hôm qua”.
“Anh… anh… anh… anh mua làm gì?”
An Tử Yến lập tức thái độ, kéo kéo cổ áo: “Công ty yêu cầu”.
“Không phải nói hồ sơ bị từ chối sao?”, Mạch Đinh giật mình đứng dậy.
“Anh nói khi nào?”
Quả thật là hắn chưa từng nói qua, nhưng Mạch Đinh đã phát điên rồi: “Hôm qua em đã anh dũng mà hiến thân thì là vì cái gì! Anh trả lại trinh tiết cho em!”
“Trả à? Tính tiền cũng được nhỉ?”. An Tử Yến lấy 10 tệ từ trong túi ném lên giường rồi ra khỏi phòng. Mạch Đinh giận đến phát run người, cầm tiền đuổi theo: “Bốn năm, suốt bốn năm mà trinh tiết của bố chỉ đáng mười tệ thôi hả?”
“Sao có thể, tầm nửa mức đó là cùng”.
“An Tử Yến!!”. Mạch Đinh đẩy hắn: “Đi nhanh đi, coi chừng trễ. Tính tình lúc làm việc không được khó chịu, cũng không được ngủ gục trên bàn, phải tạo mối quan hệ với các đồng nghiệp. Ngàn vạn lần không được động thủ với cấp trên đó!”. Câu cuối cùng, Mạch Đinh nâng âm thêm một bậc.
“Ngậm miệng lại, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh”.
Mạch Đinh ngậm chặt miệng, biểu hiện trở nên dữ tợn hơn, căm tức nhìn An Tử Yến.
– Hết chương 20 –
|
Chương 21: Cuộc sống sẽ không quan tâm đến bạn
Sau khi An Tử Yến đi ra, Mạch Đinh lén nhìn theo từ khe cửa. An Tử Yến đi được hai bậc thang thì đột nhiên dừng bước, quay đầu lại: “Chuyện tìm việc không cần phải gấp, Em bây giờ cũng được rồi. Trước hết hãy để anh nuôi em đã”. Dứt lời, hắn nháy mắt phải một cái. Cửa đóng nhanh lại, Mạch Đinh dựa lưng vào cửa sờ sờ mặt mình. Không đỏ mặt. Ở chung với nhau lâu như vậy rồi, không thể nào đỏ mặt được. Cậu đi đến trước gương, nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng đổ của mình rồi nói: “Thấy chưa, có đỏ chút nào đâu”.
Mới rồi Mạch Đinh còn cảm thấy vui mừng vì An Tử Yến tìm được việc làm, nhưng sau đó cậu lại càng thêm lo lắng hơn. Lo lắng nhất chính là những tật xấu của hắn. Cậu nghĩ đến sự vô tổ chức của An Tử Yến. Thái độ lồi lõm đó khiến cậu toát hết cả mồ hôi lạnh. Mấy ngày nay sau khi tan sở về nhà, chỉ cần Mạch Đinh hỏi tới thì hắn cũng một câu trả lời: “Cứ vậy thôi”. Sau đó, Mạch Đinh cũng không hỏi thêm nữa. Cậu có thể cảm nhận được An Tử Yến không muốn nói chuyện. Cùng lắm, hắn cũng không phải dạng người thích nói năng cụ thể. Chỉ hận cậu không thể theo dõi hắn đến công ty. Xem rốt cuộc hắn đang làm cái gì hay vân vân những thứ khác. Không phải có loại người như vậy sao? Bất chấp mặt mũi mà dựa vào người yêu. Ngày ngày giả vờ như có việc làm rồi gặp nhau ở bên ngoài, thật ra thì chẳng có nghề ngỗng gì. Không được, không thể như vậy được. Chuyện cậu tìm kiếm việc làm không thể trì trệ thêm nữa.
Nếu quả thật như lời An Tử Yến nói, Mạch Đinh không cần làm gì cả, cứ từ từ mà tìm việc. Há chẳng phải Mạch Đinh đó không phải là Mạch Đinh sao? Cậu là người không thích rãnh rỗi. Có thể nó có sẵn trong người cậu rồi. Mạch Đinh không muốn vô công rỗi nghề, không có nhiều ước mơ hay mục tiêu vĩ đại, chỉ đơn giản, cậu không muốn trở thành gánh nặng của An Tử Yến.
Cậu có cảm giác có người ấn đầu cậu xuống. Ngẩng đầu lên, An Tử Yến đã sớm cởi áo khoác ném lên ghế, vén tay áo lên: “Nghĩ gì vậy?”
“Nhiều thứ, đi làm sẽ có cảm giác gì a?”
“Phiền phức”.
“Thế với anh, đi làm với đi học, cái nào phiền hơn?”
“Cả hai”.
Có lúc Mạch Đinh cảm thấy, những ngày qua, An Tử Yến không bị công ty sa thải đã là kì tích rồi. Cậu không khỏi ngưỡng mộ: “Tốt rồi, anh có thể thuận lợi mà tìm được việc. Chả trách trước đây em mua nhiều vé số như vậy mà không thể trúng được, nhắm chừng chính anh hút hết may mắn của em cũng nên”.
“Số em nhọ lại đổ cho anh làm gì”. An Tử Yến bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị đi tắm. Trên dọc đường đi, hắn ném từng thứ trên người xuống đất, Mạch Đinh lẽo đẽo theo sau nhặt từng thứ một. Những tưởng qua thời gian làm việc có thể khiến An Tử Yến bỏ bớt mấy thoái quen bất lương đi. Không ngờ sự tình hoàn toàn ngược lại, chỉ có tăng mà không hề giảm. So với trước kia còn lười biếng, dã man hơn nữa!!
Tắm rửa xong, An Tử Yến thay đổi trang phục bình thường. Vẫn giống như một cậu học sinh nhỏ tuổi. Trong một thời gian ngắn mà có sự chuyển đổi như thế thật khiến cho người ta thích ứng không kịp. Nhưng cuộc sống mãi mãi sẽ không dừng lại mà chờ bạn thích nghi, nó cũng sẽ không mảy may quan tâm bạn có thể thích nghi hay không.
Hương xà phòng trên người hắn vẫn còn tỏa ra thơm ngát chưa chịu mất đi. Mạch Đinh mân mê đến gần: “Hôm nay em tìm được một công ty cũng không tệ”. Cậu click trong điện thoại rồi đưa đến trước mặt An Tử Yến: “Anh thấy thế nào?”, An Tử Yến nhìn qua một lượt rồi tiếp tục dùng khăn lau tóc: “Bỏ đi, em không vào được đâu”.
“Anh quên là lúc đầu em đã động viên anh như thế nào hả!?”, cậu vốn vẫn muốn tìm chút lòng tin nơi An Tử Yến.
“Quên rồi”.
“Vậy em không tìm được việc thì biết làm sao?”
“Thì đợi”.
“Anh nhất định là cố ý không muốn em tìm được việc. Xong sau đó có thể cười nhạo em. Thái độ kiểu anh lợi hại hơn em, có khả năng hơn em, chèn ép vị trí của em trong nhà”. Đối mặt với những lời định tội của Mạch Đinh, An Tử Yến khinh khỉnh: “Suy nghĩ lung tung, em có vị trí khi nào?”. Mạch Đinh bối rối, không muốn nói lý với An Tử Yến, nhẹ giọng: “Em tình nguyện để anh ở nhà chơi, còn em ra ngoài làm việc. Em thường làm việc nhà nên có thể chịu đựng cực khổ. Ở phương diện này em tự tin hơn anh nhiều. Dù tính tình anh không tốt mấy, nhưng nếu anh mệt mỏi thì trong lòng em cũng không dễ chịu gì, không có đắc ý a. Chỉ vậy thôi đó”.
“Chỉ có vậy?”
“Đúng”.
“Anh nghe, nói dối sẽ bị đày xuống địa ngục thì phải”, An Tử Yến lấy khăn xuống, rất có hứng trêu chọc Mạch Đinh.
“Anh căn bản là từ địa ngục mà xuất hiện! Việc làm đều bị anh phá hết!”
“Có ai thúc giục em đâu, gấp cái gì? Mỗi ngày rèn luyện sự thông minh mới quan trọng hơn đó.
“Em không muốn nói chuyện với anh!!”
Một tuần, hai tuần, rồi ba tuần trôi qua. Mạch Đinh vẫn không tìm được việc, cậu kiềm chế sự tức giận. Cậu đã hạ thấp điều kiện, chỉ cần có việc làm thì làm gì cũng được hết. Nhưng mỗi lần An Tử Yến mở miệng thì cậu liền bị dọa ngay. Mạch Đinh bực bội: “Đến bây giờ mà mình chưa tìm được việc làm thì trách nhiệm một nửa là do An Tử Yến. Không đúng. Phải là ha phần ba trách nhiệm thuộc về hắn. Mà cũng không đúng. Phải là toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về hắn! Hôm nay, có nói gì cũng không thể để hắn trù ẻo nữa.
Lúc An Tử Yến chuẩn bị đi làm, cậu cũng theo ra ngoài.
“Em làm gì đó?”
“Em đi phỏng vấn”.
“Cũng thất bại thôi”. An Tử Yến ngồi vào xe, Mạch Đinh làm mặt quỷ ngồi vào ghế kế bên. Vừa thắt dây an toàn, vừa nói: “Em vất vả lắm mới tạo dựng được niềm tin, anh còn đi phá nó nữa”. An Tử Yến khởi động xe, chân đặt lên cần ga, chuyển động tay lái về phía trước: “Em cần niềm tin làm gì? Em cần anh là đủ rồi!”. Kiểu gì cũng nói câu đó mà.
“Đồ không biết xấu hổ”, cậu thoáng thể hiện vẻ hạnh phúc trên mặt. Đến trạm xe buýt, cậu đang chuẩn bị tháo dây an toàn: “Để em ở đây là được rồi”.
“Phỏng vấn ở đâu?”
“Anh đi sẽ trễ làm đó”, Mạch Đinh không muốn nói.
“Ồn ào, nói mau”.
“Vậy sao anh đi làm?”.
|