[FanFic SuJu] Mưa Và Máu
|
|
Kibum không giấu được niềm vui mừng khi nghe tin chuyến đi sẽ bị hoãn lại, anh biết mình ích kỷ nhưng anh chỉ vừa gặp lại cậu, anh không muốn phải xa cậu lần nữa. Mỗi ngày, anh đậu xe ở một góc khuất, lén nhìn lên cửa sổ phòng cậu. Anh chỉ muốn chạy ngay đến nhà Eun, muốn chính đôi tay mình chăm sóc cho cậu nhưng không thể, anh chỉ có thể quan sát từ xa, từ trong xe nhìn lên cửa sổ, anh có thể thấy cậu rạng ngời dưới ánh nắng, rồi khi cậu tưới cây , nghịch nước trong vườn, nụ cười của cậu vẫn rất đẹp. Mưa xuống, cậu thích chí la lên, cậu đang bị bệnh, không thể dầm mưa được , Eun nhẹ nhàng kéo cậu vào trong, anh nhìn thấy một chút hờn dỗi hiện lên trên khuôn mặt cậu. Từ lúc nào,chạm vào cậu là điều không thể…………. Anh không cần phải lo lắng phải quá nhiều, Eun sẽ chăm sóc cậu tốt hơn anh.
Cửa sổ phòng cậu tối om, không còn đèn ngủ hắt ra nữa, Kibum vẫn ngồi đó thật lâu. Anh muốn sưởi ấm cho thân hình nhỏ bé của cậu, muốn ôm cậu thật chặt,muốn cảm nhận từng hơi thở nónh hổi phả trên cổ anh, muốn nhìn thấy gương mặt lúc say ngủ của cậu………………anh không thể.
Kibum chỉ chạy về nhà, thay quần áo , nằm nghỉ một chút, rồi anh lại chạy đến góc khuất quen thuộc. Hôm nay, Eun có việc phải ra ngoài, Changmin cũng bận nên chỉ có một mình cậu. Tiếng cửa sắt mở ra vang lên, cậu lấp ló nhìn ra ngoài , xoay lưng đóng cửa lại, rồi chạy ra ngoài. Chắc chắn, Eun sẽ không để cậu ra ngoài một mình thế này, Kibum xuống xe, anh khóa cửa xe lại và chạy theo cậu.
Donghae đi loanh quanh khu phố, có cái xích đu , cậu tiến lại gần và ngồi lên, tiếng kót két vang lên. Anh nhìn thấy dải băng trắng trên đôi tay cậu khi cậu dùng tay vịn vào hai bên sợi dây sắt của xích đu . Cậu khẽ nhíu mày khi xòe bàn tay ra, anh chỉ có thể đứng nhìn, nếu bay giờ chạy đến, anh chỉ làm cậu sợ. Donghae chạy theo mấy con mèo gần đó, nụ cười của cậu , anh cứ mãi dán mắt vào đó, nụ cười, đó là điều anh không thể đem đến cho cậu. Nếu anh buông tay………….cõ lẽ…………sẽ tốt hơn cho cậu.
Một giọt nước rơi trên mặt anh , rồi hai giọt, ba giọt………cơn mưa lại tìm đến. Tiếng vỗ tay thích thú, cậu ngửa mặt lên trời để mưa tạt vào mặt. Không là gì với cậu nhưng với anh , cậu là tất cả, không biết anh cũng không sao, anh vẫn sẽ luôn quan tâm đến cậu, không yêu anh cũng không sao, anh vẫn sẽ luôn dành tình yêu cho cậu.
- Hae à, vào nhà đi, em…………….đang bị bệnh.
Có cái chạm nhẹ trên vai cậu, cậu xoay người lại, cậu biết người đó, đó là bạn thân của Eun, nhưng có cái gì đó mơ hồ không rõ.
- Tôi…………….có thể…………..ôm anh không?
Donghae ôm chặt lấy Kibum, mưa nhưng vẫn thấy ấm, đôi tay anh siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu . Cậu nghe thấy trái tim anh đập thình thịch, người anh nóng hổi, Donghae ngước lên, cậu chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, đôi tay cậu mân mê gò má, rồi lướt nhẹ tay đến khóe môi anh . Khi nhìn anh, cậu lại cảm thấy nhói trong lòng, nhưng vẫn không muốn rời ra. Kibum khẽ nâng cằm cậu lên, đôi mắt to tròn nhìn anh , anh đã tìm kiếm cậu khắp nơi, bây giờ cậu đang ở bên anh, thật gần. Điều đó là không thể nhưng chỉ một chút thôi…………………. Kibum hôn nhẹ lên môi cậu, đôi mắt cậu mở to đầy kinh ngạc nhưng cậu vẫn không đẩy anh ra, dần dần, cậu há miệng ra để chiếc lưỡi của anh luồn vào trong, cuốn lấy chiếc lưỡi của cậu. Donghae luồn tay vào tóc anh , kéo anh lại gần để nụ hôn sâu hơn. Điều đó là không thể nhưng chỉ một chút thôi…………………..
Ngày mưa không anh Phố cũng ngập nước mắt Em chìm trong dòng người tấp nập Lặng lẽ ở một góc Vẫn tìm, nhưng không thấy anh
Ngày mưa không anh Nước loang loáng trên mặt đường trầy trụa Em thấy hình ảnh mình trong đó Một mình……………….
Em là mưa , em chỉ muốn làm cuộc sống anh dịu mát nhưng không biết rằng những cơn mưa dai dẳng , ướt át chỉ khiến anh mệt mỏi. Em chỉ là cơn mưa, ngày xưa, cơn mưa ầm ĩ reo vui vì nghĩ rằng có thể ở bên cạnh anh, hôm nay, mưa lầm lì như nước từ khóe mắt. Trong lòng em, cơn mưa nỗi buồn cũng đang bắt đầu nhỏ giọt . Anh à, đừng lo, sao mưa mãi được , có ai đã từng nói, mưa đi liền với nước mắt, chỉ gợi lại những nỗi buồn mênh mang …….anh à, bây giờ, chẳng thể phân biệt được mưa và nước mắt nữa rồi. Em lại hòa vào những giọt mưa khác , vỡ òa, những cảm xúc dịu dàng lại ùa về cùng nỗi nhớ miên man từ nơi nào chẳng biết . Có những khi nỗi nhớ hóa thành nước mắt, và nước mắt lại lẫn lộn với mưa………………….
- Xin chào, cô có phải là Jessica Jung không?
- Cậu là ai, sao lại biết số của tôi ?
- Tôi là ai không quan trọng, cô vẫn còn quan tâm đến người tên là Kim Kibum chứ, nếu có hứng thú thì tối nay hãy đến bar X, tôi sẽ giúp cô giành lại người đàn ông của mình.
End chap 18
#70 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Chap 19:
Part 1:
Bởi có những con đường mãi hun hút về xa…
Để trái tim cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ
Những giọt mưa lạnh buốt từng đợt tát vào khuôn mặt anh và cậu. Kibum ôm lấy eo Donghae, siết mạnh, như sợ rằng cậu sẽ một lần nữa biến mất khỏi vòng tay anh . Kibum lướt nhẹ môi trên chiếc cổ thanh mảnh, tìm kiếm mùi hương quen thuộc mà anh nhung nhớ bấy lâu nay . Anh chỉ muốn nụ hôn này là bất tận , bất chợt, cậu đẩy anh ra.
- Á, á, á……….tôi xin lỗi, không hiểu sao tôi lại cư xứ một cách kì cục như vậy……… tôi xin lỗi . Thôi chào anh, tôi về nhé.
Cậu đã ở bên anh thật gần, gần đền nỗi, chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm cậu vào lòng, từ lúc nào, anh đã không thể chạm vào cậu được nữa, từ lúc nào, cậu cứ mãi chạy thật xa, anh chỉ còn thấy cái dáng người nhỏ bé ấy từ từ rời khỏi anh rồi mất hút ở đằng xa .
Donghae rẽ trái ở góc công viên rồi chạy thật nhanh về nhà, nói là chạy nhưng thật ra, cậu chỉ đi nhanh hơn bình thường một chút , thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn ra phía sau. Kibum vẫn đi theo cậu, anh cố bắt kịp cậu nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Căn nhà màu trắng hiện ra trước mặt, Donghae đứng tần ngần trước cửa hồi lâu, vẫn chưa vào nhà, cậu nghe tiếng anh hối cậu hãy mau vào trong thay quần áo, nếu không sẽ bị cảm . Cậu nhìn anh ,môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cậu chậm chạp mở cửa, đi vào trong, tiếng chốt cửa vang lên khô khốc .
Vẫn dán chặt mắt vào cánh cửa , Kibum không biết rằng, cậu vẫn đang nhìn anh qua khe cửa. Tiếng thở dài của anh chìm trong màn mưa , anh uể oải mở cửa xe, quần áo ướt sũng khiến anh hơi khó chịu. Cánh cửa màu trắng nằm bất động , anh đã luôn muốn hất tung cánh cửa đó sang một bên để có thể chạy vào ôm lấy cậu. Kibum đưa tay lên chạm nhẹ vào môi, vị ngọt của sữa vẫn còn đọng lại khiến anh ngây ngất .
Kibum mơ màng tựa lưng vào ghế, anh đã muốn chạy về nhà để thay một bộ quần áo khác, khô ráo hơn nhưng không hiểu sao cứ mãi nấn ná ở đó, không thể rời ra. Anh trườn người lên ghế để có thể nằm xuống, mở một bài nhạc nào đó anh không biết tên, còn hơn là là nghe âm thanh sầu não của cơn mưa ngoài kia. Anh đưa mắt nhìn xung quanh , mọi vật nhạt nhòa trong mưa, về nhà lúc này, chỉ có căn nhà lạnh lẽo , vắng ngắt, anh không thích, ngồi ở đây, thi thoảng , anh có thể thấy bóng cậu lướt nhẹ qua cửa sổ phía trên kia.
Mưa chẳng có dấu hiệu gì là sắp tạnh , Kibum gọi điện cho Eun, chẳng có ai bắt máy, có thể Eun đang bận hay đang họp hành gì đó, rồi anh lại gọi cho Changmin , cậu thì đang nằm ngủ ở nhà, bộ quần áo ướt sũng, dính rít vào người khiến anh bực bội, nhưng cậu lại đang ở nhà một mình , anh không yên tâm, anh sợ lúc không có ai cậu lại làm chuyện gì khác mà chỉ có trời mới biết hậu quả của nó.
Tiếng cộp cộp ngoài cửa xe, cậu bước ra từ lúc nào, cậu bảo anh hãy vào nhà, do dự một hồi, cậu vẫn đang đứng chờ nên anh cũng theo cậu vào trong .
Donghae đưa cho anh một bộ quần áo của Eun và một chiếc khăn để anh lau khô tóc, cậu chạy ra sau bếp pha hai ly sữa nóng. Cậu và anh đang ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách , cả hai im lặng không nói gì , thi thoảng cậu hớp một ngụm sữa nóng , rồi dùng hai tay xoa nhẹ vào thành ly, một trong những thói quen ngày trước đến bây giờ vẫn chưa có gì thay đổi của cậu . Không khí im lặng, gượng gạo.
- Hae à………………………….
- ……………….
- Em không sợ anh vì anh là người lạ sao ?
- Không biết nữa……………..tôi không giải thích được, chỉ là lúc thấy anh, tôi chỉ muốn ôm anh. Lần đầu tôi gặp anh cũng vậy, chỉ là không muốn rời ra………………….
- ………………………………..
Donghae nói rằng cậu vẫn hay thấy anh ngồi trong xe suốt một ngày , có phải anh đến tìm Eun, nhưng anh lại không vào nhà mà cứ ngồi ở đó. Kibum mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ gò má cậu, cậu vẫn luôn ngốc nghếch như thế. Đúng vậy, nếu anh đến tìm Eun thì sao phải ngồi ở đó mà không vào trong . Anh đã muốn hét lên thật lớn là anh đến tìm cậu, vì anh nhớ cậu, muốn ôm lấy cậu, muốn giành lấy cậu từ tay Eun, muốn cậu chỉ thuộc về một mình anh…………….
Donghae từ từ nhích người lại gần anh , có một chút ngượng ngùng, anh cầm tay cậu kéo lại gần hơn, cho đến khi khuôn mặt cả hai chỉ còn cách nhau vài cm. Cậu bấu nhẹ vào vai anh, Kibum cạ mũi vào đôi mắt to tròn của cậu, cậu khẽ nhắm mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh. Kibum để cậu nằm trên đùi, đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt thanh tú, anh vẫn luôn thích ngắm cậu lúc ngủ, thật bình yên và thanh thản .
“ You have a message”
- Bummie à, là mình đây, gọi mình có gì không, khi nãy mình đang họp nên không nghe máy được , mình sắp về nhà rồi, qua nhà mình chơi đi.
…………………………………………�� �………………....
Một ngày trời mưa nhẹ , Donghae nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong rồi khép lại cánh cửa. Căn nhà tối om, có lẽ Eun đã ngủ rồi , cậu rón rén từng bước . Cậu đi ngang phòng khách , Eun ngủ quên trên ghế, cánh tay anh buông thỏng dưới ghế. Cậu khẽ khàng tiến đến , lay nhẹ vai anh.
- Anh à, về phòng ngủ đi, nằm ở đây lạnh lắm .
|
- Uhm…………..em đi đâu về muộn thế?
- Dạ……………..dạ……………..em ……………..đi chơi với Changmin và ………………Kibum ạ , vui quá nên quên giờ về. Em xin lỗi , lần sau em không về muộn nữa đâu. [ Thật ra thì chỉ có Kibum thôi, sao em lại không thể nói thật với anh nhỉ? ]
- Ừ, anh biết rồi, có hai người đó đi chung là anh yên tâm rồi , lần sau có về muộn thì nhớ gọi cho anh . Aisssssssss, cậu chỉ biết làm tui lo lắng thôi.
- Hihi, mình đi ngủ nhé, em buồn ngủ rồi, bế em về phòng đi.
- Lại đây……………………………. À, có ai gửi cái gì cho em đó, ngủ sớm đi, ngày mai anh đưa em đi đến nơi này.
Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời hiếm hoi trong những tháng mưa tầm tã. Nắng nhẹ, gió hiu hiu thổi , anh lay lay vai cậu, cậu uể oải ngồi dậy, lê từng bước nặng nhọc vào phòng tắm .
Vẫn còn sớm, bên ngoài cũng khá vắng vẻ, những giọt sương sớm đọng trên lá, có những ô cửa sổ còn hắt ánh đèn ngủ màu vàng , không khí lành lạnh bởi dư âm của trận mưa đêm qua, có vài vũng nước đọng lại trên mặt đường . Lác đác một vài người giao báo , giao sữa buổi sáng , có những người chạy bộ tập thể dục, đa phần là người trung niên và cao tuổi, mọi vật vẫn còn ngái ngủ.
Chiếc xe của anh lướt nhanh trên con đường vắng, anh có vẻ trầm ngâm hơn mọi ngày , Donghae tò mò hỏi rằng anh đang đưa cậu đi đâu, anh chỉ mỉm cười và bảo rằng một chút nữa sẽ biết . Cậu thấy nụ cười hôm đó của anh có gì đó thật buồn , một tay anh nắm vào vô lăng điều khiển xe, tay còn lại đặt lên thành xe , tựa cằm vào, suy nghĩ miên man, chốc chốc, cậu lại nghe tiếng anh thở dài.
Nơi anh đưa cậu đến là một bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô , bệnh viện ấy không lớn bằng nơi anh đang làm việc , xung quanh rất yên tĩnh , chỉ có tiếng xào xạc của cây lá . Eun nắm tay Hae dẫn vào trong, đi ngang qua cậu là những cô y tá mặt mũi phờ phạc , đôi mắt họ thâm quầng , có những vị bác sĩ với bước chân vội vã , một vài người trong số họ thấy anh đi đến thì mỉm cười chào , có vẻ như anh rất hay đến đây .
Anh dẫn cậu đi lên tầng thứ 3 , đi hết dãy hành lang , rẽ phải rồi dừng lại trước một cánh cửa màu cam nhạt . Cậu vẫn nhìn anh thắc mắc, anh mỉm cười trấn an cậu rồi đẩy cửa, bước vào, cậu rón rén theo sau. Mùi ẩm mốc xốc vào mũi khi cậu mới đi vào, trên sàn bừa bãi những cuốn sách, quần áo chưa giặt , những bông hoa màu vàng bị dẫm nát. Eun cúi xuống dọn dẹp , anh gom tất cả quần áo để ở một chỗ, đặt những quyển sách lên cái bàn gỗ nhỏ đặt ở cạnh cửa sổ, thấy vậy, cậu cũng vội làm theo.
Cánh cửa màu cam nhạt mở ra, một cô y tá bước vào , nắm tay một người phụ nữ có gương mặt đờ đẫn, đầu tóc rối bời, miệng lảm nhảm cái gì đó không rõ ràng , thấy anh , cô y tá mỉm cười, hai người trao đổi gì đó về tình trạng của người phụ nữ kia rồi Eun đỡ người phụ nữ đó lên giường.
- Hae à, đây là mẹ anh .
Eun nói trong khi tay vẫn xếp lại những cái gối nằm, kéo chăn lên đắp ngang người bà, anh thay một chậu nước mới rồi dùng chiếc khăn có sẵn lau nhẹ những ngón tay , kì cọ nhẹ gương mặt bà, khuôn mặt mẹ anh dường như vô cảm , không bộc lộ một chút cảm xúc . Trong một thoáng, cậu thấy bà có ngước lên nhìn anh nhưng rồi lại thôi, đôi mắt bà như đang hướng về cái gì đó xa xăm lắm . Kê những cái gối phía sau lưng, anh để bà dựa vào, rồi kéo cậu lại gần.
- Mẹ à, con xin lỗi vì dạo này bận quá , không đến thăm mẹ thường xuyên được . Hôm nay,con muốn giới thiệu với mẹ một người, cậu ấy tên là Lee Donghae,là người rất quan trọng với con.
Donghae cúi chào mẹ anh một cách lễ phép, bà vẫn không phản ứng gì, miệng vẫn lảm nhảm gì đó. Eun ngồi trên giường, cậu ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, anh kể cho bà nghe nhiều thứ , về lần đầu anh đã gặp cậu như thế nào , công việc của anh dạo này ra sao, anh cũng nói cho bà nghe về dự định đi Nhật của mình, đợi sau khi cậu khỏi bệnh, anh sẽ dẫn cậu theo, có thể rất lâu anh mới có thể đến thăm bà nữa , trước khi đi, anh hứa sẽ đến đây chào bà. Nói chuyện một hồi, mẹ anh chìm vào giấc ngủ , anh kéo chăn đắp lại cho bà, anh hôn lên trán bà rồi kéo cậu đứng dậy , tần ngần một chút rồi khép lại cánh cửa .
Chiều hôm đó, mưa rơi tầm tã, tiếng mưa rơi trên mái nhà lộp độp , những âm thanh não nề của mưa như thấm đẫm nỗi buồn của từng người . Căn phòng ngủ tối om , chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt ngoài kia chiếu vào, anh ôm cậu thật chặt trên giường, dụi mặt mình vào những sợi tóc mềm mại của cậu. Giọng nói của anh như chìm vào cơn mưa đang gào thét ngoài kia
- Hae à, hôm nay là một trong những ngày đặc biệt, khi anh tới , mẹ anh đã không giận dữ đuổi anh ra ngoài , dù không nhận ra anh nhưng anh vẫn nghe thi thoảng bà có gọi tên anh.
- Hae à, mẹ anh ngày xưa rất đẹp, bà rất dịu dàng, anh thích ăn cơm mẹ nấu……………………
- Hae à, anh đã cố học thật nhiều, nhưng anh vẫn không thể chữa cho mẹ anh khỏi bệnh.
- Hae à, bây giờ anh chỉ còn em thôi………………….
- Hae à, anh sợ mưa, mưa đã đưa mẹ anh đi, mưa đưa em đến với anh, vậy mưa có cướp em đi không?
- Hae à, anh lạnh quá……………………………..
- Hae à, anh sợ……………………………………
- Hae à, đừng đi đâu nhé……………………………
- Hae à……………………………….
- Hae à……………………………………..
- Hae à………………………………………… ……..
- Hae à………………………………………… ………
Cậu chìm vào giấc ngủ với những lời thì thầm của anh vang vọng trong những giấc mơ chập chờn.
[ - Hae à, 3h chiều nay, anh sẽ đợi em trước nhà, anh có chuyện muốn nói với em. ]
#72 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
5h, cơn mưa vẫn chưa ngớt hạt , 7h, trời tối , ánh đèn đường hiu hắt, 8h30 , cánh cửa màu trắng vẫn nằm yên bất động . Những giọt mưa chảy dài trên khuôn mặt Kibum , quần áo anh ướt sũng, lạnh buốt , từng giọt mưa như những lưỡi dao cứa sâu vào tâm hồn bằng những vũ điệu mạnh mẽ nhất . Anh sẽ còn đứng đó nếu Changmin không xuất hiện , kéo anh về , mặc dù anh đã phản kháng quyết liệt vì anh đã hứa sẽ không đi đâu khi chưa gặp được cậu.
Về đến nhà, Changmin lau khô tóc và giúp Kibum thay quần áo khô, luôn miệng trách rằng anh không biết giữ gìn sức khỏe bản thân, những lúc này đây, anh thấy rằng Changmin có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi thật của mình.
Kibum đã muốn đưa cậu ra biển , sau đó đưa cậu về căn nhà mà ngày xưa anh và cậu sống, nhắc lại cho cậu mọi chuyện , rồi cậu sẽ hận anh thật nhiều nhưng không sao, anh sẽ chấp nhận tất cả miễn là cậu nhớ đến anh, còn hơn là bây giờ cậu nhìn anh như một người xa lạ. Anh là một người ích kỉ , là một người tồi tệ khi đã cướp đi người yêu của bạn thân mình , đúng, anh không biện hộ cho những gì mình đã làm , vì đó là cậu, anh không thể nhường cho bất cứ ai , dù người đó có là Eun .
Changmin vỗ nhẹ gò má anh , cậu mỉm cười . Nếu anh không thể rời mắt được nụ cười của Donghae thì nụ cười của Changmin lại khiến anh cảm thấy được an ủi . Changmin đưa cho anh một ly rượu, những giọt rượu đỏ như màu máu , hương rượu dịu nhẹ nhưng vị rượu lại say nồng, đăng đắng ở đầu lưỡi rồi từ từ ngọt dần khi nuốt xuống, và cứ thế anh nhấm nháp từng ngụm , cho đến khi không còn ý thức về mọi việc xung quanh .
Changmin đỡ Kibum về phòng , cậu nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, cậu hôn lên gò má đang ửng hồng vì rượu của anh , đôi tay mân mê từng đường nét trên khuôn mặt , cậu liếm nhẹ bờ môi đang hé ra một cách mời gọi , từng chiếc cúc áo được tháo ra, cậu ngước lên nhìn anh, đôi mắt cậu tối lại vì dục vọng.
- Anh à, tối nay , em sẽ là của anh nhé.
…………………………………………�� �……………
Một buổi sáng với cơn mưa rào, Changmn đến nhà Eun, anh phải đến bệnh viện nên đã gọi cho Changmin , anh muốn có người trò chuyện với Donghae. Trời mưa, Changmin và Donghae không thể ra ngoài chơi nên chỉ có thể ở trong nhà, cả hai cùng tắm cho con Bummie , dọn dẹp đống sách trong phòng rồi ra sau bếp chuẩn bị bữa ăn.
- Nhìn này Hae , Bum oppa tặng mình đó, đẹp không? Mình cũng bất ngờ lắm, không biết sao lại mua nhẫn đôi rồi tặng cho mình một chiếc, anh ấy giữ một chiếc .
- Ừ,ừ, đẹp lắm, vậy là……………..hai người thích nhau hả?
- Chưa có gì rõ ràng hết, Bum oppa thật sự rất dịu dàng, mình cũng thích anh ấy lắm. Với lại, tối qua……………….
- Tối qua như thế nào ?
- Thật ra thì, tối qua……………..anh ấy say lắm, rồi mình và anh ấy …………..đã là của nhau. Mình đã rất sợ rồi anh ấy nói sẽ luôn ở bên cạnh mình, rồi còn mua nhẫn tặng mình nữa , mình cảm thấy yên tâm lắm…………… Cậu sao vậy Hae, thấy mệt trong người hả, sao mặt cậu đờ đẫn vậy ? Hae, Hae à……….
- Ừ , ừ mình không sao…………………….
- Anh ấy còn nhờ mình xin lỗi cậu là hôm qua không đến được , cậu đừng giận anh ấy nhé, tại vì anh ấy bận chọn nhẫn cho mình nên không đến được, nhé,nhé, đừng giận anh ấy nhé………………………….
- Mình……………biết rồi……………………… [ sao mình lại cảm thấy khó chịu thế này?]
Người ta vẫn cứ thích lẫn lộn giữa thực và hư Bởi sự thật phủ phàng hơn ta nghĩ
Buổi chiều thứ bảy, Kibum và Changmin đến nhà Eun dùng cơm tối, chỉ là để có người nói chuyện với Donghae, anh thấy cậu dạo này hay trầm ngâm suy nghĩ gì đó, không còn vui vẻ như trước . Cậu cùng anh ra siêu thị, mua thức ăn về rồi chuẩn bị các thứ.
6h ,Min và Bum tới, nhà cửa được dọn dẹp gọn gàng, thức ăn dọn sẵn trên bàn . Eun vui vẻ dẫn hai người vào nhà, Donghae vẫn ngồi trầm ngâm ở ghế . Changmin có bắt chuyện thế nào , cậu cũng mỉm cười qua loa rồi lại tiếp tục im lặng. Bữa ăn diễn ra với không khí nặng nề.
Bữa ăn kết thúc, Changmin và Donghae dọn dẹp, Min rửa chén, Hae gọt trái cây, sau khi đã thu gọn các thứ, Hae mang đĩa trái cây lên phòng khách, nơi Bum và Eun đang ngồi trò chuyện. Hae ngồi lên đùi Eun, thoáng ngạc nhiên nhưng anh vẫn không nói gì, cậu dùng cái nĩa ghim vào miếng táo gần đó rồi đút cho Eun, anh cũng hơi ngượng vì có bạn mình ngồi đó. Anh cũng nhắc khéo Hae vài lần nhưng cậu vẫn bỏ ngoài tai, tiếp tục đút từng miếng táo cho anh . Donghae một tay bấu vào cổ anh , lần này, cậu không đút táo cho anh nữa, mà đưa vào miệng mình rồi dùng miệng mớm sang cho anh , Eun gần như tê dại khi môi cậu chạm vào môi anh , anh không phản ứng gì, vị chua của táo, vị ngọt của đôi môi cậu , tất cả hòa quyện lại khiến anh ngất ngây. Donghae dùng chân cọ nhẹ vào người anh , cậu vứt cái nĩa sang một bên , dùng tay mân mê gò má anh.
- Anh à………………………………………… ….
#73 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Cậu khẽ rên lên rồi phả từng hơi thở nóng hổi vào tai anh , cậu liếm nhẹ vành môi anh rồi luồn lưỡi vào trong, kéo chiếc lưỡi anh vào vũ điệu say mê, Bất ngờ, cậu đẩy anh ra, rồi lại cuối xuống mút lấy cổ , anh khẽ rên lên từng hồi . Cậu tự giựt phăng chiếc áo sơ mi của mình, hàng cúc áo đứt ra.
Kibum đứng bật dậy, không nói tiếng nào anh đi ra ngoài, đóng sập cánh cửa một cách thô bạo, Changmin chạy theo ngay sau đó, Donghae cũng vội buông anh ra, chạy về phòng khóa chặt cửa bên trong , tiếng mưa át đi tiếng dập cửa bên ngoài , thổn thức, nước mắt cậu trào ra, ướt đẫm gối, cậu cắn chặt vào môi để ngăn lại tiếng nức nở, vị tanh của máu, vị mặn của nước mắt………
|
Part 2:
“ - Thật ra thì, tối qua anh ấy say lắm rồi mình và anh ấy………….đã là của nhau . Mình đã rất sợ , nhưng rồi anh ấy nói sẽ luôn bên cạnh mình, còn mua nhẫn tặng mình nữa, mình cảm thấy yên tâm lắm………………….. ”
Donghae dùng cây bút chì màu đỏ vẽ vẩn vơ lên tờ giấy trắng , cậu đã muốn vẽ một buổi hoàng hôn mà theo như một cuốn sách cậu đã từng đọc là đỏ như màu máu , cậu không thể hình dung được nó như thế nào, thế là cậu quyết định vẽ nó ra, loay hoay một hồi, cậu chỉ thấy mặt trời cậu vẽ như một cái lòng đỏ trứng gà, biển cậu vẽ cũng chẳng khá hơn gì, nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống những con giun . Cậu lật mặt sau của tờ giấy, bắt đầu vẽ lung tung, cậu ghét cái cảm giác buồn bực, khó chịu vô cớ như thế này, nó khiến cậu không thể tập trung làm được gì.
Flashback
Donghae nghe tiếng kêu chip chip của những con chim ngoài kia, ánh nắng chiếu qua lớp rèm cửa trắng , tạo nên những vệt màu vàng nhạt ở góc phòng, điện thoại cậu ngân lên một giai điệu, bắt máy một cách hờ hững, có người đang đợi cậu dưới nhà.
Cậu chạy nhanh xuống nhà, chạy như bay ra cửa, cậu cũng chẳng biết tại sao mình lại vội vã như vậy, chỉ là cậu nghĩ rằng nếu không nhanh chân thì người kia có thể đi mất. Cánh cửa màu trắng mở ra, Kibum đón cậu bằng một nụ cười dịu dàng. Anh nắm lấy tay cậu , bàn tay cậu nằm gọn trong tay anh . Cả hai thả bộ trên con đường vắng, hôm đó, trời nắng nhẹ, tiếng cây lá xào xạc xung quanh .
Anh đưa cậu đến một quán nước , nằm ở góc phố mà nếu không để ý sẽ không nhìn thấy . Chiếc bàn oval nhỏ với những chiếc ghế bọc nệm màu hồng nhạt được kê đối diện nhau . Kibum ngồi bên cạnh cậu, cậu đã thắc mắc tại sao anh không ngồi vào chiếc ghế kia cho thoải mái nhưng cái cảm giác ấm áp khi anh vòng một tay đặt trên ghế sau lưng cậu thật dễ chịu, cậu cũng không hỏi làm gì. Hai ly chocolate nóng được đem đến , vị sữa ngọt dịu tan trên đầu lưỡi. Anh chạm nhẹ vào gò má cậu , rồi hôn nhẹ vào đó. Thoáng một chút ngượng ngùng, cậu lấy tay sờ vào má rồi mỉm cười gượng gạo nhìn đi nơi khác . Kibum nhích người về phía trước , Donghae bị anh dồn vào một góc nên không thể nhúc nhích được . Cậu cảm nhận được từng hơi thở nóng hổi của anh phả trên cổ mình . Anh xoay khuôn mặt cậu đối diện với mình , đôi mắt cậu vẫn mở to ngơ ngác . Có vị ngọt của chocolate tan trên đầu lưỡi cậu, lúc cậu ý thức được mọi chuyện thì môi anh đã áp sát môi cậu .
Donghae mơ màng nghe tiếng leng keng của chiếc chuông gió gần đó hòa vào bản nhạc nhẹ trong quán. Anh hôn nhẹ vào môi cậu , nhẹ nhàng mà say đắm, anh kéo cậu vào vũ điệu đê mê của nụ hôn , những chống cự yếu ớt của cậu chỉ khiến nụ hôn thêm ngất ngây. Những hơi thở gấp gáp chen lẫn với những tiếng rên ư ử, anh ôm lấy vòng eo cậu kéo lại gần, nụ hôn sâu như kéo dài vô tận .
- Nè, tại sao mỗi lần gặp tôi là anh ôm tôi vậy ?
- Xin lỗi em…………………..
- Khoan đã, tôi đâu có nói là không thích
- Nếu……………..nếu anh muốn mỗi ngày được ôm em như thế này……………em có khó chịu không? ……………….
- ……………….Chắc là ……………không đâu……….
End Flashback
Đôi môi người ấy rất mềm, vòng tay người ấy rất ấm áp …….. Chính cậu cũng không thế giải thích được những cảm xúc kì lạ khi đối diện với anh . Cậu đã biết tình cảm Changmin dành cho Kibum từ lâu, cậu cũng nhiều lần tự nhắc mình không nên làm như thế , vì Changmin rất tốt với cậu và cậu cũng không thể làm chuyện có lỗi với Eun. Những khi gặp Kibum, cậu luôn cố giữ cho bản thân thật tỉnh táo , chỉ là cái cảm giác được cánh tay anh siết chặt thật khó cưỡng lại.
Cậu có thể thấy tình cảm Changmin dành cho Kibum thật sự rất mãnh liệt , nó hể hiện qua từng lời nói , cử chỉ , những khi Min nhắc tới anh , Min cười rất hạnh phúc . Nhưng cậu không thể phủ nhận cái cảm giác buồn bực lúc này, cậu nghĩ chắc chỉ là những rung động nhất thời , chỉ cần không gặp anh trong một thời gian thì mọi chuyện sẽ bình thường trở lại . Donghae tự hứa với bản thân sẽ không gặp mặt anh nữa, thậm chí nói chuyện qua điện thoại cũng không được .
Donghae lười biếng lăn qua lăn lại trên chiếc giường, cậu với tay lấy cuốn tạp chí gần đó , đọc lướt một vài trang rồi vứt sang một bên. Cậu nghĩ đến đống kẹo chocolate mà Eun đã mua về tối qua, có lẽ đó là thứ thích hợp nhất dành cho cậu lúc này, vì cậu đã từng đọc trong một cuốn sách nào đó, những lúc không vui, thức ăn ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn . Cậu ngồi dậy, bước chân xuống giường, đi ra cửa thì chân vấp phải cái hộp nhỏ màu xám. Eun nói là có ai đó gửi cái gì cho cậu , chắc là cái hộp nhỏ này. Cậu cũng đã rất tò mò , vì cậu đâu có quen biết ai, mấy ngày liền Changmin đến chơi , cậu cũng quên bẵng chuyện đó, chẳng biết có cái gì trong này.
…………………………………………�� �………………….
Changmin ngồi trong phòng, cậu tắt hết đèn trong phòng, chỉ còn ánh đèn đường hiu hắt chíu vào , cửa sổ mở, từng đợt gió nhẹ thoảng qua. Cậu hít một hơi dài rồi phả ra từng làn khói trắng, làn khói mờ ảo với những hình thù kì dị tản ra rồi từ từ biến mất. Không phải ai cũng biết cậu có thói quen hút thuốc lá, cậu biết đó là thói quen xấu nên cũng hút rất ít, chỉ những khi tâm trạng không tốt như thế này.
Flashback
Kibum khẽ xoay người, cảm giác nhức đầu thật khó chịu, anh vỗ nhẹ vào đầu , anh hứa với bản thân rằng từ đây về sau sẽ không uống rượu say nữa. Hơi xoay người về bên trái, anh bắt gặp đôi mắt to tròn của Changmin, cậu vuốt nhẹ gò má anh rồi mỉm cười. Anh vội tung chăn ra , thở phào nhẹ nhõm khi cả hai vẫn đang mặc quần áo , anh đưa đôi mắt ái ngại nhìn cậu :
- Min à, đêm qua……………………………..
- Không có gì đâu, hyung đừng lo, đêm qua, hyung say lắm, em dìu hyung về phòng thôi, tại thấy hyung ngủ dễ thương quá nên định nằm lại ngắm hyung một chút mà ngủ quên luôn.
- Có thật là không có chuyện gì xảy ra chứ?
- Thật mà, hyung đừng lo, không có chuyện gì đâu.
End Flashback
Một lần tình cờ, Jessica đã gọi điện cho Kibum, Changmin đã nhanh chóng lưu số của cô ta vào máy . Cậu đâu phải con nít mà không nhận ra mối quan hệ bất thường giữa Kibum và Donghae, nhưng hỏi thế nào anh cũng phủ nhận chuyện đó. Kibum và Jessica đã từng một thời gian có mối quan hệ rất thân thiết, cô ta chắc phải biết nhiều chuyện nên cậu đã chủ động gọi cho Jess đến bar X.
Jessica đã vô cùng tức giận khi kể lại chuyện Kibum chia tay với cô ta chỉ vì Donghae, thậm chí hai người còn là vợ chồng nhưng chỉ một số ít người biết chuyện đó. Cậu không giấu được cái cảm giác tức tối lúc này, sau buổi nói chuyện hôm đó, cậu đến nhà Kibum, nhưng anh đã đi đâu đó, anh có thói quen hay đặt chìa khóa nhà ở bệ cửa trên cao, với tay lấy chìa khóa, cậu vào nhà.
#75 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Ngồi chờ Kibum ở phòng khách cũng chán, cậu đi lang thang khắp nhà và đi vào căn phòng ở tầng hai, mà cậu đoán là phòng anh . Bản tính tò mò lại trỗi dậy, cậu đi vào trong, có một chiếc bàn nhỏ và một vài cuốn sách tiếng anh cũ. Cậu ngồi lên chiếc ghế gần đó, chống cằm suy nghĩ miên man . Theo thói quen, chiếc bàn có ba ngăn kéo , cậu vu vơ kéo từng cái. Ngăn thứ nhất, những vật dụng linh tinh như kéo, giấy vụn hay một vài cuốn truyện . Ngăn thứ hai gọn gàng hơn , một cuốn sổ và một mảnh giấy bên dưới. Ngăn thứ ba, một vài cái đĩa.
Đợi mãi nhưng Kibum vẫn chưa về , cậu lấy một trong những cái đĩa ở ngăn thứ ba xem cho đỡ buồn, chắc là đĩa phim hay đĩa nhạc gì đó.
Changmin như chết lặng bởi những hình ảnh và âm thanh trên màn ảnh. Cậu tiếp tục thử những cái đĩa còn lại, cậu điên cuồng la hét, cậu đã muốn bẻ gãy hết chồng đĩa đó. Bất chợt, cậu khẽ nhếch mép , cậu đang tò mò không biết phản ứng của người đó sẽ như thế nào khi xem hết số đĩa này .
Cậu đã trấn an Kibum rằng cậu không để tâm khi thấy anh ôm Donghae ngoài vườn. Đó là nói dối, bởi vì điều đó khiến cậu khó chịu hơn bao giờ hết . Theo lời Eun thì hiện tại Donghae đã không còn nhớ gì do tai nạn giao thông, nhưng cậu vẫn nhiều lần bắt gặp ánh mắt Donghae nhìn Kibum một cách trìu mến. Cậu đến nhà Eun thường xuyên, kết thân với Donghae, chỉ để cản trở không cho Kibum đến gần Donghae.
Cậu đã có cảm tình với Donghae ngay từ lần gặp đầu tiên, đó là một cậu bé nhút nhát , ngốc nghếch nhưng thật sự rất dễ mến . Donghae xem cậu như một người bạn thân , đối xứ với cậu rất thật lòng, trong chốc lát, Changmin đã nghĩ rằng, nếu không có Kibum chen giữa thì tốt biết mấy . Chỉ một lần này thôi, cậu sống ích kỉ, cậu không thể nhường Kibum cho ai được, cho dù điều đó có thể làm tổn thương Donghae sâu sắc .
Mỗi ngày, Changmin thấy Kibum đến nhà Eun từ tờ mờ sáng, đến tận khuya vẫn chưa về, cậu hiểu anh muốn gặp ai ở đó. Những khi có 4 người, đôi mắt anh nhìn Donghae rất dịu dàng , cậu luôn ước một lần anh nhìn cậu như thế . Rồi một ngày, Eun đi vắng, cậu đến nhưng không thấy Donghae ở nhà . Cậu hối hả chạy ra ngoài, chạy đến khu công viên sau nhà, Kibum đang ôm Donghae rất chặt rồi sau đó là nụ hôn say đắm. Lòng ghen tuông mù quáng trỗi dậy, đặt những cái đĩa vào một cái hộp , gửi đến cho Donghae .
Đêm đó, Kibum uống rất say, cậu đã muốn anh thuộc về mình. Kibum mơ màng gọi tên một người, cậu đã ước anh gọi tên mình . Cậu sẽ ngủ với anh, bắt anh phải chịu trách nhiệm rồi lấy cậu. Nhưng không hiểu sao, cậu lại làm không được, hình như cậu hiểu rằng, chỉ cần sau đêm nay, cậu sẽ có được anh nhưng không thể có được trái tim anh , chỉ là cậu không dám chấp nhận điều đó.
Changmin tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út vứt ra ngoài , cậu cảm thấy mình thật đáng thương hại khi tự dựng nên một câu chuyện nhạt nhẽo như vậy . Cậu còn một chiếc nhẫn khác trong ngăn kéo , dành cho anh , nhưng có lẽ cậu cũng sắp vứt nó rồi.
…………………………………………�� �………………..
Chiếc hộp màu xám với 6 cái đĩa bên trong, không ghi tên người gửi. Đĩa thứ nhất
- Ah……………….anh à, nhaaaaaaaaaaanh……………nữa…………… ….nữa…điiii……..aaaaaaaaaaaaaaa
- Bum àaaaaaaaaaa………………..e……….m…… ….m……….uốn……………………
- Anh à………………………mau vào trong đi………………..em chịu hết nổi rồi……………………….
- Cưng à……………….v……..ợ cưng…………….có ……………..làm cưng sướng …………….thế này không?
Trên màn hình là hình ảnh Kibum và một cô gái nào đó quấn lấy nhau như những con thú trên giường . Những tiếng rên xiết, tiếng thở gấp gáp………………
Này, cậu làm đồ chơi cho tối đi…………………… Tôi không có thói quen chờ đợi đâu, chỉ có cậu chờ tôi thôi biết chưa…………………Tôi bận đưa Jess về rồi, cậu tự đi bộ về nhé………………….Lấy anh đí…………………Từ khi nào cậu nghĩ cậu có đủ tư cách là vợ tôi thế………………..Cậu biến đí, tôi không muốn nhìn thấy cậu………………….Tôi có việc sang Paris vài tháng……… Tối nay, tôi sẽ đưa câu đi ăn …………..Xin lỗi cậu, tôi quên là có hẹn với cậu, bây giờ cũng tối rồi nên hẹn lần khác nhé…………………..Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi đâu có cấm cậu ngoại tình…………….Cậu cũng thừa biết tôi không yêu cậu mà, chỉ tại cậu mù quáng chạy theo tôi thôi …………………Ồn ào quá, cậu đúng là đồ lắm mồm……………..Cái tát này là để cảnh cáo , lần sau nếu còn đụng vào Jess tôi không tha cho cậu đâu…………………… Cậu là đàn bà đấy à…………….. Cưng à…………..vợ cưng có làm cho cưng sướng thế này không………………….Làm sao bằng cưng…………….aaaaaaaaaaaa……………�� �.Bum à……….nhanh nữa đi anh…………………. Hỏi ngu ngốc, nếu giữa cậu và Jess , dĩ nhiên tôi phải chọn Jess rồi……………………………………… …………
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA .
- Tất cả các người hãy chết hết đí…………
|
Kibum mân mê con gấu trắng trong tay , những lần đến nhà Eun, anh thấy cậu rất thích chơi với mấy con gấu, anh đã mua rất nhiều nhưng không biết phải tặng cậu thế nào. Sau cái đêm anh giận dữ bỏ về đó, anh đã không còn gặp Donghae nữa, Eun đã lo lắng rất nhiều và liên tục gọi điện cho Kibum , Kibum không biết phải đối mặt với bạn mình như thế nào.
Anh đã ở suốt trong phòng không biết bao lâu rồi. Anh sẽ làm gì đây nếu thật sự Hae của anh không còn yêu anh nữa , anh cò đủ tư cách níu kéo cậu quay trở lại không? Tiếng chuông cửa kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, khuay thế này không biết ai đến, bên ngoài mưa rả rích, anh nghĩ là Changmin .
- Hae à……………………….sao em lại đến đây giờ này?
End chap 19
#77 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Chap 20 :
Part 1:
Giấc mộng tình đầu đã một lần sụp đổ
Có lẽ nào đổ nát lại hồi sinh?
- Em có thể vào trong được không, người em ướt hết rồi.
Donghae ngồi chờ ở phòng khách, Kibum đưa cho cậu một bộ quần áo khác để thay, trong khi cậu thay bộ quần áo ướt sũng đó, anh vào nhà bếp pha một ly sữa nóng .
Donghae ngồi hơi nghiêng người trên ghế sofa , một tay cậu đặt lên thành ghế . Cậu mặc chiếc áo sơmi trắng khi nãy anh đưa nhưng phần dưới thì hoàn toàn trần trụi, để lộ cặp đùi trắng nõn . Cậu dựa vào ghế, đầu hơi ngả ra đằng sau, một chân co lại, chân kia dũi thẳng . Kibum quay lại, đưa ly sữa cho cậu , cậu kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.
Chiếc áo sơmi cài nút một cách cẩu thả lấp ló làn da trắng hồng , hai chân cậu vắt chéo , thỉnh thoảng lại vô tình miết nhẹ vào chân anh.
- Sao em lại đến đây?
- Anh không thích à ?
- Anh không có ý đó nhưng mà…………….....................
- Anh à, sữa ngọt lắm, uống chung với em nhé, anh thích ngọt đúng không?
Kibum chưa kịp phản ứng thì cậu đã áp môi mình vào môi anh, một dòng sữa ấm , ngọt lịm tan chảy trên đầu lưỡi. Donghae luồn lưỡi vào trong quấn lấy lưỡi anh, cậu thích thú khi thấy anh bắt đầu đáp trả một cách nồng nhiệt, vị ngọt của sữa hòa quyện với vị ngọt của men tình càng kích thích cả hai lao vào nhau. Kibum vồ lấy đôi môi đỏ mọng hé mở một cách đầy khiêu khích, cắn nhẹ vào môi dưới rồi lại tiến vào trong khám phá , quấn lấy cái lưỡi nghịch ngợm của cậu, tiếng rên khe khẽ bị nhấn chìm vào những nụ hôn say đắm. Cho đến khi buồng phổi cả hai kêu gào vì thiếu không khí, anh mới buông cậu ra.
- Không được , Hae à, em có biết mình đang làm gì không?
- Đừng nói gì hết, ôm em đi, em lạnh lắm ……………
Donghae rướn người lên tìm lấy môi anh một lần nữa , cả hai lại chìm trong một nụ hôn sâu tưởng như không bao giờ kết thúc. Kibum vuốt ve đôi chân trắng mịn màng, khiến cậu cong người lên vì khoái cảm. Đùa nghịch chán chê với đôi môi đang sưng tấy của cậu, anh tìm đến chiếc cổ thanh mảnh mút mát, những dấu đỏ sở hữu lần lượt hiện ra, Donghae rên lên từng hồi. Cậu ưỡn người lên phía trước , đầu ngửa ra sau, đôi mắt nhắm hờ, từ miệng bật ra những tiếng kêu khe khẽ. Kibum kéo chiếc áo sơmi lệch sang một bên, anh cắn nhẹ vào một bên vai cậu, cậu liên tục cọ xát đùi vào phần hạ thể của anh , một tay của cậu đang tháo bỏ những chiếc cúc áo trên áo anh .
- Anh à ở đây không tiện , mình……………..lên giường đi.
Kibum bế cậu lên ,môi vẫn không rời nhau. Đặt cậu nhẹ nhàng xuống giường, anh đổ ập lên người cậu . Đôi mắt anh tràn đầy dục vọng , Donghae liếm môi một cách khiêu khích . Cậu bất ngờ ngồi dậy , đẩy anh nằm xuống giường .
- Nè, em muốn làm phản hả? Uhm…………………….
Donghae liếm nhẹ vào tai anh , phả vào đó những hơi thở nóng bỏng, day nhẹ vành tai anh . Cậu lột phăng chiếc áo sơmi trên người anh rồi dùng nó trói hai tay anh trên đầu giường . Cậu hôn lên trán anh rồi lướt nhẹ nụ hôn xuống mắt, mũi và nấn ná nghịch ngợm ở cổ, anh phát ra những tiếng rên ư ử . Cậu liếm một đường dài từ cổ xuống bụng anh rồi lại quay lên tìm đến đầu nhủ màu hồng nhỏ nhắn, cậu ngậm lấy một bên , dùng lưỡi đánh vòng quanh nó, dùng một tay ngắt mạnh vào bên còn lại , khiến anh cong người vì đau và cũng vì khoái cảm .
Donghae ngồi lên người anh , liên tục cọ xát phần thân dưới vào cái phần đang nhức nhối của anh . Cậu giải thoát cho anh khỏi những thứ vướng víu còn lại, giờ đây, anh hoàn toàn trần trụi trước mặt cậu .
- Anh cương lên rồi nè, hư quá à.
- Tại ai vậy hả?
- Cưng à, cưng có muốn em không?
- Muốn………………Đừng nghịch nữa , anh chịu không nổi đâu.
Donghae cúi xuống ngậm lấy dương vật đang căng cứng của anh , cái cảm giác ấm áp ở bên trong miệng cậu khiến anh phát ra những tiếng rên thỏa mãn .
- Hae ah……………………………………..
- Cưng à, cưng có nhớ hôm nay là ngày gì không?
- A……………………..anh không biết…………………
- Được rồi, để em nhắc cho anh nhớ. NGÀY NÀY NĂM NĂM TRƯỚC TÔI ĐÃ THẤY ANH RÊN LA TRÊN GIƯỜNG VỚI JESSICA ĐẤY, ĐỒ KHỐN.
Máu túa ra từ bụng Kibum, một con dao nhỏ ghim thật sâu ở giữa bụng anh. Anh nghe tiếng Donghae cười điên dại, cậu cười nhưng nước mắt lại chảy dài .
- AAAAAAAAAAAAAAAA. Tôi hận anh , tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Màu máu đỏ thẫm thấm ướt drap giường màu trắng , máu vẫn tuôn không ngừng, mùi máu tanh tán ra khắp phía. Cơn đau khiến anh phát sốt, mồ hôi túa ra, mắt anh bắt đầu mờ dần đi, không thể nhìn rõ mọi thứ. Kết thúc tràng cười điên dại, cậu ngồi phịch xuống sàn, nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn. Kibum cố hết sức gọi cậu :
- Hae………………………………………
- Anh im đi, đừng có gọi tên tôi……………………
- Hae à……………vì anh là một thằng ngu……………nên anh không dám thừa nhận rằng…………anh yêu em…………..yêu hơn mọi thứ anh có……………không đúng…………em là tất cả những gì anh có.
- Câm miệng đi, tôi không muốn nghe………………
- Hae à……………………..anh đang rất đau Hae à……………nhưng anh biết…………..nó chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau anh đã gây ra cho em…………………
- Hae à…………………..anh đã không còn ghét mưa nữa………….lần thứ hai, mưa đã đưa em đến với anh……..em là cơn mưa của anh…………..
#78 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
- Hae à……………………hãy cứ hận anh thật nhiều nhé………………anh không xứng đáng được tha thứ……………………..
- Hae à………………….anh không làm phiền em lâu nữa đâu………………………….anh muốn……………….mỗi ngày được thấy em ngủ, em cười, em chạy nhảy………………..nhưng chắc là không được rồi.
- Hae à……………….anh xin lỗi……………………….
- Hae à, anh yêu em……………………………………
- Đến bây giờ anh vẫn còn muốn lừa dối tôi sao, tôi không tin , tất cả chỉ là ngụy biện, chỉ là ngụy biện, chỉ là ngụy biện thôi…………………………tôi không tin, tôi không tin .
Kibum ngất đi do mất máu quá nhiều, đôi mắt anh từ từ khép lại , Donghae đã cố nặn ra một nụ cười hả hê nhưng vừa cười thì nước mắt lại chảy dài , khác hẳn cái cảm giác cậu đã tưởng tượng ra trước đó, cậu tự trách bản thân mình ngu ngốc khi không thể kiềm lại tiếng thổn thức . Cái nhói vô cớ ở lòng ngực khiến cậu khụy xuống , không thể đứng vững. Cậu lê từng bước đến bên cái thân hình bất động của anh . Khuôn mặt anh tái nhợt, đầm đìa mồ hôi, khuôn ngực phập phồng một cách yếu ớt .
- Không phải anh nói muốn tôi tha thứ à……………làm gì vậy sao anh không nói nữa.
- Tỉnh dây đi………………..sao anh im lìm vậy, lúc nãy anh nói nhiều lắm mà…………………
- Bum à………………..em sợ lắm, đừng như vậy mà……………xin anh……………mở mắt ra nhìn em đi.
- Bum à……………..anh chảy máu nhiều lắm…………..
Donghae hoảng loạn khi bàn tay cậu vấy đỏ máu của anh , cậu với lấy cái điện thoại gần đó, bấm số của Changmin. Khi Changmin tới, Donghae đã không còn ở đó, cậu tháo chiếc áo sơmi đang trói hai tay anh rồi dùng nó buộc quanh vết thương , nhanh chóng đưa Kibum đến bệnh viện.
Changmin gọi cho Eun đi tìm Donghae trong khi mình đang ngồi chờ trước phòng mổ của bệnh viện . Kibum được đưa vào trong từ hai tiếng trước đến bây giờ vẫn chưa ra. Các y tá thỉnh thoảng lại chạy ra chạy vào, Changmin nhìn thấy những túi máu đỏ thẫm. Cậu ngồi trên chiếc ghế màu hồng nhạt, cậu cần phải bình tĩnh , cậu luôn nhắc nhở bản thân như vậy. Min lấy ra cái máy PSP rồi bắt đầu chơi trò game yêu thích của cậu, nếu là bình thường cậu đã có thể chơi đến level 28 trong thời gian ngắn nhưng nửa tiếng trôi qua , cậu vẫn còn dậm chân ở level 1. Cậu nghĩ chắc là do mất ngủ.
Cái đèn màu đỏ trên cao tắt ngúm sau gần hơn 5 tiếng. Những vị bác sĩ, y tá bước ra , Changmin đứng bật dậy như một cái máy, cậu tiến lại gần . Vị bác sĩ lớn tuổi với cặp kính trắng tháo khẩu trang ra, khôn mặt ông phờ phạc , hai đôi mắt thâm quầng mệt mỏi.
- Anh là người nhà của bệnh nhân Kim Kibum phải không? Vết đâm sâu khiến bệnh nhân mất máu nhiều, nhưng cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, chúng tôi đã đã tiếp máu cho anh ta . Đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng bệnh nhân cũng còn yếu lắm…………………………………..
Kibum vẫn còn ngủ do tác dụng của thuốc mê, khuôn mặt anh nhợt nhạt , Changmin ngồi xuống giường, chạm nhẹ vào gò má anh.
- Em đã làm hại anh rồi, em xin lỗi. Tất cả là lỗi của em, em không nên ích kỷ như vậy.
Kéo chăn lại ngay ngắn đắp cho Kibum , cậu tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ nhỏ rồi tiến đến ngồi gần cửa sổ. Ngoài trời tối om, chỉ có tiếng mưa rả rích, cái lạnh luồn vào khiến cậu rùng mình . Cậu đã rất muốn ngồi bên cạnh anh , là người đầu tiên anh gặp khi anh thức giấc. Có lẽ , do dạo gần đây, cậu xem nhiều phim tình cảm nên bây giờ lại suy nghĩ lung tung. Những cảnh như thế này trong phim, cậu đã gặp nhiều rồi, anh có thể mê sảng bất cứ lúc nào và khi người ta mê sảng, họ sẽ thật lòng nhất, gọi tên người mà họ yêu quí nhất, cậu cũng chẳng trông mong anh sẽ gọi tên cậu nhưng cậu cũng không muốn nghe anh gọi tên người khác. Ngồi gần cửa sổ, ít ra, cậu có thể giả vờ không nghe, với lý do là tiếng mưa ngoài kia làm cậu không nghe thấy gì.
- Bum à, chỉ là em không dám chấp nhận sự thật thôi, tình yêu của em dành cho anh chẳng là gì so với tình yêu anh dành cho Donghae. Em có thể chờ anh 3 tiếng ngoài trời lạnh nhưng anh có thể chờ Donghae từ ngày này sang ngày khác , em sẽ gọi tên anh lúc em đang tỉnh táo nhưng anh sẽ gọi tên Donghae dù là anh đang say hay đang tỉnh, em có thể khóc vì anh nhưng anh có thể chết vì Donghae. Anh à, em sẽ không cản trở hai người nữa đâu nhưng em sẽ đợi anh tỉnh lại. Nhìn em một lần cuối anh nhé, nhìn em và cho em ở lại góc nào đó thật thật nhỏ trong trái tim anh nhé, nhỏ như nanomet cũng được . Đừng lo nữa anh à, em và Eun hyung đang tìm Donghae về cho anh.
- Bum à, anh có thích em không……………………..
- Min , anh xin lỗi……………..
- Đừng lo, rồi sau này , anh cũng sẽ thích em thôi, em sẽ chờ…………
|
Donghae chạy thật nhanh về phía trước , chạy và chạy , cậu vấp phải viên đá trên mặt đất, té nhào xuống mặt đất . Đầu gối cậu tóe máu , cậu cũng chẳng buồn đứng dậy , ngồi dựa vào một bức tường gần đó .
Lạnh, cậu không sợ lạnh , cái lạnh da thịt có thấm thía gì so với cái lạnh đang cào cấu , dày vò tâm hồn cậu từng ngày. Cậu đã bao giờ biết ấm áp là gì nên lạnh đến đâu cũng chẳng làm cậu sợ. Mưa, nhẹ nhàng quá. Cậu thích cái cảm giác khi tiếng mưa đêm hòa quyện vào âm thanh réo rắt đau đến xé lòng khi cái lạnh và nỗi cô đơn muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được luồn vào.
- Dù là trong ý nghĩ, em cũng chưa bao giờ muốn làm anh đau , em vẫn biết cố quên là cố nhớ nên đã luôn dặn mình cố nhớ để mà quên. Anh à, em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh .
────────────────�� �────────────────
Flashback
- Bum, hứa với mình, sau này hãy chăm sóc Donghae thật tốt nhé.
- Ý cậu là sao, mình không hiểu.
- Mình hiểu mà, cậu không cần phải giả vờ rồi lại đau khổ một mình đâu, cũng không cần phải thắc mắc tại sao mình biết , cậu và Hae là hai người rất quan trọng với mình, hãy hạnh phúc nhé.
End Flashback
Không phải một cách tình cờ, Dognhae lại gặp những cơn ác mộng về đêm sau khi gặp Kibum, bạn anh , không phải tình cờ, anh nhìn thấy cậu cười nhiều hơn trước và hay ngồi thơ thẩn như nhớ về ai đó, không phải tình cờ anh nhìn thấy cái tên Kibum được viết kín trên một tờ giấy trong phòng cậu . Nhưng tất cả chỉ là tình cờ, khi hôm ấy , anh để quên xấp hồ sơ ở nhà, chạy về nhà thì không thấy cậu đâu, anh chạy đi tìm cậu và nhìn thấy cậu đang hôn Kibum say đắm ở khu công viên sau nhà.
Ngày xưa, khi còn nhỏ, anh đã hứa với lòng mình sẽ không bao giờ để những chuyện tình cảm yêu đương vặt vãnh làm hỏng tình bạn giữa anh và Kibum, anh luôn hứa với lòng như vậy . Đến bây giờ , anh mới biết, điều đó khó thực hiện đến như thế nào. Khó nhưng không có nghĩa là không làm được. Anh tự nói với bản thân, cái cảm giác đau nhói ở tim chỉ là do anh làmviệc và suy nghĩ quá nhiều , chính vì vậy nó ảnh hưởng tới hệ miễn dịch của tim và làm cho tim bị bệnh. Anh biết nghe thật chẳng logic tí nào nhưng bây giờ, anh chỉ có thể nghĩ được tới đó thôi, nếu nghĩ thêm nữa, anh sợ mình cũng sẽ trở nên mít ướt như cậu.
Anh đã không gặp cậu mấy ngày liền, sáng đi từ tờ mờ sáng, đơi đến khi cậu ngủ say anh mới về nhà. Anh trách bản thân mình quá hèn nhát, đã không có đủ can đảm giành lấy cậu. Anh cũng đã từng khóa chốt cửa bên ngoài , nhốt cậu trong phòng không cho cậu đi đâu nhưng khi nghe tiếng kêu sợ hãi của cậu , anh lại mềm lòng mở cửa cho cậu. Vì đó là điều cậu không muốn , anh có thể chịu đựng một mình.
- Anh không thể đem lại hạnh phúc cho em vậy hãy để anh đưa em đến với người có thể làm em hạnh phúc .
Eun thức trắng đêm hôm đó, anh chạy đến những nơi cậu vẫn hay lui tới nhưng vẫn không tìm thấy. Mưa vẫn rả rích không ngơi nghỉ.
10 ngày sau đó, một người bạn của Eun tìm thấy Donghae ở một bụi rậm gần khu nhà hoang. Quần áo cậu ướt sũng , trên người đầy những vết trầy xước , hai cổ tay cậu tóe máu , lúc đến đã thấy Donghae nằm trên một vũng máu đỏ thẫm, máu phụt ra từ những vết thương cắt chi chit trên cổ tay .
- Tôi xin lỗi nhưng cậu ấy mất máu nhiều quá, cậu ấy dầm mưa lâu ngày giữa mùa đông thế này nên dẫn đến viêm phổi, sốc nặng về tinh thần cộng với thể trạng cậu ấy vốn yếu ớt…………………..
Kibum ngồi đó bên cậu bao lâu rồi , anh không nhớ, anh chỉ còn nhớ là từ lúc cậu được đưa vào viện, anh đã luôn ngồi đó dù là ngày hay đêm. Anh nghe tiếng càu nhàu của những vị bác sĩ, rồi Changmin, rồi Eun ,họ bảo anh hãy về phòng nghỉ ngơi, anh nói chỉ một chút nữa thôi, một chút của anh đã là mấy ngày rồi, nhưng không sao, anh không cảm thấy mệt.
Donghae cũng đã tỉnh lại, thật không uổng công mấy ngày nay anh ngồi chờ cậu .
- Bum à, em xin lỗi, em đã làm anh bị thương, anh không ghét em sao.
- Không đâu, chỉ bị xước nhẹ thôi mà………………..em ngốc quá đi.
Vết thương trên bụng anh thỉnh thoảng lại rỉ máu nhưng anh vẫn luôn túc trực bên cậu. Mấy ngày liền, Donghae không ăn uống gì,mặc cho anh có dỗ thế nào, cậu chỉ uống một ít sữa rồi lại nôn ra. Tình hình của cậu ngày càng tệ đi.
Trời tối, Kibum nằm bên cạnh cậu, cậu gối đầu lên tay anh , cũng đã rất lâu rồi anh không được gần cậu thế này. Kibum vuốt những sợi tóc mềm, anh hôn nhẹ lên trán cậu, cậu nép sát vào anh.
- Có sao băng kìa, em ước một điều ước đi .
- Em ước vết thương của anh nhanh chóng hồi phục và anh luôn hạnh phúc.
- Lại ngố nữa rồi, em phải ước điều gì đó cho mình chứ.
- Anh à, điều ước của em đã thành hiện thực rồi……………. đó là được ở cạnh anh như lúc này.
- ………………………
- Bum à, em vẫn còn một điều ước nữa……………….đó là………..khi em chết………………anh cũng vẫn ôm em như thế này.
- Đồ ngốc………………………………..
#80 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Kibum mở mắt do tiếng kêu ầm ĩ của cái đồng hồ báo thức, anh tắt đồng hồ rồi uể oải ngồi dậy. Vươn vai vài cái, anh tiến đến máy vi tính , ngồi xuống , mở hộp mail, đó là thói quen của anh từ nhiều tháng nay. Khuôn mặt anh rạng rỡ khi trong hộp thư có mail .
“ Bum của em, nhớ anh quá, bây giờ ở Anh đang lạnh lắm, em rất muốn chạy ngay về Hàn để được anh ôm cho đỡ lạnh. Công việc của em tiến triển tốt lắm anh à, mọi thứ đều rất thuận lơi, hôm nay , em vừa được cấp trên khen , họ nói em làm việc rất chuyên nghiệp , anh thấy em giỏi không. Tí nữa là em quên, anh vẫn ăn uống đầy đủ chứ, nhớ đừng bỏ bữa nhé. Có nhớ em không đó, hay là đang nhớ cô nào. Em thì đang nhớ anh chịu không được đây. Em đã thu xếp công việc hết rồi, thứ bảy tuần này, gặp em ở quán L’amour nhé, không cần đón em ở sân bay đâu, khi về, em sẽ đi thẳng ra đó luôn, vậy nhé, yêu anh nhiều lắm.XXX”
Dù công việc có bận đến đâu thì mỗi ngày Hae đều gửi cho anh một bức email như vậy. Anh nghe tiếng chuông cửa , là Changmin và Eun , không hiều sao hai người họ daạo gần đây rất hay đến nhà anh.
- Nè hai người, Hae vừa gửi mail cho mình đó, công việc của cậu ấy gần đây tốt lắm , mới được boss khen nên khoe mình đó………………Sao mặt mũi hai người khó coi quá vậy………………………..
- Bum à……………….mình biết là rất khó khăn nhưng……………………
- Lại nói linh tinh nữa rồi, cái gì mà rất khó khăn , Hae chỉ sang Anh làm việc một thời gian thôi , thứ bảy này cậu ấy về rồi , không lâu sau mình cũng sẽ đi chung………có gì đâu mà hai……………………………
Changmin đập tay xuống bàn rồi hét lớn, cậu hất cả ly nước vào mặt Kibum
- Hyung à, chừng nào hyung mới tỉnh lại đây, đủ rồi, dừng lại đi…………………………..
#81 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Part 2:
Một chiều mênh mông buồn , có chăng tiếng thở dài , chút gió mưa thật khẽ đủ khơi dậy nỗi đớn đau , có gì đó qua đi hụt hẫng, có gì hiện hữu giữa cõi đời hư ảo này , hay tất cả chỉ là ảo vọng ?
Sáng thứ bảy, Kibum dậy từ rất sớm, hôm nay anh không còn cái cảm giác uể oải nữa mà cảm thấy trong người rất vui vẻ, anh đã thao thức cả đêm không ngủ, nhưng anh không cảm thấy mệt. Chỉ một chút nữa thôi, Hae sẽ trở về từ chuyến công tác dài ngày ở Anh.
7h, anh có mặt ở sân bay, Hae đã dặn là không cần đón cậu nhưng anh muốn dành cho cậu một bất ngờ. Anh muốn đón cậu bằng một cái ôm nồng nàn nhất. Kibum nhìn lên bảng điện tử thông báo lịch trình của những chuyến bay, không có chuyến bay từ Anh về Hàn. Anh hỏi lại những nhân viên ở đó thêm một vài lần nữa, lần nào câu trả lời cũng là những cái lắc đầu, có một vài người đã tỏ ra mất kiên nhẫn với anh . Sợ mình lầm lẫn gì đó, anh xem lại ngày tháng bằng điện thoại, hôm nay đúng là thứ bảy , kiểm tra vậy thôi nhưng anh biết chắc chắn mình không nhớ nhầm. Anh tự nhủ chắc có lẽ do cái máy bị lỗi kỹ thuật hay chập mạch gì đó, còn những người nhân viên thì lười biếng nên chỉ trả lời một cách qua loa, không chịu kiểm tra kĩ, anh không chấp những người có phong cách làm việc thiếu chuyên nghiệp đâu.
Cửa phòng cách ly mở, từng đoàn người lần lượt đi ra, có một đoàn khách du lịch đi theo tour, người hướng dẫn viên đang tập hợp những vị khách của mình và điểm danh từng người . Những vị khách nước ngoài, dáng người cao lớn, đeo kính mát kéo lê đằng sau những chiếc vali, có vài tiếng la chí chóe vui mừng khi gặp lại người thân. Kibum nhón chân nhìn qua đám đông, người cuối cùng vừa bước ra từ phòng cách ly. Không sao, từ đây đến tối, vẫn còn mấy chuyến bay nữa, anh không biết cậu về lúc mấy giờ nên đành phải đợi, nhưng không sao, anh không cảm thấy bực mình vì điều đó.
2 tiếng sau, một chuyến bay khác từ Thái đến Hàn , rồi một chuyến bay từ Mỹ đến Hàn, và những chuyến bay gì đó anh không nhớ . Lúc anh về nhà và mệt mỏi nằm lên giường thì đã là 10h, ấn tượng của anh về ngày hôm đó là một ngày nóng nực, oi bức , sân bay lúc thì ồn ào vui vẻ rồi lại trở nên im lặng, chỉ có những tiếng xì xầm không rõ ràng. Từng tốp người đi lướt qua anh, anh không tìm thấy khuôn mặt đó……………………………………
- Hae à, anh nhớ nhầm rồi, phải là thứ bảy tuần sau , mau về với anh nhé.
…………………………………………�� �………………….
“ Bum, em xin lỗi, em chưa về với anh được, có việc đột xuất nên có lẽ phải vài tháng sau em mới có thể về Hàn, đừng giận em nhé anh. Yêu anh nhiều lắm.”
Buổi sáng hôm đó thật âm u, gió thổi từng đợt ngoài kia, Kibum đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ngắn ngủi đó, sợ rằng mình có thể bỏ sót chữ nào đó. Tiếng thở dài não nề vang lên, anh nở một nụ cười buồn, anh không giận cậu, chỉ có cái cảm giác nhói trong lòng . Có lẽ, cậu còn giận anh, nên đã không quay về để anh có cơ hội chuộc lỗi với cậu.
- Anh không xứng đáng được tha thứ đúng không, em trừng phạt anh bằng cách không cho anh cơ hội chuộc lỗi, anh cũng sẽ tự trừng phạt bản thân mình…………………..
Kibum ngồi thừ trong phòng, thỉnh thoảng cũng đi loanh quanh trong nhà, nhưng anh cấm bản thân mình xem tivi, nghe nhạc,chơi game hay đọc sách, anh muốn mình phải trải qua cái cảm giác bức bối khi chờ đợi một người trong căn nhà rộng thênh thang , anh cấm bản thân mình được vui vẻ hay những thứ đại loại như thế, anh đã làm cậu đau khổ rất nhiều , anh không có tư cách được hưởng hạnh phúc nữa. Tất cả anh có thể làm là đợi và đợi, giống như cậu khi xưa đã từng đợi anh.
Ba ngày rồi, Kibum không ăn uống gì, nói như vậy chắc là hơi quá, dĩ nhiên anh cũng có uống một vài ngụm nước . Anh muốn mình bị hành hạ bởi cơn đói, vì trước kia, anh đã không trân trọng những món ăn mà cậu đã dồn tất cả công sức vào đó. Không ít lần anh đã hất thức ăn cậu nấu xuống đất, chê bai một cách thậm tệ, còn cậu thì dù rất buồn nhưng vẫn cố gượng cười, miệng xin lỗi ríu rít vì đã làm anh giận. Bây giờ, anh còn tư cách gì để ăn những món ăn ngon chứ, anh muốn mình bị hành hạ bởi con đói khát , đói khát đến mức chẳng còn sức lực gì cử động , chỉ có thể nằm dài trên giường. Anh vẫn uống một vài tách chocolate nóng vì anh không được chết, anh phải sống để tiếp tục bị hành hạ, để có thể chuộc lỗi với cậu.
Kibum ngồi ở một quán nước suốt buổi sáng, đợi trước cửa siêu thị giữa trưa nắng nóng , rồi tối đến đứng trước rạp chiếu phim suốt buổi tối. Anh đang trải qua cái cảm giác khi bị biến thành một tên khờ, anh đã biết cảm giác khi bắt gặp những ánh mắt thương hại của người khác. Cậu đã đợi anh suốt hai năm, anh chỉ mới đợi vài ngày, anh không thấy bực bội gì cả.
|