Ám Dạ Trầm Luân
|
|
Chương 130
Hung tợn quay đầu lại, khóe môi vừa vặn bị đối phương bắt lấy. "Quân Ngân, ngươi đừng như vậy... Vô lại... Ân.... Buông...." Rõ ràng là dùng sức đẩy ra, nhưng thoạt nhìn vẫn như muốn chống còn mời, lúc bị Quân Ngân ép xuống dưới thân chậm rãi tiến vào, Lãnh Tử Diễm bi ai phát hiện mình đối với Quân Ngân hoàn toàn không có cách.
Mắng không được, trừng phạt cũng không được.
Chẳng lẽ đã định phải như vậy, bị Quân Ngân ăn suốt cả đời?
Bất quá hình bụng bầu chắc chắn không thể chụp!
Hình mà lại bị gửi cho Lăng Diệp, ngô... Hắn không thèm nhìn mặt Lăng Diệp nữa.
Lúc hừng đông, tay chân cùng ôm quấn nhau trong ổ chăn, chung quy cảm thấy vô cùng ấm áp, Lãnh Tử Diễm cẩn thận chạm vào bên mặt Quân Ngân, động tác nhẹ nhàng, sợ đánh thức đối phương. Mười ngón đan mười ngón, ngay cả hạ thân cũng gắt gao tương liên, chân đặt lên đùi đối phương, cố ý cọ nhẹ, Quân Ngân nhăn mày, giữa cánh mũi phát ra giọng mũi nhàn nhạt, Lãnh Tử Diễm vội vàng dời chân.
Hắn thích nhìn lén Quân Ngân vào sáng sớm.
Trên người Quân Ngân luôn có loại khí chất thanh nhă, làm hắn hết sức mê luyến, hận không thể dùng mũi ra sức ngửi ngửi, ngửi hết luồn khí tức kia.
"Ủi cái gì, y như cún!" Quân Ngân xoay mạnh người, nắm mũi hắn, nhẹ cười lên. "Hôm nay lại hôn trộm ta?"
Lãnh Tử Diễm bắt lấy tay Quân Ngân, nhìn y không chớp mắt, con ngươi tối đen không lãnh liệt nhý bình thường, ngược lại ướt đẫm long lanh như phủ sương mù. "Ngươi cùng Lăng Diệp giở trò sau lưng ta, ta hôn ngươi cũng không được?"
" Chuyện hôm qua còn so đo tới hôm nay." Quân Ngân nhăn mày lại. "Sao cứ giống như nữ nhân?"
" Ngươi!" Lãnh Tử Diễm cắn răng nói. "Lúc ấy ta mang hài tử của Dă Kê, ngươi cho là của Lăng Diệp, trực tiếp ném ta từ trong nhà ngươi ra ngoài đường, giấu ta khiến ta tưởng rằng ngươi chết, ta đi tìm ngươi, ngươi còn kêu ta nhảy sông. Chính ngươi nói xem, ai thích so đo như nữ nhân hơn..."
" Ta sai rồi, được chưa?"
"Chưa được!" Thù mới hận cũ dâng lên, Lãnh Tử Diễm oán giận đầy đầu. "Ở trong quán bar cũng không để ý tới ta, tưởng rằng ngươi dịch dung một cái ta sẽ không biết ngươi là Quân Ngân, nói cho ngươi hay, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra!"
" Ta nhớ... Ngươi đuổi theo ta, lúc khẩu giao cho ta trong con hẻm, có người đi qua, thiếu chút nữa bị thấy...."
Lãnh Tử Diễm xoay mặt đi.
Quân Ngân xoa xoa tóc rối do hắn ngủ, đồng tử trong veo có chút ngẩn ngơ. "Có đôi khi ta hận không thể đem ngươi cắt nát..." Thấy Lãnh Tử Diễm kinh ngạc há to miệng, luồn ngón tay thâm nhập vào miệng hắn. "Nhưng rất nhiều khi..."
Câu nói kế tiếp, y vô pháp nói tiếp. Dù trong lòng một ngàn một vạn yêu thích, dù tâm tâm niệm niệm suy nghĩ phải sủng hắn bảo vệ hắn, dù đã quyết định, phải trải qua cả đời như vậy, mỗi sáng sớm nhìn gương mặt say ngủ của nhau, nhưng y biết, lời đường tiếng mật không thích hợp với y, cũng không thích hợp cho Lãnh Tử Diễm.
Tình yêu ba người tựa như đi trên dây thép, nếu làm dây thép càng kéo căng, càng căng càng mảnh, sớm hay muộn cũng sẽ gãy. Lãnh Tử Diễm đang cố gắng, thiếu gia quý tộc cao ngạo đến cả loại chuyện sinh hài tử cũng cố gắng thích ứng; Lăng Diệp đang cố gắng, cố gắng hạ tư thái, làm dịu quan hệ với tình địch của mình.
Như vậy mình thì sao?
Thế giới ba người chật hẹp, chen chúc đến khiến người ta thở không nổi, nhưng, hạnh phúc là chuyện rất nhỏ, cũng rất đơn giản.
Y chỉ muốn lẳng lặng nhìn như vậy, hắn chỉ cần biết rằng y vẫn giống như trước đây, toàn tâm toàn ý hướng về hắn, bảo vệ hắn, thế đã đủ.
Ngày trôi đi như nước chảy, hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi, tình nồng ý mật, Lăng Diệp ở chiến trường xa xăm ghen tị tuyên bố lúc về phải làm người nào đó đến nửa tháng không xuống giường được.
Kết quả ngày thứ hai, căn cứ quân sự bị tên lửa đạn đạo tầm xa tập kích, cả người cháy rụi nhìn như than, da đen bóng một lớp, cặp mắt vẫn óng ánh lấp lánh, cao thấp chớp chớp, thoạt nhìn có mấy phần đáng thương. "Lãnh Tử Diễm... Ta bị nổ..." Cổ họng ách ách, vừa nói một câu, da nướng cháy trên môi lập tức rụng ra, nhân viên hộ lý khẩn trương đến giúp y cầm điện thoại bảo Tướng quân công tử ít nói một chút.
Lãnh Tử Diễm chạy đến ban công bên ngoài phòng ngủ tiếp điện thoại, Quân Ngân ở bên trong nghe thấy hắn thô bạo châm chọc một trận, gió hạ thổi qua, mơ hồ thổi tới một câu. "Họ Lăng kia... Ta hình như... Hơi nhớ ngươi...."
Lăng Diệp đại khái mở cờ trong bụng, lại thả ra mấy kiểu tu từ thiên hạ đều căm ghét, Lãnh thiếu gia lầm rầm cắt điện thoại, khi quay lại, mặt mày anh tuấn diện vô biểu tình, bên vành tai lại nổi lên màu đỏ khả nghi.
Chắc là đòi hắn hình bụng bầu.
Quân Ngân sờ sờ mũi, họ Lăng kia đích thực là kẻ không không đạt được mục đích thì không bỏ qua, mấy tháng nay mỗi ngày đều h́nh bụng bầu, h́nh bụng bầu, phiền chết đi được!
Xin nghỉ ở Quân bộ, nhưng chuyện Lãnh gia không thể tạm thời gác lại, Lãnh Thừa Phong đi đứng bất tiện, rất nhiều chuyện đều cần Lãnh Tử Diễm quan tâm, may mà vẫn có Quân Ngân giúp hắn lo liệu, nếu không hắn sớm đã bận đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng bận tới đâu đi nữa, mỗi ngày sáng 9 giờ, trưa 12 giờ, tối 8 giờ, Lãnh Tử Diễm nhất định sẽ thủ bên TV xem kênh quân sự "Theo sát chiến trường", chặt chẽ chú ư t́nh h́nh chiến đấu tiền tuyến.
" Không bằng ngươi mua chuộc một người bên cạnh Lăng Diệp?"
Lãnh Tử Diễm nhếch mày. "Chỉ là tùy tiện xem, không cần phiền toái như vậy."
Quân Ngân nhẹ khuấy cà phê trong ly, mí mắt treo lên. "Hắn da dày, tên lửa cũng nổ không chết, ngươi không cần phải lo lắng cái gì."
" Tên lửa đạn đạo lần trước là nổ căn cứ quân sự bên kia Thần Vũ, cũng không phải nổ nhằm vào Lăng Diệp." Lãnh Tử Diễm nhấp môi dưới. "Nổ ngay mặt sớm đã banh xác chết một trăm lần."
Nói, bực bội cầm lấy khăn trên bàn lau lau cổ, thời tiết nóng, hắn lại mang hài tử chín tháng, mồ hôi mỗi ngày chảy đến có thể tắm được, khổ không nói nổi.
" Quân Ngân, ta muốn uống nước đá."
" Không được!" Uống xuống mấy ngụm cà phê, để ly xuống, tiến lên vén y phục hắn lên, tỉ mỉ chà lau mồ hôi. "Từ Duệ chuẩn đoán tháng sau sinh, hài tử có thể sắp ra rồi, nhịn một chút nữa thôi, ân?"
Phần bụng cực đại thật sự phải dùng từ kinh khủng hình dung, Quân Ngân dù quen, nhưng tay vẫn sẽ bất giác run lên, nhất là lúc bất cẩn chạm tới Ti Nhiễm. Đứa trẻ kia hết sức nghịch ngợm, bắt đầu từ tháng thứ năm, mỗi thời mỗi khắc đều phải chứng minh mình tồn tại, một hồi đạp bên này, một hồi đạp bên kia, làm người ta phòng cũng phòng không được.
"Ta sắp xếp chuyện xong, cuối tuần cùng ngươi đến thú tộc chờ sinh."
" Sớm như vậy?" Lãnh Tử Diễm lắc đầu nói. "Ngươi cứ lo chuyện của ngươi, ta bảo Tạ thúc đi cùng ta, gọi thêm mấy người khác trong nhà...."
" Ta sẽ yên tâm để ngươi một mình sinh hài tử?"
Y ngẩng đầu liếc ngang hắn, liếc đến trong lòng Lãnh Tử Diễm ngứa ngáy, thật sự muốn thô bạo hôn mấy cái lên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn kia. "Cũng không cần, sớm như vậy..."
" Ngươi là nam nhân sinh con, hài tử này lại là nhân thú tạp giao, lỡ như có chuyện gì, bác sĩ nhân loại mít đặc với việc này, chỉ dựa vào một mình Từ Duệ, chỗ nào chắc chắn? Cứ đến thú tộc sớm một chút, chỗ đó có bệnh viện sản khoa chuyên nghiệp nhất." Dừng một chút. "Không chỉ là ta, Lăng Diệp cũng yêu cầu như thế."
Tuy tình cảm hy vọng Quân Ngân theo hắn đến thú tộc, nhưng lý trí không muốn như vậy.
Quân Ngân tình huống đặc thù, bình thường đều lấy thân phận "Quân Tây", sau khi vào ở Lãnh gia liền khiến khắp nơi dò hỏi. May mà Lãnh thiếu gia tiếng xấu lan xa, dò hỏi không có kết quả, các thế lực đó chỉ cho rằng Quân Tây là người mới Lãnh thiếu gia thu vào, chỉ sau lưng mắng to người nào đó không biết kiềm chế, vừa nghiêm mật giám thị thanh niên tài tuấn mới bốc ra này.
Nhưng giám thị thế nào cũng hảo hơn "Quân Ngân" trước kia rất nhiều, chính vì vậy, Quân Ngân mới có cơ hội hoạt động bí mật. Ngay cả Lãnh Tử Diễm cũng cực kỳ ngẫu nhiên mới phát hiện vị "Lão đại " thống nhất Hắc Phố năm trước kia là người của Quân Ngân, mà kinh hãi nhất chính là Quân Ngân lại cùng người này lén nuôi quân đội trong núi sâu cách Kinh đô một trăm ba mươi cây số.
Lãnh gia làm một vài nghiên cứu bí mật khác người, Quân Ngân.... Là trực tiếp nuôi tư quân.
Nên Quân Hi lúc ấy quyết tâm thay anh trai chịu chết, lấy việc này giảm bớt theo dõi của Quân bộ đối với Quân gia. Suy nghĩ tính kế, Lãnh Tử Diễm cũng không phải không dám nghĩ, lại càng không phải không nghĩ tới.
Tướng quân dẫn quân ra ngoài, binh lực quốc nội trống rỗng, với Quân Ngân mà nói, tuyệt đối là cơ hội ngàn năm một thuở, đi thú tộc ít nhất cần hơn một tháng, trong một tháng này, lỡ như tình thế quốc nội đột nhiên thay đổi...
Lãnh Tử Diễm lắc lắc đầu, trong đầu bốc ra một đống thô tục, đương nhiên đều là với Lăng Diệp. Ai kêu y làm to bụng hắn, người lại chạy mất?
Còn lấy mỹ danh cấp cho Quân Ngân cơ hội, phi!
" Thiếu gia, Lăng phu nhân tới chơi."
" Lăng phu nhân, Lăng phu nhân nào?"
" Lăng phu nhân Tướng quân phủ."
Lãnh Tử Diễm cắn mạnh môi một cái. "Quân Ngân, không gặp được không?"
" Được." Quân Ngân thản nhiên nói. "Bất quá --" Thanh âm kéo hơi dài chút. "Ti Nhiễm về sau chơi cùng tiểu hài tử thú tộc, có thể bị mắng là không có gia tộc.... Này...."
Nói cũng chưa xong, người đã đi mất!
Quân Ngân không nói gì gửi tin nhắn cho Lăng Diệp: Mẫu thân ngươi đến, người nào đó rất sốt ruột.
Đô đô đô đô --
Lăng Diệp: Mẫu thân ta? Coi đi, có tình hình khẩn cấp báo.
Quân Ngân: Ở Lãnh gia nàng có thể làm gì?
|
Chương 131
Lăng phu nhân quả thực không làm gì, như một phu nhân mỹ lệ tao nhã, dáng vẻ hào phóng ân cần thăm hỏi thân thể Lãnh Thừa Phong, quan tâm tình trạng Lãnh Tử Diễm như một người thân, cuối cùng, trước khi đi còn như mẹ chồng, sờ cổ tay Lãnh Tử Diễm. "Vòng tay ta đưa cho ngươi đâu?"
Hắn sao có thể mang cái thứ đó?
Lãnh Tử Diễm cúi đầu không nói lời nào, bộ dạng thành khẩn nhận sai.
" Bụng thế này có chút tranh khí." Lăng phu nhân tình ý sâu xa vỗ vỗ tay hắn. "Nếu sinh ra đứa trẻ không đủ ưu tú, ta sẽ suy nghĩ chuyện nạp phòng cho Lăng Diệp."
Lăng gia toàn bộ không phải thứ tốt, Lãnh Tử Diễm sớm đã có giác ngộ sâu sắc này, đêm đó, loại giác ngộ này lại sâu thêm mấy phần.
Từ công ty trở về, đầu tiên là xe bị bao vây, sau đó ác chiến một trận, bảo vệ ám minh từng người bị xử lý, lúc bị tóm, phản ứng đầu tiên của Lãnh Tử Diễm chính là Lăng phu nhân có bất mãn mãnh liệt với hắn, thậm chí không ngại trực tiếp xử hắn.
Vừa mới tỉnh lại, bên cạnh có người một cước đá vào hắn. "Chúng ta tổng cộng phái ba mươi người đi bắt ngươi, chết tám bị thương mười, trong tám người chết có sáu người trúng tử đạn từ tay ngươi, a, Lãnh thiếu gia, thuật bắn súng không tồi!"
" Mới có sáu?"
" Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Đối với khiêu khích của Lãnh Tử Diễm, nam nhân giận không thể nén, muốn đạp nữa, nhưng bị người còn lại giữ chặt. "Lãnh thiếu gia mang hài tử, ngươi đừng đá thương hắn."
Huynh đệ bị Lãnh Tử Diễm tự tay bắn chết có giao tình không nhỏ với nam nhân kia, gân xanh trên trán gã lộ rõ ra, lại cố gắng đè nén xuống xúc động muốn tiếp tục tra tấn người dưới đất.
Toàn thân đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, kẻ có mắt đều có thể nhìn ra tình trạng thân thể thiếu gia quý tộc này hết sức bất ổn.
Nam nhân lạnh lùng hừ một tiếng. "Trông chừng hắn, ta ra ngoài hóng gió."
Biết Lãnh Tử Diễm gặp chuyện không may, Lãnh Thừa Phong cùng Quân Ngân lập tức phái người cứu viện, nhưng vẫn chậm một bước, hiện trường ngoại trừ ô tô báo hỏng, thi thể cùng máu văng đầy đất, cảnh sát bận rộn khảo sát, đã không còn bóng dáng Lãnh Tử Diễm.
" Tìm." Quân Ngân cố gắng khống chế thanh âm run rẩy. "Sử dụng vệ tinh cũng phải tìm được cho ta!"
Thuộc hạ ở một đầu khác của điện thoại khổ tâm khuyên can hết lời. "Thiếu gia, bây giờ thế cục mẫn cảm, lỡ như bị phát hiện, t́m hiểu nguồn gốc tra được chuyện chúng ta làm..."
" Tìm!"
" Dạ.... Dạ, thiếu gia...."
Lãnh Thừa Phong đẩy xe lăn nhìn toàn bộ hiện trường, mặt bình tĩnh hỏi Lí Hoàn phía sau. "Ngươi nghĩ là ai?"
" Nếu là trước kia, ta tất nhiên nghĩ Tướng quân gây nên, nhưng bây giờ Tướng quân lún sâu trong cuộc chiến với Ngọc Hoàn, không thể bớt thời gian kiếm chuyện với một người thừa kế gia tộc. Nếu nói là bệ hạ...." Y hạ thấp giọng nói. "Bệ hạ cánh chim chưa vững, đúng là lúc cần sức mạnh các Đại gia tộc chúng ta, cho nên cũng không phải bệ hạ."
" Phái người chú ư Lăng phu nhân cùng Lăng Dã."
Lí Hoàn biến sắc, cúi đầu nhận lời.
Nếu không phải vì việc công mà là vì việc tư, vậy thiếu gia hắn....
Mắt bị bịt, không thể thấy, trong mũi lại có thể ngửi được mùi biển, trong tai cũng nghe thấy tiếng còi hơi tàu thuỷ, Lãnh Tử Diễm giật giật cổ tay bị trói chặt, lập tức có người quát chói tai. "An phận chút đi!"
Lông mày nhếch lên. "Đi đến đâu?"
"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lãnh Tử Diễm thay đổi một tư thế thoải mái, trong bụng vẫn từng đợt quặn đau, hại hắn phải gắt gao cắn môi mới có thể đè rên rỉ xuống, trong lòng yên lặng nhớ kỹ. "Ti Nhiễm, ngươi nháo nữa ta liền không sinh ngươi, để ngươi nghẹn chết ở trong."
Qua nửa giờ, đau đớn không giảm lại tăng, hai chân gắt gao co lại, bụng nhô ra ngoài, như cá sắp chết.
" Để bác sĩ Tô đánh thuốc giảm đau cho hắn."
Qua một chút, trong đau đớn đến đầu óc mù mịt cảm thấy có người cầm lấy tay hắn, một mũi tiêm không chút lưu tình đâm vào cổ tay.
Lãnh Tử Diễm nhẹ giọng hỏi. "Ngươi là thú tộc?"
Đối phương trầm lặng xuống. "Ta là bác sĩ thú tộc phụ trách sinh sản cho ngươi."
Lãnh Tử Diễm cười lạnh. "Sinh ở trên thuyền?"
" Ngươi tốt nhất cầu nguyện sau khi lên bờ mới muốn ra." Bác sĩ Tô đạm mạc nói. "Nếu ở trên thuyền, e rằng chỉ có nước ủy khuất ngươi sinh tự nhiên."
|
Chương 132
Sinh.... sinh tự nhiên?
Lãnh Tử Diễm nháy mắt nhớ đến lúc Lăng Diệp lừa hắn trước kia, nam nhân thú tộc sinh tự nhiên chỉ có thể để bác sĩ nhấn bụng, ép đứa trẻ ra.
Lăng Diệp.
Quân Ngân.
Chậm rãi nhắm mắt lại, hai người kia sẽ lo lắng chết đi được. Quân Ngân chắc chắn cùng phụ thân tìm hắn khắp nơi. Lăng Diệp hỗn đản kia không biết có được báo cho không, nếu biết được... Nhưng ngàn vạn lần đừng ảnh hưởng cảm xúc. Ngô... Lỡ như bị quân địch làm chết, muốn vứt người này hắn cũng không vứt được.
Để phòng hắn chạy trốn, mỗi sáng đều có người tiêm thuốc cho hắn, cả ngày đều ở vào trạng thái buồn ngủ, đến ngày thứ mười, Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên toàn thân co giật, bác sĩ sau khi khẩn cấp chữa trị, yêu cầu ngýng dùng thuốc.
Người bên cạnh xin chỉ thị về phía kẻ cầm đầu, đồng ý yêu cầu của bác sĩ.
Không còn dùng thuốc, canh gác bởi vậy trở nên đặc biệt nghiêm ngặt, vốn chỉ có năm người, bây giờ tăng đến mười người, đại khái qua nửa tháng, tàu thuỷ rốt cuộc cập cảng.
Lại bị người rót thuốc, tới lúc tỉnh lại, bịt mắt đã cởi xuống, trên đầu là đèn treo hoa lệ, phòng ngủ rộng mở ðýợc trang hoàng tráng lệ. Phong cách không phải Thần Vũ, cũng không phải Ngọc Hoàn, mà là, Lãnh Tử Diễm đau đầu nhăn mày lại, sao lại tới công quốc Gia Sa?
Công quốc Gia Sa vẫn phụ thuộc vào vương quốc Thần Vũ, phải giấu giếm thế lực hai nhà Quân Lãnh, thần không biết quỷ không hay nhốt một người sống ở đây, thế lực của người cầm đầu không thể không cường đại.
Ở trong khoang thuyền quá lâu, thân thể bị trúng khí ẩm, sưng ra một vòng, bắp chân cùng chân heo không khác lắm, nhưng vì sức khỏe của Ti Nhiễm, Lãnh Tử Diễm mỗi ngày đều kiên trì rời giường đi lại trong phòng. Đại khái là tin chắc hắn không có cách nào chạy thoát, người giám thị hắn thậm chí cho phép hắn một mình đến phòng tắm, đương nhiên, phòng tắm thì ở trong phòng, kín toàn bộ, không cửa sổ, ngoài cửa cũng có hai người gác.
Cởi y phục, mở vòi sen ra, để nước ấm cọ rửa phần bụng trần trụi, học bộ dạng Quân Ngân trước kia, nhẹ xoa quanh bụng, trấn an Ti Nhiễm xao động bất an bên trong.
Quả nhiên vô liêm sỉ y như phụ thân kia của nó, lại gây sức ép hắn!
" Đại nhân."
Bên ngoài phòng tắm truyền đến âm thanh, Lãnh Tử Diễm hơi kinh ngạc, tắt vòi sen, đang nói quấn khăn tắm, cửa phòng tắm bị người vặn thật mạnh một cái, mở từ trong ra ngoài.
Ánh sáng trong nháy mắt chiếu đến chói mắt.
Lãnh Tử Diễm vươn tay che mắt, tư thế lại phòng bị, con ngươi thâm thúy đen như diệu thạch híp lại, lạnh lùng đâm vào người tới. "Là ngươi?"
" Đại ca bị nhốt còn bình thản ung dung như thế, không phải sớm đã đoán được là ta?" Lăng Dã chậm rãi đi vào, dung nhan tuấn mỹ mang vẻ phong sương, nhưng vẫn băng lãnh làm lòng người giật thót.
Con ngươi y cũng tối đen, không chút cố kỵ chằm chằm nhìn thân thể lỏa lồ của Lãnh Tử Diễm. Cuối cùng, dừng trên phần bụng to ra.
Mỗi lần thấy hắn, Lăng Dã đều làm động tác này.
Lại chưa từng như bây giờ, trắng trợn lộ ra một loại tâm tình xen lẫn phẫn nộ cùng không cam lòng, nghẹn khuất cùng thù hận!
Đối diện với nguy hiểm làm hầu kết Lãnh Tử Diễm giật mạnh một cái, hắn hạ tay, đưa lưng về phía Lăng Dã, cầm lấy khăn tắm treo bęn cạnh. "Ngươi muốn làm cái gì?"
Dù đưa lưng về phía đối phương, Lăng Dã vẫn lặng lẽ tiến đến như con lang dã tính, vươn tay vòng qua eo bụng hắn. "Đại ca nghĩ sao?"
" Ta không biết." Lãnh Tử Diễm thúc mạnh khủy tay ra sau, đánh mạnh lên ngực y. "Buông tay!"
Lăng Dã lại dùng sức quay thân thể hắn qua, làm lưng hắn chống trên tường, bản thân thì áp qua, bụng rất tròn bị đè ép, Lãnh Tử Diễm lập tức đau kêu một tiếng, môi cũng run lên, Lăng Dã thấy thế, hơi thả lỏng lực đạo, tư thái cầm cố không thể nghi ngờ.
" Đại ca." Y chậm rãi nói. "Đây là hài tử của Lăng Diệp." Một bàn tay bắt chéo hai tay Lănh Tử Diễm ra sau lưng, một tay khác, dọc theo nếp bụng sờ soạng. "Vậy con của ta ở đâu, ân?"
" Mẹ nó, lòng lang dạ sói!”
Lăng Dã ôm chân Lãnh Tử Diễm kéo lên một cái, mặt đất trơn, Lãnh Tử Diễm trọng tâm bất ổn mắt thấy liền phải ngã xuống, Lăng Dã lại cười khẽ, hơi cúi người ôm hắn. "Bụng lớn còn cùng ta cậy mạnh? Bất quá...." Con ngươi tối đen đối diện cười châm chọc. "Ta thích bộ dạng không biết tốt xấu này của ngươi." Khi nói chuyện, bế ngang hắn lên, trong phòng đã không còn người ngoài, y thẳng thắn linh hoạt ném hắn lên giường.
Lãnh Tử Diễm xoay người ngồi dậy, tay chống tủ đầu giường, ngực chậm rãi phập phồng, ngẩng đầu nhìn Lăng Dã từ trên cao nhìn xuống mình. "Ta chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với ngươi."
Lăng Dã cười lạnh. "Để Lăng Diệp làm chết con ta, còn chưa có lỗi với ta? Hết lần này đến lần khác cự tuyệt ta, không phải có lỗi với ta?" Tiến lên phía trước, một cái đầu gối chống trên giường, vỗ vỗ Lãnh thiếu gia trừng mắt lạnh. "Kỳ thực ngươi có thể gọi điện thoại cho Lăng Diệp."
Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng.
" Không tin?" Lăng Dã thật sự lấy điện thoại di động ra bấm số, lúc sau cùng, kề sát bên vành tai hắn. "Bệ hạ muốn phái không quân hoàng gia tấn công thú tộc, thời gian đại khái vào không giờ tối hôm nay. Đại ca..." Y nheo mắt cười. "Muốn nói với Lăng Diệp tin này không?"
Bệ hạ muốn tấn công thú tộc?
Tin tức này như bom nổ bên vành tai.
Địa vị Tướng quân như mặt trời ban trưa, đối với Hoàng thất mà nói, tuyệt đối là uy hiếp.
Nhưng mẫu thân bệ hạ là người thú tộc, trên người có một nửa huyết thống thú nhân, gã sao lại bí quá hoá liều, đi tấn công ổ thú tộc?
" Vốn muốn kéo ta xuống nước theo, điều kiện... Là sau khi chuyện thành công, giúp ta có được ngươi..." Đầu ngón tay trượt dọc theo cánh mũi, sờ cánh môi tái xanh, ánh mắt hơi lộ vẻ ngẩn ngơ. "Nhưng ngươi sao có thể bị coi là giao dịch?"
Lãnh Tử Diễm một ngụm nước bọt muốn phun ra, thấy Lăng Dã nói đến nghiêm túc, cũng không làm y tức giận, liền xoay đầu đi.
Thần sắc ngẩn ngơ chợt lướt qua bay mất, Lăng Dã âm trầm nói. "Lần trýớc ở câu lạc bộ, trõ tráo nói cái gì chỉ yêu Lăng Diệp cùng Quân Ngân, nói cái gì không thể thêm một, không thể thiếu một, ta còn thật sự cho rằng mẹ nó ngươi là tình thánh." Nhấc cằm hắn lên. "Bây giờ sao một cú điện thoại cũng không gọi? Tộc nhân nhà chồng ngươi sắp phải chịu nổi khổ chiến tranh, ngươi cũng không chịu mật báo?"
" Lăng Dã!"
" Gọi ta làm gì? Chột dạ? Lãnh Tử Diễm, cũng đừng trách ta bức ngươi! Rõ ràng là tình cảm của ngươi với Lăng Diệp... Còn chưa đủ chân thành tha thiết! Từ khi ngươi mất tích, hai nhà Quân Lănh khuấy Thần Vũ đến trời long đất lở, Lăng Diệp lại không yên, ở trong quân đội nháo lên nháo xuống đòi về, nếu không có phụ thân nghiêm hình với hắn, hắn sớm đã đào ngũ. Nhìn lại ngươi đi!" Bên môi dẫn ra ý cười lạnh lùng. "Bệ hạ tấn công thú tộc, vô luận thành hay bại, đối với Lãnh gia cũng đều có ích vô hại. Chút lợi ích nhỏ bé này khiến ngươi do dự, khiến ngươi chần chừ?"
" Là thú tộc các ngươi có ý đồ làm nhân loại diệt vong." Lãnh Tử Diễm nói chậm rãi. "Bệ hạ nếu không nhân cơ hội này đánh đòn phủ đầu, nhân loại sớm hay muộn cũng sẽ bị thú tộc lật đổ."
" Đại ca, ngươi sai rồi, không phải ‘các ngươi’, là ‘họ’." Ba một tiếng, di động rơi trên mặt đất, Lăng Dã nhấc chân giẫm lên. "Quên đi, ta đã nói, ngươi mới là đại ca của ta. Đối với thú tộc, đối với Lăng gia, ta từ trước tới giờ không hề thừa nhận đồng cảm. Bất quá, ta trái lại cảm ơn họ cho ta sức mạnh." Ôm người lên, áp ngã xuống giường. "Nếu không, ta sao có thể như bây giờ, muốn làm gì thì làm với ngươi?"
" Lăng Diệp bây giờ ở đâu.... A...."
Nằm dưới thân y lại quan tâm nam nhân khác, hắn là muốn chết sao?
Lăng Dã từ trên ngực hắn ngẩng đầu, bên môi một mạt đỏ tươi, nụ hoa đáng thương bị y cắn đến đứt một nửa, run rẩy vắt trên kia, Lãnh Tử Diễm hít vào một hơi thật sâu, đôi môi vốn không có huyết sắc nhẹ run rẩy. "Ta phải nói với ngươi, ta không thích ngươi, thật sự không thích, ngươi thao chết ta ta cũng không có cách nào thích ngươi."
" Đại ca, nói những thứ đó, không sợ quái đản? Quân Ngân cũng được, Lăng Diệp cũng được, ta cũng được, đối với ngươi mà nói, không phải tác dụng gậy mát xa..."
" Không phải."
" Câm miệng!" Lăng Dã giận không thể nén. "Vừa rồi ta cho ngươi cơ hội, là ngươi không quý trọng, không chấp nhận khảo nghiệm của ta."
" Ta đã nói đây không giống." Lãnh Tử Diễm lắc đầu nói. "Nhân loại cùng thú tộc sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ chiến tranh, hôm nay không đánh, ngày mai cũng phải đánh, cũng như Tướng quân nhất định sẽ đánh đổ hai nhà Quân Lãnh lúc trước, không phải hôm nay, chính là ngày mai. Lăng Diệp sẽ đau lòng, ta biết, nhưng ta sẽ an ủi hắn, để hắn bớt thương tâm một chút."
Lăng Dã bóp nắm tay, bản thân người này cuồng ngạo đến độ.... Làm y hết lần này đến lần khác muốn bóp chết hắn!
Không, bóp chết vẫn chưa đủ để giải mối hận trong lòng, phải chiên đi chiên lại mấy lần trên chảo, chiên đến phát vàng phát khét, chạm vào một cái liền vỡ nát.
Đối mặt với thù hận chủng tộc, hắn sao có thể hời hợt như thế: không có việc gì, ta dỗ hắn, ngoài dỗ ra ta không còn cách nào khác.
Mẹ nó, đây là tự tin từ đâu đến?
" Lỡ như, Lăng Diệp chết thì sao?" Như ác ma, chậm rãi hỏi ra.
" Chết, trước phải quất xác. Sau đó đốt thành tro, dùng bình đựng, để bên giường ngủ, ra ngoài mang theo bên cạnh...." Lông mày nhẹ nhấc. "Sau đó nữa... Nhớ hắn cả đời."
Lăng Dã muốn cười, muốn cười to!
Nhưng y cười không ra tiếng.
Thô bạo nắm Lãnh Tử Diễm lên, làm hắn nghiêng thân thể, lưng đối mình, đầu gối thúc vào hạ thân đối phương, kéo bắp đùi chặt kín ra, đầu ngón tay xoay xoay xâm nhập hậu huyệt, quá chặt, cơ thịt mông căng chặt, một ngón tay cũng đã cảm thấy khó nhọc. "Đại ca, ngươi thả lỏng, nếu không thả lỏng, ta tổn thương đến nhi tử bảo bối của ngươi thì làm sao đây?"
|
Chương 133
Phanh!
Một quyền thật mạnh.
Lăng Dã nheo mắt lại, con ngươi đen ngòm như lốc xoáy. Y vẫn duy trì tư thế ép xuống người Lãnh Tử Diễm, người dưới thân cũng đã lật thân qua, diện vô biểu tình nhìn y.
Trên nắm tay Lãnh Tử Diễm chảy máu, Lăng Dã liền cười khẽ, cầm lấy cái tay kia, vươn đầu lưỡi ra, ái muội mà tình sắc liếm qua.
Động tác ôn nhu, lại khiến người ta cảm nhận được một loại hàn ý âm trầm đến khắc cốt.
Phanh phanh phanh!
Liên tục ba quyền!
Lãnh Tử Diễm nhanh chóng xoay người xuống giường, đối phương nhanh hơn hắn, nhào mạnh lên, đáp lễ hắn một quyền, đương trường ném hắn xuống đất. Sợ thương đến Ti Nhiễm, lúc rơi xuống đất, Lãnh Tử Diễm đưa lưng xuống, một bàn tay chống đất, một tay khác thì ôm bụng.
" Ta không hiểu, tại sao nhất định phải là ta?"
Lúc nói lời này, Lãnh Tử Diễm thật sự mang nghi vấn sâu sắc. Hai người ở Quân bộ chung hơn nửa năm, Lăng Dã ngoại trừ thỉnh thoảng tìm chút chuyện nghẹn khuất hắn, cái khác hết sức bình thường, nên hắn thật sự cho rằng, đứa con riêng của Tướng quân đã buông tha hắn.
" Nếu là thân thể." Lạnh lùng cười. "Ta không thừa nhận ta bây giờ vẫn có thể kích thích dục vọng của ngươi."
" Là mê luyến." Lăng Dã nửa ngồi xổm xuống, một ngụm cắn lên cổ Lãnh Tử Diễm, thâm thâm nhắm mắt lại, che đi thần thái gần như tuyệt vọng bên trong. "Hiểu không? Vì không có được, cho nên mê luyến, mê luyến đến phát cuồng... Nhưng... Lại chỉ có thể chôn giấu những tình cảm thâm sâu đó, chỉ sợ bị đại ca phát hiện."
" A, giấu thật tốt." Thần sắc thoải mái chợt biến đổi. "Vậy tại sao không giấu suốt đời? Suốt đời đời không cho ta biết?"
" Không có được thì dễ dàng từ bỏ!" Lăng Dã nhấc khóe môi lên, phảng phất như đang cười nhạo ý nghĩ hão huyền của hắn. "Đại ca cho rằng ta là người như vậy?"
Vĩnh viễn cũng không thể quên rung động nam nhân này gây cho y trong lần đầu tiên gặp mặt.
Thân thể cường tráng cao lớn, tư thái cao cao tại thượng, lạnh lùng, kiêu ngạo, ai cũng không để vào đáy mắt.
Như chùm sáng hội tụ chợt bừng lên trong đêm tối, nháy mắt làm loạn mắt y.
" Đại nhân." Bên ngoài có người nhẹ gõ cửa.
Lăng Dã kéo Lãnh Tử Diễm lên giýờng, chỉnh hảo chãn cho hắn, nhẹ cúi ngýời, hôn lên khóe mày cương nghị. "Ngươi nghỉ ngơi trước, ta ra ngoài rồi sẽ trở về."
Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Lãnh Tử Diễm từ trong ổ chăn ló ra, tóc ngắn màu đen ngăn trở tầm mắt, bên trong, một mảnh băng lãnh.
" Chuyện gì?"
" Đại nhân, chúng ta bị bao vây."
" Là bên nào?" Tiếp nhận ống nhòm cấp dưới đưa, hai mắt nhíu lại.
" Nghi là Quân gia."
" Giờ phút mấu chốt này còn kéo người đến cứu hắn, Quân gia gia chủ thật đúng là... Tình chân ý thiết." Bốn chữ cuối cùng, mỗi chữ ngừng một chút, Lăng Dã trầm trầm cười mấy tiếng. " Gọi cho công tước đại nhân, nếu trên địa bàn của mình hắn cũng không thể bảo đảm an toàn của ta, như vậy chuyện trợ giúp hắn đàn áp phe chống đối, không nói cũng được."
Sơn trang công tước đại nhân tặng, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, khoác chân ngồi phía trên ban công, trong tay chấp một ly rượu, nếu lại thêm mấy tuấn nam mỹ nữ nữa, có thể nói vô cùng hoàn mỹ.
Đây là cuộc sống trước kia y hướng tới.
Xa hoa, lãng phí, và cuồng loạn.
Ly rượu nhanh chóng thấy đáy, Lăng Dã lắc lắc chai rượu, trống không.
" Đưa toàn bộ rượu công tước đại nhân sưu tầm ra đây."
" Dạ đại nhân."
" Đại nhân --" Một thuộc hạ từ trong đi ra, cung kính khom lưng. "Công tước đại nhân vừa mới bày tỏ, hai nhà Quân Lãnh yêu cầu nói chuyện với hắn."
" Nga?"
" Bất quá công tước đại nhân nói, lúc trước là đại nhân phái người cứu hắn từ phe chống đối, cho nên vô luận Quân Lãnh tính nói cái gì, hắn cũng sẽ không để ý tới."
" Nói đến quang minh chính đại, kỳ thực còn không phải hai nhà Quân Lãnh làm cục diện chính trị quốc nội Thần Vũ bất định, không có thời gian phân tâm nước ngoài. A, đâu giống như ta..." Đầu lệch qua lưng ghế dựa, nhẹ giọng nói. "Vì một nam nhân, từ bỏ mọi thứ trong nước, tha hương viễn xứ..."
" Đại nhân --" Lại có một người vội vã đi tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng. "Lãnh thiếu gia.... Biến mất."
Chân đang khoác tức khắc thu về, nheo mắt nhìn người nọ nửa ngày, đồng tử màu đen sắc bén như kim. "Biến mất? Ta bất quá đi ra có một tiếng, hắn liền biến mất ?" Bỗng nhiên đứng lên. "Tìm chưa?"
" Thuộc hạ đã ra lệnh lục soát biệt thự, ngoài biệt thự là núi rừng, Lãnh thiếu gia chắc chắn trốn không thoát được."
" Hắn một mình trốn không thoát được, nếu có Quân gia bên ngoài tiếp ứng thì sao?"
Một cước đá văng cửa phòng ngủ ra, phòng ngủ xa hoa người đi phòng trống, trên mặt đất còn vài giọt máu, là lưu lại lúc hai người đánh nhau.
" Đại nhân." Một người nhíu mày nói. "Lãnh thiếu gia trước kia có tiếp nhận huấn luyện quân sự nghiêm khắc, cho nên ---"
" Cho nên một thai phu mang thai chín tháng chuồn mất dưới mí mắt các ngươi, không phải các ngươi giám thị không tận lực, là hắn quá lợi hại sao?"
Uy áp u ám của Lăng Dã khiến người ta thở không nổi, người nọ lập tức lui bước, sau lưng cũng xông ra mồ hôi lạnh.
" Nhất định phải tìm được." Lòng bàn tay gắt gao nhào nặn. "Nghe thấy chưa? Nhất định phải tìm được!"
Lãnh Tử Diễm muốn khóc.
Trước kia sợ thương đến Ti Nhiễm, vẫn không dám mạo hiểm chạy trốn, hôm nay cảm thấy Dã Kê hận Ti Nhiễm khắc cốt ghi tâm, lập tức không dám ở lại lâu hơn, cược cũng muốn cược một phen.
Vận Lãnh thiếu gia vẫn rất xui xẻo.
Ngươi xem, khó khăn lắm mới chạy được vào núi rừng, bụng lại đau lên.
" Không hổ là nhi tử họ Lăng, nghĩ ra phương pháp này gây sức ép ta! Nếu là nhi tử của Quân Ngân chắc chắn rất ngoan rất nghe lời. Con mẹ nó, kêu ngươi đừng đá!" Những lời này đều là nói trong lòng, Lãnh Tử Diễm đã không còn khí lực trao đổi cùng hỗn đản trong bụng, chống cây chậm rãi đi về trước, toàn thân đều là mồ hôi, như mới vớt lên từ trong nước.
" Chờ mà xem, ngươi hiện tại gây sức ép ta, về sau ta gây sức ép ngươi! Roi Lãnh gia rất nhiều, ta từ từ dùng từng cái trên người ngươi! Ngươi khóc cũng vô dụng!"
" Còn phụ thân kia của ngươi, hắn chết chắc rồi, ai kêu hắn làm ra ngươi, hai phụ tử các ngươi, đều không phải thứ tốt!"
Đau đến thật sự không đi được, đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, từ chỗ này có thể thấy nhiều đốm đèn sáng lên trong biệt thự, Lãnh Tử Diễm cảm thấy thần trí có chút ngẩn ngơ, vội vàng đấm đấm đầu.
Hạ thân ướt sũng, h́nh như có cái gì đang chảy, run tay cởi quần, con mắt hữu khí vô lực khép hờ nháy mắt mở lớn.
Phản ứng đầu tiên, đây là cái gọi là nước ối kia?
Phản ứng thứ hai, chiên giòn Lăng Diệp cũng không hả giận.
Phản ứng thứ ba, trên TV từng chiếu, nữ nhân đều có thể tự mình sinh hài tử, hắn một đại nam nhân, chắc chắn không thành vấn đề!
|
Chương 134
Quân Ngân bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Thấy y mở mắt ra, người hầu đứng bên cạnh khuyên nhủ. "Thiếu gia, ngài chỉ ngủ có mười phút, muốn nghỉ ngơi nữa không?"
" Công tước đại nhân đồng ý nói chuyện chưa?"
"Vẫn chưa, thiếu gia."
Xoay người rời giường khoác áo. "Giúp ta gọi cho Lãnh gia gia chủ."
" Bá phụ." Quân Ngân mệt mỏi xoa xoa mi tâm. "Công tước đại nhân từ chối nói chuyện với chúng ta."
Bên kia điện thoại trầm lặng một lát. "Một khi đã như vậy, ta đề nghị ngươi về nước."
" Bá phụ...."
" Động tĩnh của không quân Hoàng gia, cũng cũng giám sát được sao? Nếu giống như chúng ta dự liệu, bệ hạ thật sự muốn động thủ với thú tộc.... Binh lực quốc nội trống rỗng, ngươi trở về... Thử xem! Nắm được chính quyền Thần Vũ, công tước Gia Sa nho nhỏ sao còn dám làm càn?"
Quân Ngân cười gượng. " Lỡ như xảy ra rủi ro gì?"
" Nếu là Lăng Dã bắt nó, như vậy không cần quá mức lo lắng. Lăng Dã... Sẽ không làm gì nó."
Lãnh Thừa Phong nói cũng không chắc chắn, dù sao Lăng Dã liên tiếp hai lần thú hóa, tính cách đại biến, ai cũng nghĩ không ra y nhốt Lãnh Tử Diễm rốt cuộc là muốn gì.
Quân Ngân sao dám đánh cược với thái độ của Lăng Dã. "Bá phụ, những người phía dưới ta, ngài giúp ta tiếp quản."
" Ngươi hiểu ngươi đang nói cái gì không? Ngươi khẳng định ngươi không phải thiếu ngủ nghiêm trọng, mê sảng nói ra?"
" Ta rất thanh tỉnh." Quân Ngân dừng một chút, thấp giọng nói. "Lăng Diệp đi mấy tháng nay, hắn ngày nhớ đêm mong, nghĩ đến đó, ta rất ghen tị! Hắn còn sinh hài tử cho Lăng Diệp, ngươi xem, hắn cũng chịu sinh hài tử. Rõ ràng... Hắn trước kia chỉ thích một mình ta."
" Quân Ngân..."
" Đại khái vì hắn cảm thấy Lăng Diệp có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì, trong thế giới Lăng Diệp chỉ có hắn, hắn chính là toàn bộ của Lăng Diệp, cho nên..."
" Ngươi cùng Lăng Diệp bất đồng, ngươi có trách nhiệm của ngươi, ngươi không cần phải...."
Trách nhiệm?
Bí mật bồi dưỡng năm nghìn tư binh, ngấm ngầm mua vũ khí tiên tiến, để mình sống mà Quân Hi tự nguyện hy sinh...
Còn Tần Hiên.
Nếu Tần Hiên vẫn còn đây, chắc chắn sẽ lại mắng y.
Thiếu gia lãnh tĩnh của hắn sao có thể hành động theo cảm tính, sao có thể ở thời điểm mấu chốt này tự mình ở Gia Sa bố trí kế hoạch cứu người!
Y nên về nước! Về nước tùy thời hành động, về nước... Nắm đại cục trong tay.
Nhưng --
" Bá phụ... Lãnh Tử Diễm.... Mới là trách nhiệm lớn nhất của ta."
Lãnh Thừa Phong trong nháy mắt á khẩu không nói được.
Nửa ngày. "Quân Ngân, mang con ta về! Ta giúp ngươi đánh hạ, cả một vương quốc."
Vừa mới ngắt điện thoại, di động lại đô đô đô vang lên, avatar "Lăng Diệp" gắng sức nhảy nhoi nhoi, Quân Ngân một tay cắt máy, nghĩ nghĩ, cuối cùng nhắn cho một tin: 8 giờ, nếu công tước không thỏa hiệp, ta liền tấn công vào sơn trang.
Tốc độ nhắn lại của Lăng Diệp cấp tốc mau lẹ: Vậy mọi thứ nhờ ngươi.
‘Không cần. Ta không phải làm vì ngươi.’
‘ Ta biết. Nhưng ta vẫn cám ơn...’
Quân Ngân nhăn mày lại, y nghĩ, y nên nhắc nhở Lăng Diệp, tối nay cần cẩn thận, nhưng y chỉ trầm lặng đóng di động, xoay người, phía sau lưng, một mạt tà dương cuối cùng ở chân trời vừa vặn bị màn đêm như màu mực thay thế.
" Tiếp tục liên hệ công tước đại nhân." Gió núi phất góc áo lên, ánh mắt luôn đạm mạc nháy mắt trở nên sắc bén. "Ngoài ra, nhân viên đột kích chuẩn bị, sẵn sàng đợi lệnh."
" Dạ, thiếu gia."
" A...." Miệng gắt gao cắn cành cây, tiếng kêu đau không thể khắc chế vẫn không khách khí xông ra, Lãnh Tử Diễm nằm trên một mô đất, quần sớm đã bị hắn ném ở một bên, hai cái đùi trần trụi mở ra thật to, một mảnh hỗn độn.
Tay dùng sức đè bụng, hạ thân cũng đang dùng sức, nhưng Ti Nhiễm không nghe lời. "A...."
Không, không thể, sẽ dẫn người tới.
Thừa lúc mình còn khí lực, Lãnh Tử Diễm nhặt nhánh cây đã chuẩn bị trước, một hơi cắn ba cái, lại xé tay áo bịt miệng, thắt lại phía sau.
Tránh được nguy cơ la hoảng, lúc này mới vươn bàn tay tới hạ thân.
Từ Duệ từng nói, vị trí thai của hắn rất đúng, sinh sản sẽ rất thuận lợi, bây giờ Ti Nhiễm ra không được, nhất định là thông đạo quá hẹp.
Tuy hậu đình liều mạng mấp máy, khuếch trýõng tới kích thýớc kinh khủng chưa từng có để ép hài tử xuống, nhưng vẫn quá hẹp, căn bản không thể dung nạp một thai nhi tiến xuất.
Trong tay chỉ có một mảnh sứ, Lãnh Tử Diễm cắn răng cắt xuống, đau đến tê liệt không biết đau là gì, thử cắt một miệng nhỏ, cũng không dám cắt quá sâu, chân lại mở ra, dựa vào địa thế trên cao dưới thấp, liều mình dùng sức.
Mới đầu vẫn có thể mắng đầu sỏ hại hắn mang hài tử kia, đến lúc sau, khí lực mắng trong lòng cũng không có, tất cả lực chú ý toàn bộ tập trung ở phần bụng cao cao gồ lên cùng hạ thân càng mở càng lớn.
Miệng bị bịt, chỉ có thể dùng mũi xuất khí, hô hấp thô nặng, càng không suôn sẻ, ánh mắt mơ hồ, khí lực cũng mơ hồ, màn đêm nặng nề buông xuống.
Thời gian như khiêu vũ trên mũi đao, thong thả, một phút một giây, đều là lăng trì.
Lăng Dã buông ống nhòm xuống, sắc mặt đã âm trầm đến có thể tích nước, đáng sợ như ác ma khát máu.
" Đại nhân, tìm được rồi, tìm được rồi--"
Người báo tin đưa điện thoại cho Lăng Dã, Lăng Dã run tay tiếp nhận, trong lúc nhẹ nhàng thở ra mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. "Đừng tổn thương hắn, bắt về là được."
" Đại nhân, Lãnh thiếu gia đang sinh hài tử, chúng ta không dám tới gần."
" Sinh hài tử?" Mày vừa nhíu. "Bắt về."
" Hắn một ḿnh sinh, ánh mắt rất khủng khiếp, trong tay cũng cầm mảnh sứ, chúng ta không thể bảo đảm không tổn thương đến hắn..."
Lăng Dã hít vào một hơi thật sâu. "Coi chừng hắn, ta lập tức tới cùng bác sĩ Tô."
" Đại nhân." Lại có người vội vàng đi vào, nói. "Người bên ngoài đã đột phá phòng tuyến thứ nhất."
Lăng Dã hạ tay. "Nói với người chỉ huy, Lãnh Tử Diễm đang sinh hài tử, muốn hắn bị ảnh hưởng, cứ việc tấn công." Cầm áo khoác trên ghế dựa lên, xoay người liền đi.
" Thiếu gia, người trong sơn trang truyền lời, Lãnh thiếu gia... Đang sinh hài tử."
Ba!
Ống nhòm rơi trên mặt đất, Quân Ngân sắc mặt trắng mấy phần. "Tình hình thế nào?"
" Không biết."
Cánh môi sắc bén chậm rãi nhấp, tay gắt gao nắm lấy ống nhòm, Quân Ngân trầm giọng nói. "Ngừng bắn hai tiếng, đội đột kích rút lui năm trăm thước."
" Dạ!"
Cho đến lúc mười tuổi, Lãnh Ti Nhiễm mới hiểu được, tại sao trong ba nhi tử, phụ thân nghiêm khắc với nó nhất.
Mình hại một đại nam nhân như hắn sinh ở ngoài rừng, bị một đám người vây xem không nói, còn làm trò cười cho Lăng Dã thúc thúc nhìn. Nếu nó ra trễ mấy tiếng, không chừng phụ thân có thể may mắn chạy đi hội hợp cùng Quân papa, sau đó động một con dao nhỏ vô cùng đơn giản là có thể lấy mình ra, như vậy, không cần lão nhân gia hắn dùng sức đến nghẹn.
Mình sau khi sinh ra, một thân bẩn hề hề, phụ thân không ngại chút nào, ngược lại vẻ mặt "hiền lành" ôm mình vào trong ngực, nhưng mình không biết tốt xấu, kéo áo hắn, miệng nhỏ bẹp bẹp ngậm lấy tiểu đậu đỏ trước ngực.
Phụ thân có chút lúng túng, nhưng cong chân lên, mặc mình muốn làm gì thì làm.
Nhưng --
"Miao miao ----" Tiểu Ti Nhiễm gào khóc. " Miao miao---- oa oa------" Không có miao miao. (không có sữa = =///)
Lãnh Tử Diễm lúc này đâu biết tâm tư nhi tử, chỉ đề phòng chằm chằm nhìn Lăng Dã đến gần, gắt gao ôm Ti Nhiễm, như bò đực bảo vệ bê con, trên mặt đều là bùn đất cùng mồ hôi, con ngươi màu đen lại lạnh như băng.
Nước dưới hồ băng không thấy được ánh sáng, chính là màu sắc như vậy sao.
Nói cho tới cùng, mình cũng không phải chùm ánh sáng kia của người đó.
" Thà một mình sinh hài tử cũng phải chạy?"
Người là dao thớt ta là thịt bò, Lãnh Tử Diễm quay mặt, không nói lời nào.
Áo khoác đắp lên hai chân trần trụi, Lăng Dã trầm lặng nhìn hắn, ánh mắt nặng nề, bình lặng, lại ngầm có sóng to, cuối cùng, y che nửa mặt trầm trầm cười mấy tiếng.
Chậm rãi đứng lên. "Bác sĩ Tô... Làm phiền ngươi."
|