Bảo Bối Con Là Ai?
|
|
BẢO BỐI CON LÀ AI? TÁC GIẢ: KIM CƯƠNG QUYỂN NGUỒN CONVERT: XÀ VIỆN EDITOR: ĐẦM ♥CƠ + SNOO
GIỚI THIỆU:
Lăng Húc vì một sự kiện ngoài ý muốn mà đột nhiên mất đi vài năm ký ức,
Lúc tỉnh lại phát hiện mình nhiều thêm một đứa con trai,
Nhưng mẹ của đứa bé là ai? Đứa bé từ chỗ nào tới?
Cậu hoàn toàn không có một chút ấn tượng. Này, bảo bối, rốt cuộc con là ai?
Lôi điểm: tiểu thụ sinh con trai! Nhân vật chính: Lăng Húc
BIÊN TẬP ĐÁNH GIÁ
Bởi vì một sự kiện ngoài ý muốn, Lăng Húc 27 tuổi mất đi ký ức mười năm, tư duy trở về năm 17 tuổi một lần nữa, không biết con trai từ đâu mà tới, gia đình còn gặp biến cố lớn khiến đầu óc cậu lơ mơ, mà thời gian này người duy nhất cậu có thể dựa vào chỉ có ca ca, nhưng có vẻ ca ca lén lút gạt cậu điều gì đó về đoạn ký ức cậu đã mất này…
Rõ ràng là người thành niên đã trải qua những điều tang thương nhưng đột nhiên ký ức lại về tới thời kì thiếu niên, mở ra góc nhìn khác hẳn kể về một câu chuyện tình yêu khác biệt.
Rất nhiều lúc, đổi một lập trường cũng đủ để biến những điều vốn không có khả năng thành có khả năng, mà những điều vốn có khả năng lại trở thành không có khả năng.
Rốt cuộc điều bị gạt đi là gì, đoạn này ký ức đối với nhân vật chính mà nói quan trọng bao nhiêu? Đứa bé từ chỗ nào tới, còn có nhiều điều bí ẩn chờ đợi tác giả tại hạ cởi bỏ cho chúng ta.
|
Chương 1
Lăng Húc tỉnh lại từ trong bóng đêm, phát hiện mình ở một nơi xa lạ, đứng trước mặt mình là vài người xa lạ.
Những người đó xúm quanh cậu, nhìn thấy cậu mở to mắt, đều hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lăng Húc nhắm chặt mắt, xác định mình không bị ảo giác, cậu đúng là đang ở một nơi xa lạ, liếc mắt nhìn nơi này tương đối giống phòng bếp, vài người này còn có người đội mũ đầu bếp.
Nhưng cậu nhớ rõ ràng mình nên ở sân thể dục chơi bóng mới đúng, hình như bị người ta dùng khuỷu tay va vào đầu một chút, trước mắt tối sầm mất đi ý thức. Nhưng không biết sao lại… nếu tỉnh lại, cũng nên ở bệnh viện mới đúng, hơn nữa cha mẹ mình đâu?
“Lăng Húc, cậu không sao chứ?” Một phụ nữ trung niên quơ quơ tay ở trước mặt cậu.
Lăng Húc nhìn cô ta, cô gái kia cậu không quen, vì thế mở miệng hỏi: “Cô là ai?”
Vài người trước mặt lập tức đều ngây ngẩn cả người.
Lăng Húc kịp phản ứng mình vẫn nằm trên mặt đất, cậu đứng lên, trong quá trình này không cẩn thận va rớt một cái chén trên bàn bên cạnh.
Nhưng lúc này không có người lo lắng điều đó.
Người đàn bà trung niên nhìn cậu, thật cẩn thận hỏi: “Lăng Húc, cậu không có vấn đề gì chứ?”
Lăng Húc không trả lời cô ta, bởi vì cậu không biết người này là ai, cũng không biết đây là nơi nào. Làm một học sinh trung học, tuy rằng cậu hút thuốc uống rượu đánh nhau chung chạ ở bên ngoài, nhưng đột nhiên bị vứt bỏ giữa một đám người xa lạ như vậy, cậu vẫn có chút không biết làm sao.
Cậu đẩy người trước mặt ra, dùng sức chạy ra ngoài.
“Lăng Húc? !”
“Cậu ta làm sao vậy?”
Vài người đều phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Từ phòng bếp chạy ra ngoài, cậu phát hiện bên ngoài là một cái hành lang, bên trái hành lang là góc chết, bên phải có ánh đèn chứng tỏ có thể đi ra ngoài. Nhưng lúc cậu chạy qua bên phải đi ra ngoài mới phát hiện nơi này dĩ nhiên là một tiệm bánh ngọt. Bây giờ không biết vì cái gì một người khách cũng không có, nhưng mà toàn bộ tiệm bánh ngọt nhìn có vẻ ấm áp sáng ngời.
Không có thời gian nghĩ tại sao mình lại ở chỗ này, lúc Lăng Húc đi tới mở cánh cửa thủy tinh muốn đi ra ngoài, trong giây lát liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì sau đó, cậu đột nhiên thấy được ảnh ngược của chính mình từ trong cửa thủy tinh. Không rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy đó là một thanh niên. Một thanh niên thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, không phải là một học sinh trung học. Nhưng dù vậy, đó vẫn là Lăng Húc, cậu vẫn nhận ra dung mạo của chính mình, cậu cho rằng đó là chính mình ít nhất năm, sáu năm sau.
Lăng Húc ngây ngẩn cả người.
Lúc này người phía sau đều đuổi theo, người đàn bà trung niên chạy đến sau lưng cậu, có chút suyễn, nói rằng: “Cậu làm sao vậy? Bị đập ngốc rồi sao? Hay là đi bác sỹ khám một chút đi?”
Lăng Húc quay đầu sang hỏi: “Có gương không?”
Trong phòng rửa tay, Lăng Húc vươn tay khóa trái cửa.
Trước mặt có một cái gương, tuy rằng đèn toilet có chút tối, nhưng đã đầy đủ để cậu nhìn rõ mặt mình. Gầy hơn trong trí nhớ cậu một chút, tóc dài một chút, thật ra cũng không có già, nhìn không thấy nếp nhăn, nhưng đó quả thật không phải là khuôn mặt của một học sinh trung học.
Lăng Húc ngây ngốc vươn tay, nhưng lúc nhìn thấy mu bàn tay của chính mình, cậu hơi sửng sốt một chút, bởi vì cái tay kia rõ ràng thô ráp hơn lúc trước rất nhiều.
Cứ việc cậu không muốn tin tưởng, nhưng tất cả trước mặt đều nhắc nhở cậu, trên người cậu hình như xảy ra chuyện gì thật kỳ lạ.
Không được, cậu phải về nhà.
Mặc kệ thế nào cũng cũng phải về nhà trước, thời gian này không biết ba mẹ có ở đây không, nhưng ca ca chắc hẳn ở đây, gần đây anh ấy mới được nghỉ hè trở lại từ trường học.
Nhưng ca ca vẫn còn là một sinh viên sao?
Lăng Húc lắc lắc đầu, quyết định cái gì cũng không nghĩ, về nhà trước rồi nói những thứ khác.
Cậu mở cửa phòng rửa tay đi ra ngoài, không quản những người đó nói với cậu cái gì, cậu đều cố gắng không nghe, thẳng đến khi cậu mở cửa tiệm bánh đi ra ngoài.
Hình như có người nói với cậu một câu: “Lăng Húc, con của cậu cậu bỏ sao?”
Nhưng cậu nghe không hiểu, điều duy nhất cậu tưởng chính là cậu phải về nhà.
Từ tiệm bánh ngọt đi ra không có người nào kéo cậu về. Cậu có chút mờ mịt mà đi về phía trước một khoảng cách, muốn biết rốt cuộc mình ở nơi nào.
Vừa rồi trong toilet, cậu phát hiện trên người mình mang tạp dề và mũ đầu bếp, liền lấy hết xuống để qua một bên, giờ chỉ mặc một cái quần dài cùng áo ngắn tay.
Thời gian này là mùa hè, trong tiệm bánh có điều hòa không cảm giác được, vừa đi ra đã cảm thấy một cơn gió nóng đập vào mặt.
Người đi trên đường không nhiều lắm, đại khái đều chịu không nổi mặt trời nóng cháy giữa trưa.
Lăng Húc nhìn thoáng trái phải, muốn tìm địa chỉ cụ thể nơi mình đang ở. Nhưng lúc cậu nhìn về phía phố đối diện, trong giây lát bước chân ngừng lại.
Phố đối diện có một siêu thị lớn ba tầng, tên siêu thị là “Duyệt Cấu”.
Đối với người khác mà nói đây không có gì đặc biệt, nhưng đối với Lăng Húc thì không giống, cậu rất mẫn cảm với hai chữ này, bởi vì Duyệt Cấu là tên siêu thị của gia đình cậu. Cha mẹ cậu là thương nhân, từ khi cậu học tiểu học đã lập nghiệp kinh doanh siêu thị, kết quả càng làm càng lớn, lúc cậu học trung học đã mở ba siêu thị trong thành phố.
Nhưng dù ba cái siêu thị kia cộng lại cũng không lớn bằng Duyệt Cấu đối diện.
Cậu kinh ngạc đi về hướng kia, muốn tới gần nhìn xem siêu thị một chút, lúc này một chiếc ô tô từ trên đường đi qua ấn loa làm cậu đột nhiên bừng tỉnh.
Lăng Húc đứng ở tại chỗ mới phát hiện rốt cuộc mình là đang làm cái gì.
Cậu quay đầu lại, từ cửa kính một cửa hàng ven đường thấy được ảnh ngược của chính mình, cậu đột nhiên phát hiện một việc, có khả năng cậu không phải tới một thế giới kỳ lạ, mà khả năng là xuyên không đến vài năm sau.
Nhưng đến tột cùng là xuyên không, hay là như những người đó đã nói, cậu đột nhiên bị đụng vào đầu một chút, mất đi ký ức vài năm?
Thời gian này cái gì cậu cũng không có cách nào nhận.
Đứng tại chỗ trong chốc lát, cậu quyết định dù thế nào cũng vẫn phải về nhà đi tìm ba mẹ cùng ca ca trước mới được.
Lăng Húc đào túi áo một chút, lấy ra mấy chục đồng tiền cùng một cái di động. Toàn bộ danh bạ trong di động đều là vài cái tên xa lạ, mà ngay cả điện thoại trong nhà cậu cũng không có. Nhưng may mà cậu còn nhớ rõ số máy riêng trong nhà.
Dùng di động vội vàng gọi qua, nhưng lại nghe được tiếng nói số điện thoại này không tồn tại.
Cúp điện thoại, Lăng Húc chạy về phía ngã tư đường, cậu cảm thấy ít nhất phải làm rõ rốt cuộc mình ở nơi nào mới quyết định rốt cuộc nên ngồi xe bus hay gọi taxi.
Lúc cậu chạy đến cuối ngã tư đường, nhìn thấy cột mốc ghi tên đường đột nhiên thở ra một hơi, hoàn cảnh chung quanh tuy biến hóa không nhỏ, nhưng ít nhất ngã tư đường này cậu vẫn nghe nói qua, cậu không rời đi thành phố từ nhỏ lớn lên, cậu cũng biết nơi này cách nhà cũng không xa.
Cuối cùng Lăng Húc lựa chọn gọi xe.
Cậu ngồi taxi tới khu phố vốn có nhà mình ở đó. Căn nhà này ba cậu mua sau khi làm nên ăn ra, diện tích hơn một trăm bốn mươi mét vuông, vị trí ở trung tâm thành phố, coi như là một khu nhà cấp cao. Nhưng lúc cậu đến cửa nhà, ấn vang chuông cửa thì người đi ra mở cửa lại là một phụ nữ trung niên xa lạ, người đàn bà kia nói nhà bọn họ mua căn nhà này sáu năm trước, về phần chủ nhân trước của căn nhà dọn đi nơi nào, cô ta cũng không rõ ràng.
Nghe được mấy câu này, Lăng Húc ngạc nhiên trừng lớn mắt, cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có nháy mắt ập tới.
Người đàn bà kia khép cửa lại.
Lăng Húc không biết mình đi nơi nào mới phải, cậu mờ mịt lui về phía sau vài bước, thân thể dựa vào vách tường ngồi xuống, trong lòng nhiều lần nghĩ chính mình phải đi nơi nào mới tìm được người nhà.
Cậu giơ tay lên ôm đầu, trong lòng tràn ngập luống cuống cùng sợ hãi tương lai.
Đi vòng vòng chuyển chuyển hồi lâu, Lăng Húc không thu hoạch được gì, cuối cùng vẫn lựa chọn trở về tiệm bánh ngọt kia, ít nhất cậu có thể biết hiện tại rốt cuộc mình đang ở nơi nào, cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì.
Trở lại khu phố có tiệm bánh ngọt đã là sáu giờ chiều, mặt trời sắp xuống núi, người đi đường cũng đã nhiều hơn.
Toàn thân Lăng Húc rõ ràng đều là mồ hôi, nhưng cậu lại cảm thấy thân thể lạnh lẽo, tư duy cũng chết lặng.
Cậu đi đến trước tiệm bánh ngọt, nhìn thấy trên bậc cửa trước cửa thủy tinh có một đứa bé đang ngồi. Đứa bé kia đại khái năm, sáu tuổi, da thực trắng, ánh mắt thực lớn, tóc có chút dài, hơi che khuất ánh mắt.
Một đứa bé vô cùng xinh đẹp, nếu không mặc quần áo của con trai, Lăng Húc đại khái sẽ cho rằng đó là cô bé.
Chờ cậu đến gần, đứa bé kia ngẩng đầu nhìn cậu, nói rằng: “Đi đâu vậy?”
Lăng Húc sửng sốt một chút mới kịp phản ứng cậu bé đang nói chuyện với mình.
“Nhóc là ai?” Cậu có chút bất mãn ngữ khí của đứa bé này, một học sinh tiểu học dám nói chuyện với một học sinh trung học như vậy? Đứa bé kia ngửa đầu, đôi môi mở ra rồi ngậm lại, “Ngốc rồi sao?”
Lăng Húc lập tức nâng nắm tay lên, nhưng không đánh xuống, bởi vì cậu là một học sinh trung học, không thể so đo với học sinh tiểu học, chỉ tức giận quát: “Đứa bé này từ chỗ nào tới?”
Đứa bé vẫn luôn nhìn cậu.
Một lát sau, cửa lớn tiệm bánh bị đẩy ra, người đàn bà trung niên vừa rồi lộ mặt, nói rằng: “Lăng Húc, cuối cùng cậu cũng trở lại, tôi còn tưởng rằng ngay cả con trai cậu cũng không cần.”
Lăng Húc nhíu mày, “Con trai gì?”
Người đàn bà nhìn về phía cậu bé ngồi dưới đất, “Con của cậu đó, điều này cậu cũng không nhớ rõ ?”
Lăng Húc ngạc nhiên trừng lớn mắt. “Con của tôi?”
Người đàn bà kia gật gật đầu.
Lăng Húc giật mình, cậu há miệng hồi lâu không khép lại, đột nhiên động tác cứng ngắc mà quay đầu nhìn về phía người đàn bà trung niên, cổ như bị chặn lại, phun ra từng chữ nói rằng: “Cô là vợ của tôi?”
Người đàn bà trung niên hồi cậu một chữ: “Phi!”
Lăng Húc thở ra một hơi dài, cả người có chút thoát lực, một bàn tay đỡ lấy tủ kính thủy tinh bên cạnh, thầm nghĩ: “May quá, may quá.”
Người đàn bà trung niên nói: “Tôi là bà chủ của cậu! Cậu còn không đi làm ?”
Lúc này Lăng Húc vô cùng không thèm để ý thân phận của người đàn bà trung niên, cậu cúi đầu, một lần nữa nhìn về phía cậu bé xinh đẹp.
Cậu bé vẫn ngửa đầu nhìn cậu, đôi môi phấn nộn không vui chậm rãi nhếch lên.
|
Roi ram roi ram!!! Cha cua dua be dau, mau ra cuu vo con di a... Toi nghiep Lang Huc...
|
Chương 2
Người đàn bà trung niên tên là Bạch Thư Tuệ, là bà chủ của tiệm bánh ngọt này, tên tiệm bánh ngọt là Mễ Tô Trang Viên.
Mà Lăng Húc, theo bà chủ nói, là thợ làm bánh của tiệm bánh ngọt này.
Trong quán có ba thợ làm bánh, Lăng Húc là người trẻ tuổi nhất trong số đó.
Trong không khí tràn ngập hỗn hợp mùi mật cùng bơ ngọt ngào, Lăng Húc cảm thấy có chút khó chịu, cậu vốn không quá thích ăn đồ ngọt.
Buổi trưa, Lăng Húc vốn đang làm việc, hắn vươn tay muốn lấy một cái thùng trên đỉnh đầu, kết quả không cẩn thận không cầm chắc, thùng nện lên đầu của hắn. Sau đó hắn mất đi ý thức, đoạn thời gian kia thật ra rất ngắn, ngay lúc bà chủ lại đây nhìn hắn, đang tính có nên gọi điện thoại gọi xe cứu thương hay không thì hắn đã tỉnh lại.
Nhưng Lăng Húc tỉnh lại, lại kỳ diệu mà mất đi một đoạn ký ức.
Giờ điều cậu nhớ rõ, đều là ký ức từ khi cậu sinh ra tới khi lên trung học, sau này hoàn toàn không nhớ được.
Nhưng với cậu mà nói, ký ức lại rõ ràng đến mức không bình thường, thật giống như ngày hôm qua cậu còn là một học sinh trung học, ở sân thể dục đánh bóng rổ, tỉnh lại liền trở thành bộ dáng hiện tại.
Về phần đứa bé kia, bà chủ nói cho cậu biết, đó là lúc cậu đến tìm việc làm liền đồng thời mang tới, bản thân cậu nói đó là con của cậu, tên là Lăng Thiên Duệ, nhũ danh Thiên Thiên.
Mẹ Thiên Thiên là ai, trừ Lăng Húc ra không có người nào biết.
Bà chủ đã từng thử thăm dò hỏi Lăng Húc, nhưng cái gì Lăng Húc cũng không nói.
Thiên Thiên năm nay năm tuổi, còn đi nhà trẻ, nhà trẻ cách tiệm bánh ngọt không xa. Sang năm, không sai biệt lắm nên chuẩn bị học tiểu học.
Vốn bình thường đến giờ tan học Lăng Húc đều sẽ đi đón con trai, nhưng hôm nay cậu lại quên luôn sự tồn tại của con, vẫn là bà chủ tốt bụng, đến giờ giúp cậu đón con về.
Lăng Húc cùng bà chủ ngồi ở chỗ nghỉ của tiệm bánh ngọt, hai cái đùi không chịu ngồi yên mà dẫm lên ghế, nửa ngồi xổm nửa ngồi.
Bà chủ ngồi đối diện trừng cậu một cái, cậu lại vội vàng bỏ chân xuống dưới.
Mà Thiên Thiên cũng ngồi ở bên cạnh bọn họ, vừa mới đầu còn lấy vở viết viết vẽ vẽ, sau này lại nắm bút không hề động. Cậu nhóc không ngẩng đầu lên nhìn Lăng Húc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bà chủ đột nhiên thở dài, không biết nên làm thế nào.
Lăng Húc cũng sững sờ, lúc sững sờ trong lòng vẫn nghĩ, muốn làm thế nào mới trở về tìm được người nhà? Cậu quay đầu, cách cửa sổ thủy tinh tiệm bánh ngọt nhìn về phía phố đối diện, từ nơi này vẫn có thể nhìn thấy siêu thị lớn đứng sừng sững ở đối diện, nếu cậu nói cho nhân viên nơi đó biết mình là con trai của giám đốc siêu thị thì có thể được đưa về nhà hay không?
Mặc kệ thế nào cũng nên thử xem đi?
Cuối cùng, bà chủ nói: “Không có biện pháp, cho cậu nghỉ ngơi hai ngày, tốt nhất ngày mai cậu bên đi gặp bác sỹ, kiểm tra rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Lăng Húc không trả lời cô ta, cậu vẫn không nghĩ mình thật sự có bệnh, nói thật, dù cậu thật sự mất đi một đoạn ký ức, cậu vẫn không muốn tìm nó trở về, cậu cảm thấy sợ hãi, cậu không hy vọng đoạn ký ức kia là một tồn tại chân thật.
Lúc bà chủ đứng dậy muốn rời khỏi, Lăng Húc gọi lại, hỏi: “Cô có biết tôi đang ở nơi nào không?”
Bà chủ đáp: “Ở trong tiệm thôi, lúc tìm việc đã nói bao ăn bao ở, cậu cùng con trai ở phòng phía sau, thuận tiện trông tiệm.”
Lăng Húc vo đầu một chút, đáp: “Được rồi.”
Buổi tối kết thúc công việc ở tiệm bánh ngọt, chỉ còn lại Lăng Húc cùng Thiên Thiên.
Bà chủ nói phòng ở bên trong cùng tiệm bánh ngọt, từ hành lang vẫn luôn đi vào.
Lăng Húc dạo một vòng trong tiệm bánh, phát hiện bánh ngọt không bán hết đều xử lý xong, cậu nhìn thấy cô gái thu ngân bỏ vài cái bánh chưa bán hết vào túi rồi rời đi. Hiện tại trong tủ kính đều trống rỗng, ngay cả đèn cũng tắt.
Nhưng trong không khí vẫn nồng đậm mùi ngọt.
Trở lại trong phòng, Thiên Thiên đang ngồi ở trên giường xem TV.
Nhìn thấy Lăng Húc tiến vào, cậu bé quay đầu liếc cậu một cái, lại quay đầu trở lại, một câu cũng không nói.
Lăng Húc có chút không vui, cảm thấy thái độ của cậu bé không tốt, vì thế đi qua đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay cậu bé, kéo ghế lại đây ngồi ở trước mặt nó, ngăn cản nó xem tv, hỏi: “Nhóc là con tôi?”
Thiên Thiên ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Lăng Húc đột nhiên vươn hai tay ra, hai bàn tay nhéo má cậu bé, sau đó dùng lực kéo ra hai bên, còn nói thêm: “Nhóc là con tôi?”
Thiên Thiên bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nâng chân lên không cẩn thận đá vào mặt của cậu.
Lăng Húc nhất thời có chút bốc hỏa, bắt lấy cánh tay Thiên Thiên ném cậu bé lên giường, đánh vào mông nó hai cái. Nhưng cậu xuống tay vẫn thật cẩn thận, đánh không mạnh.
Nhưng đánh xong hai cái này, Thiên Thiên ghé vào trên giường không động.
Một lát sau, Lăng Húc lo lắng rướn đầu nhìn nó, thấy Thiên Thiên ghé vào giường, nghiêng đầu không tiếng động mà khóc. Rõ ràng biểu cảm vẫn thực quật cường, môi mím thật chặt, nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Thấy Lăng Húc nhìn mình, Thiên Thiên đột nhiên khóc nức nở nói rằng: “Chú không là ba ba của cháu, trả ba ba của cháu trả lại cho cháu.”
Lăng Húc đột nhiên sửng sốt một chút, cảm thấy có chút không đành lòng.
Thiên Thiên nâng cánh tay lên lau nước mắt một chút, dùng sức hút cái mũi.
Lăng Húc gãi gãi mặt, đối với chuyện mình bắt nạt học sinh tiểu học, không đúng, không phải học sinh tiểu học, rõ ràng là một đứa bé còn đi nhà trẻ, ít nhiều cảm thấy có chút ngại ngùng.
Nhưng cậu lại không biết dỗ dành con nít, giải thích với nó thì lại mất mặt, chuyện như vậy cậu càng làm không được. Do dự một chút, vươn tay lấy một tờ giấy vệ sinh bên cạnh, lung tung giúp Thiên Thiên xoa xoa mặt, chà đến cái mũi cậu bé đều đỏ.
“Thôi,” cuối cùng Lăng Húc nói vậy, chính mình đứng lên đi buồng vệ sinh.
Cứ việc trong lòng hai người đều không vui, nhưng trong phòng chỉ có một cái giường đôi mét rưỡi, buổi tối hai người vẫn phải cùng ngủ.
Thiên Thiên tự mình vào buồng vệ sinh tắm rửa.
Lăng Húc nghe được tiếng nước, nhịn không được cùng đi qua, hỏi: “Cần giúp không?”
Thiên Thiên không nói lời nào, cũng không phản ứng cậu, tự mình cởi nút áo, cởi quần, chui vào dưới vòi hoa sen.
Lăng Húc nhìn nó làm được hết, vì thế lại lui ra ngoài.
Trong chốc lát Thiên Thiên tắm rửa xong đi ra, thân thể trần truồng đi lên giường, tự mình xốc chăn nằm vào phía trong giường.
Lăng Húc ngồi bên giường trong chốc lát, sau đó cũng đi tắm rửa một cái rồi trở về phòng nằm trên giường, nhưng cách cậu bé bên cạnh một khoảng cách, không đụng vào nó.
Tâm tình có chút phức tạp, Lăng Húc gối đầu lên tay mình, nhìn trần nhà sững sờ.
Trong phòng mở điều hòa cho nên mặc dù buổi tối nóng bức cũng không cảm thấy nóng chút nào, điều duy nhất ảnh hưởng Lăng Húc đi vào giấc ngủ, vẫn là bất an cùng phiền táo trong đáy lòng.
Cậu không phải là một bé ngoan, bởi vì từ nhỏ điều kiện trong nhà không tồi, lại có một anh trai lớn hơn cậu năm tuổi. Hàng năm cha mẹ ở bên ngoài vội vàng kiếm tiền không để ý đến cậu, người đối xử với cậu tốt nhất chính là ca ca. Khi còn bé cậu muốn cái gì ca ca đều mua cho cậu, sau này lên trung học, thường xuyên ở bên ngoài gây chuyện thị phi, ca ca cũng sẽ giúp cậu dàn xếp.
Nhiều lần bị gọi phụ huynh, đều là anh cậu giúp cậu đi, sau đó về đến nhà liền gạt ba mẹ không cho bọn họ biết.
Có thể nói Lăng Húc là một đứa bé bị ca ca làm hư. Cho nên học trung học, cậu thường đi chơi với bạn bên ngoài, hút thuốc uống rượu đánh nhau, mọi thứ đều làm, tính tình cũng không tốt, chỉ một khuôn mặt không tồi, người thoạt nhìn cao cao đẹp trai, hơn nữa trong nhà có tiền biết ăn mặc, ở trong trường học thực được con gái theo đuổi.
Nhưng thẳng đến trung học, Lăng Húc vẫn không chính thức lui tới với cô gái nào, bởi vì cậu vẫn luôn có đối tượng thầm mến. Khi đó mắt rất cao, thích nữ sinh xinh đẹp nhất trường học – Triệu Phỉ Nghiên, theo đuổi một, hai năm, cho đến cuối cùng cũng không thể nắm tay được.
Nhưng hiện tại đột nhiên liền có con trai.
Lăng Húc đột nhiên từ trên giường ngồi xuống, nghĩ thầm rằng, đứa con trai này, không lẽ là cậu cùng Triệu Phỉ Nghiên sinh? Nương theo ánh sáng mỏng manh, Lăng Húc miễn cưỡng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nhu thuận của Thiên Thiên, cậu bé này đã ngủ say, bất tri bất giác xoay người dựa vào Lăng Húc.
Mẹ nó! Trong lòng Lăng Húc nghĩ, thật sự có chút giống nha, cũng chỉ có nữ sinh xinh đẹp như Triệu Phỉ Nghiên mới có thể sinh ra đứa bé đáng yêu như vậy đi?
Nghĩ như vậy, Lăng Húc có chút tâm viên ý mãn. Nếu như cậu và Triệu Phỉ Nghiên sinh con, như vậy hai người khẳng định đã kia gì qua. Nhưng mà! Chuyện quan trọng như vậy lại tốt đẹp như thế, cậu quên !
Lăng Húc ngồi ở trên giường, cả người đều lâm vào trầm trọng đả kích.
Một hồi lâu, cậu mất mát nằm trở về, không biết chuyện này có thể có ý nghĩa gì, dù sao cũng không trải qua, cũng không nhớ rõ, hiện tại chuyện cậu nên làm nhất là trở về bên cạnh người nhà, mà không phải mang theo một đứa nhóc không rõ lai lịch du đãng ở bên ngoài.
Nói không chừng trở về có thể làm xét nghiệm ADN, làm rõ ràng rốt cuộc có phải con của mình không.
Ba ba, tuy rằng không quản cậu, nhưng đối xử với cậu vẫn rất tốt, cậu thích thứ gì ba cũng sẽ mua cho cậu; mẹ, tính tình không tốt lắm, yêu chơi mạt chược đi dạo phố, nhưng thường xuyên đi dạo phố trở về sẽ mua quần áo cùng giày chơi bóng cho cậu, thích cho cậu ăn diện ngăn nắp đẹp trai; ca ca, hình như người mình nhớ nhất vẫn là ca ca…
Trong lòng Lăng Húc nghĩ, bất tri bất giác ngủ mất.
Nhưng cảm giác ngủ không quá lâu, bởi vì trời còn chưa sáng, phòng bếp tiệm bánh ngọt đã có người bắt đầu làm việc. Bọn họ phải cho ra lò lô điểm tâm đầu tiên trước bảy giờ, như vậy mới có thể cung cấp bữa sáng cho tộc đi làm.
Nếu đổi lại là Lăng Húc lúc trước, những động tĩnh đó khẳng định không thể làm cậu bừng tỉnh, nhưng hiện tại không biết xảy ra chuyện gì, một chút tiếng động nhỏ cũng đủ để làm cậu giựt mình tỉnh lại.
Giống như không phải là một thiếu niên hơn mười tuổi.
Thiên Thiên bên cạnh còn ngủ say, vùi đầu vào ngực Lăng Húc, phát ra tiếng hít thở đều đều.
Ngay từ đầu Lăng Húc có chút mơ hồ, không biết mình ở nơi nào, nhưng từ từ thanh tỉnh hiểu được tình cảnh của chính mình. Rạng sáng, một người an tĩnh nằm trong hoàn cảnh lạ lẫm, nghe động tĩnh xa lạ bên ngoài, nghĩ đến quá khứ bị chính mình ném đi cùng tương lai không thể biết trước, Lăng Húc khó chịu chưa từng thấy.
Chậm rãi ánh mắt cậu bắt đầu chua xót, cái mũi cũng bắt đầu đỏ lên, cậu biết mình khóc, tuy rằng thực vô dụng, nhưng dù sao cậu cũng là một học sinh trung học chưa từng độc lập đối mặt với xã hội, cậu cảm thấy như vậy cũng có thể tha thứ.
Yên lặng khóc trong chốc lát, Lăng Húc nghiêng đầu, cách chăn cọ nước mắt lên người Thiên Thiên.
Cậu ngửi thấy được mùi của cậu bé, nghĩ đại khái chính là mùi sữa đi, sau đó giống như ôm gối ôm mà ôm lấy cậu bé, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
|
Chương 3
Sau lại mơ mơ màng màng ngủ đi, lúc tỉnh lại trời đã sáng.
Lần này là vì có người gõ cửa Lăng Húc mới bừng tỉnh lại, cậu xoay đầu nhìn Thiên Thiên còn ngủ trong ngực mình, vì thế chính mình từ trên giường đứng lên đi mở cửa.
Ngoài cửa là bà chủ, cô ta quát Lăng Húc: “Cậu không cần đi làm nhưng đứa nhỏ phải đi học, làm cái quỷ gì thế?”
Lăng Húc luống cuống tay chân mà xách Thiên Thiên dậy, rửa mặt đánh răng sau đó thay quần áo.
Lúc đi lên phía trước cửa hàng, nhìn thấy trong quầy đã bày đầy các loại bánh mì cùng bánh ngọt, cậu mới nhớ mình chưa ăn điểm tâm, nhất thời cảm thấy đói bụng.
Lúc chuẩn bị ra cửa, Lăng Húc cầm hai cái bánh mì từ trên quầy, mình cùng Thiên Thiên mỗi người một cái, kết quả làm bà chủ tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, Lăng Húc hỏi Thiên Thiên: “Nhà trẻ đi hướng nào?”
Thiên Thiên không trả lời, chính mình đi lên phía trước.
Lăng Húc đành phải đi theo phía sau nó.
Bạn nhỏ này tại làm mình làm mẩy, Lăng Húc biết, cảm thấy có chút không kiên nhẫn, lại cảm thấy có chút thực xin lỗi nó, giống như thật sự tự trách mình làm mất ba ba của nó vậy.
Nhưng mà ba ba của nó sẽ như thế nào?
Lăng Húc cắn bánh mì, quay đầu nhìn về phía siêu thị Duyệt Cấu đối diện, bước chân bất giác ngừng lại.
Thiên Thiên phát hiện cậu dừng lại, vì thế cũng ngừng lại.
Một lát sau, Lăng Húc phục hồi lại tinh thần, tiến lên hai bước đuổi tới bên cạnh Thiên Thiên, nói: “Sợ đi lạc sao? Đến đây, nắm tay ca ca đi.”
Thiên Thiên liếc cậu một cái, nói: “Cháu sợ chú đi lạc, ngu ngốc.” Lăng Húc suýt nữa té ngửa, cậu rõ ràng nhìn thấy vừa rồi cậu bé này trợn mắt xem thường.
Cậu nói: “Tôi là ba ba của nhóc đó!”
“Chú không phải!” Thiên Thiên đột nhiên có chút kích động, “Vừa rồi chính chú cũng nói không phải!”
Lăng Húc bắt cổ tay của nó, “Vậy nhóc nói nhóc từ chỗ nào tới?”
Thiên Thiên dùng sức giãy dụa, lại đá lại đánh cậu, “Chú còn không biết cháu là ai, chú không phải ba ba của cháu, chú trả ba ba lại cho cháu!”
Người đi đường chung quanh đều nhìn về phía bọn họ.
Lăng Húc đột nhiên có chút khẩn trương, hù dọa cậu bé: “Câm miệng, không thì tôi đánh đó!”
Thiên Thiên dứt khoát gào khóc lên.
Lăng Húc nhìn thoáng trái phải, thật sự là không thể tiếp tục ở chỗ này, cậu ôm Thiên Thiên khiêng lên vai, chạy tới góc đường.
Ở một nơi không người, Lăng Húc đặt Thiên Thiên xuống, phát hiện không biết từ lúc nào bắt đầu, nó đã ngừng khóc.
Tuy rằng ánh mắt còn hồng, nước mũi còn chảy một chút, nhưng biểu cảm của Thiên Thiên lại bình tĩnh, nó đang nhìn Lăng Húc, một câu cũng không nói.
Lăng Húc kịp phản ứng, vừa rồi đứa nhỏ này cố ý khóc lớn tiếng trên đường.
Đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, Lăng Húc ngồi xổm xuống, cào tóc lung tung một hồi, vội vàng muốn tìm điếu thuốc để hút.
Thiên Thiên đứng trong chốc lát, nói: “Cháu sắp đến muộn.”
Lăng Húc giơ tay lên lau mặt một cái, đứng lên vươn một bàn tay ra, “Đi thôi, đến trường.”
Thiên Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy tay Lăng Húc. Lăng Húc đưa Thiên Thiên đi nhà trẻ, cuối cùng tạm thời làm sáng tỏ một chuyện, nhưng nghĩ đến buổi chiều còn phải tới đón nó, buổi tối còn phải mang theo nó trở về căn phòng nhỏ đi ngủ, Lăng Húc cảm thấy vô cùng thống khổ.
Đứng ở ngoài cửa lớn nhà trẻ, nhìn người đến người đi chung quanh, trong lúc nhất thời Lăng Húc không biết mình nên đi chỗ nào mới phải.
Trước kia lúc còn đi học cứ không muốn lên lớp không muốn ở lại trường học, hiện tại có rất nhiều thời gian của mình nhưng cậu lại không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đương nhiên, cậu không định đi bệnh viện, cậu không cho là mình bị đụng phá đầu.
Phải đi tìm ba mẹ? Nếu chuyển nhà, như vậy liền đến siêu thị đi, chắc sẽ có người biết nhà họ Lăng rốt cuộc ở nơi nào.
Trong lòng tính toán như vậy, Lăng Húc chuyển phương hướng, chạy chậm về phía siêu thị Duyệt Cấu.
Nam sinh trung học, luôn cảm thấy chính mình không dùng hết tinh lực, giống như đi đường cũng không muốn đi cho đàng hoàng. Lăng Húc chạy tới cửa siêu thị, dừng lại hít thở một lát mới đi vào bên trong.
Tuy rằng trong trí nhớ cậu là một thiếu niên chưa từng ra xã hội, nhưng như thế nào giao tiếp với người ta thì không phải cậu không hiểu, cậu không có tùy tiện gặp ai cũng tới hỏi, mà là đi vào siêu thị, vừa đi vừa do dự mình nên mở miệng đề xuất gặp giám đốc của bọn họ như thế nào, sẽ có người tin tưởng cậu sao?
Vừa nghĩ vừa đi dạo trong siêu thị, bởi vì là buổi sáng, thời gian cũng còn sớm, người trong siêu thị không quá nhiều, chỉ có khu thức ăn sống có không ít các cô các thím mua thức ăn.
Đây thật sự là Duyệt Cấu của nhà bọn họ sao?
Nhìn siêu thị rộng mở chỉnh tề, Lăng Húc có chút bắt đầu hoài nghi.
Cậu không biết nên làm thế nào, luôn luôn di chuyển trong siêu thị, không bao lâu liền phát hiện có người đi theo chính mình. Vừa mới đầu Lăng Húc còn không kịp phản ứng người kia có ý gì, sau này liếc mắt thấy hắn mặc quần áo bảo an, đột nhiên hiểu được, đây là tưởng mình ăn trộm.
Lăng Húc nhất thời cảm thấy có chút tức giận, nghĩ thầm rằng toàn bộ siêu thị đều là của nhà cậu, cậu còn cần ăn trộm? Có bản lĩnh gọi ông chủ của các người tới đi! Suy nghĩ này vừa ra nhất thời liền phanh không kịp, Lăng Húc nhìn giá hàng bày bên người, lại trộm liếc bảo an phía sau, vươn tay cầm một khối socola bỏ vào túi áo.
Qua hai, ba giây đồng hồ, bảo an kia liền đi tới, thái độ coi như lễ phép mà nói rằng: “Có thể mời anh đi theo tôi một chuyến không?”
Lăng Húc nhìn hắn, “Có chuyện gì?”
Bảo an không nói thẳng, dường như không muốn kinh động khách hàng khác, chỉ thấp giọng nói: “Phiền anh đi tới đây một chút.”
Lăng Húc không hề động, mà thân thể hơi hơi dựa vào giá hàng phía sau, nói rằng: “Tôi muốn gặp giám đốc của các anh.”
Bảo an chần chờ một chút, trả lời cậu: “Được, anh đi theo tôi, tôi mang anh đi gặp giám đốc.”
Lăng Húc cắm hai tay vào trong túi áo, cười hì hì đi theo hắn. Trên đường mang theo Lăng Húc tới trước văn phòng, bảo an kia luôn luôn dùng bộ đàm nói chuyện.
Lúc đi vào phòng an ninh, Lăng Húc nhìn thấy bên trong có một người trẻ tuổi mặc tây trang, người kia nhìn thấy bọn họ tiến vào, trực tiếp nói với Lăng Húc: “Chào anh, tôi là giám đốc siêu thị, có thể mời anh trả lại đồ lấy từ trong siêu thị ra đây không?”
Lăng Húc nhìn trước ngực tây trang của hắn có treo một cái bảng tên, bên mặt quả thật viết chức vị là giám đốc siêu thị, vì thế cười cười với hắn, vươn tay lấy ra socola trong túi áo đặt ở trên bàn, nói rằng: “Tôi quên lấy xe đẩy, vốn chuẩn bị đi ra ngoài mới tính tiền.”
Giám đốc hiển nhiên không tin cậu, mà lễ phép cứng nhắc rằng: “Còn lại ở đâu?”
Lăng Húc lắc đầu, “Không có.”
Trước đó cậu di chuyển giữa các giá hàng, bảo an dõi bên từ camera, đã sớm bắt đầu hoài nghi cậu trộm đồ vật, nhưng bởi vì vẫn luôn không bị màn hình bắt được, cho nên không dễ dàng kinh động cậu.
Thẳng đến khi xác định nhìn thấy cậu cầm đi socola.
Sau đó giám đốc lại bị bảo an mời tới, bọn họ cũng không cho rằng Lăng Húc chỉ trộm một thứ mà thôi. Nhưng bọn họ không thể kiểm tra người, chỉ muốn tận khả năng dùng phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề. Giám đốc nói với Lăng Húc: “Nếu anh giao đồ vật ra đây, chúng tôi có thể không so đo, cũng sẽ không báo nguy.”
Lăng Húc buông tay, “Thật không có, ” cậu tùy ý kéo ghế dựa bên cạnh lại đây, đặt mông ngồi xuống, sau đó nói rằng, “Hơn nữa tôi không cần trộm đồ, anh biết tôi là ai không?”
Giám đốc nhìn cậu, biểu cảm không có gì đặc biệt, trong giọng nói lại chẳng hề để ý, “Anh là ai?”
Lăng Húc nói: “Tôi là con trai của ông chủ các người, Tổng giám đốc Duyệt Cấu —— con trai Lăng Lương Công.”
Giám đốc trầm mặc một chút, hỏi: “Lăng Lương Công là vị nào?”
Lăng Húc hơi hơi nhíu mày, cậu không biết giám đốc trẻ tuổi trước mặt nói thật hay nói giỡn, cậu nói: “Lăng Lương Công không phải là ông chủ Duyệt Cấu sao? Vậy giờ ông chủ của Duyệt Cấu là ai?”
Giám đốc thực bình tĩnh mà đáp: “Ông chủ của Duyệt Cấu tên là Lăng Dịch.”
Lăng Dịch chính là ca ca của Lăng Húc, là ca ca từ nhỏ đến lớn đều thương yêu cậu nhất.
Ba ba đã giao siêu thị cho ca ca? Lăng Húc không biết chuyện gì xảy ra, mà hiện tại giám đốc trước mặt cũng không biết, vì thế cậu nói với hắn: “Anh có thể tìm Lăng Dịch được không? Anh giúp tôi nói cho anh ấy biết, tôi muốn gặp anh ấy, tôi là em trai của anh ấy.”
Giám đốc hiển nhiên là không tin tưởng cậu, biểu hiện trên mặt chỉ là thờ ơ mà lắc đầu, “Tôi không có cách nào giúp cậu liên hệ được anh ta.”
Lăng Húc hỏi: “Vậy Lăng Lương Công đâu? Chính là ba ba Lăng Dịch, không ai biết làm sao tìm được ông ấy sao?”
Lúc này bên cạnh có một người đàn ông lớn tuổi, thoạt nhìn như là ở trong đội cảnh sát, nghe cậu nói như vậy đột nhiên nói một câu: “Ba Lăng Dịch? Đã sớm chết rồi đi?”
Lăng Húc nhất thời ngơ ngẩn cả người.
Người nọ suy nghĩ một chút, nói: “Tôi nhớ rõ có nghe người nào đó nói, cha mẹ của ông chủ đều qua đời, giờ trong nhà chỉ có một mình anh ta.”
Lăng Húc đứng tại chỗ, hồi lâu không nói gì.
Ngày đó đương nhiên cậu không vì trộm một viên socola mà bị đưa đến cục công an, cậu đến siêu thị Duyệt Cấu một chuyến, thu hoạch duy nhất là đạt được tin ba cậu đã chết.
Từ siêu thị đi ra, cả người Lăng Húc đều thất hồn lạc phách, mặc dù là mùa hè ánh nắng chiếu thẳng tắp lên người, cậu cũng không cảm nhận được độ ấm.
Hiện giờ điều cậu hy vọng nhất, chính là ký ức của chú bảo an kia bị sai, ba ba của cậu không nhất định thật sự đã qua đời.
Hơn nữa đã là nhiều năm trước, đã nhiều năm trước không phải là lúc cậu còn học trung học sao?
Cả ngày trong lòng Lăng Húc đều thực loạn, cậu giống như bị đả kích thực lớn, cả người đều sa sút tinh thần. Đối với tương lai, cậu càng cảm thấy không biết làm sao, cậu vẫn luôn cho là mình có thể tìm được người nhà, sau đó mau chóng thoát khỏi sinh hoạt khiến cậu không thích ứng được bây giờ, nhưng sự thật trước mắt lại nói cho cậu biết, điều cậu muốn không có thuận lợi vậy.
Nếu như nói, cậu thật sự mất đi vài năm ký ức, như vậy trong thời gian đoạn ký ức kia bị mất đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù ba ba không còn, ca ca và mụ mụ đều còn, thì tại sao cậu lại lưu lạc đến tình trạng này?
Đến thời gian nhà trẻ tan học, Lăng Húc trầm mặc ngồi xổm trước cửa nhà trẻ chờ Thiên Thiên.
Các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều đi ra hết, Lăng Húc mới nhìn thấy Thiên Thiên chậm rãi đi ra một mình.
Tâm tình của Thiên Thiên cũng không tốt, tan học vốn là một chuyện thực vui vẻ, nhưng nó lại không cảm thấy vậy.
Lăng Húc nhìn Thiên Thiên, đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ lạ, cậu đau khổ tìm kiếm người nhà, lại thủy chung không có tung tích của bọn họ, mà đứa bé này cậu không nghĩ tới cũng không muốn, lại đột ngột xuất hiện ở trong cuộc sống của mình.
Khả năng cậu đã không có ba ba, nhưng cậu còn có một đứa con trai.
Lăng Húc nhìn Thiên Thiên vẫn luôn đi đến bên cạnh cậu mới dừng lại, vì thế vươn tay, sờ sờ đầu của nó.
Thiên Thiên nhìn cậu, lộ ra biểu cảm có chút nghi hoặc, sau đó nhẹ giọng hô: “Ba ba?”
Lăng Húc không biết nên đáp lại nó như thế nào.
Lúc này, một chiếc xe máy bay nhanh lại đây, người ngồi ở phía sau xe máy vươn tay cướp lấy túi xách của một cô gái chờ đón con ven đường.
Cô gái kia kêu sợ hãi một tiếng, hô lớn: “Cướp cướp!”
Lăng Húc dùng dư quang nhìn chăm chú hết thảy, mà lúc này xe máy đã phóng ra xa khỏi người phụ nữ, chạy về phía cậu, nhắm vào phía ngã tư đường.
Trong nháy mắt đó đại não của Lăng Húc dường như là phóng không, chờ lúc cậu kịp phản ứng, chính mình đã nâng chân đạp về phía người đi, làm xe máy tính cả người ngồi trên đều ngã.
Làm xong động tác này, Lăng Húc thu lại chân đá ra, ngây ngốc cả người đứng tại chỗ.
Mình… thật sự điên rồi sao?
|