Fanfic VKook | Cuộc Hôn Nhân Ép Buộc Phần 1
|
|
Chap 116. Tình địch của Yoseob (p2) *Trong giờ học: Thấy Junhyung cứ chúi mũi vào viết cái gì đấy, Yoseob liền hỏi: – Anh đang viết gì vậy? – À tôi thống kê lại những dạng toán cơ bản giúp Jiyeon ấy mà! Cậu đừng quan tâm! Lại là cô bé lớp 10 xinh xắn đó. Yoseob im lặng không nói gì thêm nữa. Lòng cậu có cái gì đó rất nặng nề. Mỗi lần miệng Junhyung thốt lên hai từ Jiyeon là cậu lại muốn bịt hai tai mình lại. Đúng! Cậu không muốn nghe Junhyung nhắc đến người con gái khác. Cậu không hiểu nổi cảm giác trong lòng mình là gì và cũng chẳng muốn hiểu. Một tiết học không có sự cãi vả của cả hai làm bốn kẻ bàn trên khó hiểu. Jimin cắn cắn cây bút rồi thì thầm với Hoseok: – Hôm nay hai đứa nó uống lộn thuốc câm hay sao ấy? – Thế đến lượt anh và em chửi lộn đi cho đỡ buồn tai! – Hoseok thở dài chán nản. – Anh chửi lộn mướn chuyên nghiệp lắm sao em đấu lại! Có giỏi thì đấu võ mồm với Jungkook kìa! *Tại bàn của Jungkook và Taehyung: Jungkook nằm dài lên bàn lấy cây bút vẽ một mớ lộn xộn vào trang giấy trắng. Tiết học gì mà chán như con gián đang ăn bánh trán. Taehyung khều khều tay Jungkook: – Vợ iu! Tối nay phụ đạo anh văn nhé! – Để anh gian lận rồi đòi thưởng nữa à? – Jungkook mỉa mai. – Không có đâu. Anh hứa học hành nghiêm túc mà! Nha! – Taehyung nắm lấy bàn tay của Jungkook lắc lắc, cái miệng chu lên cố thuyết phục. – Để coi…… Đợi em đi mua bảo hiểm trinh tiết rồi em dạy cho anh! – Jungkook quay mặt sang hướng khác. ………………………………………… *Giờ tan học: Yoseob và Junhyung đi cùng nhau trên hành lang. Thực ra hôm nay cậu hơi ít nói nên anh thấy không thoải mái cho lắm. Cảm giác thiếu tự nhiên thế nào ấy. Lúc nãy thì muốn chọc cho người ta ghen, đến khi người ta ghen rồi thì bản thân mình lại không nhận ra. Đang nảy ra ý định rủ Yoseob đi ăn kem thì Jiyeon từ đâu chạy tới vỗ vai anh: – Anh Junhyung! Junhyung và Yoseob dừng bước quay sang nhìn Jiyeon: – Chào em! Em chưa về hả? – Em muốn rủ anh đến nhà sách để lựa vài cuốn hay về Toán học ấy mà! Không biết anh có rảnh không? Junhyung gãi đầu, định từ chối khéo để mời Yoseob đi ăn kem nhưng Yoseob đã lên tiếng trước: – Junhyung đang rảnh đấy! Hai người đi vui vẻ nha, anh có việc bận nên về trước đây! Mặt Junhyung đơ ra nhìn Yoseob bước đi, định với mỏ gọi cậu lại thì Jiyeon đã câu tay anh kéo đi. Thôi thì để dỗ dành sau vậy. *Biệt thự Hắc Long 12:00 am Có một thằng nhóc quần áo xộc xệch đang lăn qua lộn lại trên giường, xem chừng bộ dạng đang chán nản lắm. “Phịch” Đây là lần té thứ n rồi mà vẫn leo lên để lăn tiếp. Yoseob đang rất khó chịu khi nghĩ đến Junhyung đang đi cùng Jiyeon. Sao kì vậy ta? Jungkook mở cửa bước vào mà Yoseob vẫn không hay, cứ nằm đó lăn qua lăn lại rồi kéo cái mền lên cắn cắn nhai nhai. Miệng thì lầm bầm cái gì đó không rõ. Jungkook đứng dựa vào cửa nhìn Yoseob hồi lâu. Không biết là tại đập đầu hay ăn trúng cái gì nữa. Chắc phải nói với Taehyung để đưa anh ta đi sớm. *Ngày học hôm sau: Giờ Triết học của thầy giáo “đầu hói” Đây là môn khó nuốt nhất đối với các học sinh từ lớn tới nhỏ. Toàn là những lí luận, lí lẽ có từ thời khủng long. Nói còn chưa muốn hiểu huống chi là học. Jungkook thì ngáp dài ngáp ngắn, Taehyung cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Jimin thì gục lên gục xuống, Hoseok khỏi nói ngủ thẳng cẳng luôn. Ông thầy bỗng chỉ tay về phía Hoseok và bảo: – Em kia! Đứng lên cho tôi! Jimin vỗ vào mặt đánh thức Hoseok. Anh đứng dậy ngơ ngác nhìn xung quanh: – Ai gọi tôi thế? – Là tôi! – tiếng ông thầy nghiêm túc vang lên. – Em ngủ ngon nhỉ? Có nghe tôi giảng bài không? – Thầy phải lấy làm tự hào khi giọng thầy có sức truyền cảm ru em ngủ chứ! – anh gãi đầu gãi tai, dụi mắt. Ông thầy tức lên nên gằn giọng: – Cho tôi một ví dụ về logic. Liền, ngay và lập tức! – Thế nếu em cho được thì thầy cho em ngủ đến hết tiết này nhé! – Hoseok tự tin đặt điều kiện với ông thầy. Ông thầy nhíu mày rồi cũng gật gù: – Cứ quyết định như thế! Giờ thì em cho tôi ví dụ về logic đi! – Thầy biết ngày 1/4 chứ ạ? – Hoseok hỏi. – Biết. Đó là ngày Quốc Tế Nói Dối! – thầy trả lời. – Thế sau đó một tháng ngày 1/5 là gì? – Là ngày Quốc Tế Lao Động chứ gì. – thầy đáp. – Tháng tiếp theo ta có một ngày nữa là ngày 1/6. – Hoseok nói đều đều trong sự chú ý lắng nghe của cả lớp. – Đó là ngày Quốc Tế Thiếu Nhi. Mà sao em nói lòng vòng thế? Rốt cuộc là trọng tâm ở đâu? – ông thầy nhíu mày. – Thầy đừng vội! Từ ba mốc thời gian trên ta sẽ có một vòng liên hệ rất là logic!!! Mọi người lừa nhau => Mọi người cùng nhau lao động => Thiếu nhi ra đời !?! “Rầm” Ông thầy tức tưởi lên cơn đau tim ngã chỏng cẳng ra đất. “Hahahaha…..hihihi” “Lốp bốp…. Hú…. Yeah…” Cả lớp vỗ tay hò hét với cái ví dụ logic của Hoseok. Anh chàng cười cười đập tay với mọi người rồi ngồi xuống. Jimin nhìn anh chậc lưỡi: – Chậc… Trông mặt ngu thế mà cũng nguy hiểm dữ ta!!!! – Còn phải nói! – Hoseok hỉnh mũi. Taehyung quay xuống tọc mạch: – Nó nguy hiểm từ khi còn đi nhà trẻ cơ! Em chưa biết mấy cái trò nó dùng để chọc ghẹo thầy cô khi ở bên Nhật đâu. – Sao? Kể em nghe với!!! Họ xúm xích lại kể chuyện rồi cười ha hả. Lớp học trong phút chốc quậy tưng bừng cả lên.
|
Chap 117. Đánh cược Junhyung lại vùi đầu vào mấy cuốn sách Toán, suốt buổi không nói với Yoseob câu gì. Thực ra cậu định hoàn thành xong mấy cái bài toán đã hứa với Jiyeon để cô bé không làm phiền cậu nữa. Với lại cậu cũng rất sợ ai kia buồn. Thấy Yoseob như thế Junhyung cũng cảm thấy có tí gì đó vui vui, bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình lại vui nữa. Về phần Yoseob thì lại mang tâm trạng của người thất tình. Suốt ngày cứ cào, cấu, cắn, xé gối mền trên giường không thương tiếc. Đến nổi ông quản gia phải mua mới toàn bộ. Cách thể hiện nỗi buồn cũng lạ đời hơn người khác. Cứ nói thẳng ra cho rồi tội gì như thế cho cực. …………..Giờ giảo lao………….. – Anh Junhyung! Chào anh! – Jiyeon xuất hiện với nụ cười tươi như hoa. Junhyung cũng nở một nụ cười đáp lại, Yoseob biết thân biết phận nên bước ra khỏi ghế để nhường lại không gian cho hai người. Nụ cười của Junhyung bỗng trở nên mất vui, cậu cứ trông theo bóng dáng của Yoseob. Có lẽ cậu làm gì đó cho Yoseob giận, mấy hôm nay cả hai ít nói chuyện hẳn. Về phần Yoseob kéo tay Jimin ra căng tin. Cậu không biết Yoseob đang gặp chuyện gì và đang kéo mình đi đâu nữa. Cậu ấn Jimin ngồi xuống ghế rồi chống cằm thở dài não nề. Jimin mỉm cười: – Sao nhóc kéo hyung ra đây vậy? – Em muốn hyung giải đáp cho em một số thắc mắc về vấn đề tình cảm được không ạ? – Yoseob nói mà mắt cứ nhìn đăm đăm vào không trung. – Có chuyện gì vậy? – Có phải khi gặp một người………. mà khi nghĩ đến người đó ………. lại đứng ngồi không yên, vậy là yêu đúng không hyung? – Yoseob đưa hai tay ôm má, ánh mắt buồn bã. Mặt Jimin bỗng trở nên nghiêm túc, đưa ngón trỏ lên quơ qua quơ lại: – Đó không phải là yêu đâu em…………- cậu đặt tay lên vai Yoseob ra vẻ thông cảm. – Mà đó là giai đoạn đầu của……. . . . . . . . . . . . ………BỆNH TRĨ! Jimin che miệng cười ngất ngây trong khi Yoseob đang nhăn nhó: – Em thật sự đang rất nghiêm túc, hyung đừng giỡn với em mà! Thấy thái độ của cậu, Jimin ngưng cười: – Vậy nói hyung nghe xem…………………………….. Thằng nào xấu số thế? – Aisshhhh! Hyung đùa nữa em vào lớp đấy! – Thì hyung đang hỏi rất nghiêm túc mà! Yoseob ngần ngại một hồi thì cũng quyết định kể cho Jimin nghe. Jimin lắc đầu: – Sao em không nói với Junhyung? – Hyung điên à? Còn gì là mặt mũi em nữa……. – Tình yêu đôi khi nên dẹp bỏ sỉ diện nhóc à! – Em biết nhưng có lẽ Jiyeon xứng với Junhyung hơn em! – Thế em có muốn đánh cược không? – Jimin thì thầm. – Đánh cược gì ạ? Jimin ghé tai Yoseob nói một lèo lộn tùng phèo. Họ nói nhỏ quá nên tác giả không nghe được, chỉ biết là Yoseob gật gật cái đầu thôi. ……………………………………… Yoseob vừa đi đến cửa lớp thì nghe được cuộc nói chuyện của Jiyeon và Junhyung. – Tối nay anh nhớ tới dự nhé! Em sẽ chờ anh! – Ừm, anh sẽ đến mà! Anh không ngờ em là con gái của chủ tịch tập đoàn JR đấy! Tối nay ba anh cũng được mời đến buổi tiệc đó nữa. Hân hạnh được hợp tác với gia đình em! – Junhyung cười tươi nói. – Anh cứ nói quá! Hy vọng tối nay hai đứa mình sẽ là bạn nhảy! – Vậy tối nay gặp lại nhé! – Tạm biệt anh, em về lớp đây! Yoseob dzọt lẹ ra chỗ khác vì sợ Jiyeon nhìn thấy. Chờ cô bé đi khuất, Yoseob giả vờ như không có gì bước vào lớp. Họ hẹn nhau cùng dự tiệc sao? Lại còn đòi làm bạn nhảy của nhau nữa. Cậu có nên thử cách của Jimin không đây? Nhỡ thất bại thì làm sao? Yoseob không ngừng nghĩ ngợi. – Đi đâu về thế? – Junhyung hỏi. – Hỏi làm gì? Cậu nói rồi bước vào chỗ ngồi, mặt đăm chiêu suy nghĩ. Thái độ của cậu làm Junhyung khó hiểu hết sức, không bết tiểu yêu đang tính toán cái gì trong đầu nữa. …………………………………………… *Trong giờ học: Sau mấy chục phút đồng hồ suy nghĩ, cuối cùng Yoseob cũng đã ngộ ra được một chân lý. Đó là:” Liều ăn nhiều”. Cậu ghi vào giấy một vài dòng chữ nhỏ rồi quăng sang cho Junhyung. Anh mở to mắt nhìn Yoseob, ngồi chung bàn mà cũng mắc quăng thư giấy nữa à? Junhyung giấy ra xem. Nội dung vô cùng xúc tích và ngắn gọn: “Muốn biết lý do vì sao mấy ngày hôm nay tôi lạnh lùng với anh thì tối nay 9h gặp ở công viên. Không đến thì đừng hối hận, đọc rồi cấm hỏi lại.” Junhyung muốn nói cho cậu biết là anh có hẹn đi dự tiệc nhưng Yoseob ra hiệu bảo anh đừng nói gì cả. Thầy giáo bất ngờ nói: – Tôi sẽ ra một câu hỏi, em nào trả lời đúng tôi sẽ cho người đó về sớm! Bỗng Yoseob vò cục giấy lại rồi chọi lên trước mặt ông thầy, ông bắt đầu nổi cáu: – Ai? Ai đã chọi cái này lên đây? – Là em chọi đấy! Em trả lời đúng rồi nên em về trước nha. Tạm biệt thầy! Cậu xách cặp đi te te trước gương mặt ngơ ngác của thầy giáo. Junhyung cũng không có cơ hội để nói với Yoseob là tối nay mình bận. Mà thái độ mấy hôm nay của cậu đối với anh cũng khiến anh có phần hơi tò mò. Lại còn cái gì mà không đến đừng hối hận nữa chứ! Thôi thì tới đâu tính tới đó, biết đâu anh sẽ tranh thủ thời gian được. Trong đầu Junhyung cứ lẩn quẩn mấy cái suy nghĩ về Yoseob. Nào là thái độ phớt lờ, cố đẩy anh đến với người khác. Sau đó là vẻ mặt buồn bã rồi bỏ đi khi anh nói chuyện với Jiyeon. Cuối cùng là dòng chữ kì quặc mà cậu mới gửi cho anh. Ý gì thế nhỉ? (cha này ngu dã man). Cuối cùng Yoseob đang chuẩn bị kế hoạch gì? Tối nay sẽ ra sao? Chap sau nhé !!!!
|
Chap 118. Về Mĩ và bữa tiệc *3h chiều Biệt thự Hắc Long: – Umma nói sao ạ? – vẻ mặt Taehyung khẩn trương khi nhận được điện thoại từ Baekhyun umma. Năm người kia đồng loạt nhìn Taehyung không chớp mắt. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi. Umma Bang Chủ nói: – Con, Jungkook, Hoseok và RM cùng Suga có thể bay sang Mĩ ngay bây giờ không? – Có chuyện gì xảy ra rồi sao? Umma vẫn ổn chứ? – Taehyung lo lắng muốn phát điên lên được. Baekhyun umma đáp: – Không có gì đâu con đừng lo. Bác con đã lên kế hoạch và cần tụi con giúp đỡ! Umma mong sẽ gặp lại mấy đứa trong thời gian sớm nhất. Umma muốn nói chuyện với Jungkook! – Vâng. Taehyung đưa cái điện thoại cho Jungkook: – Umma muốn gặp em! Jungkook lấy điện thoại áp vào tai cất giọng nhẹ nhàng: – Con nghe đây umma! Umma thở dài, sau đó cất giọng vui vẻ: – Con và V sống có hạnh phúc không? – Dạ có thưa umma! – Jungkook bỗng cảm thấy thương umma như chính umma ruột của mình. – Umma thật sự cảm thấy hổ thẹn khi phải nhờ con giúp đỡ. Nếu con không muốn dấn thân vào chốn giang hồ nguy hiểm này thì con có thể sống cuộc sống trước đây của mình….. umma không ép! – nước mắt umma lăn dài trên má. – Umma đừng nói vậy! Con – Jeon Jungkook dù có chết cũng sẽ bảo vệ umma và Hắc Long Bang đến cùng. Hãy đợi con! – Cám ơn con dâu của umma! Umma nhất định sẽ chờ! Jungkook cúp máy đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Taehyung: – Ta lên đường ngay bây giờ! – Được rồi! Mọi người cố gắng thu dọn đồ đạc một cách nhanh nhất rồi tập trung ở đây nhé! – Hoseok ra lệnh. – Em cũng đi có được không? Biết đâu em có thể giúp được ít nhiều! – Jimin e dè lên tiếng. – Tớ tin cậu lần này! – Jungkook đặt tay lên vai Jimin. Mọi người tản ra thu dọn hành lí và lên máy bay ngay ngày hôm đó. Lòng ai cũng háo hức vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Riêng chỉ có Yoseob và Junhyung là không biết gì và bị bỏ ở lại. Tốt nhất là không nên cho chúng theo thì hơn. ……………………………………………… *Tối hôm đó 7:00 pm tại nhà hàng Khách đến dự tiệc rất đông đúc, họ đều là những người thuộc giới thượng lưu. Không gian nhà hàng được bày trí sang trọng, mọi thứ nơi đây thật hoàn hảo. Ở phía cửa là một người đàn ông trung niên mặc vest và bên cạnh là một cô gái mặc váy dạ hội vô cùng sang trọng. – Chào Lee Chủ tịch! – một người khách tiến vào bắt tay người đàn ông và cô gái. – À chào anh! Hân hạnh được đón tiếp anh tại buổi tiệc ngày hôm nay! – Lee chủ tịch niềm nở. Vị khách kia ngắm nhìn cô gái rồi tấm tắc: – Đây là tiểu thư Lee Jiyeon phải không? Trông chẳng khác nào một công chúa! – Anh quá khen rồi! Mời anh vào trong cùng mọi người! – Lee chủ tịch dang tay mời vị khách vào trong. Jiyeon khoát lên người một bộ váy công chúa xinh xắn. Gương mặt trang điểm nhẹ lại càng đẹp hơn thường ngày. Cô mong muốn Junhyung sẽ nhìn thấy điều đó. Cánh cửa lại được mở ra, là một người đàn ông đứng tuổi sang trọng và một chàng trai đẹp hết chỗ nói. Hai mắt của Jiyeon sáng rực lên, Lee chủ tịch nhận ra điều đó và mỉm cười. Coi bộ cô nhóc có vẻ vui lắm! Junhyung mặc vest đen, gương điển trai lại đốn tim mấy cô nàng đang hiện diện trong căn phòng. Anh và ba anh tiến đến chỗ của hai cha con Jiyeon. – Chào Lee chủ tịch! – Yong chủ tịch giơ tay ra bắt tay. – Hôm nay Yong chủ tịch đến tận đây đúng là vinh dự cho tôi quá! Có dắt cả Yong thiếu gia theo nữa! – Lee chủ tịch cười tươi. – Dạ con chào bác! – anh kính cẩn. – Chào con! Con là Yong Junhyung đúng không? Quả thật là rất khôi ngô! – Ba của Jiyeon vỗ vai anh. Jiyeon cũng khép nép cúi đầu chào ba anh. Hai người lớn vào bên trong buổi tiệc chỉ còn lại anh và cô bé. Anh nở nụ cười vui vẻ: – Hôm nay em đẹp thật đấy Jiyeon! – Dạ….. cám ơn anh! – Jiyeon đỏ mặt. Không khí buổi tiệc diễn ra thật nhẹ nhàng. Hôm nay là buổi tiệc mừng kỷ niệm thành lập công ty JR của gia đình Jiyeon. Cô và anh đứng trò chuyện vơi nhau rất vui vẻ. Hai người cha đứng từ xa trông thấy liền thì thầm với nhau. – Có khi nào hai chúng ta trở thành thông gia không nhỉ? – Tôi rất mong chờ ngày đó đấy ạ! ………………..1 tiếng đồng hồ sau……………. – Nhạc nổi lên rồi! Hai đứa mình nhảy một bản nha! – Jiyeon đề nghị. – Cũng được. Junhyung mỉm cười rồi đưa tay mời Jiyeon, những bước nhảy nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc. Jiyeon đặt tay lên bờ vai của Junhyung đưa đôi mắt mơ màng nhìn anh. Junhyung vẫn bình thường và có lẽ đã quên mất cuộc hẹn với Yoseob. Cả hai thì thầm nói chuyện với nhau chốc chốc lại mỉm cười. Trong phút chốc họ trở thành tâm điểm trong buổi tiệc. Những cặp đôi khác đứng nép vào hai bên, Junhyung và Jiyeon vẫn tiếp tục những bước nhảy. cả hai vừa xinh đẹp lại sang trọng khiến mọi người cứ trầm trồ mãi không thôi.
|
Chap 119. Lựa chọn Bản nhạc kết thúc, cả hai buông tay nhau cúi chào mọi người. Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, có vẻ như mọi người rất hào hứng. Lee chủ tịch cũng vỗ tay nhiệt tình: - Tôi không ngờ hai đứa lại xứng đôi như vậy! - Tôi cũng nghĩ như anh! - Ba Junhyung vừa vỗ tay vừa cười rất tươi. Jiyeon và Junhyung ngồi vào một cái bàn chỉ có hai người. Cô rót vào ly của Junhyung một ít rượu vang rồi đưa cho anh: - Uống với em một ly được chứ? - Tất nhiên! Cả hai nâng ly và bắt đầu cuộc trò chuyện. Cuộc nói chuyện tưởng chừng như không có điểm dừng. *9:00 pm tại công viên: Yoseob đứng ngồi không yên đi qua đi lại. Cậu nhóc lẩm bẩm: - Có tới hay không đây? 9:00 rồi còn gì!!!! Yoseob ngồi xuống cái ghế đá gần đấy và tiếp tục chờ đợi. Cậu ngẫm nghĩ lại những lời của Jimin: "Tối nay Junhyung sẽ đến dự buổi tiệc của nhà Jiyeon đúng chứ? Nếu thế thì em hẹn Junhyung ra đi. Dùng lời lẽ thật nghiêm trọng vào, nếu Junhyung đến chỗ em thì chứng tỏ em rất quan trọng trong lòng cậu ấy. Còn nếu cậu ấy chỉ mải mê với buổi tiệc của Jiyeon thì hyung khuyên em nên rút lui". Yoseob chống cằm thở dài, sử dụng cách này có phần hơi nản chí. Vì đã 9:00 rồi mà có thấy ai đâu. Vả lại cậu và Junhyung gặp nhau chỉ mới 2 tháng mà làm sao người ta thích cậu nhanh thế được. Có lẽ Jiyeon xứng đôi với Junhyung hơn cậu. Họ có những bộ óc thông minh và hiểu biết sâu rộng. Câu chuyện của họ cậu chẳng hiểu được gì trong đó cả bởi vì cậu học không giỏi, đã vậy còn quậy phá nổi tiếng trên báo nữa. Liệu Junhyung có chấp nhận một người yêu như vậy không. Những dòng suy nghĩ tự ti cứ lấn át tâm trí cậu. Thật lòng mà nói thì cậu rất sợ những điều đó. Yoseob buồn bã chống cằm hướng mắt về phía xa xa. Những chiếc xe qua lại tấp nập, công viên đầy những đôi tình nhân nhưng cậu chỉ có một mình. Hơi tủi thân ấy nhỉ? Biết đâu tự đến rồi tự về cũng không chừng. Cậu nhận thấy trong trò chơi này cậu không có cơ hội để thắng. Đáng buồn thật! *10:00 pm tại buổi tiệc: Junhyung và Jiyeon vẫn còn ngồi trò chuyện với nhau. Mặt của cô bé đã hơi đỏ, có lẽ do ảnh hưởng của rượu. Riêng Junhyung là con trai vả lại tửu lượng cũng hơi mạnh nên một ít rượu vang này chẳng thể ảnh hưởng được anh. Bỗng Jiyeon trở nên ngại ngùng, cô cứ ngồi nhìn ra xung quanh thỉnh thoảng lại lén nhìn anh. Jiyeon cất giọng thỏ thẻ: - Anh..... Junhyung à! Junhyung quay sang nhìn cô: - Có chuyện gì thế? - Thực..... ra.... em....... - Jiyeon nói lấp lửng, mặt cô lại càng đỏ hơn. - Hửm? - Junhyung chờ đợi câu chuyện. - Thực ra.......em........em.....thích anh rồi! - Jiyeon thỏ thẻ chỉ vừa đủ hai người nghe. Junhyung ngạc nhiên nhìn cô bé, anh cứ tưởng là do ảnh hưởng của rượu nên cô nói lung tung. - Em say rồi hả? Để anh nói với Lee chủ tịch đưa em về nhé! Jiyeon lắc đầu, hai má đỏ như quả cà chua: - Em không say! Em nói thật! Junhyung đơ trong vài giây, toàn thân anh bất động không nói nên lời. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nghe con gái tỏ tình nhưng có vẻ Jiyeon rất thật lòng. Dựa vào những ngày qua cô cười nói cùng anh nên anh chắc chắn điều đó. Junhyung đưa tay gãi đầu, thật sự anh đang rất khó xử không biết đáp sao cho phải. - Anh...... anh..... Jiyeon mỉm cười, đôi mắt bắt đầu nhìn vào khoảng không vô tận trước mặt: - Thực ra lần đầu gặp anh Junhyung ở hội học sinh giỏi Toán, em đã có ấn tượng rất sâu sắc.............. Em luôn muốn bắt chuyện để làm quen với người con trai có bộ óc siêu phàm như anh. Sau khi được tiếp xúc với anh, mỗi ngày em chỉ mong đến trường để được gặp anh. Em luôn muốn quan tâm đến từng cử chỉ, lời nói của anh và em nhận thấy điều đó đối với em rất quan trọng. Mỗi lần anh cười thì tim em lại rộn ràng, nó mách bảo cho em biết là nó đang rung động. Những khi anh ít nói, lạnh lùng thì em lại cảm thấy lo lo. Em muốn được nói chuyện với anh thật nhiều, muốn được nhìn anh cười mỗi ngày. Có lẽ em thật sự thích anh rồi! Junhyung thoáng bối rối, những gì Jiyeon vừa nói y như cảm giác của anh những ngày qua với..................... Yoseob. Theo như lời cô nói thì chẳng phải anh thích Yoseob rồi sao? Không gặp thì nhớ, gặp rồi lại muốn kiếm chuyện chọc cho Yoseob cười. Cảm thấy bất an khi Yoseob lạnh lùng và thích thú khi thấy Yoseob ghen. Junhyung trong chốc lát lại cảm thấy khó xử. Chẳng lẽ lại đi từ chối tình cảm chân thành của Jiyeon sao? - Jiyeon à! Thực sự thì anh........ - Em đã dũng cảm đối diện với tình cảm của bản thân mình rồi! Anh Junhyung đồng ý làm bạn trai của em chứ? - Jiyeon nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết, trong lòng không khỏi hy vọng vào lần tỏ tình đầu tiên trong đời.
|
Chap 120. Junseob (p1) Junhyung bỗng nhìn đồng hồ. Đã 10h rồi sao??? Thôi tiêu rồi! Bỗng những dòng chữ trên giấy hiện về trong đầu anh "Muốn biết lý do vì sao mấy ngày hôm nay tôi lạnh lùng với anh thì tối nay 9h gặp ở công viên. Không đến thì đừng hối hận, đọc rồi cấm hỏi lại." Yoseob đã đợi anh hơn một tiếng rồi. Có lẽ Jiyeon nói đúng, phải biết đối mặt với tình cảm của bản thân! Anh sẽ không để Yoseob vụt khỏi tay anh đâu, anh đã biết là anh yêu cậu rồi. Junhyung kéo ghế đứng dậy làm Jiyeon ngỡ ngàng: - Anh xin lỗi nhưng anh có việc gấp! - Anh Junhyung! Anh Junhyung! Mặc cho Jiyeon gọi nhưng anh vẫn bỏ đi thật nhanh. Anh phải đến nơi có người mà anh cần. Không biết cậu còn chờ anh không??? Dù thế nào anh vẫn sẽ đến đó. Junhyung lên xe nhấn ga nhắm thẳng hướng công viên. Anh đưa tay nới lỏng cái cà vạt trên cổ, miệng lầm bầm: - Yoseob! Nhất định phải đợi anh! ........................................................ *Tại công viên: "Độp.......độp.......độp" Những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đường, cậu vẫn ngồi trên ghế đá và lòng vẫn không khỏi mong chờ. "Anh ấy không đến.................. Mình không có vị trí nào trong tim của anh ấy!.......... Mình là đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc!" - Hức.....hức.... Những âm thanh nhỏ khẽ vang lên, những tiếng nấc của sự tuyệt vọng. Yoseob của chúng ta đang khóc nhè đấy! Có lẽ sau một giờ đồng hồ chờ đợi đã quá đủ để nhận ra mình không là gì với người ta. Yoseob ngồi đó bất động, lâu lâu hai vai cậu lại run lên và nghe đâu đó là từng tiếng thút thít khe khẽ. .................................................. "Bin....binnnn" Lại là nạn kẹt xe, tiếng kèn xe vang lên làm ồn ào cả một đoạn đường. Không tài nào nhúc nhích nổi giữa cái chốn ấy, Junhyung tức giận đập tay lên vô lăng: - Khốn kiếp! Tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông vào giờ này chứ? Tiến không được, lùi cũng không xong! Hết cách, Junhyung leo xuống xe để chạy tới công viên, không xa lắm. Trong lòng anh bây giờ chỉ cầu mong là Yoseob vẫn còn ở đấy. Junhyung cởi áo vest ngoài cầm trên tay rồi dốc hết sức lực để chạy. Trong lòng anh có một động lực nào đó thôi thúc anh không được dừng lại .......................................... Yoseob càng nghĩ lại càng thấy ấm ức, tâm tư không khỏi dằn vặt. Đáng lí ra cậu không nên tự mình bày ra trò chơi này để rồi tự mình trở thành người thua cuộc. Biết là bản thân mình ngốc nhưng cũng không ngờ là mình ngốc đến mức đó. Hễ nghĩ đến việc bị Junhyung phớt lờ thì nước mắt lại ứa ra không tự chủ. Từng giọt một chảy dài. Nỗi thất vọng dồn nén phát lên thành tiếng nấc, Yoseob đưa tay ôm mặt bật khóc như một đứa trẻ vừa để mất một món đồ chơi. Mình rốt cuộc chỉ là người chen vào chuyện tình cảm của người khác. Kì thực tâm dạ vẫn chưa sẵn sàng để bị thất tình. Vốn tính cách dễ bị tổn thương, Yoseob càng nghĩ càng muốn trách bản thân mình. - Hức.....hức...... - Hộc....hộc..... Có ai.....nói với em.... là.....em khóc..... xấu lắm chưa....hộc..hộc... Giọng một chàng trai vang lên lẫn lộn với những tiếng thở mệt nhọc. Yoseob bất giác thôi đưa tay ôm mặt xoay người lại nhìn. Gương mặt đầm đìa nước mắt trở nên lem luốc như một chú mèo con. Đôi mắt đỏ ửng bỗng mở to như thể không tin những gì đang nhìn thấy. Là gương mặt anh tuấn mà cậu đang chờ đợi, người con trai đã làm cậu khóc từ nãy đến giờ. Junhyung khom người, hai tay chống gối thở lấy thở để. Bộ vest lịch lãm ban nãy trở nên xộc xệch vì những bước chạy gấp gáp. Vầng trán vẫn chưa thôi những giọt mồ hôi nhưng nụ cười ấy vẫn quyến rũ trong mọi hoàn cảnh. Yoseob ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, gương mặt vẫn không khỏi ngơ ngẩn. Cậu đơ người nhìn Junhyung, cứng miệng không thốt lên được lời nào. Junhyung mừng rỡ khôn xiết vì Yoseob vẫn ở đây. Anh đã đỡ mệt nên đứng thẳng người, chậm rãi từng bước tiến đến gần Yoseob. Một tay cầm chiếc áo vest, tay còn lại bước đến gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt ngốc nghếch kia. Junhyung mỉm cười: - Nói đi! Ai đã bắt nạt Yoseob của anh thế? Câu nói pha chút đùa nghịch nhưng kì thực rất ngọt ngào. Nó khiến con tim của Yoseob lại thúc lên từng hồi. Cảm xúc vỡ òa, Yoseob nhào đến ôm chầm lấy Junhyung. - Hức.....hức... Em.... cứ tưởng là .....anh sẽ không đến! - nước mắt lại chảy dài, Yoseob ngoan ngoãn rúc vào ngực Junhyung. Bản thân vẫn chưa nhận thức được mọi chuyện đang diễn ra trước mặt. Bỗng Junhyung mỉm cười trông vô thức. Nhóc con osin ương bướng hay chu mỏ cãi lời anh đâu rồi nhỉ? Sao cứ khóc mãi thế. Junhyung dịu dàng vuốt tóc cậu, bờ môi buông ra những câu nói thật nhỏ nhẹ: - Anh cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến đây nữa......
|