Khải Khải Ngốc Của Nguyên Nguyên
|
|
Thông báo truyện mới nhô m.n Kan đang định ra truyện mới đó
Kan sẽ chuyển ver truyện "Cậu Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo" đó m.n có gì ủng hộ Kan nha
|
Chương 32 "Em trai, mau đi theo anh." Anh lập tức kéo Vương Tuấn Khải đang ngồi nghịch trên bàn cơm đứng lên rồi lôi về phòng mình. "Đi đâu ạ?" Miệng hỏi nhưng vẫn không hề giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn đi theo Đỗ Vũ. "Cho em xem trò hay." Nhìn anh, cười xấu xa. Ha ha, lần này chính là quang minh chính đại dạy hư em trai. Một giờ sau, Vương Tuấn Khải một mình trở về phòng Mặt anh đỏ bừng, miệng cười ngây ngô, may mà dọc đường đi không gặp ai chứ nếu không người ta đã nghĩ anh bất bình thường rồi. "Anh vừa đi đâu vậy?" Vương Nguyên mới bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy anh liền hỏi. Hôm qua cậu mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, làm sao để về nhà cũng chẳng nhớ rõ, sáng sớm thức dậy ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người thật sự rất khó chịu. Vương Tuấn Khải nhìn cậu mặc áo tắm rộng thùng thình liền thấy đặc biệt gợi cảm, lại nghĩ đến anh hai vừa cho mình xem phim gì đó liền cảm thấy bụng dưới đột nhiên nóng lên, mặt chợt đỏ bừng. Cậu bước đến gần anh, ngẩng đầu, nhìn anh đầy khó hiểu. "Khải Khải? Anh đỏ mặt kìa, khó chịu lắm sao?" Anh ra sức lắc đầu: "Không, không sao, anh không sao." "Vậy anh làm sao vậy?" Phản ứng của anh quá kỳ lạ. "Nguyên Nguyên...." Kéo cậu ra trước mặt, anh thật sự không biết nên nói gì. Vừa rồi khi xem phim, anh tò mò hỏi anh hai rất nhiều vấn đề, anh ấy cũng rất kiên nhẫn giải thích. Nhưng mà, bây giờ anh rất căng thẳng nên đã quên hết, cũng quên mất muốn làm gì rồi. "Dạ?" Trời ạ, ngẩng đầu nhìn anh thật mỏi cổ mà. "Em ngồi lên giường đi." "Ừ." Anh kéo cậu đi đến bên giường, sau khi ngồi xuống liền kéo cậu ngồi lên đùi mình. Sau vài lần cậu chủ động ngồi lên đùi anh, anh liền rất tự nhiên ôm cậu ngồi trên đùi mình. Sau khi ngồi xuống, anh lập tức tựa đầu vào cần cổ cậu, ra sức hít vào. "Khải Khải?" Anh thật sự rất kỳ lạ. Anh không để ý đến cậu, chỉ đánh bạo lè lưỡi khẽ liếm lên cổ cậu. Toàn thân cậu khẽ run, nổi đầy da gà. Kỳ lạ, trước kia anh chưa từng làm như thế mà. Cậu vươn tay đẩy đầu anh ra, chăm chú nhìn anh :"Rốt cuộc là anh đã làm gì hả?" Anh vẫn không để ý đến cậu, chỉ đưa tay muốn cởi áo choàng tắm của cậu. Bởi vì vừa nãy trên phim đều diễn như thế, đều cởi hết quần áo. Cậu giữ chặt áo, kháng cự lại anh. "Khải Khải?" "Đêm tân hôn, đêm tân hôn."
Vừa nghe lời anh nói, cậu sợ đến mức tay nắm áo vô thức buông ra lần này, anh đã đạt được mong ước, vội cởi xuống áo tắm của cậu ,cậu vừa mới tắm xong, toàn thân trơn bóng, không mặc gì cả. Thân thể trắng như tuyết của cậu được phủ thêm một tầng hồng nhạt mê người, lập tức thu hút ánh mắt của anh. Anh nhìn cậu không chớp mắt khiến cậu xấu hổ, vội vươn hai tay che vòm ngực chặn lại tầm mắt nóng rực của anh. "Nguyên Nguyên đẹp quá...." Anh vươn tay ôm lấy cậu, lật người một cái liền đặt cậu nằm bên dưới. "Khải Khải, anh..." Không đợi cậu nói hết, môi anh liền bao trùm lên đôi môi cánh hoa của cậu "Khải Khải, anh thật sự biết nên làm thế nào sao?" Cậu nghi ngờ hỏi. Bị anh biến thành lửa dục đốt người, cậu vẫn còn phải lo lắng xem anh có biết hay không, thật đúng là quá vất vả mà! "Ừm." Tuấn Khải đang vùi mặt vào trước vòm ngực cậu dùng lực gật đầu. "Anh hai có dạy anh...." "Trời ạ..." Hóa ra là do Đỗ Vũ giật dây cậu còn đang thắc mắc tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà Tuấn Khải đã biết chuyện 'sinh hoạt' vợ chồng đó. "Nguyên Nguyên...." Anh mò mẫm trên người cậu một lúc lâu vẫn không có hành động tiếp theo, lần này không chỉ cậu khó chịu mà đến chính anh cũng không chịu nổi nữa. "Anh....Rốt cuộc anh....Có biết hay không hả...." Hơi thở dồn dập, cậu sắp bị anh tra tấn đến phát điên rồi. "Nguyên Nguyên...." Anh nghẹn ngào gọi tên cậu. "Quên đi, vẫn là em chủ động thì hơn...." Nói xong liền ngồi dậy rồi đẩy anh ngã xuống giường. Mới sáng sớm, trong phòng ngập tràn cảnh xuân dưới lầu, tất cả mọi người đều hưng phấn bàn luận, đến cả tên gọi của đứa cháu tương lai cũng lôi ra bàn luận luôn. Người bên trên cũng nhiệt huyết bừng bừng mới nếm thử trái cấm, Vương Tuấn Khải hoàn toàn không biết tiết chế, một lần rồi thêm một lần, còn Vương Nguyên thì mệt đến nỗi ngay cả khí lực đầu hàng cũng chẳng còn..... ********************** Ngày thứ ba sau khi kết hôn, hai người liền chuẩn bị đi châu Âu hưởng tuần trăng mật, đây cũng là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải xa nhà, lúc lên máy bay anh giống như một đứa bé vô cùng hưng phấn tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ có điều, hưng phấn của anh cũng chỉ duy trì đến lúc trước khi máy bay cất cánh, sau khi máy bay cất cánh, anh lập tức bị say máy bay. Chóng mặt, nôn mửa, triệu chứng gì cũng có, dọa Vương Nguyên sợ đến hết hồn, một phút cũng không rời anh.Cuối cùng vẫn phải nhờ tiếp viên lấy thuốc ngủ để anh ngủ thiếp đi mới giảm được chứng say máy bay của anh. Sau khi xuống máy bay, hai người liền chuyển đến khách sạn đã đặt trước, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi Vương Tuấn Khải là vì say máy bay nên khó chịu, còn Vương Nguyên là vì mệt mỏi do phải chăm sóc anh suốt chuyến bay.
|
Chương 33 Cả hai ngủ thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại.Sau khi ăn sạch thức ăn do phục vụ mang đến, cả hai liền vào phòng tắm tắm uyên ương. Kết quả, ngày đầu tiên trong chuyến hành trình tới châu Âu của hai người đã kết thúc trên giường rồi. Tuy đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải xuất ngoại nhưng dù sao Vương Nguyên cũng đã một mình ra nước ngoài từ nhỏ nên chuyến du lịch châu Âu của hai người cũng xem như thuận lợi. Song, dự định ban đầu là ba tháng nhưng vẫn chỉ tiến hành được một nửa, hai người liền quay về Đài Loan. Mong ước của tất cả mọi người đã thành hiện thực, nhờ Vương Tuấn Khải suốt ngày quấn quýt mà Vương Nguyên đã mang thai rồi. Hai nhà họ Vương vui mừng khôn xiết, chỉ kém chưa có đốt pháo hoa ăn mừng mà thôi, cháu đích tôn đầu tiên của hai nhà đã đến rồi. ********** "Cậu chủ, đây là cháu gái của tôi, tên nó là Tiểu Mộng." Ngày thứ ba sau khi quay về Đài Loan, má Lỗ liền dẫn cháu gái đến gặp Vương Nguyên, Vương Nguyên vì mang thai nên rất dễ mệt mỏi, sau khi quan sát một chút liền bảo má Lỗ giữ người lại. "Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên" Vương Tuấn Khải từ trên lầu chạy xuống, lúc nhìn thấy Vương Nguyên đang ngồi trên sofa, lập tức chạy qua ngồi xuống bên cạnh cậu. "Sao thế?" Nhìn trán anh đầy mồ hôi, cậu liền rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh. "Bác sĩ bảo em không được chạy loạn." Anh nghiêm túc nói. Cha đã nói: Anh là người lớn, phải biết chăm sóc cho cậu cho nên anh luôn muốn trông coi cậu. Nghĩ đến cha nói mình là người lớn, anh rất đắc ý bởi vì mấy người kia, đặc biệt là anh hai luôn chế giễu anh chưa lớn, cần người chăm sóc, hiện tại đổi lại thành anh đi chăm sóc người khác, anh có thể không đắc ý à. "Em chỉ xuống lầu gặp cháu gái của má Lỗ thôi mà." Cậu mỉm cười, đáp lại. Mới trở về có hai ngày, anh đã bị người lớn hai nhà giao trọng trách trông coi cậu, không để cậu bị chút thương tổn nào. Anh rất vui sướng, chỉ trừ khi ngủ anh không nhìn cậu thôi chứ những lúc khác, chỉ cần cậu rời khỏi tầm mắt anh một lúc là anh đã chạy loạn đi tìm cậu rồi. "Cháu gái của má Lỗ?" Lúc này, anh mới chú ý đến cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh má Lỗ. "Tiểu Mộng, mau qua chào cậu chủ đi." Má Lỗ khẽ đẩy đứa cháu gái đang nhìn cậu chủ đến thất thần. "Chào cậu chủ." Vừa mới nhìn thấy Vương Tuấn Khải, Tiểu Mộng đã bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc. Trong lòng cô trộm tính toán, cậu chủ đúng là kẻ ngốc như bác đã nói, vậy trước tiên cô phải lấy được lòng tin của Vương Nguyên để cô có cơ hội tiếp cận cậu chủ, sau đó cô sẽ có cách khiến cậu chủ cưới cô làm vợ, cho dù là vợ lẻ cô cũng bằng lòng,cô không muốn sống nghèo khổ giống như trước kia nữa. Tia sáng chợt hiện lên trong mắt Tiểu Mộng đều bị Vương Nguyên thấy rõ ràng, xem ra cô cháu gái này của má Lỗ đang tính toán biến thành phượng hoàng đây.
Nhưng trước đó cậu đã đồng ý giữ cô ta lại rồi, giờ có muốn đổi ý cũng chẳng được, đành phải xuống tay với Khải Khải để tránh cho anh bị người khác hãm hại. "Khải Khải, em mệt quá..." Dựa vào lòng anh, cậu than nhẹ. "Ừ, anh bế em về phòng nghỉ ngơi." Vương Tuấn Khải vội đứng dậy, cúi người bế cậu lên rồi bước nhanh về phòng. Tiểu Mộng hoàn toàn không biết Vương Nguyên đã biết được suy tính của mình, vẫn còn thầm tính toán trong lòng. "Tiểu Mộng." Má Lỗ gọi cô, thấy cô không đáp lại bà liền tăng thêm chút âm lượng. "Tiểu Mộng!" Lúc này, Tiểu Mộng mới phục hồi tinh thần. "Có chuyện gì vậy bác?" "Những lời bác nói với con, con đã nhớ kỹ chưa?" Cô là do bà giới thiệu, nếu xảy ra chuyện gì thì bà cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Vương này nữa. "Cháu nhớ rồi ạ." cô ngoan ngoãn gật đầu. "Vậy là được rồi. Con phải nhớ kỹ, hiện tại cậu chủ Vương Nguyên đang mang thai, là người quan trọng nhất trong nhà họ Vương này. Con chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ấy, nhất định không được phạm sai lầm nào đấy." "Vâng thưa bác, cháu nhớ kỹ rồi." Ngoài miệng ngoan ngoãn đáp lại nhưng trong lòng cô lại chẳng hề nghĩ như vậy. Vừa vào trong phòng, Vương Nguyên lập tức lải nhải bên tai Vương Tuấn Khải, kêu anh không được phép tiếp xúc nhiều với cô gái tên Tiểu Mộng kia. Tuy Vương Tuấn Khải không hiểu tại sao lại phải làm như thế, nhưng nếu là do Nguyên Nguyên nói thì anh nhất định sẽ làm được.
"Tuấn Khải à, nhớ kỹ ngày mai phải đến công ty với bọn anh đó" Trên bàn cơm, Mạnh Triết mở miệng nhắc nhở anh, đã hơn hai tháng rồi, bọn họ chưa có bắt nó đến công ty làm việc là do châm chước cho chuyện vui của nó. Nhưng nay vợ con đều có cả rồi thì đương nhiên nó phải đến công ty làm việc tiếp. "Em không đi đâu." Công ty chẳng có gì chơi cả, một mình anh ngồi trong phòng, đến cả một người để nói chuyện cũng chẳng có, anh mới không muốn đến đó đâu. "Vì sao?" Tuy trước kia Tuấn Khải không thích đi nhưng cũng chưa từng kiên quyết từ chối như vậy. "Em đã hứa với cha là phải chăm sóc tốt cho Nguyên Nguyên." Anh dùng sức gật đầu, hiện tại anh là trái đất còn Nguyên Nguyên là mặt trời, anh sẽ mãi mãi vây quanh cậu. "Thì bảo vương Nguyên đến công ty cùng với em." Đỗ Vũ cho rằng, đó chẳng phải là vấn đề gì lớn cả. Khẽ nhăn mặt, chu môi, anh thật sự không muốn đến công ty chút nào, anh đến đó cũng chỉ bị các anh bắt nhìn vào mấy đường cong trên máy vi tính rồi bắt lựa chọn mà thôi. "Vương gia không phải do bốn người các anh điều hành sao, Khải Khải theo đến đó làm gì chứ?" Vương Nguyên khó hiểu hỏi. "Bốn người bọn anh là giám đốc đại diện còn nó mới là tổng giám đốc, nó không đến công ty làm thì sao." Nhậm Ngã Hành tức giận nói.
----------------------------------------------------------
Kan ra fic mới ròi đó, tên là Thỏ Nhỏ, Ngủ Với Anh! có gì m.n ủng hộ Kan nha
|
Chương 34 Cậu hoàn toàn không bất ngờ với câu trả lời của anh, chỉ 'a' một tiếng rồi im lặng. "Hiện tại cậu chủ Vương Nguyên rất dễ mệt mỏi, không thể để cậu ấy vất vả như thế được." Má Lỗ đang đứng một bên vội lên tiếng phản đối quyết định của bọn họ ,đến lúc đó, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây. "Đúng vậy, cơ thể Vương Nguyên hiện giờ không còn giống như lúc trước nữa." Vương Long Sinh cảm thấy má Lỗ nói rất có lý, ông cũng không muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra với đứa cháu bảo bối của mình. Tiểu Mộng đứng phía sau Vương Nguyên vừa chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ vừa cẩn thận tính toán trong lòng. Không ai chú ý đến cô ta đang suy nghĩ điều gì, tất cả sự chú ý đều đặt hết lên người Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải . "Vậy em cũng không muốn đến công ty." Muốn tách anh với Vương Nguyên ra, anh mới không cần. "Em trai à, mai em nhất định phải đến công ty." Mạnh Triết hiếm khi nghiêm khắc như thế với anh. "Vì sao ạ?" Bất mãn, bất mãn, anh thở phì phò nhìn anh cả. "Khải Khải, mai anh đến công ty cùng các anh ấy đi, em ở nhà chờ anh." Vương Nguyên cũng cảm nhận được Mạnh Triết rất kiên quyết, nếu không phải có chuyện quan trọng thì chưa chắc anh ấy đã kiên trì muốn Khải Khải đến công ty như vậy. Tủi thân nhìn cậu, anh thật sự không muốn rời khỏi cậu quá lâu, nếu anh đến công ty thì phải đợi rất rất lâu mới được về nhà, nhưng thấy Vương Nguyên gật đầu, anh cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi. "Được rồi." Bốn người kia thấy anh đồng ý, mới dám thở phào nhẹ nhõm,hai tháng nay, bọn họ đầu tư vào cổ phiếu toàn bị lỗ, tuy không tổn thất nhiều lắm nhưng sau khi cộng cộng, trừ trừ thì số lượng cũng chẳng nhỏ. Trước kia, bọn họ đều cho Tuấn Khải tùy tiện chọn vài cổ phiếu để đầu tư, có dự án đầu tư nào cũng để anh tùy tiện chọn đối tác. Tuy nói mỗi lần đều là tùy tiện nhưng chẳng hiểu vì sao, chẳng biết là do số anh may mắn hay trong tiềm thức của anh có sẵn khái niệm đầu tư cùng kinh doanh, anh chọn cổ phiếu nào cũng thu được nhiều lợi nhuận, chọn đối tác nào cũng đều hợp tác rất vui vẻ. Cho nên sau hai tháng, bọn họ đành phải kéo anh đến công ty làm việc,nếu hiệu suất đủ cao thì có thể để anh chọn dự án cho công ty trong một, hai tháng tiếp theo, như vậy, anh có thể ở nhà trong vòng một, hai tháng tới. Vốn bọn họ còn định mời thiên tài đầu tư Vương Nguyên ra mặt nhưng vì cậu đang mang thai, với cả cha nuôi sẽ không cho phép cậu vất vả nên bọn họ đành phải dời sang mục tiêu khác. ************************* Sáng sớm hôm sau, Tuấn Khải bị ép tách khỏi vợ yêu, bị áp tải đến công ty, còn Vương Nguyên cũng có thêm thời gian để quan sát Tiểu Mộng kỹ hơn. Tiểu Mộng đến nhà Vương sắp được một tuần rồi, chỉ vì do Khải Khải suốt ngày quấn lấy cậu cộng thêm cả mang thai rất dễ mệt mỏi nên cậu cũng không còn sức lực chú ý đến cô ta.
|
Chương 35 Qua hết buổi sáng, cậu phát hiện cô ta đúng như má Lỗ đã nói, là một người chịu khó, nếu không phải vì tâm tư cô ta không tốt thì cậu nghĩ mình sẽ thật sự tin tưởng cô ta, bởi vì cậu thích người chăm chỉ. "Tiểu Mộng." Ngồi trước bàn nhỏ bên trong vườn hoa ,Vương Nguyên đang nhàn nhã thưởng thức bánh ngọt. Mang thai đúng là một việc quá vất vả, tuy cậu không bị nghén nhưng rất dễ mệt mỏi, luôn thích ngủ cũng rất mau đói, lúc nào cũng muốn ăn.Mấy ngày nay, cậu hết ăn rồi lại ngủ, có lẽ người khác nhìn vào sẽ hâm mộ cậu nhưng cậu chỉ cảm thấy vô cùng vất vả. "Cậu chủ có chuyện gì ạ?" Cô tỏ vẻ ngoan ngoãn bước đến trước mặt Vương Nguyên, hơi cúi người hỏi. Nhìn dáng vẻ cung kính giả tạo của Tiểu Mộng, cậu chỉ mỉm cười, vờ như không biết tâm tư của cô ta, chỉ quan tâm hỏi: "Mấy ngày nay cô đã quen với công việc ở nhà họ Vươngg chưa?" Nói thật, với trí thông minh của Vương Nguyên, nghĩ muốn lén lút làm chuyện xấu dưới mí mắt của cậu là hoàn toàn vô ích. "Mọi người đều rất tốt với tôi, cám ơn cậu chủ đã quan tâm." Cô khéo léo trả lời. "Vậy thì được rồi." Nói xong, Vương Nguyên liền tách một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, từ từ nhấm nháp. Nhìn sắc mặt hồng hào, đôi tay thon dài, da thịt mịn màng của Vương Nguyên, Tiểu Mộng chỉ cảm thấy vô cùng đố kỵ. Đều là những người 20 tuổi nhưng vì sao lại khác biệt đến vậy? Chỉ vì cậu ta là cậu chủ nhà giàu nên mới có thể gả cho một người chồng giàu sang như thế, nhận được tất cả tình yêu của người thân và chồng. Còn cô chỉ là một đứa con gái lưu manh, vô học cho nên chưa tới 18 tuổi đã đến quán bar làm việc, bị những tên đàn ông xấu xa chà đạp. Nếu không phải nhờ bác giới thiệu cô đến đây làm việc thì không biết cô còn phải chịu bao đau khổ nữa. "Còn việc gì à?" Thấy Tiểu Mộng cứ nhìn mình chằm chằm đầy vẻ oán hận, cậu liền vờ như khó hiểu hỏi lại. "Không, không có gì." Cô vội vàng che giấu đi ánh mắt oán hận của mình. "Cậu chủ, tôi đi làm việc tiếp đây" Tuy Vương Nguyên chưa có phát hiện ra ý đồ của cô nhưng cô vẫn nên cẩn thận một chút, tránh cho cô chưa kịp hành động đã bị đuổi đi rồi. "Cô đi đi." Dứt lời lại tiếp tục ăn bánh ngọt. Tiểu Mộng giống như nhận được lệnh đặc xá, vội vã rời đi. Cô ta vừa quay người, Vương Nguyên liền đặt dĩa bạc trong tay xuống, hai mắt rực sáng nhìn Tiểu Mộng.
"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên." Một bóng dáng hưng phấn chạy đến trước mặt cậu, vội vàng kéo tay cậu giống như chú chó nhỏ nhìn thấy chủ liền vẫy vẫy đuôi. "Sao anh về sớm vậy?" Vừa nhìn thấy anh, tâm tình của cậu liền tốt lên, vỗ vỗ đầu anh, cậu thầm nghĩ, nếu anh có thêm cái đuôi thì chắc chắn sẽ vẫy rất nhiệt tình. "Ừ, anh vô cùng cố gắng hoàn thành việc anh cả giao rồi bám lấy anh hai đòi anh ấy đưa về." Anh vươn tay bế cậu lên rồi đi vào trong nhà.
"Em còn muốn ăn bánh ngọt mà" Cậu đấm nhẹ mấy cái lên vai anh. "Nguyên Nguyên không muốn về phòng sao?" Anh dừng lại, khó hiểu nhìn cậu. Nghe thấy anh hỏi như vậy, cậu liền biết là anh chỉ muốn trở về phòng. "Anh không thấy em đang ăn bánh ngọt sao? Em nói muốn trở về phòng lúc nào?" "Được rồi." Anh ngoan ngoãn bế cậu quay lại phía bàn nhỏ rồi ngồi xuống, sau đó để cậu ngồi lên đùi mình. Cậu mỉm cười hạnh phúc, cầm lấy dĩa bạc tách một miếng bánh đưa đến bên miệng anh. "Anh cũng ăn thử đi." Anh là một trong số ít những người đàn ông thích ăn đồ ngọt, có đôi khi cậu cảm thấy đồ quá ngọt nhưng anh vẫn ăn sạch bánh. Há mồm ăn miếng bánh ngọt cậu đút, anh vui vẻ đến híp cả mắt. "Ngon quá." Anh lại cầm lấy một chiếc dĩa bạc khác, tách một miếng bánh đưa đến bên môi cậu vui vẻ nói: "Nguyên Nguyên cũng ăn đi." Vì thế, hai người bọn họ cứ anh một miếng, em một miếng, chỉ một lúc sau đã giải quyết hết một bàn đầy bánh ngọt. Mà cảnh thân mật của hai người lúc rơi vào trong mắt Tiểu Mộng đang trốn một bên nhìn lén lại thành tội ác không thể tha thứ. ******************** Thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác đã qua hai tháng, mà hai tháng này đối với một người mới đến nhà họ Vươngg thì cũng đủ để quen với cuộc sống nơi đây. Tiểu Mộng cũng bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Vương Nguyên mang thai đến tháng thứ ba, cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng nôn nghén. Cứ mỗi buổi sáng, việc đầu tiên sau khi cậu thức dậy là chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, lúc ăn cơm cũng thấy mặt mày cậu tái nhợt, ăn được một nửa lại chạy vào nhà vệ sinh nôn, mấy người nhà họ Vươngg thấy tình cảnh như vậy đều vô cùng kinh hãi. Trong đó, Vương Tuấn Khải là người khẩn trương nhất, mỗi lần thấy cậu dựa vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo là anh lại gấp như con kiến bò trên chảo nóng, chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng cho cậu mà thôi. Thân thể cậu cũng được xem như là cân xứng nhưng giờ, chẳng những không béo lên do mang thai mà ngược lại do nôn nghén mà gầy đi không ít. "Vương Nguyên, hay là con đến bệnh viện kiểm tra đi, cái gì con cũng không ăn được, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu." Vương Long Sinh lo lắng nhìn cậu ,lúc vợ ông mang thai hình như cũng đâu có khổ sở đến thế. Lắc đầu, cậu vươn tay nhận lấy cốc nước má Lỗ đưa cho để tẩy hết vị chua trong miệng ,uống một ngụm rồi nhổ đi, cậu cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. "Lần trước con đi kiểm tra đã hỏi qua rồi, bác sĩ nói đó là hiện tượng bình thường." Thực ra, lúc trước cậu đi kiểm tra còn chưa có bị nôn nghén, chỉ thuận tiện hỏi thôi, ai ngờ mới qua mấy ngày mà đã bị nó hành hạ rồi. "Nguyên Nguyên..." Vương Tuấn Khải vô cùng lo lắng cho cậu, thấy cậu trong khoảng thời gian này luôn mệt mỏi, anh lại cảm thấy đau lòng.
|