[FanFic SuJu] Mưa Và Máu
|
|
Kibum mở mắt ra, thấy cậu cũng đang tựa đầu vai anh mà ngủ ngon lành
- Ngủ ngon quá ta! Cho cậu dựa thêm một chút đó, cám ơn vì khi nãy cho tôi mượn vai
Kibum muốn ngồi thêm một chút với cậu nhưng anh nhận được một tin nhắn
*From: Jessica Oppa đến đây nhanh đi, em đang buồn Sica bé bỏng của anh đang không được vui, anh không muốn như vậy. Đành phải đi trước vậy, anh nâng đầu cậu lên, để nó dựa vào tường. Lần này anh đã chọn Jessica. *
Cậu gặp anh ở hành lang, cậu muồn tránh anh nhưng sao cứ chạm mặt thế này. Làm ra vẻ bình thản nhất có thể, cậu đi lướt qua anh. Anh kéo tay cậu lại, 1 dòng điện chạy qua người cậu khi tay anh chạm vào tay cậu
- Đợi một chút
- …..
- Tên gì đấy?
- Lee Donghae
- Làm “ đồ chơi” của tôi đi
- …..
- Hiểu không vậy? Tôi bảo, làm “ đồ chơi” cuả tôi đi
Anh đang nòi gì vậy? Cậu thật sự không hiểu, “ đồ chơi “ là thế nào? Sinh viên hạng ưu của lớp A đang không hiểu tiếng mẹ đẻ của mình. Thất mặt cậu ngơ ngác,anh lên tiếng:
- Cậu ở dưới quê lên phải không? Đơn giản là cậu đi theo tôi, tôi bảo gì làm nấy, không được cãi, không được có ý kiến, tôi không để cậu thiệt đâu, tôi sẽ cho cậu tiền.
- Tôi không cần tiền.
Giọng cậu như nghẹn lại. Tiền , đúng rồi, cậu cần tiền nhưng cậu muốn mình làm ra nó chứ không phải xin sự thương hại của người khác. Cậu thảm hại lắm àh? Thảm hại tới mức phải có người bố thí cho cậu sao?
- Đừng làm ra vẻ thanh cao, tôi không thích đâu. Lúc đầu, ai cũng giả đò như thế nhưng càng ngày sẽ càng đòi nhiều tiền đấy. Coi như cậu đồng ý nhé. Reng chuông đợi tôi ở cổng.
Anh bẹo má cậu rồi bước đi, bất chợt anh quay lại
- Nhớ đúng giờ đó. Tôi không phải là người kiên nhẫn đâu. Chỉ có cậu chờ tôi biết chưa?
Chỉ mới gặp mặt vài lần sao lúc nào anh cũng làm tổn thương cậu thế?
” Đồ chơi”
Cậu chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng cậu biết 1 khi đồng ý trở thành đồ chơi của anh, anh sẽ càng xem thường cậu hơn, cậu sẽ càng rẻ tiền trong mắt anh. Nhưng làm “ đồ chơi” của anh, câu sẽ được ở bên anh, dù biết rằng sớm muộn gì mình cũng bị anh vứt bỏ. Không lẽ cậu đã……anh rồi ư? Không,ngay cả từ”y.e.u” cậu cũng không dám nghĩ tới. Cậu có quyền yêu ai chứ? Ngưới cậu yêu lại là anh, thật nực cười!!! Nhưng cậu lại muốn ở bên cạnh anh, muốn được nhìn anh, muốn tất cả những gì thuộc về con người anh.
- Mày điên à, anh ấy không bao giờ là của mày dù chỉ trong giấc mơ.
Cậu miên man chìm trong suy nghĩ, cậu không thể tập trung nghe giảng như mọi khi. Có nên chờ anh trước cổng trường không?
- Lý trí: Điên à? Có biết nhục không? Mày chấp nhận để người ta rẻ rúng, xem thường, muốn làm gì thì làm à?
- Con tim: Cậu yêu anh ấy mà, chỉ cần được ở bên anh, cậu có thể làm bất cứ điều gì mà. Chẳng phải cậu vẫn luôn mong điều này sẽ xảy ra sao? Cậu không cần phải lặng lẽ nhìn anh từ xa nữa……….
Lý trí và con tim cứ thay nhau dằn vặt cậu, giữa tình yêu và lòng tự trọng cậu phải chọn cái gì đây?
|
Reng…reng…reng
Reng rồi, làm sao đây, có nên đến đó không? Cậu nhớ đến lời nói của anh: “ Tôi không có tính kiên nhẫn đâu” , cậu lại càng rối hơn. Cậu chạy như bay đến cổng trường,vậy là con tim đã thắng lý trí rồi, con người ta khi yêu thật ngu muội,mù quáng chạy theo những ảo tưởng mà con tim tự tạo nên. Vì yêu nên không cần tự trọng, yêu thật nhiều nhưng hãy xem sẽ nhận lại được bao nhiêu? Người ta sẽ mãi mãi yếu đuối như vậy sao? Thật nực cười khi ai đó đã nói rằng: Thượng đế tạo ra con người là để yêu nhau…..”
Cậu đến nơi rồi, may quá anh còn chưa tới, nhìn đồng hồ, giờ học đã qua được 5 phút rồi, mới 5 phút mà, chắc anh đang đến. Cậu chỉnh lại đầu tóc, quần áo, cậu không đẹp như anh nhưng ít nhất cũng phải gọn gang, tươm tất chứ.
10 phút……….không sao chắc thầy cô giữ lãi để giảng bài
15 phút……….sắp tới rồi , chờ thêm chút nữa đi
30 phút……….chờ thêm tí xíu nữa thôi, anh sẽ đến mà
1 tiếng………. ………….
1 tiếng 30 phút………….
3 tiếng 45 phút………….
Mưa, trời bắt đầu mưa, lạnh quá, cậu thích mưa nhưng mưa bây giờ thì cứ như ông trời đang trêu cậu vậy, trêu cái sự ngu muội của cậu thì chờ đợi một người chỉ xem cậu như một món “ đồ” không hơn không kém. Sân trường vắng lặng, ai nấy đã ra về từ lâu, thỉnh thoảng có người chạy vội qua tìm chỗ trú mưa, họ nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu, có một thằng điên đứng dưới mưa. Ừ chắc cậu điên thật rồi. Kìa anh cũng đến, cậu biết thế nào anh cũng đến mà, chắc anh không có thói quen đúng giờ, không sao, cậu sẽ tập làm quen với nó. Khi yêu, con người ta thật lố bịch, luôn ép mình làm những điều mà mình không hề muốn.
Anh không đi một mình, anh đi cùng một cô gái. Anh cầm áo khoác ngoài che cho cô ấy, anh sợ cô ấy bị ướt mà quên rằng chính mình cũng đang bị ướt như chuột lột. Anh quan tâm cô ấy quá nhỉ, chắc anh yêu cô ấy lắm phải không? Kibum vội đưa cô gái ấy vào xe, anh đi ngang qua cậu, anh có nhìn thấy cậu không?
Kibum quay lại, anh đã nhìn thấy cậu, cũng may câu không vô hình trong mắt anh.
- Sao không về đi, đứng đây làm gì………………………………………�� � �…. Àh tôi quên mất, tôi bận đột xuất, cậu về đi……..
- Ít nhất,anh cũng phải xin lỗi tôi chứ
- Cậu về đi
- Anh xin lỗi tôi trước đã
“Bốp”
Cậu cảm thấy má mình nóng hổi, rát buốt. Anh vừa mới tát cậu, má cậu ửng đỏ, đau nhưng không nhiều bằng con tim
- Hỗn láo, hèn mọn như cậu sao thích làm cao thế? Cậu chỉ là đồ chơi thôi, cậu được phép lên tiếng sao?
Anh lên xe, bỏ cậu một mình lại đó, giữa trời mưa buốt lạnh. Donghae hướng mắt nhìn theo anh, chiếc xe vẫn đều đều chạy, chạy mãi, chạy mãi, rồi khuất hẳn trong màn mưa. Lạnh, vì đứng dưới trời mưa, tức vì phải đợi chờ, đau vì cái tát hay vì một thứ gì khác?...............................
Ở nhà Kibum
Kibum đang ngồi trong phòng, anh hướng mắt ra cửa sổ, trời vẫn mưa tầm tã, anh ghét mưa, không biết tại sao, chỉ đơn giản là ghét. Rồi anh nghĩ đến cậu. Bực mình, cậu thật phiền phức, nếu khi nãy trời không mưa anh đã cho cậu thêm vài cái tát rồi, cho bỏ tật giả vờ thanh cao, anh chúa ghét những người nhuvậy. Reng chuông anh bận nên không tới được, ai bảo cậu chờ.Ngu ngốc!!!!!!!!!!
|
Flashback
- Oppa Kibum ở lại trường với em, em chưa muốn về nhà- Jessica õng ẹo lên tiếng
- Sao thế? Ở nhà ai chọc công chúa giận à?
- Sao hôm nay oppa nói nhiều thế? Ớ lại trường với em.
- Được rồi, ý em là ý trời, anh không dám cãi nhưng một chút có gì thưởng cho anh không?
- Tối nay, em sang nhà oppa ngủ………………….
End Flashback
Jessica bước ra từ phòng tắm, chiếc áo ngủ màu đen tôn lên làn da trắng ngần, mịn màng, một bên dây áo như cố tình rơi xuống, thấp thoáng một cái gì đo đỏ, xinh xinh. Kibum nhìn cô ngây dại,cô tiến đến bàn, lấy điện thoại, gọi về nhà
- Uma, tối nay con học nhóm với Tiffany rồi ngủ ở đó luôn. Umh dạ dạ con biết rồi, umma đừng lo, uma ngủ ngon nha.
- Em nối dối điêu luyện quá. Sica bé bỏng, ngây thơ của nhà họ Jung đây sao. Kibum ôm Jess từ đằng sau.
- Nếu anh muốn thì bây giờ em cũng có thể qua nhà con Tiff mà.
- Không dễ vậy đâu, em còn nợ anh chưa thưởng đó. Kibum hôn vào tóc jess, đôi tay muốt dọc từ vai xuống eo, từ từ lần mò vào trong lớp áo.
Jess đẩy anh ra, quay lại nhìn anh nũng nịu:
- Thằng nhóc hồi chiều là ai vậy?
- Ghen à? Sợ anh bỏ em theo nó sao?
- Anh dám à?
- Không dám cũng không nỡ.
Từng âm thanh mút lưỡi, những tiếng rên xiết đều đều vang lên. Trong phòng tràn ngập mùi vị của ái tình, của nhục dục, có hai con thú đang quấn lấy nhau……….
Donghae nằm liệt giường mấy ngày liền, cậu ốm nặng, sốt, cảm, và đủ thứ bệnh khác. Từ lúc bệnh tới giờ, cậu đã uống thuốc gì đâu. Có hai lý do: một, cậu đi không nổi, hai, quan trọng là hai, từ khi lên Seoul tới giờ, có khi nào bệnh mà cậu uống thuốc đâu. Bệnh một chút là khỏi thôi, mua thuốc làm gì tốn tiền. Cậu cần tiền cho những việc khác quan trọng hơn là sức khỏe cậu!!!!!!!!!!!
- Quái, cái thằng nhóc này, mấy bữa nay biến đi đâu không biết, đang định sạc cho nó một trận vậy mà nó lặng mất tăm luôn.
Cậu lếch từng bước nặng nhọc tới trường. Sao hôm nay cái gì cũng chỏng ngược xuống đất vậy? Cậu đã nghỉ ba ngày rồi, hôm nay có chết cũng phải đi học. Cậu đứng không vững, chân cậu run rẩy, Donghae phải vừa đi vừa bám vào tường, mặt thì cúi gằm xuống đất, bộ dạng cậu lúc này được miêu tả bằng bốn chữ:” cực kỳ thảm hại”. Bằng một nỗ lực phi thường, cậu cũng tời được trường. Từng bậc một dẫn lên cầu thang, lầu 1, 2,3, cố lên còn một lầu nữa( chú thích: Donghae vừa đi vừa cúi gằm xuống đất).
Một người đứng chặn trước mặt cậu nhưng cậu không còn đủ sức mà ngước lên nhìn người đó, cậu vẫn giữ nguyên cái tư thế hiên ngang ấy mà lên tiếng:
- Xin lỗi, tránh đường cho tôi một chút.
Người đó vẫn không nhúc nhích, cậu nhẫn nại lên tiếng:
- Anh gì ơi, làm ơn tránh sang một bên.
Người đó vẫn tiếp tục đứng, quả thật lúc này, cậu có muốn chửi cũng không được, sức đâu mà chửi. Cậu vét cạn những tàn dư cuối cùng, nhìn lên. Là anh………… Một khoảng im lặng kéo dài…….. Cậu mệt lắm, cậu không muốn gặp anh trong lúc này, có chuyện gì sẽ nói sau vậy. Cậu lê từng bước chân mệt mỏi, Kibum à, hãy để cậu yên lúc này nhưng anh đã kéo cậu lại.
- Bị gì đó?
- ……………….
Anh hỏi để làm gì? Tại ai mà cậu bị như vậy?
Anh đưa tay lên trán cậu
- Bị sốt rồi, sao không ở nhà thêm mấy ngày nữa.?
Cậu đi học nhờ vào học bổng của trường, cậu không phải muốn nghỉ thì nghỉ, cậu không như anh, có thể tự do thoải mái ra vào trường.
Anh cứ đứng mãi trước mặt cậu, cậu đứng không nổi nữa rồi, nếu không bị anh chặn lại thì nãy giờ cậu đã có thể đến lớp, ngồi vào ghế, úp mặt xuống bàn. Ít ra thì ngồi vẫn đỡ hơn đứng chứ. Cậu chịu không nổi mà phải ngồi xuống bậc thang, đầu cậu tựa vào tường, mắt lim dim, nãy giờ cậu có nói với anh tiếng nào đâu, cậu đuối quá. Anh nhìn cậu dửng dưng, Kibum rút từ ví ra một xấp tiền, quăng xuống đất.
- Tại tôi mà cậu bị cảm, cầm tiền đi khám bệnh đi, trông cậu thảm hại quá.
Đến lúc này thì đã quá sức chịu đựng của Donghae, lại tiền , cậu xin anh lúc nào mà anh luôn lấy tiền ra uy **** cậu vậy. Cậu đứng bật dậy, định là sẽ mắng anh một trận vì cái tội xem thường người khác, nhưng hình như đó là cả một quyết định sai lầm, vừa đứng dậy, Donghae đã thấy trời đất chao đảo, cái gì cũng quay mòng mòng. RẦM! Cậu té xuống, xung quanh cậu tối dần ,mờ dần. Trước khi mất hết ý thức, cậu vẫn kịp nhìn anh, anh chẳng thèm nhìn cậu một cái, mắt cậu dần khép xuống, anh cũng đi xa dần.
End chap 2
|
Chap 3:
Thơm, một mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng. Donghae từ từ mở mắt ra, một màu xanh ngọc bích bao phủ khắp nơi. Màu xanh ấy thanh bình quá, nó làm cậu lâng lâng, một đại dương sâu thẳm hiện lên trước mắt, một bầu trời cao vút với những quả bóng xanh…… Êm ái, tĩnh lặng, ấm áp, có phải cậu đang ở thiên đường không?
- Cậu tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?
Anh đến bên giường khi thấy cậu mở mắt, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Là anh thật sao? Có phải cậu bị bệnh nặng tới nỗi mê sảng rồi không?
- Cậu đang ở nhà tôi, còn đây là phòng tôi, này này cứ nằm nghỉ đi,khoan ngồi dậy, cậu còn yếu lắm.
- Tôi, tôi………….. tôi
- Tôi tôi cái gì, cứ nằm nghỉ đi, đừng ngại- Kibum nói không quên nở một nụ cười chết người. Cậu quay mặt đi vì ngượng.
- Nằm đây đi, tôi lấy chút gì cho cậu ăn để cậu uống thuốc.
Kibum đứng dậy, đi tới cửa, trước khi đi anh không quên kéo chăn lên đắp cho Donghae . Anh đi rồi, còn cậu một mình trong phòng,lúc này cậu mới có cơ hội quan sát mọi thứ xung quanh. Đây là phòng anh, khắp nơi từ tường, rèm cửa, đến những vật trang trí nhỏ, đều là màu xanh ngọc bích, anh thích màu này à, cậu phải ghi nhớ mới được. Đây là giường của anh, cậu vùi mặt vào lớp drap giường như muốn hưởng trọn mùi của anh.
Sao bỗng nhiên anh lại dịu dàng với cậu thế? Con người anh khó hiểu thật!!! Những ngày nằm ốm liệt giường ở nhà, cậu chỉ muốn mau chóng khỏe lại để đến trường gặp anh, trút hết bực tức vào anh, rồi mới khi nãy nữa, anh đã dùng tiền mà lăng nhục cậu. Cậu giận anh vô cùng, nhưng không hiểu sao bây giờ thì ……. Cậu có muốn giận cũng không được, anh vừa mới ân cần chu đáo với cậu mà, nhìn cái nụ cười ấy là muốn tan ra mềm nhũn rồi.
" Sao ân cần với mình quá vậy ta, người gì mà khó hiểu, hihi chắc biết lỗi rồi, lúc cười nhìn như thiên thần ấy!!! "
Cậu mỉm cười bẽn lẽn, cậu thích thú vùi mặt mình vào gối, “ước gì cậu biết chỉ mới cách đây mấy hôm thôi anh đã cùng Jess làm gì trên đó.” Không hiểu sao, cậu lại thấy hạnh phúc lắm, từ lúc lên Seoul tới giờ, có ai chăm sóc cậu ân cần vậy đâu.
Trái tim nhỏ bé, chân chất của cậu rung lên từng hồi, quả là một cậu bé ngây thơ. Sao cậu không thắc mắc về sự thay đổi đật ngột của anh, đơn giản là cậu lậm vì yêu mất rồi. Kể cũng lạ, cậu chỉ mới gặp anh vài lần, nhưng hình như cậu đã yêu anh say đắm. Tình yêu là một cái gì đó thật đang sợ, con người thì mãi ngu muội đâm đầu vào nó. Từ lúc gặp mặt, anh đã làm gì cho cậu, ngoải sĩ nhục và xem thường, nhưng thôi vì đã chìm trong men tình nên cậu không còn để ý đến nó nữa. Sao cậu dễ dàng yêu anh thế? Không biết, yêu thì cứ yêu.
Mấy ngày liên tục cậu ở nhà anh, được chăm sóc ,ăn uống và uống thuốc đầy đủ, cậu nhanh chóng khỏe ra. Anh ít khi ở nhà, có người giúp việc lo cho cậu đầy đủ. Kể từ cái lần được anh đối xử dịu dàng ấy, cậu cũng ngoan hơn , mỗi khi anh nói gì, cậu nghe, gật đầu đồng ý, vâng lời, không ý kiến gì nữa. Kibum rất hài lòng về việc đó nhưng không nói ra. Cậu rời nhà anh, bắt đầu đi học và đi làm như bình thường.
Ở trường
- Hae này, tí nữa sang lớp tôi lấy vở bài tập toán và av nhé, ngày mai phải nộp rồi, làm cho cẩn thận nhé.
- Tôi biết rồi
- Hae à, đi mua đồ ăn cho tôi, tôi đói bụng rồi.
- Hae à, lát nữa trực nhật giúp tôi( thực ra là trực nhật cho Jessica) hôm nay tôi bận đột xuất, phiền cậu nhé.
- Hae à, xách đồ cho tôi, hôm nay tôi đau tay quá.
- Hae à, tụi này mới chơi bóng rổ xong, cậu nhặt banh dùm nha.
- Hae à, gửi cái này cho Teukie Hyung giúp tôi, anh ấy học ở tầng 4, tòa nhà đối diện.
- Hae à, tôi mỏi lưng, đấm lưng cho tôi. Này, câu giết tôi đấy à, nhẹ một chút đi, à sẵn tiện bóp chân luôn nha, tôi cũng đang mỏi.
- Hae à chút nữa đi mua đồ giúp tôi,danh sách này:
Cửa hàng A: 5 đôi giày
Cửa hàng B: 2 bộ vest, 5 cái quần, 8 cái áo cổ chữ V, 4 chai dầu thơm( CK, chanel5, Opium,Guerlain)
Cửa hàng C: 2 cái bánh kem chocolate
Cửa hàng D: 3 con gấu bông( anh nói là tặng mẹ, mẹ anh chơi gấu bông à, vẫn có người tin đó chứ, tặng ai thì các readers hiểu rùi nhé).
- Hae à………………………..
Donghae vẫn làm, nhiều cách mấy, cực đến mấy, cậu vẫn vui vẻ làm, không cằn nhằn đòi hỏi. Vậy là mỗi ngày, cậu phải kiêm thêm làm bài cho anh+ mầy đứa bạn của anh+ Sica bé bỏng của anh( cái này Donghae không biết, anh nói đó là bài tập làm thêm của anh), đi mua thức anh cho ăn , làm nhân viên massage không công, kiêm người chạy vặt kết hợp đứa nhặt banh. Không sao, đó là làm cho anh mà, làm nhiều hơn cậu cũng không thấy khó chịu, miễn anh vui là được.Được ở bên anh là cậu vui rồi, cậu không dám đòi hỏi gì hơn. Lời nói của anh, mệnh lệnh của anh, từ khi nào lại quan trọng đến vậy.
- Này sao thằng đó nó nghe lời mày vậy?- Một đứa bạn của Kibum hỏi sau khi cậu đã nhận được lệnh mua thức ăn cho các đại gia.
- Có khi nào nó thích mày không? Một đứa khác lên tiếng.
Kibum quay sang nhìn tụi bạn, cười ranh mãnh:
- Sao cũng được, quan trọng là nó nghe lời, có nó tụi mình đỡ phải làm bài tập và nhiều thứ vặt vãnh khác.
- Mày làm cách nào mà nó nghe lới mày răm rắp vậy?
- Cái thằng ấy bướng nhưng ngu lắm , dỗ ngọt một chút là nó sẵn sàng chết vì mình. Vậy mà lúc đầu còn ra vẻ, thật là………..tất cả đều giống nhau thôi.
- Cũng tôi nghiệp nó, mày ác quá Bum.
- Ai bảo nó ngu thì ráng chịu………………………
Ngày rồi lại ngày, Donghae vẫn như thằng khờ chạy vặt của Kibum, cậu hết lòng vì anh, cậu không suy nghĩ nhiều, anh nói thì cậu làm. Kibum thì cứ xem Donghae như thằng hề, vẫn cứ cười cợt sau lưng cậu. Donghae nào biết, cậu chỉ cảm thấy hạnh phúc. Tại sao người ta lại thích chà đạp lên những gì trong sáng, thuần khiết nhất chứ? Kibum chưa hề trân trọng tấm lòng của Donghae, anh giễu cợt nó, trêu đùa nó, thế thôi.
|
Reng chuông, như thường lệ, cậu đứng chờ anh trước cổng, hôm nay anh hứa sẽ chở cậu về. Cậu vui lắm, lần đầu tiên được ngồi trong xe cùng với anh. Donghae háo hức lắm ,câu đứng không yên , chốc chốc lại nhảy lên vì vui sướng. Anh ra kìa, nhưng anh không đi một mình, có một cô gái đi chung , anh choàng tay qua eo cô gái ấy rất thân mật. Đó là Jessica Jung, búp bê của học viện X, được nhiều người biết đến với cái tên công chúa băng giá, con gái của chủ tịch tập đoàn dầu khí lớn nhất thế giới. Nhiều chàng trai say mê cô như điếu đổ và trong đó có anh. Cậu nhìn trân trối vào họ, Kibum nói anh và Jessica chơi với nhau từ nhỏ, anh xem cô như em gái. Thật à? Nhìn cánh tay choàng qua vai cô, cái cách Bum cười với Jess, thật khác với nụ cười anh dành cho cậu, mà không anh đã bao giờ cười với cậu, trừ cái lần cậu bị bệnh ấy, anh vẫn rất xa cách ,có chăng chỉ là những lần sai vặt dành cho cậu thôi, Donghae cảm thấy nhói , cái cảm giác nhói thật khó chịu. Sao cổ họng cậu như nghẹn lại thế ?
Khi đã tiến đến gần, anh lên tiếng:
- Donghae à, hôm nay phải thất hứa với cậu rồi, tôi phải đưa Sica về nhà, em ấy bệnh rồi, tự nhiên thấy chóng mặt, cậu tự về nhé.
Không cho cậu nói câu nào, anh và Jess ngồi lên xe , anh phóng xe chạy mất. Donghae chết lặng trong vài giây, không cậu không muốn, bất giác cậu cắm đầu đuổi theo xe của Kibum .
- Kibum à , đừng đi……………………………
Cậu hét trong trong nghẹn ngào, nước mắt không biết lúc nào đã tuôn rơi. Cậu chạy theo như điên dại, chạy theo như một thằng khờ. Cậu muốn níu anh lại, kibum à, hãy ở lại với cậu nhưng chiếc xe cứ lăn bánh , rồi khuất dạng ở đằng xa. Cậu không ngại đi bộ từ nhà về trương đâu, bao năm rồi không có anh cậu vẫn đi bộ mà nhưng cậu muốn được bên anh, dù chỉ một chút thôi, cũng được. Anh đã hứa và anh cũng thất hứa, mãi mãi cậu cũng chỉ là kẻ phải chạy đằng sau anh với khoảng cách ngày càng xa dần, cho đến khi anh biến mất,còn cậu thì cứ chạy theo anh trong vô vọng, chạy mãi, chạy mãi……………
Ngồi trong xe, nhờ kính chiếu hậu, anh có thể thấy được tất cả. Anh định dừng xe lại thì Jess lên tiếng:
- Thử dừng lại đi, anh chết với tôi.
Công chúa bé bỏng của anh nói vậy thì có cho vàng anh cũng không dám dừng , anh lại tiếp tục chạy, trong mắt anh lúc này chỉ có Jess thôi, một góc nhỏ nhoi cũng không hề dành cho cậu. Mặt Jess bỗng đanh lại, cô cảm thấy bực mình vì cậu, thấy thế Kibum vội dỗ dành:
- Anh xin lỗi mà, bây giờ cưng muốn đi đâu, anh chở đi
- (Nhăn mặt khó chịu)
- Thôi, đừng giận nữa, nhăn xấu lắm, ngoan đi anh thương, bây giờ anh chở cưng tới khu mua sắm nha, tối nay anh đền gấp đôi cho cưng.
Jess không nói gì nhưng khuôn mặt đã dịu lại, một lúc sau , cô lại lên tiếng:
- Anh có vẻ quan tâm đến thằng nhóc đó quá nhỉ.
- Em đừng để ý, chỉ là thấy nó cũng xinh, khoan, không xinh bằng em, nên trêu nó thôi, có nó cũng đỡ, tụi mình có người sai vặt mà cưng.
……………………………………
- Tối nay em muốn đi bar, oppa nhớ dẫn nó theo.
- Chi vậy bé, có nó chỉ tổ phiền phức.
- Oppa cứ dẫn nó theo. Nhớ đó.
Tối 7h, tại bar U
- Kibum à, anh chở tôi đến đây chi vậy, tôi sợ mấy nơi này lắm.
- Coi như là chuộc lỗi vì sáng nay tôi thất hứa, cứ vào đi vui lắm.
Bar U là thiên đường của giới ăn chơi Hàn Quốc, đây là sàn nhảy lớn nhất Seoul. Đây là nơi giới trẻ chứng tỏ đẳng cấp, là nơi để khoe của, khoe tiền, khoe xác thịt. Nhưng cô gái, có thân hình vệ nữ, uốn éo, lắc lư, những chiếc áo, một phần vải, ba phần dây chỉ chực rơi xuống. Những ánh mắt thèm khát, những cái vuốt ve rợn người, những tiếng kêu la , hò hét trong tiếng nhạc xập xình, hoang lạc , đây là cõi của trụy lạc. Khuất trong những góc tối xa xa, có những con người đang quấn lấy nhau, uốn éo, liếm láp, bò trườn lên nhau, thật là tởm lợm.
|