Xuống cầu thang, mặc dù choàng tay qua người tôi cho có vẽ tình tứ, chứ thật sự là thằng Sơn nó vẫn còn đang say, những bước chân loạng choạng bước xuống từng nấc thang, nếu không có tôi bên cạnh để dìu nó thì chỉ còn nước là lăn tròn xuống dưới đất thôi, vậy mà những lúc tôi đỡ nó thì nó lại ra vẽ bản lĩnh đàn ông mới ghê chứ: "Không sao đâu em yêu, anh còn tỉnh táo mà..." đến bên bàn ăn, hai bàn tay nó đặt trên vai tôi, ấn nhẹ để tôi ngồi xuống ghế, hôn lên trán tôi một cái, một tay đặt trên bàn, một tay nắm vào thành ghế, nhíu mày nhìn tôi, nhoẻn miệng cười: - Em ngồi yên đó, chỉ việc cho anh biết những gì anh cần để ở đâu thôi, mọi thứ còn lại anh sẽ tự làm được rồi. OK!? - Wa...! Hay quá ta, đứng còn muốn không vững còn bày đặt ra vẽ nữa hả ông Thầy, thôi ngồi xuống đi, để đó tao làm cho. - Đừng có khi dễ anh nha...hôm nay, em xem anh trổ tài nè. Nói xong thì nó bước đến bếp, thấy thùng mì gói để trên kệ, nó đâu có thiếu thước tấc, vậy mà nó cứ mò qua, mò lại vẫn không lấy được gói mì, tôi để coi nó định làm sao đây, chụp một lúc, nó quay qua nhìn tôi cười, gãi đầu gãi tai rồi nói: "xui quá, hết mì rồi em ơi...!". - Tôi không nhịn được cười, nên tôi ôm bụng cười lớn, thằng Sơn nó quê độ, nhìn tôi: "Anh thấy có gì vui đâu, sao em cười dữ vậy cưng" - Làm ơn ngồi xuống dùm cái, để đó tôi làm cho. Ông Thầy...! Tôi thấy nó bị đứng hình, nên tôi bước tới, đẩy nó ngồi xuống ghế, rồi quay qua lấy mì bỏ vào tô, mở tủ lạnh lấy nước súp của má tôi đã hầm sẵn, bắt lên bếp, xếp thịt bò, xúc xích, bỏ rau cải vào, đập thêm trứng gà nữa, xong chế nước súp rồi bưng ra bàn, trong vòng 3P đã có thức ăn rồi, thằng Sơn nhìn tôi, đưa ngón tay cái lên: "đúng là em number one, chuyên nghiệp lắm, một chút anh ăn no rồi anh sẽ thưởng cho em một phát". - Ăn đi, ở đó xàm quần... Ăn xong, nó dọn tô để vào bồn, tôi tưởng nó rửa, ai dè nó rửa tay, rồi quay lại nói với tôi: "chắc anh còn say, để đó mai anh rửa nghe em" vừa nói nó vừa vỗ nhẹ nhẹ lên đầu, nhăn mặt, tôi thấy không ổn, nên đến kế bên ôm lấy nó: "có sao không Sơn? Tao nghĩ để vậy không ổn đâu, hay là để tao đưa mày đi bệnh viện kiểm tra cho chắc nghe". Thằng Sơn ôm lấy tôi siết chặt, tay vuốt nhẹ trên lưng tôi: "anh không sao đâu, đừng lo lắng quá, chắc do uống nhiều bia nên hơi nhức đầu một chút, thôi mình lên phòng đi em". - Không được, anh phải nghe lời em, đến bệnh viện chụp hình một cái cho chắc ăn, để em dắt xe ra chở anh nghe. - Mai mốt em nên giữ cách xưng hô như vậy nha, có chết anh cũng làm theo ý của em, vậy mình đi nghe em. Tôi chở nó đến bệnh viện, đưa vào khoa cấp cứu, chụp hình xong, kết quả chỉ chấn thương phần mềm, nên bác sĩ mở vết thương ra, khâu lại 2 mũi, rồi cho thuốc uống. Về đến nhà, do thuốc giảm đau có chất an thần nên vào phòng, vừa đặt lưng xuống là nó đã kéo đàn cờ rồi, ngày mai cũng là ngày nghỉ cuối tuần, nên có thể thức muộn một chút không sao, tôi tranh thủ tắm một cái rồi vào giường để gọi giấc mơ về. Chúng tôi từ đó, tình yêu cứ thế tiếp tục thăng hoa cho đến bây giờ, đôi khi trên bước đường đời cũng không ít những thăng trầm, biến đổi, nhưng tình yêu giữa tôi và thằng Sơn có đủ nghị lực để vượt qua tất cả mọi trở ngại trong cuộc sống. Nếu có thời gian tôi sẽ chia sẽ từng khoảnh khắc đó đến với các bạn. Câu chuyện của tôi đến đây xin tạm dừng, cảm ơn các bạn đã đồng hành và chia sẽ cùng với tôi. Tạm biệt nhé, các bạn của tôi, xin hẹn ngày gặp lại.....
|
Good! ... Đọc xong tôi phải suy ngẫm thật nhiều điều trong cuộc sống qua cái xã hội bé con mà truyện của bạn đã gợi lên. Tôu xin góp ý tý nhé ....ở cách trình bày lời thoại của nhân, vdu như: "Sơn/Tôi nói,cười: abc", cái này b nên tách ra và xuống dòng cho phù hop và dễ đọc hơn, đuungf viết trong một dòng như thế.
|