Ám Dạ Trầm Luân
|
|
ÁM DẠ TRẦM LUÂN
Tác giả:Triều Thanh Tiệm Huyên
Thể loại:Huyền Huyễn, Sắc, Đam Mỹ
Nội Dung :
Thể loại: hiện đại, kỳ huyễn, nhất thụ lưỡng công, cường cường, kiêu ngạo lãnh khốc thụ, mỹ công, anh tuấn trung khuyển công, sinh tử, nhân thú, H cao, HE. Dịch: QT Edit: Alice Beta: Ween & Todori
Lãnh Tử Diễm, người thừa kế Lãnh gia, lãnh khốc anh tuấn. Đương nhiên, trong mắt ngoại nhân chính là thế gia công tử cao quý, nhưng hắn lại có một mặt không ai biết đến. Khát khao bị nam nhân đè áp, khát khao bàn tay lửa nóng an ủi thân thể chính mình, Lãnh Tử Diễm phỉ nhổ bản thân dâm loạn, rồi lại không thể không khuất phục dưới dục vọng. Sau khi ầm ĩ một trận với phụ thân, hắn đến Hắc phố tìm kiếm khoái cảm sa đọa, bị một nam tử đầu bù xù như gà rừng áp lên góc tường, lại không biết một màn này đã bị một hảo bằng hữu đi ngang qua tình cờ trông thấy…
Kỳ thật, đây chỉ là cố sự về một cường thụ dâm đãng, kiêu ngạo, ương ngạnh, cuối cùng bị các công quân quản giáo đến quy củ, dễ bảo.
|
CHƯƠNG 1
" Thiếu gia, ngài không thể vào."
" Cút ngay!"
Lãnh Tử Diễm một tay đẩy người tiến đến ngăn trở mình, khuôn mặt sắc bén lộ vẻ sát khí.
Hắn trầm mặt, bình tĩnh nả một phát súng hướng đùi nam tử.
" Ngăn ta nữa, ta thấy một giết một."
Liếc vài tên nam tử, Lãnh Tử Diễm một cước đá văng cửa phòng.
Thư phòng ánh sáng hôn ám, nhưng không chút cản trở Lãnh Tử Diễm thấy rõ hành vi ác độc đang trình diễn trong phòng.
Thanh niên chật vật đang bị một nam nhân cường tráng mặc đồ đen hung hăng ép trên mặt đất, thân trên trần trụi, hạ thân cũng bị xé đến chỉ còn một cái quần lót rách nát, nếu hắn vào trễ một chút, chỉ sợ trinh tiết khó bảo toàn.
" Tử Diễm, Tử Diễm!"
Cũng không biết thanh niên lấy khí lực từ đâu, vùng vẫy thoát được từ dưới tay nam nhân, điên cuồng vọt tới trước mặt Lãnh Tử Diễm, toàn thân gã run rẩy, run rẩy ôm lấy Lãnh Tử Diễm.
" Tử Diễm, cứu ta, Tử Diễm."
An ủi vỗ vỗ lưng thanh niên, Lãnh Tử Diễm nhẹ giọng cười nói.
" Không thấy phụ thân đại nhân của ta còn đang ở đó sao ?"
Thanh niên lại run một trận, bỗng nhiên buông Lãnh Tử Diễm ra như bị điện giật. Hôm nay với gã mà nói tựa như địa ngục, mà nam tử trung niên ngồi ngay ngắn chính giữa chính là ma quỷ thao túng địa ngục.
Vốn tưởng rằng Lãnh Tử Diễm đã đủ cường thế lãnh khốc, lại không nghĩ rằng phụ thân hắn so với hắn càng hơn một bậc, khí thế tự uy bất nộ kia khiến người ta nghĩ tới liền sợ.
Nam nhân áo đen thấy thiếu gia đến, hướng nam tử trung niên cung kính thi lễ.
" Tiên sinh, ta ra ngoài trước."
Nam tử trung niên gật đầu, ánh mắt cũng không nhúc nhích, khóa trên người con trai mình.
" Lãnh Tử Diễm, đây là cái thứ mấy ?"
Y hừ một tiếng, thanh âm trầm thấp uy nghiêm.
" Thứ mấy sao ta biết ? Dù sao con trai ngươi chính là một cái phạm tiện muốn bị người ta thao."
Lãnh Tử Diễm lắc đầu trào phúng nói.
" Rõ là làm khó phụ thân, còn phải để thuộc hạ đem từng người thao qua con trai ngươi thao trở về."
Không khí đột ngột ngưng trệ, thanh niên mẫn cảm rút vào ngực Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm bỗng phát ra tiếng cười nhạo, sờ khuôn mặt thanh niên.
" Ngươi sợ ?"
Thanh niên gật gật, lại lắc lắc.
" Có ngươi ở đây, ta sẽ không sợ."
Lãnh Tử Diễm nhịn không được nở nụ cười, hắn diện mục lạnh lùng, nụ cười này, tựa như băng sơn hóa thủy, đẹp nói không nên lời.
Cởi áo khoác khoác cho thanh niên.
" Ngươi đi về trước đi."
" Vậy còn ngươi?"
Mặc dù trăm vạn lần muốn rời khỏi, thanh niên vẫn lo lắng hỏi.
" Ta có thể thế nào ?"
Lãnh Tử Diễm cúi xuống mở miệng bên vành tai thanh niên, ái muội nói.
" Cha ta chung quy sẽ không để người khác thao ta đâu."
" Ngươi lại không thể nghiêm túc một chút."
Thanh niên cẩn thận ngắm đôi mắt nam tử, hôn nhanh lên mặt Lãnh Tử Diễm, thấp giọng nói.
" Ta ở ngoài đại môn chờ ngươi."
Lãnh Tử Diễm giương mày, không tỏ rõ ý kiến.
Nam tử trung niên vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người liếc mắt đưa tình, mãi đến lúc thanh niên đi rồi, y mới chậm rãi đẩy ghế dựa ra, đi đến trước mặt Lãnh Tử Diễm.
" Ngươi không có gì muốn nói sao?"
" Ta thích nam nhân."
" Thích nam nhân không là vấn đề."
" Nhưng ta thích bị nam nhân áp."
Lãnh Tử Diễm buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
" Bất kể ngươi đánh ta bao nhiêu lần, đây là sự thật, không thể thay đổi."
' Ba'
Bị đánh lệch mặt, trên mặt trái Lãnh Tử Diễm lập tức hiện ra hồng ấn năm ngón tay, dưới tóc vụn là đôi mắt đen như sao, mâu quang trong mắt sóng sánh mà thâm thúy. Hắn phun một cái, máu xuất khỏi miệng, hung tợn chằm chằm nhìn người phụ thân đánh hắn.
" Ta thấp hèn cũng được, dâm loạn cũng được, đều là giống của ngươi. Không có khỏa tinh tử quý giá của ngươi làm sao sinh ra ta đắm chìm trụy lạc ?"
' Ba'
Lần này là mặt phải, hảo, cân đối.
Lãnh Tử Diễm năm nay hai mươi tuổi, mười lăm tuổi ý thức được mình thích nam nhân, mười bảy tuổi lần đầu tiên cùng nam nhân lên giường.
Hắn thân hình cao lớn, bộ dáng lại anh tuấn lãnh khốc, thấy thế nào cũng không phải kẻ nằm dưới.
Nhưng Lãnh Tử Diễm biết, thân thể bệnh trạng này của hắn chỉ có bị nam nhân sáp mới có thể hưởng thụ khoái cảm cao trào.
Trước mặt người ngoài, hắn là người thừa kế Lãnh thị cao quý, là đại thiếu gia tài hoa hơn người, trước mặt tình nhân, hắn đói khát dâm tiện, dâm phụ còn không bằng.
Lần đầu tiên thấy bộ dáng con trai dâm loạn mở to chân bắn dưới thân nam nhân trong ảnh chụp, Lãnh gia gia chủ phẫn nộ đến hai tay run rẩy.
Y tuyệt đối không thể cho phép con trai duy nhất của mình trở thành trò cười cho giai cấp thượng lưu.
Chậm rãi bình tĩnh lại, chuyện thứ nhất y làm chính là nhốt đứa con vào tầng hầm, hung hăng trút hai mươi roi to, y muốn Lãnh Tử Diễm rõ ràng, hắn là ai! Với thân phận của mình, địa vị của mình, sao có thể làm ra loại việc bôi nhọ môn đình như vậy.
Chuyện thứ hai là tìm mười mỹ nữ.
Mười người đều do Lãnh gia gia chủ tỉ mỉ chọn lựa, hoặc là tiểu thư khuê các thục tĩnh đoan trang, hoặc là phụ nhân xinh đẹp nhiệt tình như lửa. Tóm lại, từ tuổi tác đến nghề nghiệp, từ tính cách đến học thức, Lãnh gia gia chủ đều tính toán kỹ lưỡng, trong suy nghĩ của y, chung quy vẫn phải có một người có thể đả động nhi tử.
Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, thả Lãnh Tử Diễm trong tầng hầm ra, lệnh hạ nhân hảo hảo chuẩn bị cho hắn.
Nhìn đứa con cao lớn anh tuấn, Lãnh gia gia chủ thoả mãn gật đầu, y nghĩ, thằng con trai nhất thời bị quỷ ám, nếm được mùi vị nữ nhân, đương nhiên có thể quay đầu chuyển ý.
Lãnh Tử Diễm lúc đầu có chút kháng cự, nhưng vẫn lạnh mặt như cũ, ngoan ngoãn bò lên giường mười vị mỹ nữ.
Tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của con trai trong bình phong giám thị, Lãnh gia gia chủ thấy các mỹ nữ vui cười lột quần áo Lãnh Tử Diễm, rốt cuộc thở ra một hơi dài, gương mặt nghiêm tuấn lộ ra nụ cười thản nhiên, đúng vậy, con y sao có thể bị nam nhân áp được.
Tức khắc Lãnh gia gia chủ liền cười không nổi.
Vô luận các mỹ nữ khiêu khích ra sao, bất kể các mỹ nữ thẹn thùng thế nào, cái vật còn rũ xuống của con y, nằm im lìm ra đó, nhất định không đứng dậy được.
Bác sĩ tâm lý gia đình ấp úng nói, thiếu gia là trời sinh, vô cảm với nữ nhân, chỉ thích nam nhân. Thấy mặt gia chủ âm trầm, bác sĩ tâm lý làm gì cũng không dám thêm dầu vô lửa, gã xem tình hình của thiếu gia, rõ ràng chỉ có bị sáp mới có thể cương.
" Đi tìm nam nhân cho hắn."
Lãnh gia gia chủ lại hạ lệnh.
Lần này là mười nam giới, từ thiếu niên ngây ngô hơn mười tuổi đến đại thúc trung niên bốn mươi tuổi, toàn bộ tẩy hảo mông nằm trên giường, chờ Lãnh thiếu gia lâm hạnh.
Kết quả, Lãnh gia gia chủ đạp cửa xông vào, đương trường xả kẹo đồng một trận oanh oanh liệt liệt.
Y là để họ bị sáp, ai cho họ sáp con y.
Dù bị hơn mười khẩu súng chỉa vào đầu, Lãnh gia gia chủ cũng sẽ không cảm thấy vô lực như vậy.
Người thừa kế y khổ tâm bồi dưỡng tại sao lại là một thứ thích bị nam nhân thượng ?
Liệu pháp tâm lý, vật lý trị liệu, phương thức phải thử đều thử hết, nhưng vô dụng, vô dụng, toàn bộ vô dụng!
Lãnh Tử Diễm vẫn cùng tình nhân keo sơn gắn bó, củi khô lửa bốc, bất quá một khi bị Lãnh gia gia chủ phát hiện, vị tình nhân kia tuyệt đối trốn không thoát kết cục bị lăng nhục một chặp.
Nghe những người đó rên rỉ thống khổ, Lãnh gia gia chủ giận đến mức phải tận lực vận dụng hết đầu óc mới có thể giữ được cân bằng.
Kẻ ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, còn muốn thượng con của y, nằm mơ!
Lãnh Tử Diễm có tính khiết phích, tình nhân hậu đình không trinh sẽ bị hắn lập tức vứt bỏ không chút lưu tình, vì thế, Lãnh gia gia chủ bắt một, Lãnh Tử Diễm quăng một, sau khi tìm tình nhân mới, công tác ngầm sẽ càng ngày càng nghiêm mật hơn. Nhưng Lãnh gia gia chủ là ai ? Chấp chưởng Lãnh gia hai mươi năm, còn chơi không lại con trai mình ?
Tình nhân này che giấu nửa năm, cho ra hưởng nắng một chút, mới có màn ban nãy.
" Ta sẽ chia tay với hắn."
Lãnh Tử Diễm không muốn nhiều lời với phụ thân nữa, xoay người liền đi.
" Đừng để ta bắt tới một kẻ nữa."
Lãnh Tử Diễm nhún vai, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Thân thể đói khát này của hắn đã khẩn cấp khát vọng nam nhân an ủi.
Bóng tối đêm nay vừa mới bắt đầu, không phải sao ?
|
CHƯƠNG 2
Đây là Hắc Phố nổi tiếng nhất trong thành phố, khắp nơi đều có thể thấy gái điếm vuốt môi chải tóc. Có mấy gã ăn xin ngồi xổm trong góc tường đen đủi, thấy Lãnh Tử Diễm đi qua liền kéo ống quần hắn, Lãnh Tử Diễm có uống chút rượu, đi đường vốn lảo đảo lung lay, bị kéo đến không nhịn nổi, một cước liền đá một đám người ngã lăn.
Lãnh gia gia chủ đại khái cũng không biết, so với phụ thân, Lãnh Tử Diễm càng chán ghét thân thể mình hơn, gia thế ngạo nhân, lời nói hơn người, làm hắn vốn có mọi loại kiêu ngạo, nhưng bệnh không thể chữa của thân thể này mỗi lần phát tác lại làm hắn khốn khổ không nói nổi.
Là một nam nhân thân cao xấp xỉ một thước chín, ai lại nguyện ý mở chân ra uyển chuyển hầu hạ như một nữ nhân?
Sự sợ hãi của hắn, nỗi tự ti của hắn, phụ thân từ trước tới giờ đều không thấy.
Phụ thân chỉ biết một lần lại một lần dùng áp lực bức bách hắn, cho hắn biết, là một người thừa kế gia tộc, những hành vi đó của hắn là đáng xấu hổ và không thể tưởng tượng được đến thế nào.
Những thứ trị liệu ấy dù đau đớn khó chịu, Lãnh Tử Diễm cũng nén nhịn, hắn thậm chí ở lúc tình dục dâng lên, dùng dao lam tự tàn, nhưng những phương pháp đó đều không hữu dụng.
Trong thân thể như có tiểu trùng ngọ ngoạy, hắn hận không thể xé thân thể ra, nhìn xem máu lưu động bên trong có phải bò đầy sâu bọ dơ bẩn hay không.
Hắn nóng, hắn ngứa, hắn khó chịu, khi thân thể phát ra tín hiệu đói khát, sự kiêu ngạo hắn dùng lãnh khốc ngụy trang sẽ lập tức sụp đổ, đem hắn giã đến quân tan lính rã.
Sau khi chia tay cùng tình nhân, bất tri bất giác liền đi tới Hắc Phố loạn nhất bẩn nhất.
Phụ thân nếu biết hắn đến chỗ này sẽ có cảm tưởng thế nào? Lãnh Tử Diễm lạnh lùng nhấc khóe miệng lên, cái phụ thân hắn nói nhiều nhất chính là, ngươi là quý tộc, đừng cho phép bản thân đi làm những chuyện nhục nhã thân phận thế này.
Nhục nhã thân phận, lẽ nào mình thích nam nhân liền khiến phụ thân khó có thể chịu đựng như vậy?
" Hắc, anh đẹp trai, muốn phục vụ không?"
Nữ nhân xinh đẹp chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, hoàn toàn không biết tất cả nữ nhân trong mắt Lãnh Tử Diễm đều cùng một bộ dáng, hắn hướng về phía nữ nhân thổi chút khẩu khí, cười đến anh tuấn tà mị.
" Ta thích nam nhân, có thể cung cấp phục vụ sao?"
" Nga?"
Nữ tử đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cười duyên nói.
" Trong Hắc Phố cái gì mà không có, đi tiếp đi, có một đám nam nhân đang chờ, bao ngươi thoả mãn."
Lãnh Tử Diễm lắc lắc đầu, hắn không thích những thứ dơ bẩn.
Với cách ăn mặc của Lãnh Tử Diễm, đi hai bước liền có kẻ quấn lấy, nam nữ đều có, lớn mật nhất thậm chí kéo khóa kéo hắn ra, lấy tay luồn vào.
" Ngươi không cần tay mình nữa sao ?"
" Cái gì?"
Lãnh Tử Diễm cười ảm đạm, trong con ngươi lại là một mảnh băng hàn.
Động tác rút súng rõ ràng lưu loát.
Phanh một tiếng, người nọ đã ôm cánh tay phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
" Ahhhh..... Ahhhh..."
Lãnh Tử Diễm chán ghét nhăn mày lại, nam tử hán đại trượng phu, bất quá là trúng một phát súng, kêu la cái gì.
Lãnh đạm thổi thổi nòng súng, Lãnh Tử Diễm sửa lại y phục, ánh mắt lạnh lẽo chậm rãi nhìn quét mấy người bị kinh hách xung quanh, cuối cùng chỉ vào nam nhân gào khóc thảm thiết trên mặt đất, nói.
" Đừng đi theo ta nữa, bằng không, ta không chắc chắn mình sẽ còn làm ra chuyện gì."
Lãnh Tử Diễm sa đọa là sa đọa, nhưng hắn sa đọa rất có nguyên tắc, người hắn nhìn không vừa mắt, đừng hòng chạm vào hắn.
" Có bản lĩnh... Có bản lĩnh, ngươi đừng đi!"
Chân mọc trên người hắn, hắn có đi hay không là chuyện của kẻ khác sao?
" Đẹp trai, ngươi chọc người không thể chọc rồi."
Bên cạnh có người hảo tâm nhắc nhở.
Không thể chọc? Ngoại trừ phụ thân, Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ sợ bất luận kẻ nào, tuổi hắn không lớn, lại nói năng thận trọng, tính cách lãnh khốc, thậm chí xưng được với cổ quái, ngay cả mấy đường huynh muội cũng kính mà không dám gần, rất ít lui tới cùng hắn.
Lúc còn rất nhỏ, phụ thân đã nói cho Lãnh Tử Diễm: ngươi là bất đồng, ngươi là người thừa kế duy nhất của Lãnh gia, dù là mấy đường huynh muội kia cũng không có tư cách cùng ngồi cùng ăn với ngươi.
Quả nhiên là không giống người thường, Lãnh Tử Diễm cào cào môi dưới, khóe môi không kìm được nhấc lên nụ cười mị hoặc, nhưng mặc dù là cười, trong mắt cũng không có độ ấm gì, cuồng ngạo lạnh lùng trước sau như một.
Lãnh Tử Diễm chưa từng tới Hắc Phố này, đương nhiên không rõ thế lực phân phối bên trong, đến lúc bị một đám người đuổi chém mới ý thức được cái thằng bị hắn nả một phát ban nãy hình như có một vài thế lực như vậy.
Đối với Hắc Phố, vô luận là Hoàng thất hay Quân bộ, đều áp dụng thái độ lờ đi, mặc cho nó hoàn toàn hư thối. Trong Hắc Phố không có vương pháp, theo một đài truyền thông nào đó đưa tin, bình quân mỗi ngày sẽ có mười người chết ở Hắc Phố.
Làm không tốt, một đống báo chí ngày mai sẽ viết: "Người thừa kế thuận vị nhất của Lãnh thị, bị chém chết ở Hắc Phố."
Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình sát sát nòng súng, hắn bây giờ còn có thể an an ổn ổn trốn ở nơi bí mật này, may mà hôm nay có mang súng theo. Bất quá theo tiếng súng, những kẻ khác trong Hắc Phố cũng rục rịch, nhân số truy sau lưng Lãnh Tử Diễm ít nhất trên một trăm.
May mắn, người trong Hắc Phố rất nghèo, mua súng không nổi. Nếu không, hôm nay thật sự sẽ chết ở đây cũng không chừng.
Lãnh Tử Diễm thở một tiếng, trốn được chặn đường trăm người vây truy, sao có thể lông tóc vô thương được?
Sau lưng bị xé hai chỗ, đưa tay sờ một cái, tất cả đều là máu.
Trưởng thành trong sự huấn luyện nghiêm khắc của phụ thân từ nhỏ, đối với Lãnh Tử Diễm mà nói, điểm thương ấy không đủ để nhét kẽ răng.
Cho nên, khi người bên ngoài nháo nhào lật trời xới đất, tìm kiếm cái tên có súng, Lãnh thiếu gia vẫn là thần thái ung dung thong thả, thậm chí ngay cả lông mày cũng chưa cau được.
" Đi theo ta!"
Nam nhân kia vừa mới đến gần, Lãnh Tử Diễm liền phát hiện. Lãnh Tử Diễm tính tình bất hảo, nhưng rất có kiên nhẫn, hơn nữa không phải không có ý cố tình đả thương người. Hắn sẽ chờ, chờ ngươi đến gây chuyện với hắn, như vậy hắn có thể quang minh chính đại đoàng một tiếng khoét một lỗ thủng chảy máu ròng ròng trên người ngươi.
Thuật bắn súng của Lãnh Tử Diễm rất chuẩn, lúc hắn học trường quân đội quý tộc trước đây, ở môn xạ kích, hắn tuyệt đối đứng nhất, ngay cả con trai tướng quân cũng chỉ có thể ngả nón bái phục.
Chỉ cần có một viên đạn, hắn có thể bắn thủng đầu địch nhân.
Lãnh Tử Diễm bất động thanh sắc chờ nam nhân kia tới gần, hắn muốn xem nam nhân đó muốn làm cái gì, như vậy hắn mới có thể quyết định nên bắn vào bộ vị nào trên thân nam nhân.
Chờ nam nhân kề sát lại, tay cầm súng run mạnh lên... Rõ là lớn mật... Dám bóp mông hắn, mông Lãnh Tử Diễm hắn là thứ nam nhân nào cũng đều có thể tùy tiện bóp nắn hay sao ?
" Hắc, mông ngươi thật vểnh."
Sau lưng truyền đến thanh âm ái muội, Lãnh Tử Diễm hô hấp cứng lại, sau đó nhạy cảm cảm nhận được được một vật nóng bỏng đã hung hăng dán lên mông hắn.
Theo một mức độ nào đó mà nói, so sánh với đám con cháu quý tộc, phẩm hạnh Lãnh Tử Diễm tính ra tốt hơn, ít ra, hắn sẽ không tùy ý đả thương người.
Nhưng nếu bị chơi mông, nếu bị chơi đến có cảm giác...
Là nên một phát bắn chết hay mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm?
|
CHƯƠNG 3
Xe con màu đen chậm rãi trượt trong bóng đêm, nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh mưa phùn mênh mông.
" Trời mưa sao?"
" Đúng vậy, thiếu gia."
Quân Ngân gỡ kính, mệt mỏi xoa xoa mi tâm. " Người vừa rồi, ngươi cảm thấy thế nào?"
" Hữu dũng vô mưu, không phải tướng tài."
Ngón tay ôn nhuận như ngọc gõ nhẹ trên đùi.
" Nhưng người như thế chính là kẻ chúng ta cần."
" Thật sự phải hợp tác cùng người Hắc Phố sao?" Tần Hiên quay đầu lại, nhìn thiếu gia ngồi ghế sau, âm thầm đau lòng vì vẻ mỏi mệt khó che giấu trên khuôn mặt đối phương. " Thiếu gia, có lẽ còn cách khác."
" Hắc Phố tuy vừa bẩn vừa loạn, nhưng dân cư khu vực này chiếm một phần mười toàn thành, hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, đại bộ phận người bên trong bản lĩnh không tồi, chỉ cần dùng quy chế nghiêm khắc trói buộc họ, không khó dưỡng ra một đội quân."
" Nơi này dù sao cũng thuộc Kinh đô." Tần Hiên lo lắng nói. " Nếu Quân bộ phát hiện chúng ta tư dưỡng quân đội..."
" Ngươi cảm thấy nếu ta không dưỡng quân đội, họ sẽ bỏ qua cho ta?"
Tần Hiên ngẩn người, lắc đầu thở dài nói. " Sẽ không."
Quốc gia này tồn tại ba đại thế lực, Hoàng thất, Quân bộ, và Đại gia tộc do Quân gia cùng Lãnh gia đứng đầu.
Ba phương khống chế lẫn nhau, bình an vô sự tồn tại suốt mấy trăm năm.
Nhưng hai mươi mấy năm trước, sau khi bệ hạ cưới em gái tướng quân, vợ chồng phu thê tình thâm, cán cân Quân bộ lập tức nghiêng về Hoàng thất, địa vị mấy Đại gia tộc tràn ngập nguy cơ.
Lời đồn Hoàng thất định diệt trừ Đại gia tộc luôn không đứt đoạn.
Không, không phải lời đồn!
Hoàng thất đã bắt đầu áp dụng hành động.
Ba năm trước đây, Quân gia gia chủ Quân Thiên Hành và phu nhân bị ám sát bỏ mạng, Quân Ngân với thân phận Thiếu chủ kế nhiệm vị trí Quân gia gia chủ.
Trong thời gian ba năm, sản nghiệp của Quân gia luôn bị đả kích nặng nề khắp nơi, mà Quân Ngân lần lượt gặp phải hơn mười lần ám sát.
Có hai lần đường tơ kẽ tóc, nếu không có ảnh vệ liều chết cứu giúp, Quân Ngân căn bản không sống đến bây giờ.
Trong cuộc chiến ngầm giữa Hoàng thất cùng Quân gia, Lãnh gia thái độ ám muội, áp dụng sách lược không giúp bên nào.
Cách làm của Lãnh gia luôn chịu đủ loại chỉ trích, nhưng Quân Ngân biết, đây cũng là thủ pháp bảo toàn bất đắc dĩ của Lãnh gia.
Dù Lãnh gia có quyền thế ngập trời, bạc vàng tràn đất đi nữa, đối kháng cùng cơ quan quốc gia, không phải lấy trứng chọi đá hay sao?
Quân thị không phải gia tộc quen ngồi chờ chết, Quân Ngân cũng không phải cừu non yếu ớt.
Y lựa chọn Hắc Phố, nơi dơ bẩn, ô uế mà lại khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Nơi này mỗi ngày đều có người tử vong, chuyện mất tích lại càng nhiều như cơm bữa.
Âm thầm nắm lực lượng của Hắc Phố trong tay, sau đó mang một nhóm người đến tiến hành huấn luyện bí mật.
Thật sự không thể khác được.... Cùng lắm thì... Liều mạng cá chết lưới rách!
Quân Ngân một lần nữa mang mắt kính, thị lực y kỳ thực rất tốt, chỉ là ánh mắt quá mức ôn nhuận, thiếu chút khí chất sát phạt người địa vị cao nên có.
Quân Ngân mang mắt kính tao nhã cơ trí, ánh mắt sắc bén.
Đàm phán cùng lão đại Hắc Phố ban nãy làm Quân Ngân tương đối thoả mãn, Hắc Phố quá nghèo, họ cần tiền, mà mình thì cần người, vừa đúng nhu cầu.
Đi nước cờ này cực kỳ nguy hiểm, một chút không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.
" Chặt chẽ giám thị động tĩnh Hắc Phố, một khi họ có hành vi dị thường gì, lập tức hồi báo."
" Rõ, thiếu gia."
" Chờ một chút!"
Quân Ngân bỗng nhiên nhoài người lên cửa kính xe, hai mắt gắt gao nheo lại, y quay đầu nói với tài xế.
" Lưu thúc, phiền lùi xe lại!"
" Thiếu gia, sao vậy?" Tần Hiên khó hiểu hỏi.
Trong thanh âm Quân Ngân không thấy chút ngữ điệu, nhưng tay y lại mạnh mẽ áp lên cửa kính xe.
" Không có gì, hình như thấy một người quen, ta xuống xác định."
Xe từng chút lui về con hẻm tối vừa mới đi qua, chỉ thấy hai nam nhân đang tựa vào góc tường, toàn thân trần trụi vuốt ve lẫn nhau, cảnh dâm loạn như thế làm Tần Hiên lập tức đỏ mặt, ánh mắt dè dặt liếc về phía Quân Ngân.
Quân Ngân cũng chằm chằm nhìn hai người không chuyển mắt, nam nhân bị áp rũ đầu, không thấy rõ diện mạo, nhưng với cái nhìn thoáng qua vội vã ban nãy, Quân Ngân không biết sao cảm thấy nhất định là hắn!
Như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của y, nam nhân ngẩng đầu.
Nháy mắt, tứ chi băng lãnh, như ngã xuống hầm băng!
Gương mặt lạnh lùng chen lẫn dục vọng như vậy, không phải hắn thì là ai nữa chứ?
Phanh một tiếng, cửa xe bị hung hăng đóng lại.
" Thiếu gia, mang dù, dù!"
Tần Hiên chưa bao giờ thấy bộ dạng thiếu gia mất khống chế như thế, như núi băng phun lửa.
" Lưu thúc, ngươi đợi ở đây, ta đi xem thiếu gia."
Hỗn loạn tìm được dù, Tần Hiên mở cửa xe xông ra ngoài.
Trong giai cấp quý tộc, Quân Ngân luôn luôn đi với danh xưng ưu nhã.
Khuôn mặt y ôn nhuận, trắng tinh như ngọc, con ngươi đen thanh tú giống như bảo thạch óng ánh.
Phong độ nhẹ nhàng càng hiếm có, cử chỉ khéo léo đúng mực, đó là thách thức cực đại, bắt bẻ những quý phu nhân, cũng khó nói ra một chỗ bất hảo của Quân Ngân.
Tần Hiên biết, Quân Ngân luôn giỏi khống chế cảm xúc.
Có rất ít chuyện có thể làm y tức giận, như vậy, thiếu gia phẫn nộ là vì thấy hai nam nhân dã hợp?
" Thiếu gia, đừng để ướt!"
Lo lắng che dù cho Quân Ngân, Quân Ngân lại đẩy Tần Hiên ra, chậm rãi đi đến trước mặt hai nam nhân.
" Mẹ nó, nhìn cái gì?"
Nam nhân phát hỏa có một đầu tựa gà rừng, như hùng thú (thú đực) bị xâm chiếm lãnh thổ hung hăng xiết Lãnh Tử Diễm dưới thân vào trong ngực, cáu kỉnh nổi khùng.
" Công tử bột, nhìn nữa, còn nhìn nữa lão tử chọc đui mắt ngươi."
" Câm miệng!"
Tần Hiên móc súng lục ra, chỉ cần thiếu gia ra lệnh một tiếng, lập tức bắn hạ nam nhân dám cả gan vũ nhục thiếu gia kia.
Quân Ngân đưa tay bỏ vào túi quần, lui hai bước, giống như chịu đả kích mạnh, ánh mắt do dự lại lúng túng.
Y hút hai khẩu khí thật sâu, xoay người ra ngoài, đi vài bước lại dừng lại, như ra lệnh.
" Lãnh Tử Diễm, mặc xong quần áo đi ra, lập tức, ngay lập tức!"
|
CHƯƠNG 4
Thái độ kiêu ngạo của hai gia hỏa kia làm nam nhân đầu gà rừng hết sức bất mãn.
" Bảo bối, ngươi biết chúng?"
" Còn chưa bắt đầu làm liền bị phát hiện!"
Lãnh Tử Diễm điềm nhiên như không gãi gãi đầu tóc hỗn độn, tiếng nói trầm đục mà gợi cảm.
" Ta đi!"
" Bảo bối, ta còn chưa sảng khoái."
" Biến mẹ ngươi đi!" Lãnh Tử Diễm đá đầu gà rừng xuống đất, thuận tiện hung hăng bổ thêm một cước. " Còn quần áo không?"
Trên mặt đất ngoại trừ mấy khối vải vụn, cái gì cũng không có, mà trên người mình chỉ vắt đồ lót, không, không, đã không thể gọi là đồ lót, căn bản là vải rách.
Đầu gà rừng vội vàng đứng lên, nằm nữa còn không bị đá chết sao.
" Quần áo không phải bị ngươi xé chính là bị ta xé, sao có thể còn nguyên?"
Lãnh Tử Diễm nhếch mày. " Ngươi sao lại không chịu ôn nhu một chút?"
Đầu gà rừng cũng muốn khóc. " Bảo bối, lúc củi khô lửa bốc làm sao còn nghĩ tới ôn nhu nổi?"
Lãnh Tử Diễm quăng một cái tát lên đầu gà rừng, một tiếng phanh phát ra, đủ thấy lực đạo lớn tới cỡ nào.
Nam tử đi ở phía trước thân hình cao lớn, toàn thân hầu như trần trụi, thân trên còn treo mấy miếng vải vụn.
Lồng ngực rắn chắc sung mãn loã lồ hiện ra, bị mưa thấm ướt, giống như phủ một tầng hào quang mê người.
Tần Hiên vừa mới vào hẻm tối liền nhận ra người bị áp phía dưới chính là vị thiếu gia Lãnh gia kia.
Nhưng... Lãnh thiếu gia anh tuấn lãnh khốc... Tại sao lại là một kẻ phía dưới như vậy?
Tay Quân Ngân đặt trên thân xe đã nắm thành một khối, gương mặt ôn nhuận giống như bị hơi mưa quấy nhiễu, thoạt nhìn trắng bệch một mảnh. Y đánh giá Lãnh Tử Diễm từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên nam căn vẫn chưa mềm xuống của hắn, miệng bất giác phát ra tiếng cười nhạo.
" A, còn tinh thần thẳng nhỉ."
Lãnh Tử Diễm điềm nhiên vuốt vuốt tay.
" Ngươi cũng không phải mới biết ta có một ngày, nói những lời này không sợ quái đản?"
" Khó trách bá phụ luôn không vui vì ngươi." Quân Ngân không chút lưu tình chế giễu. " Ngươi như vậy, nếu ta là bá phụ, hận không thể đánh chết ngươi ngay!"
" Mẹ nó, công tử bột, đừng tưởng rằng có vài phần tư sắc là có thể muốn làm gì thì làm trên địa bàn của lão tử."
Đầu gà rừng ôm Lãnh Tử Diễm từ phía sau, ra oai nói.
" Ngươi con mẹ nó cút càng xa càng tốt, chuyện của lão tử cùng bảo bối ngươi bớt nhúng tay vào chút đi!"
Quân Ngân chưa bao giờ gặp phải loại người miệng đầy thô tục thế này, lửa giận trong lồng ngực như bị đổ thêm dầu, từ từ bốc lên, y chỉ vào nam nhân đầu gà rừng, trong ánh mắt lộ vẻ không thể tin được.
" Lãnh Tử Diễm, mấy ngày nay ngươi đều quấn lấy cái kẻ thế này?"
Lãnh Tử Diễm nâng mắt lên khẽ hừ nhẹ một tiếng. " Chuyện không liên quan tới ngươi."
Ai cũng không nói nữa, không khí như ngưng trệ, khiến người ta rét tới tận tâm.
Sau đó, Quân Ngân cười cười điềm nhiên.
" Chuyện không liên quan tới ta?"
Y đi đến trước mặt Lãnh Tử Diễm, bàn tay vung lên cao, biểu tình trên mặt chen lẫn bi phẫn cùng không cam lòng.
Lãnh Tử Diễm nhíu mày tập trung phòng bị, kết quả, tay Quân Ngân nâng thật lâu, chính là không rơi lên mặt mình, trái lại bên cạnh truyền đến tiếng vang thanh thúy, Lãnh Tử Diễm vui vẻ, đầu gà rừng sửng sốt.
Quân Ngân đánh người xong liền mở cửa xe, xoay người lại diện vô biểu tình nói với Lãnh Tử Diễm.
" Lên xe!"
Đầu gà rừng hùng hùng hổ hổ xông lên muốn đòi nợ, kết quả bị Lãnh Tử Diễm kéo về.
Lãnh Tử Diễm xoa xoa cái đầu rối bời của gà rừng.
" Ngoan, ta đi về."
" Hey, đừng đi sớm thế!"
Một cước đá vào đuôi xe, cơ hồ đá ra một lỗ, nhưng xe vẫn không để ý tới ý nguyện của gã nghênh ngang mà đi tới.
" Bảo bối... Ta gọi là Dã Kê."
|