Hai Nhóc Uke và Seme
|
|
Nhưng không gì ngăn cản được cái mong muốn nhìn ra ngoài của nó khi mà rất... rất gần tới giờ vào tiết. Tự nhiên hơi thở nó như nghẽn lại khi thấy cái tướng lơn tơn vác cặp của thằng Seme ngoài song cửa. Nó tằng hắng một cái để lấy lại bình tình, nó ngồi thẳng người lên cố gắng giữ tự nhiên và nhìn thẳng lên bảng, ví như ngoài kia cho dù có động đất hay sóng thần gì đi chăng nữa cũng không thể nào làm cho nó chú ý. Nó an tâm rằng chỉ một hai phút nữa thôi thằng Seme sẽ lại ngồi kế bên nó. Còn mọi chuyện sau đó có ra sao thì ra nó cũng chả thèm quan tâm.
... quá ba phút, vẫn không có gì thay đổi. Nó không thể không cho phép ánh mắt của nó quét ra ngoài cửa một lần nữa. Thằng Seme đang đứng ở cửa sổ lớp con Huyền, không thể tin được con đó đang mặc áo dài và đang cố gắng ra leo cửa sổ bên dưới có vòng tay đón của thằng Seme, tụi lớp bên kia của con Huyền đang hò reo cổ vũ. Con Trang là đứa trong lớp nó hét lên đầu tiên:
- Trời ơi! Thằng Tâm nhà mình rũ con gái nhà lành cúp học kìa bây? Dũng ơi là Dũng...
Thầy cô từ trong văn phòng bắt đầu túa ra đi về lớp, lúc ấy con Huyền cũng vừa hạ cánh an toàn và biến mất theo thằng Seme xuống hướng căn tin. Hai đứa đó gan tày trời. Âm thanh bàn tán xôn xao trong lớp khác nào những đòn búa tạ đang giáng xuống đầu thằng Uke. Nó rất cố gắng chống lại cơn cay xè càng lúc càng lớn của đôi mắt, nó chả biết gương mặt của mình hiện tại đang như thế nào nữa? Có méo mó mất tự nhiên lắm không? ...
Trưa đó đi về nó và con Trang đi bên nhau không ai với ai lời nào, kể cả chuyện đánh ghen hấp dẫn hôm qua của con Trang mà nó chưa kịp nghe khúc giữa.
#40 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Tên Seme thật sự chắc đã gây ra chuyện lớn, hôm nay là lần thứ ba hắn cúp học không phép, cuối tuần này sinh hoạt lớp thế nào ba mẹ hắn cũng sẽ bị mời vô cho mà coi. Mới chỉ hết tiết 1 thôi mà thằng Uke tưởng chừng như là cả nghìn năm vừa mới trôi qua vậy, chỗ ngồi lạnh ngắt một cách đáng sợ. Thấu hiểu tâm trạng của bạn, con Trang chốc chốc lại quay xuống đá lông nheo an ủi...
Ngặt nổi mấy bữa nay mắc chứng mắc ôn gì mà trời lại cứ đổ mưa miết, mà nó thì nó chúa thích mưa. Bởi lẽ nếu được đi dưới mưa bên cạnh người mình thích chắc là sẽ tuyệt lắm. Lần nào mưa là y như rằng lần đó nó nhớ tới thằng Seme nhiều hơn. Vì bình thường nó vẫn luôn đang nhớ mà. Chả biết cái giai đoạn này chừng nào mới qua nữa...
Ngày thứ hai liên tiếp thằng Seme vẫn không đến lớp. Trời vẫn cứ mưa. Con Trang chắc lưỡi:
- Con trai nó vậy đó mày ơi, hồi đó chơi với con trai thì chưa có hấp dẫn, từ khi quen con gái bén mùi lạ nên nó mê mẫn một thời gian rồi cũng hết àh...
Nó nghe tim mình đau nhói. Hôm thứ ba vẫn y như cũ: trời vẫn mưa, tên Seme vẫn không thấy bóng dáng đâu, nó tưởng chừng như mình chịu hết nổi, con Trang vẫn ngân nga những câu nói quen thuộc nhưng mức độ càng lúc càng nặng hơn:
- Haizzz chả biết thằng chó đó với con Huyền có chấm mút gì được chưa mà sao kéo nhau nghỉ học ngày này qua tháng nọ vậy trời? Dũng hay là mày chuẩn bị để dành tiền mười tháng mười ngay sau đi đám đầy tháng tụi nó đi! Đúng là con trai khoái của lạ nó có khác... Ê thằng quỷ... chờ tao với, mày làm gì vậy? Ê... ê.... tao nói giỡn đó.
Thằng Uke chẳng hiểu sao nghe tới đó, tưởng tượng những khúc đó xong là nó che miệng lại bỏ chạy đi. Nó dừng lại ở một cái hẻm vắng, chống tay lên tường và gục đầu vào đó nghẹn ngào, nấc lên từng hồi không thành tiếng, cả người nó run lên bần bật... nước mắt lã chã rơi ra. Con Trang chạy đến bên cạnh vỗ về an ủi bằng cách thêm chút gia vị ớt cay:
- Buồn gì mày ơi, con trai nó là thế đó... ...
Bữa kế tiếp con Trang không dám đề cập đến thằng Seme nữa mà nó quay qua hỏi:
- Chuyện mày với con Hồng mắm dzố sao rồi? Tính lẹ đi cho bằng chị bằng em..
Nhóc Uke biết là mình không thể nào chịu nổi nữa, nhiều lúc nó muốn chạy thẳng vô nhà Seme chỉ để gặp thằng đó rồi sau đó mọi chuyện có ra sao thì ra...
- Vui lên đi mày ơi! Thấy mặt mày tao hết muốn nhậu... hay là mày không thích con Hồng?
Mặc cho con Trang nói nhăng nói cuội thằng Uke vẫn lắc đầu ngao ngán, dường như sự mệt mỏi suốt mấy ngày qua cũng khiến nó đổ bệnh.
- Hay là không thích con gái? Tao kiếm thằng khác làm mai cho! Cái gì chứ trai là danh sách trong tay tao cả một hàng dài nè... ... - ... - Êh thằng quỷ! Tao nói gì có nghe không hả?
Vẫn là sự im lặng, con Trang phát cáu:
- Má... còn chừng mà mê nó quá, liệu bề chịu không nổi thì... đi tìm nó đi! Dẹp cái bộ mặt đưa đám của mày cho tao àh? - ... - Được rồi! Không thay đổi phải hôn? Mai tao sẽ viết một lá thư giả mày tỏ tình... í lộn... thú nhận tình yêu với thằng Tâm cho mày vừa lòng! - Con quỷ! Để im cho tao àh, làm ơn đừng có lải nhải nữa... ...
Hai đứa bắt đầu cải nhau, lúc ấy con Hồng chạy tới, mặt đầy rạng rỡ:
- Dũng, Dũng ơi.... có tin vui, có tin vui!
Con Trang quay qua sẳn giọng:
- Sao? Tụi mày có tin vui rồi hả?
Con Hồng chau mày chưa hiểu:
- "Tụi mày" gì? Tao nói là có tin vui cho Dũng! - Mày có thai àh? Hay sao mà vui?
Cả hai đứa còn lại quay qua đập con Trang không tiếc tay:
- Điên hả con kia! Chuyện vậy cũng nói được!
Vừa tém lại mớ tóc rối nùi vì bị đánh con Trang trả treo:
- Ai biết nè, thường thì người con gái gặp người con trai mà báo có tin vui... - Mày im lại dùm tao cái coi con quỷ? Có chuyện gì vậy Hồng?
Con Hồng nhảy tưng tửng lên như một đứa con nít:
- Dũng có tên trong danh sách văn nghệ của trường rồi!
Thằng Uke cười gượng:
- Cám ơn Hồng nha!
Tự nhiên con Hồng bị lây cái tâm trạng của nó luôn:
- Dũng sao vậy? Không vui àh? Hay là giận Hồng chuyện gì? - Không có gì đâu, tại mấy hôm nay Dũng hơi mệt!
Con Hồng tự nhiên kéo tay thằng Seme đi một nước:
- Lại bảng thông báo của trường coi danh sách nè, không ngờ thầy phụ trách lại đồng ý bổ sung thêm Dũng cho lớp mình. Chắc ổng đã nghe danh tiếng của Dũng từ lâu đó! ...
Khi mà nổi nhớ về tên Seme ngày càng lớn, khi mà con Trang ngày nào cũng tụng kinh mỗi một câu:
- Mày càng ngày càng giống cái xác đó con! Ừh mà nó nghĩ học gần cả tuần rồi mà sao không nghe tin tức gì vậy ta? Bữa trước tao có thấy con Huyền đi học mà...
Tên Uke trở nên cáu gắt:
- Mày tốt nhất là đừng nên mỗi ngày cứ nhãi nhãi về cái thằng đó trước mặt tao được không hả? Tao xin mày đó Trang!
Con bạn chu mỏ:
- Không cho thì thôi, làm gì dữ vậy?
|
Cô Đoan chủ nhiệm liếc sơ sổ đầu bài và bảng tổng kết lớp trong tuần trên bảng của các tổ đang báo cáo rồi nghiêm nghị hỏi:
- Thế cả lớp có em nào biết tin tức gì của bạn Tâm không? - Dạaa khônggg ạhhhh!
Cả lớp gần như đồng thanh y chang mấy em bé mẫu giáo.
- Thế có ai chơi thân hay ở gần nhà với bạn Tâm không? - Dạ thằng ... Dũngggg ạhhhhh!
Cô hướng mắt về phía chỗ ngồi của thằng Uke và chợt nhớ ra là hai đứa nó ngồi kế nhau. Cô chưa kịp hỏi gì thì con Trang đã nhanh nhảu cứu nguy:
- Dạ không phải đâu cô! Thằng Tâm... í lộn... bạn Tâm với bạn Dũng không có chơi thân với nhau đâu ạh! Bạn Tâm chỉ chơi thân với bạn Huyền lớp bên kia thôi ạh!
Cô Đoan nheo mắt nhìn con Trang dò xét:
- Thế à? - Dạ, ngày cuối cùng còn đi học các nhân chứng trong lớp đều thấy bạn Tâm đi chơi với bạn Huyền mà cô!
Trời ơi, con quỷ này làm như đang khai cho công an về vụ án không bằng. Cô Đoan gật gù một chút rồi đi ra ngoài. Cô qua lớp con Huyền gọi nó ra hỏi điều gì đó, cả lớp lúc ấy cũng nháo nhào ra nghe ngóng tình hình và bàn tán như bầy vịt...
- Bạn Huyền nói với cô là bạn Dũng ở gần nhà và chơi rất thân với bạn Tâm! Dũng đâu đứng dậy cho cô hỏi?
Tên Uke ngượng ngùng đứng dậy. Cả lớp hướng mắt về nó. Cô hỏi:
- Thế mấy hôm nay em có qua nhà thăm Tâm không? Bạn ấy đã đở chưa?
Cả lớp ồ lên một cái, thằng Uke há hốc cái mồm tròn xoe con mắt, lắc lư cái đầu, cô mới ôn tồn giải thích:
- Bạn Tâm bị bệnh, phải nhập viện nên nghỉ học mấy hôm nay thế mà trong lớp mình chả ai biết! Thôi Dũng em ngồi xuống đi, có gì chiều em qua xem tình hình bạn ấy thế nào rồi điện thoại báo lại với cô, có thể lớp chúng ta sẽ sắp xếp đi thăm bạn ấy vào ngày Chủ Nhật. ...
Tên Uke thấy tay chân mình rụng rời khi nghe tin đó, nó đi nhanh về nhà, con Trang cũng cố vớt vát nói theo một câu:
- Hóa ra thằng đó nghỉ học không phải vì mê gái! Hông chừng mày nghĩ chơi nó ra, nó tương tư rồi đổ bệnh cũng nên! ...
- Dũng hả con! Lâu quá trời không thấy con ghé nhà chơi, mấy bữa trước cô tính qua nhà nhờ con đưa lá đơn xin nghỉ học dùm thằng Tâm mà nó cản nên cô phải chạy trực tiếp lên trường, con ngồi chơi. Vân lấy nước cho anh uống dùm cô!
Mẹ thằng Seme mỉm cười huyên thuyên với nó được một lúc rồi quay qua với khách hàng, nhỏ Vân người giúp việc của nhà thằng Tâm ngoắc tay nó lại trước khi ra về:
- Anh Tâm có nhờ em đưa cho anh tờ giấy này nè, ảnh biểu em nếu cuối tuần (tức là hôm nay) ảnh chưa về nhà kịp thì chạy qua nhà đưa anh! Sẳn anh ghé đây em gởi anh nè! - Ủa mà ảnh đâu rồi? Dẩn anh lên thăm ảnh được không?
Con Vân nhanh nhẩu:
- Dạ ảnh nằm ở bệnh viện trên thành phố chưa có về, chú với bà ở trển chăm sóc ảnh đó. Nghe nói vô mấy chai nước biển luôn!
Thằng Uke thưa mẹ của tên Seme rồi chạy gấp gáp về nhà! Nó mở toạc tờ giấy A4 mà con Vân đưa để coi:
Chẳng có gì cả! Chỉ là một tờ cuối cùng trong bảng danh sách những đứa có trong đội văn nghệ của trường. Hàng cuối cùng trong danh sách là tên nó: Hồ Hoàng Dũng. Bên dưới là dấu mộc đỏ của Đoàn Trường có chữ kí của thầy tổng phụ trách.
Trời đổ mưa khiến tờ giấy ướt nhòe!
|
Ngay tức tốc nó điện con Hồng:
- Ủa Hồng, làm sao mà Dũng được nằm trong danh sách đội văn nghệ của trường vậy? Hồng xin thầy àh? - Hồng không biết nữa, bữa Dũng đã nói vậy nên Hồng đâu có xin... Chắc thầy đã biết danh của Dũng từ lâu chứ gì? Mà có gì không Dũng? - Ờ không có gì... thì Dũng chỉ thắc mắc vậy thôi! Hồng học bài đi, Dũng cúp máy đây! ...
Tờ giấy có mộc đỏ mà thằng Seme đưa có ý nghĩa gì? Tại sao hắn lại có? Và tại sao nó lại có trong danh sách mà không phải là do con Hồng xin dùm? Thằng Seme đã xin giùm nó? Vì sao? Chuyện gì đang xãy ra thế này? Tại sao thằng Seme lại đỗ bệnh nữa?
- Mày ra đây tao biểu coi!
Ba nó cái giọng hầm hầm lôi nó ra sau nhà:
- Tại sao cả tuần nay thằng Tâm nó nhập viện mà mày không cho tao biết? Nếu mà hồi nãy không gặp bà nội nó chắc không bao giờ tao biết luôn quá!
Tên Uke giọng buồn buồn:
- Con cũng đâu có biết đâu... con mới nghe cô nói thôi!
Ba nó hét lên:
- Mày làm bạn cái kiểu gì vậy hả? Cả chục ngày nay mày có biết thằng Tâm nó đi ăn cái gì ở đâu hay không mà bị suy nhược cơ thể tới nổi phải vô mấy chai nước biển?
Tên Uke ú ớ:
- Con... cả tuần nay con.. con... không có gặp nó!
Ba nó chau mày suy nghĩ:
- Có chuyện gì vậy? Sao mày nói là nó về nhà cơm! Bà nội nó nói nó chưa bao giờ về ăn cơm chung với ở nhà cả... mày giải thích với tao tại sao coi?
Mắt thằng Uke rướm lệ nó đi từ ngỡ ngàng này sang ngỡ ngàng khác:
- Con... xin lỗi... con không biết gì hết ba àh...
Ba nó nổi giận thật sự, ông bấu mạnh vai nó:
- Dũng àh, mày lớn rồi, cư xử sao kỳ vậy? Sẳn đây tao cũng không giấu mày nữa... nhà mình đâu có dư giả gì đâu con, tao phải chạy xe ôm, mẹ mày thì bán vé số, chạy vạy từng bữa ăn nhưng tại sao gần đây tao với mẹ mày có thể lo cho anh em bây ăn sung mặc sướng, mua sắm điện thoại, máy vi tính này nọ cho mày hả? Mày có biết tại sao không hả Dũng?
Nó ngơ ngác nhìn ba nó thở dài:
- Thiệt ra thằng Tâm tới nhà mình chơi, ăn cơm ở đây cũng không sao cả, tao đâu có tính toán gì chuyện đó vì cũng thấy nó hiền ngoan, dễ thương. Nhưng nó là một thằng rất tế nhị và khôn khéo mày biết không? Nó dặn nội nó phụ tiền cơm cho gia đình mình nên cả nhà mới có được những buổi ăn ngon đó, người ta con nhà giàu có mà, nội nó muốn nó ăn uống cũng phải đầy đủ, nên gửi tao lo chuyện ăn uống của nó dùm, không phải mình có ý lợi dụng gì nhưng tao cũng không biết từ chối bà nội nó thế nào nữa. Nó dặn đi dặn lại nội nó tuyệt đối không để cho mày biết những chuyện này. Cái điện thoại tao đưa lúc sinh nhật của mày cũng chính là của nó mua nhờ tao chuyển dùm đó biết không hả con? Chứ tao làm sao mà biết mày thích cái điện thoại nào, làm sao mà tao có đủ tiền để mua...
Thằng Uke chết đứng. Ngày sinh nhật nó chẳng hiểu vì sao ba lại đem về cái điện thoại Nokia N73 mới cáu cạnh làm quà. Lúc ấy nó cảm động và bất ngờ cực kỳ, không ngờ ba mẹ nó cực khổ nhưng lại ngấm ngầm bất ngờ biết được mơ ước của nó. Hóa ra tất cả không phải là vậy. Suốt cả thời gian chơi chung với thằng Seme hóa ra nó không hề biết bất cứ gì về bạn của mình hết, hóa ra thằng Seme đâu có vô tâm như nó nghĩ. Thằng hời hợt, vô tâm, ích kỷ thật ra chính là nó... không thậm chí không hề biết bạn mình nghĩ gì. Cứ ngỡ hắn chỉ là một thằng ham chơi!
- Ba ơi... còn cái máy vi tính.... chẳng lẽ cũng là của nhà nó? Nhưng sao ba lại lấy?
Ba nó thở dài:
- Tao không có lấy, tao đã cương quyết từ chối rồi! Nhưng nội nó bảo là cứ coi như cho tao vay tiền để mua cho anh em bây học hành... Với lại người ta đã mua rồi thì từ chối làm sao được? Chả lẽ bỏ đi? Nội nó bảo mấy ngày trước đi đâu tới tận khuya tối mới về, gia đình thì cứ tưởng là ở chơi và ăn uống bên nhà mình... cho tới ngày nó lăn đùng ra xĩu vì kiệt sức! - Ba! Ba đừng nói nữa! Ba chở con lên bệnh viện thăm nó ngay đi ba!
|
Nó và ba ghé thăm thằng Seme ở bệnh viện Triều An, khi ấy ba hắn đã về nhà, chỉ còn nội hắn ở lại chăm sóc thôi. Nó biết ở nhà thằng Seme rất thương và thân với nội do ba mẹ hắn lo buôn bán suốt ngày. Ba nó ôm cái bịch nylon đựng mấy hộp sữa ông Thọ bước vào phòng còn nó thì không có can đảm làm điều nó, nó chỉ đứng nán ở cửa ra vào, thậm chí không dám nhìn vào bên trong nữa. Quái lạ khu này của bệnh viện sao mà người ta mở máy lạnh đến tê tái cả da thịt.
Khoảng mười phút sau nội và ba nó bước ra, bà mỉm cười thật tươi nhìn nó hỏi:
- Dũng nè, bây với thằng Tâm có chuyện gì phải không?
Nó bẽn lẽn lắc đầu:
- Dạ đâu có gì đâu nội? - Đừng có xạo với bà nha! Tụi bây là tụi bây không qua được mắt tao đâu nha! Anh em con trai với nhau làm gì mà giận hờn như là người yêu vậy?
Nó lắc đầu liên tục:
- Dạ không có mà nội! Tụi con đâu có... - Không có giận hờn thì vào thăm nó đi! Làm gì đứng đây! Nó kêu con ở trỏng kìa! Tổ cha tụi bây, chỉ giỏi làm người lớn lo sốt vó! ...
Chưa bước tới cửa mà nước mắt thằng Uke đã chảy ra ròng ròng...khó khăn lắm nó mới bước vào gần giường thằng Seme được. Hãy thử tưởng tượng nếu bạn giận người yêu và không gặp nhau trong khoảng mười ngày thì khi gặp lại bạn sẽ thế nào? Nó đã rất cố gắng mạnh mẽ, nó không muốn khóc, không phải là nó khóc, chỉ là nước mắt ở đâu tự nhiên chảy ra mà thôi. Thằng Seme bật dậy, mỉm cười nhìn nó dù rằng đôi môi hắn rất nhợt nhạt. Còn nó, nó đứng bất động như tượng gỗ.
- Sao lâu quá trời mày mới tới thăm tao vậy? Bộ còn giận tao nhiều lắm hả?
Khóc, à không phải khóc chỉ là nước mắt rớt ra mà thôi. Thằng Seme nắm tay nó kéo tới gần:
- Đừng giận tao nữa mày ơi! Tao đã xin thầy cho mày vô đội văn nghệ của trường rồi đó! -... ... - Êh! Sao không nói gì vậy? Lên thăm tao sao tự nhiên lại khóc vậy? Êh... mít ướt... nói gì đi! -... ...
Bàn tay thằng Seme sao mà chạm lấy tay nó ấp ám lạ kỳ, bất chợt hắn vội buông ra, ánh mắt buồn bã... nhìn ra cửa:
- Hay là ba mày ép mày lên đây? Có đúng không Dũng? Nội tao nhờ mày ba mày kêu mày mới lên đây hả? - Không... phải...
Nó chỉ nghẹn ngào nói được nhiêu đó, đầu nó cúi xuống, không dám nhìn thằng Seme thêm chút nào nữa hết. Thằng Seme phân trần:
- Cái lá thư đó con Huyền nó cũng rũ tao tham gia văn nghệ chung với nó! Tưởng là gặp may, tao đồng ý liền, con quỷ đó cũng biết lợi dụng gớm, bắt tao dẫn đi ăn chè mới chịu đổi tên tao trong danh sách thành tên mày. Ai dè thằng cha già dịch Đại hắc ám chẳng những ổng không cho mà còn chửi tao với con Huyền một trận tơi bời hoa lá ở văn phòng đoàn. - Thôi.. mày... đừng nói nữa...
Nó sụt sịt, thằng kia càng nói nó càng muốn tìm cái lỗ chung xuống đất!
- Ừh... tưởng mọi chuyện xong xuôi rồi chứ, cũng hên tao phải nhờ tới bà nội tao đi thỉnh giáo ổng một phen. Tao phải kêu ổng in cái danh sách có tên mày kèm theo mộc đỏ với chữ kí để mày tin đó! - ... - Mày còn giận tao hả? Sao hôm nay ít nói vậy? Đừng nói thấy tao bệnh cái khóc nha thằng quỷ! Gì mà yếu đuối thế? Tao coi vậy chứ đã khỏe sân sẩn hà! Đánh lộn còn được! - Tao... tao không cần phải vô đội văn nghệ nữa đâu Tâm àh...
Hắn to tròn con mắt nhìn bạn:
- Sao vậy? Mày nói đó là mơ ước của mày mà... làm tao tốn công, tốn sức, còn tốn sắc đẹp quá trời đó thằng quỷ, sao hay thay đổi quá vậy? Ai biết mày ngứa chỗ nào đâu mà gãy... xích lại tao biểu coi!
Tên Seme cười hì hì kéo nó ngồi bệch lên giường của hắn luôn. Hắn huyên thuyên:
- Chuẩn bị đi nha con, tao về lần này sẽ đấu PES độ với mày đó. Khăn nè thằng quỷ, trời ơi! Làm như là con gái!
Tên Uke sụt sùi một tí, nó vẫn không nhìn lên, không dám nhìn tên Seme nữa...
- Tâm nè... - Gì? Mày hôm nay làm sao vậy?
Nó móc cái điện thoại trong túi ra...
- Trả lại mày nè...
Thằng Seme chau mày, nó ú ớ:
- Cái gì... mày... mày làm cái trò gì vậy? - Khi nào mày hết bệnh hãy đem cái máy tính về nhà mày luôn đi! Tao không cần!
Thằng Seme chồm dậy, bấu vào vai nó lay mạnh:
- Mày điên hả? Tự nhiên... không cần là sao? Mày không cần nhưng tao cần... mày nói đi bây giờ mày muốn cái gì...
Nhẹ nhàng gỡ tay thằng Seme xuống, tên Uke nói:
- Tao đã nói rồi! Tao muốn mày đừng làm phiền tao nữa... - Mày khùng rồi hả? Tao đã cho mày vô đội văn nghệ theo ý mày rồi, tự nhiên kêu tao đừng phiền mày nữa là sao?
Tên Uke với hai hàng nước mắt chãy dài bật cười gượng gạo:
- Đó chỉ là cái cớ thôi! Tao xin lỗi!
Thằng Seme hất tung cả cái mềm hoảng lên la lớn:
- Hay là tại cái điện thoại này? Hay là do cái máy tính? Mày nói coi Dũng, rốt cuộc là do cái gì?
Thằng Uke chỉ im lặng...
|
- Thôi mà Dũng, vậy thì tao xin lỗi hết mọi chuyện được chưa! Lỡ rồi mà Dũng...
Thằng Uke đứng dậy nó nổi giận:
- Mày làm cái trò gì vậy? Mắc mớ gì xin lỗi tao hoài? Tóm lại là tao không thích chơi với mày nữa thế thôi!
Nó để cái điện thoại và bước nhanh ra phòng. Tên Seme lặng yên ngồi đó, niềm vui chưa kịp tới thì "tại họa" mới lại ập tới. Nó cứ suy nghĩ mãi cái nguyên nhân sâu xa gì đang xãy ra giữa hay đứa? Hay là do thằng Uke đã thích con Hồng? Không thể nào, nhất định không thể nào!
Sau khi thưa nội thằng Seme, tên Uke leo lên xe ba mình chở và đã nước mắt đã rơi suốt đoạn đường về. ...
Chủ Nhật cả lớp cùng cô Đoan đón xe buýt lên thăm thằng Seme, trong đó không có thằng Uke, trong đám đó có con Trang... ...
Sau màn chào hỏi, động viên của cả lớp thì tất cả được thằng Seme báo tin là hắn đã được xuất viện. Con Trang chỉ đứng nép bên mấy đứa bạn kênh kiệu lâu lâu mới nhìn hắn. Cô Đoan ra lệnh cả lớp và dặn dò thằng Seme:
- Thôi tụi mình về để cho bạn Tâm còn sửa soạn đồ đạc làm thủ tục nữa. Nếu chưa khỏe hẳn thì em có thể nghỉ thêm một hai ngày nữa cũng không sao. Có gì mấy bạn sẽ chép bài giùm cho!
Cả lớp lục đục ra về, thằng Seme nói:
- Trang! Mày ở lại đây tao có chuyện muốn hỏi!
Con Trang giãy nãy như đĩa phải vôi:
- Cái gì? Tao biết gì mà hỏi?
Mắt hắn trừng lên:
- Tao đã bảo ở lại thì ở lại! ...
Thứ hai đầu tuần thằng Seme vẫn không đi học, còn con Trang thì cười tủm tỉm và thái độ thập thò rất khả nghi chả hiểu chuyện gì nữa. Nó muốn chạy lại hỏi xem chuyến đi thăm thằng Seme hôm qua thế nào, nó chưa hay tin thằng đó đã về nhà. Nhưng con nhỏ bạn hôm nay hình như đang lẫn trốn nó thì phải.
- Trang! Chờ tao về với, mày làm gì vậy?
Con Trang quay qua nhìn nó mỉm cười:
- Dũng tao xin lỗi mày!
Rồi nó chạy biến mất đi. Con điên này hôm nay chẳng biết lại giở trò gì nữa mà nói "xin lỗi" trong khi cái miệng lại cười toe toét tới mang tai. Chẳng lẽ hôm qua đi thăm thằng Seme đã xảy ra chuyện gì? ...
Bốn giờ chiều con Trang dừng xe trước nhà nó, mặt nó hớt hơ hớt hãi:
- Leo lên đây nhanh lên thằng quỷ, trong Kén có đứa vừa mới nhảy xuống sông tự tử kìa, người ta đang vớt xác ở đó đó, chạy nhanh vô coi đi!
Gần tới Kén thì con Trang lại giở chứng. Nó thắng xe cái két... rồi lấy điện thoại ra nghe, nó hối thúc:
- Dũng nhảy xuống xe coi!
Nó vừa nhảy xuống xe thì con bạn lại nổ máy chạy đi, miệng la lớn:
- Tao đang có chuyện gấp, mày... mày... vô đó coi trước đi, chút tao tới liền!
Thằng Uke cảm giác trong cái gấp gáp, vội vã của con bạn luôn có một nụ cười bí hiểm thì phải. Mà giờ cũng còn lựa chọn nào đâu ngoài chuyện phải đi bộ thẳng vào kén một mình. Từ xa nó chả thấy có con ma nào hết thế mà con quỷ Trang bảo là đang có vụ vớt xác người. Dù sao buổi chiều vô đây hóng gió cũng chẳng phải là một ý kiến tồi. ...
Vừa nhảy xuống chân cầu nó đã bị khựng lại ngay! Chiếc xe honda của thằng Seme ở đâu ra sao lại nằm ở đây? Nó quay lưng, chạy nhanh trở lại cầu thang mà không cần suy nghĩ...
- Dũng đứng lại!
Tiếng ai quen thuộc cất lên cứ như là một mệnh lệnh. Thằng Seme đã xuất hiện và chặn đường tháo lui của nó. Hóa ra tất cả thái độ của con Trang từ sáng tới giờ là do nó bị con bạn bán đứng. Nó ương ngạnh:
- Xích ra tao về, đã nói là...
Nó chưa nói hết câu thằng Seme đã nắm tay nó lôi ngược xuống chân cầu. Hắn buông tay nó ra, vuốt vuốt mái tóc:
- Hôm nay mày không nói rõ lý do với tao thì đừng hòng bước ra khỏi đây! - Tao chẳng có lý do gì để nói cả! Tránh ra để tao về!
Hắn quay mặt về phía con sông nhưng nhóc Uke vẫn cảm nhận được một cái cười khẩy đầy thách thức. Hắn đi lại mở cốp xe và lôi ra một cuốn sổ bìa màu đen quen thuộc... thằng Uke tái mét cả mặt mày nó la lên:
- Mày.. mày lấy cái đó ở đâu ra? Thằng khốn!
Thằng Uke nhảy bổ tới, nhưng tức nhiên sức nó thì làm gì được thằng Seme:
- Ha ha! Tao không phải là thằng khốn thì làm sao biết được bụng dạ của mày hả? - Mày... trả cuốn nhật ký cho tao!
Tên Seme cười khanh khách, hắn đọc to:
- Để tao coi mày viết nhăng viết cuội cái gì ở trong đây! ...
|