Fanfic VKook | Cuộc Hôn Nhân Ép Buộc Phần 1
|
|
Chap 112 Do Taehyung bảo là bận nên cả hai không đi về chung. Kết quả là Jungkook chạy môtô về một mình. “Brừm…..rừmmm” Tiếng môtô đang gầm rú tăng tốc trên mặt đường vắng vẻ thì bất ngờ có hơn mười chiếc xe hơi đen chạy ngược chiều lao đến. 5 chiếc xe căng ngang vừa khít mặt đường rồi bất ngờ dừng lại. Jungkook nhả ga làm một cú phanh khiến bánh xe lẫn mặt đường bóc khói. “Kétttt…….” Bánh xe vòng một vòng ngoạn mục, xém tí nữa là phanh không kịp. Mà nếu phanh không kịp thì có thể Jungkook sẽ bị tàn phế không chừng. Rốt cuộc là vì sao họ lại ngán đường nó chứ. Họ không biết việc làm đó có thể khiến nó mất mạng hay sao? Jungkook khẽ nhíu mày, hành động này nó vừa được diện kiến cách đây không lâu. Chả lẽ chàng trai đó lại đến tìm nó à? Trên xe bước xuống mấy tên áo đen, trong phút chốc con đường vắng tụ tập hơn 50 tên mafia. Jungkook tháo mũ bảo hiểm nhìn họ không chớp mắt. Mấy người này định đóng phim chắc. Jungkook vẫn ngồi yên trên chiếc môtô không có phản ứng gì. Một tên có vẻ là thủ lĩnh bước đến trước mặt Jungkook, ông ta tầm 40t, đeo kính đen. – Cậu có phải là Jeon Jungkook không? – Phải. – giọng nói lạnh lùng đáp ngắn gọn. Ông ta quay lại mấy đứa đàn em rồi khoát tay, lập tức cả đám xông lên và nhằm vào nó. Nó phản ứng nhanh lập tức đứng lên trên chiếc môtô rồi bay đến đứng trên cái mui xe hơi đối diện. Người ta nói 2 đánh 1 không chột cũng què. Cái này 50 đánh 1 không biết nó sẽ què hay chột nữa đây. Mà mấy người này nó đâu có quen, nó cũng chẳng nhớ là đã gây thù chuốc oán với ai nữa. Jungkook đứng trên cái mui xe rồi gằn giọng: – Mấy người là ai vậy? – Cậu không cần biết, chúng tôi được lệnh bắt cậu về. TẤT CẢ XÔNG LÊN!!!! Lập tức đám cận vệ xông lên, Jungkook chạy qua chạy lại giữa mấy cái mui xe thẳng chân đạp cho mấy tên ngã nhào. Những tên cố gắng leo lên thì bị Jungkook gạt chân lăn xuống đất. Jungkook đập bể cửa kính xe hơi rồi luồn lách qua những chiếc xe đấy. Nắm đầu từng tên đập vào cửa làm chúng bất tỉnh. Một trận chiến hỗn loạn diễn ra ngay giữa đường. Thấm thoát đám cận vệ chỉ còn lưa thưa vài tên. Jungkook ra khỏi mấy chiếc xe rồi đấu tay đôi với từng tên một. Mỗi cú đá vung ra như trời giáng, mấy tên đó ôm đầu lăn lóc dưới đất. Chưa đầy 10 phút sau nó đã hạ gục được đám cận vệ to con ấy. Tên cầm đầu lúc nãy bước đến khoanh tay trước ngực, ẩn sau lớp kính đen của ông ta, Jungkook thấy có vẻ ông ta đang hài lòng về một cái gì đó. – Nói đi! Mấy người là ai? – Rồi cậu sẽ lại được gặp chúng tôi sớm thôi! Họ lên xe chạy đi không nói gì thêm. Jungkook lấy làm khó hiểu, cực kì khó hiểu. Mấy thằng cha đó ăn ở không, không có chuyện làm hay sao ấy. Tự dưng chặn đường người ta, đánh lộn xong cái bỏ đi mà không nêu rõ lý do mục đích gì cả. Đúng là hại não mà. Jungkook phủi phủi bộ đồng phục rồi lên xe chạy về nhà. ……………………………………………. *Thành phố Tokyo: Lão John đang ngồi trước màn hình máy tính, bên kia là viên trợ lý của ông cũng chính là tên thủ lĩnh lúc nãy: – Đã tiếp cận được với nó chưa? – ông hỏi, gương mặt chăm chú vào màn hình. – Dạ rồi! Quả thật cái tên Lucifer không chỉ là hư danh. Một mình cậu ta có thể chấp hết 50 tên cận vệ phe ta. – Ngươi nói sao? – ông John bật dậy, vẻ mặt có vẻ khá kinh ngạc. – Đây là đoạn phim thuộc hạ ghi lại được, mời Bang Chủ xem qua. Một đoạn clip được gửi đến, là cảnh mà Jungkook hạ gục những tên cận vệ của ông ta. Ông ta lại đưa tay sờ cằm, nay đã được lĩnh giáo tài nghệ của con dâu Hắc Long Bang rồi ông cũng có phần hơi ngán. Kế hoạch phải chặt chẽ hơn nữa mới được. ………………………………………….. *Tối hôm đó tại bến cảng thành phố: Hai chiếc xe hơi đen bí ẩn thắng lại trong một góc tối. Người ngồi ghế sau nhâm nhi rít từng hơi thuốc, chốc chốc lại xem đồng hồ có vẻ như đang chờ đợi gì đó. Không lâu sau, có một toán xe khác chạy đến. Người con trai hài lòng nở một nụ cười rồi mở cửa xe bước xuống. Thủ lĩnh bên kia là một người đàn ông tầm 40 tuổi, mặc vest, tay và cổ đeo vàng sáng ánh. Ông ta bước đến bắt tay Jiyong: – Chào cậu! Được biết Đại Tỷ có ý muốn hợp tác với xã đoàn, chúng tôi thật sự rất lấy làm vinh hạnh. Jiyong dùng chân dập tắt điều thuốc rồi cũng cởi mở xã giao: – Ngài đúng là người biết giữ chữ tín. Tôi muốn thấy số vũ khí mẹ tôi chọn ngay bây giờ! Người đàn ông đó ra hiệu, lũ đàn em mở cốp xe lấy ra khoảng 5 cái vali lớn. Bên trong đó đủ mọi loại súng từ lớn đến nhỏ, từ sát thương mạnh đến sát thương trung bình. Jiyong kiểm tra ra vẻ vừa ý, anh ra hiệu cho trợ lí giao chiếc vali tiền cho thủ lĩnh phe kia. Giao dịch kết thúc, bỗng điện thoại Jiyong báo có tin nhắn: “Vừa giao dịch xong đúng không? Giờ thì đến gặp tôi được rồi chứ?” Jiyong mỉm cười, không ngờ bà lại bắt tin nhanh đến như vậy. – Yes Madam! Chiếc xe của anh cùng đồng bọn nhanh chóng rời khỏi đó. Bến cảng được trả lại sự yên ắng đúng nghĩa của nó.
|
Chap 113 *Biệt thự Hắc Long thành phố Seoul: – Cái gì? Hyung bị phục kích sao??? Cả đám tám đứa tập trung đầy đủ ở phòng khách nhà Vkook. Sau khi nghe Jungkook kể lại chuyện ban chiều thì tụi nhỏ đồng loạt thốt lên. Taehyung xem xét tay chân Jungkook, bộ dạng cực kì lo lắng: – Em có sao không? Có bị thương chỗ nào không? – Không! Em không bị trầy xước gì hết! – Jungkook lắc đầu. – Thế em có biết đám người đó là ai không? – Hoseok hỏi. Jungkook lại lắc đầu: – Không. Mấy người đó theo em để ý thì hình như là hắc đạo của một Bang Hội nào đấy vì họ đều mặc vest, đeo kính. Họ không nêu danh tính mà chỉ đòi bắt em. Sau khi bị đánh bại thì họ nói là hôm nay đến đây là đủ rồi, mong gặp lại em sớm. Kiểu như là một trò đùa ấy! – Thế em còn nhận thấy điều gì đặc biệt không? Kiểu như huy hiệu, hay thứ gì đại loại ấy.... – Hoàn toàn không, có lẽ họ đã lên kế hoạch kĩ lắm! – Jungkook một mực chắc chắn. Hoseok và Taehyung nhìn nhau, cả hai cùng chau mày rồi đồng thanh: – Chẳng lẽ là...... – Hai anh muốn nói là người của Bang Kirin. – Jungkook lanh trí đã đoán ra được sự việc. – Em lại thông minh thêm lần nữa rồi đấy! Lão ta dám đụng đến cả vợ anh cơ à? Đúng thật là..... – hai tay Taehyung đan lại với nhau, vẻ mặt đăm chiêu. – Thế này thì nguy quá! Mọi người đang gặp nguy hiểm đấy! – Suga lo lắng nói. RM vuốt vuốt cằm, sau đó thốt lên: – Hay là ta báo cho mẹ Bang Chủ đi nha! – Không được! Tình hình bên mẹ đã căng lắm rồi, anh không muốn mẹ phải lo lắng. Chẳng lẽ tất cả chúng ta không đấu lại lão già ấy à? – Taehyung lên tiếng phản đối, người hắn quan tâm nhất bây giờ chính là mẹ và vợ. Junhyung điềm tĩnh ngả người ra sau ghế, cất giọng trầm tĩnh: – Mọi người không thấy bản thân mình đang quan trọng hóa vấn đề lên sao? – Cái gì? – tất cả đồng loạt nhìn Junhyung. – Theo những gì mọi người kể, ông ta chỉ mới có vài hành động quá đáng thôi chứ có gì to tát lắm đâu. Bộ ông ta gửi tối hậu thư đòi tuyên chiến à? Hay là ông ta đã trở mặt với mẹ anh rồi? Hoàn toàn không đúng không? – Junhyung bắt đầu giải thích, lí lẽ đúng chất một kẻ sáng suốt. Mọi người nghe xong thì nhìn nhau gật gù, quả thật Junhyung có lí. – Hạng người như lão ta thì chúng ta không nên manh động vội. Theo em thấy thì trận chiến này không dùng vũ lực thì sẽ hấp dẫn hơn nhiều! – Junhyung nở nụ cười tự mãn khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, trông cứ như là một vị quân sư của vua chúa thời xưa ấy. – Nếu vậy ta nên đấu trí đúng không? Xây dựng một kế hoạch thật hoàn hảo, không có kẻ hở. – Jungkook nói. – Exactly, Jungkook! – Junhyung giơ ngón cái lên tỏ ý muốn khen nó. – Kế hoạch cụ thể coi! – Yoseob sốt ruột nhăn nhó nhìn Junhyung. – V hyung và Hoseok hyung lúc trước từng được xem là đối thủ đáng gờm của lão già đó đúng không? Nếu ông ta tìm đến Jungkook hyung chứng tỏ là ông ấy đã biết hyung chính là con dâu của Hắc Long Bang rồi đấy! Trước tiên ta phải đánh vào lòng địch để khiến kẻ địch phải hoang mang, lo sợ. – Junhyung từ từ dẫn dắt mọi người vào kế hoạch. – Ý em là sao? – Hoseok hỏi. – Đầu tiên các anh bay sang bên ấy, sau đó xuất hiện cùng với mẹ V hyung ở nhiều nơi ngầm chứng tỏ cho ông ta thấy rằng hiện tại mẹ không chỉ có một mình. Mọi kế hoạch ông ta tính sẵn trước kia bây giờ sẽ có chuyển biến, ta chỉ cần theo sát ông ta là sẽ bắt được thớp ngay thôi. (cái kế hoạch này sao mà giống "ba vợ" Jun nói hôm bữa vậy ta?) – À....... ra là vậy! – cả đám đồng thanh. – Thế các hyung có cần hỗ trợ không? Tụi em cam tâm tình nguyện nè! – Monga thật tình hỏi, thấy vậy nhưng cũng đáng iu phết. – Thật ra mà nói thì anh đang rất cần nhân lực, có hai đứa trợ lí như thế thì còn gì bằng. – Hoseok cười cười tỏ ý khen ngợi. – Ck định bỏ vk ở lại hả? Không được đâu nhá! – Jimin siết lấy cánh tay Hoseok. Nhưng kể ra như vậy cũng đúng. Hoseok cười khổ xoa đầu Jimin : – Ngốc à! Biết đâu chuyện này sẽ có nguy hiểm, anh không cho em theo anh sang Nhật đâu. – anh rốt cuộc chỉ vì muốn Jimin được an toàn thôi, để cậu ở lại anh cũng không vui vẻ gì đâu. – Không được! Dù có chết em cũng đi theo, em không muốn xa anh! – Jimin nhăn nhó mặt mày. – ỌE...... – đám nhóc giả vờ ói xém tí nữa là ăn hai chiếc dép của Jimin. – Hả? Nguy rồi! – RM đang bấm bấm cái máy tính xách tay thì thốt lên khiến mọi người giật mình. Ai cũng hướng đôi mắt về cậu nhóc: – Có chuyện gì? – Theo thông tin mật của tập đoàn Hắc Long em vừa xâm nhập được thì số cổ phần của ông John đã vượt qua Chanyeol appa và đang nắm giữ chức vị phó chủ tịch. – Cái gì? – Yoseob hét lên. – Nếu vậy thì chẳng phải ba em đang gặp rắc rối sao? – Yên tâm đi! Bác là một người mưu trí, chắc không có gì đâu. Nếu có gì thì bác đã báo cho anh rồi! – Taehyung xua xua tay rồi ngả người ra sau ghế. .............................................. Chap sau sẽ là 1 màn hường của hai chẻ Vkook nka các rds. Có rds nào hóng chap sau không nè????
|
Chap 114. Lời tỏ tình *Tối hôm đó tại nhà Vkook: Jungkook ngồi đong đưa hai chân trên chiếc xích đu sau vườn. Những nơi yên tĩnh thế này mang lại cảm giác rất thoải mái và Jungkook thích điều đó. Jungkook thà chọn ngồi ở đây hóng gió chứ chẳng muốn ngồi trong quán bar chút nào. Bỗng có tiếng bước chân đến gần, Jungkook lập tức quay lại: - Ai? - Là anh đây! Taehyung bưng hai cốc cafe nhỏ bốc khói nghi ngút tiến đến bên cạnh Jungkook: - Cho em! - Cám ơn anh! - Jungkook nhận lấy rồi đưa lên ngửi, quả thật là thứ tuyệt vời nhất trong hoàn cảnh này. Taehyung ngồi xuống bên cạnh Jungkook, cả hai im lặng không nói gì. Chốc chốc lại quay sang nhìn trộm đối phương. Không gian yên ắng bỗng tạo cảm giác ngượng ngùng, Jungkook nói bâng quơ ý muốn bắt chuyện: - Cafe ngon quá ha! - Nếu em thích anh sẽ pha cho em mỗi ngày! - Taehyung hồn nhiên nói khiến mặt Jungkook bỗng ửng hồng. Taehyung cứ nhìn về phía xa rồi nở nụ cười nhẹ. Giây phút đó trong lòng Jungkook xuất hiện cảm giác lạ vô cùng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài luôn ấy. Lần đầu tiên trong đời nó cảm nhận được điều đó. Ừ thì trước giờ nó đã từng yêu ai đâu. Chưa kịp yêu thì đã lấy chồng mất rồi. Nó ngồi chăm chú nhìn Taehyung, ngắm từng góc cạnh hoàn mĩ trên gương mặt của hắn. Lần đầu tiên Jungkook nhận ra chồng nó là người rất đẹp trai. Mái tóc của Taehyung cũng được gió lùa vào từng chập. Gương mặt hút hồn cùng với đôi mắt trong veo nhanh chóng khiến Jungkook muốn xịt máu mũi. Sao không trẻ con như thường ngày nữa đi? Như thế người ta sẽ không suy nghĩ lung tung. Cứ trưng cái bộ mặt tuấn tú, nghiêm túc thế kia thì chẳng phải đang đốn tim người khác à? - Jungkook nè! - Hả??? - nó giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ. - Em suy nghĩ thế nào về anh Jiyong? - Taehyung vẫn không nhìn Jungkook. Jungkook sững sờ trong vài giây, thú thật trước giờ nó chưa từng nghĩ đến điều này: - Em..... Đối với em..... anh ấy là người rất hoàn hảo. Là mẫu người đàn ông lý tưởng của nhiều người. Vừa nam tính, vừa nghiêm túc và tài giỏi nữa.... - Jungkook vô tư nói theo những gì mình suy nghĩ. Taehyung khẽ nở nụ cười, một nụ cười chua chát mà Jungkook không hề nhìn thấy. Có lẽ trong mắt nó, Taehyung chỉ là một đứa trẻ con. Một người chỉ biết hành xử như con nít, không nam tính, không nghiêm túc như Jiyong. Có lẽ Taehyung và Jungkook đến với nhau chẳng qua là sự trớ trêu của duyên phận. Chỉ vì món nợ của hai bên gia đình. Có lẽ hắn không nên thích Jungkook, hắn nên nhường lại cho nó quyền lựa chọn sớm hơn. Taehyung biết Jungkook là một đứa có trách nhiệm nên sẽ chẳng bao giờ chịu ly hôn với hắn. - Jungkook nè! Nếu lúc đầu không vì món nợ ấy, em có làm cô dâu của anh không? Jungkook chớp chớp đôi mắt to tròn suy nghĩ, có lẽ nó không hề nhận ra sự nghiêm túc trong những câu hỏi của Taehyung. Đôi khi nó lại vô tâm đến thế cơ đấy! - Nếu không có món nợ đó.......... Có khi cả đời chúng ta còn chưa biết mặt nhau nữa V à! - Anh biết, dùng cuộc hôn nhân này để níu giữ em thì quả thật không bằng. Em có muốn......... - Taehyung ngập ngừng. - ....... đến với Jiyong không? Jungkook thoáng ngỡ ngàng quay sang nhìn Taehyung, nó cũng không thể hiểu nổi Taehyung lại đặt ra một hỏi như vậy: - Anh nói gì vậy? - Anh biết mối quan hệ giữa em và Jiyong trước đây rất tốt. Anh nhận ra tình cảm của anh ấy dành cho em rất sâu đậm. Có lẽ nếu không bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân này, hai người sẽ hạnh phúc lắm! - Taehyung áp chạt hai bàn tay vào ly cafe, đôi môi nhẹ nở nụ cười. Jungkook nghe những lời đó mà không khỏi bất ngờ, thì ra Taehyung là người rất tinh tế. Taehyung còn nhận ra điều đó trong khi hai năm qua Jungkook cứ vô tư không hề biết là Jiyong thích mình. Nhưng sao lòng Jungkook lại đau khi Taehyung nói như vậy nhỉ? Mới hôm qua còn quấn lấy nó cười nói vui vẻ, vậy mà hôm nay lại muốn đẩy nó đến với người khác. Chẳng lẽ Taehyung không nhận ra tình cảm của Jungkook sao? - Anh sẽ về phòng viết giấy ly hôn, sáng mai anh đưa em kí nhé! Taehyung cố gắng quay đi thật nhanh để không phải nhìn vào đôi mắt của Jungkook. Đôi mắt mà bao lần hắn ước có thể nhìn mãi. "Bộp" Lon cafe trên tay của Jungkook rơi xuống đất. V bất động tại chỗ khi có một vòng tay đang ôm lấy mình từ phía sau. Phải! Không ai khác chính là nó. Jungkook ôm chặt lấy Taehyung như thể không muốn Taehyung đi. - V à! Có thể nghe em nói không? Bất giác đôi mắt Taehyung đỏ hoe lên, có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng khiến Taehyung không nói được gì. - Có lẽ em chỉ là một đứa lạnh lùng khó hiểu. Phải! Em không biết cách bày tỏ yêu thương nên luôn khiến anh buồn. Nhưng thực sự.......... em thích anh! Jungkook cuối cùng cũng chịu nói ra lời này. Taehyung á khẩu đứng hình tại chỗ, cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ. Jungkook càng siết chặt vòng tay ôm Taehyung. - Không phải em thích Jiyong hyung à? - Taehyung nghi ngờ hỏi, bản thân vẫn chưa nhận ra được vấn đề. Jungkook lắc lắc cái đầu, mặc dù đang ở phía sau lưng Taehyung nhưng vẻ mặt nó vẫn rất khẩn trương: - Không phải! Em chỉ xem anh ấy là anh trai thôi! Taehyung bỗng thấy phấn khởi vô cùng, lấy tay siết nhẹ tay Jungkook và khẽ quay người lại: - Có thật là em chọn anh không? Jungkook gật gật đầu: - Thật chứ sao không? Chẳng phải anh từng nói là thích em à? - Anh đâu có nói là thích em đâu, ai bảo thế? - Taehyung cười gian. Jungkook rút tay lại, nhăn mặt: - Anh đã đổi ý rồi sao? - Không phải. Ừ thì anh không thích em....... mà là anh yêu em..... yêu vợ Jungkook của anh! Taehyung nhẹ nàng kéo Jungkook lại gần đặt lên trán nó một nụ hôn. - Lần đầu tiên anh thấy em không lạnh lùng đấy vợ iu à! - Bởi vì anh đã làm tan chảy em rồi! Đồ ngốc! Nó nhón chân lên đặt lên môi Taehyung nụ hôn ngọt ngào, hai tay vòng qua cổ hắn, Ánh trăng phản chiếu cùng với cơn gió đêm khiến khung cảnh lãng mạn vô cùng.
|
Chap 115. Tình địch của Yoseob (p1) Tách.....tách....tách" – Thấy chưa? Đã bảo nếu đi rình là sẽ có chuyện hay ho để xem mà! – Yoseob cầm điện thoại chụp lại không biết bao nhiêu tấm. Năm kẻ kia nghe thấy thế cũng gật gù: – Cũng đúng! Không ngờ Jungkook với V hyung cũng lãng mạn phết! – Suga nhìn mọi người. – Thui hai đứa tụi nó như vậy là yên tâm rồi! Có ngày chém nhau vì Ren cho mà coi! – Hoseok chán nản bảo. – Nếu V hyung chịu nhường Ren cho em thì hai người đó sẽ không có bất cứ cuộc chiến tranh nào đâu. – Junhyung chu mỏ lên nói. "Bốp" – Ăn nói hồ đồ! Người ta lớn hơn anh một lớp đấy! Mơ với chả mộng! – Yoseob phủi phủi ta trong khi Junhyung đang ôm đầu nhăn nhó. Cả đám mắc cười nhưng không dám cười lớn, Jimin khoát tay: – Vào nhà thôi! Jungkook mà phát hiện chắc cả đám bị treo ngược lên quá! – Ok. Rút quân! Cả đám kéo nhau vào nhà, xa xa là hai cái bóng đang ôm nhau nhìn về phía ánh trăng sáng rực trên bầu trời đêm. Đến đây đã kết thúc được chưa nhỉ? Bạn nghĩ sao? *Tại Big Hit School: Junhyung đi đằng trước, Yoseob đi đằng sau. Cậu nhăn nhó mặt mày vì tên Junhyung chó chết bắt cậu xách cặp cho cậu ta. Bỗng từ xa một đám nữ sinh chạy đến vây lấy Junhyung. – Bạn là người nhận được học bổng và được tuyển thẳng lên lớp 12 phải không? Bạn giỏi quá đi! – Bạn đẹp trai hơn lời đồn nhiều đấy! Xin hãy nhận món quà của mình! – Kể từ hôm nay bạn trở thành hot boy của trường này rồi đấy! Tụi này hâm mộ bạn lắm! Cả đám con gái hết tặng quà rồi lại đưa thư. Junhyung đưa tay gãi đầu nở nụ cười híp mí trông dễ thương vô cùng. Mấy bạn nữ hét lên mỉm cười sung sướng. Yoseob đứng phía sau bĩu môi, miệng lép nhép: – Cái gì mà hot boy chứ? Hot dog thì có! Được gái khen cái cười như đười ươi, giỏi quá mà! Được xét tuyển thẳng lên lớp 12, tui cũng từ lớp 10 lên lớp 12 nè sao mấy người hông sùng bái tui đi? Vớ vẩn! Đồ mê trai! (Yoseobie ghen chứ gì!!!) – Thôi! Mình còn phải vào lớp, tạm biệt các bạn nha! – Junhyung lại nở nụ cười hớp hồn rồi ôm mấy hộp quà quay lưng bước vào lớp. Đám đông dần tản ra, Yoseob cũng đi vào lớp. "Phịch" Cậu quăng cái cặp của tên Junhyung xuống bàn rồi bước vào chỗ ngồi mặt mày hầm hầm. Junhyung thì ngồi xem xét mấy lá thư tình trên bàn, miệng cười toe toét vui vẻ. Yoseob liếc Junhyung một cái rồi lại rủa thầm trong bụng: "Đứa nào đui mù tỏ tình ngay thằng cha biến thái này vậy không biết? Mà có gì đâu mình phải bực, chẳng phải thế thì mình sẽ mau chóng được trả tự do hay sao? Đúng rồi! Phải cố gắng giới thiệu bạn gái cho Junhyung ta. Như vậy càng có lợi cho mình. Công nhận mình thông minh quá nhỉ?" Yoseob vừa suy nghĩ vừa cười một mình ra vẻ hứng thú. Junhyung khó hiểu nhìn cậu, chẳng qua anh nói chuyện với mấy nữ sinh khối 11 là muốn chọc tức xem cậu có thái độ như thế nào thôi. Ai ngờ cậu lại ngồi cười như điên thế kia. Junhyung giả vờ tấm tắc: – Oa! Lá thư màu hồng dễ thương nhỉ? Để xem là của bé nào đây ta. Chữ đẹp thế chắc xinh lắm! Có cả số điện thoại nữa này, tối nay rủ đi xem phim mới được. – Thiệt không? Vậy gọi nhanh đi! – Yoseob thúc giục. Mặt Junhyung đần ra nhìn Yoseob, anh muốn chọc tức cậu mà sao kết quả lại không theo ý anh mong muốn vậy nè. Yoseob còn trông hớn hở hơn bình thường nữa là sao? Junhyung mất cả hứng, Yoseob không tức gì cả. Anh nhăn nhó mặt mày dẹp đống thư xuống hộc bàn rồi bảo cậu: – Đi mua cho tôi ly cafe! – Lại bị hành xác nữa! – Yoseob nói rồi đứng dậy đi mua. Cậu đang lan man suy nghĩ, tản bộ trên hành lang thì va phải vai của một ai đó. – Xin lỗi bạn! Bạn có sao không?– Yoseob ra sức hỏi han người đối diện. Cô gái xinh xắn trước mặt cười hiền: – Dạ em không sao? Oppa là học sinh mới chuyển vào ạ? – À mình mới chuyển vào. Thế còn bạn học lớp nào? – Dạ em học lớp 10, oppa cứ xưng hô anh em bình thường đi ạ! Yoseob gãi đầu. Chết cha! Quên mất là bản thân đang học lớp 12. Cứ thấy ai đồng trang lứa thì lại gọi là bạn. Xém tí nữa là lộ rồi. Cô gái đó cười cười rồi nói: – Em tên là Jiyeon! Oppa là bạn của Junhyung oppa đúng không ạ? – cô bé đó lại nở nụ cười tươi tắn trông xinh phết. – Hả? Tên Junhyung điên khùng..... à không, em nói Junhyung mà oppa thường đi chung ấy hả? – Dạ vâng. – cô gật đầu trông rất ngoan ngoãn. – Đúng rồi! Mà em hỏi có gì không? – Dạ không. Lần trước em gặp anh ấy ở hội học sinh giỏi Toán của trường, quả thật anh ấy rất giỏi. Em muốn gặp mặt anh ấy để trao đổi về vấn đề học tập ấy mà! Hiện giờ anh ấy có trong lớp không ạ? – Có chứ! Cậu ta đang ở trong lớp đấy em cứ vào trong đó đi! – Yoseob hăng hái chỉ đường. Cậu níu tay Jiyeon chạy về phía lớp 12A. Cả hai đứng trước mặt Junhyung, Yoseob bảo: – Hey! Có bé này kiếm nè!
Junhyung đang cắm cúi vào trang sách thì ngước lên, môi anh nở nụ cười thân thiện: – Em là Jiyeon đúng không? – Anh biết em sao? Vinh hạnh cho em quá! – Jiyeon mừng rỡ chắp hai tay trước ngực. Junhyung kéo cái ghế rồi bảo: – Mời em ngồi! Lần trước anh rất ấn tượng về cách giải bài toán cao cấp của em đấy. Hôm nay có dịp gặp mặt đúng là may mắn cho anh quá! Em tìm anh có việc gì không? – Dạ không. Em muốn lĩnh giáo anh về toán học của đại học ý mà! Không biết anh có rảnh không? – Anh lúc nào mà chẳng rảnh! Em muốn hỏi gì? Cả hai mới gặp đã nói chuyện sôi nổi. Yoseob cảm thấy mình nhanh chóng trở thành người thừa. Cậu không thể nào hòa nhập vào câu chuyện của họ được. Tuy là muốn bản thân mình mau được tự do nhưng khi nhìn Junhyung cười nói với người khác thì cậu lại cảm thấy rất khó chịu. Cậu bỗng chốc cười không nổi nữa. Cậu quay gót bước đi chậm rãi ra khỏi lớp mà Junhyung vẫn không một lời hỏi han.
|
Chap 115. Tình địch của Yoseob (p1) Tách.....tách....tách" – Thấy chưa? Đã bảo nếu đi rình là sẽ có chuyện hay ho để xem mà! – Yoseob cầm điện thoại chụp lại không biết bao nhiêu tấm. Năm kẻ kia nghe thấy thế cũng gật gù: – Cũng đúng! Không ngờ Jungkook với V hyung cũng lãng mạn phết! – Suga nhìn mọi người. – Thui hai đứa tụi nó như vậy là yên tâm rồi! Có ngày chém nhau vì Ren cho mà coi! – Hoseok chán nản bảo. – Nếu V hyung chịu nhường Ren cho em thì hai người đó sẽ không có bất cứ cuộc chiến tranh nào đâu. – Junhyung chu mỏ lên nói. "Bốp" – Ăn nói hồ đồ! Người ta lớn hơn anh một lớp đấy! Mơ với chả mộng! – Yoseob phủi phủi ta trong khi Junhyung đang ôm đầu nhăn nhó. Cả đám mắc cười nhưng không dám cười lớn, Jimin khoát tay: – Vào nhà thôi! Jungkook mà phát hiện chắc cả đám bị treo ngược lên quá! – Ok. Rút quân! Cả đám kéo nhau vào nhà, xa xa là hai cái bóng đang ôm nhau nhìn về phía ánh trăng sáng rực trên bầu trời đêm. Đến đây đã kết thúc được chưa nhỉ? Bạn nghĩ sao? *Tại Big Hit School: Junhyung đi đằng trước, Yoseob đi đằng sau. Cậu nhăn nhó mặt mày vì tên Junhyung chó chết bắt cậu xách cặp cho cậu ta. Bỗng từ xa một đám nữ sinh chạy đến vây lấy Junhyung. – Bạn là người nhận được học bổng và được tuyển thẳng lên lớp 12 phải không? Bạn giỏi quá đi! – Bạn đẹp trai hơn lời đồn nhiều đấy! Xin hãy nhận món quà của mình! – Kể từ hôm nay bạn trở thành hot boy của trường này rồi đấy! Tụi này hâm mộ bạn lắm! Cả đám con gái hết tặng quà rồi lại đưa thư. Junhyung đưa tay gãi đầu nở nụ cười híp mí trông dễ thương vô cùng. Mấy bạn nữ hét lên mỉm cười sung sướng. Yoseob đứng phía sau bĩu môi, miệng lép nhép: – Cái gì mà hot boy chứ? Hot dog thì có! Được gái khen cái cười như đười ươi, giỏi quá mà! Được xét tuyển thẳng lên lớp 12, tui cũng từ lớp 10 lên lớp 12 nè sao mấy người hông sùng bái tui đi? Vớ vẩn! Đồ mê trai! (Yoseobie ghen chứ gì!!!) – Thôi! Mình còn phải vào lớp, tạm biệt các bạn nha! – Junhyung lại nở nụ cười hớp hồn rồi ôm mấy hộp quà quay lưng bước vào lớp. Đám đông dần tản ra, Yoseob cũng đi vào lớp. "Phịch" Cậu quăng cái cặp của tên Junhyung xuống bàn rồi bước vào chỗ ngồi mặt mày hầm hầm. Junhyung thì ngồi xem xét mấy lá thư tình trên bàn, miệng cười toe toét vui vẻ. Yoseob liếc Junhyung một cái rồi lại rủa thầm trong bụng: "Đứa nào đui mù tỏ tình ngay thằng cha biến thái này vậy không biết? Mà có gì đâu mình phải bực, chẳng phải thế thì mình sẽ mau chóng được trả tự do hay sao? Đúng rồi! Phải cố gắng giới thiệu bạn gái cho Junhyung ta. Như vậy càng có lợi cho mình. Công nhận mình thông minh quá nhỉ?" Yoseob vừa suy nghĩ vừa cười một mình ra vẻ hứng thú. Junhyung khó hiểu nhìn cậu, chẳng qua anh nói chuyện với mấy nữ sinh khối 11 là muốn chọc tức xem cậu có thái độ như thế nào thôi. Ai ngờ cậu lại ngồi cười như điên thế kia. Junhyung giả vờ tấm tắc: – Oa! Lá thư màu hồng dễ thương nhỉ? Để xem là của bé nào đây ta. Chữ đẹp thế chắc xinh lắm! Có cả số điện thoại nữa này, tối nay rủ đi xem phim mới được. – Thiệt không? Vậy gọi nhanh đi! – Yoseob thúc giục. Mặt Junhyung đần ra nhìn Yoseob, anh muốn chọc tức cậu mà sao kết quả lại không theo ý anh mong muốn vậy nè. Yoseob còn trông hớn hở hơn bình thường nữa là sao? Junhyung mất cả hứng, Yoseob không tức gì cả. Anh nhăn nhó mặt mày dẹp đống thư xuống hộc bàn rồi bảo cậu: – Đi mua cho tôi ly cafe! – Lại bị hành xác nữa! – Yoseob nói rồi đứng dậy đi mua. Cậu đang lan man suy nghĩ, tản bộ trên hành lang thì va phải vai của một ai đó. – Xin lỗi bạn! Bạn có sao không?– Yoseob ra sức hỏi han người đối diện. Cô gái xinh xắn trước mặt cười hiền: – Dạ em không sao? Oppa là học sinh mới chuyển vào ạ? – À mình mới chuyển vào. Thế còn bạn học lớp nào? – Dạ em học lớp 10, oppa cứ xưng hô anh em bình thường đi ạ! Yoseob gãi đầu. Chết cha! Quên mất là bản thân đang học lớp 12. Cứ thấy ai đồng trang lứa thì lại gọi là bạn. Xém tí nữa là lộ rồi. Cô gái đó cười cười rồi nói: – Em tên là Jiyeon! Oppa là bạn của Junhyung oppa đúng không ạ? – cô bé đó lại nở nụ cười tươi tắn trông xinh phết. – Hả? Tên Junhyung điên khùng..... à không, em nói Junhyung mà oppa thường đi chung ấy hả? – Dạ vâng. – cô gật đầu trông rất ngoan ngoãn. – Đúng rồi! Mà em hỏi có gì không? – Dạ không. Lần trước em gặp anh ấy ở hội học sinh giỏi Toán của trường, quả thật anh ấy rất giỏi. Em muốn gặp mặt anh ấy để trao đổi về vấn đề học tập ấy mà! Hiện giờ anh ấy có trong lớp không ạ? – Có chứ! Cậu ta đang ở trong lớp đấy em cứ vào trong đó đi! – Yoseob hăng hái chỉ đường. Cậu níu tay Jiyeon chạy về phía lớp 12A. Cả hai đứng trước mặt Junhyung, Yoseob bảo: – Hey! Có bé này kiếm nè!
Junhyung đang cắm cúi vào trang sách thì ngước lên, môi anh nở nụ cười thân thiện: – Em là Jiyeon đúng không? – Anh biết em sao? Vinh hạnh cho em quá! – Jiyeon mừng rỡ chắp hai tay trước ngực. Junhyung kéo cái ghế rồi bảo: – Mời em ngồi! Lần trước anh rất ấn tượng về cách giải bài toán cao cấp của em đấy. Hôm nay có dịp gặp mặt đúng là may mắn cho anh quá! Em tìm anh có việc gì không? – Dạ không. Em muốn lĩnh giáo anh về toán học của đại học ý mà! Không biết anh có rảnh không? – Anh lúc nào mà chẳng rảnh! Em muốn hỏi gì? Cả hai mới gặp đã nói chuyện sôi nổi. Yoseob cảm thấy mình nhanh chóng trở thành người thừa. Cậu không thể nào hòa nhập vào câu chuyện của họ được. Tuy là muốn bản thân mình mau được tự do nhưng khi nhìn Junhyung cười nói với người khác thì cậu lại cảm thấy rất khó chịu. Cậu bỗng chốc cười không nổi nữa. Cậu quay gót bước đi chậm rãi ra khỏi lớp mà Junhyung vẫn không một lời hỏi han.
|