Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy
|
|
41. Dừa Khô
Đêm trở lạnh, phủ trùm lên tất cả. Hiên giật mình trở dậy trước. Nó thấy lạnh. Lúc ấy Hà vẫn chưa ngủ. Thằng bé vẫn còn đang mãi nghĩ về những lời ban nãy của thằng Hiên đã nói, đã thề thốt. – Em đã ngủ chưa, Hà ơi? – Hiên hỏi. – Lạnh quá, ngủ không được. – Hà cũng đang lạnh run như Hiên. – Hãy ôm anh đi! Em sẽ ấm hơn. – Hiên nói nhỏ. – Thôi đi! – Hà vẫn còn mắc cỡ. Nó vẫn chưa khẳng định được là Hiên đang đùa hay đang nói thật. Hiên xoay người lại, nó gác chân lên hông của Hà. Hai tay nó luồn ra phía sau lưng thằng Hà rối lấy lực thật mạnh để kéo Hà sát lại gần nó hơn. Hơi thở của thằng Hà phả vào ngực nó thật ấm. Máu trong người hai đứa rần rật chạy. Cảm giác ấm nồng bắt đầu hun nóng khi lượng testosterone được tháo xích đang bắt đầu vùng lên. Rồi thằng Hiên bất chợt thu người ngồi bật dậy. Trời rét nhưng toàn thân nó nóng hực. Nó cởi phắt áo ra ném xuống nền đất, Hà nằm im bất động. Có vẻ như nó đang chờ. Nó biết mình không thể có bất cứ chú ý hành động nào. Dù sao thì đây cũng là đêm đầu tiên thằng Hiên nói lời yêu nó. Vì thế nhất cử nhất động đều không thể nào sơ hở được. Nó biết nó đang phải đè nén cảm xúc của mình lại. Đây là cuộc phiêu lưu quan trọng nhất trong cuộc đời nó. Thằng Hiên cúi xuống cởi áo cho nó. Thằng Hà vẫn tỉnh nhưng không hề phản đối. Nó biết nó phải nằm im. Không thỏa hiệp nhưng cũng không chống đối. Con chó chợt sủa gậu lên vài tiếng. Mặc. Hiên như quên mất lối về. Hà thì vĩnh viễn muốn mình mãi mãi là người đi lạc. Hai đứa trẻ cứ xoắn lấy nhau. Tất cả đều theo đuổi cùng một đích. Yêu thương tâm hồn được định nghĩa bằng những cơ năng sinh lý. Chúng chẳng thể nào vượt qua chính mình. Một kinh nghiệm tự tạo mà sau này hai đứa đã cùng nhau trân trọng gọi đó là kỉ niệm. Sét đánh ngang dọc khi trời không có mây. Rồi tiếng sấm đùng đoàng kéo theo thành chuỗi. Con chim lao thẳng ức vào bụi mận gai. Tóe máu. Nó trút linh hồn. Hơi thở bắt đầu ngắn và cạn dần. Đỉnh điểm dâng lên không thể nào cưỡng lại được. Mặt đất rung chuyển, những tế bào da thịt bắt đầu nhốn nháo, cảm xúc bị đẩy vào một ngõ hẹp không thể nào quay lại được. Mặt đất nghiêng quá 90 độ. Ban đầu chỉ là một sự xuống dốc không thể nào hãm phanh lại được. Sau đó hai linh hồn bám chặt lấy nhau, rơi xuống theo trọng lực tự do. Một cơn chấn động kinh khủng khi thềm hai lục địa dưới đáy đại duơng chũi vào nhau, biển nhận một nguồn năng lực khổng lồ rồi bất ngờ nổi giận. Cơn sóng thần vì thế đã không thể nào cưỡng lại được. Cơn sóng thần tràn đi, tạo thành một cột nước khổng lồ truyền đi khắp vùng da thịt. Cuối cùng cơn sóng thần ấy đổ ập vào hòn đảo yêu thương, quét sạch tất cả những cảm xúc tỉnh táo bình thường của những thân dừa đang thẳng đứng. Kết quả là tất cả những công dân ngây thơ trên hòn đảo yêu thương đã bị hủy diệt không còn một ai sống sót. Tuổi dậy thỉ xơ xác. Hồn nhiên hoang tàn. Và sự trong sáng đã hoàn toàn trở thành hoang địa. Cơn lốc cuối cùng lắng xuống. Mặt biển thanh bình trở lại. Bờ cát chỉ còn vương lại một vài đụn bọt biển. Trên bụng thằng Hà là một vũng chất nhày thật sự, dính dính. Nó biết mình được yêu và cũng đã yêu. Co thắt của tình yêu đã chính thức được thể hiện trên cơ thể, qua một lần trút hơi thở, cho đi, và hoàn toàn tự nguyện. Thằng Hiên vật ra giường, thở mạnh. Cảm giác sung mãn. Cuối cùng nó quay sang ôm lấy thằng Hà. Mặt thằng Hà đầy nước mắt vì hạnh phúc. Thằng Hiên hôn lên vai bạn tình. Nó nhẹ nhàng nói: – Cảm ơn em! Đấy cũng là nghi thức mở đầu cho những chu kỳ yêu thương tiếp nối sau này.
|
42. Xoài Chín
Mẹ nó đang nhặt rau đay. Thằng Huy đang xé những con cua màu tím để làm cơm giúp mẹ. Hai mẹ con cùng ngồi dưới một gốc mít già, tỏa bóng mát che gần kín một khoảng sân sau. Nghe kể đấy là cây mít ngày xưa chú Hà đã trồng. Thằng Huy hỏi mẹ: – Trong hôn nhân có phải khi mình bị phản bội là điều đau khổ nhất, phải không mẹ? Mẹ nó tay vẫn nhặt những ngọn rau xanh mượt chẳng nói gì. Thằng bé hình như không có nhiều kiên nhẫn bằng mẹ, nó hỏi tiếp: – Có bao giờ mẹ tin rằng đấy là điều vô liêm sỉ nhất không? Mẹ nó ngẩng đầu lên: – Sao con lại hỏi mẹ những điều như thế? Những câu chuyện này là của người lớn! – Con cảm thấy đấy là một sự đánh lừa trơ trẽn nhất! Hèn nhát và ích kỉ nhất! Bẩn thỉu và đê hèn nhất. – Thằng bé nới với mẹ nó. – Nhưng mẹ vẫn chưa hiểu tại sao con lại hỏi mẹ? – Người mẹ bây giờ bắt đầu lắng nghe con trai. – Con thấy thương cho những người đàn bà chung tình lại bị phụ bạc. Bị đánh lừa. Người đàn bà bắt đầu ngừng tay nhặt rau. Chị nhìn con trai thật kĩ: – Có chuyện gì đã xảy ra nên con mới hỏi mẹ những câu như thế? Huy vật mạnh một con cua vừa xé xong cho vào cái rổ nhôm: – Mẹ có mắt mà như không có! – nó cố gắng không nói ra câu này nhưng không thể kìm hãm được.. – Sao con lại nói với mẹ như thế? – Người mẹ có vẻ quan tâm hơn. – Mẹ biết chú Hà chứ? – Huy nghiến răng lại. – Biết! Chuyện gì thế hở con? – Người mẹ bắt đầu nghiêm nét mặt lại. Chị cảm nhận được một điều gì đó không bình thường trong thái độ của con trai. – Bố và chú ấy! Cả hai người họ cùng đánh lừa mẹ. – Thằng Huy bật khóc. Nó cảm thấy thương mẹ nó. – Họ làm sao hả con… Thằng Huy lấy tay lau nước mắt. Nó bắt đầu kể lại những gì nó thấy.
#45 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
43. Khổ Qua
Đêm bất ưng thằng Huy thức dậy. Liếc qua đồng hồ đeo tay đã hơn hai giờ sáng mà bố nó vẫn chưa đi ngủ. Nó định ra ngoài đi tiểu trước rồi sẽ đi qua phòng chú Hà. Rất có thể nó sẽ được nghe hai người họ nói chuyện. Thỉnh thoảng nó vẫn ngồi hóng chuyện hai người như thế. Con đường dẫn ra phía sau đi ngang qua phòng chú Hà. Trăng đêm hôm ấy sáng vằng vặc. Cửa sổ phòng chú Hà cửa hé ra. Giường không buông màn và đứng từ bên ngoài nó có thể nhìn thấy giường ngủ của chú. Đi tiểu xong thằng Huy bước đến gần cửa sổ. Nó biết là nó chẳng nên nhìn vào phòng của người khác. Nhưng hôm nay nó tự cho phép mình phá lệ. Bước đến cửa sổ, nó nhìn thấy một cảnh tượng hết sức quái đản và quá sức bất ngờ. Trên giường của chú Hà nó nhìn thấy hai người đàn ông. Tất cả đều không có một mảnh vải nào trên người. Thằng Huy nhận ra rằng người đàn ông đang nằm ở vị trí bên trên là bố nó. Mái tóc của chú Hà nó cũng chẳng lạ gì. Nó bàng hoàng. Tiếng thở của bố nặng nhọc. Có tiếng rên khẽ của chú hà. Nó thấy rùng mình. Một luồng điện chạy dọc theo cột sống. Nó choáng váng như người bị cắt mất nguồn khí ôxy. Hai ống chân nó bủn rủn như sắp khuỵu xụp xuống. Cuống họng khô đắng. Đôi mắt nó nhoà đi vì nước. Miệng nó tươm ra một thứ dịch nhờn nhợn khiến nó gần như muốn nôn thốc nôn tháo ra. Hai bàn tay nó nắm thật chặt lại thành hai quả đấm. Thằng Huy muốn ói thật sự. Nó kịp tay lên che miệng lại rồi bước nhanh ra phía trước nhà. Nó ghê tởm cả hai người đàn ông mà nó đã từng luôn luôn thương yêu kính trọng. Trời ơi! Bố ơi! Mẹ ơi! Chú Hà ơi! Đấy cũng chính là lý do vì sao nó khăng khăng đòi được về nhà sớm hơn so với lịch hai cha con đã dự định. Và đấy cũng chính là vì sao người đàn bà răng vổ bán nước mía đã chứng kiến được cuộc cãi cọ lớn tiếng của hai cha con họ hôm nào.
|
44. Gan Gà
Sau ngày cưới của Hiên, Hà trầm tính hẳn lại. Cô Mệ biết là con trai không có bạn để chơi chứ tuyệt nhiên không biết Hà đã mất người tình. Hà cũng nhận ra sự khác biệt của mình. Ý thức của nó nhất định đã không còn như xưa nữa. Nó cố gắng điều tiết nhưng mọi cố gắng vẫn chẳng đem lại bất cứ một kết quả khả quan nào. Cô Mệ nhận ra tính lầm lì lặng trầm của con, miệng vuột hỏi: – Con có hay gặp thằng Hiên không? – Người ta đã có vợ, gặp nhau khác nào mình đi quấy rối người ta. – Hà trả lời giọng không giấu được vẻ bức xúc. – Thì là tình bạn. Người ta chồng vợ thì cũng chỉ ban đêm thôi chứ! – Mẹ không hiểu gì đâu, tụi con đã từng… Câu nói bị cắt ngang. Ngọt như người ta chặt phập quả bầu ra làm đôi. – Mẹ biết tụi bay đã từng như anh như em … – Còn hơn thế nữa… – Dòng cảm xúc bắt đầu tuôn ra. Hình như bao giờ người ta cũng dễ dàng nói thật ra cõi lòng với mẹ ruột của mình. – Là thế nào hả con? Hà bật khóc. Hình như đấy là sai phạm lớn nhất mà nó đã làm cho mẹ nó đau lòng. Nó nhìn mẹ. Nỗi đau dâng lên trong mắt người đàn bà đã một lần bị tình phụ. Trong đôi mắt ấy, đứa con trai nhìn thấy nỗi lo âu pha lần với niềm thương cảm sâu sắc của bà mẹ. – Con đồng tính phải không Hà? Hà gật đầu: – Con và ảnh đã thương nhau. Bà mẹ dù biết rằng điều bà bán tín bán nghi là có cơ sở nhưng vẫn không thể nào né tránh được cảm giác bị ngáng chân. Nước mắt bị vấp, nên ngã sõng xoài trên khuôn mặt. Mẹ đưa tay lên che miệng lại. Hà cảm thấy căm phẫn với chính sự yếu đuối của mình. Nó nghiến răng trong nỗi đau của một cuộc tình có quá nhiều hệ lụy không chỉ liên hệ đến một mình bản thân nó. Mẹ có lỗi gì đâu? Mẹ ơi! Hà nấc lên. Người mẹ ngồi im như tượng. Chị còn nói gì được nữa bây giờ. Chị không muốn con như thế. Với kiến thức sinh vật và những lần đọc tài liệu trong thời gian học lớp trung cấp y tá của mình, chị biết nguồn gốc của đồng tính luyến ái thật ra rất rộng, rất bao hàm. Và như thế không chỉ có tuyến nội tiết mà còn có cả những phạm trù tâm sinh lý hết sức phức tạp khác. – Hà ơi! Dù sao con cũng vẫn là con của mẹ. – Chị muốn nói như thế với con nhưng không nói được. Cảm xúc đã khiến chị trở thành một người câm, lưỡi hoàn toàn tê cứng. – Mẹ à, con xin lỗi mẹ. – Hà lấy tay gạt nước mắt thật nhanh. – Con không có lỗi. Không ai có lỗi trong vấn đề này cả. – Cô Mệ khóc theo con. Cô muốn nói thêm: chỉ có những điều kiện đã xô đẩy và hoàn cảnh đã tạo nên những kinh nghiệm đau lòng chính chúng ta đều không muốn. – Con sẽ cố gắng sống thật tốt để khỏi làm mẹ ưu phiền nữa. Từ sau câu chuyện giữa hai mẹ con họ, cô Mệ bỗng dưng không còn săn đón mặn mà với Vi nữa. Cô ngưng mọi hoạt động liên hệ thường xuyên giữa hai người. Cô bắt đầu nhận ra mình phải đối diện với thực tế là Hà, con trai cô, sẽ chẳng thể nào quên Hiên sớm được. Cô Mệ không dám nấn ná sợ ảnh hưởng đến tuổi xuân của Vi. Thì ra đấy là một người phụ nữ nhân hậu hiền hoà, chỉ nghĩ đến người khác trước. Và Hà kể từ ngày ấy anh càng ít tiếp xúc với mẹ hơn. Hình như cả hai mẹ con đều hiểu ngầm rằng họ có thời gian riêng tư để phản tỉnh và để suy nghĩ về những diễn biến chấn động mà Hà đã công bố.
#47 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
45. Măng Kho
Chẳng có gì là ghê gớm cả khi nghi thức giao hợp giữa người nam và người nữ bắt đầu đi vào quỹ đạo hoạt động thuận tiện tự do. Có vẻ luống cuống và ngượng ngập khi buổi đầu tiên hai người ân ái. Một điều kì diệu xảy ra là cơ thể của cả hai bên học hỏi được những hành vi phản ứng của nhau rất nhanh. Chẳng phải đấy là trí thông minh đã tạo nên những kinh nghiệm. Có thể do đó là bản năng đã được cài đặt bên trong cơ thể mỗi chúng ta. Sau khi mệt mỏi quá độ vì thất vọng, Hiên bắt đầu ngủ. Tiếng anh ngáy nghe đều đều thư giãn. Oanh vẫn nằm yên không nhúc nhích. Chị nghĩ đến những ngày tháng lúc Hiện bỏ đi theo người đàn bà khác. Kể từ giây phút khổ đau ấy, Oanh tưởng như cuộc đời mình đã chấm dứt. Nào ngờ những sự kiện khác nhau thay phiên đổ ập xuống đầu chị như những đợt sóng trào. Chị liên tục ngụp lặn trong những cơn sóng cuộn, mẹ chồng day dứt mắng nhiếc, con chết, sức khỏe suy sụp, và chuyện chồng con với Hiên chỉ là để che mắt thế gian… Oanh vì thế đã mất hết niềm tin vào cuộc sống đã bị quá nhiều vùi giập. Giờ thì mọi chuyện đã khác, bến đậu bình yên đã bắt nhen nhóm. Chị được nằm trong vòng tay của một người đàn ông chân thật. Anh đang ôm vợ, hơi ấm là rất thực. Chị hạnh phúc khi da thịt được cận kề trong tinh thần thương yêu từ sự cố gắng của chồng. Hiên đã thật sự có thiện chí nhưng anh vẫn chưa vượt qua được những bước ngoặt thử thách cột mốc. Dù sao khi Hiên cởi bỏ quần áo, anh đã cố gắng trân trọng những vùng cơ thể của vợ đã khiến cho Oanh nhận ra đây là một thắng lợi có ý nghĩa. Chị nhè nhẹ lấy tay vuốt cánh tay của chồng. Cánh tay có những sợi lông mịn và mềm. Chính đôi tay này đã đặt lên vai Oanh nhiều lần, đã ẵm con của Oanh và bao giờ con bé cũng nín khóc một cách ngoan ngoãn. Chính cánh tay này đã gạt nước mắt cho Oanh, đút cháo cho Oanh. Vì thế Oanh không thể nào không hạnh phúc. Hạt giống thèm khát da thịt một dạo ngủ đông tưởng chừng như đã bị thui chột, nay chợt vươn mình thức giấc. Oanh cảm thấy cơ thể mình có một luồng năng lượng mới, một dòng chảy của cảm xúc, một đợt những cơn sóng hiền hoà vỗ về mơn trớn. Chị biết mình đang khóc. Những giọt nước mắt dạt dào của hạnh phúc yêu thương. Phép lạ đôi khi tưởng như chỉ có thể xảy ra nơi những miền cổ tích lại có thể xảy ra rất dung dị bình thường, ngọt như lựu và thơm như quế. Trên chiếc giường của đôi vợ chồng, người vợ bỗng giật mình thức dậy theo một thức trực giác thiêng liêng không thể cắt nghĩa được. Hiên trở mình, anh dáo dác nhận ra bên cạnh mình là một thân thể nhỏ bé dịu dàng của vợ. Oanh thở nhẹ, một hơi thở mềm và ngọt ngào của người vẫn còn đang thức. Hiên theo bản năng nhận ra mình đã hoàn toàn là một người đàn ông thực sự. Thì ra trong lúc lo lắng bấn bức quá mức về khả năng thể hiện bản năng người đàn ông của mình, thần kinh giao cảm của Hiên đã ức chế hoàn toàn khả năng phản ứng tình dục của anh. Trong giấc ngủ, Hiên không còn phải lo lắng đền khả năng thao tác của mình. Cảm giác sợ mình sẽ là người thất bại cũng biến mất. Tín hiệu kích thích thần kinh giao cảm cũng ngừng theo. Qua một giấc ngủ, cơ thể Hiên thư giãn hoàn toàn. Dương vật của Hiên vì thế đã trở lại trạng thái hoạt động theo chức năng và nhiệm vụ của nó. Oanh biết những gì đang diễn ra. Hiên bất ngờ nhận thấy mình thật sự sẵn sàng. Người chồng trườn lên tấm thân ấm nồng của vợ. Chị tiếp nhận bằng một cử động co chân lên để chào đón. Hiên đưa khả năng đàn ông của mình vào thế giới tràn đầy yêu thương của vợ. Âm đạo của Oanh ấm áp và được chuẩn bị sẵn bởi dịch nhầy. Hiên bất ngờ nhận ra hạnh phúc của giao hoà âm dương là hạnh phúc anh chưa bao giờ trải qua. Rất khác khi anh ân ái với Hà. Anh bắt đầu thao tác. Cần mẫn và chắt chiu. Hạnh phúc tuôn ra như mật qua những cọ xát của thương yêu và trìu mến. Kích thích càng tăng, độ cứng của bản lĩnh đàn ông cũng lớn nhanh theo tốc độ. Hiên bất chợt biết mình bị cuốn theo dòng xoáy của vận tốc. Hiên thương vợ quá! Oanh cần mẫn dưới sức nặng tham lam mà chính Hiên đã ý thức rằng anh hình như không thể kiềm chế được. Anh nhìn xuống đôi mắt của vợ từ một độ cao khi hai tay anh chống xuống mặt giường. Oanh mở mắt nhìn chồng khích lệ. Hiên muốn được ngàn lần gấp gáp hơn nhưng sợ vợ đau nên lại thu về trạng thái từ tốn. Oanh ngọt lịm như một quả hồng chín nhũn, tươm nước và mềm mại. Hiên quên mất lối đi vì sự tỉnh táo đã bị xung lực và năng lượng bịt mất đôi mắt. Giao hoà của nghi thức. Nhiệt độ và vận tốc cứ thế thách thức nhau trong một cuộc đua không có cùng đích. Oanh co chân lên quặp lấy mông chồng. Hiên rên khẽ: – Ráng đi em! Tiếng anh nói nghe thật ấm áp, đầy vẻ quan tâm. Oanh mỉm cười. Hạnh phúc là đây và tình yêu cũng chính là đây. Thân xác Oanh cuối cùng trở thành viên ngọc đáng giá liên thành trong tay của một gã lái buôn giàu có. Ông ta thích thú vì cuối cùng đã tìm được một viên ngọc trai đẹp nhất trên thế gian này. – Em có dễ chịu không? Hiên lại hỏi. Oanh gật đầu. Chị hạnh phúc thật sự khi được anh quan tâm. Oanh thương chồng hơn bao giờ hết. Quên đi cảm giác của chính mình, Oanh thèm được nhìn thấy, được cảm nhận, được trân trọng những giọt yêu thương mà Hiên đang cố gắng vắt ra trong một nghi thức thánh hiến để đem đến cho Oanh. Chị thoáng nghĩ thật nhanh đến Hiện. Hai anh em của họ khác nhau nhiều quá. Hiện tham lam ích kỷ, háu đói và ăn hỗn. Hiên hoàn toàn khác hẳn, anh hăm hở thật đấy nhưng vẫn nghĩ đến người khác. Anh muốn bẻ đôi chiếc bánh cho bạn tình của mình, anh muốn được chọn phần bánh nhỏ hơn. Trong nghi thức giao hợp, thời gian chẳng biết có phải là một đại lượng to lớn nhất hay không, chỉ biết trong lúc này Hiên hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Anh càng lúc càng đói khát. Mặc dù cảm giác tiếp xúc cọ xát giữa thành âm đạo sẵn sàng hiến dâng của Oanh và thân dương vật muốn được yêu thương của Hiên là những cảm giác rất nhiệm màu. Nhưng Hiên không thể nào cưỡng lại quán tính của dục năng. Anh bơi trên sóng yêu thương, hai bắp chân vặn cứng các sợi cơ chòi đạp. Các cơ bắp từ vùng cổ đến vùng thắt lưng, mông, vai, sườn… Tất cả đều căng cứng, tranh giành, hỗn hoạn chí chóe. Rồi một phút thiêng liêng chợt đến, mênh mông hơn tất cả. Hiên biết mình sắp đi vào giới hạn duy nhất không thể cưỡng lại được nữa. Anh vặn người gồng lên khi biết mình sắp sửa lao vào vực thẳm của yêu thương không có đáy. Một đợt sóng thật nhanh tràn qua cơ thể của anh. Hiên biết mình có một cuộc hành quân khổng lồ xuất phát từ hai tinh hoàn. Rồi đạo quân ấy hùng hổ, chen lấn, giày xéo, cỡi lên nhau để vượt qua một bờ đá hẹp. Tiếng hò hét long trời lở đất… anh biết tinh dịch của mình đã phóng vào bên trong cơ thể của Oanh. Giây phút lần đầu tiên ấy là một khoảnh khắc vĩnh hằng. Rất thiêng liêng đối với lần làm tình đầy thánh thiện của lần đầu giao bôi hợp cẩn. Hiên sụp đổ ngã người trên ngực vợ. Hạnh phúc và mãn nguyện khi anh nhận ra mình đã đem lại hạnh phúc cho Oanh. Bờ môi họ tìm đến nhau. Hiên trọn vẹn trong từng cử chỉ. Oanh trân quý những ấm áp của bờ môi chồng. Hai người họ cùng khóc khi cảm xúc thiêng liêng đã kéo họ lại gần với nhau: – Anh cảm ơn em! – Hiên thổn thức. Ngay lúc đó trong đầu anh nghĩ đến Hà. Một cảm giác đen tối chợt ùa đến. Anh cảm thấy mình đã trở thành một người phản bội. Một cảm giác mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ phản bội Hà. Hiên nhớ đến lời thề của mình: Anh sẽ yêu em suốt cuộc đời, Hà ơi.
|
46. Sắn Luộc
Đứa trẻ ra đời là niềm hạnh phúc dạt dào của đôi vợ chồng trẻ. Đấy là một bé trai bụ bẫm và kháu khỉnh. Cả nhà yêu chiều cưng nựng. Bà nội mỗi lần ẵm cháu đều khoe rằng: – Tiên sư bố mày, con cu y như con cu bố mày ngày xưa. Hiên hạnh phúc khi nghe mẹ nói thế. Oanh ngoài niềm cảm xúc đã thật sự làm vợ, làm mẹ, chị rất vui khi thấy mình đã sinh cho Hiên một cậu con trai rất đẹp. Hiên đang ngồi đánh chùi cho mẹ mấy cái nồi ngoài sân hỏi vào: – Thằng cò này giống con hay giống anh Hiện hồi bé hả mẹ? – Hỏi thế mà cũng hỏi. Nó giống anh chứ giống ai vào đây nữa! Oanh mỉm cười. Chị hạnh phúc thật sự. Hóa ra hạnh phúc đôi khi vẫn ập đến khi con người không tin nó có thật. Oanh ngất ngây niềm vui trong những sinh hoạt hằng ngày. Sữa chị nhiều nên thằng bé khỏe mạnh và chóng lớn. Hiên hỏi mẹ: – Con đặt tên cho cháu là Hiển có được không? – Không được đâu, Hiển là tên của anh ông nội mày. – Bà cụ vừa nựng cháu vừa trả lời. Hiên hỏi vợ, giọng anh oang oang lên: – Oanh ơi! Đặt tên cho con mình bây giờ là gì, hở em? – Đặt tên cho con là Hà được không anh? – chẳng hiểu sao Oanh luôn nghĩ hạnh phúc mà chị có được một phần rất lớn là do công của Hà. Hiên khựng tay lại, lòng anh nhói lên. Đã từ lâu anh và Hà rất ít khi gặp nhau so với thời gian trước. Không hẳn vì Hiên là hạng người được chim quên ná, được cá quên nơm. Một phần rất lớn là do Hà luôn né tránh Hiên một cách gay gắt: – Anh đừng tìm em nữa. Sẽ chẳng có lợi cho ai cả. Hà chẳng bao giờ biết rằng Hiên thật sự không hẳn đồng tính. Anh là người có xu hướng tính dục khác phái pha một chút gam đồng tính. Và như thế phần nhiều Hiên vẫn có bản năng của một người đàn ông tham lam. Anh không thể dễ dàng bỏ Hà được, dù sao thì giữa hai người cũng đã từng có nhiều lần ân cần gian díu. Hiên nghĩ đến tên con trai, anh có vẻ ngạc nhiên vì câu nói của vợ: – Tại sao lại đặt tên cho con là Hà hả bà xã? – Hiên bỏ mấy cái nồi ngoài sân bước vào trong nhà. Trên tay anh vẫn đầy nhọ nồi đen thui đang đeo bám. – Vì có Hà nên em và anh mới đến được với nhau. – Vợ Hiên giải thích. – Chả lẽ gọi nó là Hà cùng tên với thằng Hà coi sao được. Bà Nhụ đề nghị: – Theo mẹ hay nhất là thằng Hiên mày làm bữa cơm, bảo thằng Hà sang chơi, nhân đấy ta bảo nó đặt tên cho thằng bé. Đấy cũng chính là nguyên nhân lần này Hiên buộc phải đi tìm Hà. Và tên Huy chính là do Hà đã đặt cho thằng bé.
#49 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
47. Ngô Rang
Bờ cát ngày xưa là một bãi hoang nhưng bây giờ đã dựng lên một ngôi nhà gạch đang xây dở dang. Chủ nhà có lẽ vì cạn tiền ngang xương nên công trình buộc phải hoãn lại. Mưa và gió đã khiến cho lớp gạch non màu đỏ hôm nào đang chuyển qua màu rêu phong u ám. Hiên hẹn Hà ra lán cũ để bàn chuyện quan trọng. Cô Mệ chuyển lại lời nhắn cho con trai: – Thằng Hiên nó gởi cho con mảnh giấy. Nó bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với con. Hà mở giấy ra, có một lời nhắn, nét chữ gà bới, nguệch ngoạc: Hà. Mình cần gặp ông để nói chuyện. Quan trọng lắm đấy. Hiên. Vầng trăng hôm ấy bị mây vày vọc nên có dung nhan của một người đàn bà bị bệnh bạch tạng, loang lổ và nhem nhuốc. Hiên gặp gỡ Hà cũng trong bối cảnh ấy. Dự định của Hiên là sẽ mời cơm Hà và nhân thể bảo Hà đặt tên cho thằng bé. Nhưng trên đường đi Hiên nghĩ khác. Anh nghĩ đến chuyện sẽ thuyết phục Hà hãy đi lấy vợ. Ngồi trên chiếc giường tre. Hiên hỏi: – Em vẫn khỏe chứ? – Vẫn bình thường. Thằng cu của anh có khỏe không? – Khỏe. – Hiên chợt nhận ra thành công của mình nhưng là điều anh không dám nói ra. Thực ra Hiên luôn luôn muốn Hà cũng được thật sự hạnh phúc như mình. Bất chợt Hiên nói tiếp: – Em nên lấy vợ đi, Hà? Anh nói thật đấy! – Tại sao? – Hà khựng lại. Luồng tư tưởng của anh về sinh hoạt hiện tại của gia đình vợ chồng Hiên bị cắt đứt. – Vì anh muốn em hạnh phúc. Có một mái ấm gia đình, có một người vợ. Hà cay đắng nghĩ: tại sao Hiên có thể nói ra những điều như thế. – Đêm đầu tiên anh ăn nằm với Oanh, anh không thể nào đưa dương vật vào âm đạo của cô ấy được. Nhưng rồi thì khi anh bình tĩnh và … – Anh không phải hẹn em ra đây chỉ để nói những chuyện này chứ? – Hà nhìn Hiên. Chính anh cũng không hiểu vì sao Hiên lại kể những chuyện sinh hoạt vợ chồng cho mình nghe. Thực tình thì Hiên chỉ muốn Hà cũng có được hạnh phúc như mình. Hiên luôn nghĩ mình có trách nhiệm phải chăm sóc và quan tâm đến đời sống của Hà. Anh muốn đem kinh nghiệm của mình ra chia sẻ với bạn tình. Hiên nói bằng lời thật, hoàn toàn không có bất cứ tư tưởng nào khác. – Hãy nghe anh đi. Em lấy vợ và sẽ có hạnh phúc như anh. – Hiên nói như năn nỉ, nhiều hơn là anh đang cố gắng thuyết phục Hà. – Chẳng lẽ anh không hiểu điều kiện hoàn cảnh của em? – Hà mếu, anh cảm thấy bẽ bàng trước câu nói của Hiên. – Anh biết. Anh cũng đã từng nghĩ mình không thể có vợ được. Nhưng đấy chỉ là những lo lắng thiếu cơ sở… Hà hiểu được điều Hiên nói. Đấy là một kinh nghiệm rất thực. Anh đã chưa bao giờ dám tin là mình sẽ có những ước mơ được làm chủ một mái ấm, có một vợ ngoan và những đứa con khỏe mạnh. Nhưng Hà biết ưu tư không thể lấy vợ của anh là hoàn toàn có lý do chính đáng. – Người ta bảo thịt chó ăn ngon nhưng em không ăn được. Mùi thịt chó sẽ khiến em nôn ói. Em đã thử và em không ăn được thịt chó. Em không thể lấy vợ được… – Hà biết mình đang tâm sự với chính anh. Một kết luận mà anh đã tự cho là bất di bất dịch. – Đấy là điều anh cũng đã từng nghĩ. Em hãy tin anh. Hãy tự cho mình một cơ hội. Nói xong Hiên ôm choàng lấy Hà. Anh quên mất rằng khoảng cách của họ đã kéo xa sau ngày tân hôn của Hiên và Oanh. Hà tê tái. Anh không có đủ can đảm để đẩy Hiên ra. Dù sao thì đấy cũng là mối tình đầu của anh. – Hà ơi! Anh sẽ không bao giờ có hạnh phúc nếu như em không có hạnh phúc. Hiên nói thật lòng. Hà biết rất rõ điều đó. Ngặt là cuộc đời không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy nó. Những diễn biến của cuộc sống luôn là những giằng co không bao giờ dứt. Số phận vì sẵn có bản tính tham lam lận nên luôn luôn rình rập ăn cắp những khát khao hạnh phúc đơn giản của con người. Hà nuốt một cục nghẹn xuống rồi nói: – Anh có mặc cảm vì đã bỏ rơi em… Đừng thương hại nhau. Em đủ can đảm để chấp nhận tất cả. Kể cả những điều em không có quyền lựa chọn. – Em có quyền được hạnh phúc. Can đảm lên. Hãy tin là anh tuy có mặc cảm phản bội em, nhưng anh rất muốn em hạnh phúc. Trong biển nguời bao la kia sẽ có một người thông cảm và xứng đáng với em. Cả làng người ta đồn ầm lên là cô Vi rất thích em! Hãy cho mình một cơ hội đi, Hà. – Anh không hiểu gì hết? Anh càng không hiểu em. Em có thân xác của đàn ông nhưng có tâm thức và khát khao của một phụ nữ. Anh có hiểu như thế hay không? Chẳng lẽ anh thật sự không biết gì cả? Hiên biết điều Hà nói là có cơ sở. Ngay từ bé Hà đã có rất nhiều biểu hiện giống như con gái. Chính vì điều đó đã đánh thức được bản năng muốn làm anh hùng của Hiên. Rồi thì trò chơi trớ trêu của số phận, cộng thêm những chèo kéo của cảm giác nên cả hai người đã cùng bị chìm trên một con đò duyên phận. – Hà ơi! Em phải phá vỡ suy nghĩ của mình. – Phá bằng cách nào bây giờ? Anh không muốn em sẽ làm khổ một người con gái khác chứ? Em xin anh. Hãy hiểu cho em và đừng bao giờ nói đến chuyện này nữa. – Hà nói như van xin. Hình như anh chẳng bao giờ muốn người ta khuyên anh nên lấy vợ. – Làm sao em biết được em sẽ làm khổ người khác! – Hiên ương bướng. – Anh đừng nói chuyện ấy nữa có được không? – Hà có vẻ mất hết kiên nhẫn. – Anh không thể nhìn thấy em cứ như thế này mãi! – Hãy can đảm với mặc cảm của anh đi! – Hà cắn môi lại. – Hà. Em không hiểu được tấm lòng của anh? – Hiên mất hết vẻ bình tĩnh. – Hiên. Anh cũng không hiểu được hoàn cảnh của em? – Hà tuột xuống khỏi chiếc giường tre và quyết định ra về. Hiên bất ngờ. Chưa bao giờ Hà có thái độ kỳ lạ như thế. Bất chợt Hiên nhớ ra nhiệm vụ của mình là nhờ Hà đặt tên cho con trai, anh vội nắm lấy tay bạn tình: – Cả nhà anh muốn em đặt tên cho con của anh. Họ muốn mời em sang ăn cơm rồi sẵn đó nhờ em đặt tên cho thằng bé! – Bao giờ thì ăn cơm? – Hà không muốn ở nán lại. Anh chỉ muốn biến mất ngay trong lúc này. Anh vừa giận Hiên nhưng cũng vừa thương người đàn ông mà anh đã nhiều lần ân ái. Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được, cảm xúc của con người chính là những lần tự đưa mặt mình cho người khác vả. – Trưa mai. Hiên trả lời thật máy móc. – Em sẽ sang. Hà nói rồi rút mạnh tay ra khỏi tay Hiên. Hiên chỉ kịp nói một câu, đuổi với theo: – Em không muốn lấy vợ cũng được. Nhưng anh vẫn yêu em! Hà biết đấy là lời nói thật. Anh đã quá hiểu Hiên rồi. Hiên chưa bao giờ nói dối anh. Và chính điều đó đã càng khiến anh đau khổ hơn. Con đường trước mặt chợt dềnh sóng. Hà lủi đi như anh đang chạy trốn khỏi chính niềm khát khao luôn luôn bị trói buộc của mình.
|
48. Răng Sâu
Khi cả nhà chỉ còn lại hai người, anh chồng hỏi chị vợ: – Oanh này, thằng Huy nhà mình bây giờ lạ lắm! Anh không biết có phải tại nó đang tuổi dậy thì hay sao mà anh không thể nói chuyện với nó như ngày trước được nữa. Chị vợ nhìn chồng, trong đôi mắt chị có những điều chua xót: – Chúng ta có lỗi với nó! – Oanh vuột miệng nói một cách vô thức. – Tại sao em lại nghĩ như thế? Chúng ta đã làm việc và sống tất cả là vì con. Anh chẳng thể làm gì thiếu sót với con cả. Chính em cũng thế. Hiên không biết là vợ và con đã biết rõ ngọn ngành về mối quan hệ giữa anh và Hà. Mắt Oanh chợt đầy ngấn nước, chị nói nhỏ với chồng: – Nhưng lo cho con vẫn chưa đủ. Hành động của chúng ta đã khiến con thất vọng. – Anh vẫn chưa hiểu em đang nói gì cả? – Hiên ngơ ngác vì câu nói của vợ. Oanh sửa lại tư thế ngồi rồi nói: – Anh là một người chồng tốt. Một người cha tốt. Em không phản đối và hoài nghi về điều này. Có điều em thật bất ngờ… Hiên vẫn chưa thật sự hiểu ra. Hơn mười bảy năm trời sống với Oanh, anh chưa nghĩ ra mình đã làm điều gì sai. Duy nhất chỉ có chuyện quan hệ giữa anh với Hà. Nhưng đó là một quan hệ độc lập, không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt kinh tế của gia đình. – Em nói cụ thể hơn nữa được không? – Hiên gặng hỏi. Oanh lấy tay che miệng lại. Đây là phản ứng tự nhiên của một người không muốn nói điều mình sắp nói. Thu hết can đảm, cuối cùng Oanh lên tiếng: – Em cũng không dám tin đấy là sự thật. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Con đã biết quan hệ giữa anh với Hà. Oanh bật khóc sau câu nói ấy. Hiên choáng váng. Thì ra là thế. Anh không bao giờ tin rằng đấy là sự thật. Tại sao thằng Huy biết? Chuyện gì đã xảy ra? Anh hy vọng là thằng Huy nghe bé Thu kể chuyện xa gần. Hiên luôn tin rằng mối quan hệ tình cảm của Hiên với Hà là mối quan hệ kín đáo nhất. Anh hỏi vợ: – Con nó đã nói những gì với em? Oanh quay mặt đi chỗ khác. Chính chị cũng không dám đối diện với chồng: – Con đã kể lại tất cả về đêm hôm đó. Anh và Hà… – Anh và Hà làm sao? – Hiên vẫn hy vọng mình có thể tìm ra chút lối thoát. – Hai người đã … Anh biết rõ hơn em … anh còn hỏi em làm gì? – Oanh khóc nấc lên. Từ ngữ lổn nhổn như nắm sỏi lạo sạo dưới bàn chân đầy vết xước. – Anh muốn biết con đã nói gì với em? – Hiên lúng túng. – Con nó hận anh! Nó hận Hà. Nó bảo em là người không biết giữ gìn hạnh phúc gia đình… Hiên tái mặt lại. Thì ra Huy con anh đã nhìn thấy tất cả. Trời ơi! Hiên chẳng bao giờ ngờ được rằng câu chuyện lại chuyển qua một khúc quanh bất ngờ như thế này. – Hãy bình tĩnh lại Oanh. – Hiên nói khi khuôn mặt của Oanh cứ tái dần. Một phút sau Oanh nhìn thẳng vào mắt chồng: – Em không biết phải làm gì nữa? Em thật bối rối và đau khổ. Em không thể đi ghen với một người đàn ông khác! Em chỉ có thể ghen một người đàn bà. Làm sao em có thể ghen khi anh yêu một người đàn ông khác! Khuôn mặt của Hiên tái như đổ chàm: – Oanh! Câu chuyện không như em nghĩ đâu! Oanh khuôn mặt đầy nước mắt: – Anh có biết là cả cuộc đời này em chỉ có anh và con. Rồi thì khi nghe con nói là anh và Hà đã yêu thương nhau. Ân ái với nhau. Em không còn biết phải làm sao nữa? Anh có biết là em không thể ghen được. – Đúng là anh đã yêu Hà. Xin lỗi em, anh đã yêu anh ấy. – Hiên thú nhận. Anh gục mặt xuống hai bàn tay của mình. Oanh nấc lên: – Em thật không ngờ được. Anh sống với em tốt như thế nhưng sao anh không bao giờ can đảm nói cho em biết chuyện của hai người! Tại sao anh giấu em? Hiên ngẩng mặt lên, khuôn mặt giằng xé: – Bọn anh đã yêu nhau trước khi chúng ta là vợ chồng. Anh cũng không hiểu được tại sao anh không thể nào dứt khoát khi Hà quyết định dọn nhà đi chỗ khác. Anh không biết mình đã quá mềm yếu hay là anh đã quá tham lam. Oanh gục mặt vào lòng hai bàn tay: – Có phải em đã phá vỡ hạnh phúc mối tình của anh? Hiên vội lắc đầu: – Không! Chúng ta chỉ là những số phận không có nhiều lựa chọn… – Hiên nhớ lại rất nhiều lần Hà đã nói câu này. Như chợt nghĩ ra một điều quan trọng, Hiên nói tiếp thật nhanh: – Hà không có lỗi, chính anh mới là người có lỗi. Oanh vẫn không có bất cứ một biểu hiện phản ứng nào, Hiên nói tiếp: – Hà đã nhiều lần khuyên anh quên đi câu chuyện của hai người. Nhưng anh không thể. Anh không thể bỏ lại Hà. Anh muốn đền đáp cho Hà. Được yêu thương… Hà là người chịu thiệt thòi nhất trong câu chuyện này. Oanh ơi! Anh xin em hãy hiểu cho anh ấy! Oanh ngước mặt nhìn chồng: – Đấy cũng chính là lý do em đã không thể ghen được. Nhưng em đau khổ và mặc cảm. Phải chi anh gian díu với một người đàn bà khác. Em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Dễ giải quyết hơn. Phải chi anh chưa bao giờ giấu em. – Anh xin em, đừng trách Hà. Tất cả đều là lỗi của anh. Ngay cả những lúc như thế này Hiên vẫn không bỏ rơi Hà. Từ trong sâu thẳm anh biết mình đã không thể nào quên được mối tình đầu của mình. Rồi Hiên chợt nhớ đến lần Hà đã hy sinh vì anh. Câu chuyện ấy đã xảy ra cách đây 15 năm.
|