Hoa Anh Thảo Muộn
|
|
C9 ❀ Ngày thứ tư
Năm giờ rưỡi sáng, trước cửa tiệm hoa W&W đã có một bóng dáng đứng bên cạnh chiếc xe đạp thể thao của mình mà chờ đợi ông chủ mở cửa.
Kỳ thực, con người kia căn bản có thể bước đến bấm chuông và chờ người bên trong ra mở nhưng chẳng hiểu sao lại đi làm cái trò ngu ngốc khác.
Tề Lãng cầm điện thoại nhắn tin cho Hoắc Kình, bảo với anh rằng hãy ra ngoài cửa tiệm một chút đi mà chẳng nói lý do gì cụ thể.
Cậu soạn tin, gửi đi cũng gần hai mươi phút rồi mà vẫn chưa có được cái hồi âm nào. Cứ nghĩ Hoắc Kình đang còn ngủ không biết, cậu lại trực tiếp gọi điện thoại.
Bên kia chỉ thoáng một cái là có người bắt máy, còn là giọng đang say ngủ.
Tề Lãng rụt hai vai lại vì trời lạnh, sau đó nói:
" Hoắc Kình, anh mau dậy đi, không đọc tin nhắn của tôi sao?"
"..." Hoắc Kình còn mơ ngủ lắm, căn bản anh nhìn điện thoại một cái rồi gục xuống giường lần nữa mà không hay.
Chỉ hại cho tên ngốc kia đứng ngoài trời lạnh mà a lô đến cả ba, bốn lần. Cuối cùng Tề Lãng cúp máy, trực tiếp đi đến ấn chuông cửa.
Cậu ấn liên tục không ngừng nghỉ, cứ tưởng cái chuông đó bị đứt dây hỏng luôn rồi. Và chốc lát, bên trong đèn bật sáng và bất ngờ, một cô gái đầu xù tóc rối mở cửa, cầm sẵn bình tưới nước.
Phụttttttttt.
Tề Lãng vừa định quay qua giả vờ mặt lạnh nói chuyện thì đã hứng sẵn một đống nước vô mặt. Cậu quơ quào hai tay mình, hét toáng lên:
" Ngừng lại, mau ngừng lại, cái người kia!!!"
Cả khu phố một nửa còn chìm trong giấc ngủ, một nửa đã thức dậy bắt đầu tập thể dục. Người người lướt qua đều nhìn ngó cậu một cách buồn cười.
Jin tỉnh ngủ rồi, tay vẫn còn cầm bình xịt nước, lườm lạnh:
" Có bị điên không? Năm giờ rưỡi sáng và ấn chuông liên tục, phá nhà người khác sao? Hả? Nói xem, cần tôi đưa đi bệnh viện tâm thần đúng không?"
Dạo này Jin nói tiếng Trung thành thạo gớm, mắng mà không vấp nửa chữ luôn.
Tề Lãng phần trên ướt nhem, cậu khổ sở lau nước trên mặt, hậm hực nói:
" Tôi muốn gặp Hoắc Kình!!"
Chú Walton?
Jin hơi ngẩn ra một tí, sau đó chậc lưỡi vẻ tiếc nuối:
" Tiếc thế! Hôm qua chú ấy về nhà ngủ cơ, không có ngủ ở đây."
Về nhà?
Tề Lãng ngẩn như Jin khi nãy. Thật ra trước đến giờ cậu cứ nghĩ đây là nhà anh cơ. Vì cái hôm anh cứu cậu khỏi đám Joe cách đây hai năm ý, thì cũng là căn nhà này nhưng không có trưng hoa ra bán.
Hai năm sau, Tề Lãng quay lại chỗ này cũng không nhớ rõ đây từng là nhà của Hoắc Kình. Vì cậu thấy một tiệm hoa xuất hiện nên cứ nghĩ người kia chuyển đi đâu đó rồi.
Hóa ra bây giờ cậu mới biết, Hoắc Kình còn có một căn nhà khác nữa.
Ngẩn người xong, Tề Lãng định thần lại, hỏi:
" Vậy cậu biết nhà người đó không?"
Nghe hỏi, Jin hơi do dự, sau đó lắc đầu, " Tôi làm công, sao biết mấy chuyện này?"
Cũng phải...
Tề Lãng thở dài.
Sáng sớm hôm nay còn định đến rủ Hoắc Kình cùng mình đạp xe tập thể dục cơ. Nhưng mà cuối cùng mọi thứ đều bị phá sản hết rồi. Quần áo cũng ướt nhem thế này.
Chẳng trách con nhỏ kia hung dữ quá đó mà...
Jin thấy Tề Lãng đứng mãi, cuối cùng cũng cho cậu ta bước vô tiệm hoa. Lấy cái khăn lông ném thẳng tới, Jin nói:
" Lau đỡ đi. Xịt có tí xíu, chắc không sao đâu ha!"
Không sao cái rắm á!!
Tề Lãng hậm hực không nói gì, cầm khăn lau điên cuồng. Jin cũng ngồi xuống ngay bên cạnh, chân vắt chéo, ra dáng một tiểu thư đài các lắm nha.
" Nghe bảo hai người chơi trò bảy ngày?" Jin vu vơ nói.
Tề Lãng hạ khăn xuống, ngẩng mặt nhìn Jin.
" Ừ...ừm, đúng rồi. Hôm nay là ngày thứ tư rồi."
Jin không nhìn cậu, chỉ cầm ly nước lọc lên uống mấy ngụm.
" Nói tôi nghe xem, cậu hy vọng trò chơi này sẽ mau kết thúc hay là sẽ kéo dài?"
"..."
Tề Lãng lại bị Jin kéo vô thế khó rồi. Cậu cứ liếc nhìn cô bé mãi, sau đó im lặng suy nghĩ thật cẩn thận.
Thật lòng mà nói, ngày hôm nay hai người cũng đã đi được hơn nửa chặng trò chơi rồi. Bốn ngày qua cùng Hoắc Kình hẹn hò như vậy, cậu không thấy thì đúng là nói dóc rồi.
Rõ ràng cậu đã cười nhiều như vậy mà, còn tỏ ra lo lắng cho Hoắc Kình khi biết anh sợ độ cao nữa, còn lăn xăn đi mua kem khi anh nói muốn ăn.
Tất cả Tề Lãng đều đã làm hết rồi, và cậu cũng khiến Hoắc Kình cảm thấy vui mà, đúng không?
Nhưng hình như chưa bao giờ cậu tự hỏi bản thân mình rằng, liệu những việc kia là mình tự nguyện làm, hay chỉ đang thực hiện theo nhiệm vụ của trò chơi mà thôi?
Mỗi lần đặt ra câu hỏi này, Tề Lãng đều muốn tránh né nó.
Đến hôm nay nghe Jin hỏi, cậu càng do dự hơn.
Mong muốn kết thúc nhanh chóng hay mong muốn nó kéo dài hơn?
Tề Lãng nhíu mày, vừa mở miệng định trả lời thì bên ngoài Hoắc Kình đột nhiên bước vào. Dáng vẻ anh cũng có chút vội vã nữa.
Jin thấy anh liền đứng dậy, xem như câu hỏi vừa rồi không tồn tại. Cô bé treo nụ cười trên môi mình, vui vẻ như mọi khi nhưng lại khéo léo lườm Tề Lãng một cái.
" Xin lỗi, khi nãy tôi đã cúp máy đột ngột..." Hoắc Kình có vẻ ngượng ngùng với việc mình làm.
Tề Lãng cũng đứng dậy, lắc đầu cười cười, " Không sao mà. Vì tôi cứ nghĩ anh ở đây nên mới...đứng chờ."
Hoắc Kình nhìn chăm chú Tề Lãng, thấy tóc cậu bị ướt không ít liền có chút lo lắng. Còn Jin vì chưa truy hỏi xong nên cô bé có hơi bất mãn, bèn quay lưng đi lên lầu.
" Sao tóc lại ướt vậy?" Hoắc Kình tiến lại, khẽ cười.
Anh còn thản nhiên vuốt lại tóc cho Tề Lãng nữa. Hai người đứng gần như vậy đột nhiên lại khiến cho ai kia căng thẳng. Hoắc Kình chỉnh tóc xong liền lùi về sau, nghiêng đầu bảo:
" Đẹp lại rồi đấy."
Tề Lãng ho khan một tiếng, " Nè, hóa ra đây không phải nhà anh nhé. Thế...nhà anh ở đâu? Tôi thật lòng tò mò lắm."
Dường như nhắc đến ngôi nhà thực sự của mình, Hoắc Kình có chút e ngại kỳ lạ. Anh chần chừ vài giây rồi bảo:
" Tôi cũng có biết nhà cậu đâu chứ? Coi như huề đi."
" Ể? Nói vậy mà nghe được sao?"
" Được chứ." Hoắc Kình cười qua loa, sau đó hỏi, " Chiếc xe đạp thể thao ngoài kia là sao vậy?"
Liếc mắt ra ngoài đó, Tề Lãng vò đầu, " Tôi định cùng anh đạp xe tập thể dục nhưng cuối cùng vỡ hết kế hoạch."
Đạp xe tập thể dục sao?
" Cậu bị ngốc à? Tôi không có xe đạp thể thao để tập đâu." Hoắc Kình thở dài.
Tề Lãng ngược lại bỗng bật cười, kéo tay anh đi ra ngoài cửa, chỉ tay vào phía sau:
" Nhìn cho rõ đi ông chủ Hoắc ạ, đây là xe đạp đôi đấy, có thấy không? Tôi ngồi phía trước, anh ngồi phía sau, cùng nhau đạp, cùng nhau tập thể dục."
Hoắc Kình chăm chú nhìn chiếc xe đạp đôi kia. Thế quái nào anh lại không để ý nhỉ? Nó to thế kia mà!!!
Hiểu ra rồi, Hoắc Kình mới gật đầu, " Được rồi. Thế chúng ta đạp một chút đi?"
" Ồ, anh vẫn muốn sao?"
Hoắc Kình nhún vai, đi đến chỗ phía sau xe đạp, " Ai kia có lòng như vậy, làm sao tôi từ chối được chứ? Không phải chúng ta đang hẹn hò à!"
Khi nói xong, anh còn mỉm cười.
Nụ cười của anh luôn nhẹ nhàng như thế, mặc dù ít thấy anh cười lắm.
Tề Lãng gật gù đồng tình, tiến tới ngồi lên yên xe trước, dồn sức lấy đà đạp trước. Hai người một trước một sau cứ thể đi vòng quanh cả khu phố.
Buổi sớm như thế thôi là đủ ấm áp rồi.
Chuyện tập thể dục buổi sáng tạm thời khép lại.
Tề Lãng đưa đến trước mặt Hoắc Kình một hộp sữa lạnh với cái bánh mặn đóng bao.
" Sáng sớm ăn cái này cũng ngon lắm. Uống sữa bò còn tuyệt hơn."
Tề Lãng vừa nói vừa khui hộp sữa uống ngon lành. Hoắc Kình cũng làm giống cậu, uống một miếng sữa, ăn một miếng bánh.
Hai người ngồi ở ghế đá trong công viên, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau trò chuyện đến khi đồng hồ điểm chín giờ.
Trong lúc đạp xe trở về, Tề Lãng có gợi ý:
" Chiều nay chúng ta đi đến quảng trường X không? Ở đấy có nhiều thứ hay lắm."
Hoắc Kình ngồi phía sau có chút mệt, anh không đạp nữa mà để cho một mình Tề Lãng ôm 'sô' hết.
" Quảng trường X ý hở? Nghe cũng được đó. Nói thật, từ khi hẹn hò với cậu, tôi đi ra ngoài nhiều hơn rồi đó."
" Trước đây anh toàn trong nhà à?" Tề Lãng cười rộn ràng, " Hoắc Kình hóa ra là trạch nam."
Hoắc Kình bị trêu cũng không nổi giận, chỉ hơi mím môi.
" Vì tôi không thích nơi ồn ào, náo nhiệt cho lắm."
Nghe thế, Tề Lãng thoáng im lặng. Sau đó lại ngu ngốc hỏi:
" Thế tôi có được xem là một thành phần ồn ào không thế?"
"..." Mặt người phía sau nghệch ra.
Bỏ đi, đồ ngốc nói thế nào vẫn là đồ ngốc.
#
Đúng sáu giờ chiều, hai người cùng nhau đến Quảng Trường X.
Đây là thời điểm ăn chơi của mọi người, khoảng thời gian mà người ta bắt đầu rũ bỏ vẻ mệt mỏi và áp lực từ công việc ban sáng mà hòa mình vào cuộc vui.
Tề Lãng bận một thân cây đen với chiếc áo choàng cổ màu xanh đậm, hệt như màu nước biển vậy đó. Ngạc nhiên thay, Hoắc Kình hôm nay cũng ăn bận gần giống với Tề Lãng.
Nhìn thoáng qua thì suýt nữa tưởng hai người bận áo đôi không ý.
Tề Lãng liếc mắt nhìn xung quanh, ngón tay lại bắt đầu động đậy kỳ quặc. Hoắc Kình bên cạnh cũng cảm nhận được nhiệt độ âm ấm, không tránh né nữa mà để cho ai kia nắm lấy tay mình.
Giữa biển người đông đúc, hai người cứ thế lồng tay nhau vào đi dạo quanh Quảng trường X. Khi dừng lại trước một cửa hàng quần áo, Tề Lãng mau chóng đi vào trong, lấy một cái nón len màu xám đội lên đầu Hoắc Kình.
Còn cẩn thận chỉnh lại một chút.
Xong xuôi, Tề Lãng như bị đứng hình trước người kia.
Vẫn là đôi mắt đó, chiếc mũi, đôi môi đó, còn nụ cười kia nữa. Nhìn mê mẩn một lúc lâu, Tề Lãng mới tỉnh lại, cúi thấp đầu.
" Nhìn được đó." Cậu nhún vai, thì thầm rồi đi chọn cái nón khác cho mình.
Hoắc Kình lúc này mới đến trước cái gương nhìn ngắm một chút, thấy màu sắc với kiểu dáng thích hợp nên cũng ưng luôn cái nón. Với lại, đây là món quà đầu tiên mà Tề Lãng lựa chọn cho anh đó, phải giữ kỹ mới được.
" Hoắc Kình, cái này được không?" Tề Lãng đội trên đầu cái mũ hình con mèo, cái mặt còn giả vờ đáng yêu các kiểu nữa.
Hoắc Kình liếc nhìn tai mèo rồi mắt mèo, cuối cùng phì cười. Bước lại gần, anh chỉnh cho chiếc mũ nằm ngay ngắn, sau đó gật đầu:
" Ừm, đáng yêu lắm. Nhưng cậu có hợp với mèo không nhỉ?"
Tề Lãng vươn người lấy cái mũ hình con cá, thay cho cái mũ màu xám khi nãy mà đội lên đầu Hoắc Kình.
" Thấy gì không?" Tề Lãng cười gian tà.
Hoắc Kình nhất thời không hiểu, vô tư nói, " Ừm, là cá?"
" Phải đó. Anh là cá, tôi là mèo. Mèo ăn cá." Tề Lãng giải thích cực kỳ đơn giản mà hiệu quả.
Xong xuôi, cậu tự động đem hai cái nón đi tính tiền. Hoắc Kình đứng ngốc một chỗ, cảm thấy vừa rồi tư cách đàn ông của mình bị xúc phạm nặng nề luôn.
Cái gì mà mèo ăn cá chứ? Cũng chưa đoán được là mèo ăn hay cá rỉa nha.
Hoắc Kình khẽ lườm một cái, sau đó đi đến kéo tay Tề Lãng đi đến chỗ khác. Hai người lúc này đội lên đầu hai chiếc mũ khi nãy, trông rất đáng yêu.
Đi với nhau một quãng nữa, một quán ăn nhanh xuất hiện. Chủ quán đang chiên xào món gì đó trông rất hấp dẫn nhưng có vẻ cay lắm.
Tề Lãng liếc nhìn Hoắc Kình, " Ăn cay được không?"
Hoắc Kình gật đầu.
Sau đó hai người cùng nhau ăn một xiên que đồ cay. Không khí lạnh cộng với đồ ăn nóng khiến cho cơ thể ấm áp hơn.
Hoắc Kình hít hà một chút, Tề Lãng thì bình thường lắm. Cậu ta ăn đến hai xiên, sau đó đi mua một cốc nước ngọt cho Hoắc Kình.
" Thế mà bảo ăn cay được."
"...Nó cay quá mức chịu đựng thôi."
" Haha, được rồi, được rồi."
Tề Lãng cười sảng khoái, sau đó bỗng kéo tay anh lại, bắt anh đối mặt với mình. Hai người nhìn nhau giây lát, rồi đột nhiên tên ngốc nào đó cúi xuống hôn cái chốc.
Giữa chốn đông người mà Tề Lãng dám làm cái chuyện trời đánh này.
Hoắc Kình mặt cứng nhắc như bị đóng băng cấp tốc vậy. Mất một lúc thật lâu, anh mới tỉnh lại.
" Hết cay ha." Tề Lãng cười híp mắt như vừa làm việc có ích cho đời ý.
" Còn có thể khen sao?"
" Không cần đâu. Khen lại hôn nữa đó."
"..."
Hoắc Kình không nói nữa, xoay người bỏ đi. Tề Lãng vui vẻ đuổi theo, bắt kịp tay anh rồi kéo qua phía bên trái.
Chẳng qua từ nãy giờ cậu đã nhắm được cái quầy hàng kỳ lạ này rồi. Chỗ bọn họ đang đứng gọi là Chiêm Tinh Ải.
Nói cho dễ hiểu thì là chỗ coi bói ý mà.
Không nghĩ ở Quảng Trường còn có mấy cái này đó.
Hoắc Kình kinh ngạc nhìn xung quanh. Tề Lãng kéo tay anh đi vào. Hai người cẩn thận nhìn ngắm một chút.
Trong đây có nhiều thứ hay ho lắm. Giả như quả cầu thủy tinh có một người phụ nữ ngồi đó chờ đợi, hay bên kia là một người khác xem bói bằng bài Tarot. Nhưng mấy cái đó có vẻ nghiêm trọng quá nên hai người không ghé vào.
Chỉ có một chỗ khác thú vị hơn. Nó gọi là trắc nghiệm tình yêu ý.
Tề Lãng đọc hàng chữ trên tường: Chọn một con số mà bạn thích trong những số bên dưới, nó sẽ nói cho bạn biết suy nghĩ của bạn lúc này về tình yêu.
"...Mấy này lừa trẻ con đó." Hoắc Kình nhíu mày nói.
Tề Lãng ngược lại thích thú lắm. Cậu ta bảo anh chọn một số đi. Năn nỉ mãi anh mới đành chọn một số trong những số có sẵn.
" 7800." Tề Lãng gỡ miếng giấy ra, đọc kết quả tương ứng, " Hơn bao giờ hết, bạn rất cần sự yêu thương và bao bọc từ người yêu."
Đọc xong kết quả, hai người đều im lặng nhìn nhau.
Tề Lãng không biết anh nghĩ gì về câu này nhưng mà...cậu lại cảm thấy hình như mình chưa làm đủ lắm. Có vẻ...vẫn thiếu chút gì đó quan trọng.
Hoắc Kình thấy im lặng quá liền lên tiếng:
" Tới cậu đó. Mau chọn đi."
Tề Lãng giật khẽ người, vội vã nhìn một loạt số rồi chọn.
Hoắc Kình lần này giành đọc, " 8561, bạn đang do dự và lưỡng lự trong tình cảm."
"..." Khoảng lặng chợt ùa đến.
Hoắc Kình thả miếng giấy kệ cho gió cuốn nó bay đi, mi mắt anh khẽ hạ.
Ngu ngốc, đây là trắc nghiệm lừa đảo mà, mắc gì phải tin chứ?
Tề Lãng cảm thấy như mình vừa hít phải khí lạnh. Cậu cắn môi, xoay người kéo tay Hoắc Kình rời khỏi Chiêm Tinh Ải.
" Trắc nghiệm đúng là nhảm nhí!" Tề Lãng tức giận nói.
Liếc nhìn cánh tay vẫn còn bị nắm chặt của mình, Hoắc Kình khẽ cười.
" Là vì nó đúng nên cậu tức giận, hay vì nó thật sự nhảm nhí thế?"
Tề Lãng liếc nhìn anh, trong lòng cả nghìn câu nói không nên lời. Cuối cùng, cậu thở mạnh ra, kéo Hoắc Kình về phía trước.
" Đừng có tin mấy thứ đó chứ. Chỉ thư giãn một chút thôi. Anh bị cái gì vậy? Trời lạnh rồi, chúng ta về thôi."
Hoắc Kình bị cậu kéo về trước cũng không nói gì. Anh cảm thấy bản thân mình cũng thật ấu trĩ.
Đơn giản là trò chơi thôi. Trò chơi nào cũng như nhau thôi. Bắt đầu là trò chơi thì kết thúc...không thể nào là một cuốn tiểu thuyết được.
|
C10 ❀ Ngày thứ năm (1)
Tề Lãng đang ngồi nhìn chăm chú vào cuốn lịch trên bàn. Trên tờ lịch còn có mấy dấu vết màu đỏ được đánh thành chữ X.
Chữ X đó bắt đầu từ ngày mà hai người chơi trò bảy ngày, chỉ còn ngày hôm nay với hai ngày nữa là kết thúc rồi.
Không hiểu lý do gì khiến cho Tề Lãng cứ nhìn cuốn lịch đó mãi. Mà đầu óc cậu cũng như treo lơ lửng trên trời ý.
Nhất là cái đáp án ở Chiêm Tinh Ải. Mặc dù cứ tự nhủ đó là trò đùa lừa trẻ con dễ tin người nhưng xét lại, hình như nó cũng giống với cảm giác của cậu hiện giờ lắm.
Trỏ ngón tay vào dấu X màu đỏ kia, Tề Lãng khẽ thở dài.
Cứ nhớ tới nụ cười của Hoắc Kình đêm hôm qua lại làm cho tim cậu nhức nhói thật chứ. Như kiểu cậu đang rắp tăm lừa dối một người yêu cậu vậy.
Cốc, cốc.
Tề Lãng hướng mắt ra ngoài cửa, thấy Tề Ôn đứng đó cười toe toét.
" Nè, đi biển không?"
"..." Lời đề nghị này hơi bất ngờ.
Nó rất giống phong cách của Tề Ôn. Cô làm chuyện gì cũng ngẫu hứng hết, khiến cho người ta nhiều khi không kịp đỡ. Tề Lãng nhíu mày, cậu thật lòng không muốn đi cho lắm vì hôm nay vẫn được tính là một ngày hẹn hò với Hoắc Kình mà.
Nghĩ thế, cậu liền từ chối:
" Em không đi đâu. Chị đi với Seb đi."
Tề Ôn dựa người vô tường, ôm hai tay trước ngực:
" Gì chứ? Có ba người đi cùng mới vui chứ!"
Nói rồi cô khẽ nhướn mi, nhìn thấy Tề Lãng đang cầm cuốn lịch trên tay liền nhanh chân tiến đến, giành lấy mà xem qua. Cô phát hiện mấy dấu tích màu đỏ kia, liền cười:
" Đánh dấu gì vậy? Nhìn như mấy con nhỏ mới lớn đánh dấu 'ngày này mỗi tháng' á, hoặc là sinh nhật, hoặc là..."
Tề Ôn còn đang đoán thì Tề Lãng giành lấy cuốn lịch, ném qua một bên:
" Chị nhiều chuyện thế!!"
" Nói xem, em đang hẹn hò với ai đúng không?" Tề Ôn trực tiếp hỏi thẳng.
Dạo gần đây cô cũng để ý đến động tĩnh của Tề Lãng lắm. Sáng sớm dậy sớm bảo rằng tập thể dục, đến chiều tối thì bảo đi chơi cùng bạn. Mấy ngày trước cũng dậy rất sớm, chẳng biết đi đâu đến tối mới về.
Còn cả cái hôm thằng quỷ nhỏ này dám nói dối là mình bị té để chuồn về nhà. Mà thực chất thì mình có bị té đâu, cả cũng không về nhà mà đi đâu đâu ý.
Hành tung khả nghi như thế, Tề Ôn không tò mò cũng lạ.
Bây giờ có cơ hội hỏi thẳng, cô rất mong chờ câu trả lời đó.
Em trai cô dù sao cũng đã mười tám tuổi rồi, hẹn hò với một người cũng đâu có gì to tát. Mặc dù là cô biết rõ em trai mình yêu thích loại người gì nhưng cô vẫn luôn ủng hộ hết mình.
Chẳng trách cô là một hủ nữ đích thực.
Tề Lãng bị hỏi thẳng nên có chút ấp úng. Cậu cũng chưa có ý định ra mắt Hoắc Kình cho Tề Ôn biết mặt đâu. Ngay cả Edward, cậu cũng quỵt lời hứa với nó luôn rồi.
Nói chung, người yêu của cậu hiện tại đối với mọi người vẫn là một ẩn số.
" Chị chỉ cần biết là em bận rồi. Chị cứ đi với Seb đi."
Tề Ôn biết mình không tra hỏi được liền thở dài, gật đầu rầu rĩ:
" Biết rồi. Thế chị chuẩn bị đồ đây."
Nói xong, cô nàng rời khỏi phòng cậu.
Cầm chiếc điện thoại lên, Tề Lãng bấm số Hoắc Kình, nhấn nút gọi.
Cả buổi sáng hôm nay thấy anh im ắng kỳ lạ, không tin nhắn cũng không cuộc gọi nào. Không lẽ ngủ vẫn chưa dậy?
Đầu dây bên kia hoàn toàn không có động tĩnh gì. Tề Lãng tắt rồi gọi lại một lần nữa thì mới gặp được anh.
Giọng anh có vẻ không vui.
" Sao thế, Tề Lãng?"
"...À ừm, anh dậy rồi chứ?"
Hoắc Kình lúc này mới khẽ cười, " Ừm, đã dậy từ sớm rồi."
Dậy từ sớm rồi?
Thế mà cũng không cho mình cái tin nhắn nào sao? Giả như chào buổi sáng, cậu dậy chưa, đi ăn sáng không hay đại loại thế.
Mà...mình chờ mong mấy thứ này từ bao giờ thế nhỉ?
Tề Lãng mơ màng một lúc mới trả lời lại:
" Ừ, tôi cũng thế. Anh đang ở đâu đó? Chúng ta ra ngoài đi chơi không?"
Dường như anh đang bận gì đó, tiếng loạt xoạt chen ngang cuộc nói chuyện, một lúc sau Hoắc Kình mới nói được.
Tề Lãng cứ cảm thấy hôm nay anh cư xử thật là kỳ quặc nhưng cũng không dám nói ra.
" Hôm nay tôi bận rồi. Có vẻ...hôm nay chúng ta không hẹn hò hôm nay được rồi."
" Ểh..." Tề Lãng nhất thời không biết nói gì, trong lòng thoáng hụt hẫng, " Anh bận gì sao?"
" Ừm, hôm nay bận một chút." Dừng lại, anh cười trêu ghẹo, " Không buồn đó chứ? Nếu thấy nhớ tôi thì cứ nhắn tin, tôi sẽ trả lời."
" Không gọi được sao?"
"...Cũng được."
" Thế được rồi. Anh cứ làm việc đi." Tề Lãng nói xong liền cúp máy, nằm dài ra giường.
Cứ nghĩ hôm nay sẽ lại có một cuộc hẹn hò đúng nghĩa để ghi vào bộ nhớ của cậu, thế mà cuối cùng lại hỏng bét.
Trong lòng Tề Lãng hoàn toàn không yên tâm khi nghe anh bảo mình có công việc bận. Mọi hôm nhìn Hoắc Kình ngồi trong tiệm hoa rất nhàn nhã cơ mà?
Thắc mắc trong lòng cứ thế tăng lên mà chẳng được giải đáp cụ thể. Tề Lãng buồn chán lăn qua lăn lại trên giường, rốt cục cũng phải đi sang phòng Tề Ôn.
" Hai người chuẩn bị xong rồi hả?"
Tề Ôn kéo khóa vali lại, " Xong cả rồi."
Lại nhìn đến bộ dạng buồn chán của Tề Lãng, cô cười, " Sao thế? Người yêu cho leo cây hả?"
Người yêu, leo cây gì chứ?
Bà chị hách dịch này.
Tề Lãng mặt mày u tối lườm lườm, sau đó thở dài nói, " Vậy đợi em soạn vài bộ đồ rồi cùng đi biển."
" Ừm, thế đi." Tề Ôn đương nhiên rất vui vẻ chấp thuận.
Dù sao thì kế hoạch ban đầu vẫn là ba người đi biển mà.
#
Hoắc Kình cất điện thoại vào túi, đôi mắt nhu hòa hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng soi rọi xuống mặt nước càng khiến nó trở nên lấp lánh diệu kỳ.
Anh đang đứng trong một căn phòng được trang hoàng rất hiện đại và thanh nhã. Một màu trắng bao phủ cả không gian khiến cho tâm tình người khác như lắng đọng lại.
Bên cạnh bỗng có tiếng nói, " Cậu có thể ra ngoài dùng bữa sáng được chưa ạ?"
Hoắc Kình xoay người, nhìn cô gái với chiếc khăn đội trên đầu kia mà mỉm cười:
" Được rồi, tôi ra ngay đây."
Chẳng bao lâu, anh đã ngồi xuống một bàn ăn rất sang trọng mặc dù đây chỉ mới là bữa sáng mà thôi. Nhưng bầu không khí ở đây lại đủ bức chết người ta chỉ vì cái lịch thiệp trang trọng đến cầu kỳ.
Hoắc Kình ngồi xuống, lời nói trở nên lễ phép:
" Mời mẹ dùng bữa."
Nói rồi anh cẩn thận cắt miếng thịt trên dĩa của mình.
Người phụ nữ được anh gọi là mẹ lúc này chậm rãi nâng mi mắt nhìn thoáng qua anh. Đôi môi bà khép hờ, như muốn nói gì đó rồi lại im lặng.
Cầm ly nước lên uống một ngụm, bà mở lời:
" Rất lâu rồi chúng ta mới có bữa ăn cùng nhau thế này."
Hoắc Kình chỉ cười nhẹ, tiếp tục dùng bữa.
" Khi nào thì con mới chịu về nhà đây?" Bà ấy lại lên tiếng, lần này có xen lẫn tức giận.
Thế nhưng người phụ nữ được mệnh danh là lòng dạ sắt đá đó đến khi nổi giận thì khuôn mặt vẫn chẳng thay đổi một tí nào. Chỉ có lời nói là chất chứa sắc lệnh ban cho người khác mà thôi.
Hoắc Kình dừng lại, ngước mắt nhìn bà:
" Không phải con vẫn về rất thường đó sao? Con đã lớn thế này rồi, con chỉ đang muốn tạo dựng một cuộc sống của riêng mình thôi."
" Ý của mẹ không phải là thế!"
Hoắc Kình bỗng đứng dậy, đặt khăn ăn lên bàn, cúi thấp đầu nói:
" Con no rồi, con xin phép đứng lên trước."
Xoay người đi một quãng, anh dừng lại, " Đã đến đây rồi thì mẹ cứ nghỉ ngơi cho thật thoải mái đi. Đừng nên bận tâm quá về con như thế."
Dứt lời, anh rời đi.
Bữa ăn sáng sớm đáng lý ấm cúng thì lại trở nên lạnh nhạt như vậy. Chuyện này không phải xảy ra một lần mà đã rất nhiều lần rồi. Đến mức người hầu kẻ hạ trong nhà đều biết, phu nhân nhà họ Hoắc và con cái của bà không bao giờ hợp tính nhau.
|
Cả ba người nhà họ Tề cuối cùng cũng đến bãi biển.
Không khí của biển mang đến khiến cho người ta luôn háo hức như thế. Tề Ôn đứng trên phía cao, tay giữ lấy nón tai bèo, hứng gió biển mát rượi.
Rất lâu rồi cô cũng chẳng đến biển chơi, hôm nay lại nổi hứng nên liền khởi hành ngay. Phía sau, Seb đang xách mấy cái balô của Tề Ôn và anh. Còn Tề Lãng thì tự thân vận động.
Cậu quyết định đi biển cũng chỉ vì nhàm chán quá thôi. Liếc mắt nhìn chị mình vui vẻ hào hứng như thế, cậu cũng bị phấn khởi lây.
Cả ba đặt phòng khách sạn xong liền ai nấy về phòng của mình.
Tề Lãng ném cái balô lên giường rồi xoay người đi đến cửa sổ, kéo rèm, mở cửa ra. Gió biển ngay lập tức thổi ùa vào hất tung cả mái tóc của cậu.
Hít một luồng khí mát mẻ, Tề Lãng cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều rồi. Bất chợt, trong tầm mắt thu về một bóng dáng của một người con trai đang đi dạo biển.
Con trai tắm biển thì cậu thấy nhiều rồi, nhưng đằng này người kia chỉ dạo ở mép bờ, sóng vỗ đến lại có vẻ rất vui vẻ mà đùa cùng nó.
Tề Lãng bị hình ảnh người kia thu hút đến quên cả trời đất. Cậu nhìn người đó mãi, vì khoảng cách cũng khá xa nên cậu không nhìn rõ mặt. Trong lòng đột nhiên dấy lên hứng thú muốn chạy ra nhìn thử một cái nhưng cuối cùng cậu đã không làm thế.
Tề Ôn thay đồ xong xuôi liền lao xuống biển xanh. Cô nàng khoái chí ngâm mình dưới đó, bơi qua bơi lại một hồi mới thôi.
Tề Lãng bận cái quần đùi, giẫm chân lên nền cát, cảm thấy nhồn nhột và mát rượi. Hôm nay trời không có tí nắng, gió thổi như vũ bão.
Nhìn quanh một lúc, cậu phát hiện hôm nay biển vắng tanh, ngoài bóng dáng Tề Ôn ra thì chỉ có vài người khác, đếm trên đầu ngón tay.
Đứng ngay bên mép bờ cát, sóng vỗ đến làm ướt bàn chân rồi lại thụt lùi ra ngoài đó. Tề Lãng cúi nhìn, bỗng bật cười khi nhớ lại hình ảnh người con trai nọ.
Ngẩng mặt, cậu cố tình nhìn quanh để tìm thử thì không thấy bóng dáng đó đâu nữa.
" Wayne, xuống đây tắm một chút đi."
Tề Ôn bên dưới hét to lên. Tề Lãng quay đầu nhìn chị mình, nhìn dòng biển xanh, sóng vỗ rì rào kia, khóe môi nhếch nhẹ lên.
Cậu rũ bỏ hết mọi cảm xúc trong lòng mình, cứ thế hòa mình xuống dưới nước. Thả trôi cơ thể bồng bềnh trên mặt biển, Tề Lãng nhắm hờ mắt, cảm thụ sự thư giãn lâu lắm rồi cậu mới có được.
Chẳng lo nghĩ gì hết, chỉ còn có biển và ta thôi.
Tề Lãng mặt phỡn cười cười.
" Tôi bảo ông tránh ra, ông già say xỉn."
" Đừng trách tôi không nói trước."
Mặc dù đã ngâm mình dưới nước rồi nhưng tai Tề Lãng vẫn cứ đang hướng đến nơi có âm thanh kia. Một giọng nói cực kỳ quen thuộc, cậu nghe mỗi ngày cơ mà.
Chậm rãi mở mắt, Tề Lãng giữ thăng bằng trong nước, hướng mắt đi tìm cái nơi phát ra âm thanh đó. Nhìn quanh một lúc mới phát hiện ở dưới cây cọ nọ có hai người đang giằng co thì phải.
Từ khoảng cách này, cậu chỉ thấy được một người con trai ăn vận rất có khí chất. Quần áo của người đó là màu trắng.
Tề Lãng vô thức bơi nhanh vào bờ. Tâm trí tự dưng lại bị bấn loạn kiểu gì ý, chẳng hiểu thế nào cậu lại đang đứng ngay chỗ hai người bọn họ rồi. Và điều cậu bất ngờ là người con trai kia vừa quật thẳng một tên say xỉn nằm dài ra cát.
Còn kinh ngạc hơn nữa là, người kia...chính là Hoắc Kình.
Đúng thế, không sai đâu, là Hoắc Kình, người đang hẹn hò với cậu đó!!
" Này, anh...anh đang ở đây sao?"
Hoắc Kình quay mặt sang, nhìn thấy Tề Lãng, anh cũng bất ngờ lắm nhưng sau đó liền mỉm cười.
" Trùng hợp đến thế sao?"
"..." Tề Lãng liếc nhìn người đàn ông kia, lại nhìn đến anh, ho khan, " Anh biết cả võ?"
Hoắc Kình xoa hai bàn tay, " Một chút thôi. Thật ra thì, chỉ mỗi chiêu hồi nãy."
" Ừm...mà, anh bảo bận sao lại đến biển thế?"
Hoắc Kình nhìn Tề Lãng, anh đang tìm lý do nào đó hợp lý để nói thì từ xa, giọng của cô gái mười sáu cộng dội đến.
" Chú Walton!!!!!!!!!!!"
Tề Lãng quay đầu, chỉ có thể thấy một bóng dáng mang tên Jin đang như tên lửa mà phóng hết tốc lực đến đây.
|
C11 ❀ Ngày thứ năm (2)
Jin lao đến với một tốc độ chóng mặt chỉ để xem xem Hoắc Kình anh có bị cái gì hay không.
Cô bé hết nâng tay này lại nâng tay kia, nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của anh rồi mới thở phào.
" Chú không bị gì cả, thế mà cháu cứ tưởng..."
Hoắc Kình nhìn bộ dạng của Jin mà khẽ cười. Còn Jin quay đầu đá mạnh vô cái xác say xỉn nằm dưới cát, mặt khinh bỉ rõ rệt.
" Cho mày chết nhá, thằng say xỉn!! May là chú ấy không sao đấy!!!"
Tề Lãng nhìn Jin mà lạnh cả sống lưng. Giả như chỉ cần Hoắc Kình bị thương một tẹo thôi thì chắc, tên say kia đi chầu trời rồi ý.
Jin nhìn Hoắc Kình, " Chú có phải vừa làm cái chiêu cháu chỉ không?"
" Ừm, hắn ta hơi nặng nên khó khăn một tí." Hoắc Kình nhíu mày.
Jin còn muốn nói nữa thì bị chen ngang.
" Khoan đã, hai người làm gì lại ở đây thế? Không lẽ nào hai người cùng nhau ra biển tắm?"
Nhận ra giọng của Tề Lãng, Jin wow một tiếng rồi cười khình khịch. Cô bé có vẻ vui lắm khi nhìn cái mặt ngốc nghếch của cậu ta.
" Sao nào? Chúng tôi đi ra đây để tắm biển đó, thì sao nào?"
"..." Tề Lãng lườm nguýt một cái, kéo tay Hoắc Kình, " Xin lỗi, người này của tôi mà?"
" Úi giời, hôm nay còn chơi cái trò người của tôi nữa cơ ý." Jin trề môi, " Thôi bớt diễn đi thiếu gia ạ. Ai thèm giành với tên đần như cậu chứ!!"
Jin cười khẩy.
Tề Lãng ngậm phải cục tức không thể nuốt trôi cũng không cách nào giải tỏa, cậu bất đắc dĩ thở mạnh ra. Hoắc Kình bị tên kia nắm chặt làm đau mà nhíu mày.
" Được rồi, buông tay tôi ra nào."
Tề Lãng giật mình thả tay anh ra, để ý chỗ kia đã đỏ lên mà không khỏi ngượng ngùng.
" Xin lỗi, tại Jin chọc tôi giận quá."
"..." Cậu là trẻ con à?!
Jin nhìn hai người họ, đột nhiên cô bé cảm thấy có chút lo lắng.
" Chú Walton, không sao chứ?"
Gì mà không sao chứ?
Tề Lãng hoàn toàn không hiểu Jin nói gì cả. Hoắc Kình vẫn khỏe thế mà, đâu có sao chứ? Con nhỏ này lo lắng quá rồi đi.
Cậu nhìn Jin rồi nhìn Hoắc Kình, thấy anh cũng cúi mặt nghĩ gì đó rồi nói:
" Không sao đâu. Jin về trước đi."
" Vâng." Jin gật đầu, xoay người chạy đi mất.
Tề Lãng rõ ràng không hiểu mô tê gì, chán nản ngồi xổm trên cát, chọt chọt dã tràng. Thấy bọn chúng chạy tán loạn, cậu ta nhếch môi cười đểu.
Hoắc Kình cũng ngồi xổm xuống đối diện, mỉm cười ôn nhu:
" Sao vậy? Không phải đã gặp nhau rồi sao?"
Tề Lãng rầu rĩ nói, " Ừm, thì gặp rồi."
" Thế sao lại còn..." Hoắc Kình không đoán ra tâm tình người kia bèn dùng ngón trỏ khều khều tay người kia.
Cả hai cứ ngồi xổm như thế mà nói chuyện.
" Chẳng sao cả. Chỉ là...tự dựng anh lại ở đây, trong khi bảo mình bận."
" Tôi đến đây giải quyết công việc, mà giải quyết xong rồi."
Tề Lãng nhìn anh, " Thật sao?"
" Ừm."
Tề Lãng vẫn nhìn anh chăm chú rồi bất ngờ nhướn người tới hôn lên môi anh một cái. Dáng vẻ này nếu bị người ta bắt gặp thì hai người có mà ngại ngùng chết mất thôi.
" Lần thứ mấy hôn mà không nói trước rồi hở?"
Hoắc Kình cảm thấy thẹn mà đứng dậy, xoay người đi trước.
Tề Lãng vội vàng đuổi theo sau, nài nỉ, " Gì chứ? Hôn một cái mà cũng nóng giận là sao? Thích thì hôn..."
Đang nói thì bị ai kia lườm một cái, im luôn.
Hoắc Kình khẽ thở dài, nắm lấy tay cậu, " Hẹn hò được rồi chứ? Ngày thứ năm rồi đúng không?"
" Ừm.." Tề Lãng có hơi ngập ngừng, " Có hồi hộp không khi trò chơi sắp kết thúc rồi?"
" Kết thúc thì đương nhiên phải kết thúc rồi. Có cuộc chơi nào lại không tàn chứ?" Hoắc Kình khẽ cười, " Quan trọng là quyết định của cậu thôi."
" Ừ thì...ngày cuối cùng tôi sẽ..."
" Waynee!!!!"
Một lần nữa cuộc trò chuyện của họ lại bị cắt ngang. Nhìn qua, Hoắc Kình phát hiện đó là một cô gái bận một bộ đồ tắm rất chi là nóng bỏng.
Tề Ôn nãy giờ cứ tìm thằng em trai của mình mãi mà không thấy đâu. Đến khi cô đi lên bờ mới thấy Tề Lãng đang trò chuyện cùng với một người đàn ông khác.
Nhìn từ xa, người này đã rất đẹp rồi. Nhìn gần lại, Tề Ôn còn bị thu hút hơn nữa.
Tề Lãng thấy chị mình liền cười gượng, " Chị, có chuyện gì vậy?"
" Đây là chị gái cậu?" Hoắc Kình hỏi.
Tề Lãng nhìn anh, gật đầu rồi nói tiếp, " Tề Ôn, đây là bạn của em, Hoắc Kình."
Tề Ôn mắt chớp chớp nhìn chăm chú Hoắc Kình, nhìn thật lâu rồi cô mới đảo mắt, cười nói, " Hóa ra là bạn em hả? Sao trùng hợp thế!!"
Dừng lại, cô nói tiếp, " Cậu cũng là người Hoa đúng không? Tôi là Tề Ôn, chào cậu~"
Lúc này, Tề Lãng mới khẽ nháy mắt với chị, " Người này lớn hơn chị đó."
"...Thế sao? Thật xin lỗi anh." Tề Ôn cười ngượng.
" Không sao đâu." Hoắc Kình lên tiếng.
Cả ba người trò chuyện làm quen một lúc, Tề Ôn chợt nói:
" Vì trước giờ tôi chưa từng nghe Tề Lãng nói đến người nào tên Hoắc Kình cho nên không biết anh."
Đến đây, vẻ mặt của hai người kia biến đổi kinh ngạc.
Tề Lãng giống như một đứa trẻ vừa mắc phải lỗi sai cực kỳ lớn ý, cái mặt hoảng hốt đáng thương. Muốn ngăn Tề Ôn lại nhưng không được.
Còn Hoắc Kình lại như bất ngờ xen lẫn hụt hẫng. Anh cười nhẹ, chẳng biết mình phải trả lời thế nào.
Giống như lúc nhỏ, Tề Ôn cũng đường đường chính chính thay mặt cậu bảo với Quách Mạch An là cậu thích tên nhóc con đó.
Hôm nay chẳng khác gì. Nhưng so với lúc trước thì hiện tại, sóng lớn hơn nhiều lắm.
Tề Lãng bất mãn kéo tay chị mình, " Chị linh tinh quá đi! Chị còn linh tinh nữa thì sau này có đến mua hoa thì em bảo người đó lấy giá cắt cổ đấy."
A, mày dọa chị!!!
Tề Ôn trợn trừng mắt, hồi sau mới bắt kịp câu nói của Tề Lãng. Hóa ra người trước mặt mình đây chính là ông chủ tiệm hoa. Cô liếc mắt nhìn anh, môi nhếch lên cười gian manh rồi đột nhiên tiến tới muốn ôm một cái 'thân thiện'.
Xui xẻo là Tề Lãng nhanh hơn. Cậu ta hoàn toàn chắn ngang thân người Hoắc Kình, Tề Ôn chẳng có cách nào xâm phạm được dù chỉ một chút nhỏ nhoi.
" ... Xì." Tề Ôn bĩu môi nhìn hành động khả nghi của em trai.
Tề Lãng vẫn còn chắn ngang Hoắc Kình, thở dài, " Chị về với Seb đi, khổ quá!"
Hai chị em trừng mắt nhau một hồi mới chịu ngừng cuộc chiến. Tề Ôn quay về bên Seb cùng ăn trưa.
Tề Lãng với Hoắc Kình thì dạo quanh bờ biển một chút nữa.
Lúc xoay người, Hoắc Kình nặng nhẹ nói:
" Hóa ra cậu chưa bao giờ kể cho chị mình nghe về tôi."
Trong giọng điệu rõ ràng xen lẫn giận dỗi. Tề Lãng cắn môi, ngửa cổ than trời rồi đuổi theo.
" Dỗi sao? Cái đó...là vì chưa có cơ hội thôi. Dù sao cũng không thể đường đột giới thiệu anh là người yêu.."
" Tư cách bạn bè cũng không được sao?" Hoắc Kình dừng bước, quay đầu nhìn.
Chưa bao giờ Tề Lãng thấy biểu hiện này của anh, một biểu hiện rất cố chấp và khó chiều đó.
Đột nhiên trong đầu lại cảm thấy anh rất giống với...ừm, mà thôi vậy.
Tề Lãng lắc mạnh đầu cho tỉnh táo, sau đó kéo tay Hoắc Kình đến một tảng đá to. Hai người ngồi trên đó, cùng nhau ngắm sóng biển vỗ rì rào.
Hoắc Kình vẫn không mở lời nói thêm câu gì. Anh vẫn còn giận đó. Người ta cũng biết giận mà.
Tề Lãng nhìn biển rồi lại nhìn anh, hồi lâu mới lôi trong túi quần ra một cây kẹo mút vị dâu. Cái này khi nãy trên xe, Tề Ôn có cho cậu một cây ăn cho đỡ chán nhưng cậu không thích đồ ngọt.
Chợt nhớ đến Edward từng nói, dỗ người yêu thì chỉ cần đem kẹo thôi. Kẹo ngọt dễ dỗ lắm.
Nghĩ rồi Tề Lãng đẩy cây kẹo qua, " Hết giận nha?"
Hoắc Kình liếc nhìn cây kẹo, trong lòng có một cảm xúc không nói rõ được. Anh vừa buồn cười, cũng vừa giận, lại vừa bất đắc dĩ.
" Cậu xem tôi là trẻ con à?"
Tề Lãng nghiêm túc nói.
" Anh giống trẻ con thật mà!"
"..." Lườm một cái.
" Kẹo này không quá ngọt đâu. Ăn đi, sẽ bớt giận đó. Trút hết vô nó, cắn một cái, nuốt xuống là hết giận ngay." Tề Lãng mặt dày lột sẵn vỏ kẹo, đưa đến môi anh.
Hoắc Kình bị ép đến bước cùng, không thể tránh né hay từ chối mà chỉ còn có thể hé miệng ngậm kẹo.
Vị dâu chua chua ngọt ngọt, đúng là rất ngon.
Tề Lãng nhìn Hoắc Kình ngoan ngoãn ăn kẹo mình đưa, đột nhiên cũng vui sướng không kém. Nhìn môi anh bị chất đường ngọt bám đầy lại muốn hôn một cái.
Mẹ nó, mình lại thế rồi...
Tề Lãng mỗi khi nghĩ đến việc muốn hôn anh thì luôn mắng mình như vậy. Cậu ta thở dài đánh thượt, lại nghe thấy anh lên tiếng.
Hoắc Kình: " Có thể kể tôi nghe về gia đình cậu không? Tôi cũng nên biết một chút chứ?"
Tề Lãng nghe thế, ngẫm cũng đúng nên liền tâm sự.
" Kể từ đâu thì thích hợp nhỉ? Ừm...Thật ra thì, tôi là đứa con ngoài giá thú."
Chỉ một câu này đã làm cho tâm tình Hoắc Kình xao lãng. Anh quay mặt nhìn cậu, thấy được đôi mắt kia rất bình thản hệt như chuyện đó không có gì ghê gớm.
Tề Lãng mở đầu được rồi liền kể tiếp:
" Lúc nhỏ tôi luôn trốn tránh việc mời phụ huynh đến trường dự họp là vì ông ta không bao giờ thích điều đó. Mẹ tôi không được coi là người vợ danh chính ngôn thuận, mà ông ta cũng chỉ muốn mẹ sinh tôi ra mà thôi. Sau này, ông ta đem tôi về chỉ với một mục đích là nối dõi tông đường, vì thế mà tôi mang họ Tề. Kỳ thực, trong căn nhà ấy, chỉ có Tề Ôn là yêu thương tôi mặc dù chúng tôi chỉ cùng cha."
Tề Lãng ngừng lại một chút.
Hoắc Kình nhẹ hít sâu một hơi, mỉm cười nói, " Tề Ôn đáng yêu thật đúng không? Sau này phải yêu thương cô ấy nhiều vào."
" Haha...đúng là đáng yêu nhưng lâu lâu cũng hách dịch lắm. Ông ta có một công ty riêng, vợ ông ấy tức mẹ của Tề Ôn cũng có một công ty riêng. Gia tộc họ Tề này nói ra thì quá là giàu có rồi, nhưng tôi cảm thấy mình một chút cũng không thuộc về nơi đó. Gia sản giàu sụ ấy...có lẽ không bao giờ thuộc về tôi đâu."
Tề Lãng chợt nhìn anh, " Tôi cũng không thích động đến gia sản của bọn họ."
" Không thích không có nghĩa là ba cậu cũng thế. Ông ấy đã để cho cậu mang họ Tề, tức sau này ông ấy muốn cậu thừa kế rồi. Mà, nếu tôi cũng có một tài sản như thế, tôi cũng không thích thừa kế tí nào. Nó gò bó quá."
" Đúng đấy, haha..."
Tề Lãng chậc lưỡi, " Được rồi, bây giờ kể chuyện của anh cho tôi nghe đi. Gia đình anh đó, cũng bí ẩn lắm nha!!!!"
" Ừm, ba tôi mất lâu rồi, chỉ còn mẹ thôi."
" Có anh em không?"
" Cậu hỏi làm gì?" Hoắc Kình cười đểu.
Tề Lãng nghe vậy liền nhảy dựng, " Nè, khi nãy tôi kể anh nghe chi tiết lắm mà!!"
" Tôi đâu bảo cậu kể chi tiết. Tôi chỉ nói cậu kể một chút, ai ngờ cậu kể tận tình như vậy."
Đúng là thầy giáo, miệng lưỡi giảo hoạt!!
Tề Lãng bất mãn thở ra, liếc nhìn cây kẹo, giành lấy, ngậm vào.
Hoắc Kình nhìn hành động trơ tráo kia mà trừng lớn mắt. Anh đương nhiên không giành lại cây kẹo đó, chỉ cảm thấy quá là tức giận.
" Muốn hôn tôi cũng không cần quá lộ liễu như vậy." Hoắc Kình ném lại một câu rồi đứng dậy.
Tề Lãng bị anh nói trúng tim đen, cậu thẹn đến mức suýt nuốt luôn miếng kẹo tròn. Một lần nữa đuổi theo phía sau, ai kia nài nỉ:
" Lại dỗi nữa. Nè, Hoắc Kình, anh là đồ trẻ con!!!"
" Tôi không phải cậu đâu."
Hoắc Kình chợt xoay người định cười tên ngốc kia một cái thì phát hiện từ xa có một đám người xông đến. Bọn họ giống như là dân cư ở đây, nhưng có chút...lưu manh.
Tề Lãng cũng xoay đầu nhìn, thấy bọn nó hầm hầm tiến tới, cậu liền thủ sẵn thế, kéo Hoắc Kình ra sau mình.
" Tụi bây là ai?" Tề Lãng lên tiếng.
Bọn nó vẫn đang gườm gườm người sau lưng cậu như có thù oán lâu năm vậy. Một tên trong đó nhanh như chớp tiến lên, duỗi tay định tấn công thì khiến cho Hoắc Kình lùi nhanh về sau.
Anh không khéo bị ngã một cái, không đứng dậy nổi nữa. Chân anh đột nhiên đau không thể cử động được.
Tề Lãng biết mình gặp phải bọn chó điên rồi, cứ thế liều mạng xông lên. Khi xong trận, bọn kia cũng bị thương rồi chạy mất, như kiểu rút lui. Còn cậu cũng te tua lắm.
Ngồi xổm xuống, Tề Lãng nâng cổ chân anh lên nhìn qua, " Trật khớp rồi."
Hoắc Kình biết chứ, anh đang đau muốn chết đây.
" Đỡ tôi dậy đi."
Tề Lãng vươn tay đỡ anh đứng dậy.
Hoắc Kình cúi nhìn chân mình rồi nói, " Hồi nhỏ khi bị thương, tôi thường được cõng."
"..." Tề Lãng ngờ vực nhìn anh, lát sau phì cười.
" Cười gì chứ?"
" Muốn tôi cõng thì cứ nói thẳng ra, sao phải vòng vo chứ? Mà, lẽ nào anh nghĩ tôi sẽ để anh đi bộ về?"
Hoắc Kình nghiêm túc nhìn cậu.
" Có thể lắm chứ, vì tôi đâu phải người cậu đơn phương nhiều năm."
Giọng anh nghiêm túc quá làm cho tiếng cười kia nhỏ dần. Tề Lãng nhìn anh, trong lòng không biết đang là cảm xúc quái gì nữa.
Chẳng nói chẳng rằng, Tề Lãng ngồi xổm xuống đất, xoay lưng về phía anh:
" Ngồi lên đi, tôi sẽ cõng anh."
Hoắc Kình cũng không nói thêm câu nào, ngồi trên lưng Tề Lãng, hai tay ôm hờ quanh cổ cậu. Cằm anh tựa nhẹ lên bả vai cậu.
" Nặng không?"
" Không nặng lắm."
" Kỳ lạ nhỉ? Trước đây tôi có đọc cuốn sách của Jin."
Trong đó có ghi thế này:
- Cõng em nặng không?
- Nặng chứ.
- Thật sao?
- Thật, vì anh đang cõng cả thế giới trên lưng mình mà.
|
Nghe xong, Tề Lãng phì cười một trận. Cánh tay cậu lại dồn thêm lực mà giữ vững Hoắc Kình trên lưng.
" Bà chằn đấy cũng đọc thể loại lãng mạn đó sao? Nghe không tin nổi."
Hoắc Kình cũng cười, " Ừm, nhiều lắm đó."
" Những lời đấy đều là dối trá đấy. Anh nhẹ như quả bóng bay ý, nó mong manh, nhìn có vẻ tự do tự tại, mạnh mẽ muốn làm gì cũng được nhưng chỉ cần một tác động nhỏ sẽ vỡ ngay. Tôi cảm thấy anh giống như thế đấy."
Tề Lãng hôm nay thông minh kiệt xuất.
Hoắc Kình cứ ngẩn cả người nghe cậu nói, cánh tay không chủ ý lại càng ôm chặt lấy cậu.
" Vì thế mà tôi cần một cơn gió luôn mang tôi đi khắp nơi, tránh đi những tác động đó."
"...Nhưng tên tôi là Sóng, không phải Gió?!"
Ngu si lại rồi.
Hoắc Kình dỗi, không nói gì khác mà chỉ thúc giục cậu mau mang anh về nhà.
Gần đến nơi, Hoắc Kình bảo muốn xuống. Tề Lãng nói cách nào cũng không ngăn được người kia.
Hai người đứng cách một quãng so với căn nhà rộng lớn kia. Tề Lãng nhìn một hồi lại cảm thấy có chút tò mò.
Hoắc Kình lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Jin.
" Jin sẽ ra ngay. Cậu về trước đi."
" Jin ra tôi sẽ về. Lỡ bà chằn ấy không ra thì sao."
Hoắc Kình cũng gật đầu đồng ý. Sau đó, trước khi Tề Lãng xoay người đi, Hoắc Kình đã gọi cậu lại. Anh bỗng dưng không kiểm soát được tâm tình của mình.
Hai môi mấp máy thành lời, " Kỳ thực, tôi đã lại yêu cậu thêm một chút rồi."
Nói xong, anh còn mỉm cười chua xót.
Tề Lãng xoay người tiến đến gần anh. Áp tay mình ở một bên mặt, cậu cười:
" Đừng nói yêu với vẻ mặt như vậy chứ? Nhìn như...muốn khóc vậy."
Hoắc Kình chỉ cười mà không nói gì.
Jin từ trong nhà đi nhanh ra, chứng kiến được cảnh đó, cô bé không biết nên tiến tới hay không. Một hồi lâu khi thấy Hoắc Kình cúi mặt, cô bé quyết định đi đến.
" Chú Walton!"
Hoắc Kình xoay người, " Được rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau."
Jin đỡ lấy anh, hai người đối lưng với nhau, bước đi về mỗi nơi khác nhau.
" Tại sao chân chú lại ra như vậy?" Jin có chút lo lắng.
Hoắc Kình cười, " Chú cũng không biết. Có một đám người đột nhiên lại đến gây sự."
Hai người bước vào trong nhà, lúc này Hoắc Kình mới phát hiện người anh trai của mình đang ngồi ở đó.
Nghe tiếng động, anh trai họ Hoắc quay qua, cười khẩy:
" Không bị gãy chân chứ?"
Hoắc Kình tỏ ra lạnh nhạt khi nghe lời hỏi thăm gây hấn kia. Anh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng trở về phòng của mình. Jin đang đỡ anh cũng quay lại nhìn tên kia một cách khinh bỉ.
Vào phòng rồi, Jin mới cắn môi nói:
" Cháu biết ngay, biết ngay tên khốn đó lại làm chú bị thương!!"
Hoắc Kình ngẩng mặt nhìn cô bé, anh không ngạc nhiên về chuyện kia cho lắm. Chỉ cảm thấy lồng ngực mình thật khó chịu.
" Được rồi, chú không sao đâu. Cháu ra ngoài đi."
Jin rời khỏi phòng. Hoắc Kình đứng dậy, đi đến cửa sổ, kéo rèm ra nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.
Gió mơn man thổi qua, đôi mắt ấy lại thăng trầm kỳ lạ.
Đến nửa đêm, Hoắc Kình như bị kích động mà nhắn tin cho Tề Lãng.
Hoắc Kình: Tôi thấy thật khó chịu, tôi không muốn ở đây nữa.
|