Phát Đạn Duy Nhất
|
|
Chương 2 Một hôm,Thừa Khang đến Khang Ký ăn trưa nhưng không thấy nó đâu,anh thấy lạ nên hỏi bà Cao: - Mẹ à,sao không thấy San San vậy? - Nó đi giao thức ăn rồi.Thằng nhóc này coi vậy mà rất siêng năng và còn biết làm vừa lòng khách nữa. - Còn phải nói,người của con giới thiệu mà. - Nhưng có đôi lúc mẹ thấy nó có vẻ rất buồn. - Cái thằng nhóc đó vui buồn thất thường lắm,hơi sức đâu mà mẹ để ý.Cứ mặc nó đi. Rồi Khang tiếp tục ăn cơm,bà Cao ngồi xuống ghế và nói: - Khang à,lúc sáng này nó tới đây làm việc mẹ có nghe nó ho mấy tiếng,chắc là thằng bé không khỏe con coi lát nữa nó về con chở nó đi khám bệnh đi. - Dạ. - Ừ,con ăn cơm đi mẹ phải về nhà một lát. Bà Cao đi về nhà không lâu sau nó cũng đi giao thức ăn về,nhìn thấy Thừa Khang nó mỉm cười gọi: - Sếp Khang! - Cậu không khỏe sao không nói cho tôi biết? - Dạ đâu có đâu,em khỏe mà. - Mẹ tôi nghe thấy cậu ho giờ tôi sẽ chở cậu đi khám bệnh.Đi thôi. Thừa Khang đứng lên đi nó cũng nghe lời Thừa Khang bước đi theo sau lưng anh. Bác sĩ Nhã Tư khám bệnh cho nó xong rồi đưa thuốc cho nó và căn dặn vài điều.Sau dó,bác sĩ Nhã Tư và nó đi ra khỏi phòng khám Thừa Khang lo lắng hỏi Nhã Tư: - Nhã Tư,nó không có gì chứ? - San San chỉ bị cảm thôi.Về nhà chịu khó uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.Nhưng mà anh nhớ đừng cho cậu ấy tiếp xúc với nước lạnh nhiều quá. - Cảm ơn em! - Có gì đâu,tối nay anh có rảnh không?Mình đi ăn cơm nha. - Tối nay có hành động để lúc khác anh gọi cho em. - Vậy cũng được,em đợi điện thoại của anh. - Ừ,anh đưa San San về nhà nghỉ ngơi.Bye em! - Bye bye! Nhìn Thừa Khang đi với nó Nhã Tư mỉm cười.Yêu nhau đã mấy năm nhưng thời gian Nhã Tư ở bên Thừa Khang có thể chỉ đếm dược trên đầu ngón tay.Còn không thì là đang ngồi ăn tối cũng phải bỏ dở nửa chừng vì những cú điện thoại của sở gọi.Biết làm sao vì bạn trai của cô là thanh tra cao cấp mà. Về nhà nó ngồi xuống sofa ôm lấy cái gối và nói: - Sếp khang,cô bác sĩ lúc nãy là bạn gái của sếp hả? - Có gì không? - Cô bác sĩ đó đúng là rất xinh đẹp.Hai người quá là xứng đôi luôn. - Thôi lo uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. - Em còn phải đi làm mà. - Tôi đã gọi điện cho mẹ tôi rồi.Cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi khi nào khỏi bệnh mới đi làm.Còn nữa,tối nay tôi có hành động chắc là sẽ về muộn ở nhà thấy trong người không khỏe thì lấy điện thoại bàn gọi cho bác sĩ Nhã Tư,cô ấy sẽ đến lo cho cậu. - Dạ,em biết rồi. - Ừ,tôi về sở đây.Để hôm nào rảnh tôi đi mua cho cậu cái điện thoại.Ở nhà nhớ lời tôi dặn đấy. - Dạ,em nhớ mà. Thừa Khang cầm lấy áo khoác rồi đi nhanh ra cửa,nó vào bếp tự tay nấu cháo ăn rồi uống thuốc theo lời dặn của Nhã Tư.Dọn dẹp nhà bếp xong nó trở ra sofa nằm và ngủ quên lúc nào không hay,cho đến khi tiếng chuông cửa reo lên đánh thức nó.Nó gượng ngồi dậy đi ra mở cửa và rồi nó hoảng sợ ngã ngửa ra sàn khi thấy sự xuất hiện của Cao Phong.Giọng nó lắp bắp,lưỡi như muốn líu lại mặt mày tái mét không còn chút máu nào: - Là..là ông sao..?..Ông muốn gì..?..Ở đây là nhà của cảnh sát..ông..ông..mà làm bậy..tôi sẽ..báo cảnh sát đó.. Cao Phong bước vào nhà đóng cửa lại rồi tháo khăn choàng và nhìn chằm chằm vào nó: - Hóa ra cậu là bạn của Thừa Khang. - Phải thì sao chứ..?..ông đi đi.. Cao Phong không thèm nhìn nó nữa,anh cũng chẳng để ý nó nói gì mà đi thẳng vào phòng của Thừa Khang.Nó lật đật đứng dậy đi theo vào và tiếp tục nói: - Ông làm gì vậy?Đây là phòng ngủ của sếp Khang mà.Ông muốn cái gì hả? Cao Phong quay qua bóp miệng nó nhưng rồi anh cảm nhận được da thịt nó đang nóng anh buông ra và nói: - Bớt nói vài câu đi. Nó nhìn Cao Phong rồi thấy hình ảnh của Cao Phong trở nên một thành hai,đầu nó quay như chong chóng nó chụp đại lấy tay của Cao Phong và quỵ xuống ngất đi.
|
|
Cao Phong dìu nó vào phòng ngủ đối diện với phòng ngủ của Thừa Khang rồi đặt cho nó nằm lên giường,anh đứng chống nạnh nhìn nó.Lẽ ra tối nay Cao Phong đến tìm Thừa Khang để uống vài ly,Thừa Khang thì không thấy đâu giờ lại còn phải vướng vào thằng nhóc đang ốm này.Con người Cao Phong vốn không có lòng trắc ẩn,hay giúp người khác như là Thừa Khang,với anh chỉ có sự lạnh lùng tàn ác thậm chí là rất vô tâm đến mức một chút lòng nhân đạo cũng không có.Nhìn nó xong Cao Phong quay lưng bước ra tới cửa phòng thì nghe tiêng rên khe khẽ của nó,người nó đang run lên bần bật anh nghiến răng rồi quay qua nhìn nó.Bên ngoài Thừa Khang về tới bật đèn sáng lên anh nhìn thấy giày của Cao Phong nên cất tiếng gọi: - Martin! Cao Phong bước ra khỏi phòng và nói giọng không vui: - Sao lại cho một thằng nhóc lạ hoắc ở đây hả? - Nó cần sự giúp đỡ và em nghĩ mình có thể giúp được nó nên em giúp thế thôi. - Cái nhà này anh cũng có phần cho nên muốn đưa ai về cũng phải hỏi qua anh trước một tiếng. - Xin lỗi!Anh coi như nể mặt em cho nó ở lại đây đi. - Nó ở lại đây mà làm xáo trộn bất cứ thứ gì trong cái căn nhà này thì đừng có mà trách anh sao không báo trước. Nói xong Cao Phong bỏ đi vào phòng tắm.Thừa Khang cũng bực tức ném cái áo khoác lên sofa.Nó vẫn nằm mê man vì sốt cao và Cao Phong không hề nói cho Thừa Khang biết đến khi Thừa Khang tự mình đi vào phòng và anh lo lắng gọi: - San San,San San à,sao nóng thế này? Thừa Khang đưa tay lên trán nó anh mới biết là nó đang sốt,anh trở ra ngoài vừa lúc Cao Phong tắm xong đi ra Thừa Khang hỏi: - Tối nay,anh có ngủ lại không? - Em cứ lo cho thằng nhóc đó đi không cần phải để ý tới anh. Thừa Khang không nói thêm nữa,anh vào phòng tắm lấy khăn và nước nóng mang vào phòng chườm trán cho nó.Nó lơ mơ nhìn Thừa Khang mà cứ ngỡ là Cao Phong nó sợ tới mức chảy cả nước mắt.Ngoài phòng khách Cao Phong mặc bộ đồ ngủ ngồi ở sofa uống rượu mắt dán vào màn hình tivi đang phát sóng bản tin thời sự. Khi cơn sốt của nó hạ bớt Thừa Khang đi trở ra ngoài vào bếp mở tủ lạnh lấy lon bia khui uống anh nói: - Em biết vụ chiếc xe của anh bị ăn cắp thực tế không có liên quan tới thằng nhóc San San này.Nhưng anh cũng đâu có quyền chặt tay của hai thằng kia như vậy chứ.Anh cứ coi thường pháp luật xem mạng người như cỏ rác đi rồi có ngày anh sẽ phải nhận lấy quả báo đó Martin à. - Chứ không phải em muốn chính tay mình bắt anh sao hả? - Đừng thách thức em. Cao Phong đứng lên đi vào bếp anh ghé mặt mình sát vào mặt Thừa Khang rồi nói: - Anh đã nói rồi cái gì của anh thì bất cứ ai cũng không được phép động vào. Thừa Khang đẩy Cao Phong ra rồi nói: - Nhưng hai thằng nhóc đó không đến mức phải bị chặt tay như vậy.Anh đúng là đồ máu lạnh không có nhân tính. Một tay của Cao Phong vòng qua người của Thừa Khang và anh lại kéo Thừa Khang sát vào mình: - Thì sao?Bắt anh đi. Thừa Khang đưa một ngón tay lên chỉ vào mặt Cao Phong: - Rồi sẽ có ngày đó anh cứ chờ đi. Cao Phong cắn lấy ngón tay của Thừa Khang nghiến một cái Thừa Khang đau quá nên đấm vào vai anh mình: - Đau nghe. Cao Phong nhả ngón tay của Thừa Khang ra rồi bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch không còn giọt nào,sau đó anh để chiếc ly lên bàn ăn rồi bỏ đi vào phòng của Thừa Khang. Sáng ngày,Thừa Khang còn say ngủ anh lăn qua mò mẫm lên chiếc gối của Cao Phong nhưng nó trống trơn.Thừa Khang đưa tay lên dụi mắt rồi ngồi dậy mặc lại áo ngủ và đi sang phòng của nó nhưng nó cũng không có trong phòng.Nó đã dậy và vào bếp làm điểm tâm sáng cho Thừa Khang,anh ngửi được mùi thơm của thức ăn nên đi vào bếp,nó nhìn anh mỉm cười: - Chào sếp! - Chào,cậu thấy trong người thế nào rồi? - Dạ,em khỏe nhiều rồi.Sếp đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng. - Sáng nay cậu thức dậy có thấy.. - Dạ có,ông Cao đi từ lúc sáng sớm rồi. - Người đó là anh trai tôi đấy.Xin lỗi,vì bây giờ mới nói cho cậu biết.Cậu không giận tôi chứ? - Dạ không đâu,con người em chuyện nào ra chuyện nấy và em mong sếp cũng đừng để chuyện riêng đặt vào trong công việc.Cảnh sát là để bảo vệ người dân vô tội,ông Cao làm nhiều chuyện sai trái tốt nhất sếp nên tìm đủ chứng cứ để bắt ông ấy cho xã hội này bớt đi một người xấu. - Cậu yên tâm đi nhóc,tôi là cảnh sát việc duy trì pháp luật là trách nhiệm của tôi. - Có câu nói này của sếp em thực sự yên tâm rồi. Thừa Khang đi vào phòng tắm,nó tiếp tục pha cafe và giờ đây trong lòng nó mới thấy yên tâm vì nó đã tin rằng Thừa Khang sẽ mang lại sự công bằng cho hai thằng bạn của nó.
|
hiu hiu quạnh hiu ta hóng
|
Lâu lắm rồi Cao phong mới lại gọi điện kêu điểm tâm sáng của Khang Ký.Bao nhiêu nhân viên phục vụ ai nấy cũng đều khiếp sợ khi bà cao bảo mang điểm tâm tới chỗ biệt thự của Cao Phong,rồi nó vừa đặt chân tới thì đám nhân viên kẻ trên người dưới đều chỉ tay vào nó.Bà cao ái ngại nhìn nó,nó liền hỏi: - Có chuyện gì vậy bà chủ? - Con trai lớn của tôi,nó gọi điện tới nói muốn ăn điểm tâm sáng,tôi chuẩn bị xong rồi nhưng không đứa nào dám đi. - Vậy để con đi cho ạ. - Có được không?Vì tính tình của con trai tôi hơi khó. - Dạ không sao đâu,con đi được mà. Bà Cao đưa giỏ thức ăn rồi viết địa chỉ nhà của Cao Phong cho nó.Nó cầm lấy rồi vô tư đi giao thức ăn. Biệt thự Cao Phong cách quán ăn Khang Ký có hai dãy phố.Lần trước là nó bị bắt mang tới cho Cao Phong trị tội,còn lần này tới là để giao thức ăn.Sau tiếng bấm chuông cánh cổng lớn mở ra nó cầm giỏ thức ăn đi vào. Cao Phong đứng ngoài ban công trên lầu nhìn nó đang đi vào qua khuôn viên sân vườn,rồi tiến vào nhà khi cô giúp việc đã mở sẵn cửa cho nó: - Dạ chào cô,con ở chỗ quán ăn Khang Ký mang điểm tâm sáng tới cho ông Cao ạ. Cô giúp việc chỉ tay vào phòng bếp nơi có chiếc bàn ăn thật lớn: - Cậu mang vào để trên bàn đi tôi sẽ đi gọi ông cao xuống. - Dạ! Nó cầm giỏ thức ăn đi vào đặt lên bàn ăn rồi theo thói quen nó lấy từng đĩa thức ăn ra để một cách ngay ngắn.Bây giờ nó mới nhìn thấy điểm tâm sáng của Cao Phong không phải là xúc xích,hay trứng ốp la,càng không phải là phở nấu bằng thịt bò mà chỉ đơn giản là bánh bao ngọt cùng với mì xào chay,còn có hộp sữa đậu nành vẫn đang ấm.Nó đảo mắt tìm chỗ để ly rồi bước tới lấy cái ly và đổ sữa ra.Trong khi nó đang làm thì Cao Phong đã xuống tới và đứng nhìn nó,nếu là đám nhân viên kia vừa đưa giỏ thức ăn cho cô giúp việc xong là bỏ chạy mất dép rồi.Cao Phong đi qua bàn ăn kéo ghế ngồi nó cũng hơi giật mình lùi lại: - Bà chủ nhờ tôi mang điểm tâm sáng cho ông,thức ăn cũng đã mang tới rồi phiền ông thanh toán để tôi còn về. Cao Phong nhìn nó.Cái thằng nhóc to gan còn dám bảo anh trả tiền.Nhưng thực ra anh cũng như mọi khi đã cầm sẵn tiền trên tay rồi và anh đưa cho nó: - Cầm lấy. - Sao..sao nhiều vậy? - Vậy có lấy không? - Tiền mà sao lại không lấy chứ. Cao Phong giơ tay định vỗ lên đầu nó nhưng nó né qua một bên: - Lại muốn đánh tôi sao?Tôi quen với sếp Khang đó. Cao Phong để tiền xuống bàn rồi nhìn mấy đĩa thức ăn nhưng anh không thấy có đôi đũa nào,anh lại nhìn nó.Nó như hiểu ý bước tới giàn bếp lấy một đôi đũa đi lại đưa cho anh rồi cầm lấy tiền.Cao Phong vừa cầm đũa lên thì điện thoại bên ngoài phòng khách reo,nó không muốn anh phải đứng lên nên chạy ra phòng khách tìm điện thoại mang vào cho anh.Nó thấy Cao Phong ngồi nghe điện thoại mà mắt thì đang nhìn nó,nó quay mặt bỏ đi ra phòng khách cô giúp việc cầm tờ báo từ ngoài đi vào và nói: - Cậu chưa đi sao?vậy có thể giúp tôi mang tờ báo này đưa cho ông Cao không? - Dạ được. Nó cầm lấy tờ báo rồi đi vào đặt lên bàn,Cao Phong vừa ăn điểm tâm vừa hỏi mà không nhìn nó: - Có biết lái xe không? - Không biết. Cao Phong ném tờ báo vào mặt nó: - Bỏ cái kiểu ăn nói xấc láo đó đi nhé.Tôi chứ không phải cái thằng sếp Khang của cậu đâu. Nó cúi xuống nhặt tờ báo để trở lại bàn; - Tôi xin lỗi!Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước. Nó quay lưng định bước thì Cao Phong nói: - Đêm qua tôi dể quên cái khăn choàng ở chỗ của Thừa Khang,cậu có rảnh thì về đó lấy cho tôi. - Vâng,tôi sẽ lấy cho ông. Nói xong nó bước thật nhanh ra khỏi căn biệt thự của Cao Phong,anh lại tiếp tục ăn và nghĩ một thằng nhóc không biết lái xe lại dám liều mạng đi ăn cắp xe.Ôi trời,đúng là ngu ngốc mà. Trở về quán,nó đưa toàn bộ số tiền cho bà Cao,bà Cao lắc đầu vì không thể tin là nó lại dám kêu Cao Phong trả tiền.Nó xin phép bà Cao cho nó về nhà lấy khăn choàng cho Cao Phong,Còn Thừa Khang thì đi siêu thị mua điện thoại cho nó.Thừa Khang lựa chọn mãi cuối cùng mới mua được một chiếc điện thoại ưng ý,anh thanh toán xong lúc ra khỏi siêu thị thì gặp Nhã Tư: - Chào,em đi đâu vậy Nhã Tư? - Hôm nay cuối tuần được nghỉ em định đi mua sắm vài thứ. - Vậy anh đưa em đi,hôm nay anh cũng được rảnh. - Cũng được. Thừa Khang đưa Nhã Tư đi mua sắm,nó về nhà vào phòng của Thừa Khang thì thấy có chiếc khăn choàng màu xám đã được xếp ngay ngắn để sẵn trên giường.Lấy cái túi sạch nó bỏ khăn choàng vào rồi mang tới biệt thự của Cao Phong. Sáng nay,thời tiết lạnh hơn mọi hôm nó lại còn ăn mặc phong phanh nên bị hắt hơi.Cao Phong cầm lấy khăn choàng anh thấy nó có vẻ lạnh nên tiện tay quấn luôn chiếc khăn lên cổ nó,nó lắc đầu nói: - Không..không cần đâu..tôi không sao mà.. Cao Phong không nói gì mà bỏ lên lầu cô giúp việc nói nhỏ với nó: - Ông Cao muốn làm sao thì cậu cứ nghe vậy đi,đừng có mà cãi lại ông ấy. Nó im lặng đưa tay chạm lên chiếc khăn vẫn còn thơm mùi nước hoa rồi ngước nhìn lên lầu. Cao Phong thay đồ xong thì đi trở xuống trên cổ anh là một chiếc khăn choàng mới nhưng cũng vẫn là màu xám,anh gọi cô giúp việc căn dặn gì đó rồi đi nhanh ra xe.Nó cũng ra về mà trong đầu nó lúc này bắt đầu có xuất hiện hình ảnh của Cao Phong.
|