Thầy Giáo Hot Boy (Phiên Bản Chất Lượng Cao)
|
|
Chương 72. Cảm giác này…
Bảo Khang ngồi trong lớp, co mình rụt cổ trong chiếc áo ấm, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài vẫn một màu âm u. Đã mấy ngày rồi cậu không có thấy ánh mặt trời. Hồi lâu cậu lại đảo mắt vào trong lớp, nhìn những con số phức tạp trên bảng, tai chú ý lắng nghe tiếng thầy giảng bài, sau đó cẩn thận ghi chép vào trong tập. Cậu tự cảm thấy dạo gần đây cậu chăm chỉ học hành hơn, bản thân cũng chút ít thay đổi. Lúc trước cậu thường hay nói chuyện phiếm cùng bạn bè, còn bây giờ cậu không còn như vậy nữa, học trong giờ học thì không có gì lạ, đằng này ngay cả giờ ra chơi và giờ nghỉ trưa hay lúc ăn cơm cậu đều dán mắt vào tập sách, tay không ngừng viết, miệng không ngừng lẩm nhẩm. Thi thoảng có thấy cậu dừng bút, lấy điện thoại ra, nhìn nhìn vào trong đó rồi lại mỉm cười. Tiếng chuông vang lên, như là một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt bọn học sinh đang ngờ nghệch vì buồn ngủ. Bọn chúng đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, miệng lại không ngừng huyên thuyên. Sân trường lặng im giờ chẳng khác nào một khu chợ. Bảo Khang đeo tai phone vào, tiếp tục bài tập còn dang dở của mình. Đợi đến khi mọi người trong lớp đã đi ăn cơm hết, cũng vừa đúng lúc cậu làm xong bài tập. Cậu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Minh Huy vài dòng tin, sau đó cầm quyển tập Văn lên, cũng đi xuống căn tin ăn cơm. Căn tin của trường bây giờ chật kín người, khó khăn lắm cậu mới tìm được một chỗ để ngồi. Xung quanh cậu là những học sinh lớp 10, bọn chúng đang không ngừng bàn luận về cậu. Đại khái là chuyện giới tính. Bảo Khang mặc dù không quan tâm nhưng dù muốn dù không vẫn nghe được tất cả những lời nói gièm pha dành cho mình. Dĩ nhiên đều là những lời nói khó lọt tai. Cậu cảm giác được cơm nghẹn ở cổ họng. Cậu hóp một ngụm nước, sau đó nhanh chóng ăn hết phần cơm còn lại, nhanh chóng đi rời khỏi đây. Buổi học chiều lại bắt đầu, sau đó lại kết thúc. Vừa bước ra khỏi cửa lớp, một trận mưa được dự đoán trước ào xuống, mang theo những hạt mưa lớn chừng hạt đậu, tưới ướt khắp nơi. Cậu ho nhẹ vài cái, sau đó hòa theo dòng người đi xuống cầu thang. Lúc này cậu đột nhiên nhớ rằng mình đã bỏ quên áo mưa trên lớp, cậu nhanh chóng đi ngược lên lớp. Thật không may cửa đã khóa. Cậu nhìn ra cơn mưa ngoài trời, thở nhẹ một cái, đành đội mưa chịu lạnh đi về nhà. Cậu băng qua những hạt mưa to, chạy đến nhà xe, cả người đều ướt sũng. Cậu khẽ run người một cái, đúng là lạnh thật!
“Sao không chờ tạnh mưa hãy về? Nhanh lên, đi tắm rửa thay đồ đi.” Mẹ cậu vừa lo lắng vừa trách móc Bảo Khang. “Con nghĩ cơn mưa này phải lâu lắm mới tạnh nên con đánh liều đi về luôn.” Môi cậu tím lại vì lạnh. Đúng lúc Quốc Huy đi ra từ nhà tắm, trông bộ dạng ướt nhèm như mèo con của Bảo Khang, không nhịn được cười: “Áo mưa của em đâu? Nhìn em kia? Ha ha.” Bảo Khang đi lại gần Quốc Huy, vùi cả người mình vào người Quốc Huy. Quốc Huy đẩy ra: “Em làm trò gì thế?” Bảo Khang nhìn chiếc áo cũng ướt đi một phần của Quốc Huy, có chút hài lòng: “Một người ướt thì không vui, hai người ướt mới vui.” “Anh mới tắm xong đấy!!” “Vậy thì thay đồ mới đi.” Nói xong Bảo Khang đi lấy đồ để tắm. Vừa bước vào nhà vệ sinh, định đóng cửa lại thì thấy Quốc Huy cùng với gương mặt nham nhỡ: “Tắm chung nhé!” Bảo Khang ngay lập tức cầm đồ cậu vừa mới chuẩn bị để thay ném về phía Quốc Huy: “Không ngờ anh lại biến thái đến như vậy!!” Nói xong mạnh tay đóng cửa phòng tắm lại. Quốc Huy cầm đồ của Bảo Khang lên, đứng ở bên ngoài, áp một bên mặt vào cửa: “Ngày xưa chúng ta cũng thường hay tắm mưa chung mà.” Bảo Khang trong này cởi đồ ướt ra, bật vòi nước lên, nước chảy từ trên đầu xuống. Cậu vuốt mặt, sau đó nói: “Anh cũng còn biết là ngày xưa sao? Hơn nữa, em đang tắm, anh còn đứng bên ngoài làm gì?” Quốc Huy cười cười: “Được rồi, không giỡn với em nữa. Đồ anh để bên ngoài. Anh đi ngủ đây.” “Ngủ sớm thế cơ à?” Bên ngoài không có tiếng nữa. Bảo Khang dùng khăn lau khô khắp người, sau đó không phòng thủ mà mở cửa lấy đồ. Giây phút cánh cửa mở ra là giây phút cậu không biết trốn đâu cho hết mắc cỡ. Quốc Huy vẫn còn đứng ở bên ngoài, tay cầm điện thoại hướng về phía cậu. Đèn flash nháy lên, Bảo Khang theo phản xạ dùng hai tay che mắt lại. Thế là những gì che giấu suốt bao năm nay bị phô bày ở trước mặt Quốc Huy. Nhận thức được, Bảo Khang nhanh chóng cầm đồ dưới đất lên, đóng cửa lại, sau một phút ba mươi giây cánh cửa lại mở ra. Bảo Khang lúc này không còn trần như nhộng nữa, trên gương mặt mang theo tức giận tiến lại gần Quốc Huy: “Đã thấy hết?” Quốc Huy như kẻ vô tội gật đầu: “Thì ra em đã trưởng thành thật rồi!” Trái tim Bảo Khang như bị xé ra làm trăm mảnh, cậu thà để bản thân cho cá mập ăn còn tốt hơn là phải đối mặt với chuyện này. Cậu vô cùng xấu hổ khi bị Quốc Huy nhìn thấy cơ thể: “Mau xóa tấm hình khi nãy đi!” “Làm gì có tấm hình nào?” “Anh đừng có nói dối. Em không phải con nít!” Nói xong Bảo Khang không chần chừ, co gối phải lên, một bước đánh gục Quốc Huy. Quốc Huy ôm lấy con trai của mình, ăn đau đưa điện thoại cho Bảo Khang. Cậu cầm điện thoại, xóa tấm hình lúc nãy: “Anh có cần chụp nhiều như vậy không? Hôm nay là để anh nhớ, sau này anh còn dám làm những chuyện biến thái như vậy, em không bảo đảm cái kia của anh sẽ còn, nói không chừng sẽ nằm trong bụng con chó nhà hàng xóm!” Bảo Khang đôi khi cũng không hiền lành. “Em, thật không phải là người!” Mặc dù nội dung là oán trách nhưng hết thảy những đau đớn trên gương mặt của Quốc Huy thể hiện đều không mấy chân thật cho lắm, Bảo Khang đi về phòng, cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Minh Huy, tường thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.
[ ………. ………… Anh nói xem, có tức không chứ! ]
Vừa gửi xong, tin nhắn hồi đáp liền xuất hiện.
[ Tên đó dám đụng vào đồ của anh? Chờ anh xử lí tên khốn kiếp đó! ]
Đọc xong tin nhắn này, Bảo Khang nửa nghi nửa ngờ, Minh Huy lại nói năng như vậy. Là đang giận dữ vì ghen sao? Bảo Khang có chút dở khóc dở cười, mình cả ngày nhắn tin cho anh ấy, biết bao nhiêu chuyện tốt đẹp, anh ấy ngay cả một tin nhắn cũng không trả lời. Vậy mà anh ấy lại trả lời tin nhắn vì một chuyện như vậy. Cảm giác này, thật là khó tả mà. Nhưng dù sao Bảo Khang cũng cảm thấy vui vẻ, bởi vì theo cậu biết thì không yêu sẽ không có ghen.
|
Chương 73. Khi Minh Huy ghen (1)
Nửa đêm, Bảo Khang mê man tỉnh dậy. Cậu có chút khó chịu ở trong người. Nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 11 giờ, nhắn tin cho Minh Huy vài câu xong, cậu bước xuống giường rót một cốc nước để uống. Cậu cảm thấy cổ họng có chút đau rát, đầu rất nặng. Loay hoay một hồi cậu mới trở lại giường. Thời tiết rõ ràng rất lạnh nhưng cậu lại cảm thấy rất nóng. Lăn qua lộn lại trên giường, khi tỉnh khi mê, rốt cục trời cũng đã sáng. Cậu đi vệ sinh cá nhân với khóe mắt thâm quầng cùng cơ thể mệt mỏi. Ở bên ngoài, Quốc Huy không ngừng gõ cửa: “Xuống ăn sáng nhanh lên kìa anh hai, còn đi học nữa.” Lúc nào Quốc Huy cũng thích chọc Bảo Khang. Bảo Khang trong này không dư hơi sức mà giỡn đáp lại. Vệ sinh cá nhân xong, mở cửa ra chính là ánh mắt chằm chằm của Quốc Huy. Cậu hỏi: “Mới sáng sớm em không gấp anh gấp làm gì?!” “Sao nhìn em xơ xác quá vậy?” Bảo Khang sờ trán của mình một cái: “Chắc là bị bệnh rồi.” “Chắc vậy thật rồi. Hôm qua về mắc mưa mà. Thế có đi học nổi không? Hay là nghỉ một hôm đi. Đi bệnh viện khám thử xem. Dạo này thường nghe trên báo đài, có nhiều người chủ quan, khi xuất hiện các dấu hiệu như sốt, ho... không chịu đi bệnh viện, kết quả là trong người ngầm mang bệnh nặng mà không hay, vừa vài tháng liền qua đời.” Bảo Khang nhìn Quốc Huy bằng nửa con mắt: “Anh chuẩn bị nằm trong số những người đó!!” Nói xong bước xuống dưới nhà. Quốc Huy cũng đi theo, miệng vẫn không ngừng: “Không đâu. Anh ở nước ngoài rất thường xuyên đi kiểm tra tổng quát, có bệnh liền kịp thời chữa trị. Ở Việt Nam mọi người vẫn chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc này.” Bảo Khang căn bản là không quan tâm. Ba và mẹ Bảo Khang đã ngồi chờ sẵn trước bàn cơm. Bảo Khang chào ba mẹ, ngồi xuống ăn cơm. Kể từ sau ngày xuất viện, ba và mẹ cậu không còn nhắc đến chuyện trước đó nữa. Bảo Khang đôi lúc cảm thấy nhẹ nhõm, đôi lúc cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng trước thái độ này của ba mẹ. Cậu không biết là họ đã ngầm chấp nhận hay là còn có ý gì khác… Quan hệ giữa cậu và ba cũng không còn tự nhiên như lúc trước nữa. Từ lúc ngồi trên bàn ăn, lâu lâu Bảo Khang lại ho vài cái. Mẹ cậu lo lắng: “Con bị bệnh sao?” Bảo Khang gật đầu: “Dạ, chắc là vậy rồi.” Ba Bảo Khang buông đũa xuống, chau mày nhìn Bảo Khang: “Hôm nay nghỉ một hôm đi, đếm bệnh viện khám và lấy thuốc uống.” “Không sao đâu ba, bệnh thông thường thôi ạ, sẽ sớm hết thôi.” “Không được, lát nữa ba chở con đi.” Mẹ cậu thêm vào vài lời: “Đúng đó con trai. Nghe lời ba đi. Dù nặng hay nhẹ cũng phải uống thuốc cho khỏi, tránh để bệnh kéo dài, không tốt đâu.” Bảo Khang vâng lời đáp lại: “Dạ. Vậy chút nữa ba mẹ xin phép thầy chủ nhiệm giúp con ạ.” Lúc này Quốc Huy lên tiếng: “Chẳng phải hai bác nói hôm nay phải đi thăm người bạn sao ạ?” Ba Bảo Khang như nhớ lại: “Đúng rồi…” Quốc Huy tiếp tục: “Vậy hai bác cứ tranh thủ đi đi, để con dẫn Bảo Khang đến bệnh viện cũng được.” Ông tin tưởng Quốc Huy mà đồng ý. Bữa cơm kết thúc, một chút sau đó ba mẹ Bảo Khang đã chuẩn bị lên đường xong, trước khi đi ông còn nói nhỏ điều gì đó với Quốc Huy. Quốc Huy gật đầu, sau đó tạm biệt. Bảo Khang ngồi trên ghế sa lon, cầm điện thoại đang phân vân không biết nhắn tin gì cho Minh Huy. Cả tuần nay hai người không có gặp nhau, Minh Huy cũng ít trả lời tin nhắn của cậu. Bảo Khang có trực tiếp gọi vài lần nhưng Minh Huy cũng không bắt máy. Lúc này Quốc Huy trở lại: “Hai bác nói có thể sẽ đi hai ngày mới về, giao cho anh quản lí em. Em liệu hồn với anh đó.” Bảo Khang bĩu môi, trực tiếp bỏ lời nói của Quốc Huy ở ngoài tai, bấm bấm điện thoại rồi nhắn nút gửi. Quốc Huy ngồi trên xe, một chân chống đất, nhìn Bảo Khang đang chậm chạp khóa cổng lại: “Em nhanh lên một chút được không?” Bảo Khang đáp: “Anh cũng phải từ từ chứ. Em đang bị bệnh đó!” Ho vài tiếng. Cậu đi lại, cầm nón bảo hiểm đội lên nhưng nút gài bị trục trặc. Quốc Huy nheo mày đưa tay giúp cậu. Lúc này ở phía sau có tiếng xe máy dừng lại, xuất hiện một người mà Bảo Khang cho là thuần khiết, đẹp đẽ tựa bầu trời buổi sáng. Minh Huy xuất hiện trong sự bất ngờ, ngỡ ngàng của Quốc Huy và Bảo Khang, riêng Bảo Khang còn có thêm vui vẻ, thích thú, nụ cười trên khóe môi lại không tự chủ được mà bật ra. Minh Huy nhanh chóng đi lại gần hai người, với gương mặt không cảm xúc, đưa tay gạt mạnh tay của Quốc Huy ra, giọng nói rõ ràng: “Xin lỗi, đừng tùy tiện đụng vào đồ của người khác như vậy.” Anh kéo Bảo Khang lại gần mình. Quốc Huy nhún nhún vai: “Đồ của anh? Thật ra ý anh là gì đây?” Minh Huy nhàn nhạt trả lời: “Bảo Khang là đồ của tôi, xin cậu tự trọng một chút.” Bảo Khang quan sát Minh Huy. Trong ánh mắt dường như là những trái tim đỏ rực hướng về Minh Huy. Anh đang nói năng gì vậy? Ai là đồ của anh chứ? Đừng tùy tiện nói người ta là đồ của anh, xin anh tự trọng một chút! Bảo Khang nói thầm trong bụng, sau đó lại bật cười hạnh phúc. Được người mình thích nhất ở trước mặt người khác xác nhận mình là vật sở hữu bất khả xâm phạm của họ, bạn nói thử xem, có ai mà không thích được như vậy? Đột nhiên, Bảo Khang ước gì Minh Huy cũng có thể làm như vậy trước mặt ba mẹ của mình. Quốc Huy và Minh Huy hai người nhìn nhau. Không khí cũng không mấy căng thẳng lắm. Lúc này Bảo Khang mới nhận thức được tình hình, ôm lấy cánh tay của Minh Huy: “Được rồi, lần sau em sẽ chú ý đến cảm nhận của anh hơn. Anh đến đây làm gì?” Minh Huy nhìn Bảo Khang: “Còn em nữa, là hoa đã có chậu, em phải biết cách tránh xa những kẻ khác.” Bảo Khang gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi!” “Này anh bạn, không biết anh ghen vì chuyện gì, hôm nay tôi phải chở Bảo Khang đi khám bệnh.” “Tôi có mặt ở đây chính là vì chuyện này. Anh không cần tốn sức đâu.” Khi nãy anh có nhận được tin nhắn của Bảo Khang, cùng với tin nhắn đêm qua nữa. “Nhưng tôi…” Minh Huy cắt ngang: “Không nhưng nhị gì hết. Bảo Khang em lên xe anh chở đến bệnh viện.” Kết quả lại Bảo Khang ngồi trên xe của Minh Huy, hai người đi đến bệnh viện. Quốc Huy nhìn theo hai người bọn họ với nụ cười ở trên môi. Hai người này thật là trẻ con mà!
|
Chương 74. Khi Minh Huy ghen (2)
Bệnh viện lúc nào cũng như thế, cũng đông chật kín người. Sau khi Bảo Khang bóc số thứ tự xong còn phải chờ khoảng mười lăm phút nữa mới tới lượt khám. Cậu bước vào bên trong, còn Minh Huy ngồi chờ ở bên ngoài. Anh nhìn vào đồng hồ, sau đó nhìn những người xung quanh mình. Mỗi người một nét mặt, nhưng hình như tất cả mọi người ở đây đều lo lắng về bệnh tình của bản thân hoặc là của người thân. Lúc này anh khẽ chau mày lại khi nhìn thấy Quốc Huy đang đi lại gần phía mình. Quốc Huy lên tiếng trước: “Em ấy đâu?” Minh Huy khoanh tay để ở trước ngực, không thèm trả lời. Nhưng một lúc sau anh đứng lên, túm lấy cổ áo Quốc Huy: “Cậu còn có mặt mũi đứng ở đây nữa sao?” m lượng lớn khiến mọi người đều chú ý đến. Quốc Huy nhìn mọi người xung quanh, có chút mắc cỡ mặc dù bản thân không hiểu Minh Huy nói gì: “Anh nói gì thế? Có thể nói nhỏ một chút không? Moi người đang nhìn chúng ta kìa.” Minh Huy duy trì hành động, lần này nói còn lớn hơn lần trước, đại khái là muốn để mọi người nghe thấy: “Cậu cũng sợ mọi người nghe thấy? Lúc cậu làm em gái tôi có thai, còn dẫn nó đi phá thai sao cậu không cảm thấy xấu hổ? Cậu đúng là một tên khốn khiếp! Tôi chính là muốn để cho mọi người biết được bản chất của cậu, một gã đàn ông xấu xa. Coi như em gái tôi xui xẻo khi đã gặp phải loại người như cậu. Cậu làm ơn tự trọng một chút, tránh xa gia đình chúng tôi ra.” Nói xong đẩy mạn Quốc Huy ra phía sau, rồi ngồi xuống ghế như không có chuyện gì. Quốc Huy mất thăng bằng thiếu chút nữa là nằm dài xuống đất. Hắn đang muốn hỏi rõ Minh Huy rốt cục nói vậy là có ý gì thì bị những ánh mắt khinh thường, những lời bàn tán miệt thị mình làm cho dừng lại. Hắn khẽ cười, thì ra dụng ý của Minh Huy chính là để mình xấu hổ ở trước mặt mọi người. Hắn cũng không phải dạng vừa, nếu Minh Huy đã mở ra một màn kịch hay như vậy thì mình cũng phải phối hợp cùng diễn với anh ta. Hắn chạy lại quỳ gối trước mặt Minh Huy, bộ mặt trưng ra vẻ đau khổ: “Anh trai à, em hoàn toàn không có lỗi, là em gái của anh… Cô ấy… dụ dỗ tôi. Cô ấy nói sẽ giúp tôi quen anh, cho nên…” Hắn dừng lại vài nhịp, hai tròng mắt rưng rưng: “Anh à, thật ra thì, người tôi thích, chính là anh.” Minh Huy một phen bất ngờ trước hành động đáp trả này của Quốc Huy. Anh thật muốn đá tên này một cước cho hắn thổ huyết mà chết đi! Mọi người xung quanh có vẻ ngày càng bị hấp dẫn bởi cậu chuyện khó hiểu này. Có người đang bối rối nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện, còn có người đang tỏ ra vẻ thông cảm cho Quốc Huy, cũng có người đang thầm chửi rủa hai tên khùng đang làm mất yên tĩnh nơi bệnh viện. Lúc này Bảo Khang bước ra, trong tay cầm theo sổ khám bệnh. Minh Huy cũng chẳng thèm quan tâm Quốc Huy làm chi nữa, đứng lên bước về gần phía Bảo Khang: “Có sao không?” Bảo Khang lắc đầu, sau đó quay sang hỏi Quốc Huy: “Sao mắt anh đỏ hoe vậy?” Thật ra thì Quốc Huy có thể điều khiển cảm xúc rất tốt. Hắn từng có dự định đi làm diễn viên điện ảnh lúc nhỏ nhưng bị gia đình phản đối. Quốc Huy lắc đầu: “Không có gì, chỉ là bị... “ Hắn nhìn Minh Huy một chút: “Thật ra thì người này đã đánh anh, nhưng anh không sao, chỉ là có chút đau thôi.” Bảo Khang nghe xong câu này liền có thể biết được là bịa chuyện: “Vậy sao? Em còn đang mong anh bị đánh đến nằm viện luôn đây này.” “Em!!” Điện thoại trong túi quần reo lên, Minh Huy nghe máy, nghe xong quay sang nói với Bảo Khang: “Em về cùng cậu ta đi, anh không đưa em về tới nhà được.” “Anh có công việc gấp sao?” Minh Huy gật đầu, đưa tay xoa đầu Bảo Khang: “Hôm nay ở nhà ngoan ngoãn đấy, tối anh về gặp lại sau.” Bảo Khang có chút buồn: “Dạo này anh có vẻ rất bận nhỉ?” Minh Huy không trả lời. Bảo Khang lưu luyến nhìn anh, đột nhiên phát hiện trên cằm của Minh Huy có điểm mới: “Chúng ta ít gặp nhau đến nỗi râu anh mọc dài mà em mới phát hiện được. Từ khi nào anh để râu vậy? Còn nữa, mặt anh cũng có vài nốt mụn rồi kìa. Dạo này anh sống thế nào vậy?” Minh Huy nhún nhún vai: “Dạo này bận rộn với công việc mới nên anh cũng không quan tâm bên ngoài lắm.” Quốc Huy từ đầu đến cuối chẳng khác nào không khí: “Hai người được chưa? Còn cậu nữa, chẳng phải nói là có công việc sao?” Bảo Khang và Minh Huy đều dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Quốc Huy. “Vậy anh đi làm đi, không lại trễ giờ mất.” “Ừ, ở nhà ngoan ngoãn, phải uống thuốc đầy đủ đó.” Anh lại nhìn sang Quốc Huy, nội dung câu nói là nhờ vả những giọng điệu như một sự ra lệnh: “Phiền cậu coi chừng Bảo Khang giúp tôi.” Quốc Huy đáp lại: “Cậu yên tâm.” Hắn đưa tay quàng lấy cổ Bảo Khang: “Đây là trách nhiệm của tôi mà.” Minh Huy cực kì không vừa mắt với hành động thân mật này, trực tiếp dùng một cước đá vào bụng của Quốc Huy, khiến hắn ăn đau cong lưng ôm bụng: “Sao lại đánh tôi?!” Giọng nói của Minh Huy mang theo giá rét: “Tôi cảnh cáo anh lần cuối, đồ của tôi không được động vào!” Nói xong nhìn Bảo Khang rồi quay lưng đi, có vẻ khá gấp gáp. Không một lời nhưng Bảo Khang có thể cảm nhận được rất nhiều từ ánh mắt đó của Minh Huy. Bảo Khang đứng vẫy tay, nhìn Minh Huy càng đi càng xa, sau đó hỏi Quốc Huy: “Anh thấy thế nào?” “Rất đau!” “Cho nên anh tốt nhất là cẩn thận!” Nói xong liền lập tức cho Quốc Huy một cú đấm nhẹ vào ngực. Cho dù Minh Huy có bận rộn tới đâu đi nữa, chỉ cần anh ấy dành một chút, một chút dù là ngắn ngủi để gặp mình là mình đủ vui rồi. Mặc dù mình rất thích anh ấy, muốn anh ấy lúc nào cũng ở cạnh mình, nhưng mình cũng cần phải hiểu, anh ấy có cuộc sống và công việc của anh ấy. Mình đã vô dụng không giúp được gì thì cũng phải không làm gánh nặng cho anh ấy, nhất định phải cố gắng sống thật tử tế! Còn Quốc Huy lúc này cũng có thật nhiều suy nghĩ…
___________________ Năm mới vui vẻ nhé mọi người! Hôm nay Phong có tạo fanpage mới. Các bạn truy cập vào link: http://facebook.com/tacgialieuphong để theo dõi nhé. Đây là fanpage chính thức và duy nhất của Phong, sau này mọi thông tin về Phong và truyện sẽ được đăng ở đây. Không biết có ai quan tâm không nhỉ? Thật ra thì facebook cá nhân vẫn dùng, nhưng mà đôi lúc Phong muốn chia sẻ những thông tin về truyện hay điều gì đó lại cảm thấy khá bất tiện, vì người thân cũng có kết bạn với Phong. Cũng không phải là ngại ngùng khi Phong viết - edit truyện đam mĩ, mà là cảm thấy không muốn bị làm phiền gì thôi. Sẽ có rất nhiều người thân thấy được và hỏi rất nhiều câu hỏi, như thế thì phiền lắm. Phong chỉ muốn tĩnh lặng sống trong những câu chuyện bản thân thạo ra, một thế giới cổ tích trong mơ. Chuyện Phong viết truyện, cả edit nữa, chị và anh rể của Phong biết, bạn bè trong lớp biết, một số người trong trường biết, nhưng thật ra cũng không ai quan tâm là mấy. Thật may! Hôm nay viết thông báo cho mọi người, để những bạn nào thật sự quan tâm những bộ truyện của Phong, thâm chí là Phong ( ^w^ ) biết. Link là: http://facebook.com/tacgialieuphong Lần nữa chân thành cảm ơn các bạn. Năm mới vui vẻ, mọi sự như ý!
|
Chương 75. Sự trả thù ngọt ngào
“Bảo Khang, uống thuốc chưa đấy?” Tiếng Quốc Huy từ trong nhà phát ra. Bảo Khang đứng ở ngoài sân đáp lại: “Chút nữa em uống!” Trong chớp mắt Quốc Huy đã đứng bên cạnh Bảo Khang: “Bao nhiêu chút rồi?” Hắn vặn lưng làm vài động tác thể dục, rồi nói tiếp: “Ở đây làm gì thế?” Đôi mắt Bảo Khang chăm chú nhìn vào cuốn sách, sau đó đưa mắt ngước lên nhìn Quốc Huy: “Em đọc sách thôi.” Giọng nói nhàn nhạt như thế càng làm cho Quốc Huy nghi ngờ: “Em đang chờ tên kia phải không?” Bảo Khang cũng không trả lời. Lúc này màn hình điện thoại sáng lên. Bảo Khang nhanh chóng cầm điện thoại, mở màn hình, ánh sáng màn hình làm lộ rõ biểu cảm vui mừng của Bảo Khang, sau đó cũng làm lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt của cậu. “Không phải rồi…” Bảo Khang kết thúc trong tiếng thở dài. Quốc Huy ngồi xuống bên cạnh Bảo Khang. Bảo Khang lập tức kéo dài khoảng cách xa thêm một chút. Hành động này cũng không khó giải thích gì đối với Quốc Huy. Hắn cười hì một cái, rồi châm chọc: “Em ngoan ngoãn nghe lời tên kia như thế à?” “Cái gì mà tên kia! Người ta có tên có họ đầy đủ cơ mà!” Bảo Khang ủ rũ lật sang trang sách mới. Quốc Huy không nói lời nào nữa, lẳng lặng ngồi nghịch điện thoại bên cạnh Bảo Khang. Bảo Khang cũng không nói nữa, đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía trước cổng nhà. Không khí của đêm thật mát mẻ với những cơn gió dịu, khẽ mơn trớn khuôn mặt và làm mái tóc Bảo Khang bay. Xung quanh là bản hòa tấu du dương, đa sắc màu của những nghệ sĩ côn trùng tài năng. Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một. Bảo Khang cũng vừa đọc xong sách, mở điện thoại lên nhưng không được, chắc là hết pin ròi, cậu nhìn Quốc Huy ở bên cạnh: “Mấy giờ rồi?” “Em không thấy anh đang chơi game sao? Thật phiền phức.” Quốc Huy cằn nhằn: “9 giờ 12 phút. Cũng đã khuya rồi, uống thuốc rồi đi ngủ đi.” “Chút nữa em uống. Anh vào trong sạc giúp em chiếc điện thoại với.” Quốc Huy cầm điện thoại của Bảo Khang: “Anh vào trong xem ti vi, nhân tiện sạc giúp em luôn, chứ em đừng nghĩ là có thể sai vặt được anh. Em cũng đừng chờ nữa, có lẽ tên kia không đến đâu.” Câu nói lại khiến Bảo Khang thấy khó chịu. Đã nói là tối sẽ gặp lại mình mà giờ này vẫn chưa thấy tới. Đã vậy một tin nhắn cũng không có một tin! Đồ đáng ghét! Bảo Khang nghĩ thầm trong đầu, đôi chân mày chau lại. ………….. Khoảng hai tiếng sau, Quốc Huy tắt ti vi, ngáp một cái, thấy Bảo Khang vẫn còn ngồi trước thềm: “Em còn chưa vào nhà nữa sao? Khuya lắm rồi đó.” Bảo Khang quay lại nhìn: “Anh cứ ngủ trước đi. Em chờ chút nữa.” “Không được! Em đang bị bệnh cơ mà, còn chưa uống thuốc nữa! Nếu mai bệnh nặng thêm thì sao?” “Em không sao. Anh ngủ trước đi!” Thấy thái độ cương quyết của Bảo Khang, Quốc Huy cũng bất lực: “Vậy chút nữa em đóng cửa lại nhé!” Bảo Khang gật đầu: “Ngủ ngon. ~~” …………… Thời gian đã trôi qua không biết chính xác là bao lâu, Bảo Khang cảm nhận được hơi thở gần gũi, mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên cậu thấy chính là nụ cười khẽ của Minh Huy, anh ấy đang ôm cậu. Cậu bật người ngồi dậy, gương mặt biến dạng vì nụ cười hết mức, không giấu được niềm vui: “Anh đến rồi! Hay quá!” Cậu chỉ còn kém không có nhảy tưng lên như con nít thấy mẹ đi chợ về. Minh Huy nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Bảo Khang, nụ cười khẽ vẫn thường trực. Trong mắt anh Bảo Khang đã biến thành hình trái tim mất rồi! Trong não của anh, dung lượng của những công thức, định lý toán học không là gì so với dung lượng của những thứ liên quan đến Bảo Khang. Sau những dòng suy nghĩ, anh nói: “Em đợi anh như thế, anh rất hạnh phúc, nhưng lần sau em không được như vậy, phải đi ngủ, nghe chưa?” Bảo Khang chề môi, lắc đầu: “Em không hứa được.” Minh Huy gõ nhẹ lên đầu Bảo Khang, chau mày lại, vẻ không đồng ý với Bảo Khang. Bảo Khang nhanh chóng giải thích: “Chờ anh, đó là một chuyện vui vẻ, cũng là một phần trong cuộc sống của em.” Dừng lại một hồi, Bảo Khang tưởng tượng điều gì đó trong lòng, sau đó bật thốt cười: “Sau này em nằm ở nhà chờ anh đem tiền về đưa cho em.” Chỉ là nói đùa bâng quơ vậy thôi, cậu cũng không nghĩ tới anh sẽ chú ý, nhưng anh lại đáp một câu trả lời khiến cậu ngạc nhiên. Minh Huy đáp: “Ừ, anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền đưa cho em.” Nghiêm túc, quá nghiêm túc rồi! Bảo Khang thấy thái độ như thế của Minh Huy, trong lòng cũng không nghi ngờ nhiều mà cảm thấy thật cảm động. Bình thường Minh Huy cũng không phải là người hay nói đùa. Cậu định nói lời vừa rồi chỉ là giỡn thôi, còn định nói rất nhiều lời tình tứ, nhưng còn chưa kịp nói đã bị câu nói tiếp theo của Minh Huy chặn đứng: “Để em đi chữa bệnh hay tưởng tượng huyền ảo.” Lãng mạn cái gì chứ, hoàn toàn không có! Bảo Khang đấm nhẹ vào ngực Minh Huy: “Em có đâu!” Minh Huy đơn giản nhún vai một cái. Hành động nhỏ như thế nhưng lại có sức tàn phá mãnh liệt đối với Bảo Khang. Rõ ràng là đang chế nhạo mình mà! Bảo Khang cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa: “Sao anh vào được trong đây vậy?” “Anh có phép đi xuyên qua vật chất.” Minh Huy nói một cách bình thường. Bảo Khang lại tiếp tục đấm vào ngực Minh Huy: “Không lẽ anh trèo rào sao?” Minh Huy gật đầu: “Em ngủ say như gì vậy, anh kêu hoài mà em không nghe thấy.” Bảo Khang đỏ mặt: “Em có sao?” “Em thừa biết.” Bảo Khang xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Cậu đột nhiên muốn hỏi một chuyện: “Sao giờ này anh mới đến?” “Anh đi làm?” “Anh làm công việc gì thế?” “Hôm nay tăng ca à?” Minh Huy không trả lời lấy một câu, vẫn thản nhiên ngồi nhìn vào cuốn sách. Một chút sau đó, anh khép quyển sách lại, đập nhẹ lên đầu Bảo Khang đang ngây ngô nhìn mình: “Đi ngủ thôi.” “Đi ngủ?” Bảo Khang hỏi lại. “Ừ, khuya rồi. Hôm nay ngủ lại nhà em.” Bảo Khang như nhặt được vàng, vui sướng rất nhiều, hạnh phúc rất nhiều nhưng không biểu lộ ra, sợ người khác biết. Cậu nén bình tĩnh, từ tốn và chậm rãi nói: “Tốt quá rồi, được ngủ cùng anh. Vậy đi thôi.” Nhưng mà cũng không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Minh Huy đâu Bảo Khang à. Lúc hai người đi đến phòng của Bảo Khang, Minh Huy hỏi: “Phòng của tên kia đâu?” Bảo Khang chợt nghĩ, sao hai người này thích gọi nhau là tên kia thế nhỉ?! Cậu chỉ phòng cho Minh Huy, Minh Huy đi đến, mở cửa ra, lần theo ánh sáng đèn ngủ đi tới giường. Quốc Huy đang ngủ trên đó, có vẻ đã ngủ sâu lắm rồi. Minh Huy nhìn Quốc Huy, lẩm bẩm: “Ngay cả ngủ cũng đáng ghét như vậy!” Nói xong đưa tay ra, dùng tất cả sức mạnh tập trung vào ngón tay trỏ, búng thật mạnh lên trán của Quốc Huy rồi đi ra ngoài như không có chuyện gì. Quốc Huy nhăn mặt, xoa trán, trở người rồi ngủ tiếp. Bảo Khang ở ngoài hỏi: “Anh làm gì trong đó thế?” “Không có gì, chỉ là làm chuyện nên làm thôi.” _______________ Một ngày cảm thấy có gia đình…! Cuối tuần thư thái, mọi người! Fanpage: http://facebook.com/tacgialieuphong
|
Chương 76. Ngủ chung lần nữa
Bảo Khang đóng cửa lại, nhìn Minh Huy đang ngắm nhìn xung quanh căn phòng, trên mặt anh có chút suy tư. Bảo Khang cũng chút ít đoán được suy nghĩ hiện tại của anh ấy, cậu im lặng không muốn cắt ngang cảm xúc của Minh Huy, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên quan sát. Minh Huy đi lại chỗ bàn học của Bảo Khang, ngồi xuống, chỉ sang cái ghế bên cạnh: “Lại đây học nhanh lên! Em còn muốn lười biếng đến bao giờ?” Bảo Khang đột nhiên cảm thấy lồng ngực của mình dậy sóng. Câu nói này… Quen thuộc đến kì lạ! Nó đưa cậu trở lại với những kỉ niệm cách đây không lâu lắm. [ Bảo Khang nằm trên giường, hai tay cầm điện thoại, trên màn hình là hình ảnh của năm anh em siêu nhân gao đang chiến đấu với quái vật. Minh Huy đứng kế bên, chau mày nhìn Bảo Khang, sau đó anh đưa tay giật lấy điện thoại, tắt nguồn, giọng nói không mấy hài lòng: “Đến giờ học rồi.” Sau đó lôi Bảo Khang khỏi giường. Nhưng Bảo Khang cứ nằm ì một chỗ, dùng tấm chăn trắng bao bọc lấy khắp thân thể. Cậu thu mình trong đó: “Chút nữa học vẫn còn kịp. Giờ em mệt trong người lắm.” Nói xong lăn qua lộn lại trên giường như một con sâu. Minh Huy khoanh hai tay trước ngực: “Dậy học nhanh lên! Em còn muốn lười biếng đến bao giờ?” Bảo Khang vẫn không có động tĩnh. Minh Huy không nhượng bộ, tiến lên, ôm Bảo Khang đang dùng tấm chăn bao phủ cơ thể lên, đem tới trên ghế bàn học: “Em còn lười như thế nữa để xem anh trị em thế nào.” Thế là Bảo Khang dù muốn dù không vẫn phải học. Cậu ngồi trong tấm chăn, chỉ để cái đầu và tay phải ra bên ngoài. ] Bảo Khang khẽ cười: “Đã lâu rồi anh nhỉ?” Minh Huy gật đầu nhẹ: “Đã lâu rồi.” “Nhưng mà anh yên tâm, dù anh không còn làm gia sư cho em, em cũng sẽ thật ngoan ngoãn, không lười như thế nữa. Cố gắng học thật giỏi, sau này không để anh lo lắng. Em cũng sẽ...” Minh Huy đi tới, ngắt lời của cậu: “Được rồi, em không cần nói nhiều như thế đâu. Em chỉ cần thực hiện là được rồi. Em sẽ chờ xem sự tiến bộ của em. Bây giờ chúng ta đi ngủ thôi.” “Em có nói nhiều đâu!” Bảo Khang phản bác như thế thôi, nhưng trong đầu đang rập rờn hai chữ ‘chúng ta’. Chúng ta… Mình… Lúc trước đều là nói ‘Mình đi ngủ thôi.’ bây giờ thì nói ‘Chúng ta đi ngủ thôi.’ Không còn đơn độc nữa. Bảo Khang nghĩ đến sau này sẽ cùng Minh Huy làm rất nhiều việc, trong đầu liền mong muốn tương lai của cậu và Minh Huy đến thật nhanh. “Em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?” Bảo Khang cười, khẽ lắc đầu: “Không có gì.” Nói xong cậu đi về phía cửa. “Em đi đâu thế? Còn không đi ngủ?” Bảo Khang đáp: “Em đi tắt đèn.” Minh Huy chau mày: “Không phải em sợ ma sao?” Cậu bình thản trả lời: “Đúng là em sợ ma. Nhưng hôm nay thì khác, có anh ngủ cạnh, không còn sợ gì nữa.” Lời vừa dứt cũng là lúc căn phòng bị bóng tối ngự trị. Bảo Khang chạy lại ôm lấy Minh Huy: “Cảm giác này thật tuyệt!” Minh Huy đưa tay xoa đầu Bảo Khang. Trên giường, Bảo Khang nằm vào lòng của Minh Huy. Cậu có thể nghe được nhịp tim của Minh Huy. Không hiểu sao Bảo Khang lại nghe tiếng tim đập thành giọng nói của Minh Huy đang nói anh yêu em. Cậu trách móc con tim đang đập như đánh trống của mình: Đâp mạnh như thế lỡ Minh Huy nghe thấy thì phải làm sao?! Minh Huy dang lấy hai tay ôm ấp Bảo Khang, giọng nói êm ái như dòng suối hiền hòa: “Ngủ ngon!” “Anh ngủ ngon.” Từ đó hai người không nói với nhau câu gì nữa. Cả căn phòng trở nên thật yên tĩnh. Minh Huy lúc này mang thật nhiều suy nghĩ. Người anh ôm trong lòng giờ đã mê man đi vào giấc ngủ, hơi thở vẫn cứ đều đều như vậy. Trong đêm tối, khuôn mặt của Bảo Khang không hiện rõ nét trong mắt Minh Huy nhưng anh vẫn có thể thấy được khóe môi đang mỉm cười của Bảo Khang. Anh cảm thấy yêu mến nụ cười đó biết bao! Anh nghĩ: Em ấy ngay cả khi ngủ vẫn còn cười, là vì đang mơ giấc mơ ngọt ngào hay sao? Nụ cười ấy, chỉ cần thấy nó, mình sẽ không kiềm lòng được mà cảm thấy hạnh phúc. Sau này anh sẽ cố gắng để em cười thật nhiều, Bảo Khang của anh! ~ Một mình bước trong đêm tối, đường phố đã trở nên vắng vẻ hơn, Minh Huy lấy điện thoại ra xem, đã hơn mười hai giờ. Giờ này em ấy chắc đã ngủ. Anh xin lỗi, không thể đến gặp em như đã hứa sáng nay rồi. Anh ngồi xuống ven đường, bóp đến méo mó chai nước suối đã cạn nước trong tay, thật mạnh ném nó đi. Sau đó anh đứng dậy, xé màn đêm đi về phía trước. Con đường dẫn đến nhà của Bảo Khang. Anh muốn đến nhà của Bảo Khang một chút, cho dù Bảo Khang đã ngủ vẫn muốn đến. Thế nhưng khi đứng trước cổng nhà Bảo Khang, nhìn thấy em ấy ở trước hành lang, dựa lưng vào cột mà ngủ, anh vừa vui vừa tự trách bản thân. Anh leo cổng vào nhà, nhẹ nhàng tiến lại gần Bảo Khang. Em thật là ngốc mà! Đôi tay nâng nhẹ Bảo Khang vào lòng, anh không muốn Bảo Khang thức dậy. Thấy cuốn sách bên cạnh, anh cầm lên đọc, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Bảo Khang. Lúc bước vào căn phòng của Bảo Khang, anh cảm thấy có rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu, căn phòng này có lẽ là nơi đã nuôi dưỡng tình cảm của hai người. Anh không nhớ hai người bắt đầu từ đâu và như thế nào… Anh đi lại bàn học, ngồi xuống, nhìn Bảo Khang đang đứng ở đằng xa im lặng quan sát mình. Khi Bảo Khang nói đã lâu rồi, anh tự dưng thấy nhói trong lòng. Thời gian đúng là nhanh, mọi chuyện cứ tưởng như mới xảy ra ngày hôm qua những thật chất đã xảy ra cách đây khá lâu. Đã lâu không có ngồi trong đây dạy kèm cho Bảo Khang. Khi Bảo Khang nói sẽ cố gắng thật ngoan ngoãn, anh có thể thấy được sự ngây thơ và thật lòng của người anh thương. Anh cảm thấy thương Bảo Khang hơn bao giờ hết. Đột nhiên bên cạnh xuất hiện giọng nói của Bảo Khang, đưa anh thoát khỏi những suy nghĩ: “Anh có nhớ lần đầu chúng ta ngủ chung không?” Minh Huy đáp: “Em chưa ngủ sao?” “Anh trả lời em đi.” “Nhớ, nhớ rất kĩ.” “May quá…” Bảo Khang không nói gì nữa. Minh Huy nhớ lại đêm hôm đó. [ “Chỉ có một tấm chăn thôi sao? Ai đắp ai không đắp đây?” “Anh cứ dùng một mình.” “Không được, trời lạnh, chúng ta đắp chung đi, con trai với nhau mà.” “Không sao, anh cứ tự nhiên đi mà.” “Không được.” Vừa dứt lời, Minh Huy đã phủ nửa người dưới của Bảo Khang bằng tắm chăn: “Hai người cùng dùng. Không được từ chối, tuyệt đối tuân theo. Đây là mệnh lệnh. Ngủ ngon!” “Ngủ ngon.” Lần đầu tiên cả hai ngủ chung với nhau, nên có chút không thoải mái, thiếu tự nhiên. “Thầy nằm sát vào trong một tí nữa đi.” “Vậy là sát lắm rồi.” ] Minh Huy không khỏi nhịn được cười, Thì ra nãy giờ em ấy cười là vì việc này. Mình thiếu chút nữa thì quên mất, từ đầu cho đến cuối, người sợ ma chính là mình, người không có đèn thì không ngủ được cũng chính là mình. Minh Huy cảm thấy không hiểu tại sao lúc trước mình lại sợ ma và bóng đêm như thế, còn bây giờ thì anh không còn sợ những thứ đó. Có lẽ anh đã thật sự trưởng thành, có lẽ anh ý thức được bản thân cần phải thật mạnh mẽ để bảo vệ người nằm bên cạnh anh lúc này. Tình yêu thương đã cho anh thêm sức mạnh, đã hun đúc cho anh một bản lĩnh gan dạ. Lúc trước Bảo Khang nói sẽ bảo vệ anh. Bây giờ anh nói sẽ bảo vệ Bảo Khang. Nhưng thật ra hai người khi yêu không nhất thiết phải bảo vệ lẫn nhau. Bảo vệ nhau được thì tốt, còn nếu không thì chỉ cần cùng nhau chịu đựng mọi chuyện là đủ lắm rồi. ____________ Fanpage chính thức: http://facebook.com/tacgialieuphong
|