[FanFic Khải Nguyên] Hình Bóng Ác Ma
|
|
Chương 5: Giao Ước Đơn Giản Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải đẩy về phía trước, thấy không vừa mắt, Lý Cố nói "Này Vương Tuấn Khải, anh đừng có thô bạo như thế được không?" Nói xong, anh kéo Vương Nguyên về phía mình, thấy Vương Tuấn Khải trừng mắt, cũng trừng mắt lại "Anh đi trước đi, bọn tôi tự khắc có chân đi theo, được chưa? Tức gì mà tức?" Vương Tuấn Khải cau mày đi trước, Lý Cố nhỏ giọng hỏi Vương Nguyên "Này, điều hắn vừa nói là thật sao?" Vương Nguyên nhún vai, gật đầu. "Ha..." Lý Cố cuối cùng cũng hiểu "Thảo nào hôm qua trông cậu thảm hại thế, hóa ra là vừa chạy trốn tới đây?" "Phải." Vương Nguyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói "Tôi không biết anh có quan hệ với bọn họ nên không kể." "Tôi hiểu mà." Lý Cố xua xua tay tặc lưỡi mấy lần, ghé vào tai cậu nói "Tôi bảo này, cậu đúng là xui tận mạng nên mới gặp phải tên biến thái này." Vương Nguyên bĩu môi "Quên đi, đằng nào cũng chỉ có một năm, thôi thì cố chịu vậy. Cũng may, vừa bao ăn bao ở lại còn có lương." Dứt lời, cậu nhàn nhã đút hai tay vào túi tiếp tục tiến về phía trước. Chẳng bao lâu sau bốn người đã đứng trước căn nhà chính màu trắng. Lúc này, xung quanh đã đầy những người, theo quan sát của Vương Nguyên phần lớn họ đều là các vệ sĩ áo đen. Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên đi vào trong, tất cả cùng lên tầng ba, bên trong đã có ba ông lão nom già đến sắp rụng hết răng ngồi chờ sẵn. Vương Tuấn Khải bước vào, cung kính cúi chào ba người, nói vài câu gì đó với họ. Vương Nguyên nhìn trái nhìn phải, không lên tiếng. Chưa tìm được góc khuất nào để trốn, cậu đã bị Vương Tuấn Khải đẩy lên trước. Vương Nguyên bất đắc dĩ theo anh ta tới trước một cái bàn dài cực lớn đặt giữa phòng. Vương Tuấn Khải ngồi chính giữa, Vương Nguyên ngồi cạnh anh ta. Lý Cố không phải người nhà nên bị chặn ở bên ngoài. "Này!" Lý Cố ở bên ngoài kiễng chân gào to, "Vương Tuấn Khải, tôi là người giám hộ của Vương Nguyên, mau cho tôi vào!" "Lý Cố... Anh muốn vào thì phải thành người nhà họ Vương trước đã." Đúng lúc này, một người đi tới phía sau Lý Cố. Người này hơn hai mươi tuổi, cao ráo mảnh khảnh, mặt mũi thanh tú, tóc đen dài buộc sau lưng. Anh ta đi tới bên cạnh Lý Cố cười ha ha nói "Có cách này, anh theo tôi là có thể thành người họ Vương." Lý Cố liếc nhìn hắn ta, khóe miệng giật giật mấy cái "Thôi thôi, tôi chờ ở ngoài được rồi." Dứt lời liền quay lưng chạy mất. Người kia cười ha hả bước vào phòng, đưa mắt nhìn Vương Nguyên, nháy mắt mấy cái với cậu. Vương Nguyên không hiểu ra sao, đã thấy Lý Cố đứng xa xa bên ngoài ra ký hiệu số 2 với cậu. Vương Nguyên chợt hiểu, thì ra đây là biến thái số 2 nhà họ Vương, kẻ được Lý Cố mệnh danh là tên bại hoại háo sắc - Vương Vũ Kiệt. Vương Vũ Kiệt cùng Vương Vũ Thiên lần lượt ngồi xuống hai bên Vương Tuấn Khải, một trái một phải. Vương Vũ Kiệt ngồi ngay cạnh Vương Nguyên, nhìn cậu hết một lượt từ trên xuống dưới cười nói "Đại ca, đây là di chúc sống hả?" Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu. "Hừm..." Vương Vũ Kiệt đầy hứng thú chống cằm nhìn Vương Nguyên "Trông được đấy..." Vương Nguyên bị anh ta nhìn tới mức toàn thân nổi da gà, theo bản năng cậu kéo ghế ra phía sau, làm sao cách tên kia càng xa càng tốt Vương Tuấn Khải ngồi cạnh hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Vương Nguyên lạnh lùng nói "Ngồi im đi". Vương Nguyên lườm Vương Tuấn Khải một cái, cắn răng thầm nghĩ, tôi đây là di chúc, nhưng đừng có quên sau từ di chúc còn một chữ "sống" nữa đấy! Vương Tuấn Khải thấy cậu trợn mắt nghiến răng nhưng cũng chẳng thèm quan tâm. Trong lúc yên lặng ngồi chờ mọi người tới đông đủ, anh ta liền quay sang Vương Vũ Thiên hỏi khẽ "Cho người tới báo với chú Hai chú Ba chưa?" Vương Vũ Thiên gật đầu, chưa kịp trả lời đã nghe bên ngoài có người lớn tiếng "Đến đây đến đây, đừng sốt ruột." Vương Nguyên quay đầu nhìn sang, thấy có hai người đàn ông trung niên bước vào, họ xấp xỉ bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh. Người đi trước trông cao lớn vạm vỡ, nhìn trẻ hơn người đi sau, nét mặt tươi cười hoàn toàn tương phản với người đi sau. Người đi sau xem chừng là người đàn ông nho nhã, mặt lạnh như băng, bước vào lặng lẽ không một tiếng động. Hai người ấy bước vào, cũng giống như ba anh em họ Vương, họ kính cẩn cúi chào các vị trưởng lão. Ba anh em nhà họ Vương đứng dậy, gật đầu chào "Chú Hai, chú Ba." Người đi sau không nói gì, khẽ gật đầu đáp lại rồi ngồi xuống. Người đi trước cười ha hả nói "Tuấn Khải, tên nhóc này là di chúc sống mà cháu nói tới sao?" Vương Tuấn Khải gật đầu, quay mặt nhìn Vương Nguyên nói "Đây là chú Hai, vị kia là chú Ba." Vương Nguyên gật đầu "Ừ..." "Ừ cái gì?" Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn cậu "Chào!" Vương Nguyên chán ghét nhìn anh ta, thầm nghĩ đây là chú anh chứ có phải chú tôi đâu, việc gì tôi phải chào? "Thôi chào cái gì, không cần khách sáo." Chú Ba xua tay cười nói "Từ nay về sau đều là người một nhà rồi." Vương Nguyên nhíu mày thầm nghĩ, thời nay vẫn còn loại xã hội đen thân thiện dễ gần thế này sao? Tất cả mọi người ngồi xuống, hai gã vệ sĩ áo đen đứng cạnh liền đóng cửa lại. Không khí trong phòng ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Người được gọi là chú Hai châm một điếu xì gà nói "Tuấn Khải này, có chuyện gì chỉ cần báo một tiếng là được rồi, dù sao bây giờ cháu cũng là chủ nhà." Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu nói "Các trưởng lão đều đã ở đây, như vậy là đã đúng phép tắc" Dứt lời, anh chỉ vào Vương Nguyên nói "Đây là Vương Nguyên, mọi người đều biết rồi chứ? Lúc lão gia mất, cậu ta là người duy nhất ở bên cạnh người." Tất cả mọi người gật đầu, chú Hai - người có vẻ lạnh lùng kia đưa mắt nhìn Vương Nguyên thấp giọng nói "Cái chết của đại ca nhất định có liên quan tới cậu ta phải không? Nhìn là biết một tay bác sĩ quèn" Vương Nguyên nhíu mày, Vương Tuấn Khải nói "Cháu đã cho pháp y khám nghiệm, kết luận lão gia chết vì một viên đạn xuyên thẳng qua tim." Người kia hơi nhếch khóe miệng, dường như không thèm quan tâm, nói tiếp "Nếu thật sự giỏi đã không làm việc ở cái chỗ nhà quê ấy." Vương Nguyên nhướn mày, cười giả lã nói "Theo tôi, ông thử mời bác sĩ nổi tiếng thế giới đến rồi tự bắn hai phát vào tim mình, để xem ông bác sĩ nổi tiếng đó có cứu nổi ông không?" Vương Nguyên vừa dứt lời, người được gọi là chú Ba có phần kinh ngạc nhìn cậu, hai anh em Vương Vũ Thiên, Vương Vũ Khải cũng thở sâu một tiếng. Vương Tuấn Khải nhíu mày liếc nhìn Vương Nguyên, xem ra rất không hài lòng. Vương Nguyên trừng mắt nhìn anh ta, "Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi là bác sĩ, không phải trai bao, có người nghi ngờ y đức của tôi, tôi không được phản bác sao?" Nét mặt Vương Tuấn Khải thoáng vẻ ngượng ngùng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại bình thường. Cùng lúc đó, chợt nghe chú Hai cười ha há chỉ vào Vương Nguyên nói "Được lắm nhóc, rất có cá tính, thế mới đúng là đàn ông!" Vương Nguyên không đáp, cúi đầu ngồi một bên. "Quyết định như vậy đi." Một trong các trưởng lão nói "Trong vòng một năm tới, cậu phải ở lại nhà họ Vương." Vương Nguyên gật đầu, không nói lời nào. Mọi người tiếp tục trò chuyện, không ai nhắc đến Vương Nguyên mà bắt đầu quay sang bàn chuyện làm ăn. Vương Nguyên không mở miệng mà cũng chẳng quan tâm họ bàn bạc cái gì, cậu chán nản ngơ ngẩn ngồi một mình. Mọi người bàn chuyện xong rồi ai về nhà nấy. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên đứng dậy hỏi "Không còn việc gì cần đến tôi nữa chứ? Tôi đi đây." Nhưng cậu còn chưa kịp bước ra ngoài đã bị Vương Tuấn Khải kéo lại. Vương Nguyên quay lại nhìn, thấy Vương Tuấn Khải nheo mắt quan sát mình "Cậu cũng ghê gớm đấy nhỉ." Vương Nguyên không trả lời, thầm nghĩ "con giun xéo lắm cũng quằn", tôi đây ghét nhất đứa nào nghi ngờ y đức của mình! "Hơn nữa, lá gan cậu có vẻ cũng không nhỏ." Vương Tuấn Khải bỗng cảm thấy buồn cười nói "Đời này chú Hai chắc chưa từng gặp kẻ nào dám nói chuyện như thế với mình!" Vương Nguyên bây giờ thật ra cũng có phần hối hận, cậu thầm nghĩ lúc đó mình giận quá mất khôn, quên mất đối phương không phải người thường mà là dân anh chị xã hội đen, vừa nãy nhất thời lên cơn bồng bột may là chú Ba kia tính tình ôn hòa, chứ không ông ta rút súng cho mình mấy viên thì đúng là chết oan. "Nhưng với tính tình này của cậu tốt nhất là kiềm chế bớt đi." Vương Tuấn Khải châm một điếu thuốc nói "Tính tình của chú Ba không tốt như vẻ bên ngoài thể hiện ra đâu." Vương Nguyên nhỏ giọng nói thầm "Tôi không thấy thiện cảm với ông ta, trong đám người chỉ có chú Hai anh còn có vẻ dễ chịu một chút." "Ha ha..." Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên nói vậy không khỏi bật cười, nói "Cậu đúng là ngây thơ, cậu nghĩ ai cười với cậu thì kẻ đó là người tốt sao?" Vương Nguyên im lặng, trong bụng thầm nhủ tốt hay xấu gì thì tất cả các người đều là một lũ biến thái cả, tốt nhất tôi tránh xa ra thì hơn. "Cậu đang ở đâu?" Vương Tuấn Khải hỏi. "Nhà Lý Cố." "Mai cậu chuyển tới nhà chính, ở cạnh phòng tôi." Vương Tuấn Khải ra lệnh "Với cả, công việc bác sĩ tư ấy cũng bỏ đi." "Tại sao?" Vương Nguyên nhíu mày "Anh đã nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi!" Vương Tuấn Khải đi tới bên cạnh Vương Nguyên lạnh lùng nói "Vừa rồi tôi nói gì cậu quên hết rồi sao? Cậu lúc nào cũng phải theo sát bên cạnh tôi!" "Các Mác nói điểm khác biệt lớn nhất giữa loài người và loài vật là con người có ý thức tự chủ trong công việc!" Vương Nguyên kiên quyết bảo vệ quyền tự do của mình. Vương Tuấn Khải nghe vậy nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, nói "Các Mác nào?" Lúc này đến lượt Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, một lúc sau mới đáp "Sau này anh ngủm củ tỏi sẽ được gặp." Vương Tuấn Khải nhíu mày không thèm nghe cậu nói bậy bạ nữa, anh ta kéo Vương Nguyên ra ngoài nói "Nếu cậu thật sự muốn làm việc thì làm bác sĩ riêng cho tôi." Vương Nguyên nhăn mày "Anh khỏe còn hơn trâu, cần gì đến bác sĩ cho lãng phí." Vương Tuấn Khải dừng bước, quay lại nhìn Vương Nguyên bật cười "Cậu bớt dạy khôn tôi được không, ai mới rồi đòi về quê làm bác sĩ quèn cho đỡ phải lo nghĩ nhiều? Chẳng qua cậu không muốn ở lại Vương gia đúng không?" "À" Vương Nguyên không trả lời được, thầm nghĩ hắn đi guốc trong bụng mình rồi, chẳng lẽ trên mặt mình in đậm hai chữ "ăn bám"? "Đi thôi!" Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên ra khỏi tòa nhà trắng, xuống dưới lầu bắt gặp Lý Cố vẫn còn đang thấp thỏm chờ đợi "Vương Nguyên?" Lý Cố hỏi "Cậu còn về chỗ tôi nữa không?" Vương Nguyên nghĩ một lúc mới nói "À, tôi về lấy mấy thứ đồ rồi đi!" Vừa nói vừa nháy mắt với Lý Cố. "Được" Lý Cố kéo tay cậu "Tôi đưa cậu về." Vương Nguyên quay đầu lại nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang cau mày, liền nói "Tôi đi về lấy mấy thứ đồ, sẽ lập tức quay lại ngay." Vương Tuấn Khải cân nhắc một lát rồi nói "Cũng được, tôi đưa cậu về." "Không cần!" Vương Nguyên nói to "Anh làm việc của anh đi..." "Việc của tôi bây giờ chính là đảm bảo sau một năm nữa có thể ngồi vào vị trí chủ nhân gia tộc họ Vương." Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói với Vương Nguyên "Cho nên trong một năm tới, đối với tôi cậu còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì. Tốt nhất cậu nên biết điều một chút, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí!" Dứt lời liền kéo Vương Nguyên vào xe của mình. Vương Nguyên thầm kêu trời, vốn định tận hưởng chút tự do cuối cùng hoặc mượn tạm mấy bộ quần áo của Lý Cố nhảy tàu trốn lên phương bắc, bây giờ xem ra đúng là chỉ có nằm mơ mới được. Trong lúc bị Vương Tuấn Khải kéo đi, Vương Nguyên cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn. Dường như thái độ của người nhà họ Vương đối với việc này rất kỳ quái, nhưng kỳ quái thế nào cậu lại không thể chỉ đích xác ra được. End chương
|
Chương 6: Đi Xe Cùng Ác Ma Vương Tuấn Khải theo sát Vương Nguyên không rời một bước. Vừa mới về đến nhà, Lý Cố đã khóc lóc ầm ĩ mang cả tủ quần áo trắng tặng cho Vương Nguyên. Vương Nguyên dở khóc dở cười vừa ôm đống quần áo vừa nhìn anh ta nói "Tôi lấy mấy thứ này làm gì? Anh giữ lại đi, biết đâu người đó suy nghĩ lại thì sao?" Lý Cố nghe Vương Nguyên an ủi lại càng đau lòng. Anh ta ôm mặt khóc hu hu chỉ vào Vương Nguyên nói "Cậu còn chọc vào nỗi đau của tôi làm gì hả? Hu hu..." Vương Nguyên bó tay, đang định an ủi anh ta vài câu thì lại bị Vương Tuấn Khải lôi đi, vừa đi vừa nói "Tôi còn rất nhiều việc phải làm, tốt nhất cậu đừng lãng phí thời giờ vàng ngọc của tôi nữa!" Vương Nguyên đành phải tạm biệt Lý Cố, đi ra ngoài rồi còn nghe Lý Cố ở phía sau gọi với theo "Tiểu Nguyên Nguyên, anh ta dám bắt nạt cậu thì cứ về đây tìm tôi. Còn nữa, lúc nào rảnh tôi sẽ đến chơi với cậu!" Vương Nguyên chưa kịp trả lời đã bị Vương Tuấn Khải nhét vào trong xe, anh ta ra lệnh cho lái xe "Đi thôi!" Vương Nguyên có phần e ngại ôm túi quần áo Lý Cố tặng ngồi ở ghế sau. Xe rất rộng nhưng Vương Tuấn Khải lại không ngồi đối diện mà ngược lại cố tình ngồi sát ngay cạnh Vương Nguyên. Hắn ta nắm lấy túi quần áo của Vương Nguyên ném sang ghế đối diện, châm một điếu thuốc lạnh nhạt nói "Chỉ có mấy cái áo, việc quái gì phải về đó, tôi mua cho cậu là được chứ gì?" Vương Nguyên chán ghét liếc anh ta một cái, quay mặt nhìn ra cửa kính ôtô nói "Tôi ghét nhất người hút thuốc lá, ở bên cạnh tôi có thể đừng hút được không? Ép tôi hút thuốc gián tiếp thế này là giết người không dao đó!" Vương Tuấn Khải hít vào một hơi dài, thích thú quay đầu nhìn Vương Nguyên, đoạn há mồm phun đầy một miệng khói thuốc lên mặt cậu. "Khụ... Khụ khụ." Vương Nguyên ho liền mấy tiếng thầm nghĩ loại thuốc lá quái quỷ gì đây không biết, sặc sụa nồng nặc cả lên thế này. Vương Tuấn Khải mỉm cười kéo mặt Vương Nguyên quay lại, Vương Nguyên bị anh ta bóp đau quá toan gỡ tay anh ta ra."Ê, anh sờ chỗ nào đấy?" Vương Tuấn Khải không thèm trả lời, tay bắt đầu sờ soạng khắp người Vương Nguyên, hết từ bên eo lại chuyển đến trước ngực. "Này!" Vương Nguyên hoảng sợ - biến thái, vừa mới thoả thuận đã bắt đầu sàm sỡ cậu sao? Vương Tuấn Khải lấy từ trong túi của Vương Nguyên chứng minh thư cùng sổ tiết kiệm của cậu nhét vào trong áo vest của mình. "Làm gì đó?" Vương Nguyên bất mãn. "Ăn cướp à?" Vương Tuấn Khải cười lạnh."Như vậy cậu sẽ không chạy trốn." Vương Nguyên vắt chân, nhìn ra bên ngoài. "Còn đến mức này." Vương Tuấn Khải nói thêm,"Đến khi giao ước kết thúc, tôi sẽ trả lại. Dù gì tháng nào tôi cũng sẽ đưa tiền cho cậu, chuyện ăn mặc cậu khỏi lo." Vương Nguyên cười gượng, dẩu môi chẳng so đo nữa. Vương Tuấn Khải cười nhạt, với tay sang ghế bên lấy ra một cái hộp. Anh ta mở hộp lấy ra hai cái vòng bạc bên trong rồi đeo lên tay Vương Nguyên. "Anh làm gì vậy?" Vương Nguyên nhìn hai cái vòng trên tay nói "Tôi không phải con gái, anh tặng tôi trang sức làm gì?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu trả lời "Đây là thiết bị định vị vệ tinh." Nói xong anh ta lấy điện thoại của mình khỏi túi quần âu ấn ấn mấy nút, sau đó nói tiếp "Cậu đi đâu tín hiệu cũng sẽ được truyền liên tục về nơi này." Vương Nguyên cúi đầu nhìn cái vòng, cậu cảm thấy buồn bực, thốt lên "Mẹ kiếp, giờ tôi mới biết anh là điệp viên 007 đấy!" Vương Tuấn Khải tiếp tục nhìn cậu, cất điện thoại di động đi và nói "Thứ này còn có một tác dụng rất hay nữa, cậu muốn biết không?" Vương Nguyên cảnh giác nhìn anh ta, Vương Tuấn Khải chậm rãi mở miệng "Nó được điều khiển bằng âm thanh, chỉ nhận lệnh từ giọng nói của tôi." Nói xong anh ta liền ra lệnh "Khóa lại." Vừa dứt lời, Vương Nguyên ngay lập tức cảm thấy giữa hai chiếc vòng tay tựa như có một lực hút rất mạnh, cậu chưa kịp tách chúng ra thì hai chiếc vòng đã thít chặt hai cổ tay của cậu lại, Vương Nguyên dù cố hết sức cũng không thể tách ra. "Sao thế này?" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải "Anh đã nói sẽ không hạn chế tự do cá nhân của tôi mà! Mau tháo nó ra ngay!" Vương Tuấn Khải ngồi một bên nhìn hai tay Vương Nguyên bị khóa lại như phạm nhân, cười nói "Thả ra." "Cạch" một tiếng, vòng tay tách ra. Vương Nguyên giật mình xem xét kỹ chiếc vòng tay, đúng là thần kỳ, cậu đưa tay định tháo ra. Vương Tuấn Khải bất ngờ bẻ tay Vương Nguyên ra đằng sau. "Khoá." "Cách" một tiếng. Vương Nguyên biến thành tư thế hai tay bị trói sau lưng. "Đùa đã chưa?" Vương Nguyên lạnh lùng trừng mắt. "Mau bỏ ra, đừng chọc giận tôi! Nếu không sau này tôi sẽ nói tầm xàm bá láp đó!" Vương Tuấn Khải bật tấm vách ngăn bằng kính đen lên ngăn cách với phía trước. Vương Nguyên dè chừng. "Anh... anh định làm gì?" Vương Tuấn Khải nắm cằm Vương Nguyên nhìn vào cổ cậu rồi nói, "Có vài điều cậu phải nhớ kỹ!" Vương Nguyên khẽ nuốt nước bọt, hầu kết trượt xuống. Vương Tuấn Khải nhếch mép cười. "Trên thế giới này, không ai có thể uy hiếp tôi!" Vương Tuấn Khải vừa cười vừa nói. "Theo giao ước, chỉ tôi mới có thể bảo vệ cậu, muốn sống yên ổn thì tôi bảo gì phải nghe nấy!" Đối mặt với một Vương Tuấn Khải đang áp bách mình, Vương Nguyên chợt cảm thấy con người này thật nguy hiểm. "Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn hay phản bội tôi." Vương Tuấn Khải cười khẩy. "Tôi ghét nhất thú cưng không biết nghe lời." Vương Nguyên nhíu mày. "Ai là thú cưng của anh?" Tay Vương Tuấn Khải từ cằm trượt xuống dưới cổ Vương Nguyên, chậm rãi mân mê. "Một năm này, sống chết của cậu đều do tôi quyết định, cậu phải phục tùng tôi, nếu dám vi phạm..." Vương Tuấn Khải đột nhiên ngừng lại, Vương Nguyên hít sâu. "Tôi có hứng thú với người đồng giới hơn nữ giới." Vương Tuấn Khải cười gian tà. "Chúng tôi từ nhỏ đã được dạy dỗ, nếu muốn có khoái cảm thì tìm những thanh niên tuấn tú, còn muốn duy trì hương hoả thì tìm mấy người phụ nữ xinh đẹp xuất chúng." Vương Nguyên lạnh người, mắt trợn lên căng thẳng. Vương Tuấn Khải hết sức hài lòng. "Nên đúng như cậu nói, mỗi người của Vương gia đều là sói đói ăn tươi nuốt sống kẻ khác." Vương Tuấn Khải cởi cúc áo Vương Nguyên, phần ngực thanh mảnh lọt vào tầm mắt, anh cười nhạt. "Gu của Vương gia đều như nhau, cậu lại đúng là kiểu con mồi người ta muốn săn... Sạch sẽ, hoang dã, không có kinh nghiệm hơn nữa còn thẳng!" "Đồ biến thái." Vương Nguyên hơi giận. "Tôi không thích đàn ông, nếu anh muốn làm thì đi tìm người khác!" Vương Tuấn Khải tiếp tục cởi dần từng cái cúc một, mở rộng áo khoác của Vương Nguyên ra, dán mắt lên thắt lưng của cậu. "Đừng làm tôi cáu, tôi thích chầm chậm dạy dỗ cậu đến khi cậu nghe lời mới thôi." Vương Nguyên cố gắng khống chế hơi thở của mình, tức nha, vốn tưởng xui xẻo đụng phải khắc tinh, ai dè lại là biến thái. "Được rồi." Vương Nguyên là người thích uống rượu mời chứ không thích uống rượu phạt, cậu nói với Vương Tuấn Khải, "Anh đừng làm bừa, tôi sẽ không phản kháng!" "Ha?" Vương Tuấn Khải cởi cái cúc cuối cùng của Vương Nguyên, tuột áo đến tận bả vai, vươn tay nhẹ nhàng chơi đùa hai điểm trước ngực cậu. "Thật chứ?" "Này!" Vương Nguyên chưa từng bị người cùng giới sờ qua, khó chịu đáp, "Đủ rồi! Tôi không thích bị đàn ông sờ!" Vương Tuấn Khải khẽ chau mày. "Cậu vừa nói sẽ không phản kháng!" "Trừ chuyện này." Vương Nguyên giận dữ, nhấc chân định bụng đá vào chỗ hiểm của Vương Tuấn Khải, tiếc là đang ở trên xe chật chội, tay còn bị trói, nếu đạp mà anh ta không chết thì chính cậu sẽ chết chắc. Không đúng, cho dù đá chết anh ta, chốc nữa đến nơi cậu cũng sẽ bị anh em của anh ta làm thịt. Hay là thế này, đầu tiên đá chết anh ta rồi nói với mấy người kia là anh ta bị thượng mã phong? Đang tính kế, Vương Nguyên chợt thấy bên hông lành lạnh, thắt lưng đã bị tháo ra. "Anh đừng quá đáng!" Vương Nguyên bất chấp tất cả đạp mạnh một phát, Vương Tuấn Khải tránh được, Vương Nguyên lại nhắm vào chỗ đó của Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải né sang một bên, tóm lấy chân Vương Nguyên rồi nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cậu. Vương Nguyên khẩn trương nhìn Vương Tuấn Khải. "Đừng làm càn! Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Tôi quyết liều cái thân già này với anh!" "Ha ha ha..." Vương Tuấn Khải cười phá lên. "Cậu quẹt cái chổi đó vào tôi, tôi về nhà tắm rửa cả đêm mới xoá được cái mùi kia đi, cậu bồi thường tôi thế nào đây? Hả?" Vương Nguyên cười gượng. "Không lẽ nào... chuyện đó... anh không nên vì chuyện cỏn con mà đi thù dai, tôi làm theo phản xạ thôi." "Phản xạ của cậu rất thú vị." Vương Tuấn Khải từ từ kéo quần Vương Nguyên xuống, khoá vừa kéo lộ ra quần lót màu trắng. "Ầy, trắng." Vương Tuấn Khải gật gật đầu. "Đúng màu ưa thích của tôi, nhưng màu đen kích thích tôi hơn." Vương Nguyên nghiến răng nghĩ cách thoát thân, hiềm nỗi đầu óc trống trơn, cuối cùng bất đắc dĩ nói, "Được được, coi như tôi sợ anh rồi. Anh không làm ẩu muốn gì tôi cũng nghe." "Cậu nói làm ẩu là chỉ mặt nào?" Vương Tuấn Khải tụt hẳn quần Vương Nguyên xuống. "Ê!" Vương Nguyên cáu tiết. "Anh bệnh à, dám cởi quần của người ta! Bị chạm mạch chắc!" Vương Tuấn Khải cười lắc đầu."Cậu hay thật, mới trêu chút chút mà đã nổi giận đùng đùng, nếu cứ làm tiếp không biết cậu còn la hét thế nào nữa." "Anh thôi đi!" Vương Nguyên thật muốn chết quách đi cho rồi, sống trên đời không biết phải bị bao nhiêu con quạ đen bay qua đầu mới mắc phải chuyện này, sắp thất thân đến nơi. "Anh rốt cuộc muốn sao?" Vương Tuấn Khải dừng lại đối mặt với Vương Nguyên. "Muốn cậu nghe lời." "Thế nào mới là nghe lời?" Vương Nguyên nhướn mày. Vương Tuấn Khải cười. "Cậu giả làm người tình của tôi." "Hở?" Vương Nguyên ngây người. "Không phải làm di chúc à? Sao chưa gì đã thành người tình rồi? "Đáng yêu thật." Vương Tuấn Khải cúi đầu, hôn lên cái bụng láng trơn của Vương Nguyên. "Dừng dừng!" Vương Nguyên hét lên. "Làm gì cũng được, anh dừng lại đã!" Vương Tuấn Khải vuốt ve eo Vương Nguyên. "Bình thường cậu tập luyện gì thế? Dáng người được lắm." Vương Nguyên chán ghét nhìn Vương Tuấn Khải. "Anh cứ thử làm việc trong khoa cấp cứu, không vận động mà nhàn hạ nằm chơi thể nào cũng có ngày đi sớm!" Vương Tuấn Khải ngẩng lên. "Chỉ cần cậu giả làm người tình của tôi." "Giả kiểu gì?" Vương Nguyên bất mãn. "Tôi gà lắm, anh tìm người nào có kinh nghiệm phong phú ấy được không?" Vương Tuấn Khải nhếch miệng."Đúng, chính là người như cậu!" End chương
|
Chương 7: Thoả Hiệp Bộ mặt thật của Vương Tuấn Khải bỗng nhiên lộ ra khiến cho Vương Nguyên không kịp trở tay, hèn gì Lý Cố lại gọi anh ta là "đại biến thái". Người này ban đầu còn có vẻ bình thường, ít nhất là trong những kẻ có mặt tại buổi công bố thân phận di chúc, khi ấy Vương Nguyên nhận thấy Vương Tuấn Khải là người mà cậu có thể dùng lý lẽ để giải quyết mọi việc, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại... Chẳng lẽ con người này đa nhân cách? Đang mải suy nghĩ, Vương Nguyên chợt cảm thấy có bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ mình, Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn cậu "Cậu có đồng ý hay không?" Vương Nguyên nghĩ một lát liền hỏi lại "Anh không phải chỉ đơn giản muốn tôi làm di chúc sống đúng không? Tôi càng không tin anh vừa gặp đã có ý với tôi... Thật ra mục đích của anh là gì?" Vương Tuấn Khải thoáng cười nhạt, anh ta sửa lại quần áo ngồi nghiêm chỉnh lại, ung dung bắt chéo hai chân, sau đó châm thêm một điếu thuốc nói "Cậu rất thông minh, lần này chỉ là do cậu kém may mắn thôi." Vương Nguyên nhíu mày thầm nghĩ, ta đây không chỉ là đen, mà tám đời nhà ta đen hơn mực rồi. "Có một số việc tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Cậu ở cạnh tôi, diễn những vai tôi yêu cầu, mà vai diễn đầu tiên chính là tình nhân của tôi." Vương Tuấn Khải nói rành rọt "Ít nhất tôi có thể đảm bảo mạng cậu vẫn giữ được, chờ tới khi tất cả xong xuôi tôi sẽ thả cậu ra, cho cậu một cuộc sống tự do thoải mái không phải lo kiếm tiền, nhưng hiện tại có lẽ cậu phải chịu khổ một thời gian nữa." Vương Nguyên nhìn về nơi xa xăm thầm nghĩ, sao tôi lại khổ thế này hả trời? "Có một điều cậu nên hiểu." Gương mặt Vương Tuấn Khải chuyển sang nét thâm trầm "Nếu cậu không đồng ý, tôi ắt có cách khiến cậu sống dở chết dở đấy. " Vương Nguyên thở dài nói "Được rồi... Tôi đã hiểu, nhưng tôi có một yêu cầu." Vương Tuấn Khải nhìn cậu "Nói đi." "Việc anh lợi dụng tôi thì xem như chúng ta cũng cùng hội cùng thuyền rồi phải không?" Vương Nguyên thương lượng với anh ta "Vậy anh nên tôn trọng tôi một chút? Đừng có lúc nào cũng động tay động chân rồi bạo lực với đe dọa tôi thế, chúng ta hợp tác bình đẳng với nhau được không?" Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Nguyên hỏi "Cậu muốn hợp tác với tôi?" Vương Nguyên nhướn mày "Còn phải xem là chuyện gì đã dù sao tôi có trốn cũng không thoát được, vậy thì nên hợp tác, đằng nào cũng chỉ có một năm thôi." Vương Tuấn Khải bật cười "Nếu cậu nghe lời đương nhiên tôi sẽ không làm khó cậu." Dứt lời anh ta nói nhỏ một tiếng "Mở khóa." "Cạch" một tiếng, hai chiếc vòng trên tay Vương Nguyên mở ra. Cậu vội vàng xoa cổ tay rồi nói với Vương Tuấn Khải "Này, anh có muốn nghe tôi nói mấy câu không?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu, ý bảo cứ nói đi. "Trả chứng minh thư và sổ tiết kiệm cho tôi." Vương Nguyên nói. Vương Tuấn Khải nhíu mày, xem ra không vừa ý "Cậu vẫn muốn bỏ trốn hả?" "A..." Vương Nguyên lắc đầu nói "Nếu tôi thực sự muốn trốn, anh có giữ thứ gì lại cũng vô dụng thôi, ý tôi là những kẻ anh muốn lừa đương nhiên không phải ngốc, nếu nhìn tôi có vẻ như đang bị anh khống chế thì anh nghĩ bọn họ có nghi ngờ không?" Vương Tuấn Khải suy nghĩ trong giây lát, cảm thấy cũng có lý. "Mặt khác, tôi vẫn muốn tiếp tục làm việc ở chỗ Lý Cố." Vẻ mặt Vương Tuấn Khải thoáng chốc lại trở nên lạnh lùng làm Vương Nguyên bực bội hỏi "Này... Mặt anh làm gì mà thay đổi nhanh thế?" Vương Tuấn Khải nghiêm nghị nhìn cậu "Cậu làm việc ở chỗ Lý Cố sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi." "Anh có thể gọi tôi bất cứ lúc nào." Vương Nguyên cố gắng thuyết phục thêm lần nữa "Hằng ngày tôi vẫn trở về chỗ anh mà... Anh để tôi kiếm tiền tự nuôi chính mình được không?" Vương Tuấn Khải bật cười "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cung cấp tất cả những thứ cần thiết cho cậu, cậu cần bao nhiêu tiền cứ bảo tôi." Vương Nguyên cười nói "Hay thế này nhé, mẹ tôi mất cũng lâu rồi anh tới chỗ lão Diêm Vương hỏi mua lại mẹ cho tôi. Mua được thì cả đời này tôi làm trâu làm ngựa cho anh." Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày. Vương Nguyên nói tiếp "Tôi đâu có nói không cần thù lao của anh, đến lúc đó bàn tiếp, trước mắt cứ như vậy đã. Về phần sinh hoạt, tôi ở chỗ anh không trả tiền thuê phòng còn những thứ khác tôi tự lo được. Tôi là bác sĩ, thu nhập cũng không thấp đâu." Dứt lời cậu xòe tay ra "Trả lại cho tôi." Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Nguyên một lúc, sau đó đưa lại cho cậu chứng minh thư và sổ tiết kiệm. Vương Nguyên nhét cả hai thứ đó vào túi quần, gõ gõ tay lên cửa kính nói "Này bác tài, phiền anh cùng tôi tới thành phố N một chuyến, để tôi thu dọn đồ đạc và trả lại phòng đang ở cho chủ nhà." Lái xe đưa mắt nhìn Vương Tuấn Khải, thấy Vương Tuấn Khải gật đầu liền quay xe, thẳng hướng tới thành phố N. Hai thành phố cách nhau không xa, lại có đường cao tốc nối liền, chẳng bao lâu bọn họ đã tới gần khu nhà cũ nơi Vương Nguyên từng sống. "Dừng xe, dừng xe." Đến trước một ngõ nhỏ, Vương Nguyên kêu lên "Hai người không muốn ăn cơm à?" Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã quá giờ cơm tối liền hỏi "Cậu muốn ăn ở đâu?" Lái xe quay đầu lại nói với Vương Tuấn Khải "Đại thiếu gia, trung tâm thành phố N có vài nhà hàng nhưng đều không lớn lắm." "Hay là thế này, hai người cứ tới nhà hàng mà ăn, tôi ăn ở ngay đây thôi." Dứt lời, Vương Nguyên định xuống xe, nhưng lại bị Vương Tuấn Khải kéo lại "Cậu ăn gì? Tôi đi cùng cậu." "Đừng đừng." Vương Nguyên nhìn anh ta "Không hợp khẩu vị anh đâu! Tôi định mua phở xào Quảng Đông." "Phở xào?" Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mày hỏi lái xe "phở là món gì?" Lái xe cười trừ hồi lâu mới trả lời "Gần giống bún..." Vương Tuấn Khải càng nghe càng không hiểu "Là gạo xay nhỏ ra thành bột? Bột thì xào làm sao được?" Vương Nguyên ngẩng đầu lên trời tạo vẻ mặt bi kịch rồi nói "Cũng gần như thế." Sau đó cậu xuống xe, Vương Tuấn Khải kiên quyết đòi đi cùng. Vương Nguyên vội vàng ngăn lại "Đừng, anh mà ngồi trên cái của nợ này thì tôi biết đi đâu mà mua phở hả, cái xe này tôi biết bỏ đâu được bây giờ?" Vương Tuấn Khải nghe xong càng không thể hiểu nổi, anh ta hỏi lại "Thế đi mua phở cần rất nhiều tiền sao? Đi cái xe này thì mất mặt lắm à?" "Thôi thôi, anh muốn đi cùng thì đứng xa tôi ra một chút. Nói chung tôi không muốn người khác nghĩ tôi với cái xe của anh có chút liên quan nào với nhau cả." Dứt lời Vương Nguyên mở cửa xe "Nhà tôi ở ngay phía trước, mấy anh biết rồi đó, tôi đi mua chút đồ ăn mang về, hai người đi trước đi." Nói xong không đợi Vương Tuấn Khải kịp ngăn cản, cậu đã chạy vào một tiệm ăn nhỏ trong ngõ. Vương Tuấn Khải nghĩ ngợi một lát, không theo Vương Nguyên xuống xe nữa, anh ta nói với lái xe "Anh chờ tôi trước cửa nhà cậu ta." "Đại thiếu gia." Lái xe vội vàng kêu. Vương Tuấn Khải thoáng chau mày "Không có gì nguy hiểm đâu, cứ yên tâm." "Không phải vậy." Lái xe cười gượng mấy tiếng nói "Thế này, thiếu gia nói với cậu trẻ kia mua cho tôi một suất phở xào nữa được không... Lâu lắm rồi tôi cũng chưa ăn món này." Vương Tuấn Khải liếc nhìn người lái xe, càng ngày càng cảm thấy tò mò với cái thứ có tên là phở này, liền gật đầu một cái rồi quay lưng đuổi theo Vương Nguyên. Vương Nguyên đến trước cửa tiệm, gọi vọng vào trong "Ông chủ, một suất phở xào loại lớn nhiều tiêu, thêm một trứng gà, hai miếng thịt nướng, thêm cả một phần canh thịt bò rau thơm, tất cả đóng hộp mang về!" Ông chủ tầm tuổi trung niên, người béo trục béo tròn, thấy Vương Nguyên liền cười ha hả "Bác sĩ Vương Nguyên hả, mấy hôm vừa rồi đi đâu đó? Chẳng thấy cậu đâu cả." Vương Nguyên cười rất tươi nói "Cháu có việc phải đi xa, ông chủ cho thêm một ít thịt gà nữa đi, cháu sắp phải đi xa một thời gian, còn lâu mới lại được ăn món này." "Được!" Ông chủ cười hết sức vui vẻ, đồng ý. Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải đi theo mình tới đây, cậu ngửa mặt nhìn trời than thầm rồi đưa cho ông chủ mười tệ nói "Một lúc nữa cháu tới lấy." Dứt lời liền đi sâu vào trong ngõ mua các thứ đồ ăn vặt khác. Vương Tuấn Khải theo Vương Nguyên đến đầu ngõ, thấy trên tường viết mấy chữ bằng sơn đỏ - Phố ăn vặt. Anh đi tới trước cửa quán phở. Ông chủ quán thấy có người tới, vừa ngẩng đầu định hỏi khách mua gì. Nhưng nhìn thấy Vương Tuấn Khải mặc áo khoác đen đắt tiền, mặt mũi cũng không giống người muốn ăn ở hàng quán bình dân liền thôi không hỏi nữa. Vương Tuấn Khải vừa nãy có thấy Vương Nguyên rút tiền ra trả, hình như là mười tệ. Anh liền đưa cho ông chủ tờ một trăm nói "Thêm hai suất đồ ăn giống Vương Nguyên vừa gọi lúc nãy." "Được." Ông chủ quay đầu lại gọi nhà bếp làm thêm, vừa cúi đầu lấy tiền thừa trả lại, ngẩng đầu lên... đã không thấy người đâu nữa. Liền chạy ra ngoài quán xem thì thấy Vương Tuấn Khải đã đi được một đoạn rồi, bèn vội vàng đuổi theo. Vương Tuấn Khải nghe có tiếng bước chân sau lưng mình khẽ nhíu mày quay đầu lại, thấy là ông chủ vừa nãy thì hơi ngạc nhiên. "Này cậu ơi, cậu đi vội thế? Trả lại tiền thừa cho cậu đây." Ông chủ nhét tiền vào tay Vương Tuấn Khải nói "Cậu đi cùng bác sĩ Vương phải không? Đồ của hai người tôi để cùng một túi đấy." Dứt lời liền nhanh chóng quay về tiệm tiếp tục bán hàng. Vương Tuấn Khải cầm tiền đi tiếp, anh ta thấy Vương Nguyên đang ghé vào một cửa hàng nhỏ mua một đống đồ ăn vặt nhét hết vào túi ni lông đoạn lại chui vào cửa hàng khác. Vương Tuấn Khải chạy theo, anh bắt gặp Vương Nguyên vừa chọn xong mấy cuốn truyện tranh. Cậu đang vừa đọc vừa đi ra ngoài bằng tốc độ rùa bò thì vừa lúc chạm mặt Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn cuốn truyện tranh trong tay Vương Nguyên. Vương Nguyên vội vàng giấu ra sau lưng hỏi "Anh đi theo tôi làm gì?" Thấy Vương Nguyên tay cầm một hộp bạch tuộc nướng lại còn thêm một gói gà rán to bự, Vương Tuấn Khải không còn gì để nói. Vương Nguyên kẹp cuốn truyện vào nách, Vương Tuấn Khải liếc qua thấy hai chữ "One Piece"(1) lại càng bó tay. Tiếp đó, Vương Tuấn Khải cứ lẽo đẽo theo sau Vương Nguyên đi hết cửa hàng này sang cửa hàng khác. Vương Nguyên mua thêm mấy xiên thịt nướng và một chiếc bánh bao ruốc rồi mới quay trở về. Đến trước cửa hàng phở xào, ông chủ đưa cho cậu ba suất. Vương Nguyên cúi đầu nhìn, hỏi lại "Ông chủ, sao những ba suất liền?" "Hai suất nữa là của anh chàng bên kia." Ông chủ cười ha hả, Vương Nguyên có chút ngạc nhiên quay lại nhìn về phía Vương Tuấn Khải, còn Vương Tuấn Khải thì nhăn mày nhìn hộp cơm màu trắng để trong túi ni lông. Vương Nguyên cầm túi đồ ăn cùng Vương Tuấn Khải ra khỏi phố ăn vặt, lên xe về nhà. Ngồi yên vị đâu vào đấy xong, Vương Nguyên bắt đầu cắm cúi vừa ăn bạch tuộc nướng vừa đọc truyện tranh. Vương Tuấn Khải lật lật xem thử một cuốn ngay cạnh mình, vừa giở qua mấy trang đã lập tức trả về chỗ cũ, xong liền nhìn Vương Nguyên khó hiểu "Cậu là trẻ con à?" Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn anh ta "Liên quan gì tới anh." Vương Tuấn Khải cảm thấy Vương Nguyên rất kỳ quái, nhưng mấy thứ đồ ăn cậu cầm trên tay kia mùi vị xem ra có vẻ không tệ. "Anh muốn ăn không?" Vương Nguyên đưa hộp bạch tuộc nướng đang cầm cho Vương Tuấn Khải hỏi "Ngon lắm đó." Vương Tuấn Khải cầm lấy, dùng tăm xiên một miếng cho vào miệng, cảm thấy hương vị cũng khá ngon. "Hê hê." Vương Nguyên thấy thế bật cười hỏi "Chưa bao giờ ăn thứ này đúng không?" Vương Tuấn Khải gật đầu, lại nhìn qua mấy thứ khác, có vẻ cũng muốn nếm thử xem sao. Vương Nguyên tỏ ra hào phóng, lấy một xiên thịt dê nướng từ trong túi to ra đưa cho Vương Tuấn Khải nói "Nhiều mỡ lắm đấy, anh ăn cẩn thận không đau bụng." Vương Tuấn Khải nhìn nhìn, cầm lấy xiên thịt, cắn một miếng... Lái xe dừng lại trước cửa căn nhà trọ nhỏ của Vương Nguyên. Vương Nguyên ôm túi đồ ăn của mình chạy lên cầu thang. Vương Tuấn Khải đi theo sau. Thật ra cũng không có nhiều thứ cần phải dọn, Vương Nguyên lôi một cái vali ra, tống hết vào đó đám quần áo chăn màn, thêm cả truyện tranh, sau đó nhào tới ôm cái laptop mười hai inches đặt trên bàn "Anh nhớ em muốn chết đi được..." Vương Tuấn Khải bắt đầu cảm thấy não cậu ta quả thực có vấn đề. "Dọn xong hết chưa?" Vương Tuấn Khải hỏi cậu "Đi thôi." "Ăn xong rồi hãy đi." Vương Nguyên vừa nói vừa dán mắt vào máy tính. Cậu mở hộp đựng phở xào ra, sau đó chạy vào bếp mở tủ lạnh lấy ra hai lon bia, ném cho Vương Tuấn Khải một lon. Vương Tuấn Khải nhìn quanh căn phòng vừa nhỏ vừa chật hẹp này hỏi "Cậu làm bác sĩ thu nhập chắc cũng kha khá, sao lại ở nơi như thế này?" Vương Nguyên lườm anh một cái "Tôi thích chỗ như này, liên quan gì đến anh..." Nói dứt lời liền tiếp tục vừa xem phim hoạt hình vừa ăn phở xào, hoàn toàn coi sự tồn tại của Vương Tuấn Khải như không khí. Vương Tuấn Khải vừa uống bia vừa quan sát Vương Nguyên, chỉ thấy cậu ta dán mắt vào màn hình máy tính cười một cách ngốc nghếch, mồm lẩm bẩm "Naruto (2) à, sao mà vô dụng quá, để cho Sasuke (3) cướp hết công rồi." Vương Nguyên ăn xong, vừa định gọi điện thoại cho chủ nhà trả phòng, đột nhiên Vương Tuấn Khải cau mày đứng dậy nói "Tôi mượn nhà vệ sinh một lát." Dứt lời lập tức vọt vào toilet. Vương Nguyên vừa tắt máy tính vừa cười gian xảo "Lần đầu tiên ăn thịt dê nướng mà dám uống bia lạnh... Ta đây cho đại thiếu gia nhà ngươi tiêu chảy đến chết, ha ha..." Ghi chú: (1) Bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản. (2), (3) Nhân vật trong bộ phim hoạt hình Nhật Bản "Naruto". End chương
|
Chương 8: Sống Chung Đến khi Vương Nguyên trả xong tiền thuê phòng cho chủ nhà, xách đồ xuống cầu thang thì Vương Tuấn Khải mặt đã xám như tro ngồi ở ghế sau. Vương Nguyên đột nhiên có cảm giác muốn bay lên ghế phó lái mà ngồi, nhưng Vương Tuấn Khải đã mở cửa xe chờ sẵn. Vương Nguyên hồi hộp nhét vali vào, sau đó cậu lên xe ngồi đối diện Vương Tuấn Khải, cảnh giác nhìn anh ta. Vương Tuấn Khải hoàn toàn không quan tâm đến cậu, vẫn ngồi bắt chéo chân đọc tạp chí kinh tế. Vương Nguyên thở phào một tiếng, bắt đầu vừa đọc truyện tranh vừa ăn khoai tây chiên. Nghe thấy tiếng nhóp nhép cùng tiếng lật sách soàn soạt vang lên từ hàng ghế đối diện, Vương Tuấn Khải liền gấp cuốn tạp chí đang đọc lại ngắm nhìn Vương Nguyên mắt đọc truyện, mồm cắn đầy khoai tây chiên, vẻ mặt đầy vô tư sung sướng. Vương Tuấn Khải quan sát cậu một lúc rồi lên tiếng "Vương Nguyên." Vương Nguyên ngước ngước mắt nhìn anh "Làm sao?" "Khi làm tình nhân của tôi, hy vọng cậu có một chút ý thức về tác phong của mình." Vương Tuấn Khải nói "Quần áo phải đàng hoàng, tóc tai phải gọn gàng, còn nữa cậu nên biết cách kiểm soát mỗi hành động của mình." Vương Nguyên bĩu môi, không nói gì. Vương Tuấn Khải tiếp tục nhìn cậu, nét mặt hơi nghiêm lại "Nghe thấy không?" Vương Nguyên thở dài nói "Nghe rõ, thưa ông chủ." "Cứ gọi Tuấn Khải là được rồi." Vương Tuấn Khải tiếp tục, "Làm bác sĩ thật ra cũng không phải không tốt, nhưng khi ra ngoài cùng tôi, ăn gì mặc gì đều nhất nhất phải theo lời tôi, cảm xúc của cậu cũng do tôi quyết định." "Ha..." Vương Nguyên dở khóc dở cười nói "Thế thì anh tìm luôn diễn viên đóng phim phải thích hợp hơn không." Vương Tuấn Khải nhíu mày nói "Bình thường khi không có ai cậu có thể muốn làm gì tùy ý, nhưng đã ra ngoài phải nhớ giữ gìn hình ảnh." "Tuấn Khải này!" Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy hứng thú liền hỏi lại Vương Tuấn Khải, "Nếu sau này anh thật lòng yêu phải một kẻ vừa lôi thôi vừa vô tổ chức thì sao nhỉ?" "Vấn đề chính là ở chỗ đó" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên "Từ trước tới giờ kiểu tôi thích là vừa trầm tĩnh vừa lạnh lùng xinh đẹp, cho nên tôi không muốn để người khác nghi ngờ sở thích của mình, từ đó nghi ngờ luôn thân phận của cậu." Vương Nguyên nhếch môi cười, ngã người nằm lăn lên ghế dài tiếp tục đọc truyện tranh. "Cậu nghe rõ chưa?" Vương Tuấn Khải hỏi. "Nghe rõ rồi." Vương Nguyên tưng tửng trả lời "Chẳng qua chỉ là muốn giữ thể diện thôi chứ gì, thế mới nói kẻ có tiền toàn một đám ăn no rửng mỡ, đến yêu mà còn đòi thể diện... Càng đòi thể diện, lại càng không thật lòng." "Thế sao?" Câu này gợi hứng thú đối với Vương Tuấn Khải, anh ta hỏi Vương Nguyên "Vậy cậu nói thử xem, như thế nào mới là tình yêu thật sự?" Chờ mãi không thấy Vương Nguyên trả lời, Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn sang, cậu ta vẫn đang chúi mắt vào cuốn truyện tranh. "Vương Nguyên?" Vương Tuấn Khải gọi giật giọng. Vương Nguyên giật nẩy mình tức giận nói "Có lầm không vậy không ngờ Ace lại bị bắt, tên râu đen kia thật quá thâm độc!" Vương Tuấn Khải thấy cậu vẫn tiếp tục chăm chú đọc truyện tranh liền nhíu mày, vươn tay giật lấy cuốn truyện. "Ê!" Vương Nguyên gào lên "Đang tới đoạn gay cấn, trả cho tôi!" Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào cậu nói "Cậu có nghe thấy tôi hỏi không?" Vương Nguyên lườm anh ta một cái "Lúc này tôi đang trong thời gian hoạt động tự do, khi nào bắt đầu vào công việc tôi tự khắc biết chú ý!" "Bây giờ trả lời câu hỏi của tôi đi." Vương Tuấn Khải trả cuốn truyện lại cho Vương Nguyên, tiếp tục nói "Cậu vừa bảo càng ưa thể diện càng không thật lòng, vậy cậu thử nói xem thế nào mới là tình cảm thật lòng?" Vương Nguyên bĩu môi nói "Sau này lấy vợ tôi nhất định tìm một cô gái có thể ở bên tôi mà không phải vì tiền, chỉ cần ngồi và có thể nói trên trời dưới bể về truyện tranh cũng đủ vui tung trời rồi." Nói đến đây cậu lại tiếp tục đọc truyện "Anh ấy à, người như anh thì chỉ muốn tìm loại tình nhân có thể ngồi nói cả ngày với mình về mấy thứ đồ hiệu đắt tiền... Người yêu tôi không cần phải có hàng hiệu hạng sang vẫn cứ ở cạnh tôi. Còn tình nhân của anh, thử hỏi bọn họ xem nếu một ngày nào đó anh không còn tiền cũng không còn quyền, liệu có kẻ nào chịu ở lại bên anh?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hồi lâu, cuối cùng mới đáp "Ngày đó sẽ không bao giờ tới." Vương Nguyên bật cười gấp truyện lại, đưa mắt nhìn Vương Tuấn Khải "Chỉ nghe qua là tôi biết chắc chắn anh chưa bao giờ thật lòng yêu ai cả. Nếu có một ngày anh thật sự yêu một ai đó, cho dù anh có tất cả mọi thứ nhưng không có người đó ở bên, anh cũng cảm thấy mình như kẻ trắng tay." Vương Tuấn Khải nhíu mày "Không lôgic chút nào." Vương Nguyên cười cười tiếp tục xem truyện tranh, thản nhiên nói "Tình cảm vốn là thứ không thể dùng lôgic để giải thích được... Luffy, cậu còn chần chừ gì nữa? Mau đi cứu anh trai đi!" Hai người trở về Vương gia đã là nửa đêm. Vương Tuấn Khải xuống xe, Vương Nguyên kéo vali vào nhà hỏi anh ta "Phòng của tôi ở đâu?" Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên tới một căn phòng khá lớn trên tầng hai, phòng có ban công, sàn gỗ màu đen, một chiếc giường rất lớn phủ ga trắng tinh, cả căn phòng chủ yếu dùng hai màu trắng - đen làm chủ đạo. Toàn bộ toát lên một vẻ tao nhã mà lạnh lùng. Vương Nguyên hơi cau mày, định mở tủ ra để cất đồ thì phát hiện trong tủ đã xếp đầy quần áo liền quay lại hỏi "Này, phòng này có người ở rồi sao?" Vương Tuấn Khải ngồi vào bàn làm việc mở máy tính, châm một điếu xì gà xong đặt lên mặt bàn đáp "Đây là phòng tôi." "Tôi đã nói là không ở cùng nhau mà!" Vương Nguyên nhíu mày. Vương Tuấn Khải nhướn mi trả lời "Đúng là phòng cậu ở bên cạnh, nhưng bây giờ hai ta đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm. Riêng với nam giới, mấy ngày đầu tôi thường rất có hứng, nên bình thường tất cả bọn họ đều ngủ chung với tôi." "Mấy ngày đầu?" Vương Nguyên thích thú hỏi "Thế bao lâu sau sẽ bị ném vào lãnh cung?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu mấy lần mới đáp "Thường thì tôi không làm thế, trừ phi thật sự rất thích mới đem về nhà, nhưng như mọi khi thì cũng không quá một tuần." "Một tuần?" Vương Nguyên nghĩ ngợi nói "Thế thôi tốt nhất tôi vẫn cứ cất đồ ở của phòng mình nhé." "Bên này có cửa." Vương Tuấn Khải chỉ vào cánh cửa thủy tinh cạnh bàn làm việc nói "Sau cánh cửa bên đó là phòng cậu, bình thường cậu có thể ở bên đấy nhưng mấy ngày tới nếu có ra ngoài nhất định phải qua bằng cửa phòng tôi, để người khác nghĩ chúng ta đang ở chung, đợi đến khi tôi chán cậu rồi thì cứ thoải mái ra bằng cửa phòng mình." "Tùy anh." Vương Nguyên nhún vai "Dù sao cũng chỉ có một tuần, à ở đây có mạng internet chứ?" "Có. Ở đây có quản gia và giúp việc, có chuyện gì cứ gọi bọn họ tới." Vương Tuấn Khải nói xong bắt đầu kiểm tra email, sau đó xem xét chỗ tài liệu trên bàn. Vương Nguyên kéo vali tới mở cánh cửa thủy tinh bước vào phòng mình, vừa mới nhìn lướt qua đã dở khóc dở cười... Gã Vương Tuấn Khải này quả thật muốn dựng lầu son gác tía cho các "nàng thơ" của hắn đây mà. Căn phòng này ít nhất cũng đạt tiêu chuẩn năm sao, đồ đạc bọc toàn vải nhung, đơn giản mà thoải mái... Màu sắc chủ đạo là màu trắng, rèm cửa trắng dài chạm đất, thậm chí đến gỗ lát sàn cũng màu trắng. Vương Nguyên ngáp một cái, tự nói một mình "Không biết ở đây lâu có mắc bệnh quáng tuyết không nữa." Nói xong cậu bắt đầu dọn đồ, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ngủ rồi lăn lên giường vừa chat vừa chơi game. Vương Tuấn Khải mở cửa thủy tinh bước vào phòng, Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn anh ta nói "Anh Hai à, lần sau vào có thể vui lòng gõ cửa được không?" Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu đáp "Tôi không có thói quen gõ cửa." Dứt lời, thấy Vương Nguyên mặc áo phông quần đùi liền nhíu mày nhìn chằm chằm "Ăn mặc kiểu gì vậy?" Vương Nguyên lườm một cái "Mặc thế này mới thoải mái, mà tôi mặc gì đi ngủ thì liên quan gì tới anh?" Vương Tuấn Khải mở tủ lấy một bộ đồ ngủ mới rồi ném cho Vương Nguyên nói "Thay bộ này." Vương Nguyên cầm áo ngủ lên nhìn nhìn, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may là không có ren lưới gì, chỉ là một bộ đồ ngủ chất liệu rất tốt kiểu dáng bình thường, liền mặc vào. Sau đó, hai người ai ngủ phòng của người đấy. Hơn bốn giờ sáng, Vương Tuấn Khải mở cửa bước vào phòng Vương Nguyên anh ta hơi nhíu mày khi thấy Vương Nguyên ôm gối ngủ ngon lành. Anh cúi xuống nhìn kỹ gương mặt cậu... Không thể phủ nhận rằng Vương Nguyên thật sự rất xinh đẹp. Chỉ với bề ngoài của cậu ta cũng đủ để anh thắng trận này. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vươn tay ra ôm lấy Vương Nguyên bế về phòng mình, anh đặt cậu lên giường khẽ khàng dùng tay gạt mấy sợi tóc trên mặt cậu, sau đó thỏa mãn nằm xuống tiếp tục ngủ. End chương
|
Chương 9: Cuộc Sống Bất Thường Khi Vương Nguyên thức giấc bỗng cảm thấy trên ngực mình nặng như đeo đá, cậu mở to mắt thì thấy trước mặt có một người... Vương Nguyên lắc lắc đầu mấy lần để nhìn cho rõ người kia, hóa ra là Vương Tuấn Khải. "A..." Vương Nguyên hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì đã bị Vương Tuấn Khải bịt miệng, lạnh lùng cảnh cáo "Đừng lên tiếng, phối hợp với tôi." Vương Nguyên há miệng sửng sốt một lúc lâu mới lắp bắp hỏi được "Phối... Phối hợp cái gì?" Vương Tuấn Khải mở áo ngủ của cậu ra để lộ đùi và thắt lưng, nói "Cậu cứ như thế này mà ngủ, nhớ rõ phải giả vờ mệt mỏi cho tôi, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được mở mắt." Vương Nguyên tròn mắt nhìn anh ta thầm nghĩ - như thế này là thế quái nào nhỉ? Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Vương Tuấn Khải liếc Vương Nguyên nói "Nhắm mắt lại, cậu mà dám diễn sai coi chừng tôi làm thịt cậu." Dứt lời liền đứng dậy đi vào phòng tắm. Vương Nguyên nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quyết định nhắm mắt lại ngủ, ta đây không thèm quan tâm là được chứ gì. Quả nhiên sau mấy tiếng gõ không được đáp lại, tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay một vòng, cánh cửa phòng ngủ khẽ mở ra. Vương Nguyên nhắm mắt vờ ngủ nên không thể biết ai vừa vào phòng, trong bụng thầm nghĩ Vương Tuấn Khải đại thiếu gia này ngay cả đi ngủ với đi tắm mà cũng không thèm khóa cửa phòng lại sao? "Hừ..." Người mới vào khẽ hừ nhạt một tiếng, sau đó Vương Nguyên cảm giác người đó đang tiến lại gần mình, cậu thầm nghĩ nếu giả như gã này mang theo dao, chẳng lẽ mình cũng không được chống cự mà cứ phải nằm yên cho người ta đâm cho vài nhát? Còn đang căng thẳng hồi hộp, bất giác cậu cảm thấy có một bàn tay ấm áp khẽ khàng sờ dọc theo đùi mình, theo đó chậm rãi sờ dần lên phía trên. Vương Nguyên thấy hơi nhột nhưng không dám tránh né giãy giụa, trong lòng thầm rủa cái gã Vương Tuấn Khải khốn kiếp này bắt cậu giả vờ ngủ. Dựa vào cảm nhận, cậu biết bàn tay kia nhất định là của nam giới. Vương Nguyên thầm nghĩ, ta đây mà còn nằm yên cho hắn sờ tiếp nữa thì lỗ chết mất. Bởi vậy, cậu giả vờ rên một tiếng rồi lập tức kéo chăn lên trùm qua đầu. "Ha ha..." Người kia thấy vậy khẽ cười mấy tiếng, giọng cười nghe rất quen nhưng Vương Nguyên không thể nhớ ra là ai. Đúng lúc đó cửa phòng tắm mở, Vương Tuấn Khải mặc áo ngủ vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, thấy có người đứng cạnh giường thì hơi nhíu mày. Người kia vội vàng cười nói, "Đại ca, hôm nay có cuộc họp anh phải đứng ra chủ trì, liên quan tới khu đất trong nội thành." Vương Nguyên nghe đến đây cuối cùng cũng nhận ra, giọng nói này không phải ai khác - chính là của nhị thiếu gia nhà họ Vương - Vương Vũ Kiệt. "Không phải cậu đang phụ trách việc chuẩn bị đấu giá khu đất đỏ sao?" "Từ đầu vẫn rất thuận lợi." Vương Vũ Kiệt nói "Nhưng bỗng nhiên lão gia mất, bên Âu Dương gia và Tôn gia nhảy vào cạnh tranh địa bàn làm ăn, bọn họ cho rằng chúng ta đang nội bộ lục đục, không có thời gian lo chuyện kinh doanh nên đang nhãy vào phá đám." "Hiểu" Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu, lông mày nhíu lại "Bọn chúng muốn chết cả đây." "Chú Hai nói anh em ta nhất định phải có mặt, để bọn họ thấy chúng ta huynh đệ một lòng." Vương Vũ Kiệt nhún vai, "Tránh bên ngoài nói lung tung." Vương Nguyên nghĩ thầm thế này khác quái gì đánh rắm trong quần, là anh em ruột đối xử tốt với nhau hay không còn phải giả vờ cho người khác xem? Chẳng qua bên ngoài thì giả bộ lo lắng vậy, chứ sau lưng thì toàn chơi xấu nhau. Vương Tuấn Khải gật đầu nói "Đợi tôi thay quần áo đã." "Dạ." Vương Vũ Kiệt lại liếc mắt nhìn Vương Nguyên đang nằm trên giường, cười hỏi Vương Tuấn Khải "Đại ca, lần này anh thích thật hay chỉ đùa chơi mấy ngày?" Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn Vương Vũ Kiệt, thấy vậy anh ta nói tiếp "Nếu chỉ đùa chơi thôi thì chơi chán nhớ để lại cho em, em thích." Vương Tuấn Khải mặc áo sơ mi đeo cà-vạt, lạnh lùng nói "Đừng có động đến cậu ta." Vương Vũ Kiệt tiếc nuối nhún vai, mở cửa ra ngoài. Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Vương Nguyên mới từ từ mở mắt ra, hé mắt nhìn ngó xung quanh, thấy trong phòng chỉ có cậu và Vương Tuấn Khải mới thở phào nhẹ nhõm. Vương Tuấn Khải quay đầu lại nhìn cậu hỏi "Vừa nãy nó làm gì cậu?" Vương Nguyên mi mắt giật giật "Sờ đùi tôi." Vương Tuấn Khải bật cười gật đầu, mặc xong quần áo liền bước tới cạnh giường đưa cho Vương Nguyên một tấm danh thiếp. "Cái gì đây?" Vương Nguyên cầm lấy tấm danh thiếp nhìn ngắm, thấy trên đó ghi địa chỉ tập đoàn Vương thị, thì mày hơi nhíu lại. "Lưu số điện thoại của tôi vào di động." Vương Tuấn Khải quay sang mở tủ tìm kiếm một hồi rồi đưa cho cậu một bộ quần áo trắng "Chút nữa sẽ có người tới giúp cậu sửa soạn, nhớ mười một rưỡi tới công ty gặp tôi." Vương Nguyên cầm quần áo lên xem, mặt mày thiểu não - lại đồ trắng sao? "Cậu rất hợp với màu trắng." Vương Tuấn Khải chậm rãi nói "Nhớ cho kỹ, lát nữa có người đến gặp tôi, cậu phải giả vờ ngoan ngoãn một chút, đừng có nói năng linh tinh, nghe rõ chưa?" Vương Nguyên vừa lườm anh ta vừa lẩm bẩm "Cùng lắm là tôi đây giả câm giả điếc chứ gì?" Vương Tuấn Khải cười cười, đứng dậy chải đầu, "Muốn ăn gì cứ việc sai người mua cho." Rồi anh ta quay lưng đi ra khỏi phòng. Vương Tuấn Khải đi rồi, Vương Nguyên lại lên giường ôm chăn định ngủ tiếp, nhưng nằm mãi vẫn không nhắm mắt lại được, nên cậu trở dậy tắm rửa sạch sẽ, mặc áo phông quần bò của mình. Cậu vừa mở cửa nhìn ra đã thấy một người tóc bạc trắng mặc đồ tây đứng chờ sẵn bên ngoài, đúng kiểu khuôn mẫu quản gia chuẩn mực của mấy nhà giàu có mà cậu vẫn hay thấy trên phim. Vương Nguyên cười với ông ta. Thấy Vương Nguyên cười với mình, ông già kia bước tới cung kính nói "Vương Nguyên thiếu gia, cậu có gì cần sai bảo?" Vương Nguyên nghĩ ngợi rồi hỏi "Có thể ăn sáng ở đâu được ạ? "Cậu có thể dùng bữa ở phòng ăn tầng dưới hoặc ở trong sân vườn, nếu muốn có thể dùng bữa ngay tại phòng thưa cậu" "Vậy... Cháu xuống sân ăn, hôm nay trời nắng đẹp." Vương Nguyên mỉm cười. "Dạ." Ông già gật đầu nói "Vương Nguyên thiếu gia muốn ăn gì?" "Bác cứ gọi cháu là Tiểu Nguyên." Vương Nguyên hỏi "Ở đây có bánh tráng trứng không?" Quản gia sửng sốt nhìn chằm chằm Vương Nguyên một lúc bộ dạng của ông ta giống như gặp phải thách thức lớn, nhưng lập tức ông ta lấy lại vẻ nghiêm túc nói "Đồ ăn sẽ nhanh chóng được mang lên thưa cậu." "À... Bác, cho cháu thêm một cốc sữa đậu nành và một túi quẩy nữa." Vương Nguyên cười tươi nói "Cảm ơn bác." Quản gia hít sâu một hơi, vội vàng đi chuẩn bị. Vương Nguyên dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng, trải lại ga giường cho Vương Tuấn Khải sau đó đi ra ngoài. Ra đến ngoài, cậu cứ đi được mấy bước lại gặp một gã vệ sĩ áo đen, tất cả đều cung kính chào Vương Nguyên. Vương Nguyên hỏi đường mấy lần, cuối cùng cũng đi hết hành lang dài vào tới sân trong. Đây là một cái sân nhỏ lát sỏi màu trắng, xung quanh trồng mấy cây chuối cảnh, chính giữa đặt một cái bàn cùng mấy chiếc ghế, cách không xa là một đài phun nước nhỏ bằng cẩm thạch trắng. Thật sang trọng. Vương Nguyên đứng trong sân làm mấy động tác thể dục xoay người vặn hông lắc cổ, thầm nghĩ lát nữa sẽ tới phòng khám của Lý Cố trước, nhưng khi xem đồng hồ thì chỉ còn ba tiếng nữa là tới mười một rưỡi... Nếu không may đến muộn thì chắc chắn ăn đủ với Vương Tuấn Khải, hay là cậu chỉ ra ngoài đi dạo vài vòng hoặc làm gì đó? Đang mải suy tính, quản gia đã đưa đồ ăn sáng tới. Vương Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy bánh tráng trứng đựng trong bát đĩa sang trọng, cậu có cảm giác rất...khó tả, bánh tráng trứng phải để trong túi ni-long mới phải chứ? Quản gia còn mang cho cậu một tờ báo mới, Vương Nguyên cảm thấy ông ta đúng là rất chu đáo, liền vỗ vỗ vai "Cháu phải gọi bác thế nào đây?" "Tôi họ Chung." Ông già nói. "Bác Chung, chào buổi sáng.". Vương Nguyên ngồi xuống mở tờ báo tìm tin tức thể thao, vừa đọc vừa ăn sáng. "Vương Nguyên thiếu gia còn cần gì nữa không?" Bác Chung hỏi cậu. "Không ạ... À, đúng rồi." Vương Nguyên gọi với theo người quản gia đang định bước đi "Bác có bản đồ không? Nếu có thì cho cháu một cái. Nếu là loại có chỉ dẫn giao thông càng tốt" Quản gia hơi ngạc nhiên, lập tức hỏi lại "Vương Nguyên thiếu gia cần bản đồ làm gì?" Vương Nguyên nói "Vương Tuấn Khải muốn cháu tới công ty nhưng cháu không biết đường." Quản gia cười cười nói "Việc đi lại đã có lái xe lo, cậu muốn đi đâu, chỉ cần kêu một tiếng, nói địa điểm cho cậu ta là được. Đại thiếu gia đã dặn dò, cậu muốn ra ngoài phải mang theo vệ sĩ." Vương Nguyên nhíu mày, vừa liếc nhìn ra xa đã thấy hai gã vệ sĩ áo đen đứng ngoài cửa từ lâu. Cậu bất đắc dĩ nhún vai nói "Vâng, cháu hiểu rồi, mà bác cứ cho cháu một tấm bản đồ đi, nếu không có ngày cháu bị người ta bắt cóc cũng không biết phải tìm đường nào mà trốn về nữa." "Được." Người quản gia nói. Vương Nguyên cầm chiếc dĩa lên ăn sáng. Cậu cố gắng mãi cũng không xiên nổi miếng bánh tráng lên liền bực bội ném quách dĩa đi, rồi dùng tay cuốn bánh tráng ngoài miếng quẩy, thỉnh thoảng uống thêm một ngụm sữa đậu nành. Cậu cứ vừa ăn vừa uống như thế, cảm thấy thật đã! "Dậy sớm vậy à?" Vương Nguyên đang thưởng thức bữa sáng ngon lành của mình đột nhiên thấy giọng ai đó vang lên. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, mí mắt liền nháy nháy mấy lần - hóa ra là người quen. Người đi trước chính là chú Ba "bề ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nguy hiểm giết người không dao" của Vương Tuấn Khải - Vương Mạt. Người đi sau không ai khác là chú Hai mặt lúc nào cũng lạnh lùng - Vương Liệt. Vương Nguyên chợt nảy ra suy nghĩ, rằng hai người này nên đổi tên cho nhau. "Vương Nguyên, cậu đang ăn gì vậy?" Vương Mạt tò mò nhìn cái bánh tráng kẹp quẩy trên tay Vương Nguyên, bên cạnh là ly sữa đậu nành. Vương Nguyên thầm nghĩ - bộ chú là người sao Hỏa à? Bánh tráng trứng cũng không biết là món gì nữa? Vương Liệt cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống bàn. Quản gia đã biết thói quen ăn uống của hai người nên mang lên hai phần ăn sáng - của Vương Liệt là kiểu Nhật, của Vương Mạt là món ăn kiểu châu Âu. Vương Nguyên khẩn trương gặm ngấu nghiến miếng bánh tráng, muốn nhanh chóng ăn xong rồi chuồn về phòng, khỏi phải ngồi cùng bàn ăn với hai kẻ biến thái. "Tuấn Khải đâu?" Vương Mạt tỏ ra tự nhiên thân thiết với Vương Nguyên. "À... Chắc anh ấy ra ngoài rồi, khi cháu ngủ dậy đã không thấy có trong phòng" Vương Nguyên ậm ừ trả lời, sau đó tiếp tục gặm bánh. Vương Liệt nhìn chằm chằm vào cổ họng Vương Nguyên, cười khẩy một tiếng rồi bắt đầu ăn sáng. Vương Nguyên thầm nghĩ - hóa ra ông không chỉ mặt lạnh mà toàn bộ dây thần kinh mặt đều có vấn đề à? Hết cười nhạt lại tới cười khẩy. Trong chốc lát cậu cũng đã xử lý sạch sẽ miếng bánh tráng trứng trên tay, miệng nhồm nhoàm một đống. Vương Nguyên lấy một tờ giấy ăn lau tay, cầm tấm bản đồ quản gia vừa mang tới nói với Vương Mạt và Vương Liệt "Cháu đi trước, hai chú cứ từ từ dùng bữa." Dứt lời, vội vàng chạy mất. "Này, thằng nhóc cũng có vẻ thú vị đấy chứ." Vương Mạt quay người nhìn theo bóng Vương Nguyên ba chân bốn cẳng chạy vào nhà. Vương Liệt lạnh lùng đáp "Chỉ là đồ chơi của Tuấn Khải thôi có gì thú vị." Vương Mạt cười khẩy mấy tiếng, tiếp tục ăn sáng. Vương Nguyên chạy về phòng thầm nghĩ, đúng là nơi này chỗ nào cũng nguy hiểm, lần sau tốt nhất là nên ăn sáng tại phòng. Đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, giọng quản gia ở bên ngoài vọng vào "Vương Nguyên thiếu gia, Ôn tiên sinh đến." "Mời vào." Vương Nguyên thắc mắc, Ôn tiên sinh? Ôn tiên sinh nào? Mình đâu có quen ai họ Ôn? Lúc này cửa mở ra, quản gia bước vào cùng một thanh niên ăn mặc rất thời trang. Người thanh niên mang theo một cái hộp lớn, cũng may là anh ta không mặc thêm chiếc áo Blouse trắng, nếu không Vương Nguyên có lẽ đã nhầm cậu ta là đồng nghiệp của mình. "Tôi là chuyên viên chăm sóc tóc." Người được gọi là Ôn tiên sinh kia lễ phép lên tiếng "Tên tôi là Ôn Miểu, Vương tiên sinh mời tôi tới giúp cậu thay đổi kiểu tóc." "Hả?" Vương Nguyên thảng thốt "Không phải chứ? Mà anh thợ làm tóc này, có bao nhiêu tên hay sao anh không chọn, sao lại cố tình lấy tên Văn Miếu (2) ?" "Trông cậu rất được." Ôn Miểu dường như không quan tâm đến câu hỏi của Vương Nguyên, mở hộp đồ nghề ra ấn Vương Nguyên ngồi xuống ghế, bắt đầu cắt tóc cho cậu. Mất khoảng gần hai tiếng đồng hồ, Vương Nguyên chịu trận, ngồi một chỗ và bị Ôn Miểu chỉnh cho một lượt từ trong ra ngoài, đến một cái móng tay cũng không thoát, lúc này Ôn Miểu mới kết luận một câu "Tạm được rồi." Vương Nguyên soi gương rồi nghĩ bụng, tay nghề của cái cậu Ôn Miểu này quả thật không tồi, hai ba nhát kéo đã biến mình từ một tên quê một cục thành ngôi sao truyền hình, thật đúng là mất tự nhiên quá đi. "Tôi đi đây." Nói xong Ôn Miểu xách đồ bỏ đi, xem ra rất vội vàng. Vương Nguyên không biết làm gì đành ngồi thơ thẩn trong phòng chờ thời gian trôi qua, sau đó gọi lái xe của Vương Tuấn Khải đưa cậu đến công ty, trong lòng không khỏi hồi hộp, Vương Tuấn Khải rốt cuộc muốn làm gì? Ghi chú: (1) Chữ "Liệt" trong tên của Vương Liệt nghĩa là sôi nổi, thẳng thắn: chữ "Mạt" trong tên của Vương Mạt nghĩa là mờ nhạt, không gây chú ý. (2) Ôn Miểu đọc gần giống Văn Miếu End chương
|