Tình Sử Chosun
|
|
“Bất đắc dĩ?” Thể Chân cười lạnh. “Trên thế gian này có ai không biết vua Đường ban chết cho Dương quý phi, khiến bà thắt cổ tự vẫn trên ngọn núi. Hừ, nhưng họ không biết tâm địa ông tàn độc đến mức vứt bỏ đứa hài nhi còn đỏ hỏn trong sa mạc, nếu không nhờ người tộc Đa Khả Nhĩ tốt bụng cứu sống thì nó đã chết lâu rồi!”
Mắt nàng rưng rưng lệ, Ki Bum nắm chặt đôi tay nàng như muốn truyền sang một thứ lực lượng tinh thần. Y trừng mắt nhìn Đường Minh Hoàng, mặc cho ông là hoàng đế của một cường quốc, y chỉ biết nếu có ai đó nàng ghét, y cũng sẽ hận thù người đó. Dù phải chống lại cả thế gian này y nhất định bảo vệ nàng.
Đường Minh Hoàng lưng như khòm xuống, nếp nhăn như nhiều thêm, trông ông càng già nua hơn cái tuổi ngũ tuần của mình. Ông đau khổ thốt. “Năm xưa Thừa tướng Lý Hiếu Đức dẫn đầu các quần thần dâng sớ buộc Dương quý phi phải chết, nếu trẫm không ưng thuận họ sẽ nổi loạn, đem quân đánh kinh thành. Ái phi vì trẫm và dân trăm họ đã cầu xin được ban chết. Bao năm nay vì nhớ thương ái phi mà trẫm không màng việc triều chính, để mặc gian thần lộng hành.”
“Đừng cố biện minh nữa, tôi không tin ông đâu!” Thể Chân lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuôn như suối trên khuôn mặt thanh tú. Mọi người đều biết trong tâm nàng đang dao động bởi lời nói chân tình của Đường Minh Hoàng, vì giọng nàng đã không còn gay gắt nữa.
“Tuệ Mẫn là cung nữ thân tín của Dương ái phi đã lén bồng tiểu công chúa chạy trốn khỏi hoàng cung. Trẫm ra quân mấy chục lần tìm kiếm không ngừng nghỉ mười mấy năm nay, nhưng biển người mênh mông, thủy chung vẫn không tìm được. Nay duyên trời run rủi cho trẫm gặp lại con, thỏa ước nguyện lâu năm, thật không mong gì hơn.” Ông thở dài, ngước nhìn Thể Chân, trong mắt tràn ngập tia nhìn trìu mến và buồn bã. “Con đã lớn quá rồi, người nuôi dưỡng con có đối xử tốt với con không?”
“Gia gia rất thương yêu…tiểu nữ.” Thể Chân ngập ngừng, không thể gọi là ‘tôi’, cái đó không đúng đạo lý phận làm con. Nhưng nàng còn chưa muốn thừa nhận quan hệ phụ tử, nên không chịu xưng ‘con’. Vì vậy nàng chọn cách gọi là ‘tiểu nữ’.
Đường Minh Hoàng gật gật đầu, ôn hòa nói. “Là trẫm có lỗi, không làm tròn trách nhiệm săn sóc cho con. Nếu con có hận trẫm, thì trẫm…cũng đành chấp nhận. Tâm nguyện trước khi chết được gặp lại con nay đã hoàn thành, trẫm rất mãn nguyện.”
“Phụ hoàng!!!” Nghe câu nói thương tâm của ông, lòng Thể Chân lập tức mềm nhũn, lao vào lòng Đường Minh Hoàng, khóc nức nở. Mắt ông nhỏ lệ mừng vui, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng.
“Nhi nữ ngoan, nhi nữ ngoan…”
Jaejoong, Yunho, Yoochun đứng bên cũng xúc động cho cảnh đoàn viên. Ki Bum nhìn Thể Chân, miệng y khẽ mỉm cười, mừng cho nàng tìm được hạnh phúc bên người thân. Mắt y chợt xa vắng khi nhớ đến cảnh ngộ của mình. Người thân. Hai từ đó với y sao quá xa lạ. Ki Bum ngước nhìn Yunho và Yoochun, mắt y lóe lên một tia sáng ấm áp dù nhỏ nhoi.
Thể Chân rời khỏi vòng tay của Đường Minh Hoàng, nàng đưa tay quẹt nước mắt, giây phút xúc động đã qua, giờ chính là lúc lo chuyện hiện tại.
“Phụ hoàng, mười mấy năm trước Lý Thừa tướng đã có dã tâm, chẳng qua mưu sự bất thành nên lần này lão ta quyết đoạt được. Phụ hoàng, xin người hãy tin chúng con.”
Đường Minh Hoàng nhìn lần lượt từng người trong bọn Yunho, dừng lại lâu nhất trên khuôn mặt Thể Chân. Ông cau mày ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói.
“Được, vì con nên trẫm tạm tin lời. Nhưng tiếp theo phải đối phó ra sao?”
“Chúng ta tận dụng cơ hội này bắt lấy Thừa tướng, không để lão có cơ hội tác quái nữa.” Yunho cười cười nói.
“Các người đã có kế hoạch rồi ư?” Đường Minh Hoàng bật cười. Ông từng gặp Yunho vài lần, trong mắt ông hắn là đối thủ đáng nể đầy mưu trí, từng có ý định chọn hắn làm hiền tế (con rể).
“Kế hoạch thì đã có, chỉ cần bệ hạ tin lời làm theo là được.”
“Hãy nói thử xem.”
“Cần phải nói trước là kế hoạch này không phải của ta. Người đề xuất là vị kia.” Yunho cười tinh quái, mắt liếc Jaejoong. Đường Minh Hoàng kinh ngạc nhìn chàng trai yếu ớt như thư sinh trước mặt, thắc mắc hỏi.
“Ngươi là ai?”
“Tôi là nhị hoàng tử Nam Chosun.” Jaejoong hơi nghiêng đầu đáp.
Đường Minh Hoàng trợn mắt, theo ông được biết thì hai nước Nam, Bắc thù hằn nhau, liên tục xuất quân đánh đối phương. Vậy mà bây giờ hoàng đế nước Bắc và hoàng tử nước Nam lại cùng đi chung, còn ra vẻ hòa thuận, đây chẳng phải là một quái sự ư? Đường Minh Hoàng ngơ ngẩn nhìn Yunho mong một lời giải thích. Hắn phe phẩy quạt, môi điểm nụ cười bí ẩn, bình thản nói.
“Mọi chuyện nên gác lại nói sau, hãy cùng bàn tính kế hoạch bắt lão hồ ly họ Lý đã.”
Hết chương 16-by TV 28/3/2009
Chương tiếp theo: Giăng bẫy
|
Chương 17: Giăng bẫy
Đoàn người rầm rộ di chuyển từ hoàng cung đến một cánh rừng rậm rạp. Đi đầu và cuối là năm trăm quân lính mặc giáp, cầm giáo, bước đi oai vệ. Đi phía giữa là năm mươi võ quan cưỡi ngựa hộ tống cỗ xe sơn son thiếp vàng tám con tuấn mã kéo, bên trong có vua Đường Minh Hoàng ngồi. Cưỡi ngựa theo hầu hai bên cỗ xe là tam vị hoàng tử và Lý Hiếu Đức, các quan văn nối đuôi nhau lũ lượt đi bộ theo sau cỗ xe. Đoàn người ngựa dừng lại bên ngoài cánh rừng. Đường Minh Hoàng bước xuống, lập tức một tên lính dắt con bạch mã đến cho ông, mười tên lính khác thả chó săn chạy vào rừng xua thú. Chẳng mấy chốc cả đàn thú hươu, nai, thỏ chạy tán loạn ra. Đường Minh Hoàng và tam vị hoàng tử liền giương cung bắn.
Đại hoàng tử lộ vẻ khâm phục nói. “Phụ hoàng thần lực kinh nhân, một tiễn trúng hai con thú, thần nhi không thể nào sánh bằng!”
“Thế mới biết người ta ca tụng tài bắn cung của phụ hoàng bách phát bách trúng, không phải nói ngoa!” Nhị hoàng tử cũng mau mau khen nịnh. Tam hoàng tử thấy không có lời nào xen vô thì chỉ biết gật gù ra chiều tán đồng. Ba vị hoàng tử tuy ngoài mặt hòa thuận, bên trong ngấm ngầm đua tranh mong vua truyền ngôi cho mình.
Đường Minh Hoàng vuốt râu không nói một lời, nhưng trong mắt ánh lên nét cười đủ biết lòng ông hân hoan đến chừng nào. Đột nhiên Lý Hiếu Đức ghìm cương ngựa, chỉ tay về phía khu rừng, kinh ngạc nói.
“Xem kìa, đó chẳng phải con hươu quý sống ngàn năm nên có bộ lông đen tuyền sao?”
Chưa ai từng nghe nói về giống hươu đó, nhưng nghe có loài hươu lông đen lại sống được ngàn năm thì nổi tính hiếu kỳ, mọi người liền đưa mắt nhìn theo hướng tay Lý Hiếu Đức. Quả nhiên thấp thoáng trong tán cây là một con hươu oai vệ với bộ lông đen mượt, cái sừng cong vút quý giá cùng đôi nhãn quang lấp lánh tia sáng khiếp người. Thật ra tất cả chỉ do Lý Hiếu Đức bày trò huyễn hoặc, con hươu đó đúng là giống quý, nhưng không phải hươu thần. Bộ lông đã bị lão cho nhuộm đen để tăng thêm tính huyền thoại. Lão vờ tiếc rẻ nói.
“Nghe nói ăn thịt con hươu này sẽ cải tử hoàn sinh, uống huyết nó thì được trường sinh bất lão. Chỉ tiếc nó có thần tính nên người thường khó bắt, chỉ duy nhất tài bắn cung như thần của bệ hạ may ra mới hạ được thần thú.”
“Phụ hoàng, xin hãy tỏ lộ thần uy!” Đại hoàng tử phấn khởi nói.
“Xin cho chúng hài nhi được học hỏi!” Nhị hoàng tử nào chịu kém phần khen nịnh.
“Bắt được hươu thần e trên thế gian chỉ có mỗi mình phụ hoàng là làm được! Xin đừng bỏ lỡ dịp may hiếm có!” Tam hoàng tử cũng không chịu thiệt trước hai hoàng huynh. Những quan quân cũng hò reo ủng hộ, giơ cao vũ khí tăng phần náo động.
Đường Minh Hoàng thoáng ngần ngừ trước sự thúc giục của các con trai và văn võ bá quan. Ông thoáng liếc ánh mắt kỳ dị nhìn Lý Hiếu Đức rồi mỉm cười, gật đầu nói.
“Được, để trẫm đi bắt thần thú. Tất cả hãy ở lại đây tránh làm kinh động thần thú và làm vướng tay trẫm.”
“Tuân lệnh bệ hạ!!!”
Con hươu dường như có thần tính, ngay khi văn võ bá quan đồng thanh xong nó liền phóng mình lao vút vào trong khu rừng. Đường Minh Hoàng nổi máu hiếu chiến, liền giục con tuấn mã phóng chạy theo. Nhìn hoàng bào khuất trong hàng cây xanh, cơ mặt Lý Hiếu Đức co giật hiển lộ vẻ hung ác.
Khu rừng tĩnh mịch, im lìm một cách bất thường, chim chóc ngừng reo hót, ngay cả nắng dường như cũng khó lòng xuyên qua kẽ lá đáp xuống mặt đất. Không khí đông đặc một thứ áp lực nặng nề nghẹt thở. Đường Minh Hoàng khi còn trẻ từng thống lĩnh ba quân đi chinh phạt Đông, Tây, Nam, Bắc, đối với thứ áp lực này ông không còn lạ gì. Nó chính là sát khí của quân thù muốn lấy mạng ông. Đường Minh Hoàng cười khẩy coi thường, vung roi quất vào mông ngựa đuổi theo con hươu đen đang chạy sâu vào khu rừng. Con tuấn mã lồng lên phi nước đại, chẳng mấy chốc đã áp sát con hươu ngày càng gần. Đường Minh Hoàng buông tay khỏi dây cương, rút một mũi tên trong ống tên sau lưng căng dây cung ngắm vào con vật đang cắm đầu chạy. Gió như ngừng thổi, trong mắt ông chỉ thấy mỗi một mục tiêu, ngón tay buông dây, mũi tên xé gió bay đến cắm phập ngay cổ con hươu đen, khiến nó ngã gục xuống chết ngay tức thì.
Cùng lúc Đường Minh Hoàng bắn tên thì xung quanh cũng có mười mấy mũi tên bay nhanh tới gần cơ thể ông. Đường Minh Hoàng đã có phòng bị, lập tức co người lại phóng khỏi con ngựa, lăn mấy vòng trên mặt đất mới tránh khỏi ba mũi tên truy sát theo sau, nó cắm phập trên mặt đất ngay chỗ ông vừa lăn đi vài giây. Tội nghiệp con tuấn mã đã thay chủ chịu hơn chục mũi tên, con vật ngã xuống, bốn chân ngay đơ không động đậy. Không có thời gian tiếc thương cho con vật đã theo mình bao năm, Đường Minh Hoàng vội vã bật dậy, tay cầm thanh bảo kiếm thủ thế vì tai đã nghe tiếng mũi tên xé gió bay đi. Lần này số tên tăng gấp đôi lúc nãy, dù có bốn cánh tay thì e rằng ông cũng khó mà gạt hết tất cả. Đường Minh Hoàng chỉ chém gãy được mười sáu mũi tên, còn lại mười tám mũi đang lao tới ông với khoảng cách ngày càng gần. Chính lúc ngàn cân treo sợi tóc, không gian dường như yên tĩnh chợt vang lên những tiếng ‘bụp’ rất khẽ, tiếp theo đó mười tám mũi tên gãy làm hai đoạn rơi xuống mặt đất thành vòng tròn có bán kính một gang tay với tâm điểm là Đường Minh Hoàng. Khu rừng trở về với sự yên tĩnh giả tạo rồi lại bị phá vỡ bởi tiếng nói trầm hùng.
#106 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
“Là cao nhân giấu mặt nào xin hãy lộ diện cho tại hạ yết kiến!!!”
“Các ngươi xuất đầu lộ diện trước đã!” Giọng người thanh niên cao ngạo thốt.
Gã đại hán giật mình, vốn tự tin với bản lãnh liệt vào hàng cao thủ nhất lưu trên giang hồ, không khó phát hiện ra chỗ người ẩn núp thông qua hướng tiếng nói. Nhưng không ngờ giọng nói trẻ trung, rõ ràng như vậy mà gã cố căng tai ra nghe cũng khó xác định phương hướng. Gã đại hán thoáng ngần ngừ rồi cao giọng.
“Tại sao cao nhân ẩn núp!? Chỉ có hạng phi quân tử mới giấu mặt làm chuyện mờ ám. Lẽ nào hình dạng của cao nhân cổ cổ quái quái???”
“Ngươi đang tự nói mình?” Có tiếng cười khẩy. “Ta biết các ngươi đã mai phục dày đặc xung quanh đây, vua Đường dù có mọc cánh cũng khó thoát, các ngươi sợ gì mà không dám ra mặt!?”
Gã đại hán vốn định chọc giận đối phương lộ diện, không ngờ ngược lại gã mất bình tĩnh trước, gã gầm lên.
“Ai dám nói ta sợ?!”
Cùng lúc với giọng gầm làm rung chuyển mặt đất là một gã đại hán râu ria xồm xoàm, miệng hùm vai gấu nhảy xuống từ chạc cây, tuy thân hình đồ sộ nhưng gã tiếp đất lại nhẹ nhàng như chim én. Hơn mấy chục tên áo đen bịt mặt cũng lần lượt xuất hiện từ bốn phương tám hướng bao vây Đường Minh Hoàng. Gã đại hán cũng mặc đồ dạ hành, chỉ khác là không có miếng vải đen bịt mặt. Đường Minh Hoàng ngó sững kẻ hùng hổ đứng đối diện, bật lên tiếng kêu kinh ngạc.
“An Lộc Sơn?”
“Phải, là ta đây!”
Một lúc lâu qua cơn xúc động mạnh, ông cất tiếng cười chua xót. “Thật trẫm không ngờ kẻ thích sát lại là An Lộc Sơn ngươi!” Rồi ông gằn giọng. “Trẫm và Dương ái phi chưa từng bạc đãi ngươi. Khi nàng chết tuy trẫm đối với ngươi có phần lạnh nhạt nhưng cũng đã cho ngươi làm tới chức Quan Tây Tiết Độ Sứ. Ngươi còn bất mãn cái gì?”
Gã đại hán, tức An Lộc Sơn hừ mũi, khinh khỉnh nói. “Bệ hạ quên thì ta nhắc cho nhớ! Vì cơn ghen vô lý của ngài khi thấy ta gần gũi Dương quý phi mà đã ra lệnh hoạn ta, khiến dòng họ ta tuyệt đường hương hỏa! Cái ân đức này cả đời này ta làm sao dám quên, hôm nay ta đến là cái trả ân đó, bệ hạ!!!”
Đường Minh Hoàng chấn động tâm thần, nghĩ mình năm xưa tuổi trẻ nóng tính, đã làm chuyện quá đáng nên nhất thời không biết đối đáp ra sao, hồi lâu ông thở dài nói. “Đây coi như trẫm tạo nghiệt phải gặt quả đắng. Trẫm chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có biết năm xưa là ai đã truy sát cung nữ Tuệ Mẫn không?”
“Là An Lộc Sơn ta đây chứ ai.” Gã cười lớn, đưa tay chỉ vào mũi mình.
“Chính là ngươi sao?!” Đường Minh Hoàng run giọng.
“Không sai, năm xưa ả trúng sáu nhát đao của ta, cố chạy đến đại mạc thì lăn ra chết. Ta bỏ mặc ả và đứa nhỏ đang khóc trên cát sa mạc, giờ này tại nơi đó chắc vẫn còn nắm xương của hai người. Nếu bệ hạ thoát chết lần này, thử đến đó đào tìm xương họ xem.” Gã càng nói càng phấn khích, tiếng cười khiến những kẻ công lực kém hiển nhiên phải đầu váng mắt hoa.
“An Lộc Sơn! Ngươi không phải con người! Ngươi còn thua loài súc sanh!!!” Đường Minh Hoàng giận tím mặt, phẫn nộ hét lớn, ngón tay trắng bệch chỉ vào mặt gã. “Dương ái phi khi còn sống hết lòng đối tốt với ngươi, vậy mà ngươi nỡ đang tâm sát hại giọt máu của nàng? Trẫm thật muốn ngay tức khắc moi tim gan ngươi ra xem nó có màu gì!”
“Con mụ họ Dương đối tốt với ta?” An Lộc Sơn trố mắt nhìn Đường Minh Hoàng rồi bật cười to, giọng cười khinh bỉ và chua xót.
“Ngươi cười cái gì?” Đường Minh Hoàng nhíu mày.
“Bệ hạ, ngài cao cao tại thượng, làm sao có thời gian thấy hết sự tàn độc của mụ? Để hưởng chén cơm thừa, ta phải rửa chân, uống cái thử nước dơ đó khiến mụ vui thì mới có cơ may sống sót qua ngày! Hàng ngày mụ hành hạ lòng tự tôn của ta, xem ta không bằng con chó! Đó gọi là đối tốt với ta sao?” Gã càng nói giọng càng thấp dần, như tiếng mãng xà rít.
“Câm miệng! Ngươi không được bôi nhọ thanh danh của nàng!”
“Hừ. Đừng tự huyễn hoặc mình nữa, bệ hạ. Chính ông thừa biết những trò quái ác của mụ ta trong hậu cung. Nếu không phải mụ sợ Lý Hiếu Đức tiếm ngôi khiến mụ mất chỗ dựa nên mới ra mặt, thì giờ này người ngồi trên ngai vàng là họ Dương chứ không phải họ Đường!”
Đường Minh Hoàng tái mặt, ông lắc mạnh đầu như muốn tất cả những lời nói vừa nghe mau chóng rớt ra, hét lớn. “Không phải! Ngươi nói dối! Nàng rất hiền thục! Nói dối!”
“Hôn quân vô đạo, đến giờ này vẫn còn u mê?” An Lộc Sơn cười khẩy. “Ai phải ai trái, ai đúng ai sai bây giờ không cần tranh biện nữa, bệ hạ hãy mau tái hợp cùng mụ ta ở dưới suối vàng. Ta nguyện tiễn chân một đoạn!”
Gã dứt câu liền nghiêng đầu ra hiệu cho đồng bọn, lập tức đám người áo đen nhích động thân hình tiến lên vài bước. Chính lúc đó vang lên một tiếng quát khẽ.
“Khoan đã!”
|
Từ trong thinh không xuất hiện ba người thanh niên mặt mũi khôi ngô đứng thành hình tam giác hộ vệ cho Đường Minh Hoàng. Ba người đó là Yunho, Jaejoong và Yoochun. Người đối đáp trêu chọc khiến An Lộc Sơn lộ diện chính là Yunho. Một tên áo đen rón rén đến sau lưng An Lộc Sơn thì thầm điều gì đó, gã động dung quay lại nhìn bọn Yunho, mắt thoáng hiện vẻ nghi ngại. Yunho vờ như không biết những điều đó, môi điểm nụ cười lạnh, tay phe phẩy quạt như một thư sinh thần bí.
“Các vị bằng hữu đây là…”
Yunho lập tức cắt ngang. “Lũ chó các ngươi không xứng xưng bằng hữu với bọn ta.”
An Lộc Sơn đỏ mặt tía tai, miệng gã há ra như muốn quát mắng nhưng chợt ngậm lại khi nhớ đến lời của tên áo đen vừa nãy. Gã gượng cười nói.
“Lúc nãy là ba ngươi đã xuất thủ làm gãy các mũi tên?”
Sợ Yunho lại lên tiếng trêu gan An Lộc Sơn, Jaejoong ghé miệng thì thầm vào tai hắn. “Hãy kéo dài thời gian chờ tin Junsu, đừng chọc tức tên đó kẻo động binh đao. Tôi đã đếm, tổng cộng có hơn ba trăm người, chúng ta không đấu lại đâu.”
Yunho khẽ gật đầu rồi ngước lên nhìn An Lộc Sơn, mỉm miệng cười. “Không sai, người ra tay chính là ta.”
An Lộc Sơn chớp mắt nhìn Yunho, gã ngửa mặt lên trời cười to. Yunho hơi nhíu mày, hắn ghét nghe tiếng cười của gã, người tâm địa càng độc càng che giấu nó sau nụ cười. An Lộc Sơn dứt tiếng cười, trầm giọng. “Quả là tuổi trẻ tài cao, trường giang sóng sau xô sóng trước. Ta xem huynh đài niên kỷ chưa bao nhiêu mà đã bằng vào lá cây tiện đứt mũi tên, nội công thâm hậu hiếm người trẻ tuổi nào đạt được.”
Gã nào biết Yunho vốn là hoàng đế, kỳ trân dị bảo người ta tìm được đều dâng lên cho hắn, mấy thứ quả làm tăng công lực hàng ngày hắn dùng như cơm bữa, lại có võ công ảo diệu và tâm cơ linh mẫn ngàn người có một, nên sớm thành tựu hơn người. Yoochun trời sinh có thần lực phi thường, lại thêm các chiêu thương thuật gia truyền đúc kết mấy trăm năm từ gia tộc là những danh tướng nơi sa trường.
Yunho phe phẩy quạt lạnh lùng nói. “Đã quá khen.”
“Thêm mấy năm nữa chắc hẳn các vị sẽ dương danh thiên hạ, tội gì phải tìm chết ngay bây giờ?”
“Là ta tìm chết hay bọn ngươi?” Yunho nhởn nhơ xếp quạt.
An Lộc Sơn thở phì phì, không dằn nổi cơn giận nữa, gã quát lớn. “Bọn bây, không được chừa kẻ nào sống sót!!!”
Khu rừng tĩnh lặng thoáng chốc nổi phong ba, những thân hình áo đen di chuyển thành vòng tròn ngày càng thu hẹp, tiếng đao rút khỏi vỏ nghe như tiếng sấm nổ liên hồi. Đường Minh Hoàng giơ kiếm thủ sẵn trước ngực, Yoochun tay nắm chặt cây thương, mắt nhìn chòng chọc các con mồi. Yunho nhích người tới sát gần Jaejoong, cười cười nói.
“Thấy không? Là gã đó quá dễ kích động chứ đâu phải tại ta.”
Jaejoong thở dài, mười ngón tay co vào duỗi ra liên hồi, mắt liếc chừng tình hình trước mặt. “Thôi vậy, thuyền tới đầu cầu rồi cũng thẳng.”
#108 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Theo kế hoạch, nhóm Yunho sẽ hộ vệ Đường Minh Hoàng đối phó với bọn thích khách, kéo dài thời gian giúp Junsu tìm ra chứng cứ tạo phản trong Tướng phủ. Vì một khi chưa tận mắt thấy xác Đường Minh Hoàng, tin rằng Lý Hiếu Đức chưa chịu rời đi. Lẽ dĩ nhiên Ki Bum, Thể Chân buộc phải ở lại trong cung, lúc đầu cả Jaejoong cũng bị gạt ra ngoài.
“Tại sao tôi không thể theo chứ?” Chàng nói nhẹ nhàng nhưng trong âm thanh hàm chứa sự giận dữ.
Yunho nuốt nước bọt khan, từ tốn giải thích. “Nghe này Jaejoong, nơi đó quá nguy hiểm. Ta không chắc có trụ nổi chờ tới lúc Junsu dẫn viện quân giải cứu hay không. Đệ không biết võ công, chút hương thuật thì làm được gì? E rằng chờ đến khi địch nhân ngấm thuốc thì đệ đã chết rồi, huống gì một tên ngã xuống thì còn có tên khác lao đến tấn công, thế nên cơ hội để chúng ta cầm cự hoặc đưa vua Đường trốn thoát càng mong manh hơn.”
“Tại sao chứ? Tôi dù chết cũng không làm vướng chân mọi người!” Jaejoong cố cãi.
“Ta nói không được là không được! Nếu đệ đi cơ hội thoát thân là không có, hay ít nhất là với ta!” Yunho lắc đầu cương quyết.
“Tôi đã nói là không để mình liên lụy anh mà?! Nếu tôi chống đỡ không nổi thì anh cứ việc đưa bệ hạ đi, tôi có làm ma tuyệt không oán trách anh!!!”
“Lẽ nào đệ nhất định bắt ta phải nói ra nguyên do?” Yunho lộ vẻ miễn cưỡng.
“Nếu anh không nói rõ, tôi quyết lén đi theo!” Jaejoong bướng bỉnh nói, trợn mắt nhìn hắn.
Yunho bị dồn ép, đành nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, chậm rãi thốt. “Bởi vì, khi thấy đệ gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ bỏ mặc tất cả để giải cứu. Đã hiểu chưa?”
Một câu nói ngắn ngủi, âm điệu cũng không trìu mến. Nhưng chỉ với bấy nhiêu từ ngữ đã đủ nói lên thâm tình mật ý lo lắng của chủ nhân câu nói đối với người nhận. Mắt Jaejoong bỗng trở nên cay xè, lồng ngực nghẹn lại. Từ nhỏ chàng sống trong một nơi quá ít tình thương yêu được thể hiện ra, biết được có một người lo lắng cho sự sống chết của mình, cảm kích đó khiến mắt chàng ngấn lệ. Jaejoong cúi đầu, dùng ống tay áo quẹt lệ tràn trên mi mắt, dịu dàng nói.
“Cho tôi theo, anh đi đâu tôi theo đó.”
“Jaejoong, lẽ nào ta đã nói đến thế mà vẫn không chịu hiểu?” Yunho thất vọng kêu lên.
Chàng ngước nhìn hắn, trong mắt ngập đầy niềm vui sướng. “Đừng lo, không phải tôi không biết võ công, chỉ là không muốn dùng. Tôi có một bộ pháp gọi là Ma Ảnh, tuy không thể tấn công nhưng phòng thủ thì vô cùng vững chắc, chỉ cần tôi thi triển nó thì dù có cả ngàn địch nhân bao vây tôi vẫn thoát như thường.”
“Huyền diệu vậy sao?” Yunho nghi ngờ hỏi.
#109 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
“Đúng vậy, thế nên anh không cần lo cho tôi.” Jaejoong gật đầu nói thêm.
Kết quả là chàng được cho phép đi theo. Trước khi xuất phát, Ki Bum đã kéo chàng vào một góc hỏi nhỏ.
“Xin hoàng tử hãy nói thật cho tôi biết, tại vì sao ngài muốn đi theo? Vốn dĩ ngài có thể đứng ngoài thảnh thơi, không cần phải lao vào nguy hiểm.”
“Hỏi tôi tại sao ư?” Jaejoong thành thật đáp. “Thì tôi chỉ là không muốn bá tánh phải điêu linh dưới sự hỗn loạn lật đổ triều chính. Vả lại Lý Hiếu Đức là con người gian ngoa, nếu làm vua e rằng bá tánh và các nước chư hầu sẽ chịu nhiều khổ sở. Rồi thậm chí còn dẫn đến nạn binh đao, mà tôi thì chỉ mong muốn thái bình thịnh trị.”
“Chỉ vậy thôi ư? Chỉ nguyên nhân đó mà hoàng tử đưa thân vào chốn hiểm nguy?” Ki Bum cố hỏi.
“Chỉ thế thôi, còn gì khác nữa?” Jaejoong bối rối hỏi lại.
Ki Bum vốn nghi ngờ chàng đòi đi lần này là có dụng tâm, y cho rằng chàng muốn thừa cơ hội hỗn loạn giết chết Yunho. Y không hề quên Kim Jaejoong là hoàng tử nước đối địch. Y nhìn thật kỹ vào mắt chàng, đôi mắt trong sáng thể hiện sự thành thật. Y muốn tin chàng không có nhị tâm gian trá, rằng y đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng y không thể vì nhận xét sai lạc của bản thân khiến cho Yunho có nguy cơ bị tổn hại. Ki Bum quay đi thì thầm to nhỏ với Yoochun, sắc mặt cả hai vụt trở nên trầm trọng. Yoochun lấm lét liếc nhìn Jaejoong, nhưng chàng không hề nhận thấy vì mãi bận tâm đến câu nói của Ki Bum.
Tại sao chàng tha thiết muốn đi theo? Ki Bum nói đúng, dù chàng có đứng ngoài nhìn thì cũng không ai oán trách được. Nhưng chàng lại nhất quyết muốn đi. Tại sao chứ?
Jaejoong nhìn về phía Yunho, hắn đang bàn bạc với Đường Minh Hoàng những chi tiết tỉ mỉ trong kế hoạch dụ địch. Thâm tâm chàng chỉ mong muốn một điều duy nhất, đó là bảo vệ hắn khỏi mọi thương tổn.
Tại sao vậy?
Tại sao chàng không muốn hắn chết?
Hắn là kẻ thù của chàng mà?
Nhưng…
Bên hắn rất vui, rất bình yên…
Hết chương 17-by TV 3/4/2009
Chương tiếp theo: Giữa muôn trùng vây
|
Chương 18: Giữa muôn trùng vây
Sợi nắng vàng rơi trên lưỡi đao, khu rừng bừng sáng bởi làn ánh sáng bạc từ trên thân kiếm. Đại hán râu rậm phát to hiệu lệnh khai chiến.
“Động thủ!!!”
Đao, kiếm, trường thương cùng vung lên chạm vào nhau tạo thành khúc nhạc chết chóc. Đường Minh Hoàng siết chặt đốc kiếm xông vào nơi đông đúc địch nhân mặc tình chém giết. Năm xưa ông từng xông pha chiến trận, tuy mấy năm nay chỉ ngồi trên ngai vàng trị nước nhưng khí thế hào hùng vẫn làm kẻ địch khiếp vía. Jaejoong cách không xa Đường Minh Hoàng, chàng thi triển cước pháp tinh diệu khiến bọn người áo đen hoa mắt rồi thừa cơ sử dụng hương thuật, từng tên một lần lượt ngã xuống. Yunho, Yoochun sóng vai nhau tung hoành giữa rừng đao, một người hung mãnh tựa hổ dữ, một người lanh lẹ và nguy hiểm tựa chim ưng bổ trợ cho nhau. Có thể nói một cái vung tay là một thân người ngã gục, một lần máu nhuộm mặt đất.
An Lộc Sơn xuất hạn mồ hôi, nhìn đám thuộc hạ tinh nhuệ trăm người chọn một nay dễ dàng bại dưới tay mấy tên thiếu niên, gã tức nổ đom đóm mắt, miệng sùi bọt mép, gầm thét.
“Đánh! Đánh cho ta! Không được lùi! Dù chúng có là thần tiên cũng không thể chống lại số đông!!!”
Sau khi nghe An Lộc Sơn cổ vũ, như được uống liều thuốc can đảm, đám người bịt mặt tay chân đang luống cuống liền trấn tĩnh, mắt nhìn đồng bọn ngã xuống mà không chớp lấy một cái, lao đến bọn Yunho như thiêu thân. Vì chúng biết bây giờ không thắng thì điều chờ đợi mai sau sẽ là cái chết, hơn nữa còn rất thảm khốc. Hai người Yunho, Yoochun rất muốn ứng cứu Đường Minh Hoàng, nhưng số tên cản đường quá nhiều, nhất thời khó cứu kịp. Nguy hơn là An Lộc Sơn đã vung đao xông tới tấn công Yunho. Võ công của gã khiến Yunho lúc đầu coi thường sau phải tập trung tinh thần đối phó.
Hai thứ binh khí, một vừa nặng vừa dài, một vừa ngắn vừa nhẹ. Một cây quạt sắt chống lại cây đao nặng bốn ngàn tám trăm cân, khỏi cần hỏi cũng biết bên nào rơi vào thế bất lợi. Yunho lo đối phó với thế đao bài sơn đảo hải, lại phải đỡ những đòn tập kích của mấy tên áo đen khác. Yunho trong một giây lơ là nghĩ kế thoát khỏi trận vây liền rơi vào thế hạ phong, bị bốn tên áo đen đồng loạt xuất thủ. Hắn vội vàng vận khí vung bàn tay phải đánh ra bảy bảy bốn mươi chín chưởng pháp khiến bốn tên văng ra xa, nát óc vỡ xương chết thảm. Tuy thắng lợi nhưng nhất thời hắn cũng tổn thương khí lực, thế công tạm thời yếu đi. An Lộc Sơn thân xác to nhưng đầu óc cũng không phải nhỏ, gã thừa cơ hội hiếm có liền xuất toàn lực vung đại đao bổ xuống đầu Yunho.
Nghe tiếng gió rít, Yunho biết tính mạng đã nguy đến nơi. Sau khi giao đấu vài trăm chiêu, hắn hiểu bản lãnh của An Lộc Sơn nào phải tầm thường, tình thế hiện giờ hắn phải dốc toàn lực mới mong thoát khỏi cái chết hiện ra trước mắt. Yunho ngửa người ra sau lộn một vòng trên mặt đất, vừa để thoát hiểm vừa nhanh tay nhặt lấy thanh kiếm nằm cạnh một xác chết áo đen. Không để lãng phí một khắc thời gian, Yunho lập tức nhún người lao tới An Lộc Sơn, thanh kiếm chĩa thẳng vào ngực gã. An Lộc Sơn chẳng kịp suy nghĩ, phản ứng theo phản xạ cúi gập người tránh nhát kiếm hung hiểm, mũi kiếm theo đà hớt rụng búi tóc nơi vài giây trước là cái đầu của gã. Gã toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến chỉ cần chậm mất một chút thì tính mạng đã không còn. Tuy trong lòng run rẩy nhưng gã vẫn lập cập đứng lên, miệng hét lớn.
“Giếttt!!!!!”
“Yahhhh!!!” Yunho cũng hét to trợ oai, xoay thanh kiếm xông vào đối phương, tiếp tục trận chiến một mất một còn.
Đúng như lời An Lộc Sơn đã nói, sau một canh giờ giao tranh, nhóm Yunho từ thế quân bình dần trở nên nao núng trước những đợt tấn công ồ ạt. Yoochun tuy trời sinh thần lực nhưng hiện giờ cũng đã mệt lã, cánh tay vung lên nặng nề cảm giác như nó không còn nằm trong thân thể y. Tuy vậy, y vẫn nghiến răng một nhát đâm lấy đi một mạng người. Đường Minh Hoàng tuổi tác đã cao, ông không chống nổi nữa, thân người chịu vô số vết thương, áo rách tả tơi, may là không có vết thương nào nghiêm trọng. Jaejoong vì bảo vệ ông đã chuyển từ thế thủ sang công, dùng bộ pháp ảo diệu làm rối loạn những tên áo đen muốn xông qua giết chết Đường Minh Hoàng.
Mười tên áo đen tạo hình cánh quạt xòe ra vây Jaejoong, tạm thời chúng không thể đả thương chàng, nhưng chàng cũng khó thoát khỏi làn kiếm ảnh một chiếc lá rụng cũng khó qua lọt. Jaejoong thầm tính nhanh, chuyến hành trình dài đối phó nhiều nguy nan, số hương liệu chàng đem theo chỉ còn một ít bây giờ đã sử dụng hết, nay tất cả nhờ vào cước pháp thần kỳ mà cố chống đỡ. Tiếc rằng năng lực con người có hạn, dù võ công có kỳ ảo, cao siêu đến đâu vẫn là dùng sức người tạo thành. Jaejoong không sở hữu thần lực kinh nhân như Yoochun, thể chất chàng vốn đã yếu ớt hơn người bình thường, dần dần chàng trở nên núng thế, bước chân chậm lại, vạt áo bắt đầu thủng lỗ chỗ.
Yunho tuy đang đấu với An Lộc Sơn nhưng mắt luôn nhìn bốn phương tám hướng, thấy Jaejoong rơi vào thế hạ phong, ngoài mặt hắn vẫn ung dung vung kiếm đỡ đòn, thật ra trong lòng hết sức khẩn trương. Yunho nghiến chặt răng, hắn cực kỳ căm phẫn, nếu không phải có những tên áo đen đứng ngoài tập kích thì hắn đã sớm hạ An Lộc Sơn để tới ứng cứu Jaejoong. Hắn cay đắng thầm rủa, hận mình bản lĩnh còn quá kém, vậy mà trước giờ cứ cao ngạo võ công hơn thiên hạ, hóa ra chỉ là thằng hề múa rối.
Lại một khắc nữa trôi qua, vai Jaejoong đã trúng một nhát kiếm khá sâu, máu chảy ướt ngực áo, chàng không có thời gian nghỉ tay để băng bó vết thương, việc mất máu khiến cơ thể chàng bắt đầu cử động nặng nề. Mười tên áo đen tóc tai rối bù, thở dốc công kích càng nhanh và dữ dội hơn, Jaejoong cứ lùi dần cho đến khi chân đạp phải một xác chết nằm trên mặt đất, người chàng chao đảo mất thăng bằng. Không bỏ lỡ thời cơ, mười thanh kiếm đồng loạt bổ xuống đầu chàng, kình phong ào ạt rát mặt. Mười thanh kiếm hạ xuống không một kẽ hở, xem ra phen này Jaejoong không còn đường thoát. Đôi tay chàng chợt co lại, trước thời khắc sinh tử, lòng cầu sinh mạnh mẽ trỗi dậy, gọi nó là bản năng cũng chẳng sao. Nhưng rồi không biết nghĩ sao, tay chàng lại buông xuôi, dường như chịu thúc thủ chờ chết.
#111 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Jaejoong cảm nhận luồng lãnh khí tựa nhiều mũi nhọn xuyên qua da mình, chàng cảm thấy hơi thở khó thoát ra ngoài, dồn nén trong lồng ngực. Khi quyết định đến Bắc Chosun làm con tin, chàng đã biết mình không còn mạng quay trở về cố quốc. Nhưng khoảnh khắc tiếp cận cái chết ngay lúc này, chàng mới sâu sắc hiểu được sự khủng bố của chữ ‘tử’. Không một ngoại lực nào, ý chí mạnh mẽ nào có thể trốn thoát khỏi nó, chỉ đành bất lực buông xuôi tay. Những hình ảnh quá khứ lướt nhanh qua óc chàng, để rồi chỉ đọng lại duy nhất hình dung của Yunho. Jaejoong bất ngờ trước bản thân mình, ngay khi cận kề cái chết chàng không nghĩ về người thân hay bất cứ ai mà lại nghĩ nhiều nhất về kẻ thù, Jung Yunho. Một tia sáng nhỏ nhoi lóe lên trong góc tối tâm trí chàng, giúp soi tỏ những thứ vốn được cố ý giấu kín, dìm sâu trong tim, đã phủ bụi mờ. Khi hiểu rõ những thứ đó, toàn thân chàng phát lãnh, bàng hoàng, sợ hãi, và cả niềm chua xót, nuối tiếc.
Môi Jaejoong khẽ mỉm cười, bây giờ biết tình cảm thật lòng cũng tốt, ít ra trước khi chết cũng không phải đem theo thắc mắc xuống cửu tuyền. Jaejoong thầm mừng đã không phát hiện sớm để rồi chìm trong dòng xoáy cảm xúc. Jung Yunho, kẻ đối địch vận mạng đã định sẵn cho chàng. Nếu như hắn không là hoàng đế nước Bắc, chàng không mang danh phận hoàng tử nước Nam, nếu cả hai được cùng sinh ra tại một đất nước thái bình, tin rằng sẽ là tri âm tri kỷ đời người khó tìm. Jaejoong lại băn khoăn, nếu vận mệnh thay đổi, thì chàng có thể gặp được Yunho hay không?
Đột nhiên chàng rất muốn gọi tên hắn, một lần duy nhất cũng là cuối cùng.
Đôi môi anh đào hé mở, lời thì thầm nhẹ tựa khói sương.
“Yunho.”
“Jaejoong!!!”
Chàng mở bừng mắt khi thanh âm quen thuộc lọt vào tai. Một cơn gió mạnh thổi tới khiến chàng phải nhắm mắt lại, đến khi mở ra đã thấy Yunho đang mỉm cười nhìn chàng, vòng tay hắn ôm eo chàng. Hình ảnh thật đến mức ngỡ như là ảo ảnh, nếu không nghe thấy tiếng tim đập dồn dập và thân nhiệt ấm áp truyền sang từ lớp áo. Jaejoong ngơ ngẩn nhìn Yunho, tay run run giơ lên sờ mặt hắn.
“Là anh đến cứu tôi?”
“Đã nói rồi mà, bất luận nguy hiểm ra sao, ta nhất định sẽ cứu Jaejoong.” Yunho mỉm cười. Nụ cười đó dường như đã quá sức chịu đựng, người hắn lảo đảo suýt ngã may có Jaejoong kịp giang tay ôm giữ lại.
Chàng nhận ra hơi thở hắn nóng bỏng và đứt quãng, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Tay chàng cảm thấy ươn ướt, chất nước âm ấm. Jaejoong cúi xuống, trợn mắt nhìn thân người Yunho. Một bên vai áo hắn nhuộm màu đỏ thẫm, màu huyết dính sang áo trắng của chàng. Jaejoong tái mặt, hét lên kinh hoàng.
“Tay của anh…!”
Tiếng kêu của Jaejoong khiến Yunho hồi tỉnh, hắn nặn ra nụ cười miễn cưỡng, cố gượng thều thào nói.
“Không…sao…chuyệ…n…nh…ỏ…m…”
“Đừng nói nữa!” Jaejoong hốt hoảng chặn ngang khi thấy hắn nhăn mặt đau đớn. Chàng để hắn dựa hẳn vào vai mình, gọi to. “Yoochun!!!”
Không cần chàng kêu to vì từ khi Yunho bị thương thì y đã đứng cạnh bên hộ vệ, mắt thất thần nhìn Yunho. Nghe Jaejoong kêu Yoochun mới tỉnh hồn ứng thanh đáp.
“Thuộc hạ ở đây!” Cái giọng nói uy quyền của chàng bất giác khiến y không tự chủ được đã xưng ‘thuộc hạ’, cung kính như đối với Yunho.
“Bây giờ tôi phải chữa thương cho Yunho, tôi biết anh rất mệt nhưng có thể tạm thời ngăn địch được không?”
“Tôi sẽ giết sạch chúng!!!”
|
Yoochun nghiến răng, mắt vằn tia máu. Jaejoong gật đầu dìu Yunho đi tới gốc cây nơi Đường Minh Hoàng đang đứng bồn chồn nhìn hai người. Chàng nhẹ nhàng đặt hắn ngồi tựa vào thân cây, bàn tay run rẩy móc ra những lọ thuốc kích cỡ và màu sắc khác nhau. Tuy hương liệu hạ kẻ địch chàng đã dùng hết nhưng thuốc chữa thương thì còn đủ dùng. Chàng nhanh chóng điểm huyệt trên bả vai hắn cầm máu, xé vải áo, rắc thuốc bột bịt vào vết thương, nơi cánh tay bị cụt để lộ ra phần thịt đỏ hỏn, khúc xương trắng hếu, trông thật rùng rợn. Chàng cau mày vừa băng bó vừa quan sát khuôn mặt Yunho trắng như sáp, dùng khăn lau mồ hôi pha lẫn máu đỏ trên mặt hắn, đến khi hơi thở của hắn đã dần ổn định trở lại chân mày chàng mới giãn ra được đôi chút.
Nguyên là lúc Yunho lao tới thì các thanh kiếm chỉ còn cách Jaejoong vài phân. Hắn biết nếu xông vào cứu chàng, nhất định phải trả một cái giá khá đắt. Biết vậy nhưng hắn không hề giảm tốc độ, lao nhanh vào kiếm trận mang theo cơn gió mạnh như lốc xoáy. Tay hắn liên tục vỗ chưởng dùng toàn lực đánh văng được sáu tên áo đen, làm gãy tám thanh kiếm. Nhưng còn hai thanh đã xuyên qua làn chưởng ảnh bổ xuống Jaejoong. Yunho không kịp suy tính, hắn hít sâu một hơi, tay phải kéo Jaejoong thoát khỏi đường kiếm, tay trái giơ ra ngăn hai thanh kiếm. Cánh tay người nào phải tay thép, hai thanh kiếm xả xuống từ bả vai hắn, máu bắn ra đầy mặt hai tên áo đen khiến chúng tối mắt tối mũi. Yunho liền xoay người một vòng dùng tay còn lại vỗ chưởng lên đỉnh đầu hai tên đó, lại mượn lực gió đẩy hai cái xác văng xa mấy trượng rớt trên xác đồng bọn. Sự việc xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc, đến khi Jaejoong mở mắt ra thì mọi chuyện đã kết thúc. Chỉ còn máu và xác thịt vương vãi trên mặt đất, nụ cười hiền lành Yunho dành cho chàng.
Jaejoong nhét ba viên thuốc vào miệng Yunho, nhờ thế mà khuôn mặt nhợt nhạt dần trở nên hồng hào. Hắn mở hé mắt ra, mỉm cười trấn an, cánh tay còn lại yếu ớt giơ ra vỗ nhẹ lên đầu chàng.
“Thật sự không đau lắm đâu. Đừng khóc chứ, là nam nhi sao có thể dễ dàng rơi lệ?”
Giọng nói ấm áp của hắn càng làm chàng khóc dữ hơn. Chàng nắm cổ tay hắn, hôn vào lòng bàn tay, nước mắt lăn dài trên gò má thi nhau đọng trong bàn tay Yunho. Mắt Jaejoong đẫm lệ nhìn hắn, cất giọng khàn khàn.
“Tại sao phải làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ? Tôi không đáng…”
Yunho liền lấy bàn tay bịt miệng chàng, hơi nhăn mặt bởi động tới vết thương, lắc đầu nói. “Ta thấy đáng là được.” Mắt hắn lóe sáng tia nhìn tinh nghịch, toét miệng hỏi. “Mất một cánh tay trông ta càng có khí khái nam tử hán hơn, có phải không?”
Jaejoong cười như mếu, gật gật đầu.
“Phải, rất đẹp trai. Trong thiên hạ này không ai có khí khái nam tử hơn anh.”
Yunho mỉm miệng cười, chợt chân mày hắn cau lại, trong mắt tràn ngập sát khí. Jaejoong theo hướng nhìn của hắn, quay đầu lại thấy Yoochun khắp người đầy thương tích. Y phải chống cây thương xuống mặt đất mới khỏi gục ngã, nhưng bất cứ tên áo đen nào bước qua lằn dài y vạch ra trước mặt, lập tức cây thương bạc vung lên như một tia chớp, máu kẻ thù lại tuôn chảy. Bọn người áo đen đưa mắt nhìn nhau, chúng không ngốc đến nỗi cứ hy sinh từng tên một, có lẽ chúng sẽ tổng công kích, đến lúc đó dù Yoochun có uống thuốc tiên cũng chẳng thể chống nổi.
Yunho nghiến răng căm phẫn. “Chẳng lẽ số chúng ta đến đây là tuyệt?”
“Yunho, anh đã mất nhiều máu, hãy uống viên thuốc này tẩm bổ.” Jaejoong dịu dàng nhét viên thuốc vào miệng Yunho. Nghe giọng nói đầy trìu mến quan hoài như thế, hàm răng nghiến chặt liền mở ra, dù có tức đến bầm gan tím ruột hắn phải uống xong viên thuốc chàng đút cho rồi hẳn tức tiếp. Jaejoong nhét vào tay hắn một lọ thuốc màu lục, nhỏ nhẹ nói. “Đây là thuốc chữa thương, cầm máu rất công hiệu. Chút nữa anh hãy đưa cho Yoochun. Sau đó hai người hãy vận công điều dưỡng lấy sức.”
“Địch nhân sẽ cho chúng ta có cơ hội lấy lại sức lực sao?” Yunho cười khẩy.
Jaejoong đứng lên, cười cười với hắn không đáp. Yunho chợt nhận ra, nụ cười của chàng ẩn chứa sự bí ẩn khó nắm bắt. Jaejoong quay lưng về phía hắn, ung dung đi lại chỗ Yoochun đã bị vây hãm bởi đông đúc địch nhân, chàng hít một hơi nhẹ rồi cất tiếng.
“Tất cả dừng tay.”
Giọng nói không lớn lắm nhưng giữa tiếng binh khí chạm nhau, tiếng la hét mà tất cả vẫn nghe rõ mồn một như người phát thoại ở sát bên. Bất giác mọi người đồng loạt dừng lại theo lệnh chàng. Jaejoong bước tới sau lưng Yoochun, vỗ vai y.
“Không sao chứ?”
“Tôi còn đánh được.” Tuy nói thế nhưng giờ chỉ mỗi việc trả lời chàng Yoochun đã nói không ra hơi.
“Lui về đi, đừng quá cố sức.”
“Nhưng…!”
“Đi mau.” Jaejoong nghiêm nghị nhìn Yoochun. Ánh mắt của chàng như mang một thứ ma lực vô biên khó cưỡng lại, y ngoan ngoãn cúi người.
#113 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
“Tuân lệnh!”
Rồi Yoochun cất bước đi về phía Yunho, đám người áo đen trân mắt nhìn theo, đứng yên một chỗ không nhúc nhích. An Lộc Sơn há hốc mồm không tin vào mắt mình. Chỉ một gã thiếu niên lại có oai lực khiến mấy trăm người răm rắp nghe theo, tuy gã ngấm ngầm kinh hãi nhưng nghĩ đã nắm chắc phần thắng thì không vịêc gì phải sợ. Gã cất tiếng cười đinh tai nhức óc vang vọng khắp khu rừng, một mặt để cảnh tỉnh thuộc hạ bị chàng hớp hồn và cũng để chứng tỏ nội công thâm hậu của mình. Quả nhiên bọn tên áo đen đã tỉnh trí, chúng gồng người tay siết chặt đốc kiếm, sát khí lại dày đặc lan trong không trung. Jaejoong vẫn thờ ơ đưa mắt nhìn An Lộc Sơn khiến gã chột dạ ngưng tràng cười, gằn giọng nói.
“Các ngươi giờ đã như cá nằm trên thớt, còn không mau xuôi tay đầu hàng? Nếu ngoan ngoãn ta sẽ cho chết toàn thây!”
Jaejoong khuôn mặt vô cảm, mở miệng. “Các ngươi giờ đã như cá nằm trên thớt, còn không mau xuôi tay đầu hàng. Nếu ngoan ngoãn ta sẽ cho chết toàn thây.”
An Lộc Sơn động nộ gầm lên. “Ngươi thật không biết chết là gì!!!”
“Ngươi thật không biết chết là gì!” Jaejoong lạnh nhạt lập lại.
An Lộc Sơn tức ói mật xanh, mắt trợn trắng. “Ngươi…!!!”
Gã định hô hiệu lệnh giết chết Jaejoong, nhưng gã chưa kịp kêu thì hai tên áo đen đứng hai bên gã đột nhiên bị cắt đứt đầu, máu phun ướt gò má gã. An Lộc Sơn hoảng hốt bất giác lùi lại vài bước, đưa cặp mắt thất thần ngó Jaejoong như muốn hỏi chàng đã làm cách nào lấy đi hai mạng người mà thân thủ không hề nhích động.
Jaejoong nhếch môi, cũng đáp trong yên lặng bằng cử chỉ hơi giơ tay cao lên, bàn tay phải chàng co lại như đang nắm đốc kiếm. Nhưng ở nơi lẽ ra là thanh kiếm lại không hề có gì hết, khác biệt duy nhất là không biết từ lúc nào đôi tay chàng đã đeo bao tay mỏng làm bằng bạc.
An Lộc Sơn hết đưa mắt nhìn bao tay bạc lại nhìn khoảng không cách tay chàng vài phân. Đồng tử mắt gã thu hẹp lại, trên khuôn mặt lộ ra nét biểu cảm hết sức kỳ dị như đã nhìn thấy quỷ. Tiếng kêu của gã nghẹn lại nơi cổ họng, giống như từ cõi u minh vọng ra.
“Tu La Kiếm?”
Hết chương 18-by TV 4/4/2009
Chương tiếp theo: Thiên bất dung gian
#114 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Chương 19: Thiên bất dung gian
“Tu La Kiếm!?”
Jaejoong chớp mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Không ngờ ngươi nhận ra được thanh kiếm này.” Ngón tay thuôn mảnh vuốt dọc nơi có lẽ là sống kiếm. “Ta cứ tưởng trên đời này đã không còn ai nhận ra nó, vì…” Jaejoong ngừng ngang khiến áp lực gia tăng, trầm giọng nói tiếp. “Bất cứ ai nhìn thấy nó đều đã chết.”
Khu rừng tĩnh mịch, tất cả mọi người tại đương trường cảm nhận một luồng gió lạnh buốt thổi dọc sống lưng, cùng rùng mình sởn gai ốc. Câu nói vốn đã lãnh khốc càng thêm đáng sợ bởi giọng nói đều đều không thanh sắc. An Lộc Sơn cất giọng khàn đặc.
“Ta không thể nhận ra Tu La Kiếm nhưng đã nghe về nó.”
“Ngươi nghe như thế nào?” Yunho lên tiếng, khí lực đã khá hơn nhờ thuốc Jaejoong cho uống. Chàng hơi cau may khi thấy hắn không chịu ngoan ngoãn ngồi tĩnh tọa điều dưỡng. Người đáp lời là Đường Minh Hoàng.
“Các người có từng nghe nói tới một vị thần tên là Atula chưa?”
“Đó là vị thần hiếu chiến dám chống lại cả thánh thần, mang nhiệm vụ đưa người ta đến suối vàng, có đúng chăng?” Yoochun trả lời. Các nước đều thờ phụng thần Atula, đó là vị thần có ba bộ mặt và sáu cánh tay, vị chiến thần này tùy theo tín ngưỡng của mỗi dân tộc mà hình dáng và tên gọi khác đi đôi chút.
Đường Minh Hoàng gật đầu. “Đúng vậy. Mấy trăm năm nay trên thế gian đồn rằng có một thanh quỷ kiếm, tên gọi của thanh kiếm đó là Tu La Kiếm.”
“Tu La Kiếm?” Yunho, Yoochun thốt lên tiếng tiếng kêu kinh ngạc, cùng hướng mắt nhìn về bàn tay phải của Jaejoong. Nhưng dù cố căng mắt hai người cũng không thể thấy cái gì giống hình dạng thanh kiếm ở giữa khoảng không.
“Truyền rằng cứ cách một trăm năm Tu La Kiếm lại xuất hiện trên thế gian một lần, người nắm giữ nó được gọi là Atula Vương. Mỗi lần thanh kiếm xuất hiện nơi đó biến thành bãi chiến trường, sông máu, núi xương. Atula Vương võ công kinh nhân nhưng nửa chính nửa tà, thường thì ra tay giết người nhiều hơn cứu người. Vì vậy người ta vừa khao khát muốn chứng kiến thanh kiếm huyền thoại vừa sợ hãi lịch sử đẫm máu của nó!”
“Làm sao nhận ra được Tu La Kiếm?” Yunho hỏi.
“Thanh kiếm đó vô hình!” An Lộc Sơn đáp.
“Vô hình???”
Mắt không rời khỏi bàn tay Jaejoong, gã giải thích. “Loại kiếm trong suốt trên thiên hạ không phải hiếm, nhưng dù có trong suốt đến cỡ nào nếu làm đủ mọi cách, thay đổi ngoại cảnh hoặc ánh sáng thì vẫn nhìn thấy được. Còn Tu La Kiếm thì khác, không ai biết nó dài bao nhiêu, nặng bao nhiêu, dày cỡ nào. Ngay cả khi thanh kiếm đã kết liễu sinh mạng, chính bản thân người bị giết không hề cảm nhận được cái chết!”
Không gian đông đặc luồng hàn khí, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bàn tay Jaejoong. Dường như để chứng minh, Jaejoong lại vung kiếm lập tức kết liễu sinh mạng năm tên áo đen trước mặt, nhanh đến mức máu không hề trào ra khỏi vết thương. Chúng nhìn nhau ngơ ngác, tự hỏi sao cổ của đồng bọn lại có một lằn đỏ dài, rồi chúng tự đưa tay lên cổ mình, đó cũng là lúc năm cái đầu rớt xuống, thân xác ngã theo.
Lần đầu tiên Yunho biết đến cảm giác khủng bố. Lần đầu tiên hắn sâu sắc hiểu rõ một điều rằng sinh mạng con người quá rẻ mạt, nhất là giữa lằn ranh sự sống và cái chết. Chỉ có kẻ mạnh mới đáng sống, một cái vung tay, mạng sống con người sẽ tuyệt, quá dễ dàng. Trong lòng Yoochun chắc hẳn cũng dâng lên cảm giác tương tự, Yunho biết điều đó thông qua biểu cảm trên khuôn mặt cứng đơ như đá của y. Hắn hướng mắt về phía Jaejoong, tia mắt kỳ dị.
Jaejoong miết nhẹ ngón tay dọc lưỡi kiếm, đầu ngón tay chàng thấm máu, chậm rãi nói. “Các ngươi dám làm tổn hại Yunho. Ta tuyệt đối không tha thứ. Cái giá các ngươi phải trả sẽ là hình phạt phanh thây.”
Yunho, Yoochun, hai người đã từng cùng Jaejoong bên nhau nhiều ngày tháng, vượt bao nguy nan, cứ tưởng đã hiểu rõ đối phương, nay giật mình trước câu nói lãnh khốc đó. Một Jaejoong lương thiện, luôn an ủi người khác, lại có thể thốt ra những lời coi thường mạng người. Họ đã tưởng mình nghe lầm hay đang nằm mơ, ngay cả trong mộng họ cũng không thể ngờ Jaejoong nói được lời tàn nhẫn đến thế.
Jaejoong chiếu tia hàn quang đóng đinh trên khuôn mặt An Lộc Sơn, khiến gã xuất hạn mồ hôi. Gã kinh hãi tột cùng, theo truyền thuyết, mỗi lần Atula Vương cầm Tu La Kiếm thì một lời nói ra nhất định phải được thi hành. Dù nạn nhân có trốn lên trời hoặc xuống địa ngục đều khó thoát. Gã lại nghĩ, hành thích vua Đường nếu thất bại là mang tội chết. Bề nào cũng chết, sao gã không liều một phen, may ra có cơ hội sống?
An Lộc Sơn gượng cười lạnh nói. “Ngươi đừng lớn lối. Một mình ngươi liệu giết nổi bọn ta chăng?”
“Sao ngươi không tự xem?”
Chữ ‘sao’ vừa thốt cánh tay phải Jaejoong nhích động, những tên áo đen đã cảnh giác từ trước liền giơ binh khí thủ trước ngực, toàn thân căng cứng cảnh giới. Tới chữ ‘không’ cả bọn cùng cảm nhận một luồng gió nhẹ thổi phớt một bên mặt. Khi câu nói kết thúc, bàn tay cầm kiếm của Jaejoong đã hạ xuống, không gian lặng im như tờ.
Qua một lúc thấy không có sự lạ gì xảy ra, trong lòng An Lộc Sơn đã tăng dần tự tin, gã nghĩ truyền thuyết về Atula Vương giả chăng chỉ do người ta đồn thổi. Mà dù đó là sự thật thì một tên thiếu niên không thể nào luyện thành võ công siêu tuyệt trong một sớm chiều. Có lẽ tự biết mình tài kém nên Jaejoong mới mượn truyền thuyết để dù dọa gã bỏ chạy. Yên tâm phần nào, An Lộc Sơn liền há miệng cười to, đắc ý nói.
|