Khải Khải Ngốc Của Nguyên Nguyên
|
|
Chương 36 "Không sao đâu, anh đừng lo." Cậu nắm tay anh, dịu dàng an ủi. "Anh nghĩ em vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại đi." Mạnh Triết lên tiếng khuyên bảo hiện tại nhìn vẻ mặt, thân thể cậu đều kém hơn nhiều so với lúc mới mang thai. "Đúng thế, em vẫn nên đi kiểm tra lại đi." Nhậm Ngã Hàng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tuấn Khải cũng rất đau lòng. "Nhân tiện hỏi một chút xem có biện pháp gì giảm bớt tình trạng nôn nghén này hay không." Đồ Vũ cũng chen miệng vào. Hàng ngày, lúc ăn cơm thấy nôn nghén như vậy hại anh chẳng còn thèm ăn nữa, kéo kéo quần áo trên người mình, anh lại cảm thấy mình gầy đi một chút rồi. "Đúng đó, vừa khéo ngày mai anh không có bận gì cả, anh sẽ đưa em đi." Bạch Dật Phong đưa ra đề nghị. Vương Long Sinh đồng ý ngay lập tức. "Cũng được, ngày mai Dật Phong đưa Vương Nguyên đi kiểm tra xem." "Con cũng muốn đi." Vừa nghe nói cậu phải ra ngoài, Vương Tuấn Khải vội kêu to. "Em trai à, em ngoan ngoãn ở nhà đi, để Dật Phong đưa Vương Nguyên đi rồi sẽ đưa cậu ấy về cho em." Mạnh Triết nói. "Nhưng mà...." Anh không muốn rời khỏi Nguyên Nguyên tuy anh chẳng giúp được gì nhưng cha và cha vợ đã từng dặn, chỉ cần anh ở cùng Nguyên Nguyên thì bọn họ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, cho nên anh vẫn muốn ở cùng cậu. "Tuấn Khải." Đồ Vũ nghiêm mặt nhìn anh, nghiêm túc nói. "Hiện tại, tình huống của vợ em rất đặc biệt, em đi theo lại phải chăm sóc em nữa, đến lúc đó vợ em sẽ rất mệt mỏi đó." Dù sao hiện tại nó có làm chuyện gì tùy hứng, chỉ cần lôi Vương Nguyên ra là hoàn toàn có thể ngăn cản nó. Vừa nghe thấy Vương Nguyên sẽ mệt mỏi, anh lập tức gật đầu đồng ý ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu. "Con trai à, con bế Vương Nguyên về phòng nghỉ ngơi đi, cha thấy săc mặt nó càng ngày càng kém đó." Vương Long Sinh nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng với dáng vẻ có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào của Vương Nguyên liền vội vàng nói. "Vâng ạ." Anh đi đến ôm lấy cậu, rời khỏi phòng ăn nhanh chóng về phòng. "Cậu ấy không có việc gì đó chứ?" Nhậm Ngã Hành vô cùng lo lắng cho cậu, tuy bình thường anh cũng không thích cậu lắm, nhưng dù sao thì cậu vẫn là một phần của nhà họ Vương lại còn đang mang bảo bối quý giá nhất của nhà họ cho nên anh cũng phải quan tâm đến cậu một chút. "Trước kia, mẹ Tuấn Khải mang thai nó cũng không vất vả đến thế đâu." Vương Long Sinh nhìn thấy cậu như vậy, chợt cảm thấy vợ mình lúc đó cũng rất vất vả nhưng lại không có phản ứng lớn như Vương Nguyên, song chắc cũng chẳng mấy dễ chịu. Hơn nữa, sức khỏe của Vương Nguyên vẫn còn tốt hơn vợ mình rất nhiều. Đỗ Vũ lắc đầu, tỏ vẻ không chịu nổi: "Nếu lúc người mang thai đều vất vả như thế thì sau này chắc con cũng không dám để vợ mình mang thai nữa." Mạnh Triết liếc anh một cái, tức giận mắng: "Có giỏi thì em cứ cưới vợ về rồi cả đời không chạm vào cậu ấy xem." nói lời ngu ngốc gì thế không biết. "Hả?" Dọa người à, nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, khó khăn lắm mới cưới được vợ lại không có chạm vào, vậy thì cưới vợ về làm cái gì chứ. "Có lẽ... Rất khó thực hiện... không chạm vào...." Vậy phải làm sao bây giờ, hiện tại nhìn vợ người ta mang thai đã khổ sở như thế, nếu sau này vợ mình mang tha thì anh sẽ khổ sở đến mức nào nữa. "Anh có hay không cũng đều được mà." Bạch Dật Phong chế giễu anh. "Đúng thế, đầu óc vô dụng." Nhậm Ngã Hành cũng góp tiếng. "Cái gì gọi là có hay không đều được." Anh tức giận đến giậm chân. "Hai đứa không thấy Vương Nguyên mang thai rất vất vả sao? Hai đứa nhẫn tâm để vợ minh chịu khổ sao?" Chết tiệt, lại dám ghét bỏ anh, anh như vậy gọi là biết suy tính sâu xa, suy nghĩ lâu dài. "Em còn chưa có vợ." Nhậm Ngã Hành đứng dậy, bỏ khăn ăn trong tay xuống, tức giận đáp lại anh rồi rời đi. "Ha ha, em cũng chưa kết hôn." Bạch Dật Phong bật cười to, hướng về phía Vương Long Sinh khẽ gật đầu rồi cũng đi ra khỏi phòng ăn. "Anh cũng chưa có đối tượng." Mạnh Triết đứng dậy rồi cũng đi ra ngoài. ....... Nhìn ba người bọn họ lần lượt đi khỏi, Đỗ Vũ hoàn toàn sửng sốt, một lúc sau mới hồi thần. "Em cũng chưa có bạn gái... Em chỉ là..." Lẩm bẩm nhìn về phía cha nuôi. Vương Long Sinh nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ. Bốn đứa nhỏ này, thật là, quá hài hước mà. Nhìn thấy ông cười, Đỗ Vũ cũng đành cam chịu, lủi thủi rời khỏi phòng ăn. Đứng im lặng một bên, Tiểu Mộng vẫn âm thầm quan sát tình hình, trong lòng đã dần hình thành lên một kế hoạch, ngày mai chính là ngày tốt nhất. Mấy cậu chủ kia phải đi làm, người không đi làm thì phải đưa cậu chủ đến bệnh viện, ông chủ cũng không có nhà, vậy chỉ còn mỗi cậu Tuấn Khải ở nhà thôi. Đó chính là lúc cô bắt đầu đổi đời.
-------------------------Đùa đó còn nữa------------------
Buổi chiều hôm sau, sau khi dùng xong cơm trưa, Bạch Dật Phong và Vương Nguyên liền chuẩn bị đi đến bệnh viện. Tuy hôm trước Vương Tuấn Khải đã đồng ý ngoan ngoãn đợi ở nhà nhưng đến lúc hai người gần đi, anh lại đổi ý, ầm ỹ đòi đi cùng. "Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên, cho anh đi theo với, anh sẽ ngoan ngoãn mà, được không?" Anh bĩu môi, cầm lấy tay Vương Nguyên lắc qua lắc lại. "Tuấn Khải..." Bạch Dật Phong không ngờ anh lại đổi ý, chỉ biết thở dài, lắc đầu nhìn dáng vẻ bám người của anh. Lại nhìn sang Vương Nguyên nói: "Vương Nguyên, anh ra xe chờ em." Rồi chỉ vào Tuấn Khải nói tiếp: "Em dỗ dành nó xong thì ra sau nhé." Cậu khẽ gật đầu tỏ ý đã biết Bạch Dật Phong liền xoay người ra xe chờ cậu. Vương Nguyên lật tay giữ chặt bàn tay đang lôi kéo mình của Tuấn Khải, dịu dàng hỏi: "Khải Khải, anh còn nhớ hôm qua đã đồng ý với em chuyện gì không?" Bất mãn gật đầu, anh rầu rĩ nói: "Anh đồng ý với Nguyên Nguyên sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi em về." "Vậy anh..." Khẽ nhíu mày nhìn anh, cậu muốn anh tự nói ra lý do đổi ý. Anh cũng rất oan ức mà, miệng chu lên giống như có thể treo được cả mười cân thịt lợn vậy. "Anh chỉ không muốn ở nhà một mình thôi, anh muốn đi cùng Nguyên Nguyên." Đưa tay điểm nhẹ lên cái miệng đang chu cao của anh, cậu nở nụ cười: "Vậy anh mau đi uống sữa rồi ngoan ngoãn đi ngủ trưa đi, vừa tỉnh dậy thì sẽ thấy em ngay" "Thật vậy à?" "Thật." Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của anh, cậu cảm thấy vì anh chịu chút vất vả cũng đáng giá, mặc dù đứa bé cũng hành hạ cậu nhiều quá. "Anh ngoan ngoãn đi ngủ đi, vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy em rồi." Vừa nghe cậu nói như vậy, câu trả lời của anh là chạy thẳng vào trong nhà, vừa chạy vừa kêu to: "Má quản gia, má quản gia, con muốn uống sữa tươi rồi đi ngủ." Như thế là anh có thể tỉnh dậy sớm để thấy Nguyên Nguyên rồi. Ngồi ở trong xe, Bạch Dật Phong dường như đã quá quen với kiểu phản ứng này của cậu em trai. Nhớ lại ngày đó, lần đầu tiên hai người gặp mặt, nó cũng chạy đi ngủ giống như cơn gió vậy. Vương Nguyên ngồi vào xe, cười nói: "Đi thôi, đi sớm về sớm, để tránh lát nữa anh ấy tỉnh dậy, không thấy chúng ta sẽ tức giận." Trong lời nói lộ ra ý cười, có thể thấy được cậu có bao nhiêu hưởng thụ với sự quấn quýt của anh. "Đúng vậy." Anh vội vàng khởi động xe chạy về hướng bệnh viện. Em trai mà nổi điên lên thì cũng chẳng có mấy người ngăn nó lại được. Mà bên kia, má Lỗ vui vẻ chuẩn bị sữa tươi, lúc định mang lên trên phòng thì Tiểu Mộng từ dưới đi đến ngăn bà lại. "Bác để cháu mang lên cho, đúng lúc cháu cũng muốn lên lầu."
----------------------------------------------------
bánh bèo sắp hành động, các nàng hãy chờ ngược đi nha.......... ế.......ta cũng hăm biết nó có ngược hăm thoi xem chap sau sẽ rõ *nháy mắt*
|
Chương 37
"Ừ, cũng được." Má Lỗ nghĩ đến còn một đống việc cần phải làm liền đem công việc đơn giản này giao cho cô nhưng vẫn không quên dặn dò.
"Con mang sữa lên xong phải xuống ngay đó, không được ở lại trong phòng đâu."
Tiểu Mộng đến nhà họ Vương cũng được mấy tháng, cư xử rất biết trước biết sau, tuy chưa từng tỏ ra ý đồ bất lương gì nhưng do bà giới thiệu nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Nếu xảy ra chuyện gì thì bà cũng không biết nên ăn nói thế nào với ông chủ nữa.
"Vâng ạ." Tỏ vẻ ngoan ngoãn, cô đưa tay nhận lấy khay rồi xoay người lên tầng.
Quay người lại, vẻ ngoan ngoãn trên mặt cô liền biến mất, thay vào đó là nét mặt gian xảo và âm trầm không hợp với tuổi.
Sau khi thấy cô xoay người lên lầu, má Lỗ liền khẩn trương đi giải quyết chuyện khác, không hề chú ý đến vẻ mặt biến hóa của cô.
Tiểu Mộng đi đến chỗ rẽ lầu hai, nhìn quanh một lượt, thấy không có ai liền lấy một gói nhỏ từ trong túi ra đổ vào trong sữa rồi dùng tay khuấy nhẹ. Sau khi nếm thấy không có vị gì mới hài lòng đi về phía phòng ngủ của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
"Cậu chủ, em mang sữa lên rồi."
Trong phòng, Vương Tuấn Khải đã cởi hết quần áo chỉ còn sót lại một chiếc quần lót, đang nằm trên giường kéo chăn mềm đắp đến tận cằm dưới.
"Vào đi, vào đi." Anh phải nhanh uống sữa để còn đi ngủ nữa.
Ngoại trừ Vương Nguyên, anh chưa từng có những suy nghĩ dư thừa nào với những người khác cho nên cũng chẳng biết mình không nên mặc như thế.
Tiểu Mộng vừa đẩy cửa bước vào đã thấy anh ngồi trên giường đang vươn tay ra muốn cầm cốc sữa.
Cánh tay trần rắc chắc của anh khiến cô thất thần trong nháy mắt.
Cô không ngờ rằng, cậu chủ ngốc nghếch lại có dáng người đẹp như thế. Nuốt ngụm nước bọt, cô liền bước đến bên giường rồi đưa khay lên.
Vương Tuấn Khải đưa tay cầm lấy cốc sữa, 'Ực' một phát uống hết, đặt cốc xuống khay rồi ngã xuống giường chuẩn bị đi ngủ.
Tiểu Mộng cầm khay đặt lên bàn trang điểm cách giường không xa, đuôi mắt vẫn không quên liếc xem tình hình của anh.
Thấy anh mơ màng ngủ thiếp đi, lá gan của cô cũng to lên, nhẹ bước đến bên giường xác định xem anh đã ngủ hay chưa.
"Cậu chủ? Cậu chủ?" Cô khẽ gọi hai câu, thấy anh không có phản ứng, khóe miệng cô liền nhếch lên một tia cười đắc ý.
Vươn tay nhấc lên chăn mềm, nhìn thân hình rắn chắc của anh, cô chỉ cảm thấy quyết định của mình quả nhiên không sai. Đưa tay giúp anh cởi xuống vật che đậy cuối cùng, cô càng cười đến hả hê, nhìn chiếc quần lót nam trong tay, cô liền tùy tiện ném qua một bên rồi bắt đầu cởi quần áo của mình.
Dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy đàn ông khỏa thân, từ lúc 16 tuổi bị bố dượng bán vào quán rượu, ban đầu cô còn phản kháng rồi sau đó biến thành cam chịu, rốt cuộc đã bị bao nhiêu người đàn ông chạm qua, chính cô cũng không biết.
*Còn Tiếp*
|
Chương 37
"Ừ, cũng được." Má Lỗ nghĩ đến còn một đống việc cần phải làm liền đem công việc đơn giản này giao cho cô nhưng vẫn không quên dặn dò.
"Con mang sữa lên xong phải xuống ngay đó, không được ở lại trong phòng đâu."
Tiểu Mộng đến nhà họ Vương cũng được mấy tháng, cư xử rất biết trước biết sau, tuy chưa từng tỏ ra ý đồ bất lương gì nhưng do bà giới thiệu nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Nếu xảy ra chuyện gì thì bà cũng không biết nên ăn nói thế nào với ông chủ nữa.
"Vâng ạ." Tỏ vẻ ngoan ngoãn, cô đưa tay nhận lấy khay rồi xoay người lên tầng.
Quay người lại, vẻ ngoan ngoãn trên mặt cô liền biến mất, thay vào đó là nét mặt gian xảo và âm trầm không hợp với tuổi.
Sau khi thấy cô xoay người lên lầu, má Lỗ liền khẩn trương đi giải quyết chuyện khác, không hề chú ý đến vẻ mặt biến hóa của cô.
Tiểu Mộng đi đến chỗ rẽ lầu hai, nhìn quanh một lượt, thấy không có ai liền lấy một gói nhỏ từ trong túi ra đổ vào trong sữa rồi dùng tay khuấy nhẹ. Sau khi nếm thấy không có vị gì mới hài lòng đi về phía phòng ngủ của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
"Cậu chủ, em mang sữa lên rồi."
Trong phòng, Vương Tuấn Khải đã cởi hết quần áo chỉ còn sót lại một chiếc quần lót, đang nằm trên giường kéo chăn mềm đắp đến tận cằm dưới.
"Vào đi, vào đi." Anh phải nhanh uống sữa để còn đi ngủ nữa.
Ngoại trừ Vương Nguyên, anh chưa từng có những suy nghĩ dư thừa nào với những người khác cho nên cũng chẳng biết mình không nên mặc như thế.
Tiểu Mộng vừa đẩy cửa bước vào đã thấy anh ngồi trên giường đang vươn tay ra muốn cầm cốc sữa.
Cánh tay trần rắc chắc của anh khiến cô thất thần trong nháy mắt.
Cô không ngờ rằng, cậu chủ ngốc nghếch lại có dáng người đẹp như thế. Nuốt ngụm nước bọt, cô liền bước đến bên giường rồi đưa khay lên.
Vương Tuấn Khải đưa tay cầm lấy cốc sữa, 'Ực' một phát uống hết, đặt cốc xuống khay rồi ngã xuống giường chuẩn bị đi ngủ.
Tiểu Mộng cầm khay đặt lên bàn trang điểm cách giường không xa, đuôi mắt vẫn không quên liếc xem tình hình của anh.
Thấy anh mơ màng ngủ thiếp đi, lá gan của cô cũng to lên, nhẹ bước đến bên giường xác định xem anh đã ngủ hay chưa.
"Cậu chủ? Cậu chủ?" Cô khẽ gọi hai câu, thấy anh không có phản ứng, khóe miệng cô liền nhếch lên một tia cười đắc ý.
Vươn tay nhấc lên chăn mềm, nhìn thân hình rắn chắc của anh, cô chỉ cảm thấy quyết định của mình quả nhiên không sai. Đưa tay giúp anh cởi xuống vật che đậy cuối cùng, cô càng cười đến hả hê, nhìn chiếc quần lót nam trong tay, cô liền tùy tiện ném qua một bên rồi bắt đầu cởi quần áo của mình.
Dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy đàn ông khỏa thân, từ lúc 16 tuổi bị bố dượng bán vào quán rượu, ban đầu cô còn phản kháng rồi sau đó biến thành cam chịu, rốt cuộc đã bị bao nhiêu người đàn ông chạm qua, chính cô cũng không biết.
Chương 37
"Ừ, cũng được." Má Lỗ nghĩ đến còn một đống việc cần phải làm liền đem công việc đơn giản này giao cho cô nhưng vẫn không quên dặn dò.
"Con mang sữa lên xong phải xuống ngay đó, không được ở lại trong phòng đâu."
Tiểu Mộng đến nhà họ Vương cũng được mấy tháng, cư xử rất biết trước biết sau, tuy chưa từng tỏ ra ý đồ bất lương gì nhưng do bà giới thiệu nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Nếu xảy ra chuyện gì thì bà cũng không biết nên ăn nói thế nào với ông chủ nữa.
"Vâng ạ." Tỏ vẻ ngoan ngoãn, cô đưa tay nhận lấy khay rồi xoay người lên tầng.
Quay người lại, vẻ ngoan ngoãn trên mặt cô liền biến mất, thay vào đó là nét mặt gian xảo và âm trầm không hợp với tuổi.
Sau khi thấy cô xoay người lên lầu, má Lỗ liền khẩn trương đi giải quyết chuyện khác, không hề chú ý đến vẻ mặt biến hóa của cô.
Tiểu Mộng đi đến chỗ rẽ lầu hai, nhìn quanh một lượt, thấy không có ai liền lấy một gói nhỏ từ trong túi ra đổ vào trong sữa rồi dùng tay khuấy nhẹ. Sau khi nếm thấy không có vị gì mới hài lòng đi về phía phòng ngủ của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
"Cậu chủ, em mang sữa lên rồi."
Trong phòng, Vương Tuấn Khải đã cởi hết quần áo chỉ còn sót lại một chiếc quần lót, đang nằm trên giường kéo chăn mềm đắp đến tận cằm dưới.
"Vào đi, vào đi." Anh phải nhanh uống sữa để còn đi ngủ nữa.
Ngoại trừ Vương Nguyên, anh chưa từng có những suy nghĩ dư thừa nào với những người khác cho nên cũng chẳng biết mình không nên mặc như thế.
Tiểu Mộng vừa đẩy cửa bước vào đã thấy anh ngồi trên giường đang vươn tay ra muốn cầm cốc sữa.
Cánh tay trần rắc chắc của anh khiến cô thất thần trong nháy mắt.
Cô không ngờ rằng, cậu chủ ngốc nghếch lại có dáng người đẹp như thế. Nuốt ngụm nước bọt, cô liền bước đến bên giường rồi đưa khay lên.
Vương Tuấn Khải đưa tay cầm lấy cốc sữa, 'Ực' một phát uống hết, đặt cốc xuống khay rồi ngã xuống giường chuẩn bị đi ngủ.
Tiểu Mộng cầm khay đặt lên bàn trang điểm cách giường không xa, đuôi mắt vẫn không quên liếc xem tình hình của anh.
Thấy anh mơ màng ngủ thiếp đi, lá gan của cô cũng to lên, nhẹ bước đến bên giường xác định xem anh đã ngủ hay chưa.
"Cậu chủ? Cậu chủ?" Cô khẽ gọi hai câu, thấy anh không có phản ứng, khóe miệng cô liền nhếch lên một tia cười đắc ý.
Vươn tay nhấc lên chăn mềm, nhìn thân hình rắn chắc của anh, cô chỉ cảm thấy quyết định của mình quả nhiên không sai. Đưa tay giúp anh cởi xuống vật che đậy cuối cùng, cô càng cười đến hả hê, nhìn chiếc quần lót nam trong tay, cô liền tùy tiện ném qua một bên rồi bắt đầu cởi quần áo của mình.
Dù sao cũng không phải chưa từng nhìn thấy đàn ông khỏa thân, từ lúc 16 tuổi bị bố dượng bán vào quán rượu, ban đầu cô còn phản kháng rồi sau đó biến thành cam chịu, rốt cuộc đã bị bao nhiêu người đàn ông chạm qua, chính cô cũng không biết.
|
Chương 38 Sáng sớm hôm sau, Mạnh Triết liền gọi điện thoại cho người bạn thân làm cảnh sát của mình. "A lô? Ai vậy?" Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng gầm nhẹ đầy ngái ngủ. Mẹ nó, cô vốn không ngủ ngon giấc lại còn bị quấy rầy lúc sáng sớm nữa, có phải tên đó chán sống rồi không? "Mạnh Triết." Nghe được tiếng gầm quen thuộc, anh khẽ mỉm cười rồi trực tiếp báo tên. Chỉ có điều, nếu cô nghe được tên của anh thì chắc sẽ càng không vui. Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, người đang mất kiên nhẫn gầm nhẹ liền biến thành vô cùng tức giận rống to. "Con bà nó, Mạnh Triết, cái đồ xấu xa này, làm gì mà sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi hả?" Cái tên gian thương kia, mỗi lần gặp đều làm cô điêu đứng, cô nghe thấy giọng anh ta mà vui mừng mới là lạ đó. Anh đưa điện thoại ra xa một chút để tránh cho lỗ tai gặp họa. Đợi đến khi cô dừng lại, anh mới đưa điện thoại lại gần. "Cô nhóc tiểu Ưu, tôi không phải là tên xấu xa." Hàn Ưu mặc kệ anh, tiếp tục mắng: "Đồ xấu xa, tôi đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là cô nhóc tiểu Ưu. Tai anh bị điếc hay biến thành ông già ngốc rồi, nghe không hiểu tiếng người à?" Tên gì mà xấu hoắc, Mạnh Triết là đồ đại xấu xa. "Thân là cảnh sát nhân dân, sao cô lại mắng chửi công dân lương thiện như vậy chứ!" Mặc dù có chuyện quan trọng nhưng anh vẫn không quên trêu chọc cô một chút. "Tôi khinh, anh mà gọi là công dân lương thiện thì mọi người trên thế giới này đều thành thiên sứ hết rồi!" Cô khinh thường nói. Có lẽ anh ta thật sự rất đẹp trai, nhưng trong mắt cô, anh chỉ là một tên đại xấu xa mà thôi. "Cô nhóc tiểu Ưu, tôi nhớ số của cục trưởng các cô là..." Lại dám nói anh như thế, ha ha, xem ra lâu rồi anh không quan tâm đến cô nên cô đã quên mất thủ đoạn của anh rồi. "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Vội sửa lại thái độ nói sang chuyện khác, cô không muốn mới sáng sớm đã bị thủ trưởng phê bình đâu. Lần trước, cũng chỉ vì cô hơi tỏ thái độ một chút mà anh ta dám gọi điện trực tiếp cho cục trưởng tố cáo cô, hại cô bị cục trưởng mắng suốt ba tiếng liền. Anh khẽ nhếch khóe miệng nhàn nhạt cười. "Có chuyện muốn nhờ cô giúp." Anh vẫn không hề quên mục đích cuộc gọi này. "Hơ, không phải anh rất vạn năng sao? Sao lại cần tôi giúp chứ?" Mới vừa nhẫn nhịn chưa được một phút, cô lại chứng nào tật nấy, lập tức châm chọc anh. "Tôi thấy tôi nên mời thẳng cục trưởng của các cô giúp đỡ thì tốt hơn." Anh lập tức có biện pháp trị cô. "Được rồi, được rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi." Nói không sợ anh ta mới là lạ đó, mỗi lần anh ta đều hành hạ cô đến không có chỗ trút giận, khổ không thể tả được. Cô mà tin tưởng anh ta gọi điện cho cục trưởng chỉ vì muốn ông giúp đỡ thì cô chính là kẻ ngốc, anh ta không nhân cơ hội này để tố cáo cô mới là lạ. Anh lập tức kể sơ qua mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cho cô nghe. "Woa, thật không ngờ em trai anh lại có sức hút đến thế!" Vừa nghe xong, cô liền kinh ngạc hô to. Loại tình tiết cũ rích này cô mới chỉ xem qua trên phim thôi đó. Thế nhưng, nghe đồn em trai anh ta là kẻ ngốc mà? Vậy mà còn có cô gái dùng phương pháp này để quyến rũ em trai anh ta. Quả nhiên, có tiền liền khác ngay. "Đừng có châm chọc nữa, có biện pháp điều tra không?" Dù sao thì cô cũng sẽ chẳng bỏ qua bất cứ cơ hội nào để châm chọc anh đâu. "Anh đem cái cốc sữa kia đến chỗ tôi, tôi sẽ làm hóa nghiệm giúp anh." Tuy cô vô cùng chán ghét anh ta, thế nhưng, nếu anh ta đã mở lời xin mình giúp đỡ thì cô cũng chẳng thể từ chối. "Bao lâu mới có kết quả?" "Ba ngày đi, đến lúc có kết quả thì tôi sẽ gọi điện cho anh." Cô không mấy tình nguyện nói. "Tốt lắm, đợi lúc nữa tôi sẽ tự mình mang đến cho cô." Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ 'tự mình', ý muốn nhắc rằng nếu cô muốn trốn tránh anh thì cô nhất định sẽ thê thảm. "Biết rồi." Cô bất mãn đáp lại. "Anh nợ tôi một cái nhân tình đó" Cô vẫn không quên đòi nợ. "Ừm, tôi nợ cô một cái nhân tình" Ha ha, anh cũng không mấy quan tâm, nợ cô cũng tốt, anh sẽ có thêm lý do để tìm cô. "Vậy tôi cúp máy đây, lát nữa gặp nhé." "Ừ." Cúp máy, cô liền rùng mình một cái, sao đột nhiên cô lại có một dự cảm không tốt vậy? *********************** Buổi tối ba ngày sau, Mạnh Triết cầm báo cáo kiểm tra về nhà họ Vương. "Má Lỗ, bà đi gọi ông chủ cùng mấy đứa kia xuống đây, bảo là tôi có chuyện muốn nói." Vừa đi vào phòng khách, anh liền dặn dò. "Tiện thể bảo cả cháu gái của bà xuống nữa." "Vâng." Đêm hôm đó, bà đã đi nhận lỗi với ông chủ, ông chủ cũng đã tha thứ cho bà rồi. Một lúc sau, mấy người kia lần lượt đi xuống. "Anh cả, có kết quả rồi hả?" Đỗ Vũ nhìn thấy túi tài liệu trên tay anh, lập tức hỏi. Lắc lắc túi lớn trên tay, anh cười nói: "Mới ra lò luôn." "Sao rồi?" Vương Long Sinh sốt ruột hỏi. "Đợi một người nữa đã." Vẫn còn một người nữa chưa xuất hiện, mà người này, là nhân vật chính trong chuyện lần này. "Ông chủ, Tiểu Mộng không có trong phòng." Má Lỗ vội vàng từ trên lầu chạy xuống. "Chắc không phải là đã chôm đồ bỏ trốn rồi chứ?" Đỗ Vũ nói đùa. "Tiểu Hành, con gọi điện đến chỗ bảo vệ gác cổng hỏi đi..." Vương Long Sinh đang định bảo Nhậm Ngã Hành gọi điện qua bên bảo vệ hỏi chút tin tức thì bất ngờ bị tiếng tranh cãi bên ngoài cắt ngang. Năm người bọn họ cùng má Lỗ vội vàng đi ra ngoài, muốn nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy hai người bảo vệ một trái một phải đang giữ chặt Tiểu Mộng, kiên quyết kéo cô ta vào trong. Còn Tiểu Mộng vì giãy dụa mà tóc tai rối loạn, quần áo lộn xộn không chịu nổi, giống như kẻ điên vừa kêu gào vừa giãy dụa. Phía sau còn có hai bảo vệ, trên tay một người cầm theo một túi hành lý to đùng còn người kia thì kéo cả một valy nặng trịch. "Mấy tên xấu xa này, thả tôi ra! Tôi sẽ khiến các người đẹp mặt! Con bà nó, mấy người đàn ông xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối còn gọi là anh hùng sao! Rốt cuộc các người có phải là đàn ông không vậy, là đàn ông thì mau thả tôi ra!" Tuy hai người gác cổng đều là hai người đàn ông lực lưỡng nhưng để bắt được một cô gái đanh đá như vậy, thật cũng khiến họ khá vất vả. Vừa nhìn thấy ông chủ đang đứng bên ngoài, họ liền vội thả cô ta ra. "A! Con bà nó, mấy người không biết nhẹ nhàng chút à." Cô ta vẫn không biết sống chết gào to. "Tiểu Mộng..." Má Lỗ bị dọa đến khiếp sợ, bà chưa từng gặp qua cô gái nào vô giáo dục như vậy, mà cô gái này còn là cháu gái bà nữa. Sau khi đứng vững, cô ta vẫn ngoan cố nhìn mấy người đàn ông đang đứng bên ngoài. "Ông chủ, cô ta muốn đi khỏi đây nên chúng tôi mới ngăn cản, nhưng cô ta lại cố gắng xông ra nên chúng tôi...." Một người bảo vệ vội vàng giải thích. Nhìn sắc mặt mấy người kia không tốt lắm, họ chỉ sợ chính mình làm sai chuyện thôi. "Không sao, làm rất tốt." Bạch Dật Phong ôn hòa cười, nhưng ý cười vẫn chưa đạt tới đáy mắt. "Trên tay các anh là gì vậy?" Nhậm Ngã Hành hỏi hai người bảo vệ đứng phía sau. "Hành lý của cô gái này ạ." Đem túi đồ ném xuống trước mặt ông chủ. "Tiểu Mộng, sao cháu lại có nhiều hành lý như thế? Lúc cháu mới đến không phải chỉ có mỗi cái túi nhỏ hay sao?" Nhìn một túi hành lý cùng một valy lớn trước mặt, má Lỗ khó hiểu nhăn mày, hỏi. "Anh." Đỗ Vũ chỉ vào một người bảo vệ nói: "Anh cầm cái này." Lại chỉ vào hành lý trên đất nói: "Mở ra xem thử." Bảo vệ nhận được lệnh liền mở túi hành lý ra. Đồ vật bên trong khiến cho vẻ mặt tất cả mọi người đều biến sắc. "Đồ phụ nữ xấu xa này, lập mưu hại Tuấn Khải còn chưa đủ lại còn dám vô liêm sỉ trộm đồ nữa!" Nhậm Ngã Hành xông lên túm lấy cổ áo của cô ta, tức giận mắng. Toàn bộ hành lý của cô ta toàn là đồ cổ cùng đồ trang sức quý giá. "Em buông cô ta ra đi." Mạnh Triết vươn tay giữ lấy tay Ngã Hành, muốn anh buông Tiểu Mộng ra. "Hừ!" Anh dùng sức ném cô ta sang một bên. Tiểu Mộng lập tức ngã xuống đất nhưng không hề rên một tiếng. Chống tay đứng lên, phủi đi bụi đất trên người, cô vẫn quật cường nhìn bọn họ, cũng chưa từng mở miệng. Mạnh Triết nhìn dáng vẻ không biết hối lỗi của cô ta, anh liền lắc lắc túi tài liệu trên tay. "Cô vẫn khăng khăng nói Tuấn Khải đã phát sinh quan hệ với cô sao?" Nhìn túi tài liệu trên tay anh, cô liền biết bọn họ chắc chắn đã tra ra chuyện cô bỏ thuốc với Tuấn Khải, thế nhưng.. "Cho dù tôi bỏ thuốc thì anh cũng không có bằng chứng chứng minh tôi không có phát sinh quan hệ với anh ta." Chỉ cần cô kiên trì nói mình đã lên giường với Vương Tuấn Khải thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì được mình. "Từ trước đến giờ, tôi chưa từng biết một người đàn ông ngủ say như lợn chết lại có phản ứng sinh lý đó." Đỗ Vũ mở miệng châm chọc. "Anh chưa từng biết? Anh từng thử rồi sao?"Không cam lòng châm chọc lại. Nếu chạy trốn thất bại thì cô vẫn tiếp tục kiên trì không thừa nhận, xem bọn họ có thể làm gì. "Cô còn ít tuổi nhưng sao lại chẳng biết xấu hổ như vậy chứ?" Vương Long Sinh nhìn cô, lắc đầu nói. "Ông biết xấu hổ thì ông sẽ không lên giường cùng phụ nữ sao?" Mẹ nó, bọn họ có tư cách gì mà coi thường cô, nếu chẳng phải vì do những tên đàn ông xấu xa này thì cô sẽ trở thành như bây giờ sao? Ông ta nghĩ rằng, cô muốn biến thành như bây giờ sao? Cô là do bọn họ dồn ép, bị những tên đàn ông xấu xa này dồn ép. "Cô..." Vương Long Sinh bị cô ta châm chọc tức đến nỗi không nói nên lời. "Mặc kệ cô có phát sinh quan hệ với Tuấn Khải hay không, chỉ dựa vào chuyện cô bỏ thuốc nó thì tôi đã có thể kiện cô rồi." Bạch Dật Phong quyết định bắt đầu từ chuyện bỏ thuốc, nếu cô ta kiên trì không thừa nhận thì bọn họ đúng là hết cách với cô ta. Cô chợt cười lạnh, nếu là ba ngày trước thì có lẽ cô sẽ sợ hãi nhưng trải qua ba ngày tĩnh lặng kia cô đã chẳng còn sợ hãi gì nữa rồi. "À, cốc sữa là tôi nhận từ tay bác tôi, có bỏ thuốc hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết đem lên thôi." Bọn họ cũng không thể buộc tội cô đã bỏ thuốc được. "Tiểu Mộng, cháu..." Má Lỗ hoàn toàn không ngờ cô lại đổ hết tội lên đầu bà như vậy. "Thật sao?" Nhậm Ngã Hành có rất nhiều cách để cô ta không thể nói dối được. "Tất cả các góc rẽ trên hành lang trong nhà chúng tôi đều đặt camera ẩn, có muốn tôi đem băng ghi hình ngày hôm đó cho cô xem không?" "...." Cô thật sự không ngờ bên trong nhà còn có camera ẩn. "Vẫn chưa chịu thừa nhận sao?" Mạnh Triết tiếp tục hỏi. "Anh muốn tôi thừa nhận cái gì?" Đánh chết cô cũng không nhận. Thật sự là vịt chết còn mạnh mỏ. "Cô không còn là xử nữ, phải không?" Đỗ Vũ hiểu rõ hỏi. "Trên giường Tuấn Khải không có vết máu." "Nếu cô là xử nữ thì hẳn là phải có vết máu lưu lại, vậy cô muốn Tuấn Khải chịu trách nhiệm thì chúng tôi sẽ chấp nhận." Ba ngày nay, Nhậm Ngã Hành cũng không hề rảnh rỗi, tất cả mọi chuyện của cô gái này anh đều điều tra rõ ràng. "Cô làm việc trong quán bar, nói thẳng ra là làm gái bao, vậy dựa vào đâu mà cô muốn Tuấn Khải chịu trách nhiệm. Cho dù có phát sinh quan hệ thì cùng lắm là cho cô một khoản tiền thôi, hơn nữa, hai người vốn chẳng hề xảy ra chuyện gì cả." Cầm ảnh của cô ta đến hỏi bất cứ kẻ ăn chơi nào trong giới thượng lưu là dễ dàng biết được, một cô gái hư hỏng như thế thì sao có tư cách yêu cầu em trai phải chịu trách nhiệm. Lời nói của anh liền đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong trái tim khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Cô thật không ngờ, anh ta lại có thể tra ra được công việc trước kia của mình. Cô dùng tên giả, cũng cho rằng mình che dấu khá tốt nhưng không ngờ vẫn có người đào ra được cái quá khứ kinh tởm kia. "Tiểu Mộng, cháu..." Bà thật sự không hề biết cháu gái mình đã từng làm gái bao trong quán bar. Nấc một tiếng, cô ngồi phịch xuống đất, ôm đầu khóc rống lên mặc kệ mọi ánh mắt đang nhìn mình. "Tôi cũng không muốn...Tôi cũng không muốn...Tôi chỉ là bị ma xui quỷ khiến, không muốn trải qua những ngày như trước kia nữa...Tôi đố kỵ với cậu chủ Vương Nguyên, có cha mẹ yêu thương, có chồng yêu thương, có bố chồng yêu quý...Tôi đố kỵ vì cậu ấy có được tất cả...Tôi ao ước mười mấy năm cũng chẳng có được cái gì mà cậu ấy lại dễ dàng có được...Tôi hâm mộ, tôi đố kỵ...Lúc bị bố dượng bán vào quán bar, tôi cũng từng đấu tranh, cũng từng chạy trốn...Nhưng lại chẳng thể trốn thoát...Tôi cũng muốn có hạnh phúc...Tôi cũng từng nghĩ đến cuộc sống giàu có...Nếu nhà tôi có tiền thì tôi cũng sẽ không bị bán đi...." Má Lỗ đau lòng bước lên, quỳ gối xuống rồi dang tay ôm cô vào lòng. "Vì sao cháu không gọi điện cho bác, cháu biết bác yêu cháu nhất, nhất định sẽ giúp cháu mà..." "Bọn họ nhốt cháu lại không cho tiếp xúc với bên ngoài...Cháu hoàn toàn bất lực..." "Lần này nên xử lý thế nào đây?" Cảnh ngộ của cô làm cho người ta rất thương cảm, cô muốn một cuộc sống tốt đẹp cũng không có gì đáng trách, nhưng, cô đã dùng sai cách rồi. "Cho nó một khoản tiền để nó rời khỏi đây đi." Vương Long Sinh nhìn dáng vẻ hai bác cháu ôm nhau khóc rống lên, mềm lòng nói. "Hy vọng cô ta có thể hoàn toàn thay đổi." Mạnh Triết xoay người đi vào nhà. Mấy người còn lại cũng nhìn hai người kia một lúc rồi mới lần lượt đi vào. Màn kịch này cứ như vậy mà hạ màn. "Bao giờ hai đứa mới về nhà họ Vương? Ông thông gia gọi đến nhiều lần rồi đó." Vương Minh Hoàng hỏi hai người đang ngồi nhàn nhã trên xích đu. Tuy ông rất vui vì con mình về nhà ở, nhưng dù sao thì cậu cũng đã gả ra ngoài rồi, còn mang con trai nhà người ta về làm cho người ta gọi điện đến giục nhiều lần khiến ông vô cùng xấu hổ. Qua điện thoại, ông cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù sao chuyện cũng đã xử lý xong hai tuần trước rồi mà con mình vẫn chưa hề nghĩ đến việc trở về nhà họ Vương. Còn đứa con rể này, cứ con mình ở nơi đâu là nó theo đến đó, hoàn toàn mặc kệ người khác lo lắng. "Khải Khải có muốn về không?" Cậu lười nhác tựa vào vai Vương Tuấn Khải, nhìn anh hỏi. "Về đâu?" Hai chân chạm đất, anh khẽ lắc lư xích đu. Hai ngày trước, vì anh đung đưa xích đu quá mạnh khiến cho hai ông bà Hoàng( gọi vầy cho dễ xưng hô nha) sợ đến mức mắng cho anh một trận, anh liền không dám rung xích đu quá mạnh nữa. Bởi vì bọn họ nói, rung quá mạnh sẽ khiến Nguyên Nguyên ngã bị thương. Anh đã hứa với cha là sẽ bảo vệ Nguyên Nguyên nên không thể làm cậu bị thương được. "Nhà con đó." Thỉnh thoảng, Vương Minh Hoàng cũng thật hết cách với đứa con rể ngốc này, nó luôn không hiểu chuyện khiến cho người khác phải liên tục giải thích. "Nguyên Nguyên phải về sao?" Nếu Nguyên Nguyên không về thì anh cũng sẽ không về. "Những điều em nói với anh trong hai tuần nay, anh có nhớ kỹ không?" Cậu không vội trả lời câu hỏi của anh mà hỏi anh một vấn đề khác. Anh ra sức gật đầu: "Những điều Nguyên Nguyên nói anh đều nhớ kỹ." Lộc Nguyên Sinh thấy đôi vợ chồng son chỉ mãi nói chuyện với nhau mà không để ý đến ai khác liền cảm thấy rất mất mặt, ông lập tức xoay người về phòng nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Bảo bối à, con đã không còn tức giận cũng chẳng còn khổ sở nữa thì hãy sớm trở về đi." Phi phi phi, ông nói giống như muốn đuổi 'con gái' đi vậy. Cậu chẳng hề quan tâm đến ông, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình. "Nói cho em nghe xem anh nhớ được bao nhiêu." Cậu đương nhiên biết mọi chuyện đều là giả, cái gì gọi là tức giận, khổ sở chứ, cha đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi. "Ừ." Gật gật đầu, ngoan ngoãn nhìn về phía trước, anh bắt đầu đọc thuộc lòng. "Không được tùy tiện nhận đồ của người lạ...Không được nói chuyện với người lạ...Không được đi theo người lạ...Không...Không..." Nhức đầu quá, anh quên mất rồi. "Quên rồi hả?" Cậu khẽ cười, hơi ngẩng đầu lên ngắm nhìn dáng vẻ buồn phiền của anh. Anh ngây ngốc cười, vô tội nhìn cậu. "Phía sau quên mất rồi...." Anh thật sự không cố ý, tuy anh rất chăm chỉ học thuộc nhưng chẳng hiểu tại sao, chưa đến vài tiếng đồng hồ anh liền quên hết một nửa. "Quên rồi thì thôi." Trong thời gian ngắn mà bắt anh nhớ nhiều như vậy, đúng là làm khó anh rồi. "Nguyên Nguyên giận sao?" Anh sợ hãi hỏi. Cậu khẽ lắc đầu: "Em không có giận anh." "Vậy là tốt rồi." Nghe cậu nói không hề tức giận, anh liền thở phào nhẹ nhõm. "Em nhắc lại lần nữa, anh không cần phải học thuộc chỉ cần nhớ kỹ trong đầu là được, anh hiểu chưa?" Chỉ cần cậu nhắc lại vài lần bên tai anh là anh sẽ nhớ thôi. "Ừ, anh sẽ nhớ kỹ." Chỉ cần là lời Nguyên Nguyên nói, anh đều nhớ kỹ. "Nếu gặp người lạ thì anh không được nói chuyện, không được đi theo hay là tùy tiện nhận đồ ăn, thức uống của họ." Trải qua chuyện lần này, cậu nhất định phải dạy cho anh một vài điều quan trọng. Cậu và mọi người không thể lúc nào cũng ở cạnh anh được, anh không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết lời nói của ai nên nghe hay không nên nghe, đồ gì nên ăn hay không nên ăn. "Ừ." Dùng sức gật đầu, điều này anh đã nhớ kỹ. "Nếu là người anh quen mà họ muốn anh làm gì thì trước tiên anh phải gọi cho em hoặc hỏi các anh của anh trước đã." Hiện tại, cũng không phải người lạ mới là kẻ xấu mà có nhiều việc xấu đều do người quen biết gây ra. "Anh đã nhớ kỹ số di động của em chưa?" Gật đầu, anh còn nghiêm túc ghi lại rồi nhìn chằm chằm dãy số đó suốt ba ngày nên đã nhớ kỹ. "Không được đi ra ngoài một mình, nhất định phải có người đi cùng." Cậu bắt anh phải nhớ kỹ điều này, nếu anh ra ngoài một mình mà bị lạc hay gặp phải kẻ xấu thì sẽ phiền phức to. "Mặc kệ có quen biết hay không, người ta cho anh ăn cái gì cũng phải được sự đồng ý của em mới được ăn." "Nguyên Nguyên..." Anh không thể nhớ nhiều như vậy đâu. Ha ha, vừa nghe anh gọi, cậu liền biết anh không nhớ nổi nữa rồi. Cậu cũng không thích bắt anh làm những chuyện mà anh không thích. "Vậy những điều kia..." Khẽ ngáp một cái, cậu mệt mỏi nói. "Khải Khải, ôm em về phòng, em buồn ngủ rồi." Mấy ngày nay, tuy cậu đã bớt nôn nghén nhưng lại trở nên rất thích ngủ. Tỉnh giấc chưa đến ba tiếng là cậu lại mệt mỏi. Mỗi lần ngủ cũng chẳng được bao lâu, nhiều nhất là nửa tiếng liền tỉnh giấc. "Ừ." Đứng lên khỏi xích đu, anh dịu dàng ôm cậu vào lòng rồi xoay người bước về phòng. ****** Thời gian trôi qua rất nhanh, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải trở về nhà họ Vương đã hơn 10 ngày rồi. Lúc vừa về, má Lỗ đã chạy đến gặp bọn họ nhận lỗi, hai người cũng không trách cứ gì bà. Vương Nguyên đã tìm được một nữ giúp việc khác, đó chính là Tiểu Lỵ đang làm việc cho nhà mình. Bởi vì Tiểu Lỵ đã làm việc trong nhà mình hơn 5 năm nên Vương Nguyên vô cùng tin tưởng cô. Cứ cách ba bốn tuần là Vương Tuấn Khải lại bị nhóm người Mạnh Triết kéo tới công ty nguyên cả ngày. Sau khi thành thói quen, mỗi lần phải đến công ty là anh không còn quấn chặt lấy Vương Nguyên nữa. Mang thai đến tháng thứ tư, tình trạng nôn nghén cũng chấm dứt, bệnh thích ngủ cũng chẳng còn, hiện tại Vương Nguyên cảm thấy rất sảng khoái. "Cậu chủ, bên ngoài có người tự xưng là bạn cậu muốn gặp cậu" Bảo vệ gác cổng thông qua điện thoại nội bộ báo cáo với Vương Nguyên "Bạn tôi sao?" Kỳ lạ, cậu không hề có bạn bè gì ở Đài Loan mà. "Nam hay nữ?" "Một nam một nữ." Không thể nào, hai người kia không phải đã đuổi theo tới Đài Loan rồi đó chứ? "Họ trông như thế nào?" Nhìn hai người đứng ở bên ngoài cửa, bảo vệ tận tụy nói: "Nam tóc vàng còn nữ là tóc xoăn màu nâu." Đúng là hai người kia rồi. "Anh dẫn bọn họ vào phòng khách đợi tôi." Chết tiệt, sao hai người kia lại đuổi đến tận đây chứ? Cắt đứt cuộc gọi nội bộ, cậu liền nhanh chóng gọi về nhà mình. "A lô..." "Mẹ à, có phải có người đến nhà tìm con không?" Cậu chỉ có thể nghĩ đến chuyện này, bởi vì bạn bè bên Mỹ của cậu cùng lắm là biết địa chỉ nhà ở Đài Loan thôi, chuyện cậu lập gia đình cũng chỉ có vài người biết, mà hai người tìm đến cửa này, cậu có muốn tránh cũng không kịp. "Đúng vậy, nam đẹp trai nữ xinh xắn, mẹ đưa cho họ địa chỉ nhà chồng con rồi." Lâm Tuyết cảm thấy hai người kia thật xứng đôi. "Trời ạ, mẹ hại chết con rồi." Cúp máy, cậu lập tức sửa sang lại quần áo rồi mới đi xuống phòng khách. Đầu dây bên kia, Lâm Tuyết tức giận cúp máy.
|
"Cái thằng bé này, nói linh tinh gì vậy, cái gì gọi là hại chết nó rồi." Cậu vừa đi xuống liền nhìn thấy hai người kia đang bước vào nhà. Hôm nay các cậu chủ đều đi đến công ty nên Tiểu Lỵ phải tiếp nhận việc của cậu Vương là đi theo chăm sóc cho cậu Nguyên. "Nguyên nhi!" Hai người kia vừa thấy cậu xuống, lập tức kích động chạy về phía cậu Thấy bọn họ như vậy, Tiểu Ly vội vàng chắn phía trước Vương Nguyên để tránh cho bọn họ làm tổn thương cậu "Hai người cẩn thận một chút, cậu chủ đang mang bầu, nếu xảy ra chuyện gì thì hai người đền nổi không?" Tiểu Ly lo lắng hỏi. Lời nói của Tiểu Ly khiến cho hai người kia ngây ngốc tại chỗ đồng thời cũng chịu đả kích rất lớn, rõ ràng là không thể tiếp nhận được chuyện Vương Nguyên đã mang thai. Vương Nguyên quen hai người này lúc còn đi học ở Mỹ. Lúc mới bắt đầu cũng không tệ, nhưng càng về sau cậu lại càng trốn tránh bọn họ. Lần này trở về Đài Loan, có thể yên tĩnh vài tháng, cũng là do cậu thừa dịp bọn họ đi công tác ở Anh mới trốn về được. Người đàn ông tóc vàng gọi là Mide, là cố vấn đầu tư tài chính đứng số một số hai nước Mỹ. Dáng vẻ anh ta giống như tiểu thụ trong truyện tranh, da thịt trắng nõn, non mềm như có thể nhéo ra nước. Lông mày dày rậm được anh tỉa thành hình trăng khuyết rất hòa hợp với khuôn mặt nữ tính. Đôi con ngươi màu xanh nước biển, khi anh ta dùng ánh mắt thâm tình nhìn một ai đó sẽ khiến cho người đó có cảm giác như bị sóng biển cuốn trôi. Chiếc mũi nhỏ xinh, khéo léo khác hẳn so với mũi người ngoại quốc. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt, nhìn qua vừa gợi cảm lại vừa lạnh lùng. Một người đàn ông hấp dẫn như vậy, còn rất nổi tiếng trong giới phụ nữ nữa, huống chi hiện tại phụ nữ háo sắc lại nhiều không đếm xuể, anh ta muốn bị bỏ qua cũng khó. Nhưng anh ta lại đụng trúng một tấm sắt cứng, đó chính là Vương Nguyên. Mới đầu chỉ là đùa vui, càng về sau anh ta lại càng thật lòng yêu cậu. Anh ta quấn lấy cậu, hy vọng một ngày nào đó cậu có thể cảm nhận được tấm chân tình của mình. Nhưng thật không ngờ, anh ta chỉ đi Anh một chuyến thôi mà lúc trở về, không những nghe nói cậu đã quay về Đài Loan mà còn kết hôn nữa, anh ta gấp lên đến nỗi vội vàng đùn đẩy công việc, lập tức bay đến Đài Loan. Còn cô gái tóc xoăn màu nâu tên là Naria, cũng là cố vấn đầu tư giống như Mide. Thân hình cô không cao to như phụ nữ ngoại quốc mà nhỏ nhắn như con gái phương Đông. Chiều cao 160cm của cô thật không tương xứng với vóc dáng gợi cảm này, cô nổi tiếng là công chúa quyến rũ trong giới thương nghiệp. Nước da trắng trẻo không chút tàn nhang, nếu dùng một loại quả để hình dung làn da trắng nõn của cô thì hẳn phải là trái vải đã bóc vỏ, vừa trắng trẻo lại mọng nước. Đôi lông mày hình lá liễu làm cho vẻ ngoài của cô vừa chín chắn lại không mất đi nét đoan trang. Mỗi khi cô nheo lại đôi mắt màu nâu sẽ khiến cho người đối diện có cảm giác như bị điện giật, vô thức quyến rũ một đống đàn ông quỳ xuống dưới làn váy của cô. Cái mũi xinh xắn kết hợp với làn môi đỏ mọng càng câu hồn người ta hơn. Đường nét đó phối với vóc dáng kiều mụ của cô lại càng thêm mê hoặc người. Số đo ba vòng 36, 24, 36 hoàn toàn là một báu vật gợi cảm. Nhưng đâu ai ngờ rằng, một cô gái quyến rũ như thế lại thích Vương Nguyên. Lần đầu tiên Naria nhìn thấy Vương Nguyên liền thích ngay, cô dùng thân phận bạn tốt đi theo cậu ấy Cũng giống như Mide, cô không ngờ mình mới đi công tác một chuyến mà Vương Nguyên đã quay về Đài Loan lấy chồng rồi cô không cách nào chấp nhận chuyện Vương Nguyên tùy tiện gả đi như vậy nên cô cũng đùn đẩy công việc, cùng Mide bay đến Đài Loan. "Nguyên nhi.... Cậu có thai rồi..." Vẻ mặt hai người đều kinh ngạc giống nhau, cùng nhau đem tầm mắt nhìn xuống bụng Vương Nguyên, cùng nhau choáng váng rồi cùng nhau đưa tay đỡ trán. Nhìn dáng vẻ của hai người họ, Tiểu Lỵ liền cảm thấy buồn cười. Hai người kia ngạc nhiên gì vậy chứ, cậu chủ kết hôn rồi có bầu là chuyện bình thường thôi mà. "Ngồi xuống đi."Vương Nguyên đi đến bên ghế sofa ngồi xuống. Bụng cậu tuy không lớn nhưng đứng một lúc lâu, cũng sẽ rất mệt mỏi. Vương Nguyên thông minh chọn cho mình chiếc sofa đơn, không thì hai người kia nhất định sẽ ép cậu vào giữa mất. Chỉ có điều, chuyện như thế đã từng xảy ra, cho nên cậu bị ép đến càng phải thông minh hơn. Hai người kia vẫn một trái một phải ngồi xuống hai chiếc ghế sofa bên cạnh Lộc Hàm sau đó lại nhìn chằm chằm bụng của cậu hoàn toàn là một dáng vẻ khó có thể chấp nhận nổi. Tiểu Lỵ đứng phía sau Vương Nguyên, cảnh giác nhìn bọn họ, chỉ sợ hai người kia sẽ làm ra chuyện tổn thương đến cậu chủ của mình. Tuy cậu không biết bọn họ, cũng chẳng biết bọn họ có quan hệ như thế nào với cậu chủ, nhưng nhìn dáng vẻ kỳ quái của hai người này thì cậu vẫn nên cẩn thận một chút. "Nguyên nhi à, sao cậu lại lén lút trở về Đài Loan như thế hả?" Naria hoàn toàn không nghĩ đến cậu lại trở về Đài Loan một mình, cô cứ nghĩ rằng cậu ấy sẽ định cư ở Mỹ luôn cơ. Cậu cười híp mắt, nói: "Trong nhà có chút chuyện, không thể không trở về." "Em cũng đâu có thiếu tiền, vì sao lại vẫn đồng ý kết hôn?" Đây là chuyện khiến Mide không thể chấp nhận nổi, cho dù cậu có thiều tiền thì chỉ cần nói một câu, anh cũng sẽ cố hết sức để giúp đỡ cậu, làm sao cậu có thể đồng ý kết hôn với một người xa lạ như thế. "Đúng vậy, vì sao cậu lại chấp nhận đám cưới này? Chẳng phải cậu vẫn nói muốn tìm một người đàn ông khiến cậu yêu thật lòng sao?" Naria khó hiểu hỏi. Nói về tiền bạc thì Vương Nguyên có cả đống, chỉ cần cậu ấy tùy ý đầu tư cũng đã kiếm lời vài tỷ thì sao lại thiếu tiền được chứ. Lại còn là đám cưới trao đổi lợi ích nữa. Nói tới điều này, cậu càng cười rực rỡ hơn: "Mình là thật lòng yêu chồng mình mà." "Không thể được." Mide không thể tiếp nhận được chuyện cậu yêu một người đàn ông khác. "Thật sao?" Naria cũng không tin lắm, ở Mỹ có rất nhiều mỹ nam theo đuổi Nguyên nhi nhưng đều thất bại. Cô cũng không tin Vương Nguyên mới về nước chưa lâu lại có thể thích một người khác. Cậu biết ngay là họ không tin mà. "Mình đối với chồng mình là vừa gặp đã yêu." Dù sao thì cứ nói rõ ràng ra cũng tốt, nếu bọn họ bằng lòng buông tay thì cậu sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhẹ nhõm. "Anh ta đẹp trai hơn anh sao?" Mide là thật lòng với cậu, anh ta thật sự không thể chấp nhận nổi sự thật cậu yêu người khác. Nhìn Mide, cậu khẽ lắc đầu. Một người đàn ông mà muốn đẹp giống anh ta thì đúng là không có mấy. "Vậy có thông minh hơn anh không? Có tài giỏi hơn anh không?" Cậu vẫn lắc đầu, Khải Khải mãi mãi cũng không thể thông minh như anh ta. "Vậy vì sao em lại yêu anh ta?" Một người chẳng chút tài cán gì thì sao xứng nhận được tình yêu của cậu. "Yêu một người thì chẳng cần có lý do gì, yêu là yêu thôi." Cậu chưa từng nghĩ vì sao lại yêu Khải Khải kể từ lúc cả người anh đầy bùn đất xuất hiện trước mặt cậu, cậu liền thích anh, không vì bất kỳ một lý do gì. "...." Không còn tìm được lý do để bắt bẻ cậu, anh ta liền chán nản ngồi xuống ghế sofa. Còn với Naria, tuy cô thích Vương Nguyên nhưng cô cũng hiểu cậu ấy sẽ mãi mãi không thể tiếp nhận được tình cảm của mình. Nếu cậu ấy thật lòng yêu người kia mà anh ta cũng đem lại hạnh phúc cho cậu ấy thì cô nguyện ý chúc phúc cho hai người. "Vậy anh ta có đối xử tốt với cậu không?" Nghe thấy câu hỏi này, Tiểu Lỵ đang đứng phía sau Vương Nguyên kìm được lén cười trộm. Xoay đầu nhìn Naria, Vương Nguyên thẳng thắn nói: "Đối xử tốt hay không còn tùy vào từng người. Với mình thì đúng vậy, anh ấy rất tốt với mình." "Nếu đã như thế thì mình sẽ chúc phúc cho cậu, hy vọng cậu sẽ mãi hạnh phúc." Vương Nguyên khẽ mỉm cười, đối với người bạn này, cậu là thật lòng quý mến, nhưng vì không muốn cậu ấy có những suy nghĩ khác với mình, cậu chỉ có thể giữ khoảng cách với cô ấy thôi. Cô ấy có thể thật tâm chúc phúc cho mình như thế, cậu đương nhiên là rất vui rồi. Naria thì ổn rồi nhưng Mide thì hơi khó giải quyết. Luôn luôn kiêu ngạo như anh ta, thật sự rất khó chấp nhận chuyện Vương Nguyên đã yêu người khác. Nếu đối phương không chiếm được sự đồng ý của anh ta thì anh ta sẽ tìm đủ mọi cách để phá hoại. "Tiểu Lỵ, em xuống mang trà lên đi, chúng tôi cũng không thể chỉ ngồi không như thế này được, chúng tôi sẽ vừa dùng trà vừa nói chuyện." Trước tiên là cứ dùng trà trước cho thấm giọng rồi lại tiếp tục tán gẫu. "Vâng" Tiểu Lỵ xoay người, đi xuống phòng bếp pha trà. "Chuyện nhà cậu giải quyết xong rồi à?" Naria bắt đầu tán gẫu với cậu, dù sao thì cô cũng đã chấp nhận sự thật đó rồi. Nếu cậu ấy không thể chấp nhận tình cảm của mình thì hai người vẫn tiếp tục làm bạn bè cũng tốt. "Ừ." Liếc nhìn Mide đang buồn bực ngồi một chỗ uống trà, cậu liền mỉm cười, tiếp tục nói chuyện với Naria. Cậu tin rằng, một ngày nào đó anh ta sẽ hiểu ra. "Tình hình lúc đó rất tệ sao?" Nếu không thì cậu ấy đã từ chối đám hỏi này rồi. "Biết nói thế nào đây nhỉ, 90 triệu, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không đúng, suýt chút nữa thì tuyên bố phá sản." "Chồng cậu biết không?" "Ha ha, mình không muốn anh ấy biết. Hơn nữa, người trong nhà cũng không ai nói cho anh ấy." Ai, loại chuyện này nói anh cũng chẳng hiểu đâu. Tuy đang tức giận nhưng Mide vẫn dỏng tai lên nghe hai người nói chuyện, anh ta đang định tìm vài lý do để phá hoại hôn nhân của cậu. Hóa ra là chồng cậu ấy chẳng hề biết tý gì về đám cưới này. "Anh ta là người như thế nào?" Có thể khiến cậu ấy yêu thích, hẳn không phải là người đàn ông bình thường. Nói đến đây, Vương Nguyên không kìm được bật cười, cười đến rực rỡ, cười đến hạnh phúc. "Anh ấy là một người rất đáng yêu." Gì, một người đàn ông bị nói thành đáng yêu thì còn mặt mũi ra ngoài sao? Mide càng thêm tin tưởng, anh ta hoàn toàn không xứng với Vương Nguyên. "Thật à? Vậy mình phải nhìn thật kỹ xem, là người đàn ông như thế nào lại có thể khiến cậu vừa gặp đã yêu như thế." Từ để miêu tả người đàn ông ngoài đẹp trai còn có vài từ khác, nhưng rất ít khi dùng từ đáng yêu để miêu tả. "Hy vọng không làm cậu thất vọng." Hì hì, cậu thích nhưng không có nghĩa là người khác sẽ thích nét đặc biệt của Khải Khải. "Ha ha, không có đâu." Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, Tiểu Lỵ đứng phía sau cũng cảm thấy vui lây, còn người kia thì vẫn ngồi buồn bực một mình. ******* "Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên ." Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng rồi. Vương Tuấn Khải từ bên ngoài chạy vọt vào, mấy tiếng rồi anh chưa được nhìn thấy cậu đó. "Em ở đây." Ngồi ở phòng khách, cậu giơ tay hướng về phía anh đang định chạy lên lầu, vẫy vẫy. Vội vàng chạy đến bên cạnh cậu, anh liền bế cậu dậy, sau đó đặt mông ngồi xuống sofa rồi mới đặt cậu ngồi lên đùi mình. Anh vùi mặt vào trong hõm cổ cậu, hít lấy hương táo nhàn nhạt mê người. "Nguyên Nguyên, anh rất nhớ em." Cậu vươn tay vỗ nhẹ vai anh, ý bảo nơi đây vẫn còn đang có khách. Anh ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang ngồi hai bên sofa, khó hiểu hỏi: "Họ là ai vậy?" Anh chưa từng nhìn thấy hai người này, nhưng bọn họ trông rất được. "Bọn họ trông rất đẹp." "Bạn em ở bên mỹ đó." Véo nhẹ mũi anh, cậu cười đáp lại. "Chào các bạn." Nếu là bạn của Nguyên Nguyên thì anh cũng nên lịch sự chào hỏi. Cha đã từng dạy: phải lễ phép với bạn bè và khách. Chỉ vào anh, cậu mỉm cười giới thiệu với hai người: "Mide, Naria, đây là chồng mình, Vương Tuấn Khải." "Ha ha, tôi là chồng của Nguyên Nguyên." Vừa nghe cậu thân thiết nói mình là chồng của cậu, anh cũng ngây ngô nói theo. "Xin chào, tôi là Naria." Nhìn phản ứng cùng cách nói chuyện có phần kỳ lạ của anh, trong lòng cô liền nổi lên chút nghi ngờ, nhưng lại ngại hỏi nên chỉ có thể chào hỏi anh trước. "Xin chào , xin chào." Thấy cô hòa nhã chào hỏi mình, anh lập tức cười hì hì, gật đầu với cô. "Tôi là Mide." Xoay đầu sang hướng khác, anh ta không thèm nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, thái độ cũng không mấy thân thiện. Thái độ của anh ta khiến Vương Nguyên khẽ nhíu mày, có chút không vui. "Anh...Xin chào." Thái độ của anh ta không thân thiện như Naria, Vương Tuấn Khải hơi sợ sệt, lúng túng đáp lại. Hình như người này không thích anh lắm. "Hôm nay Khải Khải đã làm những gì?" Không muốn để ý đến thái độ khó chịu của Mide, cậu liền dời đi lực chú ý của anh. "Chọn mấy bức vẽ và nhìn mấy đường cong thôi." Mỗi lần bị các anh kéo đến công ty thì anh cũng chỉ làm hai thứ này mà thôi. Dù sao thì anh cũng không hiểu, bọn họ bảo anh chọn cái gì thì anh chọn cái đó, bảo anh nhìn cái gì thì anh liền nhìn cái đó. "Trưa anh ăn cái gì?" "Mì xào kiểu Nhật." Anh rất ít khi ăn thứ này cho nên anh thấy ăn rất ngon. "Nguyên nhi, anh ấy..." Cách nói chuyện thật kỳ lạ, giống như...Naria chưa chắc chắn lắm, nếu đúng như cô nghĩ thì vì sao Nguyên nhi lại thích anh ta chứ? Tựa vào lòng anh, cậu cười ngọt ngào, khẽ gật gật đầu coi như là trả lời Naria. "Vậy vì sao em..." Thật quá khó tin, có rất nhiều chàng trai tài giỏi cho cậu lựa chọn mà cậu không chọn, lại chọn một người đàn ông trí lực có vấn đề như vậy. Mide nghe cách Vương Tuấn Khải nói chuyện cũng có chút nghi ngờ, cho nên lúc nghe Naria hỏi dò liền không kìm được quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên cái gật đầu của cậu là một sự đả kích rất lớn với anh ta. Anh kích động đứng bật dậy, anh ta không thể giống như Naria, bình tĩnh tiếp nhận chuyện Lộc Hàm đã kết hôn rồi mang thai, thậm chí là chuyện chồng cậu là một kẻ ngốc. "Một người đàn ông như vậy, dựa vào cái gì để chiếm được tình yêu của em chứ?" Sắc mặt anh ta tái xanh, tay chỉ vào Vương Tuấn Khải, hoàn toàn bùng nổ. Anh ta có điểm nào thua kém tên ngốc này, cậu lại có thể tình nguyện chọn một kẻ ngốc mà không cần mình. "Mide!" Naria kinh sợ hô to. Bởi vì thái độ này của anh ta mới là nguyên nhân thực sự khiến Nguyên nhi không thể chấp nhận nổi anh ta. Anh ta cứ luôn cho rằng mình là người tốt nhất thế giới, bất kỳ ai yêu mến anh ta cũng là chuyện bình thường, nhưng chỉ có Trời mới biết, người khác thích anh ta ở điểm gì. Vì khuôn mặt của anh ta chăng? "Nguyên Nguyên..." Tuy thái độ của cha vợ đối với anh chẳng mấy thân thiện song tối đa cũng chỉ là hơi lớn tiếng mà thôi, trong mắt không hề có một tia ác ý. Nhưng ánh mắt của Mide chỉ toàn chán ghét và coi thường khiến cho anh cảm thấy hoang mang, chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên cậu. Nhìn thấy vẻ bất an của anh, Vương Nguyên vô cùng đau lòng. Cậu cũng giống như bố chồng cùng bốn người anh kia, không nỡ mắng, đánh Khải Khải, vậy một người ngoài như Mide dựa vào đâu mà mắng anh như vậy. Cậu đứng lên khỏi đùi Tuấn Khải rồi lạnh lùng nhìn Mide khiến cho anh ta cảm thấy sợ hãi. "Anh ấy chẳng cần dựa vào đâu cả, tôi cứ như vậy mà yêu anh ấy." Cậu luôn tin tưởng vào điều này. Cậu chẳng cần anh thông minh, chỉ cần anh giống như hiện tại, sau này mặc kệ anh thay đổi như thế nào, cậu vẫn sẽ mãi mãi yêu anh. Cậu yêu anh chỉ đơn giản vì anh là chính anh thôi. "Ngược lại, tôi muốn hỏi anh, anh dựa vào đâu mà to tiếng ở đây." Không khách sáo với anh chính là không tôn trọng cậu, cậu sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt anh. Thấy cậu tức giận, Tuấn Khải liền kéo kéo tay cậu ý bảo cậu không cần hung dữ như thế. Cậu quay đầu lại, cười dịu dàng với anh để anh yên tâm. Sau đó lại quay qua nhìn Mide, hai vẻ mặt hoàn toàn khác nhau. "Em biết rõ là anh yêu em." Anh thật không ngờ, cậu lại bảo vệ chồng mình như thế. "Vậy cũng không cho phép anh đến chỉ trích hoặc nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho chồng mình." Nếu chỉ nhắm vào một mình cậu thì cậu sẽ mặc kệ, nhưng nếu là nhắm vào anh thì cậu sẽ giống như một con sư tử cái bảo vệ cho con của mình, đem kẻ địch xé thành từng mảnh nhỏ. "Sao em có thể nói những lời như vậy?" Anh ta kích động nắm chặt hai vai cậu, lắc dữ dội, hoàn toàn không quan tâm tình trạng hiện tại của cậu "Anh yêu em nhiều năm như vậy, em lại có thể đối xử như thế với anh sao!" "Anh...Buông...Buông ra..." Phản ứng dữ dội của anh ta làm cậu bất ngờ. "Mide, anh sẽ làm tổn thương Nguyên nhi đó." Naria vội vàng ngăn cản anh ta. Anh ta hoàn toàn không nghe lọt bất cứ điều gì. Hiện tại, anh ta đau khổ đến muốn giết người. Vì sao cậu lại chấp nhận một người đàn ông đầu óc có vấn đề, chứ không thể tiếp nhận được tình yêu của anh? Vương Tuấn Khải nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Vương Nguyên, trái tim lập tức đau đớn. Anh vội vàng đứng lên, dùng sức đẩy Mide đã mất kiềm chế ra, rồi ôm cậu vào trong lòng. "Sao anh lại bắt nạt Nguyên Nguyên?" Cái người xấu này. Anh chưa từng tức giận với bất kỳ ai, Mide coi như là người đầu tiên. "Anh cho rằng cậu ấy thật sự yêu anh sao? Nếu không phải cha anh cho nhà cậu ấy vay tiền thì cậu ấy cũng chẳng lấy anh đâu! Một người đầu óc có vấn đề thì sao cậu ấy lại yêu được cơ chứ? Chẳng qua là do nhà anh có tiền, lợi dụng lúc người ta đang khó khăn mà thôi, bằng không thì anh sao có thể cưới cậu ấy được!" Lòng đố kỵ khiến cho Mide vừa đứng vững, lập tức mở miệng to tiếng tra hỏi Vương Tuấn Khải. "Mide..." Naria có thể hiểu được sự đau khổ của anh, nhưng những lời này thật sự có chút quá đáng rồi. "Mide!" Vương Nguyên đè nén sự khó chịu xuống, tức giận hô to. "Anh nói dối, Nguyên Nguyên thật sự yêu tôi!" Vương Tuấn Khải vô cùng tức giận, anh buông Vương Nguyên ra rồi bước lên phía trước, dùng sức đẩy Mide một cái. "Tôi không hề nói dối, không tin thì anh cứ hỏi cậu ấy đi!" Nếu không phải vì nguyên nhân đó thì cậu hoàn toàn chẳng có lý do gì để vứt bỏ anh mà chọn một người đàn ông không thông minh bằng cậu. "Tiểu Lỵ, gọi bảo vệ mời anh ta ra ngoài. Nhà họ Vương không chào đón anh ta." "Vâng, cậu chủ." Tiểu Lỵ đã sống ở nhà Vương Nguyên vài năm, tuy cậu chủ chẳng mấy khi ở nhà nhưng cô vẫn có chút hiểu rõ tính tình của cậu chủ. Cô chưa từng thấy cậu chủ tức giận đến vậy, càng chưa thấy cậu chủ đối xử kiên quyết với người khác như thế. Cô khẩn trương gọi bảo vệ vào. Chỉ một lát sau, hai bảo vệ gác cổng liền bước vào. "Cậu chủ." "Mời vị khách này ra ngoài, chỗ chúng ta không chào đón anh ta." Cậu vô cùng tức giận, nói. Không biết một chút gì mà anh ta dám đến chỗ này nói lung tung, thậm chí còn gây chia rẽ tình cảm vợ chồng cậu nữa. "Vâng, cậu chủ." Hai bảo vệ, mỗi người một bên kéo anh ta ra ngoài. Lúc bị kéo ra ngoài, Mide vẫn không ngừng kêu gào: "Vương Nguyên, em sẽ hối hận, một ngày nào đó em sẽ hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy..." Nhìn người đang kêu gào kia, cậu chỉ cảm thấy đau đầu. Cậu bước đến bên cạnh Vương Tuấn Khải rồi xoay người nói với Naria: "Naria, cậu cứ ở lại đây đi, mình sẽ bảo Tiểu Lỵ dẫn cậu về phòng. Chúng mình về phòng nghỉ ngơi trước." "Cũng được." Đây là lần đầu tiên cô thấy Nguyên nhi tức giận đến thế, cậu ấy luôn tươi cười, hòa nhã, khiêm tốn với bạn bè. Lần này nếu không phải do Mide đã quá đáng thì cậu ấy cũng sẽ không kiên quyết đuổi anh ta đi như vậy. Thế nhưng, lời nói cuối cùng của Mide khiến cô có chút lo lắng. Hy vọng đừng có xảy ra chuyện gì không hay. "Khải Khải, chúng ta về phòng thôi, em mệt mỏi quá." "Ừ." Tuy trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cho đến tận bây giờ, anh vẫn luôn tin tưởng lời cậu nói. Anh cúi người, bế cậy rồi bước lên lầu. Thực ra thì cậu cũng vô cùng lo lắng Mide sẽ làm ra vài chuyện ngốc nghếch, nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng được.
|