Nam Thiếp
|
|
CHƯƠNG 75
Đoàn Thăng vào trong phòng, đóng cửa, thật to thở hổn hển một hơi.
Sau này nên làm cái gì bây giờ? Giả vờ như không có việc gì…cứ tiếp tục cuộc sống như vậy?
Hắn lắc đầu, quyết định sẽ không tiếp tục nghĩ đến vấn đề này. Bằng không hắn sẽ điên mất.
Cửa phòng lập tức lại bị đẩy ra, Trữ Ngự Diệp lỗ mãng xông vào, liền nhìn thấy ngay Đoàn Thăng. Đột nhiên bốn mắt giao nhau làm cho hai người đều một trận xấu hổ.
Đoàn Thăng dời đi tầm mắt …Cứ như vậy không khí trầm mặc bắt đầu lan tràn khi cả hai cùng im lặng.
Trữ Ngự Diệp cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành phải ngơ ngác như vậy mà đứng nhìn Đoàn Thăng.
Trong một thời gian ngắn ngủn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thái độ của Đoàn Thăng làm cho Trữ Ngự Diệp giật mình không thôi. Hắn bây giờ một câu cũng chưa nói.
Y chỉ cảm thấy…Đoàn Thăng hiện tại mới chính là hắn… cảm giác rất chân thật… Còn Du Hương thì sao? Thiếu gia thì sao? Bọn họ cũng sẽ không đến ngăn trở? Rốt cuộc sao lại thế này…
Đoàn Thăng nhìn thấy Trữ Ngự Diệp ngốc lăng, từ từ thở dài.
Thật là ngốc nghếch gì đâu…
Đoàn Thăng xoay người.” Ta muốn ngủ, không có việc gì ngươi đi ra ngoài cho.” Có một số việc… chính mình còn phải suy nghĩ thêm…
Phía sau, tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng vang lên, Đoàn Thăng thở dài một hơi.
” Thăng…” Một tiếng gọi trầm thấp phá vỡ trầm mặc. Trữ Ngự Diệp ngây ngốc đã đứng ở phía sau Đoàn Thăng.
Đoàn Thăng không có phản ứng, cho nên Trữ Ngự Diệp cũng đánh bạo mà tiếp tục hành động.
Khi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào y phục Đoàn Thăng, Đoàn Thăng đột nhiên hơi rụt người một chút, cúi đầu. Cái loại biểu tình này… xem như đáp ứng rồi sao?
Trữ Ngự Diệp khó được bình tĩnh, mở ra quần áo trên người Đoàn Thăng.
Một nụ hôn đặt vào cảnh bộ trắng nõn kia, rồi từ từ di chuyển xuống. Trữ Ngự Diệp thậm chí có thể cảm nhận được chấn động rất nhỏ của Đoàn Thăng, Trữ Ngự Diệp nỗ lực duy trì khiêu khích, tự chủ một cách cực kỳ yếu đuối.
*************
P/S: *Cảnh báo chương sau sẽ có H.
|
CHƯƠNG 76
Trữ Ngự Diệp vừa hôn, ngón tay linh hoạt vừa nhẹ nhàng buông ra trói buộc trên người Đoàn Thăng.
Y phục trong nháy mắt đều được trút xuống, thân thể mà y mong nhớ ngày đêm hiện ra đầy đủ ở trước mắt y. Trữ Ngự Diệp chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, đầu óc đều trống rỗng.
Cảnh tượng rất nhanh liền chuyển tới trên giường, ngón tay Trữ Ngự Diệp kiên nhẫn hoạt tiến từ từ vào nơi phải cất chứa y, loại tư thế xấu hổ này làm cho Đoàn Thăng mặt đỏ không thôi. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Đoàn Thăng đỏ mặt, bởi vì mặc kệ vào thời điểm nào, Đoàn Thăng giống như đều rất đỗi bình tĩnh rụt rè. Y biết, hắn hiện tại mới là thật chân chính là Đoàn Thăng, hắn không hề là đại tổng quản của Đoàn phủ hoặc là một Đoàn Thăng phải ra sức sinh tồn trong đại hoàn cảnh phức tạp, hắn chính là hắn… Ở trong mắt Trữ Ngự Diệp, hắn chỉ là một nam nhân đơn thuần làm cho tim y rung động.
Không có mặt nạ, hắn cuối cùng thật đúng là đã thuộc về Trữ Ngự Diệp ta.
” Thả lỏng một chút…” Thân thể Đoàn Thăng buộc chặt một cách đáng sợ, từ lúc mới vừa bắt đầu đã là như thế này rồi, Trữ Ngự Diệp biết rất rõ đây là lần đầu tiên của hắn, nóng vội không được. Thân thể hơi gần sát hắn, thử cho hắn nhiều một chút cảm giác an toàn.
Tư thế này làm cho Trữ Ngự Diệp thật cố hết sức, dục vọng trong thân thể cùng lý trí không ngừng giao chiến, ôn nhu như vậy là đang một mực khảo nghiệm tự chủ của y.
Đoàn Thăng quét mắt …rồi đem ánh mắt nhắm lại. Trữ Ngự Diệp cảm giác thân thể hắn đang từ từ thả lỏng, một cái nhịn không được lại đưa ngón tay đẩy sâu vào một chút; chưa gì thân thể lại nháy mắt cứng đờ, nội vách tường lại một lần nữa bao lấy hai ngón tay của Trữ Ngự Diệp.
Trữ Ngự Diệp cười khổ một chút, người dưới thân thật sự quá nhạy cảm… Cứ tiếp tục như vậy y không biết phải nghẹn bao lâu…
” Đừng chống cự, tận lực thả lỏng được không?” Tiếng nói ồ ồ biểu hiện chủ nhân là cỡ nào áp lực, bộ dáng cau mày làm cho Đoàn Thăng một trận tim đập nhanh. Hắn biết rõ loại cục diện hôm nay đều là do chính mình tạo thành, là chính mình cố ý lẫn vô tình câu dẫn Trữ Ngự Diệp, là chính mình giống như có một chút khiêu khích đại đầu gỗ này…
” Ân…” Đoàn Thăng hai mắt đầy nước ôm lấy Trữ Ngự Diệp, gật gật đầu. Hắn lại không biết động tác này của chính mình mang đến bao nhiêu phiền toái.
Trữ Ngự Diệp tim đập rất nhanh… bộ dáng vừa rồi của Đoàn Thăng, một chút phòng bị đều không có, lại mười phần khiêu khích. Trữ Ngự Diệp vẫn đang rất cực lực áp chế rung động toàn thân, nhưng giờ y lại hoàn toàn không có biện pháp nhịn, ngón tay rất nhanh rút ra.
Đoàn Thăng cảm thấy vật vẫn làm cho chính mình khó chịu rời đi, đang rất kinh ngạc, đột nhiên phía sau xuyên vào một cái vật thể càng lớn, đau nhức lập tức lan toả toàn thân, giống như bị đao hung hăng đâm vào trái tim. Đoàn Thăng nhịn không được, thân thể theo phản xạ bắt đầu run rẩy, nhưng đem tiếng rên rỉ sắp phun ra cửa miệng mà nuốt xuống.
Không nghĩ tới sau khi thẳng tiến ngược lại càng thêm khó chịu, nội vách tường vừa ẩm ướt vừa lửa nóng của Đoàn Thăng cứ như vậy ngăn chặn Trữ Ngự Diệp, làm cho y cơ hồ nhịn không được chính mình hướng bên trong co rúm dục vọng thật lớn.
Hơn nữa Đoàn Thăng còn phản ứng một cách tuyệt hảo, điều này làm cho Trữ Ngự Diệp càng khó chịu được.
Ngón tay bắt lấy dục vọng của Đoàn Thăng, bắt đầu thong thả co rúm lên xuống, động tác này làm cho Đoàn Thăng cũng bắt đầu kinh hoảng, bất chấp thân mình đau nhức, hắn theo bản năng đã nghĩ trốn tránh, không ngừng giãy giụa.
Trữ Ngự Diệp thật sâu hít một hơi, ngăn chặn hành vi giãy giụa cơ hồ như là tự sát, sau đó hôn lên nơi mẫn cảm của hắn, trước ngực, cảnh tử không tỳ vết…
Đoàn Thăng thôi giãy giụa, dục vọng phía trước không ngừng trướng đại, thân thể cũng bắt đầu thả lỏng, đau, tựa hồ cũng không lợi hại như vậy. Hắn chìm đắm trong tuyệt hảo khiêu khích của Trữ Ngự Diệp, đầu óc trống rỗng, hô hấp dần dần trầm trọng.
Đôi môi không ngừng kịch liệt giao hoà quấn quít lấy, Trữ Ngự Diệp thuận thế càng gần sát Đoàn Thăng một chút, dục vọng ép xuống.
Đoàn Thăng thở hổn hển một hơi, tay hung hăng muốn đẩy Trữ Ngự Diệp ra xa một chút.
” A… hỗn… hỗn trướng!” Thân mình mẫn cảm run lên, Đoàn Thăng không thể bỏ qua cái cảm giác kia, ý nghĩ dần trở nên si mê.
Trữ Ngự Diệp bắt lấy tay Đoàn Thăng, lại là một trận mưa hôn để trấn an. Ngón tay không ngừng xoa nắn, muốn mượn khoái cảm phía trước làm cho hắn thả lỏng một chút.
Ngàn vạn lần không thể nóng vội… từ từ sẽ đến…
Trữ Ngự Diệp dưới đáy lòng nhắc nhở chính mình, hít sâu mấy hơi nén xuống hạ phúc xôn xao khó nhịn, bắt đầu chậm rãi co rúm, tay cũng liên tục lên xuống gây cho Đoàn Thăng ngập đầu khoái cảm.
Rất nhanh hắn đĩnh cao thân mình, ngay tại trong tay Trữ Ngự Diệp giải phóng, Trữ Ngự Diệp cũng nhịn không được lại hướng bên trong dùng sức một chút.
Đoàn Thăng mở lớn ánh mắt, ngón tay lập tức gắt gao cuốn lấy đệm chăn dưới thân. Hắn biết thân thể của chính mình lại là theo phản xạ mà trở nên khẩn trương, bất quá hắn chính là không có biện pháp, nếu.. có thể… không cần như vậy……
Rất muốn bảo y điểm nhẹ một chút, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại cắn chặt, Đoàn Thăng chính là không có biện pháp nói ra những lời yếu thế, cho nên căn bản không mở miệng được.
Đột nhiên chạm đến vào nơi sâu nhất, cường đại khoái cảm làm cho thân mình Đoàn Thăng run lên bần bật, không tự giác lại cừng đờ. Trữ Ngự Diệp mạnh mẽ hít một hơi, rút ra khỏi thân thể Đoàn Thăng. Y không biết có nên tiếp tục hay không, y biết nếu cứ như vậy sẽ chỉ làm thương tổn hắn mà thôi, y sắp không thể khắc chế được chính mình, còn tiếp tục, y không biết chính mình sẽ làm ra cái gì nữa.
Có lẽ bọn họ đều cần thời gian…
Thân thể Đoàn Thăng rất mẫn cảm, hiện tại nếu cứ ép buộc…… sẽ chỉ làm hai người đều thống khổ mà thôi…
Trữ Ngự Diệp lắc đầu, khởi động thân thể.
Một bàn tay lại nhanh bắt lấy hạ thân của hắn, Đoàn Thăng nhắm mắt lại. Không nói gì như đang mời gọi, lý trí đã muốn tiêu hao hầu như không còn là nam nhân.
Cảm thấy một tia do dự cuối cùng ở trong đầu chính mình bị đánh gảy, Trữ Ngự Diệp cơ hồ không chút nghĩ ngợi lại quay về trong cơ thể Đoàn Thăng…
|
CHƯƠNG 77
Hảo khổ sở…
Tuy nói rằng đây chính là hy vọng của hắn, nhưng mà…lại không có biện pháp lập tức tiếp nhận… từ khi thân thể Đoàn Thăng lại buộc chặt là đã biết. Nhưng Trữ Ngự Diệp đã hoàn toàn không có cách nào khác để mà chờ đợi, sau khi thử tìm một tư thế có thể làm cho Đoàn Thăng thoải mái, y bắt đầu trừu sáp.
” Đáng chết…đáng lý ra ta nên sớm một chút… giết ngươi…” Đoàn Thăng nhanh bắt lấy đệm chăn dưới thân, ức chế bản năng chính mình, đứt quãng nói, đầu tóc đều rũ rượi đầy mồ hôi. Trữ Ngự Diệp đã dễ dàng tìm ra nơi mẫn cảm trong cơ thể hắn, nắm giữ cảm xúc dao động của thân thể Đoàn Thăng.
Mặc kệ hắn trốn tránh như thế nào, cảm giác kỳ quái từ nơi hai người giao hợp vẫn không ngừng truyền đến.
” Có chết ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Đoàn Thăng không đáp lời, nghiêng đầu sang một bên.
Trữ Ngự Diệp trong thoáng chốc tựa hồ như bị hoa mắt, bất quá y rõ ràng nhìn thấy hai má ửng hồng của Đoàn Thăng. Vậy là ranh giới cuối cùng của lý trí hoàn toàn bị xé rách, lực đạo lớn hơn nữa thẳng tiến vào bên trong Đoàn Thăng, Trữ Ngự Diệp cơ hồ cái gì đều nghe không được …
Đáy mắt y chỉ còn lại bộ dáng đẹp đẽ của Đoàn Thăng…cùng thanh âm rên rỉ của hắn…
Có lẽ cứ như vậy giằng co nửa đêm.
Tóm lại, sau khi Đoàn Thăng tỉnh lại, hắn cái gì cũng không nhớ rõ.
Vừa mới bắt đầu còn nhớ rất nhiều… nhưng mà chuyện kế tiếp, hắn một chút ấn tượng đều không có. Trữ Ngự Diệp khi nào thì đi, hắn cũng không biết.
Toàn thân cao thấp đều mất khí lực, canh giờ trước mắt chắc hẳn đã là chính ngọ. Đoàn Thăng đã không còn khí lực để nghĩ nhiều về bất cứ việc gì nữa.
Hắn xoay người xuống giường, ngạnh chống thân mình rửa mặt chải đầu, đi đến phòng thu chi, giả vờ như sự tình gì cũng chưa phát sinh…
|
CHƯƠNG 78
Có lẽ ngày tháng có thể cứ như vậy bình thản vô kì trôi qua, có lẽ có thể cứ như sự tình gì cũng chưa phát sinh, cuộc sống cứ như vậy hạnh phúc mà sung sướng, thế nhưng lại không dám lập tức mở to mắt, bởi vì sợ sẽ biến mất vô tung.
Hết thảy đối với Mạc Ngôn mà nói, mới là tối chân thật khoái hoạt, cũng là tối hư ảo không chừng tốt đẹp.
Nhìn mọi người bận rộn, thế nhưng hắn không có cảm giác gì nhiều lắm… Chính mình sẽ thành thân, hắn lại đối với việc có được hạnh phúc quá mức dễ dàng, cảm thấy vô cùng không thật.
Kỳ thật luôn cảm thấy…điều này giống như chỉ là vui đùa mà thôi… nói không chừng, gia sẽ lập tức thay đổi tâm ý, rồi mới đối với hắn nói…những lời gì đó tàn nhẫn cũng nên.
Hắn vốn hẳn là như vậy.
Hắn không tin để đạt được hạnh phúc lại có thể dễ dàng như vậy… trên thế giới thật sự có sự tình tốt đẹp như thế sao?
” Ngươi cảm thấy tân xiêm y này có hảo không?” Một bàn tay đem Mạc Ngôn kéo đứng lên, cầm y phục xứng ở trên người hắn. Mạc Ngôn mờ mịt mở to mắt, một mạt màu đỏ thẫm chói mắt bắt tại trước ngực hắn.
Y phục này là?
Không… thật kỳ quái…
Mạc Ngôn cười lắc lắc tay, Yến Hinh dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn một cái, lại cầm trở về. Mạc Ngôn biết nàng lần này lại cầm đi, may khẳng định thêm vài ngày kỳ công, rồi khi mang đến sẽ càng thêm tinh mỹ.
Hắn cũng không phải đối với bộ y phục kia không hài lòng… mà là cảm thấy… hắn không xứng với bộ y phục tốt như vậy. Chính mình cái gì cũng không xứng…
” Suy nghĩ cái gì…?” Trong lúc Mạc Ngôn ngẩn người, đã lọt thỏm vào trong ngực của một nam nhân, mà tất cả hạ nhân đều lặng lẽ rời đi. Mạc Ngôn hoàn toàn không chú ý tới, y tiến vào vào thời điểm nào, lại bắt được chính mình…
Chính mình ở trong lồng ngực y, vĩnh viễn đều có thể an tâm như thế…
Yến Hinh khinh thủ khinh cước đóng cửa phòng, hướng Mạc Ngôn cười cười.
” Xảy ra chuyện gì?” Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng siết lấy Mạc Ngôn, âu yếm hôn hắn.
” Không có…” Hai tay nắm chặt lấy quần áo Đoàn Thần Phi, khẽ lắc đầu. Trong lòng hắn lo lắng cùng sợ hãi thật sự là nhiều lắm… nhưng hắn xác định lúc này đây nếu có Đoàn Thần Phi bên cạnh, hết thảy những điều đó là không cần bận tâm… cho nên hắn tình nguyện lựa chọn không nói.
Mà nói không chừng ngày nào đó thật sự sẽ đến, đợi cho đến thời điểm Đoàn Thần Phi vứt bỏ hắn, vậy thì cái gì cũng không tất nói đi…
” Gia…?” Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy Đoàn Thần Phi có một chút điểm do dự, hắn ngưỡng đầu nhìn Đoàn Thần Phi, lại đột nhiên bị áp chế bằng một nụ hôn, ngăn chặn hô hấp.
Đoàn Thần Phi đem hắn ôm đến trên đùi.” Đang lo lắng cái gì…? Sao lại không chịu nói?”
Mạc Ngôn kiên nghị lắc đầu.” Không có a, sự tình gì đều không có phát sinh.”
Ác? Học gì không học lại đi học lừa trượng phu a…vậy thì sau này chắc còn muốn nữa đây…
” Ngươi xác định? Ta cho ngươi một cơ hội…” Đoàn Thần Phi cười khẽ, ngón tay chậm rãi lướt qua xiêm y Mạc Ngôn.
Mặt Mạc Ngôn thoáng chốc biến thành màu hồng, hắn chậm rãi nghiêng đầu đi.
Nhưng mà lúc này đây… hắn quyết định cái gì cũng sẽ không nói… ít nhất… hiện tại hắn cho nên là như vậy.
” Ngươi tới làm cái gì?” Trong trướng phòng có dấu vết từng phát giận qua, ngoại trừ mọi người im ắng cái gì cũng không dám nói sợ chọc cho Đoàn Thăng sinh khí ra, trên mặt đất còn lưu lại những mảnh vỡ của vật thể từng là bát Bất Danh. Thế là Trữ Ngự Diệp không dám lộn xộn, cũng không dám loạn lỗ mãng.
” Không có… đến xem ngươi.” Lời này vừa nói ra, Trữ ngự Diệp lập tức cảm nhận ánh mắt lợi hại như đao sắc bén vụt qua.
” Không cần. Cút.” Đoàn Thăng lạnh lùng trừng y liếc mắt một cái, lại đả khởi bàn tính chính mình.
Không khí nhất thời thập phần xấu hổ, Trữ Ngự Diệp lại ngây ngốc, y căn bản không hiểu được vì cái gì, buổi tối Đoàn Thăng còn nhiệt tình như hoả, hiện tại tựa như thay đổi thành một người khác.
Y muốn hảo hảo biết rõ ràng, vốn y vẫn còn chờ mong… quan hệ cùng Đoàn Thăng có tiến bộ, sự tình hẳn là sẽ hảo một chút. Không nghĩ tới hắn vẫn là… y thừa nhận lúc đó đã dùng sức một chút… cũng quá phận một chút…
Khoát tay ý bảo Khoả Kế trong phòng rời đi trước, thế là Khoả Kế cảm kích nhìn y một cái, lập tức chạy trốn mất dạng.
Trữ Ngự Diệp thật cẩn thận đóng cửa lại.
” Xảy ra chuyện gì?” Trữ Ngự Diệp đi đến, giữ chặt Đoàn Thăng.” Ngươi đang giận ta sao?”
” Không có!” Đoàn Thăng đáp cộc lốc.
” Sao lại không có… ngươi xem, mặt đều đỏ…” Ngón tay Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng lướt qua hai má Đoàn Thăng, lơ đãng thấy hắn vẫn trốn trốn tránh tránh cái gì đó.
Cảnh tử trắng noãn còn hiện rõ mấy mạt đỏ ửng… xem ra chính là buổi tối lưu lại…
Nguyên lai hắn là vì cái này mà tâm tình không tốt a… Trữ Ngự Diệp nhất thời cười thật tươi. Y cảm thấy Đoàn Thăng thật sự là hảo đáng yêu.
Ngón tay di chuyển xuống phía dưới, đến nơi đỏ ửng kia, nhẹ nhàng xoa xoa hoạt lộng…
” Đáng chết! Buông tay…” Đoàn Thăng mặt ba một chút liền đỏ, quay đầu muốn bỏ ra bàn tay to đặt ở cảnh thượng chính mình, nhưng trước khi có động tác giãy giụa, đã bị gắt gao ôm vào trong ngực.
” Ta thích ngươi…” Cúi đầu, một câu nỉ non tràn ra, Đoàn Thăng trầm mặc. Kề sát thân thể nam nhân, cứ như vậy cảm thụ luật động…
|
CHƯƠNG 79
Bốn phía im lặng, đột nhiên bừng tỉnh, Đoàn Thăng mờ mịt mở mắt.
Cũng không phải tư thế ngủ như bình thường, Đoàn Thăng cảm thấy có điểm khổ sở. Nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lúc này đang vây quanh hắn, tiếng hít thở nặng nề xem ra đang ngủ rất say.
Đoàn Thăng nhẹ nhàng giật mình, nam nhân bên cạnh lập tức tỉnh lại.
” Xảy ra chuyện gì?” Trữ Ngự Diệp ôm Đoàn Thăng, trong mắt vẫn là nồng đậm buồn ngủ. Vòng tay đang ôm Đoàn Thăng càng siết chặt một chút.
Đoàn Thăng không quá tự tại tựa đầu vùi vào vòm ngực y.” Không có việc gì. Ngươi thật dễ tỉnh.”
Thật đúng là… lập tức liền đánh thức ngươi …
” Ân? Đúng vậy, nơi này tùy thời đều có trạng huống, ta không thể ngủ giống như người chết a.” Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng giúp Đoàn Thăng lạp hảo đệm chăn, lại gần sát Đoàn Thăng một chút.
Cảm giác như vậy… tuy rằng thật nhiệt, có điểm kỳ quái… người này nhiệt độ cơ thể thật đúng là cao… bất quá… còn chưa trọn vẹn…cảm giác này…
Đoàn Thăng vô ý thức đụng chạm liên hồi cơ thể nam nhân với nhiệt độ không bình thường đang ôm hắn, nam nhân lập tức kéo chặt tay Đoàn Thăng, đưa hắn ngoan ngoãn phóng hảo.
Đoàn Thăng tràn ngập nghi hoặc, biểu tình hoàn toàn làm trỗi dậy dục vọng của nam nhân.
” Thăng… ta cũng không thể được…” Nam nhân mỏng manh cầu xin lập tức bị Đoàn Thăng vô tình đánh gảy.
” Không được! Ta mệt mỏi.” Đoàn Thăng vô tình trở thân, bỏ mặc người kia đang trong cơn mơ màng.
Bắt đầu từ ngày đó, đều đã qua rất nhiều ngày như thế… Đoàn Thăng cũng chưa chịu cho y bính một chút. Trữ Ngự Diệp lại tiến vào thời kì kiên nhẫn vô cùng khổ sở. Trong khoảng thời gian này, Đoàn Thăng đồng ý ngủ cùng y, cũng nguyện ý cho y ôm, nhưng chính là không được có thêm bất kỳ hành vi quá trớn nào khác.
Trữ Ngự Diệp thở dài, quyết định tiếp tục chờ.
” A… đúng rồi! Đã là canh giờ gì rồi?” Đoàn Thăng hất chăn ra, xoay người xuống giường.
Trữ Ngự Diệp hoảng sợ.” Chắc là canh năm a…”
” Ngươi đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao?” Đoàn Thăng nháy mắt mấy cái.” Hôm nay là ngày thiếu gia thành thân a…”
A… Ác, đúng vậy… chính là hôm nay …
Mãi cho đến khi tiếng pháo vang lên, Mạc Ngôn mới từ trong giấc ngủ giật mình mở to mắt.
” Phu nhân… ngài sao còn ở nơi này? Người đâu… mau tới giúp phu nhân thượng trang a!” Một đống người bắt đầu vây lấy hắn, lại lấy xiêm y mặc vào người hắn bằng mọi cách.
Rồi trong tình huống cái gì cũng không rõ ràng, hắn đã bị đẩy ra ngoài.
Sáng sớm đã bị bắt lại, rồi mãi cho đến hiện tại, Mạc Ngôn đều vẫn thị xử ở trong trạng thái bận rộn, bất quá, hắn một chút buồn ngủ đều không có, trên thực tế hắn căn bản là vì khẩn trương mà ngủ không đủ giấc.
Đã có một lần lên kiệu hoa thành thân, nhưng căn bản lần đó cái gì cũng không biết, ngay cả mặt trượng phu cũng chưa gặp qua. Nhưng hôm nay bất đồng, hôm nay Mạc Ngôn xác thật là biết, biết sẽ có người nghênh đón hắn, biết đó là người mà hắn có thể cả đời nương tựa.
Cũng chính là người mà đời này tối quan tâm hắn…người hắn tối để ý, cho dù chính mình kỳ thật là thân nam nhi, nhưng vẫn là cảm thấy… có thể gả cho y thật sự là chuyện vô cùng hạnh phúc!
Có thể làm cho chính mình dứt bỏ tính quan niệm… cũng chỉ có y.
Cho tới bây giờ không nghĩ đến hắn có thể may mắn như thế, có thể tìm được một người thích hắn. Mãi cho đến trước mắt, hắn luôn cảm thấy hết thảy những gì đang diễn ra vẫn rất đỗi bất khả tư nghị. Trải qua nhiều mưa gió như thế, hắn cuối cùng có thể tìm được nơi chốn mà chính mình muốn sống an nhàn rồi sao?
Gạt người đi…
Giống như chỉ là đang nằm mộng thôi…
…
” Sao vậy? Tất cả đều chuẩn bị tốt rồi chứ…?” Mạc Ngôn không có nghe rõ ràng bên ngoài nói cái gì, chỉ cảm thấy thanh âm nghe rất quen thuộc, không khỏi quay đầu lại.
Cửa bị chậm rãi đẩy ra. Là Đoàn Thăng.
” Được rồi được rồi, ta đã biết, các ngươi đều đi ra ngoài trước đi.” Xem ra cũng đã bị hạ nhân làm phiền không ít, Đoàn Thăng huy phất tay, lại đem cửa đóng lại.
” Ngươi đều đã chuẩn bị tốt? Ta xem xem…” Đoàn Thăng đem Mạc Ngôn kéo đến, dạo qua một vòng. Đoàn Thăng vừa lòng gật gật đầu, Mạc Ngôn hôm nay, không cần hoài nghi, vô cùng tuyệt mĩ!
” Đoàn tổng quản…? Ngươi không bận rộn?” Mạc Ngôn kinh ngạc, thật ngoài ý muốn là ở nơi này có thể nhìn thấy Đoàn Thăng.
” Ai, hoàn hảo. Được rồi, ngươi như vậy có thể gặp khách … vào đi!” Đoàn Thăng mở cửa ra, một thân ảnh xuất hiện. Mà Mạc Ngôn cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình.
Ai… sao lại… sao lại có thể…
Mạc Ngôn tiến lên vài bước, gắt gao ôm chặt lấy người trước mắt.
” Vũ Hà… Vũ Hà… là ngươi?…” Mạc Ngôn ngây dại, người mà chính mình đang ôm trong lòng, cư nhiên chính là muội muội đã lâu không thấy… cũng nghĩ sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại.
” Ca ca…có hảo hảo không?” Mạc Vũ Hà cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn nam tử trước mắt vẫn thanh tú như trước, trên mặt lại hơn vài phần sắc thái hạnh phúc.
Nàng biết… ca ca hẳn là đã tìm được hạnh phúc …
Mạc Ngôn vội vàng gật gật đầu.
Là Vũ Hà… nàng sao lại ở chỗ này?
” Ta tốt lắm… a… này là…” Cảm giác trong ngực chính mình hơn một cái đồ vật này nọ, Mạc Ngôn tiếp lấy. Là một đứa trẻ mới sinh trắng trẻo mập mạp.
” Nó là cháu ngươi…” Mạc Vũ Hà nhẹ nhàng nở nụ cười.” Thật đáng yêu đúng không… ngươi xem, nó lớn lên có giống ta không?”
” Giống… giống…” Mạc Ngôn thì thào tự nói, khẽ vuốt đứa trẻ nhỏ bé trong lòng.
Thật đáng yêu…
” Cha mẹ cũng đến đây… ở đại sảnh. Bọn họ nghe nói ngươi phải cùng Đoàn thiếu gia thành thân, đều đến đây.” Mạc Vũ Hà nói, nhìn ca ca đang nựng nịu đứa nhỏ.
” Cái gì…? Cha cùng nương cũng… bọn họ làm sao biết được?” Mạc Ngôn ngây dại, điều này so với việc nhìn thấy muội muội còn kinh ngạc hơn.
Mạc Vũ Hà vẫn tươi cười, cảm giác nàng so với trước kia càng thích nở nụ cười.
” Ngươi đoán thử xem… Kỳ thật, là Đoàn đại thiếu gia tìm chúng ta tới.” Mạc Vũ Hà thuận thuận sợi tóc, lại tiếp tục nói.” Ta vốn ở Giang Nam, đang sống những ngày thanh nhàn… cho đến một ngày Đoàn đại thiếu gia phái người tìm đến ta, báo cho chúng ta tin tức tốt này. Ta tin tưởng cha cùng nương cũng bởi vì như thế mới đến…” Mạc Vũ Hà lại nhẹ nhàng thì thầm vào tai ca ca: ” Ca ca… gả cho y, ngươi sẽ rất hạnh phúc…”
Mặt Mạc Ngôn lập tức đỏ bừng, chậm rãi gật gật đầu.
Nguyên lai là gia…
” Nó đáng yêu không?” Nhìn ca ca ẵm đứa nhỏ, lại hỏi một lần.
” Đáng yêu a…” Mạc Ngôn có điểm phiền muộn… hắn vĩnh viễn cũng không có biện pháp sinh cho gia một đứa nhỏ bạch béo…
” Cho ngươi… đứa nhỏ này cho ngươi làm con thừa tự.” Mạc Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu tình thật kiên định của Mạc Vũ Hà.” Ngươi giúp ta tìm được hạnh phúc đích thực của chính mình, ta cũng có thể cho ngươi…”
Mạc Ngôn nhìn muội muội, thật đúng là không biết nên làm gì cho hảo…
” Được rồi, đã đến giờ. Ngươi nên đi … thiếu gia đang đợi ngươi.” Đoàn Thăng đứng một bên nhìn canh giờ, vội vàng đem Mạc Ngôn đẩy đi ra ngoài.
Mạc Ngôn lúc này đã không biết nên làm như thế nào mới tốt… Hắn chỉ cảm thấy từng đợt tình tự khó có thể hình dung bao phủ hắn, rất khó chịu… lại rất cảm động…
Một chiếc khăn đỏ phủ thêm cho hắn, thoáng chốc còn nhìn thấy muội muội tươi cười.
Ca ca… ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc…
Vẫn là y tục lệ ngồi trên kiệu hoa, Mạc Ngôn cảm thấy tâm tình của mình vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi… phía trước không biết còn có cái gì đang chờ hắn, kiệu hoa chậm rãi được nâng lên, tâm tình của mình cũng từ đó đề cao theo.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn biết nam nhân kia sẽ ở đại sảnh, là ở chỗ này…nắm lấy tay hắn, cả đời… cả đời bảo hộ hắn.
Như vậy, chính mình cái gì cũng không sợ …
” Khởi kiệu!”
|